Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 296

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 4 - Chương 104: Một cậu bé bí ẩn xuất hiện

“Nè! Đợi một chút đã!”

Đang đi thì Tao bất ngờ từ phía sau chạy tới.

“Phù, cuối cùng cũng bắt kịp rồi.”

“Có chuyện gì vậy, Tao?”

“Bán hết thuốc rồi nên tính đi cùng mọi người tham quan một vòng. Mấy chỗ này tôi rành lắm, để tôi dẫn đường cho nha.”

Tao nháy mắt 1 cái rõ tươi.

Đã nói vậy thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối.

“Được rồi, đi cùng luôn.”

“Yeah! Cảm ơn nha!”

Tao nhảy cẫng lên như con nít được quà.

“Nào nào, mình đi dọc từ đầu này nhé. Giờ này chỗ đó còn vắng nè, tranh thủ thôi! Nhanh lên!”

Tao đi trước dẫn đường, cả nhóm bọn tôi theo sau hòa vào dòng người đông đúc.

Ngoài mấy quầy đồ ăn thức uống, còn có đủ thứ kỳ quặc như đá thần có thể tuôn nước mãi mãi, hay mấy món đồ chỉ cần chạm vào là vận khí sẽ lên vùn vụt.

“Toàn mấy món trông xàm xí ghê. Đúng kiểu đang còn ở giai đoạn thử nghiệm, bày biện lộn xộn hết trơn.”

“Ừ, nhưng tôi lại thấy mấy thứ thế này thú vị mà.”

Chính cái quá trình thử và sai đó mới là gốc rễ của tiến bộ.

Ở đây có không ít những thí nghiệm kỳ quái mà chắc chắn không đời nào dám đưa vào sách vở, nhưng lại đầy tâm huyết.

Thành phẩm chỉ là phần đích đến, còn quá trình lăn xả để làm ra nó mới chính là phần hấp dẫn.

“Nếu cứ mải mê với sản phẩm hoàn thiện thì dễ bị giới hạn tầm nhìn mà quên mất cái cốt lõi... Quả là Lloyd-sama thật sáng suốt.”

“Geh, nịnh hót ghê ha... Mà khoan, Lloyd-sama, nhìn lên trời kìa! Có gì bay trên đó kìa!”

Tôi ngẩng đầu theo lời Grimo thì thấy vài vật thể bay nhỏ đang lượn trên cao.

“Hmm, chim à? Nhưng mà… hơi lạ đấy.”

“Không phải chim. Đó là Golem.”

Những con Golem đang bay theo đội hình, sử dụng cánh quạt quay tít để tạo lực nâng chính xác là loại Golem bay được thiết kế với công nghệ tinh xảo.

Tôi đang nghĩ xem mục đích là gì thì bỗng phần bụng của chúng bật mở và... thứ gì đó rơi xuống.

“Cái gì rơi vậy ta?”

“Hình như... là hạt giống?”

“Mọi người nhìn kỹ vào nhé.”

Giọng Tao vừa dứt, hạt giống rơi ra liền bắt đầu mọc mầm giữa không trung.

Chỉ trong chớp mắt, nụ hoa bung nở, tạo nên những đóa hoa lớn trải đầy bầu trời rồi chầm chậm rơi xuống như mưa hoa.

“Waa! Đẹp quá đi mất!”

“Thật là kỳ diệu... chỉ trong vài giây mà hạt giống đã nở hoa được sao... Thật đáng kinh ngạc.”

“Đó là ‘mưa hoa’ đấy. Một trong những tiết mục chính của Lễ hội Luyện kim. Đẹp đúng không?”

Tao nói, mắt cũng dán vào những cánh hoa đang lơ lửng giữa không trung cùng với Ren và Sylpha.

Có vẻ họ đã ngâm hạt giống trong lượng phân bón đủ đầy, sau đó cho uống thuốc tăng trưởng để đẩy nhanh chu kỳ nở hoa.

Và rồi chọn thời điểm sát nở hoa nhất để thả xuống.

Một vài hạt tính sai thời điểm nên nở dưới đất, nhưng phần lớn đều nở giữa không trung.

Điều này đòi hỏi một tay nghề cực kỳ chính xác.

“Quả là trình độ nghệ nhân... Hừm?”

Khi đang ngẩn ngơ ngắm hoa, tôi bất chợt cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình từ chỗ khuất.

Giữa đám đông như thế mà luồng ánh nhìn ấy lại chỉ tập trung vào tôi, điều đó đủ bất thường để cảnh giác.

Tôi quay lại nhìn... và thấy một bóng người nhỏ.

Là một đứa trẻ, vóc dáng gần như ngang bằng với tôi.

Cậu ta đội mũ trùm đầu, mang mặt nạ, và đang khẽ mỉm cười.

“Gì đây…?”

Ngay lúc tôi đưa mắt nhìn cậu bé ấy, một làn sóng ma lực trùm lấy không gian.

Mọi thứ trắng xóa.

Đây là... một dạng ma thuật không gian, Hư Thiên Cái.

