Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

30 228

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

277 5470

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

396 6056

Haiyore! Nyaruko-san

(Đang ra)

Haiyore! Nyaruko-san

Manta Aisora

Tự xưng là Nyarlathotep, Nyarko cho biết cô được lệnh đến để bảo vệ Mahiro, ngăn cậu bị tổ chức xấu xa tấn công… Và cứ thế, cuộc sống thường nhật kỳ lạ giữa Mahiro và Nyarko bắt đầu! Một vở hài kịch h

242 295

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

(Đang ra)

Sau giờ học, tại quán ăn gia đình, cùng với cô bạn cùng lớp

Ryu Hidari

– Khi cùng nhau trải qua những ngày tháng ấy, họ dần dần bị thu hút bởi nhau.

19 22

Vol 5 - Chương 125: Đệ nhất hoàng tử và Đệ Nhất công chúa

“Lâu lắm rồi không gặp, Albert.”

“Vâng, anh Schneizel.”

Người đàn ông ấy cất giọng trầm khàn, đều đều không chút cảm xúc.

Trên mặt đeo mặt nạ, nên chẳng thấy được biểu cảm, chỉ có đôi mắt sắc như dao lóe lên từ sau lớp mặt nạ ấy.

Anh ta trông lớn tuổi hơn Albert khá nhiều, chính là Schneizel De Saloum, Đệ nhất hoàng tử, chỉ huy của Đệ Nhất Quân Đoàn Saloum.

Vị quân sư nổi danh với chiến lược phòng thủ cực kỳ chắc chắn, nhiều lần dùng quân số ít hơn gấp mười để đánh bại đối phương.

Vì thế, anh ta được xưng tụng là “Vị tướng mạnh nhất của Saloum”, ít nhất là ở chiến thuật phòng thủ.

“Albert lớn thật rồi. Ra đón bọn chị cực nhọc rồi ha!”

“Chị Kruse vẫn khỏe mạnh như xưa, em mừng lắm ạ.”

Người vừa cười ha hả, nói chuyện một cách đầy phóng khoáng là một phụ nữ to lớn, mặt mày đầy vết thương.

Thân hình chị to hơn hẳn Albert, thậm chí đứng cạnh Schneizel cũng không hề kém cạnh.

Cơ thể chị chi chít sẹo, mắt trái bị che bởi một miếng băng vải.

Đó chính là Kruse De Saloum, Đệ nhất công chúa, người đứng đầu Đệ Nhị Quân Đoàn Saloum.

Một nữ tướng cầm quân dũng mãnh, chuyên công phá, lấy thân mình xông pha trận mạc để thúc đẩy sĩ khí, dùng chiến pháp như loài dã thú để đập vỡ mọi phòng tuyến địch.

Vì lối đánh dữ dội và khí thế áp đảo ấy, chị cũng được gọi là “Vị tướng mạnh nhất của Saloum”.

Phải, cả 2 người… đều được gọi là “mạnh nhất”.

Dù là đối nội hay đối ngoại, cả 2 đều không ngừng giành lấy chiến công, đến mức người ta thường mang chuyện “giữa Schneizel và Kruse, ai là tướng mạnh nhất?” ra bàn luận từ người lớn đến trẻ con.

Cả 2 hiếm khi về thành, mà nếu có về cũng chỉ tạm thời rồi lại ra trận tiếp, vì vậy đây là lần đầu tiên tôi được gặp họ trực tiếp.

Kruse nhìn tôi với vẻ thích thú rồi hỏi:

“Nhưng mà này, Albert, nhóc kia là ai thế?”

“À, đó là Lloyd. Em có kể mấy lần rồi còn gì. Em trai út của chúng ta, Lloyd De Saloum, Đệ thất hoàng tử đấy ạ.”

“Rất hân hạnh được gặp, em là Lloyd.”

Tôi cúi đầu chào lễ phép, Kruse “hừm” một tiếng rồi gật đầu.

“Ồ, nhóc chính là Lloyd à! Nghe đồn đã lâu, giờ mới được gặp. Fufufu, nhóc con dễ thương ghê!”

Bàn tay to bè và đầy sẹo của chị ấy chụp lấy đầu tôi mà xoa lấy xoa để.

Ôi, đau đấy!

Chị mạnh quá!

Tóc em rối tung cả rồi!

“Albert kể nhiều lắm rồi. Nghe đâu nhóc dùng được ma thuật dù còn nhỏ tuổi thế này, phải không? Giỏi thật đấy!”

“Không đâu, chị Kruse, Lloyd còn hơn thế nhiều. Em dám nói là nhóc ấy ngang ngửa, thậm chí hơn cả em về tài năng ma thuật…”

Albert nói với vẻ nghiêm túc khiến Kruse phá lên cười.

“Kakaka! Albert à, em lo cho em trai quá hóa mù quáng rồi đó! Dù gì thì nhóc cũng còn bé, bảo là ngang tầm pháp sư mạnh nhất Saloum thì hơi quá rồi ha. Nhưng nếu đúng thế thật, thì cho nhóc vào quân đội ma thuật của chị cũng được đấy? Hửm?”

“Xin chị đừng đùa nữa. Và dù chị có là người thân đi nữa, em cũng không để Lloyd ra chiến trường đâu.”

“Đùa thôi mà! Chị biết em quý nhóc lắm, nghe kể suốt mà.”

Kruse và Albert vừa nói vừa cười, không khí nhẹ nhàng hẳn.

