Một ngày đại chiến đủ mọi thứ.
Kể từ khi cuộc đối đầu sô cô la với Kiyomi được định đoạt –
“Cậu muốn gọi món gì, Seiichi-kun?”
Chẳng hiểu sao tôi lại ngồi đối diện Yuuka ở một chiếc bàn đôi trong quán cà phê.
“Bảo tớ gọi món gì thì… tớ cũng chẳng biết nên gọi gì nữa.”
“Cứ gọi món cậu muốn ăn theo cảm hứng thôi!”
“Thấy bảo nhiều calo quá thì hại dạ dày lắm.”
Bảo cứ gọi thoải mái mà không có tiêu chuẩn nào thì cũng chịu thôi.
Mà nói đi thì cũng nói lại, tại sao hai đứa mình lại ở đây một mình nhỉ? À, phải rồi, vì cuộc đối đầu sô cô la chứ.
Đương nhiên là không phải hẹn hò rồi.
Lý do Yuuka và tôi ở bên nhau đơn giản hơn nhiều…
Chúng tôi tan học sớm hơn thường lệ, và cùng ra về với Saitani.
“Haizzz. Nghĩ đến việc không còn phải thấy cái bản mặt của thằng trai tân đó nữa là thấy nhẹ nhõm hẳn!”
Kiyomi nở một nụ cười rạng rỡ. Cô ta đã nghĩ mình thắng rồi.
…Mà thôi, có lẽ cũng là chuyện thường ngày thôi. Tôi chẳng hiểu sao cô ta lại tự tin đến vậy với thành phẩm sô cô la từ trước tới giờ.
Tôi thì làm quái gì biết cách làm sô cô la đâu, mấy thuật ngữ như “temperin” hay gì đó chỉ nghe quen tai chứ chẳng hiểu gì mấy. Thế nhưng đối phó với con bé này thì tôi có cảm giác chỉ cần làm bừa, nặn bừa thành hình là cũng thắng được rồi. Dù cho có bị tách dầu đi chăng nữa, thì chiến thắng vẫn thuộc về tôi thôi. Ít nhất là miễn sao còn đang làm ra thứ sô cô la có thể hạ gục Tozaki như thế kia.
Tuy nhiên, như vậy thì lại dở.
Mà nói đúng hơn là chẳng phải một cuộc đối đầu công bằng gì.
“K-Kiyomi này, nếu được thì để tớ giúp cậu nhé?”
Kotoko nói ra điều đó một cách rất tự nhiên.
Hơi có chút đọc kịch bản. Cô gái đã từng thể hiện xuất sắc vai Juliet kiêu sa của tôi đâu rồi? Yếu kém khoản ứng biến thế này à?
“Ể? Thật ạ? Cảm ơn Kotoko-san!”
Thế nhưng Kiyomi lại chẳng nhận ra điều đó, hồn nhiên đón nhận.
Cô bé nắm chặt hai tay Kotoko, nhìn thẳng vào mắt Kotoko.
“Chúng ta hãy cùng nhau tống cổ cái đồ trai tân đó ra khỏi trường đi ạ!”
…Vừa cười vừa nói ghê thật. Nghe thế, Kotoko nở một nụ cười gượng gạo khó tả. Cái kiểu mặt như muốn nói: “Đuổi học thì nằm ngoài dự tính rồi…”
Thế nhưng, việc Kotoko giúp Kiyomi là điều đã được quyết định ngay từ khi cô bé quyết định lời thách đấu.
Hiện tại thì sô cô la của Kiyomi không thể ăn được. Ít nhất cũng phải làm cho nó trở nên ăn được thì mới coi là một cuộc đối đầu, và hơn hết là vì sức khỏe của ban giám khảo.
“Vậy thì, Seiichi-kun sẽ để Yuuka giúp đỡ nhé.”
“Ờ. Nhờ cậu vậy.”
Đây đương nhiên cũng là điều đã được quyết định.
“Phải công bằng chứ.”
Để phòng trường hợp Kotoko giúp Kiyomi có thể khiến ai đó nghĩ là không công bằng, tôi cũng có một người trợ giúp.
Mà, thực ra có cần thiết hay không thì tôi cũng không rõ, nhưng Kiyomi chắc chắn sẽ nghĩ rằng điều kiện là năm mươi năm mươi thôi.
Những trận đấu kiểu này, nếu không công bằng thì chẳng có ý nghĩa gì.
Vì cả hai bên đều cần phải chấp nhận kết quả.
Thắng là lẽ đương nhiên, thua là chuyện bình thường, có lẽ Kiyomi cũng chẳng cảm nhận được gì. Thắng một cách bí ẩn, thì tệ lắm.
Nhân tiện, tôi là người đề xuất việc có người trợ giúp, nhưng người tình nguyện giúp Kiyomi lại là Kotoko.
‘Vì cả hai đều là em gái của nhau mà. Có lẽ sẽ có những điểm tương đồng đấy.’
Là cô bé nói thế đấy.
Cứ nhìn cách cô ta càng nghiêm túc thì khả năng tôi chuyển trường càng cao, nên Kiyomi chắc chắn sẽ có động lực.
Về phần tôi, tôi cũng không có ý định để Kiyomi dễ dàng thắng cuộc. Mà nói đúng hơn, tôi sẽ thắng một cách đường đường chính chính. Như vậy mọi chuyện mới êm đẹp.
“Thế thì, làm ở nhà sẽ bị lộ bài mất. Vậy mỗi bên sẽ làm ở một nơi khác nhau nhé.”
“Được thôi.”
Hai cô nàng cũng vui vẻ chấp nhận việc địa điểm.
Thật sự là đáng mừng lắm.
Nếu làm ở nhà tôi thì xoong nồi, bát đũa, nguyên liệu sẽ vương vãi khắp nơi, có khi cả nhà không làm việc nhà được mất. Kiyomi thì chắc là ở nhà Kotoko sẽ không bành trướng đến thế đâu.
“Vậy thì, xin nhờ Kotoko-san ngay bây giờ ạ!”
“Ừ. Cậu hăng hái thật đấy. Vậy thì, mình đi siêu thị mua nguyên liệu thôi.”
“Vâng ạ! Xin nhờ cô!”
Và rồi, tại ngã rẽ, hai cô gái rời đi.
Kotoko khẽ vẫy tay với tôi, còn Kiyomi thì giơ ngón tay cái lên, rồi lại hạ xuống. Đúng là cái đồ vô duyên…
Tôi định giơ ngón giữa để đối đáp lại, nhưng lại kiềm chế vì không muốn hạ mình xuống cùng đẳng cấp với cô ta.
“Seiichi-kun thì sao?”
“Một khi đã làm là phải nghiêm túc. Dù đã hết buổi chiều rồi, nhưng nếu không làm phiền nhà Yuuka thì tớ muốn nhờ cậu.”
“Được thôi. Nhưng trước đó chúng ta cũng phải ghé cửa hàng đã. Không có nguyên liệu thì làm gì được đâu.”
Và Yuuka kéo tay tôi đi.
Tozaki nhìn thấy cảnh đó với một vẻ mặt kinh khủng. Ánh mắt đằng đằng sát khí, răng nghiến chặt. Đó là một sinh vật đáng sợ. Có vẻ sắp cắn người đến nơi.
“Tao sẽ tha cho mày sống đến Valentine!”
Nói câu đó xong, Tozaki bỏ đi. Chắc là cô ta thèm sô cô la của Yuuka hơn cả muốn giết tôi…
“Đừng làm gì kì lạ nha, Hatsushiba-cchi.”
Eve nhìn Yuuka với ánh mắt hơi nghiêm khắc. Cứ như đang trừng trừng vậy. Hình như còn hơi phồng má nữa.
“Không làm đâu ạ! …Chắc là thế!”
Vừa rồi Yuuka nói nhỏ “chắc là thế” đúng không!? Eve có vẻ không để ý thì phải!
Cái cảm giác ớn lạnh như bị nhện cái nhắm đến này, hẳn là thế này đây…
“Vậy nha! Sô cô la của Seiichi, tớ mong đợi lắm đó!”
Eve vẫy tay thật lớn rồi rời đi, chẳng hề hòa nhịp với nỗi sợ hãi của tôi.
Tôi cũng khẽ vẫy tay chào tạm biệt.
“Thôi nào. Đi thôi.”
Và rồi, tôi và Yuuka cùng nhau đi đến khu vực ga.
“Này, cậu có chuyện gì với Suwama-san từ nãy không?”
Vừa mới đi, cô nàng đã hỏi thế.
…Hôm nay trực giác của Yuuka cũng nhạy bén thật. Nếu cố tình giấu giếm thì có khi cô nàng còn lì hơn.
“Có, nhưng không nói đâu.”
“Ể~ Sao vậy~”
“Vì ngại lắm!”
Sao có thể kể lại chuyện thư tình được chứ!
“Hừm. Vậy hả~. Thôi được rồi~.”
Yuuka lẩm bẩm với một vẻ đầy ẩn ý. Cô nàng này định làm gì đây… Nhờ giúp làm sô cô la có phải là một sai lầm không nhỉ…?
“Thôi được rồi, dù sao thì, tớ muốn thắng thật sự nên nhờ cậu giúp sức nhé.”
“Biết rồi mà~. Theo một nghĩa nào đó, đây cũng là một cuộc chiến ủy nhiệm giữa Cotton và Yuuka mà nhỉ.”
“Ra là vậy sao…”
Chúng tôi đã bị lôi vào cuộc chiến ủy nhiệm này rồi. Giống nội chiến Tây Ban Nha à?
“Thế thì, cậu có biết quán nào ngon không? Đương nhiên là tớ sẽ trả tiền nguyên liệu.”
“Ừm… Vậy thì…”
Và thế là tôi bị Yuuka dẫn đến một cửa hàng trong tòa nhà ga.
Đây không phải là một nơi cao cấp chứ…?
“Chỗ đắt tiền thì không mua được đâu.”
“Không sao đâu, rẻ lắm mà.”
…Vậy thì yên tâm ư? Không, chưa nhìn giá thì đừng có lơ là.
“Này, ở đây có đủ loại luôn nè!”
Cửa hàng Yuuka dẫn tôi đến nằm dưới tầng hầm của tòa nhà ga, treo một tấm biển với mấy chữ tiếng Pháp khó hiểu, trông rất ra dáng một cửa hàng chuyên nghiệp.
