"Một nhát chém chí mạngggggg――!!! Deguardia đã chém đôi Leonhart ra làm hai――!!! Trận chiến cực kỳ khốc liệt đã khép lại chỉ với một đòn! Mọi người, hãy dành tràng pháo tay thật lớn cho cả 2 chiến binh――!!!"
Tiếng hò reo vang dội khắp đấu trường.
Tôi mở nắp buồng lái Deguardia và phóng ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc tung đòn chém, tôi đã dựng kết giới quanh Ydd để bảo vệ.
Nhưng… cú nổ vừa rồi mạnh đến thế, liệu cậu ta có ổn không thì chưa rõ.
Phải nhanh chóng tìm và đưa ra ngoài.
…Mà khoan, nếu bị khán giả nhìn thấy thì phiền lắm.
Lợi dụng màn khói từ vụ nổ để tạo thêm làn khói mù, tôi nhanh chóng xông vào đống tàn tích của Leonhart.
Vừa tách được lớp vỏ ngoài, tôi lập tức phát hiện Ydd đang được bao bọc bởi kết giới của tôi.
"Ydd, cậu ổn chứ?"
"U…gu…ư…"
Cậu ta bị dội ngược vào trong kết giới, người trầy xước khá nhiều, nhưng vẫn còn sống.
Nếu cậu ta chết khi tôi còn chưa biết rõ sự thật đằng sau, chắc tôi mất ngủ 3 đêm liền mất.
Đang thở ra một hơi, thì mặt nạ của Ydd bất ngờ nứt một đường rõ to.
Đường nứt kéo dài đến tận mép, tách đôi chiếc mặt nạ rồi rơi xuống đất.
Bên dưới chiếc mặt nạ――là khuôn mặt của Ydd.
"……Là… mình?"
Đôi mắt lờ đờ, sống mũi nhỏ, môi mỏng và hàng chân mày thanh mảnh, tất cả đều giống hệt gương mặt của tôi.
"Cái… cái gì vậy trời!? Cái bản mặt này giống y chang Lloyd-sama còn gì!?"
"Chẳng lẽ là anh em sinh đôi thất lạc!? Hay chỉ là 2 kẻ giống nhau như đúc!? Không… không thể có chuyện trùng hợp tới mức đó chứ……!?"
Grimo và Jihriel há hốc miệng nhìn, tôi thì cũng ngây ra như tượng.
Chợt, Ydd hé mắt.
Nhận ra tình hình, cậu ta vội lấy tay che mặt, nhặt lại mặt nạ.
"…Cậu… đã nhìn thấy mặt tôi rồi…!"
"Cậu là…"
Tôi định hỏi thì Ydd đột ngột phá tan đống đổ nát rồi bật người lao vút lên cao.
Vẫn dùng mặt nạ che mặt, chỉ để lộ một bên mắt nhìn xuống tôi đầy căm giận.
"Tôi sẽ trả lại món nợ này."
"Đợi đã! Ydd!"
Tôi vừa hét, cậu ta đã bị một luồng gió xoáy bao lấy.
Hm?
Chưa từng thấy loại ma thuật này.
"Cậu là người tôi không bao giờ tha thứ được……"
Chỉ kịp để lại câu đó, Ydd biến mất.
Hừm…
Có vẻ là ma thuật Phi tường đã được biến đổi thành một thức độc quyền.
Tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với bình thường.
Không chỉ vậy, cậu ta còn ngắt hoàn toàn dòng ma lực để tôi không lần theo được.
Đúng là không đơn giản.
Phải công nhận, tôi bị hấp dẫn trước loại ma thuật chưa từng thấy ấy, nên đứng ngây ra trong tích tắc…
Mà như thế là chủ quan quá.
Tầm này vẫn còn kịp truy đuổi.
"Lloyd!"
Vừa định phóng đi thì Zerof lao tới bên tôi.
Albert và mọi người cũng kéo đến.
"Làm tốt lắm Lloyd! Chúc mừng em đã giành chiến thắng! Anh tự hào về em lắm đó."
"Đúng như kỳ vọng, nhóc Rody! Anh biết em làm được mà!"
Cả nhóm vây lấy tôi, kéo tôi lên ăn mừng.
Trong tình trạng bị bao vây thế này, tôi không thể dùng dịch chuyển không gian được.
