Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 13 - 第一章

Thế là bị đình chỉ hai tuần ư?

Sáng đầu tuần, sau một tuần hẹn hò lần lượt với bốn người, Yuuka đến trường với vẻ mặt rạng rỡ, vui tươi đến nỗi ai nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra.

"Chào buổi sáng!"

"Chào!", "Chào buổi sáng!", "Yo!"

Cô bé bước vào lớp, chào hỏi mọi người rồi về chỗ ngồi.

"Yuuka bé bỏng, chào nhé!"

"Chào Eve. Hôm kia cậu thế nào?"

"Siêu vui luôn ấy chứ! Tớ nói hết được những gì muốn nói rồi. Yuuka thì sao?"

"Yuuka cũng vậy thôi. Vui lắm. Mà hình như tớ cứ trêu chọc Seiichi-kun mãi thì phải."

"À há há! Đúng là Yuuka bé bỏng có khác!"

Những người hẹn hò cuối tuần chuyện trò rôm rả.

Trong lúc đó, Tozaki, một bạn học cùng lớp, bước vào với vẻ mặt khó hiểu.

"Tozaki bé bỏng, chào buổi sáng!"

"À, chào."

"Tozaki-kun, cậu sao vậy? Trông không được vui cho lắm."

"À không, không phải không vui, nhưng mà có chuyện gì đó khó hiểu lắm."

Eve và Yuuka đồng loạt nghiêng đầu.

Tozaki lấy điện thoại ra, xem màn hình như để xác nhận điều gì đó, rồi càng nhíu mày.

"Tối qua, bên game có một thông báo khá lớn."

Tozaki nói như lầm bầm.

Cả hai cô bé có vẻ không hiểu, nhưng Tozaki vẫn tiếp tục mà không để tâm.

"Với những đứa như bọn tớ thì chuyện này khá thú vị, phải nói là ưu tiên hàng đầu. Tối qua tớ có gửi tin nhắn cho Shinguu nhưng không thấy hiện đã đọc gì cả."

"Ê, Tozaki-kun kì ghê đó nha. Chẳng phải có lúc không tiện trả lời thì sao?"

Yuuka nghe Tozaki nói với vẻ mặt như thể đang nghe người yêu than phiền chuyện bạn trai không nhắn tin Line vậy.

Nhưng Tozaki lắc đầu.

"Cái ăng-ten của thằng đó không thấp đến mức đó đâu. Trừ khi có chuyện cực kì hệ trọng, còn không thì bọn tớ đều trả lời tin nhắn qua lại. Mà thường thì chẳng nhắn tin nữa, gọi điện luôn ấy chứ..."

Trước mối quan hệ kì lạ giữa Seiichi và Tozaki, Yuuka có chút ganh tị.

Yuuka cũng thường xuyên nhắn tin với Seiichi, nhưng chưa bao giờ đến mức gọi điện thoại.

"Hay là có khi nào gặp tai nạn gì không?"

Eve tái mặt một chút.

"Chắc, chắc là không đến mức đó đâu."

Chỉ mới mấy hôm trước cô bé còn lôi kéo Seiichi đi chơi, nên Yuuka không tài nào cười nổi.

"Nếu vậy thì Mana-chan, người hẹn hò cuối cùng, chắc cũng phải liên lạc gì đó chứ..."

Và như để tăng thêm nỗi lo đó, Seiichi mãi vẫn không đến lớp.

Thông thường, giờ này cậu ấy đã phải đến trường rồi.

Đáng lẽ cậu ấy sẽ bước vào, vừa uể oải chào hỏi mọi người.

Cậu ấy cũng hay đi cùng Kotoko.

"Kotton cũng không đến..."

"Kotoko bé bỏng cũng sao thế không biết..."

Kotoko cũng không có mặt trong lớp.

"Thôi thì có thể là điện thoại bị hỏng hay gì đó."

Tozaki ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn đầy vẻ không cam tâm.

Một lúc sau, cả hai vẫn không đến, thay vào đó là cô giáo chủ nhiệm Oohara.

Seiichi và Kotoko, hoàn toàn đã đến muộn.

Yuuka cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường.

"Chào buổi sáng... các em..."

Và ngay khoảnh khắc nghe giọng chào của cô Oohara, một bầu không khí kì lạ bao trùm căn phòng.

Rõ ràng cô giáo không được vui.

Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng thường ngày của cô hôm nay lại thật buồn bã.

Chính vì có nhiều học sinh nam vốn yêu thích giọng nói này của cô, nên họ nhận ra sự khác biệt nhỏ nhặt đó.

"Cô ơi, cô sao vậy? Trông cô thiếu sức sống quá!"

Một nam sinh nhanh nhảu hỏi, nhưng cô Oohara chỉ cười gượng.

"... Chúng ta bắt đầu tiết sinh hoạt lớp nhé."

Mọi người im lặng trước vẻ bất thường của cô chủ nhiệm, và lặng lẽ lắng nghe thông báo.

Bình thường thì không bao giờ thiếu những cuộc trò chuyện phiếm, nhưng đây là một tình huống bất thường.

Thậm chí có thể nói rằng, ước gì cô Oohara ngày nào cũng được như thế này.

Sau khi truyền đạt xong những lời dặn dò thường lệ cho học sinh, cô Oohara thở dài thườn thượt.

Như muốn nói rằng, bây giờ mới là chuyện chính.

"Ừm... Shinguu Seiichi và Ayame Kotoko... đã bị đình chỉ học. Hai em sẽ không thể đến trường trong một thời gian. Khi hai em quay lại, các em nhớ ghi chép bài vở giùm nhé."

Sự tĩnh lặng trong lớp càng trở nên sâu hơn.

Một sự im ắng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ.

"Ơ..."

Yuuka, người mãi mới hiểu ra vấn đề, chỉ có thể thốt lên một tiếng như vậy.

Ngay cả trước khi cô Oohara mệt mỏi rời đi, lớp học đã bắt đầu xôn xao.

Khoảnh khắc bóng dáng cô biến mất, cả lớp trở nên ồn ào như tổ ong vỡ tổ.

"Này, này, này, này, thật không đó...?"

Tozaki thì thầm với vẻ mặt không tin nổi.

Hình như không ai biết chuyện này, cứ như sét đánh ngang tai vậy.

"Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi cứ như mở mang tầm mắt vậy đó."

"Cậu dùng thành ngữ sai rồi... Mà công nhận là tôi cũng bất ngờ thật."

"Bất ngờ hết sức luôn ấy chứ!"

Tứ đại ngốc của lớp, Sakai, Matoba, Mikamoto, Uchita, lũ lượt kéo đến chỗ Tozaki.

Tất cả đều mang vẻ mặt khó hiểu, thể hiện rõ sự bất ngờ của sự việc.

Các bạn học khác cũng vậy.

"Yuuka! Có chuyện gì vậy? Ayame-san bị đình chỉ... Shinguu-kun cũng thế sao?"

"À, cái đó... Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

Chủ tịch hội học sinh và Nishihara cũng đến chỗ Yuuka, vẻ mặt đầy thắc mắc.

Thế nhưng, dù được hỏi, bản thân Yuuka cũng không biết gì cả.

"Tớ, tớ không biết... Tin nhắn của tớ từ hôm qua không hiện đã đọc gì hết."

"Tớ cũng vậy. Bình thường dù gửi tin nhắn vào ban đêm thì sáng hôm sau nó cũng sẽ trả lời đàng hoàng."

Khi Tozaki giải thích như vậy, Mikamoto và những người khác đồng loạt khoanh tay hoặc chống cằm suy nghĩ.

"Bị đình chỉ học thì chắc là chuyện lớn lắm, nhưng mà những chuyện có thể làm thì cũng giới hạn thôi."

"Ví dụ như?"

"Nhiều nhất là liên quan đến bạo lực. Chẳng hạn như đánh nhau với trường khác."

Trước lời của Sakai, Tozaki và những người xung quanh đều lắc đầu.

"Không đời nào. Shinguu mà bạo lực gì chứ. Ayame bây giờ cũng ngoan lắm mà."

Yuuka thầm đồng ý. Seiichi không đời nào lại gây chuyện bạo lực.

Thế rồi Mikamoto hơi khó xử mở miệng.

