Tên đó và tôi là chiến hữu.
Tôi và Yuuka đợi ở một công viên được xây dựng khá giản dị trong khu thương mại. Nơi này cách khách sạn chúng tôi ở một quãng, nên bọn tôi chọn làm điểm hẹn.
Đang khi vừa uống nước vừa chờ, nhóm sáu người của Kotoko đã tham quan xong và đến.
“Mọi người vất vả rồi nha~”
Ngay bên cạnh tôi, Yuuka cười tươi rói, làn da ánh lên vẻ căng tràn sức sống đến lạ, khẽ vẫy tay chào.
Thấy cảnh đó, Kotoko và Tozaki liền lộ vẻ nghi ngờ.
Rồi lập tức, cả hai cùng lúc quay sang nhìn tôi chằm chằm. Sợ ghê.
“Này. Mày với Yuuka có chuyện gì đấy?”
“Hatsushiba và mày đã xảy ra chuyện gì, kể rõ cho bọn này nghe coi.”
Kotoko tiến đến bên trái, choàng tay qua vai phải tôi. Rồi Tozaki cũng sang bên phải, choàng tay qua vai trái.
Tôi bị kẹp chặt giữa hai người, cứng đờ không thể nhúc nhích.
…Ai mà ngờ Kotoko và Tozaki lại kết hợp với nhau cơ chứ.
“Có gì đâu.”
Thật ra, bọn tôi chỉ đi tham quan và nói chuyện linh tinh thôi. …Dù tôi thấy nội dung nói chuyện khá là sâu sắc.
“Vậy cái vẻ mặt như thể hoàn thành xong việc gì đó vĩ đại, vẻ mặt mãn nguyện đó là sao hả, Aramiya?”
Tozaki dồn sát lại, nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ. Sát khí bừng bừng.
“Tao biết đâu. Chắc là do thấy vui thôi.”
“Tức là mày đã làm gì đó vui vẻ với Hatsushiba rồi phải không?”
“Đừng có nói nước đôi thế rồi gài lời tao.”
Áp lực của Tozaki đúng là kinh khủng. Thậm chí còn sánh ngang với Kotoko hồi còn “bất hảo” nữa.
Nhưng quay sang bên kia, tôi lại thấy Kotoko đang bĩu môi, cứ như sắp “Mư~~” một tiếng đến nơi.
“Hai người đã nói chuyện gì với Yuuka?”
“Nhiều thứ lắm.”
“Nhiều thứ…? Nhiều thứ…”
“Đừng có cố gắng suy diễn lời tao theo đủ mọi hướng như thế. Rắc rối lắm. Chỉ là những chuyện như làm seiyuu vất vả thế nào, hay học kỳ một đã có bao nhiêu chuyện xảy ra, vân vân và mây mây thôi.”
Tôi không hề nói dối. Từ “nhiều thứ” thật vĩ đại. Có thể lấp liếm được rất nhiều chuyện.
Tuy nhiên, Kotoko có vẻ không chấp nhận, cô ấy buông tay khỏi người tôi, sau khi nhận định là tôi “cứng miệng”, cô ấy liền chuyển mục tiêu sang Yuuka.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ơ~ Cái này thì cả Cotton cũng không nói được đâu~”
Tôi muốn cấm Yuuka nói mấy câu ám muội thế này ghê!
Cứ tưởng vai phải mình nhẹ đi được một chút, thì ngay lập tức lại nặng trĩu.
Thay cho Kotoko, Mikamoto đã choàng tay qua.
“Cũng có nghĩa là mày đã ‘lên được nấc thang trưởng thành’ rồi đúng không?”
“Mày đang nói cái gì với vẻ mặt đắc ý vậy. Mày cũng chắc chắn là trai tân thôi mà. ‘Cũng’ cái gì mà ‘cũng’.”
“Đờ đờ đờ đờ đờ đờ đờ đờ đâu có phải trai tân! …Với cả tao sẽ sớm bỏ cái mác đó đi thôi!”
Đoạn sau thì lầm bầm…
“Ồ thế hả. Mà với ai cơ?”
“Đừng, đừng có nói hết ra như vậy chứ…”
Y như rằng vẫn lầm bầm!
Cái thằng cha này. Đã coi mình là bạn trai của Hosoe rồi sao?
“Nhưng mà, Aramiya này. Mày đã giở trò gì với Hatsushiba từ lúc nào vậy…”
“Đừng có nói là ‘giở trò’.”
“Hồi trước tao cũng nhắm đến cô ấy mà.”
“À, đúng rồi. Mày từng muốn biến cô ấy thành Juliet cơ mà.”
“Chuyện xưa rồi.”
…Thế mà chỉ cần nụ cười của Hosoe là thằng đàn ông có thể đổ đứ đừ, đúng là lũ ngốc.
“Không không, đúng là giở trò mà. Cảm giác như mày đã tẩm độc từ lúc nào không hay ấy.”
Ngay cả Tozaki cũng đồng tình với ý kiến của Mikamoto.
“Cô ấy đâu chỉ là niềm mơ ước của riêng lớp mình, mà còn của cả toàn trường nữa.”
“Niềm mơ ước của toàn trường à…”
Cũng có tin đồn là cô ấy từng được người lạ tỏ tình nữa, chắc là cô ấy nổi tiếng thật.
“Cái tính cách vui vẻ, cởi mở, luôn tốt bụng với mọi người, không phân biệt đối xử. Cái giọng hát ‘siêu ngọt’ khiến tai mình ngây ngất. Và cả thân hình quyến rũ không hề hợp với khuôn mặt baby đó. Vẻ đoan trang nhưng lại có sức mê hoặc như một tiểu ác ma. Phong thái tự nhiên. Ở điểm nào cô ấy cũng hoàn hảo. Chỉ cần có một trong số đó thôi cũng đủ làm một người cuốn hút rồi, thế mà ông trời lại ưu ái ban cho cô ấy đến hai, ba phẩm chất đó.”
Mikamoto đang say sưa kể lể. Thằng cha này, nó đã để ý Yuuka kỹ đến vậy sao.
Đúng là nổi tiếng thật đấy, Yuuka. Nếu cô ấy bắt đầu xuất hiện công khai với vai trò seiyuu, chắc chắn sẽ thành thần tượng seiyuu ngay lập tức.
À, đúng rồi, giọng hát thì khỏi phải bàn, nhưng mà khả năng ca hát của cô ấy thì sao nhỉ? Chỉ cần không bị phô, chắc cô ấy sẽ sớm hát các bài hát nhân vật anime thôi.
Nhưng mà, vóc dáng và chất giọng là trời sinh, còn lại thì chắc đều là thành quả nỗ lực của Yuuka cả…
“Ừm. Đúng là ‘hoa trên đỉnh núi’ đối với tụi mình. Thế mà mày lại…!”
Tozaki lườm tôi với vẻ mặt oán giận, nhẹ nhàng bóp cổ tôi. Đúng là cái thằng phiền phức. Đôi khi nó nói ra mấy lời làm người ta giật mình, nhưng bình thường lại như thế này.
Cái thằng mà lời nói và hành động thay đổi vào những lúc quan trọng như nó, mới đúng là nhân vật chính thì phải.
“Thôi thôi. Không đi đến khách sạn bây giờ là muộn rồi, thầy cô lại mắng cho đấy. Đi thôi nào?”
Trước lời nhắc của Yuuka, Kotoko và Tozaki đành miễn cưỡng làm theo. Thực ra cũng sắp đến giờ tập trung rồi.
“Không biết ở Nara có bán thuốc tẩy não không nhỉ?”
Một câu nói vu vơ của Tozaki nhưng lại quá đáng sợ. Thằng này thật sự có thể làm thế thật đấy…
Khách sạn ở Nara cũng có không khí rất tuyệt. Khách sạn ở Kyoto cũng tốt, nhưng nơi này cũng sạch đẹp một cách tự nhiên và để lại ấn tượng rất tốt.
Phòng nam ở tầng bốn, phòng nữ ở tầng năm.
Giống như ở Kyoto, chúng tôi nhập bọn với Sakai và những người khác để cùng ở, rồi đi đến căn phòng được phân. Lại cũng là phòng kiểu Nhật dành cho sáu người, giống như khách sạn ở Kyoto. Chắc trải sáu bộ futon ra là hết chỗ luôn.
Ngay khi bọn tôi vừa đặt hành lý vào phòng và nghỉ ngơi được một lát, cô phó lớp trưởng đã đến từng phòng thông báo giờ ăn tối.
“Giờ ăn tối rồi sao. Phải xem bữa ăn ở Nara như thế nào mới được!” – Sakai nói.
“Tao thì thích lượng hơn là chất lượng.” – Uchida nói.
“Vì tối nay còn ‘sức’ nên tao muốn ăn gì đó bổ dưỡng.” – Matoba nói.
“Thôi nào. Đừng có lảm nhảm nữa, đi nhanh đi.” – Mikamoto nói.
Dần dần, tôi đã có thể phân biệt được Tứ Ngốc chỉ qua cách nói chuyện.
Người nói vòng vo là Sakai, người có thân hình to lớn là Uchida, kẻ hay nói nhảm là Matoba.
Mikamoto thì không có đặc điểm gì nổi bật lắm.
“Mà này, Matoba. Mày nói muốn ăn gì đó bổ dưỡng, thế mày có cơ hội để ‘phát tán’ không đấy?”
Khi Tozaki bình tĩnh chất vấn, Matoba liền vùng vằng phản bác:
“C-c-có thể có chứ! Dù sao cũng là chuyến du lịch học tập mà? Kiểu gì chả có cảm giác phóng khoáng, thoải mái hơn!”
Vừa nói chuyện như vậy, bọn tôi vừa xỏ dép lê ra khỏi phòng để đi xuống nhà ăn ở tầng một.
“Mà này, bốn đêm năm ngày thì dài ghê ha.”
Uchida cất tiếng.
“Chuyến đi thực tế học tập thì bình thường mà?”
Mikamoto hỏi lại với vẻ nghi ngờ, Uchida liền khoanh tay, bắt đầu nói như thể đang trình bày một đề tài nghiên cứu.
“Không, lúc nãy Matoba nói rồi đấy chứ. Vụ ‘phát tán’ sức lực ấy. Mọi người chịu đựng giỏi thật đó.”