Đó hoàn toàn là một cửa hàng chuyên bán sô cô la, không hề có những sản phẩm đã qua chế biến thường bán ở siêu thị hay cửa hàng tiện lợi.
Cơ bản là sô cô la ngọt, sô cô la sữa, sô cô la trắng… được bán theo đơn vị gram. Hình như tỷ lệ thành phần nguyên liệu trong đó khác nhau. Chắc là loại ngọt, loại đắng, loại vậy đấy…
Thế nhưng –
“Vẫn đắt mà…”
Một thanh sô cô la khoảng 70 gram có thể mua với giá chưa đến 100 yên, vậy mà 200 gram lại 1200 yên là sao chứ?
Hình như quan niệm về tiền bạc của Yuuka quá xa rời với người dân bình thường thì phải.
“Ưm~ Yuuka lúc nào cũng dùng đồ ở đây cho Valentine mà~.”
Tôi không ngờ sự chênh lệch suy nghĩ giữa tôi và Yuuka lại lớn đến thế… mà bỏ qua chuyện đó đi, nó thật sự quá đắt. Nếu cứ hào phóng dùng nguyên liệu như thế này, thì tôi sẽ không mua được eroge trong một thời gian dài mất.
“Không được, không được đâu. Thôi bỏ qua đi.”
“Nhưng mà, muốn làm sô cô la ngon thì phải chú trọng từ nguyên liệu chứ?”
“Ư, ừm… Lý lẽ đó thì tớ hiểu, nhưng mà… Ban đầu chẳng phải nên luyện tập bằng thanh sô cô la thường trước thì hơn sao?”
“Mùi vị khác hẳn đó!”
…Chà, đúng là thế thật.
Dùng thanh sô cô la để đun chảy, rồi đổ vào khuôn… Cho dù có làm thành công thì cuối cùng nó vẫn là thanh sô cô la thôi mà.
“Mà Seiichi-kun, có lẽ chúng ta phải quyết định sẽ làm gì… ngay từ đầu nhỉ?”
“Đúng là thế thật…”
Mình đã hiểu lầm sao?
Tôi cứ nghĩ làm sô cô la thì sẽ có những công thức cơ bản nào đó. Cái gọi là temperin hay aging gì đó.
Cứ tưởng là có những cái cơ bản đó rồi từ đó mới biến tấu… nhưng hóa ra không phải sao?
“Nhưng mà, sô cô la có những loại gì nhỉ?”
“Tùy vào cách phân loại, nhưng mà có nhiều lắm đó? Từ thanh sô cô la, bonbon sô cô la, praline, truffle, ganache…”
Các loại sô cô la cứ liên tiếp hiện ra.
“…Có mấy từ nghe quen quen, lại có mấy từ chưa nghe bao giờ.”
“Nếu có thể trộn cả bánh ngọt nữa thì có gâteau chocolat, Sachertorte chẳng hạn. Nếu là loại đặc biệt thì có Rocher, Orangettes, Dragées đó.”
“Loại nào cậu giới thiệu?”
“Hỏi ý kiến giới thiệu của Yuuka thì làm gì chứ?”
Cô nàng hỏi lại tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Đúng là như vậy thật…
Sở thích của mỗi người khác nhau mà. Nếu Yuuka làm giám khảo thì còn có lý, chứ hỏi lời khuyên của người trợ giúp thì cũng chẳng có mấy ý nghĩa.
Dù có thể là phương hướng ban đầu, nhưng có lẽ tôi sẽ bị sa lầy vào tầm nhìn hạn hẹp mà không nhìn ra được những thứ khác mất.
“Dù nói thế, nhưng tớ có ăn bao giờ đâu.”
“Hô hô. Vậy thì!”
Yuuka nở một nụ cười ranh mãnh.
À, lại là cái linh cảm xấu quen thuộc đây.
“Chỉ có thể đi ăn thử thôi! Chuyện này!”
“Không, cái kết luận đó vội vàng quá–”
“Tớ biết một quán ngon lắm! Đến đó và ăn như buffet đi! Đừng lo! Yuuka bao!”
Mắt cô nàng sáng rực lên!
Mọi sự phản kháng đều vô ích, tôi bị nắm chặt tay và bị lôi đi.
…Và đó chính là diễn biến dẫn đến việc chúng tôi tới quán cà phê.
Quán cà phê được dẫn đến là một quán trông cực kỳ sang chảnh.
Từ bàn ghế, tường, trần nhà, ánh sáng cho đến thực đơn, đều không phải là quán cà phê mà tôi biết. Không khí sang trọng, thanh lịch toát ra từ mọi góc độ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi cứ tưởng mình đang ở một thế giới khác. Có vẻ như xuyên không dễ dàng hơn tôi nghĩ. Dù tôi không hề xuyên không.
Và rồi, tôi nhìn thực đơn, nhưng chẳng hiểu gì cả.
Chỉ loáng thoáng đoán được mấy con số phần trăm, chắc là có ý nghĩa này đây.
“Cái này, là chỉ lượng ca cao được sử dụng đúng không…?”
“Đúng rồi đó. Khoảng đó sẽ quyết định độ đắng.”
“Trước giờ tớ vẫn thắc mắc, sô cô la có cần độ đắng không nhỉ? Mọi người đều thích ngọt mà.”
“Câu hỏi khó thật đó… Nếu ăn một mình thì Yuuka thích ngọt hơn.”
“Một mình… Tức là tùy vào món ăn kèm à.”
Yuuka cười tươi như thể “giỏi lắm”.
“Quán cà phê này, tốt nhất là nên gọi cùng với chocolat chaud đó.”
“Chocolat chaud…?”
“Này, bên này.”
Mở thực đơn ra, lại xuất hiện một thể loại khác.
Cũng có vẻ giống sô cô la nhưng mà…
“Đồ uống… Tức là sô cô la nóng sao?”
“Đúng rồi. Nếu đúng mùa thì cũng có loại như ca cao đá, nhưng mùa đông thì chỉ có nóng thôi. Nếu gọi đồ ngọt ở đây, rồi lại gọi sô cô la loại đắng một chút thì cả hai sẽ nổi bật lên và ngon tuyệt đó.”
“Đúng là nếu gọi cả hai đều ngọt thì dễ bị ợ chua thật.”
Mặc dù có gọi món gì thì cũng có vẻ dễ bị ợ chua.
Nhưng mà…
“Cá nhân tớ thì thích ăn sô cô la với kaki-pi, hoặc sô cô la với khoai tây chiên hơn.”
Nghe tôi nói vậy, Yuuka cười gượng gạo như thể bó tay.
“Đúng là một sự kết hợp suy đồi mà.”
“Lưỡi tớ thì đồ ăn vặt là đủ rồi.”
Một khi đã nếm thử đồ ăn ngon, thì sẽ không quên được nó.
Mà ngon cũng có nhiều kiểu. Nếm thử món thanh tao rồi thì lại nhớ về hương vị tầm thường hơn.
“Nhưng mà, Yuuka cũng thỉnh thoảng làm vậy đó.”
“Cậu ăn kaki-pi á?”
“…Cậu không nhầm Yuuka là một cô tiểu thư sống trong nhung lụa đâu biết sự đời à?”
Yuuka chu môi, vẻ mặt hơi hờn dỗi. Nhưng mà, chắc chắn là có mấy phần như thế rồi còn gì. Tôi không chấp nhận lời phủ nhận đâu.
“Yuuka cũng ăn mì ăn liền, mì yakisoba cốc đầy đủ đàng hoàng đó!”
“Thế rồi, cậu lấy mì ra khỏi gói rồi hỏi: ‘Cái này ăn thế nào?’ hoặc ‘Khi ăn xong thì bảo ‘Chưa bao giờ ăn món ngon thế này!’ à?”
“Đó là kiểu tiểu thư trong anime nào vậy chứ! Tớ vừa xem trên anime gần đây đó!”
Yuuka phồng má lên. Chắc là tôi trêu hơi quá rồi.
“Thôi được rồi, nếu là mì gói thì cho thêm dầu mè vào sẽ ngon hơn đấy. Nếu chán vị cũ thì nên thử.”
“Chán vị cũ á, Seiichi-kun ăn nhiều thế sao?”
“Nếu có sẵn nước nóng trong bình thì có ăn kha khá đó.”
Đôi khi việc đun nước chỉ để làm đồ ăn liền cũng phiền. Nên tôi thích loại có thể hâm nóng bằng lò vi sóng hơn.
Khi chơi eroge thì tôi thường ở lì trong phòng, nên việc ăn uống trở nên phiền phức, khi bố mẹ đi vắng thì chỉ có cơm nắm hoặc mì gói thôi. Cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi thì hơi đắt.
“Khi ăn thì cũng ăn đó… Mà dạo này đúng là chẳng mấy khi ăn.”
“À, vậy sao? Cuối cùng cũng chán rồi à?”
“Có thể nói là cơ hội ở lì trong phòng chơi eroge đã giảm đi rất nhiều.”
Trong một năm nay, tôi cảm thấy mình ít chơi eroge tập trung hơn. Số lượng game chơi thì do vấn đề tiền bạc nên cũng không có sự thay đổi đáng kể, nhưng mà dù sao thì trong quá trình sinh hoạt câu lạc bộ, tôi cũng hầu như không còn làm một mạch từ đầu đến cuối nữa.
Hơn nữa, chẳng hiểu sao trong tủ lạnh nhà tôi thường có đồ ăn Kotoko nấu sẵn, và tôi cũng thường xuyên hâm nóng chúng. …Thật sự là vì sao vậy nhỉ?
Có chút cô đơn, nhưng cũng tốt cho sức khỏe. Tuy nhiên, tôi cảm thấy khả năng hiểu cốt truyện đã tăng lên vì không còn cố gắng ép mình như trước nữa. Hồi xưa tôi hay thức trắng đêm chơi game trong trạng thái đầu óc lơ mơ… Bây giờ nghĩ lại thì thật lãng phí, nhưng lúc đó là trạng thái lưỡng nan khi cốt truyện cứ cuốn hút mãi không dứt.
“Nghe nói đồ ăn liền không tốt cho sức khỏe, nhưng mà không biết tệ đến mức nào nhỉ?”
“Người ta nói đủ thứ về chất phụ gia, nhưng bản thân nó là một khối dầu và carbohydrate, lại còn thêm rất nhiều muối nữa. Không thể nói là tốt cho sức khỏe được.”
