“Ngon! Thật sự quá ngon! Sylpha, tay nghề cô lại lên tay rồi đó!”
“…Ừm, tuyệt hảo.”
“Xin đa tạ.”
Kruse ăn ngấu nghiến như mãnh thú sổng chuồng.
Dù ăn một cách điềm tĩnh, nhưng Schneizel cũng chẳng thua kém về tốc độ lẫn lượng ăn.
“Quả là 2 người ăn khỏe thật.”
“Nhưng mấy cô hầu như Sylpha cũng không chịu thua đâu. Nhìn xem, họ đang chuẩn bị món ăn mới với tốc độ thần sầu kìa.”
Ngoài cửa, Sylpha và các hầu gái tất bật ra vào như con thoi.
Từng đĩa, từng khay thức ăn nóng hổi được đưa lên bàn liên tục.
“Ghê thật… Hai người này ăn gần bằng nguyên tầng lính dưới nhà rồi đấy.”
“Đó là thể chất Ma túc đấy. Sinh ra mang ma lực mạnh mẽ, lại theo con đường chiến đấu thay vì luyện pháp, nên phần ma lực không dùng đến sẽ khuếch tán khắp cơ thể, khiến thể chất và sức mạnh vượt trội. Nhưng đổi lại, cơ thể cần năng lượng gấp bội, nên lượng ăn cũng khủng khiếp.”
À, tôi từng nghe qua.
Nhưng tận mắt thấy thì đây là lần đầu.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cả 2 người đều không phát ra chút ma lực nào.
Có khi nếu tôi không học ma thuật mà theo con đường vũ lực, tôi cũng thành ra như vậy.
“Lloyd-sama cơ bắp cuồn cuộn à… xin lỗi nhưng tôi không dám tưởng tượng đâu…”
Grimo rùng mình ra mặt, nhưng tôi nghĩ nếu thật thế cũng sẽ ngầu đấy.
Mà thôi, tôi vẫn thích dùng ma thuật hơn.
“…Anh, chị. Giờ em có thể xin 2 người trò chuyện một chút được không?”
Sau một lúc, khi thấy họ bắt đầu ăn tráng miệng, Albert khẽ lên tiếng.
“Ừm. Dạ dày cũng vừa đủ no rồi.”
“…Nói đi.”
Albert cúi đầu một cách kính cẩn.
Cùng lúc đó, các quan tướng bước vào phòng.
Từ Đoàn trưởng Kỵ sĩ, Chánh văn quan, cho đến các tướng quân của Quân đoàn ba, bốn, năm, toàn là những người thường chỉ thấy quanh vua, bận rộn lo liệu chính sự và chiến sự.
Trong tay họ là bản đồ, kế hoạch chiến lược, bảng thống kê lương thực, binh lực, các loại tài liệu quan trọng khác.
“Như các vị đã biết, hiện nay đất nước ta đang đối mặt với một đợt Đại Bạo Tẩu quy mô khủng khiếp. Theo thống kê, có bảy đàn ma vật, mỗi đàn lên tới mười vạn. Trong đó, có một đàn vượt quá 20 vạn. Tổng cộng, gần 1 triệu ma vật đang tiến về Saloum.”
Một triệu ma vật sao…
Nghe số thôi đã không thể hình dung nổi rồi.
“Đại Bạo Tẩu hơn 1 triệu à!? Chưa từng có tiền lệ đấy! Bá đạo quá trời luôn!”
“Đến cả tôi cũng chưa từng quan sát trận nào có quy mô như thế.”
Grimo và Jihriel sợ đến xanh mặt.
Ghê thật, đến mức khiến tôi cũng phải nghĩ:
Mình loay hoay với ma thuật một mình chắc không nổi đâu.
“Chúng ta có thể huy động được bao nhiêu binh lực?”
Schneizel điềm nhiên hỏi.
“…Cố gắng lắm thì được khoảng 30 vạn.”
“Ha, gấp hơn ba lần à! Cười không nổi thật.”
Kruse phá lên cười, vừa nói vừa lấy thìa múc lớp kem pudding.
“Thông thường, một ma vật tương đương ba binh lính. Vậy nếu xét theo đó, quân ta đang lép vế gấp chín lần.”
“Dù vậy, em cũng đã chuẩn bị được vài phần trong lúc chờ hai người trở về. Chi tiết xin xem trong tài liệu đã tổng hợp. Này!”
“Vâng!”
Theo hiệu lệnh của Albert, Chánh văn quan bắt đầu bày bản đồ và quân cờ lên bàn.
Bản đồ thể hiện rõ địa hình quanh đất nước cùng vị trí hiện tại của từng đàn ma vật.
Tài liệu bên cạnh là về kho lương, lực lượng các đơn vị, thông tin chi tiết từng quân đoàn.
Schneizel và Kruse vừa xem vừa trầm ngâm.
“Khá lắm. Trong thời gian ngắn mà gom được chừng này tài liệu, còn giữ quân không tùy tiện điều động mà ưu tiên tích trữ binh lực, đó là quyết định sáng suốt. Biết thân biết phận, đó là điểm mạnh của em đấy, Albert.”
“Em chẳng dám nhận là vì biết tính toán gì. Đơn giản là em không đủ can đảm điều binh khi chưa đủ thông tin thôi.”
Albert cười gượng và lắc đầu.
Nhưng tôi biết rõ, anh ấy không hề ỷ lại vào bản thân, mà rất giỏi bố trí nhân sự đúng người đúng chỗ.
