Sau bữa sáng nhẹ, Hoàng tử Auguste tóc bạc đang ở trong phòng, chuẩn bị cho một buổi tiệc khác. Ngài đã mặc sẵn bộ quân phục.
「...Có lẽ... hơi quá yếu ớt thì phải,」ngài khẽ lẩm bẩm.
Cô hầu gái đang trang điểm cho ngài, Lillim, nhiệt tình lắc đầu.
「Họ sẽ nghi ngờ nếu Điện hạ trông quá khỏe mạnh!」
Mặc dù Lillim là một hầu gái lành nghề, nhưng cô bé trông giống một đứa trẻ cả về ngoại hình lẫn chiều cao; Auguste đã trải một tấm da thú xuống sàn và ngồi xổm lên đó để cô bé có thể với tới. Chân ngài khép lại, đầu gối gập sâu đến nỗi gót chân gần như chạm vào đùi—ngài ngồi gần như một phụ nữ.
Eddie, người chỉ được giao nhiệm vụ sửa tóc cho Auguste, đang ngồi trên ghế sofa quan sát họ. 「Tôi nghĩ Điện hạ có thể trông phấn chấn hơn một chút. Dù sao thì hôm nay là ngày trọng đại. Điện hạ cần thể hiện sức khỏe tốt của mình trước Bệ hạ.」
Auguste gật đầu, nhưng lông mày Lillim nhíu lại.
「Ngài ấy nói đúng. Rất đúng. Hôm nay là một ngày rất trọng đại. ...Chính vì thế mà chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn nếu Điện hạ bị phát hiện bây giờ.」
「...Phải.」Auguste cúi đầu. Ngài có thể cảm thấy sự lo lắng đang dâng trào.
「Sẽ ổn thôi,」Eddie nói, cố gắng động viên ngài,「Không có gì phải lo lắng đâu, Felicia. Cô chưa từng mắc lỗi nào trước đây mà.」
「...Ừm... Cảm ơn, Eddie.」
Người nở một nụ cười yếu ớt khi nghe cái tên “Felicia” không ai khác chính là Auguste.
Chuyện xảy ra vào tháng Bảy năm ngoái—Auguste thật đã ho ra máu và ngã quỵ sau một buổi tiệc, rồi không bao giờ mở mắt nữa. Mẫu thân của ngài, Thứ phi Catherine, tuyên bố ngài đã bị đầu độc, và ngự y cũng thừa nhận rằng bà ấy có lẽ đã đúng.
Felicia đau khổ. Tan nát cõi lòng. Nàng khóc, khóc mãi không thôi.
「Cởi quần áo của nó ra,」Catherine giận dữ ra lệnh cho ngự y.
「X-Xin lỗi...?」
「Felicia.」
「Oa... Hức... Vâng, mẫu thân...? Có... Có chuyện gì vậy mẫu thân?」
「Con sẽ mặc quần áo của Auguste.」
「Ể!? C-Cái gì vậy mẫu thân...?」
「Con có cần ta phải nói rõ ra không? Kẻ đã đầu độc anh trai con sẽ trở thành Hoàng đế. Điều đó không khiến con tức giận sao? Con không căm ghét Latrielle sao?」
「Đ-Đó là...」
「Bây giờ hãy mặc quần áo của Auguste. ‘Auguste’ sẽ phải nhập viện một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, mẫu thân sẽ dạy con cách hành xử.」
Trước khi trở thành thứ phi, Catherine từng là một diễn viên. Mặc dù ảnh hưởng của bà với tư cách là thành viên Gia tộc Touranne có thể đã đóng một phần, nhưng bà đã được chọn vào vai chính trong một vở kịch lớn và đã có một màn trình diễn tuyệt vời. Hoàng đế say mê bà ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong hai tuần tiếp theo, việc diễn xuất và trang điểm cần thiết để Felicia biến thành anh trai mình đã được huấn luyện kỹ lưỡng cho công chúa. Chỉ những hầu gái đáng tin cậy nhất được chọn, và họ cũng được giáo dục kỹ lưỡng.
Một hầu gái từ Hispania được chọn để đóng vai thay thế Felicia. Tên cô bé có lẽ là Eliana—Felicia hầu như không nhớ. Eliana là một cô gái có đôi mắt lấp lánh như ngọc trai đen tuyệt đẹp, nhưng đôi mắt của Felicia lại có màu đỏ thẫm giống như những thành viên khác trong hoàng tộc.
Trong trang phục của Felicia, Eliana bị bịt mắt dưới danh nghĩa mắc phải ‘bệnh về mắt’ và được gửi đến tĩnh dưỡng tại tư dinh của Catherine ở vùng nông thôn. Cô bé giờ đang ở một biệt thự nhìn ra biển, nơi cô sẽ không bao giờ có cơ hội ngắm nhìn những con sóng xanh ngọc bích.
Nửa tháng trôi qua. Felicia dành mỗi ngày ẩn mình trong trang viên, sợ hãi tột độ khoảnh khắc thân phận thật của mình sẽ bị phơi bày. Những ngày đó chẳng khác nào bị giam cầm trong một nhà tù.
Rồi Eddie đến. 「Tôi sẽ bảo vệ cô,」anh nói. Anh ôm chặt nàng. Và theo thời gian, Felicia học được cách tự tin hơn vào bản thân.
Nàng cũng nhận được sự hỗ trợ từ Lillim—một hầu gái thông minh hơn nhiều so với vẻ ngoài trẻ con của mình—và gần đây đã thực hiện các nhiệm vụ của một hoàng tử với kết quả khả quan.
Và rồi một ngày nọ, một nữ quý tộc quyền lực từ phương nam tên là Elenore đã đưa ra một đề xuất:
Nếu Điện hạ dời đô, tầng lớp quý tộc mới nổi sẽ ủng hộ Điện hạ, và một khi lên ngôi, Điện hạ sẽ không còn phải lo lắng về việc bị ám sát. Điện hạ cần nắm quyền kiểm soát quân đội từ Hoàng tử Latrielle. Điện hạ không có tham vọng sao, Hoàng tử Auguste?
Felicia nhìn vào gương. Cô gái từng tự nhốt mình trong phòng đọc những câu chuyện cổ tích kỳ ảo đã biến mất. Chiếc gương toàn thân phản chiếu vị hoàng tử đầu tiên của Đế quốc Belgaria.
「...Ta là Carlos Liam Auguste de Belgaria... Lillim, con không cần phải lo lắng. Ta không cần phải giả bệnh.」
「V-Vâng... Điện hạ.」
Eddie nuốt khan từ chỗ ngồi bên cạnh. Anh đã biết cả hai anh em từ nhỏ, nhưng giờ đây anh hầu như không thể phân biệt được họ nữa. Dạo này, diễn xuất của Felicia khiến anh kinh ngạc.
「Thật tuyệt vời. Điện hạ có khí chất hơn cả Ngài Auguste thật.」
「Hừm... Ngươi phải gọi ta là ‘Điện hạ’ khi chúng ta ở nơi công cộng, Eddie.」
「Đã rõ.」
✧ ✧ ✧
Regis đã thay đồ xong trong căn phòng được sắp xếp cho anh.
Ngày thứ hai trôi qua mà không có sự cố nào, nhưng anh không thu thập được bất kỳ thông tin quan trọng nào. Đã là ngày thứ ba.
「...Cuối cùng, tôi vẫn không tìm được mảnh ghép còn thiếu của câu đố.」
「Kế hoạch của Hoàng tử Latrielle sao?」
Vì lý do nào đó, Eric đang quay lưng lại với Regis khi nói, và một vệt má nhỏ mà anh có thể nhìn thấy đang ửng đỏ. Nghĩ lại thì, Regis chưa bao giờ thấy Eric thay đồ trước mặt người khác; cậu ta luôn nói rằng phải lau người rồi rời khỏi phòng, chỉ trở lại khi đã thay đồ xong.
Hơn nữa, bất cứ khi nào Regis thay đồ, Eric luôn ngoảnh mặt đi. Không phải Regis muốn cậu ta nhìn hay gì.
「Eric... Có lẽ cậu...」
「Ưm, Ngài Regis?」
「À, có chuyện gì vậy?」
「Có khả năng nào Hoàng tử Auguste... không phải là đàn ông không?」
「...Điều gì khiến cậu nói vậy?」
「À, thì, tôi không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, nhưng...」Eric lẩm bẩm rồi nhanh chóng im lặng.
Regis chỉnh lại cà vạt khi suy nghĩ về gợi ý đó.
「...Khi một thành viên hoàng tộc ra đời, giới tính của họ được ngự y xác nhận. Một bác sĩ từ phe hoàng hậu và một bên trung lập cũng sẽ có mặt. Với số người như vậy, tôi rất nghi ngờ giới tính của Auguste có thể bị nhầm lẫn.」
「T-Tôi biết... Phải.」
「Nhưng có lẽ sự xác nhận đó không áp dụng cho Hoàng tử Auguste hiện tại.」
「Anh cũng có nghi ngờ sao?」
「...Tôi không quá am hiểu về hoàng tử, nhưng Altina dường như nghĩ có điều gì đó không ổn.」
Anh nhớ lại cảnh họ đoàn tụ—
Altina trông khá bối rối.
「Anh... lùn đi sao?」
「L-Làm sao tôi có thể lùn đi được chứ!? Th-Thật là to gan!」
「Và giọng anh nghe có vẻ hơi cao hơn bình thường một chút...」
「...!?」
Và rồi Eddie đã xen vào. 「À, cô thấy đấy, Argentina... Ngài Auguste đã trải qua khá nhiều chuyện kể từ khi ngã quỵ vì bệnh.」
Regis cài những sợi dây chuyền vàng trên ngực áo.
「...Cá nhân tôi nghĩ rằng, cận vệ, Ngài Eddie, đã hành động kỳ lạ hơn nhiều so với Altina và Auguste.」
「Anh nghĩ vậy sao?」
「Ý tôi là, nếu chúng ta đang nói chuyện với Hoàng tử Auguste thật, thì anh ta đã không cần phải xen vào cuộc trò chuyện.」
「À...」Mặt Eric tái mét.
「...Có chuyện gì sao?」Regis hỏi, khi anh treo thanh kiếm vào hông.
「À... Ngài Regis... Vỏ kiếm của anh bị ngược rồi. Chốt cài phải ở phía trên.」
「...Cậu nói đúng. Hừm.」Regis vội vàng sửa lại khi Eric ngồi xuống.
「Hừm... Cậu là thường dân, nhưng cậu am hiểu về giới quý tộc, phải không? Vậy thì cậu hẳn phải biết chuyện gì xảy ra khi một gia tộc không có người thừa kế nam.」
「...Anh muốn nói về gia tộc của anh cụ thể, hay anh hỏi một cách tổng quát hơn?」
Eric trầm ngâm một lát, tránh ánh mắt của Regis.