Thế là Ydd đã thoát ra khỏi tầm cảm ứng của tôi…
Tốc độ đáng nể thật.
Đành bỏ cuộc vậy.
"Ơ… ừm… Vừa rồi Ydd đã biến mất không rõ tung tích, tuy nhiên――người chiến thắng vẫn không thay đổi! Xin chúc mừng Lloyd và Deguardia đã giành ngôi vô địch! Mọi người hãy vỗ tay thật to nào――!!!"
Trong tiếng vỗ tay như sấm, tôi bị ném lên tung hứng giữa đám đông.
Dù đang được mọi người ăn mừng chiến thắng, nhưng trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh về Ydd.
Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây…?
Giờ nghĩ lại, cũng đã rất lâu rồi tôi không gặp Ydd.
Không ngờ lại tái ngộ ở nơi thế này.
"Ra là… cậu ta vẫn sống khỏe nhỉ."
Tôi ngẩng nhìn bầu trời nơi Ydd vừa biến mất, thì thầm một mình.
◇◇◇
"Nào, để chúc mừng Lloyd vô địch――Cạn ly!"
Tối hôm đó, Albert và mọi người tổ chức tiệc mừng chiến thắng cho tôi.
Ai cũng vui vẻ chúc tụng… ngoại trừ tôi.
Tôi len lén ra ban công để hít gió, chẳng hứng thú gì với tiệc tùng cả.
"Không giống ngài chút nào, Lloyd-sama. Bình thường mấy lúc thế này có bao giờ thấy ngài rút lui đâu."
"Thật đấy ạ. Chẳng phải ngài vẫn thường nói tham dự các bữa tiệc như thế này cũng là để tranh thủ chút đặc ân nếu có chuyện gì xảy ra sau này… Hay là ngài vẫn còn để tâm đến chuyện của hắn ta?"
"Rốt cuộc… hắn là ai vậy?"
Trước ánh mắt dò xét của Grimo và Jihriel, tôi khẽ gật đầu.
"Ydd là một Homunculus do ta tạo ra."
"――Homunculus!?"
Cả 2 đồng loạt thốt lên.
Ê, nhỏ tiếng thôi.
"Homunculus tức là… người nhân tạo, đúng không!?"
"Đó là loại ma thuật cấm bị cho là trái với luân lý con người… Còn được xem là đỉnh cao của giả kim thuật. Không ngờ Lloyd-sama lại có thể sử dụng cả thứ đó……"
Tôi đưa tay ra hiệu bảo họ im lặng, rồi bắt đầu kể.
"…Ừ. Hồi trước, tôi có nghiên cứu chút giả kim thuật."
Thực ra, tôi học giả kim chủ yếu là để tạo Homunculus chứ không phải vì hứng thú đặc biệt gì.
Tôi nghĩ nếu có một Homunculus giống hệt mình, tôi có thể đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu ma thuật.
Chẳng hạn giao cho nó luyện kiếm thay, hoặc thay tôi tham gia mấy sự kiện phiền phức chẳng hạn.
Vì thế nên tôi tạo ra một bản sao y chang mình.
"Nhưng mà… sau nhiều chuyện, cuối cùng tôi không thể dùng nó như bản thế thân được. Cũng dễ hiểu thôi, dù lấy tóc tôi để làm mẫu, nhưng khi vừa sinh ra thì nó lại suốt ngày đòi chơi với tôi. Phiền quá nên tôi chẳng buồn để ý đến."
Tôi nuôi Homunculus trong dung dịch nuôi cấy, ép nó trưởng thành nhanh để đạt độ tuổi bằng tôi.
Nhưng vì quá trình giáo dục bị giới hạn, nên khi thức tỉnh, tâm lý nó vẫn chỉ như một đứa trẻ con.
Lúc đó tôi mải mê nghiên cứu ma thuật, thấy Homunculus suốt ngày bám theo đòi chơi thì phiền vô cùng, nên giao hẳn cho Golem chăm sóc trẻ tôi tự tạo ra.
"……Rồi không biết từ lúc nào, nó biến mất."
Cái Golem chăm trẻ mà tôi làm khá xịn, có thể pha sữa, ru ngủ, vỗ ợ hơi.
Lúc lớn thì còn biết cho đồ chơi, sách vở và làm bạn chơi cùng luôn.
Nhưng nghĩ lại thì… chắc là do chính tôi đã không dành thời gian cho nó.
