Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 10 - 第四章

Xin hãy thứ lỗi cho sự bốc đồng này của tôi!

Chuyến dã ngoại học đường năm ngày bốn đêm, đây là đêm cuối cùng.

Giờ ngủ đã qua lâu, mọi người đều chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ mình tôi vẫn thao thức.

Hôm nay... hay đúng hơn là hôm qua nhỉ. Dù mọi chuyện có suôn sẻ hay không thì tôi nghĩ Kotoko (Kotoko) không hề có chút phàn nàn nào về quãng thời gian hai đứa đi cùng nhau.

Nhìn vẻ mặt thì chắc hẳn em ấy đã rất vui.

Vậy thì...

“Ơ... à... ừm...”

Vẻ mặt của Kotoko lúc đó cứ ám ảnh lấy tôi, chẳng thể nào quên được.

Chỉ trong thoáng chốc, em ấy đã nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ bối rối.

Khuôn mặt đó, rốt cuộc là sao nhỉ...

Dù biết có nghĩ thế nào cũng chẳng ra, thế mà đầu óc tôi vẫn cứ loanh quanh trong mê cung suy nghĩ.

Lạc lối thế này thật vô ích.

Hàng tá giả thuyết cứ liên tục hiện ra, nhưng không có thông tin thì làm sao tìm được câu trả lời đây...

Nhưng, chính vì tôi không thể hiểu được cảm xúc của Kotoko trong những chuyện như thế này nên tôi mới vô dụng phải không?

“Gà gà gà gà gà... Goooo...ooh...”

Tiếng ngáy của Uchida (Uchida) vẫn khủng khiếp như thường lệ.

Phiền não đã chồng chất, nay lại thêm tiếng ồn.

Bảo tôi ngủ với tình cảnh này thì quả là bất khả thi.

Khi cùng phòng với người ngáy, cách duy nhất là phải ngủ trước khi họ ngủ say, thế mà...

“Haaiz...”

Tôi vô thức thở dài.

Tôi bật dậy, mang dép lê rồi đi ra ngoài.

Tự nhiên tôi có cảm giác muốn đi vệ sinh.

Việc không dùng toilet trong phòng mà ra ngoài toilet chung hoàn toàn chỉ là cái cớ, rằng xả nước trong phòng sẽ ồn ào đánh thức mọi người đang ngủ... Đằng nào thì tiếng ngáy cũng át hết tiếng nước chảy thôi.

Dù sao thì, tôi chỉ muốn tránh xa tiếng ngáy đó, và muốn ra khỏi chăn đi dạo một chút.

“Ưm...”

“Ô, Aomiya (Aramiya) sao lại ra ngoài giờ này?”

Thế là tôi bị cả hai vị giáo viên mà tôi không muốn gặp nhất trong chuyến đi này cùng lúc bắt gặp.

Đó là Raishin Tadokoro (Tadokoro) và Yasha Tokuko (Tokuko) - sensei.

Họ đang nói chuyện gì đó... nhưng tôi không nghe rõ nội dung.

“Đã qua giờ ngủ rồi. Cậu định đi đâu?”

Ánh mắt của thầy Tadokoro vẫn sắc như dao ngay cả trong đêm khuya.

Người này, chắc hẳn đã thức trắng đêm để đi cùng chúng tôi, vậy mà sắc mặt không hề thay đổi. Thầy là robot hay gì vậy trời?

“Toilet trong phòng đang có người dùng nên em ra ngoài toilet chung ạ.”

Tôi nói dối một chút. Nếu thành thật bảo là muốn đi dạo, chắc thầy chỉ bảo quay về thôi.

“...Được rồi. Nhanh lên đó.”

Thế là tôi đi thẳng vào toilet như đã nói, rồi vào buồng riêng và ngồi xuống bồn cầu.

Chắc ở đây không có hệ thống sưởi, cái lạnh tháng Giêng thấm vào da thịt. Nhưng có lẽ nhiệt độ như vậy lại giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn.

Dù tỉnh táo hơn thì cũng chẳng tìm ra câu trả lời...

“...Liệu có phải là Kotoko đang không hài lòng chuyện gì đó không nhỉ?”

Nhìn vẻ mặt thì không có vẻ là như vậy.

Nhưng đâu phải ai cũng có biểu cảm, lời nói và nội tâm đồng nhất. Dù có tự ý thức được hay không thì...

Cũng có khả năng Kotoko cố tình nói như vậy để giữ thể diện cho tôi.

Nếu là thế, tôi thấy hơi khó chịu, nhưng nếu giận thì lại giống như lần trước rồi.

Thôi, không nghĩ đến chuyện đó nữa. Chắc không phải vậy đâu.

“Ừm...”

Rốt cuộc, dù thay đổi môi trường thì những điều không hiểu vẫn không thể hiểu, tôi cứ thế đứng dậy mà không làm gì. Dù sao cũng xả nước, rửa tay rồi bước ra khỏi toilet.

Lúc này tôi rất muốn đi lại khắp khách sạn, nhưng đã bị thầy Tadokoro nhắc nhở rồi. Lại còn bị Tokuko-sensei nhìn thấy nữa, không thể gây thêm phiền phức để bị chú ý được.

Tốt nhất là từ từ quay về phòng.

“Sao lâu thế. Bị táo bón à?”

Khi tôi đi ngược đường cũ, Tokuko-sensei vẫn còn đứng ở hành lang.

“...Em đi mãi không ra được.”

(Trả lời cho nỗi băn khoăn của tôi)

“Ồ.”

Mà sao Tokuko-sensei lại ở tầng này nhỉ? Giáo viên nữ phải ở tầng nữ sinh chứ.

“Vậy thì em xin phép về phòng.”

“Khoan đã.”

Một giọng nói lạnh buốt sống lưng.

“Có chuyện gì ạ...?”

“Cô nghe nói cậu đã đi chơi cùng Kotoko-chan, đúng không?”

Cả người tôi như bị một nhát dao đâm xuyên tim.

Chết tiệt! Bị phát hiện rồi...!

“Cô không có ý định trách móc cậu về việc vi phạm nội quy đâu. Cô cũng đại khái đoán được lý do rồi. Vậy, cậu có biết được điều gì không?”

“...Em vẫn chưa hiểu rõ lắm ạ. Chỉ là em nghĩ mình đã bù đắp được cho lần trước thôi.”

“Thế là hai đứa đã ở bên nhau cả những ngày khác nữa à?”

...Đúng là rước họa vào thân.

Tokuko-sensei thở dài, gương mặt lộ vẻ ngán ngẩm.

“Trong chuyến đi học tập này thì khó mà được rồi.”

“Em rất lấy làm xấu hổ...”

Một kẻ đã hơn năm năm không chịu đối mặt với thực tế mà lại nghĩ có thể tìm ra câu trả lời trong năm ngày du lịch trường, quả là suy nghĩ quá ngây thơ.

Tốt hơn nên xem đây là một bài tập về nhà của cấp ba.

“Thế cậu có vẻ đang rất băn khoăn, chuyện này liên quan đến Kotoko-chan phải không?”

“Vâng, vâng, đúng là vậy ạ.”

“Vậy thì nói đi.”

“Dạ, không...”

“Nói đi?”

Tôi định từ chối, nhưng không thể cưỡng lại được nụ cười đáng sợ ấy, tôi đành phải trút hết những nỗi băn khoăn của mình.

Tôi đã kể rằng tôi nghĩ mình đã làm khá tốt, nhưng không hiểu sao Kotoko lại nhìn tôi với vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ.

Thế nhưng, Tokuko-sensei lắng nghe tôi mà không hề tức giận hay tỏ vẻ ngán ngẩm.

“Ra vậy... Lạ thật đấy, Kotoko-chan lại nói vòng vo như vậy.”

“Đúng vậy ạ. Em cũng ít khi thấy vậy.”

Có rất nhiều trường hợp em ấy cố gắng không nói ra điều gì đó.

Ví dụ như số điện thoại, hoặc cách xưng hô của hai đứa.

Nhưng em ấy thuộc tuýp người có gì nói nấy. Em ấy từng thành thật khuyên tôi dù có lo lắng rằng tôi và em ấy có thể cãi nhau về cách chơi game 18+.

Nếu không hài lòng thì em ấy hẳn đã nói ra rồi chứ.

“Thật tình, em không hiểu gì cả.”

“Thôi được rồi.”

“...Cô có biết manh mối gì không ạ?”

Tôi đành dẹp bỏ sĩ diện mà hỏi.

Lúc này, tôi chỉ muốn vớ được cọng rơm cứu mạng.

“Chuyện đó thì chỉ có người trong cuộc như cậu mới biết thôi. Cô đâu có được tiết lộ thông tin. Nếu cậu kể hết mọi chuyện đã xảy ra một cách cởi mở thì cô có thể hiểu được, nhưng cậu không thể nói hết được, đúng không?”

Đúng là vậy. Làm sao tôi có thể nói tuốt tuột mọi chuyện được.

