Xin chỉ giáo và góp ý!
Ngày hôm sau, vụ tỏ tình của Mana ngay tại lớp học.
Sáng sớm, Mana không đến nhà tôi.
“Gì vậy? Cô em thanh mai trúc mã không đến nên buồn xo đúng không?”
Kotoko vừa nói đùa, lại có chút ý trách móc trong giọng.
“Đâu ra vậy trời. Chẳng qua là, tôi thấy hơi sợ thôi.”
“Sợ?”
“Sau khi làm chuyện kinh thiên động địa như vậy mà chẳng thấy động tĩnh gì, tôi cứ có cảm giác như bão tố sắp đến vậy…”
“À, ra vậy.”
Đó là nỗi hoài nghi liệu Mana có đang âm mưu điều gì không. Mà không, đối với Mana, từ "âm mưu" này có lẽ không đúng lắm.
Dù sao thì cô bé đâu có nghĩ đó là chuyện xấu…
“Thôi nào, có sợ cũng đâu làm được gì. Đi thôi.”
“…Nghĩ kỹ lại thì, việc cậu nghiễm nhiên có mặt ở nhà tôi mỗi sáng cũng đáng sợ đấy chứ.”
“Bây giờ mới nói cái gì. Chẳng phải chúng ta như người một nhà rồi sao?”
“Đừng có nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy.”
Vừa trò chuyện như thế, chúng tôi vừa mặc đồng phục đi bộ trên con đường đến trường.
“Mà này, cậu có học hành tử tế không đấy. Tôi ghét cái vụ luyện thi cấp tốc trước kỳ giữa học kỳ nữa lắm đấy.”
“Ơ, chắc là ổn thôi mà.”
Lo lắng quá…
“Nếu mà đến nông nỗi đó thì đành nhờ Yuuka nữa thôi.”
“Cậu… cậu là quỷ à!”
Yuuka mới đúng là quỷ chứ.
“Dù sao thì năm nay cũng là năm thi đại học rồi. Tùy vào định hướng mà…”
“Seiichi định học lên à?”
“Ừm. Hiện tại, tôi chưa quyết định được cụ thể muốn làm gì. Vậy nên, tôi nghĩ mình nên học đại học thì hơn. Kiriko-neesan cũng khuyên thế.”
“Cô Kotani ấy hả?”
“Nếu đã có mục tiêu rõ ràng thì tốt nghiệp cấp ba rồi đi làm ngay cũng là một lựa chọn, nhưng nếu muốn quản lý rủi ro thì cứ vào đại học đi.”
Chuyện này thầy Oohara cũng từng nói rồi. Rằng vào đại học thì tương đối an toàn hơn.
“Vào đại học rồi thì sau này cơ hội sẽ rộng mở hơn. Kotoko thì sao, cậu định thế nào? Có quyết định gì cho tương lai chưa?”
“Làm vợ của Seiichi.”
“Bớt giỡn nhảm đi.”
“Giỡn nhảm là sao. Tôi nói thật lòng mà…”
“Sao tự nhiên lại nói chuyện ‘ổn định’ cả đời vậy. Tôi đang hỏi cậu muốn làm gì cho bản thân cơ.”
Cô bé phồng má tỏ vẻ bất mãn một chút, rồi nghiêm túc suy nghĩ.
“Ưm… cũng chưa có cái gì cụ thể cả…”
“Giống tôi nhỉ. Cậu có nghĩ đến việc tự mình phát triển game không?”
“Tôi thì không được đâu. Không nghĩ là mình có thể làm game người lớn nổi.”
“Vậy thì, nhà hàng thì sao?”
“Ưm… tôi không nghĩ món ăn của mình có thể kiếm tiền được đâu.”
Theo tôi thì cô bé nấu ăn giỏi quá sức rồi, nhưng có lẽ khi dính đến tiền bạc thì lại là chuyện khác.
“Chuyện muốn làm à. Khó ghê.”
Kotoko khoanh tay trầm ngâm.
Dù chưa cần phải quyết định ngay, nhưng cũng cần phải định hình được một số thứ mình muốn làm.
Để còn chọn trường đại học phù hợp nữa. Dù có quyết định được việc mình muốn làm, nhưng nếu trường đại học không có khoa hay ngành đó thì mọi thứ đều sẽ quá muộn.
“Nghĩ vậy mới thấy Yuuka giỏi thật. Từ xưa đến giờ cứ một mực quyết định và tiến về phía trước.”
“So với con bé thì ai mà chẳng cảm thấy áp lực chứ.”
Con bé đã đi làm và kiếm tiền rồi mà. Khác hẳn với việc tôi đi làm thêm vặt.
Vừa trò chuyện như vậy, khi đi đến giữa đường đến trường thì…
“Chào buổi sáng ạ. Senpai Sei.”
Mana đã đợi ở khúc cua. Dáng người đứng thẳng với cặp sách trên vai trông không khác gì một nữ chính thực thụ, đến mức nếu được hiển thị như một bức ảnh chụp cảnh gặp gỡ thì cũng chẳng có gì lạ.
“Ơ, ừm. Mana? Sao lại ở đây vậy?”
“Ehehe. Kế hoạch ‘Tấn công bạn thanh mai trúc mã’, phần hai. Đợi ở giữa đường đến trường ạ. Tuy không gây ấn tượng mạnh bằng việc đến tận nhà gọi senpai dậy buổi sáng, nhưng mà, không phải khá hay sao ạ?”
Cũng không phải là không hiểu. Nếu là trong game người lớn thì đúng.
“Chết tiệt… mình cứ mãi bị ám ảnh bởi chuyện gọi dậy buổi sáng…!”
“Phù phù phù. Dù không thể gọi dậy buổi sáng, nhưng có rất nhiều sự kiện buổi sáng khác nữa đấy, senpai Ayame!”
“Làm tốt đấy.”
Cả hai người họ tự hiểu ý nhau, còn tôi thì gần như bị bỏ lại phía sau.
“Vậy thì, chúng ta đi cùng nhau nhé, senpai Sei. Em có thể khoác tay được không ạ?”
“Không được. Đã bảo là không cho làm ‘tay ôm hai bông hoa’ rồi mà.”
“Việc senpai xem chúng em là ‘hoa’ đúng là tuyệt vời quá.”
Cô bé chắp tay, ngượng ngùng nói.
“Hoa ư…”
Cả Kotoko nữa…! Dễ bị dụ quá rồi!
Thế nhưng, có vẻ như dù tôi nói gì Mana cũng sẽ đón nhận theo hướng tích cực.
Mọi chuyện đều tích cực thì cũng tốt thật.
“Vậy thì, em sẽ gục xuống từ đầu gối ngay bây giờ, xin hãy bế em kiểu công chúa ạ!”
“Sao lại thông báo trước!? Mà ngay từ đầu tôi đâu có bế kiểu công chúa được!”
Thử với Kotoko rồi không được mà! Cái kiểu đó chỉ hợp với người mảnh mai nhưng có cơ bắp thôi.
“Vậy thì, nếu em giảm cân xuống còn chưa đến một nửa nữa…”
“Không được, cậu mà nói thật thì sẽ làm thật đấy. Dù cậu có chỉ còn da bọc xương thì tôi cũng nhất định không làm đâu.”
“Vậy thì, có lẽ em chỉ còn cách học được phép thuật bay lượn thôi nhỉ.”
…Thật chứ, nếu đến ngày mà cô bé sở hữu được năng lực siêu nhiên, thì thế giới quan của tôi sẽ sụp đổ mất.
“Yuuki dấn thân mạnh mẽ ghê ha.”
Kotoko buột miệng nói với vẻ cảm phục.
“Tất nhiên rồi ạ. Em đã chậm trễ gần một năm so với senpai Ayame rồi mà. Làm những điều tương tự thì không thể đuổi kịp được đâu ạ.”
Có lẽ đó chính là động lực của Mana.
“Tôi muốn hỏi một chuyện…”
“Vâng ạ. Cứ tự nhiên! Nếu là số đo ba vòng thì từ trên xuống là tám –”
“Đâu có hỏi cái đó!”
Chuyện con trai hỏi con gái mà thứ đầu tiên hiện ra lại là cái đó thì sao mà được. Nghe đồn, khi có nữ giáo sinh thực tập đến trường nam sinh, học sinh thường hỏi: "Có bạn trai chưa?", "Số đo ba vòng là gì?", "Đã hôn lần đầu chưa?".
Quấy rối tình dục đến cực điểm rồi đó. Vì là thông tin trong game người lớn nên không biết có đúng không nữa.
“Vậy thì là chuyện gì ạ? Tất nhiên, em chưa có bạn trai. Em vẫn còn trong trắng.”
“Thôi bỏ qua chuyện đó đi… Đơn giản là, nếu tôi, giả sử, hẹn hò với Kotoko thì sao?”
“Ơ? Tôi và Seiichi á!?”
Kotoko đỏ bừng mặt, phản ứng thái quá. Sao mà câu chuyện tiến triển được đây!?
“Tôi đã nói là ‘giả sử’ rồi mà!”
“Dù không phải giả sử cũng được mà.”
“Bây giờ đang nói chuyện ‘thí nghiệm tư duy’! Được không!?”
“…Được, được rồi. Tôi nghĩ ‘thí nghiệm’ hẹn hò giả cũng được mà.”
Và Mana thì mặt mày tái mét.
“Senpai Sei và senpai Ayame hẹn hò…?”
“Giả sử! Là giả sử mà! Cậu cũng phiền phức quá vậy!?”
Không có dịch vụ "thế vai phản ứng" nào sao nhỉ? Khi muốn phản ứng nhưng quá mệt, khi muốn phản ứng nhưng thiếu người! Cung cấp đội ngũ nhân viên được đào tạo chuyên nghiệp để phản ứng thay bạn! Kiểu như vậy! Sáng sớm mà đã mệt mỏi rồi.
“Thôi bỏ qua Kotoko đi! Nếu có người đang hẹn hò với tôi, thì cậu có chịu bỏ cuộc không?”
“Ư, ưm… Đúng vậy nhỉ. Nói thật lòng thì, chuyện đó, em thậm chí không muốn tưởng tượng ra. Chỉ nghĩ thôi đã thấy choáng váng muốn xỉu rồi…”
“Cậu nói đùa hay nói thật vậy? Tôi không phân biệt được…”
“Thật mà! Cái ngày đầu tiên gặp senpai ấy, em đã tưởng tượng đủ thứ lung tung, không biết senpai và senpai Ayame đã tiến triển đến đâu rồi! Lỡ mà đã hôn nhau rồi thì sao, hay là đã ôm nhau trần truồng rồi…”
Chưa hôn. Nhưng hình như suýt nữa thì ôm nhau trần truồng…
“T-tôi đâu có làm cái chuyện đó!”
