優佳 sẽ không bỏ cuộc
Ngày thứ ba của chuyến du lịch ngoại khóa.
Sau khi xuống xe buýt từ khách sạn ở Kyoto, vừa đặt chân đến Nara, gió lạnh mùa đông đã ùa tới vù vù, không đợi cho ai kịp phản ứng đã siết chặt lấy cơ thể.
Ngày đầu và ngày thứ hai, thời tiết tháng Một vẫn còn khá dễ chịu, nhưng đến đây thì cái lạnh như thể đã bắt đầu "thức tỉnh" và phô diễn toàn bộ sức mạnh. May mắn là trời quang mây tạnh, mây thưa thớt nên không lo hôm nay sẽ có mưa. Thế nhưng, gió mạnh khiến cái rét càng thấm vào da thịt. Nếu không mang theo khăn choàng cổ, chắc đã "đông cứng" từ đời nào rồi.
"Tỉnh ngủ chưa?"
Ayame Kotoko, người xuống xe cùng tôi, cúi xuống nhìn khuôn mặt đang run rẩy vì lạnh của tôi. Cô ấy mặc áo blazer màu be của trường cấp ba Mikage, bên ngoài khoác thêm áo khoác dáng thủy thủ. Có lẽ chẳng cảm thấy lạnh chút nào, vẻ mặt cô ấy vô cùng rạng rỡ. Hai bím tóc thắt ruy băng đỏ cũng vui vẻ nhảy nhót.
Kotoko có vẻ đã ngủ một mạch, chắc vì tôi đã giúp cô ấy giải tỏa lo lắng.
"Cái lạnh này làm tôi tỉnh hẳn rồi."
Dù vậy, từ Kyoto đến Nara mất khoảng một tiếng đi xe. Tuy trước khi khởi hành tôi cũng đã chợp mắt ba mươi phút trong phòng, nhưng tổng thời gian ngủ thực chất chưa đầy hai tiếng. Dù quen thức trắng đêm chơi eroge rồi, tôi vẫn còn buồn ngủ.
"Để tôi đi mua cà phê nhé?"
"Thôi, sáng tôi đã uống no nê rồi. Giờ chắc cũng ngấm dần rồi đó. Chỉ là, cà phê đen mua ở ngoài vẫn không hợp khẩu vị tôi lắm..."
Cà phê tự pha theo cách đã học được ở lễ hội văn hóa ngon hơn nhiều. Cái lợi của cà phê mới xay quả thực lớn không thể đong đếm, nhất là hương thơm của nó.
"Đáng lẽ nên cho thêm chút sữa vào thì hơn."
Kotoko đưa ra lời khuyên.
"Hình như trước đây tôi nghe nói làm thế sẽ làm giảm tác dụng của caffeine mà?"
"Không có chuyện đó đâu. Sữa chỉ làm caffeine hấp thụ từ từ hơn thôi, bù lại tác dụng sẽ kéo dài hơn. Nếu muốn có tác dụng nhanh chóng thì cà phê đen là tốt nhất, nhưng nếu muốn chống buồn ngủ lâu hơn một chút thì nên cho sữa vào."
"...Cậu đúng là có nhiều kiến thức vặt như vậy thật đấy."
"Là chị tôi dạy đấy."
Đúng là Tokuko-san có khác. Chắc đây là kiến thức y học của cô ấy. Mà đúng rồi, cách pha cà phê ban đầu cũng là do Tokuko-san dạy mà.
"Được rồi, mọi người tập trung lại nào. Chúng ta sẽ di chuyển nhé!"
Thầy chủ nhiệm Oohara cầm một lá cờ nhỏ, vẫy vẫy thật mạnh bên cạnh cô hướng dẫn viên để thu hút sự chú ý. Thầy lúc nào cũng nhiệt tình và giọng nói lại dịu dàng, nên tôi cảm thấy được an ủi một cách kỳ lạ.
Các bạn cùng lớp tùy tiện xếp hàng, tự nhiên thành từng nhóm nhỏ. Lúc nào không hay, Hatsushiba Yuuka đã đứng cạnh tôi.
"Chào buổi sáng lại nhé, Aramiya-kun."
"À, chào buổi sáng, Hatsushiba."
Vì vẫn còn các bạn cùng lớp ở đây, Yuuka gọi tôi bằng họ. Tôi cứ nghĩ việc gọi bằng họ đã bị quên lãng rồi, nhưng cô ấy vẫn nhớ thì tốt quá. Cách gọi này có chút khoa trương, không biết có phải là bệnh nghề nghiệp của một diễn viên lồng tiếng không.
Cô ấy mặc áo khoác dày bên ngoài đồng phục, giữ ấm rất tốt. Mái tóc dài ngang lưng vẫn suôn mượt như mọi khi, chiếc ruy băng cài tóc cũng dễ thương.
"Cậu ngủ ngon trên xe chứ?"
"...Vì mấy cậu cứ kéo qua kéo lại nên tôi bị đánh thức một lần đấy."
"À ha ha. Xin lỗi nhé. Tại tớ hơi bướng một chút. Cuối cùng thì cũng phải nhường cho Cotton."
Thì ra là vậy. ...Không, mà ban đầu, việc tôi tựa vào người khác mới là vấn đề chứ? Nếu tôi dựa hẳn vào lưng ghế, có lẽ đã chẳng có chuyện gì xảy ra...
"Từ đầu tại sao tôi lại ngồi ở hàng cuối cùng cơ chứ..."
Nếu là ghế đôi thì đã chẳng có sự cố nào.
"Cậu đi như xác sống rồi ngồi xuống đấy. Cậu không nhớ sao?"
"...Hình như có nhớ mang máng."
Tôi cũng loáng thoáng nhớ thầy Oohara đã nói "mọi người ngồi vào từ phía trong". Nhóm của chúng tôi là người đi đầu hàng vào xe thì phải. Vì tôi chỉ muốn nhanh chóng lên xe và ngồi xuống nên đã chủ động đi trước. Nhưng vừa ngồi xuống là tôi lập tức bất tỉnh, sau đó thì hoàn toàn không có ký ức gì nữa.
"Seiichi-kun cứ tựa vào Cotton, nhưng một lúc sau lại tựa vào Yuuka... Thế là bọn tớ mới tranh giành nhau."
...Lúc ngủ mà dựa vào người bên cạnh thì đúng là bất khả kháng nhỉ. Ngồi trên tàu điện cũng có người ngủ gật rồi đổ vào mình mà. Tôi thì chẳng ngại làm gối cho người khác đâu, nhưng đến lúc xuống ga thì lại cảm thấy áy náy. Nhất là khi họ đang ngủ say.
"Cotton còn nheo mắt nói với tớ 'Hôm nay hai đứa đi chơi riêng đúng không? Không để cậu ta ngủ nữa sao?', làm tớ cứng họng không nói lại được câu nào."
"Ô... ừ..."
Kotoko hiếm khi lại nói những lời thâm thúy như vậy.
"Vì thế, buổi sáng tớ đã quyết định nhường cho cậu ấy."
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ sự việc, nhưng không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Thực tế, hôm nay tôi sẽ đi chơi với Yuuka đúng như lời hứa.
"Yuuka cũng muốn đi chơi riêng với Seiichi-kun. Không cần là ngày mai đâu. Ngày thứ ba – ngày kia thì sao?"
"Coi như đây là một món nợ tôi muốn cậu trả lại."
"Đây là cơ hội hiếm có mà... Yuuka cũng muốn có một kỷ niệm khó quên với Seiichi-kun."
Tôi không có ý định thay đổi điều đó. Tuy nhiên, thời gian hoạt động nhóm của chúng tôi, sáu người, lại quá ít. Chủ yếu là do tôi và Mikamoto gây ra, nên tôi không thể nói gì được.
Thôi thì, bây giờ là một trong số ít những khoảng thời gian hoạt động tập thể. Cứ thong thả đi dạo cùng mọi người vậy.
"Đây là Tōdaiji phải không? À... hình như là cái đại phật đánh rắm nổi tiếng..."
Suwama Ibu, ngay phía sau tôi, lại nói những điều đau đầu. Vẻ mặt của Nishihara Reina, đứng cạnh cô ấy, cũng cứng lại.
Ibu mặc áo khoác dáng thủy thủ màu xanh navy bên ngoài đồng phục. Khăn choàng cổ và găng tay đầy đủ, trông rất ấm áp. Tóc cô ấy được tạo kiểu nhẹ nhàng bồng bềnh. Nishihara mặc áo khoác trắng dáng pea coat dài đến gần đầu gối. Đôi mắt sau chiếc kính gọng hồng trông có vẻ rụt rè. Tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, tạo ấn tượng khiêm tốn.
"Là Phật lớn ở Nara."
"Là Phật lớn ở Nara ạ."
Tôi và Nishihara đồng thanh cắt lời.
"Ưm... Nara là tỉnh nào nhỉ?"
"...Cậu nghiêm túc đấy à?"
Cô ấy chống ngón tay lên cằm, 'ừm ừm' suy nghĩ. Không biết có ổn không nữa. Về nhiều mặt...
"Nishihara. Phần còn lại giao cho cậu đấy."
"A, vâng..."
Khi tôi giao việc giải thích cho cô ấy, lớp chúng tôi bắt đầu di chuyển theo sự dẫn dắt của thầy Oohara và cô hướng dẫn viên.
Trước một cánh cổng tráng lệ – theo sách hướng dẫn là Namdaimon. Đến đó, mọi người bắt đầu giơ điện thoại lên chụp ảnh. Cánh cổng lớn đến mức áp đảo. Tôi cảm thấy mình đã bị cuốn vào bầu không khí này ngay từ lúc đó.
"Đúng là xem ảnh rồi, nhưng nhìn tận mắt vẫn khác hẳn nhỉ."
Tên bạn thân Tozaki Keita "hừm" một tiếng đầy cảm thán. Hắn lấy ra chiếc máy ảnh trông rất cao cấp và bắt đầu giương lên. Thật chuyên nghiệp.
"Đúng là vậy."
Tôi vừa nhìn vào sách hướng dẫn chuyến đi, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi đây được bao quanh bởi cây cối, lối đi lát đá, và vài con nai đang đứng nhìn chúng tôi từ xa. Hoặc có lẽ chúng đang chơi đùa với những du khách khác. Thật thân thiện.
"Aaa, nai dễ thương quá đi mất. Muốn sờ thử quá!"
"Xong chỗ này là mình có thể đến công viên rồi, hình như ở đó còn có thể cho nai ăn nữa đó."
Bên cạnh tôi, Hosoe – lớp trưởng, và Mikamoto – một người bạn cùng lớp, đang vừa đi bên nhau thân mật, vừa ngắm nhìn những chú nai từ xa. Mikamoto, người đã cùng tôi xông pha hôm qua, và Hosoe, người đón nhận lời nói của hắn, có vẻ gần gũi hơn so với hai ngày trước. Có lẽ họ đã cho phép nhau bước vào không gian riêng tư của mình. Thật may là không có bầu không khí ngượng ngùng nào.
"Mọi người đã chụp ảnh xong chưa ạ? Vậy thì chúng ta tiếp tục nhé!"
Thầy Oohara cất cao giọng, và chúng tôi lại tiếp tục đi vào phía trong cổng. Bốn tên ngốc kia, trừ Mikamoto, những người thường ngày vẫn ồn ào, hôm nay lại rất ngoan ngoãn. Chắc là do thức trắng hai đêm liên tiếp. Dù còn trẻ, nhưng như vậy cũng là quá sức rồi.
