"Lộ rồi sao?"
Ngày hôm sau khi Kotoko bị Tokuko lôi đi như một cơn lốc, tôi vẫn đến trường như mọi khi. Vừa bước vào lớp, tôi đã thấy Kotoko ngồi đó.
Trong phòng học ấm áp nhờ máy điều hòa, mọi người đang rôm rả trò chuyện, chỉ có Kotoko là ngồi một mình, vẻ mặt tái mét.
"Chào buổi sáng, Kotoko."
"Á!"
Tôi vừa cất tiếng chào, Kotoko đã giật bắn mình. Còn khẽ kêu lên nữa...
Rồi em nhìn tôi như thể nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
"Chào... buổi sáng... Seiichi."
"Em sao thế? Mặt mày xanh xao quá kìa."
"Vậy... vậy hả? À, em vẫn bình thường thôi. Ừ."
Nói vậy thì ai mà tin cho được.
Hôm qua tôi đã nhắn tin hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng đến sáng nay em mới trả lời.
Em vẫn nói "không có gì", nhưng tôi đâu có ngây thơ đến mức tin chuyện đó thật.
"Thôi đi Kotoko, em đừng có mà chối."
"Đúng đó nha~ Kotoko bị cảm hả? Nếu vậy thì về nhà nghỉ ngơi đi chứ."
Yuuka và Eve cũng vừa đến cùng lúc với tôi, thấy Kotoko thì giật mình thon thót. Hai người cũng có cùng ý kiến với tôi.
Ai nhìn vào cũng thấy em xanh xao như tàu lá chuối. Trông em cứ như kẻ sát nhân đang lo sợ tội ác của mình bị bại lộ vậy. Tất nhiên, tôi chưa từng thấy ai như thế bao giờ, chỉ là ví von thôi.
"Em không sao mà. Em khỏe re."
"Khỏe cái gì mà khỏe, mặt em giờ chẳng khác gì zombie cả..."
Cứ đà này em biến thành zombie luôn mất. Nếu có bảng hiển thị tỷ lệ lây nhiễm zombie thì chắc chắn phải vượt quá 80% rồi. Nếu em mà ở trong siêu thị thì xác định "game over" luôn cho rồi.
"Zombie thì hơi quá rồi đó. Hahaha."
Nhưng Kotoko vẫn cố gượng cười để đánh trống lảng.
"Em ngụy biện dở tệ."
"Ư..."
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau hôm đó vậy? Tokuko trừng phạt em à?"
"Không, chị hai không phải là người như vậy."
Kotoko lắc đầu nguầy nguậy.
Nhưng mà, tôi chỉ có thể nghĩ đến Tokuko thôi.
Chắc chắn em không bị trừng phạt bằng bạo lực đâu. Chị ta không phải là người thượng cẳng chân hạ cẳng tay với em gái mình. Còn đối với đàn ông thì chưa biết thế nào, nhưng chắc chắn chị ta sẽ dùng lời lẽ để dồn ép đối phương hơn là dùng vũ lực. Linh tính của tôi mách bảo như vậy.
"Kotton, nếu có chuyện gì khó nói thì cứ tâm sự đi?"
"Đúng đó. Đừng giữ bí mật trong lòng. Càng giấu thì càng cần nhiều dũng khí để nói ra đó nha~"
Eve mà cũng nói được câu hay ho vậy à. Chắc là mượn lời thoại trong truyện tranh thôi. Nhưng dù sao thì đó cũng là một bước tiến lớn đối với Eve rồi.
Tuy nhiên, Kotoko vẫn lắc đầu trước lời khuyên chân thành của Eve.
"T... Tóm lại là! Em không sao mà, mọi người cứ yên tâm đi. Em đâu có yếu đuối đến mức dễ bị cảm, với lại em cũng... không có chuyện gì khó nghĩ cả."
Em ngập ngừng ở đoạn "không có chuyện gì khó nghĩ", chứng tỏ em đang giấu diếm điều gì đó.
Chắc chắn là em đang có một vấn đề cực kỳ to lớn.
Nhưng tôi không biết có nên ép em nói ra hay không.
Có lẽ vì có tôi ở đây nên em không tiện nói, hoặc ngược lại, có thể vì có Hatsushiba và Eve ở đây nên em không muốn nói. Hoặc cũng có thể, chuyện này không thể giải quyết được ở đây.
"Vậy thì, em trả lời anh hai câu hỏi thôi."
"Ờ... ờ."
"Chuyện này có liên quan đến tính mạng của ai không? Ví dụ như bố mẹ em?"
"K... Không, không phải vậy."
"Hay là liên quan đến em, hoặc những tin đồn xung quanh em?"
"C... Cũng không phải."
Ra vậy. Nếu không liên quan đến hai điều này thì có lẽ tôi nên để em yên. Nếu không phải chuyện khẩn cấp thì tôi không cần phải ép em nói ra bây giờ.
"Nếu vậy thì anh không ép em đâu. Khi nào muốn nói thì cứ nói."
"Seiichi..."
"Người ta thường nói tâm sự thì sẽ thoải mái hơn, nhưng chuyện đó còn tùy trường hợp. Phần lớn mọi người là như vậy, nhưng còn tùy vào nội dung vấn đề và tính cách của mỗi người nữa."
Lời khuyên là một thứ khó cho. Không phải cứ mình giải quyết được vấn đề thì người khác cũng làm được.
Mình chỉ "giải quyết được" thôi, không phải cái gì cũng áp dụng được. Nếu vậy thì thế giới này đơn giản hơn nhiều rồi. Có những người, bản chất thích giữ kín trong lòng, càng nói càng thêm stress. Tất nhiên, cũng có những vấn đề phải nói ra mới giải quyết được, ranh giới mong manh lắm.
"Vậy nên, khi nào em cần thì cứ nói với anh."
"Haha, cảm ơn anh."
"Nhưng mà, đừng có để mặt mày xanh xao làm mọi người lo lắng nữa. Em vốn đã có sức ảnh hưởng lớn rồi, cả theo hướng tốt lẫn hướng xấu."
Đã từng có thời em chỉ cần lườm Eve một cái thôi là có tin đồn em đưa Eve vào danh sách thủ tiêu rồi đó. Không được phép lãng quên sự kiện đó. Những người được chú ý phải ý thức được ánh mắt của mọi người xung quanh. Dù tốt hay xấu, thời đại này là vậy đó, không làm gì được. Dù mình có kêu oan thì người ta vẫn thích hóng hớt những chuyện giật gân, những gì họ muốn nghe thôi.
"Em biết rồi."
Nói rồi Kotoko trở lại vẻ mặt bình thường. Thế này thì ổn rồi.
"... Thương vong thảm khốc quá vậy..."
Giờ giải lao sau tiết ba.
Tozaki, người vừa từ lớp học tự chọn trở về, lườm tôi với một vết bầm tím trên má.
Không chỉ Tozaki. Vài người khác cũng đang ôm mình kêu đau. Trong lớp biến thành chiến trường lúc nào không hay. Cái quái gì thế này...
"Có chuyện gì vậy?"
Tôi vừa hỏi xong, Tozaki đã thở dài thườn thượt và giơ tay đầu hàng.
Và những người khác... hay đúng hơn là đám con trai cũng lườm tôi. Đặc biệt là Matoba, Mikamoto, Sakai, Uchida, hội tứ đại ngốc, ai nấy đều thảm hại.
"Thôi được rồi, đi theo tụi này một lát." "Để tụi này kể cho cậu nghe về thảm kịch đã xảy ra với tụi này." "Đúng đó đúng đó."
Thế là tôi bị hội tứ đại ngốc cộng thêm Tozaki lôi ra hành lang.
"Có chuyện gì á hả? Nghe cho kỹ vào, chúng ta sẽ kể cho cậu nghe về thảm kịch phòng mỹ thuật, một thảm kịch đáng được lưu truyền cho hậu thế."
Sakai lườm tôi và nói bằng giọng điệu khoa trương.
Và nội dung được kể lại thực sự rất khủng khiếp.
Trong giờ mỹ thuật, Kotoko đã vô tình gây ra đủ thứ chuyện.
Em làm đổ màu, rồi khi đi lấy khăn lau thì giẫm lên hộp màu của Matoba, khiến màu bắn tung tóe khắp nơi. Lúc bị thầy giáo gọi, em giật mình quay lại làm đổ xô nước của Tozaki. Em làm rơi bút, nhặt lên xong ngẩng đầu lên thì làm lệch tay của Mikamoto. Em còn tự nhiên làm đổ giá vẽ, đập vào Sakai. Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Uchida bị em đạp gót giày vào mặt... Thật là khó hiểu.
Còn có những tội trạng khác nữa, chủ yếu là hội tứ đại ngốc và Tozaki trở thành nạn nhân. Hèn gì mặt mũi bọn họ ai nấy đều thảm thương...
"Tớ cứ tưởng mình đang bị trả thù." "Tớ cứ tưởng chúng ta đã hiểu nhau hơn trong buổi diễn kịch rồi chứ." "Tớ đã làm gì sai sao?"
Năm người mặt mày bầm dập vây quanh tôi tra hỏi.
"Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai."
"Cậu giúp tụi này đi, làm ơn đó."
Bọn họ đồng thanh. Sao mỗi lúc thế này bọn họ mới đoàn kết vậy chứ. Ước gì bọn họ có thể phát huy tài năng đó và trở thành một nhóm hài kịch.
"Tôi chịu thôi... Chuyện này đâu phải tại tôi."
"Dù sao thì, Arakawa. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn thì sẽ có những tin đồn kỳ lạ đó. Vào thời điểm này khi những tin đồn ở trường đã gần như biến mất thì chuyện đó không hay đâu."
Tozaki lo lắng xen vào. Hoàn toàn đúng lý.
"Thì tôi biết chứ."
Tuy những tin đồn đã gần như biến mất, nhưng vẫn có một số học sinh trong trường tham gia vào SNS kín đó.
Nếu chuyện này bị lan truyền một cách ác ý từ đó, thì tùy vào nội dung, nó có thể lan rộng rất nhanh.
Chúng ta đang chiến đấu với một tập thể chứ không phải một cá nhân...
Khi có nhiều người cùng phạm tội, cảm giác tội lỗi sẽ giảm đi. Vì vậy, họ có thể làm những điều mà bình thường không dám làm. Vì vậy, những kẻ đã quen với việc đó sẽ không còn cảm thấy có trách nhiệm khi tung tin đồn sai sự thật.
"Thôi được rồi, tôi sẽ hỏi em ấy lại xem sao..."
"Thật sự nhờ cậu đó... Giờ chỉ còn cậu là người tụi này có thể tin tưởng thôi..."
Mikamoto, người từng đóng vai Romeo, túm chặt lấy vai tôi với vẻ mặt mệt mỏi. Bọn họ khổ sở đến vậy sao...
Nhưng tôi không thể hỏi em ấy trong giờ học được.
Chuông vào tiết bốn đã reo rồi, mà tiết này lại là tiết Văn của thầy Murakami nữa chứ, không thể nói chuyện bừa bãi được. Nếu mà chuyền giấy nhắn thì sẽ bị thầy tóm ngay, xong bị thầy đập cho một trận bằng sổ điểm danh. Mà nếu chỉ có thế thì còn may.
"Không ai muốn dấn thân vào loạn thế cả..."
Trong không khí căng thẳng đó, Kotoko hiếm hoi lại bị thầy Murakami gọi lên đọc sách.
Kotoko, người chưa từng bị gọi lên bảng trong thời kỳ nổi loạn, giờ đã bị tất cả các giáo viên gọi, trừ một người. Người cuối cùng đó là thầy Murakami của môn Văn, và cuối cùng em cũng đã bị gọi. Đây có lẽ là một bước tiến lớn.
"... Có vẻ như em đang nghe thấy một âm thanh khác đang vang lên lặng lẽ không ngừng."
Kotoko đọc xong thì thầy Murakami cau mày.
Có lẽ thầy đang định kiếm cớ để chỉ trích em. Nhưng em đã không mắc bất kỳ lỗi nào đáng kể. Chỉ trích em bây giờ chẳng khác nào bắt nạt.
Thầy Murakami là một giáo viên thích chỉ trích học sinh, nhưng dù nghiêm khắc, thầy vẫn biết phân biệt phải trái. Khi nên chỉ trích thì sẽ chỉ trích không thương tiếc, còn khi không nên thì sẽ không động đậy.
Ngược lại, ta cũng có thể đánh giá thầy là một người xảo quyệt, luôn làm những gì mình thích, nhưng không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào có thể trở thành vết nhơ cho bản thân.
"Vậy Ayame. Ở trong sách giáo khoa có một đoạn được gạch chân, phải không? Hãy lên bảng viết ý nghĩa của đoạn đó, trong vòng ba mươi chữ."
Thầy Murakami bắt một việc không đáng phải viết lên bảng chứng tỏ thầy đang định kiếm cớ để chỉ trích. Không biết bao nhiêu học sinh đã khóc thét vì điều này.
Nhưng vấn đề này tôi đã cho Kotoko làm trước rồi. Nếu em không quên thì chắc chắn em có thể trả lời được.
"Vâng."
Kotoko đáp ngắn gọn rồi đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, tiến về phía bảng đen.
Hả. Nghe nói em gây ra đủ thứ chuyện trong phòng mỹ thuật, nhưng có vẻ không có vấn đề gì cả.
...Tôi đã quá lạc quan rồi.
Ngay khoảnh khắc Kotoko định bước lên bục giảng, em vấp phải góc bục.
Loạng choạng, Kotoko theo phản xạ tìm kiếm thứ gì đó để bám vào.
Nhưng không tìm thấy gì, tay em vô tình quệt vào cằm của thầy Murakami. Không hiểu sao tay em lại nắm chặt, thành nắm đấm.