Vả lại, dù có nói ra thì chuyện đó vẫn sẽ mang chủ quan của tôi.

Vấn đề là ý nghĩa biểu cảm của Kotoko lúc đó. Tôi nghĩ nói ra cảm nhận của mình cũng chẳng có ích gì mấy.

“Thế nhưng, lần này có lẽ cũng có một chút trách nhiệm của gia đình cô...”

Một từ ngữ xa lạ lọt vào tai tôi.

“Gia đình cô?”

Tôi không hiểu là chuyện gì, nhưng nếu là chuyện cá nhân của Tokuko-sensei thì hẳn cô ấy sẽ dùng từ "cá nhân tôi" chứ.

"Gia đình cô" thì...

“Gia đình cô có chuyện gì sao ạ?”

Khi tôi hỏi vậy, Tokuko-sensei lộ vẻ hơi khó chịu. Sợ thật!

Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“À, với cậu thì được. Tuy nhiên, cô không biết chuyện này có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến vụ việc lần này hay không. Hơn nữa, cậu không được nói cho ai khác biết đâu đấy.”

“Tất nhiên rồi ạ.”

Và rồi, Tokuko-sensei bắt đầu chậm rãi kể.

“Cậu biết là bố mẹ của bọn cô đã ly hôn rồi, phải không?”

Tôi gật đầu. Quả nhiên, "gia đình cô" là có ý đó.

“Bố cô ngày xưa từng lên kế hoạch đi du lịch Kyoto (Kyoto) và Nara (Nara).”

Đã lên kế hoạch.

Và Kotoko từng nói rằng đây là lần đầu tiên em ấy đến Kyoto và Nara.

Vậy thì...

“Đúng như cậu đoán, mọi chuyện tan tành vì vụ ly hôn.”

Thì ra là vậy.

“Cho nên, cô nghĩ em ấy vẫn còn suy nghĩ về Kyoto và Nara. Bố cô hay chụp ảnh lắm. Hồi đi chơi cả nhà, ông ấy nhất định sẽ chụp ảnh cả nhà, và Kotoko-chan đã xem album ảnh suốt trước khi đi.”

Tokuko-sensei kể với giọng hoài niệm và đầy cảm xúc.

Đôi mắt cô ấy hiền từ... Tôi hiểu rằng tình yêu cô ấy dành cho Kotoko là thật lòng.

“Liệu em ấy có đang... nhớ lại chuyện ly hôn không ạ?”

“Cô không thể nói là không.”

Kotoko cũng từng nói rằng đối với em ấy, chuyện ly hôn là một bước ngoặt, dù tốt hay xấu.

Việc trở thành học sinh hư, những lời đồn đại lan truyền.

Có thể nói đây là nguyên nhân sâu xa dẫn đến những sự việc đó.

Nhưng... liệu chuyện này có liên quan đến lần này không? Thực tế, ngày đầu tiên và ngày thứ hai, em ấy không hề lộ ra bất kỳ điều gì.

Nếu đó là biểu cảm nhớ lại chuyến đi bị hủy hoại vì ly hôn, thì tôi hoàn toàn không liên quan. Việc bảo tôi phải làm gì đó là điều không thể.

Tuy nhiên, vì Kotoko đã nhìn tôi với khuôn mặt như vậy, chắc hẳn có điều gì đó tôi có thể làm được.

Yuuka (Yuuka) cũng từng nói:

"Dù là cảnh vật, nhưng là cảnh vật lạ lẫm. Chưa từng thấy bao giờ. Kotoko lại rất tò mò, và sẽ rất hứng thú với những điều đó. Đặc biệt là bác của Kotoko từng đi nhiều nơi và cho Kotoko xem nhiều cảnh đẹp, nên ảnh hưởng đó chắc chắn rất lớn."

Vậy là, em ấy muốn nhìn thấy những cảnh vật lạ lẫm sao?

“Em không biết có nên hỏi hay không, nhưng... sao bố mẹ cô lại ly hôn ạ?”

Nghe vậy, Tokuko-sensei lộ vẻ nghi ngờ. Chắc chắn là vậy rồi.

“Hỏi chuyện đó để làm gì?”

“Nếu đó có thể là nỗi băn khoăn của em ấy, thì em muốn biết...”

“...Hừm?”

“Hơn nữa, có thể Kotoko nghĩ rằng đó là lỗi của mình...”

“Kotoko-chan đã nói vậy à?”

“Không có căn cứ cụ thể, nhưng em ấy nói có lẽ là như vậy...”

Nhưng tôi cũng hiểu được cảm giác của Kotoko.

Vì chưa được nghe lý do nên mọi chuyện vẫn còn là một ẩn số, và chính việc không được nghe lý do lại khiến tâm trạng em ấy bất an.

Có lẽ mọi người đang cố gắng nhường nhịn em ấy, sợ làm tổn thương em ấy.

Em ấy cũng là một người khá hay lo lắng mà.

“Không phải vậy đâu... có lẽ.”

Tokuko-sensei cau mày, tỏ vẻ suy nghĩ.

“Đáng tiếc là cô cũng không trực tiếp hỏi. Cô có thể đoán được, nhưng...”

Tuy nhiên, cô ấy không nói thêm lời nào nữa.

Ý là không định nói đến mức đó sao.

Tôi cũng không định cố ép hỏi. Chuyện đó không quan trọng.

“Vậy thì, cho phép em hỏi một điều thôi.”

“Chuyện gì?”

“Có phải là do ngoại tình, hay vấn đề tương tự không ạ?”

Nguyên nhân ly hôn phổ biến nhất là không hợp tính cách, nhưng tiếp theo đó là ngoại tình.

Vì từ đầu hai người vốn rất hòa thuận, nên tôi không nghĩ là do không hợp tính cách...

“Không phải. Bố cô là người đào hoa, nhưng lại một lòng với mẹ cô. Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Dạ không, nếu là ngoại tình thì chắc chắn không phải lỗi của Kotoko ạ.”

Chuyện này có vẻ không liên quan trực tiếp đến vấn đề lần này.

Nhưng biết đâu, nó có thể giúp ích gì đó.

“À, tiện thể, em hỏi thêm một chuyện nữa được không ạ?”

Nhân cơ hội này, tôi sẽ hỏi luôn những điều trước đây chưa dám hỏi.

“Cậu hỏi nhiều ghê. Chuyện gì vậy?”

“Tokuko-sensei đã không ngăn cản việc Kotoko trở thành học sinh hư sao?”

Tokuko-sensei khẽ nhướn mày, tỏ vẻ khó chịu.

Tiêu rồi. Lỡ lời rồi sao?

“Cậu hỏi chuyện thú vị ghê nhỉ.”

Mặt cô ấy không có vẻ gì là thú vị cả.

“Dạ, em xin lỗi...”

Tokuko-sensei thở dài một hơi.

Nhưng rồi, cô ấy đành bất đắc dĩ bắt đầu câu chuyện.

“Thì, chắc cậu cũng nhận ra rồi, vốn dĩ cô cũng từng là học sinh hư mà.”

Quả nhiên là vậy. Chắc đó là lý do mà cô ấy hợp với chị Kiriko (Kiriko) đến thế?

“Lúc đó Kotoko-chan có vẻ bắt chước cô hồi xưa, và cô nghĩ miễn là không làm phiền ai thì cũng chẳng sao. Hồi đó cô nghĩ ở trường học sống thế nào là quyền của mình.”

Tôi hiểu cảm giác đó.

Chỉ là... điều đó không đúng.

Nhìn biểu cảm tiếc nuối của cô ấy, chắc Tokuko-sensei cũng đã nhận ra điều đó.

“Nhưng cô cũng không thông minh. Cô còn chưa từng nghĩ đến tiền học phí ở trường lấy từ đâu ra nữa. Mãi đến khi ra đời cô mới nhận ra rằng mình càng trốn học bao nhiêu, mình càng lãng phí tiền bấy nhiêu.”

“Đúng vậy ạ.”

Sau khi đi làm thêm, tôi đã tìm hiểu về học phí và tiền nhập học cấp ba, và từ đó tôi mới hiểu được giá trị của đồng tiền, hay sự vĩ đại của bố mẹ.

Kiếm tiền rất khó, không phải là chuyện dễ dàng. Thậm chí việc nuôi sống gia đình đã là một kỳ công rồi.

Nếu chỉ được nhận tiền tiêu vặt, tôi sẽ không thể đạt đến cảnh giới này. Bắt đầu làm thêm, tôi mới dần nhận ra điều đó.

“Cô không thể ngăn cản Kotoko-chan vì vài lý do. Sau khi ly hôn, một thời gian dài cô và Kotoko-chan không gặp nhau. Cho nên, khi cô gặp lại em ấy sau một thời gian, em ấy đã trở thành học sinh hư rồi.”

À đúng rồi, em ấy từng nói vậy mà.

"À, bố mẹ tôi ly hôn rồi. Tôi theo mẹ. Còn chị tôi thì theo bố. Sau đó, bố mẹ đã lập một thỏa thuận để gặp con cái."

