Chẳng phải đây là cơ hội tốt ư?
Lần này, tôi lại ngồi đối diện Tozaki trên chiếc ghế đôi quen thuộc ở McDonald's. Vì ngồi ở góc khuất nên trừ khi chúng tôi nói to, còn không thì khó mà ai nghe được chuyện phiếm của bọn tôi. Mà cũng chẳng có mấy khách khác nữa chứ.
"Lại có chuyện gì nữa? Mới hôm trước vừa nghe mày than vãn về chuyện bất bình đẳng xã hội rồi còn gì."
Dù nói thế nhưng nó vẫn chịu khó tới đây nghe tôi tâm sự, chứng tỏ Tozaki đúng là người tử tế.
"Không phải. Lần này chuyện *căng* thật sự đấy."
"Cái từ 'căng' của mày ấy hả, thường thì chỉ toàn những chuyện đáng ghen tị thôi."
"Cái đấy thì tôi chưa biết. Nhưng mà chuyện lần này khác hẳn mọi lần. Tuy có thể liên quan gián tiếp tới Kotoko hay Mana, nhưng về trực tiếp thì hoàn toàn không phải đâu."
Tozaki vẫn nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc, thậm chí còn nghiêng cả đầu nữa chứ.
Thật ra tôi cũng không chắc chuyện này có nên hỏi ai không, nhưng nếu hỏi thì chỉ có thể là nó thôi.
Kotoko cũng có thể là một lựa chọn, nhưng hỏi con bé thì ngại lắm. Với cả, tôi lỡ chỉ cho nó game người lớn rồi nên cũng có chút áy náy, không muốn để nó phải lo lắng thêm nữa.
"Nói thẳng ra là... mấy cái game người lớn tự nhiên chán òm."
"…Hả?"
"Tôi chơi game người lớn mà còn lăn ra ngủ. Từ trước đến giờ chưa bao giờ bị như thế..."
"Vậy thì, tôi cũng chẳng biết nói gì... Xin chia buồn?"
"Mày nói linh tinh cái gì đấy."
Tozaki trưng ra vẻ mặt cứ như thể tôi đang đùa.
Trong khi tôi đây đang nghiêm túc hết mức. Có thể nói là đang đứng trước ngã ba đường của cuộc đời đấy. Nói mấy câu qua loa thế thì chịu sao nổi.
"Không phải là do game mày chơi dở thôi à?"
Game người lớn có nhiều kiệt tác, nhưng đương nhiên cũng có những trò dở tệ. Cũng như manga hay phim ảnh thôi.
Có khi là game làm sơ sài, game lỗi tùm lum, hay kịch bản đầy rẫy mâu thuẫn. Cũng hay gặp phải những game như vậy.
Thế nên, khả năng đó cũng có...
"...Tôi chơi bốn game, nhưng game nào cũng ngủ gật giữa chừng. Cứ thấy mấy cô nữ chính toàn kiểu rất đỗi bình thường..."
Thế nhưng, bốn game đó, đánh giá trên mạng lại rất cao.
Dù tôi không hoàn toàn tin vào lời đồn trên mạng, nhưng ít ra cũng có mức độ tin tưởng nhất định.
Không phải là kiểu "siêu phẩm mà mọi game thủ đều nên chơi", nhưng ai cũng bảo "chơi rất vui", "cảm động", "những cảnh sinh hoạt đời thường gây cười" này nọ.
Tóm lại, chẳng có game nào đến mức chơi mà ngủ gật được.
"À, ra là thế. Nhưng mà bốn game hả... cũng hơi khó nói nhỉ."
Tôi hiểu ý của Tozaki.
Nếu chỉ khoảng bốn game thì vẫn có thể coi là ngẫu nhiên. Số lượng quá ít, không có ý nghĩa thống kê. Tuy nhiên, vì chúng đều thuộc các thể loại khác nhau nên tôi mới cảm thấy nghiêm trọng.
"Đúng như mày nói, tuy là ít thật, nhưng tôi cứ có cảm giác nếu có chơi thêm bốn mươi game nữa thì kết quả vẫn sẽ y hệt..."
Dù chỉ là cảm tính, nhưng với trạng thái tinh thần hiện tại, tôi nghĩ mình chơi bất cứ game gì cũng sẽ ngủ gật giữa chừng mất.
"Thử chơi 'Princess Weekday' để 'phục hồi chức năng' đi?"
"Nói nhảm gì thế. Lỡ mà chơi cái đấy cũng ngủ gật giữa chừng thì tôi không gượng dậy nổi đâu..."
Đó là game người lớn yêu thích nhất của tôi mà.
Nếu tôi mà ngủ gật trước mặt Rity, Silky, Elenia, Reichel, Lazuli, Diara – những người đã vực tôi dậy khi tôi tuyệt vọng với thế giới thực – thì còn mặt mũi nào nữa.
Có khi là không bao giờ chơi game người lớn được nữa.
Nhưng Tozaki, dù ngạc nhiên, lại không hề tỏ vẻ nghiêm trọng.
"Ừm... Nghe thế này có lẽ sẽ hơi khó chịu vì cứ như kiểu ra vẻ bề trên, nhưng..."
Hình như nó đang định nói điều gì đó khiến nó hơi ngần ngại.
"Không sao đâu. Cứ nói đi."
"Vậy thì tôi không khách sáo nhé."
Và rồi, Tozaki nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Đây chẳng phải là cơ hội tốt để mày quay trở lại với thực tế sao?"
Nghe xong, trong một khoảnh khắc tôi hoàn toàn không hiểu lời đó, thậm chí còn tưởng là tiếng nước ngoài. Cảm giác như vừa vào tai bên phải đã chạy tuột ra tai bên trái.
"Không, tôi..."
Chắc Tozaki nghĩ tôi không đời nào chấp nhận, nên nó nói tiếp.
"Game người lớn ấy. Người ta nói đủ thứ mà. Nào là thứ mà mấy thằng ế chơi để thỏa mãn dục vọng một cách thảm hại với mấy đứa hai chiều – kiểu thế đó."
"Thằng nào nói thế thì cho vào danh sách chặn ngay, thậm chí block luôn cho rồi."
"Đúng là như thế. Nhưng mà đối với những đứa không chơi game người lớn thì người ta sẽ nhìn theo kiểu đó thôi. Thực ra thì bản thân tao trước khi chơi game người lớn cũng nhìn bằng con mắt như thế mà. Không chỉ game người lớn đâu, cả sách người lớn hay AV cũng thế."
"..."
"Sau khi bị nhỏ mình thích đá, tao đã tự hủy hoại bản thân mình, rồi chơi thử game đó. Và sau khi chơi thì mới biết nó thú vị đến mức nào. Không ngờ có lúc chơi game mà khóc luôn. Nếu mà nói với bản thân trước đây chắc nó cười khẩy vào mặt tao quá."
...Tôi mà nói với bản thân trước khi chơi game người lớn chắc tôi cũng cười.
Nhưng mà, game hay là khóc đó. Dù biết nó cố tình làm mình khóc, dù biết nó đã tính toán từ đầu, thì vẫn khóc là khóc thôi. Nước mắt thì không lý lẽ nào ngăn được.
"Thế nhưng, nếu thống kê thì những thằng không có người yêu chơi game nhiều nhất mà. Những thằng có người yêu chắc là chẳng có lựa chọn chơi game người lớn đâu nhỉ. Đương nhiên là thằng nào có cơ hội thì cũng chơi thôi. Nhưng ít nhất cũng không chơi mấy chục game mỗi năm đâu nhỉ."
"Chuyện đó thì liên quan gì đến việc quay trở lại với thực tế?"
"Nếu những điều mà mày chỉ có thể trải nghiệm trong game người lớn lại có thể làm được ở ngoài đời thực, thì có lý do gì mà phải cố gắng chơi game người lớn nữa đâu."
"Thế có nghĩa là phải quay trở lại với thực tế sao?"
"Mày có sức hút mà. Không cho mày phủ nhận đâu đấy."
"Ư...ừm..."
Mỗi người sẽ nhìn nhận khác nhau về việc "có sức hút" là ở mức nào, nhưng nếu có đến bốn cô gái tỏ ý thích mình, thì đúng là...
"Để đối mặt một cách nghiêm túc với Ayame và mấy đứa khác, sao mày không thử cai game người lớn một thời gian đi?"
"...Đối mặt với Kotoko và mọi người thì có lý do gì mà phải cai game người lớn? Chẳng liên quan gì cả."
"Tao đang bảo mày dành thời gian đó ra. Đi chơi cùng nhau, hẹn hò với nhau đi. Tuổi trẻ đó, tuổi trẻ đó."
"Ưm..."
"Vẻ mặt không hài lòng à."
"Đương nhiên rồi. Game người lớn là thứ đã vực tôi dậy, nó không chỉ là sở thích mà còn là một phần cuộc sống của tôi. Bảo tôi đừng chơi thì cũng như bảo tôi đừng rửa mặt, đừng đánh răng vậy."
"Mày bị bệnh rồi."
"Im đi."
"Dù sao đi nữa, game người lớn thì vẫn chỉ là sở thích thôi. Không thấp hơn sở thích, nhưng cũng không thể hơn sở thích được đúng không?"
"Cũng có người từng nói một game là cả cuộc đời mà."
"Đó mới là bệnh hoạn. Mà mày coi ba cái trò đùa thành thật làm gì."
Đúng là như thế thật.
"Bệnh nặng rồi... thật sự..."
Tozaki vừa uống cola vừa lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng.
"Tao thấy Aimiya cứ như là đang níu kéo trách nhiệm với game người lớn thôi."
"Níu kéo trách nhiệm gì?"
"Đại khái là kiểu vì nó đã giúp mày vượt qua khó khăn, nên mày mới thế. Nếu là sở thích thì khi thấy chán mày sẽ tạm thời gác nó qua một bên thôi. Rồi khi nào muốn chơi thì chơi tiếp. Làm vì nghĩa vụ thì tao nghĩ là không đúng. Đó chỉ là một công việc mà thôi."
Đúng là hôm qua, từ game thứ hai trở đi tôi chơi hoàn toàn vì nghĩa vụ.
Cũng có cả ý chí và sự lo lắng nữa...
"Sở thích của mày có thể đã thay đổi rồi, sao không thử làm nhiều thứ khác? Như tao nè, chơi máy ảnh chẳng hạn."
"Nói mới nhớ, mày đúng là nghiện máy ảnh thật đó."
"Giá mà có câu lạc bộ nhiếp ảnh thì hay biết mấy. Dù vẫn chỉ là sở thích, nhưng cũng khá thú vị. Nếu mà có thể thoải mái mua được những cái ống kính siêu đắt tiền thì thế giới có lẽ sẽ thay đổi."
Thế giới mà ống kính còn đắt hơn cả thân máy ảnh sao. Chuyện ghê gớm thật.
Nếu game người lớn mà đắt hơn cả máy tính thì có lẽ tôi cũng chẳng coi đó là sở thích được.
"Cứ nghĩ đây là một cơ hội tốt đi. Hoặc ngược lại, cứ chơi thật nhiều vào, rồi tự nhận ra là game người lớn không còn phù hợp với mình nữa."
"Tức là cần một liệu pháp sốc sao?"
"Tao thì nghĩ nếu mày chấp nhận cả hiện thực thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"...Để tao suy nghĩ tích cực thử xem."
"Cái câu đó. Chắc chắn là mày không định nghĩ đâu mà..."
Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được một phiên bản của mình mà không chơi game người lớn.
"Với lại, tao đâu có bảo mày bỏ game người lớn đâu. Vừa tận hưởng game người lớn, vừa tận hưởng thực tế. Tao nghĩ như thế mới là lành mạnh."
Vừa tận hưởng thế giới hai chiều, vừa tận hưởng cả đời thực sao.
"Có lẽ mình nên thử tạm thời gác nó sang một bên xem sao."
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn chỉ làm mỗi việc đó, có lẽ thử nhìn lại thực tế để thay đổi tâm trạng cũng không tệ.
Kiến thức là sức mạnh.
Những game có Tam Quốc chí nữ hóa hay Võ tướng thời Chiến quốc nữ hóa, có lẽ sẽ thú vị hơn nếu biết chút về nguyên tác.
"Cảm ơn nhé, Tozaki."
"Ừm, cố lên nhé."
Và cứ thế, ngày hôm đó kết thúc.
Đúng như Tozaki nói, mình sẽ thử chủ động làm nhiều thứ xem sao.
◇ ◇ ◇
Ngày hôm sau. Vừa đến trường, tôi đã kéo Mikamoto ra khỏi lớp, đến một nơi vắng người.
"...Không phải tỏ tình gì đâu nhé? Tao có Hosoe rồi mà..."
"Không phải."
"Haha, tao đùa thôi."
Mấy cái vụ này, đúng là Mikamoto xứng đáng được xếp vào nhóm Bốn Tên Ngốc mà.
"Thế, có chuyện gì vậy?"
"À... ừm... thì ra là..."
Không biết phải giải thích thế nào đây...
"Đang muốn tao biến đi để hai đứa ở riêng à?"
"Không phải. Đâu phải chuyến đi dã ngoại đâu mà."
"Đúng nhỉ. Với Aimiya thì nếu muốn ở riêng chắc mày tự xoay sở rồi."
Tôi đâu có mưu mẹo đến thế. Hồi tôi rủ Kotoko đi chơi riêng cũng mất công lắm mà.
"Thế thì chuyện gì?"
"Mikamoto, từ trước đến giờ mày đã hẹn hò bao nhiêu lần rồi?"
"Hả...?"
"Hẹn hò ấy, hẹn hò. Hẹn hò thật sự ấy, đã bao nhiêu lần rồi?"
"Thật sự là sao? Có kiểu hẹn hò không thật sự à?"
Ôi, lỡ lời rồi. Giờ có VR thì chắc cũng có hẹn hò ảo được, nhưng không phải thế.
"Không có gì đâu, quên đi. Thế nào rồi? Thời cấp hai mày cũng cặp kè với con gái mà, đúng không?"
"À, ừm, cũng vài lần rồi."
"Đã đi những đâu? Trong số đó, những nơi nào mày thấy vui, kể cho tao nghe với. Cả những việc mà mày đã làm và thấy vui nữa."
"Gì vậy mày, tự nhiên không đâu..."
Hồi đi dã ngoại nó cũng nói rõ lý do cho mình nghe rồi mà. Mình cũng nên nói cho nó biết mới phải. Dù không thể nói hết được.
"Thật lòng mà nói, tôi thấy hẹn hò chả vui gì cả."
Tôi cũng không biết đi chơi với con gái ngoài đời thực thì có vui không nữa.
Đi "hành hương" với Kotoko thì vui thật, nhưng đó là nhờ yếu tố "hành hương" bổ trợ, chứ nếu không thì tôi nghĩ sẽ chẳng vui chút nào. ...Dù Kotoko thì bảo chỉ cần ở bên tôi là vui rồi.
Chính vì vậy mà hoàn toàn không có ý nghĩa tham khảo gì cả.
"Để xóa bỏ cái suy nghĩ đó, tôi muốn đi thử những nơi hẹn hò mà mày thấy thú vị."
"Mày nghĩ ý kiến của tao có hữu ích không? Mấy cái này thì lên mạng là có cả đống ngay ấy chứ. Rạp chiếu phim hay công viên giải trí chẳng hạn."
"Thì tao cũng biết vậy, nhưng 'trăm nghe không bằng một thấy' mà. Tao muốn nghe trực tiếp từ mày. Với lại..."
"Với lại?"
"Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy mình không có cái giác quan để thấy những buổi hẹn hò bình thường là thú vị... Tôi muốn mày cho ý kiến dựa trên cả chuyện đó nữa."
Chuyện này thì Tozaki không đáng tin rồi. Nó còn chưa có người yêu mà.
"Tức là, những lời khuyên kiểu như đi xem phim đi, hay đi chơi tennis đi, là không cần cảm ơn phải không?"
"Đúng là như thế. Mà này, Mikamoto có chơi tennis à?"
"Thể thao thì vui đó. Cứ liếc trộm váy tennis của mấy cô gái thì coi như được rửa mắt luôn. ...Đừng nói với Hosoe nhé."
Tức là nó đi chơi tennis với cô gái khác à.
"Nhưng nếu mày không thấy vui thì có ý nghĩa gì đâu?"
"Ưm..."
"Cả hai cùng không thấy vui thì coi như buổi hẹn hò thất bại rồi. Nếu mày cứ trưng bộ mặt chán nản ra thì Ayame cũng sẽ lo lắng thôi."