Thầy Murakami ngã gục ngay lập tức.
Kotoko cũng ngã nhào về phía trước, double knockout.
"Ối! Em xin lỗi!"
Kotoko vội vàng đứng dậy.
"Em... em kia! Ayame!"
Vứt bỏ thái độ ân cần giả tạo bấy lâu nay, thầy Murakami cũng vội vàng đứng dậy.
Nhưng có lẽ vì bị chấn động đến hệ thống tiền đình nên đầu gối thầy run lẩy bẩy, thầy loạng choạng khuỵu xuống đất.
Chỉ quệt nhẹ mà đã có sức công phá lớn đến vậy, cằm lợi hại thật. Uy nghiêm thường ngày của thầy bay biến đâu hết, trong lớp vang lên tiếng cười khúc khích.
Có lẽ điều đó lại chọc giận thầy Murakami, mặt thầy đỏ bừng một cách kỳ lạ.
"Không ngờ cô lại dám hành hung giáo viên! Tôi đã không tin rằng cô thực sự trở nên nghiêm túc, con sâu làm rầu nồi canh!"
Thầy Murakami quỳ một gối, bắt đầu chế giễu.
"Trong đầu cô chứa cái gì vậy hả? Dám giơ nắm đấm với giáo viên là không thể chấp nhận được! Cô không có lòng kính trọng người lớn hay sao? Phải sống kiểu gì mới trở thành một học sinh như cô! Tôi tuyệt đối không chấp nhận cách sống của cô. Cuộc đời của cô quá thấp kém!"
Không biết trong đầu thầy chứa bao nhiêu từ ngữ tồi tệ, những lời chửi rủa tuôn ra như thác đổ. Khác với Lôi Thần, mỗi lời nói không sắc bén như sấm sét, mà lại mãnh liệt như bão táp.
Đây là Phong Thần. Biệt danh của thầy Murakami đã được truyền lại qua bao thế hệ ở trường Mikage.
"K... Không ạ. Em... Em không cố ý..."
Thực tế, ai cũng thấy rõ ràng là em không cố ý.
Kotoko vội vàng biện minh, nhưng
"Không cố ý, hả!?"
Lời nói của em bị chặn lại bởi sự hùng hổ của thầy Murakami.
"Tôi chỉ thấy cô lao vào đánh tôi thôi! Tôi đã bị trút giận cái nỗi gì vậy hả!? Hả!? Chỉ vì tôi hiền lành nên cô nghĩ cô có thể lấn tới hay sao!?"
...Thường ngày thầy hiền lành, đây là kiểu hài của thầy Murakami à?
Không, chắc chắn không phải rồi. Thật đáng sợ là thầy đang nói thật lòng. Ước gì thầy tự quay lại video những giờ dạy và xem lại.
"Hãy cứ chờ điểm hạnh kiểm đi, đồ cặn bã!"
Những lời lẽ của thầy thậm tệ hơn cả thầy Tadoro.
Có lẽ mọi người cũng nghĩ vậy, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi.
Như thể đang nói hãy cứu bọn họ như lần của thầy Tadoro... Xin mọi người đừng đồng lòng vào lúc này. Để dành cho dịp khác đi.
Cứ để em ấy nói mãi thế này cũng bực mình...
"Do cậu không giải quyết vấn đề của Ayame thôi. Cậu đi đi."
Tozaki ở phía sau thì thầm với tôi.
Ôi trời. Tôi đâu phải là chuyên gia giải quyết rắc rối của Kotoko đâu!
"Thầy Murakami. Đến đây thôi..."
Ngay khi tôi vừa nói xong, thầy Murakami đã nở một nụ cười nham hiểm... như thể thầy đã chờ đợi điều này từ lâu lắm rồi.
Thầy chỉ quay mặt về phía tôi.
"Arakawa! Cậu nghĩ sao mà dám chen vào khi tôi đang thuyết giáo hả! Không ai dạy cậu là không được ngắt lời người khác hay sao!? Tôi không thể tin được là một người chưa từng gây ra bất kỳ vấn đề gì như cậu lại làm chuyện này! Có vẻ như bản chất thật của một học sinh cá biệt đã lộ ra rồi!"
Những lời chửi rủa nhắm vào Kotoko giờ lại đổ dồn về phía tôi. Cứ như thể thầy đã định sẵn những điều mình sẽ nói vậy.
Không... khoan đã?
"Cậu đã sử dụng câu lạc bộ phát thanh để gây náo loạn tại lễ hội văn hóa! Thầy Tadoro có vẻ đã bỏ qua cho cậu, nhưng thầy là cố vấn của câu lạc bộ nên thầy không thể bỏ qua được! Đó là một vấn đề nghiêm trọng, đáng bị viết bản kiểm điểm! Không, dù cậu làm một mình thì việc sử dụng phòng phát thanh cho những việc riêng tư cũng là không thể chấp nhận được!"
Đúng vậy. Vụ lễ hội văn hóa vẫn chưa được giải quyết.
Có lẽ thầy Tadoro đã giúp tôi nói đỡ, nhưng thầy Murakami chắc chắn vẫn chưa bỏ qua cho tôi.
Chỉ vì chuyện này mà tôi đã lọt vào danh sách đen của thầy Murakami.
Và thầy đã luôn rình rập cơ hội để chỉ trích tôi. Thầy đợi tôi sơ hở, đợi tôi chống đối thầy.
Việc thầy chỉ trích Kotoko chỉ là mồi nhử... một trò câu cá.
Để có cớ chính đáng mà mắng tôi nữa.
"Ở đây có đến hai quả cam thối hay sao! Thật không thể tin được! Lũ cặn bã này! Không có cả khả năng tự thanh lọc hay sao!? Hả!?"
Ôi trời. Mọi chuyện trở nên phiền phức rồi.
Việc gián đoạn tiết học gây ảnh hưởng đến mọi người trong lớp.
Tôi chỉ có thể nghe cho đến khi thầy Murakami nguôi giận thôi. Tôi sẽ cố gắng giả vờ hối hận hết mức có thể, và chịu đựng cho đến khi thầy hả hê.
Kotoko cũng hiểu được điều đó. Em ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt áy náy.
Xin lỗi mọi người nha. Dù không phải là người trong cuộc thì ai cũng ghét chứng kiến cảnh người khác bị mắng, nhưng hãy chịu đựng cái trò hề này một lát nha.
"Xin thầy hãy dừng lại!"
Nhưng thật kinh khủng, lại có người muốn khuấy động thêm tình hình.
Người đứng lên là Yuuka.
"H... Hatsushiba!? C... Cả em nữa sao!?"
Có vẻ như thầy Murakami rất ngạc nhiên.
Thầy không thể tin được là Yuuka, người mà thầy xếp vào hàng học sinh gương mẫu lại dám chống đối thầy. Thầy đang trợn mắt há mồm nhìn em.
"Thầy nói quá lời rồi. Chuyện của Kotoko chỉ là một tai nạn bất ngờ thôi mà!"
"K... K... Kính trọng giáo viên..."
"Kotoko đã xin lỗi rồi! Em ấy đã thành khẩn xin lỗi với vẻ mặt vô cùng áy náy!"
Thầy Murakami đang lắp bắp. Cảnh tượng hiếm có đến mức chưa từng thấy bao giờ.
Và việc Hatsushiba đứng lên đã khiến mọi người trong lớp lần lượt đứng lên theo em.
"Đ... Đúng đó." "Ayame không có lỗi." "Tôi cũng vừa bị em ấy đánh nữa nè." "Em ấy không cố ý."
Nishihara, hội tứ đại ngốc, cả lớp trưởng Hosoe cũng đang bênh vực Kotoko. Tôi cảm động trước sự tốt bụng của cả lớp. Mọi người đang bảo vệ Kotoko.
Đây cũng là nhờ sự đoàn kết đã tăng lên trong lễ hội văn hóa sao.
Cả lớp đang đồng lòng!
Và Yuuka tiếp tục nói.
"Và những lời thầy nói với Seiichi cũng quá đáng nữa!"
Khoảnh khắc đó, bầu không khí thay đổi. Đặc biệt là đám con trai.
"Không cần phải nói đến mức đó với Seiichi! Em ấy chỉ nhắc nhở Kotoko là thầy đang nói quá lời thôi!"
Nhưng Yuuka không nhận ra bầu không khí đó, và cứ tiếp tục nói.
Bỏ mặc sự cố gắng của Yuuka, đám con trai lườm tôi.
Yuuka, tôi đã bảo em đừng gọi tên tôi trong lớp rồi mà!
Trong khi lớp đang trở nên hỗn loạn, cánh cửa bật mở.
"Thầy Murakami, xin lỗi thầy, nhưng thầy hơi ồn ào đấy ạ. Tiếng ồn vọng sang cả lớp bên cạnh rồi."
<img src="image_rsrc1ZUD.jpg"/>
Người xuất hiện là chị Kiriko - cô Kotani. Hóa ra lớp bên cạnh là lớp Vật Lý à.
Cả lớp im phăng phắc như tờ.
"... Tôi xin lỗi cô. Cô Kotani. Có lẽ tôi đã quá khích rồi."
"Vậy ạ. Sự trẻ trung của thầy khiến tôi ghen tị, nhưng tôi hy vọng thầy sẽ giữ im lặng ạ. Bên này cũng đang trong giờ học."
"Vâng, vâng. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền."
Chị Kiriko nói "vậy nhé" như thể đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đóng cửa lại. Chắc là chị đã quay lại lớp mình rồi.
Và lớp chúng tôi vẫn im phăng phắc.
"Rồi rồi. Tất cả mọi người, về chỗ ngồi đi."
Thầy Murakami trở lại vẻ mặt quái dị quen thuộc, không chút biểu cảm và miệng không cười. Thầy vỗ tay bồm bộp, các bạn trong lớp như bừng tỉnh và trở lại bầu không khí bình thường.
Tôi và Yuuka cũng ngồi xuống, Kotoko cũng trở về chỗ ngồi của mình.
"Hôm nay chúng ta tạm dừng tiết học ở đây thôi."
Thầy Murakami đang cố tỏ ra bình thường, nhưng gân xanh đang nổi lên trên trán thầy. Chắc chắn là thầy đang ấm ức lắm. Nhưng sau chuyện vừa rồi, thầy cũng không thể gào thét được nữa.
Thầy đang không biết nên làm gì với nắm đấm vừa giơ lên.
"Tôi biết rằng lớp này toàn những học sinh cá biệt."
Thầy nói một cách lặng lẽ và tự nhiên.
"Đây là một điều vô cùng đáng buồn. Nhưng tôi biết cách cải thiện nó."
Giọng điệu của thầy quá quái dị.
"Nếu các em chăm chỉ học hành thì sẽ không gây ra những hành động quấy phá. Chính vì rảnh rỗi và dư dả thời gian nên các em mới có những hành động thừa thãi."
Đây là sự yên tĩnh trước cơn bão.
"Vì vậy, tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ trở nên nghiêm khắc."
Có cảm giác như tôi đã nghe thấy tiếng mọi người đồng thanh nói "thầy vốn đã là quỷ rồi" vậy.
Nhưng đây là một dấu hiệu nguy hiểm.
"Sắp đến kỳ thi cuối học kỳ hai rồi, đúng không?"
Một điều khủng khiếp sắp xảy ra...
"Nếu điểm trung bình môn Văn của lớp này dưới tám mươi, tôi sẽ cho tất cả các em học phụ đạo vào kỳ nghỉ đông. Các em nghe rõ chưa!"
Thầy Murakami tiếp tục với vẻ mặt nghiêm khắc.
"Đặc biệt là Ayame và Arakawa! Tôi sẽ không chấp nhận nếu điểm của hai người dưới chín mươi! Hãy tập trung vào việc học và run rẩy mà sống đi!"
Cùng lúc với tiếng chuông báo hết giờ, những tiếng kêu la như tận thế vang lên trong lớp.
Tôi nhanh chóng thoát khỏi lớp học với đủ mọi cảm xúc lẫn lộn và kéo Kotoko đến phòng câu lạc bộ.
Dù đang là giờ nghỉ trưa, nhưng chắc chắn tôi sẽ không thể giải quyết được tình hình nếu ở lại đó.
Gánh nặng điểm trung bình tám mươi, rồi học phụ đạo. Thêm cả chuyện Yuuka gọi tên tôi nữa, không biết cái chỗ đó còn có thể hỗn loạn đến mức nào nữa...
Để tránh những tình huống như vậy, hay nói đúng hơn là để tránh cho tình hình trở nên tồi tệ hơn, tôi phải nhanh chóng giải quyết vấn đề của Kotoko, người gây ra rắc rối.
"G... Gì vậy, Seiichi? C... Có chuyện gì vậy? E... Em cũng không ghét bị anh ép buộc đâu..."
Có vẻ như em đang hiểu lầm điều gì đó. Tôi sẽ không làm điều đó với em trong thực tế đâu.
Trước mắt, tôi cho em ngồi xuống ghế trong phòng câu lạc bộ, còn tôi ngồi đối diện.
"Seiichi à, anh tự nhiên bỏ đi đâu vậy-" "Seiichi, nhanh quá đi." "Haizzz..."
Thế rồi, các thành viên câu lạc bộ lẽ ra không cần đến đây cũng lếch thếch kéo nhau đến.
"Có chuyện gì vậy ạ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đến cả Kiyomi cũng rảnh rỗi nữa chứ. Eve còn tận tình giải thích những chuyện đã xảy ra trong lớp cho mọi người nghe. Đỡ được khâu giải thích thì cũng tốt, nhưng...
Tạm thời mọi người ngồi vào chỗ như mọi khi.
