“Nếu ta bố trí binh lính dọc trước cổng thế này thì sao?”
“Không được, không được. Trận hình yếu ớt như thế sẽ bị đánh tan chỉ trong chớp mắt thôi!”
“Phải đó, phải đó! Thay vì thế, cứ cố thủ trong cổng là được rồi. Ở đó đã được yểm ma thuật tăng cường vĩnh cửu, bọn ma vật dù có đông đến mấy cũng chẳng thể phá nổi đâu!”
“Ngây thơ quá. Chúng sẽ dẫm lên xác đồng bọn mà trèo qua tường thôi. Phải bố trí quân ngay trước cổng để chặn chúng lại.”
“Ngươi khùng à!? Làm thế thì lực lượng phòng thủ ở cổng không đủ! Biết bọn ma vật nhiều cỡ nào không hả!?”
“Phải đấy! Với cái số lượng khủng khiếp ấy thì chúng sẽ tràn cả sang hai bên sườn núi gần cổng mất! Không cách nào cản nổi đâu!”
Cả hội nghị đang nổ ra một trận tranh luận dữ dội.
Ồ, đúng là không khí của một cuộc họp quân sự, sôi sục thật đấy.
Những quân cờ tượng trưng cho binh lính và ma vật bị đẩy qua lại liên tục trên bản đồ trải giữa phòng.
Tính ra cuộc họp này đã kéo dài hơn 3 tiếng, các tướng lĩnh dần để lộ vẻ mỏi mệt.
“Haizz, chừng nào mới xong đây chứ. Tôi buồn ngủ quá rồi…”
“Tôi cũng nhức đầu luôn rồi. Không hiểu sao ngài vẫn theo kịp được đấy, ngài Lloyd…”
Grimo và Jihriel trông có vẻ kiệt sức, nhưng tôi thì hoàn toàn ngược lại.
“2 người nói gì thế. Được nghe mấy chuyện hấp dẫn thế này đâu phải lúc nào cũng có cơ hội.”
Ma thuật quân sự có bản chất rất khác với ma thuật thông thường.
Vì tính bí mật cao nên gần như không được ghi chép thành sách, trước giờ tôi chỉ có thể tự suy đoán.
Thế mà trong cuộc họp này, chúng lại được nhắc đến liên tục, nhờ đó tôi có thể nắm bắt khá rõ cách vận dụng chúng.
Ra là vậy.
Họ tăng sức mạnh bằng cách giới hạn số lần thi triển, hoặc ngược lại, giảm sức công để mở rộng phạm vi hiệu quả.
Thậm chí còn đơn giản hóa đến mức bất kỳ ai cũng có thể sử dụng được.
Nếu ai cũng dùng được ma thuật, số lượng pháp sư sẽ tăng, kéo theo mặt bằng trình độ cũng nâng lên.
Mà một khi nền tảng phát triển, đỉnh cao cũng sẽ vươn xa hơn.
Nhờ những ý tưởng linh hoạt của người ngoại đạo, biết đâu lại sinh ra nhiều nhánh ma thuật mới.
Cứ thế mà cải tiến liên tục, sớm muộn gì giới pháp sư cũng mạnh lên, và tôi sẽ có thêm cơ hội để tiếp cận nhiều loại ma thuật hơn nữa.
“Nhưng mà Lloyd kìa, thằng nhóc đó ngồi nghe ngoan thiệt chớ. Không lẽ nó hiểu được hết nội dung cuộc họp?”
“Lloyd là một đứa trẻ rất thông minh. Có lẽ lý do em ấy nằng nặc đòi tham gia là vì hứng thú với ma thuật quân sự. Loại ma thuật này tuy đơn giản nhưng hiệu quả lại cao, vì vậy thường bị cấm truyền rộng rãi. Với năng lực của Lloyd thì chắc chắn có thể học rất nhanh.”
“Đừng có nói nhảm, Albert! Ma thuật quân sự tuy có dễ hơn ma thuật bình thường, nhưng vẫn cần những binh lính xuất sắc học hàng tháng trời mới nắm được đó! Đừng có lôi cái chuyện ‘học liền được’ ra mà bịa nữa!”
“Phải vậy mới là Lloyd chứ. Chuyện ‘bịa’ đó đúng là phong cách của em ấy mà.”
