Là do Seiichi-kun bày trò rồi~?
Bảy giờ sáng. Mặt trời còn chưa lên hẳn, khí trời buổi sớm se lạnh, gần chạm ngưỡng thấp nhất trong ngày.
Tại Cửa Nam Marunouchi của ga Tokyo, nơi được chỉ định làm điểm tập trung đoàn thể, học sinh năm hai trường cấp ba Mikage đang lũ lượt kéo đến trong bộ đồng phục.
Đến nơi, họ lần lượt xếp hàng theo lớp mình, nhận chỉ thị từ giáo viên chủ nhiệm phải tạo thành hàng ngũ.
Các giáo viên căng mắt giám sát, cố gắng hết sức không để đoàn làm cản trở những người qua lại tấp nập.
“Cuối cùng cũng đi dã ngoại rồi!”
Kotoko ngồi cạnh tôi, mặt hớn hở ra mặt, cười tủm tỉm. Má cô ấy giãn ra hơn bình thường. Hơi kém duyên rồi đấy...
“Vui đến thế cơ à?”
Ngày mai chúng tôi sẽ không đi chơi riêng. Vui vẻ quá lúc này thì hơi sớm.
“Vì đây cũng là sự kiện đầu tiên của tớ mà. Nào là lễ hội văn hóa, nào là hội thao, những sự kiện có tất cả mọi người đều vui. Thậm chí nói kỳ thi cuối học kỳ hai cũng vui, tớ cũng sẽ nói thế.”
Hồi tiểu học, trung học thì là thời kỳ “nổi loạn” cực điểm hay sao ấy nhỉ. Không rõ là cô ấy không đóng tiền, hay đóng rồi mà không đi.
“Hồi cấp hai bọn mình đi Kyushu ấy nhỉ.”
“À, đúng rồi nhỉ. Cả đoàn đi công viên giải trí ở Nagasaki. Còn tao thì muốn đi mấy hòn đảo xa xôi như Quần đảo Goto cơ.”
Yuuka và Tozaki, những người học cùng cấp hai, hồi tưởng lại.
“Vậy à? Tớ còn chẳng biết chuyện đó.”
Kotoko nghe vậy, tỏ vẻ thèm thuồng, khẽ lẩm bẩm một cách buồn bã.
Ngay lập tức, Yuuka mỉm cười rạng rỡ,
“Không sao đâu, Cotton. Ký ức mình có thể bù đắp lại được mà. Yuuka với cậu cùng nhau tạo nên một chuyến dã ngoại để đời nhé! Mình sẽ tạo ra gấp ba lần ký ức của mọi người!”
Vừa nói cô bé vừa nắm lấy tay Kotoko.
Kotoko đỏ mặt ngượng ngùng, tự nhiên bật cười và khẽ gật đầu “Ừ.”
“Tình bạn đẹp đẽ làm sao. Đúng là 'ồ la la' mà.”
“Mày thôi đi. Nói thế là tự nhiên tao lại nghĩ đến cựu hội trưởng hội học sinh một cách kỳ lạ đấy.”
“Tại là yuri à?”
“Cô ấy bây giờ hầu hết mọi chuyện đã xong xuôi, thi cử cũng có vẻ nhàn hạ rồi. Chắc lại đang ở phòng câu lạc bộ của bọn mình, không thèm để ý gì đến ai mà cắm đầu chơi game yuri rồi. Đây là lúc cô ấy rảnh nhất mà.”
…Rảnh rỗi nghĩa là không cần đến trường, và có thể đi bất cứ đâu mình muốn.
“Rảnh quá nên quyết định tham gia dã ngoại luôn à?”
“Tozaki. Chuyện đó mà thật thì không cười nổi đâu đấy.”
Hoàn toàn có thể đụng mặt cô ấy trong chuyến đi này. Nghĩ đến đã thấy sợ rồi…
Khi đó, Tozaki quay sang tôi với vẻ mặt hơi ranh mãnh.
“Mà, với mày thì đây cũng là sự kiện nhẹ nhàng hiếm có đấy chứ. Chẳng có gì đáng lo đâu đúng không? Hồi học kỳ một tuy vấn đề chất chồng, nhưng đại khái cũng đã giải quyết xong hết rồi.”
“…Mày, hôm qua tao đã nói rõ rồi mà.”
Chuyện tôi và Kotoko sẽ đi chơi riêng, tôi đã nói với Tozaki.
Cậu ấy bảo “Cứ giao cho tao!” mà không hề trêu chọc gì thì tốt đấy, nhưng…
“Cái đó thì nhằm nhò gì so với mấy chuyện khó nhằn ở lễ hội văn hóa hay cuối kỳ chứ. Mày nói cái gì thế không biết.”
“Không, đối với tao thì đó là chuyện lớn đấy.”
“Thôi được rồi, mày trưởng thành được đến mức đó thì tốt thôi. Cái thằng suốt ngày chỉ biết ero-game như mày cuối cùng cũng đến lúc phải thỏa hiệp với hiện thực rồi nhỉ.”
“Không phải thỏa hiệp. Tuyệt đối không phải thỏa hiệp đâu. Chỉ là tao nghĩ nếu tiếp cận nhau cũng tốt mà.”
Tôi chỉ muốn xác nhận mà thôi.
“Đừng nghĩ chuyện phức tạp nữa, cứ mạnh dạn chấp nhận đi đồ ngốc.”
“Không phải là tan vỡ sao?”
“Ayame mà tan vỡ vì mày thì làm quái gì có chuyện đó.”
Khó phản bác thật.
Thế nào đây, thật sự thì sao? Đầu óc tôi đến giờ vẫn đang hỗn loạn như mớ bòng bong đây.
Tôi cứ mãi suy nghĩ kiểu triết gia rằng tình nhân là gì… Thật ra, chuyện đó có vẻ giống bệnh tuổi dậy thì thì đúng hơn.
Đã thử tra từ điển rồi, nhưng…
Tình nhân là gì? ‘Đối tượng mà mình yêu mến’.
Vậy, yêu mến là gì? ‘Tâm trí bị thu hút mạnh mẽ bởi một người, địa điểm, sự vật đang xa cách’.
Vẫn không hiểu rõ lắm. Tôi cũng đâu có ngày đêm nghĩ về Kotoko đến mức đó.
Kể cả khi chơi ero-game, tôi cũng không hiểu rõ những điều này. Kiểu như muốn cưới nữ chính hay gì đó thì có, nhưng cảm giác muốn ủng hộ nam chính và nữ chính cũng rất mạnh. Vậy nên NTR (ngoại tình) nguy hiểm cả về mặt tinh thần. Đừng có phá hoại tình cảm của hai người chứ! Đấy là kiểu phản ứng của tôi.
“Nào, cả lớp Hai Bốn ơi, mọi người nghe rõ không nào? Chúng ta sẽ di chuyển ra sân ga đây~”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của thầy Oohara, tất cả mọi người đều đứng dậy. Chúng tôi đi theo thầy, người đang dẫn đường về phía cửa soát vé.
Sau đó, chúng tôi đi qua cửa soát vé dành riêng cho đoàn và lên sân ga.
Sân ga đông nghịt người. Có rất nhiều doanh nhân mặc vest, có vẻ là đang đi công tác. Dù chỉ lác đác, nhưng cũng có những gia đình có vẻ như đang dẫn theo con nhỏ. Ngoài ra, cũng có nhiều người mang theo vali du lịch và các cặp nữ sinh đi cùng nhau.
“Cẩn thận đừng làm phiền khách du lịch nhé~”
Thầy Oohara vừa nói vừa liên tục cất cao giọng, khuôn mặt có vẻ lo lắng.
Đối với khách du lịch bình thường mà nói, đoàn học sinh đi dã ngoại có lẽ chỉ là sự phiền toái mà thôi. Chẳng hạn như khi thấy đoàn học sinh tiểu học ồn ào trên tàu đi dã ngoại, tôi thường thấy những người lớn không mấy lịch sự thở dài, chậc lưỡi khó chịu.
Hơn nữa, lớp tôi ở trường thì… nói sao nhỉ, rất năng nổ, hay nói thẳng ra là ngu ngốc, thích quậy phá mà không hề để ý đến xung quanh. Dù không cố ý làm phiền, nhưng việc họ bắt đầu chơi trò đấu vật ở đâu đó và gây phiền toái cho khách du lịch bình thường là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Tuy nhiên, hôm nay thì mọi người khá trật tự. Có lẽ vì chúng tôi đang ở bên ngoài trường, nên đó là một điều tốt.
Không khí có thể sẽ thay đổi khi chúng tôi vào trong tàu, nhưng tàu Shinkansen đang dừng trước mắt chúng tôi vẫn đang đóng cửa, công việc dọn dẹp bên trong toa tàu đang được tiến hành.
Chúng tôi xếp hàng gần lối vào cửa toa tàu trên sân ga, chờ đợi cửa mở. Các lớp khác cũng đang xếp hàng trước các cửa lên tàu khác nhau.
“A, đúng rồi, Hosoe có biết không?”
“Hả, biết gì cơ?”
Mikamonto và Hosoe, đang đứng sau chúng tôi, đang trò chuyện gì đó.
“Đường ray tàu Shinkansen rộng hơn đường ray tàu điện thông thường đấy.”
“À, ừm. Tớ có nghe nói rồi.”
“Người ta gọi đó là đường ray tiêu chuẩn. Đường ray thông thường thì hẹp hơn, gọi là đường ray hẹp. Còn có cả tàu ở nước ngoài có đường ray rộng hơn đường ray tiêu chuẩn nữa, đó gọi là đường ray rộng.”
“Ồ. Vậy à.”
…Tại sao Mikamonto lại biết những điều đó? Và tại sao Mikamonto lại phô diễn kiến thức đó? Phản ứng của Hosoe lúc nãy, dù có nghe bằng tai thiên vị đến mấy thì vẫn thấy thật phũ phàng đấy, Mikamonto.
“Ha ha ha…”
Mikamonto cố gắng che đậy bằng một nụ cười gượng gạo. Hoàn toàn trông có vẻ đang thất bại thảm hại.
Hôm nay cậu ta sẽ đi chơi riêng với Hosoe, liệu có ổn không đây…?
“Rồi. Mời mọi người lên tàu nào~”
Dưới hiệu lệnh của thầy giáo, tất cả mọi người bắt đầu lên tàu Shinkansen.
Tàu Shinkansen Nozomi có sự kết hợp giữa ghế ba và ghế đôi. Mọi người ngồi theo nhóm vào các vị trí đã được sắp xếp trước. Một vài nhóm bị tách ra, nhưng vì đó là do bốc thăm nên không có gì phải phàn nàn cả.
Nhân tiện, chúng tôi sẽ ngồi ở hàng ghế ba giữa lối đi. Cùng hàng với tôi là Tozaki và Mikamonto.
Và phía trước là Kotoko, Yuuka, Hosoe.
Ở ghế đôi bên cạnh, cách lối đi một khoảng, có Eve và Nishibara đang ngồi. Ngay lập tức, Eve bắt đầu trò chuyện vui vẻ, vừa nói vừa khoe màn hình điện thoại.
Có vẻ như Eve chỉ đang nói chuyện một mình. Nhưng Nishibara cũng đang cười, nên chắc là vui vẻ.
“Nào, quay ghế nào!”
Vừa nói, Yuuka vừa nghịch ghế phía trước chúng tôi để xoay lại.
Chúng tôi ngồi đối mặt nhau.
Vừa vặn, Kotoko ngồi đối diện tôi, Yuuka đối diện Tozaki, Hosoe đối diện Mikamonto.
“Mà, trong sổ tay đâu có ghi là không được xoay ghế đâu nhỉ… Cái này có ổn không, lớp trưởng?”
“A ha ha. Lúc xuống thì mình trả lại thôi. Khoang này đúng là được trường mình thuê trọn gói mà. Nếu ồn ào quá thì tớ sẽ nhắc nhở.”
Có một lớp trưởng nghiêm túc như vậy thì chắc chắn rồi.
“…Ồ.”
Tuy nhiên, Kotoko có vẻ hơi bồn chồn. Ánh mắt cô ấy không cố định.
Hình như chưa đến mức căng thẳng khi đi "hành hương thánh địa" với tôi.
“Nãy giờ cứ ngó nghiêng tò mò là sao thế?”
“À, tớ chưa bao giờ đi Shinkansen nên là lần đầu đấy. Nó lại trông như thế này sao. Khác hẳn tàu điện bình thường.”
