Nơi tôi được dẫn đến là doanh trại của đội cận vệ riêng của anh Albert.
Bình thường nơi này chỉ có vài chục người, vậy mà giờ đã tăng lên đến khoảng 300.
Có lẽ anh ấy đã gọi hết những người đang làm nhiệm vụ ở nơi khác về.
“Oo, trông hoành tráng thật đấy. Chừng này người sẽ chiến đấu dưới trướng anh Albert à?”
“Không đâu. Dù có sở hữu ma kiếm, đội quân với số lượng thế này thì cũng chẳng làm nên trò trống gì. Nhưng theo dự tính của anh, quân số cuối cùng sẽ lên đến khoảng hai vạn.”
“Gì cơ!? À… em hiểu rồi, chắc là sẽ chiêu mộ thêm từ dân chúng đúng không?”
Trong chiến tranh hay khi cần tiêu diệt đám ma vật tràn ra ngoài, thường có rất nhiều nông dân hay dân thường tình nguyện gia nhập quân đội.
Vì phải đánh cược cả mạng sống, họ được trả công rất hậu hĩnh, thành ra cũng không ít người hám lợi mà lao vào.
Bản thân tôi, ở kiếp trước, cũng đã vài lần tham gia mấy cuộc chiến kiểu đó để kiếm tiền nghiên cứu mà.
Nhưng Albert lại lắc đầu.
“Làm vậy không sai, nhưng lính tạp nham thì sĩ khí thấp, chất lượng cũng kém. Mà đánh ma vật thì đâu đơn giản vậy. Lần này anh sẽ dùng cách khác… cứ chờ mà xem.”
“Ờm… vâng…”
Albert nháy mắt tinh nghịch, rồi bước ra đứng trước mặt các binh lính.
“Các cậu đã tập hợp đông đủ rồi, ta rất vui vì điều đó.”
Nghe lời chào mở đầu ấy, binh lính không giấu nổi vẻ bất an.
Dù đã quen với chiến trận, nhưng quy mô chiến sự lần này vượt xa mọi thứ họ từng trải qua.
Tôi cũng vậy thôi.
Ở kiếp trước, lần đầu ra chiến trường tôi cũng lo lắng muốn chết.
…Mà sau đó thì lòng tham thắng thế, tôi lại tiếp tục tham gia mấy trận nữa để gom tiền nghiên cứu.
Albert liếc nhìn những gương mặt căng thẳng đó rồi bật cười khẽ.
“Này này, đừng có làm bộ mặt u ám thế chứ. Đây là cơ hội đấy, các cậu biết không?”
Anh dừng lại một nhịp, rồi tiếp lời.
“Các cậu đều là con thứ ba, thứ tư của quý tộc, những người không thể kế thừa gia nghiệp. Vì khó khăn mà mới tìm đến ta. Nhưng ta không nhận các cậu vì thương hại. Khác với trưởng tử được hưởng tất cả ngay từ khi sinh ra, hay thứ tử được chia phần sót lại, các cậu phải tự tay giành lấy con đường sống cho mình. Và chính điều đó tạo nên sức mạnh tinh thần. Đợt đại bạo tẩu lần này là quốc nạn chưa từng có. Ai lập công sẽ được ban thưởng xứng đáng thậm chí là thứ khiến mấy ông anh trưởng nhà các cậu cũng phải ganh tị đấy.”
Lúc nhận ra thì đám lính đã ngẩng đầu lên rồi.
Khuôn mặt u ám khi nãy giờ bừng sáng, đôi mắt cũng ánh lên sự quyết tâm.
Albert nhìn họ một lượt, gật đầu hài lòng.
“Ừm, tốt lắm. Thêm nữa, đội của các cậu được trang bị cả ma kiếm mà ngay cả đội quân của anh Schneizel cũng không được phát đủ. Anh cũng đã cho người đi khắp các khu dân cư để giúp các cậu mở rộng mối quan hệ. Chỉ cần các cậu cất lời, người tài và tiền bạc sẽ tự tìm đến. Giờ chỉ còn một việc: lập công!”