Mà, lúc xông pha, nhờ có bọn họ và Tozaki nhiệt tình, nên tôi cũng không tiện trêu chọc gì. Lát nữa sẽ bao cà phê giúp họ tỉnh ngủ vậy.
"Đây là Đại Phật Điện."
Bước vào Đại Phật Điện, nơi được coi là nhiệm vụ chính của Tōdaiji, ngay lập tức, tượng Đại Phật - biểu tượng của nơi đây - đập vào mắt tôi. Tức là, tượng Đại Phật Nara – Tōdaiji Rushana Butsuzō. Không thể diễn tả gì khác ngoài từ "Lớn...".
Tôi đã xem ảnh rồi, nhưng nhìn tận mắt vẫn thấy khí thế khác hẳn.
"Ôi. Tuyệt vời thật. Người ta làm sao mà tạo ra được thứ như thế này nhỉ?"
Kotoko thở dài kinh ngạc và lẩm bẩm.
"Nó cũng không khác nhiều so với thời hiện đại đâu. Họ sẽ làm một mô hình bằng gỗ hoặc vật liệu khác, sau đó trát đất sét lên để tạo khuôn, rồi đúc đồng vào khuôn đó. Chất liệu thì khác, nhưng về cơ bản, cách làm không khác gì làm figure cả."
Chắc chắn có những khác biệt nhỏ trong từng công đoạn.
"Khi nói Đại Phật là figure thì nghe hơi lạ, nhưng mà cũng đúng nhỉ."
"Chỉ là về cách làm tổng quát thôi. Nói cách khác, đó là một figure siêu to."
"À mà Seiichi không mua figure à? Không thấy trong phòng cậu."
Vừa ngước nhìn Đại Phật, cô ấy vừa hỏi nhỏ.
"Ưm... nếu hỏi là có muốn hay không thì tôi muốn đấy."
"Nhân vật hai chiều mà hóa ba chiều thì cậu không thích sao?"
"Không phải vậy. 'Không thích ba chiều' không có ý đó. Tôi vẫn chơi game 3D đàng hoàng mà."
Dù là chơi VR thì cuối cùng vẫn hiển thị trên màn hình, vẫn là hai chiều thôi.
"À đúng rồi, cậu có chơi mà."
"Đơn giản là figure, đối với học sinh như chúng ta, quá đắt thôi."
Kotoko "à" một tiếng, gật đầu vẻ hiểu ra.
"Có nhiều sản phẩm được tạo hình quá tuyệt vời, đến mức tôi suýt chút nữa là đặt mua ngay. Có những nhân vật mà dù tôi không biết, tôi vẫn muốn mua, thậm chí còn hứng thú tìm hiểu về tác phẩm gốc của họ. Chỉ là, khi nghĩ đến việc nó bằng giá một trò chơi, thì khó mà quyết định. Figure tỷ lệ 1/8 thường có giá niêm yết trên một vạn yên mà."
"Bọn mình chỉ có thể xoay sở với số tiền tiêu vặt ít ỏi thôi."
Nếu là figure chibi nhỏ thì có thể mua rẻ hơn, nhưng ngay cả vậy, việc xuống tiền cũng có cái hay cái dở.
"Với lại, loại sở thích này khi đã bắt đầu thì không có điểm dừng. Nói cách khác, nó là 'đầm lầy'."
"Đầm lầy?"
"Người ta gọi một thể loại yêu thích là 'đầm lầy' đó. Khi đã lún vào thì khó mà thoát ra được đúng không?"
Hình như từ này bắt đầu phổ biến trong giới otaku nữ, nhưng gần đây nam giới cũng dùng bình thường rồi nhỉ. Ví dụ như "đầm lầy gacha".
"Ồ. Cách nói đúng là rất hình tượng. Nhưng figure đến mức đó luôn sao?"
"Ví dụ nhé, một nữ chính mà cậu yêu thích được phát hành bởi hãng A chẳng hạn?"
"Ừ."
"Và sau khi mua nó, nếu hãng A lại ra mắt các nhân vật khác trong cùng series, hoặc hãng G hay A-a-mi lại ra mắt một nữ chính khác có tạo hình cũng tuyệt vời không kém thì sao? Nếu chúng đều được làm tốt như nhau, cậu nhất định sẽ muốn sở hữu. Một khi đã thiết lập 'ranh giới' một lần, thì sau đó sẽ không thể dừng lại được."
Toàn bộ tiền làm thêm có thể biến mất vào đó. Dù nghĩ thế nào thì đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa, figure một khi thông tin được công bố, nếu không đặt trước ngay lập tức, khả năng bỏ lỡ rất cao. Nếu mua theo hình thức COD mà không có thẻ tín dụng như tôi, đến lúc nào đó đột nhiên nó về, bạn sẽ cần phải xoay sở số tiền ngoài dự kiến. Lại còn, figure hay bị hoãn phát hành nữa chứ... Không lên kế hoạch mua sắm cẩn thận là phá sản ngay.
"Đê chắn nước ấy mà. Một khi đã vỡ, sẽ mất rất nhiều thời gian để phục hồi."
"À, thì ra là vậy..."
"Vả lại, mua figure về thì cũng chỉ để trưng bày và ngắm nhìn 360 độ thôi. Nó có vẻ gần giống như chơi bonsai vậy nhỉ? Muốn giữ nó đẹp thì cũng không thể thiếu việc chăm sóc."
"Đó là thành kiến thì phải..."
"Nói ra tôi cũng hơi nghĩ vậy."
Tuy nhiên, nói những chuyện như thế này trước Đại Phật thì đúng là thiếu tôn kính.
"Không biết những gì còn lại từ khi nó được tạo ra ban đầu là bao nhiêu, vì đã từng bị đứt đầu do động đất, rồi bị cháy rụi trong chiến tranh. Nhưng việc những nét văn hóa từ hơn nghìn năm trước vẫn còn tồn tại đến bây giờ đúng là một điều kỳ diệu."
Kotoko lẩm bẩm đầy suy tư khi ngắm nhìn Đại Phật. Ví dụ như một nghìn năm sau, không biết điều gì sẽ còn lại nhỉ. Thế giới chắc chắn sẽ tiếp tục tiến hóa, thậm chí còn tiến ra vũ trụ. Khả năng biến đổi môi trường các hành tinh (Terraforming) cũng có thể trở thành hiện thực.
Nếu có một vương quốc trên mặt trăng, thì đó sẽ là cùng một thế giới với "Shinonome yori Sorairo na" (Sắc trời hơn cả rạng đông). Công chúa mặt trăng có thể đến Trái đất du học. Tuyệt vời! ...Mà, thế hệ của chúng tôi chắc không sống được đến thời đại đó đâu.
"Người của tương lai cũng sẽ nghiên cứu eroge ư? Kiểu như cổ văn vậy đó."
"Mà, ừm, cũng có chuyện kể rằng văn học cổ điển là kho tàng của những chuyện dung tục, và tranh xuân tình (shunga) hồi xưa chắc cũng giống như mấy cuốn sách người lớn bây giờ... Nghĩ đến việc bây giờ chúng trở thành văn hóa, văn học, học thuật thì chuyện đó cũng không phải là không thể."
Có một quan điểm cho rằng môn cổ văn thường nhàm chán là vì không thể sử dụng những câu chuyện dung tục, vốn rất đa dạng và phong phú. Chắc là không thể bắt học sinh cấp ba học những thứ đó được... Dù sao thì dục vọng cũng là bản năng của con người. Dù khó khăn đến mấy, cuối cùng cũng sẽ được giải phóng. Vào những năm đầu internet, người ta đã phải vắt óc suy nghĩ để tìm cách truy cập an toàn các trang web khiêu dâm. Năng lượng được dùng cho những thứ đó quả thực rất lớn. VR được dùng trong ngành công nghiệp tình dục cũng chỉ là vấn đề thời gian. Trong tương lai xa xôi, ngay cả robot Android cũng có thể như vậy.
...Chị của Kotoko, Tokuko-san – y tá học đường, có vẻ như sẽ không dung thứ cho ngành công nghiệp tình dục, không hề có lòng trắc ẩn nào. Nhưng nếu đối tượng không phải là con người mà là VR hoặc robot Android, liệu cô ấy có chấp nhận không? Nếu những thứ khơi gợi dục vọng đều bị coi là không được thì biết làm sao đây.
"Eroge là tác phẩm nghệ thuật... nghe cũng hơi lạ. Không, dù cũng có những tác phẩm có cốt truyện lôi cuốn đến mức có thể nghĩ như vậy thật."
Kotoko khẽ cười khổ.
"Mà, có lẽ nó sẽ giúp người của tương lai hiểu hơn về cuộc sống thời đại của chúng ta. Phong tục, văn hóa hiện tại chẳng hạn. Còn việc người tương lai có hiểu được hay không thì tôi không chắc."
Nếu họ nghiên cứu về "pi-sura" (露出) hay "absolute territory" (絶対領域) thì đúng là chỉ còn biết cười mà thôi. Nhưng, những thứ mà con người hiện tại đang nghiên cứu, có lẽ cũng là những điều nực cười đối với người cổ đại. Kiểu như "người tương lai lại nhầm những việc chúng ta làm chỉ để chơi đùa thành nghi lễ quan trọng mất rồi."
Theo nghĩa đó, việc eroge được giao dịch với giá hàng trăm triệu như một tác phẩm nghệ thuật, tương lai đó cũng không phải là không thể... Tôi nghĩ vậy.
"Hai cậu nói chuyện nhảm nhí quá đấy."
Tozaki, đứng gần đó, cười khổ.
"Kệ đi. Có khác gì chuyện tôi với cậu nói chuyện trong lớp đâu."
"Mà tôi còn ngạc nhiên khi Ayame cũng nói được những chuyện như thế đấy."
Cô ấy đã bị tôi "thấm nhuần" quá nhiều rồi. Đến mức không thể quay đầu lại.
"A, chúng ta phải đi rồi."
Thấy thầy Oohara bắt đầu hướng dẫn, lớp trưởng chủ động gọi các bạn cùng lớp. Đúng là Hosoe sinh ra để làm lớp trưởng mà. Rất tháo vát.
Khi Hosoe rời đi, Mikamoto, đứng cạnh tôi, khẽ thở dài.
"Có chuyện gì thế?"
"Lại có chuyện gì nữa à?"
Tôi và Tozaki tiến lại gần Mikamoto và hỏi. Mikamoto hơi bối rối,
"Không, không có gì cả. Chỉ là, kiểu như, hơi lo lắng thôi."
Hắn ta ngập ngừng thổ lộ lòng mình. Không đến mức gọi là phiền não, nhưng có thể ví như đã biết công thức, đã giải rồi mà đáp án lại không có trong bốn lựa chọn nên không thể tô vào phiếu trắc nghiệm vậy.
"Không biết từ đây nên làm thế nào nữa. Trao đổi thì vẫn bình thường, nên vẫn đỡ hơn hôm qua nhiều."
"Lo cho đến tận đó thì chịu thôi, đồ ngốc."
Tozaki nhìn với ánh mắt phát ngán, chỉ làm động tác như muốn khạc nhổ. Hắn ta có vẻ muốn nói "mấy tên hạnh phúc nên nổ tung đi!".
"Thôi, cả hai chúng ta cùng cố gắng vậy. Đúng không, Aramiya?"
"...Đừng kéo tôi vào cái hố chung đó nữa."
Đúng là tôi cũng khiến con gái thất vọng, nhưng hoàn cảnh của tôi và cậu khác nhau mà.
"Thôi nào. Mọi người bắt đầu đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Đồng thời với lời nói của Mikamoto, chúng tôi cũng cùng nhau di chuyển. Sau khi tham quan Đại Phật ở Tōdaiji, hoạt động tập thể kết thúc, và từ đây sẽ là hoạt động nhóm.