“Ô? Cotton, đây là lần đầu cậu đi Shinkansen à?”
“Ừm. Hồi bố tớ còn sống thì phương tiện di chuyển chủ yếu là ô tô. Kiểu như mang đồ lỉnh kỉnh lên tàu điện phiền phức lắm, hay sao ấy.”
Mà, ở trong nội thành thì người ta nói đi ô tô tiện hơn tàu điện mà.
“Nó chạy nhanh lắm đó! Cotton!”
“Cảm nhận của học sinh tiểu học à!”
Khi tôi trêu chọc như vậy, Yuuka “A ha ha” cười rạng rỡ.
“Hê. Shingu-kun cũng biết trêu Yuuka như thế nhỉ. Khá bất ngờ đấy.”
“Thật đó, Shingu khác hẳn ấn tượng hồi học kỳ một luôn nhỉ.”
Hosoe và Mikamonto, những người thường không có trong nhóm chúng tôi, nói như vậy.
“Vậy à?”
“Thế tao mới bảo rồi. Mày đã thay đổi rồi đấy.”
Tozaki nói với vẻ mặt tự mãn.
“Bị mày nói thế tự nhiên thấy khó chịu.”
Tuy nhiên, tôi không hề ý thức được rằng mình đã thay đổi nhiều đến vậy.
“Tại vì thầy Tadokoro cũng nói mà: ‘Người nam tử ba ngày không gặp, phải dùng con mắt khác mà nhìn, nhưng mà Shingu đúng là đã thay đổi rồi.’ đó.”
Hosoe vừa nhướn mắt bằng ngón tay vừa bắt chước giọng của thầy Tadokoro.
“…Tôi thì thấy lớp trưởng bắt chước thầy Tadokoro mới là bất ngờ đấy. Hơn nữa, Lôi Thần lại nói những lời đó sao?”
“Vâng. Tớ có cơ hội nói chuyện một chút. Lúc đó thầy ấy vô tình nói ra.”
Người đó lại khen người khác sao.
“Tuyệt vời quá, Shingu.”
Tozaki nói như thể cực kỳ ngạc nhiên. Tôi cũng ngạc nhiên mà.
“Mấy chuyện như vậy, đáng lẽ nên nói trực tiếp với người ta chứ.”
Kotoko cười khổ.
“Lôi Thần làm quái gì có chuyện nói thẳng ra. Tao chưa từng thấy ai được thầy ấy khen trực diện bao giờ. Nếu được khen trực diện, có khi ngày mai giáo sẽ đổ mưa thì phải lo sợ mất.”
“Đúng vậy nhỉ. Nên tớ cũng bất ngờ lắm.”
Hosoe vừa cười vừa nói như vậy. Thấy thế, Mikamonto hơi đưa mắt nhìn tôi một cách kỳ lạ, là sao vậy? Chẳng lẽ lại là ghen tị sao?
Tuy nhiên, lời khen được truyền tải gián tiếp chứ không phải trực tiếp thì độ tin cậy thực sự tăng lên rất nhiều. Nó tạo cảm giác chân thực hơn là được nghe trực tiếp. Người ta nói rằng đó là một kỹ thuật thật sự tồn tại.
Mà, thầy Tadokoro cũng chẳng có lợi gì khi khen tôi cả. Hosoe cũng chẳng nói dối, và cũng chẳng có lý do gì để nói dối cả, nên không phải là kỹ thuật gì cả mà là sự thật. Hơi ngứa ngáy một chút.
“Ước gì nó ảnh hưởng đến sổ học bạ nhỉ. Ước gì nó giúp mình tăng điểm.”
“Lại nói cái giọng đó rồi!”
Yuuka trêu chọc nói.
“Nhưng, người thay đổi nhiều nhất vẫn là Ayame-san nhỉ.”
Và rồi, Hosoe chuyển mục tiêu sang Kotoko.
“A, tớ á?”
“Ừ. Tớ đã rất sợ Ayame-san đó. Bây giờ mới dám nói, Ayame-san hay trốn tiết nên những lúc phải thu bài tập về nhà tớ thấy buồn lắm.”
“À, xin lỗi. Đã gây phiền phức cho cậu.”
“Không. Tớ đâu có muốn cậu xin lỗi đâu. Tớ chỉ muốn nói là cậu đã thay đổi theo chiều hướng tốt đó thôi.”
Và rồi, Hosoe lại liếc mắt nhìn tôi.
“Chắc chắn là Shingu-kun là nguyên nhân đúng không?”
“Đúng vậy.”
Kotoko thản nhiên nói. Khuôn mặt cô ấy vừa ngượng ngùng nhưng cũng hơi tự hào.
Nghe vậy, mắt Hosoe sáng lên lấp lánh, giống như một con đại bàng đã tìm thấy con mồi. Có một dự cảm không lành. Ánh mắt đó giống hệt ánh mắt của Yuuka khi cô bé tiếp cận chúng tôi.
“Tớ muốn nghe chi tiết hơn. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Lớp trưởng. Chuyện đó không vui vẻ đến mức đó đâu.”
Tôi nói “Thôi mà” để ngăn lại, nhưng Hosoe dường như không hề nghe thấy.
“Không, cái đó…”
“Chi tiết, chi tiết hơn nữa đi.”
Hosoe lại có tính cách như thế này sao. Lần đầu tiên tôi biết đấy.
“T, tớ xin lỗi. Chuyện đó không thể nói ra một cách tùy tiện đâu.”
Khi đó, Hosoe khẽ cười tủm tỉm, vẻ mặt trìu mến.
“Vậy sao. Ừm. Đó là một ký ức quan trọng mà. Tớ xin lỗi nhé.”
Hosoe biết điểm dừng. May quá…
Nếu kể từ lúc gặp gỡ cho đến tất cả mọi chuyện, thì sẽ dẫn đến chuyện ero-game và khiến mọi người ghét bỏ mất. Tôi muốn tránh gây ra sự hỗn loạn trong nhóm ngay từ ngày đầu tiên của chuyến dã ngoại.
“Vậy thì, không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiệc bánh kẹo nào!”
Vừa nói, Yuuka vừa lấy bánh kẹo ra khỏi cặp.
“Tôi chẳng mua bánh kẹo gì cả.”
“Tương tự.”
“Thật tệ là tôi không biết điều.”
Học sinh nam không sành điệu thì không biết điều mà.
“Tớ có mang theo đó. Dù sao thì cũng có chuẩn bị.”
“Tớ cũng có nè~”
Những lúc như thế này, tôi cũng không hiểu tại sao các bạn nữ lại có thể ăn ý đến vậy, dù họ không hề bàn bạc gì trước. Đúng là một bí ẩn vĩnh cửu.
Và rồi, họ kéo bàn nhỏ từ chỗ tựa tay của ghế Shinkansen ra, đặt lên đó. Ba gói bánh kẹo.
Đó là “Làng Nấm”, “Làng Măng” và “Điệu Nhảy Của Kangaroo”.
“Bánh kẹo của Yuuka, mọi người cứ tự nhiên ăn nhé.”
“Của tớ cũng được.”
“Của tớ cũng đừng ngại ngùng gì nhé~”
Yuuka và các bạn nói một cách thoải mái như vậy, nhưng…
Chợt nhìn sang Tozaki và Mikamonto bên cạnh, cả hai đều có vẻ mặt cau có.
“Tao thì chọn ‘Làng Nấm’.”
Tozaki nói.
“Tao thì chọn ‘Làng Măng’.”
Mikamonto nói.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người va vào nhau.
“Mikamonto. Mày vừa nói ‘Làng Măng’ hả?”
“Tozaki. Mày mới là người nói ‘Làng Nấm’ đúng không?”
Hai người lườm nhau. Lẽ nào chiến tranh là điều không thể tránh khỏi sao? Hai loại bánh kẹo này mà xuất hiện thì hết cách rồi.
“Ăn măng thì đúng là lưỡi có vấn đề rồi đấy nhỉ? Mikamonto-kun.”
“Ăn nấm mới là có bất thường về thần kinh não bộ đấy. Tôi khuyên cậu nên đi khám khoa thần kinh đi.”
Các bạn nữ sinh tròn mắt ngạc nhiên trước màn đấu khẩu chửi rủa đột ngột, không chút mạch lạc nào.
“Hai người sao thế…?”
Cô lớp trưởng nghiêm túc đang quan tâm đến tình trạng bất thường vô cùng ngốc nghếch này sao.
“À. Cái này gọi là chiến tranh Nấm và Măng… Xem trên mạng thì nhanh hơn đấy.”
Tôi dùng điện thoại tìm kiếm bừa, hiện ra bài viết liên quan và đưa cho Hosoe.
Hosoe vừa cười khổ vừa lướt màn hình điện thoại của tôi bằng ngón tay. Đúng là như vậy.
“Shingu. Còn mày thì sao. Tao đã gắn bó với mày lâu rồi nên tao biết, mày là nấm đúng không?”
“Không, linh cảm của tao mách bảo. Mày là măng đúng không?”
“Tôi chọn ‘Điệu Nhảy Của Kangaroo’.”
““Mày! Đúng là tên ba phải!””
Cả hai người cùng xông vào túm lấy tôi.
“Á…”
Do Mikamonto cử động mạnh, anh ta va vào tay Hosoe, khiến điện thoại của tôi bị rơi.
Điện thoại rơi xuống sàn phát ra một tiếng động nhỏ.
“T, tớ xin lỗi nhé. Shingu-kun.”
“Sàn kiểu này thì chắc không sao đâu. Nhìn thì màn hình cũng không vỡ.”
Ừm. Tôi thử thao tác một chút thì thấy không có vấn đề gì.
“A, xin lỗi, Hosoe. Và cả Shingu nữa.”
Mikamonto xin lỗi với vẻ mặt đầy áy náy.
“Tranh cãi là không tốt. Chẳng giải quyết được gì cả.”
Nghe lời tôi nói, các bạn nữ chỉ biết cười khổ.
Sau trận tranh cãi như vậy, họ lại nảy ra chuyện sẽ phân định thắng thua bằng bộ bài mà Yuuka mang đến. Cứ thế, chúng tôi trải qua khoảng hai tiếng đồng hồ vừa trò chuyện những câu chuyện vô nghĩa một cách ngớ ngẩn.
Đi qua Shizuoka dài dằng dặc, rồi Nagoya, mười giờ chúng tôi đã đến ga đích.
Chúng tôi đặt chân xuống sân ga của ga Kyoto.
Lần đầu tiên đến Kansai đấy.
“Mọi người cẩn thận đừng làm phiền người khác nhé, hãy trật tự xuống sân ga và ra khỏi cửa soát vé nào~”
Dưới sự dẫn dắt của thầy Oohara, chúng tôi ra khỏi cửa soát vé và đi ra ngoài, cố gắng không gây phiền phức cho mọi người.
Thầy giáo nhìn quanh một cách lúng túng, tìm kiếm hướng đi. Các lớp đã đi trước thì đã không còn thấy nữa, lúc này chỉ còn trông cậy vào bản đồ trong đầu thầy mà thôi.
“Ơ, ừm… Chắc là bên này…”
Thầy Oohara vừa chỉ tay một cách rụt rè, thiếu tự tin, vừa định đi về phía đó, thì lập tức bị cô lớp trưởng giữ lại.
“Th, thầy! Không phải bên đó, bên này cơ ạ!”
“Ối ối ối ối. X, xin lỗi em, Hosoe-san.”
Và cứ thế, cả lớp vừa âm thầm chứng kiến những pha lóng ngóng của thầy, vừa đến chỗ bến xe buýt du lịch. Từng lớp một lũ lượt lên xe buýt.
Ghế ngồi không được quy định trước, nhưng tôi ngồi cạnh Tozaki.
“Xin lỗi vì không phải Ayame nhé.”
“Đồ đáng ghét. Không cần phải khách sáo thế đâu.”
Xe buýt khởi hành. Hướng dẫn viên xe buýt bắt đầu giới thiệu về điểm đến.
“Chùa Kiyomizu-dera mà mọi người sắp đến nổi tiếng với câu nói ‘nhảy từ đài Kiyomizu’. Người ta nói rằng nó được xây dựng bởi Sakanoue no Tamuramaro, Chinh Di Đại Tướng Quân. Tuy nhiên, ngôi chùa Kiyomizu-dera hiện nay được xây dựng lại bởi Tướng Quân đời thứ ba của Mạc Phủ Edo, Tokugawa Iemitsu.”
