Tôi là Lloyd De Saloum, đệ thất hoàng tử của vương quốc Saloum.
Một cậu bé 10 tuổi mê ma thuật đến mức cuồng si.
Kiếp trước, tôi chỉ là một pháp sư nghèo chẳng mấy tên tuổi.
Chỉ vì mải mê ngắm một đại ma thuật mà chưa từng thấy bao giờ, tôi sơ ý bỏ mạng.
Khi mở mắt ra lần nữa thì đã tái sinh vào thân xác này.
Vì là hoàng tử út, lại cách xa các anh chị về tuổi tác nên tôi chẳng có quyền thừa kế ngôi vua gì cả.
Phụ vương, đức vua Saloum chỉ bảo tôi rằng:
“Cứ sống tự do đi.”
Nhờ thế mà tôi tha hồ đắm mình vào nghiên cứu ma thuật mỗi ngày mà chẳng cần kiêng dè ai.
Với địa vị là hoàng tử, tôi chẳng thiếu gì sách vở hay kinh phí.
Cứ gọi là được nuông chiều hết mức.
Gần đây hình như người ta bắt đầu đặt kỳ vọng vào tôi hơi quá thì phải…
Nhưng chắc tôi nghĩ nhiều thôi.
Dù sao tôi vẫn chỉ là một hoàng tử nhỏ, mê ma thuật, sống thầm lặng và không gây chú ý.
Vậy nên hôm nay cũng như thường lệ, tôi lại đang đọc sách.
Từ khi vương quốc Saloum bắt đầu có giao thương với nước láng giềng Bartram, tôi có thể tiếp cận được nhiều đầu sách quý mà trước giờ chưa từng chạm đến.
Đã vậy, dạo gần đây cô hầu gái Sylpha và anh trai Albert hay chăm sóc tôi cũng bận rộn chẳng có thời gian quan tâm đến tôi.
Thế là tôi được tự do thỏa thuê học hành.
Thật sự, cứ ở lì trong phòng mỗi ngày để đọc những cuốn sách quý giá thế này… có hơi tội lỗi không nhỉ?
Đang nghĩ vậy thì tôi nghe thấy tiếng bước chân rầm rập ngoài hành lang.
“…Ồn ào thế nhỉ?”
Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy các binh lính đang chạy hối hả, người thì tập luyện cơ bắp, người thì gào thét huấn luyện.
Còn cô hầu gái tóc bạc Sylpha thì đang trực tiếp chỉ đạo họ.
“Lạ thật đấy. Bình thường Sylpha chỉ chăm chăm huấn luyện mình thôi mà, sao giờ lại quay qua dạy binh lính?”
“Ngạc nhiên thật. Cuối cùng cũng để ý rồi à? Việc đó xảy ra cả tuần nay rồi đấy.”
Người vừa trả lời là Ren, cô hầu gái da nâu đứng cạnh tôi.
Cô vốn từng là sát thủ thuộc một hội kín, nhưng vì nhiều lý do mà giờ đang làm hầu gái trong cung.
Ren có khả năng điều khiển độc dược, nhưng hiện đang luyện kiểm soát liều lượng để ứng dụng vào y dược.
Cô nhẹ nhàng rót trà thảo mộc đặc chế ra chén, mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp phòng.
Tôi cầm lấy, nhấp một ngụm nhỏ.
Hmm… lại là công thức thuốc mới.
Mùi vị khá tốt đấy chứ.
Trình độ pha chế của cô ấy lên tay rồi.
“Thế rốt cuộc có chuyện gì mà rộn ràng vậy?”
“Không tin được! Cả chuyện đó mà cậu cũng không biết hả!?”
Ren tròn mắt ngạc nhiên.
Cũng phải thôi, tôi mải đọc sách suốt mấy ngày nay.
Mà thú thật là tôi chẳng hứng thú gì với những chuyện đang xảy ra xung quanh cả.
Vừa rồi chỉ tiện miệng hỏi cho có thôi.
“…Không biết nên ngạc nhiên hay nể phục nữa. Nhưng này, cậu có biết không? Hiện tại vương quốc Saloum đang đối mặt với nguy cơ diệt vong đấy.”
“Thật sao?”
“Ừ. Cậu biết ‘Đại Bạo Tẩu’ chứ?”
“Là hiện tượng ma vật phát sinh hàng loạt, có quy mô lớn đến mức tàn phá cả làng mạc đúng không?”
“Chính nó đó! Nhưng cái lần này không phải lớn bình thường, mà là siêu, siêu siêu siêu siêu… khổng lồ luôn ấy! Binh lính đang chạy đôn chạy đáo là để ngăn chặn nó đấy!”
Ren dang hai tay ra minh họa độ nghiêm trọng của tình hình.