Cái thằng Uchida nói mấy chuyện vớ vẩn gì thế không biết. Cứ tưởng xung quanh không có nữ sinh nào à.
Nói khẽ khàng như thế, chắc là nó cũng tự biết mình đang nói chuyện nhạy cảm.
“Uchida, không lẽ mày, ở trong nhà vệ sinh…”
“Không có! Tao đâu có bất lịch sự đến thế! Ít nhất thì tao cũng đang cố nhịn mà!”
“Tuyệt đối không được làm thế đấy! Nếu làm hôi thối cái nhà vệ sinh phòng mình, bọn này tuyệt đối không tha cho mày đâu!”
Sakai cũng kịch liệt phản đối. Đương nhiên rồi. Ngay cả tôi cũng không muốn thế.
“Chẳng phải cái chuyện đó là làm mỗi ngày sao?”
“Mày nói gì vậy. Xử lý phiền phức lắm nên ba ngày một lần thôi.”
“Mày héo úa rồi à? Phải là hai ngày một lần chứ.”
Những chuyện tế nhị của nam sinh trung học thì tôi cũng chẳng muốn nghe chút nào.
“…Thật tệ khi để Aramiya và Tozaki phải nghe cuộc trò chuyện như vậy.”
Mikamoto đại diện Tứ Ngốc xin lỗi.
“Không cần bận tâm đâu.”
“Ở lớp cũng toàn thế này thôi. Thật là hết chịu nổi…”
Mikamoto chắc cũng vất vả lắm.
…Nhưng mà tôi nên giữ khoảng cách với ba người kia. Bọn tôi là người lạ.
“Chuyện đó, lúc nào cũng vậy sao…?”
Tôi hỏi, Mikamoto liền cười khan. Nghe thế là tôi đại khái đã hiểu. Có lẽ cậu ấy là người tỉnh táo nhất trong Tứ Ngốc. Chắc bình thường cậu ấy hay phản bác những lời nói của ba người kia.
“Ồ.”
“Đám học sinh cá biệt đến rồi đấy.”
Khi đến nhà ăn tầng một của khách sạn, bọn tôi đã chạm mặt Tokuko-sensei và Kiriko-nee-san.
“Ưh…”
Tozaki cười méo mó một cách bản năng, dù vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Chắc là kết quả của việc cố gắng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cậu ấy đã tạo ra một biểu cảm khó tả, vô cùng kỳ cục.
“Kh-khí thế thật đáng sợ…!” “Nhớ lại sự đáng sợ của ngày hôm qua rồi!” “Sắp tè ra quần mất!” “Này, thôi đi!”
Tứ Ngốc xúm lại rù rì, run lẩy bẩy.
Đặc biệt, những thằng đã thấy khuôn mặt Dạ Xoa của Tokuko-sensei thì run rẩy không ngừng.
“Sao lại sợ hãi thế nhỉ?”
Tokuko-sensei nở một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười đó cứ như thể cô ấy đang cân nhắc xem nên ăn món nào trong số những món ngon được bày biện cho bữa tối vậy.
“Đừng có dọa chúng cháu như thế chứ ạ.”
Tôi nói, Tokuko-sensei liền nhíu mày vẻ không vừa lòng.
“Tôi thấy lạ đấy. Tôi đâu có ý định dọa dẫm gì đâu?”
Sự tồn tại của cô ấy chính là một mối đe dọa… dù vậy tôi cũng không thể nói ra được.
“Đôi khi nụ cười cũng có thể tạo áp lực mà cô.”
“Vậy sao? Tôi thì thấy các cậu sợ hãi vì lại định làm chuyện gì đó vớ vẩn thì đúng hơn.”
“Chúng cháu sẽ không gây rắc rối nữa đâu. Cháu tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện đó thêm lần thứ hai nữa đâu.”
Cả đám con trai xông vào phòng con gái, thật sự tôi đã nghĩ cái quái gì thế không biết.
Mà, cũng không phải là tôi hối hận gì đâu.
“Thật không đó?”
Tokuko-sensei nhìn tất cả bằng ánh mắt xuyên thấu, đầy đe dọa. Bởi vậy, cái cách cô ấy dọa dẫm như thế chính là nguyên nhân khiến mọi người sợ hãi đó.
“Bọn mày về cơ bản là toàn gây chuyện thôi mà.”
Kiriko-nee-san cũng nói với vẻ mặt chán nản.
Khoan đã, cả tôi cũng bị liệt vào danh sách đó sao? Đúng rồi nhỉ. Cô ấy nói đúng mà.
…Bị nói thế thì buồn thật. Gần đây tôi cũng thấy đúng là như vậy.
“Tụi bay nên xem xét lại hành động của mình đi, tự ý thức được đi. Đã là học sinh cấp ba rồi mà.”
“Dạ, dạ…”
Ngày hôm qua bị mắng té tát rồi, hôm nay lại bị giáo huấn tiếp…
Dù biết là tự mình chuốc lấy, nhưng đúng là vẫn quá khắc nghiệt.
“Các cậu đang làm gì đấy?”
Người đến đó là… không phải cô Ohara – vị nữ thần cứu rỗi của chúng tôi – mà là Thần Sấm Tadokoro. Bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ trẻ trông thông minh nhưng chưa từng gặp trước đây.
“Đi trước và bảo các em học sinh ngồi xuống đi.”
“Vâng, thầy Tadokoro.”
Ông ấy để người phụ nữ được cho là giáo viên đó đi trước vào nhà ăn, còn bản thân Tadokoro thì ở lại đó.
Chúng tôi run rẩy trước một tai họa mới. Khỏi cần tam tấu thuyết giáo đâu, làm ơn tha cho chúng tôi đi mà!
Tuy nhiên…
“Thầy Tanaka, cô Kotani. Hôm qua tôi đã giáo huấn rồi. Hôm nay như vậy là đủ rồi.”
Ngạc nhiên thay, Tadokoro lại xen vào ngăn cản.
Gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thực ra, hôm qua bọn tôi cũng bị Tadokoro giáo huấn và phải quỳ gối một tràng rồi.
“Ồ. Thầy ấy thật tốt bụng. Khác hẳn với những gì học sinh đồn thổi.”
Tokuko-sensei nói với giọng mỉa mai. Dám đối mặt trực diện với Tadokoro, đúng là Dạ Xoa có khác.
“Chuyện đồn thổi của học sinh thì không quan trọng.”
Và cả hai trừng mắt nhìn nhau.
“Đây là chuyến đi để học sinh tạo dựng kỷ niệm. Chúng nó đã làm chuyện không tốt. Vì vậy chúng ta đã giáo huấn. Vậy là đủ kết thúc chuyện này rồi.”
“Phía chúng tôi thì vẫn chưa nói hết lời.”
“Cũng đã phạt quỳ gối suốt đêm rồi. Vẫn không vừa lòng sao?”
Tokuko-sensei hiện rõ vẻ Dạ Xoa trên mặt.
Trận đấu “Thần Sấm đối đầu Dạ Xoa” bất ngờ bùng nổ đã khiến những học sinh khác ngoài bọn tôi cũng bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía này. Đây là một cuộc đối đầu chắc chắn sẽ kín chỗ, cả thế giới chắc hẳn đang chú ý đây.
Mà, chắc chỉ một số học sinh biết Tokuko-sensei là Dạ Xoa, còn đại đa số chắc chỉ nghĩ cô ấy là một giáo viên y tế tốt bụng thôi.
“…Xin lỗi. Có lẽ tôi đã nói hơi quá.”
Có lẽ vì ngại ánh mắt xung quanh mà Tokuko-sensei đã nhượng bộ.
“Không, có lẽ tôi cũng đã nói hơi nặng lời.”
Tadokoro cũng theo đó mà bỏ tay.
Nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn giữ nguyên, ông ấy tiếp tục nói.
“Nếu có gì muốn nói, nên làm khi không có học sinh khác ở đó.”
“Vâng. Đúng vậy. Tôi đã thiếu suy nghĩ.”
Bị mắng giữa chốn đông người là một trải nghiệm khá khó khăn.
Vả lại, cũng có những người ghét việc bị chú ý.
Vì vậy, những người tinh tế thường sẽ la mắng đối phương khi chỉ có hai người.
Tadokoro đã quan tâm đến điều đó sao.
“Nào. Aramiya-kun và các em. Mau vào nhà ăn đi.”
Tokuko-sensei giục chúng tôi với một nụ cười tự nhiên.
Tadokoro thì đã đi thẳng vào trong, như thể chuyện không liên quan gì đến mình.
“…Đừng có gây thêm rắc rối nào nữa nhé. Chị tin em đấy.”
Kiriko-nee-san thì thầm vào tai tôi.
“…Đến mức phải lo lắng cho em như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Từ trước đến giờ em chưa từng gây rắc rối, thế mà gần đây hành động của em lại trở nên lớn lao, cả tốt lẫn xấu, nên đang gây xôn xao trong giới giáo viên đấy.”
Ra là vậy. Lần đầu tôi nghe đấy.
“Cũng có khá nhiều giáo viên có thiện cảm với em. Không nói đến giáo viên chủ nhiệm của em, còn có cô Kawata cố vấn của ban thư viện chẳng hạn.”
Cô Ohara chắc chắn có thiện cảm với tất cả các học sinh trong lớp chứ không riêng gì tôi. Còn cô Kawata thì tôi mới nghe lần đầu.
“Nhưng cũng có những giáo viên không có thiện cảm. Em cũng biết mà, đúng không?”
Là Phong Thần Murakami à. Lần thi cuối kỳ tôi cũng làm hơi quá tay…
Nhưng tôi cũng đã cố gắng hết sức để không phải chịu những buổi học bù vô lý mà. Đâu có lý do gì để bị ghét.
Đúng là thù oán vô cớ mà.
“Đừng có làm những chuyện gây chú ý nữa nhé. Bên chị cũng chỉ có giới hạn trong việc bao che thôi. Dù sao cũng là người trong nhà mà.”
Chắc là nghiêm trọng hơn tôi tưởng.
Mà, cũng có khả năng Kiriko-nee-san chỉ đang làm quá mọi chuyện lên.
Cái tính bao bọc từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi. Đúng là kiểu chị cả, hay gì gì đó.
“Em sẽ chú ý.”
