Công chúa kiếm sĩ Altina

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 50

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 132

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập III - Chương 1: Đường và Xe ngựa

Chỉ ánh sáng từ ngọn đèn dầu dẫn lối cho cỗ xe quân sự khi nó chầm chậm lướt qua những cánh đồng tối tăm.

Phía trước nó sừng sững một pháo đài khổng lồ, dường như vươn tới tận trời xanh. Nhiều lỗ hổng có thể được nhìn thấy ở lưng chừng vách đá dựng đứng của bức tường phía trước, mỗi lỗ đều được trang bị những khẩu pháo đen ngòm.

Cánh cửa sắt phía trước mở ra, để lộ một vài đống lửa nhỏ rải rác khắp sân. Những người lính cường tráng đứng gác, tay lăm lăm ngọn giáo.

Chưa đầy hai tháng trước, đây từng là pháo đài bất khả xâm phạm của Đại Công quốc Varden. Nhưng giờ đây, nó đã rơi vào tay Belgarian và trở thành căn cứ của cái tên sắp được biết đến là “Đội quân của Marie Quatre.”

Tên của nó là Pháo đài Volks.

Người đánh xe nâng đèn, di chuyển nó theo một trình tự đã định như một tín hiệu. Những lính gác ở cổng cũng đáp lại một tín hiệu riêng để cho thấy họ đã hiểu.

Ít phút sau, sĩ quan phụ trách đội an ninh bước ra, đặt tay phải lên ngực chào.

“Làm tốt lắm, Chiến thuật gia!”

“...Ồ, cảm ơn... Tôi cũng phải nói điều tương tự với ngài.”

Regis, người đang co rúm người ở một bên chỗ ngồi của người đánh xe, cúi đầu thể hiện sự tôn trọng đầy ngượng ngùng. Anh đang nói chuyện với một quý tộc lớn hơn anh vài tuổi—và cũng có cấp bậc quân sự cao hơn vài bậc.

Giờ đây được công nhận là “chiến thuật gia đã chiếm được Pháo đài Volks,” Regis đã được ca tụng rất nhiều.

*Dù vậy, chiến thắng của chúng ta là nhờ Altina,* Regis thầm nghĩ trong lòng, biết rằng mình không bao giờ có thể thật sự bày tỏ ý kiến phản đối.

Cỗ xe dừng lại ở một lối vào lớn được đẽo sâu vào khối đá xung quanh. Regis cảm ơn người lái xe trước khi bước xuống.

Anh ôm hành lý vào ngực khi leo cầu thang trở về phòng mình. Con đường leo dài là một lời nhắc nhở rõ ràng rằng nhược điểm chính của pháo đài chính là có quá nhiều cầu thang.

“Hửm?”

“Cuối cùng thì ngươi cũng về rồi, Regis!”

Trên đường đi, anh chạm mặt nữ chỉ huy của mình, người đang đi xuống.

“Chào, Altina.”

Khi có người xung quanh, Regis sẽ xưng hô với cô theo cách phù hợp với địa vị của cô, cố gắng nói chuyện lịch sự và chỉ gọi cô là “Công chúa.” Việc hành động suồng sã quá mạo hiểm, và như anh đã từng được nhắc nhở, những tin đồn vô căn cứ có thể nảy sinh sẽ ảnh hưởng đến tinh thần quân đội.

Tuy nhiên, do những yêu cầu không ngừng của cô, anh sẽ bỏ qua vẻ ngoài này và nói chuyện bình thường bất cứ khi nào có thể.

Trong hoàn cảnh bình thường, Regis sẽ không phải lo lắng về những tin đồn như vậy; cô vẫn chỉ mới mười bốn tuổi, và do đó được nhiều người coi là một đứa trẻ. Nhưng có điều gì đó ở Altina thật sự rất quyến rũ. Có lẽ là mái tóc đỏ của cô, dường như lấp lánh và đung đưa như một ngọn lửa rực cháy theo mỗi bước chân. Hoặc đôi mắt cô lấp lánh như những viên hồng ngọc. Hoặc có thể là làn da của cô, dù đã trải qua nhiều năm luyện kiếm khắc nghiệt, vẫn mịn màng và trắng ngần như sứ cao cấp nhất.

Khi anh nhìn cô, đôi môi hồng xinh xắn của cô trở nên sắc sảo và ủ dột.

Cô rất nhanh chóng tiến lại gần anh.

“Đừng nói với ta là ngươi lại đi vào thị trấn đấy nhé.”

“Tôi có đi. Nhưng không cần lo lắng đâu—tôi không lãng phí tiền bạc.”

“Ta sẽ ngừng lo lắng khi nào ngươi trả hết nợ cho ta.”

“H-Haha... Ngài sẽ sớm nhận được thôi, tôi đảm bảo đấy.”

“Trời ạ. Ngươi đi lâu đến nỗi ta suýt quên tên ngươi rồi.”

“Hả? Tôi đâu có đi lâu đến thế... Lần này tôi chỉ đi có ba ngày thôi mà, phải không?”

“Đúng vậy, ba ngày ròng rã! Và ngươi thậm chí còn không nói với ta là ngươi sẽ đi!”

“Cái đó thì...”

Mỗi khi anh nói với cô rằng anh sẽ đi vào thị trấn, cô sẽ luôn ngăn cản anh vì lý do này hay lý do khác. Trong những trường hợp không thành công, cô sẽ cố gắng đi theo. Nhưng việc có nữ chỉ huy đi cùng có nghĩa là họ cũng sẽ cần mang theo lính gác, đến lúc đó thì chuyến đi chơi nhàn nhã của anh sẽ giống một cuộc thám hiểm hơn. Rốt cuộc, trong hoàn cảnh đó, cô không thể cứ lén lút ra ngoài được.

Chắc chắn cô ấy đã hiểu điều đó rồi...

“Sao ngươi có thể bỏ đi mà không nói với ta?”

“...Tôi có việc phải làm ở thị trấn. Và, Altina, ngài cũng có nhiệm vụ của mình trong pháo đài.”

“Ta biết. Nhưng lần tới khi ngươi đi, ít nhất hãy báo trước cho ta một tiếng, được không?”

“V-Vâng.”

Cô vẫn là chính mình khi họ mới chuyển đến pháo đài mới, nhưng gần đây, cô đã hành động theo cách mà người ta mong đợi ở một đứa trẻ cô đơn.

Một người đàn ông bình thường có thể cho rằng cô đã thức tỉnh tình yêu hay những điều vô nghĩa tương tự. Tuy nhiên, đối với Regis, người có lòng tự trọng cực kỳ thấp, việc nghĩ đến chuyện một người phụ nữ đã phải lòng mình là điều không thể, đặc biệt khi người phụ nữ đó có địa vị cao hơn anh rất nhiều.

*Chắc hẳn cô ấy đang lo lắng về cuộc gặp gỡ với Nhị Hoàng tử Latrielle,* Regis nghĩ. *Để một nữ chỉ huy mạnh mẽ như vậy phải bận tâm... Hắn ta chắc hẳn là một kẻ đáng sợ.*

“...Sẽ ổn thôi, Altina. Hoàng tử Latrielle đã là chủ đề của đủ loại tin đồn đen tối rồi. Hắn ta không thể để lộ bất cứ điều gì có thể làm hoen ố danh tiếng của mình hơn nữa.”

Một số người nói rằng hắn ta thậm chí đã cố gắng đầu độc hoàng tử cả Auguste để chiếm vị trí kế vị ngai vàng. Lời buộc tội dường như vô căn cứ này đã lan đến mọi ngóc ngách của Đế quốc.

Sự việc đã xảy ra vào tháng Bảy năm ngoái, tính đến nay đã tám tháng. Auguste dường như đã nôn ra máu và ngã quỵ sau một bữa tiệc. Anh ta luôn có thể chất yếu ớt, nhưng kể từ đó, anh ta đã tự cô lập mình trong dinh thự.

Dù tin đồn có thật hay không, danh tiếng của Latrielle chắc chắn sẽ bị hủy hoại nếu bất kỳ điều gì xảy ra với Altina ở kinh đô. Trên thực tế, chính vì lý do đó mà Regis càng lo lắng hơn về phe của Auguste, sợ rằng họ có thể cử sát thủ đến ám sát công chúa để lợi dụng hoàn cảnh.

“Hửm?” Altina nghiêng đầu. “Sao ngươi đột nhiên lại nói về Latrielle?”

“...H-Hả?”

“Ta đang nói về cái tên đáng ghét đã đi vào thị trấn mà không nói với ta.”

“À—một người đàn ông rất tận tâm với công việc chuyên môn của mình, chắc chắn rồi.”

*Có vẻ mình thực sự không thể an ủi nỗi lo của phụ nữ một cách nhẹ nhàng như mấy nhân vật chính trong truyện lãng mạn...* Regis nhún vai đáp lại cuộc đối thoại nội tâm của chính mình.

Altina chuyển chủ đề.

“Dù sao thì, nhân tiện nhắc đến, dinh thự của Auguste đã bị cháy cách đây không lâu.”

“Vâng, tôi cũng đã nghe nói... Tôi đã thu thập thông tin ở thị trấn. Báo cáo chính thức cho rằng đó là do bọn cướp, nhưng có tin đồn đó là một âm mưu ám sát khác.”

“Thật vậy sao?”

“Một lính gác từ đồn trú kinh đô báo cáo rằng đó là ‘do bọn cướp cố gắng đánh cắp tác phẩm của một họa sĩ nổi tiếng.’ Trung tướng Baudouin, chỉ huy mới được bổ nhiệm của đồn trú, đã nhận hoàn toàn trách nhiệm và từ chức.”

