Duy Nhất Nữ Chính Không Ai Sánh Bằng
“Tiền bối, dậy đi ạ. Tiền bối à… Anh lại thành sâu ngủ rồi hả?”
Từ cơn mơ màng dễ chịu buổi sáng, ý thức tôi dần dần trỗi dậy.
Mắt tôi từ từ mở ra. Rồi khi mí mắt vừa hé…
“À, tiền bối. Chào buổi sáng!”
Ma Na xuất hiện với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Đôi mắt đáng yêu, bờ môi nhỏ chúm chím căng mọng. Nhìn thoáng qua thôi mà cứ như cảnh mở đầu trong một game eroge vậy──.
“Ái chà!”
Tôi giật nảy mình bật dậy. Tim cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ối. Anh năng động thật đấy nhé, ngay từ sáng sớm.”
Thật là hại tim mà. Cứ tưởng mình chuyển sinh vào game rồi chứ.
Không, nhìn kỹ thì ngoài đời và trong game khác nhau hoàn toàn… nhưng thoạt nhìn, cô bé cứ tự động “nhảy vào” ý thức tôi như một nữ chính vậy.
Chắc hẳn đang phát ra “khí chất nữ chính” gì đó.
“Nếu có kẻ đột nhập bất hợp pháp thì ai mà chẳng phải bật chế độ cảnh giác chứ!”
“Đột nhập bất hợp pháp gì chứ. Con đã được dì cho phép đàng hoàng mà!”
Gì cơ? Thật hả?
…Tôi liếc nhìn ra cửa, thấy mẹ đang lấp ló nhìn vào. Khuôn mặt bà lộ rõ vẻ hiếu kỳ.
“…Mẹ à? Con cần nói chuyện một chút.”
“Thấy đứa bé dễ thương nên mẹ lỡ cho vào luôn.”
Thậm chí còn nháy mắt nữa chứ, định ra vẻ tinh nghịch à.
“Mẹ ơi, cho con gái vào phòng con trai ngay từ đầu đã là──”
“Ôi chao, mẹ nhớ ra là phải đi xem bên Ku Tơ Cô thế nào rồi. Quan trọng lắm, quan trọng lắm!”
Bà vội vã chuồn lẹ. Thật là một người mẹ.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì định tính sao đây? Cha mẹ bên kia chắc cũng không chịu ngồi yên đâu. Còn có khả năng bị kiện nữa chứ.
Hay là mẹ tin tưởng rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra? Mà nếu vậy thì cũng thấy hơi bực mình.
“…Mà nói mới nhớ, Ku Tơ Cô cũng đã đến rồi à?”
“Con đến thẳng phòng tiền bối Sei thôi, nhưng tiền bối A Ya Mê cũng ở đây nữa nhỉ?”
“Con bé đó thì sáng nào mà chẳng đến.”
“Đúng là phong cách eroge. Xứng đáng là tiền bối A Ya Mê.”
…Mặc dù đúng là vậy, nhưng đừng có nói ra thành lời chứ.
“Ma Na. Chắc em không công khai sở thích đó của mình đâu nhỉ?”
“Không ạ, con không nói với ai đâu. Dưới 18 tuổi bị cấm mà. Chuyện đó con biết rõ ạ.”
“Sao mà em giấu kỹ thế?”
“Con chọn chỗ cất giấu cẩn thận lắm, với lại gần đây có nhiều game bán bản tải về mà. Con tránh mua bản đĩa càng nhiều càng tốt. Cồng kềnh lắm…”
Đúng là trẻ con thời hiện đại.
Mà nói thật, có khi tôi, người chỉ toàn mua bản đĩa, mới là lão làng ấy chứ.
Tạm thời thì chưa bị giới hạn chỗ để đồ nên vẫn cứ mua đều, nhưng mà…
“Em không muốn nhận mấy món quà đặc biệt à?”
“Mấy cái đó thì con không mấy hứng thú. Cứ bắt đầu sưu tầm là sẽ không có giới hạn. Mua ba món y hệt nhau thì tài chính của con sẽ vỡ nợ mất.”
Đúng là một cô bé cẩn thận. Khác hẳn với tôi, người chuyên đi mua mỗi món một cửa hàng khác nhau chỉ vì muốn có quà đặc biệt.
Mua hai cái cũng chẳng phải là giỏi giang gì. Chẳng qua là, khi muốn có quà đặc biệt thì không kiềm chế được ham muốn mà thôi… Mấy chiến dịch tặng quà đặc biệt này đúng là hành hạ túi tiền học sinh.
“Nhưng mà, em có được cho tiền tiêu vặt không? Bỏ qua quà tặng đi, game eroge cũng đắt lắm mà.”
“Con có làm thêm mà.”
Giống tôi à? …Ơ? Khoan đã?
“Làm thêm á, em còn là học sinh cấp hai mà?”
“À thì… nói sao nhỉ, ‘móc nối rồng rắn’ đó mà.”
“Không phải chỗ gì đáng ngờ đấy chứ…?”
“Làm gì có. Sự trong trắng của con là dành cho tiền bối Sei.”
“Ngừng mấy chuyện nhạy cảm từ sáng sớm đi. Mà em làm thêm gì đấy?”
“Con làm hầu gái ở một quán cà phê hầu gái nhờ người quen giới thiệu ạ.”
Cà phê hầu gái sao. Thật không vậy trời.
“Con chỉ mặc đồ hầu gái thôi chứ không có dịch vụ đặc biệt nào đâu ạ. Lần tới anh hãy ghé qua nhé. Con sẽ phục vụ hết mình luôn!”
“…Nếu có thời gian.”
Nghe vậy, Ma Na bắt đầu nhìn quanh phòng tôi.
“Mà, phòng tiền bối Sei bình thường ghê. Con cứ tưởng sẽ có nhiều poster hay gối ôm chứ.”
“Dán poster lên trần thì nó sẽ trùng xuống mất. Gối ôm thì dù có mua vỏ gối cũng có dùng thật đâu.”
Mua về để đó là đủ thỏa mãn… Sao lại thành ra vậy nhỉ?
Nếu có thể thì tôi cũng muốn trưng bày lắm, nhưng lại không muốn chúng bị cũ đi. Đúng là một mâu thuẫn.
Bảo tàng nghệ thuật phải tốn công tốn sức bảo quản các tác phẩm nghệ thuật đến mức nào mới biết được. Chắc sẽ bị mắng nếu đem ra so sánh như vậy.
“Con muốn sớm đạt được cảnh giới của tiền bối Sei.”
“…Đâu cần phải đạt tới cảnh giới đó chứ. Cứ chơi game theo cách mình thích là được rồi.”
“Con muốn nhanh chóng trở thành một với tiền bối Sei mà.”
Thật là một đứa trẻ kỳ lạ.
Nói chuyện xong xuôi, khi tôi vừa định đứng dậy, thì…
“ÁAÁAAÁAÁAÁAA! Ô, ô, cô… Cô đang làm gì thế hả!”
Lúc này, Ku Tơ Cô mới xuất hiện.
Cô bé mặc đồng phục kèm tạp dề, tay cầm cái muỗng canh. Đúng là một hình tượng rất “trong sáng” và chuẩn eroge. …Mặc dù từ “trong sáng” trong trường hợp này có đúng hay không thì còn phải bàn.
“Tiền bối A Ya Mê. Chào buổi sáng. Em đang đánh thức tiền bối Sei ạ.”
“Đó là nhiệm vụ của tôi!”
“Ta có nhớ đã giao nhiệm vụ đó cho ngươi đâu!?”
Cả hai đứa cứ thế mà bỏ qua mọi tiền đề.
Ku Tơ Cô cũng đâu phải là được tôi đồng ý cho ở đây đâu. Chẳng qua là bị vây hãm dần dần mà thôi.
…Hay thực ra đây là kế sách của Ku Tơ Cô nhỉ? Nhìn vậy mà, phải chăng cô bé này chính là Khổng Minh thời hiện đại?
“Ừm? Có chuyện gì sao?”
…Không đời nào. Thật đấy.
Nếu là thời chiến tranh, con bé này chắc chắn là kiểu tướng tiên phong, xông thẳng vào quân địch để quét sạch chúng.
“Đánh thức nhân vật chính là nhiệm vụ của thanh mai trúc mã hoặc em gái. Điều này không thể nhường được!”
“Sau khi kết đôi rồi thì nữ chính sẽ đánh thức chứ. Tôi cũng không nhường đâu!”
“Đã kết đôi đâu! Với lại, Ma Na. Em quá nửa vời để được gọi là thanh mai trúc mã.”
“Vậy thì em gái ạ. Anh trai!”
“Em gái cũng quá nửa vời!”
Nghe vậy, Ma Na lộ vẻ mặt sững sờ, khụy gối xuống đất trong vô vọng. Cô bé nằm rạp xuống, chống hai tay hai chân.
“Không, không thể nào… Nửa vời cả thanh mai trúc mã lẫn em gái… Cứ như là một pháp sư áo đỏ có thể dùng cả phép thuật trắng đen nhưng chỉ tới cấp 5 nên khó dùng vậy…”
“Em hiểu rõ thật đấy…”
Nghe nói càng ngày, các nhân vật có kỹ năng đặc biệt, hoặc là những nghề có ích trong game online, càng được cường hóa.
“Tóm lại. Chỗ này đã là địa bàn do tôi thiết lập rồi!”
“…Anh thiết lập từ bao giờ vậy. Mà anh đâu phải dạng pháp sư.”
Nếu là triệu hồi thì Berserker là hợp nhất. Kiểu như phải giết mười hai lần mới chịu chết… Chắc cũng đã vượt qua mấy thử thách rồi ấy chứ.