"Mà nếu nghĩ thế này thì cũng không phải là chuyện không thể xảy ra."

"Chuyện gì?"

"Ví dụ như Shinguu bị mấy tên say rượu trêu chọc. Rồi Ayame đến giúp đỡ. Mấy tên say rượu đó bắt đầu đánh nhau, và Ayame buộc lòng phải chống trả. Nếu dính dáng đến cảnh sát thì khó mà giấu được."

"Nhưng Mikamoto-kun. Nếu vậy thì có thể được giảm nhẹ hình phạt, tớ nghĩ sẽ không bị đình chỉ đâu."

Khi cô bạn gái Chủ tịch hội học sinh chỉ ra, Mikamoto liền gật gù và rút lại suy nghĩ của mình.

"Có khi nào là hút thuốc không?"

Trước câu hỏi tiếp theo của Sakai, Tozaki lắc đầu.

"Hoàn toàn không thể. Thằng đó không có thiện cảm gì với thuốc lá. Số tiền mua thuốc lá chắc chắn nó sẽ dùng vào việc khác."

"Ồ. Đúng là Shinguu Sommelier có khác. Kiến thức uyên bác thật."

"Ai là Shinguu Sommelier chứ. Tớ không nhớ là mình đã trở thành cái đó."

Thật sự thì chuyện bị đình chỉ vì hút thuốc cũng thường nghe thấy. Ngay cả ở cổng trường này, ngày nào giáo viên cũng đứng kiểm tra túi xách. Thỉnh thoảng cũng có học sinh bị dẫn đi vì bị phát hiện có mảnh vụn lá thuốc lá trong đó.

Những người khác cũng không tin vào chuyện đó, nên họ đều nhăn nhó.

Chuyện Seiichi và Kotoko bị đình chỉ khiến mọi người không thể tin nổi. Kotoko ngày xưa thì không nói làm gì, chứ bây giờ thì không còn đánh nhau nữa.

Có vẻ như họ có thể thấy được lớp học đang nghĩ gì về Seiichi và Kotoko. Đây là chuyện không thể tưởng tượng được trước đây.

Seiichi cũng không giao tiếp nhiều với bạn bè trong lớp, còn Kotoko thì lại càng cô lập hơn.

Bản thân Yuuka đã từng "theo dõi" Seiichi vì lo lắng rằng cậu ta có thể biết về việc cô bé tham gia đóng phim người lớn, nhưng Seiichi bây giờ đã hoàn toàn khác so với trước đây.

(Đúng như Tozaki-kun nói...)

Và Yuuka cũng hoàn toàn không có ấn tượng về Seiichi gây gổ hay hút thuốc. Tozaki đã úp mở về việc "dùng vào việc khác", nhưng chắc chắn là dùng để mua game 18+.

Nghĩ đến đó, Yuuka bỗng hiểu ra.

(Đây có lẽ là lý do gần nhất...)

Bị lộ game 18+.

Từ nãy đến giờ cô bé cứ bỏ qua, nhưng nếu trường phát hiện ra thì chắc chắn là "out" ngay lập tức.

Thực tế, trước đây đã có những lúc nguy hiểm. Những lần bị hội học sinh dồn hỏi chắc chắn là rất căng thẳng.

"Này Tozaki-kun..."

"À, ừm. Không, tớ cũng nghĩ ra rồi."

Dường như cả hai đều nghĩ đến cùng một chuyện.

"Thôi đi mà! Giờ có nghĩ ở đây cũng chẳng ích gì! Hay là mình đi hỏi các thầy cô xem sao!"

Eve hiếm khi nói ra điều gì đó mang tính xây dựng. Quả thực, nếu cứ ở đây lèm bèm thì cũng chẳng biết được sự thật.

"Nhưng mà, cô Oohara cũng không nói lý do, cũng không cho bọn tớ biết... Vậy thì hỏi ai đây?"

Tozaki trầm ngâm suy nghĩ.

Thế nhưng, Yuuka đã xác định được người cần hỏi.

"Những lúc thế này chỉ có một người để hỏi thôi, đúng không?"

"Hả?"

"Là cô giáo cố vấn câu lạc bộ của bọn mình đó."

Tozaki lộ vẻ mặt như vừa được "khai sáng".

Yuuka và mọi người định đi đến phòng giáo viên thì chuông báo giờ học vang lên.

Quả nhiên là không đủ thời gian.

Không ai có đủ can đảm để bỏ tiết học mà đi đến phòng giáo viên, đành phải về chỗ ngồi.

Năm phút sau, chuông vào tiết vang lên và giáo viên bộ môn bước vào lớp.

Tiết đầu tiên là môn Văn học hiện đại - lãnh địa của Phong Thần Murakami.

"Các em đã ngồi vào chỗ rồi. Tốt, rất tốt."

Thầy giáo có vẻ đặc biệt vui vẻ.

Bình thường thầy Murakami luôn nở một nụ cười gượng gạo, nhưng hôm nay thầy vui vẻ đến nỗi ai nhìn vào cũng thấy được.

Thế nhưng Yuuka không có can đảm hỏi lý do, và các bạn cùng lớp cũng vậy.

Đặc biệt, nếu thầy Murakami chỉ cần nghe thấy một chút chuyện phiếm thôi, thầy sẽ giảng một bài đạo lý dài như đúng biệt danh Phong Thần của mình.

Những người biết điều đó sẽ không dám "dẫm vào bãi mìn" một cách vô ích.

Thầy Murakami đảo mắt nhìn khắp lớp, rồi nhoẻn miệng cười nhỏ khi thấy chỗ của Seiichi và Kotoko trống.

Một nụ cười khó chịu mà bình thường thầy sẽ không bao giờ để lộ. Có lẽ chỉ có Yuuka, người luôn quan sát thầy, mới nhận ra.

Cô bé rất giỏi trong việc nắm bắt những sắc thái tinh tế như vậy.

Thế nhưng, Yuuka cũng không phải là kẻ ngốc đến mức chỉ ra điều đó.

Tuy nhiên...

"... Hừ. Không có mấy trái quýt thối này thì đúng là trong lành hẳn."

Duy nhất câu nói đó thì cô bé không thể bỏ qua được.

"Thầy nói thế là có ý gì!"

Không kìm được, Yuuka đứng bật dậy trừng mắt nhìn thầy Murakami.

Trước tiếng quát đầy giận dữ và uy lực như diễn kịch của cô bé, thầy Murakami cũng chùn lại trong giây lát. Có lẽ thầy cũng bất ngờ khi Yuuka, một học sinh gương mẫu, lại tức giận đến vậy.

Nhưng sự chùn lại chỉ diễn ra trong tích tắc, thầy Murakami ho nhẹ rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Đúng nghĩa đen đó, Hatsushiba-kun."

"Na—"

"Ayame Kotoko từ trước đã vậy, giờ Shinguu Seiichi cũng trở thành mối hiểm họa cho trường học."

Mikamoto hình như đã lầm bầm "Chống đối ông là mối hiểm họa cho trường à...", nhưng thầy Murakami dường như không nghe thấy.

"Dù sao đi nữa, quyết định đình chỉ học của các em ấy đã được đưa ra rồi. Nào, đừng bận tâm đến những chuyện vụn vặt nữa. Chúng ta bắt đầu tiết học."

Suốt tiết học đó, không một chữ nào lọt vào đầu Yuuka.

Sau đó, cứ đến giờ ra chơi, Yuuka, Eve và Tozaki lại đi đến phòng giáo viên, nhưng Kiriko không có mặt ở đó, có vẻ như cô ấy chưa quay lại.

Hình như cô ấy đi thẳng từ lớp học này sang lớp học khác để dạy.

Không ai biết cô ấy dành thời gian giải lao ở đâu, kể cả cô giáo chủ nhiệm Oohara.

Và dù hỏi cô Oohara lý do đình chỉ, cô cũng không chịu nói.

"Xin lỗi. Chuyện đó... vì vẫn chưa xác nhận rõ ràng, nên tôi không thể nói lý do được."

"Mặc dù đã có quyết định đình chỉ rồi sao ạ?"

"Vâng."

Cô Oohara không phải không muốn nói lý do, mà hình như là không thể nói.

Trên đường rời phòng giáo viên và quay trở về lớp, Tozaki thì thầm.

