Chuuko demo Koi ga Shitai!

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 13 - 第四章

**Chắc Chắn Sẽ Đưa Ra Kết Luận**

“He he... Em... Có vẻ như em thật sự mang thai rồi...”

Trong màn đêm u tối, chỉ có ánh đèn đường hắt lên bóng dáng Mana. Nụ cười nở trên môi cô, dường như trái ngược với lời nói nhưng lại chất chứa niềm vui sướng. Không, vốn dĩ tin mang thai là chuyện mừng, nhưng giờ đây tôi lại chẳng thốt nên lời.

“Mang thai... là con của tôi sao?”

“Vâng.”

“Tức là, chúng ta đã làm chuyện đó vào đêm hôm đó à?”

“...Dù em cũng không nhớ gì, nhưng em nghĩ là vậy.”

Đầu óc tôi choáng váng.

“Thật sao?”

“...Bố mẹ dặn em đi khám cho chắc chắn...”

Cái hình ảnh phòng khám phụ sản kia, không phải chỉ thoáng qua đường mà là cô ấy đã thật sự bước vào đó.

Không thể biện minh rằng không phải con tôi... bởi vì ngoài tôi ra, chẳng còn ai có thể khiến Mana mang thai cả.

“Chúng ta phải làm sao đây...?”

“Làm, làm sao chứ...”

Mana nuốt khan một tiếng, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, như đã hạ quyết tâm.

“Là sinh hay bỏ, ạ.”

Một lựa chọn tàn nhẫn đến mức khiến tôi cảm thấy như đang đùa giỡn với sinh mệnh.

Lẽ ra, có những trường hợp mang thai vẫn phải phá thai. Có khi vì lý do kinh tế mà mang thai ngoài ý muốn, dẫn đến việc phải phá. Ngay cả trong game người lớn (eroge) tôi cũng từng thấy những dữ liệu như vậy. Tỉ lệ phá thai ở tuổi vị thành niên là 80 đến 90 phần trăm, và trên toàn bộ cũng vượt quá một phần mười. Giờ thì tôi không biết thế nào.

“.........”

Không có câu trả lời. Để có thể đưa ra quyết định ngay lập tức về việc phải làm gì, tôi quá non nớt kinh nghiệm.

“...Quả nhiên, anh không vui đúng không?”

Mana buồn bã nói.

Nếu là một cặp đôi yêu nhau mà mang thai, đó hẳn là điều đáng mừng. Nhưng với tôi lúc này, mọi thứ đều quá đỗi xa lạ, chỉ biết kinh ngạc. Tự mình gây ra, rồi lại nói nghe thật vô lý.

“À, anh xin lỗi... Không phải ý đó... không, đó chỉ là biện minh.”

Đơn giản là tôi vẫn chưa thể tin vào sự thật này. Bản thân tôi và cả những người xung quanh đều nghĩ rằng khả năng chúng tôi quan hệ vào đêm đó là cực kỳ thấp. Phải chăng tôi đã quá lạc quan? Nghe được những lời không ngờ tới như vậy, tôi không thể nào theo kịp.

“Không sao đâu ạ. Em biết đây là chuyện như vậy mà...”

“.........”

“Nhưng em muốn sinh con. Là con của... Senpai mà.”

Mana nở nụ cười, vẻ mặt vui sướng. Nụ cười ấy lại toát lên vẻ kỳ lạ, quyến rũ đến mê hoặc.

“Tôi... đã hủy hoại tương lai của em rồi sao?”

“Đừng nói là hủy hoại chứ ạ. Đây là ước mơ em ấp ủ bấy lâu, kể từ khi em ngưỡng mộ Senpai. Chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy.”

[Ảnh]

Nước mắt của Mana dừng lại ở đó.

“Em luôn muốn được ở bên Senpai. Em đã từng tưởng tượng, nếu có thể sinh con, nếu có thể trở thành gia đình, thì hạnh phúc đến nhường nào. Từ nhỏ em đã luôn mơ mộng về một mái nhà, nơi em và Senpai cùng sống với những đứa con...”

Tôi nghĩ giấc mơ đó có vẻ quá xa vời để gọi là mộng tưởng, nhưng Mana vẫn tiếp tục mà không nhận ra sự bối rối của tôi.

“Khi lên cấp ba, em gặp lại Senpai, được anh tha thứ chuyện ngày xưa, và giấc mơ ấy bỗng trở nên thật hơn. Dù em không nghĩ sẽ mang thai theo cách này, nhưng em hoàn toàn không hối hận. Nếu Senpai đồng ý, em sẽ sinh con. Dù nguy hiểm đến mức nào. Em thật sự không muốn phá thai đâu ạ... Đó là sợi dây liên kết vững chắc giữa em và Senpai. Em không muốn buông bỏ nó.”

Và rồi, Mana lại cúi đầu, đôi mắt đượm buồn. Lệ lại bắt đầu ứa ra từ khóe mắt cô. Lần này, không phải nước mắt hạnh phúc, mà dường như là nước mắt của sự đau khổ.

Nhưng, vì sao không biết.

Tôi lại thấy những giọt lệ ấy “đáng sợ” một cách lạ lùng. Tôi cảm thấy một sự khó chịu, một điều gì đó vướng mắc trong lời nói ấy.

Dù không nhận ra, tôi có cảm giác ớn lạnh bò dọc sống lưng.

“Em giao quyết định cho Senpai. Vì vậy, hãy đưa ra lựa chọn của mình. Làm ơn... càng sớm càng tốt ạ.”

Nói rồi, Mana vừa quay lưng đi, vừa để nước mắt lăn dài.

“Trước đó, em sẽ không nói với bố mẹ. Senpai cũng... em nghĩ anh không nên nói thì hơn.”

Đáp lại lời cô, tôi không thể đưa ra lời đề nghị đưa về nhà, hay những lời an ủi khéo léo, thậm chí còn không thể cất lên tiếng nói.

Trong phòng, tôi tựa lưng vào giường, nhìn lên trần nhà.

Đầu óc tôi hỗn loạn.

Không thể suy nghĩ được gì.

Theo lẽ thường, tôi nên làm ngơ lời Mana nói mà đi hỏi ý kiến cha mẹ.

Nhưng tôi đã không thể làm được.

Không phải tôi không dám bị đánh một trận.

Chỉ là, đáng khốn nạn thay, tôi vẫn chưa cảm nhận được sự thật ấy.

Thậm chí, tôi còn nghi ngờ không biết đó có phải là sự thật hay không.

Vì tôi không thể tin Mana lại nói dối.

Với sự nghi ngờ ấy, tôi lại càng tự ghét bỏ bản thân.

Thật sự, vụ án say rượu lần đó đã gây ra quá nhiều chuyện.

“Lựa chọn, à.”

Nếu phá thai, càng sớm thì gánh nặng cho cơ thể mẹ càng ít.

Càng chậm trễ, thì hình hài sinh linh ấy càng rõ ràng.

“...Tôi phải làm sao đây?”

Nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời.

Mà làm sao ra được cơ chứ.

Tôi chưa từng trải qua những kinh nghiệm đáng để tham khảo.

Trong các game eroge, mang thai đa phần là chuyện vui, nói đúng hơn là đi thẳng đến kết thúc.

Chuyện kể sau khi mang thai thì không nhiều, mà tôi cũng gần như chưa từng chơi những loại eroge đó.

Trong mấy game eroge kiểu huấn luyện quỷ súc thì cũng có, nhưng những cái đó không thể tham khảo được.

Dù biết là không có câu trả lời, tôi vẫn không thể không trăn trở.

Như để cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tiếng chuông điện thoại vang lên.

...Ai vậy? Trên màn hình hiển thị một số lạ.

Tôi tưởng là điện thoại phá rối, nhưng thời điểm này lại quá trùng hợp. Nếu là lừa đảo thì tắt máy ngay cũng được.

“...Ai vậy?”

Tôi nhấn nút nghe máy, không xưng tên mà hỏi. Thế rồi, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ.

“Yo. Vui vì mày bắt máy đấy.”

Nếu nói là bất ngờ thì đúng là bất ngờ, mà nói là như dự đoán thì cũng đúng là như dự đoán...

“Kyoya à.”

“Ồ, mày nhận ra giọng tao à?”

“Cũng vì chuyện đó, nhưng Akko từng nói sẽ đến chào hỏi một lúc nữa mà.”

Tôi nhớ lại lời Akko nói ở đền thờ.

“Cái đó, đúng hơn là Kyoya có việc cần gặp cậu chứ không phải tôi đâu nhé.”

Đó là chuyện khi tôi vẫn còn đang bị phạt ở đền.

“Vậy thì đỡ tốn lời. Ra đây đi. Lâu rồi nói chuyện chút nào.”

“Không đời nào. Mày quên quan hệ giữa tao với mày là gì rồi sao? Bị mày đánh lén thì chết.”

“Tao đang hành động để khuất phục mày về mặt tinh thần. Nếu dùng cách đánh lén để khuất phục về thể xác thì đó là thất bại rồi. Tao cũng đi một mình thôi. Đối với tao, mày có mang bao nhiêu người theo cũng được. Hay là, tao đến nhà mày nói chuyện cũng được đấy.”

...Hắn ta không hề che giấu ý đồ thật sự.

Khi đã nói đến mức này, tôi có cảm giác hắn ta sẽ không làm hại tôi về mặt vật lý. Mục đích của hắn không phải là khiến tôi tàn phế về thể xác. Nếu là mục đích đó, tôi đã bị đánh từ lâu rồi.

“...Được rồi. Tôi phải đến đâu?”

“Đến đâu nhỉ. Quán thức ăn nhanh cũng được nhỉ. Mùa này buổi tối vẫn còn lạnh, tao cũng không muốn bị cảm cúm đâu.”

Lại còn tỏ vẻ quan tâm lạ lùng nữa chứ.

Nếu không có vấn đề về tính cách thì hắn ta đúng là một siêu nhân hoàn hảo.

Và sau một lúc suy nghĩ, hắn ta nói ra tên quán.

“...Được rồi. Tôi sẽ đến đó.”

“Tao sẽ đến trước nên sẽ đợi trong quán nhé. Mày muốn gọi gì không?”

“Cà phê sữa nóng cũng được.”

“Ok. Vậy tao đợi đấy nhé.”

Nói rồi, hắn ta cúp máy.

Cứ như đang nói chuyện với một người bạn cũ vậy.

Những chuyện hắn ta đã gây ra trước đây, dường như hắn ta chẳng hề nhớ tới.

Đối với hắn, đó có lẽ chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống thường ngày.

“Mày có vẻ như muốn thể hiện sự tự tin của mình sao?”

Nhờ cuộc gọi của hắn, chuỗi sự kiện xảy ra gần đây bỗng nhanh chóng kết nối với nhau. Nhiều điểm rời rạc giờ đã liên kết, dần hoàn thiện bức tranh toàn cảnh. Tôi đã lờ mờ nắm bắt được toàn bộ sự việc lần này.

Dù vậy, vấn đề cũng chẳng vì thế mà được giải quyết. Đây chính là điểm đáng sợ trong vụ việc này.

Nhưng mà, tôi biết việc của hắn là gì rồi. Chẳng có gì phải sợ cả.

Tôi khoác áo khoác, rồi rời khỏi nhà.

Thời điểm mà nếu bị giáo viên bắt gặp thì chắc chắn sẽ bị đưa về trường.

Tôi đang ở một quán thức ăn nhanh khá gần nơi tôi làm thêm.