“Không, không thể từ bỏ được!”
Tuy nhiên, pháp sư áo đỏ vẫn không chịu bỏ cuộc.
Và rồi──
“Quyết đấu đi!”
Lại tuyên bố như vậy. Lại nữa à.
“Được thôi. Vậy lần này, quyết đấu bằng bữa sáng đi.”
“Nấu ăn sao! Đúng ý con rồi!”
Lúc vào câu lạc bộ cũng đã làm rồi, nhưng hai đứa mê quyết đấu thật đấy…
Và thế là, một trận đấu nấu ăn đã diễn ra trong bếp.
Cả hai người vội vã chạy qua chạy lại với chảo và nồi.
Sáng sớm mà ồn ào dữ dội.
“Bữa sáng thì chắc cũng không làm được món gì cầu kỳ đâu nhỉ?”
Khi tôi nói vậy, Seimi ngay lập tức phản bác “xoẹt xoẹt”:
“Làm sao để làm ra nó mới là mấu chốt của trận đấu chứ. Đồ trai tân, anh ngốc à?”
“Nếu vậy thì chỉ đơn giản là thi đấu về nguyên liệu thôi chứ.”
“Nấu ăn là cả một nghệ thuật đấy. Chỉ cần một nhúm muối thôi cũng có thể thay đổi hương vị rồi.”
…Không biết đang nói vẻ mặt đắc ý gì nữa. Anh còn chưa đạt đến cảnh giới đó đâu.
Hiện tại, Ku Tơ Cô đã làm xong món súp miso và cơm cũng đã được nấu chín, nên mỗi người sẽ làm hai món ăn nhẹ thích hợp cho bữa sáng.
“Mà cả hai đứa đều có tay nghề tốt đấy. Ku Tơ Cô thì mẹ vốn đã biết rồi.”
Ngay cả mẹ, người đã đề xuất nội dung trận đấu, cũng bắt đầu tham gia bình luận.
“Mẹ biết à?” Seimi hỏi với vẻ nghi ngờ, mẹ liền nở một nụ cười đắc ý lạ lùng.
“Người biết nấu ăn sẽ biết đối phương muốn làm gì. Nếu có tầm nhìn rộng thì sẽ không làm phiền người khác đâu.”
“Ồ… Thật vậy sao.”
Dù điều đó có thật hay không thì đúng là bếp nhà tôi không rộng lắm, nhưng cả hai đứa đều không lấy đó làm khó chịu.
Họ dường như nắm rõ đường đi nước bước của nhau. Dù hai người cũng không di chuyển thường xuyên đến mức đó.
Vậy ra Ma Na cũng là người giỏi nấu ăn sao? Kỹ năng nấu ăn của nữ chính eroge thì hai thái cực, không ngon thì dở tệ. Mà nếu tệ thật thì cũng phiền phức.
“Tôi cũng muốn tham gia để đấu thử quá.”
“Anh định thắng bằng cách nào?”
“Im đi, đồ trai tân! Chưa thử làm sao biết thắng thua được!”
Tuy vẫn là màn cãi vã thường ngày của anh em, nhưng thế này đã là đỡ lắm rồi.
Đúng lúc đó, Ma Na bắt đầu nhìn quanh bếp.
“Xin lỗi ạ. Hạt nêm consommé ở──”
“Chỗ này.”
“Đũa nấu ăn ngắn ở──”
“Chỗ này.”
Tuy nhiên, về vị trí của gia vị và dụng cụ nấu ăn, Ku Tơ Cô, người đã dành gần một năm sáng nào cũng ở đây, có lợi thế hơn hẳn. Không thể không thán phục.
…Thậm chí, nói rằng nhà bếp đã được tối ưu hóa cho Ku Tơ Cô cũng không ngoa.
“Mà mẹ này, con thấy vai trò nấu bữa sáng của mẹ bị hai đứa giành mất rồi, tình hình này có ổn không ạ?”
“Thế thì tốt quá chứ, được rảnh rang mà. Tụi nó còn phơi quần áo giúp mẹ nữa cơ. Tất nhiên là mẹ vẫn phải vào gấp gọn rồi.”
“Đúng là mẹ của con!”
Cảm nhận rõ rệt sợi dây liên kết máu mủ.
“Giá mà Seiichi và Seimi cũng giúp mẹ một chút thì tốt biết mấy nhỉ.”
…Thậm chí đây có thể là bằng chứng cho thấy chúng tôi đã không giúp việc nhà nhiều như thế nào.
Tự nhiên thấy ngượng ngùng quá. Xin lỗi mẹ…
“Seimi. Anh bắt đầu nghĩ chúng ta nên giúp việc nhà nhiều hơn thì phải.”
“…Chẳng ngờ lại có ý kiến trùng với đồ trai tân, nhưng tôi đồng ý.”
…Phải biết tự vấn thôi. Nếu không giúp mẹ làm việc nhà một chút, gánh nặng của Ku Tơ Cô sẽ càng tăng lên. Dù con bé nói là thích làm, nhưng cũng phải có giới hạn chứ.
“Xong rồi ạ.”
“Con cũng xong rồi.”
Trong lúc đó, có vẻ cả hai đều đã làm xong.
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng khách.
“Nào nào. Hóng quá đi thôi.”
“Ông là người cuối cùng đó.”
Ba tôi đang cười tủm tỉm thì bị mẹ véo tai. Thật là nghiêm khắc.
Trên bàn, mỗi món của chúng tôi đều có hai phần, bày biện đầy đủ. Để không bị no quá, mỗi món chỉ có một nửa khẩu phần.
Phần của Ma Na gồm thịt xông khói áp chảo và món trứng cuộn. Thịt xông khói trông như được chiên bình thường, nhưng món trứng cuộn thì nhìn đã thấy mềm mịn, chắc chắn sẽ tan chảy khi cắt ra.
“…Món trứng cuộn kia ghê thật đấy nhỉ?”
Seimi lén lút nói. Đúng là cái độ phồng mềm mại kia tôi chỉ thấy trong truyện tranh nấu ăn. Hơn nữa, cô bé lại hoàn thành nó với kích thước chỉ bằng một nửa bình thường. Nếu nguyên liệu giảm một nửa thì thời gian nấu nướng và mọi thứ chắc chắn sẽ thay đổi rồi.
“Chắc chắn là nền tảng của con bé rất vững…”.
Người ta nói rằng món Pháp, cách xử lý trứng là quan trọng nhất.
Ngược lại, món của Ku Tơ Cô là món Chikuzen-ni (một món hầm rau củ truyền thống Nhật) và… sashimi.
“Sashimi?”
“Chắc là đồ thừa hôm qua rồi. Vẫn còn trong tủ lạnh.”
Trước lời của Ku Tơ Cô, mẹ thản nhiên thú nhận.
“Hôm qua, ba với mẹ ăn sashimi cá tráp biển, nhưng hơi nhiều nên còn dư một chút.”
“Ế! Con chưa ăn mà!”
“Nếu Seimi và Seiichi mà thấy thì kiểu gì cũng ăn sạch sành sanh cho mà xem.”
Thật là quá đáng. Đúng là mọi thứ chắc chắn sẽ biến mất vào bụng chúng tôi thật, nhưng…
Nhưng nếu nhiều đến mức thừa thì cũng nên cho ăn chứ.
“À, dùng đồ thừa ạ? Tiền bối A Ya Mê…”
“Cứ nhìn mà xem.”
Đến Ma Na cũng bất ngờ với diễn biến này. Nhưng Ku Tơ Cô đã nói vậy thì chắc chắn không chỉ có thế…
“Cơm thì nấu sẵn rồi, đừng có càm ràm nhé. Súp miso cũng làm rồi.”
“Không sao đâu ạ. Cơm rất tơi xốp. Súp miso con cũng đã nếm thử rồi, nước dùng rất tuyệt vời. Đúng là tay nghề lão luyện.”
Nếu không hài lòng, chắc con bé đã định làm lại rồi…
Dù sao thì cũng đói rồi, cứ thong dong thế này chắc sẽ muộn học mất.
“Vậy, xin mời.”
“Mời mọi người thưởng thức!”
Ma Na hào hứng nói.
Ngược lại, Ku Tơ Cô lại giữ vẻ tự tin. Cô bé khoanh tay như một vị vua, phong thái toát lên vẻ đế vương.
“Vậy, bắt đầu với phần của Ma Na. Xin mời.”
“Tôi cũng bắt đầu với bên đó. Xin mời~”
Thịt xông khói thì… là thịt xông khói. Mua ở siêu thị, nên hương vị bình thường. Mùi vị rất tuyệt vời.
Vấn đề là món trứng cuộn này.
Khi tôi cắt một đường nhỏ,
“Ô!”
Trứng lòng đào bên trong chảy ra, Seimi mắt sáng rực nhìn chăm chú.
“Thật ra con nghĩ cơm trứng sẽ ngon hơn, nhưng vì là buổi sáng nên…”
“Ăn cơm trứng vào buổi sáng thì hơi nặng bụng…”
“Con giỏi làm cơm trứng hơn cơ.”
Tuy nhiên, dù làm khéo léo đến đâu thì vấn đề vẫn là hương vị.
Một miếng ăn vào, vị mặn nhẹ và hương nấm lan tỏa. Hòa quyện với vị trứng, thật sự là tuyệt đỉnh.
Ngon không chê vào đâu được. Seimi cũng vừa ăn vừa gật đầu lia lịa.
“Ngon quá đi mất!”
“Ừm. Món này gần giống với trứng cuộn tôi ăn ở Pháp.”