"Cuối cùng thì vẫn là những thành viên quen thuộc thôi à. Thôi kệ đi..."
"V... Vậy, có chuyện gì vậy? K... Không, em thật sự hối hận về chuyện vừa rồi."
"Chuyện vừa rồi có thể coi là một tai nạn không may."
"T... Thật... thật hả? Chắc chắn là em không cố ý mà."
Kotoko thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi không thể để em yên tâm được. Vấn đề nằm ở nguyên nhân gây ra chuyện đó.
"Nếu là em của mọi ngày thì sẽ không đến mức đó đâu. Lúc em lên bảng em đã bị phân tâm. Đúng không?"
"Ư..."
Kotoko cúi gằm mặt xuống như thể bị đánh trúng tim đen. Em ấy thật sự có vẻ hối lỗi, nhưng tôi không thể thông cảm được.
"Lần này em gây ảnh hưởng đến lớp quá rồi. Đã có người phàn nàn đấy."
"Hả?"
"Chủ yếu là những người bị em tấn công trong giờ mỹ thuật, ai nấy đều thảm thương."
"Ư... E... Em thấy có lỗi với mọi người. E... Em có xin lỗi rồi mà."
Vẻ mặt Tozaki thì "Xin lỗi thì cũng có ích gì chứ..." Dù em ấy có xin lỗi thì vẫn có giới hạn thôi.
Ví dụ như nếu cứ liên tục giẫm vào gót chân người đi phía trước thì dù không cố ý, người ta vẫn sẽ nghĩ là cố ý thôi. Bởi vì em ấy đang gây ra những tổn hại về thể chất mà. Không có gì lạ nếu có những tin đồn thất thiệt. Đặc biệt là các môn tự chọn còn học chung với các lớp khác nữa.
"Xin lỗi mà xong thì đã không cần cảnh sát rồi... Không phải tôi có ý nói vậy, nhưng mà em đã vượt quá giới hạn cho phép rồi đó."
"Em xin lỗi..."
Kotoko đang rất rụt rè và thu mình lại.
Tuy nhiên, chỉ vì những chuyện em đã gây ra mà Yuuka cũng không dám bênh vực em, mà chỉ giữ vẻ mặt buồn rầu.
"Tôi nghĩ là không cần ép em nói ra nếu em không muốn, nhưng nếu thiệt hại lan rộng đến mức này thì không thể làm ngơ được."
"Ư..."
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ư... Ơ..."
Kotoko bối rối đặt tay lên đầu gối và quay mặt đi chỗ khác. Hiếm khi em cố gắng lờ đi những lời tôi nói đến vậy.
"Kotton... Thật sự là, em đã gây phiền toái cho mọi người rồi đó..."
"Đúng đó nha~"
Yuuka và Eve cũng đồng ý với tôi. Quá đúng đắn. Nhìn cái cảnh tượng thảm khốc trong lớp thì biết...
"Ư ư ư ư ư..."
Mặt em xanh mét và sắp khóc đến nơi rồi.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em vậy... Tôi chưa từng thấy Kotoko có vẻ mặt như thế này bao giờ.
"A... À. Kotoko à, dù sao thì em cũng nên nói ra đi."
Đến cả Seimi cũng nói vậy, Kotoko càng thêm khó chịu.
"Không ai giận em đâu, nói ra đi mà."
Tôi vừa thúc giục xong, Kotoko dường như đã bỏ cuộc và thở dài sâu thẳm.
Và...
"Em xin lỗi, Seiichi!"
Nói rồi em chống tay lên bàn và cúi đầu sát đất.
Tôi hoàn toàn bị bất ngờ.
...Hả? Gì vậy?
"Hôm qua sau khi em về nhà với chị... Đã có một chuyện khủng khiếp xảy ra."
Quả nhiên là có liên quan đến chị Tokuko.
"Chị đã vứt hết... vứt hết game 18+ của em đi."
"Hả!?"
Game 18+, all, throw away!?
Những người khác cũng chớp mắt liên tục. Chắc hẳn ai cũng nghĩ là hơi quá rồi...
"T... Toàn bộ sao?"
Tôi lo lắng hỏi.
Kotoko, sau khi đã thổ lộ nỗi lòng, càng thu mình lại hơn nữa.
"À... à..."
"V... Vậy là, bị lộ rồi sao?"
「À… sau vụ đó là tôi bị mắng té tát luôn. May là chị ấy không động tay động chân.”
Không ngờ sau vụ đó lại thành ra nông nỗi này.
Thảo nào mặt mũi cổ tiều tụy vậy. Tôi mà bị quăng hết đống game người lớn đi, chắc cũng suy sụp y như Kotoko bây giờ. Thậm chí có khi còn không dám vác mặt đến trường nữa là. Kotoko vậy mà vẫn đến được đây…
Cái tính sạch sẽ thái quá của cô Tokuko tôi cũng để ý lâu rồi, nhưng không ngờ lại đến mức đó…
“Chà, đó… có lẽ là việc chẳng đặng đừng phải không…?”
Yuuka nhìn quanh với vẻ mặt nghiêm trọng.
Không ai hăng hái ủng hộ hay phản đối.
Tuy giờ nhắc lại cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng game người lớn là game 18+.
Không phải thứ mà lũ học sinh trung học bọn tôi được phép chơi.
Chính vì thế, Yuuka mới đành chấp nhận là “chẳng còn cách nào khác”. Mấy đứa khác chắc cũng nghĩ vậy.
Tuy nhiên, tôi lại nghĩ khác.
“Chỉ thu giữ… thì còn tạm chấp nhận, chứ quăng đi thì đúng là quá đáng. Kotoko này. Cô Tokuko nói là đã vứt rồi phải không?”
Kotoko bất lực gật đầu.
“Xưa nay, chuyện như thế này tràn lan khắp nơi. Mấy mô hình tàu hỏa, Gundam, hoặc là thẻ bài game, túi xách, quần áo. Người ta tự tiện bán hay quăng đi mà chẳng thèm mảy may suy nghĩ đến giá trị của món đồ đó đối với chủ nhân của nó.”
“À, đúng rồi. Thỉnh thoảng trên mạng cũng hay có mấy chuyện kiểu đó. Chẳng biết thật giả ra sao, nhưng cũng có chuyện mẹ hay vợ vứt bỏ mấy thứ đồ chơi của chồng, rồi cũng có trường hợp ông chồng quăng hết quần áo hay bộ sưu tập của vợ.”
Sotozaki gật gù lia lịa.
“Nếu đã vứt đi thì đã cấu thành tội hủy hoại tài sản theo điều 261 Bộ luật Hình sự. Chuyện đó là đồ của người thân hay của ai đi nữa cũng chẳng liên quan. Giả sử như nhà có ngập game người lớn đến nỗi không còn chỗ đặt chân, gây cản trở cuộc sống đi chăng nữa, thì vứt nó vẫn là tội đó.”
Kotoko nhìn tôi với vẻ mặt không biết nói sao.
“Nhưng… nhưng mà là người thân thì có khi được giảm án mà?”
Yuuka giơ tay hỏi. Nhưng chuyện đó không xảy ra.
“Đó là trường hợp trộm cắp thôi. Theo điều 235 thì sẽ áp dụng tội trộm cắp, nhưng theo điều 244, nếu là người thân… tất nhiên còn kèm theo các điều kiện như người trực hệ hay sống chung, thì sẽ được miễn hình phạt.”
Kotoko lắc đầu nguầy nguậy.
“K, không, tôi không có ý muốn biến chị mình thành tội phạm đâu…”
Ừ thì, đúng vậy rồi…
Nhưng mà, thẳng tay vứt bỏ như vậy thì thật sự là quá đáng. Cho dù là người trong gia đình thì cũng phải phân định rạch ròi giới hạn đó!
……………………………………………………………………………………… Khoan đã? Vứt sao?
Ơ, ơ, ơ, ơ…! Chẳng lẽ! Chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nào…!
“Này… Kotoko này…”
Tôi rụt rè gọi tên Kotoko.
Có lẽ cô ấy đã hiểu ý tôi, hoặc là đã nhìn thấy khuôn mặt tệ hại của tôi, Kotoko co rúm lại như một con thỏ sợ hãi.
“T, t, t… tôi, có cho cô mượn mấy cuốn game người lớn… k, không phải sao?”
Đó là những game người lớn cũ mà ngày nay không thể mua được nữa. Tuy nhiên, chúng là những tác phẩm kinh điển, và tôi đã cho Kotoko mượn vì muốn cô ấy chơi thử. Tôi nhớ mình đã cho mượn hàng chục cuốn…
“V, vậy nên, thật sự… xin lỗi.”
Cô ấy lại úp mặt xuống bàn và xin lỗi.
“Thiệt… hả trời…”
Mất hết sức lực, tôi ngả người ra sau. Lưng ghế đỡ lấy cơ thể tôi. Nếu đó là loại ghế không có lưng tựa, chắc tôi đã ngã lăn ra đằng sau rồi.
Ôi. 『Thủy Tích』, 『From Heart』. 『LUNAR』. 『Thôn Dạ Xoa Khốc』. 『Kanun』. 『Ký Ức Tam Giác』. 『Mảnh Giấy Trắng』. 『Người Chị Đôi Khi Bất An』. 『Nếu Là Em Gái Của Tôi』. 『Người Hầu Học Đường』. 『Tất Cả Mọi Việc Với Bạn Thanh Mai Trúc Mã』. 『Quỷ Thần Xông Pha Demon』. 『Công Chúa Thối Rữa』.
Tất cả, tất cả đều đã bị vứt bỏ rồi sao?
Những game người lớn tuyệt phẩm đã mang lại cho tôi tuổi thanh xuân, cảm xúc, nước mắt, tiếng cười và những trải nghiệm mạnh mẽ, những "nàng vợ" mà tôi tưởng sẽ ở bên trọn đời, vậy mà lại đi thẳng ra bãi rác.
Một bi kịch như vậy, tôi không thể chấp nhận ngay lập tức.
Chẳng lẽ tôi không bao giờ có thể gặp lại những "nàng vợ" đã chữa lành tâm hồn tôi nữa sao!
“Seiichi, cậu… không sao chứ?”
“Seiichi-kun… Sao mắt cậu cứ lờ đờ thế?”
Ibu và Yuuka lo lắng hỏi.
Kotoko cũng tỏ vẻ vô cùng hối lỗi. Khuôn mặt ấy như thể nếu tôi bảo mổ bụng tự sát, cô ấy cũng sẽ làm thật vậy.
Tôi càng chìm sâu vào tuyệt vọng, Kotoko cũng càng tuyệt vọng theo. Chuyện đó không được.
“Tôi không sao.”
Tôi thở hắt ra một hơi dài, rồi rời lưng khỏi ghế tựa.
Bình tĩnh lại. Bình tĩnh, suy nghĩ cho thấu đáo.
Không phải lỗi của Kotoko.
Lỗi là ở sự thiếu hiểu biết của cô Tokuko… và suy cho cùng, chính là ở lũ học sinh trung học bọn tôi lại đi chơi game 18+.
“Thôi, thôi, đừng để tâm nữa.”
“Giọng cậu bị lạc rồi đó.”
Mặc dù Sotozaki đã chỉ ra, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Ôi, thôi rồi.
“Dù sao đi nữa. Dù có tức giận hay than vãn thì những thứ đã bị vứt cũng không quay trở lại, nên đành phải chấp nhận thôi.”
Tuy nhiên, bàn tay tôi vẫn tự nhiên siết chặt, sức mạnh dồn vào đó.
Dù có cố tỏ ra bình tĩnh đến mấy, vết thương lòng này cũng không thể lành ngay được.
Mặc dù vậy, tôi không thể để cơn giận điều khiển, mà phải sắp xếp lại vấn đề.
Hành động theo cảm xúc lúc này chẳng có ý nghĩa gì, cũng chẳng mang lại lợi ích gì.
Cần phải kìm nén nỗi buồn và hành động lý trí.
Và phải ngăn chặn thiệt hại lan rộng hơn nữa. Ngăn chặn những vụ bạo lực bất cẩn do lo lắng của Kotoko, và ngăn chặn thiệt hại do cô Tokuko gây ra.
“…Chắc Kotoko cũng chẳng muốn khoe ra đâu. Vậy làm sao mà bị phát hiện?”
“Như cậu đã chỉ cho tôi trước đó, tôi để trong vali du lịch… Cũng đã khóa lại rồi.”
“Bị mở khóa sao?”
Kotoko gật đầu.
À phải rồi, có một thời gian đã xảy ra vụ việc khóa chính của khóa TSA dùng cho vali du lịch bị rò rỉ. Với các loại cũ, khả năng cao là có thể mở bằng khóa chính in 3D. Tôi không biết cô Tokuko có máy in 3D hay không, nhưng thôi bỏ qua chuyện đó.
Dù sao đi nữa, khóa đã bị phá, và nội dung bên trong đã bị nhìn thấy là điều không thay đổi.
“Phù…”
“Em thật sự, xin lỗi! Những thứ quý giá của cậu…!”
Kotoko hết lời xin lỗi. Dù sao thì cũng đã vứt đồ của người khác mà.
Nếu tôi bị Sotozaki vứt mất đồ mình mượn mà không thể lấy lại được, thì tôi cũng chỉ còn cách thành thật xin lỗi thôi.
“Thôi được rồi. Ở đây mà trách móc cậu thì không đúng chỗ.”
“Seiichi…”
Kotoko xúc động đến nỗi suýt khóc.
Thực tế là đồ đã bị vứt khiến tinh thần tôi cũng bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng bây giờ có la hét ầm ĩ cũng chẳng thay đổi được tình hình.
“Mấy thứ mua được thì mua lại, còn mấy cái khó kiếm thì cứ đợi trên các trang đấu giá trực tuyến vậy.”