Tôi báo với nhân viên rằng mình có hẹn, rồi từ tầng một chỉ có quầy gọi món, tôi đi lên tầng hai có khu vực ăn uống.

Lướt mắt quanh khu vực ăn uống, tôi thấy lác đác vài người, đủ mọi lứa tuổi, giới tính. Kyoya đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra con đường lớn, một mình.

Xung quanh cũng không có tên bảo kê nào trông hung tợn.

Không nên chủ quan, nhưng có vẻ có thể yên tâm. Dù sao tôi cũng đã để lại lời nhắn, nếu có chuyện gì không về được thì chắc chắn họ sẽ tìm tôi ngay.

Hắn ta cũng nhận ra tôi, nở một nụ cười rạng rỡ, rồi vẫy tay gọi tôi lại.

“Yo. Chào buổi tối, Seiichi. Lễ hội văn hóa vừa rồi nhỉ.”

“Chào.”

Tôi đến gần, chào hỏi rồi ngồi đối diện. Trên bàn có hai ly đồ uống.

“Đây là của mày này.”

Khi tôi nhận lấy và định trả tiền, hắn ta nói:

“Tao gọi mày ra mà, cứ để tao đãi đi. Có đáng bao nhiêu đâu.”

Tôi không muốn mắc nợ hắn lắm, nhưng xem ra hắn sẽ không chịu nhận tiền.

Cứ nói chuyện như thế này, hắn ta trông như một người bạn bình thường.

Dù trong lòng ôm một bóng tối lớn, nhưng có thể bình thản cư xử như vậy chính là vũ khí của hắn.

“Vậy có chuyện gì?”

“Đừng vội thế chứ. Nào, cạn ly.”

“Cạn ly vì cái gì?”

“Vì chúng ta lâu rồi mới gặp lại chăng.”

Thật là đáng ngờ quá. Chúng tôi cũng chẳng phải loại bạn bè cũ để ôn lại chuyện xưa.

Với tôi, thì tôi thà không gặp hắn còn hơn.

Tốt nhất là mau vào thẳng vấn đề đi. Tôi còn cả núi chuyện phải nghĩ đây.

“Vậy. Toàn bộ diễn biến gần đây, đều là do mày giật dây đúng không?”

“Hửm? Chuyện gì cơ?”

Kyoya nhìn tôi cười khẩy. Hắn ta còn chẳng thèm che giấu nữa.

Vâng, trùm cuối đã lộ diện!

“Chuyện mày khiến bọn tao bị đình chỉ học đó. Nói đúng hơn, là chuyện mày đã tạo ra nguyên nhân đó.”

“À. Chuyện gì vậy nhỉ.”

“Hay nói đúng hơn, mày gọi tao ra đây để thú tội phải không?”

“Tại sao mày lại nghĩ vậy?”

“Nếu không phải, mày sẽ không gọi tao ra theo cách này. Nếu mày không phải thủ phạm, mày chỉ cần ngồi cười nhạo cái cảnh tao bị đình chỉ học rồi khổ sở là được rồi. Mày đã thực hiện một tội ác hoàn hảo, rồi vì quá thành công nên lại muốn khoe khoang. Sai sao?”

Nghe vậy, Kyoya chớp mắt, rồi bật cười.

“Seiichi vẫn giỏi như vậy. Có vẻ như mày đã nhìn thấu tao rồi.”

“Bị mày hãm hại đến nước này thì mày giỏi hơn đấy.”

“À, đúng là vậy. Tao lại thấy hạ bệ người khác là tuyệt vời nhất.”

“...Vậy mày đã lôi Mana vào cuộc sao?”

“Con nhỏ đó chỉ đơn thuần nghe theo lời tao nói thôi.”

Hắn ta nói trôi chảy hơn rồi đó.

“Ban đầu, con nhỏ đó bỗng dưng gây sự ngay trước khi chúng ta tốt nghiệp tiểu học. Từ đó tao biết được mối quan hệ giữa mày và nó.”

Là chuyện Mana đã gọi tôi ra ngay trước khi tốt nghiệp tiểu học à.

Chắc là trước khi cô ấy gọi tôi ra. Mà thôi, cái nào cũng được.

“Vậy là, Mana đã biết chuyện bức thư tình đó không phải là do Eve mà là do hai đứa mày giật dây sao?”

“Đó là lỗi của Akko. Con bé cứ bô bô kể cho người quen. Rồi bị con nhỏ đó tình cờ nghe được. Nói đúng hơn, Eve cũng là đồng phạm.”

Cho đến khi biết sự thật, tôi cứ đinh ninh là lỗi của Eve.

“Dù sao thì, Yuuki cũng chẳng thèm nghe lời bọn tao. Chỉ toàn nói một chiều thôi.”

Cứ như hiện rõ mồn một trước mắt vậy.

Mana đã làm một chuyện khá nguy hiểm đấy...

“À, và chuyện đó lẽ ra là kết thúc... nhưng mà. Thật ra, tao đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại con nhỏ đó nữa.”

“Tức là mọi chuyện đã thay đổi?”

“Đúng là như vậy. Khi tao biết con nhỏ đó đuổi theo mày, vào cùng trường, tao đã nghĩ ra một trò đùa nhỏ.”

“Trò đùa sao?”

“Con nhỏ đó cũng giống Akko, là loại người chung thủy với một người con trai. Hơn nữa, dù chưa từng gặp mặt người mình thầm yêu, nó vẫn cứ nuôi dưỡng tình cảm, cuối cùng lại vào cùng trường... Dù nghĩ thế nào cũng thấy bất thường phải không?”

Trong truyện, việc nữ chính đuổi theo nam chính và vào cùng trường là một mô-típ khá phổ biến, đúng là vậy.

Nhưng thật ra, trường học không phải là thứ để lựa chọn theo cách đó.

Người ta thường chọn trường phù hợp với sở thích, với học lực của mình, sau khi đã hỏi ý kiến giáo viên cẩn thận, rồi mới đăng ký thi tuyển.

Việc chọn trường chỉ vì người mình thích thì thật sự là quá mức. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không phải là người yêu của cô ấy.

Mục đích nhập học của cô ấy là để được tôi tha thứ.

Trước giờ tôi vẫn nhắm mắt bỏ qua, nhưng quả thật, đúng là bất thường.

Hơn nữa, Mana còn có thành tích tốt đến mức có thể dễ dàng vào bất kỳ trường nào khác.

“Nghe nói con bé đó đỗ vào trường mình với điểm tuyệt đối tất cả các môn. Ít nhất thì nó cũng là đại diện tân sinh viên, nên chắc chắn là thủ khoa rồi.”

“Tại sao con bé đó không vào Kuro Ryo?”

Matoba và Mikamoto cũng từng nói như vậy.

Lúc đó tôi chấp nhận lý do về văn hóa trường học hay gì đó, nhưng giữa Kuro Ryo và trường chúng tôi có một bức tường vô hình về điểm chuẩn. Nếu trường giới thiệu thi tuyển, họ chắc chắn sẽ đề xuất Kuro Ryo.

Mana hẳn đã thuyết phục họ.

“Thật ra, Seiichi. Tao không định khiến mày bị đình chỉ học. Mục tiêu của tao là đưa mày và tao vào cùng một vị thế.”

Kyoya nở nụ cười ngạo nghễ.

“Để Yuuki ra tay, tao đã khuyên nó tấn công mày. Bảo nó tạo ra chuyện đã rồi. Con nhỏ đó có vẻ đã trăn trở, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời tao.”

“Vậy là, rượu đó là do mày cung cấp sao?”

“...Tao chỉ nhờ người quen kiếm được lon nước ngọt trông không giống rượu, rồi đưa cho nó thôi.”

Cách nói chuyện này có vẻ ẩn ý gì đó.

Cứ như không chỉ có vậy...

Thôi, giờ chưa nghĩ đến.

“Đây chẳng phải là xúi giục phạm tội trắng trợn sao?”

“Nhưng thực tế là mày đã ôm nó.”

“.........”

“Và con nhỏ đó còn mang thai nữa. Nhưng mày say đến mức không nhớ gì cả. Cứ như là mày không hề cảm nhận được gì.”

“Sao mày biết cả chuyện đó?”

“Ảnh chụp nó vào phòng khám phụ sản là do đồng bọn của tao chụp đấy.”

Thật là, hắn ta cứ thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện. Chẳng lẽ hắn không nghĩ tôi có thể đang ghi âm sao?

“Dù có bị nói là mang thai, chắc mày cũng khó tin nhỉ.”

“Đương nhiên rồi. Lúc đó tôi hoàn toàn mất ý thức mà.”

“Thế thì, nếu đã làm chuyện đó thật rồi thì có khi lại dễ chịu hơn đấy? Nếu cứ trăn trở là đã làm hay chưa, thì chi bằng cứ làm thẳng thừng cho rồi, khỏi phải bận tâm.”

“Kẻ suốt ngày động dục như mày đừng có nói.”

“Suốt ngày động dục, mày nói nghe khó chịu thật đấy.”

“Tao biết mày ít nhất đã làm một cô gái phải khóc đấy.”

Cựu chủ tịch hội học sinh, Yaotani Airi.

Cũng là nguyên nhân khiến cô ấy ghét đàn ông.

“À, về Airi à. Ừm, nó là một cô gái tốt đấy. Dù hơi kiểm soát quá.”

“Mày nói nghe lưu loát nhỉ. Với tôi, chỉ cần nộp đoạn ghi âm này cho trường là mọi nghi ngờ đều sẽ được giải tỏa đó?”

“Tùy mày thôi. Nếu muốn thì cứ nộp cho cảnh sát hay ủy ban giáo dục đi.”

Kyoya vừa uống cà phê, vừa điềm nhiên nói như khoe khoang.

Hắn ta nói thật sao, cái tên này...

“Mày nghĩ tao tiết lộ bí mật mà không có mục đích à? Khoảnh khắc con nhỏ đó báo tin mang thai cho mày, tao đã đạt được mục đích rồi.”

“Mục đích sao...? Chuyện hạ bệ tôi bằng cách đình chỉ học hay gì đó à?”

“Đó chỉ là kết quả mà thôi. Tao đã nói rồi mà. Mục đích của tao là đưa mày và tao vào cùng một vị thế.”

Cùng một vị thế... à.

Ra là vậy. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra những điểm chưa thông suốt.

“Seiichi. Trong lễ hội văn hóa, mày đã nói với tao đúng không? Đừng có đánh đồng tao với mày, đúng không?”

À, tôi đã nói.

“Thấy thế nào? Cái cảm giác có một cô gái si mê mình, rồi bất chấp mọi thứ xung quanh để vây hãm mình?”

“.........”

“Con nhỏ đó đã gây ra rất nhiều rắc rối phải không? Việc mày bị đình chỉ, Ayame bị đình chỉ... và dù sao thì mày cũng bị trường gắn mác đã uống rượu. Thế nhưng, trong lòng con nhỏ đó, mọi thứ đều được biện minh. Tất cả đều là để thu hút sự chú ý của mày mà thôi.”

Tôi nhớ lại cuộc đối thoại trong lễ hội văn hóa.

“Giữa bọn tao chỉ có một khác biệt duy nhất thôi, Seiichi. Đó là người con gái yêu mày, đã vượt quá giới hạn hay vẫn còn trong chừng mực.”

Chắc chắn, mục đích của hắn ta là Kotoko.

Nhưng hắn ta không thể biến Kotoko thành Akko được. Cô ấy không phải là người gây rắc rối cho người khác nữa.

Nếu vậy, chỉ cần biến một người mới thành Akko... và Mana đã được chọn làm quân cờ.