“Ôi trời... Chà, đó là một dinh thự tách biệt, nhưng có thể nói một phần của cung điện hoàng gia đã bị cháy. Ta không thể trách ông ấy từ chức. Ta chỉ mừng là Auguste vẫn bình an vô sự.”

Altina là người thứ tư trong hàng kế vị ngai vàng với mục tiêu trở thành nữ hoàng—liệu cô có thực sự ổn khi vui mừng về sự an toàn của hoàng tử cả không? Cô ấy có lẽ chỉ đơn giản là vui mừng khi nghe tin anh trai mình an toàn, và chưa hề suy nghĩ sâu xa hơn về tình hình.

Tuy nhiên, không tìm thấy bất kỳ động lực nào để cố gắng thuyết phục cô rằng cô nên mong muốn cái chết của một thành viên gia đình, Regis tiếp tục cuộc trò chuyện.

“...Baudouin là một quý tộc thuộc phe của Latrielle. Tôi không hiểu tại sao ông ấy lại từ chức.”

“Hửm? Ngươi có ý gì? Phe phái hay không, ông ấy là người phụ trách đồn trú khi vụ tấn công xảy ra—chẳng phải ông ấy nên chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra sao?”

“Vâng... Nhưng, dù một bức tranh có giá trị đến đâu, bọn cướp có thực sự nhắm mục tiêu vào một dinh thự nơi hoàng tử cả đang sống không? Sẽ tự nhiên hơn nếu cho rằng chỉ huy đồn trú phụ trách an ninh của anh ấy đã dẫn đầu cuộc ám sát. Trong trường hợp đó, chẳng phải ông ấy từ chức vì không hoàn thành công việc sao?”

“Regis.” Altina cau mày. “Ngươi đưa ra quá nhiều suy đoán ở đây đến nỗi ta không thể theo kịp.”

“Ngài nghĩ vậy sao? Tôi nghĩ cốt truyện khá hay, nếu ngài hỏi tôi.”

“Ngươi thực sự tự tin vào điều này sao?”

“Vâng, tôi chắc chắn. Cứ cho khoảng nửa năm nữa, chúng ta sẽ thấy một vở kịch gay cấn dựa trên chính thuyết âm mưu đó được phát hành. Tất nhiên, với những cái tên đã được thay đổi. Có lẽ cuốn sách sẽ ra mắt trước khi vở kịch được sản xuất...”

“Ngươi lại nói về sách của mình à!?”

“À, không... Chà, bất kể sự thật là gì, điều quan trọng là chúng ta phải lập kế hoạch cho tình huống xấu nhất và chuẩn bị càng nhiều càng tốt trước khi chúng ta lên đường đến kinh đô.”

“Đúng vậy! Chúng ta sẽ đi vào hang cọp! Nhưng bất kể chúng ta gặp phải con thú hung ác nào, chỉ cần chúng ta có thanh kiếm để giết nó thì không sao cả!”

“...Thành ngữ đó không có ý nghĩa lạc quan đến vậy đâu.”

“Ồ, thật sao?”

Khi cuộc trò chuyện của họ tiếp tục, tiếng kim loại va vào nhau vang lên khắp cầu thang. Khi cả hai quay lại phản ứng, hình dáng một người đàn ông to lớn, vạm vỡ xuất hiện.

Đôi mắt anh ta mang một vẻ hoang dại, sắc lạnh, và đôi môi bặm lại thành một nụ cười nhăn nhó đầy bất mãn. Đôi vai rộng và cơ bắp săn chắc tạo cho anh ta một khí chất khá đáng sợ.

Đó là người hùng mang biệt danh kỵ sĩ đen—Hầu tước Jerome Jean de Beilschmidt.

“Ngươi đang làm gì ở đây?” anh ta gầm gừ.

“À... Báo cáo về việc Trung tướng Baudouin nghỉ hưu và khả năng phải chịu trách nhiệm.”

Regis không thể thú nhận rằng anh thực ra đang buôn chuyện phiếm.

“Baudouin? Một trung tướng? Ta chưa từng nghe tên đó bao giờ.”

“Ông ấy vừa được bổ nhiệm làm chỉ huy đồn trú kinh đô, nhưng đã từ chức sau khi nhận trách nhiệm về một sự cố khi bọn cướp tấn công một dinh thự tách biệt.”

“Hừm. Đồn trú kinh đô, phải không? Những kẻ giỏi nịnh bợ mà không bao giờ thực sự ra trận. Loại rác rưởi vô dụng.”

Đã được triển khai ra chiến trường nhiều lần không đếm xuể, Jerome có xu hướng lên án gay gắt những người không bao giờ rời khỏi sự an toàn của kinh đô và chỉ chiến đấu trong các cuộc xung đột nội bộ.

Đây là một giá trị chung của hầu hết các binh sĩ đóng quân ở tiền tuyến.

“Regis—bỏ qua cái loại rác rưởi đó, chuyện kia thế nào rồi?”

“...Mọi sự sắp xếp đã được thực hiện.”

Và thế là một cuộc họp được tổ chức trong phòng chỉ huy.

✧ ✧ ✧

Trong phòng chỉ huy tại Pháo đài Volks—

Với việc pháo đài từng là một mỏ khai thác được Liên minh Germanian củng cố, nó xa hoa đến mức không thể nào sang trọng được—một căn phòng đơn giản chỉ bao gồm những bức tường trắng và một bộ bàn ghế màu đen, vô tri.

Vật trang trí duy nhất đáng nói là bình hoa đỏ được đặt ở một góc sau khi chiếm đóng, và lá cờ do Altina thiết kế treo trên tường. Nó có một chiếc khiên lớn, được vẽ trên nền vải màu xanh lá cây để tượng trưng cho người dân thường.

Tổng cộng có bốn thành viên vây quanh chiếc bàn dài thô sơ chỉ được làm ra với mục đích bền bỉ: Altina, người đang mặc giáp tay và chân bên ngoài chiếc váy của mình; chiến thuật gia của cô, Regis; Tướng quân Jerome; và lão kỵ sĩ Everard.

Ngay khi Regis báo cáo xong tất cả thông tin anh đã thu thập được từ thị trấn, có tiếng gõ cửa.

“Eric Mickaël de Blanchard!”

“Vào đi.”

“Vâng, thưa ngài!”

Một kỵ sĩ trẻ, mới mười sáu tuổi, bước vào. Anh mặc một bộ quân phục được giữ gìn cẩn thận với mái tóc vàng buộc sau đầu—một người đàn ông đẹp trai với đôi mắt xanh và khuôn mặt thon gọn. Như mọi khi, giọng nói của anh ta êm dịu như giọng một cô gái trẻ.

Anh ta dường như là cháu trai của Everard... Mặc dù Everard có râu đen và đầu hói, với thân hình cơ bắp giống như một con vượn lớn.

Altina nhìn Regis như thể muốn nói, “Ta giao việc giải thích cho ngươi.” Đáp lại, chiến thuật gia đứng dậy khỏi chỗ ngồi và trình các giấy tờ thích hợp cho chàng trai trẻ trước khi nói với anh ta:

“Tôi giao cho ngài phụ trách đội hộ tống chỉ huy, theo sự đề cử của Ngài Everard.”

“V-Vâng! Tôi sẽ vui vẻ chấp nhận bổ nhiệm này!”

“...Khi công chúa rời pháo đài, ngài phải đảm bảo an toàn cho cô ấy. Tôi tin ngài có thể làm được điều này.”

“Tôi xin thề bằng mạng sống của mình!”

Nói rồi, Eric mím môi và chào.

Altina mỉm cười. “Tôi sẽ nhờ ngài chăm sóc.”

Mặc dù Everard là người đưa ra đề cử, nhưng vẻ mặt của ông lại bất ngờ nghiêm nghị.

“Tôi đã hy vọng được phục vụ như thanh kiếm và lá chắn của công chúa,” ông thừa nhận.

“Điều đó sẽ khá rắc rối... Rốt cuộc, ngài là đội trưởng đồn trú của chúng ta, Ngài Everard.”

“Vâng, tôi hiểu.”

Với Pháo đài Volks là căn cứ hoạt động mới của họ, trung đoàn biên phòng Beilschmidt hiện có khoảng sáu nghìn sĩ quan và binh lính. Thay vì một trung đoàn, giờ đây quy mô của nó gần giống một lữ đoàn lớn hơn. Và gần đây, các binh sĩ thực sự đã bắt đầu tự gọi mình là Đội quân của Marie Quatre.

Đây là tuyến chỉ huy chung.

Trong Đế quốc Belgarian, mọi vấn đề của trung đoàn đều được giao phó cho chỉ huy. Vì thư từ là hình thức liên lạc duy nhất, nên việc mong đợi sự hướng dẫn thường xuyên từ kinh đô là điều không hợp lý. Chính vì lý do đó mà các chỉ huy—đặc biệt là những người ở biên giới—được trao quyền hạn cực kỳ rộng lớn.

Mặc dù vậy, cả Altina lẫn người tiền nhiệm của cô, Jerome, đều không mấy quan tâm đến các vấn đề tổ chức. Nhờ đó, có khá nhiều thiếu sót trong hệ thống chỉ huy hiện tại của họ.

Chẳng hạn, các thầy thuốc quân y, đầu bếp, thợ rèn và người trông ngựa cũng nằm trong hàng ngũ của họ, nhưng cấp trên cụ thể của họ vẫn chưa được quyết định.

