Chuyển sinh thành đứa con gái dâm loằn rác rưởi muốn bị NTR!

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

150 12223

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

(Đang ra)

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Yagami Kagami

Lớp của tôi có một cô bé thiên tài nhảy lớp. Ngoại hình của cô bé dễ thương như một nàng công chúa, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng và không muốn giao tiếp với ai.

38 147

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

132 2372

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

142 6785

Tập 05: Nở rộ - Héo Tàn - Chương 05: Nở rộ (5)

Vài năm sau – Tháng Hai, năm thứ ba trung học cơ sở.

“Dù gì thì chúc mừng nhé, Rei.”

“Ừ, cảm ơn cậu, Fuyuki-kun cũng vậy.”

Hôm nay là ngày công bố kết quả kò thi tuyển sinh đặc cách của Học viện Mikage.

Tôi—Kurushima Fuyuki—đã xác nhận mình đỗ kì thi đặc cách, và giờ đây tôi đang cùng cô gái cũng vừa vượt qua kì thi ấy, Netora Reiko, trên đường về nhà.

Bình thường thì Yuuki và những người khác vốn thường đi về cùng chúng tôi, nhưng giờ họ đang bận rộn tập trung ôn luyện tại các lớp học thêm hoặc phòng tự học để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh chung.

Dù trước đây tôi và Rei thường xuyên hỗ trợ bọn họ trong việc học, nhưng đến giai đoạn này thì việc can thiệp thêm chỉ mang lại tác dụng ngược. Vì vậy, chúng tôi quyết định im lặng dõi theo từ xa.

“...Cậu không có vẻ gì là vui lắm nhỉ?”

“Đâu phải vậy đâu… chỉ là mình lo cho Yuu-kun và mọi người, nên cũng không vui được bao nhiêu.”

Lo lắng cho người khác hơn cả bản thân mình, đúng là Rei.

Vẫn như mọi khi, cô ấy luôn đặt người khác lên trước. Tôi nhìn cô gái dịu dàng bên cạnh với nụ cười khổ.

Quen biết cô ấy đã lâu, tôi hiểu rằng đây là cách sống của Rei.

Tôi thật lòng tôn trọng nhân cách ấy, thậm chí còn cảm thấy rất đáng quý. Nhưng dù vậy, tôi vẫn nghĩ cô ấy nên thẳng thắn hơn với những mong muốn của bản thân.

Có lẽ vì thế mà tôi không kiềm chế được, liền đưa tay xoa rối mái tóc cô ấy.

“Á! C-Cậu làm gì thế hả?”

“Rei đang trông u ám quá đấy. Lúc này cậu nên vui lên một chút đi chứ. Đỗ vào một ngôi trường danh giá thế này mà lại về nhà với vẻ mặt thế kia, cha mẹ cậu chắc chắn sẽ lo lắng đấy.”

“M-Mình biết, nhưng…”

“Yuuki với mọi người sẽ ổn thôi mà. Điểm thi thử lần trước của họ cũng đâu tệ, đúng không? Thay vào đó, nếu Rei cứ giữ bộ mặt ủ rũ thế này, họ mới bị ảnh hưởng xấu đấy.”

“Ưm… đúng là vậy…”

Có vẻ như Rei cũng nhận ra điều đó nên không nói lại được.

Nhìn dáng vẻ bối rối của cô ấy, tôi vừa thấy đáng yêu vừa không thể kìm lòng mà lại xoa đầu cô ấy thêm lần nữa, lần này có chút mạnh tay hơn.

“Kyaa! Đừng nữa mà! Fuyuki-kun, tóc mình rối hết rồi đó!”

“Ha ha, ít nhất cậu trông có vẻ tốt hơn rồi.”

“Á——!!”

Đúng lúc đó, một giọng nói lớn vang lên từ phía sau.

“Hả? Gì cơ——ư!”

Chưa kịp quay đầu lại, tôi đã bị một cú lao vào từ phía sau khiến mình loạng choạng.

“Onii! Sao lại bắt nạt Reiko-san vậy hả!”

Quay lại, tôi thấy cô em gái nhỏ hơn tôi ba tuổi, Kurushima Haruka, đang ôm chầm lấy Rei.

“A, Haru-chan, lâu rồi không gặp em!”

“Lâu rồi không gặp, Reiko-san!”

Căn bệnh thể chất yếu ớt và những ngày tháng nhập viện của em ấy giờ chỉ còn là quá khứ. Haruka giờ đây đã trở thành một cô gái mạnh mẽ chẳng kém gì các bạn đồng trang lứa.

