Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 298

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 4 - Chương 108: Sau trận đấu đầu tiên

Trận đấu kết thúc, Tao bước xuống từ chiếc Raokungfu đã tơi tả không ra hình dạng.

Cả người cô ấy đẫm mồ hôi, thần sắc đầy căng thẳng và mệt mỏi.

“Thua tơi tả như thế, chắc cô ta đang buồn lắm đây.”

“Phải đến an ủi mới được! Biết đâu được ôm Tao-tan một cái thì sao…!”

Grimo và Jihriel vừa nói, tôi vừa gật gù đồng tình.

Đúng là tôi cũng muốn nghe cảm nhận của Tao sau khi đối đầu trực tiếp với Ydd.

Tôi chạy lại định bắt chuyện, thì Tao đã quay sang phía tôi.

“Ồ, chào Lloyd.”

Tao mỉm cười tươi rói như thường lệ, mà không, phải nói là cười còn rạng rỡ hơn mọi khi.

“Thua rồi! Thua đau luôn ấy! Thế giới đúng là rộng lớn quá chừng!”

Có vẻ cô ấy không đến nỗi suy sụp như tôi nghĩ.

Tốt quá.

Như vậy tôi có thể hỏi chuyện thoải mái hơn.

“Ừ, đối thủ quá mạnh mà. Thua cũng không trách được. Nhưng này, cô có thể kể một chút không? Về Golem lúc nãy ấy, tôi đang tò mò—”

“Xin lỗi nha, tôi đang vội.”

Tao cắt ngang lời tôi, rồi vội vã chạy về phía một góc khuất.

Tôi thắc mắc không biết cô ấy đi đâu, chắc là nhà vệ sinh? nên lén nhìn theo… và thấy lưng cô ấy run lên từng hồi.

“Khỉ thật… thua mất rồi…! Không làm được gì cả…!”

Từng cú đấm nện vào tường vang vọng trong không gian vắng lặng.

“…Dù chỉ là thông qua Golem, mình vẫn có thể cảm nhận được. Đứa đó… mạnh thật. Nếu đấu trực diện thì mình còn chẳng đủ tư cách làm đối thủ. Thế giới quá rộng… công phu của mình vẫn còn non quá.”

Từng lời bật ra đầy cay đắng mà cũng đầy quyết tâm.

Grimo và Jihriel đứng sau cũng không giấu được vẻ nghiêm túc, vô thức nuốt nước bọt.

“Ừ, đúng là thế. Ai mà chẳng cay khi thua một đứa nhóc như vậy. Con nhóc đó rồi sẽ mạnh lên nhanh thôi.”

“Không chỉ xinh đẹp, mà còn mạnh mẽ. Tao-tan thật là… ufufu…”

2 người kia lại bắt đầu lảm nhảm linh tinh.

Nhưng tôi thì hiểu Tao đang âm thầm tự kiểm điểm.

Cũng giống như khi làm thí nghiệm thất bại, điều quan trọng không phải là thất bại mà là những gì mình rút ra từ đó.

Chắc sau này hỏi lại, cô ấy sẽ kể cho tôi rõ hơn.

Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ rời đi.

“Ồ~ trận đấu vừa rồi hấp dẫn ghê ha!”

Một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau khiến tôi quay lại, là Rugol, đi cùng vài người đàn ông.

“À, đây là những người điều khiển Golem khác đó. Nói chuyện một hồi thấy hợp quá, nên ta rủ họ đi chung luôn.”

Những người đi cùng Rugol nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

“Ồ, cậu là người điều khiển Deguardia à?”

“Trẻ thế mà đã làm được đến vậy…”

“Ờm… cảm ơn…”

Ánh mắt bọn họ nhìn tôi cứ… nóng rực lạ thường.

Có phải tôi tưởng tượng không ta?

“Ồ kìa, chẳng phải Rugol đấy sao? Gặp cậu ở đây đúng là bất ngờ.”

Người xen ngang cuộc trò chuyện lần này là Albert.

Anh ấy bắt tay với Rugol, rồi thân mật vỗ vai nhau.