“…Cậu nói với ánh mắt xa xăm như vậy thì an ủi gì được tôi. Đúng là đồ trai tân.”
“Im đi, Satomi. Vết thương này chẳng có thuốc đặc trị, chỉ có thể điều trị triệu chứng và chờ nó tự lành thôi.”
Dù sao thì bây giờ tôi phải cố gắng bình tâm lại. Nếu tinh thần vững vàng hơn, liệu tôi có không bị dao động đến mức này không nhỉ?
“Không lấy lại được hả~?”
Ibu hỏi với vẻ mặt gượng gạo, nhưng nếu dễ dàng lấy lại được thì đâu có khổ sở đến vậy.
“Đầu tiên là cách cô ấy vứt game người lớn thế nào đã. Theo quy định thì game người lớn, phần hộp và sách hướng dẫn là rác giấy, còn vỏ và đĩa thì ở thành phố của bọn mình được coi là rác cháy được. Vậy nên nếu không thuê công ty chuyên nghiệp thì phải tự phân loại từng thứ một. À mà, mấy chuyện đó thì sao rồi?”
“Về đến nhà thì vali đều mở toang, không còn gì hết…”
Có lẽ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mắt Kotoko vô hồn đi.
Chắc là nặng nề lắm.
Tóm lại, game người lớn đã bị vứt. Đã bị vứt đi rồi.
Thật tức giận đến mức muốn cho Gandhi chạy lấy đà rồi đấm cho một phát, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi, và cứ mãi chấp niệm ở đây cũng vô ích. Giờ có đến bãi rác cũng chẳng làm được gì, vả lại nếu đĩa đã bị đập nát thì mọi thứ đều vô vọng.
“…Haa.”
“Đừng nản chí, Kotoko.”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Tất cả đều đã từng chơi qua rồi mà? Vậy thì, cứ lưu giữ trong ký ức là được. Nhớ rõ ràng thì mấy game người lớn đó cũng sẽ mãn nguyện thôi.”
…Tự mình nói ra nghe sao mà sáo rỗng. Nếu là ảo tưởng, tôi đã xông thẳng đến nhà cô Tokuko mà đấm một trận rồi.
Tuy nhiên, nếu không nói như vậy, Kotoko chắc sẽ tự dằn vặt bản thân đến chết mất. Nếu không thể hiện thái độ này, cảm giác tội lỗi của Kotoko sẽ không biến mất.
Thế rồi, Kotoko gật đầu mạnh mẽ.
“À, tôi sẽ ghi nhớ. Tuyệt đối không quên.”
“Vậy thì, cứ mua lại mấy game người lớn mới là được.”
“Ừm. Sẽ làm vậy.”
Và rồi, khuôn mặt u ám của Kotoko cuối cùng cũng rạng rỡ trở lại.
Trước mắt, cứ tạm coi là mọi chuyện đã ổn thỏa đi. Như vậy Kotoko cũng sẽ không còn bị những lo lắng này làm phiền, cũng không gây rắc rối cho người khác nữa.
Tuy nhiên –.
“Nhưng mà, Shingū. Dù có mua game người lớn mới, thì cô Tanaka cũng đã biết rồi mà? Việc kiểm tra cũng sẽ nghiêm ngặt hơn đó. Cậu tính sao đây?”
Lời chỉ trích rất có lý của Sotozaki như xuyên thấu tim tôi.
Kotoko cũng nhăn mặt như thể bị đánh trúng chỗ đau.
“…À mà, có bị hỏi gì không? Như là lý do tại sao lại mê game người lớn chẳng hạn.”
“Có bị hỏi tại sao lại mua, nhưng tôi chỉ trả lời là vì có hứng thú thôi.”
Thì ra là vậy. Vậy là Kotoko đã che chắn cho tôi đến phút cuối cùng sao.
Tuy nhiên, dù có lỗi với Kotoko nhưng… tôi không nghĩ hành động đó có ý nghĩa gì khi đối diện với cô Tokuko.
Chắc chắn người đó sẽ nghi ngờ tôi.
Tôi không biết Kotoko đã nói gì về tôi, nhưng việc cô ấy thắt bím tóc đôi, từ bỏ làm bất lương, chịu ảnh hưởng lớn từ tôi là điều không thể che giấu. Và có lẽ những chuyện kiểu này không cần phải giấu diếm, nên Kotoko chắc chắn đã nói với cô Tokuko rồi.
“Có bị hỏi là mê từ khi nào không?”
“Từ hồi đầu học kỳ một ấy…”
Xong rồi. Trùng khớp với thời điểm Kotoko thay đổi, chắc chắn cô ấy đang nghi ngờ tôi. Không chỉ là nghi phạm hàng đầu, mà tôi có cảm giác như mình đã bị coi là kẻ gây án rồi.
“Kotoko, tạm thời đừng mua game người lớn nữa. Ít nhất là trong năm nay thì không ổn đâu.”
“N, nhưng mà tôi đã đặt trước 『Senmomo』 rồi…”
“Biết là cậu muốn, nhưng không được. Đừng làm mối quan hệ với cô Tokuko thêm căng thẳng nữa.”
Không thể để xảy ra bất hòa với gia đình, với cô Tokuko vào lúc này.
“Dù sao đi nữa, nếu vấn đề là việc game người lớn bị vứt thì đừng lo lắng nữa. Nếu muốn chơi game người lớn thì thỉnh thoảng cứ đến phòng câu lạc bộ hay phòng tôi mà chơi cũng được. Giờ thì cứ ngoan ngoãn một thời gian đi.”
“Seiichi… Cảm ơn cậu. Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ ghét bỏ mình rồi…”
Kotoko lại suýt khóc.
Chà, đối với cô Tokuko thì cũng đành chịu thôi.
“Vậy nên, bây giờ hãy dừng ngay mấy vụ bạo lực bất cẩn đó và tập trung đi. Tin đồn lung tung cũng không hay đâu.”
“V, vâng.”
Thế rồi Ibu giơ tay.
“Nhưng mà, vấn đề cốt lõi vẫn chưa được giải quyết phải không~?”
Sotozaki khẽ gật đầu.
“Suwama nói chuyện sâu sắc thật đó. Chắc là từ đây cô Tanaka sẽ làm gì… Chắc là sẽ truy tìm nguồn cơn… sẽ tiếp cận Shingū – kẻ tình nghi. Vấn đề là khi nào thôi.”
Liệu cô ấy sẽ truy cứu đến tận cùng nguyên nhân, hay lần này chỉ vứt bỏ là đủ?
“Nếu không thuyết phục được chị ấy, thì từ nay về sau dù có mua cũng sẽ vẫn bị như vậy…”
Ibu lại nói những lời rất hợp lý.
Nếu không thuyết phục được cô Tokuko, chắc chắn không thể chơi game người lớn ở nhà. Nếu lần sau lại bị phát hiện game người lớn, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Nhưng mà, việc chúng tôi thuyết phục cô ấy thì đúng là tự sát rồi.
Ngay từ đầu, nếu tôi đi thuyết phục, thì chẳng khác nào tự thú rằng chính tôi là người đã dạy Kotoko chơi game người lớn. Là nghi phạm thì cứ làm nghi phạm đi. Hiện tại, không cần thiết phải tự thú làm gì.
“Dù sao đi nữa, bây giờ cũng không thể hành động tùy tiện được.”
Với con mắt tinh tường của cô Tokuko, nếu biết tôi là nghi phạm, chắc cô ấy cũng sẽ nghi ngờ căn phòng câu lạc bộ này. Rất có thể sẽ nảy sinh chuyện "lại còn ở trong phòng có game người lớn nữa thì là chuyện gì đây".
Việc điều tra lại căn phòng câu lạc bộ này có thể sẽ lại nổi lên.
Thật ra, sau vụ đó tôi cũng đã rút kinh nghiệm một chút, đang dần dần mang game người lớn về nhà lại.
“Nhưng mà. Bỏ qua 『Senmomo』 lần này thì khó chịu lắm đó. Đối với tôi đó là cả lẽ sống mà.”
Khi Sotozaki nhắc lại chuyện đó, Kotoko lại suýt khóc.
Đừng làm vẻ mặt đó chứ. Dù tôi hiểu cảm giác của cậu.
“Muốn chơi quá…”
Hơn nữa, khi cô ấy nói với vẻ thiết tha như vậy, tôi lại càng muốn giúp cô ấy bằng mọi cách.
Tuy không phải là quan hệ tình yêu, nhưng với tư cách là đồng chí, tôi muốn giúp đỡ.
Bản thân tôi cũng không muốn từ chối, nhưng mà nếu hành động tùy tiện với cô Tokuko thì dễ “đánh rắn động cỏ” lắm…
“Chúng ta chỉ còn cách thuyết phục cô Tokuko mà không làm mọi chuyện tệ hơn…”
Khi tôi nêu ra vấn đề đó, mọi người đều im lặng.
Bản thân tôi cũng bó tay khi bị nói vậy…
“Có lựa chọn bỏ cuộc không?”
Satomi thản nhiên nói, nhưng Kotoko lắc đầu.
“Không không, không có lựa chọn đó đâu!”
“Nhưng mà… cho dù game 18+ có hay đến mấy, thì truyện tranh hay game bình thường cũng đâu phải là không hay chứ? Nếu cốt truyện hay thì đâu nhất thiết phải là 18+.”
“Đ, đúng là vậy… Nhưng mà, không được đâu.”
Một khi đã bị cuốn hút bởi sức hấp dẫn của game 18+, rất khó để thoát ra.
Nếu hoàn toàn ngừng chơi game người lớn, thì có lẽ là lúc từ bỏ cả việc làm otaku rồi.
Tất nhiên, cũng tùy người thôi…
“Tôi không có ý nói rằng game người lớn là đỉnh cao nhất hay tuyệt vời nhất… và tất nhiên là còn tùy thuộc vào việc có hợp gu hay không. Nhưng mà, vẫn có một thứ gì đó. Một thứ gì đó thu hút con người.”
Khi tôi nói vậy, Satomi lập tức nhíu mày. Tôi nói gì cô ấy cũng không chịu nghe, và điều đó cũng dễ hiểu thôi…
“Tôi chẳng cần biết lời của đồ trai tân đâu.”
Satomi quay mặt đi, vẻ mặt hoàn toàn lãnh đạm.
Thôi, không phải lúc để đối phó với cô nàng này.
“Nào. Có ai có ý kiến hay không?”
Cách nào để thuyết phục cô Tokuko, một người mắc chứng sạch sẽ thái quá đến mức cả sách ảnh người lớn cũng không chấp nhận được.
Nếu có cách đó, thì có lẽ vấn đề kiểm duyệt nội dung đã không bị phức tạp đến mức đó trong xã hội rồi.
Thứ nhất, là chúng tôi đang vi phạm quy tắc.
Thứ hai, là cô Tokuko bản thân có một sự kỳ thị mạnh mẽ đối với game 18+. Cô ấy chắc chắn có định kiến. Thậm chí có thể coi người chơi game người lớn = tội phạm… ở mức độ đó.
Tuy nhiên, chẳng có ý tưởng hay ho nào xuất hiện ngay lập tức. Nếu hành động khinh suất mà bị phản tác dụng, thì thảm hại không thể tả.
Nhưng vấn đề hiện tại không chỉ có vậy.
“Chuyện cô Tokuko có thể gác lại sau cũng được. Vấn đề hiện tại là –”
Cái gông cùm mà lớp chúng tôi bị áp đặt: điểm trung bình tám mươi.
Và – thêm một chuyện nữa… Vấn đề cá nhân của tôi.
Tôi nhìn về phía Yuuka, có phần gay gắt.
“Chính là chuyện Yuuka cứ gọi tên tôi đó.”
Đầu tiên hãy giải quyết vấn đề cá nhân của tôi trước. Vấn đề phải giải quyết từ cái nhỏ nhất.
“À… Seiichi-kun, tôi đã bảo cậu gọi tôi là Yuuka khi không ở trong lớp mà?”
“Trả đũa đó! Dám gọi tên tôi trước mặt tất cả mọi người như vậy! Lời hứa đâu rồi hả?!”
“Ế? Yuuka gọi tên cậu hả? Tôi không để ý luôn đó.”
Khụ, diễn xuất trắng trợn thật. Nếu định giả vờ thì diễn cho tốt hơn chút đi chứ!
“Đ, đúng rồi! Giờ mới nhớ, đó là vấn đề lớn đó! Shingū à! Tôi không tha cho cậu đâu!”
Sotozaki bật dậy hùng hổ, đập bàn và tức giận. Tuy nhiên –.
“Ơ? Sao Sotozaki-kun lại tức giận vậy?”
Ngay khi câu nói đó thoát ra khỏi miệng Yuuka, cơn giận của anh ta lập tức tan biến. Đây là một câu nói cay nghiệt đến tận cùng. Nó chẳng khác nào nói rằng “cậu không có trong mắt tôi đâu”.
Hơn nữa, Yuuka còn tỏ vẻ thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, điều đó lại càng tàn nhẫn hơn.
“Dạ… không có gì… đâu ạ…”
“???”
…Không, có thể cô ấy đang diễn, nhưng tôi hoàn toàn không thể phân biệt được. Chỉ là, nếu đó không phải là diễn xuất, thì tôi muốn trả lại chính xác những gì cô ấy đã nói với tôi trước đây là “đồ vô tâm”.
“Dù sao thì, cậu hãy tìm cách lấp liếm với mọi người đi. Chuyện đó với cậu thì dễ thôi mà.”
“Vâng~”
Tuy nhiên, Yuuka có vẻ hơi bất mãn. Chẳng phải cậu nói mối quan hệ bí mật thì hay lắm sao.
