Thành thật mà nói, có lẽ tôi đã đến giới hạn của mình rồi.
"Chết tiệt!!"
Trong phòng thay đồ vắng lặng, sau khi các đồng đội đã rời đi, tôi - Kurushima Fuyuki - đá bay một chiếc ghế sắt như để xả cơn bực tức đang cuộn trào trong lòng.
Trận đấu tập với trường phía Tây.
Khi nghe tin cha mẹ sẽ đến cổ vũ, dù không biểu hiện ra mặt nhưng tôi đã rất vui mừng.
Dù cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi vẫn không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy cô đơn.
Tôi đã ghen tị. Ghen tị với em gái - người luôn độc chiếm sự chú ý và tình yêu của bố mẹ.
Và hơn hết, tôi ghét chính bản thân mình.
Ghét cái tôi ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến những điều như vậy.
***
Chuyện xảy ra vào sáng ngày thi đấu.
"Hả...?"
Bằng khuôn mặt đầy vẻ áy náy, mẹ thông báo rằng em gái tôi không được khỏe.
Tuy không phải vấn đề nghiêm trọng, nhưng vẫn có khả năng rủi ro.
Vì vậy, tôi đã nói.
"Vậy thì cha mẹ hãy ở lại chăm sóc Haruka. Còn cổ vũ? Không sao đâu mà, chỉ là một trận đấu tập thôi."
Tôi nở một nụ cười như không có gì quan trọng, tôi nói ra những lời mà cha mẹ tôi mong muốn được nghe.
Tôi hòa nhập cùng đồng đội, mang dáng vẻ của một cầu thủ trụ cột đáng tin cậy.
Tôi cảm ơn và nói lời bông đùa với Yuuki và Netora - hai người đã đến cổ vũ, tạo nên bầu không khí dễ chịu.
Khi thắng, tôi cư xử lịch thiệp, bày tỏ sự tôn trọng với đối thủ bị đánh bại.
Tôi tiếp tục giả vờ. Tạo dựng.
Từng hành động, từng lời nói, tất cả đều được xây dựng cẩn thận.
Vì ai cơ chứ?
Khoảnh khắc nhận thức được điều đó, thứ gì đó trong tôi nổ tung.
Không còn ai xung quanh.
Sự tự do khi không có ai dõi theo đã khiến tôi xả cơn giận bằng cách trút tất cả lên chiếc ghế sắt trước mặt mình.
Một cơn đau âm ỉ chạy dọc từ bàn chân vừa đá vào thanh sắt, nhưng dòng adrenaline tràn ngập khắp cơ thể đã đánh lừa cảm giác ấy.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Chưa thể xả hết thứ cảm xúc đen tối đang tích tụ trong tôi.
Nắm tay tôi siết chặt, chuẩn bị hướng thẳng vào trụ bê tông...
"Kurushima-kun!? Cậu đang làm gì thế!?"
Một thứ gì đó mềm mại ôm lấy tôi từ phía sau, ngăn tôi lại.
"...Netora?"
"Đồ ngốc!!"
"Gì... Ơ!?"
Netora với sức mạnh không tưởng của một người con gái kéo mạnh tôi ngã xuống sàn, khiến tôi bị cô cưỡi lên người.
Hơi thở cô gấp gáp, nhưng ánh mắt thì nghiêm nghị.
"Mình lo vì mãi không thấy cậu quay lại, nên mới đến xem. Vậy mà cậu lại làm gì thế hả!? Đập phá đồ đạc đã không tốt rồi, nhưng nếu cậu bị thương thì sao!?"
"Cậu... chờ sẵn ở đây à!? Đây là phòng thay đồ nam đấy! Nếu tôi đang thay đồ thì sao!?"
Chúng tôi cãi nhau dữ dội trong tư thế Netora đang ngồi lên người tôi.
Khoảng vài phút sau, khi cả hai dần bình tĩnh lại, tôi vò đầu bứt tóc và cố che giấu sự xấu hổ.