“Carbohydrate cũng là đường mà nhỉ.”
“Mà cũng tùy thuộc vào thể chất mỗi người thôi. Có bà cụ cứ uống Doctor Pepper suốt, nhiều bác sĩ đã khuyên bỏ, nhưng rồi người chết trước lại là các bác sĩ, còn bà cụ thì vẫn khỏe re.”
“A ha ha, cũng có những chuyện như thế nữa hả.”
“Thôi thì ăn uống cân bằng là tốt nhất. Ăn đủ protein chẳng hạn. …Mà, sao tự nhiên lại nói chuyện này ở quán cà phê chứ.”
“A ha ha. Mau gọi món thôi nào.”
Tôi lại nhìn vào thực đơn.
Thôi, không cần phải quá bận tâm. Không ăn gì thì làm sao so sánh được, cũng chẳng có phương hướng gì cả.
Tôi gọi một nhân viên đi ngang qua.
“Một cà phê sữa và loại sô cô la năm vị này.”
“Yuuka thì milk mocha và fondant chocolat.”
Giờ chỉ còn chờ món đến thôi.
“Cậu gọi loại năm vị đó hả.”
“Lần này là để xem có những loại sô cô la nào, nên ăn nhiều loại khác nhau thì tốt hơn.”
Tuy nhiên, bỏ qua chuyện đó đi.
Tôi khẽ liếc nhìn xung quanh.
Trong quán có khoảng bảy tám phần khách, nhưng đối tượng khách thì hoàn toàn nghiêng về một phía. Mà nói đúng hơn thì rất ít nam giới, và tôi là nam sinh cấp ba duy nhất. Không có cặp nam giới nào, và cơ bản là nếu có nam giới thì đối diện đều là nữ.
Còn lại toàn là những cặp nữ giới.
“Những quán cà phê kiểu này, thật sự là con trai khó mà đi một mình được.”
“Seiichi-kun muốn đi một mình à?”
“Nếu ngon thì đương nhiên là muốn rồi. Nhưng mà tớ cũng không muốn đi thường xuyên đến thế, với lại ngưỡng cửa có vẻ cao nên cuối cùng thì cũng ngại đi thôi.”
“Khi nào như thế thì cứ nói với Yuuka, Yuuka sẽ đi cùng cậu đàng hoàng mà?”
“Không phải chuyện đến mức đó đâu.”
Đi ăn với người khác thì thế nào cũng phải để ý.
Cũng có lúc tôi muốn ăn một mình trong yên tĩnh.
Và đối với tôi, những món ăn kiểu này thì tôi muốn ăn một mình trong yên tĩnh.
Vừa nói chuyện như thế vừa chờ, món ăn đã được mang đến.
Có năm loại, nhưng tất cả đều là sô cô la bình thường và được gọi là ganache. Tôi không phân biệt được sự khác biệt.
“Trong sô cô la đó có tỷ lệ ca cao, kem tươi, bơ, sữa… và tất nhiên là tỷ lệ đó cũng khác nhau. Cậu cứ ăn thử và quyết định loại nào ngon nhất là được.”
Nói xong, Yuuka uống một ngụm milk mocha và tỏ vẻ rất mãn nguyện.
Tôi cũng uống một ngụm cà phê sữa rồi nếm viên sô cô la đầu tiên.
Loại này đắng quá. Dù cà phê sữa ngọt, nhưng đây không phải gu của tôi.
Tôi đưa viên sô cô la tiếp theo vào miệng.
Loại này thì rất ngọt, cứ như cà phê sữa và sô cô la đang triệt tiêu vị của nhau vậy.
“À thì ra là vậy. Cân bằng giữa đắng và ngọt là thế này đây. Loại vừa rồi hơi cực đoan nhưng tớ có thể hiểu được.”
“E he he~ Sô cô la thật sự rất sâu sắc đó.”
“Đúng là cần phải khổ luyện nhỉ.”
Ca cao, kem tươi, bơ… Để nắm bắt được sự cân bằng của từng thứ này, có lẽ cần cả một đời.
Tôi cứ thế nếm thử từng loại, và cuối cùng, loại sô cô la tươi có khoảng 60% ca cao là ngon nhất đối với tôi.
“Vậy, cậu sẽ làm bánh ngọt giống cái này, hay sô cô la bình thường?”
Yuuka chỉ vào một chiếc bánh sô cô la bình thường.
Kem tươi sô cô la, hay những vụn sô cô la rắc trên bánh trông có vẻ ngon, nhưng mà,
“Bánh ngọt thì chịu rồi. Tôi chắc là không có kỹ năng đến mức đó đâu.”
“Thế sao? Tớ nghĩ thử làm cũng là một cách hay đó.”
“Nhưng mà, tớ nghĩ tốt nhất là nên thử làm sô cô la bình thường trước đã. Nếu cái đó còn không làm được thì đâu có ý nghĩa gì?”
“Không phải vậy đâu. Cách làm hoàn toàn khác mà. Nếu không phải là bánh nguyên cái thì độ phức tạp và độ khó cũng không khác biệt lớn lắm đâu.”
Thật là vậy sao…
“…Mà cũng không còn nhiều ngày nữa. Sô cô la đúng chuẩn hay bánh sô cô la. Chắc là một trong hai thôi. Nếu làm cả hai thì có khi lại thành dở ương cả đôi.”
“Ưm… Có lẽ là vậy. Vì còn đi học nên chỉ làm được sau giờ học thôi.”
“Nguyên liệu cũng có giới hạn nữa.”
Nếu cứ luyện tập mà không tiếc tiền thì có mà phá sản mất.
Thế thì không ổn.
“Nhưng mà, ít nhất cứ thử làm cả hai cũng là một cách hay đó?”
Lời Yuuka nói cũng có lý.
Bánh ngọt hay sô cô la. Đánh giá độ phù hợp cũng là một cách.
Thế nhưng,
“Không… Tớ sẽ không lan man đâu. Tớ sẽ quyết định làm sô cô la tươi thôi. Sau đó thì sẽ quyết đấu bằng hot chocolate ăn kèm.”
Nghe tôi nói vậy, Yuuka khẽ cười rồi gật đầu.
“Được thôi. Vậy thì, đi mua nguyên liệu về làm ngay nào~”
Phương hướng đã được định.
Giờ chỉ còn chạy theo mục tiêu thôi.
Sau khi mua sắm đầy đủ nguyên liệu, chúng tôi lập tức đến địa điểm.
Đó là nhà Yuuka, nơi cô nàng đã đồng ý cho tôi dùng để luyện tập.
…Liệu có ổn không đây?
“Ơ? Seiichi-kun, cậu đang lo lắng à?”
“Thì, cũng phải thôi…”
“Đó là… lần đầu tiên cậu đến nhà con gái à?”
“Không phải.”
“…Chỗ đó tớ còn mong cậu nói dối là phải đó.”
“Nói dối thì cậu vui sao?”
“Dối trá không phải là dối trá nếu không bị phát hiện mà?”
…Đúng là thế thật.
“Ơ? Nhưng mà không phải vì lý do đó, vậy sao cậu lại lo lắng chứ?”
“À, không biết sẽ là căn nhà như thế nào thôi.”
Với những gì đã xảy ra từ trước đến giờ, thì một căn biệt thự cực kỳ hoành tráng xuất hiện cũng không có gì là lạ.
“Căn nhà như thế nào chứ…”
“Có lẽ sẽ có quản gia, rồi lạc đường trong vườn mất.”
“Tưởng tượng lung tung quá! Nhà Yuuka bình thường thôi mà!?”
“Cái ‘bình thường’ của cậu thì không tin được đâu!”
Vì tôi đã bị làm cho bất ngờ biết bao lần rồi. Lúc ở biệt thự, lúc ở phòng xông hơi chẳng hạn.
“Trước hết thì không có quản gia, không có người giúp việc, và vườn cũng không rộng lắm đâu.”
Yuuka nói với vẻ mặt hờn dỗi.
Có tình huống nào mà câu “không rộng lắm” lại không đáng tin bằng bây giờ không?
“Này, vừa nói chuyện đã đến rồi đó.”
“Ơ, ờ.”
Căn nhà hiện ra trước mắt là một căn nhà kiểu Nhật hiện đại.
Tuy toát ra một không khí cao cấp hơn nhà tôi rất nhiều, nhưng… cũng may là không phải kiểu biệt thự hoành tráng như trong anime.
Không phải kiểu biệt thự Tây, cũng không phải kiểu nhà Nhật truyền thống.
Mà là kiểu kết hợp khéo léo cả hai. Trông giống một căn nhà được thiết kế riêng. Tuy nhiên, nó không hề phô trương mà toát lên một vẻ thanh bình.
“…Đây không phải là kiểu nhà chó đâu đúng không?”
“Không có kiểu nhà chó nào đâu! Tớ giận đó!”
Có lẽ nghi ngờ thêm nữa thì nguy hiểm quá.
Đến lúc nên thay đổi suy nghĩ rồi.
Nếu có một không gian rộng hơn những gì đang thấy, thì đúng là cần đến bốn chiều mất. Bên cạnh cũng có nhà mà.
…À, tất cả các căn nhà ở đây đều rất đẹp, trông có vẻ đây là khu dân cư cao cấp.
“Con về rồi đây~… Thấy chưa, không có ai ra đón đâu đúng không?”
Yuuka nói với vẻ hơi bất mãn.
Đúng là không có cảnh “Kính chào tiểu thư đã về nhà…” rồi.
“Nhưng mà, nhà này có không khí tuyệt vời thật. Cảm giác rất yên bình.”
Bên trong cũng có không khí giống bên ngoài, như là sự kết hợp tinh hoa giữa phong cách Tây và Nhật. Sàn gỗ là chủ yếu, nhưng lại mang một vẻ gì đó rất Nhật Bản.
Thật tình mà nói, nếu có thể ở thì tôi rất muốn ở.
Có cảm giác rất giống một căn nhà xuất hiện trong eroge tôi từng chơi. Lúc đó tôi đã nghĩ, đó là một bối cảnh đẹp thật.
“Mà này, bố mẹ cậu không có ở nhà sao?”
Tôi định dùng bếp nên nghĩ nên chào hỏi họ một tiếng.
“Không có ai hết.”
“Vậy à, không có ai sao… …………………Khoan, ế?”