Tuy nhiên, vì công viên Nara nằm ngay gần đó, nên hầu hết các nhóm đều di chuyển về phía đó. Mọi người mua bánh gạo cho nai (shikasenbei) và đùa giỡn với chúng. Những chú nai có vẻ đã quen hoặc đã ngán ăn, không tụ tập đông đảo vào một người mà rải rác khắp nơi, "ve vãn" các du khách.
"A ha ha ha ha ha! Dễ thương quá!"
Ibu đặt bánh gạo gần một chú nai và từ từ dẫn dụ nó. Cô ấy dẫn chú nai đến gần Nishihara, và cả hai cùng đưa thức ăn cho nó. Nishihara có vẻ vừa sợ hãi vừa tò mò, mạnh dạn đưa ra, nhưng chú nai không hề khó chịu mà ngoan ngoãn ăn.
"A ha ha, dễ thương quá nhỉ."
Nishihara cười rất tự nhiên. Từ vị trí "chư hầu của Ako", cô ấy cũng đang dần trở lại với bản thân, tôi nghĩ vậy. Vẻ mặt cô ấy đã trở nên dịu dàng. Trước đó, cô ấy sống trong bóng tối như thể không muốn bị phát hiện tội lỗi, rất ít khi gây chú ý.
"Ối ối ~ Seiichi-kun, nhìn Reina-chan mà làm sao thế ~? Chẳng lẽ, cậu thích kiểu người như vậy à?"
Kẻ lắm chuyện như bà cô – Yuuka đã đến.
"Này. Tôi chỉ đang chìm đắm trong cảm xúc thôi. Nishihara cũng là nạn nhân của cậu ta mà. Tôi chỉ thấy vẻ mặt cậu ấy sáng sủa hơn thôi."
"À... đúng rồi."
Cô ấy hiểu ra, khẽ lè lưỡi như để xin lỗi.
"Nhưng đó cũng là nhờ thoát khỏi ma trảo của Shigure-san, nhưng tớ nghĩ cũng có công của Suwama-san nữa đó."
"Của Ibu á?"
"Ừm. Không biết là cố ý hay vô thức, nhưng Suwama-san thường hay nói chuyện với những người đứng một mình. Reina-chan là trường hợp điển hình nhất nhỉ."
"Ế, vậy sao?"
Tôi hoàn toàn không hề nhận ra.
"Seiichi-kun không để ý đến những chuyện đó mấy nhỉ. Cứ như thế thì sẽ bỏ lỡ những điểm tốt của người khác đấy?"
"Ừm..."
Tôi không quan tâm đến những điều không hứng thú. Bình thường Ibu làm gì, tôi hoàn toàn không để ý. Để đưa ra câu trả lời về chuyện tình cảm, cứ như thế này thì không ổn rồi. Điều tôi thiếu là kinh nghiệm.
Vì sống mà chẳng quan tâm đến xung quanh chút nào, nên những câu chuyện làm tài liệu tham khảo hoàn toàn không lọt vào tai tôi. Để sâu sắc hơn kinh nghiệm sống, có lẽ tôi nên chú ý đến xung quanh nhiều hơn một chút. Mặc dù tôi không nghĩ mình có thể làm tốt ngay lập tức được.
"Ưm ~ Nghe thấy tên tớ hình như có liên quan đến Seiichi, cậu đang nói gì thế ~"
Có lẽ là tai thính như chó, Ibu cùng chú nai tiến lại gần.
"Không có gì. Chỉ là đang nói chuyện về việc Ibu thật tuyệt vời thôi."
"Ê hề hề ~ Không biết rõ lắm nhưng mà được khen rồi ~"
Không để ý đến ngữ cảnh trước sau đúng là phong cách của Ibu. Mà, đó cũng vừa là điểm xấu vừa là điểm tốt của Ibu nhỉ.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi?"
Sau đó, Yuuka nở nụ cười gian xảo và thúc giục tôi. Cô ấy sốt ruột như thể muốn kéo tôi đi ngay lập tức, dang tay ra và ngón tay khẽ nhúc nhích một cách kỳ lạ. Chắc là chỉ số SAN (Sanity) của tôi sẽ giảm mất. Đây không phải là hành động của một diễn viên lồng tiếng phải không? Nhìn thế nào cũng là cử chỉ của một ông chú biến thái.
"Không biết 'vậy thì' là vì lý do gì, nhưng được rồi."
Lời hứa là lời hứa. Đến lúc phải tách nhóm rồi.
"À, mọi người. Xin lỗi một chút."
Khi tôi lên tiếng gọi mọi người lúc họ đang bận rộn vui đùa với những chú nai, tất cả thành viên trong nhóm đồng loạt quay lại nhìn tôi. Ngay cả những chú nai cũng đang chú ý. Về rừng đi mấy cưng!
"Từ giờ tôi sẽ đi cùng Yuuka hai đứa thôi, nên nhờ mọi người nhé."
"Yuuka...?"
Lớp trưởng là người đầu tiên nghiêng đầu hỏi. A, chết tiệt... Tôi lỡ gọi tên cô ấy mất rồi. Luôn cằn nhằn Yuuka vì chuyện đó mà tôi đang làm cái quái gì thế này...
"Aramiya-kun, cậu đã gọi Yuuka bằng tên rồi à?"
Hoàn toàn mất cảnh giác rồi. Các thành viên câu lạc bộ của chúng tôi thì biết tôi gọi tên cô ấy, nhưng Nishihara, Hosoe và Mikamoto thì không.
Tuy nhiên, nghĩ đến nội dung sắp nói, giờ có nói gì nữa cũng thành thừa.
"Ừ. Thật ra Yuuka cũng gọi Seiichi-kun bằng tên đấy."
"À đúng rồi, hình như trước đây có gọi rồi thì phải."
Nishihara lẩm bẩm như thể chợt nhớ ra. Chắc là chuyện lúc tôi chống đối Murakami. Đến giờ vẫn chưa xác định được là lúc đó cô ấy nói một cách có ý thức hay vô thức.
"........."
...Và Tozaki đang nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn giết chết tôi chỉ bằng ánh nhìn. Tôi còn nghe thấy tiếng hắn ta nghiến răng ken két. Đáng sợ thật.
"...Hề."
Ngay cả Mikamoto cũng đang tỏa sát khí. Tozaki thì còn hiểu được, nhưng cậu còn có Hosoe cơ mà.
"Ơ, nhưng còn Ayame-san thì sao ạ?"
Hôm qua tôi đã đi với Ayame mà. Hosoe đương nhiên sẽ thắc mắc điều đó. Huống hồ, tối qua tôi còn làm cái trò đó nữa chứ.
"Không sao đâu. Vì đó là lời hứa mà."
Lúc đó, Ayame ra tay giúp tôi. Dù vẻ mặt cô ấy khá phức tạp...
"Lời hứa?"
"Là lời hứa giữa tớ với Yuuka. Thôi thì, cậu cứ hiểu ngầm vậy."
"Nếu Ayame-san chấp nhận thì được rồi, nhưng mà, có chuyện gì vậy?"
"Giữa bọn tớ có nhiều chuyện lắm."
Hosoe có vẻ vẫn chưa thật sự thỏa mãn, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ việc truy hỏi thêm. Tôi mừng vì cô ấy biết điều. Đúng là lớp trưởng có khác. Rất hiểu tình thế.
"Nhưng mà Seiichi-kun chẳng tham gia hoạt động nhóm gì cả ~ Ngày mai cũng đi với Kotoko-chi đúng không ~"
"Mà, ừ, tôi biết là mình có lỗi."
Ban đầu, tôi dự định chỉ đi hành hương thánh địa ngày hôm qua là xong. Nhưng bị Yuuka phát hiện nên lại phải đi với cô ấy, và cuộc hành hương thánh địa với Ayame thì thất bại thảm hại. Cuối cùng lại phải đi lại từ đầu. Tóm lại, tôi chỉ có thể hoạt động nhóm trong ngày đầu tiên.
"Tớ muốn Seiichi-kun cũng đi cùng mọi người cơ mà..."
Ibu nói bằng giọng gần như tan biến. Giọng nói của cô ấy đầy tiếc nuối, hoàn toàn không thể tưởng tượng được từ vẻ mặt tươi sáng thường ngày. Nhìn biểu cảm đó, tim tôi khẽ nhói lên một chút, nhưng ước muốn đó không thể thực hiện được. Lịch trình chuyến đi của tôi đã được quyết định rồi mà.
"Thật sự, xin lỗi."
"Ưừ. Thôi được rồi ~ Nhưng nhất định phải đền bù cho tớ đó!"
Ibu hồn nhiên nói.
Thế là lại có thêm một món nợ phải đền bù nữa. Cảm giác như những lời hứa ngoài kế hoạch cứ liên tục chồng chất lên nhau...
"Vậy thì, nhờ cậu nhé."
Tôi và Yuuka rời nhóm và đi đến điểm đến. Kotoko và các bạn sẽ đến di tích Heijokyo và tham quan khu vực xung quanh đó.
Điểm đến của tôi và Yuuka là Kasuga Taisha. Đó là nguyện vọng của Yuuka. Nghe nói đây là ngôi đền chính của thần xã Kasuga. Đi qua con đường trong rừng, chúng tôi nhanh chóng đến nơi. Cũng gần công viên Nara mà. Một phần là vì các điểm du lịch tập trung quanh công viên Nara.
Bước qua cổng Torii vào trong khuôn viên đền, tôi thấy khá nhiều du khách. Loáng thoáng còn nhìn thấy vài bộ đồng phục của trường chúng tôi. Đương nhiên rồi, họ cũng sẽ đến đây chứ.
"Chỗ này không ổn chút nào đâu?"
"Không sao đâu. Sẽ không bị phát hiện đâu mà."
Thái độ thản nhiên quá mức. Nếu bị mách lẻo thì sao? Dù tôi không còn muốn được thầy cô quý mến nữa, nhưng tôi vẫn muốn tránh những rắc rối không đáng có càng nhiều càng tốt.
"Quả nhiên Yuuka là một người xấu xa nhỉ."
"Giống như tất cả con trai đều là sói, thì tất cả con gái đều là tiểu ác quỷ thôi mà?"
"Thì ra là vậy."
Vĩ đại hóa chủ ngữ lên sẽ làm tăng thêm những phiền phức không đáng có đấy.
"Nhanh lên nào."
"...Không đi vào điện chính à?"
Tôi cũng cảm thấy nên ghé vào lễ bái một chút.
"Mục đích của chúng ta khác mà."
Bị Yuuka kéo đi, từ cổng Nam của điện chính, chúng tôi đi qua con đường Aoi Michi với những chiếc đèn lồng đá xếp hàng dài, và đập vào mắt là vô số những tấm thẻ cầu nguyện Ema hình trái tim. Có vài nơi treo Ema, nhưng tất cả đều nhuộm một màu hồng hoàn toàn. Tôi đã có một linh cảm không lành.
Phía sâu của con đường được bao bọc bởi những trái tim, một tòa nhà mái tranh hiện ra. Hai bên lối vào đều có dòng chữ "Kinh doanh phát đạt" và "Kết duyên". Và trên bảng hiệu phía trên có ghi "Meotodaikokusha".
"...Đền Meotodaikokusha?"
"Đúng rồi đó ~"
"Lại là đền cầu duyên nữa!"
Chỉ nghe tên thôi là đã biết không phải thứ gì khác rồi.
"Đúng vậy!"
