Kế hoạch B đây rồi!
Lễ hội văn hóa vừa khép lại, tin đồn về Kotoko cũng dần lắng xuống, mối thù với Ako và Kyoya tạm thời được giải quyết. Tôi cứ ngỡ rồi đây sẽ được sống yên bình một thời gian, nào ngờ tính toán ấy nhanh chóng đổ bể.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Tanaka Tokuko.”
Chị gái Kotoko – người đã gieo rắc sự cảnh giác sâu sắc vào tôi, giờ lại đến làm cô y tá học đường. Từ đó, tôi chỉ thấy ngập tràn dự cảm về sóng gió sắp ập đến.
Kotoko thì hân hoan đón tiếp, còn những người khác tuy ngạc nhiên nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối gì nhiều, dường như đã chấp nhận cô.
Con người thật của cô ấy, có lẽ vẫn chỉ mình tôi được chứng kiến. Không, có lẽ trong mắt cô ta, tôi là kẻ duy nhất đáng ghét.
Dù sao thì, tôi cũng tự ban hành lệnh giới nghiêm cho riêng mình.
Ấy vậy mà...
Tháng Mười, rồi tháng Mười một trôi qua một cách bất ngờ, chẳng có gì liên quan đến cô Tokuko xảy ra cả. Tuy có những sự kiện thường niên như thi giữa kỳ và đại hội thể thao, trong đó Kotoko đã thể hiện xuất sắc ở nhiều bộ môn khiến ai nấy đều phải trầm trồ, nhưng cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt với cô Tokuko. Thậm chí, tôi còn chứng kiến và thán phục khi cô Tokuko chữa trị cho những học sinh bị thương thoăn thoắt như thể đang vạt đổ những kẻ địch tấn công vậy.
Chỉ là tôi tự mình lo sợ thôi, còn những ngày tháng tương đối bình yên vẫn cứ tiếp diễn.
Căng thẳng mãi cũng mệt, nên tôi dần dần thả lỏng cảnh giác.
Thế nên, trong giờ giải lao ở lớp, tôi mới nói chuyện với Tozaki về cô Tokuko.
“Thầy nghe nói về cô Tanaka đây này. Mới bữa trước, có vụ phát hiện sách 18+, thế là bị đem đi tiêu hủy ngay lập tức đó.”
Tozaki nhún vai, vừa nói vừa cười khổ.
“Sách 18+ á… Thời đại điện tử phát triển thế này mà vẫn có người mang sách giấy đến à.”
“Đâu phải ai cũng đắm chìm trong biển dữ liệu điện tử như mày đâu. Nhưng mà, nghe nói còn phát hiện ảnh nóng trong điện thoại, suýt nữa là bị thiêu luôn cả cái smartphone rồi.”
Tozaki làm động tác vái lạy, lẩm bẩm “Lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi.”
Dù chỉ là tin đồn, nhưng chuyện này đúng là không phải không thể xảy ra. Dù sao thì, còn có tin cô ấy tỏ thái độ ghê tởm ngay cả với hình ảnh bikini trong tạp chí truyện tranh cơ mà.
Quân tử tránh xa nơi hiểm nguy. Người xưa nói quả là chí lý. Chân lý ấy truyền từ đời này sang đời khác.
“Thế ra từ khi cô Tokuko đến, có thay đổi gì khác ngoài việc kỷ luật trở nên nghiêm ngặt hơn một chút à?”
Tôi lẩm bẩm, Tozaki đảo mắt nhìn quanh lớp.
“Chà, thế cũng tốt mà? Vốn dĩ quy định của trường mình cũng lỏng lẻo quá. Đến giờ vẫn còn cho phép trang điểm nữa là.”
Dù chế độ “ngổ ngáo” của Kotoko đã biến mất từ lâu, nhưng hồi đó, cô ấy từng là một học sinh ngổ ngáo chính hiệu với đồng phục độ, đồ nghề và dây xích – nói "thanh cao đứng đắn" thì hơi buồn cười nhưng cô ấy là một kẻ bất hảo bị xa lánh hoàn toàn.
Eve giờ cũng không trang điểm lòe loẹt nữa, nhưng mái tóc vàng thì vẫn vậy.
“Aragiya đúng là vô cớ cảnh giác quá thôi.”
“Thật… vậy sao?”
“Cô Tokuko về cơ bản thì bị một số nam sinh sợ hãi, nhưng nhìn chung thì không đến nỗi bị ghét bỏ. Cô ấy xinh đẹp, lại được những người đứng đắn yêu mến nữa.”
Thỉnh thoảng vẫn rò rỉ tin đồn về việc cô ấy nở nụ cười khoái trá khi bôi thuốc sát trùng vào vết thương của học sinh đang kêu la đau đớn. Nhưng đúng là không có lời ác ý nào như “đáng ghét” hay “ước gì cô ta chết đi” cả.
Thậm chí còn có người lấy cớ để đến phòng y tế chỉ vì cô Tokuko. Dù cô Tokuko dường như luôn nhẹ nhàng đuổi họ về.
“Hơn nữa, các bạn nữ còn đánh giá cô ấy rất cao. Có lẽ một phần vì cô ấy còn trẻ, nhưng nghe nói những lời khuyên của cô ấy rất hữu ích. Có nhiều bạn nữ cứ ra vào phòng y tế dù không có việc gì. Kiểu như một dạng tư vấn tâm lý vậy.”
Chuyện đó tôi cũng từng nghe rồi. Có tin đồn rằng sau khi một cô gái làm theo lời khuyên của cô ấy về chuyện tình yêu thì đã thành công.
Các bạn nữ, trừ những kẻ quá cố chấp, chắc hẳn không có lý do gì để ghét cô ấy.
“Chừng nào chúng ta không làm gì thì chắc là ổn thôi. Chỉ có điều…”
Tozaki làm một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, dù rất không hợp với cậu ta, và thì thầm:
“Phòng sinh hoạt câu lạc bộ của chúng ta mà bị lục soát thì chắc chắn đi đời luôn.”
Cậu ta nói nhỏ nhẹ một điều đáng sợ đến mức chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình.
Tuy nhiên, Tozaki vẫn còn quá ngây thơ.
“Đừng nói ‘chắc là’ nữa. Chắc chắn luôn. Bị đấm cho tơi tả rồi chẳng thể nào mà trở lại cuộc sống bình thường được.”
Nếu tôi chỉ là một học sinh bình thường, có lẽ chỉ bị nhìn bằng ánh mắt khinh miệt và bị quở trách thôi.
Nhưng vấn đề là Kotoko lại hay ra vào cái phòng sinh hoạt câu lạc bộ đó. Có khi bị nói là “dụ dỗ em gái bằng game người lớn” cũng nên. Dù có thể không sai nhưng nếu bị đổ tội vì chuyện đó thì tôi không cam tâm đâu.
“Thế thì, phòng của Ayame cũng nguy to rồi chứ gì? Chắc chắn có đồ trong đó…”
“Đừng có thốt ra những điều tôi sợ nhất một cách thản nhiên như vậy.”
Nếu bị phát hiện thì sẽ ra sao đây… Chắc chắn sẽ bị hỏi về nguyên do mà tôi mua những thứ đó.
Nếu Kotoko nói ra sự thật, thì xem như ván cờ kết thúc.
Tôi cũng đã dặn cô ấy mua một cái vali có khóa và cất vào đó… nhưng vẫn không hết lo lắng. Con người mà, bảo mật kiểu gì cũng có sơ hở thôi.
“À, Shingu-kun. Cậu có rảnh một chút không?”