“Chỉ có Yuuka và Seiichi-kun thôi.”
“…Thật hả?”
Cái đó, có hơi… không ổn đâu nhỉ?
“Ơ kìa? Seiichi-kun sao lại tỏ vẻ lo lắng vậy? Đây là lúc phải tim đập thình thịch khi ở riêng với con gái chứ?”
“Không, không, không! Vậy thì phải nói trước chứ! Nếu là thế thì tớ đã từ chối rồi!”
“Không sao, không sao mà. Tớ sẽ không làm gì đâu.”
“…Thật không?”
“Thật mà. Mà này Seiichi-kun. Cái này, tớ thấy lời thoại hơi ngược thì phải…”
Nếu là eroge thì bình thường là thế.
“Yuuka không được tin tưởng gì hết.”
“Sự chủ động của cậu đáng sợ quá…”
“Mồ. Thôi được rồi~.”
Yuuka nói với vẻ hơi hờn dỗi.
Haizzz, đúng là bó tay mà.
“Tớ đi thay đồ đây, cậu chờ ở bếp bên kia nhé? Chắc ở đó đã ấm rồi. Nếu cậu bày sẵn những thứ đã mua ra thì tớ vui lắm.”
“Ơ, ờ. Được thôi.”
Nói xong, Yuuka có vẻ đã đi vào phòng mình.
Tôi làm theo lời cô nàng, bước vào bếp đã thấy. Máy lạnh đã bật sẵn nên đúng là ấm thật. Ấm đến nóng luôn.
Tôi không nghĩ là cô nàng đã cài đặt, nhưng… à, máy lạnh này có thể điều khiển qua mạng. Thật đáng ghen tị… Có cái này thì về nhà là ấm vừa đủ rồi.
“Ôi, không được, không được.”
Tôi lấy những nguyên liệu đã mua ra, bày lên mặt bếp.
Cuối cùng, tôi cũng đã mạnh tay chi tiền để mua đồ ở cửa hàng Yuuka giới thiệu.
Thôi thì, “nghèo thì hèn” mà. Hơn nữa, tôi nghĩ thà có cảm giác căng thẳng không được thất bại còn hơn là có tâm lý thoải mái mua đồ rẻ để rồi thất bại.
“Chờ lâu nha~.”
Vừa bày xong nguyên liệu thì Yuuka bước đến.
“Ơ. Bày xong rồi… rồi… đó…”
Tôi không tin vào mắt mình.
Yuuka bước đến, mặc một chiếc tạp dề.
Tuy nhiên, phần còn lại thì da thịt lộ ra.
Nói tóm lại, đó là – tạp dề trần!
“Cậu cũng muốn làm sự kiện eroge à!?”
“E he he~ Sao nào? Sao nào?”
“Sao nào cái gì mà sao nào! Mau mặc quần áo vào ngay!”
Bỏ qua lời tôi nói, Yuuka xoay người khoe ra.
Tôi không có kẽ hở nào để tránh mắt đi.
Không thấy cái mông không mặc gì… À, không phải.
Cô nàng mặc quần đùi.
Và trên người cũng mặc áo sơ mi đàng hoàng.
「Khụ khụ khụ khụ. Tớ mặc đồ mà, cậu Seiichi hiểu lầm gì thế nhỉ?」
「C-cậu…!」
Chẳng có gì ghê gớm cả.
Yuka chỉ đơn giản là mặc đồ sao cho cái tạp dề che khuất được hết, thế thôi. Kiểu như, có mấy cái ảnh bikini chỉ che mỗi hình tròn mà trông như khỏa thân ấy. Tóm lại, đây là một biến thể của kiểu đó.
「Cậu cố tình mà!」
「Tớ chưa đến mức mặt dày làm ‘khỏa thân tạp dề’ ngay đâu nha.」
Thật không đó…? Mặc cái bộ đồ này vào mùa này thì đúng là lạnh cóng. Nhưng mà…
「Chẳng lẽ cậu chỉnh phòng nóng lên cũng vì chuyện này?」
「À, đoán xem?」
Chắc chắn là vậy rồi!
Dù sao đi nữa thì…
「Thấy nhiều da thịt quá làm tớ mất tập trung, tha cho tớ đi mà.」
「Ừm… Tớ đã nhìn gương và chỉnh sao cho thật giống mà. Cậu không ưng à?」
Tôi nghĩ đây không phải vấn đề ưng hay không ưng nữa rồi.
Với những chuyện lặt vặt như thế, chúng tôi bắt đầu làm sô cô la. Chúng tôi làm những công đoạn cơ bản như đập sô cô la, đun cách thủy để làm tan chảy, v.v.
…Thế nhưng, tôi đã hối hận vì đã nhờ Yuka dạy mình.
「Này. Chỗ đó phải nhanh tay lên một chút chứ. Vừa nãy tớ nói rồi mà?」
「D-dạ.」
「Thấy chưa, tay lại ngừng rồi. Khuấy đều cái bát lên. Độ mịn màng của sô cô la sẽ được quyết định ở bước này đó.」
「V-vâng, rõ rồi ạ.」
「Cầm muỗng gỗ khuấy gượng gạo quá. Sao lại không làm đúng như mẫu được vậy?」
「T-tớ xin lỗi.」
Đúng là phong cách "quân đội Spartan" mà.
Mà nhắc mới nhớ, hồi trước dạy Kotoko học cũng vậy. Dạo này không thấy nên tôi quên béng mất.
「Này, cậu Seiichi. Đừng có nghĩ vẩn vơ!」
「Dạ!」
Thế nên tôi chỉ còn cách trở thành một "gã bợ đỡ" mà thôi.
Cãi lại thì đáng sợ lắm…
Nãy giờ Yuka cứ cầm cái que đánh trứng rồi 'đét đét' vào lòng bàn tay kia, tạo ra tiếng động. Cứ như là một kẻ giám sát nô lệ đang cầm roi vậy.
「Tập trung, tập trung vào!」
「Tớ ổn, mà.」
「Ổn cái gì mà ổn! Thấy chưa, bị tách dầu rồi!」
「Á, ơ?」
「Thấy chưa, làm lại từ đầu!」
Quả là một chặng đường chông gai.
Tuy nhiên, vì không có ai đáng tin cậy ngoài Yuka, tôi đành bó tay.
「Nhanh tay lên nữa! Dùng cổ tay mà quơ chứ! Đừng có nghĩ gì ngoài chuyện nấu ăn!」
「Dạ!」
Dần dần, tôi có cảm giác như mình đang bị Yuka "tẩy não" về chuyện bếp núc. Cảm giác rằng mình chỉ còn cách tuân theo cô ấy ngày càng mạnh mẽ.
Đây cũng là một dạng của hội chứng Stockholm chăng…
◇ ◇ ◇
Thời gian trôi vùn vụt, rồi cũng đến ngày Valentine.
Trường không có quy định cấm mang sô cô la đến, cứ tự nhiên đi thôi là lập trường của trường.
Thầy Tokuko, người bị mấy nữ sinh chặn lại ở hành lang, còn nói: 「Mang đến thì được thôi, nhưng vì vấn đề vệ sinh, đừng có để vào tủ giày nhé. Lén để vào hộc bàn mới được điểm cao đấy?」
Thậm chí cả Tadokoro và Murakami cũng không cấm. Chỉ là, nếu ảnh hưởng đến tiến độ bài học thì sẽ bị tịch thu, họ cảnh báo với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Sáng hôm đó.
「Đây. Mikamoto.」
「Ồ, cảm ơn, Hosae.」
Trong lớp, Mikamoto nhận được sô cô la gói trong một lớp giấy gói khá sang trọng từ lớp trưởng.
Mấy đứa con trai mở to mắt nhìn chằm chằm. Có đứa còn cắn khăn tay tức tối. …À, chắc là ba đứa trong "Tứ Đồ" thôi.
Rồi, trước giờ chủ nhiệm, lại có một vụ ồn ào khác xảy ra.
「Bây giờ tớ sẽ phát sô cô la cho mọi người nha~ Ai không cần thì nói nhé.」
「Thiên sứ vĩ đại Hatsushiba-sama!」 「Làm sao mà không cần được chứ!」 「Được cứu rồi! Được cứu rồi!」
Ngay khi Yuka bắt đầu phát cho mọi người, không khí trong lớp bỗng thay đổi.
Đó là những viên sô cô la tự làm bình thường, gói trong giấy bạc, nhỏ hơn bóng bàn một chút. Nhưng mà, hương vị thì đảm bảo tuyệt hảo. Vì tôi cũng bị bắt phụ giúp mà.
Phư phư phư. Mấy đứa cứ mừng rỡ vì là đồ tự làm đi. Trong đó có vài phần trăm là do tôi phụ giúp đấy.
…Mặc dù tôi chỉ đập sô cô la với trộn bơ thôi.
「Cảm ơn ạ!」 「Năm nay không còn gì phải hối tiếc nữa rồi!」 「Hoan hô!」
Rõ ràng là sô cô la nghĩa vụ thôi mà chúng nó vui mừng khôn xiết.
Đây có lẽ cũng là tài năng nhờ đức hạnh của Yuka chăng?
「Tonosaki-kun luôn giúp đỡ tớ nên sẽ có phần to hơn một chút nhé!」
「Oaaaaaaaaaaaaaaaaa! Thiên sứ đại nhân! Không, Nữ thần đại nhân! Cảm ơn ơ ơ ơ ơ!」
Tonosaki vui mừng đến phát khóc.
Quả thật là to hơn một chút. Ăn vào chắc sẽ rất đã miệng.
「À, Mikamoto-kun thì không có đâu. Làm vậy thì không hay với Lớp trưởng.」
「Ếch… À, vâng.」
Mikamoto lộ vẻ vô cùng tiếc nuối.
Lớp trưởng thì nhìn Mikamoto với nụ cười không cười. Thật đáng sợ.
Khi phát xong cho tất cả mọi người,
「Nhắc mới nhớ, Hatsushiba. Cậu không đưa cho Aramiya sao?」
Mikamotooo! Đồ nhiều chuyện!
Sau đó, Mikamoto quay sang nhìn tôi, nhếch mép cười. Cố ý mà, cái tên khốn này!
Oán hận gì mà phải làm thế chứ! Chuyện đi dã ngoại à!? Dù kết quả tốt đẹp thì cũng là do ăn may thôi chứ!