Nếu được thêm vào sơ đồ tổ chức, bếp trưởng và thợ rèn bậc thầy—cùng những vai trò tương tự khác—sẽ được xếp ngang hàng với chiến thuật gia Regis. Tuy nhiên, điều này có nghĩa là sự hiện diện của họ cũng sẽ được yêu cầu tại các cuộc họp chiến lược, điều mà họ sẽ chỉ thấy phiền phức. Vì lý do này, họ thường không được đối xử khác biệt so với những người lính bình thường.

Jerome chế nhạo, săm soi Eric vẫn đang chào.

“Hừm. Không phải ta nghĩ công chúa này cần một người bảo vệ.”

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy.”

“Khụ khụ khụ... Sẽ thật đáng xấu hổ nếu người được bảo vệ lại mạnh hơn người bảo vệ của mình.”

“Thật vậy...”

Eric cắn môi.

Không khó để tưởng tượng rằng Altina mạnh hơn anh ta: sức mạnh của công chúa hoàng gia thậm chí đã đủ để áp đảo người hùng Jerome trong một lần.

“...Nhưng chúng ta không thể để công chúa tùy tiện rút kiếm,” Regis nói, lắc đầu, “Đặc biệt là ở kinh đô.”

Altina ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

“Ta biết điều đó rồi. Hơn nữa, có những nơi ta không thể mang kiếm theo được.”

“Đúng vậy. Lễ kỷ niệm sẽ là một bữa tiệc kéo dài ba ngày tại cung điện. Đương nhiên, ngài sẽ tham dự với tư cách một công chúa...”

Cô ấy sẽ ăn mặc lộng lẫy—chắc chắn sẽ không mang theo một thanh bảo kiếm cao hơn cả người cô ấy.

“Ta ghét những chiếc váy lộng lẫy! Ta có thể mang kiếm nếu họ cho phép ta tham dự với tư cách một tướng quân.”

“Ngài đang đòi hỏi điều không thể.”

“Latrielle được mang kiếm!”

“...Hắn ta là chỉ huy của Quân đoàn Một.”

“Và ta là chỉ huy của trung đoàn này.”

“...Vâng, nhưng... Chà... Hắn ta là đàn ông mà.”

“Gừ...! Điều đó thật đáng tức giận! Sao ta có thể chấp nhận điều đó!?”

Trong thời đại này, sự phân biệt giữa nam và nữ giống như sự khác biệt về địa vị: lớn đến mức đáng nản lòng và gần như không thể lật ngược. Chẳng hạn, một gia đình chỉ sinh con gái sẽ phải đón một người đàn ông từ nơi khác về làm người kế vị—nghĩa là những đứa con gái đó bị buộc phải nhường quyền thừa kế cho con trai thứ hai hoặc thứ ba của một gia đình khác.

Vì vậy, các vấn đề kế vị đã hành hạ nhiều quý tộc, dù là hoàng gia hay không.

“Thôi kệ.” Altina vẫy Eric lại gần. “Ngồi xuống đi.”

“V-Vâng!”

Nhận lệnh, Eric hạ mình xuống chỗ ngồi được phân.

Regis đặt tài liệu tiếp theo lên bàn.

“...Thưa Ngài Jerome, đây là về vấn đề chúng ta đã thảo luận. Tôi đã trình bày chi tiết các vật phẩm và sự sắp xếp chúng ta đã chuẩn bị.”

“Hừm. Có vẻ như ngươi lại mua sắm lớn rồi. Tiền lần này từ đâu ra thế?”

“Chúng ta có vài quý tộc Varden trong số tù binh... Điều đó có nghĩa là chúng ta không còn nhiều tiền nữa, nhưng đây là cơ hội duy nhất chúng ta có, nên...”

Các quý tộc bị bắt làm tù binh có thể được thả để lấy tiền chuộc. Đây là một nguồn thu nhập quan trọng cho bất kỳ quân đội nào.

“Ngươi đã làm khá nhiều việc. Ta phải thừa nhận, ta rất ấn tượng.”

“...Chúng ta đang ở thế yếu về quân số. Những sự chuẩn bị như vậy là hơn cả cần thiết.”

“Hah. Chiến thắng được quyết định bởi lòng dũng cảm hơn là quân số.”

“Có lẽ vậy, thưa Ngài Jerome... nhưng chúng ta không thể mạo hiểm làm suy yếu kỵ binh của chúng ta vào lúc này. Tránh giao chiến là lựa chọn tốt nhất của chúng ta.”

“Tin ta đi, ta cũng không có kế hoạch mất bất kỳ binh lính nào. Đó là lý do tại sao ta đang hợp tác với những mánh khóe rẻ tiền của ngươi.”

“Xin cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Hừm. Ta không có gì chống lại chiến lược, nhưng giữa trận chiến, cái chết luôn rình rập những kẻ hèn nhát, Regis.”

“...Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

Jerome cầm tài liệu từ bàn lên và liếc nhanh trước khi nhét toàn bộ vào một túi da.

Altina nhìn Regis đầy nghi ngờ.

“Ngươi đang nói về cái gì vậy?” cô hỏi.

“...Chỉ là một chút bảo hiểm thôi. Những sự chuẩn bị vô nghĩa, nếu không có gì xảy ra... Tiếp theo, chúng ta nên quyết định chương trình cho chuyến đi đến kinh đô. Tôi nghĩ việc Kỵ binh Đen hộ tống chúng ta một phần đường là phù hợp.”

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng liệu có quá đáng không nếu chúng ta chỉ di chuyển trong Đế quốc?”

“Có thể vậy, nhưng việc một người hoàng tộc huy động cả một đội quân làm hộ tống không phải là điều hiếm thấy.”

Altina xua tay. “Đó chỉ là khoe mẽ thôi.”

“...Nhưng chúng ta cần thể hiện địa vị phù hợp. Việc có quá ít người theo hầu chẳng phải sẽ chỉ dẫn đến sự chế nhạo sao?”

Có vẻ như nỗ lực thuyết phục cẩn thận của Regis đã gây ra tác dụng ngược. Ánh mắt cô trở nên sắc bén.

“Chỉ có quý tộc mới nói những điều lố bịch như vậy. Ta nghĩ việc dùng tiền thuế của dân để khoe khoang địa vị là sai trái! Có gì sai khi giống như mọi người khác? Ta không hiểu tại sao chúng ta không chỉ đi xe ngựa công cộng.”

“N-Ngài đang nói gì vậy!? Tất nhiên là không—À, không, ý tôi là... Tôi cảm thấy điều đó sẽ không phù hợp với một người có tầm cỡ như ngài, Điện hạ.”

“Regis, ngươi đã đi từ kinh đô đến Theonveil bằng xe ngựa công cộng. Và là loại rẻ nhất nữa.”

“...Một quan chức hành chính cấp năm xuất thân bình dân và một công chúa kiêm thiếu tướng là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau.”

“Nhưng dù sao thì vẫn rẻ hơn nhiều so với việc điều động quân đội, phải không?”

“...Phải.”

“Vậy thì quyết định rồi – chúng ta sẽ đi bằng xe ngựa công cộng! Ta vẫn luôn muốn được thử một lần!”

“Đó là—”

“Không đời nào! Quá nguy hiểm!”

Không phải Regis, mà là Everard đã lớn tiếng phản đối kịch liệt. Eric cũng gật đầu đồng tình.

“Khà khà khà!” Jerome phá lên cười. “Cứ để nàng đi. Cứ để họ cười chê.”

“...Chẳng biết triều đình sẽ nói gì...”

Thất bại rồi... Regis ôm đầu. Thật là một sai lầm ngu ngốc khi nhắc đến chuyện ngân sách trước mặt Altina. Nàng luôn lắng nghe những gì anh nói trước khi tự mình đưa ra kết luận, nhưng những gì nàng quyết định sau đó thường phi lý đến khó tin.

Một người hoàng tộc, lại còn là công chúa, lại đi xe ngựa công cộng, va chạm với đủ loại người!

“...Thật ra... Chuyện này nghe có vẻ quen thuộc...”

Regis nhớ lại một tình tiết tương tự trong một cuốn sách anh từng đọc.

“Regis, chàng sao vậy?” Altina lo lắng nhìn anh. “Chàng giận à?”

“Không... Chuyện này có thể lại có lợi cho chúng ta. Dù công chúa có hành xử đúng mực đến đâu, các quý tộc vẫn sẽ soi mói từng li từng tí. Màu váy của công chúa, kiểu dáng trâm cài tóc... Danh sách những lời chỉ trích tiềm năng cứ thế kéo dài.”

Nếu giữ lễ nghi mà cuối cùng vẫn bị lên án vì một điều gì đó khác, thì việc mạo hiểm một chút cũng không phải là ý tồi. Hơn nữa, mục tiêu của Altina không phải là thứ có thể đạt được bằng những phương tiện thông thường.

✧ ✧ ✧

Một cỗ xe ngựa khởi hành trong màn sương sớm. Bốn con ngựa hạt dẻ to lớn khoan thai lắc lư đầu qua lại khi bước đi, không hề vội vã.

Đây là chuyến xe ngựa công cộng khứ hồi từ Theonveil chỉ một lần mỗi ngày. Đó là một cỗ xe khá lớn, có mười hai chỗ ngồi với ba hàng bốn ghế và có chỗ để hành lý trên nóc.

Ngồi ở hàng giữa là Regis, sau đó là Altina và Clarisse, rồi đến Eric.

Clarisse là một hầu gái đã phục vụ công chúa từ những ngày nàng còn sống ở kinh đô, và là một phụ nữ lớn hơn Regis khoảng hai tuổi.

Mái tóc màu caramel của nàng được búi gọn sau đầu, và vì hôm nay là một chuyến đi đặc biệt, nàng mặc một chiếc váy liền màu chàm thay vì bộ đồng phục hầu gái thường ngày, với một dải lụa đỏ thắt ngang eo và một chiếc khăn choàng trắng vắt qua vai.