Mẹ và ba tôi đều hết lời khen ngợi. Khuôn mặt họ trông như muốn rớt cả má ra. Chắc vì đi du lịch nước ngoài nên có vẻ hơi “cuồng” nước ngoài thì phải.
“Rồi. Giờ đến lượt tôi.”
Đầu tiên là Chikuzen-ni. Hương vị rất dịu nhẹ nhưng lại để lại ấn tượng mạnh mẽ.
Thật đáng nể khi có thể làm ra món này một cách nhanh chóng như vậy.
“Còn sashimi nữa chứ.”
Seimi gắp lên bằng đũa, miếng sashimi sáng bóng một cách lạ thường.
“Tôi đã ướp qua rồi. Bằng rượu sake, muối và nước dùng kombu cô đặc. Dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng chắc chắn đã ngấm kỹ.”
“C, làm sao có thể làm được trong thời gian ngắn như vậy vào buổi sáng chứ?”
“Bí mật kinh doanh.”
Ku Tơ Cô hơi đắc ý trả lời câu hỏi của Ma Na, người đang lộ vẻ mặt kinh ngạc. Độ sâu kỹ năng nấu ăn của con bé này thật không thể đo lường được…
“Ngon quá! Ế, đây thật sự là đồ thừa hôm qua sao!?”
Seimi đưa tay lên miệng, lộ vẻ mặt không thể tin được.
Tôi cũng nếm thử, miếng sashimi giòn sần sật đến nỗi không thể tin được là của ngày hôm trước. Ơ, làm sao cái độ đàn hồi này có thể hồi phục được vậy? Hoàn toàn không có mùi tanh.
“Vì đã loại bỏ hết nguyên nhân gây mùi tanh rồi. Nhưng không chỉ có thế.”
Ku Tơ Cô lấy ra một ấm trà.
…Không lẽ nào.
“Đặt sashimi lên trên, rắc rong biển thái sợi và lá tía tô. Sau đó rưới nước dùng lên.”
Món cơm trà cá tráp đã hoàn thành.
Tuyệt vời. Tuy ít nhưng siêu ngon. Món gì thế này vào buổi sáng chứ.
“Mùi vị thật là thư thái~ Ngon thật đó.”
“Ưm ưm. Món này không thể dùng lời nào để miêu tả được. Thật tuyệt vời.”
Mẹ và ba tôi đều hết lời khen ngợi.
Trận đấu này chắc chắn đã phân thắng bại rồi.
“Món của Ma Na cũng ngon đấy, nhưng… hình như món của Ku Tơ Cô có vị rõ ràng hơn. Hương vị nguyên liệu cũng được phát huy tối đa.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Cả hai đều ngon, nhưng nếu phải chọn thì tôi sẽ chọn của Ku Tơ Cô.”
“…Đúng là ngon thật.”
Ma Na vừa nhón món của Ku Tơ Cô vừa gật gù đồng ý.
“Độ sâu của hương vị này là muối… Hay còn gì khác nữa ta…”
Cô bé lẩm bẩm.
Trông có vẻ rất kinh ngạc. Tôi cũng không thể chê vào đâu được về tài nấu ăn của con bé này. Cứ như có thể mở một quán ăn nhỏ nào đó vậy.
“Dù đã cố gắng rèn luyện kỹ năng nấu ăn như một nữ chính, không ngờ lại thua…”
Món ăn của Ma Na tuyệt nhiên không hề dở. Thậm chí còn rất ngon là đằng khác.
Chỉ là món ăn của Ku Tơ Cô quá phi thường mà thôi.
Nhưng Ku Tơ Cô thì lại…
“Thật không vậy trời…”
Cô bé run rẩy khi ăn món của Ma Na.
“Em thắng rồi mà, sao lại ngạc nhiên thế?”
“Ngạc nhiên là phải rồi chứ. Yuuki là hậu bối hai khóa của tôi đó. Tài nấu ăn của con bé, dù bây giờ chưa thể đánh bại tôi, nhưng lại vượt qua cái tôi của năm nhất cấp ba.”
Nghe như truyện tranh chiến đấu vậy, nhưng tôi hiểu ý cô bé muốn nói.
Tạm thời, cuộc đối đầu bữa sáng kết thúc với chiến thắng của Ku Tơ Cô, nhưng…
“Nếu cứ thế này, nó mà còn nhớ cả sở thích của Seiichi nữa thì…”
Ku Tơ Cô bắt đầu sợ hãi thực lực của Ma Na.
Thôi đi, đâu cần phải sợ đến mức đó chứ…
Trên đường đến trường, ba người họ vừa đi vừa trò chuyện sôi nổi về game eroge.
“Nếu là thể loại đó, con có mấy game hay muốn giới thiệu.”
“Thật hả. Em đúng là đủ thứ trên trời dưới bể đó…”
“Vì có rất nhiều thời gian mà.”
Tôi bắt đầu lo lắng liệu cô bé có xao nhãng việc học không. Mà đây đâu phải là chuyện tôi cần lo.
Ku Tơ Cô và Ma Na đã trò chuyện rất tự nhiên.
Về mặt hình thức, họ là tình địch, nhưng có lẽ gọi là bạn chơi game eroge thì đúng hơn.
“Mà này, tiền bối Sei. Chúng ta có làm ‘tay trong tay’ như đã hứa không ạ?”
“Ô. Tôi cũng muốn làm. Lâu lắm rồi.”
Bỗng nhiên, lời đề nghị đó được đưa ra. Căn nguyên ở đâu ra vậy?
Tóm lại là cái cảnh Ku Tơ Cô ôm một bên tay, Ma Na ôm bên còn lại ấy mà.
Cảm giác cái đó giống lời hứa hẹn của rom-com hơn là eroge. Tuy có mấy câu quảng cáo như “Giấc mơ của con trai” gì đó, nhưng thực tế mà bị vậy thì đau dạ dày không gì sánh bằng.
Nếu “những bông hoa” ấy là người nổi tiếng thì sẽ bị ghen tị, mà dù sao thì có hai cô gái vây quanh cũng đủ bị chỉ trích kịch liệt rồi. Ánh mắt thế gian thật khắc nghiệt mà.
“Không được. Dư luận sẽ không hay đâu.”
“Xung quanh có ai đâu ạ?”
“Không phải vấn đề đó. Vả lại ngày xưa đã làm rồi.”
“Con nghĩ làm bao nhiêu lần cũng được mà. Mà đó là chuyện hồi tiểu học phải không ạ?”
“…Cấp ba.”
“Với ai ạ?”
“Ku Tơ Cô và Yu Ka.”
Là chuyện hồi cả ba chưa làm lành. Khoảng thời gian này năm ngoái thì phải.
Nhớ lại chuyện đó, Ku Tơ Cô hơi ngượng ngùng đỏ mặt.
“Tiền bối Sei, thông tin của con không theo kịp sự cập nhật của anh luôn đó.”
“Nguồn thông tin của em mới bí ẩn đó.”
“Nhờ chị Ki Ri Cô ạ.”
Chị Ki Ri Cô lại tuồn tin đến mức nào nữa đây. Chắc phải đi cằn nhằn một trận mới được.
Và rồi Ma Na nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ nghiêm nghị.
“Sao thế?”
“Anh cầm tay con đi?”
“Hả?”
“Con muốn nhớ lại thời tiểu học. Được tiền bối Sei nắm tay dắt đến trường vui lắm…”
Cô bé nói với vẻ mặt ngây ngất, như đang hồi tưởng.
“Ồ. Hóa ra Seiichi hồi tiểu học khác thật.”
“Gì vậy, đến cả anh cũng nói thế à.”
“Tôi không biết anh hồi tiểu học mà.”
“Kể bao nhiêu lần rồi còn gì.”
Em có lẽ là người hiểu rõ nhất mới đúng.
“Không phải theo nghĩa đó đâu. Thanh mai trúc mã vẫn là tuyệt vời nhất mà.”
“Thanh mai trúc mã thì em hơi nửa vời quá.”
“Vậy thì định nghĩa của thanh mai trúc mã là gì?”
“Chuyện này đã nói rồi mà.”
Người lớn thì ngay cả quen biết từ cấp ba cũng gọi là thanh mai trúc mã.
Nếu mình quen thân với người ta từ ngày xưa, có lẽ có thể gọi là thanh mai trúc mã.
“Không, lần đó vì bài tập nên không thể đào sâu được, nhưng giờ là lúc phải định nghĩa. Có cả Eve nữa.”
“Tại sao chứ. Dù sao thì bây giờ em cũng không thể là thanh mai trúc mã của anh được. Vì đang thân thiết theo kiểu hiện tại rồi mà.”
“Ưg… Vậy anh không muốn được thanh mai trúc mã đánh thức sao?”
“Tất nhiên là muốn chứ, nhưng đó là chuyện trong game eroge.”
Được đánh thức ngoài đời thì cũng phiền. Mà nói thật, tôi muốn ngủ thêm nữa. Ngày nào cũng bị bắt dậy sớm.
Thế rồi Ma Na chống tay lên cằm nói:
“Con chợt nghĩ. Bây giờ thì nhân vật chính đánh thức người khác cũng nhiều mà. Nhưng mà, ngay cả trong trường hợp nữ chính đánh thức, thì cảnh đánh thức cũng rất nhiều nhỉ. Ai cũng muốn đánh thức người mình yêu cả.”
“…Trạng thái ban đầu của nhân vật game eroge thì tình cảm còn chưa rõ ràng mà.”
“Nhưng mà, thanh mai trúc mã đa phần đều thích nhân vật chính đúng không? Hay nói đúng hơn là nhiều trường hợp không nhận ra tình cảm của mình. Với lại, ghen tị khi nhân vật chính thân thiết với nữ chính khác là cách nhanh nhất để tấn công. Mà nói thật, công lược thanh mai trúc mã phiền phức đúng không? Nếu chưa max chỉ số thì bảo ngại khi đi về cùng, rồi nếu không thân thiết với cô gái khác để họ ghen tị thì không công lược được.”