Ồ, tiếng reo ngạc nhiên vang lên từ trong xe buýt.
“Kiyomizu-dera là một Quốc bảo, nhưng chỉ có Chánh điện là Quốc bảo, còn cổng Niomon và đền Chinjudo đều là Di sản văn hóa quan trọng. Nhưng cả hai đều là những thứ quý giá, nên mọi người hãy cẩn thận đừng làm hư hại nhé.”
Dù bị kẹt xe, nhờ những câu chuyện của hướng dẫn viên xe buýt mà chúng tôi cũng không cảm thấy nhàm chán lắm.
Khoảng hai mươi phút sau, chúng tôi đến bãi đậu xe của chùa Kiyomizu-dera. Chúng tôi xuống xe buýt và cùng nhau đi theo hướng dẫn viên và thầy giáo.
Đi qua cổng Niomon uy nghi, chúng tôi tiến về phía Chánh điện.
“Đây không phải là nơi hành hương thánh địa nhỉ.”
Kotoko khẽ thở dài, có vẻ hơi tiếc nuối.
“Đừng nói vậy. Đây là một nơi linh thiêng đấy.”
Chùa Kiyomizu-dera ở Kyoto là một trong những điểm du lịch mà hầu hết người Nhật đều biết đến.
Dù là ngày thường, nhưng ngoài chúng tôi là học sinh thì còn có rất nhiều khách du lịch khác, đặc biệt là người nước ngoài rất đông. Tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Nga vang lên khắp nơi.
Việc địa điểm này được đưa vào chương trình tham quan của đoàn có lẽ là ý muốn chúng tôi hãy ghé thăm nơi này.
“Nhưng học sinh thì có vẻ chỉ có bọn mình thôi.”
Tozaki nhìn quanh. Cậu ấy dường như đang tìm kiếm các trường khác.
“Chứ còn gì nữa, thời điểm dã ngoại của bọn mình hơi muộn mà.”
Bình thường… không biết có phải bình thường hay không, nhưng thời gian cao điểm phải là tháng Năm hoặc tháng Mười.
Bây giờ là tháng Một. Tôi không có ý phàn nàn về địa điểm, nhưng lẽ ra không cần phải đi vào mùa lạnh như thế này. Ở trường tôi, người ta nói đó là thông lệ rồi.
“Mọi người đừng đứng lại nhé~”
Dưới sự dẫn đường của thầy Oohara đang cố gắng hết sức tập hợp cả lớp bằng cách cất cao giọng, chúng tôi đã đến được đài Kiyomizu, điểm nổi bật nhất.
Đến gần rìa, tôi nhìn xuống. Rất cao.
“Oa… Quả nhiên là cao thật. Nhảy từ chỗ như thế này xuống thì đúng là hết hồn.”
Kotoko vừa nhìn quanh vừa thở dài thán phục.
Người ta nói rằng do nhiều người đổ về theo tín ngưỡng, đài đã được mở rộng và nhô ra giữa không trung, nhưng việc xây dựng như thế này vào thời đại đó thật đáng kinh ngạc.
“Ở đây đâu có dùng một cây đinh nào đâu đúng không? Kỹ thuật kiến trúc của Nhật Bản thật đáng kinh ng ngạc. Bố tớ cũng nói như vậy.”
“À, nhắc mới nhớ, bố cậu là người trong ngành xây dựng mà.”
“Đúng vậy. Khi tớ nói sẽ đến đài Kiyomizu, bố đã kể cho tớ nghe những điều đó.”
Người thì thán phục, người thì kinh ngạc, phản ứng đa dạng, nhưng…
“Rớt từ đây xuống thì chết mất thôi~!”
Eve kêu lên một tiếng thất thanh.
Con bé này sợ độ cao à?
“Thì đó, nó tương đương với tầng bốn của một tòa nhà mà. Nếu may mắn thì không chết, nhưng…”
“Tại sao lại nhảy từ đây xuống vậy~?!”
“Người xưa mà bị phàn nàn thì cũng khó xử đấy. Chuyện kể rằng, nếu nhảy từ đây xuống mà chết thì có thể siêu thoát được.”
“Không muốn siêu thoát chút nào~! Con bé này không chịu nổi~”
“Mày định biến thành địa phược linh à? Mà, ai mà chả không nhảy từ đây xuống được chứ.”
Người hiện đại thì quá sức nặng nề. Tôi cũng không nghĩ rằng đối với người xưa nó lại dễ dàng đến thế.
Trong khi đó,
“Người đứng đầu của bốn tên ngốc, Matoba, chuẩn bị nhảy từ đài Kiyomizu đây! Nào, rơi thôi!”
Thế mà vẫn có tên ngốc làm vậy. …Hơn nữa, là ở lớp tôi. Ba tên ngốc còn lại, ngoài Matoba, thì reo hò cổ vũ “Hay quá! Hay quá!”.
“K, không được! Dừng lại ngay!”
Theo phản xạ, thầy Oohara hoảng hốt chạy vọt tới.
“Tr, trò đùa thôi mà, thầy ơi… Thầy không cần phải rưng rưng nước mắt đến thế đâu ạ~”
“Có những chuyện dù là đùa cũng không được nói và có những chuyện không được nói!”
Thầy Oohara đang giận thật sự. Đúng thôi.
Nếu là cô lớp trưởng hay ai đó làm thì còn có thể coi là đùa, nhưng một người như Matoba làm thì tôi nghi ngờ là cậu ta có thể làm thật.
“Nếu là ở trường thì phải quỳ gối ngay rồi đấy!”
Tuy nhiên, thầy giáo của chúng tôi dù giận cũng không mấy thật lòng. Có lẽ vì thầy là kiểu người ôn hòa, nên cũng đành chịu.
Trước vẻ giận dữ của thầy, Matoba có vẻ hơi áy náy.
Tuy nhiên,
“Thầy Oohara, có chuyện gì sao ạ?”
Uy nghi lẫm liệt──.
Người đến mang theo khí chất như vậy chính là Lôi Thần Tadokoro, người đã được nhắc đến trên tàu Shinkansen.
Thầy với vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào các thành viên trong lớp chúng tôi. Đặc biệt, Matoba càng thêm áy náy, khuôn mặt không còn chút sắc nào.
“K, không có gì ạ. Thầy Tadokoro, không sao đâu ạ.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, có chuyện gì thì hãy báo cho tôi biết.”
Thầy Tadokoro được thầy Oohara nhắc đến, vừa nói vậy vừa trừng mắt nhìn bốn tên ngốc. Giống như một lời cảnh báo. Matoba và lũ bạn đông cứng như ếch bị rắn trừng.
Đã có tối hậu thư từ sớm rồi. Không có lần thứ hai đâu đấy…
Và rồi, Lôi Thần nhanh chóng quay về lớp mình phụ trách.
“Thầy Tadokoro vẫn uy lực kinh khủng nhỉ… Tớ cũng khó mà toát ra được cái hào quang như thế.”
Kotoko gật gù thán phục. Hào quang à. Tôi thì không hiểu. Con bé này đã giác ngộ cái gì rồi vậy?
“Chỉ mỗi việc thầy Tadokoro dạy Toán thôi đã khó khăn rồi, thầy chủ nhiệm mà là thầy Tadokoro thì đúng là địa ngục. Xét về điểm đó thì lớp mình có thầy Oohara đúng là thiên đường.”
Tozaki nói một cách thấm thía. Tôi đồng ý. Nếu là thầy Tadokoro và thầy Oohara, tôi sẽ chọn thầy Oohara. Ai cũng sẽ làm như vậy thôi. Tôi cũng sẽ làm vậy.
“Di chuyển thôi nào~”
Dưới hiệu lệnh của thầy Oohara, chúng tôi rời khỏi đài và di chuyển.
Điểm đến tiếp theo là đền Jishu.
Đây là một địa điểm nổi tiếng về se duyên, xung quanh dựng những lá cờ liên quan. Và trên mặt đất, có hai viên đá đặt cách nhau mười mét. Cả hai đều cao khoảng đầu gối, một viên thì bằng phẳng ở trên, trông có vẻ dễ chịu khi ngồi, còn viên kia thì hơi nhọn.
“Đây là những viên đá bói tình yêu nhỉ.”
Yuuka mỉm cười nói.
Các bạn nữ sinh trong lớp đã ồn ào vừa la hét vừa loạng choạng đi từ viên đá này sang viên đá kia.
“Nhắm mắt lại và đi đến nơi thì tình yêu sẽ thành hiện thực… đúng không nhỉ.”
“Đúng rồi đó. Yuuka cũng thử nhé. Bói tình yêu với Seiichi-kun đó.”
“…Cái này thì.”
Mà, lại gọi tên tôi ở một nơi đông người như thế này…
Một vài người đang xếp hàng chờ đợi, hiện tại là cô lớp trưởng Hosoe đang thử. Cô bé đi loạng choạng, trông hơi nguy hiểm.
Và Mikamonto đang nhìn cô bé với vẻ mặt khó xử.
Việc thực hiện điều này có nghĩa là có người trong lòng mà. Tôi chưa từng nghe chuyện Hosoe có tình yêu nào, nhưng điều này chắc chắn khiến Mikamonto không thể giữ được sự bình yên trong lòng.
Và Hosoe, nhận được lời khuyên từ bạn học, cuối cùng cũng chạm được vào.
“Phù. May quá chạm được rồi. Thế có nghĩa là muốn tình yêu thành công thì cần sự giúp đỡ nhỉ.”
Cô lớp trưởng nói với Yuuka như vậy.
Khi Yuuka hỏi “Cậu có người trong mộng nào không?”, Hosoe “He he. Bí mật nhé” vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên môi. Tuy là một tư thế dễ gây khó chịu, nhưng trông lại đẹp và không hề chướng mắt. Đây có lẽ là đức độ của lớp trưởng chăng?
“A, tiếp theo là Cotton rồi.”
Kotoko chạm tay vào viên đá, và đi về phía viên đá còn lại.
Bước chân cô ấy không chút do dự, thẳng tắp như thể nhìn thấy đường. Cô ấy chạm vào viên đá một cách chắc chắn mà không hề nguy hiểm.
“Được rồi.”
Cô ấy khẽ nắm tay thể hiện sự quyết tâm.
Sau đó, cô ấy quay trở lại chỗ chúng tôi.
“Kotoko-chan, hoàn hảo luôn!”
“Tất nhiên. Chỉ cần nhớ bước chân của mình thì sẽ không lạc đường đến vậy đâu.”
……Có thật đó là bói toán không? Hay chỉ là cố hết sức để đạt được điều mình muốn?
“Nhưng mà, tại sao lại có chuyện bịt mắt mò đến hòn đá thì tình yêu sẽ thành hiện thực nhỉ?”
Kotoko bất chợt thốt lên một câu hỏi.
Hồi trước cô ấy từng đọc được ở đâu đó, trong một cái EROGE thì phải…
“Nghe nói ngày xưa, hành động bịt mắt và mò đến vật mình muốn vốn là một cách để thỉnh cầu thần linh. Chắc là nó biến đổi dần thành cái kiểu này bây giờ chăng?”
Hoặc là còn sót lại tàn dư từ trò đập dưa hấu bịt mắt. Trò đó cũng bịt mắt và di chuyển theo lời khuyên của người khác mà. Dù nguồn gốc của trò đập dưa hấu thì lại là một chuyện khác.
“Ồ, ra thế. À, đến lượt Yuka rồi!”
Kotoko quay sang nhìn hòn đá thì thấy Yuka vừa chạm tay vào nó và đang đi về phía bên kia.
Không được ổn định như Kotoko, Yuka hơi lệch hướng một chút. Cứ thế này thì có lẽ sẽ không chạm được tới hòn đá đích.
“Yuka! Sang phải một chút! Đúng rồi, được rồi, được rồi!”
Kotoko lên tiếng hỗ trợ.
“Biết rồi ạ!”
Thế là Yuka đã điều chỉnh hướng thành công và chạm vào hòn đá mục tiêu.
Yuka quay lại, nép mình vào người Kotoko.
“Woa! Cotton, cảm ơn nhé!”
“Haha, không có gì, không có gì.”
“Dù là tình địch mà cậu cũng giúp nữa sao?”
“Không sao đâu, chẳng có gì. Mấy chuyện thế này phải chơi sòng phẳng chứ.”
“Ưm… Nhưng với kết quả này thì Yuka sẽ không thể thành công trong tình yêu nếu không có Cotton giúp đỡ đúng không?”