"Đủ rồi! Hôm kia tôi đã làm đủ thứ rồi mà!"
"Vẫn chưa đủ đâu. Cần thêm nhiều mối duyên nữa! Mối duyên không gì sánh bằng!"
"Cậu định trói buộc tôi đến mức nào nữa đây..."
Đây không còn là kết duyên nữa mà là trói duyên rồi.
「Thôi nào, được rồi, vào thôi mà!」
Yuuka cứ thế đẩy mạnh vào lưng khiến tôi bước vào trong, trước mặt là quầy lễ tân.
Ngoài chúng tôi ra còn có mấy cặp đôi khác, có vẻ ở đây rất đông khách. Nhìn cảnh này thì đúng là không thể nghĩ đến chuyện tỉ lệ kết hôn ở Nhật Bản đang giảm sút được.
「Đông người thật đó.」
「Người ta đồn đây là "power spot" se duyên linh thiêng nhất mà.」
Sợ thật. Đến mức này thì cứ như kiểu nếu không kết duyên sẽ bị trừng phạt, hay là ý chí của thế giới sẽ cưỡng ép se duyên cho mình vậy, một dạng hiện tượng siêu nhiên gì đó.
Tôi trả ngàn yên tiền dâng lễ ở quầy, đổi lại là một chiếc túi vải.
Hình như việc cúng bái không diễn ra ngay tại đây.
「Mấy tấm thẻ bùa cầu duyên trong túi này là để mình đem đi dâng ở các đền đó.」
Yuuka khẽ lắc túi, những tấm thẻ gỗ bên trong va vào nhau kêu lạch cạch.
「…Có tận mười lăm tấm lận này.」
「Vì mình phải hành hương mười lăm đền mà.」
Tôi cầm lấy tờ giới thiệu xem thử, trên đó viết tên mười lăm đền thờ:
Wakamiya, Ichidousha, Hyousujinja, Nangoujinja, Hirosejinja, Kakehashisha, Sanjuuhasshojinja, Sarakejinja, Kasuga Myoujin Youhaijo, Munakatajinja, Kiijinja, Ise Jinguu Youhaijo, Moto Kasuga Hiraoka Jinja Youhaijo, Kinryuujinja, và Meoto Daikokusha.
Có vẻ là phải đi lần lượt theo thứ tự này.
…Không phải là quá nhiều sao?
「Nào. Nhanh nhanh lên, chúng ta đi thôi!」
Chưa kịp nghĩ đến chuyện lười biếng thì tôi đã bị Yuuka tóm lấy tay, kéo đi. Ngay gần đó có khu rửa tay thanh tẩy, nơi chúng tôi sẽ rửa tay và súc miệng.
「Lạnh cóng luôn…」
「Đúng là lạnh thật đó.」
Chúng tôi rửa tay và súc miệng bằng nước lạnh buốt của tháng Một. Tay phải cầm gáo múc nước, đổ lên tay trái để rửa, rồi đổi tay cầm gáo, rửa tay phải. Sau đó lại đổi gáo sang tay phải, hứng nước vào tay trái và súc miệng. Cuối cùng, rửa tay trái và đặt gáo về chỗ cũ là xong.
À quên, tuyệt đối không được lau tay ở đây. Rửa tay thanh tẩy là hành động gột rửa những tạp niệm, để thanh khiết bước vào trước điện thờ thần linh. Vốn dĩ, đây là nghi lễ đã được giản lược từ việc thanh tẩy cơ thể ở sông, suối, hay thác nước mà ra.
「Yuuka cũng biết là phải để khô tự nhiên sao.」
「À, mấy cái này mẹ mình dạy kỹ lắm. Thanh Nhất cũng biết nhiều ghê ha.」
「Kiến thức eroge đấy.」
Nghĩ lại thì nói về game 18+ ở một nơi thần thánh thế này cũng hơi kỳ quặc, nhưng mà kiến thức thì vẫn là kiến thức thôi.
「Thanh Nhất vẫn thế nhỉ.」
Yuuka khẽ cười một cách thanh nhã.
Không phải vẻ chán nản, mà là nụ cười thật sự vui vẻ.
「Vậy thì, trước tiên là đền Wakamiya nhé.」
Chúng tôi đi về phía đền Wakamiya, được cho là nằm ở phía bắc nhất.
Ở đền, chúng tôi đặt tấm thẻ bùa cầu duyên đầu tiên vào chỗ quy định.
「Theo giải thích thì đây là vị thần ban trí tuệ đúng đắn, nhưng có liên quan gì đến se duyên đâu nhỉ?」
「Chuyện gì cũng vậy, cuối cùng rồi cũng có thể gắn kết với duyên phận mà.」
Ra vậy. Trí tuệ đúng đắn, ư.
Cá nhân tôi cũng muốn có kiến thức đúng đắn về tình yêu.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi không nghĩ đó là thứ có thể nhận được từ thần linh. Tôi có cảm giác mình phải tự mình tìm ra mới đúng.
Dù vậy, tôi vẫn cứ cầu nguyện.
—Mong tôi có thể đạt được trí tuệ đúng đắn.
「Vậy thì, đi thôi!」
Tôi và Yuuka cứ thế lần lượt đi hết các đền.
Đặt một tấm thẻ, cầu nguyện; đặt một tấm thẻ, cầu nguyện…
Vừa đọc tờ giới thiệu, vừa chia sẻ những câu chuyện nhỏ hay cùng nhau góp ý, cuối cùng chúng tôi cũng quay trở lại đền Meoto Daikokusha cuối cùng.
「Khi đi hết tất cả các đền, không chỉ cầu nguyện mà còn phải báo cáo với thần linh nữa đó.」
「À ra vậy.」
Tức là, đã hoàn thành rồi.
Trả lại chiếc túi vải ở quầy lễ tân, chúng tôi nhận được một tờ giấy có đóng dấu ấn của cả mười lăm đền.
「Ehehe~ Xong rồi ha.」
「Ừm, đúng vậy…」
Mà khoan,
「Đáng lẽ mình cứ đợi ở đây là được mà…」
「Thanh Nhất nói gì kỳ vậy!」
「Se duyên là cầu nguyện duyên phận với một ai đó cụ thể mà.」
Yuuka thì có lẽ không sao, nhưng tôi thì còn chưa thấy được cái duyên cần kết là gì nữa là.
「Cậu nghĩ mấy chuyện vụn vặt quá rồi đó. Chỉ cần có người mà cậu muốn kết duyên, vậy là đủ rồi.」
「Ừ, ừm…」
「Thần linh cũng biết là Thanh Nhất không nghĩ bừa bãi đâu, nên cứ yên tâm đi. Chắc chắn sẽ có linh nghiệm thôi.」
「…Nếu Yuuka đã nói thế thì tôi tạm tin vậy.」
Tôi hy vọng sẽ tìm thấy một câu trả lời nào đó trong chuyến đi này.
Rời đền Kasuga Taisha, chúng tôi đến một quán trà gần đó.
Quán trà nằm giữa khu vườn, toát lên vẻ trang nhã, rất trang nghiêm.
Có lẽ vì chúng tôi đến đúng lúc nên khách khá vắng. Chỗ trống thì nhiều.
Có những chỗ ngồi ngoài hiên với tấm thảm đỏ (緋毛氈) như quán trà trong phim cổ trang, nhưng bên trong cũng có cả quầy bar và bàn ghế.
Trời lạnh thế này, chúng tôi quyết định nghỉ trong nhà…
「Yuuka, cho một set bánh hồng.」
「Tôi gọi chè đậu đỏ.」
Vì các bàn hai người đều đã có khách, chúng tôi ngồi ở quầy bar. Sau khi gọi món, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dù hành hương mười lăm đền không khiến tôi kiệt sức, nhưng cơ thể tôi vẫn có chút nặng nề kỳ lạ. Có lẽ là do thức đêm.
「Cậu thiếu ngủ thấy sao rồi?」
Yuuka hỏi, có vẻ hơi lo lắng.
「Tôi không thấy buồn ngủ, nhưng so với bình thường thì hơi mệt mỏi.」
「Thức khuya không tốt đâu nha?」
「Chịu thôi. Đó là hình phạt mà.」
「Làm những chuyện không giống Thanh Nhất chút nào. Xông tới như vậy.」
「Tôi tự biết mà.」
Thật sự, tôi cũng không hiểu sao mình lại làm vậy nữa.
Tôi muốn mắng bản thân ngày hôm qua, sao không thể làm một cách khôn ngoan hơn chứ.
「Mà Kotoko cứ tủm tỉm cười suốt thôi đó. Cứ như kiểu 'Thanh Nhất đến vì mình này~' vậy.」
「Mừ, mừm…」
Lời Yuuka nói đúng là sự thật, tôi không thể phủ nhận.
Nhưng mà, tôi cảm thấy ngượng ngùng quá…
Tôi đang định chuyển sang chủ đề khác thì đúng lúc đồ uống được mang ra.
「Ăn thôi~!」
Yuuka nở nụ cười rạng rỡ, đưa miếng bánh vào miệng.
「À~ Là bánh bông lan nhân hồng khô này. Ngon ghê. Ngạc nhiên thật, nó hợp với bánh bông lan đó nha.」
「Hề. Vậy à.」
「Nè. Cậu ăn thử một miếng không? A~」
Yuuka vừa nói vừa dùng nĩa cắt một miếng bánh, đưa về phía tôi.
「Dẹp đi! Không ăn đâu!」
「Thẹn thùng ghê đó nha~」
「Không phải vấn đề đó đâu mà…」
Mặt tôi trông thèm thuồng đến thế sao…?
Không phải là tôi không có hứng thú.
「Mà bánh bông lan cũng có bán ở lễ hội văn hóa mà nhỉ.」
「Đúng đó~ Mình vẫn muốn tự làm bánh đặt ở đó hơn.」
「Cậu định làm việc tới chết à. Chắc chắn là quá tải. Với lại cậu nghĩ cần bao nhiêu cái lò nướng chứ.」
Nếu là vậy, kể cả có lò nướng đi nữa thì cũng phải huy động toàn bộ nhân lực đấy.
「Làm quá không tốt. Cửa hàng không có lực lượng dự bị thì đúng là 'black company' đấy.」
(Chú thích: black company là công ty bóc lột sức lao động, làm việc quá tải với lương thấp).
Quán tiện lợi tôi làm thêm, ông chủ cũ cũng là người bảo nghỉ thì phạt tiền. Sau đó vấn đề đó được giải quyết nhanh chóng và một ông chủ mới đến.
「Mà lễ hội văn hóa vui ghê nhỉ.」
「…Ừ, cũng đúng.」
Mặc dù có nhiều chuyện xảy ra, nhưng chắc chắn đó là một kỷ niệm đẹp.
Bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên. Lễ hội văn hóa năm nhất, tôi hoàn toàn không nhớ gì… Tôi đã làm gì vậy nhỉ? Thậm chí còn không nhớ gian hàng của lớp nữa. Có phải là khu nghỉ ngơi không ta?
「Kotoko đóng Juliet nữa chứ. Đúng là muốn quay về ba năm trước để kể cho cô ấy nghe.」
「Cô ấy tin sao được.」
「Tuyệt đối không tin rồi. Mà ngay cả khi mình nói cô ấy có chàng trai mình thích thì cô ấy cũng không tin đâu nhỉ. Với lại, còn đang chơi game 18+ nữa chứ.」
「Ồ, ồ…」
Nếu có thể quay ngược về một năm trước, nói với tôi lúc đó rằng tôi và Kotoko sẽ có nhiều chuyện xảy ra, thì tôi chắc chỉ có thể tưởng tượng đến những rắc rối vật lý thôi. Nếu nghe lời cảnh báo, chắc tôi sẽ lập tức giữ khoảng cách với Kotoko.