Và Kotoko cũng vội vàng phủ nhận.
Mana tiếp lời.
“Nghĩ mãi như vậy, lúc nào không hay trời đã sáng rồi. Đáng sợ thật.”
“Cậu ngủ quên thôi chứ gì.”
“Không ạ, là em ngất xỉu.”
Khó tính ghê…
“Vậy nên, cho đến khi chuyện đó xảy ra thì em không thể nói được gì ạ.”
“Ơ, ừm…”
“Em nghĩ mình sẽ cố gắng hết sức để chúc phúc. Chắc vậy! Bởi vì hạnh phúc của senpai Sei cũng là hạnh phúc của em mà. Nhưng mà, chuyện từ bỏ thì… khó lắm, hay nói đúng hơn là không thể.”
Nếu đó là sự thật thì có nghĩa là cô bé này sẽ theo đuổi tôi cả đời ư?
“Nhưng senpai Sei có biết không?”
“Chuyện gì?”
“Chỉ cần được đứng cạnh senpai Sei như thế này thôi, em đã thấy hạnh phúc rồi.”
Mana nở một nụ cười rạng rỡ.
Tim tôi đập thình thịch.
Thật sự như thể được một nữ chính mỉm cười với mình vậy, trái tim vốn chẳng mảy may hứng thú bỗng rung lên bần bật.
Nghĩ kỹ lại, tôi cũng đã vài lần bị Kotoko làm cho rung động rồi.
Trái tim tôi hình như đã trở nên yếu đuối rất nhiều. Hoặc là, "người gác cổng" trái tim làm việc không nghiêm túc. Đừng có dễ dàng cho mấy cảm xúc khiến tim đập thình thịch đi qua như vậy chứ…
“Seiichi. Hình như mũi cậu dài ra ghê ha?”
“Đ-đâu có dài ra. Vốn dĩ chỉ cần khóe miệng trĩu xuống thì mũi đã trông dài ra rồi, nên tôi muốn nói là cách diễn đạt đó không đúng.”
“…Cậu nói nhiều ghê ha.”
Ánh mắt dò xét của Kotoko thật nghiêm khắc.
Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc như vậy, lại có tin đồn mới bây giờ.
“Chào buổi trưa ạ!”
Giờ giải lao, Mana lại một lần nữa đến lớp tôi.
“Yuuki-chan ơi! Vào đây em ơi!” “Mày đến rồi à!?” “Có kẹo này ăn không?”
Ngay lập tức, Matoba, Uchida, Sakai phản ứng, hoan nghênh cô bé.
<img src="image_rsrc1ZY3.jpg"/>
Cái không khí này cứ như ông bà đang dỗ cháu vậy.
Và Mana được ba người họ dẫn đến chỗ tôi.
“Senpai Sei! Đã bốn tiếng rồi. Em nhớ senpai quá.”
“Mới bốn tiếng thôi mà nói gì lạ vậy.”
“Senpai nói gì vậy chứ. Em mà không được ở cạnh senpai bốn tiếng thôi là đã thấy khó thở rồi.”
“Tôi là không khí chắc.”
Thật ra, tôi lại muốn làm không khí ấy chứ.
Rất muốn bỏ qua tất cả ánh nhìn tò mò của cả lớp. Mọi người ơi, sao lại tò mò đến vậy chứ? Hãy bớt quan tâm đến người khác, sống vì bản thân mình đi!
“Nhưng mà, nhờ có ảnh senpai Sei làm hình nền điện thoại nên mọi chuyện đều ổn cả ạ.”
“Ờm…”
Cô bé khoe điện thoại bằng cách hướng về phía tôi.
Trên đó quả thật có hình tôi.
Chụp lúc nào vậy trời. Tôi hoàn toàn không nhớ.
“Em xem liên tục trong giờ học luôn đấy.”
“Tập trung vào giờ học đi.”
“Không sao ạ. Thầy giáo đã gọi em rất nhiều lần, nhưng em đều trả lời hoàn hảo hết.”
Thiên tài chắc? À không, có lẽ đây là học sinh có IQ cao nhất trường chúng tôi hiện tại.
Tôi từng nghĩ cái chuyện trả lời đúng hết là do Matoba thổi phồng, nhưng
『Thật đó. Con bé đậu vào trường này với điểm tuyệt đối tất cả các môn. Thậm chí còn chỉ ra lỗi sai trong đề bài nữa cơ』
Sau khi nghe Kiriko-neesan kể thì tôi mới biết đó là sự thật.
Mong cô bé sử dụng bộ óc đó vào những việc hữu ích hơn.
“Kệ nó đi, mà Yuuki này. Cậu đến đây mỗi ngày như vậy, bạn bè cậu có sao không?”
Kotoko hỏi với vẻ lo lắng. Có lẽ vì bản thân cô bé trước đây vốn sống một mình nên mới quan tâm như vậy. Dù là tình địch mà lòng rộng rãi thật…
“Không sao đâu ạ. Thậm chí còn được mọi người bảo ‘Đi đi!’ mà.”
Có vẻ như khả năng giao tiếp của cô bé cũng hoàn hảo.
Hồi tiểu học cô bé từng bị bắt nạt, và đúng là tôi đã phần nào hành động để giải quyết chuyện đó.
Tuy nhiên, tôi chỉ dừng lại ở việc ngăn chặn việc Mana bị bắt nạt, chỉ đến đó mà thôi.
Nhưng Mana lại tự mình tiến thêm một bước nữa. Bắt đầu kết bạn.
Tôi không nghĩ cách làm của mình là sai, nhưng cũng từng phải thán phục khi thấy có thể có diễn biến như thế này. Hồi đó tôi đã nghĩ cô bé sẽ trở thành người phi thường.
“Tất cả cũng là để trở thành nữ chính của senpai Sei thôi ạ.”
…Chắc không ai ngờ rằng bây giờ cô bé lại trở thành một nữ chính đang chạy ngược chạy xuôi để "cưa đổ" tôi.
Tiếng reo hò ầm ĩ vang lên. Chắc mọi người đều hiểu "nữ chính" theo nghĩa là người yêu hay đại loại thế. Chắc không ai ngoại trừ những người biết chuyện lại nghĩ đó là nữ chính trong game người lớn đâu.
Và Matoba cùng những người khác đồng loạt nghiến răng ken két.
Thật là một tình cảnh đau dạ dày.
“Giống như senpai Ayame, em cũng đang cố gắng để trở thành nữ chính của senpai Sei, nên xin senpai chỉ giáo và góp ý ạ! Em muốn biết tất cả mọi chuyện về senpai Sei!”
“Ô hay. Nếu vậy thì chú mày sẽ kể cho cháu nghe hết. Chuyện lễ hội trường thì sao nhỉ?”
“Chuyện hội thao thì sao mày?”
“Chuyện kỳ thi cuối kỳ hai thì sao nhỉ?”
“Rất sẵn lòng ạ! Rất sẵn lòng!”
“Thôi đi! Dừng lại ngay!”
Ba tên ngốc đang thấy thú vị.
Tôi dùng ánh mắt cầu cứu Mikamoto rằng hãy ngăn bọn họ lại, nhưng cậu ta chỉ nhún vai. Hết cách rồi sao…!
Và cứ thế, giờ nghỉ trưa dữ dội trôi qua. Mệt mỏi quá chừng…
Cứ như cái thời gian tôi bị đồn thổi chuyện với Kotoko vậy.
Chuông reo, Mana trở về lớp của mình, nhưng ánh mắt của các bạn học cùng lớp, những người đã chứng kiến thiện cảm của Mana, thì thật nghiêm khắc.
“Aramiya, cậu không hài lòng điều gì về Yuuki-chan vậy?”
“Đúng vậy đó! Cứ ích kỷ như thế là bị quả báo đấy!”
“Ừm. Sớm muộn gì cũng bị trời phạt thôi!”
Tôi bị Matoba, Uchida, Sakai và những người khác không chút nể nang mà trách móc.
Bị đẩy dồn vào một góc lớp.
“Này, Mikamoto. Cứu tôi với.”
“…Cậu cũng phải rõ ràng hơn chứ. Hả?”
Hả? Cái quái gì!
Chết tiệt, có phải cậu ta còn ghi hận chuyện tôi đẩy cậu ta đi tìm Hosoe trong chuyến đi dã ngoại không?
Chuyện đó đã thành công rồi thì tốt rồi chứ…! Tôi đã nghĩ là sẽ thành công mà! Theo tiêu chuẩn của game người lớn thôi!
“Nhưng mà, trông cậu thật sự giống một nhân vật chính do dự không quyết đoán đó…”
Tozaki nói như vậy. Kỳ lạ thật.
“Tôi đã từ chối rõ ràng rồi mà? Vậy mà sao cứ bị bảo là do dự không quyết đoán chứ?”
Kotoko cũng từng bị từ chối, Yuuka cũng vậy, Eve cũng thế, và cả Mana tôi cũng từ chối hôm qua rồi.
“Nhưng mà, ai cũng đâu có bỏ cuộc.”
“Thì làm sao để họ chịu bỏ cuộc đây?”
“Cậu phải đẩy họ ra xa hơn nữa chứ. Vì không làm được điều đó nên mới bị nói là do dự không quyết đoán.”
“Thế nhưng cũng đâu thể mắng chửi quá đáng được.”
Tôi chỉ cần họ bỏ cuộc là được rồi.
“Này, Shinguu! Nhìn đây. Nhìn vào mắt tao này! Thật sự, mày không hài lòng cái gì về Yuuki-chan chứ!?”
“Dáng người cũng đẹp chứ gì? Theo thông tin từ Matoba thì món ăn con bé làm trong môn nữ công gia chánh cũng ngon lắm.”
“Độ dễ thương thì khỏi phải nói, đầu óc minh mẫn, thể thao cũng giỏi giang, nhưng lại không hề tự mãn. Chẳng phải là một cô gái hoàn hảo sao? Đến cả nữ thần cũng phải cúi đầu trước con bé ấy chứ?”
Khi bị liệt kê như vậy, đúng là như thế thật.
Sau đó, Matoba thay đổi tông giọng. Với vẻ mặt khá nghiêm túc.