Vừa nói dứt lời, cả Yuka và Kotoko đều quay sang nhìn tôi.
Và khuôn mặt của đám con trai trong lớp đều hiện rõ vẻ căng thẳng.
“Hatsushiba mà đi xem bói tình duyên á?” “Đối tượng không lẽ nào lại là…” “Chắc chỉ là thử cho vui thôi phải không? Này?!”
Những lời than thở đầy oán trách thi nhau vang lên, nghe mà sợ.
Trước đây, mọi người cũng biết chuyện Yuka từng lỡ miệng gọi thẳng tên tôi rồi mà.
Lúc như thế này, tốt nhất là nên tàng hình, không gây chú ý.
“Rồi, rồi. Mọi người xong chưa thì chúng ta đi tiếp nhé!”
Đúng lúc đó, cô Ohara đã chỉ dẫn chúng tôi chuyển sang điểm tiếp theo. Đúng lúc đến nỗi tôi cứ ngỡ cô ấy là nữ thần. Cảm ơn cô, Ohara Đại Minh Thần. Suýt nữa thì tôi đã chắp tay vái lạy rồi.
“À… Seii-chi, điểm tiếp theo là chỗ nào ấy nhỉ? Thác gì đó?”
Ibu vừa lật quyển sổ hướng dẫn du lịch vừa tìm địa điểm tiếp theo.
“Thác Otowa.”
Đó là nơi được mệnh danh là “điểm năng lượng” của chùa Kiyomizu. Cũng đã thoáng thấy nó từ sân khấu Kiyomizu rồi.
Khi đến nơi, ba dòng thác nhỏ chảy từ trên một ngôi đền mini hiện ra trước mắt tôi.
“À… Từ trái sang phải, dòng thác hướng về phía bên trái tượng trưng cho học hành thành đạt, ở giữa là tình duyên mỹ mãn, còn bên phải là nước trường thọ đúng không?”
Yuka vừa nhìn vào sổ hướng dẫn vừa gật gù “hừm hừm”.
“Nghe nói có nhiều thuyết lắm. Có cả chuyện bên trái là sức khỏe, ở giữa là học vấn, bên phải là duyên lành nữa. Cũng có cả thuyết nói uống dòng nào cũng như nhau thôi.”
“Ế? Vậy thì phải tin vào cái nào đây?”
“Hãy tin vào bản thân. À mà chỉ được uống một dòng thôi nhé. Tham lam quá sẽ chẳng được tích sự gì đâu.”
Tôi trả lời qua loa, Yuka liền “hừm” một tiếng, phồng má giận dỗi nhìn tôi.
Tuy nhiên, thời gian ở đây cũng có hạn. Kotoko và mọi người đều đồng loạt đi về phía sau thác Otowa.
“Con gái thích mấy cái này thật.”
“Mày không đi à?”
Tonosaki hỏi tôi khi tôi đang lầm bầm một mình.
“Nếu có nước hòa bình thế giới thì tao cũng uống đấy.”
“Linh nghiệm quá rồi đấy. Nước mắt của thần linh nào mà ghê thế.”
Quả thật, có vẻ như do quyển sổ hướng dẫn phát huy tác dụng mà phần lớn học sinh của trường chúng tôi đều chọn dòng thác ở giữa.
Kotoko, Yuka, Ibu cũng ở giữa, và Hosoe cũng vậy. Duy nhất Nishibara là uống nước trường thọ ở phía bên phải.
…Chuyện này lại khiến tôi bất ngờ đấy. Có lẽ nào Nishibara có vấn đề gì về sức khỏe không? Trông cô ấy lúc nào cũng có vẻ kém may mắn. Lại còn bị Ako lợi dụng nữa chứ.
Sau đó, chúng tôi đi bộ thêm một lúc nữa thì thời gian cũng trôi qua, đến lúc phải rời khỏi chùa Kiyomizu.
“Vậy là chúng ta kết thúc tham quan chùa Kiyomizu tại đây.”
Ra khỏi chùa Kiyomizu, toàn bộ học sinh đi đến một nhà ăn khổng lồ… Đến mức này thì giống như khách sạn vậy, nhưng có vẻ nó là một cơ sở nào đó.
Sau khi ăn trưa xong ở đó, hoạt động tập thể sẽ kết thúc.
“Hoạt động tập thể sẽ kết thúc tại đây. Từ giờ các em sẽ hoạt động theo nhóm. Mọi người chú ý xe cộ, hãy tham quan thật vui vẻ nhé!”
Sau lời dặn dò của cô Ohara, cuối cùng hoạt động theo nhóm đã bắt đầu.
Nhóm nào quay về ga Kyoto thì sẽ lên xe buýt về đó, còn chúng tôi sẽ đi bộ quanh khu vực chùa Kiyomizu.
Và đã thống nhất là đến 5 giờ chiều thì đến bến xe buýt ga Kyoto, hoặc đến 6 giờ tối thì đến khách sạn là được. Chúng tôi gần ga Kyoto hơn nên sẽ đi về phía bến xe buýt.
Hiện tại là 1 giờ chiều. Khách sạn cũng không phải ở nơi hẻo lánh nên sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Nói chung, nếu phân bổ hợp lý thì chúng tôi có thể tham quan được ba tiếng rưỡi.
“Nào, chúng ta sẽ đi tham quan nhiều nơi lắm!”
Yuka hăng hái nói, Hosoe và Ibu liền “Ô!” một tiếng đầy sức sống hưởng ứng, còn Kotoko và Nishibara thì khẽ “Ồ, ồ~” ngại ngùng.
Mikamoto và Tonosaki cũng “Ối trời!” đầy phấn khởi. Mọi người ai nấy đều tràn đầy năng lượng nhỉ.
“Chúng ta sẽ càn quét từ Sannenzaka đến Heian Jingū, Nanzenji luôn!”
Mikamoto lại “Ô!” một tiếng. Có tinh thần là tốt nhưng mà…
“…Này, Mikamoto, mày không quên chứ?”
Tôi khẽ nói, chỉ đủ để hắn nghe thấy, Mikamoto liền “Ưm!” một tiếng nghẹn họng.
“Xin lỗi, nãy giờ tao quên mất. Vừa nãy tiện miệng nên…”
Đám Tứ Ngốc này cơ bản sống thiên về cảm hứng thật.
“Tao thì không sao. Có cả lựa chọn không làm đấy.”
“Không, cứ làm theo kế hoạch đi. Nếu Hosoe có người trong mộng thì tao không thể thua được.”
Quả nhiên là việc xem bói tình duyên vừa nãy khiến hắn đứng ngồi không yên.
“Được rồi, đi thôi.”
Chúng tôi đi theo lộ trình tham quan đã tự mình vạch ra.
Sau khi xuống con dốc gọi là Sannenzaka, chúng tôi đi bộ khoảng hai mươi phút thì đến một ngôi chùa tên là Kōdaiji. Đúng là một thành phố đi đâu cũng thấy chùa chiền mà.
Làm thủ tục mua vé tham quan xong, chúng tôi vào trong.
“Chùa này là chùa gì thế~”
“Là ngôi chùa mà chính thất của Hideyoshi, bà Nene… lúc đó được gọi là Kitano Mandokoro, đã xây để cầu nguyện cho ông ấy được siêu thoát.”
“Hideyoshi á… là người khỉ hả?”
“Cách nhớ đó cũng sao nữa… Dù không sai, nhưng ông ấy từng là Quan Bạch đấy.”
“Quan Bạch… giống như bạn của ‘Quăn Quắn’ (Wampaku) ấy hả?”
“…Đau đầu quá.”
Hoàn toàn không giống tí nào đâu.
Mặc kệ cuộc nói chuyện của chúng tôi, Kotoko đang nhìn xung quanh thở dài.
“Dù không phải là nơi hành hương nhưng… khu vườn này có phong vị gì đó rất hay, khiến mình cảm thấy được chữa lành. Có lẽ nào đang toát ra ion âm không?”
“Ừ, cảm giác đó tao hiểu. Ion âm thì tao không biết.”
Chúng tôi dạo quanh khuôn viên chùa, ngắm nhìn trà thất Ihōan mang phong cách kiến trúc cổ kính và giản dị từ bên ngoài, rồi ghé thăm Shiguretei, Kaizandō.
Nhân tiện, người đề xuất muốn đến Kōdaiji là Nishibara.
“Nishibara-chan. Tại sao lại là chỗ này vậy?”
“Một ngôi chùa được xây để tưởng nhớ người chồng đã mất, tôi cảm thấy nó có một sự buồn bã khôn nguôi… Chẳng phải nó rất dịu dàng sao?”
“Ưm… Dù không hiểu rõ lắm, nhưng tôi cũng thấy nó có gì đó hay ho!”
Ibu nói đầy tự tin, Nishibara liền cười bối rối.
“Thật ra tôi muốn đến đây vào buổi tối cơ. Nhưng có vẻ như thời điểm này không có thắp đèn.”
Không ngờ Nishibara có khi lại là một tín đồ của đền chùa miếu mạo nhỉ. Những nơi khác cô ấy chỉ định cũng khá “hóc búa”. Nhưng cô ấy cũng nói muốn đi ngắm Ine no Funaya nữa, nên có lẽ là một fan kiến trúc cổ xưa nói chung, chứ không riêng gì đền chùa…
Với những kiến thức thú vị của Nishibara làm “nhạc nền”, chúng tôi đi quanh Kōdaiji. Thời gian ở Kōdaiji cũng sắp kết thúc. Chúng tôi đã quay trở lại gần lối vào.
Giờ thì.
Theo kế hoạch, từ đây tôi phải để Hosoe và Mikamoto ở lại một mình…
“À mà, nghe nói gần đây có một quán đồ ngọt ngon lắm đấy.”
“Thật á?”
Tôi vừa nói, Yuka liền sáng mắt lên.
“Đồ ngọt Kyoto ư?”
Và Nishibara cũng bắt đầu mắt lấp lánh tương tự. Yuka thì không nói làm gì, nhưng Nishibara thì lại khá bất ngờ. Hosoe cũng vậy, khi đi chơi với những người mà mình không thường xuyên ở cùng, tôi lại thấy những mặt mới của họ.
Dù sao đi nữa, nếu có cả người khác ngoài Yuka cũng tham gia thì tốt. Nếu Hosoe cũng tham gia thì có lẽ không ổn.
“Chỗ nào? Chỗ nào?”
“Ra khỏi đây, rẽ phải một chút là tới.”
“Vậy thì, tham quan chùa xong rồi, chúng ta đi qua đó thử xem! Muốn ăn quá!”
“Vừa ăn trưa xong mà đồ ngọt lại có thể đi vào bụng riêng được à…?”
Yuka có vẻ không nghe lọt tai lời của Tonosaki, liền vội vàng bước đi trước. Những người khác cũng theo sau.
“Ối!! Đau quá, đau quá…”
Tuy nhiên, lúc đó Mikamoto ôm bụng, quỳ xuống và bắt đầu quằn quại.
Tất nhiên, đó chỉ là diễn kịch… Trông có vẻ hơi quá lố, nhưng không sao chứ? Thôi kệ đi.
“Mày có sao không, Mikamoto?”
Tôi hỏi với vẻ lo lắng.
“K-Không sao. Đi toilet là ổn thôi.”
Nói rồi Mikamoto vội chạy vào toilet gần đó.
“Chắc sẽ lâu đấy. Yuka, xin lỗi nhé. Anh sẽ đợi Mikamoto, em cứ đi ăn đồ ngọt trước đi. Anh sẽ đuổi kịp sau.”
Nghe vậy, Yuka có vẻ hơi nghi ngờ.
Kiểu như có gì đó không hợp lý hoặc cô ấy đang thắc mắc. Hoặc là cô ấy đã nhận ra điều gì đó qua màn diễn tệ hại của tôi. Cô ấy là người rất nhạy bén mà.
Dù vậy, chắc cô ấy cũng không phải là người có khả năng đọc suy nghĩ để hiểu hoàn toàn ý đồ của tôi đâu.
“Em hiểu rồi. Em đợi anh nhé.”
Yuka gật đầu và đi mà không hỏi thêm chi tiết nào. Những người khác cũng hướng về phía lối ra, dần rời đi.
Khi đã cách một khoảng đủ xa –
“Lớp trưởng!”
Tôi gọi cô ấy.
Tôi vẫy tay, cô ấy liền quay lại. Thật may mắn vì cô ấy rất nghe lời.