「Mà nói về chuyện đó, rốt cuộc thì hôm qua cậu với Kotoko thế nào rồi?」
「Thế, thế nào là thế nào?」
Thật lòng mà nói, tôi không muốn nhớ lại chút nào.
Dù đó là vấn đề tôi cần phải đối mặt.
「Nè, từ lúc gặp nhau ở ga Kyoto hôm qua đã thấy lạ rồi. Hơn nữa, Kotoko cứ buồn rượi từ chiều, rồi như mình đã nói đó, Thanh Nhất đột nhiên xông thẳng lên tầng bảy nữa. Yuuka cứ đầy dấu hỏi chấm trong đầu luôn đó nha.」
「Trên đời này có những chuyện không biết thì hơn.」
「Yuuka muốn biết!」
Yuuka rướn người lại gần quầy bar, đôi mắt cô ấy sáng rỡ.
…Có nên nói ra không nhỉ?
Đến bây giờ, tôi cũng chẳng có gì phải giấu Yuuka nữa. Như Tonosaki đã nói, đó chỉ là vấn đề thể diện của tôi thôi.
Sau khi đã khiến Kotoko buồn và khiến Yuuka lo lắng cho cô ấy, có lẽ tôi nên nói ra.
「Ừm…」
Tôi bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu.
Từ việc lạc đường do ứng dụng bản đồ gặp sự cố, đến rắc rối vì nghi ngờ chụp ảnh trong chùa, rồi rắc rối gọi món lúc ăn trưa, vân vân.
Khi nói ra, tôi thật sự cảm thấy mình thật thảm hại…
Câu nói cuối cùng của Kotoko: "Chỉ cần hai đứa mình ở cạnh nhau là đủ rồi" đúng là giọt nước tràn ly.
「…Đại khái là vậy đó.」
「À ra vậy, ra vậy.」
「Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng. Mặc dù nghe như biện minh, nhưng thật đáng xấu hổ, vì đây là lần đầu tôi trải nghiệm hành hương đến "thánh địa" nên có lẽ tôi đã quá phấn khích. Rồi do gặp đủ rắc rối liên tiếp nên tôi đã trở nên cuống cuồng, bản thân tôi cũng thấy mình chẳng còn chút bình tĩnh nào.」
Tôi đã hoảng loạn đến mức bản thân cũng không thể tin nổi. Bây giờ tôi mới có thể nhận ra điều đó.
Thế rồi, Yuuka khẽ cười. Đó không phải nụ cười châm biếm hay cười khẩy gì cả. Cũng không phải vẻ chán nản.
Đó là một nụ cười dịu dàng, ẩn chứa chút gì đó đầy trìu mến.
「Buổi hẹn hò đầu tiên chẳng phải đều như thế sao?」
「Hẹn hò… À, ừm, hẹn hò hả.」
Đến đây thì tôi phải thừa nhận thôi. Mặc dù là hành hương "thánh địa" hay trong chuyến đi thực tế, nhưng dù sao cũng là tôi đã rủ cô ấy đi.
「Những rắc rối không ngờ tới là điều khó tránh khỏi. Thậm chí, còn phải có tinh thần tận hưởng những rắc rối đó nữa!」
「Về khoản này, cậu và Kotoko khá giống nhau đó nhỉ. Cô ấy cũng nói mấy câu tương tự.」
「Những gì đã xảy ra thì không thể coi như chưa từng xảy ra. Nếu Thanh Nhất cứ bình thường như mọi khi thì chắc chắn đã xoay sở được rồi mà?」
「Đánh giá quá cao rồi. Tôi không phải người tài giỏi đến vậy đâu.」
Rồi Yuuka khẽ rướn người lại gần, nắm lấy tay tôi.
Bất ngờ quá khiến tôi giật mình.
Nhưng mà… bàn tay được nắm ấy, một sự ấm áp dịu dàng lan tỏa vào tôi.
「Thanh Nhất phải tự tin lên chứ. Những chuyện đã xảy ra, không phải ai cũng có thể làm được đâu. Cậu đã cứu Kotoko, cứu Yuuka, cứu chị Suwama, thậm chí là cả Rena-chan nữa. Cứu người không phải là chuyện nhỏ đâu. Không phải chuyện có thể dễ dàng làm được.」
「Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi mà.」
「Đó chính là điểm không tốt của Thanh Nhất đó. Không nên tự hạ thấp bản thân như vậy chứ?」
「Dù cậu có nói vậy thì… tôi cũng được may mắn giúp đỡ rất nhiều.」
Mọi chuyện đều có thể trở nên phức tạp hơn nếu chỉ một bước đi sai.
「Tôi đã đi trên sợi dây thừng nguy hiểm. Vì thế, tôi không thể nào nói rằng mọi chuyện được giải quyết là nhờ công của mình được.」
「May mắn thì sao chứ?」
「Hả…」
「Không phải người ta vẫn nói 'vận may cũng là một phần thực lực' sao?」
「Không, nhưng mà…」
「Mà vốn dĩ, người đã tạo ra những tình huống cần đến vận may chính là Thanh Nhất đó. Nếu Thanh Nhất không hành động, Kotoko bây giờ vẫn là một học sinh cá biệt, chắc chắn sẽ không đến chuyến đi thực tế này. Yuuka cũng… sẽ không thể làm lành với Kotoko, và cứ thế sống một cách hời hợt, giữ mối quan hệ xã giao trong lớp thôi.」
「Hời hợt sao?」
Tôi nghĩ cô ấy đang nói gì vậy chứ… nhưng có vẻ không phải là nói đùa.
Yuuka có vẻ mặt rất nghiêm túc.
「Mình không muốn khoe khoang, nhưng… Yuuka nghĩ là mình có mối quan hệ tốt với mọi người trong lớp.」
Đương nhiên rồi. Trong lớp của chúng tôi, Yuuka chắc chắn là người có độ thiện cảm tổng thể cao nhất.
「Nhưng mà, Yuuka… lại không thuộc nhóm nào cả.」
「Cậu muốn vào nhóm nào chẳng được. Cậu có thể vào nhóm của Hosoe, còn với con trai thì được đối xử như công chúa ấy chứ.」
「Đúng là vậy. Nếu còn chỗ trống thì mình được nhận vào.」
Nếu còn chỗ trống… hả.
À, ra vậy. Tôi bắt đầu hiểu ý của Yuuka rồi.
「Một lớp học thân thiết thì thường kết thành nhóm bốn đến sáu người phải không? Khi đi chơi thì chỉ cần vậy là đủ rồi. Ví dụ như đi karaoke mà thiếu một người thì họ sẽ rủ mình… nhưng Yuuka hay bận việc nên không đi được nhiều, nên mọi người cũng ngại, ít gọi nữa.」
Có những người đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng ngược lại, lại không thân thiết với ai cả.
Đó là trường hợp khi qua lại với nhiều người, vị thế trong các nhóm khác nhau lại trở nên tế nhị.
Kiểu như, "Chắc là cậu ấy đi chơi với bên kia rồi, hôm nay thôi đừng rủ." Mọi người sẽ trở nên ngại ngần.
Cuối cùng, khi mối quan hệ tế nhị đó kéo dài, nó sẽ trở thành một trạng thái hiển nhiên.
Những người khéo léo sẽ vừa thuộc một nhóm, vừa có mối quan hệ tốt với các nhóm khác, hoặc giỏi trong việc kết nối các nhóm lại với nhau.
Nhưng Yuuka thì không khéo léo đến mức đó sao.
「Nghe hơi khó chịu nhưng… cậu là kiểu người luôn cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người sao.」
「Đúng vậy đó. Rất đúng. Yuuka có tính cách này, và nếu lỡ lời một chút là rất dễ tạo ra kẻ thù đó nha.」
Kiểu như bị con trai tỏ tình, rồi từ đó mà bị các tiền bối làm khó dễ.
「Nhưng bây giờ, mình đã có một nhóm có thể cùng hoạt động rồi.」
Yuuka mỉm cười dịu dàng. Nếu đây là một bức hình trong eroge thì hẳn sẽ là nụ cười mười điểm.
「Ngay cả bây giờ, Yuuka cũng đang được cứu vớt đó.」
「Được, được rồi. Cậu bỏ tay ra được chưa?」
Nhân viên quán đang nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
「Ehehe~ Không được đâu. Tay lạnh nên cứ nắm thêm chút nữa nha? Cứ truyền hơi ấm cho nhau thế này, mình cảm thấy rất dịu dàng.」
Tôi bị từ chối rồi. Cũng không thể mạnh tay hất ra, tôi đâm ra bối rối…
「Mà Kotoko cũng ngoan quá ha. Lẽ ra nên mạnh bạo hơn chút nữa chứ.」
「Cậu đó…」
「Cậu nói thế nhưng Thanh Nhất không phải muốn Kotoko làm nũng với cậu sao?」
「………」
Bị nói thẳng mặt như vậy, tôi chợt nhận ra.
Có lẽ đúng là như vậy thật.
Tôi không thể phủ nhận lời Yuuka nói.
Khi nghe câu "Chỉ cần hai đứa mình ở cạnh nhau là đủ rồi", máu tôi dồn lên não chính là vì tôi muốn cô ấy đòi hỏi nhiều hơn.
Tôi đã hiểu lầm câu đó một cách nghiêm trọng, cứ như thể cô ấy nói rằng "chỉ có thể kỳ vọng ở cậu đến thế thôi" vậy…
「Vậy nên, Yuuka sẽ chỉ cho Thanh Nhất cách để Kotoko vui nhất đó nha.」
「Cậu biết sao?」
「Đương nhiên rồi. Tuy là chuyện từ hồi tiểu học, nhưng mình nghĩ bây giờ cô ấy vẫn sẽ rất vui.」
Yuuka-sensei tự tin giơ ngón tay lên, bắt đầu giải thích.
「Nói thẳng ra là, cảnh vật!」
「…Nghe rất cụ thể nhưng lại trừu tượng đến lạ.」
Nói đến cảnh vật thì ý nghĩa quá rộng lớn.
「Cảnh vật mà là cảnh vật chưa từng thấy. Kiểu như chưa từng thấy bao giờ vậy. Kotoko rất tò mò, và mấy chuyện đó sẽ thu hút cô ấy. Đặc biệt là chú của Kotoko đã đi rất nhiều nơi và cho cô ấy xem nhiều cảnh đẹp, nên ảnh hưởng đó rất mạnh.」
「Chú… là bố của Kotoko phải không?」
Là người mà Kotoko cũng từng nhắc đến mấy lần, người thường đưa cô ấy đi khắp nơi sao.
「Đúng đúng. Có một lần, gia đình mình cũng đi cùng chú của Kotoko trong chuyến du lịch đó… nhưng mà lần sau chắc mình phải xin từ chối thôi.」
Yuuka nhìn xa xăm. Ối trời… chuyến đi đó lại khắc nghiệt đến thế sao.
Nghe Kotoko kể thì có vẻ khá khó khăn, nhưng ngay cả khi có gia đình khác đi cùng cũng vậy sao…
「Nhưng Kotoko khi leo núi hay nhìn biển đều phản ứng rất vui vẻ, và chú ấy cũng rất vui vì điều đó. Kotoko là kiểu người như vậy đó.」
「Vậy là không chỉ giới hạn ở cảnh đẹp thôi sao.」
「Đúng vậy. Nói thẳng ra, ví dụ như hội trường Comiket cũng khiến cô ấy phấn khích đó. Một nơi đông người như vậy, chắc cô ấy cũng ít khi đi.」
Rồi Yuuka tiếp lời.