「Tổng quát hơn.」
「...Tôi hiểu... Chà, tôi là một quan chức dân sự, nên tôi đã ghi nhớ luật quý tộc của Đế quốc. Nếu một gia tộc không có người thừa kế nam, theo thông lệ, họ sẽ gả con trai thứ hai hoặc thứ ba của một gia tộc khác vào.」
「Anh có thể chào đón một người đứng đầu mới, nhưng sau đó họ sẽ là người quyết định phong tục và chính sách của gia tộc. Mặc dù huyết thống của anh có thể còn đó, nhưng không thể nói trước liệu truyền thống của anh có tiếp tục tồn tại hay không. Về bản chất, đó là sự kết thúc của một lịch sử lâu dài.」
「Tôi hiểu.」
「Và có lẽ có ai đó không muốn điều đó xảy ra.」Eric dường như chọn từ ngữ một cách thận trọng như thể đang tiết lộ một bí mật của riêng mình. Regis nhận ra điều này ngay lập tức, nhưng sẽ không bao giờ dám tò mò về hoàn cảnh cá nhân của người khác.
「...Phải... Vậy chúng ta đang nói về... người quen của cậu, phải không?」
「Phải... Người quen của tôi. Và chính vì tôi biết một người trong hoàn cảnh đó, nên có một số điều khiến tôi chú ý.」
Eric lau mồ hôi trên cổ. Dần dần rõ ràng cậu ta đang cố nói gì.
Regis lướt qua một số cuốn truyện trong đầu. Eric rõ ràng đã nhận thấy điều gì đó khi gặp Auguste.
「...Tôi hiểu. Vậy là họ là những người khác nhau.」
Mọi tầng lớp người dân sống trong Đế quốc Belgaria. Tuy nhiên, người ta tin rộng rãi rằng chỉ dòng dõi hoàng gia mới có đôi mắt đỏ. Ít nhất, Regis chưa bao giờ thấy chúng ở bất kỳ nơi nào khác. Những tin đồn về những lần nhìn thấy như vậy luôn kết thúc chỉ là tin đồn.
Eric kéo cổ áo quân phục, để lộ cổ họng mịn màng, thanh mảnh của mình.
「Có nhiều sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.」
「Phải... Nếu nghĩ theo hướng đó, một số điều bắt đầu có lý. Hoàng tử Auguste ốm yếu cho đến năm hai mươi ba tuổi, rồi một ngày ho ra máu và ngã quỵ. Chẳng phải có vẻ hơi không tự nhiên sao khi một người trong tình trạng của ngài ấy có thể hồi phục đủ để tham gia công vụ chỉ trong nửa năm?」
「Chắc chắn rồi.」
「Có người nói rằng hoàng tộc có khả năng hồi phục nhanh bất thường, nhưng cánh tay của Altina mất ba tháng để lành, đúng như bác sĩ đã dự đoán.」
「Đúng vậy.」
Regis lướt qua bộ sưu tập sách trong đầu. Anh có cảm giác rằng có một câu chuyện khá giống như vậy trong số vô số tác phẩm về cung điện.
「...Phải. Chính là nó.」
「Ngài Regis?」
Regis gật đầu với chính mình khi đặt một mảnh giấy viết thư lên bàn. Giọng Eric ngày càng nhỏ dần, như thể cậu ta đang đứng rất xa. Đây là cảm giác tương tự mà Regis có khi anh chìm đắm trong một cuốn sách.
「...Những câu chuyện mà một người trong hoàng tộc không thực sự là người mà họ tự nhận không hề hiếm. Tôi không biết nhiều câu chuyện mà chiến lược đó được sử dụng hiệu quả, nhưng... Phải. Một vài trường hợp như vậy thậm chí đã xuất hiện trong hồ sơ tòa án.」
Regis lấy một lọ mực và một cây bút lông từ giá sách gần đó và bắt đầu viết.
「Thật kỳ lạ. Chà, Ngài Regis, tôi có linh cảm anh sẽ tìm ra giải pháp.」
「Cậu đánh giá tôi quá cao rồi... Nhưng đây là một trò hề. Nếu ngay cả trong một khoảnh khắc ngẫu hứng, Hoàng đế lại chỉ định người kế vị tại buổi tiệc tối nay, thì những âm mưu đang ủ mưu khắp nơi sẽ trở nên vô nghĩa.」
「Vâng, thật sự kỳ lạ khi anh nghĩ như vậy.」
「...Nó gần giống như một vở hài kịch được sản xuất tồi—chắc chắn sẽ không ai cười. Cuối cùng, đây chẳng qua chỉ là một cuộc đấu tranh quyền lực khác trong triều đình.」
Regis đặt bút lông xuống.
「Có chuyện gì sao?」
「Tôi trông cậy vào cậu sắp xếp những điều này chính xác như tôi đã viết. Ngoài ra, tôi cần cậu chuyển một lá thư cho Ngài Abidal-Evra bên ngoài cung điện. Nếu mọi việc diễn ra như tôi dự đoán, chúng ta sẽ cần anh ta.」
「Đã rõ.」
「...Xin lỗi, nhưng lần này chúng ta không có thời gian để viết lại. Và tôi không muốn cậu chết.」
「Đã hiểu. Tôi dự định sẽ trở về an toàn.」
Cả hai cùng cười một cách chua chát, nhớ lại cuộc hội ngộ của họ tại Pháo đài Sierck. Regis nhìn đồng hồ treo tường và đồng hồ bỏ túi của mình, xác nhận chúng đã được đồng bộ hóa.
「Còn vài việc khác tôi cần làm... nhưng chưa có gì đáng lo ngại lúc này.」
Anh ngồi xuống ghế và cầm một cuốn sách. Anh định đọc cho đến khi Altina sẵn sàng đi.
「Có vẻ như anh đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.」
「Cậu thấy đấy, vấn đề là—tôi đã suy nghĩ một chút, và có vẻ như chúng ta sẽ không thể trở về với tất cả đồ đạc của mình. Ví dụ, tôi sẽ phải để lại cuốn sách này, vì vậy tôi muốn đọc nó khi còn có cơ hội.」
「Tôi hiểu rồi,」Eric nói, nhét lá thư vào một phong bì da. Sau đó cậu ta chỉnh trang lại và chuẩn bị rời đi.
「...À, phải rồi. Eric.」
「Vâng?」
「Ưm... Về câu chuyện đó... Gia tộc không có người thừa kế nam...」
「Có chuyện gì sao?」Eric nhìn anh lo lắng. Cậu ta đã chọn từ ngữ cẩn thận, cố tình mơ hồ để Regis không đào sâu.
Regis đã nhận ra điều này, nhưng anh có thể cảm thấy một sự tò mò háo hức đang trỗi dậy trong mình, khiến ngay cả bản thân anh cũng ngạc nhiên.
「Về người quen của cậu... Chẳng phải vấn đề có thể được giải quyết bằng cách tìm một chú rể trân trọng chính những truyền thống mà cô ấy muốn bảo vệ sao? Nếu không, ngay cả khi cô ấy kết hôn với con trai cả của một gia tộc quý tộc, không có gì đảm bảo truyền thống của gia tộc cô ấy sẽ được bảo vệ.」
Eric nhìn anh. Bàn tay cậu ta, đang với lấy tay nắm cửa, đứng yên tại chỗ.
「Đ-Đúng vậy... Sẽ thật tuyệt vời nếu cô ấy có thể tìm được một người như vậy.」
「Điều đó chắc chắn sẽ xoa dịu nỗi lo của cô ấy.」
「Một người trân trọng truyền thống của cô ấy, và sẽ tôn trọng gia tộc mà anh ta kết hôn vào... Một người sẽ không bỏ qua hay coi thường ông bà già yêu quý của cô ấy... Nếu cô ấy có thể tìm được một người như vậy...」
「Hãy suy nghĩ kỹ về điều đó khi chúng ta trở về an toàn.」
「Vâng, Ngài Regis.」Giờ đây có một sự nhiệt tình kỳ lạ trong đôi mắt của Eric, đang chăm chú nhìn Regis.
Mình lại đeo sai sao? Regis nghĩ khi anh kiểm tra lại xem thanh kiếm của mình có đang treo ở hông phải hay không.
✧ ✧ ✧
Một giờ sau, buổi tiệc sắp bắt đầu. Regis dẫn Altina và một người khác đến một căn phòng.
「Tôi hy vọng anh ta chưa đi rồi...」
「Anh sẽ biết khi gõ cửa thôi,」Altina nói một cách thân thiện trước khi không chút do dự đập vào cánh cửa dày, bóng loáng.
Chà, tôi đoán sẽ kỳ lạ hơn nếu chần chừ khi chỉ đi đến phòng anh trai mình... Nhưng xét đây là phòng riêng của một thành viên hoàng tộc, nhịp tim của Regis đang đập nhanh một cách đáng báo động.
Họ đợi một lúc để nhận được phản hồi nhưng vô ích.
「Cô nghĩ anh ta đã đi rồi sao?」
「...Trong trường hợp đó, Altina, tôi cần cô gọi anh ta ra từ hành lang. Đây là chuyện quá lớn để thảo luận ở buổi tiệc.」
Ngay khi Regis vừa dứt lời, cánh cửa phòng hé mở một khe nhỏ. Con mắt nhìn qua khe hở thuộc về Eddie.
「À, chỉ có cô thôi, Argentina. Tôi cứ tưởng là một cuộc tấn công của bọn cướp khác.」
「Làm sao họ có thể tấn công từ bên trong cung điện được? Chà, theo một nghĩa nào đó, chúng ta có thể không tốt hơn là bao.」
「Ý cô là sao?」
「Auguste có ở đây không? Hay anh muốn chúng ta thảo luận những vấn đề riêng tư như vậy ở hành lang?」
Sau khi dò hỏi những người khác trong phòng một cách thận trọng, Eddie mở cửa và ra hiệu cho họ vào.
Căn phòng lộng lẫy và rộng lớn, đủ để chứa một buổi tiệc nhỏ. Nó được trang bị một tủ quần áo, một bàn làm việc và một ghế sofa. Một cánh cửa có thể nhìn thấy ở phía sau nối với một căn phòng khác sâu hơn bên trong; giả sử căn phòng được xây dựng tương tự như của Altina, thì đó sẽ là phòng ngủ.
Có vẻ như những người duy nhất bên trong là Eddie, người mặc đầy đủ quân phục và đeo thanh Défendre Sept ở hông; một cô hầu gái nhỏ tuổi; và Auguste, trong bộ lễ phục của ngài.
「Argentina. Cô có việc gì với tôi sao?」
「Tất nhiên. Tôi đến đây chính vì có việc với anh.」
Đi cùng nàng không chỉ có Regis, như người ta mong đợi, mà còn có một... nhân vật, với chiếc mũ trùm kéo thấp che khuất đôi mắt. Những người khác đương nhiên rất chú ý đến nhân vật bí ẩn này, vì ánh mắt của Auguste đã trở nên sắc lạnh.