Và lớp trưởng cũng vẫy tay ra hiệu cho Yuka và những người khác đi trước.
Tốt. Đúng như tôi dự đoán. Tôi đã nghĩ lớp trưởng sẽ làm như vậy.
“Có chuyện gì vậy, Shingū-kun?”
“Xin lỗi. Cậu có thể cho tớ số điện thoại khẩn cấp của cô Ohara không? Để phòng trường hợp lạc đường. Tớ nghĩ lớp trưởng sẽ biết.”
“Tớ tưởng là có ghi trong sổ hướng dẫn rồi chứ.”
“Ế, thật á? Xin lỗi, có lẽ tớ chưa xem.”
Tôi biết. Tôi đang giả vờ đấy. Xin lỗi, lớp trưởng.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên.
Xin phép Hosoe, tôi lấy điện thoại ra và nhấn nút gọi.
“À. Hửm? Ra khỏi là rẽ phải ngay mà? Không, bảo là không biết thì cũng…”
Thật ra, đó chỉ là màn độc diễn của tôi. Tôi đã đặt báo thức sẵn để reo vào đúng lúc đó.
“…À, được rồi. Tôi sẽ đến đó hướng dẫn cho, đợi một chút nhé.”
Vờ cúp máy, tôi khẽ cúi đầu với lớp trưởng.
“Xin lỗi, lớp trưởng. Cậu có thể đợi Mikamoto thay tớ được không?”
“A ha ha, đành vậy thôi. Được rồi, Shingū-kun. Dù sao thì chuyện này cũng giống như nhiệm vụ của tớ mà. Cậu đừng bận tâm.”
Thật sự đau lòng khi lừa dối lớp trưởng, người hoàn toàn không chút nghi ngờ.
Nếu vì chuyện này mà lớp trưởng oán hận tôi, tôi sẽ oán hận Mikamoto.
“Vậy thì, Hosoe. Còn lại trông cậy vào cậu đấy.”
Tôi đi về phía lối ra, hợp lại với Yuka và những người khác đã đi khuất tầm nhìn.
“Ơ? Sao Seii-chi-kun lại đi cùng vậy?”
“Lớp trưởng nói sẽ thay anh.”
Sau đó, tôi đưa màn hình điện thoại cho Yuka xem. Đó là trang chủ của quán đồ ngọt.
“À, với lại xin lỗi nhé. Vừa nãy anh kiểm tra thì hôm nay quán đóng cửa. Với lại lớp trưởng bảo tụi mình cứ đi trước. Tụi mình sẽ gặp nhau ở đền Yasaka Jinja.”
Lúc đó, Yuka lại trưng ra vẻ mặt nghi ngờ.
Kotoko và Ibu không nhận ra, nhưng cô ấy lại rất nhạy bén.
“…Ừm, em hiểu rồi. Dù sao thì Mikamoto-kun cũng thật xui xẻo nhỉ.”
Tuy nhiên, Yuka đã hiểu ý. Dù sao thì chúng tôi cũng không làm gì bất lợi cho ai. Nếu hai người đó gây ra chuyện gì thì chúng tôi cũng sẽ bị trách phạt, nhưng có Hosoe ở đó thì chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Phần còn lại là tùy vào mày đấy. Cố lên, Mikamoto.
Tao cầu mong chúng mày đừng gặp lại bọn tao.
Sau đó, khi đến Yasaka Jinja –
“Thành công rồi! Tao sẽ đi dạo cùng cô ấy!” một tin nhắn vui vẻ từ Mikamoto đã đến. Kèm theo cả một cái sticker trông như đang ở trạng thái phấn khích tột độ.
May quá. Là người đã dàn xếp vở kịch này, tôi cũng nhẹ nhõm phần nào.
Điều đó có nghĩa là, dù thế nào đi nữa, Hosoe cũng không ghét Mikamoto, đúng không? Hoặc có khi đối tượng trong vụ xem bói tình duyên kia là…
“…Có tin nhắn từ lớp trưởng nói sẽ đi chơi với Mikamoto-kun hai người thôi, có khi nào là do Seii-chi-kun dàn xếp không~?”
Khi tôi đang suy nghĩ, Yuka khẽ hỏi.
“…Chuyện gì cơ?”
“Có thể Cotton và những người khác không nhận ra, nhưng Yuka không thể bị lừa đâu. Hành động của Seii-chi-kun hơi khả nghi đấy?”
“Thật á?”
“Thật mà.”
“…Này!”
“A ha ha. Đùa thôi, đùa thôi. Nhưng Seii-chi-kun lại thích cổ vũ chuyện tình yêu của người khác sao? À, đây là tôi tự nói một mình thôi nhé.”
Có vẻ như có che giấu cũng chẳng có ích gì nữa rồi.
“Nếu được nhờ vả một cách nghiêm túc thì tôi sẽ tìm cách thôi. Tôi cũng tự nói một mình đấy.”
“À, ra thế.”
Yuka khúc khích cười. Không biết là nụ cười có ý nghĩa gì đây.
Sau khi Mikamoto và Hosoe rời đi, từ đây chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình kỳ lạ của sáu người. Trước tiên, chúng tôi đi qua cổng Tây (Nishi-Rōmon) của đền Yasaka Jinja và bước vào khuôn viên.
“Đền Yasaka Jinja là nguyện vọng của ai ấy nhỉ?”
“Của Yuka, sao vậy?”
“Không, sao lại đến đây vậy? Tôi hình như chưa nghe lý do.”
“Em muốn đến đền Utsukushigozensha và Ōkuninushisha. Với lại, còn có nguồn nước thần (Goshinsui) chảy ra từ Long Huyệt (Ryūketsu) nữa.”
“Utsukushigozensha mà là về sắc đẹp thì cũng dễ hiểu nhưng mà…”
“Ồ, anh nhạy bén đấy. Có cả nước làm đẹp (Biyōsui) nữa đấy.”
“Cái tên đúng thẳng thừng. Còn Ōkuninushisha là gì?”
“Duyên lành.”
“Lại nữa à!”
“Phư phư phư… Em sẽ trói chặt Seii-chi-kun bằng duyên số luôn!”
Yuka cười như một chú mèo đang ấp ủ trò nghịch ngợm. Có lẽ nhờ thế mà những lời như vậy không hề gây khó chịu chút nào, thật là có lợi thế.
Và chúng tôi đã đến nơi Yuka muốn đến.
“Đây là Utsukushigozensha nhỉ. À, cạnh cổng Torii còn có cả nước làm đẹp nữa!”
“À, đây là cái Yuka đã nói đến đây mà.”
“Nước làm đẹp, em cũng sẽ thoa thật nhiều! Này, này, Nishibara-chan cũng mau lại đây!”
Thế là tất cả các cô gái đều hò reo đi về phía nước làm đẹp.
Bất chợt, tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy một ngôi đền tên là Akuōjisha.
“Nghe nói đó là nơi thờ Ara-mitama của thần Susanoo-no-mikoto. Có lợi ích là ban cho mọi ước nguyện thành hiện thực đấy.”
Tonosaki vừa nhìn điện thoại vừa nói cho tôi biết.
“…Cầu mong tôi có thể sống một cuộc đời bình yên.”
Ước nguyện của tôi chỉ có vậy.
Sau khi đi dạo một lúc, chuyến tham quan Yasaka Jinja cũng kết thúc, ngay lúc chúng tôi chuẩn bị đi đến Heian Jingū tiếp theo thì –
Điện thoại của tôi có tin nhắn.
Là từ Mikamoto.
“Hosoe trông có vẻ không vui chút nào cả. Tao phải làm sao đây…”
Bầu không khí thay đổi hoàn toàn so với lúc nãy.
Đó là một tin nhắn rất lo lắng.
Với tính cách của Mikamoto thì chắc sẽ dán sticker để ra vẻ vẫn ổn thôi, nhưng không có cả điều đó chứng tỏ là hắn thật sự đang gặp chuyện.
Tuy nhiên, bảo tôi phải làm sao thì…
“Mày hỏi tao cách giải quyết thì tao cũng chịu.”
Tôi nhắn lại. Tôi cũng bó tay.
Hỏi một kẻ như tôi xin lời khuyên thì được cái gì chứ. Trong giao tiếp đời thực, mày hẳn là có nhiều kinh nghiệm hơn nhiều.
Tôi thì hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào cả. Suốt ngày trốn tránh mà. Dù chẳng phải chuyện đáng tự hào gì…
Tuy nhiên, tin nhắn từ Mikamoto vẫn liên tục được gửi đến.
Toàn là những tin nhắn đầy lo lắng, như thể hắn đang lạc lối trong cuộc đời vậy.
Nhìn thấy vậy, chính bản thân tôi, người đã sắp đặt mọi chuyện, cũng cảm thấy hơi phiền muộn.
Liệu có ổn không đây?
Sau đó, chúng tôi tham quan nhanh đến Nanzenji và bằng cách nào đó đã đến bến xe buýt ga Kyoto trước 5 giờ chiều.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa vào bãi đậu xe buýt. Nếu cô giáo biết chúng tôi đã tách nhóm với Mikamoto thì sẽ rắc rối lắm. Có thể nói là đi toilet để lấp liếm cũng được.
Tuy nhiên, tôi thì muốn nhanh chóng lên xe buýt ngồi xuống.
“Đi bộ mỏi rã rời. Chân tôi như muốn rụng rời ra rồi…”
Đi bộ loanh quanh theo Yuka và những người khác nên mới thế này. Chắc phải mát xa trong bồn tắm mới được.
“Ha ha, mệt rồi hả.”
Kotoko động viên tôi.
Và đưa cho tôi một chai nước uống thể thao.
“Anh còn thừa một chai nước uống thể thao chưa mở. Uống cái này đi.”
“Cảm ơn. À, sống lại rồi…”
Nhận lấy và uống một hơi, cảm giác như nước ngấm vào tận ngũ tạng lục phủ. Sự mệt mỏi đúng là thứ gia vị tuyệt vời nhất.
Dù sao thì Mikamoto và những người khác vẫn chưa đến. Còn khoảng hai phút nữa là đến 5 giờ chiều. Khá là sát giờ.
“Lớp trưởng và mọi người vẫn chưa đến. Thế này thì có khi sẽ muộn mất.”
Yuka vừa lo lắng lẩm bẩm thì tôi thấy Mikamoto và Hosoe đang chạy đến từ phía xa.
“A, đến rồi, đến rồi. Bên này, bên này!”
Yuka vẫy tay để Hosoe và mọi người nhận ra sự hiện diện của mình.
Hai người họ chạy đến chỗ chúng tôi.
“Xin lỗi nhé, đã để mọi người chờ lâu rồi phải không?”
“Cũng không chờ lâu lắm đâu. Vậy thì, đi thôi.”
Nói rồi, lớp trưởng và Yuka vội vàng đi về phía xe buýt. Những người khác cũng theo sau.
Tôi và Mikamoto chậm rãi đi sau.
“…Mày lộ hết ra mặt rồi đấy, Mikamoto.”
“Thật á? Xin lỗi…”
Khuôn mặt của Mikamoto tái xanh đến mức không thể không nói. Như thể hắn đang nói "Tao đã làm hỏng bét rồi".
Lên xe buýt, tôi ngồi cạnh Mikamoto.
Hắn ta ngay lập tức ôm đầu.
“Tao tiêu rồi… Thật sự tiêu rồi.”
Lời thì thầm nhỏ xíu, chỉ đủ cho tôi nghe thấy.
Cứ như hắn đang thú tội vậy.
“Có chuyện gì thế?”
“Hosoe trông chẳng vui vẻ gì cả…”
Khuôn mặt của lớp trưởng lúc chạy đến thì không thấy vậy… nhưng Hosoe cũng không phải kiểu người hay thể hiện thái độ ra mặt. Cô ấy có vẻ hay giữ ý tứ.
“Tao cũng liên tục hỏi ‘Chúng ta nhập nhóm nhé?’ nhưng cô ấy lại trả lời ‘Được thôi’ với vẻ cam chịu, đúng là như ngồi trên đống lửa. Thật sự chẳng vui vẻ gì cả. Kiểu như không có tâm trạng để vui chơi ấy…”
“Cô ấy có nói thẳng là không vui không?”
“Không, không hẳn là như vậy.”
“Có sai sót cụ thể nào xảy ra không?”
“…Tao không nghĩ là có sai sót nào đáng kể đâu.”
“Vậy thì có lẽ là do mày nghĩ quá thôi.”