Những đường nét thanh tú khiến nàng trông giống một thị nữ hơn là một hầu gái.

Họ cố tình sắp xếp chỗ ngồi sao cho các hiệp sĩ bảo vệ các cô gái từ hai bên, nhưng Regis có cảm giác mình là người yếu nhất ở đây.

Altina liếc nhìn thanh kiếm đeo ở thắt lưng Regis và mỉm cười.

“Hiếm khi thấy chàng mang kiếm.”

“...Hôm qua ta chợt nghĩ mình có lẽ không nên xuất hiện mà không có kiếm,” Regis nói, khẽ đẩy thanh kiếm đeo ở thắt lưng, “Ta đã phải lục tung phòng để tìm nó.”

“Đúng vậy. Một người lính không vũ trang sẽ trông lạc lõng. Chàng thật sự làm ta lo lắng khi nói đã cầm cố nó.”

“Ư... Xin lỗi vì đã gây phiền phức.”

Mặc dù đã từng cầm cố nó để mua sách, nhưng anh đã có thể chuộc lại thanh kiếm bằng số tiền công chúa cho mượn.

“Chàng đã bảo dưỡng nó cẩn thận chưa?”

“À, ừm... Cứ hy vọng nó bền như thanh kiếm báu của công chúa...”

“Ngay cả ta cũng tra dầu cho kiếm của mình mà.”

Thanh kiếm của Altina, Grand Tonnerre Quatre, là một lưỡi kiếm huyền thoại làm từ Trystie, một kim loại quý hiếm được cho là do các tiên nữ ban tặng cho vị Hoàng đế đầu tiên của quốc gia.

Thanh kiếm được đồn đại là có thể phá vỡ cả những vũ khí mạnh nhất chỉ bằng một đòn, không bị hư hại bởi cả những ngọn giáo sắc bén nhất, và miễn nhiễm với gỉ sét hay hao mòn.

Tuy nhiên, nó cũng cao hơn cả Altina, và vì vậy quá lớn để mang vào khoang hành khách của xe ngựa. Do đó, nó sẽ được cất trong khoang hành lý trong suốt chuyến đi.

Nhiều nhà nghiên cứu đã đưa ra giả thuyết rằng Trystie – còn được gọi là bạc tiên nữ – thực chất chỉ là một hợp kim tự nhiên, và một loại thép mới có thể gần như sánh ngang với sức mạnh của nó hiện đang được sản xuất hàng loạt ở High Britannia.

Regis khẽ rút kiếm của mình ra khỏi vỏ. Nó trượt ra dễ dàng, để lộ ánh thép mờ.

“...Thật ra nó vẫn khá tốt.”

“Ồ, vậy ra chàng thật sự bảo dưỡng đàng hoàng! Ta bắt đầu nhìn chàng với con mắt hoàn toàn mới rồi đấy.”

“...Nó bị bỏ xó lâu đến mức Eric nói anh ấy không thể chịu đựng được nữa, nên đã tự tay chăm sóc cho ta.”

“Và giờ thì sự tôn trọng đó tan biến rồi! Đưa đây nào!”

“C-Công chúa... rốt cuộc người muốn gì ở ta...?”

Altina quay sang Eric, người đang ngồi ở phía bên kia Clarisse.

“Chàng không nên làm hư anh ấy!”

“D-Dạ, thưa công chúa! Nhưng, vì quân sư có quá nhiều việc, thần nghĩ mình nên giúp anh ấy bất cứ điều gì có thể.”

“Ta hiểu là chàng bận rộn, nhưng...” Altina ghé mặt lại gần Regis. “...nếu vậy, cứ hỏi ta. Sao chàng lại tìm Eric?”

“Ơ!? Sao lại vậy... Theo lẽ thường, công chúa không nghĩ một quan chức hành chính hạng năm thấp kém lại nhờ thiếu tướng của mình bảo dưỡng kiếm là có phần... nực cười sao?”

“Ta thấy không có vấn đề gì cả. Ta có thời gian rảnh mà.”

“Nếu vậy thì có cả một núi tài liệu cần công chúa ký tên—”

“À, ta thấy ngọn núi rồi! Chàng có nghĩ đó là nơi Pháo đài Sierck tọa lạc không?” Altina lảng mắt nhìn ra cảnh vật xung quanh, khéo léo đổi chủ đề.

Nàng giỏi dùng kiếm và khá tháo vát trong việc phân tích tình huống, nhưng lại không giỏi đọc viết. Kết quả là nàng luôn trốn tránh việc học và công việc bàn giấy. Điều này cũng có nghĩa là, bất cứ khi nào cần chữ ký của chỉ huy, Regis thấy việc tự mình ký thay nàng dễ dàng hơn. Đó không phải là gánh nặng lớn so với tổng khối lượng công việc của anh, nhưng...

Regis nhún vai, và Eric nở một nụ cười hiền.

Clarisse ngồi yên lặng và bất động như một con búp bê. Nàng sẽ đùa giỡn và cười nói với những người bạn thân thiết như Altina và Regis, nhưng khi có người khác ở gần, nàng giữ im lặng và không biểu cảm. Eric cũng ở trong xe ngựa với họ, và các hàng ghế khác đều có lính canh chiếm chỗ.

Những người lính vạm vỡ này mặc giáp nhẹ bên dưới quần áo thường và đeo kiếm ở hông. Điều này khiến cỗ xe trở nên khá chật chội.

Theo gợi ý của Regis, chiếc xe ngựa công cộng đã được quân đội hoàng gia thuê trọn.

“...Các quý tộc có thể cười chê, nhưng thường dân sẽ nhìn công chúa với thiện cảm hơn. Ta nghĩ vậy.”

“Có phải đó là điều đã xảy ra trong một trong những cuốn sách của chàng không?”

“Thưa công chúa?”

“Chàng nghĩ sao? Một vị chỉ huy đến bằng một cỗ xe ngựa như thế này có tạo ấn tượng tốt hơn không?”

“Hừm... Chà, có lẽ ta sẽ cảm thấy có động lực hơn để ủng hộ công chúa, hơn là nếu công chúa cưỡi một cỗ xe lộng lẫy được bao quanh bởi hàng hàng lớp lớp hiệp sĩ.”

“Có những quý tộc nói rằng một người cai trị phải oai nghiêm và lộng lẫy thì người dân mới cảm thấy tự hào về quốc gia của họ.”

“...Điều đó có thể đúng ở kinh đô và các vùng giàu có khác, nhưng phần lớn các thị trấn chúng ta sẽ đi qua là những vùng xa xôi gần tiền tuyến và những vùng đất nghèo hơn ở phía bắc.”

“Khi người ta đang chật vật kiếm sống mà có ai đó xuất hiện trong bộ cánh lộng lẫy bảo họ hãy tự hào về quốc gia của mình, thì đó sẽ là một sự xúc phạm chứ không gì khác.”

“...Khá nhiều quý tộc dường như không thể hiểu được điều đó.”

“Đúng vậy. Có lẽ ta cũng từng là một trong số họ. Cảm ơn chàng đã xem xét tất cả những điều này, Regis.”

“À... Không... Đây vốn là ý tưởng của công chúa mà.”

Ý tưởng thuê trọn một chiếc xe ngựa công cộng và chất đầy lính canh cũng đến từ một điều anh từng đọc trong sách.

Cỗ xe vượt qua thung lũng, và khu rừng xung quanh dần trở nên rậm rạp hơn. Kể từ khi họ chiếm Pháo đài Volks, những con đường dẫn vào lãnh thổ hoàng gia đã được cải thiện và khá được bảo trì tốt. Nhưng vẫn còn mối đe dọa tiềm tàng từ những man tộc sống trong rừng.

Các lính canh trở nên căng thẳng.

“...Chàng nghĩ Diethardt có ổn không?” Altina thì thầm vào tai Regis.

“...Ta nghĩ là có. Chúng ta đã thông báo cho Bargenheim về chuyến đi của mình rồi,” Regis trả lời, nói đủ nhỏ để chỉ mình nàng nghe thấy, “Theo một nghĩa nào đó, khu rừng này nên an toàn hơn cả kinh đô.”

✧ ✧ ✧

Ngày đầu tiên kết thúc tương đối suôn sẻ; họ đã dừng chân và nghỉ đêm tại dinh thự của Hầu tước.

Elin đã đột nhập vào phòng Regis, cuối cùng dẫn đến một cuộc cãi vã khác với Clarisse chỉ được giải quyết khi Altina đe dọa rút kiếm ra. Mọi chuyện hơi đáng lo ngại, nhưng đúng theo lịch trình, chiếc xe ngựa công cộng đã đặt trước khởi hành đến điểm đến tiếp theo.

Altina rõ ràng đang có tâm trạng rất tốt.

“Người dân thị trấn tiễn chúng ta khá nồng nhiệt.”

“Vâng, họ đón tiếp công chúa tốt hơn tôi nghĩ. Ơn trời.”

“Những người từ hội thương gia đặc biệt tốt bụng... Có phải do chàng sắp xếp không?”

“...Ha ha ha.”

Chà, có người tinh mắt đây, Regis nghĩ thầm khi anh cười khan.

“Đừng nói với ta là chàng... thật sự đã trả tiền cho họ để làm tất cả những điều đó nhé?”

“Ta không đến mức tiểu xảo vậy đâu. Chúng ta đã cố gắng cắt giảm chi phí cho chuyến đi này, nên ta đã có thể thanh toán trước một số đơn hàng của mình. Chẳng hạn như bộ đồ giường mới, thiết bị bổ sung, và những thứ tương tự.”