"Uwaa… chuyện đó thì đúng là ngược đãi rồi đấy, Lloyd-sama. Bỏ mặc con nít không chăm lo là tội nặng ở cả Ma giới đó nha."
"Grimo nói đúng. Dù là Lloyd-sama đi nữa thì lần này tôi cũng buộc phải nghiêm túc góp ý một câu."
"Ta… ta biết là mình sai mà…"
Không cần họ nói thì tôi cũng tự hiểu.
Dù lúc đó tôi mới chỉ có 6 tuổi, nhưng nói gì thì nói, ít nhất tôi cũng có chút hối hận.
"Thật không đấy…"
Grimo lầm bầm nghi hoặc.
Tên này tuy là Ma nhân, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với mấy chuyện như thế.
"…Dù sao thì, giờ tôi cũng hiểu vì sao người đó lại mang lòng căm hận sâu đậm với Lloyd-sama đến vậy. Với mức độ ấy, chắc chắn hắn sẽ không chịu bỏ qua đâu. Kiểu gì cũng quay lại tấn công lần nữa."
"Ơ kìa, ta đã làm gì đến mức bị thù dai thế sao?"
"Chắc là hơn ngài nghĩ nhiều đấy ạ."
Khó hiểu thật.
Tôi là “người tạo ra” cậu ta cơ mà?
Thù hằn chẳng giải quyết được gì đâu…
"Lloyd-sama, kẻ đang sôi sục giận dữ thì không ai lường trước được sẽ dùng đến thủ đoạn gì. Ta nên ra tay trước thì hơn… nếu không, biết đâu Sylpha hay Ren lại bị vạ lây…! Cái đó thì… tuyệt đối không thể để xảy ra được!"
Jihriel lẩm bẩm lo lắng gì đó rất chi là “cá nhân”.
…Hmm, có lẽ nên đổi góc nhìn một chút.
Nếu căm ghét đến thế, chắc chắn lần tới cậu ta sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn.
Mà nếu cậu ta kéo đến lúc tôi đang ở trong lâu đài thì lại phải lo cho những người xung quanh, phòng bị sẽ rất bất tiện.
Sau khi bị tôi cho ăn hành tan tác, cậu mà có mang theo vài chiêu tuyệt kỹ thì cũng không lạ.
Dù tôi không muốn nghĩ đến chuyện cậu ta phá luôn cả lâu đài, nhưng cứ phòng xa vẫn hơn.
Tốt hơn là tôi nên chủ động tìm đến trước.
"Mà giờ mới nói… mình cũng đâu biết Ydd đang trốn ở đâu…"
Cậu ta đã xóa sạch dấu vết ma lực.
Khó mà lần ra tung tích lắm.
Chậc, làm sao đây nhỉ…
"Có chuyện gì à, Lloyd? Sao trông cậu có vẻ đăm chiêu quá vậy?"
Khi tôi đang vò đầu nghĩ ngợi thì Ren đột nhiên ló mặt ra từ sau vai tôi.
"Cậu đang nghĩ đến chuyện của Ydd à?"
"…Cô đoán đúng rồi đấy."
Thấy tôi ngạc nhiên, Ren bật cười khúc khích.
"Thì nhìn là biết mà. Từ lúc kết thúc trận chung kết đến giờ cậu đã cứ như vậy rồi còn gì. Hắn biến mất ngay sau trận đấu mà, cậu đang thắc mắc hắn trốn đâu đúng không? …Nhưng, có khi bọn tôi tìm được đó."
"Thật không!?"
"Ừm, bọn tôi vốn là sát thủ mà. Lần theo dấu vết của kẻ ẩn nấp là chuyên môn của bọn tôi luôn. Với lại, Galilea cũng có mối quan hệ với thế giới ngầm. Nếu nhờ cả hướng đó thì kiểu gì cũng có manh mối thôi."
Nghe cũng có lý.
Ydd vốn là Homunculus, rất có thể trước khi xuất hiện công khai đã sống lẩn khuất trong thế giới ngầm.
Nếu là Galilea từng đứng đầu tổ chức sát thủ thì hẳn phải biết kha khá chuyện.
"…Ừ. Vậy thì hỏi thử xem sao."
"Ừm!"
Ren gật đầu đầy phấn khởi.
Còn tôi, không chần chừ thêm, lập tức sử dụng dịch chuyển không gian.