Kế hoạch của hắn ta, là như vậy sao.

“Trong lễ hội văn hóa, nói một cách đơn giản, mày đã nói rằng phải chịu trách nhiệm về hành động của người yêu mình. Tao chỉ muốn xem mày làm thế nào thôi.”

“Dù vậy, mày vẫn có nghĩa vụ phải ngăn chặn nó. Nếu nó cứ mãi không dừng lại, thì phải nói với bố mẹ nó, hay cảnh sát, bất kể thủ đoạn nào. Ít nhất, chừng nào nó còn gây hại cho xung quanh, tao sẽ không thông cảm cho mày.”

Những lời tôi từng nói cũng thoáng qua trong đầu.

Hoàn toàn là lời lẽ đúng đắn. Tôi không thể không đồng ý với chính mình.

“À, là vậy đó. Tao rất mong chờ xem mày sẽ hành động thế nào, sẽ đưa ra kết luận ra sao. Tao sẽ học hỏi từ đó.”

Tôi chỉ muốn đấm hắn ta một trận.

Tôi muốn dùng bạo lực để đấm vỡ mặt hắn.

Không phải là có thể làm được hay không, mà chỉ đơn thuần là muốn giáng đòn bạo lực lên tên này.

Cảm giác ấy cứ lớn dần.

Tôi tự nhiên nắm chặt tay.

Thế nhưng—đột nhiên, hình ảnh Kotoko thoáng qua trong tâm trí tôi.

“Đừng dùng bạo lực.”

Tôi nhớ lại điều cô ấy vẫn luôn nói.

Không thể tự mình phá vỡ nguyên tắc trong khi bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót.

Hít thở sâu, tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Nếu đánh hắn ta, đó sẽ là điều hắn muốn.

Kyoya đang mong tôi cũng sa ngã đến mức như hắn.

Hành động theo ý hắn ta thật là khó chịu.

“Cảm ơn vì đã luyên thuyên nhiều như vậy. Tiếc rằng, tôi sẽ không mắc mưu của mày đâu.”

“Ồ?”

“Tôi sẽ đưa ra kết luận thật rõ ràng. Và sau đó, tôi sẽ buộc mày phải chịu trách nhiệm về những gì mày đã làm lần này.”

“Ối, đáng sợ quá. Để xem mày có làm được không nhé.”

“Tôi nói cho mày biết. Đừng có đánh đồng tôi với mày.”

“Ăn nói xấc láo là mày sẽ hối hận đấy, Seiichi. Mày tuyệt đối là cùng một loại người với tao.”

Nói đùa gì vậy chứ.

Hắn ta làm ra vẻ mặt kênh kiệu đó.

Tôi nhất định, sẽ khiến hắn phải hối hận.

◇ ◇ ◇

Sáng hôm sau.

“Không ngờ lại bị gọi ra từ sáng sớm như thế này.”

Tozaki nói, vừa ngáp. Vết bầm tím trên mặt do bị đánh vẫn chưa tan, trông thật đau đớn.

“Xin lỗi cậu. Và cả mọi người nữa.”

Ngoài Tozaki, còn có Kotoko, Yuuka, Eve... và cả Kiyomi nữa.

“Phải cảm ơn tôi đi nhé. Sáng sớm như thế này mà phải đi cùng tên anh trai ngốc này là lần đầu đấy.”

“Rồi rồi.”

Dù cái miệng vẫn sắc sảo như mọi khi, nhưng dù sao lúc này tôi cần người... đúng hơn là cần thêm đầu óc để suy nghĩ. Một mình tôi thì không làm gì được, tôi muốn kỳ vọng vào câu nói “ba người cùng nhau thì sáng hơn cả Trí tuệ Văn Thù.” Trong câu lạc bộ có tất cả thành viên trừ Mana.

“Hôm qua, mọi chuyện đã diễn biến lớn.”

“Về việc tin đồn lan rộng sao?”

Yuuka hỏi, có chút thắc mắc. Hôm qua đến giờ tin đồn vẫn chưa được làm rõ mà.

Nhưng điều tôi muốn nói không phải là vậy.

“Không, tin đồn đó chủ yếu là do đám vệ binh hôm qua gây ra. Vấn đề không nằm ở đó. Là chuỗi sự việc chúng ta bị đình chỉ học lần này.”

Tất cả đều trợn mắt. Rõ ràng là ngoài dự đoán của họ.

“...Việc Mana không có ở đây, tức là chuyện đó là sao?”

Kotoko có vẻ đã đoán ra.

Trong chuyện này, Mana là thủ phạm.

Vấn đề là—không, việc giải thích đó để sau cũng được.

“Ít nhất, Mana là bên gây ra chuyện.”

Khi tôi nói vậy, mọi người đều lộ vẻ mặt phức tạp. Dù chỉ là một thời gian ngắn, họ cũng từng là bạn bè vui chơi cùng nhau. Chắc hẳn sẽ có cảm giác khó chịu.

Việc bị Kyoya xúi giục là không thể chối cãi, nhưng cô ấy đã không từ thủ đoạn để thực hiện mục đích của mình, trở thành người thực hiện.

“Vậy nên, hôm qua tôi đã gặp Mana. Hơn nữa, tôi cũng đã gặp Kyoya. Tôi sẽ kể lại tất cả những gì mình đã biết được ở đó.”

Chuyện Mana nói mình đã mang thai.

Và chuyện Kyoya đã giật dây phía sau.

Mọi người đều lắng nghe một cách nghiêm túc, dù gương mặt lộ vẻ trang trọng.

“Mà, chuyện mang thai có phải là thật không?”

Kotoko hơi đỏ mặt hỏi.

“Tôi nghĩ là khá khó tin. Tuy nhiên... tôi không có bằng chứng vật chất nào đủ để phủ nhận hoàn toàn. Trong phòng đó cũng đâu có gắn camera giám sát.”

Chính vì thế, tôi nghĩ Kyoya đã tiết lộ mọi chuyện cho tôi vào đúng thời điểm này.

Hắn ta, có lẽ chỉ cần ép tôi phải đưa ra lựa chọn là đủ rồi.

Nếu không thể phủ nhận chuyện mang thai này, tôi sẽ phải chấp nhận Mana, hoặc phủ nhận cô ấy—hoặc là để mọi chuyện cứ lơ lửng.

Không, có lẽ nếu chọn giữ nguyên tình hình hiện tại, Kyoya sẽ hả hê mà cười thầm.

Ngay cả khi tôi phủ nhận Mana hiện tại, tôi cũng không nghĩ hành động cực đoan của cô ấy sẽ dừng lại. Kyoya đã tính toán đến mức đó.

Nếu Mana bắt đầu gây thêm rắc rối cho những người xung quanh, đó sẽ là diễn biến tuyệt vời nhất đối với Kyoya.

Thật là bực bội quá.

“Bằng chứng vật chất... Mà Seiichi-kun cũng không nhớ gì cả phải không?”

“Đúng vậy. Tôi không có ký ức về việc say xỉn. Có lẽ, thứ được cho vào đồ uống của tôi không phải là rượu mà là thuốc ngủ. Ngay cả chuyện rượu cũng khá đáng ngờ.”

Việc tôi uống mà không nhận ra điều bất thường, và cả việc không hề có ký ức về việc say rượu. Dù không biết cảm giác say là gì, nhưng tôi cũng không nghĩ mình bỗng dưng say mềm như vậy được.

Nghe vậy, Kotoko lộ vẻ mặt khó xử.

Dù sao, cũng vì chuyện đó mà cô ấy đã rơi vào tình thế nguy hiểm về trinh tiết với Sougo. Hẳn là cô ấy cũng có nhiều suy nghĩ.

“Có thể tôi đã bị bỏ một chút cồn, nhưng điều đó thì không rõ. Ít nhất theo chị Kiriko nói, việc trong phòng có mùi cồn là sự thật.”

“Nếu vậy, nếu Mana có giữ thuốc ngủ thì đó không phải là bằng chứng vật chất sao?”

Kiyomi nở nụ cười kiêu ngạo, như thể mình vừa nói ra một điều rất hay.

Nếu dễ như vậy thì đã chẳng phải khổ sở rồi.

“Nếu là tôi, tôi sẽ vứt ngay thứ đáng ngờ như vậy. Đâu cần dùng nữa.”

“Cũng có thể cô ấy giữ đồ cẩn thận thì sao chứ!”

“Tôi không nghĩ cô ấy ngốc đến mức đó.”

...Hơn nữa, liệu sự vụng về của cô ấy có phải là thật hay không, bây giờ cũng hơi đáng ngờ. Có khả năng cô ấy đã diễn một vai như vậy. Dù tôi nghĩ ngày xưa cô ấy thật sự vụng về. Vô cùng chậm chạp.

Thấy vậy, Yuuka lên tiếng xen vào.

“Nhưng nếu có thể xác định việc mua thuốc thì sẽ có lợi lớn đúng không?”

“Đúng là vậy. Dù không biết đã mua loại thuốc ngủ nào, nhưng nếu đã mua loại thuốc ngủ đó, chắc chắn không thể chối cãi được. Chỉ là...”

“Chỉ là?”

“Có vẻ như rượu cũng được Kyoya cung cấp qua mối quan hệ của hắn. Hoặc có thể thuốc ngủ cũng qua Kyoya mà ra. Nếu vậy, việc tìm kiếm sẽ rất khó.”

Tuy nhiên, Yuuka mỉm cười.

“Nếu vậy, cứ giao việc tìm kiếm đó cho Yuuka. Về mối quan hệ rộng rãi, Yuuka cũng không thua kém ai đâu.”

Cô ấy có vẻ rất tự tin.

Thực tế, trong số những người ở đây, Yuuka là người có mối quan hệ rộng nhất.

Có lẽ cứ giao cho họ thì sẽ ra kết quả tốt thôi.

“Vậy thì nhờ cậu đấy. Xin lỗi vì đã phiền, nhưng hãy giúp chúng tôi một tay.”

“Được thôi. Nhưng cậu chuẩn bị trả giá nhé?”

“...Yêu cầu cái gì tôi trả được thôi đấy.”

“Cơ thể cậu chăng?”

Chẳng có gì vui cả.

Thế rồi, Kotoko liền cau mày, trừng mắt nhìn tôi.

Xin đừng tin vào lời đùa của tôi như thế chứ.

“Vậy còn việc gì cần làm nữa không?”

Tozaki giục tôi nói tiếp.

Vẻ mặt của cậu ta thật đáng tin cậy.

“Có vài việc, nhưng khá phiền phức đấy.”

“Cứ nói thẳng ra đi, đừng ngại.”

“Vậy thì––”

Tôi lần lượt kể ra từng việc cần làm. Mọi người trong câu lạc bộ đều nhận việc. Ngay cả Seimi cũng xung phong giúp đỡ, thật khiến tôi kinh ngạc vô cùng. Tôi nhận ra mọi chuyện đã thay đổi đến mức khó tin so với một năm trước.

Đến giờ nghỉ trưa, tôi và Kotoko di chuyển đến phòng câu lạc bộ.

Trong khi mọi người đang hăng hái làm việc, tôi và Kotoko lại chẳng có gì để làm.

À không, Kotoko thì đã hoàn thành mọi việc rồi, chỉ còn chờ đến giờ tan học mà thôi.

“Sao thấy lâu lắm rồi mới lại được ăn bento của Kotoko nhỉ.”

“Vì nhiều chuyện xảy ra quá mà. Thế nào? Ngon không?”

“Vẫn ngon như mọi khi. Thậm chí tay nghề cậu còn lên nữa không?”