Thỏa thuận này có lẽ được lập sau một thời gian kể từ khi ly hôn...?

“Vào thời điểm đó, những tin đồn kia cũng đã lan rộng. Vì sợ sẽ phiền phức nếu quay lại như cũ nên cô đã chấp nhận điều đó. Hồi còn đi học, cô cũng rất được yêu thích. Một phần cũng là vì sau khi trở thành học sinh hư thì không còn ai đeo bám nữa.”

Khi đã trở thành học sinh hư, dù ngoại hình có dễ thương đến mấy, cũng sẽ có vài người bị loại ra.

Bạn học cũng từng đánh giá ngoại hình của Kotoko hồi hư hỏng, nhưng không ai dám tiếp cận em ấy cả. Matoba (Matoba) cũng từng nói vậy mà. Dù không biết có thật hay không...

“Bây giờ nhìn lại, cô thấy lẽ ra có thể làm nhiều cách hơn. Nhưng lúc đó cô không thể nhận ra được. Cho nên...”

“Tình yêu nuông chiều Kotoko-chan là để chuộc tội sao ạ?”

“...Con bé vốn đã dễ thương nên cô đã nuông chiều từ nhỏ rồi. Từ xưa nó đã bắt chước cô, lóc cóc theo sau. Tuy nhiên, việc có hay không cảm giác chuộc tội thì rất khó nói. Ít nhất thì, cô nghĩ mình có thể đã chọn sai lựa chọn.”

“Nếu vậy thì...”

“Cô muốn cậu đừng hiểu lầm... Dù đã chọn sai lựa chọn, nhưng cô vẫn có ý định thay đổi nó.”

“Thay đổi?”

“Để nó có thể nghĩ rằng trở thành học sinh hư cũng tốt. Hoặc là khiến nó nghĩ rằng việc hư hỏng chẳng có gì quan trọng cả.”

“.........”

Lựa chọn, à.

Tôi cũng từng nói chuyện với Kotoko, có lẽ cách suy nghĩ của người này rất gần với tôi.

Thực tế, dù lúc đó có chọn sai lựa chọn đi chăng nữa.

Vẫn có khả năng nó sẽ được thay đổi bằng nỗ lực hay sự sáng suốt.

Tokuko-sensei... có lẽ đã hối hận.

Có lẽ cô ấy cũng đang băn khoăn.

Nhưng, cô ấy chưa bao giờ dừng lại.

Hiện tại, cô ấy đang hành động để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.

“Cô cũng có thời gian rảnh rỗi để gặp Kotoko-chan rồi. Tuy nhiên, khi gặp lại sau một thời gian, cô hơi khó chấp nhận rằng lựa chọn có thể trở nên tốt đẹp nhất lại là cậu, người đã dạy Kotoko-chan chơi game 18+.”

“...Em xin lỗi ạ.”

Lúc đó Tokuko-sensei khúc khích cười.

“Tuy hơi muộn, nhưng cô cũng phải cảm ơn cậu. Người đã dập tắt những tin đồn xấu lan truyền trong trường là cậu phải không?”

“Dạ, không. Đó là do nỗ lực của Kotoko và hành động của các thành viên trong câu lạc bộ ạ...”

“Đúng vậy. Kotoko-chan cũng nói rằng cậu sẽ không nhận rằng mình đã làm điều đó. Sự khiêm tốn là một đức tính tốt của người Nhật... nhưng nếu cậu không nói ra những gì mình đã làm, sẽ không ai công nhận cậu đâu.”

“Em đâu có cần ai công nhận...”

“Cậu hiếm thấy đấy, người thiếu nhu cầu được công nhận từ thời học sinh như cậu, dù có ít hơn là tốt hơn so với người có nhu cầu được công nhận quá cao... Nhưng hãy cẩn thận, vì có thể chỉ một chút thôi cũng sẽ khiến cậu sa ngã.”

Cô ấy nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Đó là kinh nghiệm thực tế của cô sao ạ?”

“Thì, đúng vậy. Người làm việc giỏi mà khiêm tốn nói mình không giỏi, người không giỏi có thể sẽ cảm thấy bị hạ thấp. Người được yêu mến mà nói mình không muốn được yêu mến sẽ thành ra khó chịu. Luôn có những người sẽ soi mói bất kể cậu nói gì. Vì vậy, hãy cố gắng đừng tạo ra kẻ thù. Việc thay đổi lời nói và cách ứng xử tùy theo đối tượng không hề đáng ghét. Đó là nghệ thuật đối nhân xử thế.”

“...Cô đưa ra lời khuyên cho riêng em thật hiếm có.”

“Cô đâu có công nhận cậu là đối tượng của Kotoko-chan đâu. Chỉ là, theo quan điểm của cô, bản thân cậu đang có vẻ nguy hiểm. Hãy ghi nhớ thành tích của mình một cách rõ ràng. Khiêm tốn không phải là đức tính tốt mà là mất mát cơ hội. Không ai hiểu được nỗ lực không hiển lộ ra ngoài. Thực tế là một nơi như vậy đấy. Đáng buồn thay.”

“Em sẽ ghi nhớ ạ...”

Có lẽ cô ấy đang tư vấn cho tôi với tư cách là một giáo viên y tế.

“À, còn nữa. Cô đưa cho cậu cái này.”

Tôi được trao một viên thuốc.

“Đây là gì ạ?”

“Thuốc ngủ đấy. Cô biết vì nghe thấy tiếng động lớn từ phòng cậu, tiếng ngáy kinh khủng khiến cậu không ngủ được đúng không? Uống đi.”

Thật sự, chỉ vào lúc này, Tokuko-sensei trông như một tấm gương sáng của một giáo viên y tế.

Thuốc ngủ mà Tokuko-sensei đưa có tác dụng thần kỳ, tôi ngủ say sưa mặc kệ tiếng ngáy như sấm.

Ừm. Đây mới là cách dùng thuốc ngủ đúng đắn. Tuyệt đối không được dùng vào những chuyện xấu xa như trong game 18+.

Nếu không làm vậy, sẽ có lúc bị bắt phải kiểm tra màng trinh đấy. Nhớ lại chuyện cũ ghê...

“Yo, dậy rồi à, Shinguu (Shinguu).”

“Ngủ say thật đấy.”

“Cũng tạm.”

Tôi uể oải ngồi dậy, cùng Tozaki (Tozaki) và Mikamoto (Mikamoto) gấp chăn màn.

“Hôm nay là hết chuyến dã ngoại học đường rồi sao?”

Mikamoto thở dài than thở.

“Chưa kết thúc mà đừng nói vậy chứ. Chúng ta còn bốn tiếng nữa để tận hưởng mà.”

Sakai (Sakai) vỗ lưng Mikamoto như để trấn an.

Không ngờ mạnh đến thế, Mikamoto ho sặc sụa.

“Mà, thực tế là đúng vậy mà. Về đến nhà mới là hết chuyến dã ngoại học đường. Chưa đến lúc buồn bã đâu.”

Tozaki cũng gật đầu đồng tình với Sakai.

“Nhưng mà, thôi vậy. Giờ thì bọn mình sẽ đi riêng rồi. Đây là lần đầu tiên nói chuyện nhiều với Tozaki và Shinguu như vậy, vui ghê. Về trường rồi cũng cố gắng nha. Về rồi thì đi karaoke đi.”

Matoba (Matoba) vô tình nói như vậy.

“Đúng thế. Thật may mắn khi chúng ta cùng phòng trong chuyến dã ngoại học đường này.”

“Tớ cũng vui lắm chứ. Lần sau làm ván Ma Sói đông người đi. Tất nhiên là có cả con gái nữa.”

Sakai và Uchida cũng vậy.

Nghe vậy, tôi hơi xấu hổ một cách mơ hồ.

“Phải không. Hai đứa này vui mà.”

Mikamoto làm mặt "Tao biết mà". Hơi kỳ quặc.

“Tao cũng vui lắm.”

Tozaki cười và gật đầu trước.

Đúng vậy. Nói thật, tôi đã rất vui.

Chuyện đột kích phòng nữ thì cực kỳ hỗn loạn, và chơi board game đông người thì ồn ào không tả xiết.

Có gì đó khiến tôi nhớ lại thời tiểu học.

Và tôi cũng đã biết được những khía cạnh bất ngờ của Tứ Ngốc – những người bạn cùng lớp.

Tôi cũng cảm thấy như mình đã thấy một khía cạnh mới của Tozaki.

Vẫn còn quá sớm để tổng kết chuyến dã ngoại học đường, và vấn đề của Kotoko vẫn còn đó, nhưng ít nhất thì tôi nghĩ thật may mắn khi sáu người chúng tôi đã ở chung một phòng.

“Tôi cũng... không ngờ lại thấy thú vị đến vậy. Không nghĩ chuyến dã ngoại học đường sẽ thành ra như thế này.”

Sự ngượng ngùng lấn át, khiến tôi nói một cách vòng vo.

Năm người kia chắc cũng đã hiểu tính cách của tôi rồi.

