Trong cơn mê man, Trương Văn Đạt tỉnh lại. Cậu phát hiện mình vậy mà chưa chết, nhưng đây không phải là chuyện gì đáng mừng.
Cả sự giày vò về thể xác lẫn cảm xúc tuyệt vọng trong lòng đều khiến cậu giờ đây cảm thấy thật ngột ngạt quá đỗi.
Cơ thể gần như không còn chịu sự kiểm soát, mà run rẩy co người thành một cục, cậu theo bản năng rụt vào gầm giường tối tăm.
Sau năm phút dài đằng đẵng, cậu mới thở hắt một hơi dài, giành lại quyền kiểm soát từ những cảm xúc tiêu cực.
“Là... là đi muộn! Không đúng, là trốn học. Mình đã trốn học, mình không tuân thủ quy tắc này! Đây là hình phạt dành cho mình!” Trương Văn Đạt hét lên suy nghĩ trong lòng.
Không phải vì mình đã làm gì, mà là vì mình đã không làm gì.
Từ việc chỉ có ngày 6 tivi mới cần treo thịt, có thể phán đoán rằng thế giới này có logic của nó, chỉ là cái logic này mình nhất thời chưa nắm được.
Nếu muốn sống sót, cậu buộc phải tuân thủ logic của thế giới này.
Trương Văn Đạt nhấc cái chân phải gần như không còn cảm giác lên, muốn bò ra khỏi gầm giường, song cơn đau ở khớp khiến cậu hít một hơi lạnh. Cậu hiện giờ cảm thấy toàn thân bỏng rát, đau nhức khắp mình mẩy.
Khi cậu bò ra khỏi gầm giường thì đã là ba phút sau. Nhìn bản thân đầy thương tích trong gương, Trương Văn Đạt giơ cánh tay trái đầy vết bầm lên chạm vào vết rách trên cẳng tay, cơn đau như xé rách da thịt khiến cậu hiểu rằng nỗi đau này là thật.
Nếu chuyện tivi treo thịt cùng lắm chỉ là sự khác biệt trong lối sống, không ảnh hưởng mấy thì lần này khác hẳn. Cậu biết nếu rắc rối này không được giải quyết, không chừng mình sẽ thật sự chết!
Lần này chỉ là ngất đi, nhưng lần sau cái giá phải trả là gì, cậu không biết, và cũng chẳng muốn biết.
Nhìn hai ngón tay bị gãy của mình, Trương Văn Đạt nghiến chặt răng, tay phải nắm lấy rồi dùng sức bẻ ngược lại. Cùng với tiếng “rắc”, cậu đã nắn nó thẳng lại.
Đau đến sắc mặt tái nhợt, cậu nhìn vết thương đỏ sẫm vẫn đang rỉ máu trên cánh tay, nỗi sợ hãi cái chết khiến hơi thở lại trở nên dồn dập, “Không được, mình không thể ngồi chờ chết, mình phải tự cứu mình.”
Vấn đề trước nhất của cậu bây giờ là làm sao để tránh được loại tấn công vừa rồi. Cậu không thể bị tấn công nữa. Cái cảm giác bất khả kháng, bị cảm xúc tiêu cực chiếm lấy tâm trí thật sự quá khó chịu.
Trương Văn Đạt ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã mười hai rưỡi trưa, mình vậy mà đã hôn mê cả buổi sáng.
Lại ngắm căn hộ vô cùng thân quen này, Trương Văn Đạt nghiến răng lê cái chân bị thương đi ra ngoài.
Tình hình nghiêm trọng trước mắt khiến cậu không thể dừng lại một khắc nào. Cậu phải đi tìm thằng Mập chết bằm đó hỏi cho ra nhẽ ngay bây giờ.
Con phố vẫn là con phố đó, con đường Thiên Sơn mà cậu từng đi qua không biết bao lần, hàng cây ngô đồng ven đường, tiếng ve sầu trên cây, và cả tháp nước trắng xóa hình đĩa bay bên trái đều thân quen lạ thường. Nhưng giờ phút này, Trương Văn Đạt nào còn tâm trạng mà hoài với chả niệm.