“Xin lỗi nhé, Haru-chan. Thời gian qua chị bận rộn vì kì thi nên không đến thăm em được.”

“Không sao đâu ạ! À, kết quả thi của Reiko-san thế nào rồi ạ?”

“Ừ, may là chị đã đỗ rồi.”

“Ôi! Em chúc mừng Reiko-san ạ!”

Haruka vốn luôn yêu quý Rei từ trước, giờ càng thân thiết hơn.

Cuộc trò chuyện của ba người cứ thế tiếp diễn, và cuối cùng chúng tôi quyết định sẽ ghé qua nhà tôi để Haruka tặng món quà mừng mà em ấy đã chuẩn bị trước cho Rei.

"Xin phép làm phiền ạ."

"Chút nữa em sẽ mang quà tới ngay, chị đợi một chút nhé!"

Trong khi nhìn Haruka vội vã đi về phòng mình, tôi dẫn Netora vào phòng khách.

"Tớ sẽ mang trà ra. Cậu đợi một chút được không?"

"À, để mình giúp cậu nhé?"

"Thôi, Rei cứ ngồi đó đi. Cậu đã chiều theo ý Haruka rồi, nên cỡ này để tớ tự làm cho."

Sau khi nói vậy, tôi đi vào bếp.

Khi tôi chuẩn bị đồ uống và chút bánh kẹo, Haruka cầm một gói quà từ phòng mình và lén lút đi đến bên cạnh tôi.

"Hửm, sao thế Haruka?"

"Onii à, anh phải cảm ơn em đó nha."

"Hả? Nói cái gì vậy?"

"Cha mẹ không có ở nhà, đây là cơ hội tốt mà. Anh mau mà tỏ tình đi. Anh định để Reiko-san đợi đến bao giờ nữa?"

Câu nói bất ngờ của em gái khiến tôi suýt nữa làm rơi cái ly trong tay.

"Em nói cái quái gì vậy…?"

"Reiko-san chắc chắn thích anh mà!"

"Không có đâu. Cậu ấy với Yuuki…"

"…Đúng là Reiko-san có thể cũng quý Yuuki-san, nhưng ánh mắt chị ấy nhìn anh khác hẳn. Kiểu như ánh mắt ấy chất chứa một cảm giác nóng bỏng, sâu lắng… Là con gái nên em hiểu mà!"

"Trẻ con thì biết gì chứ… Thôi, nhanh mang quà tặng cho Rei đi."

Tôi xua tay đuổi, Haruka hếch mũi một cách ngạo mạn.

"Hứ. Đồ nhát gan! Dù sao thì em sẽ tạo cơ hội rời khỏi đó đúng lúc. Anh phải tự xử lí mọi chuyện với Reiko-san đi đấy!"

"Hả? Em nói gì vậy…!"

Em gái tôi lắm chuyện thật.

Tôi định quay lại mắng Haruka một trận, nhưng biểu cảm nghiêm túc của em làm tôi bất ngờ.

"…Anh à, anh thật sự định để mọi thứ như thế này sao? Em biết anh rất quý Yuuki-san, nhưng anh không phải đang lấy cớ đó để trốn tránh việc tỏ tình sao?"

"Haruka, em…"

"…Từ lúc em phải nhập viện, anh đã luôn nhẫn nhịn và từ bỏ mọi thứ. Nhưng bị biến thành lí do để người khác nhẫn nhịn như thế thật sự rất khó chịu đấy, anh biết không?"

"Chuyện đó thì…"

"Cả Yuuki-san lẫn Reiko-san, nếu anh thật sự quý họ, thì có những điều anh cần phải nói rõ ràng."

Không thể đáp lại lời của Haruka, tôi chỉ đứng đó và nhìn em lè lưỡi trêu rồi bỏ đi.

"Reiko-san! Một lần nữa, chúc mừng chị đã đỗ vào học viện Mikage! Đây, của chị này!"

"Ôi, cảm ơn Haru-chan nhé! Chị mở được không?"

"Vâng, chị mở ngay đi ạ!"

Từ phòng khách vang lên tiếng trò chuyện rôm rả, tôi chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

"…Trốn tránh, sao?"

Lời nói thẳng thắn của em gái như đánh trúng tim đen, khiến tôi thở dài thật sâu và lâu.

*********

P/S: Từ tập sau trở đi sẽ rất hay. <(")