Mọi người đều mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ.

À, ừm. Ngay cả bản thân tôi cũng ngạc nhiên khi có thể tận hưởng chuyến dã ngoại học đường theo cách này.

“Khoan đã! Mấy thằng kia!”

Matoba đột nhiên hét lên như chợt nhớ ra điều gì đó. Gương mặt cậu ta rất nghiêm túc. Thậm chí có thể nói đây là khuôn mặt nghiêm túc nhất mà cậu ta thể hiện trong suốt chuyến dã ngoại học đường.

“Có, có chuyện gì vậy?”

“Lại nghĩ ra trò gì tào lao nữa à!?”

Uchida và Sakai phản ứng thái quá. Ăn ý ghê. Mikamoto thì nhìn họ với vẻ mặt "lại bắt đầu rồi".

Nhưng mà, đợi gì chứ. Rốt cuộc là đợi gì?

“Bọn mình đã quên một chuyện cực kỳ quan trọng. Chết tiệt...! Sao lại quên được chứ!”

Matoba gục xuống đầu gối tiếc nuối.

Rồi đột ngột đứng dậy, tiến đến chiếc chăn đã gấp, cầm lấy chiếc gối đặt trên đó.

“Đánh gối!”

“Học sinh tiểu học à!”

Tôi buột miệng hét lên.

“Hừm. Tớ đã từng tham gia Giải vô địch đánh gối tại ryokan suối nước nóng thế giới, liệu cậu có thể thắng tớ không?”

“Ước chừng 'Uchi cứng gối' thì là nói về bản thân mình đây.”

Họ bắt đầu nói gì đó như một lời giới thiệu.

“Không không, dừng lại đi mà. Đánh gối hay gì đó. Có nguy cơ làm hỏng đồ nên chỗ nào cũng cấm cả. Chắc chắn mấy cậu cũng biết điều đó mà.”

Tuy nhiên, như thể không nghe thấy lời tôi nói, cả Sakai và Uchida đều cầm gối và sẵn sàng chiến đấu.

Matoba nhìn thấy vậy, vung tay mạnh.

“Ăn đi, Sakai! Galactica...”

“Còn mỗi chỗ này thôi ạ. Xong chưa ạ?”

Cô Oohara (Oohara)-sensei ló mặt qua cánh cửa đang hé mở.

Và Matoba đang vung tay liền cứng đờ người... rồi ngoan ngoãn đặt chiếc gối trở lại chăn.

“À, mấy đứa đang dọn chăn à. Nhưng phải nhanh lên nhé, không được đâu.”

“À hahaa. Vâng ạ. Em đi ngay đây ạ.”

Cái sự trở mặt nhanh đến vậy...

Thế là, đêm cuối cùng cũng chính thức kết thúc.

Việc sáu người chúng tôi ở chung một phòng thật vui vẻ, và nếu có cơ hội, tôi muốn lại được đi du lịch như vậy.

Nhưng trước khi kết thúc... tôi phải xua tan những nỗi băn khoăn còn vương trong lòng.

Chúng tôi dọn phòng, chào tạm biệt nhân viên khách sạn rồi lên xe buýt.

Ngoài bãi đỗ xe vẫn còn tuyết đọng, nhưng những lối đi dành cho người và xe đã tan hoàn toàn, để lộ mặt đất.

“Khách sạn tốt ghê.”

“Cuối cùng còn được nghe 'Cảm ơn đã xúc tuyết nhé' nữa cơ mà.”

Yuuka (Yuuka) và Eve đang nói chuyện như vậy ở hàng ghế cuối cùng.

Tôi đồng ý rằng đó là một khách sạn tốt.

Chuyện đó thì không sao, nhưng Kotoko thì sao đây...

“À~ không muốn về tí nào cả~”

“Chưa về đâu. Còn hoạt động tập thể cuối cùng nữa mà.”

Việc Kotoko chọc ghẹo Eve không cho thấy điều gì đặc biệt. Kotoko vẫn giữ vẻ mặt tươi tắn như thường lệ.

“Shinguu, sao lại ủ rũ thế? Có chuyện gì à?”

“Hả? Không, không có gì...”

Tozaki nhìn tôi như thể đang nhìn một thứ kỳ lạ. Cậu ấy có lẽ đang lo lắng cho tôi.

...Dù thức dậy sảng khoái, nhưng những băn khoăn của tôi không hề được giải quyết trong lúc ngủ.

“Hôm nay là hết chuyến dã ngoại học đường rồi mà.”

Phiền phức nếu bị hỏi thêm, cứ đổ lỗi cho chuyện này đi.

“Hừm. Mày cũng bắt đầu có những cảm xúc như vậy rồi à.”

“Gì vậy chứ.”

“Thì, Shinguu hồi trước chắc là thấy chuyến dã ngoại học đường phiền phức nên kiếm chỗ nào đó chơi game 18+ rồi.”

Không thể phủ nhận.

Nếu là tôi ngày trước, tôi sẽ không được Tứ Ngốc rủ rê đâu.

Thậm chí Mikamoto còn chẳng đến tìm tôi để tâm sự.

Và... giả sử tôi không gặp Kotoko, nhưng bằng một cách tình cờ nào đó mà Mikamoto cũng đến tìm tôi với lời tâm sự tương tự, liệu tôi có chấp nhận không?

Tôi nghĩ là chắc chắn không.

Tôi hẳn đã né tránh những chuyện phiền phức rồi.

“Mày cũng thay đổi rồi nhỉ.”

“Thay đổi, hả.”

Khác với trưởng thành.

Rốt cuộc, có phải chính bản thân tôi đã thay đổi rồi không?

Sau khi nói chuyện với tôi một cách thỏa mãn, Tozaki bắt đầu nói chuyện phiếm với Mikamoto, người đang ngồi ở ghế phụ bên kia lối đi.

Một lúc sau, điện thoại của tôi rung lên.

Cứ nghĩ là tin nhắn gì đó, nhưng lại là tin nhắn từ Yuuka.

"Có chuyện gì đang bận tâm không? Sao mặt cậu lại khó coi thế?"

Thật tinh tường. Cảm giác của con gái, hay là cảm giác của Yuuka thì đúng hơn.

...Thôi thì, cứ hỏi thử xem sao.

"Dù có bận tâm hay không thì, ở phòng Kotoko thế nào rồi?"

Sau khi tin nhắn được đọc, một lúc sau tin nhắn khác đến.

"Ưm~ không có gì đặc biệt cả. Bị chọc ghẹo suốt thôi đấy!"

Kèm theo một sticker hình nhân vật với vẻ mặt hơi dỗi. Chuyện đó thì tôi không biết.

Nhưng dù sao cũng đã nói chuyện rồi, hỏi thêm một chút nữa vậy.

"Chuyện nhỏ nhặt cũng được. Có điều gì kỳ lạ không?"

"Ưm... không biết nữa..."

Hàng loạt sticker hình nhân vật khoanh tay suy nghĩ được gửi đến. Cô bé này có nhiều sticker ghê...

"À đúng rồi, khi nhắc đến nơi muốn đi, Kotoko-chan có hơi lắp bắp một chút thì phải... Nhưng cũng có thể chỉ là nói vấp thôi."

Nơi muốn đi, à.

Cuối cùng, có vô số nơi mà chúng tôi không thể đến.

Trong hành trình Kyoto tồi tệ đó, có ba nơi mà chúng tôi không thể đến.

Mặc dù rất khó nói đó là cảnh quan chưa từng biết đến...

"Kotoko có nói muốn đi đâu không?"

"Không. Cậu ấy nói những chuyện như vậy nên để dành cho lần sau sẽ thú vị hơn, rồi gạt đi. Nên tớ cũng không để ý lắm..."

Thế nào nhỉ.

Ba nơi không thể đến.

Đó đều là những nơi tôi mong muốn được "hành hương" (tham quan thánh địa trong manga/anime).

Nhưng... việc để dành cho lần sau lại là một câu trả lời rất giống Kotoko.

"Ừ. Cảm ơn nhé."

Tôi chỉ trả lời vậy rồi kết thúc cuộc nói chuyện với Yuuka.

Tuy nhiên, việc Kotoko muốn đi một trong ba nơi đó là hoàn toàn có thể xảy ra.

Trong hoạt động tập thể này, tôi sẽ thử tìm hiểu thêm một chút.

"Ăn trái hồng, chuông chùa Horyuuji ngân vang."

Chúng tôi đi xe buýt khoảng bốn mươi phút từ khách sạn, cuối cùng cũng đến được địa điểm đã trở thành bối cảnh cho bài haiku nổi tiếng của Masaoka Shiki.

“Đây là ngôi chùa được Thái tử Shōtoku xây dựng vào thời kỳ Asuka, là kiến trúc gỗ cổ nhất thế giới và…”

Trong lúc đi dạo quanh khuôn viên chùa, cô hướng dẫn viên tiếp tục thuyết minh, còn Kotoko thì chăm chú lắng nghe.

