“Khá lắm! Cậu có năng khiếu đấy chứ!”
Tao vỗ tay vui vẻ khi thấy tôi vận hành khí và gom nó vào hai tay.
Có vẻ cô ấy rất vui vì tôi tỏ ra hứng thú với khí, nên đã nhiệt tình chỉ dạy đủ thứ.
Cách truyền đạt của Tao cũng rất dễ hiểu, cộng thêm nền tảng thiền định từ kiếp trước, nên tôi đã nắm được kha khá cách điều khiển khí.
“Không tệ đâu nha. Mới đó mà cậu đã nắm được ‘khí’ rồi, đúng là bất ngờ thật.”
“Là nhờ Tao dạy tốt mà. Được nhìn tận mắt cách cô sử dụng ‘khí’ giúp tôi hiểu rõ hơn nhiều.”
“Gì chứ~ Nói hay vậy cũng không có thưởng đâu nhé~♪”
Tao lắc hông, dí nhẹ ngón tay vào lưng tôi một cách vui vẻ. …
Tôi rất biết ơn vì được dạy dỗ tận tình, nhưng kiểu thân mật này thì có hơi… kỳ kỳ thật.
“Mà này, Robert, hít thở kiểu khí đó, cậu không thấy mệt à? Mới bắt đầu mà, phổi chắc phải căng ra lắm đấy.”
“Cũng không đến nỗi.”
“Không thể nào! Cách thở theo ‘khí’ phải đau buốt như thiêu phổi chứ! Ngay cả tôi còn không thể duy trì lâu được…”
“Ừ thì… có đau đấy, nhưng tôi thấy vui mà. Thế nên chẳng thấy khổ gì cả.”
Có lẽ là nhờ mấy năm thiền định ở kiếp trước nên tôi quen rồi.
Hoàn toàn ổn.
“Ờ… vậy sao…”
Tao nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên pha lẫn khó hiểu.
Tôi vừa nói gì sai sao?
“Mà lạ ghê, đi sâu vậy rồi mà chẳng thấy báu vật gì cả.”
Chúng tôi đã tiến khá sâu, vậy mà chẳng có lấy một mẩu châu báu hay kho báu nào.
Tưởng hầm ngục là nơi kho tàng chôn giấu, vậy mà… phải chăng đây là hàng lỗi?
“Nếu chỉ toàn loại ma vật yếu xìu thế này thì báu vật chắc chỉ có ở tầng cuối thôi. Có khi đây là một hầm ngục vừa mới hình thành.”
“À… ra vậy.”
Hầm ngục cũng giống như sinh vật sống, sẽ dần phát triển theo thời gian.
Khi mới hình thành, nó chỉ chứa mấy loại ma vật yếu xìu, số tầng ít, boss yếu, nên thu hoạch chẳng đáng là bao.
Ngược lại, hầm ngục lâu đời sẽ có tầng tầng lớp lớp, quái vật mạnh dần lên, và phần thưởng cũng hậu hĩnh hơn.
Nghe nói có những hầm ngục tồn tại hàng trăm năm không ai chinh phục nổi, đến mức người ta xây cả thị trấn bên trên và dựa vào đó để sinh sống.
“Và có vẻ như đây là tầng cuối rồi.”
Tao dừng lại khi vừa bước xuống cầu thang.
Trước mặt chúng tôi là một hố lớn đen ngòm, sâu hoắm.
Một luồng khí tức mạnh mẽ chưa từng thấy tuôn ra từ trong đó.
“Cậu cảm nhận được rồi nhỉ, Robert. Đúng thế, tầng cuối cùng luôn có boss canh giữ. Đánh bại nó là lấy được kho báu.”
“Cuối cùng cũng đến rồi…!”
“Nhưng mà… vì đây là hầm ngục mới sinh nên chắc chẳng có gì ghê gớm đâu.”
Tao cười nói thế, nhưng tôi lại cảm nhận được một nguồn ma lực khác thường từ bên trong.