“Trong lúc bị đình chỉ, tôi có nghiên cứu một chút. Nhìn vị umami dưới góc độ khoa học cũng khá thú vị đấy. Tôi đã tìm hiểu về glutamate hay aspartate gì đó.”

Đối với tôi mà nói, chuyện này đã đi theo một hướng cực kỳ phức tạp rồi.

Đây là cái bento mang tầm vóc học thuật cao siêu đến thế sao…

“Cũng là nhờ có Seiichi cả đấy.”

“Sao lại nói thế?”

“Nếu là tôi trước đây, dù có muốn dốc lòng với nấu ăn đến mấy, thì chỉ cần thấy thuật ngữ khoa học là sẽ vứt sách ngay. Ngày xưa, tôi ở trạng thái không biết gì là không biết gì, nhưng giờ thì tôi biết những gì mình không biết, và cũng biết phải làm gì để tìm hiểu chúng.”

Kotoko vui vẻ nói vậy.

Đó chính là thành quả của việc học. Nó làm giảm sự e ngại trước những vấn đề khó, và rèn luyện khả năng ứng phó khi gặp rắc rối.

Học ở trường không phải là giải quyết vấn đề. Theo tôi, học tập chính là biết cách vận dụng kinh nghiệm và phương pháp học hỏi để đối phó với những điều có thể xảy ra trong tương lai.

“Vậy thì… tốt quá rồi. Công sức học hành bấy lâu cũng có ý nghĩa nhỉ.”

“Nên tôi mới nói là nhờ có cậu đấy.”

“Đó là thành quả của việc cậu đã kiên trì không ngừng nghỉ. Cậu còn thông minh hơn tôi nhiều rồi.”

Mấy lần kiểm tra gần đây tôi còn bị cậu ấy vượt mặt nữa.

Cái thời mà tôi thi toàn điểm đỏ cách đây một năm, giờ nghĩ lại thấy thật hoài niệm.

“Nhưng nếu không gặp cậu, tôi đã không được như thế này đâu.”

Có vẻ cậu ấy nhất định muốn đề cao tôi.

Sau đó, bầu không khí trở nên có chút trầm lắng.

Một lúc lâu, chỉ còn tiếng ồn từ bên ngoài vọng vào.

“Này.”

“Gì vậy?”

Kotoko lên tiếng gợi chuyện, như thể không thích sự im lặng.

“Nếu tôi có thai, cậu sẽ vui chứ?”

Tôi phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài.

“Cậu! Tự nhiên! Nói cái quái gì thế hả!”

Tôi vừa quát vừa nhặt những vụn thức ăn trên bàn bằng khăn giấy.

Sao lại hỏi một chuyện tế nhị đến thế cơ chứ.

“K-Không, tôi chỉ tò mò thôi.”

“...Dù cậu có thai, tôi nghĩ mình cũng không thể đưa ra câu trả lời ngay lập tức đâu.”

Giống như chuyện của Mana vậy. Tôi còn chẳng nhớ mình đã làm chuyện đó, tự nhiên bị nói là có con thì chỉ tổ bối rối thôi.

“Ý cậu là không vui à?”

“Không phải. Nếu không có sự chuẩn bị tâm lý để có thai thì dù thế nào cũng sẽ như vậy thôi. Cảm giác hoang mang sẽ lấn át.”

“Tôi thì… tôi nghĩ mình sẽ vui đấy.”

“Hãy nghĩ đến tuổi của mình đi. Cậu sẽ phải gánh vác cuộc đời của một người khác đấy. Không còn là trung tâm của bản thân nữa, mà phải xoay quanh đứa bé. Đó có phải là việc nên làm khi còn là học sinh không? Tôi không phủ nhận việc học sinh có con, nhưng đó là chuyện cần phải suy nghĩ nghiêm túc, liên quan đến tương lai nữa.”

Tôi không nghĩ có thể vừa chăm sóc em bé vừa duy trì cuộc sống học sinh được.

Đây đâu phải chuyện sáng tạo gì, việc đưa em bé đến trường cũng phi thực tế. Dù có những tình huống đưa em bé đến trường trong eroge, nhưng về cơ bản đó là con của người khác hoặc con của một người lạ, và cũng không phải là ngày nào cũng đưa đi mà chỉ là trường hợp tạm thời thôi.

Điều đó đơn thuần chỉ khiến đứa bé bất hạnh mà thôi.

“Nói về thực tế, chuyện này cũng tốn kém. Bốn năm sau sẽ là nhà trẻ, sáu năm sau là tiểu học, đều cần phải chi trả một khoản tiền tương xứng. Lúc đó, dù chúng ta có đi làm thì cũng vẫn chỉ là những kẻ dưới trướng. Dù có nhờ vả bố mẹ đến mấy cũng có giới hạn. Thậm chí, không dựa vào bố mẹ thì không thể nào vượt qua được.”

“Hiện thực đâu có suôn sẻ như eroge nhỉ.”

“Đương nhiên rồi.”

“...Tuy nói ‘lần đầu với cậu’ thì hơi sai, nhưng trong trò chơi đó, có thai là happy ending mà.”

Hoài niệm thật.

Hồi đó, chúng tôi từng tranh cãi về lựa chọn 'trong hay ngoài'.

Việc thành quả học tập đạt được ở trường là tốt, nhưng tôi cũng cảm thấy mình đã gieo rắc cả những kiến thức kỳ quặc vào cậu ấy.

“Tùy vào cách nhìn thôi. Trong eroge thì có những trường hợp ổn. Tôi cũng không ghét cái kết đó. Nhưng mà, nghĩ đến thực tế thì… mọi chuyện đâu có suôn sẻ như vậy. Ánh mắt xã hội cũng khắc nghiệt lắm.”

Học sinh có con, có thể sẽ bị nhìn với ánh mắt tò mò.

Việc đưa con đến trường, chỉ có trong hư cấu mà thôi.

“Có những tình huống tuyệt vời trong eroge, nhưng trong thực tế lại thường là ‘miễn nhé’.”

“Thì ra là vậy.”

“Hơn nữa, tôi không muốn kết hôn theo kiểu bị ép buộc thế đâu. Tôi muốn chúng ta tự nguyện đến với nhau.”

“...Ể?”

“Nếu là eroge tình yêu thuần khiết, thì sẽ kết thúc với sự chúc phúc của mọi người. Kiểu miễn cưỡng như vậy không phải là điều tôi mong muốn đâu.”

“Cậu nói thế, tức là?”

Kotoko có vẻ mặt đầy mong đợi.

Nguy rồi, tôi nói quá lời rồi. Tôi còn chưa đưa ra câu trả lời, vậy mà đã mường tượng ra một tình huống mà mình nên đưa ra câu trả lời rồi.

“...Chúng ta đổi chủ đề đi.”

“Không công bằng gì cả?!”

Kotoko phản đối, nhưng không công bằng chỗ nào chứ. Đây đâu phải chuyện nên nói bây giờ.

…Mà nói cho cùng, kiểu chuyện này cũng không giống tôi ngày trước chút nào.

“Dù sao đi nữa, cho dù cậu có nguyện ý, thì nếu để cậu mang thai trong tình trạng thế này, tôi sẽ chỉ có hối hận mà thôi.”

“Giả sử, tôi nói là tôi muốn thì sao?”

“Việc này chẳng khác gì những gì Tongo đã làm. Bởi vì đều làm khi đối phương không còn tỉnh táo. Mà trong trường hợp này, tôi cũng không tỉnh táo.”

“...Trước đây tôi có nói rồi thì phải, tôi chưa bị ôm đâu.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Với lại tôi chợt nhớ ra. Hình như tôi đã uống một chút cồn. Cơ thể nóng bừng, và tôi còn nhớ đã cởi áo khoác. Nhưng… chỉ đến thế thôi. Đúng như cậu nói, có lẽ tôi đã không thể chống lại cơn buồn ngủ.”

“À, đúng là vậy. Tôi cũng tương tự thôi.”

“Giờ nghĩ lại, cảm giác đó giống như khi tôi bị Tongo cho thuốc ngủ vậy.”

Quả nhiên là ý thức của chúng tôi đã khá mơ hồ khi rơi vào trạng thái đó.

Nếu nghĩ vậy, tôi từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân.

Chỉ cần xác định được điều đó, chúng tôi sẽ tìm được điểm đột phá để phản công.

“Cô Kotani!”

Với mong muốn giúp Seiichi, Ivu đã suy nghĩ rất nhiều, rồi cuối cùng nhớ ra một chuyện và một mình tìm đến Kiriko.

Kiriko tròn mắt ngạc nhiên khi một học sinh không ngờ đến bỗng dưng bắt chuyện. Cô ấy không nghĩ Ivu sẽ đến một mình, vì trước đây em ấy chỉ đi cùng Seiichi mà thôi.

“Trong phòng giáo viên thì phải giữ trật tự chứ… Có chuyện gì vậy, Suwama?”

“À, xin lỗi ạ… Chuyện là, em chợt nhớ ra điều cô Kotani đã nói trước đây ạ.”

“Tôi đã nói gì à?”

“Khi cô chở em về nhà, cô nói đã thu dọn những thứ trong phòng Seiichi ạ.”

“À. Chuyện đó à. Tôi đã nói thế thật. Vậy thì sao?”

“Có lẽ vẫn còn sót lại không ạ?”

“…Mà này, đúng là tôi mang về nhà mà vẫn chưa vứt đi thật.”

Kiriko vốn là người cẩu thả, thường xuyên làm bừa bộn phòng rồi chẳng chịu dọn dẹp.

Seiichi và những người khác cũng thường xuyên chỉ trích cô ấy về chuyện đó, nhưng mà—

“Tuyệt vời ạ!”

Đối với Ivu, điều đó có thể coi là may mắn.

“Thật ra thì—”

Sau khi Ivu kể lại sự việc, Kiriko không nói hai lời liền gật đầu.

Kiriko hoãn lại công việc còn lại sang ngày mai, cùng Ivu lên xe về nhà.

Ivu bước vào nhà Kiriko, đặt túi rác lên bàn.

Trong đó có lon bia rượu, chai nhựa và lon nước giải khát. Ngoài ra còn có túi ni lông và một số thứ rác không rõ nguồn gốc.

“Tôi đã thu dọn hết tất cả về đây đấy.”

“Có lẽ có trong túi ni lông ấy ạ.”

“Tuy nhiên, nếu thực sự tìm thấy, mọi chuyện sẽ thay đổi rất nhiều. Ngay cả việc Seiichi bị đình chỉ cũng có thể bị hủy bỏ.”

“Thật ạ?!”

“Ừ, nếu tìm thấy, thì của em—”

“À, có lẽ là cái này ạ?”

Ivu cầm lên một món đồ trong đống rác.

Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là thứ mà Ivu đang tìm kiếm, thứ sẽ giúp Seiichi rất nhiều.

“Tuyệt vời. Có khả năng là đã bị mang về nhà, nhưng cuối cùng vẫn chưa bị thu hồi hết.”

“May quá ạ!”

Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.

Rồi Kiriko chăm chú nhìn Ivu.

“…Tôi không ngờ có ngày chúng ta lại hợp tác với nhau như thế này.”

“?”

Ivu không hiểu ý Kiriko muốn nói gì.

Trong mắt Kiriko, Ivu là người trong cuộc vụ việc thư tình đã làm hại Seiichi.

Nếu lúc đó không ngăn cản, chắc chắn cô ấy đã hành hung Ivu rồi.

