“Ồ… Đây là hầm ngục sao…”
Nhìn cái hố đen ngòm mở ra ngay trước mắt, tôi không kiềm được mà nở một nụ cười đầy phấn khích.
Nơi này có vô số quái vật đủ chủng loại, chưa kể đến những bảo vật như ma cụ quý hiếm.
Nói thật thì người ta vẫn chưa hiểu vì sao hầm ngục lại hình thành.
Do quá nguy hiểm nên cũng chưa có cuộc điều tra nào tử tế cả.
Chính vì vậy, tôi luôn muốn thử đặt chân vào một nơi như thế này ít nhất một lần.
Đang hồi hộp mong đợi thì Tao cuối cùng cũng đuổi kịp.
“Haa… haa… Ro-Robert… cậu chạy gì mà như gió thế hả…!”
Tao thở hồng hộc, vừa nói vừa gập người lại lấy hơi.
—À quên, tôi quên mất là cô ấy phải đuổi theo mình.
“Fuー……, ……, suuー……”
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tao đã lấy lại hơi thở ổn định một cách nhanh chóng.
Không dùng chút ma thuật nào mà vẫn theo kịp tốc độ “Tốc Hành” của tôi, đúng là sức mạnh của “Khí” không thể coi thường.
Tôi cũng khá hứng thú với “Khí” mà Tao sở hữu.
Chỉ mới ra ngoài một chút mà đã có dịp nhìn thấy nhiều điều mới lạ như vậy, quả thật là đáng giá.
“Nhưng khoan, đây thật sự là hầm ngục sao?”
“Ừ, khi nãy tôi thấy lũ goblin chạy trốn vào đây. Tôi định vào trong xem thử, cô thì sao, Tao?”
Tao nghe tôi hỏi thì lộ vẻ do dự, trầm ngâm suy nghĩ.
“Hầm ngục à… đúng là rất nguy hiểm… Nhưng vì nguy hiểm nên lại là cơ hội để tăng thiện cảm với Robert. Theo như quan sát thì tên này đúng là chậm tiêu, chắc phải cứu cậu ấy cả trăm lần thì mới cưa đổ nổi mất…”
Sau một hồi lẩm bẩm một mình, Tao gật đầu quyết đoán.
“Được rồi! Nếu cậu vào, thì tôi cũng vào!”
“Vậy thì quyết định thế nhé.”
Thế là chúng tôi cùng nhau đặt chân vào hầm ngục.
Bên trong là một hang động bằng đá.
Tuy không có ánh sáng nào được bố trí, nhưng cũng không đến nỗi tối om.
Thì ra những viên đá phát sáng được gắn rải rác khắp nơi là nguồn sáng chính ở đây.
“...Là quang thạch nhỉ. Không cần khắc trận pháp mà vẫn có thể phát ra ánh sáng thế này, thật kỳ diệu.”
Chắc sẽ dùng được trong các thí nghiệm ma thuật.
Phải nhặt vài viên mang về mới được.
Tao nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, như thể đang thắc mắc vì sao tôi lại tốn công nhặt mấy thứ đó.
“Nhặt về làm gì vậy? Quang thạch mà mang ra khỏi hầm ngục thì chỉ còn là mấy cục đá vô dụng thôi đấy.”
“Không sao, tôi chỉ muốn hiểu nguyên lý hoạt động của nó thôi.”
“Hmm… đúng là người kỳ lạ.”
Tôi cẩn thận nhét đống quang thạch vào túi.
Chiếc túi này đã được tôi yểm “Mở Rộng Không Gian”, một loại ma thuật thuộc hệ không gian.
Loại ma thuật này chỉ có thể dùng trên những vật kín như túi xách hay rương, nhưng đổi lại có thể mở rộng không gian bên trong theo ý muốn.
Nhờ vậy mà chiếc túi nhỏ này có thể chứa lượng đồ gấp vài chục lần thể tích thật của nó.
Mặc dù nói là “hệ không gian”, nhưng tôi cũng chỉ biết thêm một hai ma thuật cơ bản nữa thôi.
Loại ma thuật này cực kỳ khó học, lại hiếm người sử dụng, tư liệu nghiên cứu cũng ít đến thảm hại.
“Xin lỗi vì để cô chờ. Ta đi tiếp chứ?”
Dù quang thạch có thú vị thật, nhưng không thể cứ đứng một chỗ mãi được.
Tôi tiếp tục tiến sâu vào hầm ngục.
“Khoan dừng lại đi, Robert! Có quái vật!”
Tao bất ngờ hét lớn rồi dừng lại, lập tức hạ thấp người như mèo, chuyển hướng về phía bức tường rồi lao tới như tên bắn.
Ngay sau đó, cô đập mạnh lòng bàn tay vào tường đá.
Gì thế?
Tôi còn đang bối rối thì—
“Gi…!?”
Một tiếng rên vang lên.
Cả mảng tường vừa bị đánh bỗng chốc tan chảy như bùn, rồi vỡ vụn ra từng mảnh.
“Cái gì vậy…?”
“Là Stone Slime đấy. Loại slime biết ngụy trang thành đá rồi bất ngờ tấn công. Nếu cứ thế đi tiếp chắc chắn đã bị phục kích rồi.”
“Ồ, thú vị thật.”
Quái vật ngụy trang à?
Mà lại còn rất khéo nữa.