「Ta sẽ bỏ qua thái độ của cô, vì cô là người thân, nhưng... không cởi mũ trùm đầu trước mặt hoàng tộc là khá thô lỗ, cô không nghĩ vậy sao?」
「Tôi sẽ cởi nó ra bây giờ,」Altina nói,「Tôi không thể để bất cứ ai trong cung điện thấy họ là ai trên đường đến đây. Anh hẳn phải biết họ rất rõ.」
Nàng vươn tay đến chiếc mũ trùm che khuất nhân vật bí ẩn và từ từ kéo nó ra sau. Regis đứng bên cạnh nàng, chăm chú quan sát phản ứng của Auguste và hai người bạn đồng hành của ngài, tất cả đều đang nhìn chằm chằm một cách tò mò.
Khi chiếc mũ trùm rơi xuống, mái tóc đã được che giấu bên dưới tràn ra—mái tóc bạc tuyệt đẹp chảy dài từ vai xuống ngực của nhân vật đó.
Đó là một cô gái, đôi mắt bị quấn băng trắng thường dùng cho vết thương và người bệnh. Đầu cô bé cúi xuống một cách u ám, che khuất biểu cảm dưới mái tóc.
Auguste nín thở. Eddie liếc nhìn về phía Auguste, vẻ mặt rõ ràng là lo lắng, trong khi cô hầu gái trẻ trừng mắt nhìn Regis. Đây chính là những phản ứng mà anh mong đợi.
「...Người này được tìm thấy tại tư dinh của Thứ phi Catherine, tự xưng là Felicia Sis Célia de Belgaria. Nhưng làm sao có thể như vậy được? Cô ấy dường như là một người hoàn toàn khác.」
Cô gái bị bịt mắt ngay lập tức quỳ xuống, vai run rẩy. Cô bé thút thít trong sợ hãi.
「X-Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi không thể ngăn họ lại. Tôi không thể làm gì được.」
Auguste tái mặt. Bàn tay phải của Eddie di chuyển về phía hông, nhưng Altina ngay lập tức phản công bằng cách với lấy thanh kiếm của riêng mình. Tuy nhiên, vì nàng đang mặc trang phục dự tiệc và không mang vũ khí, nàng đã với lấy thanh kiếm treo ở hông của Regis.
「Eddie, anh sẽ không rút kiếm trong cung điện đâu, phải không?」Altina hỏi.
「Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe được điều gì đó hợp lý đến vậy từ cô, Argentina.」
「Điều đó chỉ cho thấy tôi đã trưởng thành đến mức nào.」
「...Mọi người, xin hãy bình tĩnh,」Regis xen vào.
Anh khá quyết tâm tránh một cuộc chiến giữa Altina và Eddie. Nó không chỉ làm chậm mục tiêu của anh, nàng còn không có hy vọng chiến thắng—thanh kiếm của Regis là một món đồ trang trí tầm thường đến mức sẽ vỡ vụn ngay khi chạm vào thanh Défendre Sept của Eddie.
Trước khi căng thẳng có thể leo thang một cách không cần thiết, Regis đặt một câu hỏi cho Auguste.
「...Điện hạ Felicia, ngài quen biết người này tự xưng là ngũ công chúa, phải không?」
「Ưk...」Người tự xưng là Auguste rên rỉ.
「Tôi biết ngay mà.」Regis gật đầu. 「Ngài chính là Công chúa Felicia.」
「Đ-Đó là...」
Người đang mang hình dạng của Auguste quả thực là Felicia; sắc mặt trắng bệch đến ghê người của nàng đã chứng minh điều đó. Eddie nghiến răng trong khi cô hầu gái trẻ hung hăng bước tới.
「Ngươi đang cố làm gì vậy?」cô bé gắt lên.
「...Ngươi là ai?」
“Tôi là Lillim, trưởng hầu gái của Hoàng tử Auguste!” Giọng cô trong trẻo và tự tin, đặc biệt là trong hoàn cảnh này.
“Ra vậy…” Regis thầm nghĩ. “Theo những gì ta tìm hiểu, cả Hoàng tử Auguste và Công chúa Felicia đều không mấy quan tâm đến kinh tế hay chính trị. Ngài Eddie cũng không khác biệt, ít nhất là theo lời công chúa đã nói với ta. Nhưng gần đây, Hoàng tử Auguste lại đưa ra được những giải pháp tuyệt vời cho nhiều tranh chấp vô cùng phức tạp.”
Regis nhìn cô hầu gái. Làn da cô rám nắng, mái tóc đen được búi gọn thành hai chỏm phía sau đầu. Đôi mắt đen thẳm với một ánh đỏ lấp lánh nhìn chằm chằm vào Regis như dao găm, không hề nao núng.
“...Ta đoán cô là sĩ quan quản lý.”
“Tôi đoán là không thể giấu được nữa. Quả thực, tôi đã đưa ra một phần đề xuất của mình để giải quyết những vấn đề chúng ta đang đối mặt. Mặc dù tôi phải nói rằng, khi tìm hiểu về Hoàng tử Auguste, tôi đã xem xét một số tranh chấp mà ngài đã đưa ra giải pháp, và tất cả đều được xử lý rất tuyệt vời. Dù vẻ ngoài còn trẻ, ngài sở hữu một cái nhìn sâu sắc đáng khen ngợi.”
“Hả!? K-Khen ngợi sẽ chẳng giúp gì cho ngài đâu! Không ở đây, cũng không ở bất cứ đâu!” Lillim lập tức quay mặt đi.
“À... Xin lỗi, chúng ta đã đi lạc đề rồi.”
Regis nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô gái tóc bạc, người vẫn đang cúi gằm mặt.
“Đủ rồi.”
“Ôi chao, đã xong rồi sao?”
“Diễn xuất thật tuyệt vời. Tôi tưởng kế hoạch là cô chỉ cần quỳ xuống mà không nói lời nào, nhưng cô đã ứng biến rất tốt.”
“Ôi trời, vậy sao?”
Cô gái tháo miếng bịt mắt và gỡ bỏ mái tóc giả màu bạc, để lộ đôi mắt màu hạt dẻ và mái tóc nâu của mình. Cô vuốt lại tóc gọn gàng, rồi cúi chào lịch sự.
“Tôi là hầu gái phục vụ Marie Quatre Argentina de Belgaria. Ngài có thể gọi tôi là Clarisse. Tôi đã sẵn sàng gánh chịu mọi lỗi lầm vì những sai trái của mình.”
“Cái gì—!?” Felicia thốt lên, ngỡ ngàng.
Regis cúi đầu. “...Tôi xin lỗi vì đã lừa dối cô. Chúng tôi có lý do riêng. Tôi mong cô hãy lắng nghe chúng tôi.”
“Chuyện này... có nghĩa là gì?” Felicia hỏi, giọng lo lắng và ngập ngừng. Altina, Eddie và Lillim đều nhìn Regis với vẻ không thể tin được.
“...Tôi cho rằng những gì cô vừa chứng kiến là kế hoạch của Hoàng tử Latrielle.”
“Latrielle...”
Felicia, người đã bối rối suốt cuộc gặp gỡ từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Eddie nghiêng đầu sang một bên.
“Hừm. Vậy tóm lại, chuyện gì đang xảy ra vậy, Argentina?”
“Ôi Eddie, anh luôn vô vọng khi phải suy nghĩ.”
“Cô đang gọi tôi là đồ ngốc à...?”
“Có lẽ vậy. Ý tôi là, anh đã hỏi tôi, và anh biết tôi không thể đưa ra một lời giải thích mạch lạc.”
“Này nhé...”
Eddie trông hơi thất vọng, nhưng anh không đơn độc; Regis cũng có vẻ chán nản.
“Ngay cả khi tôi đã dành cả thời gian để giải thích cho anh rồi mà...” anh lẩm bẩm.
Lillim chỉ vào Clarisse. “Tóm lại, Hoàng tử Latrielle đã nhận ra Auguste thực chất là Felicia cải trang, và hắn đang định đẩy một kẻ mạo danh tóc bạc vào cô ấy. Ngài đang nói vậy sao?”
“Không, không chỉ là một kẻ mạo danh nào đó. Hắn có lẽ sẽ đưa ra người thực sự đang đóng giả Công chúa Felicia.”
“Thật điên rồ! Người đóng thế của chúng ta, Eliana, vẫn phải ở trong biệt thự của công tước chứ.”
“Chỉ cần một chút tìm hiểu là có thể biết được Công chúa Felicia được cho là ở đâu, cũng như việc cô ấy phải băng mắt vì một căn bệnh nào đó. Chuyện này đã xuất hiện trên báo tuần vài lần trong mấy năm qua, và thậm chí còn được đưa vào các cuốn sách tổng hợp thông tin về hoàng gia. Mặc dù tôi chưa biết tên người đóng thế của cô.”
“Hả? Trong sách ư?”
“Cứ đến bất kỳ hiệu sách lớn nào ở thủ đô là cô sẽ tìm thấy rất nhiều.”
“Nhưng tại sao ngài lại chắc chắn đây là kế hoạch của Hoàng tử Latrielle?” Lillim hỏi, nghiêng đầu, “Hắn có thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác, hoặc có lẽ không nghĩ gì cả. Có khi hắn còn chưa nhận ra.”
Dĩ nhiên, tất cả đây chỉ là suy đoán, nhưng Regis có cơ sở cho lời khẳng định của mình.
“Việc miền tây đã ổn định về mặt chính trị trong một thời gian khá dài nhờ sự kiểm soát chặt chẽ của các quý tộc cũ là điều khá nổi tiếng, vậy mà Quân đoàn số Hai lại vừa được triển khai đến đó. Họ có thể không mạnh bằng Quân đoàn số Nhất, nhưng họ vẫn có một sức mạnh đáng kể – đủ để dập tắt bất kỳ cuộc đối đầu nội bộ quy mô lớn nào. Hơn nữa, Quân đoàn số Hai do hai thành viên từ gia tộc Beaumarchais chỉ huy. Đó là anh em của sĩ quan tham mưu của Hoàng tử Latrielle, Ngài Germain.”
“Đó hoàn toàn có thể là một sự trùng hợp!”
“Và không một thành viên nào của Gia tộc Touranne có mặt trong vài ngày qua. Liệu có chuyện gì đã xảy ra khiến họ không thể tham dự không? Chẳng hạn, có lẽ dinh thự của họ hiện đang bị Quân đoàn số Hai vây hãm?”
“Không thể nào là thật!” Felicia thốt lên.
Suốt khoảng thời gian này, áp lực cứ dồn nén lên cô bé. Nhìn một cô gái trẻ sắp bật khóc khiến Regis đau lòng, nhưng điều này là không thể tránh khỏi. Rốt cuộc, đó là một phần của kế hoạch.
“Theo sổ đăng ký, họ lẽ ra phải tham dự vào ngày đầu tiên. Nhưng có lẽ cô đã nhận được thông báo về sự vắng mặt của họ và đây là sự hiểu lầm từ phía tôi.”
