――Mùa hè năm đó thật bận rộn.
Có lẽ là do ảnh hưởng của cái nóng gay gắt mỗi năm lại phá kỉ lục.
Cô em gái nhỏ hơn tôi ba tuổi, vốn có cơ thể yếu ớt từ khi sinh ra và thường xuyên phải ra vào bệnh viện, lại vừa nhận được thông báo tái nhập viện. Bố mẹ tôi bận rộn chuẩn bị cho việc đó, tất bật qua lại không ngừng.
"Xin lỗi con nhé, Haruka lại bị ốm… Mẹ đã chuẩn bị bữa tối trong tủ lạnh rồi, con hâm nóng rồi ăn được không?"
Giọng nói của mẹ tôi xen lẫn sự áy náy, khi để đứa con trai vừa mới lên năm bốn mẫu giáo phải ở nhà một mình, vọng qua điện thoại từ bệnh viện.
Nghe thấy giọng mẹ đầy mệt mỏi, tôi—vốn là một đứa trẻ hiểu chuyện—cố gắng tỏ ra vui vẻ, trả lời bằng giọng sáng sủa.
"Vâng, con ổn mà. Mẹ cứ ở bên cạnh Haruka đi."
Các bạn trong lớp đâu có biết.
Hương vị của những bữa tối mà tôi tự ăn một mình, sau khi hâm nóng lại. Chẳng khác nào cố nuốt trọn một miếng giẻ rách nhạt nhẽo, chỉ để duy trì sức khỏe.
"Fuyuki... Lúc nào mẹ cũng để con ở nhà một mình, mẹ xin lỗi nhé."
"Không sao đâu mẹ. Haruka đang cố gắng mà, con cũng phải cố chứ."
Hôm nay cũng vậy, tôi lại ăn tối một mình.
Ăn. Nuốt.
Ăn. Nuốt.
Hoàn cảnh của tôi, thực ra chẳng có gì đặc biệt cả.
Tôi vẫn cảm nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, thậm chí tôi còn may mắn hơn nhiều người.
Tôi được cha mẹ yêu quý, tôi có khả năng vận động tốt và học hành hơn mức bình thường. Chính vì thế, tôi càng phải nghĩ cho người khác nhiều hơn.
Kể từ ngày đó, tôi luôn tự nhủ như vậy.
Kể từ cái ngày――
***
Vào một ngày hè như thế, chúng tôi đã gặp nhau.
"Ê các cậu, dọn dẹp cho đàng hoàng đi chứ!"
"Ha ha, xin lỗi, xin lỗi mà."
Giờ vệ sinh lớp học.
Các bạn nam thì lười biếng không chịu làm, còn các bạn nữ thì bực tức trách móc.
Tôi—Kurushima Fuyuki vừa cười khổ, vừa bước đến làm trung gian hòa giải.
"Thôi nào, mấy ông mà còn không làm thì giờ sinh hoạt tới kiểu gì cũng bị cô giáo mắng cho xem."
"Đúng đó! Các cậu nên học theo Kurushima-kun đi!"
Khi tôi đứng về phía các bạn nữ, các bạn nam lập tức nổi giận và hướng sự trách móc về phía tôi.
"Gì chứ, Kurushima là đồng minh của con gái à?"
"Hay là cậu ấy thích con gái nên phản bội tụi mình?"
"…Tôi chỉ không muốn bị liên lụy rồi mất thời gian chơi bóng đá thôi. Chứ nói thật, lời của mấy ông cũng chỉ để nghe qua—"
…Hỏng rồi. Tôi lỡ lời.
Ngay lập tức, một bạn nữ trừng mắt, tiến lại gần tôi.
"Kurushima-kun, cậu nói thế là sao hả?"
"A, không, ý tôi… chỉ là cách diễn đạt thôi mà…"
"Đúng rồi đó, nói tiếp đi Kurushima! Cứ nói thẳng ra!"
"Con gái thì im đi!"
"Gì cơ!?"
Cuộc cãi vã giữa nam và nữ càng lúc càng căng thẳng.
Ở cái tuổi này, việc giữa con trai và con gái thường xuyên có xích mích cũng chẳng phải chuyện hiếm, nhưng để hòa giải đôi bên thì không phải việc dễ dàng.