“WAAAAAAAA!!”
Cả doanh trại vỡ òa trong tiếng hò reo.
Không còn dấu vết của sự sợ hãi ban nãy, sĩ khí của quân lính đã được đẩy lên đỉnh điểm.
“Ồ, đánh vào mặc cảm tự ti rồi tung ra phần thưởng… đúng là cao tay đó chứ.”
“Họ vốn là những người luôn bị đè nén trong im lặng. Giờ có vũ khí, có động lực để chứng minh bản thân thì hẳn nhiên sẽ bùng cháy thôi.”
Grimo và Jihriel gật gù, tỏ vẻ ấn tượng trước cách Albert xử lý tình huống.
Anh ấy vốn giỏi khoản này.
Đám lính giờ thì đầy hừng hực khí thế.
“Được rồi, khi tinh thần đã sẵn sàng, để ta giới thiệu các phó quan của đội. Trước hết là người mà các cậu chắc cũng biết: Đệ thất hoàng tử, Lloyd De Saloum!”
…Tiếng vỗ tay lác đác vang lên.
Tôi vẫy tay chào lại, không khí tụt dốc thảm hại so với màn tung hô khi nãy.
Cũng phải thôi, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Vì muốn tránh gây chú ý nên trước giờ tôi toàn cố ý nhường công cho người khác.
Thế nên binh lính nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi cũng là chuyện bình thường.
“Bọn họ đúng là chẳng biết gì cả. Nếu đi theo ngài Lloyd thì mấy cái công lớn chắc như bắp rồi còn gì.”
“Thật là ngu ngốc. Đến sức mạnh của chủ nhân Lloyd mà cũng không nhận ra…”
Grimo và Jihriel bắt đầu lẩm bẩm than vãn.
Mà cũng đúng, chẳng ai lại muốn làm việc dưới quyền một đứa trẻ cả.
Có vẻ Albert cũng hiểu điều đó nên chỉ cười gượng.
Mà nếu biết vậy, sao anh ấy vẫn giao cho tôi làm phó quan nhỉ?
“Và người còn lại, Sias, tiến lên.”
“Rõ!”
Một người đàn ông đứng đầu hàng tiến ra trước.
Tóc dài màu vàng kim và đôi mắt sắc lạnh.
Khi Sias bước đến cạnh Albert và cúi chào, cả doanh trại bùng nổ tràng pháo tay dữ dội.
Khác hẳn tôi.
Đúng là không thể sánh được thật.
“Được đấy, nổi tiếng quá ha.”
“Sias lo Revenant. Con trai thứ ba của một đại quý tộc nằm trong 10 nhà lớn của Saloum, gia tộc Revenant. Tốt nghiệp thủ khoa Học viện Ma thuật Quốc gia, sau đó còn vào trường quân sự học chiến thuật. Được lính tin tưởng, lại là pháp sư chỉ đứng sau Albert về thực lực. Nhưng dù gì thì cũng chẳng đáng so với ngài Lloyd, không cần so luôn cũng được rồi.”
Sylpha đứng bên cạnh, mặt cau lại đầy bất bình.
Học viện Ma thuật Quốc gia à… nơi đó là chỗ tôi từng học ở kiếp trước.
Nghe mà thấy hoài niệm ghê.
Sias chắc cũng cỡ 30 tuổi. Nếu tôi không chết sớm thì giờ chắc cũng tầm tuổi đó.
Có khi từng là đồng môn cũng nên.
Dù gì thì lúc đó tôi là dân thường, chẳng có bạn bè gì nên cũng không quen biết ai cả.
Đang mải hồi tưởng thì tôi bắt gặp ánh mắt Sias đang nhìn mình.
“À, cậu là Lloyd đúng không? Tôi có nghe danh rồi. Mới 10 tuổi mà đã được gọi là ‘thanh kiếm giấu trong tay áo’ của ngài Albert cơ đấy.”
“À, hahaha… chắc lời đồn hơi quá đà thôi…”
Không biết cái tin đó từ đâu mà ra nhỉ.
Tôi nhớ là mình luôn cố sống kín đáo mà.