Đúng là như thế thật. Chuyến dã ngoại cũng thất bại vì chuyện đó mà.
Suýt chút nữa thì quên mất điều căn bản. Nguy hiểm thật.
"Thế nhưng mà, Aimiya cũng giúp đỡ tao nhiều rồi. Kể lại kinh nghiệm của mình thì không sao cả."
"Tôi mang ơn mày."
"À, để xem nào. Tuy là làm đại thôi nhưng tao thấy vui nhất là đi câu cá."
"Câu cá?"
"Mày đã thử chưa?"
"Rồi. Thật ra thì cũng khá vui."
Tôi từng học câu cá từ Kotoko mà. Chuyện này Kotoko chắc sẽ không có vấn đề gì. Ngay từ đầu đã là một ý hay rồi.
"Chỉ là, nếu câu được cá thì vui, nhưng không câu được thì lại chán. Nếu mà để thư giãn thì không sao."
"Không có chỗ nào đảm bảo câu được cá à?"
"Có thì đầy người câu rồi."
Đúng là vậy.
"Nếu muốn câu cá thật sự thì đi câu thuyền, nhưng mà đắt lắm, với lại hẹn hò trên thuyền cũng kì kì. Trừ khi là đi du thuyền."
"Vậy à. Tạm thời thì tôi sẽ đưa câu cá vào danh sách lựa chọn. Còn gì nữa không?"
"Đi xe đạp. Thuê xe đạp ấy."
"Đi xe đạp? Chẳng hình dung ra lắm..."
"Mày cũng nghĩ thế phải không? Tao cũng thế đó. Nhưng mà khi hai đứa cùng nhau đạp xe lên dốc vừa thở hổn hển vừa nói chuyện, sẽ tạo ra một sự gắn kết kỳ lạ. Rồi khi lên đến đỉnh dốc, sẽ có cảm giác hoàn thành mục tiêu, mà nếu cảnh ở đích đến đẹp thì lại càng cảm động hơn nữa."
"Xe đạp điện có trợ lực thì không được à?"
"Chuyện đó thì tùy thuộc vào thể lực của cả hai thôi."
Cũng được đó chứ. Tôi thì không tự tin vào thể lực của mình lắm... nhưng thỉnh thoảng ra ngoài vận động cũng tốt.
Kotoko thì chắc vận động rất giỏi.
"Ngoài ra, ăn vặt đường phố cũng khá hay. Tuy tốn tiền và no căng bụng, nhưng tao thì thấy vui, mà bạn gái lúc đó cũng rất thích, thấy nó vui tao cũng vui lây. ...Dù nó là con nhỏ hay nói dối."
Chuyện này có lẽ có ẩn khuất sâu xa. Tốt nhất là không nên đào sâu.
Nhưng mà ăn vặt đường phố à. Kotoko thì tôi không hình dung ra lắm. Nhưng có lẽ nó sẽ ăn thử để tham khảo cũng nên.
Cái này cũng được.
"Với lại, tuy khá thông thường, nhưng đi sở thú cũng vui lắm."
"Hẹn hò cơ bản mà..."
"Nhưng mà nói thật, nếu được rủ đi sở thú thì mày có hào hứng không? Có háo hức không?"
"Không..."
Tôi nghĩ có gì mà vui chứ. À, xem mấy clip mèo trên mạng thì thấy dễ thương thật.
"Đi thử rồi mới khác biệt đó. Đặc biệt là khi được tiếp xúc với động vật thì hoàn toàn khác hẳn, như lột xác luôn vậy. Thật ra thì hồi đó nhỏ bạn gái rủ, lúc đầu tao cũng nửa vời đi thôi. Nhưng sau khi cưỡi ngựa, sờ chó các thứ, đến lúc về thì tao còn hào hứng hơn cả nó nữa. Rồi còn bị nó trêu như trẻ con nữa chứ."
"Ồ. Vậy à."
"Tức là đừng có bị thành kiến. Thế nên mày cũng vậy, nếu mày thấy mấy buổi hẹn hò bình thường không vui, thì có khi thử làm rồi sẽ khác. Dù tao nghĩ cũng tùy thuộc vào địa điểm và người đi cùng nữa."
Vậy sao ta.
"Với lại, điều tao có thể nói là đừng sợ thất bại."
"Là sao?"
"Nghe có vẻ hơi ra vẻ bề trên, nhưng hẹn hò thất bại là chuyện đương nhiên thôi. Vì có đối tượng mà. Ít nhất thì hiếm khi có chuyện cả hai cùng vui vẻ từ đầu đến cuối được. Thế nên, thất bại là chuyện đương nhiên. Thất bại thì cứ sửa chữa là được. Nếu lỡ làm ai đó không vui thì cuối buổi hãy thành thật xin lỗi, rồi hẹn buổi khác cũng được. Nếu xin lỗi mà người ta vẫn không chịu tha thứ thì tao nghĩ cũng chẳng còn cơ hội nào đâu."
"Thì ra là vậy."
Ý kiến của người có kinh nghiệm thật sự rất hữu ích.
"Vậy đó, tao chỉ có thể nói nhiêu đó thôi. ...Nhớ là tuyệt đối đừng nói với Hosoe đó nhé. Mấy chỗ hay trò chơi tao vừa kể, chưa có cái nào tao đi với nó cả đâu..."
"Được, được rồi."
Nó nhấn mạnh mạnh đến nỗi tôi phải ghi nhớ.
Đúng là nhìn cái game ở chuyến dã ngoại thì Hosoe có vẻ hay ghen thật.
Nhưng mà nhìn tổng thể thì tôi thấy họ vẫn là một cặp đôi tốt đó chứ.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, cả bọn cùng nhau kéo đến phòng câu lạc bộ.
Chỉ là, hôm nay Tozaki nói đi mua manga nên về rồi. Kiyomi cũng vắng mặt vì hôm nay sẽ đến nhà Saitani.
Thế là hôm nay chỉ có Kotoko, Yuuka, Eve, Mana.
Đúng là thời điểm tốt mà.
"Mọi người nghe tôi nói một chút được không?"
Trong khi mọi người đang nói chuyện riêng, tôi lên tiếng với tất cả.
"Cậu nói chuyện nghiêm túc thế, có chuyện gì sao?"
Kotoko tò mò hỏi.
Mà tôi sắp nói chuyện lạ đời ra đây mà.
Tạm thời cứ kể chuyện cho mọi người đã. Với tôi thì đây là chuyện hệ trọng mà.
"...Hả, thật à?"
"Seiichi-kun bị sao vậy!?"
"Không chơi game người lớn được nữa sao~?"
"Thật là chuyện lớn mà!"
Cả lũ đồng thanh lo lắng. Không bị chê cười, tôi thấy có chút cảm động.
"Vậy là cậu định tìm kiếm những điều thú vị trong cuộc sống thực tế phải không?"
Yuuka nghiêng người về phía trước trên bàn. Trông lạ lùng nhưng rất vui vẻ.
Đang đợi lời đó của cô ấy! Cứ như thể đang chuẩn bị một màn bùng nổ vậy.
"Vậy thì, chúng ta nên làm gì đây..."
Đó là một chuyện có lợi cho tôi, nhưng tôi định tiếp lời là tôi muốn tham khảo ý kiến của mọi người, thì...
"Tức là, đây là cơ hội để hẹn hò hợp pháp với Seiichi-kun sao!"
Yuuka đã nói lấn át lời tôi.
Hả, hóa ra là thế à?
"Không, không phải..."
"Không phải sao?"
Tôi suy nghĩ lại thì... cuối cùng thì đúng là đi hẹn hò thật.
Cũng vì vậy mà tôi đã hỏi ý kiến của Mikamoto mà.
"...Đúng vậy."
Dù nói ra thì hơi ngại, nhưng thực tế là vậy đó.
Nghe vậy, cả bốn cô gái đều trở nên náo nhiệt.
"Ê, vậy là cơ hội của một người thôi sao?"
"Không nói thế mà, tức là ai cũng có cơ hội cả!"
"Tuyệt quá. Em sẽ cố gắng hết sức!"
"Yuuka thì tuần này lúc nào cũng rảnh đó! Ngày mai là cuối tuần rồi!"
Mọi người đều đang suy nghĩ một cách nghiêm túc.
"Tôi thì, không muốn làm vướng bận lịch trình của mọi người nên, theo nguyện vọng của mọi người thì..."
Tôi vừa nói xong, tất cả đều giơ tay lên.
Hừng hực khí thế.
"Không phải là chỉ giới hạn một người thôi đúng không?"
"Hả. Ưm..."
Chuyện đó thì tôi chưa nghĩ tới.
"Giống như tính cách của nữ chính khác nhau, thì con gái cũng vậy, ai cũng có sở thích và tính cách riêng mà. Vậy thì, nên hẹn hò với tất cả mọi người chứ."
Đúng là bản lĩnh của "trưởng ban sự kiện" Yuuka.
Tôi có cảm giác như đây đang trở thành một sự kiện lớn rồi.
"Nói thì nói thế chứ. Tạm thời thì tôi chỉ muốn thử nghiệm vào cuối tuần này thôi mà."
"Vậy thì, em có một đề xuất!"
Dù tôi cố gắng thu hẹp quy mô, Yuuka vẫn không chịu nhường quyền chủ động.
Cứ như kiểu động vật ăn thịt đang không bỏ lỡ sơ hở mà tấn công con mồi yếu ớt vậy.
"Đề xuất gì?"
"Nếu chia một ngày thành hai phần, từ 11 giờ đến 15 giờ, và từ 15 giờ đến 19 giờ, thì cuối tuần mỗi người đều có thể đi hẹn hò phải không?"
"Mỗi người bốn tiếng... Về lý thuyết thì được."
Đây đâu phải chuyện về lý thuyết, chỉ là bài toán cộng trừ đơn giản thôi mà.
"Được rồi. Mọi người thấy sao?"
Chẳng mấy chốc đã quyết định xong, tôi hơi lo lắng, nhưng ba người còn lại cũng không có vẻ gì là không hài lòng cả.
"Bốn tiếng là hoàn hảo rồi."
"Không biết làm gì đây ta."
"Em sẽ nghĩ ra một kế hoạch hẹn hò hoàn hảo!"
Được không vậy trời...
"Tôi hỏi lại lần nữa, cả bốn người đều đồng ý chứ?"
Cả bốn người đồng thanh gật đầu. Ăn ý ghê.
"..."
Thật ra, cảm giác tội lỗi đối với bốn người vẫn không nguôi ngoai.
Có đủ thứ chuyện cần phải suy nghĩ, như năng lực của bản thân không đủ, hay tự hạ thấp mình.
Nhưng đến nước này, tôi không muốn làm ngơ cảm xúc của bốn cô gái.
Hãy đối mặt một cách nghiêm túc.
"Vậy thì, tôi mong chờ cuối tuần này."
Và cứ thế, lịch trình cuối tuần đã được quyết định một cách đột ngột.
◇ ◇ ◇
Sau đó, tôi cùng bốn cô gái bàn bạc thêm một chút về những chi tiết nhỏ, thống nhất phương án, rồi đến thứ Bảy.
Tôi thay bộ đồ lịch sự rồi đi ra cửa chính.
"Trinh nam, sao tự nhiên diện đồ ghê vậy?"
Trên đường đi, tôi bị Kiyomi đang từ bếp đi ra bắt gặp.
Giấu giếm có vẻ không ổn.
"À, thì đại khái là, đi hẹn hò."
"Hả? Với ai? Kotoko-san à?"
"Hôm nay là với Yuuka. Rồi lần lượt với ba người còn lại."
Sẽ phải dùng hết cả hôm nay và ngày mai.
Nghe vậy, Kiyomi nhíu mày,
"Oa, ghê tởm hết sức..."
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như thể nhìn thấy thứ bẩn thỉu vậy.
Đương nhiên rồi. Ngay cả tôi cũng thấy thế mà.
"..."
Thế nhưng, sau đó cô ấy không buông thêm lời mắng nào nữa. Cũng có những chuyện lạ đời thật.
"Nếu Kotoko-san và mọi người đã đồng ý thì tao sẽ không nói gì. ...Nhưng mà nếu mày làm mấy đứa đó buồn thật sự thì sẽ bị phạt đá vào chân đó nha."
Nói rồi, cô ấy ngoảnh mặt đi, quay về phòng.
Chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy cô ấy cũng đang phần nào hiểu cho hoàn cảnh của mình. Dù khó mà tin được, nhưng cô ấy cũng là người thông minh mà.
"Tôi đi đây."
Tôi xỏ giày và bước ra khỏi nhà.
Hai ngày đối mặt với thực tế đã bắt đầu.
Ở ngay trước cổng soát vé của ga tàu gần nhất, Yuuka – người đầu tiên – đang đợi.
Cô ấy mặc bộ trang phục đậm chất mùa xuân, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ xinh xắn. Tổng thể màu trắng làm chủ đạo, xen kẽ những đường viền đen tạo điểm nhấn.
Yuuka hôm nay trông chững chạc hơn mọi khi.
Cô ấy cũng nhận ra tôi, khẽ vẫy tay.
Để xem nào, mình thử bắt chuyện theo kiểu hẹn hò xem sao.
"Yo, Yuuka. Đợi lâu chưa?"
"Chào buổi sáng, Seiichi-kun. Em vừa mới đến thôi!"
Và rồi, chúng tôi nói những lời hứa hẹn như thường lệ, cả hai khẽ cười.
"Thật ra thì em đến mười phút trước rồi. Seiichi-kun cũng sớm hơn mười phút so với giờ hẹn, cũng là sớm đó chứ."
Hiện tại là mười giờ năm mươi phút sáng.
Tôi cố gắng ra sớm để không bị muộn, xem ra là đủ rồi.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi."
Yuuka nói vậy rồi tự nhiên khoác tay tôi.
"Này, này!?"
"Hôm nay mình sẽ cư xử như một cặp đôi mà, thế này chắc không sao đâu nhỉ?"
Yuuka cười tinh nghịch.
Cái, cái cô nàng này, chắc chắn là cố tình ép nhẹ ngực vào tôi rồi!
"Thôi được rồi, biết rồi mà. Đi nhanh lên. Đi đâu? Đi hướng nào trước?"
Có ba điều chúng tôi đã thống nhất khi hẹn hò.
Thứ nhất, mỗi người sẽ quyết định một nơi muốn đến cùng đối phương.
Thứ hai, bữa trưa và bữa tối quyền lựa chọn thuộc về phía con gái.
Thứ ba, tuyệt đối tuân thủ thời gian. Đặc biệt là người hẹn vào buổi sáng.
Đó là những điều chúng tôi đã thỏa thuận. Vì thế, tôi cũng đã nghĩ ra nơi muốn đến cùng Yuuka, và Yuuka chắc cũng vậy.
Đây là phương án được đưa ra để có thể đi đến nhiều nơi khác nhau. Vì vậy, chúng tôi không thể đến những nơi cần nhiều thời gian như công viên giải trí.
"Nếu không có vấn đề gì thì Yuuka đi trước được không? Thực ra em muốn đi đến một nơi có giờ cụ thể."
"Một sự kiện nào đó à?"
"Kiểu vậy đó. Chắc chắn Seiichi-kun sẽ rất thích."
Cô ấy nói với vẻ mặt đầy tự tin.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi!"
Cùng với Yuuka đang vui vẻ, chúng tôi bắt đầu di chuyển.
Nơi chúng tôi được đưa đến là một tòa nhà lớn.
Hình như có một sự kiện được tổ chức như một công viên giải trí tạm thời, ghi là "Thị trấn Bí ẩn".
"Chỗ này là gì vậy?"
"Là công viên trò chơi giải đố thoát hiểm đó."
"Kiểu giải đố để thoát khỏi phòng à? Trước đây tôi từng đọc tin tức trên mạng..."
"Đúng rồi đó. Ở đây có mấy phòng dành cho người mới bắt đầu. Lần trước em đi cùng tiền bối đến một sự kiện khác, thấy thú vị lắm."
"Tôi nghe nói nó khó lắm mà... ghi là tỷ lệ thoát hiểm mười phần trăm kìa."
"Đó là dành cho người chơi cấp độ cao nên không sao đâu. Vậy chúng ta vào trong đi."
Yuuka đi, khiến tôi đang khoác tay cô ấy cũng bị kéo đi theo. Cứ như thể cô ấy đang nói "Không cho cậu chạy thoát đâu" vậy...
