“Cung Thiếu Nhi?”
Nghe cái tên vừa lạ vừa quen này, Trương Văn Đạt bất giác ngẩn người. Cái chốn nhỏ của cậu có Cung Thiếu Nhi từ bao giờ thế?
Cậu chưa từng đặt chân đến Cung Thiếu Nhi, cái tên này cậu chỉ thấy qua trong sách giáo khoa Toán thôi.
Đề bài: Tiểu Minh đi từ nhà đến Cung Thiếu Nhi mất 10 phút. Hiện tại, sau khi xuất phát được 4 phút, cậu phát hiện để quên đồ, bèn lập tức quay về nhà với tốc độ như cũ. Sau khi lấy đồ, cậu lập tức đi đến Cung Thiếu Nhi với tốc độ 120 mét/phút, kết quả tổng cộng mất 14 phút. Hỏi tốc độ ban đầu của Tiểu Minh là bao nhiêu mét/phút?
Nơi này nghe như một tụ điểm vui chơi. Hồi nhỏ, đôi khi cậu cũng tưởng tượng xem nơi này sẽ thú vị đến nhường nào, nhưng giờ cậu không còn nghĩ vậy nữa. Trời mới biết Cung Thiếu Nhi ở cái chốn quỷ quái này là thứ gì.
“Rốt cuộc ông có đi không vậy? Không đi thì tui đi đó nha.” Phan Đông Tử giả vờ mất kiên nhẫn, đưa qua đưa lại chiếc đồng hồ điện tử lên trước mặt.
“Khoan đã, chờ chút.” Trương Văn Đạt vội đứng dậy, nhét cuốn Nội Quy Học Sinh vào túi. “Giờ mình đi liền luôn hả? Chiều không phải đi học sao?”
“Hôm nay là thứ Sáu mà, trí nhớ ông kiểu gì thế, chiều thứ Sáu nào cũng phải đến Cung Thiếu Nhi.”
“Vậy… tui bắt buộc phải đi à? Nếu tui không đi thì sao?” Giọng cậu có phần dè dặt khi hỏi.
“Tui làm sao biết ông không đi thì sẽ thế nào. Tui thì đi đấy, nếu ông không đi, tui cũng đâu ở bên cạnh ông được.” Phan Đông Tử kéo lại quai cặp trên vai đáp.
“Vậy mấy bạn khác đều đi cả chứ?”
“Chắc là vậy. Ông có đi không?” Phan Đông Tử tiếp tục thúc giục.
“Đi! Nhất định phải đi!” Nhớ lại trải nghiệm đau thương hồi sáng, Trương Văn Đạt không còn do dự nữa, cậu lập tức đồng ý.
Không đi học thôi đã thảm như vậy, trời mới biết không đến Cung Thiếu Nhi sẽ gây ra hậu quả gì. Cậu tuyệt đối không muốn trải qua lần hai.
Đối mặt với thế giới quá khứ này, những chuyện khác cậu không rõ, song có một điều cậu giờ đã nghĩ thông suốt: trước khi làm rõ tình hình, dân bản địa đi đâu thì mình đi đó, đi theo dân bản địa thì không thể sai được.
“Ông cứ thế mà đi à? Không mang đồ sao?” Thằng Mập săm soi trên dưới Trương Văn Đạt.
“Mang đồ? Đi Cung Thiếu Nhi thôi mà cũng phải mang đồ gì nữa?” Mà nói mới nhớ, Tiểu Minh ngày ấy đến Cung Thiếu Nhi, đã quên mang theo thứ gì nhỉ?
“Đương nhiên phải mang rồi.” Thằng Mập mở cặp ra cho cậu xem.
Khi Trương Văn Đạt thò đầu vào nhìn, cậu kinh ngạc phát hiện, chiếc cặp đáng lẽ phải đựng sách vở này lại chẳng có lấy một cuốn nào.
Đập vào mắt cậu là một mớ dây nhợ lộn xộn, vài cái chai thủy tinh trong suốt, mấy bịt túi ni lông vo thành cục, và một túi bạt dứa sọc đỏ trắng được gấp gọn.
Tất thảy những thứ này khiến Trương Văn Đạt mù mờ. “Đây... đây là những thứ gì vậy? Đi Cung Thiếu Nhi cần mang những thứ này sao? Vậy ra thứ mà Tiểu Minh quên mang chính là cái đống này à? Cung Thiếu Nhi rốt cuộc là nơi nào?”
Hồi nhỏ cậu chưa từng đến Cung Thiếu Nhi, đối với nơi đó cũng chỉ có thể tưởng tượng suông. Nhưng dẫu chưa bao giờ đến, cậu cũng được trực giác mách bảo những thứ này không hề bình thường.
Trương Văn Đạt nhanh chóng lật xem cuốn Nội Quy Học Sinh, phát hiện trên đó hoàn toàn không có bất kỳ ghi chép nào về Cung Thiếu Nhi.
Lại dòm qua đống đồ trong cặp của thằng Mập, cậu mở miệng hỏi: “Những thứ này bắt buộc phải mang à?”
“Ừ, bắt buộc phải mang. Thầy giáo dặn trên lớp rồi.”
“Thầy giáo? Vậy công dụng của những thứ này là------” Lời của Trương Văn Đạt vừa đến miệng đã nghẹn lại. May quá, nếu hỏi thêm nữa, có khi lại bị tấn công?
Lòng vẫn còn sợ hãi, cậu liếc nhìn cuốn Nội Quy Học Sinh. Trương Văn Đạt lúc này không còn dám đánh cược vào điều kiện kích hoạt của quy tắc.