Lillim thở dài một cách không giống trẻ con. “Chúng tôi không nhận được thông báo nào cả. Chúng tôi đã cử người đưa tin đến kiểm tra tình hình ở đó, nhưng một chuyến đi khứ hồi đến Gia tộc Touranne mất ít nhất mười ngày.”
“Còn về lục phi thì sao?”
“Bà ấy đã trở về dinh thự của mình vào khoảng đầu tháng Hai. Bà ấy dự kiến sẽ quay lại để tham dự lễ kỷ niệm.”
“...Tôi đoán bà ấy không muốn có mặt trong đám cưới của lục phi.”
Lillim gật đầu. “Rất có thể.”
“Hoàn toàn hợp lý!” Altina lớn tiếng tuyên bố, “Dù là hoàng đế, nhưng không ai muốn ăn mừng việc chồng mình kết hôn với người phụ nữ khác!”
Felicia, và thậm chí cả Clarisse, đều gật đầu đồng tình. Không phải Regis hay Eddie đã làm gì sai, nhưng cả hai chàng trai đều cảm thấy xấu hổ một cách khó hiểu.
“Ưm... B-Bỏ qua tất cả những chuyện đó... Tôi không nghĩ mình sai về những gì đang xảy ra. Với những động thái của Quân đoàn số Hai, nói rằng tất cả đều không liên quan đến kế hoạch của Hoàng tử Latrielle sẽ là quá lạc quan.”
Lillim rũ vai. “Tôi không biết Quân đoàn số Hai đã được điều đến đó, và tôi cũng không biết nó do anh em của sĩ quan quản lý của Hoàng tử Latrielle chỉ huy.”
“Ai có thể mong cô biết được? Rốt cuộc, cô đâu phải người trong quân đội.”
“Tôi hiểu ý ngài. Rất hợp lý khi nghĩ rằng Hoàng tử Latrielle đã biết được thân phận thật của Auguste.”
“Nếu mối lo chính của chúng ta là việc hắn phát hiện ra, thì hắn có lẽ đã biết từ rất lâu rồi,” Regis nói, “Altina đã nghi ngờ, và cô ấy chỉ vừa mới gặp cô ấy thôi mà.”
“Cái gì!?”
Felicia quay phắt đầu về phía Altina, sắp khóc lần nữa. Nàng công chúa vốn ồn ào đang gãi đầu một cách lúng túng.
“À, có vẻ như hắn, ừm, không còn ở đây nữa, nên tôi không muốn nói xấu hắn, nhưng... Auguste là một tên khốn nạn thật sự. Hắn từng chế nhạo tôi và gọi tôi là ‘con nhà nông dân’.”
“K-Không thể nào... Anh trai tôi sẽ không...”
“Tôi đang nói về khi chúng ta còn nhỏ. Chúng ta đều lớn lên rồi, và cuối cùng hắn cũng không gọi tôi bằng những cái tên đó nữa. Nhưng chúng ta không có mối quan hệ tốt đẹp, và chưa bao giờ tôi gọi Auguste là anh trai mình.”
Regis nhớ lại khi hai người chia tay sau cuộc hội ngộ chỉ vài ngày trước—
“Vậy thì, thưa anh trai, chúng ta hãy gặp lại nhau vào bữa tối.”
“Được thôi. Cẩn thận nhé.”
Auguste đã không hề phản ứng gì khi cô gọi hắn là “thưa anh trai,” mặc dù cô đã hành động theo cách mà cô chưa từng làm trước đây.
“Tôi không tin cô không phải Auguste thật, nhưng có điều gì đó đã được làm rõ khi tôi nghe Regis nói.”
“V-Vậy ra đó là lý do... C-Chúng ta chưa bao giờ thực sự chơi cùng nhau, nên tôi k-không thể...”
Những giọt nước trong suốt bắt đầu rơi từ mắt Felicia, và Altina đặt một bàn tay an ủi lên mái đầu bạc của cô.
“Đúng vậy. Cô luôn chỉ đứng nhìn từ phòng mình... Tôi xin lỗi. Lẽ ra chúng ta nên chơi cùng nhau nhiều hơn.”
Eddie nhìn khắp phòng với vẻ mặt trầm tư, như thể anh đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, cho đến khi đột nhiên anh vỗ tay.
“À phải rồi, đúng vậy. Cô thật sự chưa bao giờ gọi hắn là anh trai trước đây.”
“Anh thật vô dụng một cách đáng kinh ngạc!” Lillim tuyên bố, khiến Eddie thất vọng quỳ xuống.
“Không thể trách anh ấy được,” Altina nói, xua tay một cách phớt lờ, “Eddie còn ngốc hơn cả tôi nữa.”
“Gừm... Tôi không muốn chấp nhận điều đó, nhưng bây giờ tôi không thể phủ nhận được...”
Đã đến lúc Regis đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng.
“...Dù sao đi nữa, tôi cho rằng Hoàng tử Latrielle đã nhận ra kẻ giả mạo khá sớm, mặc dù hắn không thể làm gì nhiều nếu không có bằng chứng. Rốt cuộc, Hoàng tử Auguste sẽ dễ dàng viện cớ sức khỏe xấu đi để rời khỏi cung điện.”
“Đúng vậy.” Felicia gật đầu. “Nếu hắn bắt đầu đưa ra những lời buộc tội vô căn cứ như vậy... đó là cách tôi định tránh mặt hắn.”
Nếu cô có thể trốn thoát đủ lâu cho đến khi hoàng đế qua đời, trật tự kế vị tự nhiên sẽ đưa Auguste lên ngôi hoàng đế.
“Không có bằng chứng, Hoàng tử Latrielle sẽ không thể hành động. Nhưng với bằng chứng, hắn sẽ có một con bài rất mạnh trong tay. Phơi bày thân phận thật của hoàng tử sẽ dẫn đến một chiến thắng chắc chắn. Hắn chỉ cần sử dụng nó một cách hiệu quả... và hắn đã chọn bữa tiệc này làm cơ hội tốt nhất.”
“Đáng khinh, nhưng... tôi có thể thấy hắn làm điều đó...”
“Cá nhân tôi cảm thấy Hoàng tử Latrielle đã trở nên quá tham lam.”
“Ngài... nghĩ vậy sao?” Felicia hỏi.
Regis gật đầu. “Hoàng tử Latrielle đang lên kế hoạch tiết lộ sự lừa dối của Auguste để đồng thời loại bỏ cả hắn và phe trung lập. Bằng cách hướng các tân quý tộc có ảnh hưởng lớn ở phía nam ủng hộ cô, hắn đã biến họ thành một phần của phe thứ nhất.”
“À...” Felicia nhận ra chuyện gì đang xảy ra, và giọng cô yếu ớt.
“Khụ... Nếu thân phận thật của Hoàng tử Auguste bị bại lộ, sẽ không còn lực lượng nào có thể chống lại Latrielle nữa,” Lillim nói, cực kỳ bực bội.
Eddie đột ngột đứng dậy. “Nhưng bây giờ chúng ta có thể làm gì về chuyện đó? Đây là chiến thắng chiến lược của Ngài Latrielle, phải không? Công chúa của chúng ta sẽ bị đưa lên giá treo cổ hoặc máy chém ngay khi bị phát hiện. Chúng ta phải chạy ngay khi còn cơ hội.”
“Xin hãy đợi đã.”
“Tại sao ngài lại ngăn tôi? Ngài không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với Felicia sao?”
“Nếu chúng ta chạy trốn ở đây, chúng ta sẽ chỉ là những kẻ chạy trốn khỏi quân đội hoàng gia.”
Tay phải của Eddie đã đặt lên thanh kiếm của mình. “Thì sao chứ? Dù họ có cử bao nhiêu người đến, tôi cũng sẽ không để họ có được Felicia. Đó là lời hứa của tôi.”
“E-Eddie...” Felicia đỏ mặt. Altina và Lillim cũng đỏ bừng tương tự, trong khi Clarisse chỉ mỉm cười.
Những người yêu nhau bỏ trốn tạo nên một câu chuyện hay, nhưng đó không phải là kết quả Regis cần. Anh lắc đầu.
“...Nếu cô đã quyết tâm chạy trốn thì tại sao không thử cho ý tưởng của tôi một cơ hội. Cô vẫn sẽ có thời gian để chạy trốn sau đó; trường hợp xấu nhất, kết quả sẽ vẫn như cũ.”
“Ngài có kế hoạch sao?”
Eddie bỏ tay khỏi thanh kiếm, và Lillim ghé sát vào.
“Có cơ hội nào chúng ta sẽ không phải chạy trốn không?”
“Tất nhiên.” Regis quay sang nàng công chúa đang đóng giả Auguste. Đây là phần quan trọng. “...Công chúa Felicia... Người ta nói rằng Điện hạ đã đầu độc anh trai cô. Cô hẳn phải khao khát trả thù. Cô sẽ không muốn Hoàng tử Latrielle kế vị ngai vàng, phải không?”
Cô gật đầu không chút do dự. “Tôi phải làm gì?”
“Đó chính xác là điều tôi muốn nghe.”
Sau khi vượt qua một trở ngại lớn của riêng mình, Regis nở một nụ cười nhỏ trên môi. Altina và Clarisse bắt đầu thì thầm sau lưng anh.
“...Này, này. Regis không phải hơi đen tối sao? Anh ấy vừa nhếch mép đó. Một kiểu nhếch mép của kẻ xấu.”
“...Công chúa, lừa dối phụ nữ là việc của quý ông.”
“...Anh ấy hơi đáng sợ.”
“Và đó là lý do tại sao, như công chúa biết đấy, người duy nhất công chúa nên tin tưởng là tôi. Công chúa là công chúa riêng của tôi.”
“...Đ-Được thôi?”
Altina một lần nữa bị lạc lối bởi những lời nói như bùa mê của Clarisse. Regis cố ý hắng giọng. Chúng ta đang đàm phán ở đây; sự lừa dối thậm chí không liên quan.
“Các cô đã sẵn sàng nghe kế hoạch của tôi chưa?”
“Ồ, chắc chắn rồi!” Altina ngồi thẳng dậy, trong khi Clarisse cúi chào với một nụ cười thích thú và lùi lại một bước.
Và thế là Regis tiết lộ suy nghĩ của mình trước năm người, đúng lúc tiếng kèn hiệu báo hiệu bắt đầu bữa tiệc ngày thứ ba vang lên từ xa.
✧ ✧ ✧
“Hoàng tử thứ nhất Carlos Liam Auguste de Belgaria và Công chúa thứ tư Marie Quatre Argentina de Belgaria đã đến,” quản gia già thông báo cho cả đại sảnh.
Giới quý tộc xôn xao trước sự kết hợp khá kỳ lạ này và nhiều người chăm chú theo dõi khi hai người bước vào, Eddie và Regis theo sát phía sau.
Auguste mang một khí chất hoàn toàn khác thường, trong khi Altina đứng bên cạnh như thể cô thuộc về nơi đó, khiến những người xung quanh ngạc nhiên.