Đang trò chuyện hăng say thì một bạn nữ từ phía sau lên tiếng.
Tôi quay lại, thấy Nishihara đứng đó.
“À, Nishihara à. Có chuyện gì không?”
“Hôm nay cậu là trực nhật, đúng không? Với tớ…”
Quên béng mất!
“Xin lỗi, tớ làm ngay đây.”
“Cảm ơn cậu.”
Tozaki vẫy tay “Đi mạnh giỏi nhé!” tiễn tôi đi. Tôi và Nishihara đến trước bảng đen, dùng phấn xóa chữ.
Mà nói đến Nishihara, cô ấy cũng cởi mở hơn nhiều rồi nhỉ. Trước đây, cô ấy chắc sẽ tự mình làm mà không nói chuyện với tôi đâu.
Dù sao thì, cô ấy cũng thỉnh thoảng nói chuyện với Kotoko và Yuuka, và vẫn thân thiết với Eve như mọi khi. Với tôi, cô ấy là người duy nhất tôi tin cậy để theo dõi các nhật ký SNS – nơi ươm mầm tin đồn về Kotoko…
“Nishihara này.”
“Dạ, dạ.”
“Ako có liên lạc gì không?”
“Chưa ạ… Không có gì cả…”
“Cậu có điều gì muốn nhắn cô ấy à?”
“À, không phải vậy. Nhưng nếu có gì thì làm ơn liên lạc giùm nhé. Nếu hồ sơ của cô ấy thay đổi hay có bất kỳ biến động nào thì nhớ báo tớ.”
“Vâng, vâng. Chuyện đó thì được ạ.”
Cô ta chắc sẽ yên phận một thời gian thôi. Lần trước đã bị chơi một vố đau thế rồi cơ mà. Cho dù có định làm gì đi nữa thì chắc chắn sẽ không ra tay nếu không có tính toán chắc thắng.
Nhưng nếu lần tới cô ta lại giở trò, thì lần này phải cho cô ta nếm mùi đau khổ hơn mới được.
Xóa bảng xong, tôi và Nishihara trở về chỗ ngồi. Lại đối mặt với Tozaki.
“Đến bao giờ cái bảng đen này mới làm thành tablet được đây. Cứ phải xóa hoài mệt quá.”
“Shingu cũng lười biếng thật đó. Có phải ngày nào cũng trực nhật đâu mà kêu ca.”
“Chuyện phiền phức thì vẫn là phiền phức thôi. Nếu công nghệ hiện tại có thể giải quyết được thì cứ bỏ tiền ra đi, xóa bỏ hết những phiền phức cho bọn học sinh bọn tôi đi. Kiểu như lắp đặt robot hút bụi ở tất cả các lớp ấy.”
“Robot hút bụi mà không sắp xếp môi trường cho nó thì không thể phát huy hết sức mạnh được đâu. Kiểu như không để đồ đạc trên sàn chẳng hạn. Sắp xếp một môi trường như vậy rồi sống trong đó, ngược lại tôi thấy con người đang bị robot điều khiển thì đúng hơn…”
“Vậy thì chỉ có thể là android thôi.”
Trong khi hai đứa đang nói chuyện tào lao, Kotoko và Eve quay lại lớp.
“Hai đứa đang nói chuyện gì đấy?” “Này này~, đang nói chuyện gì vậy?”
Tozaki nhanh chóng trả lời câu hỏi của hai cô nàng.
“Đang nói chuyện Shingu lười biếng đó. Rằng có android dọn dẹp thì tốt nhỉ.”
“Chuyện dọn dẹp thì để tớ làm cho. Khách sáo quá đi.”
“Nghe vậy đó, Shingu.”
Rồi cô ta nở nụ cười gian xảo, đổ chuyện sang cho tôi.
“Nói vớ vẩn! Đây là nói chuyện dọn dẹp lớp học và chuyện của toàn bộ học sinh, chứ không phải chuyện cá nhân của tôi. Đừng có hiểu lầm.”
“Seiichi nói gì mà khó hiểu vậy ~”
“Không có nói!”
Eve đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng đây cũng không phải chuyện cần giải thích cặn kẽ.
“Mà chuyện tôi có lười biếng hay không thì cũng chẳng quan trọng. Gần đây bình yên quá nên tôi lơ là việc kiểm tra mọi thứ, nhưng các cậu đừng quên sắp có một sự kiện lớn đó.”
“Sự kiện lớn…?”
“Có chuyện gì à ta ~”
Kotoko và Eve đồng loạt nghiêng đầu. Y như chị em ruột vậy, hai đứa mày.
“À, hình như không phải là Comic Market cũng có vào mùa đông sao ~”
Eve nhỏ tiếng nói, không chắc chắn lắm.
Nhưng đó không phải.
“À, đúng là có. Nhưng tôi đang nói về chuyện sớm hơn nhiều.”
Tiếp đó Kotoko dường như nhận ra, vỗ tay cái bốp.
“À, ra vậy, ‘SenMomo’!”
‘SenMomo’.
Tên đầy đủ là “Sen no Hasen, Momoe no Himegimi” (Lưỡi kiếm rực rỡ nghìn cánh, công chúa Momoe).
Đó là tựa game mới nhất của hãng đã phát hành “Princess Weekday”.
Game này được ấn định ngày phát hành vào đêm Giáng sinh. Hơn nữa, lại được bán theo một hình thức đặc biệt là từ tám giờ tối. Tại sao lại bán như vậy thì tôi không biết.
Chỉ là, đó là một sự kiện lớn đối với tôi, Kotoko và Tozaki…
“Sai rồi. Các cậu chỉ nhìn thấy những điều vui vẻ thôi à.”
Kotoko và Eve lại đồng loạt nghiêng đầu. Lần này là ngược hướng với lần trước. Phối hợp ăn ý thật sự. Đúng là chị em.
“Không hẳn là một sự kiện lớn, mà là một vấn đề cấp bách đang đến với chúng ta.”
“Nhưng tin đồn của Kotoko-chan giờ đã ổn rồi mà ~?”
“Với cả, Shigure Ako cũng không còn quấy rầy gì nữa…”
Eve và Kotoko, tôi có cảm giác hai cô nàng biết câu trả lời rồi, chỉ cố tình giả vờ ngây ngô thôi.
Dù sao thì, tôi cũng phải đẩy nhanh tiến độ để cho bọn họ đối mặt với thực tế.
“Bài kiểm tra cuối kỳ học kỳ hai sắp tới rồi!”
Khi tôi dõng dạc nói ra, Kotoko và Eve mặt mày tái mét.
“Quên mất tiêu rồi…”
“Làm sao đây… Tớ chẳng hiểu gì bài giảng cả.”
Dù bài kiểm tra giữa kỳ học kỳ một và hai đều ổn, nhưng không thể chủ quan với bài kiểm tra cuối kỳ được. Sự lười biếng bao giờ cũng dẫn đến kết quả tồi tệ.
Tất nhiên, chúng tôi không thể để bị điểm liệt ở đây.
“Nếu bị điểm liệt, các cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó?”
“Là thông báo kết thúc kỳ nghỉ đông sớm chứ gì.”
Tozaki nhún vai vẻ chán nản.
“Ư ư ư ư ư ư, tớ đã học bài rồi nhưng… không biết có ổn không.”
“Ôi, tớ, tớ có lẽ gặp nguy rồi ~”
Kotoko có vẻ đã học bài, nhưng món nợ bỏ bê học hành từ thời cấp hai, cấp ba không dễ gì trả được. Hơn nữa, thời gian học bài chắc cũng bị cắt giảm vì lễ hội văn hóa và đại hội thể thao. Còn Eve… có lẽ chỉ đơn giản là không có động lực học thôi.