Kruse và Albert có vẻ đang thì thầm gì đó, nhưng tôi thì vẫn bị cuốn vào buổi họp.
“Mà nói mới nhớ, vị đại ca mặt sắc như dao cạo đó vẫn chưa nói lời nào nha.”
“Vâng, cứ trừng trừng nhìn bản đồ không chớp mắt lấy một lần. Thật là đáng sợ…”
Schneizel đang đặt trước mặt một bàn cờ gọi là Binh Kỳ, một trò chơi chiến thuật trên bàn giống cờ vây.
Anh ấy sắp xếp các quân cờ như thể đang dựng lại thế trận giữa quân ta và kẻ địch, rồi lặng lẽ quan sát.
Mà tôi cũng cảm thấy từ nãy tới giờ tình hình có vẻ đang bế tắc.
Ý kiến đưa ra dường như đã cạn, không có thêm phát hiện mới nào về ma thuật quân sự nữa, tiếc thật…
Ơ?
Lúc nhận ra thì cả căn phòng đã im bặt, ai nấy đều hướng ánh mắt về phía Schneizel.
Ra là… tất cả đang chờ quyết định của tổng tư lệnh.
Hmm, tôi cũng tò mò đấy.
“À… anh Schneizel ơi. Rốt cuộc anh tính đối phó với cuộc đại bạo tẩu này thế nào ạ?”
Thế là tôi lén lén hỏi thử.
Schneizel liếc tôi bằng ánh mắt sắc như dao, rồi lặng im suy nghĩ một chút trước khi di chuyển một quân cờ.
“Ồ! Bố trí lệch hẳn sang một bên… như thể dụ quân địch lên núi vậy. Nếu thế thì bên địch sẽ hành động kiểu này nhỉ…”
“…”
Tôi cũng đưa tay đẩy một quân cờ.
Schneizel liền đáp lại bằng nước đi tiếp theo.
Cứ thế, cả 2 chúng tôi lần lượt di chuyển các quân cờ, và lúc nhận ra thì đội quân ma vật tôi điều khiển đã bị vây chặt không lối thoát.
“Ôi trời, thua mất rồi. Anh giỏi thật đấy, anh Schneizel!”
“Trong chiến trường thực tế thì chẳng bao giờ diễn biến được trơn tru thế này đâu.”
“Ahaha, em sẽ cố gắng luyện thêm.”
Phải rồi, đúng là Schneizel, người được mệnh danh là vị tướng mạnh nhất vương quốc Saloum.
Tôi từng chơi khá ổn trong kiếp trước, thậm chí còn tham gia vài giải đấu cờ để kiếm tiền thưởng nữa…
Vậy mà giờ bị đánh bại một cách thảm hại thế này.
Mà cũng đúng thôi, tôi đã bỏ chơi lâu rồi.
Sau khi chuyển sinh, có mấy khi được dịp chơi lại đâu.
“Dám trò chuyện với ngài Schneizel lúc ngài ấy đang tập trung, lại còn thách đấu chơi cờ… Lloyd-sama thật gan dạ. Tôi chỉ cần bị ánh mắt đó liếc qua một cái là đã đông cứng cả người rồi…”
“Chưa kể, hiếm ai có thể cầm cự trước Schneizel-sama lâu đến thế. Cách cậu ta đặt quân, tính toán bước đi, đúng là không giống một đứa trẻ 10 tuổi chút nào. Không hổ danh là con át chủ bài bên cạnh Albert-sama.”
“Tôi đã nghi là ngài Schneizel sẽ không để một đứa nhóc ở lại cuộc họp nếu không có lý do chính đáng… nhưng không ngờ lại ghê gớm đến vậy…”
Mấy vị tướng thì thào gì đó, có vẻ là đang bàn tán về tôi.
Chết rồi… chẳng lẽ họ đang tức giận vì tôi tùy tiện chơi đùa giữa lúc họp hành nghiêm túc?
“Khốn thật… chơi với Lloyd vui đến vậy sao… em ghen tị quá, anh Schneizel ơi…”
Cả ánh nhìn tha thiết của Albert nữa, sao tự dưng lại như lửa đốt thế kia.
Chắc mình lỡ làm chuyện quá đà rồi.
Phải tự kiểm điểm thôi…