"Cậu có đang nghĩ gì mất lịch sự không đó?"
"Không, không có gì cả."
Trực giác của Yuuka vẫn bén nhạy như ngày nào. Không có dấu hiệu suy yếu.
"Hai vé học sinh, theo cặp. Vui lòng tham gia ca 11 giờ 30 phút."
Chúng tôi mua vé ở quầy rồi chờ được gọi.
"Những ai tham gia trò 'Thoát khỏi nhà giam' vui lòng tập trung ở tầng hai!"
Nghe gọi, chúng tôi lên tầng hai. Ở đó có khoảng sáu nhóm khác cũng đang chờ tham gia.
Hình như trò chơi này có thể chơi một hoặc hai người. Chúng tôi đi dọc hành lang, rồi mỗi nhóm được đưa vào một nhà giam. Sàn nhà trải chiếu tatami, có cả cửa song sắt nữa chứ, đúng là nhà giam thật rồi!
Cánh cửa ra vào nhỏ gắn trên chấn song đã bị nhân viên khóa trái, không thể mở được. Ngay cả một kẽ hở cho người lọt qua cũng không có, đúng là không thể thoát thân. Chẳng lẽ họ muốn mình trốn thoát từ đây ư...
«Chỉ hai người mình trong không gian chật hẹp này, tim đập thình thịch quá đi thôi.»
«Đây là tù giam kiểu Nhật mà. Cô nói vậy có ổn không đấy...»
Suy nghĩ của Yuuka cũng có chút khó hiểu...
Đúng giờ, tiếng chuông "bíp bíp" vang lên inh ỏi, trò chơi chính thức bắt đầu.
«Chúng ta phải tìm được chìa khóa cửa ra vào trong vòng hai mươi phút. Chắc chắn là có.»
«Nói thì dễ...»
«Trước mắt, cứ tìm hết các ngăn kéo, sách vở, giá kệ... tất cả mọi thứ bên trong đi!»
«Được rồi được rồi. ...Ồ, có một tấm ván khắc chữ. Kèm theo là một cái đèn pin.»
«Bên này cũng có một tấm bảng chữ cái.»
Trên những tấm ván vuông vừa vặn trong lòng bàn tay, có khắc chữ. Tổng cộng có chín tấm.
Yuuka đặt những tấm ván chữ đó thành một hàng trên chiếu tatami, liên tục hoán đổi vị trí, lúc thì «à không phải thế này», lúc thì «phải là thế kia».
«Chẳng ra được câu nào cả...»
Cô ấy đang vắt óc suy nghĩ. Ra vậy, là loại câu đố này. Thế nhưng...
«Không, nếu là cách sắp xếp chữ này, không phải nên như thế này sao?»
Dù không thể ghép thành câu văn, nhưng nếu là chín tấm thì bản thân nó cũng là một hình vuông – ba nhân ba.
Khi đó, các từ có nghĩa như "kuruma" (ô tô), "zukan" (sách tranh minh họa) hiện ra ở tất cả các hàng dọc và ngang.
«Sáu từ đã xuất hiện nhưng... liệu có vô nghĩa không?»
«Ưm, không. Chắc chắn là đúng rồi. Vấn đề là ý nghĩa của chúng...»
Yuuka đảo mắt tìm kiếm thứ gì đó. Tôi cũng kiểm tra xem có chỗ nào khả nghi không.
«À mà, cái đèn pin nhỏ chúng ta dùng lúc nãy để làm gì thế nhỉ?»
Tôi bật công tắc. Nhưng chẳng có gì đặc biệt xảy ra.
«Đợi đã! Để nguyên công tắc bật! Chiếu lên trần nhà xem!»
Yuuka hình như đã nhận ra điều gì đó. Làm theo chỉ dẫn thì... một hình vẽ giống biểu tượng được phủ bằng một loại sơn đặc biệt hiện lên. Oa, cầu kỳ thật đấy!
Và đó chính là các từ "kuruma", "zukan" vừa xuất hiện. Bên trong những biểu tượng đó có ghi số từ 1 đến 9.
Tuy nhiên, vị trí của các con số làm tôi bận tâm. Lúc thì ở bên phải biểu tượng, lúc ở trên, lúc lại ở giữa...
«...Rồi sao? Lại tắc rồi đây này.»
Mặc dù đã phần nào hiểu được cách giải mã, nhưng giải xong câu đố này lại lập tức xuất hiện câu đố khác.
«Còn năm phút. Còn năm phút.»
Thời gian đã trôi qua ba phần tư. Tôi và Yuuka trừng mắt nhìn bảng chữ cái và trần nhà, nhưng chẳng thấy gợi ý nào.
«Mặt sau của bảng chữ cái cũng chẳng viết gì cả nhỉ.»
Đúng lúc Yuuka bất chợt lật ngược tấm bảng chữ cái, ánh đèn pin tôi đang cầm chiếu vào.
Chỉ một thoáng – các chữ cái hiện lên.
«Vừa rồi...!»
Yuuka cũng nhận ra. Chỗ này cũng được phủ bằng loại sơn đặc biệt đó sao...!
Ngay lập tức, chúng tôi lật ngược tất cả, chiếu đèn pin để đọc chữ... nhưng những chữ cái hiện ra theo hình vuông hoàn toàn không tạo thành từ nào.
«Ư... bực bội quá đi.»
Yuuka đang vò đầu bứt tai suy nghĩ. Tuy nhiên, tôi có cảm giác cô ấy đang tiến gần đến lời giải.
Khi đó, vị trí của các con số trên biểu tượng ở trần nhà – những vị trí đó bỗng trở nên đáng ngờ. Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là trò thiết kế vui mắt, nhưng khi có những chữ cái ẩn trên bảng chữ cái thì tôi cảm thấy đó chính là manh mối. Bởi vì trong ngục thất chiếu tatami này, tuyệt đối không có thứ gì là vô ích cả.
«Đợi đã. Vị trí của các con số này... Nếu 'ku' ở bên trái của 'kuruma', 'ka' ở giữa của 'zukan', và 'ma' ở trên của 'maron' thì...»
«À, là như vậy sao!?»
Theo quy tắc, chúng tôi đặt các tấm bảng chữ cái thành một hàng, và lật ngược tất cả, một câu văn được hình thành.
«Kōshi o yoko ni hike» (kéo song ngang)
Một lần nữa, tôi và Yuuka đều nhướn mày khó hiểu.
«Kōshi là mấy cái chấn song đó phải không?»
«Ừm. Chính là nó đó.»
Chúng tôi khom người chui qua cánh cửa nhỏ gắn trên chấn song. Đó là cửa mở, không phải cửa trượt.
«Còn một phút. Còn một phút.»
Cảm thấy vô cùng sốt ruột. Và những người khác tham gia cùng chúng tôi đã bắt đầu thoát ra từng chút một.
«Thật không thể tin nổi. Họ đã giải được sao. Mình thì chẳng hiểu gì cả.»
«Có lẽ, nếu kéo chấn song sang ngang ở một chỗ nào đó sẽ có một cơ chế gì đó hoạt động chăng?»
Giờ chỉ có thể cược vào đó thôi. Tôi và Yuuka cùng đặt tay lên chấn song và đồng thời kéo sang trái.
Và rồi toàn bộ chấn song trượt sang trái.
««Hả!?»»
Bất chấp sự ngạc nhiên của hai chúng tôi, một khe hở để thoát khỏi ngục thất chiếu tatami đã bất ngờ xuất hiện.
Chúng tôi cứ thế đi ra ngoài. Có ổn không đây!?
Tiến vào hành lang và đi đến lối vào mà chúng tôi đã đến,
«Chúc mừng! Thoát hiểm thành công!»
Nhân viên nói vậy. Dường như chúng tôi đã thoát hiểm an toàn.
Sau đó, chúng tôi được phát một tờ rơi hướng dẫn các bước để thoát hiểm. Kiểm tra lại thì ra đó đúng là lời giải.
«Chẳng lẽ, nếu muốn thoát, chúng ta có thể thoát ngay từ đầu rồi sao?»
«Đúng là như vậy. Nhưng lúc đầu chui vào qua cánh cửa nhỏ như thế, làm sao mà nhận ra được chứ!»
Cảm giác như bị đánh trúng vào điểm mù vậy. Nhưng cảm giác được bị chơi một vố như vậy lại vô cùng sảng khoái.
«Dù sao cũng vui nhỉ. Thoát hiểm an toàn rồi mà. Yeah.»
Chúng tôi đập tay nhau để chúc mừng chiến thắng. Quả thực trò này rất thú vị. Tự mình quan sát, suy nghĩ, hợp tác cùng Yuuka để tìm ra con đường thoát hiểm thật sự rất vui.
«Thế nào? Muốn chơi lại không?»
«Trò này hay đấy chứ. Đau đầu một chút cũng vui.»
«Thế giới thực cũng tuyệt vời phải không?»
Bị Yuuka nói với vẻ đắc ý, tôi có chút bực mình.
Cảm giác dùng cơ thể để hướng tới mục tiêu, có lẽ khó mà trải nghiệm được trong thế giới hai chiều.
Nó có một niềm vui khác so với việc giải đố trước máy tính.
Mới đầu đã bị kéo đến nơi này mà lại thấy vui vẻ, chẳng phải tôi giống như một đứa ngốc dễ bị lừa sao!
Sau khi kết thúc trò chơi thoát hiểm, hai chúng tôi ăn nhẹ bữa trưa, đã qua một giờ chiều.
Lúc này, tôi đang đi đến điểm đến tiếp theo của mình.
«Mì Ý ngon thật đó, Seiichi-kun.»
«Dù rẻ nhưng đúng là ngon thật.»
Mì Ý Yuuka giới thiệu là món ăn tuyệt vời, đến mức tôi muốn quay lại đây lần nữa.
Quả nhiên ăn ngoài có sức hấp dẫn riêng của nó.
«Chỗ này cũng do tiền bối giới thiệu đó.»
«Quả nhiên khi làm việc với người lớn, kinh nghiệm về những khoản này cũng tăng lên nhỉ.»
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi đến một công viên lớn. Đây là nơi nổi tiếng ngắm hoa anh đào, gần đó còn có bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật, là địa điểm nghỉ ngơi giải trí của người dân xung quanh. Có người chạy bộ, có người đạp xe trên đường dành cho xe đạp.
«Công viên? Chẳng lẽ là đi dạo? Yuuka dù vậy cũng vui lắm.»
«Hơi khác một chút. À, nếu còn thời gian thì đi dạo cũng được.»
Tôi dẫn Yuuka đang nghiêng đầu đi tiếp, một cái hồ lớn hiện ra. Điểm đến của tôi chính là đây.
«Chẳng lẽ là, chèo thuyền?»
«Đúng vậy. Có lẽ Yuuka đã từng chơi rồi nhỉ.»
«Ưm, chưa có. Chỉ có kiểu thuyền máy do bố lái thôi.»
«Ồ, ồ...»
Đúng là đẳng cấp khác biệt.
«Cô từng đi những loại thuyền như vậy mà lại chơi thuyền tay có ổn không đó?»
«Yuuka vui lắm chứ? Chỉ hai người trên mặt nước, hơi có chút mơ ước đó.»
Phản ứng rất tốt. Tôi có chút nhẹ nhõm.
Đúng như lời Sangamoto nói, ngay cả khi không thành công, hãy cố gắng lần sau. Tôi hành động với suy nghĩ đó và cảm thấy khá thoải mái.
Thuê thuyền một giờ, hai chúng tôi lên thuyền và ra giữa hồ.
Lần đầu chèo, nhưng nước nặng hơn tôi tưởng. Khó mà điều khiển được thuyền đi đúng hướng mong muốn. Cũng chẳng có quy định hướng đi nào cả, nên có thể di chuyển tùy thích.
Gió xuân thổi, mặt nước mát mẻ, vô cùng dễ chịu.
«Hề hề. Thật sảng khoái.»
Yuuka vừa giữ tóc vừa cười vui vẻ.
«Mà sao lại là chèo thuyền vậy?»
«Nói thật lòng thì, tôi đã tìm kiếm trên mạng và chọn một thứ mà tôi chưa từng trải nghiệm.»
«Ồ, ra vậy.»
«Cô ghét kiểu đó sao? Kiểu như không nghĩ nghiêm túc lắm.»
«Không có đâu. Ban đầu Seiichi-kun đã muốn tận hưởng thế giới thực rồi mà, nên Yuuka sẽ không chê bai lựa chọn đó đâu. Nó thú vị mà, Yuuka thấy ổn hết.»
«Nếu vậy thì tốt rồi...»
«Mà, cả cách nói chuyện bây giờ nữa, Seiichi-kun thật sự suy nghĩ quá phức tạp nhỉ. Kiểu này cứ tùy hứng thôi, tùy hứng. Cứ mời đại rồi chơi đại đi. Nếu vui thì lần sau lại đến.»
«Tôi thì khó mà làm gì đó mà chưa hiểu rõ hay chưa tin tưởng hoàn toàn được...»
«Các tiền bối của Yuuka còn tệ hơn nữa đó. Cứ lật lật tạp chí có sẵn ở đó, thấy một bài viết là kiểu: 'Yuka-suke, chúng ta đi cái này! Ngay bây giờ!' rồi kéo đi luôn. Chẳng màng gì đến mình cả.»
«Đó đúng là một tiền bối táo bạo nhỉ.»
«Tiền bối thì hơi cực đoan, nhưng Yuuka nghĩ Seiichi-kun cũng nên nghĩ thoải mái hơn một chút. Có khi gặp phải chuyện xui xẻo, nhưng cũng có những điều thú vị mới mẻ đó.»
«Tôi thì lại hay nghĩ trước xem nếu làm người khác khó chịu thì sao đây...»
Có việc để Kotoko và mọi người đợi mà khó chịu thật, nhưng bị chọn bừa bãi có lẽ còn khó chịu hơn.
«Nếu có làm người khác khó chịu thì chỉ cần lần sau cố gắng làm tốt hơn thôi. Tiền bối của Yuuka nếu làm mình khó chịu thì sẽ nói: 'Yuka-suke tớ xin lỗi nhé. Lần tới tớ sẽ đền bù nên tha thứ cho tớ nha!'»
«Yuuka chưa bao giờ nghĩ muốn cắt đứt quan hệ với người đó sao?»
«Chưa bao giờ đâu. Đó là tiền bối đáng kính mà. Anh ấy là người tận hưởng nhất, nhưng Yuuka biết anh ấy cũng cố gắng hết sức để làm cho mình vui. Với lại, dù có chút phàn nàn nhưng Yuuka không bao giờ giận cả.»
«Cố gắng hết sức, à...»
«Đúng vậy. Việc Yuuka và mọi người có thể chờ đợi Seiichi-kun cũng là vì biết cậu ấy đang suy nghĩ rất kỹ. Seiichi-kun sẽ không chọn bừa một câu trả lời đâu.»
«Cậu đánh giá tôi cao quá rồi.»
«Việc tự hạ thấp mình ở đó là thói quen xấu của Seiichi-kun đó.»
Tôi lại bị nói giống hệt Saitani.
«Á, Seiichi-kun! Chúng ta sắp va chạm rồi!»
«Ơ--»
Khi tôi nghĩ vậy thì đã quá muộn.
Thuyền va vào tảng đá phía sau, lắc lư mạnh.
Dù không bị lật úp, nhưng hai chúng tôi đều hơi mất thăng bằng –.
«A...»
Cơ thể Yuuka lao thẳng vào tôi.
Trong tích tắc, tôi buông mái chèo và đỡ lấy cô ấy.
«.........»
Ở cự ly gần bất ngờ này, má tôi nóng bừng lên.
Má Yuuka cũng đỏ bừng. Cô nàng thường ngày hay tinh nghịch, giờ đây chỉ là một cô gái đáng yêu bình thường.
«Hề hề. Có lời nhỉ. Seiichi-kun ấm áp quá.»
«Này, này. Trọng tâm không ổn đâu, cô lùi ra đi.»
«Ê... thêm chút nữa thôi mà.»
Yuuka nũng nịu.
Hình như đây là lần đầu tôi nhìn Yuuka ở khoảng cách gần như thế này, nhịp tim tôi đập nhanh hơn.
«Những ngày nghỉ như thế này cũng tuyệt nhỉ.»
Nói rồi, Yuuka lại càng tựa vào tôi hơn nữa.
Đã đến lúc, buổi hẹn hò với Yuuka sắp kết thúc.
