“Ôô!! Magica Miriya bị đánh bay rồi——!!”
Cùng lúc tiếng bình luận viên vang lên, Magica Miriya bị quật ngã xuống đất.
Bụi đất mịt mù bốc lên, Golem ấy quỳ gối, cố gắng đứng dậy nhưng chỉ phun ra những luồng hơi nước từ các khớp, trông chẳng còn chút sức lực nào.
Deguardia, với khẩu pháo ma lực trên tay, đứng sừng sững nhìn xuống đối thủ.
“Mạnh quá! Mạnh quá mạnh quá quá mạnh luôn! Quá áp đảo! Deguardia hoàn toàn đè bẹp Magica Miriya——!!”
Y như bình luận viên nói, trận này 1 chiều hoàn toàn.
Ngay từ đòn mở màn, phát pháo ma lực đầu tiên của Deguardia đã khiến đối thủ lảo đảo.
Rồi khi Magica Miriya còn chưa kịp lao lên thì những loạt đạn dồn dập tiếp theo đã khiến nó mất thế hoàn toàn, nhanh chóng bị đẩy lùi.
Mà tôi cũng chỉ nhét vào đạn pháo có mỗi loại ma thuật thượng cấp thông thường thôi mà…
Hay là Magica Miriya thật sự chỉ là cái vỏ rỗng bên ngoài nhỉ?
“Ừm, khá ổn đấy. Đủ sức chịu được trận chiến Golem rồi.”
“Yeahhh! Tuyệt lắm anh Zerof! Cứ thế mà nghiền nát luôn đi!”
Albert và Dian thì phấn khích trước màn trình diễn của Deguardia.
Trái lại, đội bên kia thì trông như mất hết tinh thần.
Cũng đúng thôi.
Để chế tạo một con Golem phải đầu tư bao công sức, thời gian, tiền bạc…
Ấy thế mà vừa vào vòng đầu đã bị đập cho không kịp ngáp, ai mà chẳng sụp đổ tinh thần.
Chỉ có một người vẫn chưa chịu từ bỏ.
“Ch-chưa đâu… ta vẫn chưa thua mà…!”
Người điều khiển Magica Miriya tên Rugol gào lên.
À, mỗi con Golem đều có loa phóng thanh nên tiếng của người điều khiển vang khắp sân đấu.
Hắn xoay tròn cây trượng trong tay rồi chĩa thẳng về phía Deguardia.
Viên ngọc gắn ở đầu trượng lập tức phát sáng chói lòa.
“Run rẩy đi, hỡi đại địa. Trỗi dậy đi, tầng đá sâu thẳm. Há miệng ra mà nuốt lấy mọi thứ đi——Chấn kích nham——!”
ĐÙÙÙÙÙÙNG!!
Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên.
Có vẻ hắn định thi triển ma thuật, nhưng Deguardia đã ra tay trước.
Đòn pháo ma lực bắn vỡ đầu Magica Miriya, khiến nó gục ngã và lại thêm một tràng cổ vũ nổ ra.
“Ôi không——!! Đòn phản công bất thành——!! Với phần đầu bị phá hủy, Golem sẽ bị xem là thua cuộc! Vậy là trận khai mạc đầy kịch tính của đã có người chiến thắng——DeGuardia và tuyển thủ Zerof!! Mọi người, hãy dành một tràng pháo tay rộn ràng nào!!”
WAAAAAAA!!!
Trong tiếng hò reo vang dội, Deguardia từ từ rút lui về khu vực chờ.
◇◇◇
“Anh Zeroff! Anh không định xuống à?”
Trận đấu kết thúc rồi mà Zerof vẫn chưa chịu rời khỏi buồng lái.
Sau vài tiếng gọi, lớp giáp ngoài hé mở, khuôn mặt anh ló ra.
“Giờ là phần của em đấy, Lloyd.”
“Hả?”
Tôi còn chưa kịp hiểu gì thì một tràng cười sang sảng vang lên.
“Hahahaha! Các cậu làm tốt lắm!”
Là Rugol.
Hắn đến làm gì đây?
“Hãy cùng bắt tay để tán dương cho một trận đấu hay. Dù gì thì thắng thua cũng là chuyện thường tình, lần này nữ thần chiến thắng mỉm cười với các cậu thôi! Lần tới, ta sẽ không để thua đâu đấy!”
Vừa nói, hắn vừa chìa tay ra và… nháy mắt 1 cái.
Tôi hơi ngơ ngác nhưng cũng lịch sự bắt tay lại.
“Chậc, cái điệu nói như thể tụi mình ăn may mà thắng ấy. Muốn ăn đấm hả?”
“Gan lì thật đấy… Không biết chính mình thua tan tác thế nào à…”
Grimo và Jihriel thì đang càu nhàu đầy khó chịu.
Có vẻ cái “phần của tôi” mà Zerof nói lúc nãy là ứng xử với những người tới chúc mừng sau trận.