Sống một cuộc đời không nổi bật vẫn là ước nguyện của tôi. Phải cẩn thận hơn thôi.
Sau khi dùng bữa tối ngon lành với sushi lá hồng, đậu phụ mè, dưa muối Nara, bọn tôi liền đi tắm ngay.
Hình như khoảng thời gian từ mười đến mười một giờ sẽ đông đúc, nên mới được dặn là phải tắm sớm.
“Tắm thích thật. Đúng là bồn tắm công cộng vẫn là tuyệt nhất.”
“Ước gì có thêm khu tắm lộ thiên nữa.”
“Đâu có thời gian để thưởng thức như thế.”
Vì được phân chia theo từng đợt ba mươi phút nên khá vội vàng.
Thời gian cởi đồ, lau người và mặc đồ ở phòng thay đồ đã chiếm một phần, nên chẳng có thời gian để thư giãn trong bồn tắm.
Nhưng thật sự thì không gian rộng rãi và nước cũng rất thích. Nếu có thể tắm buổi sáng thì tôi muốn được ngâm mình thật thư thái.
“Tao đi mua chút đồ uống rồi về phòng.”
“Ừm. Tao về trước đây.”
Nói với Tozaki xong, tôi một mình đi về phía máy bán hàng tự động.
Và trên đường về phòng bằng thang máy…
“Hừm. Lại gặp nhau rồi.”
Tadokoro với một chiếc túi vải hình như đựng quần áo thay đồ, xuất hiện trước mặt tôi. Có vẻ như cũng đến giờ tắm của giáo viên rồi.
Xung quanh không có ai cả. Cứ như thể lũ động vật đã tự nhiên trốn tránh vì sợ sét vậy.
“D-dạ chào thầy…”
“Hừm.”
Ông ấy nhìn quanh như thể xác nhận không có ai, rồi trừng mắt nhìn tôi.
“Nhắc mới nhớ, ta quên mất một chuyện cần hỏi.”
“D-dạ chuyện gì ạ. Bọn cháu sẽ không xông vào phòng con gái nữa đâu…”
Chắc chắn hôm nay Tứ Ngốc cũng sẽ ngoan ngoãn thôi. Dù có cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đến mấy, thì thức trắng hai đêm cũng khiến cơ thể thay đổi. Thức trắng ba đêm thì ảo giác, ảo thanh sẽ trở nên bình thường.
Hồi xưa, tôi từng có lần chơi game người lớn liên tục rồi ngất xỉu. Từ đó, tôi quy định chỉ thức đêm tối đa một ngày thôi.
À, mà đúng ra là không nên thức đêm thì hơn, nhưng có những game hay đến mức khiến tôi quên ăn quên ngủ, nên cũng đành chịu.
…Nhưng nếu vì thế mà chết thì nhà sản xuất game cũng sẽ gặp rắc rối, nên đúng là không nên thức đêm, ừm.
“Không phải chuyện đó. Ta vừa nói rồi, chuyện đó đã qua rồi.”
“Vậy thì, chuyện gì…”
Ánh mắt của Tadokoro nhìn thẳng vào tôi, như thể đang đánh giá tôi. Tim tôi đau nhói. Cứ như bị dao đâm chích vậy. Người này chắc chắn có năng lực dị thường.
“Có tin đồn rằng cậu và Hatsushiba đã đi chơi cùng nhau ở đền Kasuga.”
Một con dao đâm thẳng vào tim tôi.
Yuuka, cuối cùng thì vẫn bị lộ rồi sao! Khuôn mặt Yuuka thè lưỡi hiện lên trong đầu tôi.
Ôi, tiêu rồi. Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi.
Mặc dù việc đi theo nhóm là nguyên tắc cơ bản, nhưng tôi lại hoàn toàn không tuân thủ trừ ngày đầu tiên.
Phải làm sao đây. Có nên nói dối không?
Tôi có thể nghĩ ra vô vàn lời nói dối để lấp liếm. Kiểu như bị bỏ lại, lỡ tàu, hay tôi bị bệnh chẳng hạn.
Nhưng… trước mặt Tadokoro, tôi có nói được không?
“Tadokoro này không yếu đuối đến mức không nhìn thấu được những lời nói dối trẻ con của học sinh.”
Ôi, não tôi lại nhớ đến lời nói của Tadokoro ngày trước, như một lời cảnh báo!
“Thế nào, Aramiya?”
“À, ừm…”
Lúng túng cũng chẳng khiến tình hình tốt hơn.
Nhưng, trong hoàn cảnh này, chỉ có những điều nên nói và những điều không nên nói, mà nếu tôi không nghĩ ra điều gì nên nói, thì im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Vấn đề là lựa chọn im lặng tốt nhất đó chỉ kéo dài vài giây.
Nếu tôi ngây thơ nói thật, chắc chắn sẽ bị mắng. Dù không có quy định rõ ràng cấm đi riêng hai người, nhưng nếu nói điều đó với ban giám hiệu, chắc chắn nó sẽ trở thành vấn đề. Giống như khi hỏi ban quản trị một nội dung có quy tắc nghiêm ngặt rằng: "Chúng tôi có thể vẽ và bán truyện fan-fiction được không?", họ sẽ buộc phải trả lời "Không". Trong tình huống này, việc muốn được công nhận hành động của mình chỉ là sự ích kỷ mà thôi.
Tôi bị mắng cũng không sao, nhưng tôi không muốn lôi Yuuka vào cuộc.
Với lại, việc này còn ảnh hưởng đến hành động tách nhóm của tôi với Kotoko vào ngày mai.
Dù vậy, tôi không thể nói dối Tadokoro được.
Hoàn toàn bế tắc. Tôi chỉ còn cách đầu hàng.
Vì vậy,
“…Thầy hãy tự hiểu ạ.”
Tôi chỉ có thể nói như vậy.
Nếu tiếp tục bị truy vấn, tôi sẽ xong đời.
Cứ cười nhạo lựa chọn chạy trốn của tôi đi. Dù sao tôi cũng chỉ biết đặt cược vào một tia hy vọng mong manh.
“Tự hiểu sao?”
Ánh mắt sắc bén của Thần Sấm mở to, sắc lẻm.
Một luồng chấn động như bị sét đánh chạy khắp người tôi. Hai đầu gối tôi đã run lập cập rồi.
“…Thôi được rồi. Một tin đồn chẳng đáng bận tâm.”
Thở dài một tiếng, Tadokoro quay lưng đi về phía nhà tắm lớn.
Khi bóng lưng ông ấy khuất dạng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không có thông tin gì nên ông ấy đã bỏ qua cho tôi sao…?
“Dù sao thì cũng thoát rồi…”
Hình như đây là khủng hoảng lớn nhất trong chuyến đi thực tế học tập này.
“…Thôi, nhanh chóng về phòng trước khi bị các giáo viên đi tuần bắt gặp lần nữa.”
Nếu bị Phong Thần Murakami hay ai đó bắt gặp, có lẽ tôi sẽ lại bị giáo huấn dài dòng.
Tôi về phòng muộn hơn mọi người, trên bàn trung tâm đã bày ra những quân bài.
Xem ra mọi người đã bắt đầu chơi bài. Còn có cả tiền xu đồ chơi nữa. Trông chuyên nghiệp thật.
…Trong khi tôi vừa mới bị Tadokoro trừng mắt thì bọn họ lại thảnh thơi như vậy.
“Cược. Năm xu.”
“Được thôi. Theo.”
“Tăng cược. Mười lăm xu.”
“Chậc… Đánh lừa sao? Theo.”
“Bỏ bài. Bỏ bài.”
Ván bài kết thúc, những người không bỏ bài úp bài ra.
Uchida, người đã tăng cược và đặt thêm tiền, đã thắng. Cậu ấy có full house.
“Đúng như tao đoán. Một đôi thì không đấu lại được. Bỏ bài là đúng.”
“Chậc. Mày thật sự tự tin đến vậy sao~!”
Matoba vứt những quân bài trên tay xuống bàn một cách thô bạo.
Những đồng xu được chỉ định qua lại.
“Được rồi. Vậy Matoba. Đi mua nước về đi. Chè đậu đỏ nhé.”
“Mày giỡn à! Khách sạn này làm gì có cái thứ đó trong máy bán hàng tự động! Hay mày muốn tao đi đến cửa hàng tiện lợi à?”
“Giỡn thôi. Cứ trà nóng là được.”
“Hành lang khách sạn này lạnh chết đi được…”
Matoba lầm bầm, khoác áo khoác rồi đi ra ngoài.
“Poker sao.”
“Đúng vậy. Ai thắng thì có thể ra lệnh cho người thua.”
Tozaki vừa nói vừa nhún vai.
“Aramiya cũng chơi đi.”
Sakai tự tin mời gọi.
Với sáu người chơi poker, số lượng bài tuyệt đối được sử dụng trong một ván là ba mươi lá. Nếu có trao đổi bài thì có lẽ sẽ khoảng bốn mươi đến bốn mươi lăm lá.
Nếu loại bỏ joker thì có năm mươi hai lá. Với tình hình này, mỗi ván phải xáo bài.
Nếu có thể tính bài thì tỷ lệ thắng sẽ tăng, nhưng nếu xáo bài mỗi ván thì sẽ là cuộc chiến của vận may và lòng dũng cảm (đánh lừa).
Nhưng mà…
“Nói là có thể ra lệnh, nhưng tao cũng chẳng có gì muốn làm.”
“Đừng có nói những lời thờ ơ như vậy chứ. Đây là một trò giải trí của bạn bè cùng lớp mà.”
“Hay là mày không tự tin?”
Thay vì Sakai, Mikamoto khiêu khích tôi.
“…Thôi được rồi.”
Dù sao cũng đâu chơi được game người lớn.
Với lại, chỉ là đi mua nước bên ngoài thôi thì chắc cũng không sao.
“Mua về rồi đây. Nè, Uchida. Ồ, Aramiya cũng tham gia sao?”
“Ừm, mong mọi người giúp đỡ.”
Vậy là tôi nhận một trăm xu và ngồi vào chỗ trống trên bàn.
Sakai chia bài.
Tạm thời tôi có một đôi 3. Không có gì đặc biệt nhưng cũng không phải bài rác.
“Đổi một lá.”