“Kiến trúc được bảo tồn suốt một ngàn bốn trăm năm thật đáng kinh ngạc. Chùa Kiyomizu-dera đã khiến mình choáng ngợp rồi, nhưng thật sự mới thấy người xưa thật tài giỏi.”

“…Ừm, đúng vậy.”

Kotoko bất ngờ bắt chuyện, khiến tôi lúng túng đáp lại với một thái độ hơi lơ đễnh.

Có lẽ thấy tôi phản ứng kỳ lạ, cô ấy quay sang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Seiichi, cậu bị thiếu ngủ à?”

“Làm gì có chuyện… ừm, hình như đúng vậy.”

Tuy đã ngủ một giấc sâu nhờ thuốc an thần và tỉnh dậy đầy sảng khoái, nhưng thời gian ngủ thực tế vẫn khá ít ỏi.

“Mình có kẹo cao su này.”

“Thôi, mình xin kiếu.”

Cảm giác nhai kẹo cao su trong chùa cứ thấy như phạm tội, vừa sợ vừa có chút cảm tính.

“Đây là địa điểm tham quan cuối cùng rồi đấy. Không ngắm nghía cho kỹ thì có khi sẽ hối hận đấy.”

Kotoko nhiệt tình “lo chuyện bao đồng” cho tôi.

Hừm. Quả nhiên, như Yuka đã nói, cô ấy không hề tỏ ra là đang vướng bận suy nghĩ gì.

Nếu không trực tiếp dò hỏi, sẽ không thể biết được.

Đến nước này thì cứ liều một phen. Tôi sẽ thử dò hỏi cô ấy.

“Cuối cùng thì chúng ta vẫn không thể đi Đền Shimogamo, Đền Kamonohani hay Đền Heian Jingū nhỉ…”

Tất cả đều là thánh địa của trò chơi "Senmomo", những nơi chúng tôi đã lên kế hoạch ghé thăm.

Kotoko khẽ chớp mắt ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ cậu vẫn còn bận tâm sao?”

“À, ừ thì…”

“Lo gì chứ. Lần sau đến cũng được mà. Cứ coi như để dành ba địa điểm đó cho lần vui chơi sắp tới đi.”

Đây cũng chính là điều Yuka đã nói với tôi.

Tôi từng nghĩ cô ấy sẽ trải lòng với mình, nhưng những lời cô ấy nói nghe thật lòng đến mức không giống như đang nói dối.

“Vậy, cậu không còn điều gì nuối tiếc nữa sao?”

Tôi lơ đãng hỏi.

“Ể?”

Và cô ấy ngập ngừng trong thoáng chốc.

“À, không có gì đâu. Có lẽ phải đợi về nhà rồi mới nhớ ra mà hối hận thì sao.”

Quả thực, câu nói vừa rồi của cô ấy nghe như chỉ là một chút vấp váp thôi.

Nhưng… có gì đó hơi vướng bận trong lòng tôi. Giống như có chiếc xương cá nhỏ mắc kẹt trong họng vậy, một cảm giác khó chịu.

“Kotoko là lần đầu đến Kyoto và Nara đúng không?”

“À ừ. Seiichi cũng vậy mà, đúng không?”

“Đúng vậy. Bố mẹ mình cũng muốn đi lắm.”

“Mình cũng vậy. Từng hứa là sẽ đi mà…”

Cô ấy hơi buồn bã.

Nếu không phải hôm qua tôi đã hỏi cô Tokuko, chắc tôi sẽ không hiểu lý do vì sao…

Có lẽ việc hoãn chuyến đi là do việc ly hôn của bố mẹ cô ấy.

Phải chăng có điều gì đó đằng sau chuyện này?

“……….”

Nhưng liệu tôi có nên đào sâu vào không?

Đây không phải là vấn đề của riêng tôi và Kotoko.

Có lẽ đây là vấn đề của Kotoko, hay đúng hơn là vấn đề của gia đình cô ấy.

“Có chuyện gì à?”

Nhưng…

Mặc dù vậy.

Nếu Kotoko có điều gì đó còn vướng bận trong lòng.

Tôi muốn bằng mọi cách giải quyết nó.

“Theo lời hứa lúc đó, hai người dự định sẽ đi đâu?”

“Ể, ể… Đ, đó là nơi nào ấy nhỉ?”

Khi tôi hỏi, cô ấy bắt đầu tỏ ra vô cùng bối rối.

“Mình quên mất rồi.”

Nói rồi Kotoko quay mặt đi.

Tôi tìm thấy rồi.

Có lẽ, điều mà Kotoko đang kìm nén chính là địa điểm mà cô ấy đã từng lên kế hoạch đi khi xưa.

Thế nhưng… dù tôi đã hỏi, Kotoko lại không hề chịu nói.

Sau khi tham quan xong chùa Hōryū-ji, đến lúc mọi người lên xe buýt.

Vì có cả thời gian nghỉ giải lao, nên xe buýt vẫn còn một lúc nữa mới khởi hành.

Trong lúc đó, tôi đang tìm kiếm một người.

“Chắc đó là cảm giác nhớ nhà nhẹ thôi. Lên xe buýt, nói chuyện phiếm với bạn bè một lúc là sẽ quên ngay ấy mà.”

Cô ấy đang nói chuyện vui vẻ với mấy nữ sinh khác.

Nhìn cảnh này, cô ấy thực sự trông giống một giáo viên tốt bụng. Mấy đứa kia làm sao biết được cô ấy là một con Yasha…

Thế nhưng, thời gian không còn nhiều. Không thể chần chừ chỉ vì thấy cô ấy đang nói chuyện vui vẻ được.

“Cô Tanaka ơi. Xin lỗi, cháu có chuyện muốn hỏi ạ.”

Tôi cắt ngang lời, khiến mấy nữ sinh lớp khác nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“Ôi, Aramiya-kun. …Xin lỗi mấy đứa, chuyện này để về trường rồi nói tiếp nhé.”

Có lẽ cô Tokuko đã hiểu ý tôi, nên đã giúp tôi tách mọi người ra. Thật tiện lợi khi cô ấy hiểu ý nhanh như vậy.

“Có chuyện gì thế? Sao lại gấp gáp vậy?”

“Ngày xưa, gia đình cô từng lên kế hoạch đi du lịch Kyoto và Nara phải không ạ? Xin cô hãy cho cháu biết địa điểm mà lúc đó cô định đi ạ.”

“Nếu hỏi Kotoko-chan thì…”

“Cô ấy không chịu nói ạ. Vì vậy, cháu nghĩ lý do cô ấy có vẻ mặt như vậy là ở đây.”

Cô Tokuko đưa tay lên cằm suy nghĩ.

“…Cô hiểu rồi. Nhưng mà, hồi đó đâu có chuẩn bị sách hướng dẫn du lịch gì đâu. Cũng không đi theo tour nữa.”

“Vậy còn những nơi mà Kotoko muốn đi thì sao?”

“Ít nhất thì cô không nghe thấy. Cô bé chỉ ngắm mấy bức ảnh về Kyoto thôi. Hơn nữa… hầu như là bố cô bé quyết định cả.”

“Những địa điểm đã được quyết định đó là gì ạ?”

“Toàn những nơi nổi tiếng thôi. Bố cô bé vốn định đi trước chuyến dã ngoại để hướng dẫn mọi người mà.

“Như Chùa Kinkaku-ji hay Kiyomizu-dera sao?”

“Đúng vậy. Ở Nara thì có Công viên Nara, Chùa Tōdai-ji, và cả Chùa Hōryū-ji này nữa. Còn ở Kyoto thì phải kể đến những nơi thuộc top 10 điểm du lịch nổi tiếng.”

Toàn là những nơi đã đi cùng cả đoàn.

Trong số top 10, nếu là một phong cảnh lạ lẫm chưa từng thấy, Amanohashidate – một trong Ba Cảnh Đẹp Nhật Bản – có vẻ đáng nghi ngờ, nhưng nơi đó quá xa. Nó không nằm trong phạm vi có thể đến trong chuyến đi này. Vậy nên có thể loại trừ địa điểm này.

“Còn điều gì khác…”

Tôi phải suy nghĩ.

Điều gì còn thiếu sót?

Thế nhưng…

“Sắp khởi hành rồi. Mọi người hãy lên xe buýt đi ạ!”

Thời gian đã điểm.

“Xin lỗi vì đã không giúp được cháu.”

Cô Tokuko bất ngờ nói xin lỗi với giọng nhỏ nhẹ.

Chúng tôi rời chùa Hōryū-ji, lên xe buýt, và thẳng tiến đến Ga Kyoto.

Đến Ga Kyoto, chỉ còn cách về nhà. Thực sự là “Game Over” rồi.

Tuy không phải là một kết cục tệ, nhưng lại không hoàn toàn thoải mái. Một cái kết như vậy.

Thế nhưng, dù có bảo là “có điều gì đó còn vướng bận ở nơi mình đã đi”, thì thật khó mà hình dung. Ở Chùa Kiyomizu-dera hay Kinkaku-ji thì cô ấy vẫn rất vui vẻ mà.