「Mình nghĩ là vì luôn có Thanh Nhất ở bên nên những cảnh vật ấy mới trở thành cảnh vật chưa từng thấy đó.」
「Có tôi hay không thì cảnh vật nhìn thấy cũng đâu thay đổi.」
Thế rồi, Yuuka bày ra vẻ mặt hơi hờn dỗi.
「Ừm… Lại bộc lộ điểm xấu rồi đó.」
「Dù cậu có nói thế thì đây cũng là thói quen tôi hình thành từ khi lớn lên rồi.」
Nổi bật chẳng có gì tốt đẹp cả. Khoe khoang thành tích sẽ bị chỉ trích. Châm ngôn "cây cao bóng cả thì bị đốn" quả không sai.
Chính vì tôi là cái gai trong mắt nên tôi mới trở thành nạn nhân của vụ lá thư tình đó.
「Chuyện đó thì từ từ sửa sau đi. Trong các tác phẩm nghệ thuật, chẳng phải có câu 'chỉ cần có người mình thích, những cảnh vật đã nhìn thấy sẽ hoàn toàn khác biệt' sao?」
「…Cũng có câu đó thật.」
Tôi nhớ đã thấy trong nhiều eroge. Có lúc nhân vật chính tự nghĩ trong lòng, có lúc nữ chính nói với nhân vật chính.
Dù là một câu nói đã cũ, nhưng điều đó cho thấy nó là một cảm xúc thực sự tồn tại.
Trước đây tôi chưa từng đồng cảm với câu nói đó, chỉ mơ hồ nghĩ nó là vậy rồi bỏ qua, nhưng có lẽ nó thực sự là chuyện thường tình.
「Cho nên, Kotoko lúc nào cũng tận hưởng cảnh vật cùng với Thanh Nhất đó.」
「Vậy thì rốt cuộc, cũng chỉ là "chỉ cần hai đứa mình ở cạnh nhau là đủ rồi" thôi chứ gì.」
「Đúng vậy. Mình nghĩ Kotoko thật sự nói câu đó đó. Nhưng nếu có Thanh Nhất ở đó, và Kotoko lại được trải nghiệm một cảnh vật khiến cô ấy xúc động dù chỉ một mình… Cậu không nghĩ cô ấy sẽ cảm nhận được niềm vui vô hạn sao?」
「Niềm vui vô hạn cái gì chứ, cậu đó…」
「K, cách diễn đạt không phải vấn đề mà!」
Có lẽ bản thân Yuuka cũng cảm thấy mình nói năng không có khiếu, má cô ấy đỏ ửng. Cô ấy nắm chặt tay tôi như muốn phản đối. Dừng cái kiểu nhúc nhích như muốn làm lệch xương ra đi, đau đó.
「Tôi hiểu ý cậu rồi. Cảnh vật chưa từng thấy, phải không?」
「Vậy thì, cậu hãy cùng Kotoko đi đến nhiều nơi khác nhau nữa nha.」
…Ra ngoài chơi tốn sức lắm đó.
Mà, cảnh vật chắc không chỉ có thế đâu nhỉ. Nói tóm lại, điều được mong muốn là những trải nghiệm chưa từng có.
「Mà… cậu chỉ cho tôi cái này có ổn không đó?」
「Đương nhiên rồi. Yuuka muốn Kotoko vui mà.」
Lời nói đó chắc chắn không phải dối trá.
Đôi mắt cô ấy vẫn lấp lánh như thường lệ, không hề có vẻ giả dối.
Chỉ là, như vậy thì không hợp lý cho lắm…
「Cậu thấy ổn với chuyện đó sao?」
「Ổn chứ.」
Trước sự hoài nghi của tôi, Yuuka mỉm cười dịu dàng.
Có vẻ cô ấy đã hiểu ý tôi.
「Kotoko đúng là tình địch, nhưng… mình muốn Kotoko vui vẻ là điều không hề thay đổi.」
「Cái cảm xúc đó cao siêu quá, tôi không thể hiểu nổi.」
Có lẽ vì tôi là một thanh niên mê gái trinh, nhưng khi chơi eroge, hễ xuất hiện tình địch là tôi lại cảm thấy tức tối. Nếu đó là một kẻ đáng ghét thì tôi càng khó chịu thật sự. Mà kể cả là người tốt thì cũng vẫn bực mình.
Có thể có yếu tố giải tỏa cảm xúc gì đó, nhưng trong trường hợp này, kể cả khi giải quyết được thì tôi cũng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hoặc mãn nguyện với "vợ mình" thôi, chứ sự tức tối với tình địch dường như không được gột rửa. Có lẽ chỉ mình tôi như vậy.
Rồi Yuuka khẽ lẩm bẩm.
「Thanh Nhất này. Cậu có biết lý do tại sao người ta lại tham gia một trận đấu mà mình không thể thắng không?」
「…Tự nhiên hỏi gì vậy?」
Có vẻ cô ấy không phải đang đổi chủ đề.
Vẻ mặt Yuuka rất nghiêm túc.
「Thật lòng mà nói. Mình nghĩ là vẫn chưa thể thắng được mối quan hệ giữa Kotoko và Thanh Nhất đâu. Dù Yuuka có cố gắng đến mấy cũng không thể đạt được. Chuyện hai người đã đi chơi với nhau hôm qua đã định đoạt kết quả ở giai đoạn này rồi.」
「K, không. Lần này là trường hợp đặc biệt thôi. Tôi chỉ muốn đi hành hương đến những địa điểm xuất hiện trong game thôi mà…」
「Ngay cả khi đã bỏ qua những chuyện đó.」
Có vẻ cô ấy bận tâm đến việc bị bỏ lại một mình.
Nếu không phải vậy thì Yuuka đã chẳng xông vào phòng rồi…
「Nhưng mà, nếu kết quả vẫn chưa xác định… thì Yuuka không muốn bỏ cuộc.」
Yuuka tiếp lời bằng giọng nói trầm tĩnh.
「Vì mình không muốn hối hận.」
Cô ấy nhẹ nhàng nói.
「Nếu mình chỉ mong Kotoko vui vẻ mà chẳng làm gì cả, cứ làm một cô bé ngoan thì đến một lúc nào đó, chắc chắn mình sẽ hối hận. Mình không muốn nhìn Thanh Nhất và Kotoko kết duyên mà trong lòng lại ghen tị. Vì vậy, mình muốn được thuyết phục.」
「Vậy là, ý cậu là…」
「Đúng vậy. Nếu hẹn hò với Kotoko, hãy đá mình trước rồi hẳn hẹn hò nha?」
Yuuka nói khẽ như thì thầm, với chút vẻ buồn bã.
「Tôi không thể hiểu nổi cảm xúc này.」
Vốn dĩ, tôi còn chưa từng chơi game eroge nào mà bị "đá" nữa. Kể cả bị "đá" ở bad end thì chỉ cần chơi lại từ đầu là coi như chưa tính gì…
Tôi còn chưa từng có kinh nghiệm thích cùng một người với bạn mình, nên không thể cảm thông được.
「Đương nhiên, nếu cậu đá Kotoko rồi hẹn hò với Yuuka cũng không sao đâu.」
「Ố, cậu đó…」
Lực nắm tay của Yuuka siết chặt thêm một chút.
Chỗ đó chỉ còn là hơi ấm pha trộn vào nhau thôi.
Tuy nhiên, tôi đã nghĩ từ trước rồi…
Tôi vẫn thấy hồi hộp. Nhịp tim đập nhanh.
Kể cả khi bị Kotoko nắm tay, tôi cũng sẽ mất bình tĩnh.
Nhưng mà —
「Nè, Thanh Nhất, hay là mình thử hẹn hò với Yuuka xem sao?」
Dòng suy nghĩ sắp đào sâu hơn của tôi bỗng bị một câu nói đột ngột chặn đứng.
「Hả, hảaa?」
「Chỉ là thử thôi mà. Để có kinh nghiệm về tình yêu, thì vẫn phải thực hành thôi.」
「Không không không.」
Tôi hiểu những gì cô ấy nói, nhưng mà quá nhanh rồi.
「Mình thấy đó là một ý hay đó chứ. Chắc chắn sẽ rất vui. Mỗi ngày cùng nhau đi chơi, khi vui thì chia sẻ niềm vui, khi buồn thì chia sẻ nỗi buồn.」
「Vậy thì khác gì tình bạn?」
「Là cảm giác đặc biệt đó. Nhắn tin với tư cách là người yêu chắc chắn sẽ hồi hộp hơn là nhắn tin với tư cách bạn bè nhiều.」
「Cậu đã có kinh nghiệm đó rồi sao?」
「Chưa, nhưng mà, chắc chắn sẽ là vậy đó.」
「Làm gì có gì đảm bảo đâu.」
「Vậy thì thử đi.」
「Cậu lại lặp lại câu chuyện rồi đó hả!?」
「Bị lộ rồi sao.」
Thật là chuyện vặt vãnh…
Nhưng mà, nếu trở thành người yêu thì những câu chuyện như thế này có lẽ sẽ vui đến mức cười ra nước mắt không nhỉ.
Thử sao…
「Ố. Chẳng lẽ, cậu đang bắt đầu cân nhắc rồi hả?」
…Thật lòng mà nói, tôi đã thoáng nghĩ đến việc "Nếu Yuuka cho phép thì…".
「Không được đâu. Nếu tôi hẹn hò thử với cậu, chắc chắn tôi sẽ bị các bạn trong lớp nguyền rủa đến chết mất.」
「Đâu có! Mình nghĩ là sẽ được chúc phúc mà.」
「Với lại, nếu thời gian thử nghiệm kết thúc thì sao? Sẽ toàn là những câu hỏi 'Tại sao lại đá mình' thôi.」
「Hả? Nếu đã thử thì cứ thế tiến tới luôn chứ. Mình sẽ không để cậu chạy thoát đâu.」
「Gì chứ!? 'Thử' là sao!?」
Cậu là một con nhện nữ hoàng (Jorōgumo) hay gì vậy!?
「Đó là 'thử' (cưới luôn) đó nha.」
「Đó là cách đọc mà tôi không hề biết! Cực đoan quá rồi!」
「Nhưng nếu cậu cho mình thử, mình sẽ khiến cậu mê mẩn đến không thể rời xa được đó.」
「Mê mẩn thì không biết, tôi có giữ được sự tồn tại của mình không nữa…」
Thậm chí còn có cảm giác là cả xương cốt cũng bị nuốt chửng luôn rồi.
「Ehehehe. Tưởng tượng mình và Thanh Nhất ở bên nhau vui thật đó.」
Yuuka cười khúc khích, có vẻ cô ấy thấy vui vẻ tận đáy lòng.
「Tôi chỉ nghĩ cậu sẽ nhanh chóng vỡ mộng thôi mà…」
「Không sao đâu. Yuuka sẽ yêu cả những khuyết điểm của Thanh Nhất nữa mà.」
Thật sự, tại sao Yuuka lại nói những lời như vậy chứ.
Có lẽ đây chính là kiểu "mỗi người mỗi gu" (蓼食う虫も好き好き - Tattekuu mushi mo suki suki - con sâu ăn cỏ đa cũng có sở thích riêng) chăng.
…Hay là thực sự như lời Yuuka nói, tôi đánh giá thấp bản thân và tự mình không nhận ra?
Với chuyện này, tôi không thể nhìn nhận một cách khách quan được.
Ăn xong món tráng miệng ngon lành, chúng tôi rời quán trà và trở lại công viên Nara.