Nó tạo ra một không gian độc lập, tách biệt khỏi thế giới thực.

Không thể phá bằng sức mạnh vật lý, và vì khác chiều không gian nên giải trừ bằng ma thuật cũng cực kỳ khó khăn.

“Chết tiệt! Bị nhốt rồi!”

“Cái kết giới này… cứng không tưởng… Không nhúc nhích nổi luôn!”

Grimo và Sylpha ra sức tìm cách phá giải, nhưng kết giới không hề suy chuyển.

Ma thuật hệ không gian ở tầm này... hẳn là một pháp sư cực kỳ điêu luyện.

Khi tôi còn đang suy nghĩ, cậu bé ấy chậm rãi bước đến.

“—Lâu rồi không gặp, Lloyd.”

Cậu ta… biết tên tôi?

Gần đây tôi toàn quanh quẩn trong hoàng thành, gần như không tiếp xúc với ai lạ.

Với lại đây còn không phải lãnh thổ Saloum.

Nếu từng gặp nhau, mà lại là một pháp sư mạnh cỡ này, thì không lý nào tôi lại quên được.

Thế mà tôi lại hoàn toàn không nhớ ra chút gì cả.

“Cậu là ai?”

“...Haiz, tôi cũng đoán vậy. Cậu chẳng nhớ gì thật à?”

Cậu ta thở dài đầy tiếc nuối, giọng nói mang theo chút hụt hẫng.

Nghe khẩu khí thì chắc là người tôi từng gặp hồi trước... nhưng trí nhớ tôi hoàn toàn trống rỗng.

“Cũng đúng thôi. Lloyd luôn quên những gì mình không để tâm mà. Tôi cũng nghĩ trước là cậu chẳng nhớ đâu.”

Cậu ta cười nhẹ, khiến tôi chỉ biết gật gù chấp nhận.

“Nghe hiểu Lloyd-sama dữ ghê ha.”

“Ừm, có khi là chuyện báo thù ấy. Lloyd-sama chắc hồi nhỏ vô tình đánh bại cậu ta mà không nhớ gì.”

Báo thù hả.

Nghe thì cũng hợp lý… nhưng tôi đâu có làm gì ai đâu ta?

Hồi nhỏ tôi gần như chỉ toàn đọc sách, luyện ma thuật một mình, đâu có giao tiếp với ai nhiều đâu.

Càng nghĩ càng không ra.

Cậu bé chỉ đứng đó, mỉm cười, không nói gì thêm.

“Thôi, rồi cậu cũng sẽ nhớ ra sớm thôi. Hôm nay tôi chỉ đến… chào hỏi một tiếng.”

“Cái gì? Giam tụi này trong đây mà tính chỉ ‘chào hỏi’ thôi hả!? Đùa hả!? Lloyd-sama, không tha cho tên này được đâu, đúng không!?”

Grimo đột nhiên nhảy khỏi tay tôi, hiện nguyên hình là một con cừu đen, lao về phía cậu bé.

“Một khi đã gây chuyện thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần để trả giá chứ nhỉ… đúng không, Lloyd-sama?”

Grimo nói như muốn xác nhận lần nữa, nhưng thật ra tôi chẳng để tâm lắm.

Gầm ghè dữ dằn xong lại quay sang hỏi ý tôi từng chút một thế này, trông càng lúc càng giống kẻ yếu thế.

“Nếu Lloyd-sama cho phép, tôi sẽ cho thằng nhãi này một trận nên thân. Hehehe…”

Hình như hắn muốn thử sức với cậu nhóc kia từ đầu rồi.

Mà tôi cũng tò mò về thực lực của cậu ta.

Đã là người chủ động khiêu chiến, vậy thì nếu Grimo muốn thì cứ để hắn đánh thử cũng được.

“Tuỳ ngươi thôi.”

“Rõ! Cảm ơn ngài rất nhiều! …Kukuku, sẵn sàng chưa, nhãi con? Tao đây sẽ đích thân tiễn mày ăn đòn sấp mặt!”

Grimo nắm tay răng rắc, trừng trừng nhìn xuống cậu bé.

Nhưng cậu ta chẳng hề sợ hãi, chỉ thở dài một tiếng đầy chán nản.

“Thật không ngờ… Cậu đang dung chứa một Ma Nhân trong người à? Vậy mà vẫn dửng dưng như chẳng có gì. Hệt như thể bản thân mình là thứ chẳng đáng quan tâm vậy.”

“Lắm lời! Nhìn vào đây này! Tao sắp cho mày nếm mùi địa ngục đấy!”

Grimo khoanh tay, dồn tụ hắc ma lực vào giữa 2 lòng bàn tay.

Ma lực nén đến độ tưởng chừng sắp vỡ tung, rồi bất ngờ phóng thẳng về phía cậu bé.

“Dính chưởng đi! Hắc Thiểm Loa Toàn Pháo!!”

Một cột xoáy ma lực màu đen phóng tới như tên bắn, đánh thẳng vào người cậu bé với một tiếng nổ vang trời.

Sóng xung kích còn lan tới tận chỗ tôi đang đứng.

