Chuyển sinh thành đứa con gái dâm loằn rác rưởi muốn bị NTR!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

150 12223

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

(Đang ra)

Lý do cô bé thiên tài nhảy lớp không thân thiết bất kỳ ai lại chỉ làm nũng với mình tôi

Yagami Kagami

Lớp của tôi có một cô bé thiên tài nhảy lớp. Ngoại hình của cô bé dễ thương như một nàng công chúa, nhưng tính cách lại rất lạnh lùng và không muốn giao tiếp với ai.

38 147

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

132 2372

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

142 6785

Tập 05: Nở rộ - Héo Tàn - Chương 03: Nở rộ (3)

"Này này, cuối tuần tới cậu sẽ thi đấu bóng đá đúng không, Kurushima-kun?"

Buổi chiều sau giờ tan học.

Tôi ― Tachibana Yuuki, cùng người bạn thời thơ ấu Rei-chan và Kurushima Fuyuki, người mà tôi mới kết thân gần đây, đang trên đường về nhà.

Trong lúc trò chuyện, Rei-chan chợt nhớ ra một điều quan trọng và háo hức nói.

"Ừ, là trận đấu tập với trường phía Tây bên cạnh thôi. Sao thế?"

"Mình có thể đi cổ vũ được không?"

Trước câu hỏi của Rei-chan, Fuyuki-kun chớp mắt vài lần, sau đó cười khổ và lắc đầu.

"Đừng. Chỉ là trận đấu tập thôi, có gì thú vị mà coi chứ."

"Muuu, không phải thế đâu. Hơn nữa, cổ vũ cho bạn mình cố gắng đâu phải là chuyện thú vị hay không thú vị, đúng không?"

"À, chuyện cổ vũ thì… dù mọi người có thể đến xem tự do, nhưng xung quanh toàn là thành viên đội bóng hoặc phụ huynh thôi. Cậu không thấy ngại à?"

"Này, Kurushima-kun, bộ cậu không muốn mình cổ vũ cho à?"

Rei-chan phồng má đầy bất mãn và quay sang tôi như muốn tìm sự đồng tình.

"Yuu-kun cũng muốn cổ vũ cho Kurushima-kun, đúng không?"

"Hả?"

"Đừng lôi Yuu-kun vào mà. Yuuki, nếu cậu không thích thì cứ nói thẳng nhé."

Trước lời quan tâm của Fuyuki-kun, tôi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

"Ưm… Nếu không phiền Fuyuki-kun, tớ cũng muốn cùng đi cổ vũ…"

"Trời đất, cả Yuuki cũng nói thế à…"

Vừa dứt lời, Rei-chan lập tức ôm lấy tôi, ánh mắt rạng ngời niềm vui.

"Cảm ơn cậu, Yuu-kun! Vậy là theo nguyên tắc biểu quyết, ý kiến của Kurushima-kun bị bác bỏ!"

"Cái nhóm ba người mà biểu quyết thì bất công quá. Lúc nào cũng Rei-chan kéo Yuuki về phe mình, mỗi tôi luôn bị thiệt."

Dù miệng phàn nàn, vẻ mặt Fuyuki-kun lại không giấu nổi sự vui mừng.

Liệu cậu ấy vui vì bạn bè sẵn lòng cổ vũ cho mình?

Hay là… vì Rei-chan sẽ đến?

"…Chậc."

Để xua tan những suy nghĩ ghen tuông xấu xí nảy lên trong đầu, tôi lắc nhẹ đầu.

Fuyuki-kun là người tốt. Dù tôi nhút nhát và ít nói, cậu ấy vẫn thân thiết với tôi.

Cậu ấy là một người lãnh đạo trong nhóm nam, giỏi thể thao, năng động, tốt bụng, và còn rất cuốn hút…

"Này này, mình có nên làm nước chanh mật ong đem theo không? Mình muốn thử tự làm nó từ lâu rồi!"

"Hầy, biết Rei-chan sẽ đến thì tôi đành chịu rồi, nhưng đây chỉ là trận đấu tập thôi, đừng làm quá nhé. Tôi ngại lắm…"

Khi đứng cạnh Rei-chan, cả hai thật sự rất hợp nhau…

…Hoàn toàn trái ngược với tôi…

"Vậy thì, tôi rẽ ở đây. Gặp lại sau nhé."

Đang miên man suy nghĩ, lời chào tạm biệt của Fuyuki-kun kéo tôi về thực tại. Tôi vội vàng đáp lại.

"A… Ừm, gặp lại sau nhé, Fuyuki-kun."

"Tạm biệt, Kurushima-kun!"

Khi Fuyuki-kun rẽ sang đường khác, chỉ còn lại tôi và Rei-chan cùng bước tiếp trên con đường về nhà.