Kiriko đã nghe Seiichi kể rằng Ivu bị lừa, nhưng dù vậy, việc hợp tác với một người lẽ ra phải là kẻ thù khiến cô ấy cảm thấy một mối duyên kỳ lạ.

“Không, tôi chỉ muốn nói là, rất tốt vì em đã nhớ những lời nói vu vơ của tôi.”

“He he! Chắc em đã dùng hết cả đời số đầu óc của mình rồi đó~”

Nói rồi, Ivu cười tủm tỉm vẻ mặt vui sướng.

“…Vậy đó, tôi bị đẩy vào một đống chuyện kỳ quặc!”

Seimi chu môi, vẻ mặt khó chịu khi ngồi trong cửa hàng thức ăn nhanh.

Đối phương khẽ cười và thích thú nhìn cô bé.

“Anh ấy vẫn luôn bị vướng vào những chuyện kỳ lạ nhỉ.”

“Đúng không ạ? Hội trưởng cũng thấy thế phải không!”

“Tôi không còn là Hội trưởng nữa đâu.”

“À, em quen miệng ạ. Xin lỗi, đàn chị Yaotani.”

Seimi đang gặp cựu hội trưởng hội học sinh Yaotani.

Cô bé đã trao đổi số liên lạc khi được giúp đỡ trong câu lạc bộ, và lần này đã nhờ vả đàn chị.

“Không sao đâu, Seimi-san. Vả lại, nếu là chuyện liên quan đến người đó, giúp đỡ chính là trách nhiệm của tôi mà.”

“Cảm ơn chị ạ. Lần sau, chị cứ biến ông anh ngốc nhà em thành nô lệ cũng được.”

“Chuyện đó không mấy hấp dẫn nhỉ… Nếu có thể sắp xếp được một cuộc hẹn với Kotoko-san thì tốt hơn.”

“Em sẽ cố gắng ạ!”

“Phù phù, đùa thôi. Tôi cũng không muốn làm phiền cô bé ấy đâu.”

Yaotani nói “Thôi được rồi,” rồi lấy ra một xấp giấy từ túi xách.

“Đây là tài liệu mà Seimi-san có lẽ đang cần.”

“Ồ, có ghi chi tiết ghê. Mà sao trong trường mình lại có nhiều người tham gia SNS kín đó thế nhỉ.”

“Nếu không phải vậy, thì tin đồn về Kotoko-san đã không lan nhanh đến thế đâu.”

“Mà sao chị lại giữ tài liệu này hay vậy?”

“Dù sao thì tôi cũng đã điều tra về SNS cho đến khi tốt nghiệp mà. Cứ tưởng chẳng có việc gì để dùng đến, nhưng may mà tôi vẫn giữ nó trong ổ cứng.”

“Không hổ danh là chị ạ. Người có thể làm hội trưởng học sinh quả nhiên là giỏi giang.”

“Seimi-san nếu muốn thì cũng có thể làm được mà?”

“À không. Có thể em sẽ làm được, nhưng mà em không hứng thú lắm với việc đứng trên trường và lãnh đạo mọi người đâu ạ.”

“Vậy sao. Đáng tiếc thật.”

Rồi Yaotani nghiêm nét mặt.

“Tuy nhiên, tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi. Từ đó trở đi, Seimi-san phải tự mình xoay sở đấy.”

Nói vậy, Seimi cười một cách ngạo nghễ.

“Không sao đâu ạ. Giờ thì chỉ cần tiếp cận người này là được!”

Yaotani nghĩ, chuyện đó không hề đơn giản như lời nói.

Cái SNS kín đó, tuy có nhiều người dùng nhưng phân tán rộng, và họ đã hết sức cẩn thận để không bị lộ ra ngoài.

Tuy nhiên—

Nếu là một người thẳng thắn như Seimi, Yaotani cảm thấy cô bé sẽ dễ dàng được cho xem.

Yuuka, Tozaki, Seimi và những người khác thu thập thông tin cả trong và ngoài trường, liên lạc qua tin nhắn để sàng lọc thông tin.

Rất nhiều thông tin đã được gửi đến.

『Tozaki-san, Yuuka-san, tôi tìm thấy rồi. Cái tên tham gia SNS đó. Cậu ấy vui vẻ cho tôi xem lắm.』

『…Seimi-chan, khả năng giao tiếp của cậu kinh khủng thật.』

Tozaki vừa gõ tin nhắn lên màn hình vừa thở dài đầy cảm thán.

Cái SNS đó chính là mạng xã hội riêng tư trước đây từng lấy Kotoko làm trò tiêu khiển.

Các cựu hội trưởng hội học sinh cũng đã dự đoán rằng có vài người trong trường tham gia, nhưng việc Seimi tìm ra được vài người đó và được cho xem có thể nói là một tài năng của cô bé.

『Tại đàn chị Yaotani đã lập danh sách những người có khả năng tham gia rồi mà. Nếu biết ai tham gia thì dễ ợt thôi ạ.』

『Có thể nói chuyện thẳng thắn với cựu hội trưởng hội học sinh đó, và còn có thể đi sâu vào xem SNS này, cũng là một tài năng đấy…』

Dù sao thì Seimi cũng không ngại gì cả, và còn hay xông xáo vào không gian riêng tư của người khác. Seiichi đã kể rằng cô bé còn thẳng thừng nói chuyện với cả Kotoko, người có tin đồn là du côn.

Tozaki lại nhìn nhận Seimi một cách khác, nghĩ rằng mình hồi đó tuyệt đối không thể làm được điều đó.

Và, cậu ấy còn cười khổ nghĩ rằng với cái cách đó, chắc cũng có rất nhiều chàng trai đã bị cô bé làm cho hiểu lầm. Dù Seiichi thường nói lời khó nghe, nhưng nụ cười sảng khoái của cô bé có thể dễ dàng khiến đàn ông phải say mê.

『Thế Seimi-chan. Cậu đã tìm ra tên Kyoya và bè lũ của hắn chưa?』

Tin nhắn của Yuuka đến, Seimi cũng trả lời.

『Thì ra là có vẻ người tên Akko là người đứng mũi chịu sào. Tôi đã nắm được thông tin về cô ta. Năm người này thường xuyên trao đổi với nhau. Họ đã nhắn nhiều lần rằng “Những chuyện còn lại sẽ nói riêng”.』

『Lấy ảnh mặt mình làm icon sao…』

『Ể? Chẳng phải bình thường là thế sao ạ? Em thì bị ông anh ngốc nhà em dặn qua bố mẹ là tuyệt đối đừng làm thế, nên em dùng icon linh tinh thôi.』

『Mấy đứa otaku như bọn tôi thì dùng icon nhân vật, thú nhồi bông chứ không đăng ảnh mặt mình lên đâu… Hơn nữa, đăng ảnh mình lên mạng cũng đáng sợ mà. Đúng là đám con nhà người ta có khác. Mà này, cái bọn này, lúc tôi theo dõi Kyoya thì thấy chúng ở đó đấy.』

『Tozaki-san cũng gan dạ thật nhỉ. Theo dõi…』

『Thế là nhanh nhất mà. Hơn nữa, trong số này chỉ có tôi là chưa bị Kyoya gì đó nhận mặt. Tôi còn rủ cả Mikamoto đi cùng, vừa tán gẫu vừa làm đấy.』

Tozaki thay vì nhắn tin đã gửi rất nhiều ảnh chụp.

『Hatsushiba. Thế này được không?』

『Được chứ. Thế này thì ổn rồi. Nhận rõ mặt luôn. Cả Ivu-san cũng tìm được thứ hay ho nữa mà.』

Khi Yuuka gửi tin nhắn, Ivu gửi một sticker “Yeah!”.

『Hatsushiba, cậu định thực sự theo dõi từ hiệu thuốc luôn sao?』

Một tin nhắn có vẻ hơi lo lắng. Thành thật mà nói, chuyện này thật khó khăn.

『Không chỉ hiệu thuốc mà cả bệnh viện nữa. Yuuka không muốn cuộc sống học đường của bọn mình bị hủy hoại vì chuyện này đâu.』

『Ừ, cái đó thì đồng tình. Tôi muốn sống an lành với những người này cho đến khi tốt nghiệp.』

『Tớ cũng vậy! Vì điều đó mà tớ sẽ cố gắng hết sức!』

『Em thì sẽ bị bỏ lại một năm mất rồi.』

『Ha ha, cái đó thì đành chịu. Nhưng Seimi-chan gọi là tôi sẽ đi ngay.』

『Vậy thì đến lúc đó nhớ lấy bằng lái xe nhé? Em muốn đi lái xe thử ấy ạ.』

『Con bé này rõ ràng là muốn biến tôi thành tài xế đây mà…』

Tuy không giống anh trai chút nào, nhưng việc ở cùng cô bé mà không cảm thấy khó chịu có lẽ là tài năng của cô bé.

『Vậy thì, Yuuka sẽ hành động nghiêm túc đây.』

『Tôi cũng sẽ tiếp tục tìm hiểu thêm.』

『Tozaki-san hãy cẩn thận nhé. Em cũng sẽ thu thập thêm thông tin trong trường.』

Thông tin tiếp tục được sàng lọc một cách sắc bén hơn…

Lâu rồi mới mời Tozaki đến nhà, tôi được cậu ấy kể về những thông tin đã thu thập được.

Có cả những thông tin mang tính quyết định đến mức bất ngờ. Không ngờ lại có thể thu thập được nhiều đến thế…

“Tuyệt vời thật. Trong lúc tôi còn đang lúng túng, thì cậu đã có được chừng này thông tin rồi.”

“Đây là sức mạnh của tình bạn đấy.”

“…Nghe có vẻ mơ hồ, nhưng mà thực sự rất đỉnh.”

Làm thế nào mà ai đã mua gì.

Mọi thứ đều rõ ràng.

Không có bằng chứng trực tiếp, nhưng… làm bằng chứng tình huống thì quá đủ rồi.

“…Nhưng mà này, Aomiya. Trong trường hợp lần này, bằng chứng đâu phải là quan trọng, đúng không?”

Dù là một lời nói như dội gáo nước lạnh, nhưng Tozaki nói đúng.

Dù có thu thập đủ mọi bằng chứng, và biết rằng tôi không có lỗi đi chăng nữa.

Điều đó cũng chẳng thay đổi được gì.

Cuối cùng, nếu bản thân Mana không thay đổi, thì mọi chuyện đều vô nghĩa.

“Tôi hiểu là Mana có vấn đề. Dù trước đây không muốn tin nhưng…”

“Là hậu bối đáng yêu mà. Tôi cũng hiểu cảm giác đó.”

“Tôi đã không muốn nghĩ vậy, nên đã ngừng suy nghĩ. Đã quá dễ dãi với người thân rồi.”

“Và điều đó đã bị Kyoya gì đó chỉ ra sao?”

Mối quan hệ giữa Akko và Kyoya thật méo mó.

Dù Kyoya có phủ nhận thế nào, Akko vẫn luôn muốn Kyoya.

Nó khác với yan-dere, nhưng lại méo mó theo một cách khác.

Và Akko đó, vì Kyoya mà hành động bất chấp mọi thứ xung quanh, dẫn đến việc những người xung quanh bị tổn thương.

Lần này, Mana cũng đã hành động gần như vậy.

Tôi thì không sao, nhưng Kotoko, Yuuka, Tozaki và những người khác đã bị liên lụy. Tôi không thể coi thường điều đó được.

Tội lỗi cần phải được đền bù. Dù đó không phải là cố ý, thì cũng phải để cô ấy biết sự thật thì mới nói chuyện được.