“Dù sao thì, giờ chúng ta là đồng đội. Hãy cùng nhau hợp sức vượt qua quốc nạn này nhé.”
Sias chìa tay ra, tôi cũng đưa tay bắt lấy.
Ngay lúc đó, cậu ta truyền một luồng ma lực vào tay phải.
Ồ, là trò "đo ma lực" đây mà.
Một trò chơi bắt tay giữa pháp sư, trong đó cả 2 sẽ cố điều chỉnh lượng ma lực sao cho cân bằng tuyệt đối.
Một cách thú vị để làm quen với nhau đấy…
Rồi, chơi luôn!
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lượng ma lực, lập tức cân bằng với cậu ta.
Sias có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại điều chỉnh lại ma lực.
Tôi cũng điều chỉnh theo tức thì.
…Nhưng mà này, sao toàn đặt ở mốc thấp thế?
Lượng ma lực bé tí thế này điều chỉnh khó chịu thật.
Sau vài lần qua lại, cuối cùng Sias cũng rút tay lại.
Phew, cuối cùng cũng xong.
Thôi thì trò chơi kết thúc, chắc đã tạo dựng được chút thân thiết rồi nhỉ?
Tôi nở một nụ cười thân thiện, nhưng Sias lại đang chau mày.
“...Sao thế, Sias?”
“À, không có gì! Xin lỗi nhé. Tôi chỉ hơi lơ đãng một chút thôi. Tha lỗi cho tôi nhé, Lloyd.”
Sias vội vàng nở nụ cười rồi buông tay tôi ra.
…Không biết cậu ta bị sao nữa.
“Mình chỉ định thử xem cậu ta thế nào thôi, nhưng không ngờ lại khiến mình ngạc nhiên vậy. Tưởng là con nít nên đánh giá thấp, ai ngờ ma lực gần ngang ngửa mình. Quả là ‘thanh kiếm giấu trong tay áo’ của ngài Albert. Nhưng mình cũng chưa tung hết sức. Dù có nhiều ma lực cỡ nào thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chiến trường còn vô số yếu tố khác định đoạt thắng bại. Sẽ đến lúc tôi cho cậu biết điều đó thôi… Fufufu…”
Sias đang lầm bầm gì đó trong miệng, có lẽ là vì đang cảm thấy áp lực khi phải đảm nhận vai trò phó quan.
Chừng đó binh lính giao vào tay cậu ta, thì áp lực cũng không lạ.
Chỉ một quyết định sai lầm thôi là có thể khiến người ta mất mạng.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến tôi bắt đầu thấy căng thẳng.
“Cả 2 phó quan sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt đội quân và chiêu mộ thêm binh lính. Nếu có thể tập hợp được khoảng 5.000 người thì sẽ rất tốt. Ta trông cậy vào các cậu đấy… Giải tán!”
Theo lệnh của Albert, binh lính lục tục giải tán.
Tôi lặng lẽ dõi theo họ, trong đầu không ngừng suy tính.
5.000 người sao…
Như lời Albert nói, bọn họ chắc sẽ tận dụng các mối quan hệ để thuê lính đánh thuê.
Nhưng dù là lính thuê thì cũng là con người, cũng mang sinh mạng.
Tôi thì chẳng ngại chuyện tự mình xông pha chiến trận cho lắm, nhưng kéo theo người khác mà để họ chết vì mình thì tôi không hứng thú gì.
Tôi nghe nói, khi lính tử trận, đội trưởng còn phải đích thân đến xin lỗi gia quyến của người ta cơ mà.
Phải nghĩ ra cách nào đó để tránh được việc gánh vác trách nhiệm này…
“—Phải rồi! Nếu dùng thứ đó thì…!”
Vừa có thể tập hợp một đội quân đông đảo, vừa tránh được tổn thất sinh mạng, lại còn có thể thỏa sức vui chơi trong trận chiến quy mô lớn.
Nếu đã nghĩ ra rồi thì không cần do dự nữa.
Tôi sẽ bắt tay chuẩn bị ngay từ bây giờ!