Tôi lại ngoi lên rồi đây
---
“…Hả?”
“Ah, cách nói của tớ có vẻ dễ gây hiểu lầm nhỉ… ý tớ là cậu có thể cho tớ mượn Aoi-kun được không?”
“…Rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Sachiya hiện đang đứng rất gần tôi, nhưng sau những gì vừa nghe thì não tôi hiện tại không còn đủ tỉnh táo để phàn nàn về chuyện đó nữa.
“Well, nếu các cậu không muốn thì cũng không sao đâu… cùng lắm tớ chỉ công khai chuyện 2 người kết hôn thôi”
“T-từ từ đã Sachiya-san,… tại sao cậu lại muốn tôi…”
“Ngày 26 tháng 5,.Như thường lệ, Aoi-kun rời nhà lúc 7h45p sau khi ăn cơm nắm cho bữa sáng. Cậu đến trường lúc 8h15p, Bữa trưa cậu ăn bánh mì yakisoba mua ở cửa hàng tiện lợi. Sau khi tan học cậu về thẳng nhà, nghỉ một chút rồi lên đường đi làm thêm. 21h50p, cậu tan ca và gọi điện cho Kiyohito-kun trên đường về.”
“…HẢ?...”
“T-tớ là fan lớn của Aoi-kun khi cậu còn là diễn viên nhí đấy… tớ đã luôn ủng hộ cậu… tớ vào trường này cũng chỉ vì muốn gặp Aoi-kun thôi…”
Cô gái này biết mọi thứ về tôi, thậm chí còn biết về quá khứ của tôi.
Khoan đã, vậy có nghĩa cô ấy là stalker sao?
Tôi lập tức liệt Umi Sachiya vào danh sách nguy hiểm… nhưng là kiểu khác với Marin.
“…Không phải tớ muốn độc chiếm Aoi-kun đâu… chỉ là… tớ muốn được ở bên cậu ấy thôi… nên nếu được thì… etou… Shiozaki-san có thể cho tớ mượn Aoi-kun được không?”
“…KHÔNG, Aoi-kun là của một mình tớ thôi, tớ sẽ không nhường chồng tớ cho ai hết!”
“Cậu chắc chứ…? Hết cách rồi ha, tớ đành tiết lộ bí mật nhỏ này vậy…”
Những lời Sachiya nói dù nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén vô cùng.
“Cậu tính sao đây, Aoi-kun…?”
“Nói gì đó đi, Aoi-kun…?”
“T-tôi…”
◇
“Cậu nghĩ bộ này thế nào?”
“Tôi nghĩ ổn đó, hợp với cậu lắm.”
“Thật không đấy? Tớ thấy nãy giờ tâm trí cậu như trên sao hoả ấy…”
“…Ờ thì… chuyện tụi mình bị phát hiện đã đành, nhưng tôi không ngờ Sachiya-san biết chuyện tôi từng làm diễn viên… Thật sự khá sốc… mà này Marin-chan, cậu có biết chuyện đó không?”
“Tất nhiên là tớ biết chứ. Tớ biết rõ mọi thứ về cậu đấy. Chỉ là… chuyện đó rất có ý nghĩ với cậu nên tớ nghĩ tốt nhất là không nên mở lời.”
“Quả đúng là stalker đời đầu có khác.”
“Ara, tớ sẽ xem đó là lời khen.”
“Cậu chẳng thay đổi chút nào hết.”
“ Nhưng… cậu có thật sự ổn với cái thoả thuận vừa rồi không?”
“…Còn đỡ hơn việc mối quan hệ này bị lộ.”
“Tớ hiểu, có vẻ cậu quan tâm tớ nhiều hơn tớ nghĩ đó.”
“Tất nhiên là vậy rồi, cậu là vợ tôi mà, hơn nữa nhà có Marin-chan mà tôi mới có khoảng thời gian yên bình như hiện tại.”
“Đúng đúng đúng. Hãy khắc cốt ghi tâm lòng biết ơn này nhé.”
“Nhưng còn cậu thì sao Marin-chan, cậu thật sự ổn với chuyện này sao?”
“Biết sao được, chuyện thành ra thế này là lỗi của tớ, nếu tớ cứ cứng đầu thì chỉ làm cậu khó xử hơn thôi. Với lại, dù có chuyện gì xảy ra thì người chiến thắng cuối cùng vẫn là tớ thôi, rõ như ban ngày vậy.”
“Ừ, dù gì tôi cũng đã ra mắt mẹ cậu rồi mà.”
Tôi đã đưa ra một đề nghị cho Sachiya và cô ấy đã chấp nhận nó, chuyện này có thể nói là tạm khép lại ở đây, tôi cũng chẳng muốn nghĩ về nó nữa.
Sau đó tôi và Marin-chan tiếp tục cuộc hẹn hò, bọn tôi xem phim sau đó đi lựa quần áo.
Trong lúc lựa đồ, bọn tôi có lướt qua vài học sinh cùng trường nhưng không có vẻ gì là họ nhận ra bọn tôi cả.
“Mua sắm vui quá đi thôi.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Tôi đáp lại Marin trong khi 2 tay vẫn ôm đống đồ mà cô ấy mua.
“Được rồi, coi như cảm ơn vì đã đi mua sắm với tớ, lần sau Marin này sẽ mặc đồ bơi cho cậu xem, mong chờ đi nhé.”
“…Đồ bơi à. Cậu hay đi biển lắm sao?”
“Không đâu~ tớ chịu nắng kém lắm nên từ hồi tiểu học đã không còn đi nữa rồi.”
"...Cậu đừng nói chuyện kểu đó được không..."
“Ờ hớ, cậu không thích tớ nói chuyện kiểu này sao~”
“Không phải không thích… chỉ là cách nói này làm tôi thấy không giống Marin-chan mà tôi biết thôi.”
“Hmmm, không giống tớ à, đành trở lại như thường ngày vậy.”
Vừa dứt lời Marin ôm lấy tay tôi như mọi khi.
“Này… tôi đang ôm đồ mà…”
“Đàn ông sinh ra là để xách đồ cho phụ nữ mà, không phải sao?”
“…Cũng phải… Nhưng về chuyện Sachiya-san, cậu ghét cô ấy vì biết con người thật của cổ à?”
“Không hẳn đâu, chỉ là trực giác của con gái thôi. Đôi khi tớ thấy cô ấy liếc mắt đưa tình cho cậu mà cảm giác như sắp phun trào tới nơi… nhưng quan trọng hơn trên người cô ấy toả ra mùi gian dối, kiểu như đang diễn một vở kịch ấy.”
“Ra vậy… mùi gian dối à…”
“Chuẩn! mà chuyện tụi mình kết hôn bị lộ rồi nên phải cẩn thận hơn mới được! người ta có thể lợi dụng chuyện này để làm gì thì ai mà đoán được.”
“…Ừ, tôi sẽ cẩn thận.”
“Tốt, cậu đã nói vậy thì tớ yên tâm rồi.”
Và cứ thế, chúng tôi tiếp tục trò chuyện trên đường về nhà-
---
bản dịch có thể không hoàn toàn chính xác với nghĩa của bản Eng và Jp.
đổi từ 'have' sang 'lend' Marin dùng giọng trẻ con vãi cả l từ giờ Sachiya sẽ gọi main là Aoi