「Phư phư. Vì cậu Shingu đã giúp đỡ tớ đặc biệt nhiều, nên tớ định tặng cậu ấy một món đồ đặc biệt hơn đó?」
Đó là một câu nói cực kỳ lấp lửng, đúng luật…
Yuka gọi tôi bằng họ, và cũng không nói gì đến chuyện phải lòng gì cả.
Tuy nhiên –
「Shingu! Tại sao chỉ có mày thôi hả!」 「Vì câu lạc bộ của mày sao!?」 「Cho tao vào câu lạc bộ với!」
Thế là, ào ạt những lời xin gia nhập câu lạc bộ.
Làm ơn dừng lại đi mà, đừng cướp đi cuộc sống chơi game người lớn quý giá của tôi chứ.
Cảnh tượng ấy cứ thế tiếp diễn cho đến khi cô Ohara đến.
「Chào buổi sáng, các em. Chà, mùi gì mà thơm ngọt vậy nhỉ?」
Và cả sau khi cô Ohara đến,
「Thưa cô! Cho em xin sô cô la ạ!」
Matoba xung phong giơ tay. Mọi người cũng lộ vẻ mong đợi, nhưng,
「Ơ. Trường mình cấm giáo viên phát quà cho học sinh đó các em?」
Matoba thất vọng rũ vai. Sakai và Uchida cũng thở dài tiếc nuối.
Mà, dù ngược lại thì không sao, chứ giáo viên phát quà cho học sinh thì có vấn đề thật.
Trong lớp, hương thơm ngọt ngào (theo nhiều nghĩa khác nhau) cứ vương vấn, khiến Tadokoro và Murakami cau mày, rồi buổi học tiếp tục. Đến tiết sáu thì kết thúc.
Chớp mắt một cái, đã là giờ tan học rồi.
「Được rồi. Nào, đi thôi, Seiichi.」
「Ừ.」
Khi chúng tôi định nhanh chóng rời khỏi lớp,
「Lạ thật đó. Thường thì chúng ta phải nán lại một chút rồi mới đến phòng câu lạc bộ mà.」
Sakai nhận ra không khí khác lạ ngày hôm nay nên nói.
「Thôi, hôm nay là ngày quyết định nhiều thứ mà.」
Nói vậy, Sakai cau mày.
Chắc là cậu ấy không hiểu được đâu. Nhưng đối với tôi, đây có thể là cơ hội cuối cùng để giải quyết vấn đề đã tồn tại vài năm nay.
Thế nên tôi cũng tràn đầy khí thế.
Và nơi chúng tôi đến không phải phòng câu lạc bộ – mà là phòng Kinh tế gia đình ở tòa nhà số một.
Thông thường, đó là phòng câu lạc bộ "Nấu ăn", không phải nơi quen thuộc của chúng tôi, nhưng hôm nay thì khác.
「Bạn tớ có người ở câu lạc bộ nấu ăn. Nói chuyện xong thì họ bảo có thể cho mượn phòng câu lạc bộ. Vậy thì chúng ta cứ nấu ở đó rồi quyết định, được không?」
Thế là, thông qua Masami, chúng tôi được phép mượn phòng câu lạc bộ. Năng lực giao tiếp của con bé cũng ghê gớm thật. Tôi không ngờ nơi này lại trở thành sân khấu cho cuộc đối đầu.
「Xin lỗi.」
Tôi gõ cửa phòng câu lạc bộ nấu ăn.
「Cửa mở ạ. Mời vào.」
Một giọng nói lạ hoắc vọng ra từ trong phòng câu lạc bộ.
Trượt cánh cửa sang một bên, một căn phòng xa lạ hiện ra trước mắt tôi. Về cơ bản, nó giống như một lớp học nhưng rộng hơn một chút. Ngoài ra, thay vì bàn ghế, có chín bàn bếp được xếp thành hàng 3x3.
Mỗi bàn bếp đủ rộng để bốn, năm người có thể cùng nấu. Chắc chắn là có các tiết học gia chánh nữa. Nó tự nhiên trở thành hình dáng như vậy.
Và ở góc phòng, một chiếc tủ lạnh khổng lồ sừng sững. Các nguyên liệu dùng để làm sô cô la đã được cất vào đó từ sáng.
Trong phòng câu lạc bộ có khoảng mười hai người, bao gồm Masami, Saiya và các thành viên câu lạc bộ. Có vẻ Masami và mọi người đã đến trước.
「Chúng cháu làm phiền rồi. Cháu xin lỗi.」
Tôi khẽ cúi đầu chào chị hội trưởng câu lạc bộ nấu ăn. Chị ấy là một người trông rất thông minh, đeo kính. Kiểu người cẩn thận, đo lường kỹ lưỡng lượng muối hay nhiệt độ gì đó.
「Không sao đâu, không sao đâu. Trò chơi cá cược vui mà?」
Trái với dự đoán, giọng điệu của chị ấy khá thoải mái. Một người dễ gần.
「Nghe từ mấy em năm nhất, chị thấy cái này cũng đáng để xem đó. Masami-chan đôi khi cũng đến đây, là một đứa bé thú vị mà. Chị không ngờ lại có cả anh trai em ấy nữa.」
Hóa ra Masami cũng đến đây sao.
Trong khi đó, chính Masami, không thèm làm trung gian giữa tôi và hội trưởng, thậm chí còn bỏ rơi cả Saiya, đang nói chuyện với mấy người có vẻ là thành viên câu lạc bộ.
…Khoan đã, đó chẳng phải là mấy đứa bạn cùng lớp của Masami mà nó đặt tên là "Dog-Mag-Lag" đó sao? Con bé cao kều là Dog, con bé mũm mĩm là Mag, và con bé loli là Lag. Mấy đứa đó là thành viên câu lạc bộ nấu ăn à?
「À, anh của Masami-chan. Chào buổi sáng.」 「Ồ, chào mừng đến với câu lạc bộ nấu ăn.」 「Xin chào~」
Mỗi đứa đều tự chào hỏi.
Còn Masami thì nheo mắt, nở một nụ cười bất cần rồi khịt mũi.
Ra vậy. Tỏ ra như ở nhà vậy ha.
「Vậy thì, vì đã tập hợp đầy đủ, mọi người cứ chọn vị trí tùy thích nhé.」
Tôi chăm chú nhìn cái bàn bên cạnh.
Mà nói mới nhớ, không dùng bếp từ mà dùng bếp ga sao. Có ổn không đây…?
「Seiichi-kun. Chú ý đến nhiệt độ nha.」
「Ok. Anh biết rồi.」
「Nhưng cũng không cần quá lo lắng đâu. Không khác biệt lớn lắm đâu.」
Dù vậy thì vẫn phải chú ý đến nhiệt độ, ý là vậy.
「Tớ thì ở nhà Kotoko gần như có môi trường tương tự rồi. Haiz, nếu thua thì cứ lấy cái đó làm cớ cũng được mà?」
Masami nói với vẻ châm biếm đầy mình.
Đúng là đã đắc thắng rồi, đến mức thật sảng khoái.
「Đừng có nói nhảm. Người ta nói 'Thợ giỏi không kén bút' mà.」
「So sánh với Kōbō thì cậu là ai hả?」 (Tsubaki-sensei: Kōbō-Daishi, một nhà sư nổi tiếng thời Heian, được biết đến với thư pháp.)
「Ý là không cần phải bận tâm về dụng cụ. Đừng có suy nghĩ nhiều.」
Thế là, cuối cùng chúng tôi quyết định dùng hai chiếc bàn ở giữa, trông đẹp mắt.
Đến bước này, sẽ không có người trợ giúp.
Dù sao thì đó cũng chỉ là để luyện tập thôi, không thể cứ dựa dẫm vào đó trong trận đấu thật sự được.
Yuka và Kotoko chỉ đứng xem diễn biến.
「Vậy thì, chúng tớ sẽ đợi ở phòng bên cạnh nhé.」
「Cố lên nha~ Kiyomin với Seiichi!」
「Miễn là ăn được thì cái gì cũng được hết!」
Nói rồi, Saiya, Ibu và Tonosaki rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Ba người họ là ban giám khảo nếm thử sô cô la. Để họ không biết sô cô la nào là của ai làm, chúng tôi đã yêu cầu họ tránh đi để không nhìn thấy quy trình chế biến. Đương nhiên, họ cũng không biết và không nhìn thấy nguyên liệu.
Dù sao thì, nếu họ biết ai là người làm, có vẻ như sẽ có tạp niệm khi đánh giá hương vị thuần túy.
「Vậy thì, thời gian là một tiếng. Thời gian làm lạnh có thể riêng, nhưng việc chế biến thì khoảng đó.」
Chị hội trưởng từ từ giơ tay lên. Trên tay chị ấy là một chiếc đồng hồ bấm giờ.
「Bắt đầu!」
Cùng với tiếng "cạch", chiếc đồng hồ bấm giờ được bấm.
Tôi lập tức bắt đầu hành động.
Đầu tiên, tôi đặt nồi lên bếp, rồi đổ kem tươi dạng lỏng vào.
Giữ lửa vừa phải. Sẽ mất một chút thời gian để kem ấm lên.
Trong lúc đó, tôi lấy sô cô la đặt trên bàn ra khỏi túi nhựa, đặt lên thớt, rồi băm nhỏ ra.
Bước này tôi đã làm đi làm lại nhiều lần ở nhà Yuka rồi. Giờ thì tôi còn có thể thái sợi bắp cải ăn kèm với tonkatsu một cách nhanh chóng nữa là. Mà, không cần quá quan tâm đến độ mỏng nên cũng dễ. Thậm chí có thể đập vụn cũng được. Điều cần chú ý là cố gắng làm cho kích thước đều nhất có thể.
「Được rồi, xong.」
Sau khi băm xong, tôi cho sô cô la vào bát.
「Nồi… Được rồi, ngon lành cành đào.」
Kem tươi đã gần sôi. Vì tôi điều chỉnh thời gian khéo léo nên, trừ khi các định luật vật lý thay đổi, việc này là đương nhiên.
Đây là lần đầu tiên tôi dùng bếp ga nhưng có vẻ không có vấn đề gì.
Tôi nhanh chóng đổ kem tươi đã đun nóng vào bát.
Chất lỏng ấm nóng làm tan chảy sô cô la đã băm nhỏ, truyền màu sắc vào. Đẹp đến mức tôi cứ muốn ngắm mãi.