Dù có chút rắc rối, nhưng rất vui.
Thậm chí, tôi có cảm giác Yuuka đã cố gắng dàn dựng để bản thân cũng vui vẻ.
Buổi hẹn hò, cảm nhận cũng sẽ thay đổi tùy thuộc vào đối phương. Ví dụ, nếu đối phương là Seimi, tôi không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ có cảm nhận khác.
«Hôm nay vui quá nhỉ. Thật sự, Yuuka muốn tiếp tục thêm chút nữa.»
«Nói thì nói thế, nhưng hết giờ rồi.»
Giờ tôi đang đi đến điểm hẹn với người tiếp theo. Vì đã vui vẻ với Yuuka cho đến phút cuối, nên tôi có vẻ sẽ hơi muộn. Cả hai chúng tôi đều đi nhanh.
«Yuuka vẫn nghĩ Yuuka và Seiichi-kun rất hợp nhau. Thử hẹn hò đi dù chỉ là thử nghiệm thôi mà.»
«...Thử nghiệm có nghĩa là sẽ đi đến hôn nhân đúng không.»
«Yuuka từng nói vậy sao nhỉ?»
Giọng đọc y hệt đọc không cảm xúc.
«Hơn nữa, trong trường hợp của cô, nếu bị phát hiện có người yêu thì sẽ rất tệ đấy.»
Đặc biệt là diễn viên lồng tiếng. Hình như trong ngành đó rất nghiêm khắc với chuyện này. Khi qua tuổi ba mươi, người hâm mộ mới bắt đầu ủng hộ kết hôn, nhưng trước đó thì có vẻ không được. Dù tôi nghĩ đó chỉ là một không khí được tạo ra bởi một bộ phận người hâm mộ mà thôi.
«Yuuka hoàn toàn không bận tâm đâu. Dù có bị mất fan, dù không được mời dự sự kiện nữa, Yuuka chắc chắn vẫn có thể làm công việc lồng tiếng mà. Thậm chí, Yuuka còn muốn lan tỏa hạnh phúc yêu đương với Seiichi-kun ra khắp Nhật Bản!»
«...Hoài bão lớn quá rồi.»
«Tất nhiên. Ước mơ phải lớn chứ.»
Yuuka vẫn vậy, có một ước mơ lớn lao và đang chạy theo nó.
Liệu tôi sẽ giúp cô ấy hay cản trở... Quả nhiên, những suy nghĩ đó lại hiện lên.
Vừa đi vừa suy nghĩ như vậy, Yuuka bỗng dừng lại.
«Hả?»
«Chúng ta chia tay ở đây nhé.»
«...Không đi tiếp sao?»
«Thật tệ với Eve-san. Nếu Eve-san đến điểm hẹn mà thấy con gái đi theo, Yuuka sẽ có chút suy nghĩ đó.»
Tôi hiểu ý cô ấy muốn nói gì. Lờ mờ.
«Thế thì, gặp lại ở trường vào đầu tuần nhé. Hôm nay vui lắm. Cảm ơn cô.»
«Ừm. Yuuka cũng vui lắm! Xin hãy bỏ một phiếu cho Yuuka!»
Cô ấy nói gì vậy trời...
Nói rồi Yuuka vẫy tay thật lớn và rời đi khỏi chỗ tôi.
Tôi có chút gì đó, trái với tính cách, cảm thấy cô đơn.
Chia tay Yuuka, tôi vội vã đến điểm hẹn. Không phải trước nhà ga gần nhất, mà là phía phố mua sắm sầm uất.
Tôi đến cây cầu đã hẹn, nhưng nơi đó đông nghịt người. Nhìn quanh tìm kiếm, nhưng Eve vẫn chưa đến.
Chỉ còn chưa đầy một phút nữa là đến giờ –.
«Xin lỗi nha! Seiichi-ee!»
Eve vội vã chạy đến.
Mặc dù vẫn còn là mùa xuân, nhưng trang phục của cô ấy khá "khủng", hở cả rốn. Tóc vẫn là màu vàng bông xù như mọi khi.
May mà cô ấy đã mặc đồ thoải mái và quần dài như tôi đã dặn trước.
«Xe điện đông quá chừng luôn! Tớ cứ tưởng sẽ trễ cơ!»
«Dù xe điện đông cũng không trễ được đâu mà...»
Mấy tuyến tư nhân nào đó hay trễ hai, ba phút mà không thông báo. Có nối chuyến nữa nên đáng lẽ phải tự kiểm điểm mới phải.
«Không phải xe buýt trễ sao?»
«Á, đúng rồi! Là vậy đó! Xin lỗi nha, Seiichi.»
«Chưa trễ nên không sao đâu. Thế thì muốn đi đâu trước?»
«Tớ muốn đi sau! Tớ muốn cảm thấy sảng khoái!»
Cô ấy định dẫn tôi đi đâu đây. Dù sao cũng được.
«Vậy thì, đi thôi.»
«Vâng!»
«Ê, đừng ôm! Khó đi lắm!»
«À, đúng thật! Không đi được!»
...Đúng là đồ ngốc mà.
«Tớ thì thế này cũng được đó...»
«Nó gây chú ý nên tôi không thích.»
Chúng ta nên di chuyển nhanh nhất có thể...
Một hoạt động giải trí mà Eve có thể thích, tôi chưa từng trải nghiệm nhưng đang khá phổ biến...
Đó là lựa chọn của tôi lần này.
«Hình như... Po, Pon de Ring...!»
«Là Bouldering (leo núi đá trong nhà). Chúng ta không đến để ăn bánh rán đâu.»
Đây là một dạng leo tự do, leo lên các vách đá hoặc tảng đá. Tuy nhiên, không phải leo đá thật, mà là các viên đá được gắn vào tường và dùng chúng làm chỗ đặt chân để leo lên. Bức tường cũng không quá cao.
Dù không biết liệu người như tôi có thể chơi được không, nhưng tôi vẫn chọn nó để thử cái gì đó mới mẻ. Nếu thấy chán, tôi sẽ xin lỗi Eve.
«Mọi người đều đi chơi nên tớ cũng muốn thử lắm!»
Hình như Eve cũng có vẻ thích.
«Tớ nghe Hosoe-cchi từng chơi rồi đó.»
«Hờ. Thật bất ngờ.»
Khi chơi chung với Ủy viên hội trưởng, chắc chắn sẽ có nhiều khía cạnh bất ngờ.
Vào trong làm thủ tục, chúng tôi thông báo là người mới chơi, rồi thuê giày và nhận một túi nhỏ đựng bột giống phấn. Bột đó dùng để chống trượt.
Ngay lập tức đi đến khu vực leo núi, chúng tôi thấy một bức tường với đầy các viên đá được gắn vào. Nhờ những viên đá đủ màu sắc mà cảnh tượng rất rực rỡ. Hệ thống chiếu sáng cũng được thiết kế rất tỉ mỉ.
Bức tường không thẳng đứng mà lại nhô ra, trông thật khó leo.
«Seiichi mà chọn loại hình này thì bất ngờ thật đó.»
«Cũng đúng. Tôi nghĩ muốn trở lại tuổi thơ một chút. Không nhớ sao? Bức tường chúng ta leo hồi nhỏ ấy. Gần trường tiểu học có mà.»
Bây giờ vẫn còn đó, một bức tường để chống sạt lở. Hình như gọi là tường chắn.
Nó được xây bằng những viên đá vuông có một chỗ lõm ở giữa, rất phù hợp cho trẻ con leo trèo, và chúng tôi thường cùng bạn bè leo.
«À! Nhớ ra rồi! Cái mà Accho-cchi cứ nói 'nguy hiểm lắm, đừng leo nữa!' đó.»
«...Cũng có chuyện đó nữa nhỉ.»
Tôi còn thi đấu với Kyo-ya và Hizumi nữa...
«Khu dành cho người mới chơi là đây à.»
Đá thưa thớt, ít và độ cao cũng rất thấp. Leo một chút là xong rồi.
«Đặt chân lên đây... rồi thế này.»
«Ấy, thế này! Dễ ợt, dễ ợt!»
Thứ này không giống dành cho người mới chơi mà giống cho trẻ con hơn. Tôi có cảm giác nhảy một cái là tới được.
Tiếp theo, chúng tôi đến bức tường cấp độ 1. Số lượng đá nhiều hơn lúc nãy. Ngay bên cạnh có dòng chữ "Gợi ý thử thách" và viên đá đích được ghi rõ. Đó là viên đá màu đỏ ở góc trên bên phải. Tôi xác nhận lại thì đúng là có.
Chắc khoảng gấp đôi chiều cao của tôi. Chỉ cần đặt hai tay lên đó là được.
Độ dốc của tường cũng không quá nghiêng.
«Vị trí bắt đầu là đây à...»
Tôi bắt đầu leo đại từ viên đá có chữ S, nhưng hình như thứ tự bị sai nên đích hơi xa.
Tôi quay lại một bậc và suy nghĩ về những viên đá cần dùng.
«Seiichi. Cậu nên duỗi thẳng tay và cong chân lại thì hơn đó.»
Lời khuyên từ Eve đã đến. Lúc này, chân tôi đã duỗi thẳng hoàn toàn, và cánh tay đang gắng sức.
«Nếu thế thì tay sẽ nhanh mỏi lắm.»
«Cô, cô biết nhiều thật đấy.»
«Trước đây, Hosoe-cchi đã chỉ cho tớ, tớ mới nhớ ra đó.»
Ra vậy. Làm theo lời cô ấy, dù có cảm giác hơi mất thăng bằng một chút, nhưng tôi vẫn giữ được. Và không dùng sức cánh tay, tôi cũng không còn mỏi nữa.
«Được rồi. Vậy thì...»
Đi qua đây, rồi qua kia... Dùng hai tay nắm lấy viên đá đích. Vậy là hoàn thành thử thách.
«Oa, Seiichi giỏi quá.»
«Trông giống cho người mới bắt đầu mà. Kiểu này thì dễ thôi.»
«Tớ cũng thử!»
Và rồi Eve đi theo một con đường hoàn toàn khác với tôi... Hay nói đúng hơn, cô ấy leo chỉ bằng sức tay mà không dùng chân để bám vào đá!? Lâu rồi mới nhớ ra cô ấy rất khỏe, nhưng đây có phải là một môn thể thao khác rồi không...
«Tớ đến đích rồi! Seiichi!»
Cô ấy đang chạm hai tay vào viên đá màu đỏ... có ổn không đây? Thôi kệ đi. Mỗi người mỗi cách chơi khác nhau. Chỉ cần cẩn thận để không bị thương là được...
Chúng tôi hoàn thành tất cả các thử thách khác trên bức tường đó, và tiến đến bức tường cấp độ 2. Từ cấp độ 1, bức tường này rộng hơn, cao hơn và độ dốc cũng lớn hơn. Độ khó rõ ràng đã tăng lên, và có rất nhiều thử thách.
«Đến mức này thì leo đại không ổn rồi.»
«Nếu chỉ dùng sức tay để leo thì tớ hiểu được chút đỉnh...»
«Đừng có làm vậy. Ngã ở đây là bị thương đó.»
Đến cấp độ 1 thì có vẻ ngã cũng không sao, nhưng cấp độ này thì không ổn rồi.
Nhìn các thử thách được gợi ý, viên đá đích nằm ở vị trí cao hơn gấp đôi chiều cao của tôi. Dù sàn có đệm, nhưng tùy vào cách ngã mà vẫn có thể bị thương.
Hình như những viên đá nên dùng để bám (hold) cũng đã được quy định để đảm bảo an toàn.
«Chắc là thế.»
Một lần nữa, tôi bắt đầu từ vị trí xuất phát và tiến lên. Nếu đã suy nghĩ trước thì cũng không cần lo lắng nhiều.
Đôi khi chân không với tới, nhưng
«Seiichi. Chân không phải ở bên đó, mà là hơi thấp xuống một chút!»
Với sự hỗ trợ của Eve và những lời tương tự, cuối cùng tôi cũng đến được đích.
Nhìn xuống... Độ cao này hơi đáng sợ. Và từ đây phải quay trở xuống sao...
Lúc đi thì vui, lúc về thì sợ... Đúng là như vậy.
Vừa dùng những chỗ đặt chân (hold) tiện lợi để xuống, khi đã về đến độ cao thấp hơn thì tôi cứ thế nhảy xuống sàn. Hơi thở có vẻ nặng nề... Tay cũng đã mỏi nhừ.
«Thế thì, lần sau, tớ sẽ chơi nhé!»
Nhưng Eve lại tràn đầy năng lượng như thể không biết mệt mỏi là gì. Thật là đáng ghen tị.
Eve cũng leo theo các thử thách giống như tôi.
«Này, Eve. Viên đá để bám bị sai rồi kìa!?»
«Ê. Nhưng tớ thấy có vẻ leo được mà?»
Tình hình bắt đầu trở nên đáng ngờ. Cô ấy có thể lực khá tốt, khéo léo và cũng rất dẻo dai, nên thường leo được cả những đường khó đến bất hợp lý...
«Thêm chút nữa... nếu nắm được chỗ này...»
Eve cố gắng duỗi tay. Một dự cảm xấu rõ ràng đang bao trùm.
«Ách.»
Quả nhiên, Eve mất thăng bằng và rơi xuống.
Cô ấy rơi xuống ngay dưới chỗ tôi đang đứng. Tôi vội đỡ lấy.
Nhưng không thể đỡ nổi, cả hai chúng tôi đều ngã xuống.
«Ôi đau quá... Tôi đã nói rồi mà. Có chỗ nào bị đau không? Có bị thương không?»
«Xin lỗi nha, Seiichi... Không sao đâu. Không đau chỗ nào hết.»
Tôi không thể đứng dậy khi Eve vẫn nằm trên người, nhưng Eve không chịu nhúc nhích.
«Này, Eve?»
«Ngày xưa cũng có chuyện như vậy mà nhỉ.»
Tôi nhớ ra rồi. Hồi nhỏ leo tường, cô ấy cũng hay bị ngã. Nghĩ kỹ lại, Eve là đứa leo nhanh nhất. Nhưng cũng là đứa hay trượt chân nhất.
Hình như mỗi lần như vậy tôi đều đỡ cô ấy. Vô tình, tôi cũng có khá nhiều kỷ niệm với cô nàng này.
«Cô vẫn chẳng thay đổi gì cả. Thôi, mau dậy đi.»
«Muốn nằm thêm chút nữa cơ.»
«Sẽ làm phiền người khác đó, đừng có làm vậy.»
Dù sao thì, không bị thương là may mắn rồi.
Bouldering rất mệt nhưng mang lại cảm giác thành công. Ngay cả người yếu đuối như tôi cũng có thể làm được, có lẽ đây là một môn thể thao rất tốt để chơi một cách thoải mái.
«Thế. Lần sau đến lượt Eve, nhưng có ổn không đó?»
Cơ thể tôi có vẻ đang đau nhức khắp nơi. Mới có khoảng một tiếng đồng hồ thôi mà...
Nghĩ vậy thì, việc làm bất ngờ cũng có cái hay cái dở. Nếu lần sau cũng liên quan đến thể thao, tôi cảm thấy mình sẽ không làm tốt được.
Nhưng vẻ mặt của Eve lại có vẻ khá đắc ý.
«Chỗ tớ sắp đi là một nơi cực kỳ phù hợp đó!»
Tức là một nơi có thể thư giãn thoải mái.
Cứ thế, tôi lê cái thân rệu rã đi theo Eve, và chúng tôi đến một nơi quen thuộc. Chỗ chúng tôi đã đến trước Comiket mùa hè năm ngoái.
«...Spa?»
Một spa cao cấp hình như có liên quan đến bố của Yuuka. À, hình như chúng tôi đã cùng nhau vào đó.
«Hai người mình vào có sao đâu nhỉ?»
«...Ở đây mặc đồ bơi nên cũng không sao, nhưng tôi không mang nhiều tiền đâu.»
«Không sao đâu! Mẹ tớ có vé ưu đãi cổ đông, đôi mình được vào miễn phí luôn!»
Thật sao. Có cả chiêu này nữa à...
«Có ổn không đó, thứ quý giá như vậy mà dùng?»
«Mẹ tớ bảo ít khi dùng nên cứ mang đi dùng đi, nên không vấn đề gì!»
Nếu vậy thì tôi không khách sáo nữa. Spa ở đây thì quá tuyệt vời rồi.