Có vẻ các học sinh trường tôi đã đi nơi khác rồi, không thấy ai cả.
Dù nói là hươu nhiều đến mức không có chỗ đặt chân thì hơi quá, nhưng trên bãi cỏ rộng lớn vẫn có rất nhiều hươu như mọi khi.
Chúng tôi đi xuyên qua giữa đàn hươu đó.
「Chọt!」
Đột nhiên, Yuuka khoác tay tôi.
「Này!?」
「Không sao đâu~ Đâu có ai mình quen biết đâu.」
「Thì đúng là vậy…」
Cô ấy còn rướn người lại gần hơn.
「Khó đi quá. Với lại, nặng nữa. Cấm dựa hết sức nặng vào tôi.」
「Ế~ Cậu không cảm thấy hạnh phúc với sự nặng nề này sao?」
「Không nhiều lắm.」
「Mừ… Khó nhằn ghê đó.」
「So với ai chứ?」
「So với Thanh Nhất trong tưởng tượng.」
Thanh Nhất trong tâm trí Yuuka rốt cuộc dễ dàng đến mức nào vậy chứ.
「Nếu theo đúng mô phỏng thì bây giờ mình đã kết hôn rồi đó.」
「Không không, tôi còn chưa đủ tuổi để kết hôn đâu mà.」
Mặc dù tôi cảm thấy chỗ cần phản đối không phải là đó.
「Còn có ba đứa con nữa chứ?」
「Thời không có bất thường rồi đó!?」
Thật sự, cô bé này cứ tấn công tới tấp vậy đó. Chẳng có chút khách sáo nào cả.
Mà nói đến khách sáo, tôi cũng thế.
「Với lại, này, Yuuka. Ngực cậu đang chạm vào tôi đó.」
Nãy giờ, một cảm giác là lạ cứ truyền lên tay tôi.
"Đúng là tôi cố ý đấy, sao nào?"
"Y như rằng! Đúng là cô cố tình mà! Thôi ngay đi chứ!"
"Ưm... Thế mà cậu vẫn không rung động sao?"
"Không. À, không phải là không, nhưng..."
Cảm giác cứ lưng chừng, chẳng tới đâu cả...
"Thế thì Seiichi-kun sẽ phấn khích vì cái gì?"
"Game người lớn."
"Ước gì cậu chịu nghĩ cho thực tế hơn một chút."
Bị nói vậy tôi cũng bó tay.
"Không có gì sao? Gần đây trong đời thực ấy, có chuyện gì khiến cậu phấn khích không? Chuyện với Cotton cũng được."
"Sao lại hỏi mấy cái chuyện đó chứ?"
"Vì tôi tò mò."
Tôi khẽ lục tìm trong ký ức.
Chuyện gì khiến mình phấn khích trong đời thực ư...
Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như có thật thì phải?
Hơn nữa, đối tượng lại là Yūka.
"Cuộc điện thoại..."
"Điện thoại?"
"Trước đây cô gọi điện cho tôi đó. Nói thật, chỉ nghe giọng thôi mới khiến tôi xao xuyến. Lúc nghe qua điện thoại di động, hình như tôi đã có chút phấn khích."
Nghe vậy, Yūka nhoẻn miệng cười lém lỉnh như một tiểu ác quỷ.
"Tuy có hơi phức tạp một chút... nhưng tôi cũng hiểu lờ mờ rồi."
"...Yūka-san, tại sao cô lại nở nụ cười đó?"
Một nỗi bất an mơ hồ thoáng qua trong đầu.
"Tôi thấy mình thật may mắn khi làm diễn viên lồng tiếng."
Rồi Yūka buông tay tôi ra... cứ tưởng thế, ai dè cô lại ôm tôi từ phía sau. Hai tay vòng qua lưng tôi xuống eo, giữ chặt không buông.
"Em thích anh, Seiichi-kun."
Giọng nói ngọt ngào thì thầm từ phía sau, nơi tôi không thể thấy.
Cái sự ngọt ngào ấy, cứ như mùi sô cô la, lướt qua màng nhĩ tôi.
Tim tôi đập mạnh một cách bất thường, phớt lờ ý muốn của tôi. Không thể kiểm soát được.
"E hèm. Cảm nhận được rồi đó ~ Nhịp tim của Seiichi-kun."
"Kh-không, nói dối. Nhịp tim sao mà truyền qua quần áo được chứ."
"Chỉ một chút thôi nhưng có cảm nhận được đó. Cảm giác thật khó chịu, nhưng lại rất hay."
Thiệt hả trời!?
"Á. Lại đập nữa rồi."
"Không không!"
Chết tiệt. Bị cô ta trêu chọc đến mức hết đường cãi rồi.
Chỉ nghe giọng thôi thật sự đáng sợ, khiến tôi rung động. Nếu là loa ngoài thì có lẽ đã khác.
"Seiichi-kun, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu thích với Yūka mà?"
Giọng nói đầy kịch tính, nhột nhột bên vành tai.
Khi một diễn viên lồng tiếng dùng hết sức lực thì thật đáng sợ. Cứ như não tôi sắp tan chảy từ tai vậy.
Hơn nữa, nãy giờ cái cảm giác 'thình thịch' ở vùng tim không chỉ là nhịp đập của riêng tôi.
Có lẽ nào, cả nhịp tim của Yūka cũng hòa vào đó chăng?
Cả Yūka cũng đang hồi hộp, điều đó truyền đến tôi.
"...Nếu chúng ta chạm vào nhau trực tiếp, chắc chắn tình cảm này sẽ được truyền tải rõ ràng hơn nữa."
Một cú sốc như xuyên thẳng vào óc. Cảm giác nếu tiếp tục e là thật sự sẽ có chuyện!
"D-dừng lại đi mà!"
"Hừ hừ. Hiệu quả rồi, hiệu quả rồi. ...Này, Seiichi-kun, hãy chọn Yūka đi."
"Sao lại lầm bầm một cách thê lương thế chứ!"
Mỗi khi tên tôi được gọi, một luồng điện cứ chạy dọc sống lưng.
Đây là bản năng của con người sao? Hay là bản năng của đàn ông nhỉ? Bản năng của đàn ông đúng là dễ đoán quá mà.
Nhưng vì bị ôm chặt đến thế nên tôi không thể thoát ra. Muốn gỡ ra thì có vẻ phải dùng sức hơi mạnh, mà tôi lại có hơi sợ...
Có lẽ nào đây là do tôi quá do dự?
"Nào... Seiichi-kun, thử 'hút' không?"
"H-hút cái gì cơ!"
"Cái mà Seiichi-kun đang nghĩ tới đó ~"
Tôi vội lắc đầu để xua đi những ý nghĩ vừa chợt hiện ra, như muốn đuổi những phiền não ra khỏi đầu.
Trong lúc đó, mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm về phía này và thì thầm! Thôi đi, ánh mắt đó làm tôi thấy nhột lắm!
"Được rồi. Tha cho tôi đi, Yūka. Làm ơn đó."
Đến nước này, tôi chỉ còn cách cầu xin.
Tuy nhiên, thứ tôi nhận được chỉ là tiếng Yūka vui vẻ đáp lại.
"Phư phư phư. Thế thì, cậu chịu nghe tôi nhờ một chút chứ?"
"Nếu không quá đáng thì..."
Không biết cô ta định nói gì nữa đây...
"Đứng lùi lại một chút."
Tôi làm theo lời, lùi lại trong khi vẫn bị Yūka ôm chặt. Cứ như tôi là con tin, còn cô ta là kẻ bắt cóc ra lệnh cho cảnh sát vậy.
"Nào, cùng ngồi đây đi?"
Cuối cùng, tay Yūka cũng buông ra.
Và cô ấy ngồi xuống chiếc ghế đá ngay gần đó.
"Muốn ngồi ghế đá thì cứ nói 'ngồi đi' là được rồi mà."
"Nào, bên ngoài lạnh lắm mà. Ôm nhau sẽ ấm hơn chứ?"
"Cô là cái túi chườm nóng hay gì à."
"A, hay đó. Seiichi-kun là túi chườm nóng của tôi. Có cậu mỗi đêm thì ấm áp biết bao."
"Thôi đi mà..."
Tôi thở dài thườn thượt rồi ngồi xuống cạnh Yūka.
Thế rồi đột nhiên, cô ấy kéo tôi vào lòng như ôm lấy đầu tôi.
Vì quá bất ngờ, tôi không kịp phản ứng gì và cứ thế ngã xuống.
Đầu tôi vừa vặn nằm trên đùi Yūka. Hơi ấm từ đùi cô ấy dần dần truyền đến đầu tôi.
"Nà... này."
"Yêu cầu đến đây là hết."
"...Cô thật là..."
"Mệt rồi phải không? Cậu đã thức trắng cả đêm mà, ngủ một chút cũng được đấy."
"Nhờ có cô mà tôi tỉnh táo luôn đây này."
"Ơ? Thật vậy sao? Không có gì."
"Tôi có khen cô đâu mà!?"
Tôi thấy mình mệt mỏi vì phải liên tục phản bác.
Lạ thật. Yūka, nếu phải chọn giữa người chuyên gây trò và người chuyên bắt bẻ, thì vốn dĩ cô ấy thuộc về phe bắt bẻ mà.
"Nhưng mà, cả hôm qua lẫn hôm nay, cậu đều phải căng thẳng đúng không? Chắc chắn có một sự mệt mỏi vô hình. Vì vậy, hãy nghỉ ngơi thoải mái đi."
"Nếu không có cái gối đùi này thì tôi nghĩ mình sẽ bớt mệt mỏi hơn."
Ý tôi là, không bị căng thẳng.
"Đừng có khách sáo."
Tôi đâu có khách sáo gì đâu... Yūka dường như cũng biết điều đó, nhưng vẫn cứ cố chấp.
"Seiichi-kun, dạo này cậu cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó đúng không?"
"...Ừ, thì cũng có nhiều chuyện."
Nói ra luôn có được không nhỉ?
"Tôi nghĩ đã đến lúc phải đưa ra câu trả lời cho chuyện tình cảm rồi."
"Thế ư? Tôi nghĩ cậu cứ từ từ suy nghĩ cũng được mà."
"Vì có người ồn ào quá mà. Đối với người đó thì chắc là không muốn cô em gái quan trọng của mình phải bất hạnh đâu."
Việc Tokuko-san thúc giục tôi đưa ra câu trả lời nhanh chóng có lẽ là vì cuộc sống học đường của Kotoko.
Nếu tôi đồng ý với Kotoko thì tốt. Còn nếu từ chối thì càng nhanh càng tốt, vết thương sẽ không sâu.
"Nếu cứ kéo dài thế này mà không đưa ra câu trả lời cho đến khi tốt nghiệp, thì sẽ kìm hãm những khả năng của Kotoko."
Nếu cô ấy từ bỏ tôi, có lẽ sẽ sớm gặp được một người đàn ông tốt.
"Cotton và Yūka đều đang rất vui vẻ, nên tôi nghĩ thế là tốt rồi."
"Người lớn có cái lý của người lớn chứ."
"Nhưng Tokuko-san có vẻ đã hiểu lầm một chút nhỉ?"
"...Thật vậy sao?"
Những điều bà ấy nói có vẻ hơi cực đoan, nhưng lúc nào cũng là chính kiến.
Thế nên, đối với tôi, người hay dùng lý lẽ cùn, thì rất không hợp. Chính kiến thường xuyên phá nát những cuộc tranh luận màu xám từ trên cao. Cứ nói vậy thì thôi rồi, đại loại thế.
Yūka nhìn tôi từ trên cao xuống và nói.