Tôi thì chẳng có ý nghĩ đó chút nào.
Tạm thời, vấn đề gọi tên của Yuuka đã được giải quyết.
“Vấn đề tiếp theo là về điểm trung bình tám mươi, nhưng… chuyện này chúng ta hãy đến lớp để bàn bạc với mọi người.”
Nó đã không còn là vấn đề riêng của chúng tôi nữa.
Tất nhiên, chúng tôi là nguyên nhân nên chỉ còn cách cúi đầu xin lỗi thôi, nhưng tôi không nghĩ có thể thuyết phục Murakami thay đổi quyết định được.
Cô giáo đó là kiểu người đã nói là làm. Dù tôi hay Kotoko có quỳ xuống xin lỗi cũng không thay đổi, và cô ấy sẽ thực hiện dù chúng tôi có bị đuổi học đi chăng nữa. Chắc mọi người cũng hiểu điều đó.
Vì vậy, chỉ còn cách đạt được điểm trung bình từ tám mươi trở lên.
Và tôi và Kotoko phải đạt chín mươi điểm.
Khi chúng tôi trở về lớp từ phòng câu lạc bộ, ánh mắt của mọi người đang ăn trưa đều đổ dồn về phía chúng tôi. Chuyện của Yuuka thì cứ để cô ấy tự giải quyết, trước mắt phải làm sao với việc điểm trung bình tám mươi đã.
“Nào, đi thôi.”
“Ơ, ừm?”
Tôi và Kotoko bước lên bục giảng, trước tiên tôi cúi đầu. Sau đó Kotoko cũng làm theo.
“Mọi người cứ vừa ăn vừa nghe nhé. Mấy bạn vắng mặt thì lát nữa tôi sẽ nói sau, lần này là do lỗi của chúng tôi đã làm phiền mọi người, thật xin lỗi.”
“X, xin lỗi ạ.”
Lớp học bỗng xôn xao.
“Không cần bận tâm đâu~” “Ayame-san cũng đâu có cố ý.” “Toàn là cớ để gây khó dễ thôi mà~”
Có lẽ mọi người đang cố gắng an ủi chúng tôi, họ nói những lời như vậy. Đây chắc hẳn là kết quả của việc Kotoko đã nỗ lực hòa nhập với lớp. Tôi rất biết ơn.
“Nhưng mà, điểm trung bình tám mươi, làm sao bây giờ…”
Ai đó thì thầm.
Đúng vậy. Vấn đề là ở chỗ đó. Mọi người đều biết là không thể thay đổi được. Dù có bất công đến mấy, đó cũng là quyết định đã được đưa ra. Giống như học sinh được tự do, giáo viên của chúng tôi cũng có quyền tự do đưa ra những quyết định như vậy. Mặc dù hiếm khi có ai lại gây khó dễ một cách công khai đến thế này.
“Về chuyện đó, tôi muốn tham khảo ý kiến một chút. Ai giỏi môn Ngữ Văn hiện đại… ví dụ như Lớp trưởng chẳng hạn, có thể chỉ cho tôi xu hướng và cách đối phó không?”
Lớp trưởng Hosoe thì môn nào điểm cũng cao cả.
Thế rồi, Lớp trưởng Hosoe “Ừm~” một tiếng như đang suy nghĩ.
“Cái đó thì được thôi, nhưng nếu là Ngữ Văn hiện đại thì có khi Reina giỏi hơn tôi đó.”
Reina là ai…?, tôi tự hỏi, rồi Lớp trưởng quay sang Nishihara.
Bị nhắc đến, Nishihara ngơ ngác nhìn quanh.
“Ơ, ơ…”
“Reina, cậu chưa bao giờ dưới chín lăm điểm môn Ngữ Văn hiện đại đúng không?”
“À, ưm, ừm…”
Thì ra là vậy. Tôi hoàn toàn không biết.
Nếu thế thì mọi chuyện dễ rồi. Tôi cũng muốn nhờ Nishihara giúp đỡ, nên tôi cúi đầu.
“Nhờ cậu giúp đỡ. Tất nhiên tôi và Kotoko cũng sẽ cố gắng, nhưng lần này là tình huống khẩn cấp của cả lớp. Xin hãy cho chúng tôi mượn bộ óc của cậu!”
“Á á á á á… Đ, đội ơn Shingū-kun… T, tôi sẽ dạy hết mình. V, vì tôi nợ hai người mà…”
Chắc là cô ấy đang nhắc đến chuyện lễ hội văn hóa. Cô gái này đúng là biết giữ lời hứa.
Dù sao đi nữa, với việc này, về cơ bản việc học hành đã ổn thỏa.
Và còn một điều nữa. Cần phải chuẩn bị cho kỳ thi. Tôi nhìn khắp lớp.
“Có ai trong số các cậu biết先輩 ở câu lạc bộ nào đó mà năm hai đã học Ngữ Văn hiện đại với thầy Murakami không?”
“À, chuyện đó thì tôi biết.” “Tôi cũng có người quen. Được an ủi luôn.” “Đúng rồi, đúng là được an ủi.”
“Nếu những người đó còn giữ đề thi cuối kỳ học kỳ hai năm hai thì hãy xin về cho tôi. Hoặc nếu không còn thì chỉ cần hỏi xem họ còn nhớ gì về đề thi là được. Lần này đề thi cũng do thầy Murakami ra, và năm ngoái khả năng cao cũng là như vậy.”
“Cái đó thì được, nhưng mấy anh chị năm ba bây giờ có học cùng nội dung với năm hai hồi đó không?”
“Giống nhau đó. Sách giáo khoa của chúng ta đang dùng là cùng loại với sách của các先輩. Việc thay sách giáo khoa về cơ bản là ba năm một lần, và nếu đúng như thông lệ thì nó sẽ xảy ra vào cuối năm nay. Vậy nên, trừ khi hướng dẫn học tập thay đổi, nội dung đề thi cuối kỳ cũng sẽ gần như y hệt.”
“Ồ. Hóa ra là vậy à.” “Lần đầu tôi biết.” “Sao cậu biết mấy chuyện đó hay vậy…”
Xin lỗi nhé. Toàn là kiến thức từ game người lớn cả.
“Về cơ bản tôi muốn Nishihara phụ trách phương pháp học tập và dự đoán đề thi. Còn chúng tôi sẽ tự thu thập thông tin để nâng cao độ chính xác của việc dự đoán đề.”
Dần dần, sự quyết tâm tràn ngập khắp lớp học.
“Nhất định phải vượt qua điểm trung bình tám mươi! Ai trong số các cậu cũng ghét phải đi học bù kỳ nghỉ đông đúng không?!”
Tôi vỗ mạnh lên bục giảng, mọi người cũng đồng loạt đứng dậy.
“Đúng rồi!” “Không muốn để Thần Gió làm theo ý ổng đâu!” “Cho ổng biết tay!”
“Chúng ta hãy đạt điểm trung bình chín mươi!” “Không thua đâu!” “Ai dưới tám mươi điểm thì khao nước nhé!”
Không khí nóng hẳn lên, tràn đầy khí thế.
Những bạn còn lại từ căn tin trở về cũng đã nắm được tình hình.
Thi cuối kỳ, Ngữ Văn hiện đại, điểm trung bình tám mươi.
Bức tường cao đó, nhưng nhất định không để thầy Murakami đạt được ý đồ của mình!
Giờ thứ năm kết thúc, trong giờ giải lao, cả nhóm cùng nhau nắm bắt tình hình.
Người giỏi Ngữ Văn hiện đại, người không giỏi. Mọi người chia nhau công việc, và hẹn nhau học nhóm.
“Chia nhóm ra học vậy ổn chứ? Shingū-kun?”
Yuuka lo lắng hỏi.
“Chuyện này hãy tin vào sự tự giác của mọi người. Vì đã là trách nhiệm liên đới hoàn toàn nên ai cũng sẽ học như điên thôi. Vả lại cũng khó mà dùng cả lớp để học được. Dù sắp thi nhưng câu lạc bộ cũng chưa nghỉ. Mỗi người có một thời gian rảnh để học khác nhau mà.”
Việc học nhóm cả lớp cũng bất khả thi. Nó sẽ chẳng khác gì việc học bình thường.
Nếu phải làm đến mức đó, thì là sau này một chút. Khi câu lạc bộ đã nghỉ.
“Từ ngày mai trở đi, nếu có thể tụ tập sau giờ học và nói ra những điều mình nghĩ thì tôi sẽ rất vui.”
Việc tổng hợp thông tin từ Nishihara và các先輩, rồi chia sẻ đầy đủ cho cả lớp là vai trò của chúng tôi.
“Những bạn điểm trung bình luôn dưới mức yêu cầu, hãy giao cho các nhóm của họ. Vấn đề là…”
Tôi nhìn Kotoko và Ibu.
“Hai người các cậu, dù có làm gì cũng vẫn rất nguy hiểm.”
Tôi và Sotozaki cũng có phần nguy hiểm, nhưng đáng báo động hơn cả là hai người này.
Ngay từ đầu, dường như họ còn chưa hiểu được tiếng Nhật nữa.
“Tám mươi điểm ư… làm sao mà lấy được đây? Nếu được mang điện thoại vào thì may ra…”
“Ừm… Nếu toàn là câu hỏi trắc nghiệm, có khi tùy thuộc vào cây bút chì cũng được đó~?”
Thôi rồi, hai cô này. Phải mau chóng làm gì đó.
“Không có thời gian để nói mấy chuyện đó đâu. Từ hôm nay chúng ta sẽ tập trung học Ngữ Văn hiện đại. Ngoài ra, việc điểm các môn khác bị giảm cũng không hay. Dù đạt được mục tiêu Ngữ Văn hiện đại mà lại bị điểm liệt môn khác thì cũng là bản末倒置.”
“Nh, nhưng mà nếu học theo phương pháp của Nishihara thì có thể ổn mà…”
Kotoko nói một câu rất ngây thơ. Quá lạc quan rồi, không được.
“Việc dựa vào Nishihara chỉ là để thu hẹp phạm vi lựa chọn thôi. Tập trung học những chỗ đó là không sai, nhưng nếu những chỗ đó không ra đề thì kinh nghiệm sẽ là thứ lên tiếng. Cuối cùng thì vẫn phải tự mình nâng cao thực lực.”
“Học hành chẳng có con đường tắt đâu, Cotton à.”
Sau tôi, Yuuka lên tiếng nhắc nhở với giọng điệu khá nghiêm khắc.
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
Tuy nhiên, nét mặt của Kotoko vẫn không mấy tươi tỉnh.
Chắc việc Yuuka biến thành “quỷ trung sĩ” đã trở thành nỗi ám ảnh của cô ấy. Đó là một thứ nguy hiểm có thể tạo ra bóng tối trong tâm hồn. Nếu có thể, tôi không muốn sử dụng nó.
“…Cậu có đang nghĩ điều gì thất lễ không đó?”
Yuuka khẽ lên tiếng nhắc nhở. Lưng tôi chợt rùng mình. Trực giác của con gái đáng sợ thật.
“Dù sao thì, từ hôm nay lại ra thư viện học thôi. Nhờ cậu đó.”
Những lúc như thế này thì cứ lấp liếm là hay nhất.
Hơn nữa, Yuuka hãy cố gắng giải thích chuyện gọi tên đi. Xin cậu đó…
“Chúng ta hãy lập nhóm trong lớp để chia sẻ thông tin đi. Mấy bạn không có điện thoại thì nhờ bạn có điện thoại xem giúp nhé.”
Sotozaki đề xuất như vậy, và mọi người đều đồng ý.
Sau giờ học, tôi và Nishihara cùng nhau đến thư viện.
“Chào các anh chị. Lâu rồi mới thấy các anh chị đến đây ạ.”
Trong thư viện sau một thời gian dài, Saitani – người đang đứng gần lối vào – cất tiếng chào. Thật là dễ chịu. Cô bé như tỏa ra ion âm vậy.
“Lại là học nhóm hả?”
“Ừ. Lần này áp lực có hơi khác một chút so với lần trước.”
Lần trước chỉ cần lo cho Kotoko là được. Miễn là Kotoko không bị điểm liệt, là có thể mua và chơi 『Destiny Zero』. Lúc đó, tôi chỉ cần dốc hết sức để kiềm chế ham muốn cá nhân của mình… để đạt được mục tiêu đó.
Tuy nhiên, lần này thì khác. Gánh nặng không phải là vấn đề cá nhân của tôi. À, cũng có chuyện nếu phải học bù thì 『Senmomo』 sẽ gặp nguy hiểm nữa.
“Chúng ta đang gánh vác vận mệnh của cả lớp mà.”
“Ể, à, vâng…”
Saitani há hốc mồm, nghiêng đầu. Không cần hiểu đâu, Saitani à.
Xin phép dùng bàn này nhé.
Vâng. Xin giữ yên lặng ạ.
Thế rồi, bọn tôi kéo Nishihaura, thay Seimi, cùng ngồi vào bàn.
Tao với Hatsushiba sẽ nghe Nishihaura giải thích. Còn Tono'saki, mày cứ ra thật nhiều bài tập cho Kotoko với Eve đi.
Ờ, ờ. Vậy bắt đầu thôi, Ayame với Suwama. Từ quyển sách bài tập nhé...
Trong lúc để Tono'saki kèm hai người kia, tôi hỏi Nishihaura giải thích thì cô bé lấy ra một quyển sách giáo khoa từ trong cặp.
À, ừm... những phần được cho là quan trọng trong học kỳ hai có lẽ là ở đây...
Cô bé vừa lật giở những trang từ đầu học kỳ hai vừa giải thích. Trong sách giáo khoa có những vệt bút đỏ gạch chân, hẳn là đã có từ trước đó. Chắc hẳn đây là những điểm mà Nishihaura cho là quan trọng.