Về lý thuyết, để hy vọng có được ba lá 3, tôi nên đổi ba lá bài.
Nhưng làm vậy sẽ lộ là tôi đang nhắm đến ba lá 3.
Poker với các lựa chọn theo, tăng cược, bỏ bài không chỉ là trò chơi dựa vào vận may. Nó còn là việc làm thế nào để đoán bài đối thủ, nhận ra những cú lừa của họ và điều chỉnh cách chơi để không thua.
Lá bài mới nhận được là… 3 bích. Tốt! Đổi một lá mà lại thành ba lá 3, thật may mắn. Với bài này thì tôi có thể chơi mạnh tay một chút.
“Được rồi. Cược. Mười xu.” – Matoba nói. Cậu ấy trông rất tự tin. Bắt đầu ngay với mười xu cũng là một hành động mạnh bạo.
“Theo.” – Sakai nói. “Theo thôi.” – Uchida nói.
“Vậy tao tăng cược. Hai mươi.” – Mikamoto nói.
“Được. Tao tăng tiếp. Ba mươi.” – Tozaki nói.
Không ai bỏ bài cả sao. Đến mức này thì chắc có ít nhất một người có sảnh đồng chất rồi.
“Mày làm gì đây, Aramiya?”
…Thôi, cũng chỉ là chơi vui thôi mà. Tham gia cũng được.
“Theo.”
Và tất cả cùng lao vào một trận chiến lớn với bốn mươi xu mỗi người.
“Vậy, một, hai, ba!”
“Sảnh đồng chất.” “Sảnh đồng chất.” “Sảnh.” “Cù lũ.” “Cù lũ.” “Ba lá giống nhau.”
…Cái quái gì thế này.
Sao mà toàn bài mạnh thế này? Dù có hai lá Joker thì cũng có giới hạn chứ.
Tôi lại là người có bài thấp nhất.
“Cù lũ của tao thắng rồi.”
“Được rồi. Thế tao phải đi mua gì bây giờ?”
Khi tôi hỏi vậy, Sakai liền nở một nụ cười đắc ý, hiểm độc.
“Không cần đi đâu cả. Tôi không có ý định dùng lệnh đó cho những chuyện như vậy.”
“…Hả?”
Thấy vậy, những người còn lại cũng cười theo, như thể đồng tình với Sakai.
Không lẽ, tôi bị lừa rồi…!?
“Vậy thì, lệnh đây. Hãy trả lời đi. Mối quan hệ của mày với Hatsushiba!”
Cái gì cơ…?!
“Hatsushiba thân với Ayame thì còn hiểu được. Nhưng Aramiya này, đã có lúc mày gọi tên Hatsushiba đúng không?”
Ước gì bọn họ quên béng đi. Sao mấy cái chuyện như thế này bọn họ lại nhớ rõ rành rọt thế chứ…
“Đúng vậy. Mày thân với Hatsushiba từ lúc nào chứ!”
“Hồi trước đã nói rồi chứ gì! Không, đã viết rồi mà!”
“Đúng vậy đúng vậy. Cứ thân với Ayame đi!”
Matoba và Uchida, cộng thêm cả Tozaki cũng hùa theo chế giễu. Phiền phức thật.
“Không có gì để nói cả.”
Matoba liền thở dài.
“Này này, Aramiya. Bọn tao cũng đang mạo hiểm mà? Thế mà mày lại bảo không nói thì không được. Giống như mọi người kể tên người mình thích, đến lượt mình thì lại bảo ‘Tao không thích ai cả’ vậy. Mấy chuyện đó, phải nói trước khi mọi người bắt đầu kể chứ. Để có được thông tin mà lại im lặng thì không công bằng đâu, thật đó.”
“Hình như có cả tư thù cá nhân trong đó nữa đúng không?!”
Tôi định trốn khỏi phòng, nhưng
“Bọn tao đâu có đi rêu rao đâu, nói ra đi.”
Uchida với thân hình vạm vỡ chặn ngay lối ra.
…Không thoát được.
“Dù nói ‘từ lúc nào’, thì chính tao cũng không rõ nữa…”
Việc gọi tên nhau bắt đầu từ lễ hội văn hóa.
Và tôi đã nói là chỉ gọi tên khi chỉ có hai người. …Nhưng cô nàng đó lại quên béng lời hứa đó vào những lúc quan trọng. Chắc chắn là cố tình mà.
“Mà, việc gọi tên cũng chỉ là buột miệng thôi mà. Kotoko và Eve đều gọi tên tao mà. Chắc là bị ảnh hưởng thôi. Rồi, xong, xong rồi.”
“Mày nói mấy lời nghe có vẻ hợp lý ghê…”
Sakai có vẻ không vừa lòng, nhưng tôi cũng không thể nói khinh suất được.
Vả lại, về khoản lý sự thì tôi khá tự tin là không dễ thua những người cùng tuổi.
“Nói rồi đấy. Tiếp theo nào.”
Tôi thúc giục ván bài tiếp theo.
Những người còn lại miễn cưỡng làm theo.
Tóm lại, chỉ còn cách thắng ván bài và ra lệnh cho họ đừng hỏi về Yuuka nữa.
Tuy nhiên…
“Bài tốt đến đi…” “Lá bài có thể giáng đòn quyết định.” “Joker đến đi mà…”
Lời oán than cứ như muốn trào ra khỏi cổ họng, một áp lực vô hình.
Mà nói đúng hơn là, ai ai cũng đang lườm nguýt tôi. Cứ như cả thế giới quay lưng lại với mình vậy. Chết tiệt!
Lá bài trên tay tôi, không đồng chất nhưng lại là một dãy: 3, 6, 7, 8, 9. Chỉ cần đổi lá 3, bốc được 5 hoặc 10 là thành sảnh ngay.
── Được lắm!
Thật may mắn, lá 10 tới!
Lần này thì có thể mạnh tay mà chơi được rồi. Chẳng lẽ vận may hiếm có, bài cao liên tục hai ván được hay sao?
"Tôi cược 5", "Tố thêm 10", "Tố tất tay thêm 15"
Tiền cược lại leo thang chóng mặt.
"Theo"
Ván bài ngã ngũ.
"Sảnh", "Xí, bộ ba", "Hai đôi"
Thắng rồi!
"Tứ quý"
Tozaki, tên này có bộ ba cộng Joker thành tứ quý.
Chẳng lẽ, hắn ta lại vớ được bài hiếm có vậy sao!?
"Thua... Thua rồi ư?"
"Được rồi. Vậy thì, đến lúc cậu nghe lời tôi rồi nhỉ, Shingu?"
"Còn có những kẻ khác cũng thua cơ mà!"
"Tôi không biết gì hết!"
Khốn kiếp! Lại cái điệp khúc này!
Nhưng, sảnh trong tay, bỏ cuộc sao? Không, dù có bỏ thì bọn chúng cũng sẽ sai khiến mình thôi! Đâu có ai nói bỏ cuộc là không bị tính đâu!
"Vậy thì, hãy nghe lệnh tôi đây. Xin hỏi, cậu và Ayame đã tiến xa đến đâu rồi?"
"Tôi cũng muốn biết đó nha!", "Tớ cũng muốn nghe nữa", "Tụi này cũng vậy!"
Đồng lòng thật...
"Sao tôi phải nói cho các người?"
"Ấy chà chà, Shingu. Cậu đừng quên chứ. Đây đâu phải là lời thỉnh cầu kiểu 'làm ơn kể đi'. Đây là mệnh lệnh chính đáng, do tôi thắng ván bài mà có được đấy nhé."
Ugggggg. Cái tên Tozaki này... Chắc chắn hắn biết rõ chuyện giữa mình và Kotoko!
Thế rồi, Tekiba vỗ tay lia lịa, cổ vũ một cách ngu ngốc.
"Nào nào nào. Chúng ta cùng xem thử chút gì đó hay ho từ Shingu nào!"
"Tưởng đâu tiệc liên hoan của trường đại học không đó!"
Nhưng, cứ lề mề thế này thì bọn chúng sẽ không để yên đâu.
Nếu mình không nói gì thì có khi chúng nhào vô đánh hội đồng cũng nên.
Một chọi năm. Làm sao mà thắng nổi.
"Bảo tiến xa đến đâu... Chẳng có gì cả. Sao có thể có gì được chứ. Từ đầu, tôi và cô ấy đâu phải là người yêu hay gì."
"Vậy thì, là cái gì?"
"Nếu buộc phải nói... thì là chiến hữu."
Chiến hữu trong eroge!
"Ôm ấp thắm thiết như vậy, mà lại bảo là chiến hữu, là sao hả?"
Tekiba cứ như xoáy sâu vào vấn đề vậy. Tôi đâu có ý định ôm ấp gì đâu chứ.
"Không phải cậu hay được cô ấy cho cơm hộp à?"
Đến cả Uchida cũng...
"Thực tế thì, người giúp cậu xóa tan tin đồn có bạn gái, không phải là cậu sao, Shingu?"
Sakai cũng tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Vậy nên, không thể nói trong một câu được. Tôi và cô ấy là chiến hữu. Hiện tại, không có từ nào đúng hơn nữa."
" " "Khó hiểu thật..." " "
Tam tấu à.
"Mà, nói thật thì, Ayame cũng đáng yêu đó chứ."
Mikamoto nói một cách đầy cảm khái.
"Sao, ông tơ tưởng gì à?"
Tozaki trêu chọc, nhưng Mikamoto chẳng mảy may để ý.
"Không phải vậy. Tôi đã diễn kịch cùng Ayame rồi mà."
Đúng là có diễn. Romeo và Juliet.
"Có rất nhiều cảnh nhìn nhau ở cự ly gần ấy. Lúc đó mình mới nhìn kỹ, thấy đường nét trên khuôn mặt cô ấy hài hòa thật. Thuộc hàng mỹ nhân rồi, nhỉ?"
"Từ thời còn là dân bất lương, tôi đã nhận ra là cô ấy chỉ có mỗi khuôn mặt là xinh rồi."
Tekiba hớn hở, đắc ý nói. Thật không đấy?
...Mà, nếu xét theo thực tế thì ai cũng thấy cô ấy xinh gái mà.
"Mà cái sự thay đổi đến chóng mặt kia kìa. Con người ta thay đổi ghê thật. Kiểu tóc đó thì thú thật là tôi không hiểu nổi. Hay đó là trào lưu dạo gần đây?"