Ồ, một đợt Đại Bạo Tẩu khủng khiếp à?
Tôi có đọc qua lý thuyết rồi nhưng chưa từng thấy tận mắt.
Có nhiều giả thuyết về nguyên nhân xảy ra:
Có thể do nồng độ ma lực tăng cao khiến ma vật rơi vào trạng thái loạn thần, hoặc do mệnh lệnh của nào đó, cũng có thể là do thiếu thức ăn, quá trình tiến hóa, hoặc bản năng trốn chạy hiểm họa…
Tóm lại là chưa ai rõ được lý do thực sự.
Dù sao thì Đại Bạo Tẩu luôn đi ngược với bản chất của ma vật vốn không tụ tập bầy đàn, cũng không di chuyển quãng đường dài.
Càng nghĩ tôi lại càng tò mò hơn.
“Dù sao thì tôi cũng đã giải thích chuyện này mấy lần rồi đấy nhé. Chỉ là Lloyd không chịu nghe thôi.”
Ren phụng phịu má, rõ ràng là cô ấy đã nói trước đó nhưng tôi không để ý.
Thành thật mà nói thì… lúc đọc sách tôi gần như chẳng nghe thấy gì cả.
“Để mặc cho lãnh thổ bị tàn phá thì cũng phiền thật. Chắc tôi sẽ ra ngoài xem thử.”
“…Mà sao miệng cậu lại cười tủm tỉm thế hả?”
Ối, tôi cười lúc nào không hay.
Bó tay thật.
Nhưng không cười sao được chứ?
Trong những giả thuyết về Đại Bạo Tẩu, có một khả năng là do biến động ma lực nội tại của ma vật.
Bên trong cơ thể chúng đang xảy ra chuyện gì?
Hay có tác nhân nào khác?
Tò mò muốn chết luôn rồi.
“Vậy nhé, tôi đi một lát rồi về.”
“Ừ, nhớ cẩn thận đấy.”
Sau khi chào Ren, tôi rời khỏi phòng.
Nghe nói đợt Đại Bạo Tẩu này đang từ hướng Bắc tiến đến.
Không rõ vị trí cụ thể, nhưng nếu lớn tới mức có thể hủy diệt cả quốc gia như lời đồn, thì chắc nhìn một cái là nhận ra liền.
Bỗng một cái miệng nhỏ mọc lên giữa lòng bàn tay tôi.
“Chà chà, với quy mô được mô tả thì chắc chắn ngài sẽ nhìn thấy nó ngay thôi.”
Đó là Grimo, một Ma Nhân đang sống trong tay tôi, do… nhiều sự kiện đặc biệt dẫn đến.
Rồi từ tay còn lại, một cái miệng khác lên tiếng.
“Phải rồi. Đại Bạo Tẩu lớn nhất từng được ghi nhận được mô tả là bao phủ cả chân trời. Nếu lời của Ren-tan là thật, thì chẳng cần tìm kiếm gì đâu.”
Là Jihriel, một Thiên Sứ cũng cư trú trong tay tôi, cũng là nhờ... những biến cố khó giải thích.
“Được rồi, đi thôi.”
Dù thế nào thì chuyện này cũng nghiêm trọng thật.
Tôi bắt đầu thấy háo hức.
Giấu đi cảm giác hưng phấn, tôi bước ra sân.
“Ồ, em định đi đâu thế, Lloyd?”
Một giọng nói vang lên, là anh trai Albert với mái tóc vàng óng ánh.
Anh ấy xuất hiện đúng lúc như thể chờ sẵn.
“Hahaha, cái vẻ mặt kia đúng là đang nghĩ ‘Sao xuất hiện đúng lúc quá vậy nhỉ?’. Không sai đâu, thật ra anh đã dùng thuật truy tích lên em rồi.”
“Thật sao…?”
Thuật truy tích là một dạng ma thuật khắc ấn ma lực lên đối tượng rồi theo dõi dòng chảy của nó.
Nó khá phức tạp, nhưng với Albert, một trong những pháp sư mạnh nhất hoàng cung thì chỉ là chuyện nhỏ.
Dù tôi đang say mê đọc sách, vậy mà vẫn không hề phát hiện… chứng tỏ anh ấy dùng trận pháp rất tinh vi.
“Gần đây Lloyd đã đạt đến trình độ rất cao trong ma thuật rồi nên anh cũng phải cẩn thận lắm đấy. Không ngờ em lại không nhận ra nhỉ?”
“Vâng, em không để ý thật…”
Lúc đọc sách mà tập trung thì đến cả Sylpha hay Ren đứng cạnh còn chẳng nhận ra cơ mà.
“Thế… sao anh lại theo dõi em?”