“Ái chà. Vui ghê luôn.”

Tasaki nói với vẻ mặt như không còn gì phải nuối tiếc.

Có vẻ anh ta thực sự đã rất vui vẻ, gương mặt hiện rõ vẻ mãn nguyện.

“Mà, mày cũng không đi cùng Shingu là mấy nhỉ.”

“Xin lỗi nha.”

Anh ta nói như đang chế nhạo. Bởi vì tôi hầu như không tham gia các hoạt động nhóm mà…

Chỉ có tôi với Kotoko, rồi tôi với Yuka, rồi lại tôi với Kotoko, cứ thế thôi.

Đặc biệt là lần đầu tiên đi cùng Kotoko, chúng tôi chẳng đạt được kết quả đáng kể nào.

Mà, ngay cả hôm qua cũng chẳng biết có ổn hay không, tôi cũng không cảm nhận được gì rõ ràng…

“Mà, Shingu cũng đã vui vẻ mà, đúng không?”

“Ừ thì cũng tạm.”

Dù chuyến dã ngoại này đã mắc phải nhiều sai lầm, nhưng nhìn chung thì cũng không quá tệ.

Nếu có thể làm lại ngày thứ hai thì tôi muốn làm lại, nhưng chuyện này thì bó tay.

“Nếu lần sau có dịp đến, mày muốn đi đâu?”

“Mày nóng vội ghê… Tasaki muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là tao muốn đi Chùa Kinkaku-ji và Kiyomizu-dera một lần nữa rồi.”

Quả nhiên những địa điểm nổi tiếng vẫn có sức hút khiến người ta muốn quay lại lần nữa.

“Với lại, cả nơi mà bọn tao đã đi vào cuối ngày thứ hai nữa. À quên, chết tiệt, quên béng mất tên rồi.”

Tasaki vội vàng lấy điện thoại ra.

Nơi mà Tasaki và những người khác đã đi vào cuối ngày thứ hai chính là nơi tôi và Kotoko cũng đã cùng nhau đến –.

“À!”

Tôi chợt nhận ra và không kìm được mà kêu lớn.

Tất cả các bạn học trong xe buýt đồng loạt quay sang nhìn tôi.

“C, có chuyện gì vậy? Shingu?”

Tasaki nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“À, xin lỗi. Không có gì đâu.”

Tôi làm mặt giả lả với các bạn học để cho qua chuyện.

Đúng vậy.

Tôi cũng đã quên béng mất. Không thể cười Tasaki được.

Tôi đã quá chú tâm vào từ “phong cảnh lạ lẫm”.

Không, có lẽ vì đó là một ký ức cay đắng, nên tôi đã cố gắng không nghĩ đến nó.

Thế nhưng… tôi phải đối mặt với nó.

Bởi vì tôi chưa từng thực sự tham quan nơi đó.

Bốn giờ chiều, mặt trời cũng bắt đầu lặn dần.

Đến Ga Kyoto, chúng tôi xuống xe buýt, và mọi người bắt đầu đi vào ga.

Trước đó…!

“Cô Ohara. Cháu có việc muốn nhờ ạ.”

“À, gì thế Shingu-kun? Cháu cứ nói đi.”

Giọng nói chữa lành của cô giáo thật đáng quý.

Tất nhiên, tôi sắp nói ra một yêu cầu quá đáng, nên chắc cái câu “cứ nói đi” chỉ là lời hứa suông thôi.

“Xin cô hãy cho cháu và Ayame-san đến Đền Fushimi Inari Taisha ạ.”

“Ếch…”

Có lẽ vì nghe thấy một yêu cầu ngoài dự kiến, cô Ohara bị quá tải thông tin và đứng hình.

Tôi cũng thấy rõ các bạn học đứng gần đó đang ngớ người ra.

“C, c, cậu nói gì vậy?”

“Cháu có lý do ạ.”

Nơi tôi đã cố gắng tránh né. Một trong những thánh địa của "Senmomo", Đền Fushimi Inari Taisha.

Tôi đã từng đến đây rồi.

Kotoko chắc chắn cũng nhớ tôi đã trong tình trạng vô cùng căng thẳng lúc đó.

Mà nói trắng ra, tôi đã làm gì ở đây, nhìn thấy gì, ngay cả ký ức đó tôi cũng không còn nhớ rõ.

Thế này thì có nói toạc mồm ra cũng không dám nói là đã tham quan nơi đó.

“S, Seiichi?”

Ngay cả Kotoko, người tôi còn chưa kịp hỏi ý kiến, cũng đang tròn mắt ngạc nhiên.

Nhưng chắc chắn, có lẽ… không, chắc chắn là nơi này. Nơi còn vướng bận trong lòng Kotoko…!

Nếu cứ thế này mà về, Đền Fushimi Inari Taisha sẽ ám ảnh như một ký ức tồi tệ.

Đã định đi cùng gia đình, nhưng lại bị hủy bỏ.

Cuối cùng cũng đến được nơi mình hằng mong ước, nhưng người quan trọng lại tự mình dỗi hờn, chỉ biết nghĩ cho bản thân.

Thật khó mà trở thành một kỷ niệm đẹp.

Vì vậy, một lần nữa.

Tôi muốn cùng Kotoko đến nơi đó.

Không.

Phải đi!

“Chuyện đó… không được đâu. Không thể để mọi người chờ ở đây được.”

“Chúng cháu đi riêng cũng được ạ!”

“Không được. Như vậy sẽ là hành động bỏ mặc trách nhiệm của một giáo viên.”

Những lúc như thế này, tôi lại càng nhận ra mình vẫn còn là một đứa trẻ.

Và rồi, tôi tự nguyền rủa mình.

Nếu là người lớn, hẳn sẽ có tự do hơn.

Không, chính vì còn là trẻ con.

Tôi đã hờn dỗi một cách tệ hại như vậy.

Cuối cùng thì cũng là tự mình chuốc lấy thôi…!

“Seiichi. Thôi mà. Đừng bận tâm. Lần sau đến cũng được mà.”

“Không được. Lần sau là bao giờ? Cứ thế này thì cậu sẽ cứ phải day dứt mãi với những điều không vui đó sao? Mình không muốn.”

Dù sao thì đây cũng là sự bướng bỉnh của riêng tôi.

Mặc dù nghĩ là vì Kotoko, nhưng đây vẫn là vấn đề của chính bản thân tôi.

“À, cái đó… xin cô hãy cho các bạn đi đi ạ.”

“Yuka?”

“Em không nghĩ Shingu-kun lại là người nói ra những điều kỳ lạ như thế này đâu. Cho nên…”

Yuka đang giúp đỡ tôi.

“Đúng vậy đó! Seiichi đâu có nói mấy chuyện vớ vẩn đâu!”

Eve cũng vậy.

“Mà, thỉnh thoảng nó cũng làm mấy trò ngốc nghếch, nhưng nó không phải là đứa làm việc vô ích đâu.”

Tasaki cũng thế.

“Ừm. Tuy thấy nó có những điểm ngốc nghếch giống bọn mình, nhưng nếu nó đã muốn đi thì chắc chắn phải có lý do gì đó.”

“Sau năm ngày bốn đêm, mọi người đã hiểu rõ rồi mà.”

“Đúng vậy đó! Hiếm khi thấy nó nói những điều kỳ lạ như vậy, nhưng cảm giác nó rất nghiêm túc!”

“Em cũng xin cô ạ. Shingu không hề muốn làm phiền cô đâu.”

Bốn tên ngốc – Sakai, Uchida, Matoba, Mikamoto – cũng đứng về phía tôi.

“Ài ài ài…”

Cô Ohara đang vô cùng bối rối.

Cảm giác tội lỗi chồng chất. Tôi không hề muốn làm phiền cô Ohara chút nào.

“Cô Ohara. Cô đang làm gì vậy?”

Người đến lúc này là Murakami – Phong Thần.

Kẻ mà tôi không muốn gặp nhất đã xuất hiện.

“D, dạ thật ra là…”

Cô Ohara ngập ngừng, khó nói.

“Chính cháu đã nói muốn đi Đền Fushimi Inari Taisha cùng với Ayame-san ạ.”

Trước khi để cô giáo nói, tôi đã tự mình giải thích.

Murakami quay sang nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu nhất có thể. Hoàn toàn là ánh mắt của một người nhìn vào một đứa học sinh cá biệt.

“Đừng nói những lời ngốc nghếch đó. Mau vào trong ga đi. Sẽ lỡ tàu đấy.”

Không một chút cân nhắc. Đương nhiên rồi. Với Murakami thì làm sao mà cân nhắc được.

Thế nhưng, nếu có thể dễ dàng từ bỏ, tôi đã không nói ra những lời này.

“Làm ơn! Về trường rồi cháu sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh hay làm bất cứ việc gì cũng được! Xin hãy tha thứ cho sự bướng bỉnh này của cháu!”

Tôi cúi đầu thật sâu.