Kiểu tóc đó là do cô ấy để theo sở thích của tôi thôi.
Tóc hai bím, học sinh cấp ba thường không để kiểu đó.
Càng lớn tuổi thì kiểu đó càng... kiểu như "quá lố" ấy.
Nhưng, lạ thay là tôi lại không thấy Kotoko như vậy. Ngược lại, kiểu như rất hợp với cô ấy ấy...
Tóc đuôi ngựa của cô ấy cũng không tệ, hay là kiểu tóc nào cô ấy cũng hợp chăng? Cũng giống như trai đẹp mặc gì cũng đẹp, có lẽ có một lý thuyết là gái đẹp thì kiểu tóc nào cũng hợp chăng?
"Vậy mà cái tên này lại từ chối Ayame và Hatsushiba đó."
Ngay khi bầu không khí vừa lắng xuống thì Tozaki lại khuấy động lên.
Lại giở trò vô ích...
"Dù sao thì tôi cũng đã nói rồi mà! Tiếp đi, tiếp đi!"
Tozaki và bốn tên ngốc cũng tỏ vẻ bất mãn, nhưng hỏi những chuyện vớ vẩn nữa thì tôi không chịu đâu.
Nhưng, cuối cùng thì tôi vẫn thất bại ở ván tiếp theo. Bài thùng phá sảnh mà cũng thua được nữa là sao?
"Tôi sẽ không tha thứ cho Hatsushiba đâu!"
Không còn là câu hỏi hay mệnh lệnh gì nữa.
Uchida tung đòn pro-wrestling lên tôi. Chiêu tất sát: Romero Special! Sao hắn làm được hay vậy trời!
"Đau! Xin thua! Xin thua! Thả tôi ra!"
"Trên cái sân này làm gì có dây mà thả với chả không! Hãy nếm trải hận thù của bọn loser đi!"
"Đúng đó đúng đó!", "Thế giới này đầy bất công!", "Bất công!", "Bọn người yêu nhau nên bị nổ tung đi!"
Đau khớp gối quá! Đau cả bắp đùi nữa!
Khốn kiếp, sao tôi lại ra nông nỗi này!
"Được rồi. Để tôi cũng ra tay!", "Tụi này cũng sẽ tặng cậu món trói nghiệt ngã, Dragon Sleeper!"
Thế là, đến cả Sakai và Tekiba cũng nhào vô tấn công.
"Tụi này cũng tham gia nữa!"
Đến cả Tozaki và Mikamoto cũng xông vào đè lên.
Tư thế mất thăng bằng rồi, giờ tôi còn chẳng biết mình đang ở tư thế gì nữa. Đây là đáy biển hay gì?
Đang lúc ồn ào náo nhiệt như vậy thì có tiếng gõ cửa.
"Chào buổi tối ạ. Tụi tớ đến chơi đây."
Là Yuka.
"Chào", "Đến chơi nè!"
Kotoko và Ibu cũng ở đó. Cả lớp trưởng và Nishihara nữa.
Rồi, họ nhìn thấy cảnh tượng chúng tôi đang vật lộn, xô xát lẫn nhau mà rõ ràng là mặt mày tái mét.
"...À, có việc bận à? Xin lỗi ạ!"
Yuka và mọi người quay gót.
"Đàn ông với nhau, phòng kín, sáu người. Chắc chắn có gì đó xảy ra..."
Nishihara lẩm bẩm điều gì đó thật kinh khủng.
"Chờ, chờ đã! Hiểu lầm rồi!"
Mikamoto hét lên một cách tuyệt vọng, kéo họ lại.
Thế là đám con gái đến chơi,
"Yeahhhhhhhh!", "Tuyệt vời!", "Đây chính là Đào Nguyên ư!"
"Đây cũng là ân huệ của Shingu-sama!"
" " "Kính chào!" " "
Tozaki và bốn tên ngốc phấn khích lên. Đồng loạt trở mặt, cúi đầu trước tôi. Thật là kinh tởm...
Mà, Mikamoto thì có cả Sae rồi, nên có vẻ hơi ngại ngùng.
Dù sao, mười một người chen chúc vào một phòng thì cũng đông thật. Vốn dĩ đây chỉ là phòng sáu người mà.
"Đi chơi mà, phòng nam nữ không được phép qua lại cơ mà?"
Tôi vừa hỏi thì Sae có vẻ bất lực.
"Trong sổ tay có ghi là, trước giờ ngủ một tiếng... đến 10 giờ thì được đó ạ."
"...Xin lỗi, lớp trưởng."
Mấy dòng chữ chi tiết đó thì tôi không đọc kỹ rồi...
Đến hợp đồng còn chẳng thèm đọc kỹ nữa là? Cũng giống như vậy thôi.
...Từ giờ tôi xin hứa là sẽ đọc kỹ đến rách cả giấy luôn.
"Này, Shingu. Cậu phải đọc kỹ đó."
"...Mikamoto. Đừng có vin vào cớ muốn thể hiện để gây sự nữa."
Mikamoto dễ đoán quá đi.
Có lẽ là, khi ở nơi có người mình thích thì ai cũng trở nên bối rối cả.
"Vậy, chúng ta chơi trò gì đi ạ. Đông người thế này thì nên chơi gì nhỉ?"
Yuka liền đề xuất như vậy.
Tổng cộng mười một người.
Chơi poker thì hơi khó, chơi lớn nhỏ thì không được rồi. Bài lừa bịp thì mỗi người chỉ có năm lá, chán òm, mà cũng tốn thời gian nữa.
Chơi ma sói thì số người vừa đẹp... nhưng chơi bình thường thì tốn thời gian lắm. Mà chắc cũng nhiều người chưa chơi bao giờ. Tôi cũng chưa từng chơi ngoài đời thật nữa.
Nếu là board game thì có vài loại chơi được trên mười người...
"À, tình cờ là, tôi có mang theo."
Thì ra có người mang theo à... Chuẩn bị kỹ càng ghê.
Sakai lục lọi trong cặp táp, lôi ra một thứ.
"Trò 'Ai giỏi hơn, lên giường nhận điểm' đây ạ."
Lần đầu nghe luôn đó. Mà chuẩn bị kỹ càng ghê.
Hình như trò này là của công ty AroLight.
"Để tôi giải thích. Cái này là... à phải rồi. Điểm trung bình học kỳ hai của Tekiba là bao nhiêu điểm? Đặt câu hỏi như vậy đó."
"Này. Cậu định đem điểm trung bình của tôi ra bêu rếu đó hả!?"
Tekiba phản đối nhưng Sakai lơ luôn.
"Rồi mọi người sẽ đưa ra con số. 20 điểm hay 30 điểm chẳng hạn."
"Không thấp đến thế đâu! Bọn khốn, ai cũng nghĩ điểm trung bình của tôi tệ lắm hả..."
Lại lơ nữa. Mọi người cũng không để ý luôn.
"Người đưa ra con số gần với điểm trung bình nhất sẽ thắng. Người đưa ra con số cao nhất hoặc thấp nhất sẽ bị trừ điểm."
"Nói cách khác, là trò gợi ra đáp án có giá trị mơ hồ, rồi người nào đoán đúng giá trị trung bình... gần với giá trị trung tâm nhất sẽ thắng?"
"Đúng vậy. Vậy nên những câu hỏi kiểu '1 cộng 1 bằng mấy?' sẽ không phù hợp."
"Ra là vậy... Với ví dụ lúc nãy, đáp án của chính Tekiba cũng không đáng tin cậy à?"
Kotoko gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
"Đúng vậy."
Tức là, đây là trò đọc bầu không khí và suy nghĩ của người khác.
Kotoko chắc sẽ đánh giá thấp số tiền cần thiết cho việc tự nấu ăn, còn Yuka có vẻ sẽ ghi cao giá của mì ly ăn liền lên thì phải. Dự đoán giá trị mà mọi người sẽ viết, rồi tìm ra điểm trung gian.
"Dù nói là vậy, nhưng đây là một trò chơi giao tiếp để mọi người cùng nhau vui vẻ thôi. Cứ thoải mái chơi nhé."
Sakai mắt sáng rực, lấy ra giấy nháp và bút bi cho từng người.
"Trong trò chơi có sẵn tập hợp các câu hỏi ví dụ, nhưng như vậy thì hơi chán. Nhân cơ hội này, mỗi người hãy viết ra một câu hỏi muốn hỏi mọi người đi. Đừng ghi tên của mình vào. Như vậy thì có thể đưa ra cả những câu hỏi tế nhị."
Uchida ghé tai thì thầm với Sakai.
"...Ví dụ như câu 'Ngực của Hatsushiba... là... bao nhiêu?' chẳng hạn?"
"Ừm. Nhưng, tôi không đảm bảo tính mạng cho cậu đâu nhé."
Tôi nghe thấy tên Yuka rồi đó. Cậu định làm ra câu hỏi kiểu gì vậy? Tôi không sao là được.
Mỗi người nhận giấy, rồi viết câu hỏi lên đó. Phải viết sao cho không ai nhận ra chữ của mình mới được.
"...Được rồi. Tất cả các câu hỏi đã ở trong túi vải này rồi. Giờ chúng ta sẽ chọn ngẫu nhiên. Mọi người đã có giấy và bút để viết câu trả lời chưa?"
Mọi người gật đầu, trò chơi bắt đầu.
"Vậy thì, Hatsushiba. Cậu hãy chọn một tờ giấy từ trong túi, rồi đọc câu hỏi lên đi."
"Okê la. Chọn cái nào đây ta~"
Yuka lấy một tờ giấy ra khỏi túi, rồi mở ra.
Và, khẽ cười gượng.
Chuyện gì đây ta?
"Kiểu này à... Được thôi. Tớ xin phép nhé: 'Số ngày trung bình từ khi yêu nhau đến khi... hôn nhau là bao nhiêu ngày?' "
Căn phòng bỗng chìm vào bầu không khí kỳ lạ.
Câu hỏi này cũng tế nhị đó chứ...
Mỗi người bắt đầu viết câu trả lời. Câu hỏi này thì không biết ai viết, nhưng câu trả lời của mọi người sẽ bị phơi bày hết đó nha... Xem ai là dân chơi, ai là người nghiêm túc.