Tiếp theo, Nishihaura lấy ra một chiếc máy tính bảng và dùng ngón tay lướt trên màn hình.
Đây là đề thi giữa kỳ một, cuối kỳ một, và giữa kỳ hai ạ.
À, đúng rồi. Nhìn quen lắm. Nhưng mà, mấy cái này, cô bé kiếm ở đâu ra vậy?
Yuuka chớp chớp mắt hỏi.
Sau mỗi kỳ thi, khi mang bài về, em đều quét toàn bộ đề thi thành file PDF. Tại em dở việc, nếu không làm thế thì không thể đạt điểm cao được...
Không, đỉnh đấy, Nishihaura. Cho tôi đối chiếu sách giáo khoa với đề thi một chút nhé.
Vâng, vâng... Mời anh cứ tự nhiên.
Tôi nhận chiếc máy tính bảng của Nishihaura, đối chiếu những phần gạch chân đỏ trong sách giáo khoa với đề thi.
Tỷ lệ trúng các phần gạch chân đỏ là khoảng năm mươi phần trăm.
Trong số các phần gạch chân của Nishihaura, những câu không xuất hiện trong đề thi – tức là những vệt đỏ thừa thãi – chiếm khoảng ba mươi phần trăm.
Và những câu hỏi xuất hiện trong đề thi mà không có trong phần Nishihaura gạch chân – tức là những phần cô bé đoán trượt – cũng khoảng ba mươi phần trăm.
Kết hợp cả hai lại, 70% của 70% là 49%.
Nhưng mà, trúng tủ ghê đó.
Yuuka cùng nhìn, gật đầu lia lịa.
À, cảm ơn anh ạ... Hatsushiba-san...
Nếu làm theo Nishihaura, coi như nắm chắc trong tay năm mươi điểm là cái chắc.
Đó đã là một thành quả đáng kể, nhưng việc Nishihaura liên tục đạt trên 90 điểm môn Ngữ Văn Hiện Đại chắc hẳn là nhờ cô bé có nền tảng vững chắc và khả năng áp dụng kiến thức cao.
Hai mươi phần trăm còn lại... không, một mươi phần trăm nữa, hy vọng vào thông tin "tuyệt mật" mà các bạn cùng lớp nhận được từ các anh chị khóa trên.
Nhưng thế thì mới được sáu mươi điểm thôi, Shin... Shinomiya-kun.
Vừa nãy Yuuka định gọi "Seiichi" đúng không? Cái con bé này...
Điện thoại của tôi vẫn đang liên tục nhận được tin tức thi cử từ nhóm chat của lớp. Chắc hẳn những người khác cũng đang xem, nhưng tổng hợp hết lại cũng mệt bở hơi tai đây.
Tuy nhiên, đành phải làm thôi.
Hai mươi điểm còn lại thì chỉ có thể tự mình học cách tư duy áp dụng như Nishihaura, đồng thời củng cố kiến thức nền tảng. Thực ra thì bản thân tôi cũng đang gặp khó khăn lắm đây.
À, ừm Shinomiya-kun. Chuyện là...
Hả, gì vậy, Nishihaura?
Không biết anh có biết không, nhưng vấn đề của Ngữ Văn Hiện Đại là phải hiểu được ý đồ của người ra đề. Ví dụ như trong bài thi về tiểu thuyết, khi hỏi cảm nghĩ của tác giả thì thực ra là phải trả lời xem người ra đề nghĩ gì... Tức là, việc đọc hiểu tâm lý của người ra đề rất quan trọng.
Nhắc mới nhớ, hình như trước đây tôi từng thấy điều tương tự trong một trò chơi người lớn thì phải.
Thế mà tôi lại quên béng mất.
Cảm ơn nhé, Nishihaura. Kotoko với Eve, tuyệt đối đừng quên lời khuyên vừa rồi đó!
Tôi nói vọng sang phía Kotoko và Eve đang được Tono'saki kèm học, hai đứa liền đồng thanh gật đầu.
Ờ, ờ!
Biết rồi ạ~
Trả lời thì khí thế vậy đấy, nhưng mà... tôi vẫn lo quá.
Dù sao thì bây giờ cũng chỉ còn cách bắt bọn chúng giải bài thật nhiều thôi. Phải cẩn thận để không biến việc học thành việc lao động máy móc, đồng thời giảm thiểu những lỗi sai ngớ ngẩn.
Và cả những môn khác cũng phải nhồi nhét vào đầu cho thật kỹ nữa chứ!
Thôi được rồi. Tono'saki. Tới đây là được rồi. Từ giờ Hatsushiba sẽ thay cậu làm huấn luyện viên.
Hít!
Ưe...
Không thể hiện sự vui mừng hơn một chút được sao?
Bụp một tiếng, như thể chiếc roi quất vào lòng bàn tay. Kotoko và Eve lập tức im lặng.
Thế là, mọi sự lạc quan đều tan biến.
Tôi và Tono'saki sẽ nhờ Saitani thu thập thêm sách bài tập.
Tôi đứng dậy, tìm Saitani đang tất bật khuân sách qua lại rồi gọi cô bé lại.
"Học sinh Shinomiya Seiichi lớp 2-4, hãy đến phòng y tế gặp Tanaka Tokuko ngay lập tức. Nhắc lại một lần nữa –"
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào loa phóng thanh. Cuộc gọi nội bộ bất ngờ khiến việc học hoàn toàn bị đình trệ.
Chắc chắn đó là giọng của徳子さん, nhưng một giáo viên y tế lại gọi người đến phòng y tế... Có được không vậy?
Mà thôi, cái trường này đã thoải mái với học sinh thì chắc cũng thoải mái với giáo viên, có khi họ chẳng để tâm đâu.
Đúng lúc bận rộn thế này...
Phiền phức cứ thế ập đến tới tấp như sóng dữ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là về vụ trò chơi người lớn mà Kotoko mang về rồi.
Nhanh hơn tôi nghĩ nhiều. Cứ tưởng bà ấy sẽ đợi xem xét tình hình thêm một chút chứ.
Thôi được rồi.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, mọi người như bừng tỉnh, nhìn về phía tôi.
S-Sao đây?
Yuuka lo lắng hỏi. Bảo tôi sao đây thì biết phải làm gì...
Đã bị gọi thì đành phải đi thôi chứ sao. Cứ lờ đi thì mới là có chuyện đó.
Đằng nào thì có chạy trốn cũng vô ích.
Chỉ làm đối phương có ấn tượng xấu một cách vô ích, rồi kéo dài kết luận ra mà thôi.
Vả lại, nếu giải quyết được nỗi lo của Kotoko thì nó cũng sẽ chuyên tâm học hành hơn.
Có thuyết phục được không đấy?
Tono'saki cũng lộ vẻ mặt lo lắng.
Chắc là lý lẽ không thể thắng được đâu.
Chừng nào chúng ta còn vi phạm quy tắc thì chẳng có cách nào cả.
Thậm chí, đôi khi dùng tình cảm để gây áp lực còn tốt hơn.
E-Em cũng đi.
Kotoko cũng đứng dậy.
Đi thì làm gì chứ. Người bị gọi là anh mà.
N-Nhưng mà...
Đúng là tôi muốn nó tập trung học, nhưng trong tình cảnh này thì chắc chắn nó cũng không thể học hành gì được.
...Anh không biết có được vào phòng y tế không đâu, muốn làm gì thì tùy.
Vâng!
Khuôn mặt Kotoko tươi rói, ánh mắt tràn đầy khí thế. Cứ như thể sắp đi đánh nhau vậy. Chắc là nó sẽ không dùng bạo lực với chị gái mình đâu nhỉ.
Tuy nhiên, lần này Kotoko có đến cũng chẳng giải quyết được gì nhiều.
Xét về mặt đó, chỉ một mình tôi hy sinh là đủ rồi... Ít nhất thì cũng cần một chút "cơ hội mong manh" để bấu víu chứ.
...Dù sao thì, cũng nên tính trước một đường lui vậy.
Phòng y tế thôi mà?
Eve-san. Dọn hết nệm lót của Tono'saki đi!
Eve chỉ nghiêng đầu, hiện lên một dấu chấm hỏi.
Dọc đường đến phòng y tế, Kotoko cứ cau có mãi.
Đó là vẻ mặt ẩn chứa sự quyết tâm. Dù tôi không biết là quyết tâm gì... nhưng có lẽ là nó muốn bảo vệ tôi chăng.
Thực ra thì tôi cũng không biết徳子さん sẽ ra đòn như thế nào, cũng không biết bà ấy có cho phép Kotoko có mặt hay không nữa.
Chúng tôi đến trước cửa phòng y tế. Tôi gõ bốn tiếng, rồi một giọng nói từ bên trong vọng ra:
Mời vào.
Học sinh Shinomiya Seiichi lớp 2-4, xin phép vào ạ.
Tương tự, Ayame Kotoko, xin phép vào ạ.
Mở cửa ra, tôi thấy徳子さん đang ngồi trước bàn, đóng dấu lên một số tài liệu.
Bà ấy xoay ghế, quay mặt về phía chúng tôi.
Chỉ với tư thế ngồi đó, tôi đã cảm nhận được một áp lực kinh khủng. Mặc dù bà ấy chỉ làm như bình thường, nhưng cảm giác như dạ dày tôi bị bóp chặt. Trời lạnh thế mà mồ hôi tự nhiên cứ túa ra.
...Thật sự không dám nghĩ đến chuyện sắp tới. Tôi không muốn ở trước mặt người này chút nào. Giá như có thể trốn đi ngay bây giờ thì tốt biết mấy.
Và rồi,徳子さん chỉ liếc mắt sang nhìn Kotoko.
Cô không nhớ đã gọi Kotoko-chan đâu. Ngoài Shinomiya-kun ra, cấm người khác vào phòng y tế.
Nếu là chuyện về em thì em cũng phải được nói cùng mới đúng... ạ... Em nghĩ vậy.
Kotoko đang dũng cảm nói dở thì徳子さん trừng mắt, khiến Kotoko thoáng rụt rè.
Kotoko xưa nay chưa từng sợ hãi ai, nhưng có lẽ chị gái thì khác.
Phù. Thôi được rồi vậy. Nếu vậy thì được thôi... Nhưng đây chỉ là chuyện giữa cô và cậu ấy thôi nhé. Về nguyên tắc thì cấm nói.
Kotoko cau mặt có vẻ không đồng tình.
Nhưng có lẽ nghĩ rằng còn tốt hơn bị đuổi ra ngoài, nó bĩu môi rồi gật đầu.
Bà ấy chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc ghế xếp đã có sẵn, một chiếc ghế xoay bên cạnh chiếc ghế của徳子さん, và một chiếc ghế đẩu tròn. Chắc là bà ấy muốn Kotoko và tôi ngồi quan sát bà ấy và tôi từ bên cạnh.
Tôi ngồi vào ghế xếp, Kotoko ngồi vào ghế đẩu tròn.
Tôi hít một hơi thật sâu, trấn an trái tim đang hoảng sợ theo bản năng, rồi nhìn thẳng vào徳子さん.
Vậy, có chuyện gì ạ?
Tôi giả vờ ngây thơ hỏi,徳子さん khịt mũi vẻ bực bội.
Chắc chắn rồi. Là về sở thích của cậu.
...Anime hay game ạ?
Không. Là về game 18+.
Bà ấy nói thẳng thừng, không hề quanh co. Tôi cứ nghĩ bà ấy sẽ dần dần dồn ép kiểu "mưa dầm thấm lâu" cơ... Chắc là không cần thiết phải làm vậy nhỉ. Đây cũng có thể là một lời cảnh báo, rằng đừng làm mất thời gian của bà ấy.
Đến nước này thì không thể chối cãi được nữa rồi. Cách để kéo dài thời gian cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Rắc rối rồi. Thật sự không thấy đường nào để thắng trận chiến này. Chúng ta đã vi phạm quy tắc, nên dĩ nhiên là vậy, và về mặt lý thuyết,徳子さん chỉ cần dùng lẽ phải mà thôi. Một đòn quá tàn khốc.
Và rồi,徳子さん nhìn tôi bằng ánh mắt như xoáy vào tâm can, như để xác nhận.
Cậu đã dạy Kotoko-chan về mấy trò game này, không sai chứ?
K-Không phải...!
Kotoko định phản bác, nhưng徳子さん chỉ trừng mắt một cái là nó im bặt.
Tôi không hỏi ý kiến. Cô có muốn ra khỏi phòng y tế không?
Nghe vậy, Kotoko im lặng đầy uất ức.
Lần sau cô sẽ bị đuổi ra ngoài đấy.
Chuyện Kotoko biết đến eroge là do nó muốn gây sự chú ý với tôi nên mới tìm hiểu, chứ tôi không hề chủ động dạy nó.
Nhưng kể từ khi chúng tôi bắt đầu quen biết, việc tôi đã dạy nó rất nhiều thứ là sự thật. Theo nghĩa đó thì tôi cũng đồng phạm.
Thật ghê tởm. Chơi game chỉ toàn bán khỏa thân phụ nữ, cô không nghĩ đó là điều không nên sao? Thật là dâm ô hết sức.
Bà ấy nói ra một cách khinh bỉ. Đúng là lời lẽ của một người bị bệnh sạch sẽ tình dục.
Không có cửa thắng, nhưng dù sao cũng phải phản bác và tìm một con đường nào đó để thuyết phục bà ấy. Không biết có con đường nào như vậy không nữa!
Tôi nghĩ vì có nhu cầu nên mới tạo thành một nghề chứ. Thị trường này quy mô gần bốn nghìn tỷ yên đó. Nó hẳn là đóng góp cho nền kinh tế nhiều hơn một số ngành công nghiệp khác.