Cũng không vấn đề gì… nhưng hình như ai cũng tưởng tôi mới là người điều khiển Deguardia thì phải?
“Cậu đã đánh bại ta. Nhất định phải giành chức vô địch đấy nhé! Ta đặt niềm tin vào cậu! Nhưng mà, đây chưa phải là kết thúc đâu! Lần tới nhất định ta sẽ là người chiến thắng! Cho nên cậu cũng đừng có thua trước khi gặp ta đấy! Chúc các cậu may mắn! Hahahaha!”
Nói xong, Rugol cười lớn rồi rời đi.
Mà nè, người điều khiển là Zerof chứ không phải tôi đâu nha…
“Cậu là người điều khiển Deguardia đúng không! Xin hãy nhận lời phỏng vấn!”
“Cho tôi xin chữ ký với!”
“Tôi nữa tôi nữa!”
Hể… nguy rồi.
Đám đông bắt đầu kéo đến.
Không trách được Zerof khi ảnh trốn trong buồng lái luôn.
Nhưng giờ tôi cũng đâu thể để mọi người thất vọng.
Thế là đành phải tiếp chuyện từng người một.
“Chào ha~ Lloyd, Golem cậu siêu thật đó.”
Đang ngồi nghỉ xem trận sau, Tao xuất hiện, vừa vẫy tay vừa cười.
“Ủa, Tao cũng tham gia à?”
“Tôi đâu định thi đâu, là ông nội ép đấy.”
Tao thở dài ngao ngán rồi nói tiếp.
“Ổng với mấy ông bạn đồng hương đã bí mật chế tạo con đó từ trước rồi. Thế rồi chẳng hiểu sao tôi lại thành người lái nó.”
Cô liếc mắt sang chỗ góc sân, nơi có một con Golem dáng mảnh, phong cách ngoại quốc, dưới chân là ông nội của Tao cùng vài cụ già khác đang vẫy tay rối rít về phía này.
Tao lại thở dài thêm phát nữa.
“Mà thôi, tôi cũng chịu ơn mấy cụ đó rồi. Coi như tặng họ chút kỷ niệm trước khi nhắm mắt đi. Haiz… mình đúng là đồ cả nể.”
Thuật luyện đan vốn là ma thuật ngoại quốc tác động lên dòng khí trong cơ thể qua dược đan.
Nói cách khác, họ là phiên bản “luyện kim thuật sư phía Đông”.
Nếu vậy, Golem của họ đúng kiểu “Golem phía Đông” rồi còn gì.
Với Tao là người điều khiển, tôi đoán họ sẽ dùng nội khí để vận hành cỗ máy.
Khí lưu thông tốt hơn ở chất hữu cơ như vải hay gỗ, nên con Golem nhỏ nhắn ấy vẫn có thể hoạt động ổn định.
Nghe thú vị đấy.
Nhất định tôi phải tìm hiểu sâu hơn mới được.
“Thế nên Lloyd, giờ chúng ta xem như đối thủ nhé. Cậu mà thua trước khi gặp tôi là không được đâu đó.”
“Ừ, Tao cũng cố lên nhé.”
Tao nắm tay tôi làm động tác đập tay động viên.
Giải đấu vẫn tiếp tục tiến hành suôn sẻ, từng trận lần lượt phân định thắng bại.
Có kẻ thắng thì cũng sẽ có người thua.
Tôi nhìn thấy vài đội đang lặng lẽ thu dọn những Golem bị phá hủy, mắt đỏ hoe vì tiếc nuối.
Grimo thở dài nói nhỏ:
“Uầy… nhìn cũng tội ghê. Mấy con Golem đó rõ ràng là được chăm chút cực kỳ. Không biết họ đã bỏ ra bao nhiêu công sức nữa…”
“Tội gì chứ? Họ đã tận hưởng quá trình tạo ra nó rồi. Qua mỗi lần chế tạo như thế, họ sẽ lĩnh hội thêm nhiều kỹ thuật, kiến thức. Công sức bỏ ra, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại với chính họ thôi. Chẳng phải lãng phí đâu.”
Họ đã cháy hết mình vì đam mê, thế thì đâu có gì phải tiếc nuối.
Dù có bị phá hủy, nhưng từ đó, chắc chắn họ sẽ học được nhiều điều hơn.
Ừ, tôi tin là vậy.
“Đúng là phong thái của ngài Lloyd. Chính tinh thần đó mới là thứ khiến ngài luôn nỗ lực và tiến bộ không ngừng mỗi ngày.”
“...Người có thể nghĩ thông suốt như vậy, ta dám cá là hiếm lắm đấy…”
Grimo thì lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang chứng kiến một sinh vật lạ, nhưng tôi có nói gì kỳ quặc đâu cơ chứ.
Trong lúc đang trò chuyện thì Rugol lại vẫy tay tiến về phía tôi.
“Chào Lloyd, cậu vẫn đang tận hưởng không khí lễ hội chứ?”