“Anh thấy có một số cái không phải của eroge xen vào thì phải. Mà thanh mai trúc mã thường dễ chinh phục mà.”
“Vì họ thích mình rồi mà, đương nhiên rồi. Nếu nhân vật chính nói thích thì game kết thúc trước cả màn mở đầu rồi.”
Tỏ tình trước màn mở đầu rồi kết thúc. Quá táo bạo.
“Vì vậy, nếu tiền bối Sei tỏ tình với con thì game cũng sẽ kết thúc ngay lập tức thôi.”
“Đừng có nói mấy chuyện đáng sợ đó!”
“Đúng đó. Seiichi sẽ đón kết thúc cùng tôi!”
“Cô cũng đừng có lợi dụng lúc hỗn loạn mà tự tiện nói linh tinh! Chừng nào có được nhạc kết riêng thì hãy quay lại đây.”
Tự tôi nói ra rồi mới nghĩ, gần đây hình như có nhiều chuyện như vậy thật.
Có nhiều bài hát hay lắm. Chắc vì được làm riêng cho nhân vật, phù hợp với diễn biến cốt truyện nên mới xúc động đến thế.
Sau khi chia tay Ma Na để đi về lớp, các bạn học (chủ yếu là bốn thằng ngốc) đang bàn tán sôi nổi.
“Năm nhất năm nay đúng là toàn hàng tuyển! Nhiều đứa xinh quá đến nỗi muốn chọn đứa nào cũng thấy khó!”
Đặc biệt là tên Ma Tô Ba, kẻ hay buôn chuyện, đang rất hào hứng.
“Tuyệt vời quá. Vậy là tôi có rất nhiều ứng cử viên làm bạn gái rồi.”
“Hình như nên đi đón sớm đi thì phải.”
“…Mấy đứa, sự tự tin mình sẽ được chọn đó từ đâu ra vậy?”
Mi Ka Mô Tô vẫn đau đầu như thường lệ mà nhận xét.
Mi Ka Mô Tô, người đã có bạn gái, chắc chẳng còn hứng thú với mấy chuyện này nữa.
“Đặc biệt là Yuuki Ma Na, người đã có tin đồn rồi, cô bé đó đỉnh lắm! Ngôi sao của tôi!”
Nghe Ma Tô Ba nói, tôi suýt phì cười.
“Nghe nói cô bé đó đỗ vào trường mình với điểm tuyệt đối tất cả các môn đó. Ít nhất thì cô bé cũng là đại diện tân sinh viên phát biểu nên chắc chắn là người đứng đầu rồi.”
Con bé đó đã có nhiều lời đồn vậy rồi sao.
Hơn nữa, điểm tuyệt đối tất cả các môn? Thật không vậy trời.
Nhưng nếu đúng là như vậy thì…
“Vậy tại sao cô bé đó không vào Ku Ryô̄?”
Như Mi Ka Mô Tô nói, nghi vấn đó cũng sẽ xuất hiện thôi.
“Chính cái vẻ bí ẩn đó mới hay chứ~ Nghe nói Ku Ryô̄ từ phong cách trường tự do mà lại tăng thêm nhiều ràng buộc, có khi cô bé ghét điều đó nên không vào thì sao?”
“Hừm. Có người quen tôi cũng học ở Ku Ryô̄, đúng là thường nghe nói vậy.”
“Trường chúng ta có thêm thiên thần! Có hại gì đâu? Này, U Chi Đa.”
“Không có chút nào luôn!”
Bọn họ gật gù đồng tình. Trông vui vẻ thật.
Nhàn nhã mà ghen tị quá…
“…Lý do không vào Ku Ryô̄, dù nghĩ thế nào cũng là vì anh đúng không?”
Ku Tơ Cô lén lút ghé vào tai tôi nói. Đừng có nói ra chứ. Tôi cũng mơ hồ linh cảm thấy vậy mà.
Sáng sớm tôi còn lo lắng việc chơi game eroge quá nhiều sẽ khiến điểm học của mình giảm sút, nhưng hóa ra đó chỉ là lo bò trắng răng. Thông số của con bé đó cao thật… Thật sự không phải là chuyển sinh vào thế giới hai chiều chứ? Hay là lượt chơi thứ hai rồi?
“Không biết con bé đã thuyết phục ba mẹ và thầy cô thế nào nhỉ…”
Ba mẹ thì đương nhiên rồi, thầy cô thì sẽ giới thiệu trường cấp ba phù hợp với năng lực học tập của học sinh.
Nếu có thể đạt điểm tuyệt đối bài kiểm tra đầu vào của trường tôi, thì chắc chắn cũng vào được Ku Ryô̄.
Không phải không có khả năng cô ấy ghét Kuroryou gì đó mà mới tìm đến tôi, nhưng rõ ràng là cô ấy đã nói "em đã theo đuổi anh".
Nếu là game người lớn thì đây chỉ là một trong những tình tiết thường gặp thôi, nhưng ngoài đời thì có vẻ hơi quá đà.
Nói tóm lại, đó là...
Cô ấy đang tự hủy hoại cuộc đời mình vì tôi.
Mà về khoản này thì Kotoko cũng y hệt thôi...
Thế nhưng, tôi lại cảm thấy thật sai lầm nếu mình hùng hồn tuyên bố "dừng những việc vô ích đó lại!". Kiểu như, tôi nghĩ mình là ai mà lại làm vậy, vừa kiêu ngạo vừa trịch thượng.
Cuối cùng, tôi luôn giữ quan điểm rằng nếu bản thân cảm thấy hạnh phúc và không làm phiền người khác thì làm gì cũng được...
...Nói vậy chứ, nếu tôi bảo là bị làm phiền thì đúng là bị làm phiền thật.
Dù vậy, tôi cũng có một nỗi day dứt là đã vô tình làm cô ấy buồn vì hiểu lầm.
"Này Kotoko."
"Gì vậy?"
"Giả sử, chỉ là giả sử thôi nhé. Nếu tao thực sự ghét mày cứ quấn quýt lấy tao như vậy, thì mày có chịu dừng lại không?"
Tôi cứ tưởng Kotoko sẽ trả lời đại khái kiểu "Gì vậy trời?", nhưng không ngờ cô ấy lại suy nghĩ nghiêm túc một cách bất ngờ.
"Tùy vào mức độ anh ghét đến đâu, nhưng em sẽ không dừng đâu. Có thể sẽ bớt thường xuyên hơn một chút thôi."
"Thật à."
"Chuyện của Yuki à?"
"...Ừ, đúng vậy."
Cô bé đó cũng giống hệt Kotoko thôi.
Cho dù tôi có lạnh lùng đẩy cô bé ra, thì tôi vẫn cảm thấy cô bé sẽ không bỏ cuộc.
Rồi cô bé sẽ càng cố gắng trở thành hình mẫu lý tưởng hơn nữa.
Rốt cuộc, tôi chỉ có cách khiến cô bé từ bỏ thôi...
Không, nhưng, lỡ cô bé lại hiểu thành "anh vẫn chưa đạt được hình mẫu lý tưởng của em!" thì cuối cùng vẫn thất bại à?
"Ưm..."
Thật đau đầu quá, lại ôm phải một vấn đề nan giải ngay từ đầu học kỳ mới rồi...
"Ôi, đến giờ ăn trưa rồi! Em đói bụng quá!"
Và Eve, như mọi khi, hét lớn khi giờ nghỉ trưa đến.
Hôm đó, chúng tôi vẫn quây quần quanh bàn ăn với những gương mặt chẳng khác gì năm ngoái. Đôi khi, sự không thay đổi lại là điều tốt. Đặc biệt, khi ăn uống, có một môi trường an toàn là điều quan trọng nhất.
"Đây, Seiichi."
"Cảm ơn."
Nhận hộp cơm từ Kotoko đã trở thành một việc thường lệ. Giờ thì thậm chí chẳng còn ai trêu chọc nữa.
"Yuka cũng muốn làm cơm hộp cho anh quá à."
Yuka vừa nói vừa liếc nhìn tôi.
Kotoko hơi lộ vẻ khó chịu. Có lẽ cô ấy nghĩ đây là "lãnh địa" của mình.
Tôi mở nắp hộp cơm, kiểm tra những món ăn trông rất cân bằng thì –.
"Anh Sei-senpai! Chào anh ạ!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, và tôi cảm thấy nặng trĩu trên vai.
Cả lớp dần xôn xao, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Á! Đó là Yuki Mana-chan ư!?"
Tekima lập tức nhận ra. Hóa ra cậu ta cũng biết mặt cô bé. Đúng là một tên phiền phức.
"Sao lại ở lớp mình nhỉ?" "Có quen ai à?" "Anh Sei-senpai là ai thế?"
Và Mana cũng chẳng khác gì.
Mới vào trường, lại là lớp của tiền bối mà cô bé chẳng hề rụt rè, cứ thế bước thẳng vào lớp.
Rồi cô bé lướt qua Tekima, chẳng mảy may để ý xung quanh, chạy thẳng về phía tôi.
Những người khác đều im lặng, dõi theo mọi chuyện.
Thật là gan dạ phi thường.
"Anh Sei-senpai! Em đã làm cơm hộp cho anh rồi đây ạ!"
Nghe vậy, tất cả mọi người trong lớp chắc chắn đã nhận ra rằng "Sei-senpai" chính là tôi.
Mana đặt hộp cơm cái rầm xuống bàn tôi, như thể không nhìn thấy những bạn học đang bối rối vì tình huống bất ngờ.