"Chưa xác nhận rõ ràng mà đã có quyết định đình chỉ thì nghe có vẻ vô lý nhỉ..."

Yuuka cũng phản ứng lại.

"Đúng đó. Nếu đã có quyết định đình chỉ rồi thì chẳng phải lý do cũng phải rõ ràng rồi sao?"

Cả ba người, bao gồm cả Eve, đều cúi mặt, vẻ mặt khó hiểu.

Cuối cùng, suốt giờ nghỉ trưa đó, họ vẫn không tìm thấy Kiriko, và nỗi lo lắng cứ thế chồng chất.

"... Mà, hay là hỏi Kiyomi bé bỏng xem có biết không?"

Lại một lần nữa, Tozaki như được "khai sáng". Yuuka cũng vậy.

Đúng là "đèn nhà ai rạng ngoài sân" trong trường hợp này.

Họ lập tức đi đến lớp của Kiyomi, thấy cô bé đang trò chuyện với bạn bè.

Kiyomi cũng nhận ra Yuuka và mọi người, rồi lộ vẻ mặt khó xử.

Cuối cùng, Kiyomi như thể đã bỏ cuộc, nặng nề bước ra khỏi lớp.

"Ừm... Là chuyện đó, đúng không ạ?"

Cô bé nói ra một cách khó xử.

Dường như cô bé không hề muốn nói ra chút nào.

Hiếm hoi lắm, Kiyomi lại ra vẻ muốn họ về ngay lập tức.

Tuy nhiên, Yuuka và mọi người không hề nản lòng, vẫn đứng yên trước mặt Kiyomi.

"Kiyomi-chan có biết chuyện gì không?"

"Thực ra thì, bản thân tớ cũng không biết gì cả. Chỉ biết là chị Kiriko nổi giận khủng khiếp nhất thế kỉ thôi... Tớ còn bị chị ấy la mắng và lườm nguýt, bảo là 'Con bé không biết gì thì đừng có mà hé răng ra'... Tớ chỉ biết im lặng gật đầu thôi. Cho nên, nếu bị phát hiện thì tớ lại bị la nữa mất."

"... Sợ đến thế sao?"

Tozaki rùng mình.

Kiriko là một giáo viên cởi mở, ít khi la mắng học sinh.

Cô là kiểu người thường bình thản bỏ qua mọi chuyện.

Người ta vẫn đồn đại rằng cô ấy rất đáng sợ khi nổi giận thật sự, nhưng Tozaki chưa bao giờ cảm nhận rõ điều đó.

"Nhưng mà Kotton cũng bị đình chỉ học. Cậu cũng không biết chuyện đó sao?"

"À..."

Kiyomi bật ra một tiếng yếu ớt, như thể cô bé có chút manh mối.

"Tớ chỉ biết là Kotoko-san đã đến nhà anh ấy. Tớ biết là ba người hình như đã chơi trong phòng của anh ấy. Mà lạ cái là ồn ào đến tận nửa đêm luôn ấy chứ..."

Nói đến đó, Kiyomi vội bịt miệng lại, như thể đã lỡ lời.

"Xin lỗi. Chuyện này, xin giữ kín nhé... Chị Kiriko thật sự có thể giết tớ mất."

"Đến mức đó sao...?"

"Tozaki-san nói được vậy là vì chưa biết lúc chị Kiriko thật sự nổi giận thôi. Trước đây cũng chỉ có một lần... Hình như là lúc anh ấy không về nhà thì phải."

Nghe từ câu chuyện, có lẽ là chuyện về vụ thư tình năm đó.

"Nhưng mà, nhìn từ bên ngoài thì tôi thấy cô Kotani đối xử với Shinguu không hề nghiêm khắc chút nào đúng không? Dù Shinguu có vẻ không thừa nhận điều đó."

Khi Tozaki nói vậy, Kiyomi lộ vẻ mặt khó tả.

"À, cái đó thì có vẻ có nhiều chuyện lắm..."

Dù diễn biến thế nào đi nữa, Kiriko rõ ràng đang vô cùng tức giận.

"Không biết cô ấy đang tức giận chuyện gì nhỉ? Bình thường thì có lẽ là tức giận Seiichi-kun..."

"Ưm. Chẳng nghĩ ra được gì cả."

Trong lúc họ đang suy nghĩ, chuông báo giờ học buổi chiều vang lên.

Kiyomi nói "Thôi vậy..." rồi quay trở lại lớp học.

Yuuka và mọi người cũng không thể đứng mãi đó, đành phải quay về lớp.

Khi trở lại lớp, các bạn học đang tụ tập lại, xoay quanh bộ tứ ngốc.

"Không thể nào!", "Ngẫu nhiên quá...", "Khó nói là không liên quan nhỉ", "Rốt cuộc là sao đây?"

Ai nấy đều có vẻ nghiêm trọng.

"Có chuyện gì vậy?"

"À, Hatsushiba, Tozaki, Suwama. Quay lại rồi à."

Matoba nói như đã chờ đợi từ lâu.

Vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự bối rối.

"... Có chuyện gì vậy?"

Khi Yuuka hỏi, Matoba rụt rè mở miệng.

"À thì, cái cô hậu bối hay tiếp cận Shinguu ấy mà?"

Yuuka lập tức hiểu ra, đó là Yuuki Mana.

"Mana-chan... bị sao vậy?"

Mana cũng là một trong số những người tham gia buổi hẹn hò cuối tuần.

"Cái cô bé đó cũng... bị đình chỉ học."

"Hả...?"

Nói cách khác, từ thứ Hai tuần này, ba người có duyên phận sâu sắc là Seiichi, Kotoko, và Mana đều bị đình chỉ học cùng một lúc.

"Trông cậu có vẻ không biết gì cả."

"Lần đầu tiên tớ nghe nói. Thật sao?"

"Tớ cũng chỉ nghe tin đồn nên nghĩ là không thật, đành trực tiếp đến lớp hỏi thử. Ai ngờ là thật."

Thật khó hiểu.

Thứ tự hẹn hò cuối tuần là Yuuka, Eve, Kotoko, Mana.

Chỉ có thể là đã có chuyện gì đó xảy ra vào Chủ Nhật.

À không, dựa theo lời của Kiyomi thì Kotoko đáng lẽ đã đến nhà Seiichi.

"Tớ chỉ biết là Kotoko-san đã đến nhà anh ấy. Tớ biết là ba người hình như đã chơi trong phòng của anh ấy. Mà lạ cái là ồn ào đến tận nửa đêm luôn ấy chứ..."

Lúc đó cô bé nghe lướt qua, nhưng khi nhớ lại kĩ thì từ "ba người" có vẻ bất thường.

Tức là đến nhà Seiichi là Kotoko và Mana, hai người đó sao?

Và cả ba người đều bị đình chỉ học.

Hơn nữa, Kiriko đang tức giận.

"Chẳng lẽ lại..."

Đối với một người khá thanh sạch như Kiriko, Yuuka không phải là không có suy nghĩ về nguyên nhân cô ấy tức giận.

Chỉ là, lý do quá đỗi kì lạ, Yuuka gạt phắt suy nghĩ đó khỏi đầu.

Kết thúc tiết học thứ sáu, đến giờ tan học, Kiriko vẫn không xuất hiện ở phòng giáo viên.

"Chắc là cô ấy biết bọn mình đang nghĩ gì nên tránh mặt thì phải."

"Có khi cô Oohara đã nói chuyện với cô ấy rồi cũng nên."

"Nếu vậy thì cô ấy sẽ không quay lại phòng giáo viên đâu."

Cả ba người một lần nữa đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Cuối cùng, không hề có tin nhắn nào từ Seiichi, Kotoko hay Mana, thậm chí không có dấu đã đọc.

Thế này thì phương tiện liên lạc quá ít ỏi.

"Chắc là đành phải đến tận nhà thôi. Tớ sẽ đi đến nhà Shinguu."

"Vậy thì, Yuuka sẽ đến chỗ Kotton vậy."

Trong lúc họ đang bàn bạc như vậy, khi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ thì thấy một bóng người.

Cửa phòng đã mở khóa, và có người đang rón rén cầm túi, dò xét xung quanh.

Người đó chính là Kotani Kiriko mà họ đang tìm kiếm.

"Cô Kotani!?"