…Trước đây, đi học hay về nhà, chỉ có tôi và Rei-chan đi cùng nhau là chuyện bình thường…

"Cố gắng cổ vũ cho Fuyuki-kun thật tốt nhé, Yuu-kun!"

"Ừ… ừm… Phải ha..."

Tôi trả lời một cách miễn cưỡng, khiến Rei-chan lo lắng nhìn tôi.

"Yuu-kun? Cậu trông không ổn lắm, có chuyện gì à?"

"Hả? Không… Không có gì đâu. Tớ ổn mà."

"Thật chứ? Yuu-kun hay chịu đựng một mình lắm, đừng giấu mình nữa mà."

"Thật sự không có gì đâu. Cậu đừng lo lắng nhé, Rei-chan."

Trước câu trả lời của tôi, Rei-chan đành miễn cưỡng gật đầu.

"Hừm… Nếu Yuu-kun đã nói thế thì mình sẽ không hỏi nữa… Nhưng mà…"

Đột nhiên, đôi bàn tay ấm áp của Rei-chan nắm lấy tay tôi.

"R-Rei-chan!?"

"Nhưng này, Yuu-kun. Nếu cậu gặp chuyện gì khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với mình nhé? Mình sẽ giải quyết mọi chuyện cho cậu!"

Rei-chan cười rạng rỡ, ánh hoàng hôn chiếu sáng mái tóc cô khiến hình ảnh ấy trở nên chói lòa và thuần khiết.

Tôi cảm thấy mình như đang đứng trước một thiên thần không vướng chút tì vết nào.

"…Ừ. Nếu có chuyện gì, tớ nhất định sẽ nhờ cậu giúp."

"Cứ để mình lo! Mình sẽ luôn ở bên Yuu-kun mà!"

…Nhưng làm sao tôi có thể nói ra được chứ?

Rằng tôi không muốn cô ấy quá thân thiết với Fuyuki-kun.

Rằng tôi muốn cô ấy chỉ nhìn về tôi.

"Yuu-kun?"

Những mong ước ích kỉ và xấu xa ấy, làm sao tôi có thể để Rei-chan biết được?

***

"Cảm ơn cậu đã đưa mình về nha, Yuu-kun."

"Ừ, gặp lại cậu sau nhé, Rei-chan."

Đứng trước cửa nhà, tôi――Netora Reiko, vẫy tay chào Yuu-kun cho đến khi bóng lưng cậu ta khuất hẳn. Sau đó, tôi bước vào phòng mình, cẩn thận khóa cửa lại.

"Haa… haa… hahahaha!"

Tôi buông thả hơi thở gấp gáp mà mình cố kiềm chế trước mặt Yuu-kun, rồi ngã xuống giường. Cơ thể nóng bừng của tôi run rẩy trong niềm thích thú, khi cảm nhận được dòng cảm xúc tiêu cực ngọt ngào phát ra từ Yuu-kun. Một nụ cười khoái lạc xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

Đó chính là kẻ bị NTR tối cao ―― Tachibana Yuuki.

Hiện tại, so với những gã đàn ông mà tôi từng phá hủy não bộ trong kiếp trước, khả năng chịu đựng NTR của Yuu-kun có lẽ vẫn chưa đạt đến đỉnh cao. Thế nhưng, chỉ riêng sự hiện diện ấy thôi đã khiến cậu ta trở nên khác biệt ―― đẳng cấp hoàn toàn vượt trội như một kẻ bị NTR!

Tôi có thể chắc chắn.

Dù tôi có chuẩn bị bất cứ tình huống NTR nào, thì chỉ cần có Yuu-kun, tôi cũng có thể tận hưởng cảm giác hủy hoại não bộ tuyệt đỉnh nhất.

"…Nhưng mà, phiền phức thật đấy. Vì giờ tôi không thể làm gì khác ngoài…"

―― Muốn phá nát tâm trí Yuu-kun ngay lập tức.

"Ư, bứt rứt quá đi mất! Nhưng mà, thôi kệ vậy!"

Cảm giác bị trói buộc không thể phá hủy ngay cả khi tôi khao khát làm điều đó ―― cái sự bất tiện ấy lại càng khiến tôi cảm nhận được sự khoái lạc. Tôi khẽ mỉm cười, ngước nhìn trần nhà.

"Thể xác chỉ có một, nhưng linh hồn thì có thể giết bao nhiêu lần cũng được."

Lần tới mình sẽ hủy hoại cậu ấy như thế nào đây…

***

Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn.

Nguyên tắc sống duy nhất của cô là sự khoái cảm hay sự khó chịu của chính bản thân mình.

―― Netora Reiko.

Đối với cô ấy, việc mình làm có cứu rỗi ai đó hay khiến ai rơi vào tuyệt vọng ―― chẳng quan trọng.

Điều duy nhất khiến cô ấy tò mò, chỉ có một người duy nhất.

Những thứ khác ―― đều hoàn toàn vô nghĩa.