"Giả sử, Seiichi-kun sẽ đưa ra câu trả lời đi. Và câu trả lời đó là 'không' với cả Cotton lẫn Yūka đi."
"Đó là câu trả lời khả dĩ nhất."
"Đừng có trêu chọc chứ. Nhưng giả sử, dù có bị nói 'không' như thế..."
Yūka ngừng lại một chút rồi nói tiếp,
"Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."
Cô ấy nói chắc nịch đầy tự tin.
"Cho đến khi hài lòng, Yūka tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu. Kể cả Cotton và Seiichi-kun có hẹn hò với nhau đi chăng nữa, thì Yūka cũng có thể xen vào đấy."
"Làm ơn đừng nhắc đến mấy vụ 'chó ăn đá gà ăn muối' đó chứ. Chắc chắn sẽ có ai đó bị xiên dao ở đâu đó thôi mà."
Cứ như bước vào cùng một nơi với nhân vật đó là bị cô ta đột nhiên lao tới, cùng với tiếng xiên dao và màn hình tối đen. 'Là tại anh đó', đại loại thế.
"Mà Seiichi-kun không định xây dựng hậu cung hay gì sao?"
"Nói gì vậy trời. Không thèm muốn, cũng chưa từng nghĩ đến dù chỉ một chút."
Chẳng thèm nghĩ đến hậu cung chứ đừng nói là người yêu, mà lại muốn hậu cung, suy nghĩ cô ta nhảy nhót quá rồi.
"Ơ. Vì mấy game 18+ thì hậu cung là chuyện bình thường mà đúng không?"
"Không không không. Đâu có nhiều đến thế. Ít nhất thì mấy game mà chú trọng cốt truyện cá nhân thì hậu cung đa phần chỉ là giấc mơ. Các fan disk có nội dung tương đối nhẹ nhàng hơn thì có những kết cục như thế, nhưng không nhiều đến vậy đâu. Hơn nữa, nếu phải xây dựng hậu cung thì thà bị xiên còn hơn."
Ở Nhật Bản hiện đại mà đòi có hậu cung thì chỉ có thể nghĩ là chơi eroge quá nhiều đến mức đầu óc bị hỏng rồi.
Chỉ là...
"Tôi đã hiểu rõ rằng, muốn cô bỏ cuộc thì chỉ có cách khiến cô chấp nhận mà thôi."
"Đúng vậy đó. Chúng tôi sẽ bám lấy như đỉa đói vậy."
"Ối, sợ quá sợ quá."
Không phải cứ lựa chọn là xong.
Chắc chắn nếu không thể hiện được những cảm xúc như vui vẻ, hạnh phúc lẫn nhau, thì không ai sẽ chấp nhận đâu.
Đương nhiên rồi. Giả sử tôi và Yūka hẹn hò, mà chúng tôi lại tỏ ra nhàm chán thì Kotoko cũng sẽ không hài lòng đâu. Ngay cả một kẻ chậm hiểu như tôi cũng hiểu được đến mức đó.
Đột nhiên, vẻ mặt Yūka phảng phất một nỗi buồn.
"Nếu không làm vậy thì sau giờ học Cotton sẽ độc chiếm Seiichi mất thôi."
"Ý cô là sao?"
"Vì từ bây giờ Yūka sẽ khá bận rộn đó."
Trong câu nói đó có cả sự lo lắng lẫn kỳ vọng, đan xen một cách phức tạp.
"Công việc diễn viên lồng tiếng sao. Sẽ không đến trường nữa à?"
"Chắc là không đến mức phải nghỉ học đâu, nhưng... gần đây lượng công việc tăng lên nhiều lắm. Có lẽ sẽ không tham gia câu lạc bộ được thường xuyên nữa."
"Ồ..."
"Hơn nữa... tôi đã được chọn làm nữ chính của anime mùa hè này."
Tôi bất giác mở to mắt.
Mặc dù cô ấy không cho tôi ngồi dậy.
"Cô sẽ lồng tiếng cho nữ chính sao?"
"Chuyện nội bộ đó nhé? Tôi chưa nói với ai đâu. Cả Cotton cũng giấu nữa."
"Ồ, ừ. Dù sao thì tôi cũng không biết đó là anime gì."
"Đến mức đó thì có nghĩa vụ bảo mật mà."
Đương nhiên rồi. Nếu không phải thông tin công khai chính thức thì không thể lan truyền được. Tôi cũng không muốn những thông tin phá vỡ nghĩa vụ bảo mật như vậy.
Vạn nhất thông tin bị rò rỉ, tôi có thể trở thành nghi phạm.
"Dù sao đi nữa, chúc mừng cô nhé."
"E he he. Cảm ơn nhé. Mới gần đây thôi. Cả các tiền bối, đạo diễn, quản lý đều khen tôi đó."
"Thế thì tốt rồi."
Thì ra là vậy. Cuối cùng cũng là nữ chính sao.
Chắc cũng nhờ Yūka đã cố gắng rất nhiều.
"Nhờ có Seiichi-kun đó. Cảm ơn cậu nhé."
Đang nghĩ vậy, không hiểu sao tôi lại nhận được lời cảm ơn.
"...Tại sao vậy. Tôi đâu có làm gì đâu."
"Cái được khen... đó là diễn xuất của một cô gái có bạn trai yêu mến đó. Người ta nói là tôi đã tiến bộ một bậc, hai bậc rồi. Tiền bối còn nghi ngờ 'có phải cô có bạn trai rồi không?' nữa."
Nghe vậy, má tôi tự nhiên nóng bừng.
Mặc dù đó là sức lực của chính Yūka, nhưng khi bị nói như vậy thì tôi cũng cảm thấy xấu hổ.
"Người ta nói là rất chân thực. Rằng tôi đã nhập tâm vào nhân vật. Điều đó cũng... nhờ có kinh nghiệm. Vì tôi đã thích Seiichi-kun mà."
"...Không không không."
"Thật mà?"
Yūka khẽ cười.
Đôi mắt nhìn tôi rất dịu dàng.
Lòng biết ơn truyền đến tôi một cách mạnh mẽ đến bất ngờ.
"Vì vậy, khi phim được phát sóng, tôi muốn cậu xem diễn xuất của tôi thật kỹ."
"...Tùy theo thời gian thì xem trực tiếp. Nếu quá khuya thì xem ghi hình."
"Ế. Dù có khuya thì cũng xem trực tiếp đi mà. Nếu cậu bình luận trên SNS là 'Yukasuke đáng yêu quá' hay 'Tai tôi hạnh phúc quá' thì tôi sẽ rất vui đó."
Yūka nói nhẹ nhàng như để che giấu sự ngại ngùng.
Tôi lại càng nhận ra một lần nữa rằng cô ấy đang ở trong thế giới của diễn viên lồng tiếng.
Cô ấy sẽ ngày càng bận rộn hơn. Đến mức không còn kẽ hở nào trong lịch trình. Tôi nghĩ với giọng nói hay như vậy thì cô ấy sẽ sớm thành nữ chính thôi, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
Rồi Yūka hít một hơi thật nhỏ,
"Tôi thật may mắn khi đã thích anh."
Tôi giật mình như thể bị xuyên thủng não. Tim tôi đập mạnh.
"Đây là lời thoại tôi đã nói trong buổi thử giọng đó."
"Là lời thoại thử giọng sao!"
"E he he ~ Cậu đã nghĩ là gì nào ~? Nói cho tôi biết đi ~?"
"Đừng có nói nhảm!"
"Nhưng mà, lời thoại tôi vừa nói cũng là thật lòng đó. Vì vậy nên tôi mới đỗ buổi thử giọng đó."
Ưm ưm. Gian xảo quá. Diễn viên lồng tiếng đúng là gian xảo...
Bị chọc ghẹo đến mức hơi khó xử, tôi phản xạ theo bản năng, đưa mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ để chuyển chủ đề thì –.
Bỗng nhiên, có ba người đàn ông đang rình mò chúng tôi. Nhìn khí chất thì chắc là otaku. Qua cách ăn mặc, một mùi otaku khó lòng che giấu tỏa ra. Trong những lúc như thế này, những người đẹp trai thật có lợi. Mặc gì cũng hợp cả.
Tuy nhiên, họ vừa nghịch điện thoại vừa thỉnh thoảng liếc nhìn chúng tôi.
"Chắc không phải đâu, nhưng mà..."
Tôi gạt tay Yūka ra, ngồi dậy.
Tôi bỏ qua Yūka đang tỏ vẻ bất mãn, lấy điện thoại ra tìm kiếm. Một dịch vụ thông tin trên web cho phép đăng bài ngắn và tạo dòng thời gian.
Tìm kiếm từ khóa "Hatsushiba Yūka Yukasuke" với tùy chọn OR.
Thế rồi...
"Một cô gái có giọng giống Hatsushiba Yūka đang hẹn hò trong trang phục học sinh ở công viên Nara thì phải... Cô ấy hình như vẫn là học sinh mà?"
Ôi trời. Dù chưa được khẳng định nhưng nguy hiểm thật. Sao mà họ tìm ra được những thứ thế này chứ!
Và có một bình luận hồi đáp.
"Yukasuke sống ở Kanto mà. Chắc không phải đâu."
Tuy tạm thời bị phủ nhận, nhưng nếu bị lộ rằng trường chúng tôi đang đi dã ngoại thì thông tin này lập tức sẽ tăng thêm độ tin cậy. Một khi đã bùng cháy trên mạng thì không thể dập tắt cho đến khi tắt hẳn.
"Yūka có đăng ảnh khuôn mặt không? À, cứ nói đại khái đi."
"Ảnh khuôn mặt...? Có thể là trong ảnh chụp tập thể. Không biết có được công khai hay không..."
Chúng ta hãy nhanh chóng rời đi trước khi bị so sánh.
Tôi nắm tay Yūka, kéo cô ấy đứng dậy.
"Chúng ta sẽ giả vờ tự nhiên rồi trốn khỏi đây. Hình như có người biết cô đấy."
Tin đồn tình yêu của diễn viên lồng tiếng khi còn trẻ, trăm hại mà không có lợi.
Trên mạng, mỗi khi tin tức về hôn nhân của diễn viên lồng tiếng trẻ được đưa ra, lại có những cảnh tượng hỗn loạn, tiếng kêu la đau khổ. Vô số những câu nói 'kinh điển' được tạo ra, không phân biệt được là nói thật hay đùa.
Tôi cũng không muốn bị đổ lỗi oán hờn đâu.
"Thì ra là vậy. Mà, cũng sắp đến giờ rồi nhỉ."
"Nói vậy mới nhớ, cũng sắp đến giờ tập hợp rồi sao."
Chúng tôi đứng dậy khỏi ghế đá và bắt đầu đi.
"Tei!"
Và Yūka lại khoanh tay tôi.
"Cô này..."
"Kệ đi kệ đi. Hình như không bị đuổi theo đâu. Hơn nữa, tôi cũng muốn gối đùi thêm một chút, đây là đền bù đó."
"...Tùy cô. Nhưng mà, gần đến chỗ tập hợp thì buông ra đó."
"Đã rõ."
Thái độ cô ta không hề nghiêm túc chút nào.
"...Tuyệt đối phải buông ra đó!"
"Không chịu đâu, Seiichi-kun. Đó có phải là cờ hiệu không?"
"Không phải cờ hiệu!"
"Nào. Tính sao đây ta."
Yūka cười ranh mãnh, rất phù hợp với danh hiệu 'tiểu ác quỷ' tự xưng của mình.
Cô ấy nở một nụ cười vô cùng đáng yêu, rất hợp với cô ấy.