Cuối tầm nhìn của Felicia cải trang là Latrielle, người đang tiến đến với dáng đi thư thái. Hắn nở một nụ cười không chút sợ hãi.
“Ôi, thưa anh trai, sức khỏe của anh thế nào rồi?”
“Những ngày ấm áp này đang làm tôi rất khỏe, Latrielle.”
“Phù phù. Vậy sao? Tôi rất vui khi nghe điều đó.”
Hắn chắc chắn biết Auguste mà hắn đang nói chuyện thực ra là Felicia; cuộc trò chuyện của hắn có vẻ gượng ép, như thể hắn đang cố chứng minh một điều gì đó.
Altina thở dài. “Anh biết không, tôi đã nghĩ. Cách nói chuyện đó thật sự không hợp với anh, Latrielle.”
“Hừm.”
“Này, hãy thành thật với tôi đi, Latrielle. Trong bữa tiệc tháng Bảy đó... anh đã phạm một tội ác khủng khiếp ngay trước mắt tôi phải không?” Altina trừng mắt nhìn hắn khi cô nói; đôi mắt đỏ tươi rực lửa một cách dữ dội, khiến cô trở thành một sự hiện diện khá đáng sợ.
Latrielle im lặng một lúc. “...Con người bám víu vào nhận thức của riêng họ về sự thật. Dù tôi có nói gì đi nữa, điều đó sẽ không thay đổi sự thật mà cô đã nuôi dưỡng trong lòng.”
“Có hay không? Trả lời tôi đi, đồ khốn nạn méo mó.”
“Hừm. Chỉ có một người khác từng gọi tôi như vậy.”
“Vậy sao? Mọi người đều nghĩ thế mà. Chỉ là họ không nói ra thôi.”
“Họ chỉ giữ mồm giữ miệng vì không ai dám thẳng thắn như vậy trước mặt hoàng gia,” Auguste cười khẩy, “Tôi chắc ngay cả anh cũng có thể nhận ra điều đó, Latrielle.”
“Hừ. Ngay cả khi đúng là vậy, hai người cũng chẳng phải là người có thể nói; cả hai đều ở vị trí y hệt nhau,” Latrielle nói, đưa ly rượu lên môi.
Altina cau mày. “Hừm? Thuộc hạ của tôi gọi tôi là liều lĩnh, thiếu thận trọng, nóng nảy và thiếu suy nghĩ.”
“...!?”
Hai hoàng tử – à, một hoàng tử và một công chúa cải trang – trao đổi ánh mắt như thể họ vừa chứng kiến điều không thể.
“Cô đang ám chỉ Ngài Jerome sao?” Latrielle hỏi, nhưng Altina chỉ lắc đầu.
“Kể từ khi tôi thắng trận đấu của chúng tôi, Jerome đã trở nên tương đối ngoan ngoãn. Nhưng Regis thì có thể khá thẳng thắn.”
“Vậy ra đó là chiến lược gia của cô...” Latrielle liếc nhìn qua phòng đến Regis, người đang đứng cạnh bức tường trò chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen.
“Tôi nghe nói anh ta là thường dân,” Auguste nói, vẻ mặt lo lắng.
“Anh ta nói vậy,” Altina đáp.
“Anh ta không sợ bị trừng phạt vì những lời báng bổ như vậy sao?”
“Ai mà biết được? Nhưng anh không nghĩ sự trung thực của anh ta là một điều tốt sao?”
Biểu cảm của Latrielle và Auguste cho thấy họ không hiểu.
“Giữ cho thuộc hạ của mình đúng mực là nhiệm vụ của một chỉ huy.”
“...Tình yêu là mù quáng, người ta nói vậy.”
“Này! Khoan đã, sao chúng ta lại nói đến chuyện đó? Điều tôi muốn nói là—”
Altina hoảng sợ khi cuộc trò chuyện đột nhiên trở thành hai chọi một vì lý do tầm thường nhất.
✧ ✧ ✧
Ngay sau khi bước vào bữa tiệc, Regis đi thẳng đến bức tường với một ly rượu vang trắng trên tay.
“Chào buổi sáng.”
“Ồ, Regis. Anh đã sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của tôi chưa?” Elenore hỏi, nâng ly rượu vang đỏ chào. Chiếc váy cô mặc hôm nay có màu đen tuyền giống chiếc cô đã mặc trước đây nhưng được cắt xẻ sâu hơn; làn da trắng nhợt của cô nổi bật tương phản với lớp vải tối màu, càng làm tôn lên những đường cong đã rõ nét của cô.
Regis rời mắt khỏi cô, tựa lưng vào tường.
“...Tôi chưa có kế hoạch nào như vậy, tính đến thời điểm hiện tại.”
“Điều đó có thể thay đổi vào ngày mai. Hoàng đế và lục phi sẽ sớm đến đây thôi, và anh cứ chờ xem...”
“...Bộ Lễ hẳn phải có khá nhiều quan chức buôn chuyện.”
Hoàng hậu đã ở đây, nên sự xuất hiện của lục phi sẽ chỉ dẫn đến một cuộc đụng độ về địa vị. Hoàng hậu chắc chắn sẽ ở trong tâm trạng tồi tệ, mặc dù đó không phải là điều thực sự liên quan đến Regis.
Elenore chạm ly của mình vào môi, làm vệt đỏ son đậm lên vành ly.
“Phù phù. Khi anh thấy những gì sắp xảy ra trên sân khấu, tôi chắc chắn sẽ hấp dẫn anh ít nhất... ba mươi phần trăm nữa.”
“Cô đã đủ hấp dẫn rồi, thưa phu nhân.”
“Nhưng rõ ràng không hấp dẫn bằng Marie Quatre. Nói tôi nghe, anh có thích phụ nữ trẻ hơn không?”
“C-Cái đó— Chắc chắn là không. Tôi thậm chí không coi công chúa là người khác giới.”
Elenore chế nhạo. “Thật không may, có vẻ như tình cảm đó không phải là hai chiều.”
“Ý cô là sao?”
“Phù phù. Ý tôi là, Regis của tôi, tôi không thể trông cậy vào sự phục vụ của anh tối nay.”
“...Hừm? Nhưng tôi làm việc thâu đêm suốt sáng mà. Tôi thừa nhận, đôi khi tôi ngủ gật ở bàn làm việc, nhưng... À, điều đó không quan trọng. Về những gì cô định làm trên sân khấu—tôi đến để đề xuất một sửa đổi nhỏ cho kịch bản.”
“Ôi trời, anh có lời phàn nàn về màn trình diễn của tôi sao?”
“À, tôi phải nói rằng sửa đổi đã được thực hiện rồi. Và nó không hẳn là một sửa đổi mà là một cuộc đại tu hoàn toàn.”
Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Elenore. Đôi mắt sắc bén của cô khiến Regis rùng mình.
“Anh đã làm gì vậy, Regis?”
“...Cô có nhớ những gì chúng ta đã thảo luận tối qua không? Một đòn phản công nên được đáp trả bằng một đòn phản công, và kẻ thua cuộc là người hết nước đi. Đó là điều cô đã nói.”
“Tất nhiên tôi nhớ.”
“Tôi xin lỗi, nhưng... tôi đã không hoàn toàn thành thật. Thay vì tìm cách chống lại một đòn phản công, tôi thà lách qua kẻ thù trước khi chúng có cơ hội ra đòn ngay từ đầu.”
“Hừm?”
Regis nhấp một ngụm rượu để làm dịu cổ họng khô khốc. Nhiệt độ trong sảnh dù không quá nóng bức, vậy mà cậu vẫn đổ mồ hôi không ngừng. Dẫu rất muốn lau vầng trán ẩm ướt bằng tay áo, cậu lại không dám làm bẩn bộ lễ phục trang trọng của mình.
Cậu liếc nhìn về phía sân khấu.
「Nếu ta phát động một cuộc tấn công... ta sẽ xác định nước đi tiếp theo của đối thủ và đảm bảo rằng nó đã nằm trong tính toán của ta.」
「Fufu. Vậy là cậu lừa đối thủ nhảy theo điệu của mình. Nhưng làm sao cậu chắc chắn nó sẽ thành công?」
「Ta không thể, đó là lý do ta sẽ không tấn công trừ khi chắc chắn thắng lợi. Mạng sống của rất nhiều người được giao phó cho sự chỉ huy của một quân sư; ta không bao giờ có thể nói với những người dưới quyền rằng họ sẽ chết chỉ vì ta không nghĩ ra cách phản công, đặc biệt khi ta là người đã khơi mào trận chiến.」
「Chẳng lẽ cậu đang nói chúng tôi, những thương nhân, không mạo hiểm tính mạng sao?」
「Tôi sẽ không nói một cách chung chung như vậy, nhưng... Bà Elenore, gia tộc của bà có của cải dư dả. Tôi cho rằng bà cân nhắc thiệt hơn, và miễn là lợi nhuận vượt trội hơn thua lỗ, đó được coi là một giao dịch thành công. Nhưng đã bao nhiêu lần bà thực hiện một thỏa thuận mà thất bại sẽ khiến bà phải trả giá bằng mạng sống?」
「Cậu đang chế giễu tôi. Cậu còn non nớt lắm, Regis.」
Dù giọng điệu của Elenore vẫn bình tĩnh, Regis vẫn nhận ra một chút bực bội trong biểu cảm của bà. Đôi chân cậu run rẩy khi ánh mắt sắc lạnh của bà tập trung vào cậu. Cảm giác giống như khi cậu đối mặt với bầy sói hồi mùa đông vậy.
Ra vậy. Chẳng trách họ gọi bà là Cáo Già Phương Nam...
Regis không hề có ý định chọc giận Elenore; sự hợp tác của bà chắc chắn sẽ vô cùng cần thiết không chỉ bây giờ mà còn cả trong tương lai. Cậu cần đối mặt với bà một cách nghiêm túc.
「...Tiết lộ cho bà cách tôi sẽ xử lý tình huống của bà là cách tôi xin lỗi vì sự thiếu trung thực nho nhỏ của mình đêm qua.」
「Tôi thừa nhận sự chân thành của cậu, nhưng đừng mong tôi giả vờ ngu ngốc. Trả lời tôi một câu hỏi, Regis—cậu đã làm gì?」
「...Bà Elenore, bà có nhận thấy điều gì bất thường ở Hoàng tử Auguste không?」
「Có.」
Bà không hề phủ nhận, có lẽ đã nhận ra rằng cố gắng mặc cả bằng cách giả vờ ngu ngốc sẽ chẳng đi đến đâu. Điều đó khiến mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều.
「Hoàng tử Auguste đang đứng kia... thực chất là Công chúa Felicia.」
「Cái gì?」 Giọng Elenore cứng lại, bà trừng mắt nhìn cậu với đôi mắt đỏ ngầu. Ly rượu vang đỏ trong tay bà khẽ rung lên.