Khi Kiriko nhận ra Yuuka và mọi người, cô không tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ khẽ vẫy tay gọi họ vào.

Bước vào phòng sinh hoạt, Kiriko khẽ thở dài.

"Các em đến đúng lúc lắm. Đặc biệt là Tozaki."

"Hả?"

"Dọn dẹp đồ đạc trong phòng này đi. Ưu tiên những thứ mà nếu để ở trường sẽ rất rắc rối đó. Những thứ đó thì Tozaki, em là người biết rõ nhất đúng không. Đây."

Một chiếc túi không có gì bên trong được đưa cho Tozaki. Đó là loại túi lớn thường dùng cho hoạt động câu lạc bộ.

"C, có chuyện gì vậy ạ?"

"Cứ làm đi. Không có thời gian đâu. Lát nữa cô sẽ giải thích rõ mọi chuyện, còn bây giờ thì bắt tay vào làm đi. Hatsushiba và Suwama cũng vậy."

Yuuka và Eve cũng được đưa cho mỗi người một chiếc túi, và họ nhanh chóng nhét vào đó những thứ mà nếu để ở trường thì có thể gây rắc rối.

Nói vậy chứ, số lượng cũng không nhiều lắm. Vừa đủ một chiếc túi của Tozaki.

Từ khi phòng sinh hoạt câu lạc bộ bị để ý, Seiichi đã mang phần lớn đồ đạc về nhà. Những thứ còn sót lại lần này chủ yếu là những món đồ mà cậu ta quên mang về, hoặc các loại phụ kiện quà tặng.

"Cảm ơn. Hẹn gặp lại sau nhé."

Sau khi gói ghém tất cả vào túi của Tozaki, Kiriko vội vàng giật lấy chiếc túi rồi nhanh chân rời khỏi phòng sinh hoạt.

Phía sau chỉ còn lại ba người đang nghiêng đầu.

"... Sao vậy?"

Eve thắc mắc hỏi, Tozaki khoanh tay.

"Vẫn chưa hiểu lắm... Nhưng mà 'hẹn gặp lại sau' có nghĩa là bảo mình đợi ở đây đúng không?"

Nhìn lại xung quanh một lần nữa, phòng sinh hoạt câu lạc bộ đã sạch sẽ hơn rất nhiều.

Chỉ với chiếc túi vừa gói ghém xong thì không thể nào được như vậy.

"Có khi nào cô Kotani đã dọn dẹp đồ đạc trong phòng sinh hoạt này suốt giờ ra chơi không?"

"... Để làm gì vậy?"

Trong lúc họ còn đang thắc mắc, tiếng bước chân cộp cộp vang lên.

"Cô Kotani quay lại rồi sao?"

"... Không phải. Đây là tiếng bước chân của đàn ông. Hơn nữa, có nhiều người."

Khi Yuuka, người nhạy cảm với âm thanh, chỉ ra, Tozaki nhíu mày.

Cùng lúc đó, cánh cửa mở ra mà không hề có tiếng gõ.

"Chúng tôi làm phiền một chút."

Người đến chính là Phong Thần Murakami.

"... Làm phiền."

Phía sau thầy còn có Lôi Thần Tadokoro.

"C, các thầy có chuyện gì không ạ?"

Khi Tozaki đối đáp với vẻ mặt nịnh nọt, thầy Murakami cười nhếch mép.

"Shinguu và Ayame đã bị đình chỉ học rồi. Thế nên chúng tôi bàn nhau rằng nên kiểm tra kĩ lưỡng căn phòng sinh hoạt này, nơi đã trở thành ổ chứa của chúng."

"... Chuyện này chắc không phải là quyết định trong cuộc họp giáo viên đâu. Các thầy không cần phải che giấu việc đây là do sự tò mò cá nhân của thầy đâu."

"... Vâng. Nhưng Tadokoro-kun cũng đồng ý mà."

"Tất nhiên rồi. Nếu có thể xóa tan nghi ngờ thì còn gì bằng."

Hai giáo viên thi nhau tóe lửa, bỏ mặc Yuuka và mọi người.

Hai người này tuy được học sinh kính sợ, nhưng có vẻ cũng không hề hòa thuận với nhau.

"Dù sao đi nữa, chúng tôi sẽ lục soát phòng sinh hoạt. Được chứ?"

Thầy Murakami không thèm nghe câu trả lời của Yuuka và mọi người, cứ thế đi sâu vào trong, bắt đầu lục lọi như thể đang khám nhà.

Thầy Tadokoro cũng khẽ thở dài rồi bắt đầu kiểm tra tương tự.

"Sẽ nhanh thôi."

Thầy thì thầm nhỏ đủ để Yuuka và mọi người nghe thấy.

Hầu hết đồ đạc đã được Kiriko mang đi hết rồi. Chẳng có gì đáng ngờ cả.

Kiriko có lẽ đã biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này nên đã đi trước một bước.

Không biết có phải không biết sự thật đó không, mà thầy Murakami dần dần trở nên khó chịu.

"... Phòng sinh hoạt này sạch sẽ quá nhỉ."

"Tụi em luôn dọn dẹp mỗi ngày để tỏ lòng biết ơn mà."

Yuuka tự tin nói.

Sạch bong không một hạt bụi... thì có lẽ hơi quá lời, nhưng cũng không có chuyện có dấu vết của việc dọn dẹp gì đó trong một đống bụi bặm.

Tất cả là nhờ việc chăm chỉ dọn dẹp.

"Chậc..."

Một tiếng tặc lưỡi nhỏ.

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng một lúc, khi thầy Murakami mệt mỏi thở dài, thầy Tadokoro mở miệng.

"Đủ rồi. Chắc là đã kiểm tra đủ rồi chứ?"

"Tadokoro-kun. Em đã kiểm tra kĩ lưỡng chưa?"

"Những nơi tôi đã kiểm tra thì thầy Murakami cũng đã kiểm tra rồi. Nếu không phải là kiểm tra hai lần, thì kiểm tra thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Gừ gừ gừ..."

Vẻ mặt thầy như thể chắc chắn sẽ tìm ra được điều gì đó.

Yuuka tức giận, trong lòng tát vào mặt thầy mười cái, nhưng vẫn không nguôi giận được bao nhiêu.

"Thôi vậy. Lần này đành bỏ qua."

"Bỏ qua là có ý gì. Như thể Shinguu mà không có lỗi thì không được vậy—"

"T, tôi chỉ nói đùa thôi!"

Nói xong, thầy Murakami bước ra ngoài với tiếng chân vang vọng.

"... Đúng là phiền phức. Các em cứ tiếp tục hoạt động câu lạc bộ đi. Nhưng đừng có mà tìm hiểu sâu xa quá."

Thầy Tadokoro cũng khẽ thở dài rồi rời khỏi phòng sinh hoạt.

Cuối cùng sự tĩnh lặng cũng quay trở lại, và họ có thể thả lỏng vai.

Cả Phong Thần và Lôi Thần, chỉ riêng một trong hai người thôi đã đáng sợ rồi, huống chi cả hai người cùng lúc thì áp lực càng tăng lên gấp bội.

"Có vẻ như thầy ấy muốn bằng mọi giá phải làm gì đó với Seiichi-kun thì phải."

"Thực tế là vậy đó. Seiichi trong học kỳ hai đã quá nổi bật, còn như kiểu gây sự nữa. À không, nói là chấp nhận cuộc chiến thì đúng hơn."

"Tớ không nghĩ cậu ấy làm gì sai trái cả."

Yuuka nói, má phồng lên. Không chỉ thái độ trong tiết học hôm nay, mà thái độ của thầy Murakami đã khiến cô bé không thể nhịn được nữa.

"Nhưng mà, nếu các thầy cô cứ nhắm vào thì cũng chịu thôi!"

Eve cũng đang bực bội.

"Dù sao đi nữa, bọn mình cũng không bị bắt bẻ được gì cả, vậy là tốt rồi. Cứ đợi cô Kotani đến thôi."

"Ừm."

Không lâu sau đó, Kiriko quay trở lại.

"Đã đến chưa?"

Cô ấy nói ngay câu đầu tiên, không cần chủ ngữ.

Tozaki cười khổ rồi mở miệng.