Ngay cả khi Tao ra tay, tôi cũng chẳng nhận ra nó không phải đá thật.
Hmm… mang một ít cơ thể của nó về cũng hay đấy.
Biết đâu có thể nghiên cứu gì đó.
Tôi lén lút nhét vài mảnh của con slime vỡ vụn vào túi.
“Nhưng mà Tao đúng là lợi hại thật. Tôi thì chỉ thấy đó là đá thường thôi. Người sử dụng ‘Khí’ quả nhiên sở hữu khả năng đặc biệt nhỉ. Vừa rồi là do dùng ‘Khí’ à?”
“Ồ? Robert biết ‘Khí’ à? Ở đại lục này, người hiểu về ‘Khí’ hiếm lắm đó. Cậu đúng là chăm học nha.”
“Tôi thích đọc sách mà. Nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến.”
“Vậy là rất tốt. Kiến thức cũng là một dạng sức mạnh chẳng kém gì võ nghệ đâu.”
Tao mỉm cười rạng rỡ rồi lại bước tiếp về phía trước.
Trên đường đi, hết goblin đến orc lần lượt xuất hiện, nhưng chẳng con nào là đối thủ của Tao cả.
Thân hình mảnh mai vậy mà tung ra đòn nào là bay xác đòn đó, thật khó tin.
…“Khí” à.
Biết đâu có thể ứng dụng vào ma thuật thì sao?
Tôi thử bắt chước cách thở của Tao khi nãy.
“Suー, haー……”
Vừa đi vừa tập trung vào từng nhịp thở, tôi dần cảm thấy có thứ gì đó đang dâng lên trong cơ thể.
Giống hệt với bài luyện tập mà những pháp sư mới vào nghề chưa cảm nhận được ma lực thường làm.
Tập trung tinh thần, điều hòa hô hấp, rồi lắng nghe luồng ma lực chảy bên trong mình…
Tôi nhớ hồi kiếp trước, vì không có tài năng ma thuật, nên cũng từng luyện kiểu này suốt thời gian đầu.
Bắt chước theo cảm giác ấy, lần này tôi lại có thể cảm nhận rõ, từ sâu bên trong cơ thể, một luồng năng lượng khác biệt với ma lực đang trỗi dậy.
Có lẽ… chính là “Khí”.
Không chỉ cảm nhận được trong cơ thể mình, tôi còn có thể thấy được nhịp thở đều đặn của Tao, và cả những luồng khí mỏng manh tỏa ra từ khắp nơi trong hầm ngục.
“Hmm… hình như phía trước có gì đó?”
Từ góc hành lang phía trước, tôi cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ khác thường.
Tôi lên tiếng, và Tao nhìn tôi với ánh mắt sửng sốt.
“…Ngạc nhiên thật. Robert, cậu cũng cảm nhận được ‘Khí’ à?”
“Tôi từng luyện kiểu tương tự trước đây. Thấy hay hay nên thử làm theo thôi.”
“Cái gì cơ…!? Bình thường thì để cảm nhận khí thế này, phải luyện tập cật lực ít nhất 5 năm đấy! Vậy mà chỉ nhìn qua rồi bắt chước là làm được luôn sao… Thật là một tài năng kinh khủng!”
Tao lắc đầu thở dài, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bất lực.
“Chỉ vì thấy thú vị mà muốn học á? Lý do đó nghe rất được đấy. Người ta bảo, có đam mê thì mới giỏi được. Nếu là vậy thì để tôi cho cậu xem một màn đặc biệt. Nhìn kỹ vào nhé.”
Nói rồi, Tao bắt đầu di chuyển cơ thể theo hình tròn.
Luồng khí phát ra từ rốn cô, chảy theo dòng tuần hoàn khắp cơ thể rồi dồn lại nơi hai cánh tay.
“Phá!!”
Cùng với tiếng hô đầy uy lực, khối khí đã tích tụ đủ liền được phóng ra.
Nó bay thẳng về phía trước, nơi có cảm giác có kẻ địch.
Ngay sau đó…
ẦM!
Một tiếng nổ nặng trịch vang lên, và luồng khí ma vật ở đằng kia lập tức biến mất.
“Fufun, chiêu vừa rồi gọi là Khí Khổng Đạn đấy. Tôi cố tình bắn chậm để cậu nhìn rõ, chứ thật ra có thể bắn với tốc độ cực nhanh luôn nha.”
“Oo, đỉnh thiệt đó Tao!”
“Thì tất nhiên rồi~”
Tao hất mặt lên đầy tự hào rồi quay lưng lại với tôi.
“Không ngờ nhặt được một đứa biết dùng khí nữa chứ. Mà cái thằng Robert đó, rõ ràng đang tò mò muốn học mấy chiêu này... Mình mà lấy cớ dạy nó, thành thầy trò rồi nảy sinh tình cảm... ôi, lãng mạn quá chừng. Đã vậy nếu đào tạo thành cao thủ thực thụ, thì ông già khó tính kia chắc cũng phải chấp nhận nó làm vị hôn phu của mình thôi… fuhih, đúng là lượm được món hời...”
Tao vừa lẩm bẩm vừa cười khúc khích đầy vẻ gian xảo.
…Thấy ớn quá.
Thôi kệ cô nàng, mình cứ lặng lẽ đi trước thì hơn.