“Ta hiểu rồi.”

Không phải tất cả mọi người trong thị trấn đều có việc làm, nhưng những đơn hàng lớn đã thổi một luồng sinh khí vào người dân thị trấn. Và, đương nhiên, họ sẽ nhiệt tình tiễn một khách hàng quen thuộc.

“...Thể hiện lòng biết ơn với những người đã làm đầy túi tiền của họ cũng không tệ, phải không?”

“Đúng vậy!”

Khi nhìn thấy người dân Theonveil mỉm cười từ tận đáy lòng, Regis càng tin tưởng hơn vào mục tiêu của Altina.

✧ ✧ ✧

Sĩ quan chiến đấu hạng hai Abidal-Evra năm nay sẽ bước sang tuổi ba mươi tám.

Anh là một thường dân và là con út trong số sáu anh em, nhưng thể hình khỏe mạnh, khả năng dùng kiếm được rèn luyện bởi các anh trai, và – trên hết – bản tính trung thực đã khiến anh được anh hùng Jerome chú ý. Anh được phong tước hiệp sĩ và sau đó được ban tước vị quý tộc, mặc dù xuất thân khiêm tốn.

Giờ đây anh là trụ cột gia đình, gánh vác kỳ vọng của cả nhà.

Chỉ ba ngày trước, Abidal-Evra đã nhận được một mệnh lệnh mà anh suýt nữa đã coi là một trò đùa –

“Abidal-Evra,” Jerome gọi sau buổi huấn luyện, “Ngươi nghĩ gì về Regis và Eric?”

“Thưa tướng quân! Thần thấy họ là một quân sư tài giỏi, và một hiệp sĩ trẻ đầy hứa hẹn ạ!”

“Vậy còn công chúa?”

“Người là một chỉ huy được lòng dân, thưa tướng quân!”

“Hừm... Ta đáng lẽ phải đoán được điều đó từ một đồ đầu đất như ngươi. Được rồi. Abidal-Evra, ta giao cho ngươi phụ trách an ninh cho chuyến đi đến kinh đô.”

“Dạ, thưa tướng quân! Thật vinh dự ạ!”

Điều đó nằm trong dự kiến của anh. Anh đã nghe nói rằng công chúa Marie Quatre sẽ tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập, và trong sự vắng mặt của nàng, tướng quân Jerome sẽ phải đóng vai trò đại diện – do đó, ông phải ở lại pháo đài với quân đội. Và Ngài Everard vừa được bổ nhiệm làm đội trưởng đội quân đồn trú.

Trong tình hình đó, anh nghĩ việc mình, hoặc một người có cùng cấp bậc, được giao nhiệm vụ là điều hợp lý. Anh cảm thấy tự hào khi được chọn.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Tướng quân Jerome khiến anh nghi ngờ tai mình.

“Ngươi sẽ đi bằng xe ngựa công cộng, và sẽ có tám lính canh, bao gồm cả ngươi.”

“Thưa tướng quân! Khoan đã... Xe ngựa công cộng...? Tám lính canh...? Và chúng thần được kỳ vọng sẽ bảo vệ công chúa hoàng gia!?”

“Ngươi nói ngươi không làm được à?”

“À, không! N-Nếu đó là mệnh lệnh—”

“Hừm. Mỗi lời ta nói đều là mệnh lệnh. Đây là kế hoạch của Regis, nên hắn chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi. Giờ thì nằm trong tay ngươi.”

“Dạ, thưa tướng quân! Đã rõ ạ!”

Bàn tay anh giơ lên chào run rẩy. Có lẽ nào đây là một âm mưu nào đó, và anh đang bị đẩy vào chỗ chết cùng với công chúa? Có lẽ anh đang bị dùng làm mồi nhử. Anh có số phận đã định là phải chết không?

Anh đã trải qua một đêm không ngủ để suy nghĩ về những câu hỏi này.

Những lính canh khác được chọn đi cùng anh đều là những người lính không có gia đình để lại phía sau. Anh tự hỏi liệu đó có phải là một tiêu chí không.

Anh cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực của cái chết khi đi qua biển cây nơi man tộc sinh sống. Mặc dù anh có thể cảm thấy an tâm ở Pháo đài Sierck và ở Theonveil... nhưng những vùng đất quen thuộc đó đã ở phía sau khi họ nhanh chóng tiến vào con đường chính.

Đây là một nhiệm vụ bảo vệ mà thông thường sẽ cần huy động hàng ngàn quân, nhưng chỉ có tổng cộng tám người lính.

Abidal-Evra cảm thấy tay mình ướt đẫm mồ hôi.

“À, Regis! Kia là trạm dừng phải không!?” công chúa Marie Quatre vui vẻ kêu lên.

“...Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên công chúa thấy nó sao?”

“Khi ta từ kinh đô đến Pháo đài Sierck, có quá nhiều binh lính vây quanh đến nỗi ta không thể ngắm cảnh. Họ thậm chí còn không cho ta rời khỏi xe ngựa.”

“...Nghe có vẻ đúng đấy.”

Đúng như tôi nghĩ! Người hiệp sĩ thầm hét lên đồng tình với quân sư.

Thế nhưng chính quân sư này lại là người đã đề xuất tình huống trớ trêu này. Anh không thể hiểu người đàn ông đó đang nghĩ gì.

Họ đã đến trạm dừng đầu tiên, cách Theonveil hai giờ đi. Đây là khu vực mà những ngọn đồi và vườn nho trải dài đến tận chân trời, và, vì bây giờ là đầu tháng Tư, hoa đã nở rộ, tô điểm cho cảnh vật.

Một trạm dừng nhỏ nằm ở rìa một khu định cư nông nghiệp nghèo. Một trạm dừng đơn giản – không hơn một trạm nghỉ khiêm tốn và một chuồng ngựa, nơi cỗ xe của họ dừng lại để nghỉ ngơi.

“Mọi người làm tốt lắm,” người lái xe nói, “Chúng ta sẽ khởi hành sau ba mươi phút nghỉ ngơi.”

Trong một cỗ xe ngựa công cộng bình thường, khách hàng có lẽ sẽ trò chuyện khi họ đi dạo xung quanh. Nhưng Abidal-Evra và những người khác là những binh lính được huấn luyện, có nhiệm vụ bảo vệ một công chúa hoàng gia. Nhanh chóng xuống xe, họ đứng ở các vị trí đã định, bao quanh cỗ xe từ mọi phía, quan sát xung quanh.

Abidal-Evra mở cánh cửa gỗ từ bên ngoài. Theo thứ tự chỗ ngồi, quân sư Regis là người bước xuống đầu tiên.

“...À, cảm ơn.” Người đàn ông cung kính cúi đầu.

Abidal-Evra dứt khoát chào lại.

Quân sư này vô cùng khiêm tốn, thái độ khép nép đến mức không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì. Nhưng kỹ năng của anh ta không hề thiếu sót. Pháo đài Volks đã mang danh hiệu pháo đài bất khả xâm phạm từ rất lâu trước khi Abidal-Evra ra đời. Thế nhưng người đàn ông này đã hạ gục nó như thể không có gì.

Anh ta vẫn là một quan chức hành chính hạng năm xuất thân thường dân, nhưng có lẽ không lâu nữa anh ta sẽ được phong tước hiệp sĩ như mình, anh nghĩ.

Tước hiệp sĩ là một tước vị quý tộc danh dự ban cho những người có thành tích lớn. Đó là một tước vị không thế tập, nghĩa là không thể truyền lại cho con cái.

Tuy nhiên, chỉ cần là một quý tộc đã giúp dễ dàng hơn trong việc nắm giữ các chức vụ quan trọng trong quân đội, thuế má cũng nhẹ nhàng hơn, và có thể tự do khởi nghiệp kinh doanh.

Khi Regis đã xuống xe, theo sau anh là Công chúa Hoàng gia Marie Quatre. Mái tóc đỏ rực của nàng tung bay trong gió. Nàng hất vài sợi tóc dài bám vào cổ, để lộ chiếc gáy trắng ngần.

Nàng thật sự là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Vẻ ngoài của nàng không hề bị cường điệu. Có lẽ do các cơ bắp đã được rèn luyện, ngay cả hành động đơn giản là xuống xe ngựa cũng trở nên duyên dáng đến lạ.

Vẻ đẹp lộng lẫy của nàng nổi bật trên nền trời xanh trong vắt khiến nàng trông như một bức bích họa người ta sẽ tìm thấy trên tường nhà thờ.

Đây là lần đầu tiên Abidal-Evra nhìn thấy công chúa gần đến vậy, và điều đó khiến anh vô cùng căng thẳng.

Cô hầu gái bước xuống tiếp theo, và cuối cùng là Eric.

Lúc đó, một người lính khác đã xác nhận sự an toàn của trạm nghỉ. Anh ta ra hiệu bằng tay cho biết không có vấn đề gì.

Abidal-Evra cung kính cúi chào.

“Công chúa, xin mời vào trạm nghỉ.”

“Hừm. Ta thấy có lỗi khi nói điều này, đặc biệt là sau khi các ngươi đã kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng... Ta thà đứng còn hơn, nếu có thể. Mông ta bắt đầu đau rồi.”

“Trời ơi! Bác sĩ! Gọi bác sĩ!”

“Khoan đã, khoan đã – không có gì nghiêm trọng đâu! Ghế hơi cứng một chút thôi mà.”

“À, đã hiểu! Thần sẽ sắp xếp để thay bằng thứ gì đó thoải mái hơn ngay lập tức!”

“T-Ta cũng không cần điều đó.”