"À... mà này, còn Yuuki thì sao? Trận đấu xong cũng lâu rồi mà."
"Mình bảo Yuu-kun về trước rồi. Trời nóng mà bắt cậu ấy chờ thêm cũng tội. À, mà chuyện lúc nãy... chỉ có mình mình biết thôi. Cậu cứ yên tâm."
Netora chỉ về phía chiếc ghế bị đá lăn lóc ở góc phòng.
"À... Ờ, vậy à."
"Này, Kurushima-kun. Có chuyện gì à? Biết là hơi tọc mạch, nhưng nếu cậu muốn thì mình sẵn sàng lắng nghe."
"Không... không có gì đâu. Tôi chỉ hơi cáu thôi. Cậu đừng bận tâm làm gì."
"Có chuyện gì à? Biết là hơi tọc mạch, nhưng nếu cậu muốn thì mình sẵn sàng lắng nghe."
"Tôi đã nói là không có gì mà."
"Có chuyện gì à? Biết là hơi tọc mạch, nhưng nếu cậu muốn thì mình sẵn sàng lắng nghe."
"...Gì đấy? Cậu tính lặp đi lặp lại cho đến khi tôi chịu nói hả!?"
"Có chuyện gì à? Biết là hơi tọc mạch, nhưng nếu cậu muốn..."
"Được rồi, được rồi! Biết rồi mà, đừng nói thế nữa!"
Cuối cùng, tôi chịu thua trước áp lực từ Netora, miễn cưỡng kể hết mọi chuyện cho cô.
Chuyện về em gái tôi. Chuyện về cha mẹ tôi. Và chuyện về chính bản thân tôi.
Một khi đã thốt ra, lời nói tuôn trào trôi chảy hơn tôi tưởng.
Có lẽ ở đâu đó trong tim, tôi luôn mong ai đó lắng nghe mình.
"Vậy đó... Tóm lại thì tôi chỉ là thằng trẻ con đang làm mình làm mẩy thôi. Cậu không cần phải lo đâu."
Nói xong, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Khi định dẫn Netora ra khỏi phòng thay đồ...
"Kurushima-kun."
Netora đột ngột ôm lấy tôi.
Nhẹ nhàng, dịu dàng như để bao bọc lấy tôi.
"Hả? Này, Netora..."
"Kurushima-kun nên sống ích kỉ hơn một chút."
Trước sự việc bất ngờ, tôi chỉ biết trố mắt ngơ ngác, nhưng Netora dịu dàng xoa đầu tôi như muốn trấn an.
"Làm một người anh tốt, một người con ngoan, một đồng đội đáng tin cậy... Tất cả đều là sự dịu dàng của cậu, nhưng nếu nó khiến cậu tổn thương, thì... mình thấy đau lắm."
Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng cùng những lời nói dịu dàng.
Từng lời của Netora mang đến cho tôi một cảm giác yên bình đến đáng sợ.
Như thể tôi muốn phó thác cả thân xác và tâm hồn mình cho cô gái này――
"Cậu không cần phải sống theo bất kì khuôn mẫu nào đâu. Nếu đói thì cứ ăn, nếu ghét thì cứ giận."
Netora nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng, yêu thương.
"Mình sẽ chấp nhận mọi thứ về cậu."
***
Nếu chỉ đơn giản sa ngã tại đây thì cậu ta không đủ tư cách trở thành người bạn thân của tôi.
Xin chào, là Netora Reiko đây.
Vì lí do đó, tôi đang bận rộn với việc lựa chọn ứng viên cho vị trí "bạn thân NTR" của Yuu-kun. Hiện tại, tôi đang kiểm tra Kurushima-kun, ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này.
Về vấn đề gia đình nhà Kurushima, tôi đã nắm rõ qua điều tra trước đó, nên khi mọi chuyện nổ tung đúng lúc thế này thì tôi rất hài lòng. Quyết định để Yuu-kun về trước là chính xác. Không có cậu ấy ở đây, tôi có thể toàn tâm toàn ý chơi đùa với Kurushima-kun. Tôi thật sự chìm đắm trong sự hoàn hảo của biểu đồ kế hoạch mình đã vạch ra.