"...Lại là Aramiya à?" "Lại còn cắn cả học sinh năm nhất sao?" "Phải xử lý chuyện này thôi."
Bốn tên ngốc kia lại thì thầm những điều đáng sợ.
Lại sắp có tin đồn rồi... Thật đau dạ dày. Thuốc đau dạ dày đâu, làm ơn cho tôi thuốc đau dạ dày đi...
"Anh có cơm hộp của Kotoko rồi mà."
"...Quả nhiên là, đúng rồi. Em xin lỗi ạ..."
Ngay từ lúc làm bữa sáng ở nhà, cô bé chắc đã đoán được phần nào. Hơn nữa, chắc cô bé cũng có thông tin rồi.
Tôi rất muốn ăn, nhưng không may, dạ dày tôi không thể chứa hai hộp cơm, điều này đã được chứng minh khi Yuka làm cơm hộp.
Hồi đó tôi phải vào phòng y tế ngay lập tức...
"Vậy thì, cơm của chị để sau giờ học ăn được không? Khi nào đói bụng lúc câu lạc bộ thì ăn cũng được."
Nghe vậy, Kotoko đưa ra đề nghị đó.
"Được không? Mà, có sao không vậy?"
Tôi lo là để lâu thế có bị hỏng không.
"Chị cũng đã nghĩ đến tình huống này rồi mà. Hôm nay chị làm toàn món để được lâu thôi. Để một ngày cũng chẳng sao cả."
Tuyệt thật, không đùa được đâu.
Đúng là về mặt game người lớn thì tình huống này hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng việc Kotoko đọc vị được suy nghĩ của Mana thì quá đỉnh.
"A, em cảm ơn ạ!"
Mana cúi gập đầu cảm ơn.
Thấy vậy, Yuka vội vã luống cuống.
"Khoan, khoan đã, Kotoko? Như vậy được sao? Kiểu như tiếp tế cho kẻ thù ấy..."
"Không sao đâu."
"Là, là sự tự tin của chính thất sao?"
"Không phải vậy đâu. Chị cũng có nhiều tính toán riêng mà."
Lời nói "thực sự sẽ hạ gục anh" chắc chắn không phải là nói dối.
Nhưng hơn thế nữa, có lẽ Kotoko còn muốn giúp tôi thoát khỏi cái tật ghét con gái ngoài đời thực này.
"Vậy thì, em xin phép!"
"Không ở lại đây ăn cùng sao?"
"...Em có được phép không ạ?"
"Chuyện đó mà mày cũng phải khách sáo sao..."
Đúng là một kẻ có cái ranh giới khó hiểu.
Tuy nhiên, liệu cứ để mọi chuyện trôi đi như vậy có ổn không?
Tất nhiên là không ổn, nhưng đây cũng không phải là lúc để nói chuyện đó.
"Vậy thì, em xin phép ngồi cạnh ạ."
Thế là cô bé gia nhập vòng tròn của chúng tôi.
Tiếng xôn xao trong lớp, tất nhiên, vẫn chưa lắng xuống.
Xin hãy lờ tôi đi. Kỹ năng phớt lờ rất quan trọng đó! Tôi nghĩ thế giới này đôi khi quá "hi-res", nghe quá nhiều những âm thanh không cần nghe.
"Này, này, cậu có quen Aramiya à?"
Tekima dùng một giọng điệu khác thường, dè dặt hỏi. Có lẽ cậu ta định giả bộ giọng điệu của một hotboy, nhưng nghe cứ ghê ghê thế nào ấy.
Mana liền đứng bật dậy, khẽ cúi đầu chào các bạn cùng lớp.
"Em là Yuki Mana. Mong các tiền bối chiếu cố ạ."
"Ô, ồ..."
"Về câu hỏi của anh, em quen Sei-senpai từ hồi tiểu học ạ."
Một dự cảm chẳng lành lập tức dâng trào trong dạ dày tôi.
"Em đang cố gắng để trở thành nữ chính của Sei-senpai ạ."
Tôi chỉ còn biết ôm đầu.
Cô bé đã nói thẳng thừng giữa bao nhiêu người.
Kotoko cười khổ. Yuka và Eve thì sững sờ.
"Nữ, nữ chính?"
"Có nghĩa là mẫu người lý tưởng ạ."
"Tứ, tức là, cậu — cậu cũng thích Aramiya sao?"
"Em yêu anh ấy nhất trên đời!"
Một tiếng reo hò nhỏ và những tiếng la hét tuyệt vọng vang lên.
"Ối, Aramiya-kun đáng sợ quá đi mất." "Gần đây còn thân với Yuka nữa chứ." "Đúng là kẻ lăng nhăng mà..."
"Ngay cả tân binh số một cũng bị chiếm mất rồi!" "Chúa đã bỏ rơi chúng ta!" "Chết mất thôi!"
Mấy đứa đó nói năng tùy tiện quá...
"Đừng nói đùa chứ."
Tôi định nói vậy để lảng tránh, nhưng.
"Em nói thật đấy ạ."
Cô bé đáp thẳng mặt. Đúng là một câu trả lời nghiêm túc.
Cả lớp bỗng chốc im phăng phắc.
"Từ khi còn học tiểu học, em đã luôn dõi theo Sei-senpai. Anh ấy đã cứu em khỏi bóng tối và mang đến ánh sáng cho em. Nếu không gặp Sei-senpai, có lẽ em đã không còn sống đến bây giờ."
"Không, không đến mức đó đâu!"
"Là đến mức đó đấy ạ! Anh ấy đã cứu em khỏi bị bắt nạt! Đã tạo cơ hội để em làm hòa với những bạn học từng bắt nạt em! Họ vẫn là bạn thân của em cho đến bây giờ. Còn rất nhiều chuyện khác nữa ạ! Anh ấy đã cứu em khi em bị đuối nước, khi em suýt ngã từ trên tường xuống, khi em bị một ông chú biến thái quấy rối, khi em bị chó đuổi..."
"Á á á, dừng lại đi! Dừng lại! Dừng lại đi mà! Ngại quá!"
Tất cả đều là sự thật, nhưng xét cho cùng, có phải là do thể chất hay gây rắc rối của cô bé không? Tôi thầm nghĩ.
Tôi chỉ hơi giúp đỡ một chút thôi mà. Tôi đâu có cố gắng làm gì to tát đâu!
"...Eve-san, Seiichi-kun ngày xưa cũng hay làm những chuyện như vậy sao?"
"Seiichi ngày xưa cũng hay giúp đỡ người khác lắm. Cậu ấy còn giúp rất nhiều em khóa dưới nữa! Sau cái ngày đó thì lớp của tớ thay đổi, nên tớ cũng không rõ chuyện sau này lắm..."
Cái con bé Eve này. Lại nói thêm những chuyện không cần thiết.
Mà, đáng lẽ nên vận dụng cái trí nhớ đó vào bài kiểm tra chứ! Dù biết là trí nhớ tình tiết và trí nhớ ý nghĩa khác nhau mà!
"Quả nhiên những cái cờ mình trồng lúc tiểu học, có những cái thật sự nảy mầm nhỉ..."
Ngay cả Tozaki cũng nói những lời như vậy.
Tôi có thể đã gieo hạt, nhưng tôi chưa bao giờ chăm sóc nó! Nó tự lớn lên thôi! Bây giờ bảo tôi phải làm sao đây.
"Vì vậy, em mang ơn Sei-senpai mà không thể nào trả hết được. Nhưng em đã... làm Sei-senpai tổn thương rất nhiều."
Chỉ là sau đó mới biết Mana đã nhầm lẫn về thời gian thôi.
"Những điều em chưa thể làm lúc đó, bây giờ em sẽ làm!"
Rồi Mana quay thẳng mặt về phía tôi.
"Sei-senpai! Em thích anh! Em yêu anh rất nhiều! Dù tốt nghiệp rồi, xin hãy ở bên em!"
...Dù tốt nghiệp rồi.
Lời nói này, đúng nghĩa đen, có lẽ là một sự khởi đầu lại đối với cô bé.
Vì đó là khoảng thời gian gần tốt nghiệp mà. Cái lần tôi được gọi đi gặp ấy.
Khi lên lớp s6, từ đầu năm mới cô bé đã cứ lèo nhèo về chuyện tôi tốt nghiệp rồi... còn nói tôi hãy học lại đi nữa chứ.
"..."
Đôi mắt của Mana lúc đó, thực sự rất nghiêm túc.
Cả lớp im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi.
Đến nước này thì không thể nói đùa như vừa nãy được rồi. Không khí cũng không cho phép làm thế.
"...Không được."
Chắc không có otaku game người lớn nào lại không vui khi được một cô gái như nữ chính trong game tỏ tình đâu. Nếu phải chọn giữa vui hay không vui, thì tôi là vui.
Nhưng, giờ đã không còn như ngày xưa nữa.
Cho dù cô ấy có trở thành nữ chính lý tưởng của tôi đến đâu đi chăng nữa, Mana vẫn là Mana, và tôi không thể nhìn cô ấy với ánh mắt đó.
"Hãy tìm một người xứng đáng với em hơn."
Mana cúi gằm mặt xuống.
Và rồi,
"Oaaaaa!"
Cô bé vừa khóc nức nở vừa chạy ra khỏi lớp.
Chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
"Quá là đáng tiếc luôn..."
Chỉ có Tekima, người chẳng biết đọc không khí, buột miệng nhận xét như vậy. Kệ xác cậu ta đi.
Sau giờ học.
"Phù..."
Bước chân đến câu lạc bộ nặng trĩu.