"Dạ, đã đến rồi ạ. Thầy ấy lục lọi phòng rồi tỏ vẻ tiếc nuối vì không tìm thấy gì."

"Vậy sao... Tốt. Ba đứa ra ngoài một chút."

"Hả?"

"Hoạt động ngoại khóa của câu lạc bộ đó. Nhanh lên!"

Nói xong, cô ấy không đợi câu trả lời mà nhanh chóng bước ra ngoài.

Tuy cô ấy tỏ vẻ bình thản, nhưng Yuuka vẫn cảm thấy cô ấy đang có vẻ vội vàng.

Ba người nhìn nhau gật đầu rồi đi theo Kiriko.

Họ đến bãi đỗ xe của trường, thấy Kiriko đã mở cửa xe bốn chỗ và ngồi vào ghế lái.

Cô liếc nhìn Yuuka và mọi người, ra hiệu bảo họ lên xe.

"Đi đâu vậy nhỉ?"

Eve hỏi với giọng điệu có chút vô tư, khiến Tozaki, Yuuka và Eve thở dài rồi leo lên xe.

Tozaki ngồi ghế phụ lái, Yuuka và Eve ngồi ghế sau.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi bãi đỗ xe.

Rồi, Kiriko khẽ giãn nét mặt căng thẳng và cuối cùng cũng mở miệng.

"Haizzz... Thật sự là khó thở không chịu nổi."

"Tụi em chẳng hiểu gì cả..."

"À. Xin lỗi nha. Bên này cũng lộn xộn từ sáng đến giờ rồi. Cứ lo là sẽ tìm thấy thứ gì đó kì lạ trong vụ lục soát phòng sinh hoạt nên cô chỉ kịp dọn dẹp đồ đạc trong mỗi giờ ra chơi thôi."

Hình như trong cốp xe có rất nhiều túi xách.

“Tuy chẳng có gì ‘toang’ đến mức bị lộ, nhưng cũng có vài thứ dễ bị người ta chỉ trỏ, xì xào sau lưng đấy.”

“Đối với tụi nó lúc này, chỉ cần bị bắt bẻ một chút thôi cũng có thể trở thành đòn chí mạng.”

Giọng nói cô đổi khác, trở nên nghiêm túc hẳn.

Tiếng động cơ rền vang, chiếc xe dần rời xa ngôi trường.

“Nói tóm lại, giờ tụi nó mới chỉ bị đình chỉ học hai tuần, nhưng nếu tình hình phức tạp hơn, thời gian có thể kéo dài ra nữa.”

“Tùy tình hình… là sao ạ?”

“Lý do đình chỉ học của ba đứa, bao gồm cả Mana bây giờ, là vì đã uống rượu.”

“Uống rượu sao? Tụi nó á?”

“Buổi sáng hôm tụi nó bị đình chỉ học, chúng tôi đã thu giữ tất cả mọi thứ trong phòng con bé, và đúng là có lẫn cồn trong đó. Vỏ bao bì thì chẳng giống đồ uống có cồn chút nào. Ít nhất thì đây không phải là cố ý.”

Yuka thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự mà nói, nếu là tự bọn họ rủ nhau chè chén thì khó mà chấp nhận được.

“Vậy… tụi nó uống nhầm sao ạ?”

“Ít nhất thì chắc chắn không phải là cố ý uống cồn. Vấn đề là tại sao lại ra nông nỗi này. Rồi ai đã mua, mua bằng cách nào, và mang vào như thế nào nữa.”

Tuy nhiên, nghe lời Kiriko thì có vẻ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

“Có chuyện gì xảy ra ạ…?”

“Tôi không muốn có thêm nghi phạm, nên không thể nói cho mấy đứa biết.”

“Không đời nào! Chị không tin tưởng bọn em sao?”

“Không phải là không tin, nhưng sự việc phức tạp lắm. Biết quá nhiều thông tin có thể dẫn đến hậu quả khôn lường đấy.”

Tức là cô đang nói, biết chuyện có thể gây bất lợi cho bọn họ.

“Nếu Yuka… có thể đền đáp ơn Seichi, thì chừng đó… em sẵn lòng…”

“Seichi đâu có muốn vậy. Thằng bé có bao giờ mong muốn ai đó phải hy sinh đâu?”

“…Không ạ.”

Nghe vậy, cô không còn gì để nói.

“Ít nhất thì cũng phải liên lạc chứ…”

Tozaki gợi ý giúp đỡ, nhưng Kiriko vẫn không lay chuyển. Cô không ngần ngại lắc đầu.

“Seichi đã bị đưa ra khỏi nhà và bị tống đến một nơi nào đó rồi. Điện thoại di động, smartphone cũng bị tịch thu luôn. Tóm lại, tôi muốn cả mấy đứa, kể cả thằng bé lúc này, phải yên phận. Là để tránh cho sự việc thêm trầm trọng.”

Kiriko khẽ nói, giọng hơi buồn.

◇ ◇ ◇

Một tuần sau án kỷ luật──

Kotoko đang ngồi vào bàn học tại căn hộ của mình.

Ôn lại những bài đã học và tự học trước những phần mình hiểu được.

Kể từ khi bắt đầu học với Seichi, cô chưa bao giờ lười biếng, và giờ đây nó đã gần như trở thành thói quen.

Hơn nữa, vì bị đình chỉ học và rảnh rỗi, cô có thể học thỏa thích.

“Phù…”

Học liên tục như vậy đương nhiên sẽ tích lũy mệt mỏi.

Thế nhưng, Kotoko vẫn dồn hết sự chú ý vào sách giáo khoa và vở, không để mắt đến bất cứ thứ gì khác.

Cứ như thể để tránh phải suy nghĩ vẩn vơ.

“Kotoko-chan!”

Đến lúc này, ánh mắt Kotoko cuối cùng cũng rời khỏi cuốn sách giáo khoa.

Noriko – chị gái cô – đã đến. Cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng mở cửa. Chắc là quá tập trung, hoặc do thiếu cảnh giác.

Nếu là trước đây, chuyện này là không thể.

“Chị…”

“Mẹ… mẹ đã kể rồi. Em bị đình chỉ học.”

“À. Chà, trước giờ em quá may mắn thôi mà. Hồi cấp hai thì lúc nào cũng có thể bị đình chỉ ấy chứ.”

Cứ thế, những ngày tháng chỉ toàn đánh nhau.

Dù chưa từng khiến ai bị thương nặng, nhưng cô rất thích đánh lại những trận đánh người khác chủ động gây sự, và cô đã đánh gục tất cả.

Vì không thể nói hoàn toàn là lỗi của Kotoko, nên dù chưa bị đình chỉ học, chắc là cô đã được vận may và sự nương tay của giáo viên cứu vớt.

“Không phải vấn đề đó.”

“Tại sao không? Chị cũng từng bị đình chỉ học mà.”

“Chính vì vậy, chị mới không muốn Kotoko-chan phải chịu chung số phận… Thành thật mà nói, việc tìm việc làm thì đỡ, chứ thi vào đại học thì sẽ bất lợi lắm đấy.”

“Chị vẫn vào đại học được đấy thôi.”

“Là vì chị đã phải nỗ lực những điều đáng lẽ không cần phải làm.”

“Chị nghĩ những nỗ lực đó là vô ích sao?”

“…Thế thì…”

Noriko im lặng, như thể vừa nghe một câu hỏi khó.

Noriko không nghĩ rằng có những nỗ lực vô ích. Dù là giáo viên y tế học đường, cô cũng không muốn khẳng định rằng có những nỗ lực vô ích trước mặt học sinh.

“Em khéo ăn nói lên nhiều đấy, Kotoko-chan.”

“À… vậy sao?”

“Ảnh hưởng của cậu ấy à?”

“Cũng có thể…”

“Vậy… chị đã nghe sơ qua rồi, nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

“Mẹ đã kể rồi mà? Tất cả là vậy đó.”

“Chị chỉ nghe kết quả thôi. Chị không biết những gì dẫn đến chuyện đó. Điều chị muốn biết nhất là chuyện đó.”

“…Là chuyện em không muốn nhắc đến cho lắm.”

Thế nhưng, nghĩ đến Noriko, Kotoko vẫn mở lời.

Chuyện cô đến nhà Seichi chơi.

Và khi tỉnh dậy thì thấy mình đang trần truồng nằm ngủ.