“……”
Schneizel im lặng, vừa nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vừa ăn từng miếng pudding được mang tới.
Kruse thì vừa hút ly parfait như uống nước, vừa không rời mắt khỏi bản đồ.
Hai người ấy đúng là tập trung cao độ.
Trong phòng chỉ còn tiếng muỗng khua vang lên.
“…Sát nút thật.”
“Ừm. Phát hiện sớm thế này là quá may mắn. Nhờ vậy ta còn kịp dùng Cổng Đại Lục.”
“Cổng Đại Lục… Anh định nói tới cánh cổng phía Bắc phải không?”
――Cổng Đại Lục.
Phía Bắc Saloum là vùng núi hiểm trở, như bức tường tự nhiên ngăn bước quân thù.
Tại đó, một pháo đài khổng lồ được xây dựng mang tên Cổng Đại Lục.
Từ khi hoàn thành tới nay, nó từng bị vô số quốc gia tấn công, nhưng chưa từng bị xuyên thủng, một pháo đài bất khả xâm phạm.
“Ồ hô, Lloyd-sama nghe mấy chuyện này mà hứng thú ra mặt luôn kìa. Bình thường chỉ cần không liên quan tới ma thuật là thờ ơ ngay ấy chứ.”
“Phải đó, tôi cứ tưởng ngài chẳng quan tâm gì ngoài nghiên cứu ma thuật cơ.”
“Gì chứ? Chiến tranh và ma thuật vốn là cặp đôi trời định mà.”
Từ thuở xa xưa, chiến tranh luôn là động lực khiến các công nghệ tiến hóa.
Và ma thuật cũng không ngoại lệ.
Ngoài mấy kiểu đại pháp diện rộng, còn có các ma thuật phụ trợ làm chậm tốc độ hành quân, tạo ra lương thực và nước, hay thậm chí làm suy nhược quân địch.
Vô số ma thuật phục vụ chiến tranh đã ra đời như vậy.
Trong số đó, Schneizel đặc biệt nổi tiếng với cách dùng ma thuật trong quân sự, người ta gọi đó là Ma thuật Chiến thuật.
Thực ra trận chiến ban nãy cũng có sử dụng ma thuật, chỉ là rất khó nhận ra.
Kết giới yếu “Khinh Thiên Cái”, ai cũng có thể dùng với chi phí thấp, kết hợp với “Trọng Túc” làm chậm chuyển động của kẻ địch, từ đó định hình dòng di chuyển của quân thù rồi bao vây tiêu diệt.
Dùng ít pháp sư, ma thuật cũng yếu, nhưng lại xoay chuyển được cục diện.
Không hoa mỹ nhưng hiệu quả, một phong cách chiến thuật rất đáng học hỏi.
Mà với số lượng ma vật kia, không biết Schneizel sẽ dùng kiểu gì nhỉ… nghĩ tới thôi mà tôi đã thấy rạo rực rồi.
“Nếu chiến ở Cổng Đại Lục thì không còn nhiều thời gian nữa. Ta mở hội nghị từ đây. Những người dưới cấp tướng, mời rời khỏi phòng.”
“Rõ!”
Trừ vài tướng lĩnh chủ chốt, tất cả đều rời khỏi căn phòng.
“Nào, Lloyd, mau ra ngoài đi.”
Kruse đặt tay lên vai tôi đúng lúc tôi định ở lại.
“Khoan đã!? Em cũng muốn nghe mà!”
“Nói gì vậy nhóc. Đây không phải chuyện để trẻ con nghe đâu. Sylpha, đưa cậu bé đi.”
“…Mời ngài Lloyd, theo tôi.”
“Ehhh… không công bằng tí nào luôn…”
Tôi đưa mắt cầu cứu về phía Albert, nhưng anh ấy chỉ nhún vai tỏ vẻ áy náy rồi khẽ giơ tay xin lỗi.
Chết tiệt, không được à…
Vậy thì đành bí mật khảm một ấn ma thuật rồi nghe lén từ xa—
“Được.”
Một lời ngắn gọn nhưng đầy sức nặng vang lên, người lên tiếng chính là Schneizel.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong phòng đều đứng khựng lại, kể cả Kruse.
“Này này, Schneizel? Lloyd vẫn là trẻ con đó. Chuyện này không nên để thằng bé nghe thì hơn…”
“Không sao.”
Schneizel vẫn không buồn liếc nhìn ai khác, còn Kruse thì chỉ biết thở dài.
Ánh mắt anh ấy vẫn dán chặt vào tôi, không rời nửa ly.
…Cái gì thế này, cảm giác áp lực nặng nề quá mức luôn.
“Này, Albert, chuyện gì vậy hả?”
“Em cũng không rõ… Có khi nào anh Schneizel nhận ra Lloyd có tài về quân sự không…”
“Em nói đùa sao… Nhưng cũng phải, Schneizel không phải kẻ làm việc vô nghĩa. Anh Ấy có lý do gì đó trong đầu rồi…”
2 người họ vừa nói vừa liếc nhìn Schneizel đang đứng khoanh tay im lặng.
Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất có vẻ là tôi không bị đuổi ra ngoài nữa.
Quá may mắn!
“…Thật là, cái kiểu tuỳ hứng của anh đúng là phiền phức mà. Thôi được rồi, bắt đầu hội nghị!”
Và thế là, dưới lời tuyên bố của Kruse, hội nghị bàn chiến lược bảo vệ Cổng Đại Lục chính thức bắt đầu.