Dẫu là phần "Huấn luyện viên tinh thần", nhưng vì lí do nào đó, những việc tôi làm lại giống phe Mahito hay phe Chú Linh hơn. Nếu phải chọn, tôi nghĩ mình giống Gojo hay Geto hơn chứ. À, tôi rất mong chờ phần Biến cố Shibuya được chuyển thể anime.
Nhưng bây giờ, Kurushima-kun mới là trọng tâm.
Với tính cách, ngoại hình, cùng sự tương thích hoàn hảo với Yuu-kun, cậu ấy là một ứng cử viên không có điểm yếu cho vị trí bạn thân. Tuy nhiên, điều quan trọng là khả năng chống chịu trước sự quyến rũ của tôi.
Nếu cậu ấy dễ dàng bị những lời đường mật của tôi mê hoặc, thì thật đáng tiếc, cậu ấy không phù hợp làm bạn thân của Yuu-kun.
Người bạn thân lí tưởng cần có lý trí mạnh mẽ như thép, đủ để tự kiềm chế trước sự cám dỗ từ một kẻ như tôi. Ai bảo tôi là kẻ cám dỗ chứ? Không phải đâu. Tôi chỉ là một cô gái bình thường với nhân cách bình thường thôi mà.
Nếu tôi trông giống một kẻ cám dỗ, đó là vì bạn đang nhìn mọi thứ qua góc nhìn của tôi, người kể chuyện ở ngôi thứ nhất. Nếu bạn có thể nhìn thấy toàn bộ suy nghĩ của ai đó, thì người đó cũng sẽ trông như một kẻ rác rưởi không khác gì tôi.
Thế giới này được vận hành bởi những kẻ rác rưởi lấp lánh như những vì sao.
Thôi, nói thế là đủ rồi.
"Đừng, đừng mà... tôi..."
...Không được sao?
Nhìn dáng vẻ của Kurushima-kun, tôi cảm thấy một dự cảm không tốt về việc thất bại trong việc tạo nên một người bạn thân.
Dù cậu ấy là một người tài năng, nhưng dù gì cũng chỉ là học sinh mẫu giáo. Bắt cậu ấy chống lại sự tẩy não của tôi, dù tôi chưa nghiêm túc, có lẽ là quá sức chăng?
Nếu không được thì cũng chẳng sao cả. Tôi sẽ tìm một "quân cờ" mới. Nhưng tôi thật sự muốn thấy cảnh một đứa trẻ triển vọng như cậu ấy bị sa ngã.
"Kurushima-kun, không cần gắng gượng nữa đâu. Cứ là chính mình thôi. Mình sẽ chấp nhận cậu."
"Là chính mình... sao?"
"Đúng vậy. Là con người thật của Kurushima-kun. Một người dịu dàng, đáng tin cậy, nhưng đôi khi cũng có chút cô đơn... một người bạn quan trọng của mình."
A~~ Sướng quá~~.
Tôi đắm chìm trong sự thú vị của "món đồ chơi" mới tên Kurushima-kun.
Cái câu "Cũ người, mới ta" quả là chân lí của loài người.
Sa ngã đi nào~~! Hãy phụ thuộc vào tôi đi~~!
"…Netora."
Hửm?
Kurushima-kun đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi. Thật sự rất cảm kích… Nhưng mà, này."
Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi với nụ cười mạnh mẽ và đầy quyết tâm.
"Cả việc tôi tức giận với bố mẹ và em gái, lẫn việc tôi vẫn luôn trân trọng gia đình mình, cả hai đều không phải là giả dối, mà là những cảm xúc thật sự. Vì vậy, tôi sẽ cố gắng thêm một chút nữa thôi."
Cậu ấy tiếp lời.