Phải rồi. Đáng tiếc là thực tế đúng là có những nghề như vậy. Đó là chỗ mà sức lực của người lớn chúng tôi không thể vươn tới được.
Đáng tiếc là... Sao lại là đáng tiếc? Chỉ khi bác sĩ phủ nhận ngành công nghiệp tình dục nói chung thì những lời đó mới thốt ra được.
Không phải bà quá tin tưởng vào con người sao? Chắc là tôi múa rìu qua mắt thợ với cô rồi, nhưng con người có ba dục vọng cơ bản mà. Dục ăn, dục ngủ, dục tính. Nếu không thỏa mãn ba cái này thì con người sẽ chết. Mà không chết thì cơ thể cũng sẽ gặp bất thường chứ –
Đừng có nói lung tung với kiến thức nửa vời như thế.
徳子さん ngắt lời tôi, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm.
Dục ăn và dục ngủ là để con người sinh tồn. Còn dục tính, tôi nghĩ là để giống loài con người sinh tồn. Lý do không mong muốn học sinh trung học làm những hành vi đó là đơn giản vì tôi không muốn các em nghĩ đến những chuyện đó sớm quá.
Tức là, hãy chuyên tâm học hành ạ.
Sai sao?
Vậy thì tại sao độ tuổi kết hôn hợp pháp của nữ giới lại vẫn không đổi từ mười sáu tuổi ạ? Hơn nữa, vì cơ thể nữ giới tự nhiên phát triển như vậy, chẳng lẽ đó chính là độ tuổi thích hợp sao?
Sai rồi. Đó chỉ là tác dụng của việc tiết hormone nữ mà thôi. Lý do con gái có thể kết hôn từ mười sáu tuổi là đơn giản vì luật pháp ngày xưa hiệu quả, nhưng bây giờ chưa sửa đổi cho phù hợp với thời hiện đại. Hơn nữa, tỷ lệ kết hôn dưới hai mươi tuổi là 0,4 phần trăm. Tổng quát hóa điều này thành giả thuyết là không có cơ sở.
Từ nãy đến giờ tôi cứ ngụy biện, cố tìm con đường phản bác, nhưng với徳子さん thì hoàn toàn vô ích. Thật sự rất tệ và gay go. Bà ấy cứ thế chặn hết mọi đường thoát.
Không thể che giấu được, cũng không thể đào sâu một điểm rồi mở rộng ra được.
Không, thực ra những gì徳子さん nói cũng có nhiều điểm bất hợp lý, nhưng dù có chỉ ra thì người này cũng không chấp nhận. Bởi vì đối với người này, điều đó không hề bất hợp lý. Phản bác chỉ có khả năng khiến bà ấy càng cố chấp hơn mà thôi. Đây là một đối thủ đáng gờm về nhiều mặt.
Mặc dù vậy, nếu không thuyết phục được徳子さん ở đây, thì cuộc sống eroge sau này của Kotoko coi như bị phong tỏa, và hoạt động câu lạc bộ của chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.
...Tuy nhiên, lần này thực sự thấy nặng nề. Có lẽ vì bà ấy là chị gái của Kotoko chăng?
Vậy thì sao? Shinomiya-kun. Cậu có nghĩ đó là điều không nên không?
Việc con trai chơi game đó, bản thân nó không phải là điều xấu. Điều ngược lại cũng đúng.
徳子さん khẽ thở hắt ra một hơi. Là thất vọng, hay là chán nản?
Bây giờ,徳子さん vẫn chưa tung ra một quân bài nào... nên tôi cũng sợ không dám hành động liều lĩnh, nhưng thử chủ động tấn công một chút xem sao?
Nếu không thể trốn tránh, thì chỉ còn cách tiến lên! Phải làm cách nào đó để chống cự trước khi bị dồn vào đường cùng!
Tôi nghĩ con người có muôn hình vạn trạng. Cách giải tỏa dục tính của mỗi người sẽ khác nhau. Vì vậy mới có nhu cầu đó. Còn người đón nhận cũng vì mong muốn nên mới làm đúng không? Cưỡng bức thì sẽ là tội phạm, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Mà tôi thì không có hứng thú với đời thực, nên cũng chẳng có ý định mua mấy cuốn sách người lớn ngoài đời thật đâu.
Vô đạo đức đến cực điểm rồi nhỉ.
Tôi nghĩ cô quá sạch sẽ thôi. Nếu cô xuyên không đến Pompeii thời La Mã cổ đại thì không sống nổi đâu.
...Đang đối thoại thì đừng có lạc đề.
Ôi trời ơi... Bà ấy nhìn thấu hết rồi. Mặc dù tôi đang cố làm theo hướng dẫn ngụy biện, nhưng ngụy biện vẫn chỉ là ngụy biện mà thôi.
Gay go rồi. Rắc rối rắc rối rắc rối. Tôi bị nắm đằng chuôi hoàn toàn, chẳng thấy bà ấy để lộ chút sơ hở nào để phản bác cả!
Nhưng mà, điều đó là đương nhiên.徳子さん là người đã trưởng thành, còn tôi thì không có lý lẽ chính đáng.
Mặc dù bà ấy có phần lệch lạc so với suy nghĩ thông thường vì quá sạch sẽ, nhưng nền tảng của niềm tin đó lại rất vững chắc. Những lời nói của tôi hiện giờ không thể nào phá vỡ được nó.
Dù vậy... không có ai hoàn hảo cả. Chỉ còn cách tin vào điều đó và tiến lên thôi.
Tôi đã hiểu rằng sở thích và gu của cậu bị lệch lạc so với người bình thường.
Tôi tự nhận thức được điều đó mà.
Nhưng việc cậu khuyến khích người khác làm điều đó là không thể chấp nhận được.
Nghe vậy, Kotoko liền lên tiếng.
N-Nhưng mà! Em đâu có làm theo lời Seiichi!
Kotoko-chan. Cô chưa cho phép cô nói.
Nhưng mà—!
Im đi!
Trong khoảnh khắc – Quỷ Dạ Xoa giáng trần.
Đôi mắt徳子さん trợn ngược, hệt như có quỷ nhập.
Đó là một ánh nhìn đầy uy quyền, khiến Kotoko lúc còn là một đứa ngổ ngáo cũng chỉ như một cô bé con.
Ngay cả tôi, người không bị nhìn trực tiếp, cũng cảm thấy như có băng nhọn đâm vào não tủy.
…
Dĩ nhiên, Kotoko im bặt như bị khâu miệng lại.
Khác đẳng cấp rồi.
Người chị như thế này, quả đúng là có cô em như thế kia.
...Cô đã nói rõ là sẽ không có lần thứ hai rồi. Ra ngoài đi, Kotoko-chan.
K-Không chịu đâu.
Không nghe thấy à?
Cơn giận của徳子さん, vốn đang dần lắng xuống, lại bùng lên.
Mặc dù vậy, Kotoko vẫn siết chặt nắm đấm, nghiến răng và không tránh ánh mắt của徳子さん.
Gan dạ thật đó, con bé Kotoko...
Đúng là phải sửa sai. Chị Hai từng dạy em phải là người không được bỏ qua những điều sai trái, nên em mới nói! Em không hề được Seiichi chỉ bảo gì cả. Em chỉ tìm kiếm trên mạng để gây sự chú ý của Seiichi thôi.
Nó nói sự thật với徳子さん.
Một lời thú nhận chứa đựng cả một lời cầu nguyện... như thể mong rằng điều đó sẽ giải quyết mọi chuyện.
Nhưng chị gái của nó thì chẳng mảy may để tâm.
Rốt cuộc thì cũng vậy thôi. Shinomiya-kun, chính cậu, cái nguồn gốc gây ra rắc rối mới là vấn đề.
Kotoko rũ vai thất vọng.
Tuy nhiên,徳子さん cũng không quá cố chấp đuổi Kotoko ra ngoài.
Rồi, bà ấy quay ánh mắt sang tôi.
Shinomiya-kun. Cậu nói rằng cậu tự nhận thức được sở thích của mình bị lệch lạc so với người khác, đúng không?
Vâng.
Vậy cậu không cảm thấy tội lỗi khi giới thiệu nó cho người khác sao?
Tôi có chọn người đấy chứ. ...Kotoko đã chơi eroge và thực sự cảm động. Vì vậy, tôi đã giới thiệu nó, giống như truyện tranh và phim ảnh.
Lẽ ra tôi đã có thể không dạy gì cho Kotoko, nên điều này chẳng thể làm lời biện hộ.
Tuy nhiên, tôi đã thực sự cảm động khi nhận được lời nhận xét từ nó. Cảm động vì nó cũng có chung cảm xúc với tôi.
Cậu nghĩ Kotoko-chan có sở thích như vậy sao?
Với tôi, eroge chỉ là một nội dung hơi kích thích thôi.
Ngay từ đầu, đó chính là vấn đề...
Đột nhiên, tôi nhận ra điều gì đó từ lời nói của徳子さん.
Tình hình vẫn cực kỳ khó khăn, nhưng... có lẽ tôi có thể thay đổi một chút nhận thức của徳子さん.
Dù có thay đổi nhận thức thì cũng không nghĩ bà ấy sẽ tha thứ ngay lập tức, nhưng vẫn không phải là không có cơ hội.
Tôi vẫn chưa nhìn ra được điểm dừng mà徳子さん có thể chấp nhận để tha thứ.
Nếu không nói chuyện thêm để khai thác thông tin về điều đó, thì cuộc nói chuyện này sẽ chỉ mãi là đường thẳng song song.
Đó chính là – cái phần mà cậu nói là "hơi kích thích" đó, ngay từ đầu đã là vấn đề rồi.
徳子さん nghiêm mặt, nói với giọng răn đe.
Tôi nghĩ là cô quá nhạy cảm thôi. Ngay cả những thứ không phải 18+ thì ở Nhật Bản cũng tràn ngập những nội dung kích thích.
Tôi phản bác như vậy, thì徳子さん nói:
Nhưng cậu mười bảy tuổi. Sai sao?
Bà ấy nói với vẻ cam chịu, hay có lẽ là tiếc nuối.
Cuối cùng thì bà ấy cũng đề cập đến tuổi tác. Thậm chí còn muộn hơn tôi nghĩ...
Cậu đã vi phạm quy tắc. Cậu có nhận thức được sự thật đó không?
...Tôi, nhận thức được.
Nghiêm khắc thật. Nếu vấn đề là đạo đức thì còn có thể tranh luận, chứ đã bị chỉ ra là vi phạm quy tắc thì tôi không có cách nào cả.
18+ là thứ không có quy định pháp luật hay hình phạt theo luật định đối với cả người bán và người mua. Đó chỉ là sự tự kiểm duyệt của các nhà sản xuất để bảo vệ thanh thiếu niên khỏi những thứ "kích thích cảm xúc tình dục" hoặc "cản trở sự phát triển lành mạnh của thanh thiếu niên" theo các điều lệ bảo vệ thanh thiếu niên.
Nhưng không có nghĩa là học sinh trung học có thể dựa vào điều đó mà làm càn.
Việc cậu làm cũng giống như một học sinh trung học hút thuốc rủ bạn hút thuốc, hay một học sinh trung học uống rượu rủ bạn uống rượu vậy.
...Tôi hiểu.
Có ý định hối cải không?
Không.
Dù có bị nói gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không thay đổi lập trường đó. Dù có bị nói gì đi chăng nữa.
Vậy thì, phòng câu lạc bộ mà cậu đang làm chủ nhiệm cần phải được điều tra.
...Tạm thời thì nhượng bộ cũng được. Mà thôi, muộn rồi!
C-Có cần thiết không ạ?
Cậu nghĩ có giáo viên nào không điều tra nơi tụ tập của học sinh hút thuốc sao?
Quả là một lý lẽ hợp tình.
...Gay go rồi. Gay go gay go gay go. Nếu bị phát hiện bây giờ thì coi như tiêu đời.
Chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến tất cả thành viên câu lạc bộ bị tổn hại. Phải tránh điều đó bằng mọi giá!
Điều đó—
Bị điều tra mà cậu có thứ gì đó không tiện nói ra, chẳng phải như tự thú rồi sao?
Ách... Thôi rồi, không xong rồi.
Không, bỏ cuộc ở đây thì làm sao được. Phải tìm một con đường nào đó, bất kỳ con đường nào để vượt qua tình huống này. Không có thì phải tự tạo ra! Dù là lừa gạt hay gì đi nữa!
Rồi,徳子さん thở dài một hơi, có vẻ mệt mỏi.
...Cô muốn hỏi một điều. Tại sao cậu lại làm thế? Thái độ sống và thành tích học tập của cậu đều không tệ, lòng dũng cảm khi giúp Kotoko-chan trong lễ hội văn hóa, và con mắt tinh tường nhìn thấu kẻ đứng sau. Cô từng đánh giá cậu khá cao đấy.
Tôi không có lý do gì để do dự trả lời câu hỏi đó.
Vì nó thú vị.
Tôi nói thẳng ra,徳子さん mở to mắt.
Vì chỉ có 18+ mới có những câu chuyện thật sự sống động. Vì chỉ có 18+ mới chân thực và cuốn hút. Tôi nghĩ rằng việc bỏ qua dục tính trong những câu chuyện tình yêu của nam nữ trên mười tám tuổi là quá sức không tự nhiên.
Lần này, bà ấy tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôi không nghĩ câu trả lời của tôi có gì bất ngờ cả...
Nếu suy nghĩ thoáng qua ban nãy của tôi là đúng, thì có lẽ tôi có thể thay đổi nhận thức của徳子さん.
Dù có thay đổi được thì cũng không biết liệu có giải quyết được gì không. Nhưng để lật ngược tình thế tuyệt vọng này, bây giờ tôi phải mạo hiểm tiến lên.