"Vậy thì, chúng ta sẽ trả lời theo chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ Hatsushiba nhé."
"Ê~. Bắt đầu từ Yuka hả? Hết cách thôi..."
Trên tờ giấy của Yuka ghi số 90. Mọi người đều thở ra đầy ẩn ý. Đặc biệt là đám con trai.
"Tiếp theo, đến tớ nha~", Ibu ghi số 30. Sae ghi 180. Kotoko ghi 100. Nishihara ghi 80.
Đến lượt đám con trai trả lời.
Tozaki ghi 25. Sakai ghi 20. Tekiba ghi 7. Mikamoto ghi 35. Uchida ghi 60.
...Nhìn chung thì đám con gái ghi dài, còn đám con trai ghi ngắn nhỉ? Không phải do giới tính mà là do tính cách nhỉ.
Và, tôi ghi số 40. Không phải là tôi thực sự nghĩ như vậy. Tôi chỉ tính xem mọi người sẽ nhắm đến con số nào thôi.
Sắp xếp lại câu trả lời của mọi người thì thành thứ tự như sau: Tekiba → Sakai → Tozaki → Ibu → Mikamoto → tôi → Uchida → Nishihara → Yuka → Kotoko → Sae. Tôi ở giữa, có điểm nè.
Nhưng, điểm trong trò chơi này chỉ là thứ yếu thôi.
Điều quan trọng là, cuộc trò chuyện sau đó.
"Ê, mấy cậu con trai, ngắn quá đó? Đặc biệt là Tekiba."
Cô lớp trưởng Sae cau mày nói.
Cái kiểu trần trụi này... Theo một nghĩa nào đó thì cũng có người bộc lộ cảm xúc thật của mình đó chứ.
"Ê~. Mấy bộ phim drama hay có cảnh gặp nhau là hôn liền rồi còn gì! Một tuần đã là quá dài rồi đó!"
"Đừng có đánh đồng thực tế với phim chứ!"
"Cậu bảo tớ, người còn ngốc hơn cả Suwama á!?"
"Ê~! Tekiba đáng ghét!"
Việc chỉ trích qua lại đáp án của nhau chắc là vui lắm đây.
"Mà, lớp trưởng ghi dài quá đó. Phải đợi tận nửa năm mới được hôn à!?"
"Tôi không phải là loại con gái dễ dãi đâu."
Tôi thấy Mikamoto hơi co rúm mặt mày khi nghe cuộc hội thoại giữa Tekiba và lớp trưởng.
Khổ thân cậu quá, Mikamoto.
"Nhưng, cũng có sự khác biệt nhỉ. Tớ không ngờ kết quả lại thế này luôn đó."
Yuka cảm khái nói. Đôi mắt cô ấy hướng về phía câu trả lời của tôi.
Nhìn kỹ thì Kotoko cũng đang nhìn chằm chằm vào con số 40 của tôi.
Chỉ là con số để thắng thôi mà. Không phải là tôi nghĩ như vậy đâu nhé.
Tôi phân chia điểm số, rồi đến câu hỏi tiếp theo.
"Vậy thì, đến lượt Tozaki lấy và đọc câu hỏi đi."
"Ok. Cứ giao cho tao."
Được Sakai khuyến khích, Tozaki bốc một tờ giấy lên.
Nhìn nội dung xong, mặt hắn ta co rúm lại. Vừa cay đắng vừa ngại ngùng.
"Này... Tao không muốn bị giết đâu đấy."
"Câu hỏi là tuyệt đối. Mau đọc đi."
Tozaki mím môi lại, như vừa ăn phải trái mơ muối siêu chua vậy.
Bằng giọng run rẩy, hắn đọc:
"Ngực của, Hatsushiba... là bao nhiêu cm?"
Yuka nghe vậy thì nghiêng đầu.
"Không nghe rõ gì hết à!"
Uchida lên tiếng. Đúng là không nghe rõ thật.
Nhưng, dù sao thì tôi cũng có thể tưởng tượng được. Cả diễn biến sau đó nữa.
"A, tôi hiểu rồi! Ngực của Hatsushiba là bao nhiêu cm, phải không!"
Nói thẳng luôn kìa.
Đám con trai vỗ tay hoan hô. Đám con gái lập tức phản đối kịch liệt. Chuyện đương nhiên thôi.
"Này, đừng có hỏi mấy chuyện đó nữa chứ?"
"Đúng đó. Làm vậy có hơi quá không?"
Yuka khoanh tay che ngực, Kotoko cũng tiến lên bảo vệ Yuka. Như công chúa và hiệp sĩ vậy.
"Những câu hỏi trái với thuần phong mỹ tục xin được bác bỏ."
Lớp trưởng xé toạc tờ giấy, giữ vững thuần phong mỹ tục.
Và, Uchida hạ thấp lông mày xuống, tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc. Chắc là tên hạ nhân này rồi.
"Vậy, đến lượt tớ đọc câu hỏi nha~: 'Sắp đến Valentine rồi, các cậu định bỏ ra bao nhiêu tiền cho một thanh chocolate nghĩa vụ?' "
Ra là vậy. Kiểu này thì chắc là con gái viết câu hỏi rồi.
Và, trong khi đám con gái ghi 50 yên hay 100 yên thì Tozaki lại ghi 1000 yên, cả đám cười lăn lộn.
"Đừng có mơ mộng nữa! Không ai tặng chocolate nghĩa vụ cao cấp như vậy đâu!"
Yuka vừa cười vừa chỉ trích.
"Không, tao nghĩ để phù hợp với điểm trung bình trong trò chơi thì...!"
Tozaki cố biện minh. Nhưng, nếu chỉ xét về trò chơi thì người ta sẽ nghĩ đến chocolate Tirol các kiểu chứ nhỉ?
"Vậy, đến lượt tớ đọc câu hỏi nè. Ê: 'Khi người yêu không liên lạc, cậu sẽ bắt đầu nghi ngờ người ta ngoại tình từ ngày thứ mấy?'"
Tekiba đọc câu hỏi.
Trước câu hỏi này, đám con trai trả lời khoảng hai tuần. Còn đám con gái trả lời khoảng ba ngày.
"Ê, con gái trả lời ngắn quá đó? Mà lớp trưởng nghi ngờ ngoại tình chỉ sau một ngày thôi á?"
"Tại tụi mình quyết định là nếu có người yêu thì phải liên lạc với nhau mỗi ngày mà."
Người ghi thời gian dài nhất trong đám con trai là Mikamoto. Một tháng luôn.
Khoảng cách nhận thức lớn vậy... Hai người có ổn không vậy?
Sau đó cũng có nhiều câu hỏi khác được đưa ra.
Từ câu hỏi hòa bình kiểu "Giá trung bình của quần áo khi đi mua là bao nhiêu?" đến câu hỏi nguy hiểm kiểu "Mỗi lần hẹn hò tốn bao nhiêu tiền?" và cả câu hỏi "Số tiền dùng để tặng quà sinh nhật cho người khác giới là bao nhiêu?".
Ai nấy đều phơi bày, hoặc bị phơi bày, sở thích cá nhân của mình.
Trò chơi thật đáng sợ. Mọi người quên mất rằng đây chỉ là trò chơi mà tuôn hết cả lòng mình ra.
Khi Kotoko ghi số 0 cho câu hỏi "Mỗi lần hẹn hò tốn bao nhiêu tiền?" thì cô ấy đã bị đám con gái liếc xéo dữ lắm. Nhưng mà, chuyện đó đâu liên quan đến tôi.
Trò chơi náo nhiệt hơn tôi tưởng rất nhiều, khi vấn đề lặp lại một vòng, điện thoại của ai đó reo lên.
"A, hết giờ rồi. 10 giờ nhanh thật đó~"
Có vẻ là điện thoại của Yuka. Cô ấy cài giờ cẩn thận để còn về phòng.
Trước giờ đi ngủ một tiếng, mọi người phải về phòng.
"A~. Vui quá trời quá đất. Vậy nha."
Kotoko cũng có vẻ hài lòng. Chắc là cười nhiều quá nên mắt hơi rơm rớm. Cô ấy vui là tốt rồi. Chắc trước giờ cũng chưa từng có trải nghiệm như này.
"Mai gặp lại nha~"
"A~, muốn chơi thêm chút nữa mà~"
"Tại, tại quy định mà. Đành chịu thôi, Ibu-san à."
Đám con gái từ từ đứng dậy, bầu không khí tươi đẹp trong phòng con trai cũng tan biến.
"A~, cuối cùng thì chẳng ai phải chịu phạt gì cả."
Tekiba thở dài nói, Sakai cũng nhún vai bất lực.
"Không khí không cho phép mà. Về chuyện phạt thì chỉ nên thực hiện khi có sự đồng ý của đối phương thôi. Nếu đối phương không thân thiết, hãy dừng lại ngay khi người ta tỏ vẻ không thích. Tôi không muốn bị con gái ghét đâu, nếu bị họ bơ thì có khi tôi phải bỏ học luôn đó!"
Quyết tâm cao vậy cơ à. Lúc Yuka vạch trần chuyện tôi chơi eroge, tôi cũng tưởng đời mình tan rồi chứ.
Mà, tôi đã ghét bị phạt, mà có ai ngăn lại đâu.
Mà thôi, trong trò chơi này thì việc bộc lộ sở thích cá nhân cũng xem như là hình phạt rồi.
Nhưng, tôi không cam tâm vì mình đã là người đứng đầu mà chẳng được gì cả.
"Đã vậy, tôi cũng muốn ra lệnh."
"À, Shingu là người đứng đầu à. Mà, cậu định ra lệnh cái gì?"
Tozaki nghi ngờ hỏi.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh để tìm ý tưởng, Mikamoto với vẻ mặt khó xử đang đứng ngay bên cạnh. Cậu ta đang mở điện thoại, tìm kiếm phương pháp để không bị con gái nghi ngờ ngoại tình.
...Được rồi. Mục tiêu đã được quyết định.
"Tôi muốn Mikamoto đưa ra một quyết định quan trọng."
"Hả?"
Có vẻ như đề xuất của tôi quá bất ngờ, Mikamoto tròn mắt ngạc nhiên.
"Hay là, cậu thổ lộ với Sae đi?"