“Albert! Câu đó phải để tôi mới đúng chứ. Một người bận rộn như cậu mà cũng có mặt ở đây sao?”

“Em trai tôi đang thi đấu mà, còn quan trọng hơn cả việc nước.”

Nhìn 2 người họ nói chuyện tự nhiên với nhau như bạn lâu năm, Dian ghé vào tai tôi thì thầm:

“Cái ông Rugol đó là Đệ nhất hoàng tử của vương quốc phía Bắc Shuzel đấy. Nghe nói hơi lập dị, nhưng lại cực kỳ có năng lực. Từ ngày hắn lo chuyện kinh tế cho nước nhà, Shuzel đi lên vùn vụt. Tuy nhiên theo lời hắn thì tất cả là vì muốn phát triển công nghệ Golem thôi. Anh ta và Albert thân nhau từ các hội nghị liên quốc, vì cùng trang lứa mà.”

“Ồ, cảm ơn anh. Biết thêm được một điều.”

Nghĩ kỹ thì đúng là, bình thường người thường đâu dễ gì chế tạo được Golem.

Golem như Raokungfu thì còn tạm chứ mấy mẫu hoành tráng thì tiền bạc, thiết bị phải khủng lắm mới làm nổi.

Mấy người đi với Rugol cũng là những gương mặt tôi từng thấy trong tiệc mời cùng cha tôi, Charles.

Không phải người thường.

“Phải rồi! Sao ta không tổ chức một buổi tiệc nhỏ tối nay để kết thân nhỉ? Tôi sẽ lo hết!”

Rugol đề xuất.

“Hay đấy. Cũng là dịp tốt để tôi giới thiệu cậu em trai đáng tự hào của mình.”

“Ui, đã quá anh Al! Cũng tiện trao đổi thêm về kỹ thuật Golem nữa. anh Zero, anh cũng đi nhé?”

Dian quay sang hỏi, nhưng Zerof chỉ lắc đầu với vẻ khó xử.

“Xin lỗi, anh xin phép không tham gia. Anh vốn không quen mấy chỗ đông đúc lòe loẹt… Vả lại Deguardia còn phải bảo trì. Lo việc đó giao cho Lloyd đi.”

“Ơ… khoan đã anh Zerof—!”

Không để ai giữ lại, Zerof lặng lẽ rời đi.

Tối hôm đó, bữa tiệc diễn ra trong một nhà hàng sang trọng được thuê trọn gói.

Ngoài nhóm chúng tôi còn có vô số nhân vật quan trọng, tổng cộng cũng gần trăm người.

Albert tranh thủ giới thiệu tôi khắp nơi, còn Dian thì vui vẻ bắt chuyện làm quen với các kỹ sư nước ngoài.

Sylpha bận bịu làm phục vụ, còn Ren thì cứ tranh thủ “nếm thử” rồi mắt sáng rỡ cả lên.

Tôi dùng quá khứ đơn là có lý do, tôi đã chuồn khỏi bữa tiệc.

Giờ tôi đang đứng trước Deguardia.

“Ngài mà tự ý rời khỏi tiệc thế này có ổn không đấy?”

“Có Albert lo rồi, chẳng sao đâu. Ta chỉ là cậu út nhà này thôi, có mất tích cũng chả ai quan tâm đâu.”

“Chuyện đó hoàn toàn không thể xảy ra.”

Jihriel phản bác ngay không chút do dự.

Đúng là thiên sứ, chẳng hiểu gì cả.

Là con út trong nhà, tôi biết quá rõ cảm giác bị “bỏ quên” là như thế nào.

Thực tế là tôi muốn làm gì thì làm, chẳng ai can ngăn.

Vừa nghĩ thế, tôi vừa vén tấm màn đen lên và bước vào khu bảo dưỡng.

Bên trong được chiếu sáng rực rỡ.

“Anh Zerof ơi!”

Tôi gọi to, khiến Zerof giật mình quay lại.

“Lloyd? Sao em lại ở đây…?”

“Thì đến giúp anh một tay chứ sao. À, mang theo đồ ăn khuya nữa nè.”