Nhưng khi hơi nước lắng xuống, đến lượt nó xuất hiện.
「Mượn cái này nhé, Yuka.」
「Ok.」
Đó là cái máy đánh trứng tự động – máy trộn cầm tay mà tôi mượn từ nhà Yuka.
「Á, dùng cái đó hả!?」
Masami phồng má, lườm tôi. Không phải vi phạm quy định gì cả. Đâu có nói là chỉ được dùng những thứ có trong phòng câu lạc bộ đâu?
「Phải đánh cho không khí vào mà.」
Khi tôi bật công tắc, tiếng động cơ the thé vang lên.
Tôi để đầu que đánh trứng di chuyển trong bát. Giữ thẳng từ trên xuống, cố gắng không để bắn tung tóe…
Chậm rãi và từ tốn cho đến khi sô cô la tan hết. Cứ thế này để đẩy không khí vào, giúp sô cô la có độ mịn màng.
Hồi mới bắt đầu luyện tập, tôi tinh mắt nhìn thấy chiếc máy trộn cầm tay và nói rằng tôi muốn dùng nó, nhưng
「Không được dựa dẫm vào máy móc ngay từ đầu!」
Yuka đã cấm tiệt một cách "Spartan", và bắt tôi dùng que đánh trứng bình thường.
Tuy nhiên, sau khi đã có được một chút kỹ năng, tôi đã nhận được tín hiệu "GO". So với việc dùng tay, nó thực sự dễ dàng hơn nhiều. Và chất lượng cũng được nâng cao.
「Hừm. Thôi được rồi.」
Về phần Masami thì… cô ấy làm khác tôi.
Không thấy sô cô la đâu cả. Và lò vi sóng đang hoạt động. Tức là cô ấy đang hâm nóng sô cô la bằng lò vi sóng.
「Masami. Cẩn thận từng bước một nhé. Đúng như lúc luyện tập đó.」
「Vâng! Sư phụ!」
Masami hớn hở đáp lại lời cổ vũ của Kotoko. Từ lúc nào mà nhỏ ấy trở thành sư phụ vậy? Nghe được gọi như thế, Kotoko cũng đỏ mặt, hơi ngượng. Dễ dụ thật.
Khi Masami lấy cái bát thủy tinh ra khỏi lò vi sóng, bên trong là sô cô la đã tan chảy vừa đủ.
Người ta nói rằng nếu làm bằng lò vi sóng, hâm nóng quá mức sẽ làm sô cô la mất ngon, nhưng… chắc Masami không mắc lỗi đâu. Kotoko cũng không nói gì cả mà.
Masami đổ trứng vào sô cô la đã tan chảy bằng lò vi sóng, rồi đổ bột trắng – có lẽ là đường cát – vào.
Và lại một lần nữa, cô ấy dùng thìa trộn đều một cách nhiệt tình.
「Hừm. Có rảnh để nhìn tớ sao?」
「Mà, cũng một chút.」
「Nhàn rỗi ghê nha. Cái mặt đó, tớ sẽ cho cậu biết thế nào là khóc dở mếu dở. Tớ đang làm một loại sô cô la mà cậu không thể tưởng tượng nổi đâu đấy.」
「Vậy thì tớ sẽ chờ xem.」
…Tôi lờ mờ đoán được loại sô cô la mà con bé đang làm.
Nhưng dù biết loại chung chung, tôi vẫn không thể biết chi tiết.
──Cũng chẳng ích gì khi tưởng tượng thứ con bé làm.
Kết thúc việc do thám Masami, tôi nhìn vào bát của mình, các nguyên liệu đã hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo. Độ mịn màng lý tưởng.
Phần tôi thì chỉ cần làm ra sô cô la ngon nhất có thể.
「Hội trưởng. Việc cắt và trang trí nhỏ thì không tính vào quy trình chế biến đúng không?」
「Hả? Tôi hả? Chuyện đó không phải bên các cậu tự quyết sao? À, nếu hoàn thành trong vòng năm phút thì được thôi.」
「Ok.」
Tôi lót giấy nến vào khay nướng bằng thép không gỉ hình chữ nhật, rồi đổ hết phần trong bát vào.
Sô cô la và kem tươi đã hoàn toàn hòa quyện vào nhau, tạo nên màu sắc đẹp mắt. Độ mịn cũng không có vấn đề gì, nhìn vào cách nó chảy ra là biết.
Sau khi dùng thìa vét sạch sô cô la dính vào bát và đổ hết vào khay, tôi nhẹ nhàng gõ khay xuống bàn. Một nghi thức nhỏ để món ăn ngon hơn.
Sau đó, tôi cho khay vào tủ đông. Cài đặt hẹn giờ trên điện thoại. Để chuông báo sau ba mươi phút.
「Gì. Xong rồi sao? Nhanh ghê…」
Masami vẫn với vẻ mặt nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào tôi. Nét mặt có chút thất vọng.
「Đừng có hiểu lầm. Chưa xong đâu.」
「Chuyện trang trí sao?」
「Không phải. Là món thứ hai.」
Mà, cũng không phải món gì khó lắm.
Tôi lấy ra một dụng cụ.
「Ể, cái đó…」
Kotoko chớp mắt nhìn vật tôi đang cầm trên tay.
「Máy xay cà phê?」
「Ừ. Loại nhỏ thôi.」
Tôi lấy hạt cà phê ra, cho vào và xay.
Hương thơm nồng nàn tràn ngập căn phòng.
「Thì ra. Cậu nhắm đến…」
「Đừng nói ra, Kotoko. Cứ im lặng mà xem đến cùng đi.」
Tạm thời, giống như ở lễ hội văn hóa, tôi chuẩn bị cà phê. Lần này cũng là kiểu pha nhỏ giọt.
Trong lúc ủ cà phê, tôi chuẩn bị tách.
Tôi đổ si rô sô cô la vào tách.
Nói tóm lại, món tôi làm là cafe mocha.
Đợi một lúc, cà phê nhỏ giọt ra rất ngon, tôi đổ hết vào tách.
Xác nhận đã hòa quyện hoàn toàn, tôi cho sữa đã hâm nóng vào, rồi trộn tiếp.
Cuối cùng, tôi cho kem đánh bông lên trên và rắc bột ca cao.
「Tuyệt vời. Món cafe mocha cầu kỳ một chút, hoàn thành rồi.」
Tôi liền nhìn vào tủ đông.
Sô cô la đã đông lại một cách hoàn hảo.
Tôi lấy sô cô la ra khỏi khay, cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn.
Đặt vài miếng sô cô la đã cắt lên đĩa trắng, rồi lại rắc bột ca cao lên.
「Xong rồi.」
Một tràng vỗ tay nhỏ vang lên.
「Tuyệt thật. Cứ như một bộ món ăn ra từ cửa hàng sang trọng vậy.」
Chị hội trưởng tấm tắc khen. Phư phư phư, chính tôi cũng thấy mình làm tốt đấy chứ. Nếu làm đúng như luyện tập thì chắc chắn sẽ có sô cô la mịn màng, tan chảy trong miệng.
「Tớ cũng xong rồi!」
Masami lấy ra một chiếc chén trắng có vẻ là cốc chịu nhiệt từ lò nướng.
Đúng là liên quan đến bánh ngọt rồi. Thấy có bột mì đa dụng nên tôi cũng đoán là vậy, nhưng…
Bánh ngọt thì có rất nhiều loại. Con bé làm món gì vậy?
Masami nhìn tôi, nở một nụ cười đắc thắng.
Đó không phải là vẻ mặt châm biếm hay gì cả, mà là một biểu cảm chưa từng thấy. Tôi có chút ngạc nhiên. Con bé này cũng có thể làm ra vẻ mặt như vậy sao.
「Vậy thì, chúng cháu xin phép mang ra ạ.」
Ba chị em Dog-Mag-Lag mỗi người đặt sô cô la của chúng tôi lên khay rồi rời khỏi phòng câu lạc bộ.
Sau đó, chúng tôi cũng đi đến phòng trống bên cạnh.
Việc để người khác mang đi cũng là để tránh việc ai đó biết sô cô la nào là của ai làm.
「Chúng cháu xin lỗi vì đã để mọi người chờ ạ~」
Bước vào phòng học trống, Saiya và Ibu đang ngồi chờ làm giám khảo, và… không phải Tonosaki.
「…Sao ngài lại ở đây, Chủ tịch Hội học sinh? À, cựu Chủ tịch.」
Cựu Chủ tịch Hội học sinh Yaotani Airi đứng giữa Saiya và Ibu, với vẻ mặt kiêu hãnh.
「Đương nhiên là tôi đánh hơi thấy mùi thú vị rồi. Tôi đã nghe ngóng mọi chuyện. Thế nên tôi đã thay đổi giám khảo. Ưu phư phư. Đúng như dự đoán, một mùi hương ngọt ngào, lãng mạn đang lan tỏa.」
Tonosaki thở dài nhìn vào tường.
Tôi lờ mờ hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi.
「Miễn là cô đánh giá công bằng thì được thôi.」
「…Mặc dù tôi nghĩ việc ăn đồ do đàn ông làm thật dơ bẩn, nhưng nếu được ăn sô cô la tự làm của Masami-san thì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Lợi ích lớn hơn bất lợi mà, đúng không?」
Cái bà này, vẫn kiên định ghê.
Tôi nghĩ sô cô la của Masami, trước khi Kotoko dạy, toàn là bất lợi… Nhưng bà này chắc là bất kể đồ do nữ sinh làm món gì cũng sẽ ăn với vẻ mặt bình thản. Tôi thật muốn xem vẻ mặt của bà ấy khi ăn sô cô la Masami nguyên thủy.
「Masami-san cũng đồng ý chứ?」
「Vâng. Đương nhiên rồi ạ.」
Masami vui vẻ gật đầu, cựu Chủ tịch Hội học sinh lặng lẽ ngồi xuống.
「Được rồi. Vậy, xin mời ba vị giám khảo. Xin hãy phán xét.」
Mọi chuyện diễn ra như vậy, Dog đặt sô cô la của chúng tôi trước mặt ba người.
Món đầu tiên được đưa ra là set nama chocolate và cafe mocha của tôi.
Từ nguyên liệu sô cô la, kem tươi cho đến cà phê, tất cả đều được tôi tổng hòa hương vị một cách hoàn hảo. Dù có phần an toàn, nhưng chắc chắn sự cân bằng rất tốt.