Vừa cười toe toét, hắn vừa thoải mái ngồi xuống cạnh tôi.
“Trời ơi, Golem Fight đúng là khiến người ta phấn khích đến run cả người! Thời gian cứ như bay vèo cái là hết! Nhìn đi Lloyd, cú đánh vừa rồi của Kingfisher bằng chiếc vây đuôi khổng lồ ấy tuyệt vời quá đúng không? Mà cũng phải nể bộ giáp thành lũy của Gigaluke thật đấy, chống chịu được đòn đó luôn cơ mà! Chậc, nếu Magica Miriya của ta còn trụ lại thì đã được tham chiến với họ rồi!”
Rugol trông thật sự hào hứng khi dõi theo các trận đấu Golem.
Người như hắn luôn giữ được tinh thần vui vẻ, không bị đánh gục bởi thất bại, thực sự là kiểu người mạnh mẽ.
Tôi chắc hắn sẽ biến trận thua vừa rồi thành động lực cho lần tới thôi.
“Ừ, trận nào cũng hấp dẫn cả. Nhưng mà... Golem Gigaluke ấy, có khối lượng đồ sộ vậy mà sao lại vận hành trơn tru được nhỉ? Tôi thấy lõi năng lượng của nó đâu có mạnh đến thế.”
“Fufufu, công suất cao thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng nếu biết dùng hệ bánh răng hợp lý thì vẫn có thể tạo ra lực lớn từ nguồn năng lượng nhỏ đấy. Trong bộ giáp đó chắc toàn là bánh răng thôi!”
“Vậy sao? Nhưng chỉ dùng cơ cấu bánh răng thôi thì khó mà di chuyển được khối lượng như thế. Tôi nghĩ họ còn dùng công nghệ gì khác nữa.”
“Hừm… cũng có lý đấy! Vậy thì sao, Lloyd, ta sang hỏi trực tiếp người điều khiển đi! Đúng lúc trận đấu vừa xong luôn!”
“Ý hay đấy. Tôi cũng muốn tìm hiểu về Golem hình cá nữa. Cái đòn đánh bằng vây đuôi của nó mạnh thật, không rõ cơ chế vận hành ra sao.”
Công nghệ Golem thời nay đúng là ngày càng tiến bộ.
Tham gia lễ hội lần này quả không uổng công chút nào.
Khi tôi và Rugol đang hào hứng trò chuyện về Golem, tiếng reo hò từ phía khán đài lại vang lên.
"Xin chờ đợi đã lâu! Trận đấu cuối cùng trong ngày hôm nay! Ydd với Golem Leonhart sẽ đối đầu với Tao cùng Raokungfu! Trận đấu bắt đầu ngay sau đây——!"
Giọng người dẫn chương trình vang lên khiến tôi bất giác dừng bước.
Ồ, đến lượt Ydd ra trận rồi à?
Và đối thủ lại là Tao?
Trận này thì không thể bỏ lỡ rồi!
“Tôi ra đó xem đây. Rugol, cậu đi hỏi chuyện mấy người kia giùm nhé.”
“Ừ hứm, đã là yêu cầu của bạn bè thì không thể từ chối được! Lloyd, hãy xem kỹ trận đấu đó nhé!”
...Từ bao giờ mà tôi với hắn thành bạn rồi nhỉ?
Tôi tặc lưỡi rồi tiến về quảng trường.
Chà chà, đúng là trận đấu được mong đợi nhất có khác, đông người quá chừng.
Kiểu này chắc chẳng chen nổi lên hàng đầu rồi.
“Ta có thể dùng Ma Thuật Thần Thánh tẩy não đám người phía trước để mở lối, ngài Lloyd thấy sao?”
“Thằng thiên sứ điên này, làm vậy chẳng khác nào tự vác bảng ‘tao là kẻ đáng ngờ’ cả!”
Tôi vừa lơ đãng nghe 2 đứa kia đấu khẩu, vừa cố tìm chỗ trống thì như từ hư không bước ra, Sylpha xuất hiện.
“Thưa ngài Lloyd, tôi đoán người sắp đến nên đã đi trước để chuẩn bị. Tôi đã giữ được chỗ tốt nhất ở hàng đầu, mời người theo tôi.”
“Chuẩn không cần chỉnh, cảm ơn nhiều nhé, Sylpha.”
“Tôi rất lấy làm vinh hạnh.”
Sylpha cúi đầu một cách trang trọng rồi dẫn tôi len lỏi qua đám đông đến chỗ đã giữ sẵn.
“Ồ, tới rồi à Lloyd.”
“Trễ quá đấy nhóc Rody, mau ngồi xuống đây.”
“Vâng.”
Tôi nghe lời ngồi xuống giữa Albert và Dian, đưa mắt về phía 2 Golem đang đối đầu nhau trong sân.
Cả khán đài nín thở dõi theo.
Không khí căng thẳng đến độ có thể cắt bằng dao.
Trận chiến giữa Ydd và Tao sắp sửa bắt đầu.