“Thật ra thì, mức độ nổi tiếng của Yuuki-chan ở khối một kinh khủng lắm. Có vẻ như có khả năng làm mê hoặc tất cả nam sinh năm nhất. Chuyện đó còn lan sang năm hai nữa, và việc lan sang năm ba cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Mà đứng đầu danh sách là mày đấy, Matoba.”
“Tôi thì đã mê mẩn không lối thoát rồi. Nếu là cô ấy thì dù có bị đánh tôi cũng sẽ nói ‘Cảm ơn ạ!’. Kỳ lạ ghê. Tôi đâu có phải dân cuồng ngược đãi đâu…”
Mày là biến thái à! Cái kiểu bị đánh mà còn cảm ơn đó thì tôi không hiểu nổi đâu!
“Và rồi, sự căm ghét cứ chất chồng lên Shinguu, người cứ liên tục từ chối cô bé.”
“Phi lý quá sức…”
“Mày kén chọn đến mức nào vậy. Giá trị của mày cứ giảm xuống không ngừng. Sớm muộn gì cũng bị một thằng con trai đâm cho xem.”
“So với bị con gái đâm thì đó là một cái kết cục tệ hại nhất…”
“Thế nhưng, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì sẽ có những tin đồn vớ vẩn lan truyền đấy. Cẩn thận vào.”
Dù thế nào đi nữa, tin đồn đúng là chẳng biết làm sao được.
Người ta có thể bịt miệng người, chứ không thể bịt miệng thiên hạ.
Tiết học thứ năm kết thúc, tôi tranh thủ giờ giải lao đi vệ sinh. Từ giữa tiết năm đã buồn quá không chịu nổi rồi.
Vừa bước nhanh vì muốn giải quyết cho xong, tôi nhìn thấy hình bóng của Murakami, "Phong Thần", đang đi ngược lại.
Tuy đã bị gây sự đủ thứ chuyện rồi, nhưng chắc cũng không đến mức bị gây sự vô cớ đâu… Tôi nghĩ thế khi lướt qua cậu ta—
“Đợi đã. Shinguu.”
Tôi bị gọi lại. Ngay từ đầu đã ở chế độ "giận dữ" rồi. Chẳng hề che giấu chút nào. Lúc không giận thì cậu ta lại khách sáo đến mức hỗn xược vậy mà.
Mặc kệ, tôi đâu có làm gì đâu… Hơn nữa, tôi đang muốn đi vệ sinh mà.
“C-có chuyện gì vậy ạ. Chút nữa nói được không?”
“Sẽ xong ngay thôi.”
“Tôi đang muốn đi vệ sinh.”
“Nói vậy là tính trốn à?”
Dù nói gì cũng vô ích rồi.
Tuy nhiên, Murakami lại mang vẻ mặt cau có khó hiểu. Cái quái gì vậy, tôi muốn đi vệ sinh nhanh lên đi mà.
“Ngươi. Biết Yuuki Mana chứ?”
Một cái tên bất ngờ xuất hiện.
“…Tôi biết, có chuyện gì sao?”
Chắc không phải vì cô bé đến lớp tôi là vấn đề đâu nhỉ. Kệ đi, cho tôi đi vệ sinh nhanh lên.
“Cô bé đó đúng là một học sinh xuất sắc. Được mệnh danh là tài nữ hiếm có từ khi trường này thành lập đến nay. Ngay cả hiệu trưởng trường ta cũng rất để tâm đến cô bé.”
“…Nghe đồn là điểm tuyệt đối mà phải không.”
“Ngươi biết rõ phết nhỉ. Vậy, ngươi có hiểu ta muốn nói gì không?”
Đại khái là hiểu. Chuyện vớ vẩn mà.
“Tôi sẽ cẩn thận để không làm tổn hại đến danh dự của cô bé.”
Khi tôi nói vậy, Murakami bóp méo vẻ mặt khó chịu, như thể lời mình muốn nói đã bị người khác nói mất rồi.
“Đúng vậy. Cô bé đã gia nhập câu lạc bộ của ngươi rồi nhỉ.”
Kiriko-neesan đã cho phép mà.
“Nếu có chuyện gì làm hủy hoại tương lai của cô bé, ngươi hiểu chứ?”
Haiz, thật sự phiền phức quá.
“Mấy người lớn giữ thể diện đúng là vất vả ghê ha.”
Tôi lỡ buột miệng nói ra suy nghĩ thật. Có lẽ vì muốn đi vệ sinh quá mà đầu óc tôi sắp không còn tỉnh táo nữa rồi.
“N-ngươi…!?”
“Tương lai của cô bé là của cô bé, không phải là thành tích của các thầy cô gì cả. Nếu vì danh dự của bản thân mà muốn gò bó hành động của cô bé, thì ít nhất hãy nói thẳng với cô bé.”
Miệng cậu ta há hốc rồi khép lại liên tục như cá vàng. Như thể không nói nên lời.
“Tôi không nói gì sai cả. Nếu chuyện đã kết thúc thì tôi xin phép.”
Tôi đi ngang qua Murakami đang ngớ người, rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Có thể lại bị Murakami nhắm đến nữa, nhưng mà thôi, kệ đi. Bây giờ tôi chỉ muốn đi vệ sinh kinh khủng thôi. Kệ mấy lời đó đi.
Thật là hú hồn. Chậm một giây nữa thôi là đã có chuyện lớn rồi.
Không còn là chuyện suýt tè dầm nữa… Thằng Murakami đó, tự dưng gọi tôi lại ở chỗ lạ hoắc. Lẽ ra nên hiểu tình cảnh của tôi lúc đó chứ.
Ra khỏi nhà vệ sinh thì—
“Senpai. Cho bọn em xin chút chuyện.”
Tôi bị một nhóm học sinh khóa dưới vây quanh. Tổng cộng khoảng bảy người.
Chuyện gì đây? Bọn nhóc này trông không được hòa nhã chút nào. Hơn nữa, mặt mũi lại hung dữ. Là cái loại người mà nếu thấy ở khu phố đèn đỏ thì sẽ chủ động né tránh.
Đang tự hỏi có chuyện gì, thì bọn chúng hỏi:
“Senpai biết Yuuki Mana chứ?”
Lại là cái tên Mana. Đúng là nổi tiếng thật.
Tôi đã đoán được mục đích của chúng qua thái độ và vẻ mặt, nhưng cứ để chúng nói hết đã.
“…Có chuyện gì sao?”
“Thì là? Bọn em? Nghe nói senpai? Đang léng phéng với cô bé ấy.”
Chúng tiến đến gần, gằn giọng đe dọa.
Nếu là tôi ngày xưa thì có lẽ đã run rẩy rồi.
Nhưng việc tôi đã chịu đựng ánh mắt đe dọa của Kotoko và chị gái cô ấy,徳子-san, đã trở thành hành trang cho tôi. Hoàn toàn không sợ chút nào. So với hổ và dạ xoa, thì mấy đứa này chỉ như mèo con vờn nhau mà thôi.
…Sự trưởng thành này, tôi chẳng vui chút nào.
“Tôi đâu có léng phéng gì. Các cậu lấy cái gì mà bảo là léng phéng vậy?”
“Vậy tại sao một người bình thường như senpai, lại được Yuuki ở cạnh chứ? Vô lý mà.”
Thật sự bó tay với kiểu người này.
“Nói thẳng ra thì, việc các cậu gây sự mà không hề kiểm chứng thật giả mới là vô lý.”
“Hả? Gây sự? Senpai nói gì vậy. Bọn em đang ‘thương lượng’ mà.”
“Nhiều người vây quanh mà bảo là thương lượng ư? Cách đó mới mẻ thật đấy.”
“Trông senpai có vẻ ‘cứng’ ghê ha. Xảy ra chuyện gì thì đừng trách đấy nhé?”
“Đe dọa à?”
“Đâu phải đe dọa ạ. Senpai nói gì vậy.”
“Tôi không quan tâm ý kiến chủ quan của các cậu. Mà là học sinh xung quanh nhìn vào sẽ nghĩ thế nào.”
Từ xa, có một vài ánh mắt đang lén lút nhìn về phía này.
“…Không bị nghe thấy thì có sao đâu chứ.”
“Hô. Trong thời buổi này, thu âm bằng điện thoại thì bao nhiêu cũng được đấy?”
Sắc mặt bọn chúng thay đổi.
Cuối cùng thì cũng đã nhận ra tình hình bất lợi.
Giữa lúc đó, tiếng chuông báo hiệu tiết học thứ sáu vang lên.
Chắc chắn là sẽ được giải thoát rồi… nhưng mà.
“Bọn em cũng đâu có phải trẻ con mà chạy việc không công chứ.”
“Đúng vậy!” “Đằng nào cũng đang đe dọa rồi!” “Mau tránh ra đi!” “Trả Yuuki lại đây!”
Đám người xung quanh cũng đồng loạt la hét.
Sự ghen tị đến mức này thì đúng là bệnh rồi. Tôi không muốn nghĩ rằng tất cả học sinh năm nhất đều như vậy, nhưng tôi cảm thấy thông cảm cho việc phải sống chung trường với những loại người này.
Haizz, thật chán nản.
“Chuông reo rồi thì về đi. Tôi cũng muốn về lớp đây.”
Tiết thứ sáu là của thầy Tadokoro đấy. Đã vậy còn phải cố gắng chống lại cơn buồn ngủ nữa chứ.
Thế nhưng, bọn chúng lại coi lời nói của tôi là khiêu khích, và túm lấy cổ áo tôi.
“Mày, đừng có coi thường bọn tao quá mức! Bọn tao là đầu gấu cấp hai đấy!”
Ugh. Sến sẩm ghê. Tôi còn thấy xúc động khi nghĩ hóa ra có người thật sự nói câu đó. Muốn bái phục một chút.
“Thời đại này còn đầu gấu nữa à. Mày bị lưu ban ba mươi năm chắc? Hơn nữa, một thằng đầu gấu như mày lại bị một đứa con gái làm cho mụ mị…”
“IMMMM RỒIIIIIIIIIII ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”
Cuối cùng một cú đấm bay đến.
Tôi nghĩ một cách thờ ơ, "À, cú này trúng rồi đây," thì—
“Dừng lại ở đó đi.”
Kotoko nắm lấy cú đấm và ngăn lại.
Vào đúng khoảnh khắc, ngay trước khi cú đấm chạm vào mặt tôi.
“C-cô, cái gì! Là con gái mà!”
“Hả? Đúng là lũ chó không được dạy dỗ cẩn thận mà. Muốn bị tôi cho mỗi đứa một trận à?”
Kotoko trừng mắt nhìn lũ học sinh khóa dưới với vẻ mặt đáng sợ.