「Tôi chắc là bà đã có linh cảm có điều gì đó không ổn. Nhưng để làm phức tạp thêm vấn đề, rất có thể Hoàng tử Latrielle đã tìm thấy bằng chứng có thể chứng minh điều đó.」
「Không, không thể nào là thật... Nếu vậy, hắn ta đã lập tức ra mặt để loại Hoàng tử Auguste ra khỏi cuộc đua rồi.」
「Đó là át chủ bài của hắn, và hắn đang sử dụng nó một cách chiến lược để gặt hái lợi ích lớn nhất. Hắn ta đã chờ đợi phe trung lập tham gia vào phe ủng hộ hoàng tử cả. Và giờ Latrielle đã có hắn ngay trước mặt Bệ hạ, nơi Auguste sẽ không thể tự biện minh...」
Dường như, trước cuộc trò chuyện của họ, Elenore chưa từng nghĩ rằng mình cũng có thể là mục tiêu. Đó là điểm duy nhất bà đã quá đỗi ngây thơ.
「...Regis, cậu biết chuyện này từ đầu sao?」 Giọng bà run rẩy.
「Tôi chỉ mới nhận ra hôm nay, vào buổi trưa. Thực ra là một người bạn đồng hành của tôi đã thu hút sự chú ý của tôi đến vấn đề này.」
「Khụ.」 Elenore loạng choạng.
Regis hoảng hốt đỡ lấy vai bà, cầm lấy ly rượu vang sắp rơi khỏi tay bà.
「B-Bà có sao không!?」
「...Đồ ngốc... Làm sao tôi có thể ổn được?」
「Để tôi lấy cho bà một cái ghế.」
Một người phục vụ gần đó nhanh chóng chạy tới. Khi Regis nói Elenore say rượu và hỏi liệu có chỗ nào để bà ngồi không, họ lập tức được dẫn đến một chiếc ghế sofa đôi ở một góc sảnh. Vì còn khá sớm nên không có ai khác sử dụng ghế ở gần đó.
Regis đỡ lưng Elenore khi cậu đặt bà ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Ngay cả dưới đôi găng tay lụa, đôi tay bà vẫn run lên rõ rệt. Regis đặt tay mình lên tay bà, nhẹ nhàng siết lấy để giúp bà bình tĩnh lại.
「Elenore... Bà cần hít thở sâu.」
「Tôi phải... Tôi phải nói gì với các quý tộc của Tiệc Vườn Gaillarte đây? Rất nhiều người trong số họ là đối tác kinh doanh của chúng ta, và tôi đã biến họ thành kẻ thù của Latrielle... Nếu người đàn ông đó trở thành hoàng đế, tất cả họ sẽ mất đi địa vị. Về cơ bản, tôi đã gây ra cho họ một tổn thất lớn. Không, thậm chí còn tệ hơn thế.」
「Mọi chuyện sẽ ổn thôi.」
「Tôi không cần lời an ủi của cậu.」
「Không, thực sự sẽ ổn thôi. Tôi biết là sẽ ổn mà.」
「Cái gì?」
「Hãy tin tôi. Tôi đã chuẩn bị một biện pháp đối phó. Và thành công của nó sẽ được đảm bảo miễn là tôi có được sự hợp tác của bà.」
Hơi thở của Elenore dần trở nên bình tĩnh, và bà giữ vững đôi tay đang run rẩy của mình.
「Cậu nói với tôi rằng Hoàng tử Auguste là giả, và kẻ thù có bằng chứng để chứng minh điều đó. Bất chấp tất cả, cậu vẫn có một kế hoạch. Có đúng không?」
「Vâng. Mặc dù, nói chính xác hơn... tôi biết về một kế hoạch có thể áp dụng cho tình hình của chúng ta.」
Regis đã từng đọc về một tình huống tương tự trước đây.
Elenore nhìn cậu tò mò.
「Tôi hy vọng cậu không mong tôi tin vào những lời đó thôi chứ.」
「Tất nhiên rồi. Tôi sẽ nói cho bà tất cả những gì bà cần biết. Tôi cần sự hợp tác của bà, Bà Elenore. Và tôi chắc chắn bà cũng cần sự hợp tác của tôi.」
「Vậy thì hãy nói đi.」
Regis cẩn thận nhìn quanh trước khi tiết lộ kế hoạch của mình. Nó không đặc biệt phức tạp—cậu chủ yếu chỉ cần đảm bảo câu chuyện của bà nhất quán với Auguste và Altina. Tuy nhiên, cậu sẽ cần một tuyên bố được đưa ra thay mặt cho Tiệc Vườn Gaillarte, khiến ông nội của Elenore trở thành một tài sản vô giá.
Khi Regis kết thúc lời giải thích, Elenore dường như đã hoàn toàn bình tĩnh. Bà chìm vào suy nghĩ sâu xa một lúc lâu. Bà đang xem xét kỹ lưỡng kế hoạch của cậu sao?
「Hừm. Tôi sẽ không nói nó hoàn hảo, nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì khác.」
「...Nếu chúng ta có thêm thời gian để làm việc, có lẽ chúng ta đã có thể có một nước đi tốt hơn. Nhưng tấm màn sân khấu đã được kéo lên, và vở diễn phải tiếp tục.」
「Tôi hiểu. Vậy đây là cái nhìn sâu sắc của một quân sư. Cậu thực sự đã chuẩn bị một kế sách cho tôi.」
「Bà có thể miễn cưỡng giúp tôi, nhưng tôi chắc rằng chúng ta có cùng quan điểm là không muốn Hoàng tử Latrielle kế vị ngai vàng.」
「Quả đúng vậy. Tôi sẽ hợp tác, nhưng có một điều chỉnh tôi cần thực hiện.」
「Ồ?」
「Ông nội tôi sẽ phải từ bỏ vai trò của mình. Ông ấy là một người đức hạnh không bị cám dỗ bởi dục vọng, nhưng ông ấy cũng là một kẻ hèn nhát.」
Kế hoạch của Regis yêu cầu ông nội của Elenore lên sân khấu. Đó là lý do cậu đã nhờ bà thuyết phục ông.
「Vậy thì đừng nói với tôi... bà sẽ tự mình đưa ra tuyên bố sao?」
「Chúng ta còn lựa chọn nào khác?」
Bà im lặng và nhắm mắt lại. Regis bắt đầu lo lắng. Bà đang nghĩ gì vậy? Bà đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn toàn khác sao? Khi cậu đang giữa lúc suy đoán, mắt Elenore mở ra, và bà lập tức tiến sát về phía cậu. Regis hoàn toàn bất ngờ; cậu theo phản xạ cố gắng lùi lại, nhưng bị chặn lại bởi tay vịn sang trọng của chiếc ghế.
「...C-Cô đang làm gì vậy?」
「Fufu. Tôi không đủ hiền lành để chỉ làm theo những gì đã được bảo đâu,」 bà thì thầm, ngón tay lướt nhẹ trên má Regis, 「Tôi được gắn mác cáo già là có lý do cả.」
「Ưm... Mọi người đang nhìn kìa...」
「Cứ để họ xem.」
「C-Cái này khá phiền phức...」
「Regis, kế hoạch của cậu sẽ thành công dù có chúng tôi tham gia hay không. Lý do cậu phải tốn công kéo tôi vào là vì cậu muốn Tiệc Vườn Gaillarte lên tiếng ủng hộ công chúa thứ tư. Nếu bí mật của Auguste bị bại lộ, các quý tộc lâu đời ở phía Tây sẽ bị loại khỏi cuộc chơi. Cậu muốn giữ chúng tôi lại.」
「...Tôi không phủ nhận điều đó.」
「Nếu cậu đẩy một người phụ nữ vào thế khó, cậu nên cẩn thận đừng làm cô ấy bẽ mặt, Regis.」
「Khoan đã, tôi—」
Regis tái mặt khi câu chuyện này, như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết tình ái, bị ép vào ván cờ đã được cậu chuẩn bị kỹ lưỡng.
「Cứ để phần còn lại cho tôi.」 Elenore nghiêng người về phía trước, áp sát cơ thể vào cậu. Môi bà chạm vào má cậu, đặt một nụ hôn ngay bên cạnh môi cậu.
「Cái—!?」
「Ừm.」
Cậu khẽ phát ra một tiếng kêu nhỏ như tiếng chuột.
Khi bà từ từ lùi lại, bà nhìn xuống cậu với ánh mắt của một con cáo đã tóm được con mồi. Từ đó, bà đưa mắt về phía trung tâm sảnh; ánh mắt Regis vội vã dõi theo.
Altina đang nhìn chằm chằm một cách trống rỗng, trong khi Felicia cải trang đã đỏ bừng mặt. Các quý tộc khác chăm chú theo dõi, ánh mắt đầy sự tò mò.
Regis là một quân sư xuất thân bình dân. Elenore không chỉ là một quý cô thuộc gia tộc danh giá, bà còn đã kết hôn. Vậy mà họ lại ở đây, công khai thể hiện một màn tình tứ táo bạo như vậy.
Elenore liếm khóe môi. 「Fufu. Tôi chỉ hôn má cậu thôi, Regis. Tôi nghĩ nên để dành đôi môi cho một cuộc gặp gỡ... thân mật hơn.」
Regis không hề nhúc nhích một phân, vậy mà tim cậu đập nhanh hơn bây giờ so với khi cậu chạy hết tốc lực từ tầng hầm lên tầng cao nhất của Pháo đài Volks. Hơi thở của cậu hổn hển.
「...Hộc... Hộc... Bà đang cố làm gì vậy...? Chuyện đó thật... khó hiểu.」
「Cậu nhút nhát như một chú thỏ con vậy. Dễ thương thật.」
「Bà Elenore, bà đang nghĩ gì—」
「Họ đến rồi.」
Khi bà trừng mắt nhìn về phía sân khấu, một bản nhạc hiệu hoành tráng vang lên. Quản gia già cất cao giọng:
「Bệ hạ Hoàng đế Liam Fernandi de Belgaria và Công nương Phi tần thứ Sáu Juhaprecia Octovia de Belgaria đã đến!」
Khi cả sảnh vỗ tay, Regis đứng hình. Bao nhiêu lần danh hiệu này đã xuất hiện trên các trang sách của cậu? Bao nhiêu cuộc trò chuyện đã có nó len lỏi vào?
Hoàng đế của Đế quốc Belgaria.
Cậu không chỉ xem một buổi diễu hành hay nghe một bài phát biểu công khai; Regis đang tham dự cùng một bữa tiệc với hoàng đế. Đó là một ông lão tóc bạc, đầy nếp nhăn, mặc quần áo chủ yếu màu đỏ. Với những bước đi chậm rãi, điềm tĩnh, ông đi đến ngai vàng đã được chuẩn bị sẵn và ngồi xuống.
Phi tần thứ Sáu trẻ tuổi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông. Chiếc váy của bà lấp lánh đến mức cứ như thể bà đang mặc những viên đá quý chứ không phải một chiếc váy thực sự.