Tôi chìa ra chiếc giỏ lấy từ tiệc ra.

Bụng của Zerof lập tức “rột rột” phản ứng.

“…Vậy thì anh nhận nhé.”

Zerof nhận hộp mì một cách lặng lẽ, rồi bắt đầu ăn chậm rãi.

“...Haa, đúng là mì ống vẫn là số một. Vừa tiện, lại no lâu.”

“Anh Zerof lúc nào chẳng ăn cái này. Nhưng mà... anh đang sửa đổi lại thiết kế để đối phó với kết giới của Leonhart đúng không?”

Nghe tôi nói vậy, Zerof tròn mắt ngạc nhiên.

“...Ồ, em đoán đúng rồi, Lloyd.”

“Ahaha, chỉ cần xem trận đấu trước đó thì ai cũng nghĩ đến thôi. Mà cách đối phó của anh là gắn thêm thuật thức kết giới vào để trung hòa phải không? Như thế mới đánh trúng được hắn.”

Trên cánh tay của Deguardia đã được gắn thiết bị tạo kết giới để phòng thủ.

Có lẽ anh ấy đang điều chỉnh nó để thêm chức năng trung hòa.

Tôi cũng nghĩ y hệt như vậy.

“Đòn đánh đã khiến Raokungfu tan chảy hôm đó, ai nhìn cũng tưởng là dung dịch độc. Không ai ngờ đó lại là kết giới. Vậy mà em đã nhanh chóng nhìn ra cả kế hoạch tiếp theo của anh... Anh đã đúng khi đưa em đến đây.”

Zerof lẩm bẩm gì đó, nhưng trong đầu tôi lại đang lo chuyện khác.

Không còn đủ dịch ma tủy để sử dụng.

Thứ dung dịch đó chế tạo cực kỳ tốn công.

Giờ mà làm thêm thì không kịp.

Để trung hòa kết giới mạnh như của Leonhart, mà không đủ nguyên liệu thì không thể nào tạo ra công suất đủ lớn.

Một phương án khác là lấy bớt lượng đang dùng cho chỗ khác để tái sử dụng.

Nhưng như vậy thì sẽ làm lệch hệ thống, gây ra lỗi ở những phần còn lại.

“Em cũng nhận ra rồi phải không? Đúng vậy. Không có dịch ma tủy thì không thể cải tiến thêm gì được nữa.”

“Hmm... Nan giải thật đấy...”

Lấy lại từ những Golem đã bị loại ư?

Không được.

Như vậy sẽ không giữ được độ tinh khiết cần thiết.

Muốn đan xen một trận pháp mạnh, bắt buộc phải dùng dịch ma tủy tinh khiết cao.

Để đấu với tên như Ydd, nguyên liệu thường sẽ chẳng đủ xài.

Tôi vẫn đang vò đầu suy nghĩ thì bất chợt cảm thấy có chuyển động phía ngoài tấm màn che.

“Trông có vẻ các cậu đang gặp khó nhỉ.”

“Giọng đó là...!”

Tôi vội lao ra ngoài, và kẻ đứng chờ sẵn là thiếu niên mang mặt nạ, Ydd.

“Chào buổi tối. Trăng hôm nay thật đẹp nhỉ.”

“Giữa đêm hôm khuya khoắt, cậu đến đây làm gì? Định do thám bọn tôi à?”

Zerof hỏi với vẻ đề phòng, nhưng Ydd chỉ lắc đầu.

“Không đâu không đâu, tôi chẳng làm chuyện mờ ám vậy đâu. Nhưng tôi biết các cậu đang rắc rối chuyện gì đấy. Cụ thể là... các cậu đang muốn trung hòa kết giới gắn trên Leonhart, đúng không? Nhưng lại thiếu dịch ma tủy cần thiết. Tôi nói có đúng không?”

“Cái...!?”

Zerof lập tức nghẹn họng.

Quá chuẩn xác, đến mức không còn gì để chối cãi.

Nhưng anh ấy lập tức trừng mắt, sấn đến gần Ydd.

“Cậu... nghe trộm bọn tôi!?”