Chỉ riêng ánh mắt đó thôi cũng khiến lũ học sinh khóa dưới co rúm lại rồi. Kỹ năng chiến đấu gì đó chắc.
“Kotoko. Đừng làm mặt đó.”
“Ư, ưm. Tại, tại vì Seiichi bị tấn công mà…”
Nói rồi, cô bé vội vàng trở lại vẻ mặt bình thường.
Thật không ngờ, lại có tình huống đến mức phải trưng ra cái mặt đó.
“Ơ… Kotoko, là. Không lẽ nào. Là Ayame Kotoko đó sao!?” “N-này. Cái gì vậy, nổi tiếng lắm sao?” “T-trong trường mình thì là truyền thuyết đấy… Nghe nói từng một mình tiễn năm đứa vào bệnh viện…” “A, cái này trường mình cũng nghe nói rồi!” “Con gái yakuza gì đó mà…”
“T-tôi đâu có tiễn ai vào bệnh viện! Cũng đâu phải con gái yakuza!”
“Hức!” “Chạy mau! Tại mày đấy!” “B-bị giết mất!” “B-bị quả báo rồi!”
Nói rồi, lũ học sinh khóa dưới tán loạn như nhện vỡ tổ mà chạy trốn.
“N-này, đợi đã! Ít nhất cũng phải xin lỗi Seiichi một tiếng chứ!”
Nhưng mà, bảo đợi thì ai mà đợi chứ. Bọn chúng nhanh chóng biến mất.
“Chậc. Để tôi đuổi theo cho.”
“Thôi đi. Mà sao cậu lại ở đây?”
“À không, thấy chuông reo rồi mà cậu không về nên thấy lạ. Với lại tiết sau là thầy Tadokoro mà.”
À, ra vậy. Nếu tiết sau là thầy Kawata hiền lành thì có lẽ tôi vẫn còn lề mề ở đó. Một mặt nào đó thì nên cảm ơn thầy Tadokoro nhỉ.
“Nếu không muốn bị quỳ phạt thì mau về thôi.”
“À, đúng vậy.”
Mà nói đi cũng phải nói lại.
Nỗi lo của Matoba đã sớm trở thành hiện thực rồi.
Không lẽ nào, vị thế của tôi đang trở nên khá nguy hiểm rồi chăng…
“Phù…”
“Ơ, trông senpai có vẻ mệt mỏi nhỉ.”
Khi tôi gục đầu xuống bàn, Saitani ngồi bên cạnh lo lắng hỏi han.
Hôm nay Yuuka có việc nên câu lạc bộ bị hủy, chỉ có mình tôi đến thư viện.
“Hôm nay senpai đi một mình ạ.”
“Đôi khi cũng muốn ở một mình mà.”
Saitani nghiêng đầu. Dễ thương quá.
Nhìn Saitani thì thấy được chữa lành. Trong thư viện có Saitani, một healer chỉ cần tồn tại thôi đã có thể hồi phục tinh thần, nên tôi mới đến đây.
Với lại thư viện cũng yên tĩnh mà. Chỉ nghe thấy tiếng lật sách và tiếng bước chân của các thành viên câu lạc bộ thư viện.
"Trông anh có vẻ không phải đến đọc sách..."
"Xin lỗi nhé. Nếu đầu óc thảnh thơi hơn chút, tôi cũng muốn đọc lắm."
"Không sao đâu ạ. Thư viện vốn là nơi cung cấp không gian mà."
Đứa bé ngoan ghê... Tự dưng tôi muốn xoa đầu bé quá. May mà kiềm lại được.
"À mà, anh có thể ngừng xoa đầu tôi một cách tự nhiên như thế không ạ..."
Hình như tôi chưa kiềm được thì phải. Xin lỗi.
"Em có nghe Kiyomi kể rồi, nhưng mà cô bé đó thế nào ạ? Là Yuki-san phải không?"
"Là một cô bé ngoan đấy. Kiểu như không có điểm nào để chê."
"Ồ— ghê vậy. Shingu-senpai đúng là đào hoa thật đấy."
"Đào hoa" ư. Nghe hơi cũ kỹ rồi. Nhưng mà cũng đúng kiểu Saitani. Đáng yêu.
"Anh đang gặp rắc rối lắm đây..."
"Trông anh không có vẻ vui sướng gì cả... Em nghe nói đó là một cô bé đáng yêu mà, sao anh lại phiền lòng thế?"
"Ừm... Nếu tự dưng bị người đẹp nhất lớp── bị mỹ nữ nhất lớp tỏ tình, Saitani có chấp nhận không? Kiểu không có chút mạch lạc gì, cũng không hiểu tại sao lại thích mình ấy."
Xin hãy khen tôi vì đã không nói "mỹ nam".
Vẻ mặt của Saitani có hơi nghi ngờ. Xin hãy bỏ qua đi.
Saitani hơi ngẩng mặt lên suy nghĩ.
"Nếu là mỹ nữ nhất lớp thì chắc là Kiyomi-chan rồi."
"Hả!?"
Ối, la to là không được, không được. Phải cẩn thận...
"Mà đúng rồi, hai đứa học chung lớp năm hai mà. Con bé không gây rắc rối gì chứ?"
"Ha ha. Vẫn như mọi khi thôi ạ."
Nghĩa là, vẫn như mọi khi, con bé lại gây rắc rối sao. Xin lỗi nhé.
"Nhưng mà, con bé đó là mỹ nữ... Mỹ nữ nhất lớp sao?"
"Đúng vậy đó ạ. Nổi tiếng nữa chứ!"
Nhìn chung thì con bé có gương mặt xinh đẹp sao? Ưm...
Thôi, không nên nói xấu làm gì. Nếu bây giờ mà chỉ trích thì có khi lại tự mình làm Kiyomi có ấn tượng xấu hơn. Ngay cả trong lòng cũng không nên nghĩ như vậy.
Có điều, nếu đối tượng là Kiyomi thì chuyện này dễ trở nên rắc rối lắm.
"Nếu nói về gu, anh thích kiểu thần tượng hay đại loại thế hơn."
"Ưm... Nếu đột nhiên mà lại không biết lý do vì sao họ thích mình thì đúng là bối rối thật. Kiểu như cảm thấy cảnh giác ấy... Cũng không biết được cho đến khi rơi vào tình huống đó, nhưng mà em nghĩ em sẽ nói là muốn làm bạn trước đã."
Đây đúng là một câu trả lời an toàn. Nhưng mà cũng hợp lý thôi.
"Ngay cả khi anh có suy nghĩ thông thường thì cũng sẽ làm vậy trước tiên."
Đây là một thí nghiệm suy nghĩ, nếu với tính cách hiện tại mà tôi không nghiện eroge thì sao.
"Nhưng mà, nếu hẹn hò với tư cách bạn bè rồi hiểu nhau hơn thì anh nghĩ anh sẽ thấy tự ti. Kiểu như không xứng đôi, làm người ta phải phiền lòng vì mình."
"Ưm. Thật vậy sao ạ? Hay đó chỉ là do Shingu-senpai tự đánh giá thấp bản thân thôi?"
"Thấp thật đấy. Đánh giá của anh về bản thân thấp lắm."
"Nhưng mà anh đã làm đủ thứ chuyện rồi còn gì. Lễ hội văn hóa cũng vậy, rồi còn cảm hóa Ayame-senpai nữa chứ... Học hành thể thao cũng đâu có kém, sao lại tự đánh giá thấp bản thân như vậy? Trong mắt em, Shingu-senpai là một người rất tuyệt vời mà."
"Cảm ơn em đã nói vậy... Nhưng không phải là vấn đề học hành hay thể thao đâu. Đơn giản là anh nghĩ dù có làm bao nhiêu việc thiện, làm bao nhiêu điều vĩ đại thì đánh giá về bản thân cũng sẽ không tăng lên."
"Tại sao ạ? Em thấy hơi khó hiểu..."
"Khi nghĩ trong đời thực, ví dụ như nếu được chọn giữa bạn gái và sở thích, anh có lẽ sẽ chọn sở thích. Nếu có bạn gái, anh cũng không nghĩ mình sẽ chủ động làm cô ấy hạnh phúc."
Saitani nghiêng đầu. Kiểu như không thể hiểu những gì tôi đang nói.
"Cái đó có hơi cực đoan quá..."
Hình như徳子 (Tokuko)-san cũng từng nói với tôi như vậy.
"Vậy thì, em xin đáp lại bằng một chuyện cực đoan hơn nhé, nếu Kotoko-san sắp chết, và để cứu cô ấy thì anh phải từ bỏ sở thích của mình, vậy Shingu-senpai vẫn sẽ chọn sở thích sao?"
"Cái đó thì hơi cực đoan quá rồi..."
"Bản thân câu chuyện của Shingu-senpai đã quá cực đoan rồi mà. Cho dù có yêu nhau đi nữa thì em nghĩ cũng sẽ có những điểm không thể thỏa hiệp. Vậy thì sao ạ?"
Ưm. Nếu là sắp chết thì chuyện lại khác rồi.
"Chắc chắn, trong trường hợp đó anh sẽ cứu Kotoko sắp chết thôi."
"Vậy thì không sao rồi!"
"Ưm— nhưng mà, lựa chọn vừa rồi cũng có vẻ là vì sĩ diện, vì không muốn bị cho là đã bỏ mặc con bé..."
"Em nghĩ anh đang nghĩ quá nhiều rồi..."
Saitani nói với vẻ mặt chán nản. Ưm— Quả nhiên là như vậy sao.
Tôi nhận ra mình đã bị mắc kẹt ở một điểm lạ lùng như thế nào.
"Em mong Shingu-senpai hãy đánh giá cao bản thân hơn nữa."
"Tại sao?"
"Vì anh là người mà em rất mực kính trọng."
Ồ. Sao mà lời nói này thấm sâu vào lòng thế. Lần này đúng là mức độ hảo cảm của tôi đã vượt ngưỡng luôn rồi.
Nhưng mà, nhìn lại thì Saitani thật sự rất đáng yêu. Tôi hiểu tại sao lần đầu gặp, tôi lại nhầm cậu ấy là nữ chính. Ánh mắt tôi tuyệt đối không hề sai lầm...! Nếu là con gái, có lẽ tôi đã yêu ngay tại chỗ rồi.
"Ừm. Saitani. Chúng ta hẹn hò đi."
"Anh, anh nói gì vậy!"
Saitani bất ngờ la lớn, rồi vội vàng bịt miệng lại. Đáng yêu.