Tôi không biết cô ấy biết đến mức nào và tự nhận thức được đến đâu…

“Kyoya cũng cảm thấy như thế này sao nhỉ.”

“Ai biết. Tôi không thân nên không thể nói được, nhưng nghe từ bên ngoài thì chuyện đó cũng kỳ cục, nên tôi nghĩ so sánh như vậy cũng kỳ cục đấy.”

“……”

“Suy nghĩ bình tĩnh đi. Cho thuốc ngủ để hãm hại là hành động không tỉnh táo. Tôi còn lấy làm lạ là sao cậu không trình báo cảnh sát nữa đấy. Đó là một vụ án hình sự đấy.”

“Điều đó thì đúng là vậy, nhưng…”

Dù thế nào tôi vẫn muốn tin Mana sao?

Hay là hoàn toàn khác?

“…Có lẽ chỉ là lời biện hộ, nhưng tôi thấy dù có báo cảnh sát thì mọi chuyện cũng chẳng thay đổi được gì.”

“Tại sao?”

“Vì Mana đã ấp ủ tình cảm đó suốt năm năm rồi.”

“Chắc nó đã lên men rồi.”

“…Thế nên, dù có báo cảnh sát để bắt cô ấy, thì sau khi thụ án xong ra ngoài, cô ấy vẫn có thể lặp lại chuyện tương tự mà thôi.”

“Dù sao cũng vài năm…”

“Tôi thấy vẫn còn ngắn. Dù thế nào, nếu không giúp cô ấy tỉnh ngộ, thì tôi và những người xung quanh sẽ phải mãi mãi lo sợ.”

“Cậu có thể khiến cô ấy tỉnh ngộ được không?”

“Nếu không được thì coi như thất bại thôi. Gửi cô ấy vào trại giáo dưỡng hay gì đó cũng không thay đổi.”

Dù còn tùy thuộc vào phán quyết của gia đình nữa.

Trường hợp kết thúc bằng hòa giải và chỉ bị án treo cũng không phải là không có.

Trường hợp tệ nhất là không thuyết phục được dù chỉ một chút mà chỉ nhận án treo.

“Hơn nữa, tôi cũng có cảm giác tội lỗi.”

“Vì đã khiến cô ấy yêu cậu sao? Hay vì đã tốt nghiệp mà vẫn để cô ấy hiểu lầm?”

“Có lẽ là để cô ấy hiểu lầm. Tôi đã quá tin tưởng phụ nữ một cách nửa vời, không kìm được mà bỏ về.”

“Dù sao thì cậu cũng quá hiền. Chịu trách nhiệm cho hành động của người khác cũng có giới hạn chứ. Dù là hành động thiện chí, không có ác ý đi chăng nữa, thì vẫn có giới hạn không được vượt qua. Yuuki-san đã vượt qua giới hạn đó rồi, nên tôi nghĩ không cần thiết phải che chở quá mức đâu.”

“Hiền sao?”

“Cực kỳ hiền luôn. Cậu nghĩ quá sâu xa rồi đấy. Cắt đứt quan hệ ngay lập tức, nếu vẫn còn làm phiền thì báo cảnh sát. Đơn giản vậy thôi là được.”

“…Tôi nghĩ đó là giải pháp tối ưu đấy.”

“Đương nhiên rồi. Về mặt tình cảm thì không nói, nhưng về mặt pháp lý, cậu chẳng làm gì sai cả. Nói thẳng ra thì việc đình chỉ học cũng là quá đáng. Tôi nghĩ nên hủy bỏ. Dù sao thì cậu chỉ uống rượu bị pha mà không biết gì thôi. Hơn nữa lại còn bị bỏ thuốc ngủ.”

“……”

“Việc Yuuki-san yêu cậu là tùy ý cô ấy, việc cô ấy đến muộn buổi hẹn cũng là trách nhiệm của cô ấy đúng không? Việc Yuuki-san tiếp tục yêu cậu từ đó về sau cũng là tùy ý cô ấy. Về chuyện đó, ngay cả cậu cũng không có quyền ràng buộc.”

Tozaki tiếp tục nói với vẻ nghiêm túc hơn thường lệ.

“Bất kể là ai, cũng không có quyền làm tổn thương người mình yêu hay những người xung quanh. ‘Em yêu anh đến thế này mà’ chỉ là lời biện hộ mà thôi. Yêu không có nghĩa là có thể làm bất cứ điều gì.”

“À, cái đó thì…”

“Mà tôi chưa từng được ai yêu như cậu nên cũng chỉ là ý kiến cá nhân thôi. Nếu cậu tha thứ thì tha thứ cũng được, nhưng nếu lại xảy ra chuyện bạo lực như lần này thì tôi sẽ suy nghĩ lại đấy.”

“Về chuyện đó thì tôi thực sự xin lỗi.”

“Tôi đã bảo là không sao rồi mà. Đây không phải trách nhiệm của cậu. Nhưng nếu cô ấy không bị trừng phạt mà cứ tiếp tục làm như vậy, rồi gây thương tích, thì cậu cũng sẽ phải chịu một phần trách nhiệm đấy. Dù sao thì cũng chẳng ai có quyền hành hung người khác cả.”

Dần dần, tôi khắc ghi từng lời của Tozaki vào não.

Tôi vẫn còn quá hiền.

Nếu không lạnh lùng hơn, tôi sẽ không thể cắt đứt được mối duyên với Mana.

“Trong eroge cũng có mấy đứa yan-dere mà đúng không?”

“Gì vậy, tự nhiên…”

Tozaki đột nhiên khơi chuyện về eroge.

“Cứ nghe đi. Tôi cũng chỉ chợt nghĩ ra thôi. Lần đầu tôi chơi xong nhân vật nữ yan-dere, tôi đã nghĩ nếu mình nói thích cô bé này thì sẽ có happy ending ngay lập tức đúng không. Chắc là vì mình ngoại tình nên cô bé mới phát bệnh chứ.”

“Ừ, cũng không phải là không hiểu.”

“Nhưng mà, nó đâu có đơn giản như vậy đâu. Sự chiếm hữu của một yan-dere. Không chỉ cần mình yêu là đủ, mà còn phải luôn ở trong tầm mắt. Không được nói chuyện với con gái, thậm chí không được nói chuyện với con trai, dần dần thì phải luôn ở bên cạnh cô ấy.”

“…Tôi từng chơi cái eroge đó rồi.”

“Nếu không phải là yan-dere đến mức đó, thì tôi không thấy có gì đáng chú ý cả. Tóm lại, tốt hay xấu thì đều sẽ thay đổi. Nếu không giải quyết dứt khoát một lần, thì sau này sẽ bị trả đũa thôi. Giống như bị đâm sau lưng vậy.”

“Nghe rùng mình thật…”

“Nhưng mà, cậu bây giờ đang ở ngay bờ vực đó đấy. Cô ấy có thể khác một chút về bản chất… nhưng là một yan-dere.”

Thì ra, cuối cùng cũng là chuyện như vậy.

◇ ◇ ◇

Tôi rời khỏi nhà, đi đến công viên gần đó.

Đó là công viên mà hồi tiểu học chúng tôi thường hay chơi đùa. Sau vụ thư tình, tôi hoàn toàn không đặt chân đến đó nữa, nhưng sau khi gặp Mana, tôi lại bắt đầu đến đó một chút.

Kể từ khi lên cấp hai, tôi chưa từng đến đây.

Việc cô ấy chọn nơi này có phải vì đây là nơi kỷ niệm của Mana, hay là một chút ý đồ trả đũa đối với tôi?

Với tính cách của cô ấy, tôi nghĩ là trường hợp đầu.

“Yo.”

Mana đã đợi sẵn ở đó, ngồi trên ghế đá công viên.

Không có ai khác. Chắc bọn trẻ cũng chẳng có việc gì ở một quảng trường trống trải như thế này.

“Chào anh, tiền bối.”

Mana dịch chuyển vị trí một chút. Cô ấy ra hiệu tôi ngồi cạnh.

Tôi hơi lưỡng lự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

“Công viên này buồn quá nhỉ.”

“Ừ, đúng vậy. Cầu trượt cũng không còn, xích đu cũng không. Ngay cả hố cát hay xà đơn cũng không có. Vậy thì bảo làm gì đây?”

“Đá bóng chăng?”

“Có ghi bảng cấm mang bóng vào rồi.”

“Chuyện tệ thật nhỉ. …Đây từng là công viên đầy kỷ niệm của em.”

Mana khẽ thở dài.

“Chắc tiền bối không nhớ đâu nhỉ. Khi em được tiền bối chơi cùng ở công viên này, em đã vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào khác.”

“…Xin lỗi. Anh không nhớ.”

“Vâng, em nghĩ đối với tiền bối thì chuyện đó không có gì đặc biệt, chỉ là một khoảnh khắc trong cuộc sống hàng ngày thôi.”

Mana cười buồn.

“Hồi đó, em bị cô lập ở trường, và không muốn đi học. Trường học trông như nhà tù vậy… Nhưng người đã cứu vớt em chính là tiền bối.”

“……”

“Em cũng nghĩ mình thật kỳ lạ. Nhưng đã lỡ yêu rồi thì không còn cách nào khác. Tiền bối cứ ở mãi trong đầu em. Đối với em, tiền bối là Thần.”

“Quá phóng đại rồi.”

“Đúng vậy. Em đã nói thế với vài người và họ đã cười nhạo. Họ nói em mơ mộng quá, hay làm gì có ai như vậy.”

“…Không phải là do em kể quá lên thôi sao?”

“Có thể. Nhưng Thần thì làm được mọi thứ.”

Tình cảm của cô ấy dành cho tôi, có lẽ không phải là sự nhớ nhung, mà gần giống như sự kính trọng và ngưỡng mộ.

“Kể từ ngày đó, em chỉ nghĩ đến việc hoàn thiện bản thân, và đã bỏ bê việc thu thập thông tin. Cùng lắm thì em chỉ tìm được trường cấp ba mà tiền bối đã vào… Em chưa bao giờ nghĩ rằng tiền bối lại học cùng trường với tiền bối Kotoko.”

“Anh cũng đâu có nghĩ vậy.”

「Nhưng sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, em mới nhận ra. Anh vẫn cứ như một vị thần vậy. Cứu rỗi một con người đâu phải là chuyện đơn giản đâu ạ?」

「Chỉ là trùng hợp mà tôi làm được thôi. Tôi nào có cái ý niệm to tát là muốn cứu vớt ai.」

「Anh cứ như vậy là được rồi. ...Nhưng em thì không nghĩ thế được. Khi em nghĩ rằng vị thần của riêng mình có thể sẽ thành vị thần của thiên hạ, em không sao kìm nén được lòng mình.」

Mana siết chặt bàn tay nhỏ đặt trên đùi.

「Trong lòng em rất sốt ruột. Em nghĩ nếu cứ thế này thì anh sẽ bị người khác cướp mất. Em chỉ muốn độc chiếm anh cho riêng mình.」

「………」

「Ít nhất, nếu Sei-senpai có ước muốn lập hậu cung thì tốt biết mấy…」

「Cái quỷ gì thế?」

Hình như trước đây mình từng nghe câu này rồi.

『À mà này, Sei-senpai có ý định lập hậu cung không?』

『Trong game người lớn thì có, ngoài đời thực thì không.』

Mình đã trả lời như vậy.

「Nếu thế thì em với Kotoko-senpai đều sẽ được anh yêu thương rồi. Nhưng em nhận ra, nếu chỉ có một người thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ chọn em.」

Mana cúi đầu xuống.