Tôi vừa nói thì Sakai và mọi người đồng ý ngay.
"Đúng vậy. Shingu nói hay đó", "Trong khi bản thân thì chẳng quyết đoán gì."
Cái chuyện đưa chuyện của mình lên bàn cân thì thôi đi, Mikamoto đã biết là mình thích Sae rồi thì được chứ gì.
Còn tôi thì vẫn chưa biết gì cả. Xin lỗi nhưng tôi sẽ biện minh như vậy.
"Không không không. Chuyện, thổ lộ thì... có lẽ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp."
"Vậy thì, khi nào mới là thời điểm thích hợp?"
Mikamoto câm nín trước lời chỉ trích của Sakai. Chỉ trích sắc bén ghê. Đúng là việc cân nhắc khi nào thì mới là thời điểm thích hợp chẳng giải quyết được gì cả.
Nhưng, Mikamoto vẫn còn do dự, ấp a ấp úng.
"Đúng là không quyết đoán gì cả."
"Im đi."
Mikamoto thở dài, đáp lại lời bất lực của Tozaki.
"Ơ kìa, người ta nói là đang chờ đó nha."
Bỗng nhiên, Tekiba vừa nhìn điện thoại vừa nói một điều kỳ lạ.
"Hả? Cậu nói gì vậy?"
"Đó."
Tekiba đưa màn hình điện thoại ra.
Có vẻ như cậu ta đã gửi tin nhắn cho Sae.
Nội dung tin nhắn:
"Bây giờ Mikamoto sẽ qua phòng bên đó đó nha."
Bên dưới là tin nhắn ngắn gọn của Sae:
"Tớ biết rồi."
"Ô, ô, ô, cậu, cậu đang làm cái gì vậy hả!"
Mặt mày Mikamoto trắng bệch, gào lên.
Cậu ta hoàn toàn hoảng loạn.
Ánh mắt đảo liên hồi, mồ hôi lạnh toát ra, miệng thì run rẩy.
"Nếu không làm vậy thì cậu sẽ không chịu hành động đâu."
"Im đi im đi! Gửi tin nhắn bảo là nói dối đi! Không, thôi đi! Đưa điện thoại đây! Để tôi gửi!"
"Không chịu đâu nhé~. Này, Uchida, chuyền nè~"
Điện thoại của Tekiba bay đến chỗ Uchida, cậu ta bắt được gọn gàng.
"Nếu không thì tụi này sẽ nâng độ khó lên chút đó nha. Ví dụ như ngậm hoa hồng chẳng hạn."
"Này, bỏ đi tên ngốc!"
Nhưng, Tekiba và Uchida huýt sáo, từ chối.
Sakai nắm lấy vai Mikamoto.
"Nếu cậu không muốn, cậu có thể gửi tin nhắn bằng điện thoại của mình. Mà thôi, tôi không nghĩ Mikamoto lại hèn nhát như vậy đâu."
"Sakai... đồ, đồ khốn!"
Khéo léo quá. Kích lòng tự trọng của cậu ta, chặn hết đường lui.
Thế này thì, Mikamoto chỉ còn cách xông lên thôi. Gửi tin nhắn bảo là không đến thì sẽ mất mặt đàn ông. Mà không đến thật thì là thất hứa.
Tuy việc này bắt nguồn từ lời nói của tôi, nhưng mà... vòng vây ác độc thật. Tôi phải tuyệt đối tránh để mấy tên này liên quan đến vấn đề của mình.
" " " "Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên!" " " "
Đại hợp xướng. Chẳng khác nào bắt nạt cả.
Chỉ là, mặt Mikamoto đỏ bừng, nhưng không hề có dấu hiệu thực sự muốn từ chối. Chắc là ba tên kia hiểu chuyện đó. Tozaki cũng hùa theo luôn.
Nếu tôi và mấy người khác mà tiên phong làm việc này thì có lẽ sẽ chọn sai thời điểm, tạo ra bầu không khí kỳ quặc cho xem.
"Tôi, tôi biết rồi! Tôi đi là được chứ gì!... Nhưng mà, giờ hơn 10 giờ rồi mà. Muốn đến phòng người ta thì phải làm sao?"
"Hmm. Lại dùng đến thủ đoạn cưỡng ép à? Hoặc là, thực hiện nhiệm vụ lén lút?"
Sakai tỏ vẻ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén. Xin tha cho.
"Làm sao mà được chứ. Lần tới mà còn làm vậy nữa thì có khi bị đuổi học đó."
"Ưm. Thật là khó sống."
Không, như vậy mới bình thường đó!?
Rồi, như thể để tìm kiếm câu trả lời, Tekiba nhìn về phía tôi.
"Vậy, phải làm sao đây, Shingu?"
"Chỉ còn cách đường đường chính chính đi đến, rồi xin phép thôi."
"Cậu làm được không đó..."
Chuyện đó thì tôi không biết. Không được thì đến lúc đó tính sau.
Ít nhất là không thể xông lên một cách thiếu suy nghĩ như hôm qua được. Chỉ là hành vi lỗ mãng thôi.
Vẫn còn thời gian trước giờ ngủ. Nếu vậy thì nên đối thoại để được cho phép. Dù đối phương là giáo viên thì cũng không cần phải sợ hãi.
"Đi thôi. Dù sao thì tôi cũng sẽ giải thích cho cậu."
Tôi vừa đứng dậy đi về phía cửa thì mọi người cũng đi theo luôn. Chúng tôi ra khỏi phòng.
Trước khi lên tầng năm, chúng tôi đến chỗ giáo viên đang giám sát phía nam để xin phép.
"Có việc gì?"
...Vừa thấy giáo viên trực là Tadoroko và Murakami thì đã thấy vận đen rồi.
"Gì chứ, mấy người lại bày trò quỷ quái gì nữa đấy à."
"Không phải ạ."
Ánh mắt của Murakami thật nghiêm khắc. Tại hôm qua chúng tôi bày trò làm chuông điện thoại vang lên để dụ cô ấy ra mà. Sau đó còn bị cô ấy nói móc mỉa đến phát ngán nữa chứ.
Sáu người chúng tôi chắc chắn có tên trong danh sách đen của Phong Thần. Có khi tôi còn ở vị trí cao nhất ấy chứ. Phát ngán thật.
"Hôm nay chúng tôi xin phép một cách đường đường chính chính... mà nói đúng hơn là, người có việc không phải là tôi."
Tôi vừa hướng ánh mắt về phía Mikamoto thì cậu ta liền bước lên một bước.
"E, em có chuyện muốn nói với lớp trưởng lớp em ạ."
Cậu ta cố gắng chịu đựng ánh mắt sắc như dao của Phong Thần, lễ phép nói.
Nhưng, cậu ta nói là "lớp trưởng lớp em" thay vì "Sae" thì có vẻ như là cậu ta đang có ý định trốn tránh rồi. Như kiểu là có việc công ấy.
"Chuyện gì. Tùy theo nội dung mà cho phép."
Tadoroko khẽ thở dài.
"K, không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng em vẫn muốn nói với cô ấy vào hôm nay. 10 phút... à không, 5 phút thôi ạ."
Murakami bực bội tặc lưỡi.
"Nếu không phải chuyện quan trọng thì cứ gửi email. Hoặc là để ngày mai đi. Tôi không nghĩ là cần phải nói hôm nay đâu."
"N, nhưng mà..."
"Với lại, tụ tập thêm 5 người khác nữa thì không đáng tin cho lắm."
Chúng tôi cũng bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Tại nếu không có chúng tôi thì chắc Mikamoto cũng chẳng chịu hành động.
Cứ tranh thủ bênh vực cho cậu ta một tiếng đã.
"Chúng tôi chỉ là người chứng kiến thôi ạ. Dù sao thì ở gần nhau mà lại gọi điện thoại để nói chuyện quan trọng thì thất lễ lắm ạ? Với lại, 'đừng trì hoãn những việc có thể làm hôm nay đến ngày mai' là điều mà các thầy cô vẫn luôn nhắc nhở mà."
"Ngụy biện...!"
À ha, đúng là ngụy biện thật.
Nhưng, nếu nói vậy thì chuyện không cho phép giao lưu nam nữ chỉ trong 10 phút cũng kỳ quặc đó chứ.
Dù sao thì vẫn còn thời gian trước giờ đi ngủ, với cả, có cho phép thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì tồi tệ đến mức các thầy cô phải lo sợ đâu.
Tôi nghĩ là việc vi phạm quy tắc là sai, nhưng nếu bản thân quy tắc đó không hợp lý thì người ta có quyền phản đối. Trong một thế giới cho phép tự do mà còn không được phản đối thì chỉ là sự lười biếng muốn tránh những chuyện phiền phức thôi.
"Được thôi. Nhưng, đừng có gây ồn ào đó."
"Ta, Tadoroko-kun!?"
"Việc trói buộc học sinh một cách vô cớ cũng không tốt. Việc kìm kẹp quá mức sẽ gây ra phản ứng ngược. Nếu cần thiết thì nên cho phép."
"N, nhưng mà..."
"Nếu các giáo viên nữ không đồng ý thì hãy ngoan ngoãn quay về."
Murakami không nói thêm gì nữa.
Tadoroko giật giật cằm, ra hiệu cho chúng tôi đi.
Chúng tôi cảm kích, lên cầu thang để đến tầng năm.
"Không ngờ Tadoroko lại cho phép đó."
Tekiba nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một vu nữ đang khuyên can Lôi Thần. Đó là cháu gái à, nên phải nhìn bên đó rồi run rẩy kìa. Cô bé đó là vu nữ thực thụ đó. Lôi Thần hết thời rồi.
"Chắc là vì đây là chuyến du lịch, nên các thầy cô cũng nới lỏng hơn thôi. Với lại, đây mới chỉ là cửa ải đầu tiên thôi mà."
"Mà phải có người trực ở tầng năm nữa chứ... mong là không phải là Tokuko-san."
Chúng tôi lên tầng năm, nhìn giáo viên trực──.
"A, mọi người, có chuyện gì vậy ạ? Đến giờ này mà còn đến đây là phạm luật đó nha."
"Ơ kìa, lại là mấy đứa sao. Nhưng trông hôm nay không lén lút như mọi khi nhỉ."
Thầy Oohara và chị Kiriko! May mắn quá.