“Tôi đã bảo là không phải mà. Để tôi cho thấy bằng chứng nhé.”

Ydd búng tay tách một cái, và một Golem nhỏ lập tức xuất hiện, vác theo một thùng gỗ to tướng.

Zerof mở ra xem và sững người.

“Đây là... dịch ma tủy!? Mà còn là loại tinh khiết cực cao!”

Tôi cũng tò mò nhìn vào.

Thùng đầy ắp dung dịch màu tím ánh kim, độ tinh khiết gần như không khác mấy so với loại tôi tự chế tạo.

“Diguardia của các cậu hình như chưa được trang bị vũ khí chuyên dùng để chống kết giới. Tôi đoán Lloyd sẽ nhận ra điểm yếu này khi nhìn thấy Golem của tôi. Nhưng để chế tạo thiết bị thì cần nguyên liệu. Nên tôi đã chuẩn bị sẵn và mang đến đây. Hy vọng các cậu sẽ nhận.”

“...Tôi không hiểu nổi. Tại sao lại giúp đỡ chúng tôi? Cậu có được gì từ việc này đâu.”

Ydd chỉ cười khẽ trước câu hỏi của Zerof.

“Có lợi chứ. Rất nhiều là đằng khác. Vì tôi sẽ được đối đầu với một Lloyd tung hết sức. Vậy thì bỏ chút công sức chuẩn bị cũng đáng chứ. Đó chính là... lý do để tôi tồn tại mà.”

Lý do tồn tại, nghe thật to tát.

Nhưng dù vậy tôi vẫn chẳng nhớ nổi cậu ta là ai.

Tôi từng thử vài lần dùng phép “Thấu thị” để nhìn dưới chiếc mặt nạ, nhưng kết giới xung quanh nó khiến tôi không thể xuyên qua được.

Lúc tôi còn đang suy nghĩ, thì Ydd quay sang nhìn thẳng tôi.

“Cậu muốn biết mặt thật của tôi à? Nếu Lloyd đánh bại Golem của tôi bằng toàn lực... thì tôi sẽ tháo mặt nạ và cho cậu thấy.”

“Ồ? Cậu hào phóng đấy. Vậy thì... tôi cũng có một điều muốn nhờ thêm.”

Ydd khẽ giật lông mày, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười bình thản.

“Trong tình huống này mà vẫn muốn đòi hỏi thêm sao... thật là tham lam đấy. Nhưng đúng chất Lloyd. Được thôi, muốn gì nữa nào? Cần tôi dâng cả mạng sống cũng được.”

“Heh, xem ra cậu đoán đúng ý tôi thật rồi.”

Ydd là thiên tài cả về Golem lẫn ma thuật.

Nếu tôi có được cậu ta làm trợ thủ, thì sẽ là một chiến lực cực kỳ đáng giá.

Tôi thực lòng muốn cậu ấy về phe mình.

Thế mà Ydd lẫn Zerof đều đồng loạt nhìn tôi với vẻ... sững sờ.

“...Ra là vậy. Cậu không xem món quà kia là đặc ân, mà là lời thách thức. Nếu muốn đối đầu với cậu, tôi phải đem cả mạng sống ra cược... Chính là điều cậu ngầm nói nhỉ. Hóa ra người thiếu quyết tâm là tôi.”

“Đúng là em trai của anh... Gan cũng không phải dạng vừa. Chắc chắn là đang nói miệng thôi, nhưng cũng đủ khiến Ydd đang phấn khích nãy giờ phải im bặt. Thật không thể coi thường.”

Cả 2 cứ lẩm bẩm gì đó mà tôi chẳng hiểu gì hết.

Tôi cũng đâu có nói gì lạ đâu mà?

“Được rồi. Tôi sẽ đem toàn bộ con người mình ra để thách đấu với cậu, Lloyd! Hẹn gặp ở trận chung kết nhé!”

“Ờ... ừ.”

Nói xong, Ydd quay lưng rời đi.

Tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng... dù sao cũng cảm ơn rất nhiều.

Số dịch ma tủy này, tôi nhất định sẽ dùng một cách xứng đáng.