Cậu cúi đầu hối hả tiến về phía trước, cố gắng nhìn ít nghĩ ít, chỉ sợ lại kích hoạt phải quy tắc nào đó.
Nhà thằng Mập không xa, ngay trong khu tập thể của nhà máy bên cạnh. Nếu ở xa thì hồi nhỏ bọn họ đã chẳng chơi chung với nhau rồi.
Lúc Phan Đông Tử bị Trương Văn Đạt gọi ra, tay nó vẫn còn đang bưng một bát cơm đầy ắp thức ăn.
“Làm gì thế? Đang ăn cơm mà.” Phan Đông Tử vừa ăn cơm vừa làu bàu, nó dường như không hề tỏ thái độ gì trước những vết thương trên mặt Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt nhìn nó với vẻ mặt có phần phức tạp. Mặc dù từ tính cách đến ngoại hình đều rất giống thằng Mập trong ấn tượng của cậu, nhưng không hiểu sao nó lại luôn cho cậu cảm giác như một kẻ giả mạo.
Mình bị thương nặng như vậy, nó vậy mà một chút cũng không kinh ngạc? Hay là vì nó là dân bản địa của cái chốn quái quỷ này, nên chuyện lạ gì cũng thấy qua rồi?
Tuy nhiên, từ tình hình hiện tại, thằng này dù có quái dị đến đâu, dường như cũng sẽ không làm hại mình. Và bây giờ, ngoài nó ra mình cũng chẳng còn nơi nào khác để thu thập thông tin.
Không nói gì, Trương Văn Đạt chỉ xắn tay áo lên, cho thằng bạn xem những vết thương trên người mình. “Tui bị thương rồi, tui hỏi ông, có phải loại vết thương này là do tui trốn học gây ra không?”
“Hả? Ai đánh ông thế? Thảm thật.”
“Mập, ông chỉ cần nói phải hay không thôi.”
“Ờ... tui cũng không biết nữa, chắc là vậy đấy. Tui thấy ông vẫn nên tuân thủ quy tắc một chút, ít nhất thì vẫn phải đi học.” Nói rồi, thằng Mập từ trong túi lôi ra một cuốn sổ nhỏ cỡ lòng bàn tay đưa cho Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt nhận lấy, bốn chữ lớn ghi trên đó khiến tim cậu không khỏi giật thót: Nội Quy Học Sinh.
Liếc nhìn thằng Mập đang ăn ngấu nghiến như hổ đói, Trương Văn Đạt dè dặt mở ra. Trang đầu, dòng đầu tiên: Học sinh cấm trốn học, đi trễ, về sớm.
“Đệt! Đúng thật là vậy! Mình bị tấn công là vì mình đã trốn học!”
Cậu hỏi thằng Mập: “Những thứ trong này ông cũng phải đọc à?”
“Tất nhiên rồi, cái này vốn là của tui mà. Tui ngoan lắm, tui thuộc làu cả rồi.” Phan Đông Tử đắc ý nói.
Nghe nó nói vậy, Trương Văn Đạt đang căng như dây đàn ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm. “Có quy tắc là tốt rồi. Có quy tắc thì ít ra còn có thể né được.”
Lúc này, cậu chẳng còn bận tâm quy tắc của thế giới này có kỳ quái hay không, cậu chỉ không muốn bị tấn công nữa. Cái cảm giác đó thực sự quá khó chịu, cậu không bao giờ muốn nếm lại lần hai.
Cậu đến một băng ghế dài lát gạch men trắng bên cạnh ngồi xuống, toàn tâm toàn ý bắt đầu đọc.
May mắn là những quy tắc trong cuốn sổ không quá khắt khe, đa phần đều rất đơn giản để thực hiện, ví dụ như quý trọng lương thực, giữ gìn vệ sinh, đồng phục gọn gàng, không khạc nhổ bừa bãi. Yêu lao động, gặp vấn đề phải tự suy nghĩ trước đừng hỏi giáo viên...