“Anh đoán chắc rằng khi biết chuyện Đại Bạo Tẩu, thế nào Lloyd cũng lao ra ngoài ngay. Xin lỗi nhé, anh phải chuẩn bị trước cho chắc ăn.”
Chết thật… bị nhìn thấu tính cách rồi.
Tôi tưởng mình sống khá âm thầm, không gây chú ý với ai cơ mà…
Nhìn tôi bối rối, Albert chỉ cười hiền.
“Em vốn từng nhiều lần lén rời khỏi hoàng cung mà chẳng báo ai, rồi âm thầm xử lý các rắc rối xảy ra trong vùng. Nếu giờ em biết quốc gia đang gặp nguy hiểm, em chắc chắn không thể ngồi yên được. Vì thế nên mọi người cố tình không nói cho em biết. Nhưng lần này thì khác… Dù là em, Lloyd đi chăng nữa, thì chuyện này nguy hiểm quá sức rồi.”
“À, à ừm… ahaha…”
Từ trước đến giờ tôi toàn đi vì thấy thú vị thôi mà.
Bị hiểu nhầm nặng rồi, nhưng nếu lên tiếng giải thích thì lại càng sa lầy, thôi cứ cười trừ cho qua chuyện vậy.
“Ma vật ùn ùn kéo đến, nuốt chửng cả rừng, giẫm nát làng mạc, rồi giờ đang tiến thẳng về phía Saloum. Không nghi ngờ gì nữa, đây là Đại Bạo Tẩu chưa từng có tiền lệ. Việc này không thể giao hết cho một mình em được. Nhưng đừng lo, Lloyd. Nhờ chiếc Golem bay mà em và Zerof, Đệ tam hoàng tử cùng phát minh, chúng ta đã sớm phát hiện ra dị động này. Còn Dian, Đệ tứ hoàng tử thì đang dẫn đầu đội thợ rèn chế tạo hàng loạt Ma Kiếm. Song song đó, đội quân cũng đang được huấn luyện gấp rút. Tất cả mọi người đều đang góp sức. Với sự đoàn kết này, chúng ta nhất định vượt qua đại nạn!”
Albert nở nụ cười sáng chói, hàm răng trắng đều tăm tắp khiến bao nữ binh xung quanh phải thét lên phấn khích.
“—Hơn nữa, sắp tới những người đó cũng sẽ trở về.”
“Những người đó?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc thì một binh lính hốt hoảng lao đến.
“Albert-sama! Ch-chuyện lớn rồi ạ!”
Anh lính mặt cắt không còn giọt máu, quỳ xuống trước mặt Albert.
“Có chuyện gì? Sao lại ồn ào vậy?”
“Ma… ma vật đã xuất hiện rồi ạ!”
Tiếng thét chấn động vang lên từ phía cổng thành.
Tôi lập tức tập trung cảm giác về hướng đó, quả nhiên cảm nhận được luồng ma lực hỗn loạn của rất nhiều ma vật.
Chúng đang đến gần, với khí thế chẳng khác gì cơn lốc xoáy.
“Đi thôi, Lloyd!”
Albert nắm lấy tay tôi, dùng Phi Tường lao thẳng về phía cổng.
Khi hạ xuống đỉnh cổng thành, thứ đập vào mắt tôi là…
Cả một đàn ma vật đông nghịt đang ùn ùn kéo đến!
“Không thể nào… Lũ ma vật bị cuốn vào Đại Bạo Tẩu đáng lẽ vẫn còn cách rất xa cơ mà! Sao lại đã tới gần hoàng thành rồi!?”
Albert kinh hãi hét lên.
Các binh lính xung quanh cũng rối loạn, không ai kịp trở tay.
“Đại Bạo Tẩu sẽ hút toàn bộ ma thú quanh vùng rồi phình to ra. Không rõ tâm điểm nằm đâu, nhưng nếu đám ma vật quanh đây bị ảnh hưởng mà phát điên thì cũng chẳng lạ gì đâu, thưa ngài.”
“Chúng đang nhắm thẳng vào thành đấy… Nguy to rồi, Lloyd-sama!”
Grimo và Jihriel cũng lên tiếng cảnh báo.
Ước chừng phải đến cả ngàn con ma vật.
Bên ngoài thành vẫn còn thường dân, khu vực quanh cổng thì hoảng loạn.
Nếu không hành động ngay, thiệt hại sẽ khôn lường.
—Chết tiệt.
Không thể giữ kín năng lực mãi được rồi.
Không còn cách nào khác, tôi phải ra tay thôi.
Chỉ cần dùng một ma thuật đủ mạnh đánh bật bọn chúng đi, tổn thất sẽ giảm tối thiểu.
Mà từ khoảng cách này ra tay cũng khó bị phát hiện.