“Không, tao biết mà. Tao đã làm phiền cô ấy suốt. Với cả, nếu mày thấy vẻ mặt và cử chỉ của Hosoe lúc đó, mày cũng sẽ nghĩ vậy thôi. Chắc chắn cô ấy đã thất vọng về tao…”
Theo tôi thấy thì tôi không cảm nhận được điều gì đặc biệt cả… Tuy nhiên, trong khả năng giao tiếp thực tế, Mikamoto lại có kinh nghiệm hơn hẳn. Dù sao thì hắn ta cũng từng có kinh nghiệm hẹn hò với con gái rồi mà.
Thế nên khi hắn nói vậy, tôi không thể phản bác. Tôi không có khả năng đọc được những cảm xúc chi tiết như vậy từ thái độ hay biểu cảm của đối phương một cách hoàn hảo. Ít nhất là không hơn Mikamoto.
“Ôi, tao phải làm sao đây…”
Mikamoto càng ngày càng suy sụp.
Sau khi băn khoăn không biết nói gì để an ủi, cuối cùng tôi không thốt ra được lời nào.
Rồi chợt nghĩ.
Mikamoto là một trong những người có khả năng giao tiếp tốt trong lớp, và hắn ta cũng từng có kinh nghiệm hẹn hò với con gái.
Hosoe cũng không phải là kiểu người khó tính. Cô ấy cũng rất thân thiện với một kẻ như tôi.
Chuyện cô ấy được Mikamoto đưa về vào ngày đầu năm mới, chẳng phải là vì cô ấy cũng có thiện cảm với hắn ta sao?
Vậy mà, chỉ vừa ở riêng với nhau, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hosoe và Mikamoto, hai người mà tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì, lại ra nông nỗi này.
Ngày mai đến lượt tôi và Kotoko… Sẽ ra sao đây?
“……”
Một cảm giác lo lắng khó chịu, rờn rợn dâng lên từ dạ dày.
“Mọi người đông đủ rồi nhỉ? Vậy thì, chúng ta đi thôi!”
Theo hiệu lệnh của cô Ohara, xe buýt khởi hành về phía khách sạn.
Đến khách sạn, chúng tôi ngay lập tức di chuyển vào phòng.
Khách sạn cao mười tầng, tầng chúng tôi ở là tầng sáu. Tầng bảy là dành cho nữ sinh.
“Tức là muốn lên phòng con gái thì phải lẻn qua mắt giáo viên mà lên à~”
“Hay là có đứa nào gây rối, nhân cơ hội đó mà đi lên thì sao? Thằng này xin phép từ chối vai trò đó.”
“Tôi thì nghĩ chui ra cửa sổ, men theo đường ống nước lên tầng bảy sẽ nhanh hơn.”
Tekima, Uchida, Sakai vừa đi vừa nói mấy chuyện ngớ ngẩn. Vừa mới bị Tadokoro đưa tối hậu thư xong mà bọn họ vẫn còn nghĩ ra được mấy trò này.
Tập thể mà bị phạt quỳ từ sáng đến tối thì tôi xin kiếu.
“……”
Tuy nhiên, Mikamoto, một trong Tứ Ngốc, lại không nhập hội mà vẫn suy sụp như mọi khi.
Hắn ta thở dài ra vẻ rõ rệt.
“Mikamoto, sao lại ủ rũ thế hả~”
“Nhiều chuyện lắm. Nhiều lắm…”
Dù Tekima nói giọng nhẹ nhàng, hắn ta vẫn trả lời với thái độ buông xuôi. Những người khác chỉ nghiêng đầu thắc mắc.
Sau đó, Tonosaki che một bên miệng và hỏi tôi.
“…Có chuyện gì với Hosoe à?”
“À, ừm. Tao cũng không rõ lắm.”
Tonosaki cũng biết chuyện Hosoe và Mikamoto đi chơi riêng với nhau, nên việc hắn ta đoán có chuyện gì đó xảy ra là điều không khó.
Nhưng tôi không kể chi tiết. Mà thật ra, tôi cũng đâu có tận mắt chứng kiến.
Hiện tại, tốt nhất là nên lặng lẽ quan sát. Có những vấn đề mà thời gian sẽ giải quyết. Dù có nói hay làm gì lúc này, khả năng mọi chuyện trở nên phức tạp hơn lại cao hơn.
“Ăn món Kyoto chắc sẽ hồi phục thôi. Bao giờ mới đến bữa tối vậy?!”
Sakai la lên, Tekima và Uchida cũng đồng loạt nói những điều tương tự. Dù là Tứ Ngốc, bọn họ cũng không thể chịu nổi cơn đói.
Đến phòng của chúng tôi, mở cửa bước vào là một căn phòng kiểu Nhật thoang thoảng mùi chiếu tatami.
“Phòng này tốt hơn mình nghĩ.”
Tonosaki nở nụ cười.
“Đúng vậy. Không ngờ cảnh quan cũng không tệ.”
Tôi gật đầu nói, Sakai liền nghiêng đầu vẻ khó hiểu.
“Nghe nói phòng sáu người thì tính mỗi người hai chiếu. Nhưng đây không phải là tám chiếu sao?”
“Đó là chuyện của những chuyến du lịch gia đình thông thường thôi. Với chuyến dã ngoại thì tính mỗi người một chiếu.”
Thế nên tám chiếu thì còn gì bằng. Có khi sáu người mà được sáu chiếu thôi cũng là may mắn rồi.
“Ồ. Shingū, mày biết mấy chuyện đó giỏi thật đấy. Có suối kiến thức nào tuôn chảy trong não mày không?”
“Chỉ là mấy kiến thức vụn vặt thôi. Không có suối tiện lợi như vậy đâu.”
Suối EROGE thì có đấy!
Vừa để hành lý và trò chuyện linh tinh như vậy, thì Phó lớp trưởng của nhóm nam sinh đến gọi. Có vẻ như đã đến giờ ăn tối rồi. Thật là bận rộn.
“Không muốn ăn…”
Dù Mikamoto nói vậy, nhưng
“Thôi nào, cứ đến đi. Ăn cơm vào sẽ hạnh phúc thôi mà.”
“Đói bụng thì sao mà chiến đấu được chứ. Đến lúc cần thiết lại không làm được gì.”
“Có cơm thì phải ăn ngay đi. Để còn có năng lượng cho đầu óc nữa.”
Không thể thắng được sự cứng rắn của ba người bạn thân, cuối cùng hắn ta cũng bị lôi đi. Những lúc như thế này, tôi lại phân vân không biết nên đọc vị không khí hay không đọc vị không khí mới tốt. Nhưng dù sao thì ăn cơm vẫn tốt hơn nên tôi cũng thấy nhẹ nhõm.
Nếu là tôi thì chắc sẽ nói là muốn ở một mình và để yên cho hắn ta.
“Ồ, Seii-chi.”
Đi xuống nhà ăn ở tầng một, chúng tôi gặp Kotoko và mọi người. Yuka và các cô gái khác cũng đang dạo quanh cửa hàng lưu niệm gần đó.
“Phòng của con trai có tốt không?”
“Phòng tốt lắm. Tám chiếu. Mà hình như thiết kế phòng cũng giống nhau mà.”
“Đúng vậy. Chắc là phòng của Seii-chi và mọi người ở ngay dưới phòng của bọn tớ đấy.”
“Thật á?”
“Tớ đã kiểm tra kỹ rồi. Nếu muốn bánh kẹo thì tớ sẽ thả từ trên xuống.”
“Chắc là không thể lấy được đâu.”
Trong manga hay game cũng thường có mấy cảnh như vậy nhỉ. Thường thì sẽ bị rớt, hoặc bất chợt có cơn gió mạnh thổi qua. Nhưng nếu là nhân vật chính thì bằng cách nào đó vẫn sẽ lấy được.
“Seii-chi-kun, Seii-chi-kun.”
Yuka nép mình vào tôi và khẽ hỏi. Âm lượng vừa đủ để những người xung quanh không nghe thấy nên chắc là an toàn.
“Có chuyện gì thế?”
“Anh có biết Mikamoto-kun và lớp trưởng đã xảy ra chuyện gì không?”
Cô ấy hơi nhíu mày. Có vẻ như đang bối rối.
“Ế, không, anh không rõ chi tiết. Chỉ biết là có chuyện gì đó thôi.”
“Vậy à. Lớp trưởng cũng có vẻ hơi lạ.”
Mikamoto thì chắc chắn là có vấn đề, nhưng Hosoe hình như cũng không bình thường. Trong mắt tôi thì cô ấy vẫn y nguyên như cũ, nhưng Yuka lại nhận ra sao.
“Anh thì không rõ về Hosoe lắm… Có phải cô ấy đang buồn không?”
"Hình như nó buồn bã... hay sao ấy? Chỉ là, dạo này thấy nó cứ bồn chồn hơn mọi khi, thỉnh thoảng lại ngơ ngẩn như người trên mây. Mà hội trưởng thì vốn ít khi thể hiện cảm xúc ra mặt nên cũng khó mà đoán được."
Đến Yuuka còn chẳng rõ thì làm sao tôi biết được.
"Sangamoto đang suy sụp thật đấy. Nhìn là thấy ngay mà."
"Tính sao đây? Thử dùng liệu pháp sốc, ép hai đứa ngồi đối diện nhau trong bữa ăn xem?"
"Thôi, bây giờ hay nhất là để cậu ấy tạm thời quên đi chuyện buồn thì hơn."
Hỏi tôi thì cũng chịu thôi. Chuyện này tôi chẳng có kinh nghiệm gì cả, làm sao biết cách giải quyết. Đây không phải vấn đề mà mấy kiến thức lặt vặt từ game người lớn có thể giải quyết được.
"Yuuka nghĩ nên dùng liệu pháp sốc à?"
"Tôi nghĩ rõ ràng mọi chuyện ra thì tốt cho cả hai hơn. Nhưng mà... cũng không muốn làm mọi thứ rắc rối hơn nữa... Thôi, hay là bây giờ mình đừng làm gì cả."
Thế là an toàn nhất. Nếu đã được nhờ vả thì khác, chứ với mối quan hệ đang phức tạp giữa người với người, tốt nhất không nên can dự vội vàng.
Tôi cùng Kotoko và Yuuka bước vào nhà ăn.
...Lại có một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ dạ dày.
Không hẳn là buồn nôn, nhưng cứ thấy khó chịu làm sao.
Chắc là do tôi lo lắng khi nghĩ đến chuyện ngày mai chăng?
Hay là tôi đang liên tưởng Sangamoto và Hosoie với tôi và Kotoko của ngày mai?
Thế nào mà người cứ uể oải, nặng trình trịch.
Sau khi ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ, trải nệm nằm nghỉ.
Tuy còn một lúc nữa mới đến giờ tắt đèn, nhưng bốn thằng ngốc trừ Sangamoto ra thì chẳng đứa nào có ý định đi ngủ. Bọn chúng cứ huyên thuyên những chuyện trời ơi đất hỡi không ngừng nghỉ.
Hơn nữa, chúng còn cố chấp lôi Sangamoto vào cuộc nói chuyện. Sangamoto thì có vẻ cũng chịu thua sự kiên trì của mấy đứa bạn, đành cười gượng gạo rồi dần dần trở nên có sức sống hơn. Lúc nãy nó còn chẳng cười nổi một nụ cười gượng gạo cơ mà. Đúng là bạn bè có khác.
"Thôi nào. Sắp đến giờ đi đến phòng con gái rồi!"
"Chúng ta sẽ đi đường nào đây?"
"Ngoài cửa sổ có sẵn giàn giáo đó. Phải leo trèo thôi!"
Khó khăn lắm chứ đùa. Lầu sáu đấy, rơi xuống là chết mất.
"Nếu bị Tadokoro bắt gặp thì bị đưa về ngay lập tức đấy. Đã thế chúng ta còn đang nhận tối hậu thư rồi cơ mà."
Khi tôi nói vậy, ba thằng im bặt.
"Đúng là vậy. Nhưng mà, tôi thấy chắc họ sẽ tha thứ cho một lần nữa đấy?"
Thế nhưng Tekima vẫn không bỏ cuộc. Theo một nghĩa nào đó, nó cũng là một kẻ đáng gờm.
"Ừm, có lẽ sẽ không bị đưa về đâu, nhưng sẽ phải quỳ gối đến sáng đấy."
"Ugh, có khi thật..."