Gương mặt khóc lóc và tiếng khóc của Mana trong giờ nghỉ trưa cứ quanh quẩn trong đầu tôi không dứt.
"Cô bé khóc cũng phải thôi nhỉ..."
Tôi tự lẩm bẩm.
Kotoko, Yuka, Eve và Tozaki đều không nói gì.
Bước chân đã nặng nề, không khí cũng nặng nề theo.
Cô bé đã dành năm năm rèn luyện bản thân vì tôi, và tôi đã từ chối điều đó.
Dù việc từ chối là không sai, nhưng lòng tôi vẫn thấy đau.
"Lúc này mà thể hiện lòng tốt thì cũng không đúng cho lắm nhỉ."
"Ai mà biết được chứ."
Kotoko đáp lời câu nói tự lẩm bẩm tiếp theo của tôi.
"Ý của Kotoko khác à?"
"Em không thích cái kiểu suy nghĩ rằng từ chối là lòng tốt cho lắm."
"Ý mày là sao?"
"Không biết phải nói thế nào cho đúng, nhưng kiểu như em cảm thấy mình đang bị làm ô uế một khoảng thời gian quý giá..."
"...Anh không hiểu lắm."
Tôi nghĩ mày cũng là người đầu tiên lãng phí thời gian của mình đấy. Nhưng vì mày luôn nói là tuyệt đối không lãng phí nên...
Nói thêm nữa có lẽ sẽ bị mắng. "Em làm vì thích mà." Bản thân cô ấy đã hoàn thành sự quyết tâm của mình rồi.
"Dù sao thì, nếu có thể khiến người ta từ bỏ thì đúng là nên làm vậy."
"Yuka thì không thể từ bỏ nên mới như thế này nè~"
"Tớ cũng vậy~"
Ba cô gái đồng thanh nói.
Thật sự là những kẻ quái đản.
"Chậc."
Tozaki tặc lưỡi. Nếu không phải trong trường, chắc cậu ta đã nhổ nước bọt rồi.
Nếu tôi ở vị trí của Tozaki, tôi cũng sẽ tặc lưỡi thôi. Nhưng đó là nếu ở trong game người lớn thôi.
"Không, nhưng mà..."
Kotoko bỗng tỏ vẻ suy tư kỳ lạ.
"Có chuyện gì à?"
"...Không có gì đâu. Chỉ là em cảm thấy mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này đâu."
"Chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?"
Liệu có bị đâm chết sau khi chuyển cảnh không?
Quả thật là tôi đã làm một chuyện có thể khiến một nhân vật trong game người lớn rơi vào bóng tối...
Dù vậy, nếu có bị đâm chết, tôi cũng không thể than vãn gì được.
Ngay từ đầu, nguyên nhân là do sự hiểu lầm về thời gian của cô bé và sự suy đoán sai lầm của tôi.
Vì thế mà cô bé đã dành năm năm cuộc đời chỉ vì tôi.
Trong game người lớn cũng hiếm có nữ chính nào như vậy đâu. Nói thẳng ra thì quá nặng nề.
"Seiichi, ví dụ nếu có thể quay về năm năm trước, anh có muốn quay về không?"
"Hả..."
Tức là khoảng thời gian nhận thư tình của Mana.
À mà, tôi đã hoàn toàn quên mất rồi... Hồi đó, ví dụ nếu Mana tỏ tình, liệu tôi có chấp nhận không?
Nghĩ kỹ thì thấy không có khả năng.
Cô bé, dù sao đi nữa, vẫn là đứa em khóa dưới hàng xóm, giống như một cô em gái vậy.
...Dù giờ cô bé đã đột nhiên trở thành một cô gái, một nữ chính đúng nghĩa.
"Không, không cần thiết. Anh không có ý định quay về."
"Vậy thì cứ thế là được rồi mà."
"Ừ, phải rồi."
Hiện tại là hiện tại.
Tôi dù sao cũng hài lòng với cuộc sống này và không muốn thay đổi quá khứ.
Mặc dù mọi thứ đã đi chệch hướng và tôi đã từ chối Mana...
Thầm cầu mong hạnh phúc cho cô bé cũng được mà nhỉ.
Khi đến trước phòng câu lạc bộ –.
"Chào anh ạ."
Mana đã ở đó.
Tôi thực sự giật mình, đúng hơn là bất ngờ.
Kotoko và mọi người cũng vậy, dường như không thể tin nổi việc cô bé ở đây.
Mới chỉ ba tiếng trôi qua kể từ lời tỏ tình ở lớp đó thôi mà?
Cô bé đến đây với ý định gì? Hay là lại đến đâm tôi thật?
Không, không có vẻ gì là vậy. Cô bé không có vẻ đến để đâm hay thậm chí là phàn nàn tôi.
Cô bé vẫn giữ thái độ bình thường, như thể đến tham gia câu lạc bộ. Tinh thần thép ư...?
"..."
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng hoàn toàn không phải.
Đôi mắt cô bé đỏ hoe, sưng húp.
Như thể đã khóc rất nhiều.
"...Mana."
"Em nhất định sẽ không bỏ cuộc. Cho đến khi tiền bối có người yêu."
"...Sao em dai dẳng quá vậy."
"Đúng rồi đó ạ. Anh không biết sao, Sei-senpai? Từ xưa đến nay em đã rất dai dẳng rồi. Một khi đã quyết định điều gì, em sẽ không bao giờ rút lại đâu."
...À, đúng rồi, hình như cô bé đúng là người như vậy.
Học hành hay thể thao đều rất vụng về, nhưng cái tính không chịu thua thì rất mạnh.
Từng nhút nhát và ít nói, nhưng khi hỏi "Thôi bỏ cuộc đi?", cô bé vẫn cứng đầu lắc đầu.
Bây giờ tôi mới nhớ ra điều đó.
Chính vì vậy, cô bé mới đứng đây với tư cách là một nữ chính như bây giờ.
"Vậy thì, hôm nay chúng ta cũng cố gắng hết mình ở câu lạc bộ nhé!"
Mana giục tôi mở khóa.
Kiểu như, nói cũng vô ích thôi.
Nếu đã vậy, tôi không còn cách nào để tránh né nữa rồi.
"Cứ làm gì tùy thích đi."
"Vâng! Em sẽ làm tùy thích ạ!"
Nhưng, cô bé này đúng là đang rút ngắn khoảng cách với tôi bằng tốc độ cận âm, trên con đường mà Kotoko đã từ từ, chậm rãi và cẩn thận đi qua vậy.
Không biết Kotoko đang cảm thấy thế nào về Mana...
Gương mặt Kotoko trông phức tạp vô cùng, vừa hơi lo lắng, vừa bận tâm, hay thậm chí là kinh hãi nữa.
Sau khi buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm đó kết thúc, tôi một mình đi đến cửa hàng tiện lợi.
Hôm nay tôi sẽ đi làm thêm thẳng luôn. Về nhà cũng lười, với lại nếu Mana cứ đi theo thì hơi khó xử.
"Aramiya vào ca đây."
Tôi bắt đầu công việc: kiểm kê hàng hóa, tính tiền, chiên đồ ăn vặt, v.v. Tất cả đều là những công việc quen thuộc thường ngày.
Dù bắt đầu làm thêm để mua game người lớn, nhưng không ngờ công việc lại có ý nghĩa đáng ngạc nhiên. Bất kể hoàn cảnh nào, công việc vẫn phải được hoàn thành, và nó giúp tôi buộc phải gác lại mọi suy nghĩ. Nếu cứ mãi bận tâm, dễ xảy ra sai sót. Càng bận rộn lúc này càng tốt.
"Aramiya-kun, tuần sau tăng lương nhé."
Anh quản lý nói lơ đãng như vậy khiến tôi hơi vui vẻ. Hoan hô! Lâu rồi mới được tăng lương.
Dù sao thì, tôi cũng dần trở thành một trong những nhân viên "cây đa cây đề" ở cửa hàng tiện lợi này rồi.
Khi chỉ còn mười phút nữa là hết ca làm –.
Vài món đồ gia dụng được đặt lên quầy tính tiền.
"Vâng, xin lỗi đã để quý khách chờ... Hả, này!"
"Yo!"
Kotoko trong bộ đồ thường phục đang đứng đó.
"Sao mày lại ở đây?"
"Đến mua game chút thôi. Đang trên đường về, định ghé qua chào mày."
"Vậy sao... Đáng lẽ nên mua ở chỗ nào rẻ hơn chứ."
Dù là nhân viên, tôi cũng phải nói là hàng hóa ở cửa hàng tiện lợi này hơi đắt.
"Là đồ đang cần gấp. Siêu thị gần đây đang sửa chữa nên nghỉ, đành phải chịu thôi."
"Thế à."
Tôi nhanh tay quét mã vạch tất cả sản phẩm, tổng số tiền hiện lên. Trước khi tôi kịp nói giá, Kotoko đã đưa thẻ IC ra.
Thẻ IC đúng là tiện lợi thật. Khách hàng không cần phải lôi tiền lẻ ra từng đồng, còn tôi cũng không cần đếm. Điện tử hóa vạn tuế.
Tuy nhiên, khi tôi nhấn nút máy tính tiền để bật chế độ đọc thẻ, một tiếng "pip" vang lên. Không đủ tiền.
"Ối, xin lỗi, xin lỗi. Nạp đầy thẻ luôn nhé."
Nói rồi cô ấy đưa ra một tờ một ngàn yên.
"...Nạp tiền một ngàn yên mỗi lần như vậy không thấy phiền phức sao?"
"Không sao đâu. Em làm thế là để lấy điểm tích lũy thôi. Thẻ IC mà bị mất thì đáng sợ lắm, với lại cái cảm giác tiền bạc được giao dịch mà mình không biết gì ấy, em không quen được."