Khi công chúa xua tay một cách thờ ơ, quân sư bên cạnh nàng khẽ cười.

“Ha ha ha... Có lẽ chúng ta nên dùng một cỗ xe ngựa sang trọng hơn thì hơn.”

“Tuyệt đối không! Đây chỉ là một phần của trải nghiệm thôi. Ta đang rất vui!”

“Ơn trời. Chúng ta sẽ không kịp dự lễ nếu bây giờ đổi xe.”

“Hừm. Regis, lễ kỷ niệm quan trọng với chàng hơn là cái mông của ta sao?”

“...Ta không ngại đổi xe, nhưng... chắc chắn đám đông sẽ thấy vô cùng thú vị nếu công chúa nói với họ rằng, ‘Tôi đến muộn vì cái mông của tôi bị đau.’”

“Thật kinh khủng.”

“Chắc công chúa sẽ có thêm một biệt danh kỳ lạ nữa đấy.”

“À, dừng lại! Ta nói là ta ổn mà! Còn chàng thì sao, Regis? Mông chàng cũng không đau sao!?”

“...Chà, ta thường ngồi trên những chiếc ghế cứng suốt cả ngày. Thực ra, đây là môi trường hoàn hảo cho một nhân viên văn phòng như ta.”

“Nghe có vẻ hơi không công bằng.”

“Ha ha... Công chúa muốn ta làm gì đây...?”

Công chúa phồng má, điều này khiến quân sư của nàng nở một nụ cười gượng gạo.

Abidal-Evra ngạc nhiên. Họ khá thân thiết... Anh luôn tin rằng Altina là một chỉ huy không phân biệt đối xử với thường dân, nhưng với tư cách là người hoàng tộc, nàng hành động thoải mái hơn anh từng mong đợi.

Cô hầu gái của công chúa pha trà, mang đến trên một cái khay. Vì đồ gốm sứ có thể vỡ, ấm trà và tách trà nàng mang theo đều làm bằng bạc.

“Công chúa, người dùng trà nhé?”

“Cảm ơn Clarisse. Cô có đủ cho mọi người không?”

“Dạ có.”

“Vậy thì ta sẽ dùng ngay.”

Công chúa liếc nhìn Abidal-Evra với nụ cười ấm áp trên mặt.

“Chúng ta có nhiều thời gian mà, sao không dùng trà một chút?”

“Ể!? N-Nhưng... Chúng thần đang làm nhiệm vụ mà, nên...”

“Không sao đâu – hoàn toàn không sao. Cảnh đẹp thế này, và trời trong đến mức chúng ta sẽ nhận ra ngay nếu có bất cứ điều gì xảy đến.”

“D-Dạ công chúa... nói có lý, nhưng...”

“Nghỉ ngơi khi có thể là một phần nhiệm vụ của người lính. Ta không muốn các ngươi kiệt sức khi thật sự cần đến. Đây.”

Cuối cùng, anh nhận lấy một tách trà từ tay công chúa. Nằm trong bàn tay thô ráp, chai sạn của anh, chiếc tách bạc nhỏ bé và lấp lánh như một báu vật quý giá.

“V-Vậy thì tôi sẽ mời mọi người.”

“Phải! Gọi họ đến đây.”

“Ngay đây. VỆ BINH. TẤT CẢ, TẬP HỢP!”

Chiếc xe ngựa đã sẵn sàng khởi hành trở lại khi tất cả binh lính vệ binh đã uống xong trà. Họ lên xe, trở về những chỗ ngồi cũ.

Abidal-Evra ngồi giữa hàng ghế sau cùng. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ lưng công chúa, dù có phải trả giá bằng mạng sống.

Nàng và vị quân sư lại trò chuyện:

“Họ đã thay ngựa.”

“Vâng, đó là ưu điểm của xe ngựa trạm. Ngựa của kỵ sĩ là tài sản cá nhân, còn ngựa quân đội được huấn luyện đặc biệt cho chiến tranh, nên khó mà đổi được. Nhưng xe ngựa trạm có thể đổi ngựa ở trạm trung chuyển, nhờ đó duy trì được tốc độ nhanh đáng kinh ngạc.”

“Ngựa của xe ngựa trạm thuộc về ai?”

“...Đường cao tốc này nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của hoàng gia, vậy nên thuộc về Bộ Giao thông Vận tải. Đó là cơ quan hành chính quản lý các tuyến đường và cảng quan trọng, dù một số lãnh thổ cũng có xe ngựa do lãnh chúa phong kiến của họ quản lý.”

“Ta hiểu rồi.”

“Mỗi trạm nghỉ nơi ngựa được đổi gọi là một ‘chặng’ (stage), và chính những ‘chặng’ đó đã tạo nên cái tên ‘xe ngựa trạm’ (stagecoach).”

“Thật tiện lợi. Quân đội có thể sử dụng hệ thống này không?”

“...Tôi không chắc liệu điều đó có khả thi ở mặt trận phía bắc hay không, nhưng ở phía nam, quân đội cũng sử dụng một hệ thống tương tự. Nó chưa phát triển đủ để vận chuyển cả một đội quân, nhưng có thể dùng để chuyển lệnh và báo cáo khẩn cấp.”

“Cậu đã từng đến phía nam sao?”

“Tôi đã đọc sách về nó.”

“Ồ, phải rồi. Đây là Regis mà chúng ta đang nói đến mà.”

Chiếc xe ngựa lộc cộc lăn bánh. Với tốc độ này, họ sẽ đến trạm kế tiếp đúng lịch trình.

“Regis,” công chúa nói với giọng nghiêm túc, “khi đạt được mục tiêu của mình, có một điều ta sẽ làm.”

“Là gì ạ?”

“Ta sẽ làm cho ghế xe ngựa trạm mềm hơn một chút.”

Hoàng nữ bồn chồn thay đổi tư thế.

✧ ✧ ✧

Dù đường xá được bảo trì tốt, một chuyến đi dài hơn một trăm lieue (444 km) chắc chắn rất mệt mỏi. Regis nhìn sang Altina đang ngồi cạnh mình.

Nàng đang ngáy khò khò, dựa đầu vào vai Clarisse. Dù có lẽ nàng không quá nặng...

“...Cô Clarisse, cô có ổn không?” Regis vẫn hỏi.

“Hoàn toàn ổn ạ.”

“...Chúng ta sắp đến kinh đô rồi.”

Đúng lúc đó, một trong những binh lính canh gác ở phía trước cất tiếng:

“Là quân đội!”

Không khí căng thẳng bùng lên trong xe. Altina bật dậy ngay lập tức.

“Cái gì!?”

“Công chúa... Xin người hãy chỉnh trang lại dung nhan trước đã,” Regis nói, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ đỉnh một sườn dốc thoai thoải, một hàng kỵ binh đang tiến đến, bụi bay mù mịt phía sau.

Khi Clarisse lau miệng cho Altina bằng khăn tay, công chúa rầu rĩ rên rỉ.

“Ưm... Vậy thì sao? Là ai!?” nàng hỏi.

Đơn vị đó thuộc về ai? Regis nhìn những lá cờ mà kỵ binh đã giương lên.

“...Một con sư tử vàng và mặt trời trên nền vải đỏ... Chậc... Là Quân đoàn số Một – binh lính do nhị hoàng tử, Tướng quân Latrielle dẫn đầu.”

Không khí càng lúc càng căng thẳng. Một số người trong xe thậm chí còn có vẻ đang chuẩn bị tinh thần cho cái chết.

Lệnh vô lý phải chiếm Pháo đài Volks đã đủ để thấy rõ Altina và Latrielle là kẻ thù chính trị. Việc tứ công chúa đang nhắm đến ngai vàng không phải là điều công khai, nhưng nàng chắc chắn bị coi là mối đe dọa lớn hơn cả hoàng tử cả Auguste, người giờ đã quá yếu đuối để đảm nhiệm công việc công, và hoàng tử ba Bastian, người đang sống một cuộc đời sinh viên bình lặng.

“...Xin mọi người hãy bình tĩnh.” Regis nói với giọng nhẹ nhàng, cố gắng trấn an những người trong xe ngựa trạm khi họ đến gần hàng binh lính trông như muốn đổ máu. “Chúng ta đang ở trên một con đường chính, giữa ban ngày, và kinh đô chỉ cách ngọn đồi này một quãng. Có rất nhiều xe ngựa qua lại. Dù với bất kỳ lý do gì, Hoàng tử Latrielle sẽ không bao giờ rút kiếm ở đây, đặc biệt là khi cờ hiệu của ngài ấy đang được giương cao. Đây có thể chỉ là một bài kiểm tra sự đúng mực của chúng ta.”

Ta hiểu rồi... Abidal-Evra gật đầu.

“Đánh úp chúng ta, gây hỗn loạn, rồi lợi dụng sơ suất trong phép tắc để làm tổn hại danh tiếng của công chúa...” kỵ sĩ trầm ngâm, “Đó là mưu đồ của kẻ địch sao, thưa ngài?”

“...Bất kỳ hành động sai trái nào từ phía chúng ta cũng sẽ khiến chúng ta rơi vào bẫy của hắn.”

“Rõ rồi. Chúng tôi đều là cựu binh của kinh đô. Chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì có thể làm hoen ố danh tiếng của công chúa!”

“Vâng, tôi trông cậy vào mọi người. Bản thân tôi cũng sẽ cẩn trọng hết mức có thể...” Regis nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất.

Trái lại, Eric còn trẻ đang lộ rõ vẻ mặt lo lắng. Clarisse, tuy nhiên, vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

Altina nắm chặt lấy váy của mình.