Regis đứng dậy. Không có bức tường binh lính nào giữa cậu và hoàng đế; Regis có thể tiếp cận mà không cần sợ bị bắt giữ. Cậu có thể tham gia vào hàng ngũ các quý tộc đã tập trung để chúc mừng sức khỏe hoàng đế và sự thịnh vượng của quốc gia. Một thường dân như cậu.
Regis nhếch môi nở một nụ cười khinh bạc khi hình dung ra cảnh đó. Tôi ư? Chúc mừng hoàng đế về sức khỏe và quốc gia của ông ấy sao? Nhưng tâm trí lang thang của cậu nguội lạnh khi lý trí chiếm ưu thế trở lại. Cậu không thể để mình bị cuốn vào bầu không khí. Rốt cuộc, vai trò của cậu với tư cách là quân sư của Altina là giúp cô ấy chiếm lấy ngai vàng đó.
「Hộc.」 Cậu hít một hơi thật sâu.
「Fufu. Đừng bắt đầu mơ mộng bây giờ, Regis.」
Elenore chọc vào khóe môi mình, và nhận ra ý nghĩa của cử chỉ đó, Regis vội vàng lau má. Tay cậu dính một vết son đỏ đậm.
「Ưm... Tôi thực sự không thể đoán được bà đang nghĩ gì, Bà Elenore.」
「...Kế hoạch của cậu sẽ khiến tôi đứng trước một lão già xảo quyệt và một cô sư tử non. Tôi không thể tự lấy một chút dũng khí sao?」
「Đ-Điều đó...」
Những trận chiến thực sự không bao giờ diễn ra đơn giản như một ván cờ, và điều tương tự cũng xảy ra với những cuộc đấu tranh quyền lực trong triều đình. Elenore bước đi dọc sảnh với vẻ mặt của một người lính đã sẵn sàng chiến đấu, tiến về phía trước mà không quay đầu lại.
✧ ✧ ✧
Thay mặt hoàng đế, người đã quá già để cất cao giọng, Bộ trưởng Lễ nghi đọc chiếu chỉ của ngài. Sau khi đọc xong, hoàng đế nâng một chén vàng từ chỗ ngồi của mình; các quý tộc đồng loạt nâng ly chúc mừng, cả sảnh vỡ òa trong tiếng reo hò.
「Hoàng đế vạn tuế!!」
Khi tiếng vỗ tay lắng xuống, các quý tộc xếp hàng lên bục, chúc mừng hoàng đế về sức khỏe và sự trường tồn của đế quốc. Dù có vẻ là ai đến trước thì được trước, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại—những người có địa vị cao hơn đơn giản là chen lên trước bất kỳ ai thấp hơn mình như thể đó là điều tự nhiên. Các quan chức lễ nghi đã cố gắng hết sức để xoa dịu sự căng thẳng không thể tránh khỏi, nhưng những ánh mắt khó chịu vẫn được trao đổi khắp nơi.
Khi những lời chào hỏi bắt đầu chậm lại, Auguste bước lên sân khấu—hoặc ít nhất, Công chúa thứ Năm Felicia đã làm vậy. Eddie ở bên cạnh cô.
Trong khi đó, ở một bên sân khấu, Altina và Elenore đang thì thầm dữ dội về một điều gì đó. Họ đang thảo luận về kế hoạch sao? Có điều gì đó tôi giải thích chưa đủ rõ ràng ư? Đó là những lo lắng đầu tiên của Regis, thậm chí còn không nghĩ rằng cuộc tranh luận gay gắt của họ có thể là do vết son môi dính trên má cậu.
Và ở phía đối diện là Latrielle, cùng với Germain và hai sĩ quan khác. Đây có lẽ là hai anh em Beaumarchais còn lại. Họ đứng quanh một nhân vật mặc áo choàng trắng, hộ tống người đó. Nhân vật này mặc trang phục tương tự như kẻ giả mạo mà Regis đã sắp đặt, mặc dù cô ta thấp hơn Clarisse một chút.
Dù là một mô tả kỳ lạ, nhưng đây chắc chắn là kẻ giả mạo thật sự. Tên cô ta là Eliana, nếu Regis nhớ không nhầm.
Nếu cô ta bị tiết lộ ở đây, Auguste sẽ buộc phải chứng minh sự vô tội của mình, và điều đó là không thể. Trong trường hợp xấu nhất, các quý tộc phía Tây và giới quý tộc mới nổi của Tiệc Vườn Gaillarte sẽ mất mặt vì đã ủng hộ một hoàng tử giả mạo, và Latrielle sẽ được công nhận là người kế vị ngai vàng.
Đây là át chủ bài quyết định của kẻ thù.
Lính gác đứng dọc sảnh tiệc, và với việc họ đang ở trước mặt Bệ hạ, một giải pháp mạnh mẽ là điều cuối cùng họ muốn. Trừ khi có điều gì đó ngăn Latrielle tung át chủ bài của mình, phe của Regis không có cơ hội.
Auguste chào hoàng đế trên sân khấu. 「Phụ hoàng, xin người cho phép con chúc mừng sức khỏe của người, và vì đã dẫn dắt quốc gia đến ngày kỷ niệm này.」
「...Quả đúng vậy. Ta cũng đồng tình,」 hoàng đế đáp bằng giọng khàn khàn, gật đầu.
Ông đã chỉ gật đầu im lặng với phần lớn các quý tộc khác. Dường như là hoàng tử cả thực sự mang lại cho anh ta một số đặc ân.
Giọng nói lo lắng của Auguste trở nên cứng nhắc. 「Con có một thỉnh cầu, Bệ hạ. Một vấn đề con hy vọng người sẽ công nhận trước mắt các lãnh chúa đang tụ họp.」
「...Hãy nói đi.」
Cả sảnh chìm vào im lặng khi hoàng đế lên tiếng; không ai dám cử động vì sợ tiếng bước chân của mình có thể át đi giọng nói của ngài. Nó yên tĩnh đến mức Regis có thể nghe rõ từng nhịp đập khi tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực.
Theo kế hoạch ban đầu của Elenore, đây là lúc Auguste sẽ báo cáo về sự hồi phục kỳ diệu của mình và yêu cầu trả lại chức vị chỉ huy cho anh ta. Latrielle sau đó sẽ phản công bằng cách tiết lộ Felicia giả mạo, chất vấn Auguste để tiết lộ danh tính thực sự của anh ta.
Đó là một cảnh tượng sẽ thay đổi Đế quốc mãi mãi. Regis đã viết lại kịch bản, nhưng liệu nó có thực sự tốt hơn không...?
Felicia, trong trang phục của Auguste, hé môi nói. 「Sức khỏe của con không hề cải thiện. Con e rằng nó sẽ không bao giờ khá hơn. Con cầu xin người hãy hủy bỏ quyền kế vị ngai vàng của con.」
Cả căn phòng vỡ òa trong một cuộc náo động hoàn toàn. Ít nhất ba quý tộc ngất xỉu, và vô số ly rượu vang vỡ tan tành khi rơi xuống sàn. Hoàng đế liếc nhìn các bộ trưởng xung quanh mình.
Hoàng hậu là người đầu tiên trả lời ánh mắt chất vấn của ngài. Bà dường như đã đứng ngay trước sân khấu suốt thời gian qua. Khi các quý tộc lùi lại, xung quanh bà dường như biến thành một sân khấu riêng.
「Hô hô hô. Tại sao không cho phép chứ, Bệ hạ? Thần thiếp không thấy lý do gì để ép buộc đứa con ốm yếu của người phải gánh chịu một gánh nặng như vậy. Anh em nên cố gắng giúp đỡ lẫn nhau... Người em trai sẽ gánh vác những gì người anh không thể.」
Một nụ cười thuần túy hân hoan trải rộng trên khuôn mặt bà. Việc Auguste từ bỏ sẽ đưa Latrielle lên vị trí kế vị ngai vàng; không còn cần thiết phải tuyên bố Auguste là giả mạo nữa.
Dù bối rối trước diễn biến bất ngờ này, Latrielle vẫn không đưa ra bằng chứng được che giấu của mình. Không có tiếng nói nào phản đối hoàng hậu, và các bộ trưởng nín thở chờ đợi.
「...Nếu đó là mong muốn của con,」 hoàng đế nói, gật đầu. 「Ta sẽ cho phép, con trai cả của ta.」
「Con vô cùng biết ơn, Phụ hoàng. Về sự vắng mặt của con, con muốn tiến cử một ứng cử viên để thay thế con trong hàng ngũ kế vị ngai vàng.」
「...Một người kế vị?」
Cả sảnh lại xôn xao. Các quý tộc đều cho rằng Latrielle đã giành được ngai vàng. Đó chính là lý do hoàng hậu đã đồng ý để Auguste từ bỏ quyền của mình.
Auguste ra hiệu về phía sân khấu.
「Vâng. Con muốn đề cử Marie Quatre Argentina làm người kế vị của con. Em gái chúng ta đã chứng tỏ sức mạnh quân sự của mình qua những chiến thắng gần đây, nhận được sự ủng hộ rộng rãi từ người dân, và hơn hết là sở hữu mái tóc đỏ rực rỡ. Đây phải là bằng chứng cho thấy dòng máu của tổ tiên chúng ta, Hoàng đế Flamme, chảy mạnh mẽ trong huyết quản của em ấy.」
「...Hừm. Marie Quatre, con nói vậy ư.」
「Con tin tưởng mạnh mẽ rằng những người đã ủng hộ con trong cuộc đua sẽ tôn trọng ý muốn của con, và giúp đỡ em gái chúng ta.」
Sự hỗn loạn giữa các quý tộc cuối cùng trở nên ồn ào đến mức ngay cả các thành viên hoàng gia cũng không thể nghe thấy. Đây là biện pháp mà Regis đã thực hiện; kẻ thù có thể nắm giữ một át chủ bài quyết định, nhưng nếu mục tiêu của nó đã rút lui, thì không thể loại bỏ những gì đã biến mất.
Latrielle đã thực hiện một số kế hoạch. Hắn ta đã chuẩn bị không chỉ Auguste, mà còn cả Altina như một nơi tiếp nhận sự ủng hộ của những người chưa quyết định, để rồi thu phục họ bằng cách hòa giải và biến cô thành hoàng hậu của mình. Khi nói đến chiến tranh, việc kết hợp số lượng lớn hơn sẽ củng cố mặt trận... Nhưng ở đây nó lại là một con dao hai lưỡi. Cách Latrielle nâng cao tư cách kế vị của Altina chỉ càng củng cố độ tin cậy cho kế hoạch của Regis, có nghĩa là không ai nghi ngờ tư cách ứng cử thực sự của cô. Và chính vì Latrielle mà Phi tần thứ Hai Catherine và Gia tộc Touranne, những người sẽ phản đối nhất việc Auguste từ bỏ quyền kế vị, đã không thể tham dự.
Đó là một thủ tục tinh vi, giống như làm việc với sợi chỉ mảnh hay đi trên dây. Nhưng cho đến nay nó đã thành công.