「Em đã chịu thua trước sợi dây gắn kết một năm kia. Chính vì thế, em đã nghĩ rằng nếu ít nhất anh có mong muốn lập hậu cung, thì em cũng sẽ được chọn.」

「………」

「Này Sei-senpai, ba người chúng ta cùng hạnh phúc có gì là sai chứ?」

「Đó là quy tắc.」

「Quy tắc chẳng qua chỉ là những luật lệ cần thiết để duy trì cuộc sống thường ngày thôi mà. Có sao đâu nếu bỏ qua nó chứ. Chẳng phải hạnh phúc của bản thân mới là điều quan trọng nhất để theo đuổi sao?」

「Đúng vậy. Tôi cũng phá vỡ quy tắc để giải tỏa ham muốn của mình bằng cách chơi game người lớn mà.」

「Nếu đã vậy thì…」

「Nhưng mà, không được đâu. Như vậy thì chẳng thể nào hạnh phúc nổi.」

「Tại sao anh lại nghĩ thế? Em sẽ cố gắng vì hạnh phúc. Em sẽ cố gắng rất nhiều. Kotoko-senpai chắc chắn cũng vậy thôi.」

「Nói đơn giản là tôi không có khả năng như vậy. Ngay từ đầu, kể từ vụ lá thư tình, tôi chưa từng thích ai ngoài đời thực đến mức này. Đối với một thằng đàn ông kinh nghiệm tình trường bằng không, hậu cung là gánh nặng quá lớn.」

「Chúng ta có thể cùng nhau tích lũy kinh nghiệm mà. Bỏ cuộc ngay từ đầu là sao… Nếu là Sei-senpai thì có thể thay đổi được quy tắc mà.」

「Em đừng nói mấy chuyện vô lý như vậy nữa chứ… Hơn nữa, tôi cũng chẳng có cái ý nghĩ đó. Nói tôi không có khả năng chỉ là cái cớ thôi. Chỉ là, tôi không muốn ở bên em vào lúc này. Chỉ vậy thôi.」

Nghe vậy, vẻ mặt Mana chuyển sang biểu cảm như sắp khóc.

Tôi không ngừng lại mà nói tiếp.

「Tôi đã biết chuyện em mang rượu và thuốc ngủ đến đây rồi.」

「………」

「Em có được chúng thông qua tay Kyoya phải không? Chuyện kẻ mua rượu và kẻ lấy thuốc ngủ từ bệnh viện, tất cả đã được điều tra và có cả bằng chứng.」

Nhờ có Tozaki, Yuuka và Seimi.

Bọn họ đã theo dõi Kyoya và điều tra những người xung quanh hắn, quả là làm rất tốt.

Kyoya có vẻ thờ ơ với việc mình bị điều tra, nên những kẻ hắn dùng trong kế hoạch lần này đã nhanh chóng bị phát hiện.

Hắn quá sơ hở.

「Có thật không ạ? ...Nhưng chuyện em mang thai thì…」

「Đến lúc này, tôi đã trở thành nạn nhân rồi. Tôi không cần phải chịu trách nhiệm cho việc em mang thai nữa.」

「Nhưng mà──!」

Mana vẫn không ngừng cố gắng níu kéo.

「Nếu như phải chịu trách nhiệm, tôi sẽ trả tiền bồi thường và cả phí nuôi con. Nhưng tôi không thể ở bên em. Ở bên em, tôi không nhìn thấy tương lai hạnh phúc cho cả hai chúng ta.」

「…Chuyện đó, không thể nào…」

「Mana. Em hãy bình tĩnh xem xét lại hành động của mình đi. Em đã nói đúng không? ‘Đây là sợi dây gắn kết vững chắc giữa em và senpai. Em không muốn buông bỏ nó’. Em hoàn toàn không nhìn đến đứa trẻ. Em chỉ xem nó như một công cụ để gắn kết tôi với em mà thôi.」

「…!」

Như thể vừa bị chỉ ra thì mới nhận ra, vẻ mặt Mana đầy sự hoảng loạn.

Trong những cuộc nói chuyện tưởng chừng vu vơ thế này, bản chất thật của con người lại được bộc lộ.

Rõ ràng là cô ấy không nghĩ đến đứa trẻ. Vậy thì, dù có sinh con ra, đứa bé cũng chỉ đáng thương mà thôi.

Mana ngước nhìn tôi, lên tiếng cầu xin.

「Anh không hề có một chút thiện cảm nào với em ư? Dù chỉ là một chút thôi cũng không có sao?」

「Không.」

Nói ra những lời cay nghiệt đến vậy, trong lòng tôi vẫn thấy đau nhói.

Nhưng vào lúc này, sự nhân từ là không cần thiết.

Sự quyết đoán để dứt khoát đẩy cô ấy ra xa mới là quan trọng.

Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ chẳng ai có thể hạnh phúc cả.

「…Vậy thì, em sẽ loan tin mình mang thai. Dù ai là nạn nhân, ai là kẻ gây rối cũng không thay đổi được gì. Dù thế nào em cũng sẽ sinh con.」

Mana nói với vẻ mặt bi thương.

Nhưng, chuyện đó cũng không còn tác dụng nữa đâu, Mana…

「Đừng có nói những lời dối trá trắng trợn như vậy nữa, Mana.」

Một giọng nói khác vang lên, không phải của chúng tôi.

Tôi quay đầu về phía tiếng nói, Kotoko đang đứng ở đó.

Đây là mảnh ghép cuối cùng để lật ngược tình thế.

「Chuyện mang thai, tất nhiên cũng là giả.」

「Kotoko-senpai…」

「Chị của tôi là giáo viên y tế học đường, mà nói chung, nếu dùng mối quan hệ thì chị ấy có thể dễ dàng liên lạc với các bệnh viện. Dù phải qua vài người trung gian, nhưng tôi đã hỏi rõ ràng từ bác sĩ ở bệnh viện phụ sản mà cô đã đến. Rằng cô không hề được chẩn đoán là có thai.」

Kotoko vừa nói vừa cho xem ảnh Mana trên điện thoại.

「…Biết đâu đó không phải là bệnh viện đó thì sao.」

「Cô không hề đi bệnh viện nào khác ngoài bệnh viện trong ảnh. Chuyện đó cũng đã được xác nhận rồi. Ngay từ đầu, việc cô đăng ảnh bệnh viện phụ sản quá sớm rồi. Nếu không thì tôi cũng đã tin cô mất rồi.」

Đến đây thì Mana hoàn toàn tái mặt.

Cô ta có vẻ đang tìm kiếm lời lẽ, nhưng không thể phản bác được gì.

Cô ta mở miệng rồi lại thôi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

「Nếu có sự can thiệp của thầy Murakami khiến kỳ hạn bị kéo dài lên bốn tuần thì tốt biết mấy…」

Cô ta thì thầm với giọng đầy uất ức.

「…Chuyện đó cũng là do em gây ra ư?」

「Vâng. Nhưng em không ngờ rằng vì ghét học sinh mà thầy lại kéo dài không những không được gia hạn mà còn đến mức bị đình chỉ. Đó là một sai lầm. Em đã nghĩ nếu là bốn tuần thì ít nhất cũng có thể xoay sở được.」

Nếu là bốn tuần, sự tin cậy sẽ tăng lên.

Lần này, cô ta bất ngờ nói mang thai chỉ sau hai tuần, nên tôi mới có thể nói ‘không phải’ với gần như sự chắc chắn, nhưng nếu không thì có lẽ tôi đã tin tưởng hoàn toàn.

Và Mana trừng mắt nhìn Kotoko.

「Kotoko-senpai…」

Không khí trở nên căng thẳng, nhưng Kotoko không hề tránh ánh mắt của Mana.

「Sao nào? Định nói nếu không có tôi thì… ư?」

「…Không. Em sẽ không nói. Nhưng em tin Kotoko-senpai sẽ chấp nhận hậu cung. Vì vậy… xin hãy nói với Sei-senpai. Nếu thế thì…」

Cố gắng níu kéo vô ích. Tôi định ngăn Mana lại, nhưng Kotoko đã ra hiệu dừng tay với tôi.

「Xin lỗi nhé. Tôi thì lại không muốn có hậu cung.」

「…Cả Kotoko-senpai cũng vậy sao?」

「Đúng vậy. Tôi vẫn muốn giữ trọn vẹn thời gian của Sei cho mình. Tôi không thể chịu đựng được việc nó bị giảm đi.」

「Chắc chắn anh sẽ quen thôi.」

「Không quen được đâu. Không thể nào. Em nghĩ tôi đã khao khát Sei đến mức nào trong suốt thời gian bị đình chỉ? Lúc đó tôi đã nhận ra rồi. À, tôi sẽ không thể rời xa Sei chừng nào chưa nghe cậu ấy nói lời dứt khoát và chia tay tôi.」

Kotoko lẩm bẩm như nói với chính mình.

Đó là những lời vừa chất chứa nỗi buồn, vừa thể hiện sự kiên quyết.

「Suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên Sei. Dù không thể trở thành người yêu, cậu ấy vẫn là người đã cứu rỗi cuộc đời tôi. Cậu ấy sẽ mãi mãi khắc sâu trong cuộc đời tôi. Tôi cũng không thể và không muốn tưởng tượng ra tương lai ở bên người đàn ông khác.」

「Em cũng vậy mà…!」

「Dù vậy, tôi sẽ không ép Sei tạo ra chuyện đã rồi. Tôi sẽ không gây phiền phức cho mọi người xung quanh. Tôi cũng đã phong ấn bạo lực rồi. Trừ khi có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, tôi sẽ không bao giờ ra tay nữa.」

Và Kotoko nhìn về phía tôi.

Như thể muốn nói rằng bây giờ là đến lượt tôi.

Những lời vừa rồi như tiếp thêm sức mạnh cho tôi, thúc đẩy tôi làm những gì cần làm.

「Mana.」

「…Sei-senpai.」

Mana vẫn nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.

Nhìn cô ấy, tôi lại muốn nuông chiều. Muốn tha thứ cho cô ấy.

Đó là một ánh mắt đầy ma lực.

Nhưng, đã đến lúc phải dứt khoát rồi.

「Tất cả những chuyện lần này, tôi sẽ báo cáo cho trường và cảnh sát. Tôi sẽ không bao giờ thích em nữa. Mãi mãi là vậy.」

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ sự hiểu lầm.

Chắc chắn, tôi cũng có một phần trách nhiệm.

Vì cô ấy cứ mãi nhớ thương tôi, cuộc đời cô ấy đã trở nên điên rồ và méo mó.

Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy tội lỗi.

Mặc dù vậy, tôi vẫn phải dứt bỏ cảm giác đó mà nói ra.

「Cho dù sau này em có trở thành một nữ chính lý tưởng đến đâu, tôi cũng sẽ khinh bỉ em.」

Mana rơi lệ, đưa tay về phía tôi.

Cầu xin tôi giúp đỡ.

Đừng bỏ rơi cô ấy.

Nhưng tôi bỏ qua điều đó, quay lưng lại.

「Vậy thì ít nhất, em sẽ để anh mãi nhớ về em…」

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Một dự cảm tồi tệ đến tột cùng.

Tôi không nên quay lại.

Nếu quay lại, ý nghĩa của quyết định này sẽ mất đi. Tôi sẽ lại bị lung lay.

Thế nhưng, tôi không đến nỗi ngu ngốc mà không hiểu được ý nghĩa của những lời đó.

Tôi quyết tâm nhìn Mana.

Mana không biết từ lúc nào đã rút một con dao.

Lưỡi dao chĩa về phía tôi.