Rồi, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, cậu ấy ngại ngùng rụt rè lại. Đáng yêu.
"Thật là! Hai đứa mình là con trai, anh không được nói mấy lời như thế!"
Cậu ấy phồng má, dỗi dỗi, giọng nhỏ nhẹ giáo huấn tôi. Thật sự rất được an ủi. Tôi có cảm giác muốn nói "Cảm ơn em!". Đây chắc là tâm trạng của việc bị tát mà vẫn nói cảm ơn.
"Với, với cả, cho dù em có là con gái thì Shingu-senpai đã có Ayame-senpai rồi mà, đâu có hẹn hò được đâu!"
Nếu Saitani là con gái thì sao. Quả là một suy nghĩ thú vị. Chắc ngày nào trước khi ngủ mà nghĩ về điều này cũng không chán.
Tuy nhiên, đáng tiếc là tôi bị từ chối rồi.
"Vậy ra cuối cùng vẫn là Kotoko xuất hiện à."
"Như em đã nói từ trước, em nghĩ Shingu-senpai hợp với Ayame-senpai hơn."
"Ừm, hình như mày cũng nói vậy thật. Hợp nhau ở điểm nào vậy?"
"Kiểu như hơi thở, hay bầu không khí của hai người ấy. Em cảm thấy như những mảnh ghép vừa khít vào nhau vậy."
Thật hả. Trông tôi với cô ấy như vậy sao. Tôi thì chẳng hiểu chút nào.
Nhưng mà, đó là góc nhìn của Saitani thôi. Cứ nghe một nửa vậy.
Khi chúng tôi đang thoải mái như vậy thì tiếng cánh cửa thư viện khẽ mở.
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thấy chiếc nơ và mái tóc đuôi ngựa quen thuộc.
Trên tay cô bé cầm một cái thùng carton nhỏ. Cô bé đưa nó cho quầy tiếp tân rồi thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi, bắt đầu hít hà đánh hơi cái gì đó. Không không, không thể nào...
Cô bé quay phắt lại, nhìn về phía chúng tôi. Thật sao?
Rồi cứ thế lặng lẽ bước về phía này. May mà cô bé không hét tên tôi.
"Anh ở đây hả, Sê-senpai."
"Anh cứ nghĩ em về rồi chứ."
"Hôm nay em có đi cùng bạn một chút. Cũng định về rồi, nhưng mà cô giáo lại giao việc."
"Rồi đến thư viện hả."
"Thế mà lại gặp được Sê-senpai ở đây, đây chẳng phải là định mệnh sao?"
"Chuyện này chỉ có thể gọi là ngẫu nhiên thôi."
"Không không, Sê-senpai. Trên đời này có định luật hấp dẫn mà, nếu mong ước mãnh liệt thì sẽ thành hiện thực thôi."
"Quá hoang đường. Giống như bói toán thôi mà..."
Ngẫu nhiên thôi, ngẫu nhiên. Nghe nói mọi chuyện xảy đến với mình đều do chính mình nghĩ ra, nhưng cũng có những vụ tai nạn giao thông bất ngờ, rồi bệnh tật của trẻ sơ sinh thì sao? Khi suy nghĩ của bản thân và suy nghĩ của người khác đối lập thì sao?
Dù nghĩ thế nào thì cũng thấy đáng ngờ mà. Cứ thấy như chỉ muốn tin thôi.
"Mà này, lúc nãy em hít mũi mà, không lẽ em ngửi được mùi của anh đó chứ..."
"Hì hì hì. Mũi của em là loại đặc biệt đó, mùi của Sê-senpai thì em có thể đánh hơi ra được!"
...Bị làm thật trong đời thực rồi nên không nói được gì.
Cái kiểu đánh hơi như chó đó, hơi đáng sợ đấy.
"Đùa thôi mà. Thật ra lúc vào thư viện là em đã thấy Sê-senpai rồi. Em chỉ giả vờ làm thế thôi. Nếu không bị nhìn thấy thì đúng là ngốc nghếch thật."
"À, à, vậy à."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thường xuyên bị ngửi mùi như vậy thì đáng sợ quá.
Rồi đột nhiên, Mana ghé mặt lại gần tôi.
Nhìn gần như thế, thật sự như một cô búp bê, khiến tim tôi đập thình thịch. Bình tĩnh nào, trái tim!
Nhưng rồi cô bé bắt đầu hít hà, và tim tôi cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Em đang làm gì vậy?"
"Em định ngửi mùi của Sê-senpai."
Làm những chuyện vô nghĩa gì thế này...
Tôi chắc là không có mùi cơ thể đâu. Hồi xưa tôi đã quyết tâm ngửi mùi cùng Tozaki rồi mà!
"Em thích mùi của Sê-senpai lắm đó."
Một cảm giác rợn người chạy dọc từ thắt lưng lên đỉnh đầu. Nguy hiểm, nguy hiểm quá.
"Em, em hơi đáng sợ đấy."
"Ếh!"
Và rồi, Saitani, người đã im lặng quan sát từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng đưa ngón tay lên môi, nói "Suỵt".
"Hai người làm ơn trật tự một chút trong thư viện ạ."
"Xin lỗi..."
"Xin lỗi ạ..."
Tôi cũng đã cố gắng kiềm chế rồi, nhưng mà việc giọng cứ dần dần lớn lên là không thể tránh khỏi.
Rồi Mana nhìn chằm chằm Saitani.
Sau đó, cô bé ghé miệng vào tai tôi, thì thầm.
"Sê-senpai. Người dễ thương này, tại sao lại mặc đồng phục nam vậy ạ? Có phải bị bắt nạt không?"
Cái suy nghĩ này giống y chang tôi.
"Em có thể sẽ ngạc nhiên, nhưng mà cậu ấy tự xưng là con trai."
"Ếh!!"
Mana vội vàng bịt miệng lại. Thư viện này đang dần trở thành một chương trình hài kịch "Không được la lớn trong thư viện" rồi.
Rồi cô bé cúi đầu lia lịa xin lỗi mọi người xung quanh.
Thế nhưng, những người xung quanh chắc cũng không thể trách mắng được. Vì họ hẳn đã hiểu được tình hình nên mới la lên như vậy.
"Không phải tự xưng, mà em là con trai thật..."
Và Saitani cũng nhận ra. Cứ nghĩ mình nói nhỏ rồi mà... Thính tai thật.
Dù vậy, Mana vẫn không tin, bắt đầu ngắm nhìn Saitani từ 360 độ. Cô bé đi lại, cúi người, nhìn xuống, bận rộn vô cùng.
"Đúng là kỳ quan của sự sống!"
"Phải không?"
"...Em giận đó."
Saitani nói bằng giọng lạnh tanh, ẩn chứa sự tức giận trầm lặng. Thôi, không nên nói nữa.
"Nhưng mà, đúng là 'con gái nhưng là con trai' đời thực có tồn tại sao. Em cứ tưởng chỉ có trong truyện cổ tích thôi."
"Thỉnh thoảng trên mạng cũng có mấy trường hợp kiểu 'Cái này là con trai á?'"
Dù có thể là ảnh đã chỉnh sửa đôi chút, nhưng dù sao nhìn ra con gái được cũng đã rất giỏi rồi.
"Xin lỗi đã đến trễ, rất vui được gặp. Em là học sinh mới Yuki Mana ạ."
"À, tôi cũng vậy. Được Shingu-senpai giúp đỡ rất nhiều. Tôi là Saitani Ryoma."
Hai người đối mặt với nhau, tự giới thiệu lại một lần nữa.
Nhìn hai người trông như nữ chính đứng cạnh nhau thế này, quả là một cảnh tượng có thể trở thành bìa của một eroge.
Giá mà họ nắm tay nhau và nhìn thẳng vào máy ảnh. Chắc chắn mọi người sẽ nghĩ đây là một game bách hợp.
Tuy nhiên, may mà hội trưởng hội học sinh đã tốt nghiệp rồi. Nếu không, chắc cô ấy sẽ lao vào tấn công hết mình.
"Là người yêu tương lai của Sê-senpai đó."
"Không phải đâu. Chỉ là hậu bối thôi."
Cái này có lẽ là Mana đang cố gắng thực hiện cái định luật hấp dẫn mà cô bé vừa nói sao.
Tôi không tin, nhưng mà bắt đầu hơi sợ rồi đấy...
Thế nào rồi chúng tôi cũng đi về cùng nhau.
Giờ mà chia tay đi riêng cũng không tự nhiên, với lại trời cũng hơi tối rồi, không nỡ để cô bé về một mình.
"E hèm— Sê-senpai cùng về nè!"
Mana vừa hát vừa đi, bước chân rất nhẹ nhàng.
"Vui lắm hả em?"
"Vui lắm ạ. Anh có muốn hát cùng không?"
"Thôi, anh xin nhường..."
Mặc dù xung quanh không có ai, nhưng mà tôi vẫn thấy xấu hổ. Tôi cũng không có sở thích ngâm nga trong nhà tắm. Thỉnh thoảng thì có ngân nga mấy bài eroge theo quán tính thôi.
"Mình cùng hát những đoạn như 'Dù gió có lay, lòng ta vẫn vững vàng' đi ạ!"
"Không không không. Anh nghĩ đó là một bài hát hay, nhưng mà hát thì..."
Những bài không có trong karaoke thì sao mà hát được. Với lại tôi cũng không bao giờ đi quán karaoke. Mà cho dù có đi thì hát acapella cũng hơi ngại...
Chúng tôi nói chuyện vẩn vơ như vậy, rồi đến chỗ ngã rẽ. Nhà Mana thì ngược hướng với nhà tôi từ đây.
"Thôi, em về cẩn thận nhé."
Từ đây có nhiều đèn đường rồi, chắc không có vấn đề gì.
"Sê-senpai..."
Rồi Mana dừng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nhiệt.
Giống như là sắp tỏ tình vậy...
"Em vẫn chưa muốn về đâu."
Nói rồi cô bé khẽ nắm lấy khuỷu tay tôi.
"Này em... Đừng có bắt chước 'Manga Party' chứ."
Đó là một eroge lấy bối cảnh Comic Market. Cũ lắm rồi đấy...
"E he he. Bị lộ rồi ạ?"
"Lộ banh rồi."
Tuy nhiên, tôi thừa nhận là mình hơi rùng mình. Sức công phá đúng là không đùa được. Cảm giác giống như khi cảnh CG đó xuất hiện vậy.
Thật không ngờ đời thực lại có thể làm tim tôi xao xuyến đến mức này...
"Vậy thì... Hôm nay nhà em không có ai cả."