“Vậy là… em đã say đến mức bất tỉnh nhân sự sao.”

“Chắc là… vậy…”

“Em đã bị cậu ta… chiếm đoạt rồi ư? Có nhớ rõ không?”

“Đừng… đừng có hỏi với vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứ. Thật sự, em không biết mà. Em… em chưa có kinh nghiệm gì hết…”

“Chị hỏi là em có cảm thấy bất thường ở chỗ đó không.”

“Hình như là không, nhưng… Hôm đó em mê man đến tận trưa lận…”

“Vậy thì, chị đổi câu hỏi một chút. Em đã uống rượu phải không? Lúc uống em có thấy gì lạ không?”

“Hoàn toàn không ạ. Bọn em uống trà với cà phê mà…”

“Trà và cà phê ư?”

Noriko nhíu mày.

“À, cũng có nước trái cây nữa. Tụi em mua trước khi đến nhà Seichi ấy mà. Chừng mười chai thì phải?”

“Không có rượu trong đó, đúng không?”

“Không có ạ. Em còn giữ hóa đơn đây.”

Kotoko cầm ví đặt trên bàn, lấy hóa đơn ra và đưa cho chị xem.

Noriko nhìn chằm chằm vào tờ hóa đơn như muốn soi thủng nó.

“Hơn nữa, nếu bọn em mua rượu thì ở cửa hàng tiện lợi chắc chắn sẽ bị chặn lại.”

“Đúng là như vậy…”

Theo như hóa đơn, không hề có rượu.

Vả lại, mua rượu cần xác nhận tuổi, chỉ cần kiểm tra với cửa hàng tiện lợi là biết ngay.

“Có lẽ thứ tự ngược lại thì phải…”

Noriko lẩm bẩm trong lúc xem hóa đơn.

“Chị?”

“…Không có gì. Vậy là chuyện đó bị bại lộ nên em bị đình chỉ học?”

“À, đúng vậy. Thầy Kotani tức giận, rồi liên hệ với nhà trường…”

“Với tư cách giáo viên thì đương nhiên rồi. …Vậy là đình chỉ học hai tuần?”

“À.”

“…Quá nhẹ.”

Kotoko chớp mắt ngạc nhiên.

“Chắc là… Kiriko-chan muốn mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc uống rượu thôi.”

“Dừng lại ư… Bọn em có làm gì khác đâu.”

“Nếu có một nam một nữ nằm trần truồng bên cạnh nhau, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ đến chuyện giao cấu thôi. Thật ra, Kotoko-chan đâu có ký ức gì về chuyện đó đúng không?”

“À… thì đúng là vậy…”

“Thậm chí chị còn thắc mắc tại sao lại chỉ bị đình chỉ học thôi đấy. Nếu đã gây ra chuyện đến mức đó thì bị đuổi học cũng chẳng lạ gì.”

Tay Noriko nắm chặt hơn.

“Thật tình…! Nếu nó làm tổn thương Kotoko-chan, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho nó!”

“Seichi… đâu có lỗi.”

“Không. Trong những trường hợp như thế này, cứ đổ lỗi cho đàn ông là xong.”

“Vô lý…”

Mặc dù vậy, Kotoko cũng hiểu đó chỉ là nửa đùa nửa thật.

Rồi Noriko quay lại với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cuối cùng, chị chỉ muốn xác nhận một điều thôi, Kotoko-chan.”

“Ư, ừm…”

“Em không chủ động uống rượu, đúng không?”

“À, điều đó thì tuyệt đối đúng. Em chỉ uống trà và cà phê thôi.”

Sau khi cô trả lời, Noriko mỉm cười nhẹ nhõm.

Sau đó, Kotoko rời nhà.

Cô phải đến siêu thị gần đó để mua đồ ăn tối. Noriko đã về rồi, và hôm nay mẹ cô phải làm thêm giờ.

Dù đang trong thời gian đình chỉ, những việc cần thiết phải ra ngoài vẫn được phép.

“Haizz…”

Tuy nhiên, Kotoko cũng không mấy hào hứng.

Bình thường cô vẫn mất công làm bữa tối, và dù mệt mỏi đến mấy cũng nấu vài món đơn giản, nhưng hôm nay cô thật sự chẳng có chút động lực nào.

(Mua đồ ăn sẵn cũng được vậy. …Mà hình như mình chưa nấu cơm. Thôi bỏ đi. Mua mì gói… Không, đun nước cũng lười… Hay là mua cơm hộp nhỉ?)

Tại siêu thị, cô cầm giỏ đi chọn cơm hộp.

Chữ “giảm giá một nửa” chắc còn lâu mới xuất hiện.

Bất đắc dĩ, cô cầm một hộp cơm lên ngắm nghía, rồi lại đặt xuống.

Không có hộp nào vừa ý, cô lại thở dài.

“Haizz…”

Đúng lúc đó, một tiếng thở dài khác cũng vang lên.

Ngạc nhiên quay sang, cô thấy một gương mặt quen thuộc.

“Kotoko-senpai?”

“Ma… Mana?”

Hai người đều mở to mắt ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Cả hai đều đang trong thời gian đình chỉ học, nên ai cũng lộ vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Hơn nữa, đây lại là người đã cùng trần truồng ngủ với Seichi.

Má Kotoko tự nhiên ửng đỏ.

(Đầu mình đau như búa bổ, nhưng… người trần của con bé này đẹp thật.)

Dù không có vòng một đồ sộ như Yuka, nhưng cơ thể Mana rất cân đối.

Kotoko nghĩ, dựa vào sở thích game 18+ của Seichi, Mana khá giống với hình mẫu lý tưởng của Seichi.

“…Mana, em sống gần đây sao?”

“Không, không phải ạ. Hôm nay… vì ở siêu thị gần nhà không có món ăn nào ưng ý nên… em tiện đi dạo, đi bộ một chút ạ. Không ngờ lại gặp Kotoko-senpai.”

“Thật vậy sao…”

Lại một khoảng im lặng.

Tối Chủ nhật tuần trước, hai người còn rất vui vẻ với game 18+, nhưng bây giờ lại không biết phải nói gì.

Chủ đề chỉ xoay quanh chuyện hôm đó và việc đình chỉ học. Những chuyện như vậy chỉ khiến cả hai ngượng ngùng thêm.

Nếu nói chuyện khác, nghe cũng sẽ giả tạo thôi.

“Mà này, Kotoko-senpai… Se-senpai đang ở đâu vậy, senpai có biết không ạ?”

Không biết có phải nhận thấy Kotoko đang bối rối hay không, Mana chủ động mở lời.

“Seichi? Không phải nó ở nhà sao?”

“Không, chuyện là… hình như anh ấy không có ở nhà ạ. Em định đến xin lỗi lần nữa thì họ nói anh ấy không có ở nhà. Senpai có biết nơi nào anh ấy có thể đến không ạ?”

“Không, quả thật là… Hơn nữa, những chuyện như vậy Mana còn phải rõ hơn chị chứ?”

Kotoko không thực sự biết Seichi hồi tiểu học.

Cô chỉ có thể hình dung qua những lời kể lại.

Đây cũng là điểm mà cô vẫn còn ghen tị với Eve và Mana. Dù ghen tị cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Vì đang trong thời gian kỷ luật nên em không thể đi lại nhiều được ạ. Nếu cứ đi lung tung thì lại gây phiền phức cho các senpai khác mất…”

Mana rũ vai.

Thế là cuộc trò chuyện kết thúc, không còn bầu không khí để tiếp tục nữa.

“Vậy thì, nếu senpai tìm thấy anh ấy, làm ơn báo cho em biết nhé. …Mặc dù, điện thoại của mọi người đều bị thu hết rồi nên việc liên lạc cũng khó khăn.”

Nói xong, Mana bỏ đi mà không mua cơm hộp nào. Chắc là ở đây cũng chẳng có món nào lọt vào mắt cô bé.

“Seichi không có ở nhà sao…”

Nghĩ đến đó, Kotoko cảm thấy lòng mình thắt lại.

‘Xin lỗi…’

Sáng hôm đó, ngày mà cả hai trần truồng nằm ngủ.

Seichi như một người khác, cúi đầu xin lỗi đầy vẻ chán nản.