“Nếu không phá đảo ‘SenMomo’ trong năm nay thì hơi khó chịu đó.”
“Tớ cũng không muốn kỳ nghỉ đông toàn là học hành đâu ~”
Đúng là như vậy. Tôi cũng thế.
Không chơi game mà để năm mới đến thì không thể nào.
Nếu bị điểm liệt, phải học bù, không thể chơi game một cách thỏa thích – nếu chuyện đó xảy ra, tôi thà mổ bụng tự tử còn hơn. Tôi có quyết tâm lớn đến vậy đó.
“Ô kìa. Mấy đứa đang nói chuyện gì vậy?”
Đột nhiên, một giọng nói như dội gáo nước lạnh vang lên. Dạ dày tôi lại nhói lên.
Từ từ quay lại, tôi thấy chị của Kotoko – cô Tanaka Tokuko – đứng đó.
“S-s-s-sao cô lại ở trong lớp…?”
Xung quanh cũng có chút xôn xao. Việc cô Tokuko là chị của Kotoko đã được nhiều người biết đến, nhưng một người thuộc ban giáo viên lại dễ dàng vào lớp như vậy có được không nhỉ?
“Cô đi tuần tra một chút, thì nghe thấy những câu chuyện thú vị.”
“V-vậy sao ạ?”
“Cô nghe thấy từ ‘SenMomo’ thì phải.”
Khốn thật! Sao cô ta lại nghe được đúng cái từ nhạy cảm đó vậy chứ, người này!
“Kiểu như ‘phá đảo trong năm’ hay gì đó.”
“À, không. Cháu đang nghĩ là năm nay chưa ăn đào bao giờ. Cháu muốn ăn đào trước khi hết năm thôi ạ.”
Cứ lấp liếm đại!
“Cậu nói ‘phá đảo’ mà? Có vẻ như chúng ta không hiểu nhau lắm?”
Ấy thế mà, vẫn không lấp liếm xuể. Khốn nạn! Cô ta soi chi tiết quá vậy!
“Em ấy nói muốn ăn một quả đào có vị thanh khiết đó, chị à.”
Kotoko đã ra tay giúp đỡ. Dù lời bao biện đó cũng không biết thế nào nữa.
“Ồ, vậy sao? Đào à. Hết mùa rồi nên có lẽ hơi khó đấy nhỉ? Đồ hộp thì chắc có nhiều.”
“Đ-đúng vậy ạ. Nhưng mà, gần đây em chưa làm bánh tart đào bao giờ, nên em muốn ăn.”
“À, tớ muốn ăn bánh tart đào của Kotoko-chan đó.”
“Có dịp thì tớ sẽ làm.”
Chủ đề đã được lái đi thành công rồi sao? Bánh tart đào có phải là món thường xuyên làm vậy không nhỉ?
Và rồi,
“Này, có được báu vật rồi!” “Công sức lạy lục một tháng trời cũng đáng!”
Hai bạn học cùng lớp là Sakai và Uchida trở lại lớp. …Trong tay, họ cầm một cuốn sách khả nghi.
Bầu không khí của cô Tokuko biến đổi trong chốc lát. Da tôi rần rật. Tozaki dường như cũng cảm nhận được không khí đó. Cậu ta mở to mắt.
“Sakai-kun, Uchida-kun. Hai cậu đang cầm cái gì trên tay vậy?”
“Ơ, T-Thầy… Tanaka…” “Ơ, s-sao cô lại ở lớp bọn em ạ?”
Cả hai đều biến thành con ếch bị rắn nhìn chằm chằm. Sao lại mang thứ đó về một cách lộ liễu như vậy chứ. Ít nhất cũng nên bỏ vào túi… Không, người này có lẽ nhìn xuyên được cả qua túi cũng nên.
“Đưa đây cho cô.”
“C-cái này… là em mượn của người khác ạ…”
“Những thứ như thế này không cần thiết cho nhân loại. Giáo dục giới tính là đủ rồi phải không?”
Cô Tokuko lập tức giật lấy cuốn sách từ tay Sakai. Lời bao biện nào cũng vô dụng với cô ta.
Nhưng không ai dám hé răng.
“Cô sẽ tịch thu. Được chứ?”
Cô ấy nở một nụ cười đáng sợ. Biểu cảm đó rõ ràng như ban ngày, cho thấy chuyện gì sẽ xảy ra nếu chống đối.
“Với lại, chủ nhân của thứ này là ai?”
“C-cái đó thì…”
“Nói ra đi.”
Bị ánh mắt sắc lạnh của cô ấy áp đảo, Uchida không thể chống cự.
Cuối cùng, cậu ta cũng nói ra tên của một học sinh lớp bên cạnh, rồi gục xuống như thể đã kiệt sức. Cậu ta khóc như thể đang nghiền ngẫm sự bất lực của chính mình. Đừng khóc chứ. Sakai nhẹ nhàng ôm lấy vai Uchida.
Còn cô Tokuko thì cho cuốn sách 18+ vào một cái túi đựng vật chứng như của cảnh sát, rồi niêm phong cẩn thận. Đến mức coi đó là đồ ô uế, cho thấy cô ấy thực sự mắc chứng sạch sẽ thái quá. Cứ như thể cô ấy nghĩ mọi thứ liên quan đến ngành công nghiệp tình dục đều bẩn thỉu.
“Cô sẽ cho đốt bỏ đó.”
Sakai và Uchida đều im lặng, không nói được lời nào. Họ lặng lẽ trở về chỗ ngồi với vẻ mặt nuối tiếc.
Đúng lúc đó, chuông báo giờ học thứ hai vang lên.
Người vào lớp trễ hơn chuông một chút là giáo viên ngữ văn hiện đại.
Đó là Thần Phong Murakami, người nổi tiếng nghiêm khắc sánh ngang với Lôi Thần Tadokoro.
Nếu Tadokoro là một tay xã hội đen trí thức, thì ông này là một tay xã hội đen chính hiệu với thân hình vạm vỡ và mái tóc uốn gợn. Tôi từng nghe tin đồn rằng ông ta thuộc hàng tổng cục trưởng.
“Tất cả đã về chỗ rồi chứ.”
Dù có vẻ ngoài như vậy, nhưng giọng điệu thường ngày của ông ta lại lịch sự và có vẻ hiền lành. Nét mặt cũng ôn hòa.
Tuy nhiên, như mọi khi, miệng và mắt ông ta không hề cười. Cứ như thể ông ta đang đe dọa vô cớ xung quanh, rằng nếu có ai làm càn thì sẽ rút súng ra ngay lập tức.
Nhưng hôm nay, ông ta nhận ra một sự hiện diện bất thường, nheo mắt lại.
“Haizz. Cô Tanaka, cô làm tôi khó xử quá. Tôi sắp bắt đầu tiết học rồi, xin cô trở về vị trí của mình đi.”
“À, xin lỗi thầy. Vâng, ưm…”
“Tôi không cần lời xin lỗi. Hãy nhanh chóng rời đi. Bằng không thì…”
Ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên sắc bén.
Cô Tokuko nhận ra, nhẹ nhàng xoay người, tránh ánh mắt đó.
Cô Tokuko nhìn thẳng vào tôi. Bất kể đối phương là ai, ánh mắt sắc bén đó của cô ấy không hề thay đổi.
“Xin lỗi thầy Murakami. Tôi sẽ đi tuần tra tiếp đây.”