Song, cậu hiểu rằng thứ này khác hẳn mấy quy tắc đối phó cho có lệ hồi nhỏ. Thứ này nếu không tuân thủ, thực sự sẽ chết người.
Chuyện liên quan đến tính mạng, cậu không dám có chút lơ là nào. Nếu còn muốn sống ở thế giới này, thì tình huống như vậy phải tránh đi. Cậu không những phải đọc, mà còn phải học thuộc lòng.
Ngay lúc Trương Văn Đạt đang đọc say sưa, một bàn tay mập mạp chìa ra, chỉ vào vết thương trên cẳng tay của Trương Văn Đạt nói: “Tay ông bị sao thế này?”
“Cái gì?” Trương Văn Đạt nhìn theo ngón tay nó, phát hiện trên vùng da sưng tấy của mình có một vết sẹo đỏ ngoằn ngoèo.
Những vết thương khác đều đau, nhưng kỳ lạ là vết thương này lại không đau. “Mình nhớ... vết này hình như là do đèn pin rạch ra?”
Cậu thận trọng đưa tay ra sờ, lại bất ngờ phát hiện nó thực chất không đau, cứ như thể đây không phải là một vết thương, mà giống một loại hình xăm màu đỏ hơn.
“Chuyện gì thế này? Lại là thứ quái quỷ gì nữa đây? Là tốt hay xấu?” Trương Văn Đạt không biết.
Thế giới này rất kỳ quặc, cậu không chắc liệu vết thương ở thế giới này có xảy ra chuyện gì đó bất thường không.
Liếc nhìn thằng Mập, Trương Văn Đạt đưa tay ra hỏi: “Ông không biết đây là cái gì à?”
“Cái này mọc trên người ông, sao tui biết được?” Thằng Mập lắc đầu.
Tình huống bất ngờ khiến Trương Văn Đạt cau mày. Một chuyện chưa giải quyết xong lại nảy ra chuyện khác, cái chốn quái quỷ này rốt cuộc có ở được không.
“Này, ông vẫn chưa nói, rốt cuộc là ai đã đánh ông?” Thằng Mập lại hỏi với vẻ tò mò trong mắt.
“Là một thứ vô hình------” Chưa đợi Trương Văn Đạt dứt lời, da đầu cậu bỗng căng cứng, một cơn đau như xé rách da thịt lại truyền đến từ sau lưng, buộc cậu phải ngậm miệng lại, hai tay run rẩy siết chặt lấy quần áo của mình.
“Không được nói, không được hỏi người khác.” Cậu đã thấy quy tắc vừa thuộc trong cuốn nội quy học sinh: gặp vấn đề phải tự suy nghĩ trước đừng hỏi người khác.
Đây dường như là một lời cảnh cáo, tổn thương không tiếp tục nữa. Nhưng từ điểm này, Trương Văn Đạt có thể rút ra một logic mới, đó là hình phạt của quy tắc này không hề biến mất khi cậu rời khỏi nhà, mà vẫn luôn bám theo cậu.
Những chuyện khác cậu không còn suy nghĩ nữa. Việc cậu cần làm bây giờ là thích nghi với thế giới này.
Cái chốn quái quỷ này tivi đã lạ, Nội Quy Học Sinh lạ nốt, có trời mới biết mấy thứ khác trên thế giới này còn có thể kỳ quái đến cỡ nào.
Chỉ khi hoàn toàn hiểu rõ thế giới này, cậu mới có cơ hội nghĩ cách thoát khỏi các quy tắc, giành lại tự do.
Trương Văn Đạt vừa đặt cuốn sổ nhỏ trong tay xuống, chuẩn bị học thuộc, thì thấy thằng Mập đã đặt bát cơm xuống, đeo cặp bước xuống từ cầu thang.
“Này Tí, chiều nay tui đến Cung Thiếu Nhi, ông đi chứ?”