Ngoài chất lượng hương vị, đây còn là cuộc cạnh tranh về cảm giác khi ăn.
「Trông ngon quá. Vậy thì, xin phép ạ!」
「Xin phép dùng bữa!」
「Vậy thì, chúng ta hãy thưởng thức đi.」
Saiya, Ibu và cựu Chủ tịch Hội học sinh mỗi người dùng dĩa xiên một viên nama chocolate rồi đưa vào miệng.
Cả ba người đều thưởng thức sô cô la như thể đang lăn nó trong miệng. Cứ như một cuộc thi đánh giá ẩm thực chuyên nghiệp vậy.
「Mịn màng quá. Hơn nữa, đây là sô cô la không quá ngọt.」
「Tớ thì thích ngọt hơn một chút~」
「Không. Đây là một món ăn theo set, Suwama-san. Vậy thì, cái này…」
Cựu Chủ tịch Hội học sinh đưa tay về phía cafe mocha.
「Quả nhiên. Món này rất ngọt. Cũng rất ngon nhưng mà…」
Bà ấy lại ăn một miếng sô cô la nữa.
「Đúng vậy. Tuyệt vời. Vị ngọt và vị đắng hòa quyện vào nhau, làm ẩm đầu lưỡi. Đây là một set món ăn tuyệt vời, được lòng tất cả mọi người.」
Được cựu Chủ tịch Hội học sinh khen ngợi đến vậy cũng thấy sợ.
Họ có lẽ đang nghĩ mình đang ăn sô cô la của Masami.
Tôi không dám để lộ vẻ mặt ra ngoài vì sợ bị phát hiện. Masami cũng vậy. Con bé không hề tỏ ra hối hận mà chỉ im lặng nhìn cảnh sô cô la của tôi được ăn hết.
「Ngon thật đó. Sô cô la ít ngọt và đồ uống ngọt ngào khiến tôi không thể dừng lại được.」
「Tớ muốn ăn thêm nữa~」
Đĩa của cả ba người đều đã sạch bóng sô cô la. Cốc cũng trống rỗng.
Phù. Ít nhất thì đánh giá không tệ. Có thể xem là thành công rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tất cả là nhờ công luyện tập với Yuka.
Tuy nhiên, tôi không thể chia sẻ niềm vui lúc này. Sợ bị lộ mất.
「Vậy thì, tiếp theo.」
Và Mag đặt một đĩa khác trước mặt các giám khảo.
Đó là một chiếc bánh trong cốc chịu nhiệt hình tròn, nông.
Bánh sô cô la bình thường thôi sao? Tôi không nghĩ Masami có thể làm được món gì cầu kỳ đến thế…
「Vậy thì, chúng ta hãy thưởng thức đi.」
Cựu Chủ tịch Hội học sinh cầm dĩa, đưa vào bánh, rồi múc lên.
「Ồ…」
Cựu Chủ tịch Hội học sinh thốt lên một tiếng đầy ngưỡng mộ.
Nước sốt sô cô la chảy ra từ miếng bánh bông xốp.
「Đây là Fondant au chocolat mà.」
Fondant au chocolat! Yuka đã dạy tôi rồi. Đó là bánh sô cô la có nhân kem sô cô la. Trong tiếng Nhật gọi là Fondant Chocolat.
Tôi nghe nói đó là một loại bánh dành cho người có kỹ năng cao…
Dù sao thì, nhân sô cô la không bị đông cứng, và phần bánh bông lan cũng đã hoàn thành, chứng tỏ Masami đã làm rất tốt.
「Không ngờ lại được ăn một món bánh tự làm như thế này ở một nơi như vậy. Đây là một món ăn không dễ dàng tìm thấy.」
Bà ấy dùng thìa quết bánh vào sốt, rồi ăn một miếng.
Cựu Chủ tịch Hội học sinh chậm rãi nhai, thưởng thức hương vị.
「…Thật sự, rất ngon đó. Mịn màng, và có vị ngọt thanh tao.」
…Thật sao. Masami mà làm được món cầu kỳ đến thế à?
Kotoko đã truyền đạt kỹ năng cho Masami đến mức độ nào, hay là có công thức dễ làm nào đó?
Hoặc là, cả hai.
Tôi bất giác liếc nhìn Kotoko. Con bé đó đã dùng phép thuật gì vậy chứ.
「Ừm, ngon thật đó. Lần đầu tiên tớ ăn fondant chocolat nhưng mà, món này ngon thật đó.」
「Ngon lắm! Tớ muốn ăn thêm cái nữa~」
Không chỉ cựu Chủ tịch Hội học sinh, cả hai người còn lại cũng rất hài lòng.
Chẳng mấy chốc, bánh đã biến mất khỏi đĩa.
Ibu đang chật vật cố gắng lấy ra dù chỉ một chút còn dính trên đĩa. Xấu hổ quá, đừng làm thế trước mặt người khác chứ…
Thôi rồi.
Tất cả đã ăn xong, giờ chỉ còn một việc duy nhất.
「Vậy thì, xin mời ba vị giám khảo. Xin hãy đưa ra phán quyết.」
Chị hội trưởng câu lạc bộ nấu ăn điều khiển với vẻ hớn hở. Có vẻ chị ấy khá thích mấy chuyện cá cược.
「Phương pháp phán xét là gì ạ?」
「Chúng ta có thể đưa đĩa của món ngon hơn ra phía trước… được không ạ?」
「Được đó.」
…Tôi nhớ mình đã xem cảnh này trong một bộ truyện tranh nấu ăn nào đó rồi. Thôi, bỏ qua mấy chi tiết nhỏ đi.
「Tôi, đã có quyết định rồi.」
Cựu Chủ tịch Hội học sinh lập tức hành động.
「Tôi chọn món Fondant au chocolat này. Vị rất mịn màng và tuyệt vời. Mặc dù món này không dễ kiếm, nhưng nó lại hợp khẩu vị của tôi hơn cả khi ăn ở cửa hàng. Nói một cách khiêm tốn thì nó tuyệt đỉnh.」
Một phiếu cho Masami.
Vị giác của cựu Chủ tịch Hội học sinh có lẽ đã bản năng tránh tôi. Chẳng lẽ là gian lận?
Và, tiếp theo.
「Tớ chọn cái này!」
Ibu đẩy đĩa của tôi ra phía trước.
「Lúc đầu tớ nghĩ sô cô la không ngọt lắm thì sẽ thế nào nhỉ, nhưng khi uống cùng đồ uống thì ngon lắm! Lạnh với nóng rất vui! Ăn luân phiên một lúc là hết sạch luôn.」
Ôi. Ibu, cảm ơn cậu.
Ban đầu thấy phản ứng không mấy khả quan nên tôi cứ ngỡ chẳng còn gì để mong đợi...
Giờ thì chỉ còn mỗi Saitani thôi. Cậu ấy khoanh tay, cứ ừm... ừm... mãi, trông mà yêu.
"Thế nào, không biết bên nào sẽ được chọn nhỉ?" Seimi hất hàm hỏi, vẻ đầy tự tin.
"Ai mà biết."
"...Nếu món của tôi được chọn, anh sẽ phải ra khỏi nhà mà chuyển trường đấy. Không sợ à?"
"Có thế thì đã sao. Tôi đã làm hết sức mình, đâu có gì phải hối tiếc."
"Hừm, thế à."
"Có thua thì đến lúc ấy rồi tính."
"À... vậy à."
"Em mới là người đừng quên đấy. Nếu tôi thắng, thì, hòa giải hòa hảo nhé."
Nghe vậy, Seimi nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
"Gì đấy. Bộ anh muốn hòa giải với tôi đến thế sao?"
Thật hiếm hoi khi một câu hỏi thẳng thừng như vậy lại được buông ra.
"Đúng thế. Thật lòng mà nói, ban đầu tôi chỉ nghĩ phiền phức mà thôi."
"Tất nhiên rồi. Anh đúng là cái kiểu người như vậy."
"Nhưng mà... sau khi nghe mọi người nói, tôi đã nghĩ lại."
"..."
"Không phải là muốn làm thân đến mức đó. Dẫu vậy... tôi vẫn mong chúng ta có thể trở lại thành một cặp anh em bình thường, dù chỉ hơi bất hòa một chút, đó là suy nghĩ của tôi bây giờ."
Một phần cũng vì tôi đã biết được tâm tư của con bé.
Vả lại, để có thể đi đến suy nghĩ này, chắc chắn là nhờ mọi người đã động viên tôi.
Lúc ấy, Seimi "Hừm" một tiếng, khẽ quay mặt đi, vẻ mặt phức tạp khó tả.
Tưởng rằng cuộc đối thoại ấy đã chiếm kha khá thời gian, nhưng Saitani vẫn còn rên ư ử mà băn khoăn mãi.
Cậu ấy ôm đầu gục xuống bàn.
Chỉ riêng hành động đó cũng đủ thấy cậu ấy nghiêm túc đến nhường nào.
"Cứ chọn món nào thấy ngon nhất là được rồi, Saitani."
"Vâ, vâng, em biết chứ. Nhưng mà cả hai món đều ngon quá... Nếu nói về khác biệt thì..."
Saitani buông tay, tập trung nhìn vào hai đĩa bánh.
Cậu ấy nhìn đi nhìn lại hai chiếc đĩa nhiều lần, rồi ngước mặt lên trần nhà như đang cố gợi nhớ lại hương vị.
Tất cả mọi người đều dán mắt vào từng cử chỉ, từng hành động của Saitani.
"...Được rồi!"
Và rồi, cuối cùng cậu ấy cũng hành động. Ánh mắt lộ rõ vẻ quyết tâm.
Cậu ấy đẩy chiếc đĩa đang ở trước mặt về phía trước.
– Cả hai chiếc đĩa.
"...Không được. Em không thể quyết định được bên nào hơn bên nào. Cả hai đều ngon quá!"
Đúng là câu trả lời mang phong cách Saitani. Tôi bật cười.
Nhưng có một người không hề cười.
Đương nhiên là Seimi. Cô ấy xông tới chỗ Saitani, túm lấy vai cậu mà lắc mạnh.
"Này Ryoma! Cậu phải quyết định thắng thua rõ ràng chứ! Như thế mà cũng là đàn ông à!? Đúng là đồ ba phải! Bảo sao cả lớp toàn nói cậu cái gì cũng chưa mọc ra!"