“Chỉ những thứ này thôi đúng không? Được, ông đợi tui một lát, tui về nhà lấy ngay.”
Trương Văn Đạt về đến nhà, vốn định rút tờ tiền giấy đè dưới tấm kính ra mua đồ, nhưng cậu lại thực sự tìm thấy một chiếc cặp sách cũ bẩn thỉu.
Mở ra xem, cậu phát hiện bên trong ngoài vài quyển sách giáo khoa ra, cũng có những vật dụng tương tự. Nhìn vào độ mới cũ, rõ ràng là trong quá khứ cậu cũng đã từng đến Cung Thiếu Nhi.
Thấy những dấu vết này, lòng Trương Văn Đạt có phần nhẹ nhõm hơn. Xem ra Cung Thiếu Nhi chắc không nguy hiểm.
Cậu lập tức đeo cặp lên vai rục rịch xuống nhà. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cậu cầm lấy cây đèn pin nặng trịch, ước lượng trọng lượng rồi cuối cùng đặt nó vào túi lưới bên hông cặp.
“Vẫn nên mang theo, nhỡ gặp chuyện, cũng coi như một vũ khí cùn, trong tay có đồ đỡ hơn.” Hồi nhỏ Trương Văn Đạt đã thử qua uy lực của thứ này, còn lợi hại hơn cả cục gạch.
Trên con đường xi măng ố vàng, một đám học sinh đang đi thẳng đến Cung Thiếu Nhi. Trong đó ngoài thằng Mập ra, còn có một vài bạn học khác lũ lượt tụ tập lại.
Trương Văn Đạt nhìn chúng nó đều thấy quen mặt, nhưng khi cố gắng nhớ lại, cậu lại không thể nhớ ra tên của ai cả.
Hầu hết đều là bạn nam, ở tuổi này chắc cũng chẳng chơi chung với con gái.
Hễ con trai tụ tập lại là y như rằng sẽ tranh luận về mấy thứ không đâu vào đâu. Ví như giờ này đám này đang tranh cãi xem rốt cuộc máy bay lợi hại hơn hay xe tăng lợi hại hơn.
“Tất nhiên là máy bay lợi hại hơn rồi, máy bay bay được! Xe tăng bay được à? Ông có biết máy bay bay cao biết nhiêu không?” Phan Đông Tử khoa chân múa tay nói.
“Máy bay sao đọ được với xe tăng? Xe tăng có pháo! Có thể bắn rơi máy bay!”
Nhưng giờ phút này, Trương Văn Đạt hơi đâu mà tranh luận mấy chuyện tầm phào này. Cậu lôi ra một cây bút, nghiến răng nghiến lợi viết một quy tắc mới vào chỗ trống trong cuốn Nội Quy Học Sinh: “Cấm hỏi người khác quá nhiều câu hỏi.”
Dựa trên kinh nghiệm hai lần kích hoạt quy tắc của bản thân, những quy tắc trong cuốn nội quy này đích thị có sự mập mờ. Cậu cần phải dựa vào cảm nhận của bản thân để ghi chú các quy tắc một cách chính xác hơn.
Sau đó cậu lại viết thêm quy tắc mới: Ngày 6 tivi phải treo thịt, gần 8 giờ thì vỗ nhẹ 4 cái. Viết xong, cậu nghĩ ngợi một hồi rồi lại gạch đi.
“Cho ông này.” Một cây kẹo mút bọc trong giấy bóng màu cam xuất hiện trước mặt Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt sững người. Ánh mắt cậu men theo cây kẹo mút nhìn lên, bắt gặp nụ cười vô tư lự của Phan Đông Tử. “Kẹo mút vị cam, không phải ông thích ăn loại này à? Ăn vào là hết đau ngay.”
Nhìn tờ giấy gói quen thuộc, trong lòng Trương Văn Đạt không kìm được có chút bồi hồi. Sự cảnh giác với thằng bạn này vừa âm thầm dấy lên trong lòng lập tức vơi đi không ít. Thật không ngờ nó còn nhớ hồi nhỏ cậu thích ăn thứ này.
Chỉ là sau này khi cậu học được cách hút thuốc, thì chưa bao giờ ăn kẹo nữa.
Trương Văn Đạt nhận lấy, bóc lớp vỏ. Khi cậu cho vào miệng mút một cái, hương cam nồng nàn tức thì tràn ngập khoang miệng.
Tuy chẳng giúp được gì, nhưng tấm lòng này quả thực đáng quý. Có lẽ thằng Mập chết bằm này thực sự không bình thường, song hiện tại xem ra, mối quan hệ giữa mình và nó đích thị là bạn chí cốt.
“Thế nào? Ngon chứ?” Thằng Mập gạt tay cậu bạn ra, tiếp tục đi tranh luận về máy bay và xe tăng với những đứa khác.
Thế nhưng, ngay khi Phan Đông Tử vừa đi được vài bước, một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Khi cậu khẽ mút vài ngụm nước kẹo trong miệng, cùng với một niềm vui sướng trào dâng trong lòng, tâm trạng vốn đang chùng xuống bỗng chốc phấn chấn hẳn. Cậu tức thì cảm thấy toàn thân ấm áp lạ thường.
Sự ảnh hưởng kỳ diệu không chỉ có thế, cùng với sự thay đổi trong nội tâm, cơ thể đầy thương tích của cậu cũng đang thay đổi đầy chóng vánh.
Cơn đau bỏng rát dần dần tiêu biến, những vết thương trên người cũng đang nhanh chóng xẹp sưng tan bầm.