Nhưng tôi không cảm nhận được sát khí.

Mà là một thứ gì đó nguy hiểm hơn.

Con dao đó – hướng về phía cổ Mana.

「Nếu em chết như thế này, chắc chắn em sẽ sống mãi trong tâm trí anh –」

Tôi không thể cử động.

Mặc dù đã lờ mờ nhận ra.

Mặc dù sâu thẳm trong lòng đã nghĩ rằng cô ấy có thể sẽ làm như vậy.

Một chút hy vọng mơ hồ rằng cô ấy sẽ không làm đến mức đó, đã trói chặt cơ thể tôi.

Mana là thật lòng.

Không còn chút do dự nào nữa.

Đôi mắt.

Sự quyết tâm hiện rõ trong đó.

Tất cả đều cho thấy điều đó.

Mana sẽ chết.

Chắc chắn máu đỏ sẽ phun ra từ cổ cô ấy.

Một cái kết đẫm máu mà chỉ có thể thấy trong những bad end của game người lớn…

「Tạm biệt – Sei-senpai.」

Nói như một lời chào tạm biệt thường ngày, Mana đâm con dao vào cổ mình.

「KHÔNG ĐƯỢC LÀM CÀNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!」

Một cái bóng lướt qua bên cạnh tôi.

Nhanh như cắt rút ngắn khoảng cách, cô ấy vươn tay về phía con dao.

Con dao dừng lại ngay khi chạm vào da thịt.

Kotoko đã nắm chặt tay Mana.

Cô ấy trông hệt như một nhân vật chính trong game người lớn vậy.

Từ phong thái cho đến thời điểm ngăn chặn, mọi thứ đều thần kỳ đến lạ.

Cánh tay Mana hoàn toàn không thể cử động.

Cô ta cố gắng đâm dao vào cổ mình, nhưng nó không nhúc nhích dù chỉ một li.

Chắc hẳn Kotoko đã ghì chặt bằng một lực rất mạnh.

「Kotoko, senpai…!」

「Mày còn định hạ mình thành kẻ hèn hạ đến mức nào nữa hả con nhỏ này! Đủ rồi đó!」

「Nhưng mà… đó là cách duy nhất để em có thể sống trong tâm trí Sei-senpai mà!」

「Mày phải biết chứ! Sei đã ra sao sau khi bị con gái phản bội! Tao dù chỉ nghe kể thôi cũng có thể tưởng tượng được! Mày làm Sei ra nông nỗi đó, mày thấy thỏa mãn sao!?」

「Chuyện đó…!」

「Tao đây này. Tao vẫn luôn muốn Sei được biết những cô gái chân chính ngoài đời thực. Muốn dạy cậu ấy rằng không phải ai cũng là kẻ phản bội. Mày chẳng phải cũng từng nghĩ vậy sao? Chính vì thế mà mày đã tức giận với Eve và Ako bọn nó còn gì!?」

「………」

「Mày muốn làm gì cũng là lựa chọn của mày. Mày muốn làm gì cũng được. Nhưng mà… đừng có bày ra bộ dạng con gái xấu xí trước mặt tao. Tao sẽ ngăn cản bằng mọi giá. Mày cũng vậy… nếu mày yêu Sei, ít nhất cũng đừng để lại hậu họa về sau!」

Và Kotoko giật con dao khỏi tay Mana.

Trong những cuộc cãi vã thế này, Kotoko có lẽ luôn giành thế thượng phong.

Mana, đã mất đi vũ khí, vô lực ngồi sụp xuống ghế.

Cô ta cúi đầu gục xuống, như thể đã mất hết mọi sức lực.

「…Tôi đã muốn là một đối thủ công bằng với cô đấy.」

Kotoko nói vậy, vẫn cầm con dao trên tay, rồi quay lại chỗ tôi.

Dáng vẻ uy phong lẫm liệt đó trông rất oai phong và tuyệt vời.

Chắc hẳn vì dáng vẻ này mà tôi đã bị cô ấy thu hút.

「Đi thôi, Sei.」

「…Ừ.」

Không hề quay đầu lại, chúng tôi rời khỏi công viên.

「Xin lỗi vì đã bắt cậu phải chạy lòng vòng bệnh viện làm mấy chuyện kỳ lạ đó, Kotoko.」

「Có chạy lòng vòng gì đâu nên không sao cả. Hầu hết là do chị Tokuko sắp xếp cả thôi. Với lại, cậu cũng vất vả rồi. Chắc hẳn cậu khó chịu lắm đúng không?」

「Ừ, đúng vậy.」

Tôi không ngờ rằng việc dứt khoát nói lời chia tay lại khó khăn đến thế.

Mặc dù gần như chẳng có điểm nào đáng để tôi thông cảm cho Mana.

「Nhưng mà, giờ thì──」

Cô ấy có lẽ định nói là kết thúc, nhưng câu nói lại ngừng lại.

Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy Kotoko.

Cô ấy bước ra trước mặt tôi như để bảo vệ tôi.

Trước tầm mắt cô ấy,

「Chào, Sei.」

「Chào cậu, Sei-kun.」

Kyoya và Ako đang đứng đó.

「Thật là một người tàn nhẫn mà, Sei. Không chút nương tay nào khi từ chối một người có thiện cảm với mình.」

Hắn ta nói với vẻ mặt đắc thắng.

「Ừ, tôi đã làm một chuyện tàn nhẫn. Nhưng mà… người dẫn dắt đến chuyện đó chính là mày đấy, Kyoya.」

「Này này. Tôi chỉ khuyên nhủ thôi mà? Kẻ thực hiện là cô ta, tôi đâu có trách nhiệm gì.」

「Giúp sức phạm tội. Nếu chuyện lần này bị công khai, mày cũng sẽ bị buộc tội. Buôn lậu rượu và buôn lậu thuốc ngủ của bệnh viện đều là những tội danh lớn đấy.」

Nghe vậy, vẻ mặt Kyoya hơi méo mó.

「Đừng nghĩ mày có thể chạy thoát, Kyoya. Lần này, tôi nhất định sẽ bắt mày phải chịu trách nhiệm.」

「Đừng căng thẳng vậy chứ. Chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà.」

「Nếu mày gọi đây là trò đùa thì mày không nên sống trong xã hội này cả đời. Mana, dù có chút sai lệch, đáng lẽ không phải là kẻ vượt qua giới hạn đó. Nhưng cô ấy lạc lối là do lời thì thầm của mày – lời thì thầm của ác quỷ.」

「Chẳng phải việc đã nghe lời thì thầm đó đã là sai rồi sao?」

「Tôi không có ý định nói chuyện ai đúng ai sai giữa kẻ bắt nạt và người bị bắt nạt. Vì mày mà cô ấy đã phạm tội, vậy thì chắc chắn mày sai.」

Kyoya tặc lưỡi.

Có vẻ hắn ta đã bắt đầu mất bình tĩnh rồi.

「Thật lòng mà nói, tôi muốn đấm mày lắm, nhưng tôi sẽ không ra tay với mày. Vì tôi đã khuyên răn Kotoko như vậy, tôi không thể phá vỡ lời nói của mình được. Mày nên cảm ơn đi đấy.」

「Sei…」

「Tôi đã đưa ra câu trả lời rõ ràng rồi. Mày cũng vậy, nếu mày là đàn ông, hãy đưa ra câu trả lời rõ ràng. Đó cũng là vì Ako.」

「…! Im đi!」

Kyoya bước một bước về phía trước.

Nắm đấm của hắn đã vung lên, không thể tránh kịp.

Nắm đấm của Kyoya giáng thẳng vào mặt tôi.

「Đau quá… Này này, đánh tôi thì chẳng thắng được đâu đúng không?」

Đương nhiên là rất đau, nhưng tôi vẫn không ngã xuống.

「Im đi! Ngã xuống cho tao xem cái mặt thảm hại của mày đi!」

「Không được, Kyoya-kun!」

Một cú đánh nữa.

Nhưng nó đã bị Kotoko chặn lại.

Kotoko nắm chặt nắm đấm của Kyoya.

「Tôi cũng không định dùng bạo lực nữa, nhưng nếu Sei bị thương thì—」

「Gì, gì cơ? Định đánh à!?」

「Chỉ là tiếp tục giữ chặt thế này thôi.」

「Á! Buông ra!」

「Nếu buông ra thì mày sẽ lại đánh Sei thôi.」

Nghe thấy tiếng cọt kẹt gì đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ nó sẽ vỡ tan tành.

「Dừng lại đi! Buông ra!」

「Nếu hứa không đánh Sei thì tôi sẽ buông.」

「Được, được rồi!」

「Nếu thất hứa, tôi sẽ đánh gãy hết răng của mày đấy.」

「Ác!」

Vai vế đã khác rồi.

Kyoya kêu lên một tiếng thảm hại, có lẽ đã nhớ lại nỗi ám ảnh thời trung học, rồi lùi lại trong tư thế khụy gối khi nắm đấm được buông ra.

「Khốn nạn! Khốn nạn!」

Và hắn rời đi với bước chân không vững.

Ako định đuổi theo.

「Ako. Em nhìn thấy dáng vẻ đó rồi mà vẫn còn thích hắn sao?」

「Vâng. Tất nhiên rồi. Dù anh ấy có bày ra dáng vẻ nào đi nữa, tình yêu của em cũng sẽ không thay đổi. Đó chẳng phải là tình yêu sao?」

「Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng mà…」

「Như anh đã nói với Yuuki-san, chừng nào anh ấy chưa nói lời chia tay, em sẽ vẫn tiếp tục yêu Kyoya-kun. Anh không thể phủ nhận điều đó của em.」

「…Tùy em vậy. Nhưng chẳng phải em cũng muốn tôi ngăn chặn Kyoya sao?」

「Tại sao anh lại nghĩ thế?」

「Em đã gửi địa chỉ của tôi, ảnh chụp và đủ thứ cho Nishihara phải không. Em muốn tôi và Kotoko ngăn chặn âm mưu của Kyoya và khiến hắn ta tỉnh ngộ—」

Ako ngắt lời tôi.

「Chỉ là nhất thời thôi. Một cách ngẫu nhiên. Em có nợ anh mà. Em chỉ không muốn chiến thắng theo cách này thôi.」

「Vậy sao… Tạm biệt nhé. Chắc chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.」

「Vâng. Chúc may mắn, Sei-kun. Và Ayame-san nữa. Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.」

Cúi chào một cái, Ako đuổi theo Kyoya.

Họ thật sự là một cặp đôi nguy hiểm. Có lẽ xã hội sẽ an toàn hơn nếu họ ở trong tù.

「…Tôi đã được cậu cứu đấy, Kotoko.」

「Không sao đâu. Tôi là… ừm, là cái đó. Một dạng lá chắn của cậu.」

「Lá chắn, nhỉ.」

「Đúng vậy. An toàn hơn kiếm thì tốt rồi chứ gì?」

「Haha, đúng là yên tâm thật.」

Vậy là cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc.

Dù vẫn sẽ bận rộn với chuyện Mana và những thứ linh tinh khác, nhưng ít ra sẽ không còn ai nói những điều kỳ quặc với chúng tôi nữa.

Chắc chắn chúng tôi sẽ có thể sống yên bình cho đến khi tốt nghiệp.

「Vậy thì về thôi, Sei.」

Nhưng Kotoko lại thể hiện sự bình thản như mọi khi.

Đúng là ở bên cô ấy thật thoải mái.

Đã đến lúc tôi phải trao lại câu trả lời mà mình đã tìm thấy cho cô ấy rồi.