Cô Tokuko cầm cuốn sách 18+ đã niêm phong và rời khỏi lớp. Không quên lườm tôi một cái. Tại sao chứ…
Trong lúc Murakami đặt sổ đầu bài lên bàn giáo viên để chuẩn bị, Tozaki thì thầm với tôi với âm lượng chỉ mình tôi nghe được.
“Lần đầu tiên thấy cô Tanaka tịch thu đồ, đáng sợ thật…”
“Đúng không?”
Cuối cùng tôi cũng có được người đồng ý đầu tiên rồi.
Hơi vui một chút, nhưng cũng chẳng vui mừng gì nhiều…
Bây giờ thì, ông xã hội đen trước mặt mới đáng sợ hơn.
“Dù có chút cản trở, chúng ta hãy bắt đầu ngay. Mở trang 180 sách giáo khoa. Nhanh lên nhé.”
Cứ thế, tiết học đầu tiên của tháng Mười Hai bắt đầu.
Mang theo nỗi lo về kỳ thi cuối kỳ và cô Tokuko…
◇ ◇ ◇
Một buổi tối nọ – đã lâu lắm rồi cả bốn thành viên trong gia đình mới cùng ăn tối, và mẹ tôi lại vui vẻ một cách kỳ lạ.
“~♪”
Mẹ còn ngân nga một điệu nhạc sai tông nữa.
Cứ như thể mẹ muốn tôi nhanh chóng hỏi chuyện gì đó.
Seimi, với vẻ mặt uể oải, nháy mắt với tôi, ý bảo tôi hỏi mẹ đi. Cũng hiếm khi xảy ra chuyện như vậy, nhưng tôi không quan tâm. Tại sao tôi phải nghe theo lời Seimi chứ.
Tôi phớt lờ và tiếp tục ăn cơm thì,
“M-mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ? Mẹ trông vui vẻ quá.”
Seimi không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng hỏi. Đúng là một đứa không kiên nhẫn.
“Ôi. Con nhận ra à? Seimi.”
“Chắc chắn rồi mẹ.”
Nếu không nhận ra thì đúng là quá vô tâm rồi.
“Thật ra thì ~ mẹ đã giấu con bấy lâu nay ~ nhưng mẹ đã trúng giải thưởng của một tạp chí đó ~ Con không thể tin được, đó là chuyến du lịch Châu Âu tám đêm mười ngày đó! Tuyệt vời chưa! Tuyệt vời chưa!”
Nghe tin đó, tôi bất ngờ đến nỗi phải dừng đũa lại.
“Ghê thật. Ở đâu vậy mẹ?”
Tôi cũng tò mò hỏi, mẹ tôi đáp lại bằng nụ cười tươi rói.
“Đi Pháp, Thụy Sĩ, Đức đó con. Vé đôi nên bố mẹ sẽ đi hai người. Lâu lắm rồi bố mẹ mới được đi du lịch nước ngoài, thích quá à ~”
“Chắc từ hồi nào rồi nhỉ. Chỉ từ hồi đi trăng mật thôi.”
Bố tôi cũng có vẻ háo hức. Nét mặt ông ta cũng tươi tắn hơn bình thường. Cũng hiếm khi thấy. Nhưng đi du lịch nước ngoài thì chắc là vậy nhỉ.
“Con muốn đến Khải Hoàn Môn ~”
“Tôi muốn leo núi Matterhorn.”
“Với cả, với cả, rượu và xúc xích Đức!”
“Tôi cũng muốn đến Nhà thờ lớn Cologne.”
Hai vị phụ huynh đang cười toe toét và hào hứng bàn về các địa điểm du lịch. Mà nói đến, lâu đài Neuschwanstein hình như là bối cảnh của một game người lớn nào đó, nên tôi cũng muốn đến đó.
Nhưng trái ngược với hai người đó, biểu cảm của Seimi lại co rút lại.
“Ơ, hai người thôi ạ?”
“Đúng rồi.”
“Khi nào?”
“Mai.”
“Mai á… Dù sao thì, cũng gấp quá rồi còn gì. Sao không nói sớm hơn đi!”
Tôi không kìm được mà quát lên, nhưng mẹ tôi chỉ “A ha ha ha” cười vui vẻ.
“Xin lỗi con nhé. Mẹ muốn làm hai đứa bất ngờ mà.”
“Có giới hạn thôi chứ!”
Rồi Seimi đẩy tôi sang một bên, tiến sát đến mẹ.
“Chờ, chờ chút đã. Vậy trong khoảng thời gian đó, nhà mình thì sao?”
Tôi hơi đoán được ý của Seimi.
“Chắc chắn là hai đứa con chứ ai.”
Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của Seimi nhuốm màu tuyệt vọng. Môi cô ta tái mét nhanh chóng.
“K-không đùa đâu đấy! Ở một mình với một thằng trai tân mười ngày thì có mà mang bầu mất!”
“Không có đâu.”
Định tưởng tượng có thai à.
“Nhưng mà, mọi chuyện đã quyết định hết rồi. Chuyện nhà cửa nhờ hai đứa nhé. Seiichi, Seimi.”
Vậy là, đột nhiên bố mẹ tôi sẽ đi du lịch nước ngoài từ sáng mai.
Xem ra sắp có sóng gió đây…
“Ra khỏi phòng tôi.”
“Không đời nào.”
Chưa kịp nói “sắp có”, mà chỉ chưa đầy một phút, mầm mống sóng gió đã nảy sinh. Cả hai đứa tôi ăn tối xong lên lầu ngay lập tức. Cố nhịn thêm chút nữa đi chứ.
“Cậu đùa à? Tại sao tôi phải ở chung phòng với một thằng trai tân mười ngày cơ chứ? Tôi không muốn bị lây ‘trai tân’ rồi bị gọi là ‘gái tân’ đâu!”
“Nói gì vô lý vậy. Nếu muốn ra thì mày ra đi. Bạn bè của mày đủ mọi lứa tuổi, trai gái gì cũng có đầy rẫy ra đấy mà nhờ vả chứ gì!”
“Có mà đồ ngốc! Tôi không muốn làm cái chuyện lang thang nhà bạn mười ngày như thế đâu!”
“Giờ này còn làm ra vẻ đoan trang cái gì. Trong mắt tôi, mày chỉ là một đống hỗn độn thôi.”
“Miệng lưỡi chua ngoa…”
Khụ. Đôi mắt đó, cứ như một con sói đang đói meo, sắp lao vào hành hung tôi đến nơi…!
Mặc dù vậy, tôi mà bị đuổi ra ngoài thì cũng phiền lắm. Ở khách sạn gì chứ, tôi đâu phải đại gia, mùa đông này cần chi tiêu nhiều thứ lắm, khó khăn vô cùng. Đến cả khách sạn con nhộng cũng là một khoản tổn thất không nhỏ.
“Nếu không thích thì sang nhà chị Kiriko mà ở. Kể chuyện thì chị ấy sẽ cho ở bao nhiêu ngày cũng được thôi.”
“Chuyện đó thì không muốn chút nào. Phòng chị Kiriko vừa bẩn lại còn nồng mùi rượu nữa.”
…Có Seimi ở đó thì chắc chị ấy sẽ dọn dẹp và kiềm chế rượu lại thôi.
“Mà nói đến đó, sao cái thằng trai tân này không sang nhà chị Kiriko mà ở đi!”
“Nói vớ vẩn! Dù gì cũng là chị em họ, nhưng là trai chưa vợ gái chưa chồng tuổi lớn rồi. Dư luận sẽ không hay đâu.”
“Nói thế thì tôi với cậu cũng có gì hay ho đâu chứ! V-với cả, cậu còn có cả game người lớn làm những chuyện bậy bạ với em gái nữa mà!”
Trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong tôi đứt phựt.
“Hảaa!? Đồ ngốcc! Mày nói cái gì vậy!? Mày nói cái gì mà nghe vui vẻ thế hả!? Mày nghĩ mày giống mấy con em gái trong game người lớn à!? Sai, sai rồi, hoàn toàn khác! Con em gái trong tưởng tượng với mày thì khác nhau một trời một vực! À, xin lỗi, tôi thất lễ với con rùa biển rồi —”
*Cốp!*
Một tiếng động không nên nghe vọng thẳng vào tận óc tôi.
Theo sau đó là một cơn đau nhói chạy dọc cẳng chân phải.
“Áaaaaaaaa!!”
Đau quá! Đau quá! Đau đau đau đau đau!
Con nhỏ này, nó đá cú low-kick không hề thương xót! Chắc gãy xương rồi quá!
“Mày đừng có lên mặt, cái thằng khốn kiếp xuất tinh sớm chim ngắn trai tân! Cứ co ro rồi làm tình với cái sàn nhà mà sống đi!”
“Mày, mày đá tôi thì mọi chuyện cũng chẳng giải quyết được đâu!”
Đau đến mức muốn khóc, nhưng chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nhường đâu. Tôi không thể thua trong lòng được!
“Ư ư ư ư ư ư…”
Nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Seimi, tôi cũng hả dạ phần nào… nhưng hoàn toàn không đáng chút nào.
Tại sao tôi lại phải bò dưới sàn thế này chứ…!
Nhưng đột nhiên Seimi lại nở một nụ cười nham hiểm, như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho nào đó.
…Tôi có một dự cảm chẳng lành.
“Được thôi… Nếu cậu không chịu đi thì là Kế hoạch B!”
“Làm gì có cái gì như vậy chứ…”
“Có chứ. Một cái đặc biệt cực kỳ đó!”
Không thể nào có chuyện đó được. Cùng lắm thì là nhờ chị Kiriko đến thôi.
Tầm đó thì cũng chẳng sao. Tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
…Mà nói đúng ra, đó chính là kết cục hợp lý nhất cho trường hợp này.
“Hì hì hì hì…”
Tuy nhiên, Kế hoạch B của con nhỏ này lại nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
◇ ◇ ◇
Ngày hôm sau.
“Chuyện nhà cửa nhờ hai đứa lo nhé. Có gì thì gọi điện cho bố mẹ.” “Nhớ chờ quà lưu niệm của bố mẹ nhé ~”
Chúng tôi tiễn bố mẹ lên đường đi du lịch vào buổi sáng, với rất nhiều hành lý.
Bản thân tôi thì vừa thắc mắc không biết Seimi sẽ làm gì, vừa đành phải tiếp tục cuộc sống học đường. Vì dù sao Seimi cũng không chịu nói cho tôi biết. Mà có lẽ cũng chẳng bao giờ nói đâu.
“Chuyện gì sẽ xảy ra đây, rốt cuộc…”
“Seiichi, cậu sợ cái gì vậy ~”
“Hỏi khéo chị Kiriko rồi mà chị ấy cũng chỉ nghiêng đầu thôi…”
“Suwama. Shingu chẳng nghe gì hết.”
Tôi vẫn nghe thấy chuyện của Eve và Tozaki, nhưng có nói ra thì cũng chẳng giải quyết được gì.
“Thôi mà, Seiichi cũng có nhiều chuyện mà.”
Kotoko đã an ủi tôi như vậy, nhưng dù sao tôi cũng không thể tập trung được.
Dù vậy, hôm nay chẳng có bất thường gì xảy ra, tiết học kết thúc một cách bình thường, rồi đến giờ tan học. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi về nhà, nhưng đến đây cũng chẳng có gì khác lạ.
“Gì chứ, hóa ra chỉ là trò hù dọa thôi à.”
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kế hoạch B làm gì có. Đó là nguyên tắc bất di bất dịch của thế gian này mà.
Tôi đổi mới tâm trạng, đi làm thêm, và dốc sức làm việc. Dù sao thì, mùa đông này tôi có vô vàn thứ muốn mua, với cả Comic Market cũng sắp đến rồi.
Ngay cả khi phải tăng ca một chút, tôi cũng phải kiếm tiền để có được chiến lợi phẩm.
Nghĩ vậy, tôi lại càng có động lực làm thêm. Đứng quầy thu ngân, sắp xếp hàng hóa, dọn dẹp, chiên đồ ăn… Tôi làm việc chăm chỉ. Lương theo giờ không biết bao giờ mới tăng đây.
“Shingu-kun, cậu về được rồi đó.”
“Vâng, em về ạ. Mọi người vất vả rồi ạ.”
Chín giờ tối, tôi tan làm.
Tối nay tôi phải ăn cơm một mình, nên mua một gói mì ly ở cửa hàng tiện lợi rồi trở về nhà.
Khi đến gần nhà, tôi thấy đèn sáng. Có vẻ Seimi cũng đã về rồi.
Tôi mở khóa cửa và bước vào.
“Về rồi đây.”
Miệng lẩm bẩm như một thói quen. Mặc dù biết sẽ chẳng có ai đáp lời.
“Chào mừng cậu về nhà.”
Một lời chào bất ngờ vang lên, trái ngược hoàn toàn với dự đoán của tôi.
Không phải giọng của Seimi.
Tôi nhìn xuống, thấy hai bím tóc rủ xuống ở cửa.
Không cần nhìn mặt cũng biết.
Kẻ đó đang quỳ lạy, ba ngón tay chạm đất, như thể đang đón chồng về nhà vậy.
「...Cậu... sao lại ở đây?」
Sáng đến thì đã đành, đằng này lại còn tới tận tối nữa là thế nào? Dù gì thì, tôi cũng đoán được mươi phần tám, chín rồi.
「Seimi nhờ tôi giúp đó mà.」
Tôi đã hiểu. Tất tần tật.
「...Cậu quá dễ dãi với Seimi rồi đấy.」
Cô ấy là bà ngoại hay ai đó chuyên nuông chiều cháu vô điều kiện vậy?
「Không, tôi lại nghĩ là cậu quá khắt khe thì có.」
「Vậy cậu ta đã nhờ đến mức nào rồi?」
Nhờ luôn bữa sáng với bữa tối sao? Không chừng trơ tráo hơn còn nhờ cả hộp cơm trưa nữa ấy chứ.
「Seimi nhờ tôi qua đây sống chung, làm hết việc nhà khi bố mẹ cô bé đi du lịch nước ngoài.」
「Không phải chỉ chuyện cơm nước nữa rồi!」
Nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp, giao hết cho cậu sao!? Dù gì thì, mặt dày quá đáng rồi!
「Phiền phức lắm. Từ chối đi!」
Thật ra tôi cũng không phải là loại người chẳng làm được việc nhà đến mức đó. Mà, Seimi thì trông có vẻ chẳng biết làm gì cả. Chắc là không biết dùng máy giặt, ngay cả đồ lót của mình cũng không tự giặt được đâu.
Chắc chắn cô ta sẽ không nhờ tôi giặt đồ lót, thế nên đồ lót cứ thế mà chất đống.
Nghĩ lại thì, nói là cậu ta đã nhờ đến người tốt nhất theo cách của mình cũng đúng...
「Tôi thấy chẳng phiền gì đâu. Mẹ tôi cũng đang đi du lịch với công ty, ở nhà tôi một mình cũng buồn.」
Ra là vậy sao.
Không, nhưng mà. Nhờ bạn cùng lớp làm hết việc nhà thì...