Tôi cũng hiểu phần nào. Khi giao dịch điện tử, ý niệm về tiền bạc dần trở nên mờ nhạt.
Khi tôi cứ bấm chọn những thứ mình muốn trên "Rừng rậm" (Amazon), chẳng mấy chốc giỏ hàng đã chứa đầy những món đồ cần tới hai chữ số của "ông Fukuzawa" (tiền Yên), khiến tôi phải vội vã chọn lọc lại. Thật đáng sợ.
"Đây."
Tôi đóng gói và trao sản phẩm cho cô ấy.
"Cảm ơn. Vậy nha."
Nói rồi Kotoko quay lưng bỏ đi.
"À. Khoan đã."
"Hửm? Mày quên cái gì à?"
Cô ấy quay mặt lại hỏi, vẻ mặt đầy thắc mắc.
"Sắp hết giờ làm rồi, chờ anh chút. Anh có chuyện muốn nói."
Bất chấp lời mời đột ngột, Kotoko nở một nụ cười rạng rỡ,
"Được thôi."
Và đồng ý.
Cả hai cầm lon cà phê, dừng lại ở một nơi nào đó.
"Lâu rồi mới nói chuyện ở đây nhỉ."
"Ừ, đúng là vậy... Lần đó anh còn bắt được thằng ăn trộm vặt nữa chứ."
"Đúng rồi, đúng rồi. Lúc đó anh cũng được cho cà phê mà."
Nói đến đó, Kotoko hơi đỏ mặt.
Chắc cô ấy nhớ lại chuyện xảy ra sau đó... cái kỷ niệm "đen tối" mà cả hai đã phơi bày. Má tôi cũng hơi nóng ran.
Dù sau đó có một sự "xen ngang" phá hỏng mọi thứ.
"Chuyện cũ rồi nhỉ. Mới đó mà đã một năm trôi qua."
Đúng vậy. Như Kotoko nói, đã một năm rồi.
Tôi cứ nghĩ đã đến lúc phải kết thúc mối quan hệ giữa chúng tôi... nhưng lại bị một sự can thiệp bất ngờ từ một nơi hoàn toàn khác.
"Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
"Em cũng vậy. Chắc không ai có thể dự đoán được đâu."
Đúng là vậy.
Vậy thì... tôi đã cố ý gọi cô ấy dừng lại, nhưng bây giờ phải làm sao đây?
"Chuyện của Yuki đúng không?"
Nhưng Kotoko đã chủ động nói trước.
"Mày cũng biết à?"
"Tất nhiên là biết chứ. Em đã nhìn anh cả năm rồi mà. Em cũng đoán được phần nào chuyện anh muốn nói."
Thật đáng nể. Cô ấy có lẽ hiểu tôi hơn tôi tưởng rất nhiều.
"Nhưng, Seiichi, anh đang khó chịu điều gì vậy? Không, đúng hơn là đang sợ điều gì..."
Sợ hãi, à. Đúng là vậy.
"Tôi... ừ. Tôi sợ. Rằng mình đang hủy hoại cuộc đời người khác."
"..."
"Chẳng khác gì Ako."
Con bé đó cũng đã hủy hoại cuộc đời tôi. Đã bẻ cong con đường mà lẽ ra cuộc đời tôi có thể đi theo.
Bây giờ thì tôi chẳng còn quan tâm nữa, nhưng hồi đó thực sự rất khó khăn.
"Tôi đang làm điều tương tự như con bé đó. Tôi đang khiến cuộc đời của Mana lệch lạc."
"Hoàn toàn khác mà. Anh đâu có cố ý làm vậy. Còn Shigure thì chắc chắn là có ác ý mà."
"Có ác ý hay không, kết quả vẫn như nhau thôi. Tôi đã lãng phí năm năm cuộc đời của con bé đó rồi."
"Seiichi. Anh nói quá rồi đấy."
Lạ lùng thay.
Kotoko trừng mắt nhìn tôi một cách dữ dội. Như thể đang trách mắng tôi vì lỡ lời.
"Anh chẳng hiểu gì cả."
"Vậ, vậy sao?"
"Dù có hiểu lầm, có sai lầm, có khúc mắc đi chăng nữa... Nói rằng năm năm mà Yuki đã dành cho anh là vô ích thì đúng là kiêu ngạo."
"...Nhưng mà..."
"Không có 'nhưng' gì hết!"
...Nói mấy lời xưa cũ thật.
"Nếu con bé đó nói rằng mình không hạnh phúc và yêu cầu anh chịu trách nhiệm thì còn được, chứ chưa gì mà đã phán rằng anh không hạnh phúc thì đúng là kiêu ngạo thật. Nếu anh còn nói thêm nữa, em sẽ tát anh đấy... Em đang hơi tức giận đấy."
"...Thật sao?"
"Tất nhiên rồi. Từ góc nhìn của người ngoài, hoặc xã hội, Mana có thể trông tội nghiệp như một cô gái bị anh lừa dối. Nhưng con bé đã tự nguyện dành năm năm cuộc đời vì anh. Em thấy con bé rất hạnh phúc. Được anh chấp nhận. Theo một nghĩa nào đó, đó là khoảnh khắc mà sự nỗ lực của con bé đã được đền đáp."
"..."
"Anh cũng nhìn con bé bằng con mắt 'xã hội' như vậy thì làm sao được. Em nghĩ điều anh nên làm là đối diện một cách chân thành với tình cảm năm năm của con bé. Đó chẳng phải là trách nhiệm sao?"
Lời nói của Kotoko cứ thế đâm xuyên vào tim tôi.
Thật sự, đúng là như vậy. Tôi không thể phản bác.
"Đúng, là vậy nhỉ."
"Nếu anh hiểu được thì tốt quá."
"Mà, sao mày lại thiên vị Mana đến vậy?"
"Thì sao."
...Đó là một câu chơi chữ sao? Hay không phải...?
"Con bé đó cũng giống như tiền bối của em vậy. Em đã dành một năm vì anh rồi mà."
"Đúng vậy."
"Đó là năm năm đó. Em thậm chí còn ngưỡng mộ con bé nữa."
Thì ra là vậy.
"Chính vì thế mà một năm em đã trải qua tuyệt đối không hề vô ích. Nếu nói vậy thì chẳng phải mọi thứ đều vô ích sao? Việc học toán, học lịch sử, các tiết thể dục... rất nhiều thứ mà khi lớn lên sẽ không dùng đến đâu."
"...Ồ, ồ."
"Dù đối với xã hội có là vô ích đi chăng nữa, nếu bản thân mình chấp nhận thì là được rồi. Em từng nghĩ tuổi học sinh hư của mình là vô ích, nhưng việc được gặp anh đã bù đắp tất cả."
Và rồi, Kotoko nắm chặt tay tôi.
"Giả sử. Chỉ là giả sử thôi. Nếu anh lạnh lùng từ chối em, em cũng sẽ không bao giờ oán hận anh. Em không có ý định nói rằng một năm qua hay thời gian sắp tới là vô ích, cũng không hối hận. Điều đó là tuyệt đối."
Không hối hận, sao.
Với một kẻ bướng bỉnh như tôi, lời Kotoko nói là một lý thuyết lý tưởng.
Như câu "hối hận chẳng kịp", hối hận sẽ đến sau.
Nếu tôi từ chối Kotoko, mười năm hay hai mươi năm sau. Có lẽ tôi sẽ hối hận.
Nhưng đó, theo một nghĩa nào đó, là điều hiển nhiên.
Tôi chỉ đang tự dựng hàng rào phòng thủ, không muốn bị oán hận, không muốn chịu trách nhiệm.
Nói rằng nếu không muốn hối hận, thì hãy từ bỏ ngay từ bây giờ.
Trong khi tôi không có lời nào để khiến cô ấy từ bỏ.
Và dù sao thì tôi cũng đang mong đợi cô ấy.
Tôi... chỉ đang né tránh, chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.
"Hình như tôi đã nghe những lời này nhiều lần rồi."
"Anh đã đánh giá thấp tình cảm của em quá rồi đấy."
"Có lẽ vậy."
"Hơn nữa, em cũng cảm thấy có lỗi với Seiichi."
"Về chuyện gì?"
"Nếu em đã trở thành nữ chính và hạ gục anh thì anh đã không phải băn khoăn nhiều đến vậy."
"Phụt!"
Tôi không khỏi bật cười.
"Cười cái gì chứ. Em nói thật đấy."
"Anh biết mà. Anh bật cười vì sự đúng chất của mày thôi. Mày đúng là không thay đổi chút nào."
"Tất nhiên rồi. Tình cảm của em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi."
Hoàn toàn. Không thể không phục.
Có thuyết phục cũng chắc chắn không có tác dụng.
"Nà, nếu không tin thì anh cứ xác minh cũng được đấy."
Và rồi cô ấy bắt đầu nói những điều kỳ lạ.
"...Xác minh bằng cách nào?"
Ánh mắt Kotoko chợt rời khỏi tôi.
Và khi tôi dõi theo, thì... một khách sạn lộng lẫy hiện ra.
Toàn thân tôi bắt đầu nóng bừng.
"Đồ, đồ ngốc sao!? Mày đang nghĩ gì vậy?"
Kotoko đỏ mặt nhưng vẫn nở nụ cười,
"Anh đang tưởng tượng cái gì vậy, Seiichi. Em đâu có nhìn gì đâu."
Nói dối! Phản ứng đó rõ ràng quá rồi!
"Chẳng có chút quyết tâm nào mà nói gì vậy."
"Đồ, đồ nói xàm! Em lúc nào cũng sẵn sàng chấp nhận hết!"