Chỉ có Schneizel là vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi chẳng đoán nổi trong ánh mắt ấy đang nghĩ gì, chỉ biết áp lực khủng khiếp. Không khí cứ như đông cứng lại.

“Schneizel-sama, Kruse-sama, mừng 2 người đã bình an trở về.”

Tôi quay đầu lại thì thấy Sylpha, cô hầu tóc bạc, đang cúi người chào thật sâu.

“Lần này cũng lại là một chuyến viễn chinh dài, vất vả cho 2 người rồi.”

“Ồ ồ, chẳng phải là Sylpha đó sao! Đã chuẩn bị sẵn cơm nước và bồn tắm chưa đấy?”

“Tất nhiên rồi ạ.”

“Ừm ừm, vẫn chu đáo như mọi khi! Hay là… sau bữa cơm, chúng ta cùng đi tắm chung một bữa nhỉ?”

“Xin đừng nói nhảm.”

Câu từ chối của Sylpha dứt khoát đến lạnh người, nhưng Kruse lại chẳng buồn để tâm, vẫn cười ha hả như thể chẳng có gì xảy ra.

“Quả là kiểu người bộc trực ghê gớm.”

“Có lẽ là kiểu nữ tướng đậm chất quân nhân? Nhưng tiếc là không hợp gu ta…”

Grimo và Jihriel lẩm bẩm đủ thứ.

Lúc ấy, một người đàn ông từ phía sau Sylpha bước ra.

“Chào mừng công chúa Kruse trở về.”

Người đàn ông trung niên với mái tóc bạc cắt ngắn, khuôn mặt cứng rắn như đá, đó chính là Marcos, đoàn trưởng kỵ sĩ và cũng là cha của Sylpha.

Vừa thấy ông, Kruse liền giật mình nhảy dựng lên.

“M-Marcos-dono…!”

Câu nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Cảm ơn người đã vất vả. Tôi rất mừng vì công chúa trở về bình an.”

“Ô-Ồ… Marcos cũng… cũng khỏe là tốt rồi!”

“Nghe nói công chúa về, Sylpha đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon chờ đón đấy. Mời người qua dùng bữa.”

“Ừm, ừmm… nhưng mà… ăn nhiều vậy ta không biết có ăn hết được không nữa, ha ha ha…”

Ơ kìa, sao lại đột nhiên nói như người nước ngoài học tiếng vậy?

Có chuyện gì thế nhỉ?

“Chị Kruse ấy mà, thầm thích đoàn trưởng Marcos đấy. Mà chắc em cũng nhìn ra rồi ha?”

Albert thì thầm vào tai tôi.

Ể, thật á?

Tôi không nhận ra gì luôn đấy…

“Albert…?”

Kruse rít lên, nghiến răng trèo trẹo, nghiêng đầu sang nhìn Albert với ánh mắt đáng sợ.

Albert kêu nhỏ “nguy rồi!” rồi nhanh chóng chuồn thẳng vào trong thành.

“Cái tên này… thật là… Schneizel, đi thôi!”

“…Ừ.”

Schneizel im lặng rời mắt khỏi tôi, điều khiển ngựa tiến vào thành.

“Xin mời mọi người theo lối này.”

Dưới sự dẫn đường của Sylpha, các binh lính lần lượt theo sau.

“Đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ, chị Kruse ấy. Còn anh Schneizel thì… nói sao nhỉ, khí chất đặc biệt quá.”

“Nhưng cả 2 đều là những người đáng tin cậy. Phong cách kiếm thuật của Sylpha, trường phái Langlis cũng được chính đoàn trưởng Marcos phát triển dựa theo lối đánh của chị Kruse đấy. Còn anh Schneizel thì chỉ trong vòng 10 năm đã mở rộng gấp đôi lãnh thổ. Chừng nào 2 người ấy còn ở đây, thì dù có là Đại Bạo Tẩu hay gì đi nữa cũng chẳng là vấn đề.”

Tôi chợt nhớ lại chuyện từng nghe từ Sylpha.

Khi mới 10 tuổi, chị Kruse đã có thể đấu ngang tay với đoàn trưởng Marcos.

Còn khi đọc sách trong thư viện, tôi từng thấy cái tên Schneizel xuất hiện rất nhiều trên các trang quân sử.

Thậm chí còn có ghi rằng “Chiến thuật Schneizel” chính là nền tảng cho toàn bộ lối hành binh của quân đội Saloum.

Quả thực, trận đánh khi nãy dù hoàn toàn lép vế về số lượng, vậy mà họ lại quét sạch kẻ địch trong chớp mắt.

“Anh Albert tin tưởng 2 người ấy lắm nhỉ.”

“Ừ. Anh còn rất kính trọng họ nữa là đằng khác. Nói thật thì, các anh chị em của anh ai cũng giỏi giang cả, khiến anh rất đỗi tự hào.”

Albert vừa nói vừa mỉm cười dịu dàng.

Có lẽ chính vì thế mà anh được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngai vàng.

Biết tôn trọng và tin tưởng người khác, nói thì dễ, chứ để thực sự làm được như vậy thì đâu phải ai cũng có thể.

“Ê ê, Albert! Lloyd! Hai đứa không mau đến đây thì bọn chị ăn hết đấy! Đám này vừa đánh nhau về, đói như hổ, đừng trách chị không chừa phần cơm đâu nha!”

“Vâng ạ! Tụi em tới ngay!”

“Vậy đi thôi, Lloyd.”

“Vâng ạ!”

Tôi bước nhanh theo sau Albert, hòa vào bước chân rộn ràng của 2 vị huynh trưởng vừa trở về từ chiến địa.