"Ưm… mình đến sớm quá rồi."
Tại điểm hẹn trước ga, tôi――Tachibana Yuuki nhìn đồng hồ để kiểm tra giờ và hít một hơi thật sâu.
…Làm sao đây? Tôi đang vô cùng căng thẳng.
Đây không phải lần đầu tiên tôi đi chơi với Rei-chan, nhưng đi chơi với tư cách bạn bè và hẹn hò với tư cách người yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính gần đó, tôi kiểm tra lại vẻ ngoài. Lần này không biết là lần thứ mấy từ sáng đến giờ.
"Ugh… hình như mình lại đau dạ dày mất rồi…"
Có lẽ vì quá căng thẳng, tôi bắt đầu thấy không ổn.
…Nhưng.
"…Muốn gặp em ấy sớm quá."
Sự mong đợi được gặp Rei-chan vượt xa cả sự lo lắng và áp lực.
"…Y-Yuu-kun!"
"A, Rei-chan――"
Khi tôi quay lại vì nghe thấy tiếng gọi, Rei-chan đã đứng ở đó――
"A… e-em… em xin lỗi, để anh đợi lâu rồi!"
"…Rei-chan?"
――Và tôi thấy em ấy còn căng thẳng hơn cả tôi.
***
"Rei-chan? Em ổn chứ?"
"Hả!? L-Là sao vậy anh?"
"À… chỉ là…"
Để giúp Rei-chan bớt căng thẳng, chúng tôi đã đến một quán cà phê gần đó.
"Ưm... Hôm nay nóng nhỉ, Yuu-kun!"
"Ừm… nhưng anh thấy trời vẫn còn hơi lạnh mà. Mới tháng 4 thôi."
"À… ừ nhỉ…"
Rei-chan cứ khuấy cốc trà đá không chứa gì ngoài đá bằng chiếc thìa khuấy, biểu hiện bất thường của em ấy khiến tôi không khỏi băn khoăn.
Thường ngày Rei-chan khá bình tĩnh, nhưng hôm nay em ấy lại bối rối đến mức không nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Ư… Yuu-kun, anh nhìn chằm chằm thế em hơi ngại…"
"Hả? A, xin lỗi…"
Rei-chan đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống khi tôi nhìn em ấy mà không để ý.
…Liệu em có bị ốm không nhỉ?
Vì buổi hẹn này được quyết định quá đột ngột, hơn nữa như tôi đã nói trước đó, thời tiết vẫn còn hơi se lạnh.
Nếu vậy, tôi không thể để em gắng gượng. Hẹn hò thì lúc nào cũng được, nên tôi muốn ưu tiên sức khỏe của Rei-chan hơn.
"Rei-chan, em thấy không khỏe à?"
"Ể?"
"Mặt em từ nãy giờ đỏ bừng lên kìa. Nếu không ổn thì hôm nay chúng ta về nhà chung cũng được, em không cần cố gắng đâu."
"Không phải! Em hoàn toàn ổn mà!"
"Thật chứ? Từ nãy giờ em trông kì lạ lắm. Em đừng lo gì cả, cứ nói thật lòng với anh đi..."
"Em đã bảo là không phải mà! Chỉ là, cái này... là..."
Rei-chan ngừng lời, ánh mắt lạc đi như đang tìm từ ngữ.
Vài giây sau, em ấy như lấy hết can đảm nhìn thẳng vào tôi.
"E-Em chỉ đang căng thẳng."
"Căng thẳng? Rei-chan á?"
"Vâng…"
Rei-chan lấy hai tay che mặt, giọng nói nhỏ nhẹ như sắp tan biến.
"Em đã luôn mơ về ngày này… ngày mà em trở thành người yêu của Yuu-kun. Nhưng khi điều đó thành hiện thực, em bắt đầu suy nghĩ quá nhiều và không biết phải nói chuyện với anh như thế nào nữa."
"Nghiêm trọng đến vậy sao? Anh cứ tưởng em luôn bình tĩnh mà."
"Em cũng hồi hộp lắm chứ! Chỉ cần nhìn vào Yuu-kun thôi là em đã thấy tim mình muốn nổ tung rồi…"
Rei-chan ngập ngừng rồi vội vàng xua tay.
"Nhưng mà anh đừng hiểu lầm nhé! Em đúng là rất vui khi được ở bên anh! Chỉ là… chỉ là…"
"Ư-Ừm, anh hiểu mà."
"E-Em thích anh rất nhiều, Yuu-kun. Vì yêu anh nên em không biết phải làm thế nào cho đúng nữa."
…Vậy sao.
Thật tốt khi biết cảm giác của mình không phải là một phía.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, vì không chỉ mình tôi đang hồi hộp.
"Xin lỗi anh nhé, Yuu-kun. Em là người đề nghị buổi hẹn, vậy mà lại thế này…"
"Không sao mà. Với lại…"
"Với lại sao?"
"Rei-chan lúc nào cũng hoàn hảo, ngay cả những lúc có chút vụng về thì dường như điều đó cũng nằm trong tính toán của em… À, xin lỗi, có lẽ anh nói hơi kì. Nhưng thật sự, em là một cô gái rất hoàn hảo trong mắt anh. Biết rằng em cũng căng thẳng như anh làm anh thấy nhẹ nhõm hẳn."
"…Yuu-kun cũng căng thẳng sao?"
"Đương nhiên rồi. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên với người con gái mình luôn ngưỡng mộ và yêu thương mà. Đợi em ở chỗ hẹn mà anh căng thẳng đến mức tưởng như ngã quỵ luôn ấy."
Thấy tôi nhún vai đùa cợt, Rei-chan bật cười.
"Thì ra anh cũng vậy nhỉ, Yuu-kun."
"Em thấy đỡ hơn chưa?"
"Vâng. Cảm ơn anh nhé, Yuu-kun."
"Không có gì đâu."
Chúng tôi bật cười vì sự vụng về của cả hai.
Nụ cười của Rei-chan khiến tôi cảm thấy thật ấm áp.
"Ha~… Cười xong rồi bỗng thấy đói quá. Rei-chan cũng muốn gọi gì không?"
"Fufu, đúng vậy nhỉ. À mà… chỉ có một cái menu thôi, chúng ta cùng xem nhé?"
Chúng tôi nhẹ nhàng mở menu ra, cố gắng để ngón tay không chạm vào nhau.
Trước đây, chắc chắn Rei-chan sẽ chẳng để ý đến khoảng cách nhỏ nhặt như thế này. Nhưng giờ đây, sự ngập ngừng ấy lại trở thành bằng chứng cho tình cảm mà cả hai đang dành cho nhau. So với niềm vui đơn thuần khi là bạn bè, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.
"Uhm… em nghĩ sẽ gọi bánh phô mai. Còn Yuu-kun?"
"Anh à… để xem nào…"
Chỉ cách vài centimet giữa ngón tay tôi và em. Khoảng cách nhỏ bé ấy, tôi muốn từ từ thu hẹp lại.
Để tận hưởng thời gian bên em, để cùng chia sẻ những ngày tháng sắp tới trong cuộc đời.
******
P/S: Đây là rumcum!