"Cái, cái đó thì liên quan gì đến bây giờ chứ!"
Seimi đang phát ngôn một câu có phần phân biệt giới tính, nhưng bỏ qua chuyện đó đã.
Saitani thực sự khổ sở đến mức cứ lắc đầu nguầy nguậy. Thật đáng yêu.
"Không được mà. Cả hai món đều làm rất tốt. Tại sao lại phải phân thắng bại chứ? Hòa cũng được mà!?"
Thấy vậy, tiền bối trưởng câu lạc bộ chen vào giữa Saitani và Seimi, ôn tồn khuyên nhủ Seimi.
Chắc là Seimi cũng không dám cãi lại tiền bối trưởng câu lạc bộ, nên đã ngoan ngoãn như một con mèo bị xù lông.
"Quả thật cả hai món đều rất ngon. Dựa vào nguyên liệu và các bước làm thì cả hai món đều trông rất hấp dẫn. Đến mức không cần ăn cũng có thể biết được."
Không cần ăn cũng biết được, vị tiền bối trưởng câu lạc bộ này đúng là siêu phàm đến mức nào vậy?
Nếu tiền bối ấy tham gia vào trận chiến này, có lẽ đã chẳng còn cơ hội nào cho chúng tôi.
"Thế thì, trận đấu này coi như hòa à?"
Eve nghiêng đầu hỏi.
Ừm, nếu mỗi bên được một phiếu, và Saitani tuyên bố hòa, thì đúng là như vậy.
Nhưng Seimi lại trưng ra vẻ mặt bất mãn khi không thể phân định thắng thua.
"Không đồng ý sao, Seimi-san?"
Lúc đó, cựu hội trưởng hội học sinh đứng dậy, tiến lại gần Seimi.
"Đương nhiên rồi. Tôi nghĩ người thắng cuộc chỉ cần một người thôi."
Trước lời nói đó của Seimi, cựu hội trưởng hội học sinh khẽ mỉm cười hiền hậu.
"Trong cạnh tranh, tính cách ấy của cô thật đáng quý. Nhưng mà, trên đời này, có những chuyện không cần phân định thắng thua rõ ràng vẫn tốt đẹp lắm đấy?"
"Hơ, hơ... nhưng mà..."
Seimi vẫn giữ vẻ mặt chưa chịu chấp nhận.
"Vậy thì, hai người ăn thử món của đối phương thì sao? Vẫn còn socola còn lại phải không?"
Cựu hội trưởng hội học sinh đề xuất, dù Seimi vẫn đang kháng cự.
"Ơ? Tô, tôi phải ăn món do tên này làm sao?"
"Vâng. Tôi thì không biết món nào là của ai làm... nhưng nếu ăn thử món còn lại, cô sẽ hiểu lý do vì sao là hòa thôi. Khoảng cách giữa hai món chỉ là một sợi chỉ mỏng. Hay có thể nói là do sở thích mà thôi. ...Tuy cảm thấy vô cùng hổ thẹn khi lại thấy món đồ do cái tên Shin gì đó làm ra lại ngon đến thế, nhưng cái lưỡi thì không thể dối lòng được."
Đúng là lắm lời, cựu hội trưởng hội học sinh.
Seimi trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Thật lạ. Cứ tưởng con bé sẽ nhất quyết không chịu chứ.
"Vậy thì, tôi sẽ đi lấy phần còn lại nhé."
Dogu trở lại phòng bếp, mang phần socola thừa mà chúng tôi đã làm ra.
Tôi lấy đĩa chịu nhiệt, Seimi nhận phần socola tươi và cafe mocha của tôi.
"Ồ. Hóa ra là do người đó làm sao."
Cựu hội trưởng hội học sinh nhìn tôi một cách đầy ẩn ý. Thật đáng sợ.
"Nào."
Nếu là bình thường, tôi sẽ nhất quyết từ chối món socola của Seimi.
Nhưng cả ba người đều đã ăn một cách ngon lành mà.
"Mời cả nhà."
"Mời cả nhà."
Tôi dùng dĩa xiên vào miếng bánh bông lan và xúc lấy phần sốt socola. Seimi dùng tăm xăm vào miếng socola của tôi rồi đưa lên miệng.
Cả hai chúng tôi đều cho miếng bánh vào miệng.
Hương vị socola ngọt ngào từ bánh bông lan hòa quyện với sốt socola đắng nhẹ, tạo nên một vị ngon thật mềm mượt.
Món này, thật là... không, ngon tuyệt.
Đến mức không tin nổi đây là món do Seimi làm ra. Nhưng mà, trong lúc nấu, chẳng có ai giúp đỡ Seimi cả.
Con bé đã tự mình làm nên món này.
Chính mắt tôi đã nhìn thấy điều đó.
"Ngon đấy. Ngon tuyệt."
Nghe tôi nói vậy, Seimi nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng, như thể muốn nói: "Thấy chưa!".
"Đó là vì tôi đã dốc hết sức mình đấy nhé!"
Đúng là khoác lác.
"Nhưng mà, vẫn phải nói, nếu không có Kotoko-san thì không được. Lúc nào cũng thất bại."
"...Vậy sao."
Lúc này, Seimi đỏ mặt, quay đi không nhìn tôi.
"Anh, anh làm cũng ngon đấy. Dùng hai loại để tấn công cơ à."
"Tôi đã ăn đủ thứ rồi mà. Nhờ thế mà giờ lo lắng về lượng đường trong máu quá."
"Đúng là giỏi chịu đựng thật."
Mặc dù có cảm giác như một cuộc trò chuyện kỳ lạ... nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với việc cãi vã.
Và cái vẻ mặt tuy chán nản nhưng vẫn như thể đang công nhận tôi kia... là lần đầu tiên tôi thấy.
Thật sự là, một khuôn mặt mà tôi chưa từng biết – không, chưa từng nhìn thấy.
Có lẽ, con bé đã thay đổi rồi.
"Vậy thì, cả hai bên đồng ý hòa phải không?"
Tiền bối trưởng câu lạc bộ hỏi với vẻ mặt ôn hòa.
"Vâng. Tôi không có vấn đề gì."
Mà thôi, hòa thế này thì cũng chấp nhận được.
Vấn đề là về phía Seimi...
"Tôi thì..."
Vẻ mặt Seimi lộ rõ sự phân vân.
Chắc là con bé sẽ bất mãn vì không phân định được thắng thua rõ ràng.
Nó liếc nhìn tôi.
"Gì thế? Vẫn chưa nuốt trôi à?"
"...Không phân định được thắng thua thì tất nhiên là bất mãn rồi. Anh không tiếc à?"
Con bé chu môi, nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
"Chuyện không phân định được thắng thua, tất nhiên là tôi tiếc rồi. Bên này cũng đã dốc toàn lực để tham gia mà."
"...Thật không?"
Ánh mắt đầy nghi ngờ.
Con bé nghĩ rằng tôi tham gia cuộc thi này với thái độ hời hợt sao.
"Thật mà."
"Thế mà nhìn anh chẳng có vẻ gì là để tâm mấy."
"Tôi chỉ là không thể hiện cảm xúc ra mặt như em thôi. Với lại..."
"Với lại?"
Seimi lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
"Cứ đấu lại lần nữa là được. Chẳng ai nói cuộc đấu này là kết thúc cả."
Khoảnh khắc đó, con bé chớp mắt liên hồi.
Như thể vừa nghe được một điều bất ngờ.
Và rồi, nó nhắm mắt lại như đang lặp đi lặp lại lời nói trong đầu... sau đó nở một nụ cười ranh mãnh, bất cần, như một con mèo đang bày trò.
Trông vừa giống khuôn mặt mà tôi rất đỗi quen thuộc của em gái mình, lại vừa giống một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Đó là một biểu cảm kỳ lạ, có sức hấp dẫn.
"Ồ. Dám nói thế sao?"
"Tất nhiên rồi. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng nhận lời thách đấu."
"Được lắm!"
Con bé gật đầu, nói câu y hệt lúc tôi nhận lời thách đấu.
"Cuộc đấu này tôi tạm gác lại. Chúng ta sẽ phân định thắng thua trong tương lai gần thôi!"
"Được thôi. Lần tới em cứ việc nghĩ ra nội dung cuộc đấu. Sao cho công bằng là được."
Và rồi Seimi quay lại đối mặt với tiền bối trưởng câu lạc bộ.
"Tôi không có ý kiến gì."
Lúc này, tiền bối trưởng câu lạc bộ cũng mỉm cười hài lòng, giơ tay lên.
"Vậy thì, trận đấu coi như hòa."
Thế là trận đấu kết thúc với kết quả hòa.
Cùng với những tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người, không khí trong phòng học dần trở nên thư thái hơn.
"Cố gắng rồi nhé, Seimi."
Kotoko, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, tiến lại gần Seimi và nói lời an ủi.
Seimi cúi đầu nhẹ, vẻ mặt có chút áy náy.
"Em xin lỗi. Em đã không thắng được. Dù Kotoko-san đã giúp đỡ em nhiều như vậy."
"Không sao đâu mà. Chỉ cần làm ra món ăn ngon là được rồi. Nấu ăn là thế đấy."
Kotoko nói vậy.
"Hơn nữa, mục đích đã đạt được chưa?"
"À, vâng, đúng vậy."
Và rồi, một giọng thì thầm khe khẽ vọng đến.
"...Cuối cùng thì em cũng được anh trai công nhận rồi."
Đó là một câu nói khiến tôi phải dụi mắt, tưởng chừng như nghe nhầm.
"Vừa nãy em nói gì cơ?"
Tôi buột miệng hỏi lại một cách tự nhiên.
Thế nhưng,
"Tôi chẳng nói gì cả. Im đi, đồ đồng trinh!"
Hành động và lời nói của con bé vẫn chẳng thay đổi gì.
Mọi thứ lại quay về như cũ.
Chỉ là, một chút thôi.
Dù chỉ là một chút thôi.
Tôi cảm thấy, câu nói "đồ đồng trinh" của nó không còn sắc nhọn như trước. Tuy chẳng biết điều đó có ý nghĩa gì.
Nhưng nhìn biểu cảm của nó thì tôi hiểu.
Dù vẫn còn nhiều rào cản.
Nhưng ít nhiều, những khúc mắc trong lòng đã được giải tỏa.