Làm thủ tục, thay đồ bơi đã thuê rồi đi vào. Vì là thứ Bảy, nên có khá đông người. Có đủ mọi lứa tuổi, giới tính. Tuy nhiên, người lớn tuổi có vẻ nhiều hơn. Dù sao cũng là cửa hàng cao cấp mà.
Một lúc sau, Eve đi đến.
«Thế nào, thế nào? Bộ đồ bơi này đó. Thật ra không phải đồ thuê mà là đồ của tớ đó.»
Là một bộ bikini chấm bi. Có vẻ hơi hở hang một chút, nhưng vẫn trong giới hạn cho phép. So với kiểu low-leg (cạp thấp), sling shot (dây mỏng) hay micro bikini thì nó vẫn phục vụ đúng mục đích là đồ bơi.
«Ừm. Đúng là đồ bơi!»
«Tớ không hỏi chuyện đó!»
Cô ấy giận rồi. Cũng đành chịu thôi. Trong trường hợp của cô, đến mà khỏa thân cũng không lạ gì.
«Trước tiên cứ đi tắm đã.»
«Đánh trống lảng rồi!»
Chúng tôi tắm sơ qua rồi vào bồn tắm. Đúng là spa rất tuyệt vời. Tuyệt vời ở chỗ có thể duỗi thẳng chân ra. Nhà tắm công cộng gần nhà tôi cũng vậy, chỉ riêng điều này thôi đã khiến tôi muốn đi mỗi ngày.
Cơ thể mệt mỏi sau khi leo núi đá dường như được chữa lành. Dù có lẽ vẫn còn hơi đau cơ một chút.
«Hề hề.»
Tạo một tiếng nước nhỏ "chap chap", Eve ngồi xuống bên cạnh tôi. Mái tóc dài của cô ấy được quấn gọn bằng khăn, mang lại một ấn tượng khác hẳn mọi khi.
Và cô ấy kề sát vai tôi.
«Nóng đó.»
«Nước nóng thì nóng là phải chứ? Đương nhiên mà! Tớ cũng biết chuyện đó chứ!»
«Tôi không có ý đó!»
...Ngày xưa cô ấy đã ngốc nghếch đến mức này chưa nhỉ?
«A... Sảng khoái quá.»
Eve trượt xuống từ bức tường dựa vào, dần dần ngâm mình vào làn nước nóng.
Cô ấy dừng lại khi mũi vừa đủ hở khỏi mặt nước, thư giãn cơ thể như thể phó thác cho dòng nước.
Thôi thì nói là tùy tiện cũng được, nhưng ở đây mà buông lời như thế thì có vẻ hơi thừa thãi. Có điều, vấn đề là "cặp dưa" khổng lồ đang lồ lộ trước mắt thì khó mà không chú ý đến.
Nói tóm lại là... siêu to khổng lồ. Kotoko, Yuuka, thậm chí cả Mana đều đã là người có kích cỡ lớn rồi, nhưng "cái này" còn nhỉnh hơn một vòng nữa cơ. Thật sự quá "đỉnh"!
Trong số những người tôi quen, chỉ có mỗi Seimi là thuộc phe "màn hình phẳng" thôi thì phải. ...À, còn cả cựu hội trưởng hội học sinh nữa chứ.
"Sei-ichi, đang nhìn 'ti tỉ' của em đấy à~?"
Cô bé này mắt tinh thật!
"Xin lỗi nha. Chẳng qua nó nổi bật quá thôi mà."
"Sei-ichi nhìn thì cũng được thôi~. Mấy bạn nam ấy, thiệt tình, hay nhìn chăm chăm lắm nha~. Mấy bạn Matoba-cchi hay Uchida-cchi thì cứ nhìn chằm chằm mãi luôn đấy~."
Mấy thằng đó đang làm cái trò gì vậy trời...
"Thôi đừng nói bọn nó nữa. Nhìn chằm chằm thì bỏ qua đi, nhưng chuyện con trai vô tình nhìn vào ngực không phải lúc nào cũng vì "tâm hồn" đen tối đâu, mà còn vì nhiều lý do khác nữa."
"Thật vậy sao~?"
"Chỉ là chuyện khi đối mặt nhau thôi nhé, nhưng mà lúc nói chuyện trực diện với người khác giới, nếu lỡ mắt chạm nhau thì sẽ rất ngại. Nhất là nếu chưa quen thì càng vậy."
"Ồ?"
"Chính vì thế mà người ta thường né tránh ánh mắt, nhưng nhìn lên trên thì kiểu gì cũng bị cho là bất lịch sự. Còn nếu nhìn ngang thì lại có vẻ chẳng hứng thú gì, cũng không ổn. Thế nên chỉ còn cách nhìn xuống thôi, mà dưới đó thì đương nhiên là có 'cái ấy' rồi."
"Ra vậy~! ...Là Triết học sao?"
"Không phải đâu. Cũng vì có những lý do như thế nên cứ nghĩ là đến một mức độ nào đó thì cũng đành chịu thôi. Không phải tất cả mọi người đều muốn nhìn chằm chằm đâu. Nhưng mà Matoba và Uchida thì cứ tố cáo tội quấy rối tình dục đi là vừa."
"Vâng, em sẽ làm thế~."
Tạm biệt nhé, Matoba và Uchida.
"Mà thôi, sao tự nhiên Ibu lại muốn đến đây vậy?"
"Ừm~. Em với Kotoko-cchi cãi nhau ở phòng xông hơi nên ấn tượng không tốt, muốn xóa bỏ đi với lại... thấy Sei-ichi có vẻ mệt mỏi! Chắc bị Yuuka-cchi lôi kéo đi suốt thì phải mệt rồi!"
Có vẻ như cô bé này cũng biết quan tâm người khác đấy chứ. Hồi xưa làm gì có mấy cái này.
"Aaa, thoải mái quá đi mất..."
Dù sao thì, có lẽ Ibu cũng đang trưởng thành rồi. Từng bước một, từng bước một.
Ai rồi cũng sẽ không thể giữ mãi con người cũ đâu. Dù là tốt hay xấu.
Sau khi ở spa khoảng hơn một tiếng, tôi và Ibu đi ăn tối. Ibu đề xuất một quán cơm bò (gyudon) chuyên nghiệp nằm cách xa khu phố sầm uất. Quán tuy bình dân nhưng rất ngon. Cái lưỡi của tôi như muốn nhảy múa vì được ăn thịt ngon sau bao ngày.
"Em tìm được quán như vậy ở đâu hay thế?"
"Nishihara-cchi chỉ cho em đấy, bảo là bí mật nha~. Ngon bá cháy luôn anh nhỉ!"
"...Nishihara á?"
"Trông thế thôi chứ Nishihara-cchi mê thịt lắm đó~. Mỗi lần đi ăn cùng, toàn là ăn thịt thôi à!"
Tôi cứ tưởng cậu ta ăn chay mới ghê chứ. Con người đúng là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
"Mà công nhận em dễ kết bạn thật đấy."
Hồi xưa ngoài Ako với mấy người bạn thân ra, em cũng có rất nhiều bạn bè nhỉ.
"Vui mà! Chơi với nhiều người vui mà! Chuyện đương nhiên ấy mà!"
Đối với một người ít bạn như tôi bây giờ, nghe câu này quả thật đau tai, cứ như bị kim châm vậy. Tôi đã suy nghĩ quá nhiều đến mức việc giao thiệp xã hội cũng trở nên phiền phức.
"Hôm nay Sei-ichi có vui không?"
"Có, vui lắm."
Lời nói đó tự nhiên thốt ra. Một phản xạ không cần suy nghĩ.
"Vậy thì tốt rồi."
Nói rồi, Ibu mỉm cười dịu dàng. Nụ cười của cô bé dưới ánh đèn đường lúc đêm xuống thật đáng yêu, như một bức tranh vậy. ...Ước gì có thể chụp được khoảnh khắc này, nhưng thôi, bí mật.
Cứ thế, ngày thứ Bảy trôi qua suôn sẻ.
◇ ◇ ◇
Ngày Chủ nhật hôm sau, tôi cũng thay đồ tươm tất rồi ra ngoài. Mấy lúc thế này mà ít đồ thì khổ thật. Liên tục ba ngày thì không còn quần áo để mặc ra ngoài nữa. Dân otaku thường dồn hết tiền chi cho quần áo vào sở thích của mình mà. Bộ đồ tươm tất này của tôi cũng chẳng gọi là tươm tất cho lắm.
Khi đến điểm hẹn, Kotoko đã đứng chờ sẵn rồi.
"Chào buổi sáng. Sei-ichi!"
"Ừ, chào buổi sáng."
Hôm nay Kotoko trông thật năng động. Rút kinh nghiệm từ hôm qua, tôi cũng đã nói trước về kế hoạch hôm nay. Chúng tôi lên tàu điện ngầm và đi đến địa điểm đã định.
"Thật không ngờ Sei-ichi lại rủ mình đi câu cá đó nha."
"Trong số những hoạt động giải trí mà tôi từng trải nghiệm ngoài đời thực, thì cái này khá thú vị mà."
"Thế thì công mình dạy cậu đâu có uổng phí."
Kotoko cười tươi rói.
"Nhưng mà lần này chúng ta đi câu cá ở hồ câu cá đấy. Với cậu thì có vẻ sẽ hơi nhàm chán nhỉ?"
"Cũng không hẳn đâu. Câu cá giải trí cũng hay mà. Dạo này mình cũng ít đi câu ghềnh hay câu thuyền rồi, coi như tranh thủ tập dợt luôn."
Đó là một cảnh giới mà tôi không thể hiểu được. Cảm giác đúng là có thể trở nên kỳ lạ như vậy sao.
"À mà, sao cậu không mang cần câu hay thùng giữ lạnh của mình đi?"
"Đương nhiên rồi. Đi hẹn hò mà mang theo mấy thứ đó thì vướng víu lắm. Hồ câu thì có đồ cho thuê mà, lo gì. Hơn nữa, hồ câu mà mình sắp đến cũng không phải chỗ để ăn hay mang cá về đâu."
"Thế à."
Mà nói vậy tôi cũng chưa từng nghĩ đến mấy chuyện đó.
"Thế thì nếu câu được cá thì làm sao? Thả tại chỗ à?"
"Chỗ đó thì câu được rồi mình sẽ nói cho biết. Giờ thì đi thôi nào."
Có vẻ như đây không phải là hoạt động giải trí do tôi đề xuất nữa rồi, mà Kotoko đã quen thuộc lắm rồi. Thật đáng tin cậy.
Chẳng mấy chốc, tàu điện ngầm đã đến ga đích. Từ đó, chúng tôi đi bộ đến hồ câu cá. Hồ khá gần, có thể nhìn thấy ngay từ ga.
"Câu cá chép, hai người. Hai cần câu, cả mồi nữa. Hai cái tấm gỗ kê. Một cái vợt là đủ rồi."
Cô ấy ra dáng một khách quen đến nỗi tôi cứ tưởng đó là nhân viên ở đây. Chẳng có chút gì là ngần ngại cả. Cái vợt mà cô ấy nói hình như là vợt lưới bắt cá. Hơn nữa, Kotoko còn cầm thêm một cái thùng bia để làm ghế ngồi.
"Thành thạo thật đấy."
"Vì đây không phải là lần đầu tiên đến hồ câu cá mà. Cũng chẳng có gì khó khăn cả."
"Vậy à."
"Những quán khó vào, một khi đã vào được rồi thì cũng biết cách mà làm thôi."
Tôi cũng cầm những thứ cần thiết và đi vào hồ câu cá nằm sâu trong căn nhà nhỏ. Hình như có một cái ao nuôi cá được làm trong con sông, và khách sẽ ngồi xung quanh đó.
"Hôm nay là ngày nghỉ nhưng cũng khá vắng khách nhỉ. May mắn thật."
"Thế à?"
"Vì đây là hồ câu cá nổi tiếng gần đây mà. Lúc nào cũng đông khách hết."
Trước tiên, chúng tôi di chuyển đến cái ao gần ga nhất và tìm một chỗ trống. Kotoko cầm cần câu và thoăn thoắt chuẩn bị.
"Mồi là cục bột đấy. Cứ nhúm một ít vo tròn rồi gắn vào lưỡi câu là được."
"Thế này à?"
Tôi bắt chước Kotoko, gắn mồi vào lưỡi câu. Dễ làm hơn vì không phải mấy con vật nhớt nhát.
"Rồi, thả xuống thôi."
Thấy Kotoko thả dây câu xuống ao, tôi cũng làm theo.
"Không cần ném à?"
"Không cần đâu. Cá nhiều lắm mà."
Vừa dứt lời, cần câu của tôi bỗng bị kéo mạnh. Kotoko cũng kéo cần câu rất mạnh. Cú giật mạnh đến mức nếu không cẩn thận là có thể bị kéo mất cần câu luôn.
"Đây rồi! Cái cảm giác cá chép kéo đây rồi! Haizzza!"
Trông cô ấy sống động thật! Mắt long lanh cả lên. Còn tôi thì vẫn còn lúng túng.
"Đây, mình giúp cho!"
Nói rồi, cô ấy nắm lấy tay tôi. Đến mức đó thì cũng không cần đâu chứ!? Tuy nhiên, cách cô ấy điều chỉnh lực đúng là rất khéo léo, và tôi nhanh chóng kéo được con cá chép lên.
"Ôi. To thật đấy. To hơn con cá của mình một vòng luôn."
"Hơn nữa, phải gỡ lưỡi câu ra đã..."
Tôi cố gỡ cái lưỡi câu đang mắc trong miệng cá, nhưng nó kẹt sâu quá nên không gỡ ra được.
"Đưa đây mình xem nào. À, mấy cái này thì..."
Cô ấy thoăn thoắt đưa tay làm vài động tác rồi gỡ ra được ngay lập tức. Đúng là như ảo thuật vậy.
"Đi thôi nào. Cứ câu lia lịa đi! Cái thú vị của hồ câu cá chính là được câu liên tục đó!"
Thế giới của "Fisher Kotoko" thật thú vị!
Chúng tôi kết thúc buổi câu cá sớm và rời khỏi hồ. Sau khi đưa cá cho quầy tiếp tân, chúng tôi nhận được một tấm vé. Hình như họ sẽ giảm giá cho lần sau tùy theo kích cỡ cá. Hóa ra là có hệ thống như vậy. Cứ thế mà bị cuốn vào vòng lặp hồ câu cá vô tận.
Sau đó, chúng tôi rời khỏi hồ câu. Lần này, chúng tôi sẽ đến địa điểm mà Kotoko đã chọn, nhưng trước đó là bữa trưa.
"Hôm nay chúng ta sẽ đi ăn ở quán nào vậy?"
"Không đi quán đâu. Mình đi công viên đi, công viên ấy."
Mặc dù hoa anh đào đã tàn từ lâu, nhưng có vẻ không phải là đi ngắm hoa. Chúng tôi đi bộ dọc con đường rợp bóng cây mà lẽ ra phải là hoa anh đào nở rộ cách đây hơn nửa tháng, và tìm thấy một chiếc ghế băng hai người.
"Chỗ này được không? Ngồi xuống đi."
"Không lẽ..."
"Hì hì. Coi bộ mình sắp thực hiện được lời hứa lúc trước rồi đây."
Cô ấy lấy ra một chiếc túi vải từ trong túi xách. Không cần nhìn vào trong cũng biết là gì rồi.
"Là cơm hộp à."
"Đúng vậy đó. Sáng nay mình rảnh mà. Nghĩ là có thể làm được. Cậu ghét sao?"
"Ghét cái gì mà ghét. Cậu nói gì vậy."
Chắc là cô ấy tự đánh giá thấp bản thân mình chăng? Chẳng có lý do gì để tôi ghét cả.
"May quá. Vậy thì nhanh ăn thôi. Câu cá làm mình đói bụng lắm."
"Đúng là, cứ hoạt động như thế thì..."
Kotoko tuy không phải là "quậy phá" gì, nhưng cô ấy lúc nào cũng di chuyển không ngừng. Hết gắn mồi, thả câu, kéo cá lên, gỡ cá... cứ thế lặp đi lặp lại. Tôi phải ngưỡng mộ làm sao mà cô ấy có thể giữ được sức như vậy.
"Cơm hộp hôm nay thế này đây."