"Huống chi, vừa nãy chúng ta vừa bị bắt gặp hành động khả nghi ở nhà tắm công cộng rồi. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn đi."
Đám này trước đó đã lén lút định đột nhập vào nhà tắm nữ trong giờ tắm của nữ giới mà. Tôi thì không muốn bị cuốn vào rắc rối đâu.
"Thế nhưng Shinguu này. Anh bạn dùng bộ não màu xám của mình mà suy nghĩ kỹ giùm tôi coi, thế nào hả?"
"Nghĩ gì cơ, Tekima?"
Mà nó định hỏi tôi cái gì vậy nhỉ. Não tôi có phải màu xám đâu.
"Cách để lên tầng bảy đấy. Không phải là cậu có thể nghĩ ra sao?"
"Thì tôi đã bảo rồi mà. Tôi sẽ không đi đến phòng con gái đâu..."
"Không phải chuyện đó! Là mô phỏng thôi, mô phỏng thôi mà. Ví như trong game thì giống như nhiệm vụ lén lút vậy. Cứ coi như đang chơi game đi, sao hả? Sao hả?"
Bảo "sao hả, sao hả" thì tôi cũng chịu thôi.
Nhưng mà, nói đến game thì tôi lại thấy hơi hứng thú một chút. Tuy tôi cũng không muốn những gì mình nói ra lại bị thực hiện thật...
Lúc đó, Sakai đang mở cuốn sổ có bản đồ tòa nhà, liền "ừm" một tiếng.
"Không cần phải nói, khả năng bị phát hiện cao khi đợi thang máy ở giữa. Còn cầu thang ở cuối bên trái thì giáo viên đang canh giữ. Độ khó, cấp S đặc biệt. Nhiệm vụ này thật đáng sợ..."
Sakai vừa nói vừa run rẩy.
Phòng chúng tôi là một trong những căn phòng dọc theo hành lang dài nhất. Nằm ở giữa góc có thang máy và cầu thang.
Phòng của các thầy cô giáo nằm gần cầu thang, ngay sau khúc quanh ở hành lang góc. Vị trí này cho phép họ có thể nhìn thấy học sinh đi về phía cầu thang ngay khi mở cửa phòng.
"Suy nghĩ thế nào cũng thấy không thể được mà..."
Uchida thở dài thườn thượt vì thấy quá nhiều chướng ngại. Nó muốn đến phòng con gái đến thế cơ à...
Thế nhưng, phòng giáo viên chỉ có thể nhìn thấy lối lên cầu thang. Nếu đến được chiếu nghỉ, chừng nào không đứng đối diện với cầu thang thì có thể che giấu thân mình được.
Chỉ là họ có thể nắm bắt được học sinh đi về phía cầu thang mà thôi, nếu đánh lừa được thì có lẽ sẽ có cách... kiểu như dẫn dụ giáo viên ra ngoài vậy.
"Cơ bản là giáo viên sẽ canh gác mà không ngủ sao?"
"Chắc đến khoảng ba giờ họ sẽ ngủ. Phải giữ được chút phẩm giá tối thiểu của một con người chứ."
"Không phải nhân viên công sở thì thôi. Thức trắng đêm thì tầm thường lắm chứ. Người lớn làm sao mà thức nổi."
Uchida, Sakai, Tekima đồng thanh đưa ra những phán đoán đầy hy vọng.
"Thật đáng tiếc, nhưng chắc họ sẽ thay phiên nhau canh gác thôi. Với những trường tư thục có học sinh ngoan ngoãn thì không nói làm gì, chứ trường mình toàn học sinh cá biệt thì họ sẽ phải canh chừng liên tục để tránh rắc rối. Kèm theo việc tuần tra mỗi giờ một lần nữa."
Nói thật, giáo viên cũng vất vả lắm. Thức dậy giữa đêm mỗi tiếng một lần, kiểu lỡ dở thế này là cực hình nhất.
"Chẳng nhẽ họ lo đến mức nào mà lại nghĩ sẽ xảy ra vấn đề gì?"
Sakai thở dài thườn thượt với vẻ mặt u sầu.
Chắc cũng nhiều vấn đề đấy, nhưng cái nguy hiểm nhất thì chỉ có một thôi.
"Nếu có thai thì rắc rối lớn thật đấy."
Ba thằng há hốc mồm, cái dấu "⁉" quen thuộc trong mấy cuốn truyện tranh hiện ra trên đầu bọn nó. Vẻ mặt bọn nó nhăn nhúm lại, làm như đang đóng kịch kịch tính vậy. Khá là tinh tế đấy chứ.
"Kh... không, không phải. Có thai hay gì đó thì không thể nào được. Chuyện đó thì chịu rồi!"
Uchida xua tay phủ nhận một cách hoảng hốt. Có vẻ nó không có ý định "chút chút" gì đó khi đi đến phòng con gái.
Mặc dù vậy, giáo viên sẽ không lạc quan như thế đâu.
"Nhưng mà, con trai vào phòng con gái thì đó là chuyện như vậy mà. Vạn nhất mà điều đó xảy ra, với tuổi của chúng ta thì hoàn toàn là trách nhiệm của nhà trường và giáo viên. Sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người."
Dù trong game tôi chọn option "thả ga" không ngừng nghỉ, nhưng tôi đã học được rất rõ rằng nếu một cô gái có thai vì thế thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Đó là việc thay đổi hoàn toàn tương lai của đối phương. Những kỳ vọng mà cha mẹ đối phương đã vẽ ra, về con đường tương lai mà họ muốn con mình đi, tất cả sẽ bị thay đổi một cách bạo lực trong một khoảnh khắc.
Dù kết hôn khi còn là học sinh đi chăng nữa, nếu không có sự hỗ trợ của cha mẹ thì ngay cả việc sinh hoạt cũng không thể. Trong tình trạng đó, việc nuôi con lại càng không thể. Kết hôn khi còn là học sinh cũng chẳng có lợi ích gì.
"Họ cảnh giác đến mức nghĩ đến những điều như vậy sao... Nghe vậy thì khó thật đó!"
Tekima buông một câu kết lửng lơ rồi cúi gằm mặt xuống.
Khi ba thằng cuối cùng cũng bỏ cuộc, tôi đứng dậy.
Đi vệ sinh trước khi ngủ... Định vào thì thấy nhà vệ sinh trong phòng đã bị Gaisaki chiếm dụng rồi. Cứ tưởng nó đi đâu nãy giờ chứ, hóa ra là ở đây.
Gõ cửa, thì nghe thấy tiếng:
"Ughhhh... ọc ọc ọc!"
Thôi rồi, chắc nó ăn phải thứ gì đó nhặt được ngoài đường hả...
"Này, này. Gaisaki, mày ổn không? Tao nghe thấy tiếng lạ lùng không nên phát ra từ miệng người!"
"Không ổn tí nào... Xin lỗi, cho tao dùng tạm đây một lúc..."
Không giống Sangamoto hồi trưa, thằng này bị thật rồi.
Bị cái gì mà ghê vậy chứ. Bọn tôi thì không sao, nên chắc bữa tối không phải nguyên nhân.
Nhưng mà Gaisaki cứ thế này thì cái nhà vệ sinh này coi bộ không dùng được trong thời gian tới rồi. Lúc bị tiêu chảy nặng, dù có đi xong một lần thì cũng muốn đi tiếp ngay thôi. Nếu Gaisaki không vào được nhà vệ sinh thì đúng là thảm họa.
"Thôi đành vậy. Phiền phức một chút nhưng ra nhà vệ sinh chung bên ngoài vậy."
Tôi ra hành lang và đi về phía nhà vệ sinh.
Xong việc ở nhà vệ sinh vắng hoe, người thấy sảng khoái hẳn. Đang đi dọc hành lang định quay về phòng thì,
"Ô, Shinguu-kun, chào buổi tối. Em định đi đâu vậy?"
Tôi gặp cô giáo đi tuần tra – cô Tokuko.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt rất sắc bén. Cứ như đang nhìn một tên tội phạm vậy, đầy cảnh giác.
"Chào buổi tối ạ. Em chỉ quay về phòng thôi. Nhà vệ sinh trong phòng bị một đứa bị tiêu chảy chiếm dụng rồi."
"À, vậy à. Thế thì đưa cho đứa nhỏ này viên thuốc tiêu hóa này nhé."
"A, em cảm ơn cô ạ."
Tôi nhận viên thuốc còn nguyên bao bì. Khoản này thì đúng là cô y tá học đường có khác. Bụng của Gaisaki chắc cũng sẽ được giải thoát khỏi sự đau khổ nhờ cái này thôi.
"Cô cứ nghĩ Shinguu-kun định lén lút lẻn vào phòng con gái chứ. Chắc là định lợi dụng lúc các thầy cô cũng lần lượt đi tắm trùng với giờ học sinh đi ngủ phải không?"
"Làm gì có chuyện em làm thế chứ..."
Làm vậy thì được gì chứ. Với lại, tôi đâu có biết giờ các thầy cô đi tắm đâu.
"Cô lại nghĩ với học sinh nam cấp ba thì việc cố gắng hết sức để đến phòng con gái là điều dễ hiểu hơn chứ."
"Cô đừng so sánh với thời của cô Tokuko chứ. Muôn năm loài 'thực vật ăn cỏ' ạ!"
"Cô với em chỉ cách nhau khoảng bảy tuổi thôi mà."
Nếu bằng tuổi chị Kiriko thì đúng là vậy.
"Mà giả sử em có định đi đến phòng Kotoko thật, cô có bỏ qua không ạ?"
"Bỏ qua thì không được rồi. Cô sẽ giết em đó."
Trong chốc lát, ánh mắt cô biến thành ánh mắt Dạ Xoa.
Ánh mắt và lời nói đều rất thật. Đáng sợ quá.
Rồi, vẻ mặt đáng sợ biến mất, cô Tokuko nhìn tôi đánh giá.
"Vậy em đã tìm ra câu trả lời chưa?"
"...Mới chưa đầy một tháng kể từ lúc đó mà. Sớm quá ạ."
"Thế à?"
"Em vẫn đang cố gắng suy nghĩ..."
Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn chẳng hiểu gì cả.
Tiện thể đây, hỏi thử xem sao? Đằng nào cũng không có ai khác.
"Cô Tokuko."
"Chuyện gì?"
"Tình yêu là gì ạ?"
Khi tôi hỏi vậy, cô Tokuko mở to mắt, rồi đặt tay lên trán tôi.
"Không sốt đâu nhỉ."
"Cô đừng có tự nhiên đo nhiệt độ chứ. Em nói thật đó ạ."
"Em nghĩ mấy chuyện giống như triết gia vậy. Trong từ điển cũng có mà, trên internet thì đầy ra đó chứ?"
"Không phải nghĩa đen như thế. Ý em là cái ý nghĩa của khái niệm đó cơ."
"...Cái em muốn hỏi thì hơi vĩ đại quá rồi. Em vẫn còn là học sinh cấp ba, nên cứ nghĩ mọi chuyện thoải mái hơn chút thì hơn."
Dù cô nói thế thì tôi cũng chịu.
"Ngay cả cái sự lớn nhỏ của nó em còn chẳng biết nữa."
"Nghiêm trọng thật đấy."
"Em... gần đây cũng tự nhận thấy rồi ạ."
Quan niệm về tình yêu của tôi cứ dừng lại ở thời tiểu học mất rồi.
Hồi đó tôi nghĩ mình thích Eve, nhưng liệu cảm xúc đó có phải là tình yêu hay không thì tôi cũng không tự tin lắm.
"Về cơ bản thì, biết điều đó rồi thì em định làm gì chứ, cũng là một vấn đề."
"Đơn giản là em không hiểu rõ sự khác biệt giữa việc cứ ở bên Kotoko như hiện tại và việc trở thành người yêu của Kotoko rồi ở bên nhau."
Dù sao thì chúng tôi vẫn cùng nhau đi chơi, cùng nhau chơi game.
Từ bên ngoài nhìn vào, có lẽ trông chúng tôi như một cặp tình nhân vậy. Thậm chí còn bị trêu chọc nữa.
Nhưng mà, nếu tiến thêm một bước nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ, đó mới là vấn đề.
Tôi không có mong muốn "skinship" quá thân mật trong đời thực, càng không có cái cảm giác muốn ôm ấp.