Nhưng mà…

“Hả? Ngươi nói gì thế hả, cái tên học sinh cá biệt này! Ngươi đã quên mình đã làm gì trong chuyến dã ngoại này rồi sao! Dám nói ra những lời trái với kỷ luật như thế! Biết xấu hổ đi!”

Ông ta dùng tay khẽ gõ gõ vào đầu tôi đang cúi thấp, như thể đang chế nhạo.

Chết tiệt, thật đáng ghét!

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Lần này người đến là chị Kiriko.

Sau khi nghe chuyện, chị cũng lộ vẻ mặt khó xử.

“Chuyện đó… không được đâu, Shingu.”

Nhìn mặt là biết chị muốn chiều theo ý tôi.

Nhưng nếu tôi được ưu ái riêng ở đây, hậu quả sẽ rõ như ban ngày. Chính vì là người nhà nên có những việc không thể làm được.

Thậm chí, vẻ mặt xin lỗi của chị Kiriko còn khiến lòng tôi nhói đau.

“Các người đang làm gì vậy!”

Cùng với tiếng quát giận dữ, một giáo viên chạy lại gần.

Đó là Tadokoro – Lôi Thần.

…À, vậy là xong rồi.

“Shingu. Cậu đã nói gì?”

Có vẻ như anh ta đã nhìn tình hình và đoán được ai là nguyên nhân. Anh ta trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt sắc như dao, như thể đang nhắm thẳng vào tôi.

“Cháu muốn đi Đền Fushimi Inari Taisha với Ayame-san ạ. Xin thầy!”

Dù vậy, tôi chỉ còn cách nói lên sự bướng bỉnh của mình một cách thẳng thắn.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang đánh giá.

Một ánh mắt sắc bén, như đang dò xét sâu thẳm vào tâm hồn tôi.

Tôi kiên trì chịu đựng, chờ đợi tia sét trừng phạt giáng xuống.

“Đương nhiên là không thể rồi.”

Từ miệng Tadokoro phát ra lời phủ định.

Hai vai tôi tự nhiên trĩu xuống, tôi gần như đã bỏ cuộc.

Nhưng Tadokoro nói tiếp.

“Tuy nhiên, nếu có món đồ quan trọng nào bị bỏ quên ở Fushimi Inari Taisha thì lại là chuyện khác.”

Giọng điệu của Tadokoro khi nói ra điều đó, cứ như thể đang đưa ra một gợi ý cho tôi.

Chúng tôi không hề bỏ quên bất kỳ đồ vật nào.

Nhưng điều này…!

“Chính là nó! Chúng cháu đã bỏ quên đồ nên muốn quay lại lấy ạ!”

Là bảo tôi phải ăn khớp với lời nói của thầy ấy!

Tại sao Tadokoro lại nói điều đó? Tôi không rõ ý định thật sự của thầy, nhưng đây chắc chắn là cơ hội ngàn vàng không thể bỏ lỡ!

Khi tôi nói vậy, Tadokoro hình như khẽ cười.

“Thì ra là vậy. Tôi đã hiểu chuyện. Vậy thì đành chịu.”

Nhưng vẫn có người không chấp nhận.

“N, nếu vậy thì cứ cho người gửi đồ đến là được rồi!”

Lời Murakami nói cũng có lý.

Nhưng Tadokoro lặng lẽ lắc đầu.

“Không, nếu cần xác minh thân phận người nhận, lại phải mất công hai lần. Vậy thì để học sinh tự mình đi lấy sẽ tốt hơn.”

“T, Tadokoro-kun! Cậu định chiều theo ý muốn của học sinh như vậy sao!”

“Đây không phải là sự bướng bỉnh, mà là một việc cần thiết. Giáo viên Murakami.”

Phong Thần và Lôi Thần trừng mắt nhìn nhau, kẹp giữa là cô Ohara đang run rẩy.

“Kỷ luật đúng là rất quan trọng. Nhưng nếu lúc nào cũng cứng nhắc áp đặt nó, thì đâu cần giáo viên nữa chứ. Chính trong những trường hợp ngoại lệ như thế này, chúng ta – những người lớn, những người thầy dẫn dắt học sinh – mới cần linh hoạt ứng phó. Nếu không làm giảm thiểu nỗi tiếc nuối của học sinh nhiều nhất có thể, thì sự hiện diện của chúng ta không có ý nghĩa gì.”

“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!”

Murakami tỏ vẻ bực tức và im lặng.

“Nh, nhưng mà, không thể để hai đứa đi riêng được đâu.”

Sau khi cuộc tranh luận kết thúc, cô Ohara lo lắng hỏi.

“Chuyện đó không đáng lo. May mắn thay, việc dẫn dắt lớp tôi có thể giao phó hoàn toàn cho giáo viên phụ trách. Cả chuyến đi lẫn lúc về, tôi sẽ đi cùng. Trách nhiệm tôi sẽ gánh chịu.”

Và Tadokoro nhìn tôi.

“Không có ý kiến gì chứ, Shingu.”

“Dạ, vâng ạ!”

Đương nhiên, đó là điều tôi mong muốn nhất.

Cô Ohara cũng đồng ý, nếu đã vậy thì chấp nhận để tôi và Ayame ở lại.

“Vậy thì quyết định vậy. Chỉ Shingu và Ayame ở lại, còn lại mọi người hãy vào trong ga. Giờ khởi hành sắp đến rồi. Các em sẽ không còn thời gian mua quà lưu niệm nữa đâu. Hãy nhanh chân lên.”

Và cứ thế, tôi và Ayame có thể cùng nhau đến Đền Fushimi Inari Taisha.

Sau khi tạm biệt các bạn học ở Kyoto, chúng tôi – tôi, Kotoko và Tadokoro – đi về phía sân ga của Tuyến Nara.

“……….”

Tadokoro ít nói, và nếu chúng tôi không bắt chuyện trước, thầy ấy sẽ không nói gì cả.

“À, cái đó…”

“Gì thế?”

Bị thầy nhìn chằm chằm, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Tại sao thầy ấy lại giúp mình nhỉ…

“…Không có gì ạ.”

“Vậy à.”

Thầy khẽ thở dài, không nói gì thêm.

“N, này, Seiichi…”

Kotoko đứng cạnh tôi khẽ gọi.

“Có chuyện gì à?”

“Tại sao… cậu lại biết? Chuyện mình, muốn đến nơi đó…”

Cô ấy tỏ vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Chắc cô ấy nghĩ mình đã giấu rất kỹ.

“Mình đã hỏi nhiều người và tổng hợp thông tin lại.”

“Thông tin… gì cơ?”

“Mình hỏi cô Tokuko và Yuka xem có chuyện gì không. Đã có một lần, cậu nhìn mình như vậy mà. Mình nghĩ… cậu có điều gì đó còn vướng bận.”

“Seiichi…”

“Chỉ là, sau khi xem xét lại những gì mình đã làm, mình mới nhận ra. Và rồi mình hiểu được mong muốn của cậu.”

“Nhưng mà… đâu cần phải làm đến mức này.”

Cúi đầu trước giáo viên, phá vỡ quy tắc, và lại tạo cơ hội để Murakami “thêm vào dầu vào lửa”.

Mặc dù vậy.

“Mình không muốn vậy đâu.”

Có những điều tôi không thể nhượng bộ.

“Mình đã từng nói rồi mà. Hay là trong chuyến cắm trại ấy nhỉ. Cậu hay gom góp quá nhiều chuyện không đáng để tâm.”

“Cậu nói gì vậy. Đây đâu phải chuyện không đáng để tâm. Chuyến tham quan Kyoto đã kết thúc rồi mà… Thế mà lại làm đến mức này.”

“Mình có làm phiền cậu không?”

“K, không. Mình rất vui. Chỉ là, cảm thấy có lỗi vô cùng.”

“Nếu nói đến cảm giác có lỗi thì là mình mới đúng. Cậu không cần phải bận tâm. Chuyện này giống như một cách mình chuộc lỗi vậy.”

“…Thật là, Seiichi đúng là ngốc nghếch.”

Không ngờ tôi lại bị Kotoko nói như vậy.

Nhưng tôi không thể phản bác được.

“Ngay cả mình cũng bất ngờ nữa.”

Thực tế là tôi đang làm những điều ngu ngốc mà…

“Tiếp theo là~ Inari~ Inari~”

Loa thông báo ga đến vang lên.

“Xuống tàu thôi. Cả hai đứa.”

“Dạ, vâng.”

“Vâng…”

Cả tôi và Ayame đều vô cùng rụt rè trước Tadokoro. Người của lớp thầy Tadokoro mỗi ngày đều phải chịu áp lực như thế này sao. Thật đáng nể phục.

Vừa ra khỏi ga, đã thấy ngay cổng vào Đền Fushimi Inari Taisha. Giữa lúc vẫn còn lác đác vài du khách, một cổng torii lớn đã đón chào chúng tôi.

Ba người chúng tôi đi đến đó, nhưng chỉ có Tadokoro dừng lại và xem đồng hồ.