"...Anh không đi đâu."
"Mừ— Ở nhà một mình sợ lắm chứ!"
"Dù em nói vậy thì anh cũng..." Bạn bè của em thì đến đi."
"U oa—"
Mana bắt đầu giả tiếng khóc.
"Đừng có quyến rũ con trai như thế chứ."
"Em sẽ không làm thế với ai ngoài Sê-senpai đâu... Anh bị quyến rũ rồi hả?"
"Không phải ý đó!"
Ôi, mệt mỏi quá đi mất.
"Thôi vậy nhé."
Nói rồi, tôi quay lưng bỏ chạy.
Rồi đột nhiên, tôi bị ôm chặt từ phía sau.
"Ô, này?"
Lưng tôi ấm áp nhẹ nhàng. Do bị ôm sát quá, tôi cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô bé qua lớp áo.
"Chỉ một chút thôi, em muốn ở yên thế này."
"Không không, đây đâu phải tình huống trong eroge đâu..."
"Em hơi khao khát điều này. Kể từ khi theo đuổi Sê-senpai, chơi eroge, em cứ nhìn bóng lưng của Sê-senpai mãi, không chịu nổi nữa."
"Lưng của ai mà chẳng như vậy."
"Không phải đâu!"
Ngay khi tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì ánh mắt xung quanh, Mana buông tôi ra.
"Cảm ơn vì bữa tiệc thị giác này! Vậy thì, hôm nay anh cũng vất vả rồi!"
Hành động theo ý mình xong rồi biến mất.
"Đừng có tùy tiện làm mấy chuyện như thế nữa. Nhớ về nhà cẩn thận đấy."
"Vâng ạ!"
Mana vẫy tay thật mạnh rồi đi khuất. Mái tóc đuôi ngựa và chiếc nơ đung đưa, xa dần.
...Cô bé có hiểu lời tôi nói không nhỉ.
Hồi xưa cô bé nhút nhát lắm, không chủ động như thế này đâu.
Tình yêu 5 năm đúng là có thể thay đổi con người thật.
Tôi thì không hiểu được...
Tôi có thể về nhà ngay, nhưng mà tôi lại vòng lại một chút, đi đến khu phố sầm uất.
Tôi muốn bàn bạc với cậu ta nên hẹn gặp ở trước cửa hàng đồ ăn nhanh trước.
Có Mana thì tôi không yên tâm được, Kotoko cũng không được. Chuyện này phải là con trai mới được.
"Rồi, lại là tao nữa hả?"
"...Biết làm sao giờ. Mày phải tự hiểu chứ."
Đợi một lúc thì Tozaki, người tôi đã gọi, đến. Cũng đã khuya rồi, thật may cho tôi.
Chúng tôi gọi món ở quầy thu ngân, nhận đồ rồi lên tầng ba, khu vực cấm hút thuốc. Tìm thấy một bàn hai người trống, chúng tôi ngồi xuống đó.
"Lâu lắm rồi mới đến đây. Hồi xưa tao với mày hay luyên thuyên ở đây trước khi đi mua game."
"Cũng có chuyện đó thật. Cũng có lúc tâm sự với nhau. Nhớ thật..."
Lần cuối đến đây là hồi Yuka tỏ tình giả với tôi. Như Tozaki nói, trước đây chúng tôi cũng hay dùng chỗ này, nhưng lâu rồi không ghé nữa. Nghĩ lại thì đúng là đã đi một chặng đường dài.
"Nhưng mà, bảo tao bàn bạc thì bàn bạc cái gì. Tao chỉ muốn thay thế mày thôi mà?"
Tozaki nói, vừa húp món milkshake vani với vẻ mặt khó chịu.
"Thế hả. Muốn đập đầu vào đâu đó không? Hay là đột nhiên một ngày hoán đổi thân xác."
"Trong đời thực không làm được mấy chuyện đó thì thôi đi."
Cậu ta trả lời một cách nghiêm túc. Đúng là không có một chút ý kiến xây dựng nào.
"Vậy rốt cuộc mày muốn hỏi cái gì?"
"Không phải muốn hỏi, mà tao cũng không nghĩ mày biết được... Tao không hiểu suy nghĩ của Mana."
"Thế thì tao làm sao mà biết được chứ. Mà sao mày lại hỏi tao là con trai? Không phải nên hỏi Ayame hay ai đó sao. Con bé đó là một dạng biến thể của Ayame mà."
"Tao cũng đã nghĩ vậy rồi chứ..."
Lấy câu trả lời mà tôi không thể hiểu thì cũng vô nghĩa.
Tuy nhiên, dù tôi có hiểu thì cũng không nghĩ mình có thể chấp nhận được.
"Kotoko cũng vậy, Yuka cũng vậy, cả Ib nữa, tao từ chối rồi mà sao họ vẫn không bỏ cuộc nhỉ?"
Rồi Tozaki thở dài thườn thượt với ánh mắt lạnh nhạt.
"Lại chuyện khoe mẽ nữa hả?"
"Không phải khoe mẽ!"
"Thế thì là tự hào à. Xã hội phân hóa càng ngày càng lớn. Kẻ có của thì càng có thêm, kẻ không có thì càng bị tước đoạt. Đời khắc nghiệt thật."
"Cũng không phải tự hào!"
Rồi Tozaki khịt mũi cười khẩy, nhún vai.
Bên này tôi đang thật sự nghiêm túc mà.
Rồi, có lẽ hiểu được tâm trạng của tôi, cậu ta trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Mày ấy. Mày thật sự chưa bao giờ yêu một ai thật lòng đúng không?"
"...Sao tự nhiên lại nói chuyện tuổi trẻ vậy?"
"Kệ đi, trả lời tao. Chắc là không rồi."
"Thì đúng là không, nhưng mà..."
Bị khẳng định như vậy thì thật sự bực mình, cảm giác như bị coi thường vậy, nhưng mà đó là sự thật nên đành chịu.
Ib thì không tính. Cái cảm giác hồi tiểu học đó, có vẻ đáng ngờ lắm.
"Nếu vậy thì mày cũng chưa bao giờ tỏ tình đúng không? Tức là cũng chưa từng bị từ chối một cách đường hoàng đúng không?"
"Thì, đúng là vậy."
Bị gọi đến rồi bỏ rơi, trước khi nói đến chuyện bị từ chối, hình ảnh bị lừa dối còn mạnh mẽ hơn.
"Cho dù có tỏ tình rồi bị từ chối thì suy cho cùng, cũng không dễ dàng chấp nhận đâu."
"Thật sao?"
"Phim truyền hình hay eroge thì hay nói 'Tỏ tình xong nhẹ nhõm hẳn. Không còn gì hối tiếc'... Nhưng thật lòng tao thấy đó chỉ là lý tưởng thôi."
"Mày có kinh nghiệm tỏ tình à?"
"Đã nói đến đây rồi thì nói luôn, có. ...Nói ra lại thấy ngại."
Ai cũng có lịch sử của riêng mình. Điều đó là hiển nhiên thôi.
Tozaki tiếp tục.
"Có một cô gái không phải người xấu, nhưng hơi tính xấu một chút, kiểu 'ai cũng khen cô ấy'. Cô ấy đối xử tốt với rất nhiều người. Giờ nghĩ lại thì chắc là cô ấy có nhu cầu được công nhận cao."
"Đúng là con gái tệ mà."
"Đàn ông yếu đuối trước những cô gái như vậy đấy. Mà thật ra, điều tao vừa nói cũng nằm trong giới hạn bình thường thôi, không phải là quái vật về nhu cầu được công nhận hay gì. Cái tính xấu cũng chỉ một chút thôi."
Nghe kể thì cũng không đến nỗi tệ lắm.
"Tao đã yêu đơn phương cô gái đó từ năm hai cho đến khoảng một năm. Dù biết là 'hoa khôi khó với', nhưng không thể từ bỏ được nên tao đã tỏ tình. Nhưng mà cô ấy nói 'Tozaki-kun thì hơi khó để hẹn hò', xin lỗi nhé."
"Ưm..."
"Dù tao không nghĩ là có thể hẹn hò, nhưng nếu không hỏi lý do thì không thể chấp nhận được, và từ 'hơi' cứ ám ảnh mãi. Nếu có vấn đề gì ở bản thân thì tao định sửa. Nếu cơ thể không được thì tao định tập luyện, nếu thích người thông minh thì tao cũng cố gắng học hành. Mà thôi, cái chuyện đáng lẽ ra phải làm trước khi tỏ tình đó thì bỏ qua nhé."
Quá tuổi trẻ. Một kỷ niệm ngọt ngào xen lẫn chua chát.
"Nhưng mà, cuối cùng dù có tiếp cận thế nào cũng không được, và thực ra cô ấy đã có bạn trai ở trường khác rồi. Tao cuối cùng cũng chịu từ bỏ được nhờ đó."
"Có bạn trai thì đáng lẽ phải nói ngay từ đầu chứ..."
"Tất nhiên là tao cũng nghĩ vậy. Cô gái đó vốn thích được cưng chiều mà. Cũng có mấy thằng con trai tỏ tình như tao, nên cô ấy giả vờ là chưa có bạn trai. Nếu có bạn trai rồi thì sẽ không ai tỏ tình nữa."
"..."
"Nhưng mà, dù nói là đã từ bỏ được thì cũng không có nghĩa là đã chấp nhận đâu. Khi yêu đến mức không thể kiềm chế được, mày sẽ rơi vào suy nghĩ 'làm thế nào để có thể hẹn hò được nhỉ'. Thậm chí còn nghĩ tiêu cực đến cách chia rẽ người yêu của cô ấy nữa. Hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào, mà có nghĩ ra thì cũng không định làm đâu."
"Không thể hiểu được..."
"Vì vậy mới nói mày chưa bao giờ yêu một ai thật lòng đúng không? Việc mày không hiểu cảm xúc của Ayame hay Yuki-chan là điều đương nhiên thôi. Chính mày đâu có thích ai như hai đứa nó đâu."
"Ực..."
Tôi vừa uống trà ô long vừa thở dài.
Đúng là như vậy thật.
Tôi hiện tại không thể nào hiểu được suy nghĩ của hai người đó. Cố gắng hiểu chỉ là chuyện vô lý.
"Những nữ chính eroge gần đây, vì không còn dựa vào các thuộc tính để thu hút nữa, nên có vẻ như độ sâu của họ đã tăng lên như những cá nhân độc lập, nhưng dù sao cũng không có độ sâu và sự phi lý như con người ngoài đời thực. Tìm hiểu suy nghĩ từ nữ chính eroge là điều không thể."