"Hôm nay tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cậu rồi. Tiếp tục dựa dẫm nữa thì không đẹp mắt chút nào. Tôi là con trai mà, nên cũng muốn thể hiện chút phong độ trước con gái."
"Vậy sao! Đúng là Fuyuki-kun mạnh mẽ thật!"
"Hả? 'Fuyuki-kun'?"
Tôi mỉm cười và nói.
"Ừm. Mình nghĩ đã đến lúc chúng ta gọi nhau bằng tên riêng rồi. Cứ gọi Netora mãi, trông xa cách quá."
"Hả? Đột ngột thế thì..."
"Hôm nay mình đã giúp cậu rất nhiều mà, được chứ?"
"Rồi rồi. Được thôi… Rei. Thế này được chưa?"
"Tốt lắm! Nào, chúng ta về thôi Fuyuki-kun!"
Tôi nắm tay cậu ấy và rời khỏi phòng thay đồ.
Cậu ấy hơi kháng cự, nhưng cuối cùng đành chấp nhận nắm tay tôi cho đến khi chúng tôi chia tay ở ngã rẽ.
"Gặp lại sau nha, Fuyuki-kun?"
"Ừ. Cảm ơn cậu hôm nay… Rei."
Với vẻ ngượng ngùng, Fuyuki-kun nói lời tạm biệt, và tôi lặng lẽ tiễn cậu ấy đi.
...Quả nhiên vị trí bạn thân phải dành cho cậu ấy rồi. Tôi thực sự hài lòng với một cuối tuần đầy ý nghĩa như thế này.
Từ giờ, tôi sẽ vun đắp tình bạn giữa Fuyuki-kun và Yuu-kun, đồng thời duy trì sự gắn bó của họ với tôi trong một trạng thái cân bằng tinh tế. Quả là đáng tiếc khi chưa thể thưởng thức sự tuyệt vọng của họ ngay lúc này, nhưng điều đó đáng để chờ đợi.
Lao vào những thứ mới mẻ một cách mù quáng chỉ là hành động của kẻ nông nổi. Những gì thực sự có giá trị chỉ có thể được sinh ra từ sự tích lũy của lịch sử.
***
Thằng cha tác giả lại quảng cáo game.
Đúng như Armored Core VI, phiên bản mới ra mắt sau 10 năm kể từ phần thứ 16 trong series.
Hệ thống chiến đấu được cải tiến đáng kể từ dòng IV và V, với cơ chế "stagger" mang lại sự cân bằng giữa tấn công và phòng thủ, tạo nên một trải nghiệm chiến đấu robot thú vị. Có thể các Raven thích bắn tỉa từ xa sẽ hơi thất vọng, nhưng cảm giác dùng shotgun bắn sấp đối thủ rồi kết liễu bằng lưỡi kiếm thật sự rất phấn khích.
Hình ảnh cũng đậm chất FromSoftware, cực kì đẹp mắt. Hiệu ứng lung linh, đặc biệt là khi vung kiếm, mang lại cảm giác thỏa mãn khó tả. Dù có phần âm thầm, nhưng bản đồ và bối cảnh cũng rất xuất sắc, nên việc thám hiểm kỹ lưỡng trong các nhiệm vụ khám phá là một ý tưởng không tồi.
Tuy nhiên, tôi có chút bất mãn về phần hướng dẫn. Ít nhất thì Walter cũng nên chỉ dẫn rõ hơn trong màn đấu với trực thăng, như "Tiếp cận mục tiêu và chém bằng lưỡi kiếm để gây stagger". Hay như tính năng Target Assist sẽ bị hủy khi chạm vào cần điều khiển phải, chẳng ai giải thích điều đó cả. Những thiếu sót trong phần chỉ dẫn này thực sự nổi bật.
"Thân thể luôn khao khát chiến đấu."
Đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến Rubicon.
ARMORED CORE VI FIRES OF RUBICON – Hiện đang được phát hành với đánh giá tích cực.