Cứ như thể điều đã làm là một chuyện không thể cứu vãn được.

Biểu cảm đó khiến cô khó chịu.

Dù cùng bị Kiriko mắng ngay gần đó, nhưng anh lại mang một khuôn mặt như thể ở rất xa – một khuôn mặt như vậy.

Cô không hề muốn anh phải có vẻ mặt đó.

Cô muốn nhìn thấy khuôn mặt anh.

Nhưng gặp rồi thì sao? Nói gì đây? Cô hoàn toàn không nghĩ ra được.

Dù vậy, cô vẫn muốn nhìn thấy anh dù chỉ một lần.

Cứ như thể cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa… một nỗi lo sợ như thế dần xâm chiếm tâm trí cô.

Bị nỗi bất an thôi thúc, Kotoko quên cả việc mình đang bị kỷ luật mà chạy đi.

Một góc khu dân cư cao cấp cách cầu một đoạn.

Một căn nhà kiểu Nhật hiện đại, trầm lắng, vẫn như xưa.

Đó là nhà Yuka, nơi cô thường xuyên lui tới trước đây.

Ấn chuông cửa, tiếng nói lập tức vọng ra từ loa.

“Ai vậy ạ?”

“Dạ, xin lỗi vì làm phiền giờ này. Em là Ayame Kotoko ạ. Yuka có nhà không ạ?”

Khi cô chào hỏi một cách vụng về, câu trả lời “Xin đợi một lát” vang lên, và chỉ vài giây sau, Yuka đã ra mở cửa.

“Cotton!”

“Chào… chào em…”

“S-sao chị lại ở đây?”

“À… nói sao đây…”

Yuka chắc đã cảm nhận được điều gì đó.

“Chị đợi em một chút!”

Nói xong, Yuka lập tức chạy ra đến cổng.

“Xin lỗi đã để chị đợi, Cotton.”

“À, không sao. Chị đang trong thời gian kỷ luật mà…”

“Đừng bận tâm. Giữa bọn mình thì đừng có khách sáo.”

“…Cảm ơn em.”

Sau khi chào hỏi sơ qua, Yuka liền đi thẳng vào vấn đề.

“Vậy, có chuyện gì sao? Chị có vẻ hơi bối rối…”

“Ừm… Chị thấy hỏi em chuyện này không công bằng cho lắm.”

“Hả?”

“Em có biết Seichi đang ở đâu không?”

Khi Kotoko hỏi, Yuka lộ vẻ mặt hơi khó xử.

“Chỉ biết là anh ấy không có ở nhà thôi ạ. Bọn em cũng lén lút tìm kiếm, nhưng thầy Kotani bảo đừng có xen vào quá nhiều.”

“…Tại sao lại vậy?”

“Thầy nói là nếu bọn em dính vào, Seichi có thể sẽ gặp bất lợi hơn.”

Chính vì vậy, ngay ngày đầu tiên Kotoko và các bạn bị đình chỉ, Yuka cũng đã vội vàng hủy bỏ kế hoạch đến nhà họ.

Từ lời Yuka, Kotoko đã hiểu rõ hơn một chút về tình hình.

Chuyện không chỉ dừng lại ở việc uống rượu, mà còn có cả nghi ngờ về hành vi giao cấu.

Yuka và những người bạn thân thiết với Seichi cũng có thể bị nghi ngờ là đồng phạm.

“Vậy thì, chị cũng không thể nói chuyện một cách bất cẩn được…”

“Giờ em cũng đang lén hỏi khắp nơi, nhưng chưa nghe được thông tin nào chắc chắn cả…”

“Vậy sao…”

“Nhưng tại sao chị lại nghĩ rằng hỏi về Seichi lại là không công bằng?”

“Vì… bọn mình là tình địch mà.”

Nghe lời Kotoko, Yuka khẽ cười khúc khích.

“Chuyện đó có gì mà không công bằng chứ. …Thậm chí, có lẽ nên coi chuyện chị chơi với Seichi vào tối Chủ nhật tuần trước trong khoảng thời gian bù giờ đó mới là vấn đề chứ?”

“Ư… A, chị xin lỗi. Chuyện đó là theo dòng thôi.”

Có lẽ vì thấy Kotoko bối rối thú vị, Yuka càng nở nụ cười sâu hơn.

“Không sao đâu, Cotton. Yuka thích Cotton khi có thể nói ra những lời như vậy.”

“Yuka…”

“Nhưng chuyện Seichi đang ở đâu thì không thể ngay lập tức—”

Đột nhiên một tiếng động vang lên. Đó là âm thanh tin nhắn đến điện thoại của Yuka.

Yuka xin phép Kotoko rồi xem điện thoại, sau đó thở phào nhẹ nhõm dù vẻ mặt hơi khó hiểu.

“…Đúng là thời điểm hoàn hảo đấy, Cotton.”

“Hả?”

“Em đã tìm ra Seichi đang ở đâu rồi.”

Hôm nay tôi lại dọn dẹp khuôn viên đền thờ.

Tôi nhận ra rằng nếu không dọn dẹp hàng ngày, rác sẽ cứ thế chất đống. Đặc biệt là những nơi khuất.

Ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Yuka cũng từng cằn nhằn tôi nên dọn dẹp thường xuyên hơn, và giờ thì tôi càng thấm thía.

Đã về chiều, thời gian khách hành hương sắp thưa dần.

Bất thường thay, vào giờ này lại có một cô gái mặc đồng phục học sinh đi lên.

Đó là bộ đồng phục blazer màu đen sang trọng – đồng phục của trường Kokuryo.

Nhận ra vóc dáng quen thuộc một cách mơ hồ, tôi bất ngờ nghĩ bụng, không lẽ nào, và đúng là không lẽ nào.

“Kính chào, Seichi-kun.”

“Ako…”

“Ôi. Tôi tưởng anh sẽ ngạc nhiên hơn một chút chứ?”

“Không có gì. Ở đây gần trường Kokuryo hơn nhà tôi. Chuyện những người thích chùa chiền, đền thờ hiếu kỳ đến đây cũng là điều có thể hiểu được.”

“Trông tôi giống người thích chùa chiền, đền thờ sao?”

“Không, cũng không phải…”

Không giống khách hành hương chút nào.

“Tôi tưởng anh sẽ hỏi ‘Tại sao cô lại ở đây?’ chứ.”

“Tại sao cô lại ở đây?”

“Giờ anh mới hỏi thì tôi cũng khó xử… Chà, tôi nghe nói anh ở đây, nên đến để xem mặt anh thôi.”

“Đúng là hiếu kỳ thật.”

“Tôi nghe nói anh đang bị đình chỉ học, nên muốn xem vẻ mặt anh như thế nào.”

“Thế à. Thế mà cô vẫn nhanh tai thật đấy.”

“Mạng lưới thông tin của tôi không bao giờ chết đâu mà.”

“Gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, mà cô vẫn còn kiểm soát được nó sao?”

“Chuyện đó có phải là mạng lưới thông tin nằm dưới sự kiểm soát của tôi đâu? Nó chỉ là một dạng không gian chia sẻ thông tin mà thôi.”

Đúng là một người phụ nữ khó lường.

“Vậy rốt cuộc cô có việc gì không? Chắc chắn không phải thật sự đến để xem mặt tôi đâu nhỉ?”

“Có vài điều tôi muốn suy nghĩ thêm quả thật là đúng. Còn nữa, tôi chỉ muốn xác nhận xem anh có thật sự ở đây không thôi.”

Chẳng hiểu là gì.

“Nói đúng hơn thì, người có việc không phải là tôi, mà là Kyo-kun.”

“Kyo? Giờ này thằng bé có việc gì với tôi chứ?”

“Cậu ấy nói giờ đang bận, nên tôi đến để truyền lời. ‘Tôi sẽ đến hỏi lại câu hỏi hồi đó’.”

Câu hỏi hồi đó à.

Chà, câu hỏi nào, của lúc nào đây…

…Khó chịu là tôi cũng không phải không đoán được.

“Việc chỉ có vậy thôi. Vậy tôi xin phép. Mong anh sớm trở lại trường.”

“Với cô thì việc tôi biến mất khỏi trường có phải là dễ chịu hơn không?”