"Chuyện đó thì ai cũng như ai thôi, rồi sẽ thế nào thì tùy mỗi người. Nói một cách rất khô khan thì, cảm giác muốn có người yêu, giống như một giao kèo 'hãy ở bên tôi mãi mãi' hay 'hãy ưu tiên tôi' vậy. Hoặc là việc hai người cùng ký một giao kèo muốn độc chiếm lẫn nhau."
"..."
"...Cô khô khan thật đấy."
"Có lẽ cô nên nói một cách lãng mạn hơn thì tốt nhỉ? Nhưng cô nghĩ em sẽ không hiểu được kiểu đó."
"Không, em rất cảm ơn cô ạ."
Nghe nói là giao kèo thì tôi cảm thấy dễ hiểu hơn.
Sửa lại bằng một từ nhẹ nhàng hơn thì là lời hứa chẳng hạn.
"Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô thôi. Cô chỉ nói kinh nghiệm của mình thôi nên đừng có tin sái cổ. Ép buộc suy nghĩ của người khác cho người khác thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp đâu mà."
"Em... nghĩ mình hiểu điều đó."
"Trên đời này, những thứ có thể phân chia rạch ròi thành 0 và 1 thì không nhiều đâu. Cô thế này không có nghĩa là người khác... cụ thể là Kotoko-chan cũng có cùng suy nghĩ."
Chắc chắn là vậy. Cô Tokuko và Kotoko là chị em ruột, có những điểm tương đồng nhưng tính cách lại hoàn toàn khác. Vậy thì cách suy nghĩ chắc cũng khác biệt nhiều.
"Thế mà cô Tanaka lại không thừa nhận chút nào về chuyện nhạy cảm (erotic), hoàn toàn là số 0 phải không ạ?"
"Con người có cảm xúc, và luôn có những chuyện không thể chấp nhận được. Điều đó là đương nhiên mà."
Lại là chuyện cảm xúc hả. Nói vậy thì tôi cũng chịu thôi.
"Đương nhiên, hiện tại cô cũng có thể thừa nhận một phần hữu ích của ngành công nghiệp tình dục. Nhưng mà, cô nghĩ dù không có nó thì chỉ cần chịu đựng một chút là thế giới vẫn vận hành được thôi... Thôi, chuyện đó không quan trọng."
Mấy lời nói đã bị lạc đề mất rồi.
Cô Tokuko khẽ thở dài, rồi đưa câu chuyện trở lại.
"Việc nhiều phụ nữ muốn có thân hình mảnh mai... có thể không sai, nhưng phụ nữ muốn có cơ bắp cũng không phải là số không. Đàn ông cũng vậy thôi. Không phải ai cũng muốn có cơ bắp."
"Đúng... thế ạ."
Tôi cũng muốn có một lượng cơ bắp và khả năng vận động vừa phải, nhưng ở mức bình thường là đủ rồi.
"Người ta nói phụ nữ không đọc được bản đồ, nhưng điều đó cũng tùy người phải không? Và đàn ông cũng không phải ai cũng đọc được bản đồ đâu mà."
"Vâng."
"Thế nhưng, con người thường hay muốn phân chia mọi thứ thành 0 và 1. Giống như em, muốn phân chia rạch ròi bạn bè và người yêu vậy đó."
"Không khác biệt ạ?"
"Vậy nên chỗ này mới khó đây. Có những người từ mối quan hệ bạn bè mà chẳng có bất kỳ lý do gì đặc biệt, cứ thế mà hẹn hò, rồi cũng có không ít người nói rằng việc họ làm với người yêu và bạn bè là giống nhau. Cũng có người bỏ qua giai đoạn làm bạn mà trở thành người yêu ngay."
Cô Tokuko tiếp tục với ánh mắt nghiêm khắc.
"Đừng để những định kiến của bản thân làm em bị lạc lối. Như câu 'mỗi người mỗi khác' vậy đó, trên đời này có rất nhiều chuyện mơ hồ. Mà nói đúng hơn thì toàn là những vấn đề không có câu trả lời thôi."
Mỗi người mỗi khác, à.
Đúng là vậy. Lý thuyết thì tôi hiểu.
Thế nhưng con người vẫn bản năng muốn sống theo nhóm – muốn có đồng loại, nên chắc là sẽ tự áp đặt vào nhóm của mình chăng.
Cái suy nghĩ tôi nghĩ thế này thì người kia cũng nghĩ thế kia là một suy nghĩ rất nguy hiểm.
"Phụ nữ và đàn ông khác nhau về cấu tạo cơ thể, nhưng cảm xúc và tố chất thì không khác biệt quá lớn đâu. Em hãy nhớ kỹ điều đó."
"Vâng..."
"Nói tóm lại, cô muốn nói là... cuối cùng thì, câu trả lời về tình yêu chỉ có thể do chính em tự tìm lấy mà thôi."
Cô Tokuko quay lưng đi, tiếp tục việc tuần tra.
Rồi, cô quay lại một lần duy nhất,
"Mà nói đúng hơn thì, là việc em sẽ chấp nhận như thế nào... sẽ tìm được một kết cục như thế nào, cô nghĩ là vậy đó."
Nói xong, cô ấy bỏ đi.
Quả nhiên, đây chỉ là vấn đề của riêng tôi.
Quay về phòng thì còn mười lăm phút nữa là tắt đèn.
Bốn thằng ngốc vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngủ.
Thằng thì uống cà phê, thằng thì uống Coca, thằng thì ăn khoai tây chiên, thằng thì ăn sô cô la, thằng thì dán mắt vào điện thoại, thằng thì chơi game trên điện thoại. Chuẩn bị đi ngủ là cái gì vậy không biết nữa.
Chắc vì thế mà bọn nó luôn ngủ gật trong giờ học.
Thôi thì, miễn là lúc tôi ngủ chúng nó giữ yên lặng là được rồi.
"Shinguu, ngủ sớm thế? Chơi thêm đi chứ. Đêm còn dài mà?"
Tekima đứng lên, nhìn tôi rồi nói.
"Môi trường đã khác rồi, muốn ngủ ngon thì phải khiến cơ thể nhận biết đây là nơi mình thuộc về."
"Nó nói gì khó hiểu thế... Tôi không hiểu nổi."
Tôi thấy đó là một chuyện đơn giản mà...
Đi du lịch thì thường hay căng thẳng. Do căng thẳng, cơ thể sẽ cảnh giác, khó đi vào giấc ngủ nhanh chóng.
Nên tôi phải giữ cho lòng mình thật bình yên.
"Có ai ở đó không!?"
Tôi nên làm thế.
Cánh cửa phòng mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Cho tôi vào một chút được không?"
Là Yuuka. Với vẻ mặt hơi tức giận, cô ấy bước thẳng vào phòng chúng tôi.
Trong sổ tay có ghi là có thể đi đến phòng khác nếu có lý do, không biết cô ấy có bịa ra lý do gì không nữa.
"Hatsushiba mặc đồ ngủ đến đây có việc gì vậy?", "Hình như cậu ấy hơi tức giận phải không?", "Dễ thương thế này thì làm gì cũng được!"
Bốn thằng ngốc (ba đứa) vẫn bình yên vô sự.
Và tôi, ngay lúc đó đã có một dự cảm chẳng lành.
"...A-ra-mi-ya-kun, cho tôi nói chuyện một chút được không? Có chuyện muốn hỏi ý kiến về ngày mai đó!"
Từ vẻ mặt khó chịu ban nãy, cô ấy chuyển sang một nụ cười rạng rỡ. Cách gọi tên tôi cũng được phát âm rõ ràng từng từ một.
Rồi cô ấy vẫy ngón tay ra hiệu cho tôi đến gần.
Con bé này đang giận tôi rồi... Chắc chắn là vậy.
"...Ngắn gọn thôi nhé."
Tôi cùng Yuuka bước ra hành lang, đứng đối mặt nhau trước thang máy. Giờ này thì không có ai. Gần giờ tắt đèn rồi mà.
"Đột nhiên có chuyện gì thế?"
"Seiichi-kun, cậu không có gì muốn nói với Yuuka sao?"
Ánh mắt Yuuka đáng sợ như đang đánh giá tôi vậy.
"Chuyện gì... cơ?"
"Định giả vờ không biết hả?"
"Kh... không phải..."
Dự cảm xấu dần dần lớn lên.
"Chuyện ngày mai cậu và Kotoko sẽ đi chơi riêng đó."
Bị lộ rồi...!
"S... sao cậu biết được?"
Yuuka đắc ý nhếch mép.
"Vì Kotoko cứ lo lắng bồn chồn quá, nên tôi chỉ cần đánh động một chút là cô ấy đã khai ra hết rồi."
Kotoko... sao lại thế chứ.
Thế nhưng, đối với Yuuka thì đúng là tôi ở thế yếu. Có lẽ ngay từ lúc bị nghi ngờ là đã thua rồi.
"T... tớ giận à?"
"Đương nhiên là giận chứ. Nhưng mà, có lẽ Seiichi-kun không biết lý do Yuuka giận đâu."
"Cậu giận vì tớ và Kotoko đi chơi riêng à?"
Yuuka bĩu môi rồi lắc đầu nguầy nguậy.
"Không phải chuyện đó. Là vì cậu giấu tôi... tôi thấy tủi thân đó."
"Hả?"
"Yuuka và Kotoko là đồng minh đối với Seiichi-kun mà? Tuy tôi không đòi hỏi được ưu tiên gì... nhưng tôi muốn được chia sẻ thông tin đầy đủ."
L... là thế sao?
"Có lẽ Yuuka là người duy nhất có suy nghĩ này thôi. Nhưng Yuuka mong Seiichi-kun, và cả Kotoko nữa, đều được hạnh phúc. Vì vậy, tôi không muốn cậu cứ lén lút như vậy."
Yuuka tiến một bước về phía tôi, đưa khuôn mặt phúng phính lại gần.
"Với lại, nếu giấu mọi người thì không thoải mái phải không? Yuuka không muốn Seiichi-kun và Kotoko đi chơi với tâm trạng đó đâu. Đây là một chuyến du lịch trường vui vẻ mà."
"Yuuka..."
Tâm tư của Yuuka thật sự khó đoán.
Cứ cảm giác tôi luôn bị cô ấy làm cho bối rối.
"Cậu... như thế là ổn rồi sao?"
"Như tôi đã nói lúc nãy, tôi vẫn cảm thấy tủi thân. Nhưng mà, Kotoko được ưu tiên trước thì cũng không sao cả. Cho nên, nhé..."
Cô ấy lại tiến gần thêm. Với vẻ mặt ranh mãnh, giống như một tiểu ác quỷ.
"Yuuka cũng muốn được đi chơi riêng với Seiichi-kun. Không cần ngày mai cũng được. Ngày thứ ba – ngày mốt thì sao?"
"Ch... chuyện đó thì..."
"Ở đây tôi muốn cậu trả một món nợ đó."
"Ơ, ở đây hả!?"
"Nhân tiện có cơ hội này... Yuuka cũng muốn có một kỷ niệm khó quên với Seiichi-kun."
Không biết cô ấy nói thật hay đang diễn nữa, không phân biệt được.
Thế nhưng, việc trái tim tôi đang xao động là sự thật.
"Yuuka cũng xin một cơ hội để biến Seiichi-kun thành người tử tế đi."
"Người tử tế là cái quái gì chứ..."
Thôi, thua rồi.
"Được rồi."
"Vậy thì..."
"Ngày mai thì không được rồi, nhưng trước hết hãy cho tớ suy nghĩ đã. Đột ngột quá..."
"Địa điểm đi thì không sao đâu. Yuuka cũng đã nghĩ sẵn rồi. Đương nhiên, nếu Seiichi-kun dẫn đi thì cũng được thôi."
"Cả chuyện đó nữa. Tớ sẽ giữ lời hứa."
"Phải tuyệt đối đấy nhé?"
Yuuka cười mãn nguyện rồi nháy mắt.
Cô gái này, thật sự là một người rất "ăn ảnh".
"Chuyện chỉ có thế thôi. Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai nhé. Chúc ngủ ngon, Seiichi-kun."
Rồi, Yuuka nhanh chóng bỏ đi.
Đáng lẽ tôi phải giữ cho lòng mình yên tĩnh trước khi ngủ, thế mà giờ lại cảm thấy phấn khích nữa rồi. Làm sao đây chứ.
Nhưng mà.
Đúng là một cô gái tốt thật đấy.
Dù có yêu được hay không thì tôi vẫn có thể tôn trọng cô ấy.
Có lẽ, cái sự thẳng thắn, rành mạch của cô ấy đã cứu vớt tôi.