「Con đã về rồi đây~! À, Kotoko-san! Chị đã đến rồi ạ!」
「Ừ. Chị làm sao mà từ chối lời nhờ vả của Seimi được. Chị còn được giữ chìa khóa nhà mà.」
「Đúng là Kotoko-san có khác! Để con gọi chị là chị đại nhé!」
「Ô, chị đại à. Thôi được rồi.」
Kotoko đang tỏ vẻ khá hài lòng đấy.
Mọi chuyện có vẻ sắp được định đoạt một cách mặc định rồi, nhưng tôi phải nói đã!
「Seimi! Dù gì thì, cậu cũng quá vô liêm sỉ rồi!」
「Hả? Cái gì mà "cẩu quả vô liên sỉ" chứ? Quấy rối tình dục à? Muốn chết hả?」
「Làm gì có chuyện cậu không biết chứ! Học hành tốt thế cơ mà!」
「Đùa thôi mà. Lắm chuyện ghê. Tóm lại! Chuyện này đâu có liên quan đến cậu! Chỉ là tôi cá nhân nhờ Kotoko-san giúp đỡ thôi!」
Đúng là một kẻ vô tích sự tệ hại. Cứ nuông chiều thế này thì cô ta càng được đà làm tới...
「Seimi này. Hay là nhân tiện dịp này học làm việc nhà luôn đi? Tôi sẽ dạy cậu từ đầu.」
「Thật ạ!?」
「Ừ. Cùng nhau nấu ăn sẽ vui hơn chứ.」
「Vâng! Yeah~! Nấu ăn cùng Kotoko-san! Ta ra ra~」
Seimi cởi giày bước vào nhà, rồi vừa nhảy chân sáo vừa chạy lên cầu thang. Đúng là đứa khéo léo...
「Vậy đó, từ hôm nay mong cậu giúp đỡ nhé, Seichi.」
Kotoko nói thế rồi nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
「Mong cậu giúp đỡ...」
Với tình hình này thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác để nói ngoài câu đó...
Aizz! Rốt cuộc, vẫn là mặc định hết cả!
Cuối cùng, tôi đành chịu thua và Kotoko đã đến sống ở nhà tôi.
Không cần nói đến bố mẹ tôi, ngay cả mẹ của Kotoko cũng đồng ý, nên tôi có phản đối cũng chẳng ích gì.
Với tư cách là một nữ sinh trung học xinh đẹp, Kotoko ở nhà một mình cũng có vấn đề về an ninh. Dù tôi nghĩ Kotoko thì có thể hạ gục một hai tên cướp cũng nên...
Nhưng mà, chuyện đã rồi thì có lải nhải cũng vô ích.
Đành hạ quyết tâm... rồi chạy trốn sang chỗ Tonoaki thôi.
「Hả? Mười ngày? Không đời nào. Hãy dùng lý trí mà suy nghĩ đi, lý trí ấy...」
Đúng như tôi nghĩ.
Tôi gọi điện cho Tonoaki, và đó là câu trả lời nhận được. Dù sao thì cũng đúng như dự đoán. Một hai ngày thì còn được, chứ mười ngày thì quá là mặt dày.
「À này, Seimi có gửi tin nhắn nhóm, nói là Ayame đến hả?」
「...Con bé đó, còn lan truyền chuyện đó nữa sao.」
Tôi ngơ ngác đến mức chẳng thèm kiểm tra gì cả.
「Thế thì tốt quá rồi. Tận hưởng cuộc sống chung đi nhé. Thôi chào. Nhớ mời tao đám cưới đấy.」
Nói rồi anh ta cúp máy. Bực bội thật. Haizz, bực bội không chịu nổi. Điều làm tôi bực nhất là cái giọng điệu vui vẻ của anh ta. Hãy thấu hiểu nỗi khổ của tôi đi chứ, đồ chết tiệt.
Hay là tôi ở khách sạn nhỉ. Nếu là khách sạn con nhộng thì cũng không quá đắt. Không, nhưng dù là khoảng hai nghìn yên thì ở chín đêm cũng rất khó khăn.
Tháng Mười Hai còn cần tiền cho game "người lớn", và Winter Comiket nữa. Nếu giảm quân phí ở đây, kế hoạch sẽ bị lệch lạc lớn. Game "người lớn" vốn đã có rất nhiều ưu đãi ở mỗi cửa hàng rồi.
Nếu vậy, đành phải nhờ Kiriko-nee-san đến thôi sao?
「Hả? Ta tạm thời không có ý định đến đó. Bận lắm, không có thời gian mà chơi với tụi bây đâu. Ra đề thi cuối kỳ cũng khó khăn lắm đấy. Để bị nhìn thấy đề thì coi như xong.」
Tôi gọi điện cho Kiriko-nee-san, nhưng lại nhận được câu trả lời bất ngờ. Cứ tưởng chị ấy sẽ đến chứ!
「K-không không. Ra đề thi thì tốt thôi, nhưng mà, này, Kotoko cũng ở đây đấy? Chẳng hay ho gì đâu.」
Lần trước khi tôi cùng Kotoko và mấy người kia thức khuya làm bài tập, chị ấy còn giận tím mặt lên cơ mà.
「Nếu ngủ chung phòng thì ta sẽ giết. Nhưng ở chung nhà thì chẳng sao cả. Seimi cũng ở đó mà.」
À đúng rồi, lần trước mọi người đều ngủ lăn ra trong cùng một phòng. Thì ra Kiriko-nee-san bận tâm chuyện đó.
「N-nhưng mà...」
「Gì vậy, cậu. Định làm chuyện gì sai trái hả?」
「Làm gì có chuyện đó!」
「Thế thì được rồi. Chỉ cần biết chừng mực, ta sẽ không kêu la ầm ĩ chuyện nam nữ ở chung một nhà đâu. Mà thôi, ta bận rồi, chào nhé.」
Nói rồi cuộc gọi bị cắt. Thật là hết nói nổi.
...Thôi đành vậy. Đành hạ quyết tâm lần nữa rồi chấp nhận thôi.
Tôi thở dài, rũ vai đi xuống. Đã gần chín giờ tối, nhưng Kotoko và Seimi vẫn đang thái rau trong bếp. Kotoko đang hỗ trợ rất chắc chắn cho đôi tay vụng về của Seimi khi cầm dao. Trông hai người họ thật sự giống chị em.
Tuy nhiên, tôi thật sự bất ngờ khi Seimi chịu khó học nấu ăn như vậy. Thường ngày, dù mẹ tôi có nói thế nào, cô ta cũng tuyệt đối không chịu giúp đỡ.
「A, Đồ Trinh! Rảnh thì cậu cũng giúp việc nhà đi chứ!」
「Tôi vào bếp thì có ý nghĩa gì đâu. Ba người chen chúc ở đó thì vướng lắm.」
「Ai bảo cậu nấu ăn đâu! Tôi cũng chẳng thích làm việc nhà với cậu. Tôi bảo cậu đi dọn dẹp đi đó. Hiểu không hả!」
「Vâng vâng... Bản thân cậu cũng chẳng bao giờ làm mà.」
「Cậu nói gì đó?」
「Không có gì.」
Dù rất bực bội khi phải nghe lời Seimi, nhưng nếu không hút bụi mỗi ngày thì tóc tai sẽ bay tứ tung mất. Thường ngày thì chỉ cần dọn phòng mình là đủ, nhưng cũng không thể bỏ bê cả nhà suốt mười ngày được.
Chỉ còn cách tôi làm thôi...
Tôi đi đến tủ đựng đồ ở phòng khách, lấy máy hút bụi ra.