“Tôi không thể cho các cậu nhiều thời gian đâu. Chỉ một tiếng thôi. Nhanh lên.”

“Khoan đã, thầy Tadokoro…”

“Tôi đã đi nhiều lần rồi. Nhưng các cậu là lần đầu tiên phải không? Cứ đi đi.”

“À, cháu cảm ơn thầy!”

Tôi và Kotoko cùng cúi đầu.

Và rồi,

“Đi thôi, Kotoko.”

“Ừ!”

Chúng tôi lại một lần nữa bước chân vào Đền Fushimi Inari Taisha.

Chúng tôi đến cổng Rōmon, rồi từ đó đi đến Điện Chính (Honden).

Dù đã từng đến một lần, tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.

Cảm giác như lúc đó đầu óc tôi để đâu đâu ấy mà.

“He he. Cuối cùng cũng có cảm giác được đến đây cùng cậu.”

Kotoko cười e thẹn.

“Đúng vậy. Xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu. Cuối cùng cũng đến được rồi mà. Mấy chuyện lặt vặt thì đừng nói nữa.”

Sau khi cầu nguyện xong, chúng tôi đi về phía khu vực Cổng Toriinaga (Senbon Torii).

Một cảnh tượng huyền ảo cũng từng xuất hiện trong "Senmomo".

Giờ đây, nó cuối cùng cũng hiện ra trước mắt chúng tôi.

Một khung cảnh với những cổng torii tuyệt đẹp, như thể nối tiếp nhau vô tận.

Cảnh tượng những cổng torii xếp hàng cách nhau vài chục centimet thật sự rất ấn tượng.

Đi thêm một chút, tôi có cảm giác như đang bước vào thế giới gương soi vậy.

Hoàn toàn khác so với khi nhìn qua ảnh.

Tôi bị choáng ngợp.

Dù đã từng thấy trong bối cảnh trò chơi, nhưng không khí lại hoàn toàn khác.

“He he.”

Kotoko đi trước một chút, ra khỏi hàng cổng torii và thò mặt ra.

“Nhìn thế này quả nhiên thấy khác hẳn nhỉ.”

“Ồ.”

Tôi cũng bắt chước Kotoko, nhìn theo cách đó.

“Đúng là, nhìn thẳng vào thì ấn tượng khác hẳn nhỉ.”

“Thấy chưa?”

Kotoko tỏ vẻ đắc ý.

“Thật sự cảm ơn cậu nhé, Seiichi.”

“Không có gì đâu. Đáng lẽ ra thì chuyện này đã xong từ hôm kia rồi.”

“Dù vậy, việc cậu đã làm mọi thứ vì mình như thế này khiến mình rất vui.”

Vừa đi tiếp, Kotoko chậm rãi kể.

“Mình ấy. Trong chuyến du lịch Kyoto mà cả gia đình đã định đi, thì trong số những bức ảnh mình thấy, chỉ có khu Cổng Toriinaga này là mình nhớ rất rõ mồn một. Đẹp, huyền ảo, đến mức không thể diễn tả bằng lời.”

“……….”

“Mình đã rất háo hức trong lòng rằng ‘Nếu được đi, nhất định phải đến đó!’… Thế nhưng lại không thể đi được. Hơn nữa, bố mẹ mình lại ly hôn… Thế là mình chẳng còn bận tâm đến chuyện này nữa.”

“Kotoko…”

“Mình cũng vậy. Hôm kia thì chẳng thấy ấn tượng gì mấy. Dù là nơi từng xuất hiện trong ‘thánh địa hành hương’ và mình cũng nghĩ là nó đẹp, nhưng vẫn có gì đó khác biệt. Mình đã nghĩ ‘À, cũng chỉ đến thế thôi’. Nhưng vẫn có gì đó vướng bận… Dù đã muốn cùng Seiichi đến đó một lần nữa, nhưng vì chuyến tham quan Kyoto đã kết thúc rồi, nên mình đành bỏ cuộc và nghĩ không còn cách nào khác.”

Kotoko lặng lẽ ngước nhìn những cánh cổng torii.

“Nhưng khi nhìn cùng với cậu như thế này, những ấn tượng mình từng có hồi nhỏ bỗng sống dậy y nguyên. Quả nhiên, nơi đây vẫn giống hệt những bức ảnh mình từng thấy ngày xưa… và còn sống động hơn thế nữa.”

Vẻ mặt Kotoko đầy xao xuyến.

Cô ấy có lẽ đang nhớ về chuyện cũ.

Gương mặt ấy nhìn thẳng vào tôi và không rời đi.

Tôi cũng không thể rời mắt khỏi Kotoko.

Cô ấy đứng giữa những cánh cổng torii, trông giống hệt như nữ chính trong "Senmomo" vậy…

Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt cô ấy đã níu giữ lấy tôi.

“Thật sự, cảm ơn cậu nhé, Seiichi. Quả nhiên, đúng như những gì mình đã thấy trong ảnh, đây là một nơi tuyệt vời.”

Bất chợt, tôi nghĩ.

Tôi muốn được nhìn thấy cô ấy trong dáng vẻ như thế này nhiều hơn nữa.

“Chúng ta chụp ảnh tự sướng chung đi.”

“Ừ!”

Khi tôi đứng cạnh Kotoko, tôi lấy điện thoại ra và chụp ảnh tự sướng.

Trên màn hình hiện ra hình ảnh hai người đang vui vẻ.

“He he. Lát nữa gửi cho mình nhé.”

Kotoko mỉm cười mãn nguyện.

Và rồi tôi cũng cảm thấy một cảm xúc không thể diễn tả thành lời được lấp đầy.

Liệu đây có phải là tình yêu hay không, tôi vẫn chưa biết.

Cảm giác này khác gì với tình cảm dành cho gia đình hay bạn bè. Tôi thực sự không thể phân định được.

Chỉ là.

Chỉ là, tôi nghĩ.

Ngay lúc này, tôi đã hiểu.

Tôi muốn cô gái này được hạnh phúc.

Kotoko đã từng trở thành kẻ hư hỏng, bị đồn thổi những tin đồn không hay, và phải chịu đựng khổ sở.

Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ.

Để bù đắp cho những bất hạnh đã qua, thì vẫn chưa đủ.

Liệu tôi có phải là người phải mang lại hạnh phúc cho cô ấy… thì tôi vẫn chưa thể nghĩ như vậy được.

Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn cô ấy được hạnh phúc.

Tôi muốn cô ấy mãi mãi mỉm cười.

Đó có lẽ là câu trả lời duy nhất mà tôi cuối cùng cũng tìm thấy được trong chuyến dã ngoại này.

“À còn nữa.”

“Hửm?”

Kotoko nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.

Một vẻ mặt như đã hạ quyết tâm vậy.

“Mình ấy. Mình nhận ra mình đã sống quá an nhàn, thoải mái rồi.”

“Ế…?”

Cô ấy đang nói gì vậy? An nhàn thoải mái? Cô ấy đang nói về chuyện gì vậy…

“Hôm thứ hai, sau khi hai đứa mình đi riêng và hơi cãi nhau một chút ấy. Mình cũng đã suy nghĩ lại một chút.”

“Suy nghĩ lại… về cái gì?”

Tôi không nghĩ cô ấy có điều gì đáng phải suy nghĩ lại cả.

“Mình cứ nghĩ là chỉ cần ở bên Seiichi thôi là đủ rồi…”

“Những lời như thế… Cậu chỉ biết dựa dẫm vào mình thì không được đâu…”

“Không, nhưng mình thực sự chỉ cần như vậy thôi…”

Quả thực, chúng tôi đã từng nói chuyện như vậy.

Thế nhưng, lúc đó chỉ là do sự non nớt của tôi mà thôi…

“Mình cứ nghĩ mình đã cố gắng hết sức để không làm cậu tức giận, không làm cậu thất vọng. Mình không muốn phá vỡ không gian thoải mái này. Mình đã trở nên nhút nhát lúc nào không hay.”

Sau đó, Kotoko nắm chặt tay một cách mạnh mẽ.

“Nhưng rồi, khi mình bắt đầu cạnh tranh cậu với Yuka… mình đã nghĩ.”

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi một cách mạnh mẽ.

Nụ cười ấy bất cần, như một con đại bàng đang rình mồi.

“Rốt cuộc em vẫn không muốn nhường anh cho ai cả.”

Đó là một lời tuyên bố.

“Từ bây giờ… em sẽ tiến thêm một bước nữa, Seiichi.”

Má cô ấy hơi đỏ ửng, nhưng giọng nói vẫn đầy kiên quyết,

“Dù có bị ghét bỏ, em vẫn sẽ cưa đổ anh. Với tư cách là nữ chính của anh!”

Cô ấy thề thốt như vậy.

Thật sự.

Cô gái này làm những điều vượt quá sức tưởng tượng.

Chính vì vậy, ở bên cô ấy thật thú vị. Không bao giờ nhàm chán.

Vì vậy, tôi cũng

“…Hừm, được thôi.”

Tôi đáp lại với đầy kỳ vọng.