“Haha! Thế nào hả nhãi con!? Biết điều thì mở ngay kết giới ra đi cho lẹ!”

Grimo cười ngạo nghễ.

Thế nhưng, kết giới vẫn chẳng hề hấn gì.

Và rồi từ trong làn khói đen mù mịt, cậu bé bước ra… không một vết trầy.

“Chà, hơi bất ngờ đó. Tự dưng lao vào tấn công như vậy.”

Cậu ta chẳng hề biến sắc, cứ như vừa phủi đi một cơn gió nhẹ.

Grimo thì há hốc mồm sững sờ.

“V-vô lý… Dính chưởng ‘Hắc Thiểm Loa Toàn Pháo’ mà không bị gì!? Chẳng lẽ… lúc nãy vô thức nương tay à!? Vậy thì lần này, toàn lực luôn!!”

Grimo dồn tiếp một luồng ma lực khác, nhưng lần này nó phát nổ ngay trước khi đến được cậu bé.

“Là… tường chắn ma lực!? Mà lại còn dày khủng khiếp!! Khốn thật! Này, thằng thiên thần ngu ngốc, mau ra giúp một tay đi!”

“Hừm, thật phiền toái. Tuy ta chẳng quan tâm mấy đến chuyện sống chết của một Ma Nhân ngu xuẩn như ngươi, nhưng không thể làm ngơ khi có kẻ đe doạ Lloyd-sama.”

Vừa dứt lời, Jihriel cũng thoát khỏi tay tôi, dang rộng đôi cánh ánh bạc.

“Bớt nói nhiều đi, phối hợp cho tử tế vào! Bắn cùng lúc đấy!”

“Đừng có ra lệnh cho ta. Muốn phối hợp thì ngươi phải theo ta chứ, đồ đầu đất!”

“Thôi, thích làm gì thì làm đi!”

“Vậy ta làm theo cách của mình!”

2 kẻ cãi nhau chí chóe kia rốt cuộc vẫn phóng ra ma lực cùng lúc.

Hai luồng sáng đen và trắng đan xen thành vòng xoáy lao thẳng đến cậu bé.

Miệng thì cà khịa, nhưng đúng là ăn ý đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, cậu bé vẫn chỉ giơ tay chặn nhẹ bằng kết giới và đỡ lấy tất cả mà không hề hấn gì.

“K-không thể nào… đó là toàn lực rồi cơ mà!?”

“Còn ta đã dồn hết toàn bộ ma lực vào đó! Sao lại không có tác dụng gì!?”

Grimo và Jihriel đứng ngẩn ngơ, còn cậu bé thì có vẻ… bối rối.

“Thật phiền ghê… Tôi đâu có đến để đánh nhau đâu chứ…”

“Chém gió! Vậy mày đến đây làm gì!?”

Grimo gào lên, còn cậu bé thì chỉ nhún vai, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Như tôi nói từ đầu ấy. Lloyd, tôi chỉ đến… để gặp cậu thôi.”

Phía sau lớp mặt nạ, ánh mắt cậu ta nhìn tôi đầy thẳng thắn.

“Gặp tôi à? Vậy thì từ đầu cứ ra nói chuyện thẳng thắn là được, chứ sao lại dùng kết giới giam tụ người ta? Quá bất lịch sự đấy.”

“Tôi không muốn bị mấy người đi theo cậu cản trở. Với lại, nếu bị tấn công bất ngờ giữa phố như lúc nãy, làm thiệt hại cả khu vực thì mệt lắm. Thêm nữa, nếu cậu thật sự nghiêm túc, thì kiểu gì chẳng phá được cái kết giới này mà?”

Ừ thì đúng là tôi cũng có thể phá thật.

Nhưng do thấy hứng thú, nên tôi mới để mọi chuyện tới đây.

…Chẳng lẽ mục đích của cậu ta chỉ là để tôi biết đến sự tồn tại của mình?

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, cậu bé khẽ đưa ngón tay lên môi và mỉm cười.

“Có vẻ tôi đã đạt được mục đích rồi. Vậy thì… xin phép cáo lui.”

“Khoan, tên cậu là gì?”

Tôi hỏi với theo, cậu ta dừng chân và quay đầu lại.

“—Ydd. Hiện tại tôi dùng cái tên đó. Vậy nhé.”

Vừa dứt lời, Ydd vung tay một cái, và thế giới trắng xoá xung quanh bắt đầu sụp đổ.

Chớp mắt sau, tôi đã trở lại giữa đám đông, bên cạnh Sylpha và mọi người.

“Lloyd-sama!? Ngài vừa ở đâu thế!?”

“Làm tụi này lo chết đi được!”

“À, xin lỗi, xin lỗi.”

Tôi vừa đáp lời qua loa vừa tập trung dò tìm khí tức của Ydd… nhưng không thấy gì cả.

Chỉ trong chớp mắt mà đã biến mất, không để lại chút dấu vết nào của ma lực.

Một kẻ cực kỳ đáng gờm đây.

…Hừm, không biết là ai, nhưng đúng là càng lúc càng thú vị rồi.