「Ơ? Không có ở đây?」
Tôi mở cửa tủ ra, nhưng chiếc máy hút bụi vốn dĩ luôn ở đó lại biến mất.
Nhìn vào tận sâu bên trong, cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
「Mình nhớ là nó luôn được để ở đây mà nhỉ...」
Chắc chắn là tôi không muốn dùng cái máy hút bụi mini dành cho phòng của mình để dọn dẹp cả nhà đâu.
「À, Seichi. Máy hút bụi ở bên này này.」
Có lẽ nhận ra tiếng tôi, Kotoko tạm dừng việc nấu ăn để chỉ cho tôi.
Nó nằm ở một góc khuất ngay cạnh tủ chén. Chắc chắn là nếu không được chỉ thì tôi sẽ không nhận ra.
「Nó ở chỗ đó sao. Nếu dùng rồi thì nói với tôi một tiếng là được mà.」
「Không, tôi chưa dùng.」
Kotoko lộ vẻ mặt bối rối.
...À mà, tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng máy hút bụi.
「Trước đó dì có nói là đã thay đổi chỗ để máy hút bụi mà.」
「...Ồ, à.」
Tôi hoàn toàn không biết. Cái quái gì mà biết rõ hơn cả người đang sống trong nhà vậy?
「Kotoko-san ơi. Xì dầu để ở đâu vậy ạ?」
「A, hết rồi sao. Đồ dự trữ ở trong kho dưới sàn đó.」
「Ô, thật này. Đúng là Kotoko-san có khác! Chuyện nhà mình cái gì chị cũng biết hết nhỉ.」
「Ha ha. Cũng vậy thôi mà. Dì đã chỉ cho tôi nhiều thứ.」
Kotoko ngượng ngùng trước ánh mắt ngưỡng mộ của Seimi.
Cứ như nhà người ta mà cậu ấy biết rõ như nhà mình vậy. ...Nhà mình thế này có ổn không nhỉ?
Bắt đầu từ phòng khách, tôi hút bụi khắp mọi ngóc ngách: hành lang, phòng ngủ của bố mẹ, hành lang tầng hai, phòng khách, v.v.
Khi ở nhà từ sáng đến trưa trong kỳ nghỉ hè, tôi mới nhận ra rằng mẹ tôi thực sự hút bụi mỗi ngày. Tự mình làm thế này, tôi thấy thật nể phục. Ngoài ra, mẹ còn nấu ăn và giặt giũ nữa, nên tôi thật sự phải biết ơn.
Tôi cũng muốn sống một mình lắm, nhưng khi nghĩ đến việc phải tự mình làm tất cả, tôi lại cảm thấy e ngại.
Tuy nhiên, nếu sống một mình thì giặt đồ chỉ khoảng hai hoặc ba lần một tuần, và dọn dẹp cũng không tốn nhiều thời gian như thế này. Không thử thì không thể nói trước được điều gì. Thật sự là không có kinh nghiệm thì không thể biết được gì cả. Có những điều không trải nghiệm thì không thể hiểu được.
Và rồi, khi tôi hút bụi ở phòng thay đồ, tôi nhận ra mình cũng phải dọn dẹp bồn tắm nữa.
「Ua, nước bẩn quá...」
Khi mở nắp bồn tắm, tôi nhận ra tình trạng ô nhiễm của nước.
Khi nước còn nóng thì tôi không để ý mấy, nhưng sao khi nước nguội lại trông rõ ràng đến vậy? Mấy sợi tóc không biết của ai đang chìm dưới đáy càng làm tăng thêm vẻ bẩn thỉu.
「Mẹ mình thay nước mỗi ngày mà...?」
Bốn người dùng, chỉ một ngày mà đã bẩn đến mức này sao.
Chỉ thay nước thôi cũng được, nhưng hôm nay tôi sẽ dọn dẹp luôn.
Tôi xả nước, dùng bọt biển và xà phòng cọ rửa bồn tắm, sau đó xả sạch bọt rồi đóng nắp lại.
「...Để nước đầy sau cũng được.」
Chắc do đang dùng nước trong bếp nên nước ở đây chảy yếu. Đồng hồ hẹn giờ thì dùng cái đã cài sẵn là được, nhưng nếu đổ nước ngay bây giờ thì có vẻ sẽ có sai lệch.
「Ăn cơm xong rồi đổ nước vào là được thôi nhỉ.」
Sau khi dọn dẹp xong xuôi và trở lại phòng khách, bữa cơm đã được bày sẵn trên bàn.
「Ôi, làm tốt lắm. Bọn tôi cũng xong rồi đây.」
Món ăn ngày hôm đó là cà ri. Một món cà ri bình thường, không có gì đặc biệt. Đồ chua Fukujinzuke và hành củ ngâm cũng được chuẩn bị sẵn. Cả salad nữa.
Từ lúc đang dọn dẹp đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nên tôi cũng đoán ra, nhưng càng đến gần thì càng có cảm giác dạ dày bị níu kéo trực tiếp.
Món cà ri này có mùi thơm đặc trưng hơn so với món cà ri mà nhà tôi thường ăn.
「Hôm nay tôi làm món đơn giản để Seimi luyện tập đó mà.」
À, ra vậy. Cà ri thì cũng không dễ sai sót lắm. Dù có thể làm dở tệ, nhưng sốt cà ri có thể che đậy khá nhiều lỗi. Có cả một giai thoại kể rằng nếu làm món "lẩu đen" (yami nabe), cuối cùng biến nó thành cà ri thì mọi thứ sẽ ổn thỏa... Xét việc Seimi đã giúp, đây chắc là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà...
「...Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm gì thế hả?」
Kẻ đã giúp làm món ăn đó đang lườm tôi bằng ánh mắt như nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm.
「Không cho thứ gì kỳ cục vào đó chứ?」
「Muốn chết à?」
「Món ăn của cậu thì không tin tưởng được. Đã có tiền án làm món hamburger hóa than cần cáng cứu thương, và món trứng cuộn có sỏi rồi đó.」
「Chỉ là thất bại một chút thôi! Hơn nữa, đó không phải sỏi mà là đường!」
「Ngay cả khi nói thất bại của món ăn đó là 'một chút' thì cũng chẳng tin được rồi!」
Trong lúc chúng tôi đang cãi nhau, Kotoko khẽ thở dài.
「Thôi nào, đừng nói thế nữa, Seichi. Tôi đảm bảo món này ngon mà. Không cho gì vào cả, cũng không để cậu ta cho gì vào đâu.」
「Ư, ưm...」
Dù được nói như vậy, nhưng ám ảnh về món ăn của Seimi vẫn in sâu vào lưỡi tôi mất rồi...
「Vì nể mặt tôi. Nha?」
Kotoko nháy mắt một cách sành điệu.
「Được rồi.」
Đến nước này thì tôi cũng chẳng còn cách nào. Vốn dĩ là vấn đề của gia đình, lôi Kotoko vào cũng không hay. Đành ngoan ngoãn ngồi vào bàn thôi.
「Itadakimasu.」
Lời chào của ba người vang lên trong phòng khách. Cảm giác lạ lùng khi chỉ có ba người chúng tôi quây quần bên bàn ăn.
「Vậy thì ăn thử một miếng.」
Tôi cầm thìa lên, múc một muỗng cà ri lẫn cơm trắng.
Rồi cho thẳng vào miệng.
Hương thơm nồng nàn, vị cay nhẹ và vị ngọt umami hòa quyện vào nhau, lan tỏa khắp khoang miệng.
Càng nhai, vị ngọt của cơm càng hòa quyện, tạo nên một hương vị tinh tế tuyệt vời.