"...Thế giới của con người phức tạp và phiền phức quá."
"Đúng vậy. Phiền phức đấy. Và mày là kẻ đã lảng tránh cái sự phiền phức đó để sống một cách dễ dàng."
Nghe hơi châm chọc, nhưng đúng là như vậy. Tôi không thể phản bác một lời nào.
"...Vậy thì, để Mana từ bỏ, ít nhất phải nói là đã có bạn gái sao?"
"Đúng vậy. Như tao vừa nói, nó sẽ không chấp nhận đâu."
Mà Mana cũng đã từng nói mà.
'Em nghĩ em sẽ chúc phúc hết lòng. Chắc chắn! Vì hạnh phúc của Sê-senpai cũng là hạnh phúc của em. Nhưng mà việc em có từ bỏ được hay không thì... Khó nói quá, em nghĩ là không thể.'
Đó có phải là sức nặng của tình yêu không.
"Đứa nào đứa nấy, có yếu tố nào khiến chúng nó yêu tôi chứ."
"Nếu không phải ngoại hình thì là nội tâm và những gì mày đã làm. Việc đối phương không ghét mình, lại còn tận tâm vì mình thì đó là một điều rất lớn. Đặc biệt, ngay cả khi là người không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng chỉ cần họ hành động vì mình thôi, đôi khi trái tim cũng sẽ rung động. Yuki-chan có những 'thành tích' từ hồi tiểu học của mày, còn Ayame thì có những 'thành tích' nhờ tin đồn này nọ. Tao cũng vì thế mà bị 'đốn đổ' đây."
"Nhưng mà thế thì sao. Chuyện đó có thể kéo dài 5 năm sao?"
"Cái đó thì tùy người thôi. Cũng có trường hợp bạn bè thời thơ ấu kết hôn mà, với lại cách mày giúp đỡ có lẽ đã để lại ấn tượng sâu sắc lắm đúng không? Đặc biệt nếu mày đã cứu người ta khỏi bị bắt nạt thì càng lớn. Tin đồn về Ayame cũng thẳng thắn mà nói thì giống như bị bắt nạt thôi."
"Tôi không nghĩ mình đã làm được điều gì to tát đến thế."
"Đó là vấn đề về nhận thức thôi. Đối với mày có thể là chuyện đơn giản, nhưng việc cứu người khỏi bị bắt nạt không phải là chuyện tầm thường. Còn việc xông lên sân khấu ở lễ hội văn hóa thì không phải ai cũng làm được."
"Đừng có nói cái đó chứ..."
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại xông vào. Nhưng mà đúng là nếu không làm vậy thì Kotoko đã bị thương rồi.
Rồi Tozaki khoanh tay, tiếp tục.
"Nếu nhìn bằng con mắt cực kỳ soi mói thì cũng được."
"Ví dụ?"
"Có đó chứ. Trong eroge, thỉnh thoảng có những nữ chính mà mình không hiểu tại sao lại yêu nhân vật chính."
"Cái đó có lẽ là do kịch bản, hay do người viết kịch bản mô tả chưa đủ, hoặc là do chúng ta đọc chưa hiểu vấn đề..."
"Liệu có khả năng Yuki-chan đang mô phỏng cả điều đó không? Nếu nói là cô ấy đang trở thành nữ chính eroge thì có thể là vậy. Nói tệ ra thì kiểu 'yêu cái tình yêu' đó, hay là tự say mê bản thân mình. Mày có thể không nghĩ vậy, nhưng đó là một ý kiến thôi."
"...Không biết nữa."
Nhưng mà, tôi không muốn nhìn cô bé bằng ánh mắt như thế.
Làm vậy là xúc phạm 5 năm của Mana. Là phủ nhận vô cớ những nỗ lực của cô bé.
Tất nhiên, cũng có những điều chỉ bản thân người đó mới biết.
"Nhân tiện, tao xin nói trước, đây chỉ là ý kiến của phe đàn ông và là quan điểm cá nhân của tao thôi. Mày nên hỏi thêm ý kiến từ phe con gái nữa. Từ những người có thể nhìn nhận khách quan nhất ấy."
Tôi cũng không định tin hoàn toàn vào một ý kiến duy nhất, nhưng mà nếu là con gái có thể đưa ra ý kiến khách quan thì cũng hạn chế lắm.
Phải làm sao bây giờ...
◇ ◇ ◇
Ngày hôm sau, Mana lại đứng đợi ở ngã tư, rồi cùng đi học.
"Kotoko, em không sao chứ?"
"Em cũng có suy nghĩ riêng, nhưng mà vị thế của em cũng như nhau thôi."
Nghĩa là, Kotoko không định cưỡng ép loại bỏ Mana.
Không, tôi không nghĩ Kotoko sẽ xử lý chuyện này đâu...
Buổi trưa cô bé lại đến, tỏ tình, cùng ăn cơm rồi về.
Không ổn, thật sự không ổn chút nào...
"Có lẽ nào... mình nên làm cô bé tổn thương để ngăn lại không...?"
Giờ nghỉ giữa tiết năm và tiết sáu, tôi lẩm bẩm như vậy, Kotoko liền phản ứng.
"Nếu anh nghĩ mình nên làm vậy, thì cứ làm đi."
"...Thì đúng là vậy nhưng mà."
"Ở vị trí của em thì em muốn con bé không còn là tình địch nữa, nhưng mà bản thân Mana thì không có lỗi gì. Nếu anh nghĩ con bé có thể trở thành lý tưởng của anh, thì cứ để mọi chuyện như bây giờ đi. Nếu anh thấy không thể nào, thì phải mạnh tay ngăn cản."
"...Con bé là lý tưởng của anh sao."
Nói cho cùng thì cũng là do em thua cô ấy...
Không, anh đâu có ý đổ lỗi cho em.
Đúng là khi gặp lại cô ấy sau một thời gian dài, tim anh đã loạn nhịp thật. Dù không phải tóc búi hai bên, nhưng anh đâu phải là kẻ tôn thờ kiểu tóc đó. Tóc đuôi ngựa anh cũng thích mà. Thậm chí còn bị thôi thúc muốn kéo kéo giật giật cơ.
Gần với hình mẫu lý tưởng của anh.
Nhưng dù gần, lại chưa thể chạm tới.
Và cái cảm giác vừa gần lại vừa xa xăm ấy cứ đeo bám.
Kề cận bên nhau, nhưng lại cứ như quay lưng về phía đối phương...
Khó mà diễn tả bằng lời.
Hay là hai đứa thử nói chuyện riêng với nhau một lần xem sao? Hôm nay lại nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ đi.
...Anh sẽ thử xem.
Dù sao thì hôm nay Yuuka cũng nghỉ câu lạc bộ rồi.
Thế là, chỉ có anh và Mana đi đến phòng sinh hoạt.
E hế. Chỉ có em và Se-senpai thôi, có chút hồi hộp ạ.
...Có gì mà phải hồi hộp chứ.
Thì tại, em cứ lo không biết Se-senpai có thích bộ đồ lót này không, hay là không biết liệu em có làm anh cảm thấy thoải mái được không nữa, có cả đống nỗi bất an ấy chứ.
Anh không có ý định làm mấy chuyện đó đâu! Hai người riêng tư không có nghĩa là sẽ làm mấy chuyện đó đâu đấy!?
E hế. Em đùa thôi mà.
Trò đùa của em khó hiểu thật...
Vào phòng sinh hoạt, bọn anh ngồi xuống.
...Em qua bên kia mà ngồi.
Sao lại cứ phải ngồi cạnh anh chứ.
Ngồi cạnh nhau thì mới cảm nhận được hơi ấm chứ, hay hơn nhiều ạ!
Anh không thích mấy cặp đôi rảnh rỗi mà cứ ngồi cạnh nhau ôm ấp ở bàn bốn người đâu.
Ủa, em và Se-senpai là một cặp á?
Anh chỉ lấy ví dụ thôi mà!
Không thể nói chuyện tiếp được.
Đành đối mặt nhau, anh hỏi thẳng:
Em làm cách nào thì mới chịu từ bỏ đây?
Em sẽ không bao giờ từ bỏ!
Mana lập tức phản công.
Se-senpai chưa hẹn hò với ai đúng không ạ? Vậy thì, em sẽ không bao giờ từ bỏ việc trở thành người yêu của Se-senpai đâu. Mọi "lần đầu tiên" của em, tất cả đều là của Se-senpai.
Bị nói thẳng đến mức đó mà anh vẫn không cảm thấy khó chịu, điều đó khiến anh nhận ra mình đúng là một người tồi tệ.
Mana có vẻ suy nghĩ khá giống "yandere."
Chỉ là, "yandere" mà người ta hay nói trong giới thì thường hung hăng, có khi còn tìm cách trói buộc, làm tổn thương thể xác đối phương.
Nên, tuy không phải như vậy, nhưng sự chung thủy trong tình yêu thì lại khá tương đồng.
Cứ như là đã loại bỏ hết sự ghen tuông mãnh liệt và những suy nghĩ kỳ quái của "yandere," chỉ giữ lại những điều tốt đẹp nhất của một "yandere" – chỉ biết hi sinh vì người mình yêu...
Em không thể trở thành hình mẫu lý tưởng của Se-senpai sao? Không, dù bị nói là không thể, em cũng sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù phải phẫu thuật thẩm mỹ, em cũng...
Năm năm rồi. Chuyện đó... anh đã nhầm lẫn, trói buộc em, anh rất xin lỗi...
Nghe vậy, Mana lắc đầu lia lịa.
Anh không cần bận tâm đâu!
Giọng cô bé bỗng trở nên gay gắt.
Suốt năm năm qua. Em vừa nghĩ về Se-senpai, vừa thay đổi bản thân, chơi eroge, và dần dần cảm thấy vui vẻ khi mình trở thành một nữ chính. Em không hề nghĩ khoảng thời gian này là vô ích. Em cũng đã trưởng thành nhiều mà.
Mana tiếp tục.
Nếu việc bám riết lấy anh gây phiền phức thì em sẽ dừng lại. Dù vậy, hiện tại em chỉ cần được ở bên Se-senpai thôi đã là hạnh phúc rồi. Cứ đối mặt như thế này thôi cũng đủ khiến lòng em xốn xang.
...Mana.
Em sẽ không làm điều gì khiến anh khó chịu. Em chỉ làm những điều anh thích thôi. Anh muốn nói gì, muốn làm gì với em cũng được.
Không được nói những lời hồ đồ như vậy.