Bị gạt ra ngoài trung tâm cuộc tranh luận, tôi chỉ biết ôm đầu chịu đựng cơn đau đầu đang dâng lên.
"Trời đất… mình đang làm gì thế này…"
…Không, tôi hiểu rõ mà.
Có lẽ vì mấy ngày qua, tôi cảm thấy bực bội vì cha mẹ mải lo cho em gái mà không quan tâm đến mình, nên mới buột miệng những lời không hay như thế.
"…Lấy lí do em gái yếu ớt ra mà ngụy biện thì đúng là thằng tệ hại."
Chìm trong sự chán ghét bản thân, tôi lẩm bẩm như để xả bớt cảm giác khó chịu.
Em gái tôi—Haruka chẳng có lỗi gì cả.
Bố mẹ tôi cũng đang rất vất vả. Là người có nhiều sức lực nhất trong nhà, nếu tôi không cố nhẫn nhịn thì còn ai làm đây?
Đúng vậy. Tôi cần phải quan tâm đến người khác nhiều hơn...
"Kurushima-kun, vừa nãy cậu nói thế là không được đâu."
"Hả?"
Đúng lúc tôi đang tự trách mình vì sự vụng về trong lời nói, một cô bạn gái bất ngờ lại gần, nhẹ nhàng lên tiếng.
"…Netora? Xin lỗi, tôi không có ý như vậy…"
"Không sao đâu. Kurushima-kun lúc nào cũng như người đứng giữa giải hòa mà, đúng không?"
"…Chứ tôi có muốn làm đâu."
Với mái tóc đen mượt khẽ lay động, cô bạn gái tên Netora Reiko cười khúc khích, khiến tôi phải xoa đầu bối rối.
"Cơ mà cậu đừng chỉ đứng cười mà hãy làm gì đi chứ? Netora là đại diện của hội con gái mà?"
"Haha, đến mức này thì mình cũng không làm gì được đâu."
Cũng giống như tôi thường làm trung gian hòa giải cho các bạn nam, Netora là người đại diện không chính thức của hội con gái trong lớp.
Dù chúng tôi có trao đổi qua lại đôi chút, nhưng vì mối quan hệ giữa nam và nữ trong lớp vẫn khá căng thẳng, nên tôi và cô ấy cũng không thân thiết lắm.
"Dù sao thì, mình nghĩ đây cũng là cơ hội tốt đấy."
"Cơ hội tốt? Ý cậu là sao?"
"Nếu cứ cãi nhau âm ỉ thì mãi không giải quyết được gì. Nhưng nếu cả hai bên dám đối diện trực tiếp với nhau, có thể mối quan hệ giữa nam và nữ trong lớp sẽ cải thiện đôi chút, cậu không nghĩ vậy sao?"
"…Thế à."
"Phải đó. Dù sao cũng học cùng lớp rồi, cũng không vui gì khi các bạn lại xung đột như thế. Mình cũng muốn thân thiết hơn với các bạn nam mà."
"Thế cơ…"
Nhìn từ vẻ ngoài của Netora, tôi không thấy khó hiểu khi cô ấy là người duy nhất trong lớp có thể xây dựng mối quan hệ thân thiện với cả hai bên. Dù đôi khi có bị các bạn nam buông lời chọc ghẹo, cô ấy thực sự không hề bị ghét bỏ.
"Thế thì đấu đi! Nam với nữ quyết đấu!"
"Được thôi! Các cậu chuẩn bị mà thua đi!"
Trong lúc đó, cuộc cãi vã giữa hai phe lại càng căng thẳng hơn.
Giữa lúc tôi và Netora đang đau đầu không biết làm thế nào để dàn xếp, ánh mắt cả lớp đột nhiên đổ dồn về phía chúng tôi.
"Hả? Gì thế này?"
"Kurushima! Cậu đại diện cho con trai, cho bọn con gái biết tay đi!"
"Reiko-chan! Cho hội con trai biết mùi đi!"
""Cái gì cơ…?""
Tôi và Netora nhìn nhau, đồng thanh thốt lên với vẻ khó hiểu.