"Nói hay lắm. Đằng nào thì mày cũng sẽ nói rằng nếu không có tình yêu thì sẽ không chịu thôi, phải không?"
"Tất nhiên rồi! Nếu không có tình, tình yêu thì em tuyệt đối không chịu đâu!"
Đúng là cái con bé chỉ toàn nói những điều bậy bạ... Chắc là nói ra do bốc đồng thôi.
「Dù sao thì cậu cũng vất vả thật đấy nhỉ. Với tớ này, rồi Yuuka, Eve, cả Yuuki nữa chứ."
"Tự cho mình vào đấy làm gì..."
"Nếu mà chế độ đa thê được phép, thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều rồi."
"...Có điều tớ băn khoăn là, nếu đây là một thế giới cho phép có harem, thì cậu có chấp nhận harem không?"
Harem là thứ chỉ được chấp nhận trong mấy game người lớn thôi, chứ ở ngoài đời mà làm vậy thì chắc bị đánh bầm dập mất. Ngay cả trong những game người lớn thuần yêu, nếu kết thúc đẹp nhất (true end) lại là harem thì tớ cũng phải suy nghĩ đôi chút. Nếu đó là một phần bổ sung, kiểu extra trong fan disc thì còn tạm chấp nhận được, chứ nếu mà được coi là chính truyện thì tớ lại thấy "ủa, sao thế nhỉ?!" liền. Mà cái này thì chắc tùy người thôi.
Trước câu hỏi của tớ, Kotoko "ừm..." lên một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ.
"Nói thẳng ra thì, đúng là không thể nào được."
"Đúng là như vậy rồi."
"Nhưng mà, hơi lạ thật đấy. Tự mình chơi game thì thấy cả nữ chính này rồi nữ chính kia, ai cũng tốt cả. Chẳng biết chọn ai. Mà vì phải chọn một người nên cảm thấy khó xử lắm."
"Tớ hiểu mà."
Hiểu rõ hơn cả hiểu nữa chứ. Đúng vậy. Cuối cùng thì cũng chẳng muốn làm ai buồn cả. Dù cho đó có là sự giả dối đi chăng nữa. Cũng có nhiều trường hợp các nữ chính khác chúc phúc cho nhau, nhưng mà, nói sao nhỉ... tớ vẫn có chút băn khoăn.
"Nhưng mà, trong fan disc hay gì đó, hai người... ừ thì, có làm điều đó với nhau phải không?"
"À."
"Lúc đó, không ai bị tổn thương cả, nên tớ lại nghĩ harem cũng hay thật."
"Ồ."
"Thế nhưng mà, khi game kết thúc, đầu óc tớ tỉnh táo lại thì tớ lại nghĩ harem vẫn là không ổn. Phần này tớ thấy cũng lạ lắm."
Chuyện lạ hay không lạ còn chưa nói, nhưng theo đạo đức của người Nhật hiện tại thì chế độ đa thê chắc chắn là không được chấp nhận rồi. Dù sao thì nó mang cảm giác khinh thường phụ nữ quá rõ rệt mà.
Nếu có harem, đương nhiên thời gian dành cho mỗi cô gái cũng sẽ bị chia năm sẻ bảy. Thời gian là có hạn mà. Vì thế, thời gian ở bên nhau cũng sẽ bị tăng giảm tương ứng.
"Thế thì, cuối cùng thì ngay cả chế độ đa thê cũng chẳng làm mọi chuyện dễ dàng hơn đúng không?"
"Đúng vậy. Nếu cậu không tùy tiện chọn bừa thì tớ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
"Vậy à. Cảm ơn cậu nhé."
"Mà dù cho sự lựa chọn đó không như ý tớ, tớ cũng sẽ không bỏ cuộc đâu."
"Thôi rồi!"
Vừa nãy còn là một cuộc nói chuyện khá hay ho mà!
Sau khi chia tay Kotoko, tớ lên đường về nhà. Có lẽ vì đã nói chuyện quá lâu nên trời đã tối muộn rồi.
Vừa ra đến con đường trước nhà, tớ thấy... có ai đó đang đứng trước cửa nhà mình. Cô ấy đang ngồi dựa vào tường, thấy tớ thì liền đứng phắt dậy.
"Mừng anh về, Sei-senpai. Anh làm thêm vất vả rồi."
"Mana... Sao em lại ở đây?"
"He he. Nói thế nào nhỉ. Em có chuyện muốn nói ạ."
"Chuyện muốn nói thì được thôi... nhưng sao em không vào nhà mà đợi?"
"Chị Seimi bảo em vào nhà mà. Nhưng không hiểu sao em lại muốn đợi ở ngoài. Bởi vì năm năm trước, Sei-senpai cũng đã đợi em giữa trời lạnh mà."
"Em cần gì phải tái hiện lại chuyện đó. Hơn nữa, anh đợi em có tầm hai mươi phút thôi mà."
Với lại địa điểm không xa lắm nên tớ về ngay sau đó. Dù nói là mùa xuân, nhưng thời tiết lúc này vẫn còn khá lạnh. Chắc chắn cơ thể Mana đã lạnh cóng rồi.
"Vậy thì, em có chuyện gì muốn nói. Nếu chuyện lâu thì vào trong nhà..."
"Không ạ, không cần vào trong đâu. Sẽ xong nhanh thôi ạ."
Với vẻ mặt đầy hối lỗi, Mana nói tiếp.
"Em muốn xin lỗi Sei-senpai ạ."
"Xin lỗi?"
Tớ chẳng nhớ mình đã làm gì cả. Chuyện tỏ tình lúc đó chắc cũng qua rồi chứ. Bất chấp sự băn khoăn của tớ, Mana khẽ cúi đầu.
"Em xin lỗi vì đã gây phiền phức ạ. Vì đã tỏ tình trong lớp học..."
Trong khoảnh khắc, tớ không hiểu.
"Khoan, chuyện đó á?"
"Chẳng, chẳng phải đã gây phiền phức cho anh sao ạ?"
"...Không, đúng là có phiền thật."
Nếu nói thật lòng.
"Đúng, đúng thế thật ạ. Đáng lẽ em nên nói vào lúc hoạt động câu lạc bộ, nhưng em chợt nhớ ra là mình chưa nói..."
"Vì chuyện đó mà em đến tận đây à?"
"Vâng ạ."
Đúng là cô bé này thật lệch lạc... Chẳng lẽ lại là một chiêu "ngáo ngơ" ư...
"Nhưng mà, em cảm thấy mình cuối cùng cũng đã đứng trên vạch xuất phát rồi ạ."
"...Vạch xuất phát?"
"Vâng ạ. Vì Sei-senpai đã tha thứ cho chuyện năm năm trước, nên em cảm giác mình cuối cùng cũng đã có quyền được nói ra."
Thật là quá khoa trương.
"Lời tỏ tình trong lớp học đó hoàn toàn là từ đáy lòng em. Mặc dù em đã bộc lộ hơi quá, nhưng đó là sự thật lòng không chút giả dối. Mặc dù đã phải chờ đợi năm năm, nhưng nói ra được em thấy nhẹ nhõm lắm ạ."
"Anh đã từ chối mà..."
"Dù vậy thì vẫn thế ạ. Hơn nữa... bây giờ nghĩ lại, dù năm năm trước em có tỏ tình thì em nghĩ kết quả cũng sẽ như vậy thôi. Lúc đó em vẫn còn nhỏ bé lắm."
...Cô bé nhận ra đến mức đó ư.
"Mana của ngày đó hoàn toàn không xứng với senpai... Nhưng em đã có trong tay vũ khí rồi ạ. Vũ khí để em trở nên xứng đáng ở bên cạnh Sei-senpai. Vì vậy, lần này em muốn trở thành nữ chính xứng đáng với Sei-senpai."
"Anh cảm giác em đã vượt xa tiêu chuẩn của bất cứ cô gái giỏi giang bình thường nào rồi."
Nấu ăn giỏi. Phẩm hạnh đoan chính. Khả năng vận động tốt. Học tập xuất sắc. Ngay cả tính cách cũng tốt nữa thì không có chỗ nào để chê. Sự đãng trí và đôi khi có phần bốc đồng của cô bé này, với một số người có lẽ lại là điểm cộng.
"Điều em hướng tới không phải là những cô gái đẹp bình thường. Mà là nữ chính độc nhất vô nhị đối với Sei-senpai. Một người có thể được Sei-senpai yêu thương cả tâm hồn lẫn thể xác..."
Có lẽ hơi ngại ngùng vì những gì vừa nói, Mana đỏ bừng mặt.
"Á ha ha. Có lẽ em đã đi quá nhanh rồi. Chắc là do tối nào trước khi ngủ em cũng toàn mơ mộng về Sei-senpai cả."
"Không, vì ngại nên anh không cần thông tin đó đâu..."
Có lẽ trong những giấc mơ của cô bé, luôn có hình bóng tớ. Một tớ lý tưởng trong mắt Mana.
"Em luôn hối lỗi, nhưng em không thể sửa đổi được đâu!"
"Không cần hối lỗi, em cứ sửa đổi đi là được rồi!"
"Chắc em sẽ lại làm phiền anh nữa, nhưng từ giờ về sau, mong anh chiếu cố ạ!"
Mana cúi đầu thật sâu. Rồi, ngại ngùng bỏ đi.
"...Đúng là chấp nhận một tình cảm năm năm, khó thật đấy."
Nó giống như việc một người không chuyên cố gắng đỡ một cú bóng tốc độ cao 200km/h vậy. Tớ cảm thấy mình không kham nổi, nhưng dù sao thì tớ vẫn cần phải đối mặt.
Với Mana, và với cả năm năm ấy nữa──.