Mạnh một cách kỳ lạ.
Liệu có phải ma vật thiên về ma thuật?
“Dù sao thì đứng đây cũng chẳng giải quyết được gì. Vào thôi.”
Tao không ngần ngại mà tiến thẳng vào hố.
Tôi cũng dè dặt bước theo sau.
Không gian bên trong tối mờ, rộng rãi, như thể có một kết giới kỳ quái bao phủ.
Có lẽ đây là nguồn ma lực tôi cảm nhận lúc nãy.
Ngay khi tôi đặt chân vào, lối vào phía sau lập tức đóng sầm lại bằng một kết giới.
Cái quái gì vậy?
Giờ thì không ra ngoài được rồi.
Tôi thử chạm vào, lực bật lại khá mạnh.
Cảm giác này… không giống ma thuật.
Theo trực giác thì nó tương tự như loại ma lực mà mấy viên quang thạch dùng.
Có vẻ kết giới này là một phần của hầm ngục.
“Vô ích thôi. Kết giới này chỉ mở khi boss bị đánh bại.”
Nghe nói trong hầm ngục có mấy căn phòng đặc biệt.
Nào là phòng dịch chuyển, phòng đầy quái, phòng phục hồi…
Trong đó, phòng boss là đặc biệt nhất, một khi đã vào thì không thể ra ngoài nếu không đánh thắng boss.
Hmm…
Kết giới không phải từ ma thuật mà là do chính hầm ngục tạo ra à?
Nó tự động kích hoạt ngay khi có người bước vào.
Hấp dẫn thật.
“Grrrr……!”
Một tiếng gầm trầm đục vang lên, và từ trong bóng tối, một con thú bốn chân khổng lồ tiến ra.
Lông xám, mắt xanh, răng nanh sắc nhọn, một con quái vật nguy hiểm.
“Là Greywolf. Robert, lùi lại phía sau đi.”
“Gauh!”
Tao vừa vào thế thủ thì con Greywolf đã lập tức nhảy bổ tới.
Cô né đòn vuốt sắc bén bằng một bước lùi nhẹ, rồi phản công bằng Khí Khổng Đạn.
Phát bắn trúng đích khiến Greywolf bị hất văng ra, nhưng nó lập tức lấy lại thăng bằng và tiếp đất.
Dù vậy, Tao đang chiếm thế thượng phong.
Với lối đánh cận chiến đơn điệu, Greywolf rõ ràng không phải đối thủ trước thân pháp linh hoạt và khí công của Tao.
Tôi tạm thời cứ để cô ấy xử lý con boss.
Trong lúc đó, tôi tranh thủ nghiên cứu kết giới này xem sao.
Nghe nói khi boss bị tiêu diệt thì kết giới sẽ tự biến mất.
“Nhất định phải cho Robert thấy mình ngầu cỡ nào…! Rồi thì… được tỏ tình… và cuối cùng, có bạn trai như mơ luôn…! Vì thế… mày sẽ trở thành bệ phóng cho tao, con sói ngu ngốc…!”
“GUOOOOO!”
Tao vừa lẩm bẩm điều gì đó, vừa chiến đấu, nhưng tiếng gầm của Greywolf khiến tôi không nghe rõ được gì.
…Ra vậy, nguồn cung ma lực cho kết giới này là từ chính hầm ngục.
Vậy tức là nó là một năng lực cố hữu?
Hễ có người vào là tự động đóng lại.
Cứ như thể hầm ngục không muốn để ai trốn thoát khỏi boss vậy.
Nhưng tại sao?
Tại sao phải dụ người vào và nhốt họ lại?
Chẳng lẽ là để giết người lấy năng lượng nuôi bản thân?
“Ê ê ê, bộ cậu không nhìn bên này hả!?”
Ồn quá.
Không tập trung nổi.
Phong hệ ma thuật:
Tĩnh Âm.
Tốt, giờ thì yên tĩnh rồi.
Tha hồ tập trung suy nghĩ.