Hoàng đế liếc nhìn về phía sân khấu. Altina, miệng mím chặt, đặt một chân vững vàng lên bậc thảm đỏ trước mặt mình.
「Phụ hoàng... Ưm, con... Con sẽ—!!」
「Hãy bắt đầu bằng cách bày tỏ sự kính trọng... Con gái, con quá vội vàng. Nếu con muốn trở thành hoàng hậu, hãy như La Demeure Blanche, ngọn núi trắng vĩ đại ấy.」
「V-Vâng! Con sẽ trở thành hoàng hậu!」
Dù vậy, cô bé vẫn quên hành lễ. Nàng là một công chúa, một chỉ huy, và một kiếm sĩ tài năng, nhưng suy cho cùng nàng vẫn chỉ là một cô gái mười bốn tuổi—sẽ thật phi lý nếu mong đợi nàng không lo lắng ở đây.
Không khí đã vốn hỗn loạn, nhưng lời tuyên bố của Altina đã thực sự khiến cả đại sảnh chấn động. Khi sự xôn xao vẫn tiếp diễn, một người khác bước lên sân khấu không chút chậm trễ. Đó là Quý cô Elenore trong bộ váy đen của mình.
「Điện hạ, thật vinh dự khi được diện kiến ngài. Tôi là Elenore đến từ gia tộc Công tước Tiraso Laverde, đại diện cho liên minh quý tộc phía nam của Tiệc Vườn Gaillarte.」
Hoàng đế im lặng lắng nghe.
Không hề nao núng chút nào, Elenore tiếp tục cất lời. Nàng mang dáng vẻ tự tin hơn bất cứ ai đã đứng trước hoàng đế ngày hôm nay.
「Theo ý nguyện của Hoàng tử Auguste, chúng tôi xin được, trước sự hiện diện của Bệ hạ, bày tỏ sự ủng hộ Công chúa Argentina làm người kế vị ngai vàng. Tôi trông cậy vào quyết định sáng suốt của ngài để mang lại hòa bình và thịnh vượng vĩnh cửu cho Đế quốc.」Nàng kết thúc lời nói bằng một cú cúi đầu trang nhã, như thể đã hát nốt cuối cùng của một màn kịch opera.
「...Trẫm sẽ cân nhắc.」Giọng ông lộ rõ vẻ mệt mỏi, vị hoàng đế già nua tựa người vào lưng ngai vàng trước khi thở dài một tiếng đau đớn. 「...Từng có năm người thừa kế ngai vàng của trẫm... Giờ chỉ còn hai. Latrielle, Argentina... Hai con hãy cẩn thận đừng làm điều gì hấp tấp... Năm mươi năm nữa, các con sẽ nhìn lại những ngày này như một giấc mơ thôi.」
Auguste cúi đầu thật thấp. 「Phụ hoàng, con vô cùng biết ơn và vui mừng khi người đã lắng nghe thỉnh cầu của con.」
Các quý tộc xung quanh bắt chước anh, và Altina cũng cúi đầu. Regis cúi người bên cạnh sân khấu, nắm chặt tay vì thành công. Kế hoạch đã diễn ra suôn sẻ từ lời thỉnh cầu của Auguste cho đến màn bày tỏ lòng biết ơn cuối cùng của anh, không cho Latrielle bất kỳ cơ hội nào để can thiệp. Cả nhị hoàng tử và hoàng hậu đều im lặng nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Không khí chỉ bị phá vỡ bởi tiếng kêu the thé của Germain. 「X-Xin chờ đã, Bệ hạ! Có những nghi ngờ xung quanh Hoàng tử Auguste mà nhất định phải được làm sáng tỏ!」
Auguste chỉ khịt mũi. 「Ta đã chấp nhận thoái lui dù tuổi còn trẻ, nhận thức được nhiều thiếu sót của bản thân trong những năm qua đến mức ta sẵn sàng từ bỏ quyền kế vị của mình. Ta chắc chắn các người có nhiều lời muốn nói với ta—ta chắc chắn tất cả các người đều có—nhưng liệu những chuyện của ta có lớn đến mức các người phải làm phiền Bệ hạ không?」
「Ước!?」
Tất nhiên là vậy. Sau khi từ bỏ quyền kế vị ngai vàng, Hoàng tử Auguste giờ đây không khác gì một quý tộc bình thường. Dù có bất kỳ nghi ngờ nào đặt lên anh, chúng suy cho cùng cũng chỉ là vấn đề cá nhân—một chủ đề hoàn toàn không đáng để làm phiền đến quyền lực cao nhất trong Đế quốc.
「Ngài có vẻ hơi thiếu hiểu biết về các phong tục trong cung điện,」Auguste nhận xét, chuyển sang tấn công, 「Thưa ngài, tôi có thể hỏi ngài phục vụ lãnh chúa nào không?」
「Ư...」Môi Germain run rẩy.
Latrielle bước nửa bước về phía trước và đưa một cánh tay chắn trước Germain. 「Lùi lại. Ngươi có thể trở về phòng của mình.」Giọng anh lạnh lùng và trầm thấp.
Germain tái nhợt cúi đầu, rồi nhanh chóng đi về phía lối ra. Trên đường đi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn quay lại và hướng ánh mắt giận dữ về phía sân khấu. Hai anh em Beaumarchais vội vã theo sau hắn, đẩy cô gái mặc áo choàng giờ đã mất hết mục đích sang một bên.
「Khụ.」Latrielle lớn tiếng hắng giọng để chấn chỉnh lại đại sảnh ồn ào. 「Tôi xin lỗi vì sự bất lịch sự của cấp dưới. Đôi khi hắn có lẽ quá trung thành với nhiệm vụ của mình... Người anh em thân mến của tôi, tôi vô cùng ngạc nhiên và có chút hụt hẫng trước quyết định của anh. Nhưng tôi xin thề rằng Argentina và tôi sẽ gánh vác tương lai của Đế quốc. Xin hãy ưu tiên sức khỏe của mình.」
「Quả thật. Ta giao phụ hoàng và Đế quốc cho hai người. Nếu ta có thể nói thêm, mặc dù năng lực của hai người có thể được mọi người công nhận... có lẽ hai người nên để mắt đến cấp dưới của mình nhiều hơn.」
「...Tôi trân trọng lời cảnh báo tử tế đó.」Latrielle ép mình nói ra những lời cảm ơn trống rỗng, môi anh méo mó thành một nụ cười cay đắng. Giờ đây các quý tộc sẽ nhìn anh thế nào? Những người coi việc Latrielle kế vị là chuyện hiển nhiên có lẽ chỉ là thiểu số.
Chẳng mấy chốc, hoàng đế yêu cầu một ly nước, như muốn nói rằng ông đã chán ngấy bầu không khí căng thẳng. Lục Phi Juhaprecia, người ngồi bên cạnh ông, nghiêng người như một đứa trẻ.
「Ưfufu. Đừng buồn thế, Liam! Ngài chỉ cần sinh đứa con thứ sáu với thiếp thôi. Thế nào?」
「...Hừm.」
Rất nhiều quý tộc công khai cau mày trước hành vi của nàng. Các quý tộc mới từ phía đông tụ tập quanh sân khấu, nghĩ rằng thời cơ của họ đã đến.
Đến lúc đó, Auguste và Eddie cùng nhau rời đi. Mặc dù thái tử mang dáng vẻ kiên định, anh ta có vẻ đã kiệt sức đáng kể. Altina cũng đã bị đẩy đến giới hạn, và khuôn mặt nàng hốc hác khi bước xuống sân khấu. Regis chắc chắn nàng sẽ đi về phía anh, nhưng—
Nàng dừng lại cách một khoảng, giao mắt với Regis. Có một khoảnh khắc im lặng giữa họ—mặc dù điều đó không bất ngờ, vì họ ở quá xa để lời nói có thể tới. Sau một lúc, Altina chỉ một ngón tay vào khóe miệng. Ngón tay sau đó trượt lên má nàng, kéo da dưới một bên mắt xuống khi nàng lè lưỡi. Sau đó, với đôi má phồng lên, công chúa tự mình bước về phía lối ra.
「Đ-Đợi đã... Alt— Cái này... Cái này chỉ là—!」Regis hoảng sợ. Anh cố gắng đuổi theo nàng nhưng chân anh lại đông cứng.
Latrielle đang nhìn Regis bằng ánh mắt giết người, đôi mắt anh xuyên thấu anh như những mũi tên. Đánh giá qua biểu cảm của anh, sẽ không có gì lạ nếu anh rút Armée Victoire Volonté ra ngay tại đây và lúc này.
Có lẽ Regis của nửa năm trước sẽ ngất xỉu ở đây, nhưng kinh nghiệm của anh ở biên giới đã tôi luyện ý chí của anh; thay vào đó, anh chỉ khuỵu gối và đổ sụp xuống một chiếc ghế sofa gần đó.
「...Tôi cứ tưởng mình sẽ chết.」
Regis cứng đờ, như một con ếch nhỏ bị rắn nhắm tới, thì đột nhiên tầm nhìn của anh bị che khuất bởi một người phụ nữ mặc một chiếc váy nhấn mạnh vòng một.
「Ồ, Regis. Dễ thương quá. Anh đang đợi tôi sao?」Elenore trêu chọc.
「Cô không thể sai hơn được nữa!」
Dù sao đi nữa, nàng đã tạm thời che chắn anh khỏi ánh mắt của Latrielle. *Mình không thể ở đây được. Chuyện này còn lâu mới kết thúc!* Regis nghĩ khi anh đứng dậy từ ghế sofa và vội vã đi qua Elenore.
「Đi rồi sao? Thật là một người ồn ào.」
「Theo tôi thì chúng ta vẫn chưa thoát hiểm đâu. À, đúng rồi... Cô Elenore, tôi có một yêu cầu.」
Môi Elenore cong lên thành một nụ cười tinh nghịch. 「Ồ, tôi cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ hỏi chứ. Dĩ nhiên anh có thể ghé qua phòng tôi tối nay.」
「À, tôi xin lỗi—e rằng tôi sẽ cần rời khỏi kinh đô ngay lập tức. Cô có thấy cô gái mặc áo choàng kia không? Tôi có thể nhờ cô trông nom cô bé không? Tên cô bé là Eliana.」
Bị bỏ rơi bởi những người đã kéo cô bé đến đây, cô bé giờ lang thang vô định giữa các quý tộc. Latrielle đã đi về phía cửa, hoàn toàn không để ý đến cô bé; giờ đây, cô bé là một người không ai cần đến. Regis không thể đưa cô bé vào sự chăm sóc của mình, nhưng nếu anh đúng về những gì sắp xảy ra...
「Anh cần cô bé để làm gì sao?」Elenore hỏi.
「...Cô bé sẽ đáng để đầu tư; các quý tộc phía tây sẽ mắc nợ cô.」
「Fufu. Không cần nói nữa.」
「Cảm ơn cô.」
Công việc của anh trong đại sảnh đã hoàn tất, Regis nhanh chóng đi về phía lối ra.