"Này, giải thích đi!"
Tôi vỗ lưng Sanbon, đẩy cậu ta lên phía trước.
Khi tôi giải thích rằng muốn nói chuyện với lớp trưởng, thầy Oohara hơi nhăn mặt.
"Sáu người định đi sao?"
"Tụi em chỉ đi kèm thôi ạ. Chỉ cần Sanbon đi là được rồi."
Theo sau lời tôi,
"Tụi em chỉ cần đợi ở đây cũng được."
"À thì, để Sanbon không chạy trốn ấy mà..."
"Cổ vũ đó mà, cổ vũ!"
Sakai, Uchida, Tekima cũng hùa theo giải thích.
"Xin thầy cho Sanbon năm phút thôi ạ."
Tiếp lời bọn họ, Tozaki cũng bổ sung.
"Ừm..."
Thầy Oohara vẫn còn đang băn khoăn, nhưng rồi,
"Ra vậy..."
Chị Kiriko đứng cạnh đó, gật đầu như thể đã hiểu ra điều gì đó.
"Thôi được, nếu đã nói đến mức này thì chắc là không sao đâu."
"Thật sự không sao chứ..."
"Năm phút thôi thì có sao đâu nhỉ? Đâu có làm được gì ghê gớm đâu. Hơn nữa, học sinh thì phải được tận hưởng tuổi trẻ chứ!"
Chị Kiriko đây là đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Có lẽ vì vậy mà chị ấy mới tha cho.
Còn thầy Oohara thì vẫn hơi bối rối.
Sau một lúc suy nghĩ, thầy Oohara nở một nụ cười nhẹ nhõm như thể đành chịu,
"Thôi được rồi. Lần này tôi sẽ bỏ qua."
Thế là thầy đã cho phép.
"A, cảm ơn thầy ạ!"
Sanbon cúi đầu, lập tức Sakai và mấy đứa khác đồng loạt vỗ lưng Sanbon.
"Này, đi đi, chàng trai đào hoa." "Cứ lao vào rồi tan xương đi chứ!" "Đi nhanh lên!"
Được đưa đẩy, Sanbon liền đi về phía phòng của Kotoko và mọi người.
Từ đây chắc chắn không thể nghe thấy tiếng nói chuyện được.
"Chị đã hiểu ý tụi em rồi sao?"
Tôi thì thầm hỏi, chị Kiriko vui vẻ cười.
"À, chị cũng là giáo viên mà. Đương nhiên sẽ đoán được tụi em muốn làm gì chứ."
"Cảm ơn, chị Kiriko."
"Ở đây phải gọi là cô Ogaya chứ!"
Đã lâu lắm rồi mới có màn đối đáp như thế này.
Sau đó, tôi hé đầu một chút ra khỏi tường, lén nhìn Sanbon.
Đúng lúc đó, Hosoe vừa mới bước ra ngoài.
Dù không nghe thấy tiếng nói, nhưng cả hai đều đỏ bừng mặt.
Có thể thấy rõ sự rạo rực của tuổi trẻ.
Và rồi...
Môi của hai người ngừng động đậy.
Trong chốc lát, họ vẫn đứng yên như thế... rồi Hosoe khẽ gật đầu.
Ngay khoảnh khắc đó...
"Yesssssss!"
Dù đã nửa đêm, nhưng tiếng reo hò của Sanbon vẫn vang lên như thể cậu ta muốn rải khắp niềm vui của mình.
Tiếng hét lớn làm mọi người hơi náo loạn một chút, Sanbon bị thầy Oohara mắng cho mấy câu, nhưng có lẽ không thể giấu được niềm hạnh phúc, mặt cậu ta vẫn tươi rói.
Ngay cả khi về phòng, vẻ mặt cậu ta vẫn còn đờ đẫn vì hạnh phúc.
"Cái thằng có người yêu này!"
Sanbon bị Uchida vật xuống bằng đòn Romero Special. Sao mà thằng cha này ra đòn đẹp thế nhỉ?
"Á đau! Đau quá!"
"Nói thế mà vẫn cười toe toét kìa!"
Tekima vừa nói vừa cù vào bụng Sanbon đang không phòng bị.
"Khoan, đừng mà! Ú hí hí hí hí!"
Ngay lập tức, Sakai không nói gì mà bổ một cú chặt tay vào mặt Sanbon.
"Chúc mừng nhé!! Nguyền rủa── à không. Chúc phúc cho mày!"
Đúng là cảnh tượng địa ngục. Lần nữa mà để mấy bạn nữ nhìn thấy thì lại bị hiểu lầm mất thôi.
Thế nhưng nụ cười của Sanbon vẫn không tắt.
Dù bị làm gì, cậu ta cũng không hề tỏ ra khó chịu.
"Có vui không?"
Tôi hỏi Sanbon vẫn đang bị giữ trong thế kẹp.
"Đương nhiên rồi. Hosoe giờ là của mình độc quyền mà. Vui ơi là vui luôn, không gì sánh bằng! ...Á á á á á!"
Hiểu thì có vẻ hiểu, mà không hiểu thì cũng có vẻ không hiểu.
Niềm vui của Sanbon, tôi thật sự không cảm nhận được rõ ràng cho lắm.
Tuy nhiên.
Nhìn Sanbon, tôi không hề cảm thấy khó chịu.
Mà ngược lại, tôi cũng cảm thấy vui lây là điều chắc chắn.
Đã quá mười một giờ đêm, giờ đi ngủ, chúng tôi trải nệm và leo lên giường.
Đây là lần đầu tiên bốn tên ngốc này đi ngủ đúng giờ.
Chắc là mệt lắm hay sao mà ba đứa đã ngay lập tức bắt đầu ngáy khò khò.
Vì tiếng ngáy đó mà tôi hơi khó ngủ. Đặc biệt là tiếng ngáy của Uchida thật kinh khủng. Đến mức có thể được xếp vào loại ô nhiễm tiếng ồn cũng không có gì lạ. Lúc đầu, tôi còn tưởng tại sao giờ này lại có ai đó đang hút bụi chứ.
"Trời ơi..."
Tôi rời khỏi nệm.
Khẽ mở cửa shoji, tôi ngồi xuống chiếc ghế đặt ở khu vực cạnh cửa sổ.
Thì ra, ở đó đã có một người khác – Sanbon cũng đang ở đó.
"Sanbon cũng chưa ngủ à?"
"Ờ thì. Tiếng ngáy của Uchida ghê quá... Với cả, tao vẫn còn đang hưng phấn nên không ngủ được."
Vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc.
...Khi nào mình có bạn gái, liệu mình có thể hạnh phúc như thế không nhỉ?
"Tao nghĩ nếu mày muốn trải nghiệm cảm giác này thì có thể làm được ngay thôi."
"Ý mày là sao?"
"Mày cứ hẹn hò với Ayame là được rồi."
"Không, cái đó thì..."
Tôi không thể nói thẳng thừng là "vì tôi từ chối con gái ba chiều" được.
"Hồi còn luyện tập Romeo và Juliet chung, tao thấy Ayame cũng chu đáo, là một người tốt đó chứ."
"Chuyện đó thì tao biết thừa rồi."
Chuyện đó thì tôi biết trăm phần trăm rồi. Không cần Sanbon phải nói.
"Vậy, mày không hài lòng ở điểm nào?"
"Không phải là không hài lòng."
Lý tưởng của tôi là hai chiều, còn Kotoko thì là ba chiều.
Không chỉ khác biệt về quốc tịch, chủng tộc, mà chỉ khác nhau về chiều không gian thôi.
"Thành thật mà nói, tao nghĩ nếu mày đóng vai Romeo thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều. Dù cuối cùng xảy ra sự cố nên kết thúc như vậy, nhưng cảnh hôn cuối cùng thì cũng không cần phải diễn thật mà."
"Đừng nói vớ vẩn. Ai lại diễn cảnh hôn thật trong vở kịch của lớp chứ."
Chắc chắn sẽ bị giáo viên chất vấn rồi dừng lại cho xem.
"Nhưng mà, nếu là tao, mà con bé mình thích đóng vai nữ chính với thằng con trai khác, tao sẽ ghen lắm đó."
"Không, nên là, tao không thích..."
...Nhưng, liệu cái cảm giác lúc đó của mình có phải là ghen không nhỉ?
Tôi chắc chắn là đã cảm thấy khó chịu khi Sanbon và Kotoko quấn quýt bên nhau.
"Thôi được rồi, tao sẽ dừng ở đây thôi. Chắc mày cũng có lý do riêng mà."
"...Cứ vậy đi."
Thật sự mà nói, tình yêu là một thứ phức tạp.
Người ta nói nó giống như sự hưng phấn khi chiến đấu, mà suy cho cùng, nếu bắt đầu nghĩ rằng nó chỉ là những tín hiệu điện thì... đúng là một hành vi vô nghĩa.
Tôi thở dài một hơi như để xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, Sanbon khẽ run lên.
"Trời, lạnh quá. Ban ngày thì không đến nỗi nào mà."
"Ừ, đúng vậy."
"...Ơ, kìa?"
Sanbon nhìn ra ngoài, nheo mắt lại.
"Tuyết đang rơi thì phải?"
"Nói điêu. Dự báo thời tiết ngày mai là trời nắng mà."
Dù nghi ngờ, tôi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mới đầu không nhận ra ngay, nhưng quả thật có những vật thể màu trắng lác đác rơi xuống.
Hơn nữa, chúng càng lúc càng dày đặc. Chẳng mấy chốc, những bông tuyết đã chất chồng lên khung cửa sổ.
Việc khung cảnh bên ngoài cửa sổ bị bao phủ bởi màu trắng chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Ở Nara cũng có tuyết rơi nhỉ. Cứ tưởng ở đây ít khi có tuyết chứ."
Hơi thở của Sanbon trắng xóa.
Nhiệt độ trong phòng đã tắt điều hòa, dường như cũng đang giảm dần theo tuyết rơi.
"Với cái đà này, chắc sẽ có tuyết đọng đấy nhỉ."
Tôi lẩm bẩm như nói với chính mình, Sanbon gật đầu.
"...Họ bảo đây là trận bão tuyết lớn nhất trong vài năm qua đó."
Sanbon vừa nhìn điện thoại vừa thì thầm.