“Ta có lẽ là người tệ nhất ở khoản đó. Latrielle luôn cảnh báo ta về phép tắc...”

“Có phải vì vậy mà người không giỏi đối phó với hoàng tử không?”

“Ý ta là, hắn ta quá nhỏ mọn! Hắn thậm chí còn tức giận vì nơi ta đặt dĩa!”

“...À, vâng... Chị gái tôi cũng đã từng mắng tôi về chuyện đó... Không sao đâu. Hắn ta chỉ có thể nhỏ mọn đến thế thôi.”

“Ta hy vọng vậy.”

Chiếc xe ngựa từ từ leo lên đồi, dừng lại khi đến hàng kỵ binh đầu tiên.

Với vẻ mặt kiên quyết, Abidal-Evra cùng các binh sĩ của mình xuống xe và mở cửa từ bên ngoài.

Regis bước ra, ngay lập tức quét mắt qua Quân đoàn số Một khét tiếng của Đế quốc.

Thông thường, những binh lính mạnh nhất sẽ đứng ở phía trước, trong khi những binh lính ít kinh nghiệm hơn sẽ được bố trí ở phía sau để bù đắp số lượng. Nhưng anh không thể tìm thấy bất kỳ binh lính nào trông yếu ớt ở đây. Trang bị và kỷ luật của họ đều hạng nhất, mỗi binh sĩ dường như tràn đầy tự tin.

“......”

“Trông thế nào?” Altina khẽ hỏi khi nàng bước xuống phía sau anh.

“...Quân đoàn số Một bao gồm ba trung đoàn kỵ binh – mỗi trung đoàn một nghìn người – cùng với bảy nghìn bộ binh. Theo những gì tôi có thể thấy, chỉ có Lữ đoàn Sói Trắng ở đây.”

“Ngay cả vậy, thì cũng là mười một chống một nghìn. Khoảng chín mươi người mỗi đầu.”

“...Sẽ không có đánh nhau đâu, được chứ? Và xin đừng tính tôi vào những con số đó. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

“Ta tính mình hai lần.”

“Này...!?”

“Hắn đến rồi,” Altina lẩm bẩm.

Từ giữa hàng kỵ binh, một người đàn ông mặc áo giáp đỏ cưỡi ngựa trắng tự hào tiến về phía trước.

Hắn sở hữu mái tóc vàng óng lộng lẫy, gương mặt toát lên vẻ đẹp sắc sảo, và đôi mắt như những viên đá quý đỏ rực.

Thanh kiếm dài đeo ở hông hắn chắc chắn phải là bảo vật của hoàng đế đầu tiên, Armée Victoire Volonté (Tiếng Gọi Chiến Thắng). Chuôi kiếm được trang trí bằng đá quý và được nhuộm màu đỏ thắm sặc sỡ.

Không thể nhầm lẫn...

Đây là nhị hoàng tử của Đế quốc Belgaria, Alain Deux Latrielle de Belgaria.

Hắn tiến đến một mình.

Khi đến gần hơn, hắn xuống ngựa.

Altina cứng đờ. Dù nàng đang mặc váy, nhưng nếu có kiếm ở hông, nàng đã với lấy nó rồi.

Regis không thể làm gì. Không ai trong số họ có thể làm gì. Ai lại đi cản đường một hoàng tử chứ?

Tiếng kim loại va vào nhau của áo giáp càng lúc càng lớn khi hắn tiến đến, từng bước từng bước một.

Altina nghiến răng nhìn lên kẻ thù của mình.

Cuối cùng hắn đã đủ gần để bắt tay – không, gần hơn thế.

Latrielle dang rộng vòng tay và nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Ta rất xin lỗi... em gái thân mến.”

“À, cái—!?”

Nàng đông cứng trong vòng tay hắn, thậm chí không thể nói nên lời.

“Ta đã khiến em phải chịu nhiều gian khổ,” Latrielle tiếp tục, nói với giọng điệu của một quý ông, “Tất cả là vì sự bất tài của ta. Ta thật là một kẻ ngốc khi giao phó một đội quân cho em gái thân yêu của mình. Xin em hãy tha thứ cho người anh không xứng đáng này.”

“...Ừm... Latrielle?”

“Argentina, khi ta nghe tin em đến kinh đô bằng xe ngựa trạm, trái tim ta tan nát. Nghĩ rằng em đã rơi vào một hoàn cảnh đáng tiếc như vậy!”

“Hả? Không phải như ngài nghĩ đâu. Chuyện này là để ta có thể nhìn mọi thứ từ góc độ của—”

“Ồ, chắc chắn có nhiều điều để nói. Nhưng, trước mắt, việc đền đáp cho em và cấp dưới của em là ưu tiên hàng đầu. Chúng ta hãy nhanh chóng đến kinh đô và tìm cho em một nơi để nghỉ ngơi.”

“V-Vâng.”

“Dù không đủ để chúc mừng chiến thắng của em, nhưng ta đã chuẩn bị một con ngựa cho em, Argentina.”

“Một con ngựa?”

Latrielle đưa mắt nhìn đội quân của mình. Chốc lát sau, một binh sĩ từ hàng sau xuất hiện, dẫn theo một con ngựa.

Một con ngựa màu hạt dẻ với bộ lông bóng loáng đến mức gần như lấp lánh. Bờm được cắt tỉa gọn gàng và chiếc đuôi dài của nó màu vàng, còn chân sau bên trái của nó trắng từ đầu gối trở xuống.

Đó là một con ngựa chiến đẹp đẽ, vạm vỡ.

Latrielle cầm dây cương, thúc giục Altina đến gần hơn.

“Fufu. Một con ngựa cái hiền lành và thông minh. Ta rất hy vọng em sẽ hợp với nó.”

“Vâng. Đ-Đúng vậy. Thật phi thường.”

Regis đã hồi phục khỏi cú sốc.

“...Tôi hiểu rồi.”

Latrielle đang cố gắng lôi kéo nàng về phía mình. Hơn nữa, hắn dường như nắm rõ tính cách của nàng – đúng như mong đợi từ anh trai nàng. Đối với cô gái này, đây là một món quà hiệu quả hơn bất kỳ lượng vàng hay trang sức nào.

Regis lục lọi trong kho sách trong đầu, tìm kiếm những tài liệu anh từng đọc để tìm ra một giải pháp hiệu quả cho tình thế tiến thoái lưỡng nan của họ.

“Được rồi, trong tình huống này—”

“Fufu. Và, tất nhiên, ta cũng đã chuẩn bị ngựa và một cỗ xe cho quân sư Regis cùng những người bạn đồng hành của cậu ấy. Ta xin lỗi vì chúng được chọn theo sở thích của ta, nhưng liệu cậu có muốn cùng đi với ta không?”

Mắt Latrielle dán chặt vào anh.

“Hả!?”

Hoàng tử Latrielle, một thành viên của hoàng gia và là tổng tư lệnh thực sự của Quân đội Belgaria, lại thực sự dành thời gian cho một quan chức hành chính cấp năm bình thường sao!? Regis lại một lần nữa bị sốc.

Một tính toán sai lầm.

Regis đã đánh giá bản thân quá thấp – chính vì thế mà anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng hoàng tử có thể thừa nhận sự hiện diện của mình. Dù anh có tìm kiếm kỹ lưỡng đến đâu trong kho kiến thức của mình, một diễn biến tồi tệ như thế này cũng không hề xuất hiện.

Lựa chọn duy nhất của anh là gật đầu.

“...Cảm ơn ngài.”

Eric, Abidal-Evra và những người khác được cấp những con ngựa chiến cao cấp, trong khi Regis và Clarisse được mời lên xe ngựa. Một cỗ xe màu xanh lục bóng loáng, như thể được chạm khắc từ ngọc lục bảo.

Một toa xe đặc biệt được chuẩn bị cho hành lý của họ.

Không có cách nào để họ từ chối. Regis cảm ơn người lái xe ngựa trạm vì chuyến đi dài, và nói lời tạm biệt đầy nước mắt với chiếc ghế gỗ cứng đã đồng hành cùng anh suốt sáu ngày qua.

Hắn đã lừa được chúng ta.

Họ đã hoàn toàn bị cuốn vào đà của Latrielle.

Regis nhớ lại điều anh đã từng nói với Altina:

“Đó chỉ là những kiến thức bề nổi tôi học được từ sách vở. Nếu tôi rơi vào một tình huống không quen thuộc, tôi chắc chắn rằng chuyên môn của mình sẽ chẳng có ích gì.”

Trời ạ. Có vẻ như anh đã đúng.

Hoàng tử Latrielle thể hiện tài năng cả trong quân sự lẫn dân sự; hắn được đánh giá là xứng đáng để trở thành hoàng đế tiếp theo. Cảm giác như một mảnh nhỏ của tài năng đó đang bị đẩy thẳng vào mặt anh.

Hắn đã ra đòn trước. Bây giờ tôi nên làm gì?

✧ ✧ ✧

Chiếc xe ngựa ngọc lục bảo có bốn chỗ ngồi, gồm hai hàng ghế đối diện nhau.

Một binh sĩ tóc đỏ ngồi ở một trong những ghế quay lưng. Đôi mắt trĩu xuống tạo ấn tượng hiền hòa, trong khi tuổi tác của anh ta dường như gần bằng Latrielle.

Từ những món trang sức vàng bạc trên quân phục, rõ ràng anh ta là một quý tộc – và là một quý tộc cấp cao.

Anh ta chào Regis bằng một nụ cười tươi khi vị quân sư mở cửa.

“Ồ, tôi biết cậu. Cậu là Regis, quân sư, phải không? Tôi là Quan chức Hành chính Cấp một Germain Laurentiis de Beaumarchais. Cứ gọi tôi là Germain.”