Cô ấy lấy hộp cơm ra khỏi túi vải và lập tức mở nắp. Những nắm cơm với thịt mận rải rác, gà chiên giòn, măng luộc, dưa chuột muối củ cải trắng đỏ, kim-pira vỏ cây đinh hương,... một màu sắc gợi nhớ mùa xuân. Mặc dù tôi không biết mùa rau củ là khi nào.
"Itadakimasu."
Tôi nhận lấy hộp cơm và đũa, rồi đưa miếng măng luộc lên miệng. Quả nhiên, món này của Kotoko là tuyệt phẩm. Ngon đến nỗi tôi nghĩ có lẽ cô ấy có thể bán lấy tiền được. Mẹ tôi đã vài lần học và thử làm, nhưng không thể làm được giống vậy. Có vẻ có gì đó khác biệt, bà ấy đã rất vất vả.
Gà chiên giòn dù nguội vẫn mọng nước, dưa chuột muối củ cải trắng đỏ không chua gắt mà ngọt thanh tao, không làm ngấy miệng. Hơn nữa, nắm cơm mận lại làm sạch vị giác. Tôi ăn hết veo trong nháy mắt.
"Vâng. Xin lỗi vì đã chiêu đãi sơ sài."
...Tôi đã bị "đút cơm" mất rồi. Nếu không còn được ăn cơm hộp hay các món ăn của Kotoko nữa, không biết tôi sẽ thấy buồn đến mức nào nhỉ. Phải thử một lần xem sao, lỡ sau này có chuyện gì thì đáng sợ lắm.
"Sei-ichi dù sao cũng ăn ngon lành nhỉ."
"Thật sao?"
Tôi chưa bao giờ để ý đến điều đó.
"Dù chỉ cần được ăn món mình nấu cũng vui rồi, nhưng nếu cậu ấy vui vẻ thì mình còn vui hơn nữa. Cứ thế mà được cậu ấy truyền đạt qua cách ăn thì thật sự đáng quý lắm."
"Ý của Kotoko là, thà cứ hét lên 'Ngon quá!' thì hơn à?"
"Kiểu phun ra tia laze từ miệng thì mình xin kiếu. Thật sự quá khoa trương."
Đúng là vậy nhỉ.
"À mà, Seimi có nấu ăn đàng hoàng không đấy?"
"Thỉnh thoảng cũng học mẹ nấu đó. Hình như còn phụ giúp bữa tối nữa."
"Mùi vị thì sao?"
"Ai mà biết. Con bé có bao giờ cho mình ăn đâu."
Dù mối bất hòa đã phần nào tan biến, nhưng tôi cũng đành chấp nhận rằng mọi thứ không thể trở lại ngay như cũ được.
"Ưm~. Không, chắc là, con bé muốn cho Sei-ichi ăn món ngon nhất thôi ấy chứ? Chắc là chưa vừa ý thôi."
"Thật vậy sao nhỉ. Tôi với con bé vẫn thường xuyên cãi nhau đủ thứ, nhưng không còn gay gắt như xưa nữa rồi. Thật sự cảm ơn cậu."
"Con bé sẽ là em dâu của mình mà. Chẳng phải nên hòa thuận với nhau sao?"
"Đừng có nhảy vọt câu chuyện như vậy chứ."
Không thể lơ là bất cứ lúc nào được. Mà nếu vậy, thì chắc Seimi cũng sẽ vui lắm, nhưng mà...
Sau khi ăn xong, trời đã quá mười ba giờ. Chúng tôi đến địa điểm mà Kotoko đã chọn. Đó là một nơi khuất nẻo, thực sự rất đáng ngờ. Nếu tôi bị kéo đến đây khi không có Kotoko, chắc chắn tôi sẽ bỏ chạy. Kotoko không hề ngập ngừng hay do dự mà đi thẳng vào.
"Cậu hay đến đây à?"
"Lâu rồi mình mới đến đây. Hồi cấp hai thì cũng hay lui tới lắm."
Chả trách hồi đó có tin đồn lạ lùng nhỉ? Tôi vừa đề phòng vừa đi xuống tầng hầm, tự hỏi đây rốt cuộc là loại quán gì.
Mở cửa ra, đập vào mắt tôi là – vũ khí! Tường và kệ trưng bày đủ loại súng ngắn, súng trường, tiểu liên, súng săn... đa dạng vô cùng. Cứ như có thể gây chiến được vậy.
"Đừng có nghĩ linh tinh nhé. Toàn là súng hơi thôi."
Có lẽ cô ấy đã đoán được suy nghĩ của tôi qua nét mặt nên đã "chữa cháy" như vậy. Dù sao thì tôi cũng đâu có nghĩ đó là súng thật đâu.
"Quán súng hơi à. Lần đầu tiên tôi vào đấy."
"Nếu không có sở thích này thì ít ai vào lắm. Mình cũng được bố dẫn đến đây mà."
Lúc này, một người đàn ông lớn tuổi – chắc là chủ quán – đi ra và ngạc nhiên khi thấy Kotoko.
"Ồ. Kotoko bé nhỏ đây mà. Lâu rồi mới gặp cháu nhé."
"Lâu rồi không gặp chú. Lâu rồi cháu mới đến bắn đấy."
Họ có vẻ rất thân thiết. Còn nhắc đến cả chuyện của bố cô ấy nữa.
"Cháu đến cùng cậu bé này à? Ừm ừm. Chú sẽ giảm giá cho nhé."
"Cảm ơn chú."
"Bù lại, cháu phải đến thường xuyên hơn đấy. Khách ít quá."
"Cháu biết rồi."
Tôi thấy một Kotoko mà tôi chưa từng biết. Cô ấy trông có vẻ trẻ con hơn thường ngày. Sau khi trả tiền, chúng tôi thuê súng hơi và đạn, rồi đi từ cửa hàng vào căn phòng được dùng làm trường bắn.
Vài vị trí bắn được ngăn ra như sân chơi bowling, và ở phía sau là bia tập bắn. Trông giống như trường bắn huấn luyện của cảnh sát. Ngoài chúng tôi ra không có khách nào khác.
"Vậy thì, cứ bắn thoải mái thôi nào. Thú vị lắm đấy."
Tôi hoàn toàn không biết gì về súng hơi cả. Tôi nhận được một khẩu súng lục giống của cảnh sát. Không để ý đến tôi, Kotoko bắt đầu bắn. Tiếng "pặc pặc" vang lên khi đạn trúng vào bia.
Tôi cũng thử bắt chước, chĩa súng vào bia và bóp cò. Nhưng đạn không bắn ra. Hình như cò chưa kéo hết mức thì phải...
"Khóa an toàn chưa mở kìa."
Có lẽ thấy tôi lúng túng, Kotoko từ bên cạnh giúp đỡ.
"Khóa an toàn á? Súng hơi cũng có mấy thứ giống súng thật thế à?"
Mấy cái cảnh này thường thấy trong phim viễn tưởng nhỉ. Kiểu như hai người cầm súng đối mặt nhau, rồi một bên bị lừa bằng câu nói "Khóa an toàn chưa mở kìa" và bị bắn.
"Đúng rồi. Súng hơi được làm rất giống thật mà. Nhìn qua loa, từ xa thì không thể phân biệt được với súng thật đâu."
"Tinh xảo đến vậy cơ à."
"Trong mấy trò chơi sinh tồn, đồ càng giống thật thì càng máu lửa đấy."
Thế à.
"Cậu cũng từng chơi trò sinh tồn à?"
"Hồi tiểu học hay được bố dẫn đi chơi lắm."
...Bố của Kotoko hình như dạy con gái hơi nhiều thứ thì phải. Chắc là đã huấn luyện cô ấy đủ kỹ năng để có thể sống sót trong thời tận thế.
"Hồi đó cơ thể còn nhỏ nên mình tha hồ trốn chui trốn nhủi. Cứ chui vào mấy chỗ chỉ trẻ con mới vào được ấy. Nhưng mà mình lại thích mấy khẩu súng to đùng, nên nhìn lại ảnh thì trông mất cân đối kinh khủng."
"À mà, tôi chưa bao giờ thấy ảnh Kotoko hồi bé cả."
"Ư, ừm. Cho xem ảnh hồi bé thì hơi ngại..."
Cứ tưởng khoe đồ bơi thì không ngại, mà ảnh hồi bé thì lại không được à. Bị nhìn thấy ảnh hồi bé đúng là ngại thật nhỉ. Tôi cũng vậy mà, nên hiểu cảm giác đó. Phải nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ bí mật, thu hồi lại mấy cuốn kỷ yếu từ phòng Seimi thôi.
"Đây. Thế này là bắn được rồi đó. Thử bắn đi."
"Ồ, ừm..."
Được gỡ khóa an toàn, tôi rụt rè bóp cò. Một tiếng "pasun" vang lên, và viên đạn được bắn ra. Trúng bia, nhưng lệch xa khỏi tâm vòng tròn.
"Ồ. Lần đầu mà bắn trúng thế là tốt rồi."
"Thật, thật sao?"
"Lúc đầu bắn trúng bia cũng khó lắm đó."
Nhìn Kotoko, cô ấy đứng thẳng người và bắn bằng một tay. Đạn trúng bia rất chuẩn. Dáng vẻ đó trông như một xạ thủ vậy. Rất ngầu. Tôi cũng thử bắt chước bắn. Tuy cũng trúng bia, nhưng vẫn không vào giữa.
"Lúc đầu nên dùng hai tay thì tốt hơn. Cách bắn thì tùy ý thôi, nhưng muốn bắn trúng mục tiêu ổn định thì nên dùng hai tay."
"Hai tay à..."
Tôi cầm súng bằng hai tay, ngắm bắn thật kỹ. Viên đạn trúng vào đúng vị trí tôi muốn.
"Ồ. Ra là vậy."
Có lẽ ban đầu nên làm theo cách cơ bản thì tốt hơn.
"Cảm ơn Kotoko... Ơ, cái gì vậy?"
Kotoko đã đổi súng lúc nào không hay. Cô ấy đang cầm một khẩu súng trông rất hầm hố.
"Súng trường tấn công đó."
Trông nó giống hệt súng thật. Súng hơi giờ ghê thật.
"Sei-ichi. Nhìn đây chút nhé~?"
Cô ấy đặt tay trái lên nòng súng, tay phải cầm báng súng, rồi bóp cò. Từ khẩu súng trường tấn công, những viên đạn BB được bắn ra tới tấp. Chúng tạo ra những lỗ thủng trên bia với tốc độ kinh hoàng. Đúng là vũ khí hiện đại mà.
"Đây, dùng thử đi."
Nói rồi cô ấy đưa cho tôi một cách tự nhiên.
"Tôi dùng cũng được sao?"
"Không sao hết. Đâu phải súng thật đâu."
Nếu vậy thì tôi thử xem sao... Tôi giữ súng giống như Kotoko vừa nãy, với ngón tay hơi run rẩy bóp cò. Tiếng động cơ điện vang lên, và những viên đạn BB được bắn ra. Chúng tạo ra những lỗ thủng "pắc pắc" trên bia.
"Fuf, ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Chẳng còn cách nào khác ngoài cười nữa. Tôi đang dần hiểu được cảm giác của kẻ nghiện súng, thật đáng sợ.
"Phù..."
Đạn hết, tôi dừng lại.
"...Vui thật đấy."
Tôi vô tình thốt lên như vậy.
"Đúng không?"
Kotoko lộ vẻ mặt rất đắc ý. Cô ấy trông như đứa trẻ vui sướng khi được khen món đồ chơi bí mật của mình vậy. Và khuôn mặt đó cũng trẻ thơ như thể trở về tuổi thơ vậy.
Khi đồng hồ gần điểm 15 giờ, chúng tôi rời trường bắn. Người bạn hẹn hò cuối cùng, Mana, đang chờ.
"Àa. Ước gì được chơi thêm chút nữa~."
"Xin lỗi nhé. Không thể chơi cả ngày được."
"Đành chịu thôi. Có cả Yuuka, Ibu và Mana nữa mà."
"Không, ý tôi là kể cả đã tính đến mấy chuyện đó rồi."
"Không sao đâu. Mình cũng không nghĩ là cậu có thể 'cưa đổ' mình dễ dàng đến vậy mà. Được cậu chủ động hẹn hò như thế này đã là thành công lớn rồi."
Nghe cứ như được khen một việc gì đó chẳng có gì đặc biệt, tôi thấy có chút khó xử. Nhưng mà, việc không thể làm những điều đáng lẽ có thể làm được thì đúng là như thế này đây. Như thể là kết cục của một người cứ mãi trốn tránh hiện thực vậy.
"Nhân tiện, ví dụ như tôi tỉnh ngộ và không chơi eroge nữa, thì cậu có thấy ổn không?"
"Ưm~. Chuyện đó thì hơi buồn một chút. Nhưng mà, chắc cũng có những chuyện như vậy xảy ra thôi."
"Thế mà cũng 'khô khan' thật đấy."
"Vì là sở thích mà. Cũng có lúc chán chứ. Hồi tiểu học mình cũng vậy, lúc bảo câu cá vui, thế là được bố dẫn đi câu mỗi ngày trong kỳ nghỉ hè, một thời gian sau cũng hơi chán."
"Sớm thế à? Còn là con nít mà..."
"Cái gì mà làm quá lên cũng không tốt đâu. Ưm... cái gì mà mình đang muốn nói ấy nhỉ..."
"Quá—"
"Khoan đã! Để mình nhớ lại xem nào!"
Cô ấy suy nghĩ với vẻ mặt thú vị.
" 'Quá bất cập' (Quá là không bằng)! Cái này!"
"Ồ, đúng rồi."
Hồi xưa không thể nào nghĩ được điều đó. Việc cô ấy có thể nói được cả thành ngữ như thế này.
"Cứ làm mãi thì kiểu gì cũng chán thôi. Cà ri mà ngày nào cũng ăn thì cũng thấy ngán đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
Món măng luộc của Kotoko tuy tuyệt phẩm, nhưng nếu ngày nào cũng ăn, cuối cùng chắc tôi sẽ không muốn nhìn thấy nó nữa.
"Nhưng mà. Ví dụ như vận động viên thể thao hay game thủ chuyên nghiệp thì họ vẫn làm mãi đấy thôi."
"Cũng đúng nhỉ. Nhưng mà, có lẽ chính vì thế mà họ là chuyên nghiệp. Tôi nghĩ họ không nói chuyện ở cấp độ chán hay không chán nữa rồi. Cũng là vì công việc nữa."
Cái đó cũng đúng. Chuyên nghiệp. Công việc. Khi trở thành người lớn, tôi sẽ phải làm cùng một công việc mãi mãi. Nghĩ đến đó tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Phải chọn ngành học cho thật kỹ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả đời.
"Thỉnh thoảng tạm rời xa nó, nhìn nhận một cách khách quan cũng hay mà. Mấy buổi hẹn hò như thế này cũng là điều tốt mà. Dù không phải hẹn hò, mọi người cùng đi chơi giải trí cũng được."
"...Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử xem sao."
"Nhưng mà, nếu cậu muốn chơi eroge thì cũng được thôi. Nếu muốn chơi eroge cùng mình, thì cứ gọi bất cứ lúc nào nhé. Mình sẽ đi cùng cậu bao nhiêu tùy thích."
"Nghe người ngoài nói thì có vẻ là một câu nói tệ hại đấy."
"Ha ha ha ha, đừng bận tâm."
Kotoko cũng vậy, có lẽ ý cô ấy là đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt. Cái sự hào sảng, lạc quan của cô ấy theo nghĩa tốt thì tôi muốn học hỏi theo.
"Vậy thì, tạm biệt."
Đến ngã rẽ, đã đến lúc tôi phải chia tay Kotoko.
"Cậu nhớ hộ tống Yuuki cho đàng hoàng nhé."
"Tôi biết rồi."
Kotoko vui vẻ bỏ đi. Không một lời than vãn. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: "Mình đang làm nũng." Nhưng tôi đã phớt lờ nó. Kotoko cũng hiểu và đang hợp tác giúp đỡ tôi. Điều tôi cần làm là nhìn nhận lại thực tế.
Đối tượng cuối cùng đương nhiên là Mana, người còn lại. Đến điểm hẹn, cô ấy đã chờ sẵn. Mana mặc áo len cổ lọ màu trắng, chân váy xòe màu hồng, thắt dây nịt, trang phục mang đậm phong cách mùa xuân. Hơn nữa, cô ấy còn cầm một chiếc túi giỏ đan bằng sậy.
Chắc là phong cách "cô gái rừng" hay là kiểu tiểu thư tình cờ gặp gấu vậy.