Nếu ai nghi ngờ, tôi cứ nói chắc là thiên tai bất ngờ đi qua thôi…
Nghe hơi gượng, nhưng giờ không có thời gian để chần chừ nữa.
“■—”
Vừa mới lẩm nhẩm niệm chú, thì—
ẦMMMMMMM!!!
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cả đàn ma vật bị thổi bay sạch sẽ.
Gì thế!?
Tôi có làm gì đâu cơ mà!?
“Chuyện… chuyện gì vậy!?”
“Có kỵ binh ạ! Một đội kỵ binh đang lao tới phía chúng ta!”
Hướng theo tay binh lính chỉ, tôi thấy 2 đội kỵ binh đang phóng như bay, kéo theo bụi đất mù mịt.
Một đội đang lao thẳng vào giữa đàn ma vật, dùng thế công như vũ bão để mở đường.
Đội còn lại thì vòng sang bên hông, chặn đường tấn công vào thành.
“Khoan khoan… nghe thì hay thật, bảo là đánh gọng kìm các thứ… nhưng số lượng chênh lệch như vậy thì bao vây kiểu gì? Không khéo bị nuốt gọn lại thì xong đời!”
“Đúng vậy… Hơn nữa tình thế giờ rối như tơ vò, Lloyd-sama cũng không thể thi triển ma thuật được nữa. Giờ chỉ còn cách quan sát.”
Grimo và Jihriel đều căng thẳng theo dõi.
Nhưng trái với lo lắng của họ, 2 đội kỵ binh kia đang liên tục thay đổi đội hình một cách linh hoạt, gọt tỉa dần dần số lượng ma vật.
Khả năng chiến đấu của họ quả thật khiến tôi cũng phải trầm trồ.
“Khoan đã… đội quân phía trước kìa! Ngay khi đối đầu, họ chủ động nhả ra một khoảng trống nhỏ, dụ ma vật lao vào rồi lập tức bao vây tiêu diệt! Họ không sa đà vào điểm mạnh đó mà luôn thay đổi chiến thuật theo tình hình. Cái người chỉ huy kia… rốt cuộc đã đưa ra bao nhiêu mệnh lệnh rồi vậy? Cứ như thể hắn ta nhìn thấy toàn bộ cục diện chiến trường ấy.”
“Còn đội truy kích cũng đâu kém gì. Họ như dã thú vồ trúng điểm yếu của kẻ địch, tấn công theo bản năng, luồn lách giữa bầy ma thú mà không bị bao vây, đánh đâu thắng đó. Nổi bật nhất là thủ lĩnh, chỉ một nhát vung đại kiếm mà mấy con ma vật bay tứ phía kìa!”
Đến tôi chẳng mấy hứng thú với chiến trận cũng phải trầm trồ vì chiến pháp quá đẹp mắt.
Ban đầu tôi còn định thủ sẵn vài ma thuật để đánh lén lũ ma vật lọt lưới, nhưng có vẻ chẳng cần nữa rồi.
Bị công kích từ hai hướng, đàn ma vật nhanh chóng rơi vào hỗn loạn và tan tác.
“Nhìn kìa! Giáp trụ đó… là quân đoàn số Một và số Hai của Saloum đấy!”
“Họ đã trở về rồi sao!?”
“Thật đúng lúc quá!”
Tiếng reo hò vang dậy giữa đội ngũ binh lính.
Bầu không khí nóng lên cuồn cuộn.
“Anh Albert, hai người kia là ai vậy?”
“À, Lloyd chưa từng gặp nhỉ. Họ bận rộn suốt nên… Hay lắm, giờ là lúc giới thiệu. Chúng ta ra đón họ nào.”
Khi chúng tôi hạ xuống đất, hai đội quân cũng vừa thúc ngựa đến cổng thành.
Albert bước lên đón đầu.
Hai người cưỡi ngựa dẫn đầu mặc giáp sắt dày cui, đầy vết xước sau trận chiến, người nào người nấy cao to lừng lững.
Một người cầm thương cực dài, người kia thì vác một thanh đại kiếm khổng lồ.
Dù đang đứng ngược sáng và chưa nhìn rõ mặt, nhưng chỉ riêng khí thế cũng đủ khiến người ta run rẩy.
“Quái thật… nhìn thế này có khi không phải con người nữa cũng nên…”
“Phải đó, áp lực từ họ ghê gớm thật. Không phải người thường đâu.”
Grimo và Jihriel cũng nín thở theo dõi.
Không cảm nhận được mấy ma lực, nhưng có gì đó trong hai người họ khiến tôi thấy vô cùng… mạnh.
“Chào mừng về nhà, anh trai Schneizel, chị gái Kruse.”
“Ừ.”
Trước lời chào của Albert, 2 người kia chỉ đáp lại ngắn gọn rồi tháo mũ giáp.