徳子さん nghĩ eroge là gì?
Thứ kích thích cảm xúc tình dục. Sai sao?
Không sai. Nhưng không chỉ có thế.徳子さん có nghĩ eroge là thứ tương tự như các dịch vụ phòng tắm hơi, giao hàng tận nhà hay phim người lớn không?
...Cậu định nói là không sao?
Không phải tất cả đều khác. Cũng có những game có mục đích như vậy. Nhưng những game chiếu cảnh 18+ ngay sau khi chơi thì lại khá ít.
Trừ những game thuần thể loại huấn luyện hay lăng nhục, còn trong trường hợp game ADV thông thường, cần phải tích lũy các lá cờ nhất định. Dù có những cảnh "may mắn" để thu hút, nhưng để đến được những cảnh thân mật thì phải chơi vài tiếng đồng hồ mới tới được.
Những game chúng tôi đang chơi đúng là kích thích cảm xúc tình dục. Nhưng tôi muốn cô biết rằng nó không chỉ có thế.
Vậy thì các cậu đang chơi loại game gì?
Là những game có những cảnh như vậy ở phần mở rộng của những câu chuyện tình cảm lãng mạn, hài hước trong phim truyền hình và truyện tranh. Nó tuyệt đối không phải là điều không tự nhiên, tôi nghĩ đó là điều hết sức bình thường ở lứa tuổi thanh thiếu niên.
Có vẻ đã thu hút được chút ít sự quan tâm,徳子さん khoanh tay, vẻ mặt phức tạp.
Tôi thừa nhận mình đã hiểu lầm một chút.
Cảm ơn cô.
Nhưng nếu vậy, tại sao không đợi đến mười tám tuổi?
徳子さん nói tiếp, với tốc độ nhanh.
Thuốc lá, rượu bia. Ai cũng vậy, ở lứa tuổi các cậu dù có tò mò cũng phải kiềm chế, đợi đến khi trưởng thành thì mới chính thức được hưởng thụ. Với game 18+ cũng không khác.
Nếu nói rằng thuốc lá, rượu bia có hại cho sức khỏe... thì chắc là không hiệu quả đâu nhỉ.
Eroge dù không hại sức khỏe, nhưng nếu nói hại tinh thần – thì cả hai đều không thể chứng minh được.
...Không dùng tiểu xảo gì nữa. Cứ để bản năng dẫn lối, nói ra những lời thật lòng!
Vì có những điều chỉ có thể có được ngay bây giờ.
Những điều chỉ có thể có được ngay bây giờ?
Đó chỉ là lời biện hộ thôi.
Lý do tôi bắt đầu chơi eroge không phải là những thứ cao siêu như vậy.
Mà còn là những thứ tồi tệ hơn, không đáng để được khen ngợi.
Là vì khi tôi tuyệt vọng với con gái, tôi không còn gì khác nữa.
徳子さん chớp mắt.
Khi những người con gái ngoài đời thực lừa dối tôi, khiến tôi mất hết động lực, dần dần trở thành một kẻ vô dụng, thì những tác phẩm sáng tạo lành mạnh chẳng thể mang lại cho tôi điều gì. Chẳng có gì đọng lại trong tôi cả.
Cũng có thể là do không hợp gu với những tác phẩm đã xem.
Dù là thế giới nhẹ nhàng hay khắc nghiệt, tôi đều chỉ thấy đó là một thế giới không tự nhiên, méo mó. Nhìn theo một cách thiển cận như vậy thì mọi tác phẩm sáng tạo đều trở nên vô vị.
Tôi khi ấy đã biến chất đến mức bất thường.
Theo một nghĩa khác, tôi nghĩ mình đã mắc bệnh trung nhị.
Đến đây rồi mà tại sao không hôn?
Làm đến mức này rồi mà tại sao lại không "làm tình"?
Chém bằng kiếm thì phải tóe máu chứ.
Tôi cứ liên tục chỉ trích những điều nhỏ nhặt trong đầu.
Với một tâm trạng như vậy thì làm sao mà vui vẻ được chứ.
Ban đầu eroge cũng vậy. Thật lòng mà nói, đó là một thế giới không tự nhiên. ...Nhưng những cảm xúc tinh tế giữa nam và nữ thì lại khiến tôi phải suy ngẫm.
Kể từ đó, tôi không còn chỉ trích bất cứ tác phẩm sáng tạo phổ thông nào nữa.
Tôi không hề xem hết tất cả các tác phẩm sáng tạo phổ thông lẫn 18+.
Vì vậy, chắc là có sự phù hợp. Cũng có may mắn là tôi đã chơi được những game hay. Nếu tôi chơi phải những game dở tệ thì tôi sẽ không bao giờ để mắt đến eroge.
Nếu thứ tự gặp gỡ khác đi, có lẽ mọi chuyện đã khác, nhưng tôi đã đi theo con đường đó. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Ngay cả khi biết đó là điều không nên, cũng có những người chỉ có thể xóa bỏ bóng tối trong lòng bằng cách đó. Không phải ai cũng có thể xua tan được bằng thể thao, học hành hay những sở thích lành mạnh. Kẻ bất hảo cũng vậy thôi. Vì không thể xua tan được những bóng tối đó bằng một cuộc sống lành mạnh nên họ mới sa ngã.
...Nhưng những người khác vẫn đang kiềm chế mà.
Tôi không thể kiềm chế được, và tôi nghĩ nếu cứ kiềm chế thì mình đã suy sụp rồi.
Tất cả chỉ là lời biện hộ, nhưng hồi đó đây là thứ duy nhất có thể an ủi tôi.
Nếu không có eroge, có lẽ tôi đã không đi học cấp hai. Nhờ eroge mà tôi đã nghĩ rằng "đến trường thật thú vị".
「Nếu bị chỉ trích vì chuyện đó, tôi xin đón nhận. Dù có trở thành kẻ bỏ đi, đó cũng là do tôi tự chịu trách nhiệm. Nhưng tuyệt đối, tôi sẽ không làm phiền ai cả!」
「Nếu vỡ lở, cửa hàng sẽ gặp rắc rối vì đã bán đồ cho người dưới 18 tuổi đấy!」
「Người của cửa hàng đâu có tội. Là do tôi lừa họ bán cho mà.」
「Cha mẹ cũng có trách nhiệm giám sát chứ!」
「Bố mẹ tôi đã ngầm đồng ý rồi. Kiểu như đành chịu vậy thôi, nhưng hơn thế nữa, họ cũng thừa nhận chính những trò chơi người lớn đó đã giúp tôi hồi phục được đấy.」
Cô Tokuko thở dài thườn thượt. Chắc là hết cách rồi.
Đó quả thực không phải những lời lẽ có thể thuyết phục được. Nếu có ai bị thuyết phục bởi chuyện đó, thì người đó thật sự quá hiểu chuyện.
「Tôi đã hiểu rằng nói gì với em lúc này cũng vô ích. Tuy nhiên, vi phạm quy tắc vẫn là vi phạm quy tắc. Tôi sẽ xử lý thích đáng──」
「Nếu đã nói là vi phạm quy tắc, thì tôi nghĩ cô giáo cũng không khác gì đâu.」
「……Em vừa nói gì cơ?」
Tôi nghĩ đó là một lời nói thật lòng, được thốt ra trong giây phút được ăn cả ngã về không. Chắc hẳn trong mắt cô Tokuko lúc này, sự thật lòng của tôi chỉ khiến cô ấy càng thêm sửng sốt mà thôi.
Nhưng cuối cùng, cái câu mà tôi mong đợi bấy lâu nay cũng đã thốt ra từ miệng cô Tokuko.
「Dù là thứ vô dụng đến mấy, cũng không có lý do gì để tự tiện vứt bỏ tài sản của người khác cả.」
「Dù thế đi nữa, cũng không có lý do gì để giữ lại thứ có thể gây ảnh hưởng xấu cho người khác. Nếu có rác thải, cô sẽ vứt chứ? Đó có phải là tài sản của người tạo ra nó không?」
「Cô đừng có ngụy biện để lấp liếm nữa, cô giáo. Khác với rác thải, game người lớn đâu có mùi, và trừ khi chơi, nó cũng không ảnh hưởng đến ai cả. Vả lại, ban đầu, cô giáo đã tự ý dùng chìa khóa mở vali của Kotoko ra xem bên trong. Bản thân việc đó cũng là vi phạm quy tắc, và không thể chỉ vì cho là ‘dơ bẩn’ mà tùy tiện vứt bỏ đồ của người khác được! Dù là người thân trong gia đình cũng không thể chấp nhận hành động đó!」
Tôi biết mình nói vậy là không đúng lúc, không đúng chỗ.
Nhưng tôi không thể không nói ra.
「Cô chỉ là không muốn để thứ mình ghét ở gần thôi. Đó chỉ là sự ích kỷ của cô giáo mà thôi.」
Ngay khoảnh khắc đó──một lần nữa, cô Tokuko lại biến thành dạ xoa.
Và cô ấy đứng dậy.
「Gan to tày trời khi nói vậy trước mặt ta đấy!」
Cô ấy giơ tay lên, chuẩn bị tát vào mặt tôi.
Cứ tát đi cũng được. Dù sao thì đó cũng là con bài mặc cả của tôi.
Tôi nghiến răng, nhắm mắt lại chờ đợi phán quyết.
Tuy nhiên──đợi mãi mà chẳng thấy cú đánh nào giáng xuống.
「Dừng lại đi, Tokuko.」
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong phòng y tế.
Mở mắt ra, tôi thấy tay cô Tokuko đã dừng lại ngay sát bên cạnh tôi. Tôi cũng thấy Kotoko đang nghiêng người cố gắng ngăn cô ấy lại.
Vị khách không mời đó đường hoàng bước vào phòng y tế.
「Nếu ra tay, cô sẽ thua đấy.」
「C-cô Koya!?」
Kotoko buột miệng thốt lên.
Cuối cùng thì cô ấy cũng đến. Thật may mắn vì đã chuẩn bị trước một nước cờ.
「Kiriko-chan…」
「Vì nể mặt tôi, lần này hãy bỏ qua đi. Cả Seichi lẫn Ayame nữa.」
「Kiriko-chan, cô biết chuyện mà lại làm ngơ ư? Vậy thì cô không xứng đáng làm một nhà giáo!」
「Có lẽ vậy. Nhưng tôi không nghĩ việc cố gắng sửa chữa mọi thứ một cách gượng ép lại là điều tốt. Nếu lúc đó cô nhìn Seichi, cô hẳn cũng sẽ nghĩ như tôi thôi. Rằng có lẽ thằng bé sẽ không thể hòa nhập lại với xã hội được nữa.」
「………」
「Mỗi người đều có quyền sống theo cách riêng của mình. Những thứ như cấm dưới 18 tuổi hay gì đó, đều là quy tắc mà người lớn tự tiện đặt ra. Tất cả đều có thể tự chịu trách nhiệm.」
「Nếu có chuyện gì xảy ra thì Kiriko-chan có chịu trách nhiệm được không!?」
「Nếu điều đó xảy ra, tôi đã định sẽ chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời của thằng bé mà.」
…Hả? Thật sao? Lần đầu tôi nghe đấy!
「Những kẻ 'lệch chuẩn' vẫn sẽ luôn xuất hiện. Không phải chỉ cứ ép buộc chúng phải đi theo những quy tắc và lẽ phải chỉ vì chúng 'sai' mới là giáo dục… Đó là điều tôi nghĩ. Miễn là không làm phiền người khác, tôi cho rằng cứ sống tự do cũng tốt.」
「Kiriko-chan…」
「Những trò chơi người lớn đó đã từng là thứ Seichi cần vào lúc ấy. Dù hơi bực bội vì một thứ như vậy lại giúp thằng bé vực dậy, nhưng không thể phủ nhận đó là sự thật. Thằng bé đã hồi phục rồi. Dù không muốn nhưng cô cũng phải thừa nhận thôi.」
Cô Kiriko đặt tay lên đầu tôi và xoa mạnh. Đau quá, làm ơn dừng lại đi.
Và rồi, cô Tokuko khẽ thở ra.
「Tôi vẫn chưa thuyết phục được.」
「Dù sao thì cũng hãy thông cảm đi, Tokuko. Cứ lằng nhằng ở đây thì chẳng ai vui vẻ gì đâu.」
「Tôi biết rồi mà!」
Cô Tokuko lấy ra từ túi quần thứ gì đó.
Đó là một chiếc chìa khóa.
「Cầm lấy đi.」
Cô ấy nhẹ nhàng đặt vào tay Kotoko.
「Cái gì vậy ạ?」
「Chị không vứt đi đâu. Chỉ là để ở kho chứa đồ thôi.」
…Thật là một diễn biến bất ngờ!
Không vứt đi sao!
「Chị ơi…」
「Nếu anh Shingū có nói gì bậy bạ thì chị đã định vứt ngay rồi… Thôi được rồi. Nghe lời Kiriko-chan, chị sẽ để mắt thêm một thời gian nữa.」
「Vâng, cảm ơn chị!」
Nhưng cô Tokuko nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người.
「Tôi vẫn chưa tha thứ cho em đâu, Shingū-kun.」
「V-vâng, tôi biết rồi ạ.」
Dạo này sao mà kẻ thù cứ tăng lên không ngừng thế…
Và thế là chúng tôi rời khỏi phòng y tế.
「Cảm ơn chị Kiriko nhé.」
「……Ở trường thì phải gọi là cô giáo chứ.」
「Vâng vâng. Tôi biết ơn cô giáo Koya rất nhiều ạ.」
Nghe tôi nói vậy, cô Kiriko nở một nụ cười đáng tin cậy.