"Senpai Sei~!"
Mana phát hiện ra tôi và vẫy tay. Và rõ ràng là có vài người đàn ông xung quanh đang thở dài. Một người thì cực kỳ thất vọng.
"Em đợi lâu không?"
"Dạ không ạ! Em vừa mới đến thôi ạ."
"...Thật sao?"
Tôi cảm thấy có gì đó đáng nghi.
"Tuy là em đến cách đây một tiếng rồi, nhưng mà nghĩ đến senpai Sei là thấy thoáng cái trôi qua luôn ạ!"
"Rõ ràng là đến trước rồi còn gì."
"Thoáng cái thôi ạ. Khoảng một tiếng thôi ạ!"
Trông cô bé hăng hái thật. Lần cuối cùng chúng tôi đi chơi riêng như thế này là hồi tiểu học thì phải. Dù sao thì, cũng chỉ là đi mua đồ dùng học tập thôi chứ cũng không nhiều nhặn gì.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi."
Mana tự nhiên nắm lấy tay tôi. Tự nhiên đến nỗi tôi hoàn toàn không nhìn thấy.
"Ô, này?"
"Ngày xưa chúng ta vẫn hay làm thế mà."
"Tiểu học với cấp ba thì ý nghĩa khác nhau rồi."
"Em muốn đan mười ngón tay, kiểu nắm tay của người yêu ấy ạ!"
Cô bé này đúng là một tiểu thư không chịu nghe lời mà! Chắc gặp gấu cũng vui vẻ lắm đây. Cuối cùng, tay tôi bị nắm chặt, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Mana.
Chúng tôi rụt rè bước vào một tòa nhà nằm cách xa khu phố sầm uất một chút. Có vẻ Mana cũng không quen thuộc lắm, cô bé cũng hơi rụt rè.
"Chúng ta định đi đâu vậy?"
"Không phải chỗ đáng nghi đâu ạ."
Có lẽ là vậy... Nhìn thì có vẻ lành mạnh hơn trường bắn mà tôi và Kotoko vừa đi. Nhưng nói vậy thì có thể yên tâm được không, thì lại là chuyện khác.
Đi qua một hành lang hẹp sâu vào trong, lại có một cái thang máy nhỏ. Chúng tôi bước vào đó và đi lên. Không phải sòng bạc ngầm gì đâu nhé, thật đấy! Như thế thì kích thích quá.
Với một chút chuẩn bị tinh thần, cửa thang máy mở ra... là một căn phòng trắng xóa. Hình như nó thông thẳng với khu vực thuê mặt bằng. Ngay cạnh đó là quầy tiếp tân.
"Dạ, làm vòng bạc thủ công, hai người ạ."
Mana hoàn tất thủ tục với vẻ mặt căng thẳng.
"Là làm phụ kiện à?"
"Vâng ạ. Em đã nói là không phải chỗ đáng nghi mà."
"Tại nó nằm sâu quá ấy mà."
Ngay sau đó, chúng tôi được gọi vào khu vực chế tác. Ngồi vào một chiếc bàn đặt đầy các thiết bị khác nhau, chúng tôi được đưa cho một loại đất sét kỳ lạ. Có vẻ như chúng tôi phải tạo hình ban đầu từ thứ này. Tôi đâu có chọn môn mỹ thuật đâu...
"Trước hết chúng ta cứ làm thôi ạ! Em định làm một chiếc nhẫn."
"Ừm~. Tôi chắc làm kiểu ghim cài áo gì đó đi..."
Khi chúng tôi đang nói chuyện như vậy, một nhân viên từ phía sau nói:
"Nếu làm những món có thể xỏ vào dây chuyền thì sẽ tiện lợi hơn nhiều ạ."
À, ra vậy. Thế thì tôi sẽ thử làm hình ngôi sao vậy.
Sử dụng dũa và các công cụ khác, tôi tạo ra một hình ngôi sao đẹp đẽ. Mana bên cạnh đang chăm chú làm chiếc nhẫn của mình. Cô bé còn tạo cả hình trái tim bên ngoài nữa. Con gái đúng là thích hình trái tim nhỉ?
Sau đó, khuôn được đúc ngay lập tức, và bạc được đổ vào đó. Phần này hầu hết là bằng máy móc, một thế giới mà chúng tôi hoàn toàn không hiểu. Cứ thế, sản phẩm hoàn thành là một món trang sức bạc trông rất bẩn. Hoàn toàn không có độ bóng.
"Từ đây chúng ta sẽ đánh bóng ạ. Phần chính là bây giờ mới bắt đầu!"
Thật sao. Chứ nếu đây là sản phẩm hoàn chỉnh thì đúng là hơi thất vọng thật.
Bỗng dưng tôi bị xếp ngồi trước một thứ gọi là máy đánh bóng. Trước mặt tôi là một đĩa tròn mỏng đang quay tít theo chiều dọc. Hình như người ta muốn tôi dùng nó để đánh bóng món đồ cho thật sạch.
Khi tôi đặt món phụ kiện vào chiếc đĩa đang quay, một tiếng "xẹt xẹt" như cọ xát vang lên. Dù vẫn còn dính mấy thứ lợn cợn như rác, nhưng món bạc cáu bẩn ban nãy dần trở nên sáng loáng.
Tôi nghĩ tạm thế là ổn, nên đưa cho nhân viên. Họ bèn thả món đồ vào một chậu nước đục ngầu. Hình như đó là máy rửa siêu âm, dùng để làm sạch. Tiếp đó, họ lại cho vào một thiết bị khác rồi làm gì đó, nhưng tôi không thể hiểu được. Chỉ biết là món phụ kiện được làm từ những viên bi nhỏ chắc hẳn đã được đánh bóng rồi.
Món đồ hoàn thành được trao trả cho tôi, giờ đây sạch bong kin kít, bóng loáng như gương. Khác một trời một vực so với lúc nãy. Ban nãy thì đến dấu vân tay cũng chẳng thèm bám, vậy mà bây giờ đến chạm vào bằng ngón tay cũng phải dè dặt.
“Thế là hai vị đã hoàn thành xong cả rồi nhé. Giờ chúng ta sẽ khắc chữ viết tắt nào. Xin hỏi tên của hai vị là gì ạ?”
Nhân viên hỏi thế, nên tôi đáp:
“Tôi là S. A.”
“Còn em là M. Y.”
Sau đó, nhân viên bắt đầu khắc chữ viết tắt lên mặt sau chiếc nhẫn của Mana và mặt sau chiếc trâm hình sao do tôi làm.
Chiếc nhẫn của Mana được khắc S. A. Còn chiếc trâm của tôi thì khắc M. Y.
“Thế là hoàn thành rồi ạ.”
“Ơ, cái đó... bị ngược rồi phải không ạ?”
“Hả? ...Tôi cứ nghĩ là hai vị muốn tặng cho nhau chứ ạ.”
Ối giời, thật sao? Đúng là tôi có nhớ lờ mờ trên tờ rơi có ghi đại loại là "Rất phù hợp để trao tặng cho nhau". Tôi cứ ngỡ là Mana đã gài mình, nhưng chính cô nàng lại đang luống cuống vì diễn biến bất ngờ này, đảo mắt nhìn quanh như thể "giờ phải làm sao đây?".
Và rồi, trong lúc tôi còn đang ngẩn tò te, nhân viên đã đi sang phục vụ khách khác mất rồi.
...Kiểu không khí này thì làm sao mà bảo người ta khắc lại cho được chứ.
“C, chúng ta đi thôi, se-senpai!”
“Ô, ừm...”
Tính sao đây trời...
Cuối cùng, chúng tôi ra về với món phụ kiện khắc chữ cái đầu tên của đối phương trên tay.
Việc tôi đeo món phụ kiện khắc chữ cái đầu tên của Mana, hay đeo chiếc nhẫn khắc chữ cái đầu tên của tôi, đều có ý nghĩa sâu xa quá nhỉ.
Mana cũng vậy thôi.
“Sao đây?”
“Đằng nào cũng đã làm rồi, hay là cứ theo lời nhân viên, coi như chúng ta đổi cho nhau thì sao ạ?”
“Được không đấy?”
“Được chứ ạ. Nếu se-senpai đeo món đồ em làm thì em sẽ vui lắm, còn nếu là đồ se-senpai làm thì em sẽ coi như gia bảo, thờ cúng trên bàn thờ Phật luôn ấy ạ.”
“...Thôi, em cứ đeo đi.”
“Vâng ạ!”
Xem chừng Mana cũng vui ghê.
Làm phụ kiện rồi tặng cho nhau nghe có vẻ "nặng đô" quá nhỉ? Thực ra tôi nghĩ có nhiều cặp đôi cũng làm rồi đổi phụ kiện cho nhau, nhưng nếu lỡ chia tay thì sao ta. Dù sao thì cũng chẳng ai làm với mục đích chia tay, nên chắc lúc đó tính sau thôi.
Xong ngày hôm nay, chắc tôi cũng phải nói với mọi người một tiếng. Chứ lỡ mà bị lộ thì dễ bị hiểu lầm lắm.
“Thế thì, đến lượt se-senpai rồi đó. Mình sẽ đi đâu ạ?”
Mana lấy lại tinh thần và hỏi. Dĩ nhiên, tôi đã quyết định rồi.
“Vườn thú.”
Một vườn thú thiên về trải nghiệm, tiếp xúc gần gũi với động vật. Tôi đã tham khảo ý kiến của Mikabon cho địa điểm này.
“V, vườn thú ạ?”
Thế nhưng, Mana lại trưng ra vẻ mặt nhăn nhó. Lạ thật đấy. Hiếm khi cô nàng lại có biểu cảm này.
...Ủa? Khoan đã. A, tôi nhớ ra rồi.
“Chẳng lẽ, em vẫn còn...”
“K, không phải vậy ạ! Em đã khắc phục được rồi mà! Em!”
...Đáng ngờ quá.
“Nếu không được thì mình không đi cũng không sao đâu.”
Đi chỗ khác cũng chẳng thành vấn đề.
“Không ạ! Vì đây là nơi se-senpai đã chọn mà! Chúng ta đi thôi! Hết sức mình!”
Có cảm giác như khí thế đang vờn quanh nhưng chẳng vào đâu.
Tuy nhiên, tay tôi lại bị Mana nắm lấy, rồi các ngón tay của cô ấy đan vào tay tôi.
Cô nàng kéo tôi đi như vậy. Nhưng mà hướng chúng tôi đang đi đâu phải là đường đó đâu...
“Oa! Là hươu cao cổ! Dễ thương quá!”
Đến vườn thú, Mana mắt sáng long lanh, hào hứng ngắm nhìn các loài vật.
Mấy loài vật ở khu này thì chắc chắn cô ấy ổn thôi. Chỉ cần không đến gần cái loài vật kia thì sẽ không sao đâu.
“Á! Có cả chuột lang nước kìa! Đang ngủ ạ!”
Và rồi, Mana với tinh thần đang bay cao, bỏ lại tôi mà vù vù tiến về phía trước.
Bỏ tay ra thì tốt thật, nhưng việc đuổi theo lại khiến tôi mệt rã rời.
“Chuột lang nước không nhúc nhích gì hết ạ.”
Khi tôi đuổi kịp Mana đang đứng sát hàng rào ngắm nhìn, cô nàng có vẻ đang chờ đợi chuột lang nước cử động.
Chuột lang nước đang ngủ một cách hạnh phúc. Nó chẳng buồn nhúc nhích khỏi cái vũng nước kia một chút nào.
Đi tiếp theo lối đi, chúng tôi thấy một ngôi nhà theo phong cách cổ tích. Trên bảng hiệu có ghi "Thế giới mèo".
“Chúng ta vào đi ạ!”
Đôi mắt cô ấy càng sáng hơn. Đúng là cô nàng này rất mê mèo mà. Từ bé đã thế rồi.
À... Ngày xưa cô ấy hay chăm sóc mèo hoang mà...
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bước vào trong. Ở đó, ngoài nhân viên, có vô số mèo ở khắp nơi. Có vẻ đây cũng là một không gian nghỉ ngơi nhỏ. Đồ lưu niệm hình mèo cũng được trưng bày rất nhiều.
Mana đi thẳng vào giữa đám mèo, chớp mắt đã bị mèo vây quanh... hay đúng hơn là bị mèo vùi lấp. Cứ như nữ hoàng mèo, chúng đua nhau làm nũng.
Mà này, chúng thật sự dễ thương.
“Meo!” “Miu!” “Mi~”
Tiếng kêu cũng đáng yêu nữa. Mana trong vòng vây mèo, gương mặt hạnh phúc, vuốt ve đầu của từng chú mèo một.
Gương mặt cô ấy như tan chảy, má cứ tủm tỉm cười mãi. Đúng là vẫn dễ yếu lòng trước mèo.
“Mấy bé mèo dễ thương quá...”
Khi Mana nằm ngửa ra, mấy con mèo lớn bắt đầu nghỉ ngơi trên người cô ấy.
Những chú mèo con khác thì dụi mặt vào người Mana, kêu lên như đòi hỏi gì đó.
“À, có lẽ chúng muốn bú sữa đấy ạ...”
Chỉ một câu nói của nhân viên làm má Mana đỏ bừng.
“Xin lỗi miu~. Tôi không có sữa miu~.”
Nói rồi cô nàng vuốt ve đầu đám mèo con.
Sau khi đã thỏa thích tận hưởng lũ mèo và thời gian cũng đã cận kề,
“Em muốn sống như thế này mãi thôi...”
Tôi đành kéo Mana đứng dậy và rời khỏi ngôi nhà mèo.
“Mà này, Mana thích mèo vậy mà sao ở nhà không nuôi con nào thế?”
“Cha mẹ em bị dị ứng mèo nên khó lắm ạ. Vì thế, khi nào ra ở riêng, em sẽ nuôi một con!”
“Em định ở riêng à?”
“Ai mà biết được chứ ạ? Chuyện tương lai mà, em cũng không rõ. Nếu được ở nhà của se-senpai thì em sẽ ở ngay ạ.”
“Nói một cách tự nhiên quá vậy.”
“À, mà se-senpai không định ở riêng sao ạ?”
“Tùy vào con đường sắp tới, nhưng chắc chắn là sẽ có lúc thôi.”
“Vậy thì em sẽ làm vợ thường xuyên đến thăm nhà anh!”
“Nên tôi mới nói là đừng có nói mấy chuyện như thế một cách tự nhiên như vậy chứ.”
Chuyện vợ thường xuyên đến thăm nhà thì chưa cần... tôi sẽ không nói thế đâu.
Thực tế, nếu tôi bắt đầu sống một mình từ bây giờ, thì Kotoko chắc chắn sẽ đến.
Tôi không có ý định đó cho đến khi tốt nghiệp, nên tạm thời không nghĩ tới nữa.
“Se-senpai là học sinh năm ba mà. Đã đến lúc phải quyết định con đường tương lai rồi sao...”
“Mana cũng chưa cần quyết định ngay đâu, nhưng em cũng nên giữ mơ hồ trong lòng một chút thì hơn.”
“Nhưng em thì muốn được ‘tuyển dụng vĩnh viễn’ làm cô dâu của se-senpai cơ.”
“Đó là điều Kotoko đã nói mà.”
Không ngờ lại bị trêu chọc bằng một câu đùa tương tự.
“Quả nhiên là Ayame-senpai. Chẳng có kẽ hở nào cả...”
Kẽ hở gì chứ.
Trong khi đang đi về phía lối ra như thế thì—
“Gâu!” “Gâu gâu!” “Ẳng ẳng!” “Grừ!”
Tiếng chó sủa vang lên. Quay đầu nhìn lại phía sau, tôi thấy một nhóm người đang dắt chó đi dạo. Hình như vườn thú này có khóa học trải nghiệm dắt chó, chắc là họ đang tham gia cái đó.
“Này, Mana!”
Lo lắng nên tôi nhìn sang bên cạnh — Mana đã biến mất rồi.
“Á á á á á!”
Cô ấy hét lên và bỏ chạy. Cô ấy ghét chó từ bé mà...
Không biết là do đen đủi hay sao, mấy con chó nhìn thấy Mana chạy trốn lại càng hăng hơn. Chúng đồng loạt đuổi theo Mana. Có cả những người "chủ ảo" bị kéo theo, và cả những người "chủ ảo" buông dây xích, khiến Mana rơi vào tình cảnh hỗn loạn kinh hoàng. Dù ghét chó, nhưng cơ bản cô ấy rất được các loài động vật khác yêu quý. Cái con bé Mana này.