“Trường học là chuyện riêng, nên dù anh có bị đuổi học tôi cũng không nghĩ đến mức đó. Hơn nữa, tôi cũng nhận ra rằng nếu anh không có sức sống thì sẽ chẳng có sự cạnh tranh nào cả, nên mong anh hãy nhanh chóng vực dậy.”

Nói xong, Ako cúi đầu thật trang nhã.

“Vậy, kính chào.”

Cô bỏ đi mà không quay đầu lại.

Đúng là một cô gái khó hiểu.

Khi Ako rời đi, khách hành hương cũng hoàn toàn biến mất, khuôn viên đền thờ trở lại vẻ tĩnh lặng.

Rác và lá rụng cũng đã hết, chắc là tôi có thể kết thúc công việc dọn dẹp rồi.

Khi tôi đang dọn dẹp dụng cụ và định trở lại văn phòng đền thờ thì──

“Seichi!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lâu quá không nghe, khiến lồng ngực tôi bất chợt thắt lại.

Không phải lúc để hỏi tại sao cô ấy lại biết chỗ này.

Phải chạy thôi──

“Này, khoan đã! Sao lại chạy chứ!”

Đương nhiên rồi! Cả hai đang trong thời gian kỷ luật mà!

“Về đi! Đang bị kỷ luật đấy!”

“Không! Em sẽ không về cho đến khi anh chịu nói chuyện!”

“Tại sao không!”

“Vì em thấy bứt rứt quá!”

Dù định trốn vào nhà, nhưng tôi đã hoàn toàn sai lầm ngay từ đầu. Tôi lại càng chạy xa khỏi cô ấy.

Và không phải tự hào gì, nhưng tôi không tự tin vào khả năng vận động của mình.

Còn đối thủ lại là người có tố chất thể thao.

Đương nhiên, không mất nhiều thời gian, cô ấy đã đuổi kịp tôi.

Tôi bị nắm lấy vai, bị ép vào tường để không thể thoát được.

Không muốn chút nào, sợ quá.

“Cuối cùng… cuối cùng cũng bắt được anh!”

“Tại… tại sao em lại đến đây?”

“Em đã nói là vì em thấy bứt rứt mà. Còn nữa… em đã rất nhớ anh.”

Kotoko cúi mặt xuống, thở dài với vẻ mặt trang trọng.

“Nhớ sao. Trước đây cũng có những lúc lâu hơn thế này mà không gặp nhau mà.”

“Không phải vậy đâu. Chia tay nhau trong hoàn cảnh như thế, không thể thanh minh hay giải thích gì cả… nên em thấy nhớ. Em thấy bất an.”

Kotoko đối mặt với tôi.

“Nhân dịp này, em sẽ nói luôn. Em… dù có bị anh ôm cũng không sao cả.”

Và cô ấy mạnh mẽ nói thẳng ra như vậy.

“Nên anh đừng có suy nghĩ lung tung. Đừng có… cúi đầu xin lỗi như một người khác, hay là chán nản như vậy. Lúc đó em cũng bối rối quá nên không thể phản ứng gì, nhưng… giờ thì em có thể nói. Em hoàn toàn không hối hận.”

Cô ấy nói liên tiếp.

Như thể muốn nói ra sớm hơn. Như thể muốn nói hết tất cả mọi thứ càng nhanh càng tốt.

“…Em muốn tôi phải làm gì đây?”

“Đừng đi đâu hết.”

“Không đi đâu cả.”

“Không, anh thực sự có vẻ như sẽ biến mất đâu đó. Nên hãy hứa với em ở đây đi. Anh sẽ không đi đâu cả.”

Sự thật là tôi đã muốn biến mất.

Cũng đã muốn trốn đi đâu đó…

“Tôi thật sự cảm thấy hèn nhát về chuyện này… Uống loại rượu không muốn uống, mất hết lý trí… Bình thường thì tôi nói không hứng thú với chuyện thực tế, nhưng rồi ra thế này. Khi vật thật bày ra trước mắt, tôi dễ dàng nhúng tay vào.”

“Chưa có gì chắc chắn cả.”

“…Chỉ còn lại một chút cảm giác thôi.”

Dù không thể nói rõ hơn, nhưng giống như cảm giác uể oải sau khi mộng tinh vậy.

“Nói chuyện dựa vào cảm giác của tôi thì cũng không biết thế nào, nhưng tôi có cảm giác là một trong hai đã ôm ai đó.”

“Em nói bao nhiêu lần cũng vậy. Chưa có gì chắc chắn hết.”

“……”

“Cho dù là vậy, anh cũng không cần phải bận lòng. Đồng tội mà. Bọn em cũng uống rượu như anh vậy…”

“Kotoko…”

“Nên em… không muốn anh bỏ cuộc.”

“Bỏ cuộc… chuyện gì?”

“Chuyện tìm ra sự thật.”

Kotoko nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Mỗi khi anh thấy có điều gì không vừa ý, anh đều tìm cách phơi bày nó. Chuyện đồn đại về em cũng vậy, chuyện với Eve cũng vậy.”

“……”

“Nên… đừng bỏ cuộc. Giờ có lẽ hơi muộn một chút, nhưng chúng ta hãy cùng nhau trở lại trường sớm nhất có thể.”

Quả thật, chiếu theo các quy định và tiền lệ trước đây, thời gian đình chỉ học này là khá dài.

Tôi đã nghĩ rằng đó là vì chuyện giao cấu bất chính đã được xác định, và số ngày đình chỉ đó đã bao gồm cả phần đó.

“Em nghĩ vẫn có thể liên lạc được với Yuka và các bạn. Nên… hãy chỉ đạo đi.”

Nói xong, Kotoko nở nụ cười.

Cô ấy luôn biết cách vực dậy tinh thần tôi vào những lúc quan trọng như vậy…

Đúng là tôi đã suy sụp.

Danh dự của một otaku hay gì đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Hãy làm rõ tình hình mơ hồ này.

Không phải lúc để sợ hãi.

“Được rồi. Vậy thì…”

Tôi nói ra yêu cầu của mình với Kotoko.

Và rồi Kotoko,

“Cuối cùng anh cũng trở lại bình thường rồi.”

Nhìn mặt tôi và nở một nụ cười tươi rói.

Quả thật, khi mọi thứ còn chưa rõ ràng, bỏ cuộc quá sớm là điều không nên.

Dù phương tiện liên lạc hạn chế, nhưng tôi phải làm bằng mọi cách để làm sáng tỏ sự thật.

Nếu không, tôi sẽ không thể tiến về phía trước.

Ngay cả khi sự thật không như tôi mong muốn, tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần──

“Tôi về rồi.”

Cùng lúc với lời thề của tôi, Tadokoro đã về.

Mà gần đây, có lẽ vì nhìn thường xuyên, tôi dần dần có thể nhận ra những sắc thái trong biểu cảm của Tadokoro.

Phần lớn là nhờ Miko-chan có thể đoán trúng tâm trạng của Tadokoro.

Tadokoro hôm nay có vẻ mặt mệt mỏi hơn bình thường.

Không phải là tâm trạng không tốt, mà là như thể có chuyện rắc rối đã xảy ra.

“Shingu.”

“V-vâng?”

“Chuyện vẫn chưa ngã ngũ, nên tôi cũng hơi băn khoăn có nên nói hay không, nhưng anh vẫn nên chuẩn bị tinh thần thì hơn. Hãy chú ý lắng nghe đây.”

Ánh mắt anh ta sắc lạnh hơn bao giờ hết, xuyên thấu tôi.

Chỉ riêng điều đó cũng khiến một luồng điện như bị sét đánh chạy khắp cơ thể tôi. Một dự cảm xấu đã đến.

Người này định nói gì đây…

“Hình như chiều nay có một thông tin nào đó được đưa ra. Và một cuộc họp khẩn cấp của hội đồng giáo viên đã được tổ chức liên quan đến quyết định về việc xử lý anh.”

“……”

“Cái mầm mống bị đuổi học đã xuất hiện rồi. Anh hãy chuẩn bị tinh thần, bao gồm cả việc xác định hướng đi cho bản thân sau này.”

Đáng buồn thay, mọi chuyện đã chuyển biến theo hướng tồi tệ hơn.

Không chỉ là đình chỉ học hai tuần, tình hình đã đột ngột chuyển sang hướng tồi tệ nhất.