“À. Vâng. Tôi là Quan chức Hành chính Cấp năm Regis Aurick. Chúng tôi có lên nhầm xe không ạ?”

“Ồ, không đâu. Chỉ còn một quãng đường ngắn đến kinh đô, nhưng tôi sẽ rất vinh dự nếu cậu đồng hành cùng tôi. Mời cậu ngồi xuống?”

“V-Vâng... Chuyện đó...”

Regis quay lại nhìn Clarisse phía sau, nhưng cô hầu gái vẫn bình tĩnh, nét mặt không đổi.

“Xin ngài đừng bận tâm đến tôi và cứ đi tiếp. Nếu trong xe không còn chỗ cho tôi, tôi không ngại đi bộ đâu ạ.”

“Tuyệt đối không! Nếu tôi cho phép cô làm vậy, công chúa sẽ không bao giờ để tôi yên.”

“Và tôi gần như chắc chắn sẽ bị Hoàng tử Latrielle khiển trách,” Germain nói thêm, “Mời vào. Mời ngồi.”

“...Vậy thì. Cảm ơn ngài đã chiếu cố.”

Được Regis và Germain thúc giục, Clarisse cúi đầu và lên xe. Cô ngồi vào ghế trong cùng, trong khi Regis ngồi vào ghế cạnh cửa.

Germain ngồi thoải mái đối diện anh.

Thông thường, một cô hầu gái sẽ phải ngồi ở vị trí quay lưng kém thoải mái hơn, trong khi Germain sẽ ngồi ở vị trí danh dự, ngay chỗ cô đang ngồi.

Đầu tiên là sự chào đón của Altina và bây giờ là chuyện này. Họ thực sự rất chu đáo.

Regis phải công nhận những nỗ lực của họ.

Germain lên tiếng, nở một nụ cười thân thiện.

“Regis, thưa ngài, tôi luôn muốn có một cuộc trò chuyện thật tốt với ngài.”

“...Ừm... Tôi là một thường dân, và là một quan chức cấp năm... Ngài không cần phải xưng hô trang trọng như vậy đâu ạ.”

“Ồ, tôi xin lỗi về điều đó. Tôi là con trai thứ ba của một hầu tước, cậu thấy đấy, và tôi luôn có hai người anh trai tài giỏi xung quanh, nên tôi đã quen với cách nói chuyện này rồi.”

“Ngài có anh em sao?”

“Vâng. Các anh trai tôi đang đóng quân ở mặt trận phía tây.”

“Nhắc mới nhớ...”

Regis nhớ lại tên các chỉ huy trong quân đội hoàng gia. Hiện tại, Quân đoàn số Hai đã được phái đến bảo vệ phía tây, và chỉ huy cùng phó chỉ huy của họ là hai anh em nhà Beaumarchais. Nhưng Regis không hề biết người em trai thứ ba của họ là một sĩ quan tham mưu cho Hoàng tử Latrielle.

Người đàn ông nở một nụ cười gượng gạo.

“Gia tộc Beaumarchais là một dòng dõi quân sự, nhưng tôi lại rất tệ trong kiếm thuật, dành toàn bộ thời gian vùi đầu vào sách vở, nên tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ trở thành một binh sĩ. Tuy nhiên, tôi tình cờ lọt vào mắt xanh của hoàng tử khi còn ở học viện quân sự, và giờ tôi phục vụ với tư cách là một trong những sĩ quan của ngài ấy.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

Regis cảm thấy thật tự phụ khi so sánh con trai thứ ba của một hầu tước với một thường dân như mình, nhưng anh vẫn cảm thấy có sự đồng điệu giữa họ.

“Và tôi nghe nói cậu cũng là một người rất trí thức.”

“Tôi ư? Không, không... Tôi không dám nói đến mức đó. Chỉ là đọc sách là sở thích duy nhất của tôi thôi.”

“Tôi hiểu. Gần đây cậu đã đọc gì?”

“Tôi xấu hổ khi phải thừa nhận là không nhiều. Tôi quá bận rộn... Có lẽ là *Tóc Đuôi Ngựa Nhà Bên* của Yorgol?”

“Ừm...?” Germain nghiêng đầu. “Đó là loại bài luận học thuật nào vậy?”

“Đó là một tác phẩm hư cấu hoàn toàn.”

Đó là một tiểu thuyết lãng mạn bán chạy nhất ở kinh đô. Regis đã cố gắng đưa ra một cái tên an toàn mà người lính tóc đỏ có thể biết.

“Ha-ha-ha-ha!” Một nụ cười rộng nở trên mặt anh ta. “Hay lắm. Tôi không mong đợi gì hơn ở cậu. Những câu đùa của cậu thật đỉnh cao.”

“...Hả?”

“Fufufu. Là sĩ quan tham mưu, chúng ta phải phục vụ Chúa tể của mình bằng trí tuệ. Chúng ta không có thời gian để bận tâm đến những trò giải trí vô nghĩa như vậy.”

“Ặc.”

“Thực ra, tôi luôn nghĩ những tác phẩm phù phiếm như vậy nên biến mất.”

“...Xin lỗi?”

“Cậu không đồng ý sao? Những tác phẩm hư cấu ngớ ngẩn bị vấy bẩn bởi một ham muốn thô tục không hơn gì việc làm ô uế uy tín của đế quốc vĩ đại của chúng ta. Chúng là đỉnh cao của sự suy đồi. Vâng, cậu có nói rằng những văn học thấp kém như vậy không thuộc về những giá sách của chúng ta, mà thuộc về giàn hỏa thiêu không?”

Giọng điệu của Germain cho thấy rõ anh ta đang nghiêm túc, thành thật tuyên bố rằng việc đốt sách như vậy sẽ mang lại lợi ích lớn cho đất nước.

Regis nhìn xuống đùi mình, cố tình tránh ánh mắt của người đàn ông.

“...Ai có thể quyết định điều gì là chấp nhận được và điều gì không?”

“Tôi cho rằng đó là Bộ Tư pháp. Như hiện tại, họ đã coi tất cả các tác phẩm chỉ trích Đế quốc là phản quốc, và các kỵ sĩ của chúng ta sẵn sàng thực thi sắc lệnh đó.”

“...Cảm nhận giá trị của họ có phải là tuyệt đối không? Nếu vậy, tất cả mọi hình thức biểu đạt bị bộ coi là sai lầm sẽ bị xóa bỏ không cần thắc mắc.”

“Vâng, tất nhiên! Đương nhiên! Một quốc gia hạn chế mọi mối đe dọa tiềm tàng đối với chủ quyền của mình là điều tự nhiên.”

“Thật vô lý... Nếu đất nước này đi theo một con đường sai lầm, ngài sẽ bịt miệng những người cố gắng nói ra sự khôn ngoan sao? Ngài đã học ở học viện quân sự, nên tôi chắc ngài đã biết rằng chỉ có một chỉ huy ngu xuẩn mới từ chối lắng nghe thuộc hạ của mình... Ngài sẽ biến đế quốc này thành một quốc gia của những kẻ ngu ngốc sao?”

“À, ừm, không. Các bài báo học thuật liên quan đến chính trị sẽ không bị đốt. Chỉ những trò giải trí vô giá trị thôi.”

“...Điều gì quyết định giá trị học thuật của một bài báo...? À, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Dù sao đi nữa, có những người thay đổi suy nghĩ thông qua giải trí – sự thay đổi cuối cùng mang lại lợi ích cho Đế quốc.”

“Ngay cả khi điều đó đúng, có vô số người sẽ bị những tác phẩm đó lôi kéo vào tội ác.”

“Và cũng có nhiều người quay lưng lại với nó.”

Germain im lặng. Regis thả lỏng nắm đấm đang siết chặt trên đùi mình.

Tôi đã làm gì thế này?

Anh đã vô tình để niềm đam mê lấn át lý trí.

Xét về vị trí của Altina, có lẽ sẽ hiệu quả hơn nếu tạm thời hợp tác với kế hoạch lôi kéo của Latrielle. Hơi muộn để nghĩ đến điều đó, nhưng lẽ ra anh nên giả vờ đồng ý để duy trì vị thế chính trị của mình không?

Trước sự ngạc nhiên của Regis, chính Clarisse là người đã phá vỡ sự im lặng. Cô nói khẽ, nét mặt không đổi.

“...Tôi không hiểu những vấn đề phức tạp như vậy, nhưng... con người sinh ra, sống và chết. Nếu tất cả chúng ta đều sẽ chết một ngày nào đó... một cuộc đời mà ngài có thể hồi tưởng lại với sự yêu mến là một cuộc đời có ý nghĩa. Đó là điều tôi nghĩ.”

Sự im lặng bao trùm chiếc xe ngựa một lần nữa.

Regis đã từ bỏ việc cố gắng sửa chữa. Anh không nói gì sai cả.

Germain nở một nụ cười giả tạo. “Fufu, tôi thật thô lỗ. Chúng ta đã nói về những vấn đề khá khó khăn trước mặt một quý cô. Nói chuyện chính trị và tôn giáo là điều cấm kỵ trong một bữa tiệc. Xin hãy tha thứ cho sự bất lịch sự của kẻ nhà quê này.”

“...Không, đó mới là lời tôi nên nói,” Regis đáp.

Germain chuyển ánh mắt sang cảnh vật đang lướt qua. Căng thẳng dường như giảm bớt.

“Chúng ta sắp đến kinh đô rồi.”

“Đúng vậy.”

Regis nhìn Clarisse bên cạnh. Anh có thể thấy nỗi hoài niệm trong đôi mắt nheo lại của cô.