Dù Mana có khả năng vận động tốt đến đâu đi nữa, cô ấy cũng không thể thắng được những chú chó đang chạy hết tốc lực. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã bị đuổi kịp. Ngã rầm xuống đất, cô ấy bị rất nhiều chó liếm.
“Ài dà...”
Tôi đã cố tránh cho cô ấy tiếp xúc với chó, nhưng không ngờ lại ra nông nỗi này...
Những người chủ ảo của lũ chó xin lỗi rối rít, nắm lại dây xích, còn lũ chó thì hài lòng bỏ đi.
Chỉ còn lại Mana rách tả tơi.
“Huhuuhuhuhuuhu...”
Tiếng khóc nghe thật não lòng.
“Thôi thì... coi như là bị chó cắn vậy...”
“Em đâu có bị cắn, nhưng mà bị liếm đó chứ!”
Hồi nhỏ cô ấy từng bị chó cắn một lần thì phải. Chắc là do ám ảnh.
“Thôi nào, đứng lên được không?”
“V, vâng... xin lỗi...”
Tôi nắm tay, định kéo cô ấy đứng dậy, nhưng chân Mana chẳng còn chút sức lực nào. Cô ấy lập tức quỳ gối.
“...Em bị mất hết sức lực rồi.”
Tôi cõng Mana trên lưng, hướng về phía cổng ra của vườn thú.
“Ehehe. Em xin lỗi.”
“Vừa xin lỗi mà sao em lại vui ra mặt vậy.”
“Lâu lắm rồi em mới được se-senpai cõng. Em có nặng không ạ?”
“Nặng.”
Tôi là loại người thích ở trong nhà mà. Dù có cõng một bao gạo mười cân thì tôi cũng sẽ nói nặng.
“Chết rồi... Em vẫn luôn giữ cân nặng 45kg mà...”
Dù không cố tình nhưng tôi lại biết được cân nặng của cô ấy, nhưng như vậy thì có quá nhẹ không nhỉ.
“Mana cao khoảng một mét rưỡi phải không?”
“Vâng ạ. Số đo trong lần khám sức khỏe cũng là vậy.”
“Vậy thì hơi gầy đấy. Theo tính toán thì chỉ số BMI của em là 20 rồi.”
BMI là phép tính biểu thị mức độ béo phì dựa trên chiều cao và cân nặng. Chỉ số 22 được coi là tối ưu.
“Nữ chính trong eroge thì nếu BMI dưới 20 là không được ạ.”
“Em là người thật mà. Đừng cố quá sức.”
Eo cũng chắc chắn dưới 60 nữa.
“...Em làm vì tôi thì còn được, nhưng hãy giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Không sao đâu ạ. Em cũng chẳng thấy khổ sở gì cả.”
“Nếu thế thì tốt...”
Nếu vì muốn trở thành nữ chính eroge mà đổ bệnh, tôi chẳng biết phải xin lỗi cha mẹ em ấy thế nào nữa.
Tôi có cảm giác là dù có quỳ gối thế nào đi nữa cũng không được tha thứ...
“Thế nhưng, quần áo cũng hơi rách nát rồi. Tôi xin lỗi nhé. Dù em ghét chó vậy mà.”
“Không ạ. Không phải lỗi của se-senpai đâu. Em cũng có thể từ chối mà... Là do em chủ quan thôi.”
“Tôi vẫn nghĩ là lỗi của mình mà.”
“Se-senpai không cần cảm thấy có trách nhiệm đâu. Chính em mới là người... đã làm điều tệ bạc với se-senpai mà.”
Nghe giọng điệu của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang nói về chuyện quá khứ.
“Tôi cũng thế mà. Tôi đã không tin em, và đó là do tôi hiểu lầm.”
“Không, cuối cùng vẫn là lỗi của em vì đã nhầm thời gian. Em đã làm điều không nên làm vào thời điểm không nên làm nhất. Dù lý do là gì đi nữa, em cũng thật tệ bạc...”
Chắc cô ấy đã luôn giày vò bản thân...
Trong khi đó tôi lại thản nhiên sống mà không hề quay đầu nhìn lại chuyện đó, cứ thế trốn tránh thực tại.
“À, se-senpai. Chuyện bữa tối thì...”
“Trước đó thì là quần áo của em đã.”
“Vâng. Có một chỗ được cả đôi đường nên se-senpai có thể đến đó được không ạ? Ngay gần đây thôi.”
Tôi làm theo chỉ dẫn của Mana, chọn con đường vắng vẻ người qua lại và đi đến địa điểm được chỉ định.
Tại một quán cà phê, tôi ngồi đối diện với Mana trong bộ đồng phục hầu gái.
Phong cách chính thống đen trắng. Đó là một bộ váy hầu gái dài, với tạp dề dài và cài tóc đầy đủ, chứa đựng sự cân bằng hoàn hảo giữa hai thuộc tính tưởng chừng như đối lập: đáng yêu và đoan trang.
“...Sao tôi lại ở quán cà phê hầu gái thế này?”
Cái này thì tôi không hiểu. Đây là quán mà trước đây tôi từng hẹn gặp cựu chủ tịch hội học sinh.
“Em đã nói rồi mà. Đây là quán mà em đang làm thêm đó.”
“Đúng là tôi có nghe, em làm thêm ở quán cà phê hầu gái.”
“Ở đây cũng có sẵn đồ dự phòng mà.”
“Đồ hầu gái thì không thể gọi là đồ dự phòng được đâu.”
“Đây chỉ đơn giản là em muốn se-senpai thấy em mặc đồ hầu gái thôi. Chúng ta cùng đi ra ngoài nhé?”
“Thôi tôi xin kiếu...”
Trước hết, nếu không phải ở Akihabara thì mấy cô hầu gái sẽ rất nổi bật.
Thậm chí ở Akihabara, tôi cảm thấy số lượng hầu gái cũng đang dần giảm đi. Mà vốn dĩ tôi đang muốn thoát khỏi eroge, nhìn lại thực tại, thì lại gặp hầu gái, liệu có ổn không? Không, nói hầu gái đồng nghĩa với eroge cũng là một điều cực kỳ thất lễ, nhưng đối với những người chơi eroge thì khó tránh khỏi việc nhìn bằng con mắt đó.
Cái sự dâm dục toát ra từ bộ váy hầu gái này, tôi cảm thấy tội lỗi quá đỗi...
“Dù là quán cà phê nhưng mì Ý ở đây ngon lắm đó.”
“Mì Ý thì trưa hôm qua tôi đã ăn rồi.”
“Vậy thì cơm cuộn trứng thì sao ạ? Em sẽ tự tay làm thật ngon cho se-senpai thưởng thức!”
“Đây không phải là buổi hẹn hò sao?”
Vẫn còn trong thời gian hẹn hò mà.
“Chính vì là hẹn hò nên mới vậy chứ. Em muốn se-senpai được ăn những món ngon mà.”
Món trứng tráng cô ấy làm trước đây rất ngon.
Tôi cũng tò mò không biết cơm cuộn trứng sẽ như thế nào...
“Vậy thì vậy đi. Tuy làm em phải vất vả nhưng cũng làm ơn ăn cùng tôi nữa nhé, Mana.”
“Dĩ nhiên rồi ạ. Vậy em đi làm cơm cuộn trứng đây!”
Mana đứng dậy khỏi ghế và đi vào bếp. Dù không phải ca làm của cô ấy, nhưng chẳng ai nói gì cả. Thậm chí còn có người nói "Cố lên nhé~". Có vẻ cô ấy được mọi người yêu quý.
Uống cà phê sữa nhỏ giọt một lúc, hai suất cơm cuộn trứng được mang ra.
Trên bát cơm là một lớp trứng tráng mềm mịn, trông như sắp đổ sụp bất cứ lúc nào.
“Đây ạ! Là ‘Cơm cuộn trứng đặc biệt của bé Mana’ chỉ có khi nào em có mặt thôi đó!”
“Ờ, ừm...”
“Là do cô chủ quán đặt tên đó ạ.”
Chắc vậy rồi. Mana sẽ không tự xưng là "bé" đâu...
“Mà này, một người hầu gái có muốn có dịch vụ rưới sốt cà chua không ạ?”
“Không cần đâu. Mà món cơm cuộn trứng này có cần sốt cà chua không vậy?”
“Không ạ. Lớp trứng đã được nêm nếm rồi.”
Tôi đâm dao vào lớp trứng mềm mịn được đặt trước mặt.
Dù đã qua một khoảng thời gian kha khá, nhưng không hiểu sao nó vẫn giữ được độ mềm mịn như vậy. Tôi nghĩ rằng hầu hết các món cơm cuộn trứng nếu không nhanh tay đâm dao vào thì sẽ không thể tách đẹp được đâu.
Khi tôi cắt dọc, lớp lòng đỏ trứng lòng đào như súp lỏng chảy ra từ bên trong. Hơi nước ấm nhẹ bay lên, làm mũi tôi ngứa ngáy.
Trước đây tôi từng ăn trứng tráng vào bữa sáng, nhưng lần này cảm giác ngon hơn hẳn.
“...Món này thôi cũng có thể bán lấy tiền được rồi nhỉ?”
“À, xin lỗi ạ. Quán cà phê này không miễn phí đâu ạ.”
Bỏ qua câu nói ngây thơ của Mana, món này nhìn thật sự ngon đến mức có thể bán riêng lấy tiền.
Không, tôi thấy lạ là tại sao một món ngon đến thế này lại xuất hiện trong một quán cà phê bình thường.
“Xin mời.”
Và rồi, lúc nhận ra thì —
“Cám ơn vì bữa ăn — Hả!?”
Không biết từ lúc nào tôi đã ăn sạch sành sanh. Tôi đâu phải nhân vật truyện tranh nấu ăn mà lại mất ý thức đến thế chứ...!
“Đã xong rồi ạ. Biểu cảm lúc ăn của se-senpai rất tuyệt vời đó.”
Mana tủm tỉm cười rất vui.
“Nhìn mặt tôi thì có gì vui đâu chứ.”
“Vì những kỷ niệm với se-senpai trước đây còn thiếu sót, giờ đây bộ nhớ trong não em đang được lấp đầy dần đó ạ.”
Trước lời nói đường đột mà đáng xấu hổ đó, tôi chẳng thể nói được gì.
Rời khỏi quán cà phê, đúng lúc đã qua 7 giờ tối.
“Thế là xong rồi nhỉ. Hơi buồn một chút.”
Bên cạnh tôi là Mana đã thay đồ từ bộ hầu gái. Trang phục thường ngày của cô ấy cũng thật mới mẻ.
“Hai ngày thật là cuồng nhiệt nhỉ.”
“Se-senpai vất vả rồi ạ. Anh thấy thế nào?”
“Ừm...”
Hai ngày này, tuy có mệt nhưng...
“Vui lắm.”
Bất ngờ là nó thú vị hơn tôi nghĩ.
Dĩ nhiên, có lẽ nhờ đối phương là người tốt cũng là một phần lớn, nhưng dù vậy tôi vẫn muốn trải nghiệm thêm nhiều điều khác nữa.
“Vậy thì tốt quá rồi ạ.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng sao ạ?”
Thực tại mà tôi từng xem thường, quả thật thú vị và tràn đầy khả năng hơn những gì tôi nghĩ.
Chắc chắn ở đây (thực tại) còn rất nhiều điều thú vị khác.
Tôi không thể không thừa nhận điều đó.
Dù có nói cứng thế nào đi nữa, điều này thì chẳng thể làm gì được. Chính bản thân tôi đã nghĩ vậy.
—Thế nhưng.
“Dù sao thì eroge cũng thú vị. Cái trải nghiệm không thể diễn tả bằng lời đó chẳng thứ gì sánh được.”
Dù chỉ đơn thuần là nhấp chuột để tiến triển, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa vô số khả năng không tồn tại trong thực tế.
Kinh ngạc, cảm động, rơi lệ — ta có thể sống lại rất nhiều cuộc đời khác nhau.
Còn sở thích nào vui hơn thế nữa chứ.
“Đúng là se-senpai!”
Với câu trả lời mà bình thường người khác sẽ phát chán, Mana vẫn nhiệt tình ủng hộ. Đúng là một hậu bối tốt.
Vậy thì làm gì đây?
“Giờ tôi sẽ đi mua eroge.”
Giờ tôi cảm thấy có lẽ mình có thể chơi một cách vui vẻ.
“Em đi cùng!”
“...Sao lại thế?”
Không biết có phải là tôi đang vi phạm quy tắc mà Yuuka đã đặt ra khi ở cùng nhau nhiều hơn không nữa.
“Anh thử chơi các tựa game mà em giới thiệu đi. Hoặc là chúng ta cùng chơi game mới đi. Em nghĩ rằng vừa chơi vừa tranh luận cùng mọi người chắc chắn sẽ rất vui đó.”
Tôi không nghĩ nó sẽ giống như chơi game đối kháng đâu...
“Dù sao thì, hai đứa mình chơi riêng cũng không hay đâu.”
“Thế thì ít nhất chúng ta cùng đi đi mà~”
Cô ấy vẫn nắm chặt tay áo tôi. ...Chắc tôi yếu lòng quá rồi.
“Chỉ đi cùng thôi đấy.”
“Vâng ạ!”
Chúng tôi đi thẳng đến cửa hàng eroge. Chui qua tấm màn che của khu vực 18+.
Thế nhưng, Mana lại rất bình thản. Tôi cứ nghĩ vì cô ấy thường mua game online nên sẽ không quen với những nơi như thế này.
Và khi chúng tôi đến khu vực game mới thì...
“Ối!”
Một cô gái quen thuộc — Kotoko đang ở đó.
“Ơ? Sao lại ở đây—?”
Mana ngạc nhiên nhìn. Thật hiếm khi gặp người quen ở một nơi như thế này.
Dù còn nhiều cửa hàng bán eroge khác, nhưng đây có thể coi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
...Trước đây cũng từng có chuyện như thế này.
“N, sao hai đứa vẫn còn đi cùng nhau thế?”
Kotoko không đề cập đến việc mình cũng ở đây, mà hơi khó chịu cằn nhằn.
“Đây là thời gian bù giờ thôi. Với lại giờ tôi cảm thấy mình có thể chơi eroge rồi.”
“Thế là cậu đến mua eroge mới à?”
Ngay lúc đó, Mana chợt nảy ra ý, vỗ tay cái bốp.
“À, nếu không muốn chơi riêng hai người, vậy Ayame-senpai chơi cùng ba người thì sao ạ?”
“Hửm? Chuyện gì thế?”
Mana giải thích cả chuyện tại sao lại thành ra thế này, và cả chuyện cô ấy muốn chơi cùng.
Mana nhìn Kotoko với ánh mắt đầy mong đợi.
“Nếu chơi cùng nhau, em nghĩ mọi người có thể vừa chơi vừa tranh luận nhiều điều sẽ rất thú vị, giống như xem video bình luận game vậy.”
“Về phần tôi, bị người khác nhìn lúc chơi thì hơi ngại.”
“Chơi cùng mọi người thì không đáng sợ đâu ạ!”
Mấy cô gái vừa rồi cứ "chơi chơi" nhiều quá, dễ bị hiểu lầm mất...
“Tôi chưa thử bao giờ, nhưng thử cũng được... Thế còn Seiichi?”
“Thử những gì chưa từng làm thì bây giờ cũng hợp lý đấy.”
Có thể sẽ hiểu ra nhiều điều. Nếu chơi thử dù có thất bại cũng chẳng sao thì cũng tốt thôi.
Dù sao thì, tôi không cảm thấy có gì là suy đồi.
“Vậy thì được. Tôi cũng từng nói là nếu có chơi eroge cùng thì cứ gọi tôi mà.”
“Vậy thì, mua game mà Mana giới thiệu đi.”
“Nói thế chứ em cũng chưa mua nữa. Nhưng mà, nhà phát hành này thì chắc chắn sẽ hay. Vì có nhiều đoạn văn như thể đang chờ người khác bình luận nên rất phù hợp cho nhiều người chơi!”
Tôi chưa từng nghe nói có game phiêu lưu dành cho nhiều người chơi bao giờ.
Hôm nay cứ làm theo lời Mana nói vậy.
Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy háo hức với một thể loại chưa từng chơi như vậy, tôi cầm lấy hộp đĩa game.
Đúng rồi.
Quả nhiên, với tôi, chỉ có eroge mà thôi!