Không phải hồ đồ đâu ạ. Bất cứ lúc nào em cũng sẽ hành xử như một nữ chính trong eroge. Em vẫn còn trinh, nhưng nếu là Se-senpai thì dù có phải gần gũi thân mật, em có thể hơi đau một chút, nhưng em sẽ nhanh chóng cảm thấy dễ chịu ngay thôi. Em cũng đã chăm sóc cơ thể cẩn thận, triệt lông sạch sẽ rồi. Em mịn màng như em bé vậy đó.
Này, này em...
Nếu anh muốn nhìn, em sẽ cho anh xem bất cứ lúc nào. Nếu anh muốn chơi trò sỉ nhục công khai ngay trong lớp học, em cũng sẵn sàng...
Dù có hẹn hò thật đi nữa, anh cũng sẽ không để em làm mấy chuyện đó đâu!
E hế. Em yên tâm rồi ạ. Nhưng vì đây là cơ thể em đã chăm chút vì Se-senpai mà, nếu anh chịu "nếm thử" một chút và khen ngợi thì em sẽ còn vui hơn nữa đó.
"Nếm thử" là cái gì hả, "nếm thử" cái gì...
Vì em được sinh ra là để làm nữ chính trong mơ của Se-senpai mà.
Làm gì có con người như thế chứ.
Cứ tưởng cô bé này không có cái tôi riêng, nhưng hóa ra không phải vậy.
Mặc dù tập trung vào một điểm duy nhất là "vì anh," nhưng điều đó lại kết nối với những ham muốn của chính cô bé.
Chỉ là, tất cả những ham muốn đó đều gắn liền với ham muốn của anh...
...Hiện tại, người gần với hình mẫu lý tưởng của anh nhất là Kotoko.
Dù sao thì anh cũng đã nói ra nỗi lòng mình. Đây chắc chắn là cảm xúc thật của anh.
Thật lòng mà nói, từ ngoại hình đến tính cách, cách nói chuyện, cô ấy đều khác xa lý tưởng của anh, thế nhưng vẫn có điều gì đó ở cô ấy thu hút anh.
Tuy không có tiềm năng như Mana hay Saitani – những người có thể trang hoàng bìa đĩa game eroge – nhưng anh lại không thể rời mắt khỏi cô ấy một cách kỳ lạ.
Điều đó là vì sao thì anh hoàn toàn không hiểu.
Em cũng phần nào đoán được.
Em đã biết rồi sao?
Đừng đánh giá thấp ánh mắt của phụ nữ nhé, Se-senpai. Phụ nữ nhìn rõ điểm thiện cảm của con trai cứ như là con số vậy đó.
Nói dối. Nếu có kỹ năng tiện lợi như vậy, con gái đâu có bị lừa.
Dù sao đi nữa. Ngay cả Kotoko, anh cũng không biết mình có thích cô ấy hay không. Hiện tại, anh thực sự đang dò dẫm tìm hiểu xem mình có thích cô ấy hay không.
...Ý anh là hiện tại anh muốn tập trung vào Kotoko-san sao?
Nói cách khác là vậy.
Cái nhìn của xã hội cũng không tốt đẹp gì.
Dù việc bị coi là đang hẹn hò với Kotoko là điều không tránh khỏi, nhưng bị cho là đang xây dựng hậu cung thì lại khiến anh thấy khó chịu.
Tiện thể hỏi, Se-senpai có mong muốn có hậu cung không?
Trong eroge thì được, nhưng ngoài đời thật thì không.
Về điểm này, anh cũng có cùng suy nghĩ với Kotoko.
Tại sao ạ?
À thì, luật pháp quy định rồi mà.
Vậy thì, nếu luật pháp thay đổi, cho phép một vợ nhiều chồng, anh có chấp nhận em không?
Không không không, cái đó thì phải xem xét chứ. Hơn nữa, đạo đức xã hội đã hình thành rồi, nên dù bây giờ có một vợ nhiều chồng đi nữa thì đa số vẫn sẽ chọn một người thôi. Anh cũng không thay đổi điều đó đâu.
Thứ nhất, hậu cung kiểu gì thì thời gian dành cho mỗi nữ chính cũng sẽ không công bằng.
Nếu phân bổ thời gian công bằng thì cũng thành ra ít ỏi. Điều đó không ổn chút nào.
Nhưng mà, em... không muốn từ bỏ Se-senpai đâu.
Em không hiểu sao?
Nếu không phải là ghét bỏ đến mức phản cảm, hay ghét từ kiếp trước gì đó, thì em... không muốn xa Se-senpai đâu.
Mana trông có vẻ sắp khóc.
Anh nghĩ mình có thể chỉ trích và làm tổn thương cô bé bao nhiêu cũng được.
Thế nhưng, việc làm tổn thương một cách vô cớ cũng không thể thay đổi được tình cảm của Mana.
Có lẽ, phải có một điều gì đó khác nữa mới có thể khiến cô bé từ bỏ, anh chợt nhận ra điều đó vào lúc này.
Về Mana, anh không thể làm gì được với tình trạng hiện tại của mình.
Thôi thì, tan học về nhà đổi gió vậy, anh đã bật lại một tựa game eroge sau một thời gian dài.
Năm học mới có rất nhiều game ra mắt, nhưng vì những chuyện hẹn hò lặt vặt mà anh đã bỏ bê chúng. Đây là một xu hướng không tốt.
Cũng có thể anh sẽ tìm được gợi ý gì đó. Thầy giáo cuộc đời anh chính là eroge mà.
Thế là, anh mua một tựa eroge mới.
Tựa game "Nhà hàng của Anh hùng và Ác thần," một game eroge thể loại fantasy với những bữa ăn ấm áp.
Hình minh họa cực kỳ đẹp, và anh đã "mê mệt" nó ngay từ video giới thiệu.
Nữ chính Ác thần thực sự rất đáng yêu, anh không thể chờ đợi để chinh phục cô ấy.
Việc cài đặt đã hoàn tất.
Tuyệt vời. Giờ thì chơi thôi!
Sau khi xem đoạn mở đầu, màn hình tiêu đề hiện ra, anh nhấp vào nút Start.
Với bối cảnh fantasy tuyệt đẹp, nữ chính xuất hiện và trò chơi bắt đầu diễn ra.
Câu chuyện tiếp diễn với những đoạn văn bản nhẹ nhàng, hài hước.
"Hả!?"
Anh đột ngột tỉnh giấc.
Trước mắt là màn hình, hơn nữa, nó dừng lại ở một hình ảnh sự kiện cực kỳ đẹp.
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ mình ngủ quên sao?
Kiểm tra đồng hồ, đã mười một giờ đêm. Anh bắt đầu chơi lúc tám giờ tối nên...
Không thể nào!? Từ trước đến nay, chưa bao giờ anh ngủ quên trong thời gian ngắn như vậy.
Trước khi chơi anh cũng không buồn ngủ, cũng không thấy khó chịu trong người. Cũng không uống thuốc ngủ. Thậm chí, anh đã uống cà phê để đảm bảo trạng thái tốt nhất.
Bình thường dù có thức trắng đêm đến lúc giới hạn, anh vẫn sẽ quyết định đi ngủ. Thế mà tự nhiên ngủ quên như vậy...
Không, đúng là khi chơi game, anh thấy đoạn văn bản trở nên nhạt nhẽo một cách kỳ lạ, cứ như là các nhân vật không hợp với mình vậy...
Có lẽ vì có quá nhiều tình tiết quen thuộc, anh đã cảm thấy chán.
"Thỉnh thoảng cũng có lúc như vậy mà..."
Anh tạm thời đóng game.
Có lẽ nó không phù hợp với trạng thái tinh thần hiện tại của anh. Nếu để một thời gian rồi chơi lại, có thể anh sẽ thấy hay.
Bất đắc dĩ, anh lấy một tựa game khác đã mua từ trước ra cài đặt.
Một game rom-com tình yêu học đường thuần túy. "Lối đi dạo hoa anh đào" là một game thể loại kinh điển. Game của một nhà sản xuất lâu đời, nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Màn hình tiêu đề hiện ra, anh nhấn nút Start, một đoạn phim chạy kèm nhạc nền vui tươi. Trông thực sự hấp dẫn.
Đoạn phim kết thúc, ngay lập tức là cảnh đi học. Hình như bắt đầu từ lễ nhập học, hoa anh đào bay lả tả trên màn hình. Được đấy, được đấy.
Nữ chính xuất hiện, câu chuyện tiếp tục với những đoạn văn bản.
"...Ưm."
Anh đột ngột tỉnh giấc.
Trước mắt là màn hình. Nữ chính đang tươi cười đứng đó, bên dưới là đoạn văn bản.
Lại ngủ quên rồi...
Hai lần liên tiếp? Không thể nào.
Anh đã ngủ một lần rồi, đáng lẽ ra bây giờ phải tỉnh táo hơn lúc nãy mới phải...
Đúng là game này cũng tiến triển chậm một cách kỳ lạ, và các nữ chính cũng có vẻ quen thuộc, anh không thể nào nhập tâm được.
Tuy lý do có hơi khác so với lúc nãy, nhưng nguyên nhân vẫn nằm ở các nữ chính...
Trong khoảnh khắc đó──.
Hình ảnh của nữ chính trông giống Mana.
"!!"
Anh dụi mắt lia lịa, rồi nhìn vào màn hình.
Đó là nữ chính của game. Không thể là Mana được.
Đây đâu phải game kinh dị, làm gì có chuyện đó.
Tuy nhiên, kể cả những hành động của Mana mấy ngày gần đây, có rất nhiều chuyện đã xảy ra ngoài đời thực.
Hành động của các nữ chính, tất cả đều trùng khớp với Mana.
Cả với hành động của Kotoko nữa.
Suy nghĩ một lát, một ý nghĩ khó chịu chợt lóe lên trong đầu.
"...Thế giới hai chiều đang trở nên nhàm chán ư?"
Cái thế giới ba chiều mà anh đã kịch liệt phủ nhận bấy lâu nay, dường như đang dần xâm chiếm thế giới hai chiều của anh.
Các nữ chính trông thật giả tạo.
Chính vì nghĩ rằng "nếu nữ chính này tồn tại ngoài đời thực, có lẽ sẽ giống Mana..." mà anh hoàn toàn mất hứng.
"Game eroge đang trở nên nhàm chán đối với mình sao...?"
Lần chơi eroge sau một thời gian dài này dường như đã mang đến kết cục tồi tệ nhất cho anh.
Nếu tước đi eroge, mình còn lại gì đây chứ!