Dù món này đáng lẽ không khác nhiều so với cà ri thường ăn, nhưng lưỡi tôi lại cảm nhận được sự kích thích rất rõ ràng.
「...Ngon.」
「Đúng không?」
Kotoko cười tươi.
Và Seimi thì lộ vẻ mặt đắc ý.
「Thế nào!」
Khuôn mặt đó như muốn nói vậy, và tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì cô ta đã thốt ra rồi.
「Đây là sốt cà ri mua sẵn đúng không? Sao lại khác một chút so với bình thường nhỉ? Cậu đã thay đổi cách nêm nếm sao?」
「Không thay đổi gì đáng kể đâu. Chỉ là dầu lúc xào rau, thời gian ninh để hương vị dậy mùi hơn, và một chút gia vị bí mật thôi. Mặc dù làm vội nên không có nhiều thời gian ninh, nhưng may mà có nồi áp suất.」
「Chỉ vậy thôi mà có thể thay đổi đến mức này sao. Thật đáng kinh ngạc...」
Bí quyết nấu ăn của cậu ấy quả thực đáng nể.
「Điều quan trọng là phải lắng nghe tiếng dầu khi xào rau đó!」
Seimi vẫn còn ưỡn ngực lên khoe khoang.
「...Thế cậu đã làm được gì?」
「Tôi làm hết cả quá trình! Mặc dù cắt rau thì có nhờ Kotoko-san giúp, nhưng xào rau, ninh đều do tôi làm! Gia vị bí mật cũng do tôi cho vào!」
「Thật sao.」
Cứ tưởng Seimi đã bị thần nấu ăn từ bỏ rồi, ai ngờ lại có thể làm ra món ăn đến mức này...
「Với món này thì đừng bao giờ nói tôi là đồ không biết nấu ăn nữa!」
「...Không có Kotoko, cậu có làm lại được không? Hả?」
Nghe tôi nói vậy, cô ta dường như không tự tin, "ư..." một tiếng rồi im lặng.
「Nhưng mà... tôi đã làm được mà...」
Seimi phụng phịu, vừa nói vừa ăn cà ri.
...Nhìn cái vẻ mặt đó, tôi lại cảm thấy mình đã nói quá lời. Hay là tôi yếu lòng quá nhỉ?
「Được rồi, được rồi. Cậu giỏi lắm, được chưa.」
「Biết là được rồi.」
Seimi quay mặt đi một cách kiêu kỳ, nhưng vẻ mặt thì không hề tỏ ra khó chịu.
Thấy cảnh chúng tôi như vậy, Kotoko gật đầu mãn nguyện.
「Vẫn còn có thêm nữa. Cứ ăn thỏa thích nhé.」
「Ừ.」
Đó là một bữa tối ngon lành như vậy.
Sau khi ăn xong, chúng tôi lại cãi nhau một chút về việc rửa bát.
「Đồ Trinh phải làm chứ!」
「Tôi làm cũng chẳng có vấn đề gì, vốn dĩ cũng định làm rồi, nhưng bị cậu nói thế thì... Việc dọn dẹp sau khi nấu ăn chẳng phải cũng nằm trong công việc nấu ăn sao?」
Khi bị cô ta nói, sao tôi lại cảm thấy bực bội đến thế nhỉ. Tôi cứ buột miệng nói ra những lời chống đối.
「Thôi nào, đừng có cằn nhằn nữa. Ba chúng ta cùng làm nhé?」
「Không, đây là vấn đề của chúng tôi!」
「Không biết từ khi nào mà chuyện này trở thành vấn đề của chúng ta, nhưng Kotoko cứ nghỉ ngơi đi.」
「Không, hai cậu này... Không có khái niệm hai người cùng làm sao?」
Kotoko trông có vẻ phát chán, với vẻ mặt rất phiền phức.
Tuy nhiên, chẳng đời nào có lựa chọn tôi và Seimi cùng làm. Rửa bát có khi lại biến thành cuộc thi ném bát mất!
Nhưng Kotoko như chợt nghĩ ra điều gì đó, vỗ tay cái "bốp".
「Không, vẫn là để tôi làm đi. Nhờ Seichi giúp một tay là được rồi mà, đúng không?」
「Ơ, nhưng mà...」
Seimi tỏ vẻ mặt hối lỗi. Đúng là, ngoài tôi ra thì với người khác cô ta đều phản ứng một cách tử tế.
「Tôi muốn hai đứa cùng làm. Nên là, nhờ cậu nhé.」
「...Nếu chị đã nói đến mức đó thì. Vâng. Nhờ chị.」
Seimi cúi đầu một cách dịu dàng. Tôi cứ tưởng cô ta là loại người không bao giờ cúi đầu xuống dưới cổ mình chứ, thật bất ngờ.
「Seimi cứ xem TV trong phòng khách mà nghỉ ngơi đi. Nấu ăn mệt rồi đúng không?」
「Không, được làm cùng Kotoko-san siêu vui luôn. Ngày mai cũng nhờ chị nữa nhé!」
Nói rồi Seimi ra khỏi bếp.
「Nào. Chúng ta bắt đầu thôi.」
「Ô, ừ. Được thôi... Nhưng sao lại đến cả cậu nữa? Rửa bát một mình tôi cũng được mà.」
Đồ cần rửa cũng không nhiều lắm.
「Hì hì. Một chút thôi mà. Nhân tiện, tôi cũng muốn đứng trong bếp cùng cậu chứ.」
「Cậu nghĩ vậy sao...」
Cả hai chúng tôi đều bôi xà phòng vào miếng bọt biển, rồi cọ rửa chén bát loẹt xoẹt.
Bên cạnh, Kotoko như muốn nói điều gì đó.
「N-này,」
Cô ấy mở miệng như không thể chịu đựng thêm nữa.
「Đừng có nói mấy câu như là 'trông như cặp vợ chồng mới cưới' nhé.」
「Ư...」
Định nói thật à.
「Thôi ngay đi. Đừng có cướp lời của tôi chứ.」
「Làm gì có chuyện dễ dàng để cậu nói.」
Ngay cả khi chỉ có hai nam nữ đứng trong bếp thì cũng không phải thế đâu. Đó là câu nói thường nghe thấy trong mấy game "người lớn" mà.
「Nhưng mà, được như thế này tôi lại cảm thấy vui lắm.」
「Đồ dễ dãi.」
「Không có đâu. Với tôi, đây là khoảng thời gian quý giá khó tìm được.」
Nói ra điều gì đó thật đáng xấu hổ. Đây là câu nói tự nghĩ ra sao? Ngay cả trong game "người lớn" tôi cũng chưa từng nghe thấy.
「Vì được như thế này, lòng tôi cảm thấy bình yên lắm.」
「Vậy à.」
Việc rửa bát xong rất nhanh khi có hai người làm.
Còn lại cứ để khô tự nhiên là được.
「Tạm thời việc nhà xong rồi đó. Vất vả cho cậu rồi, Kotoko.」
「Ừ. Còn lại chỉ cần hẹn giờ máy giặt sau khi tắm xong là ổn.」
「...Cậu thật sự làm việc gì cũng chu toàn cả.」
Tạm thời tôi về phòng mình, còn Kotoko thì đến phòng dành cho khách.
Dù sao thì tôi cũng không biết chỗ để nệm, nên tôi đã lấy cả bộ ra và mang sang cho cô ấy. Mùa này mà không có nệm thì chẳng khác gì tự sát.
Chẳng còn gì để làm, tôi ngồi trong phòng chơi game "người lớn" một cách tùy tiện thì,
「ĐỒ TRINH----------------------------------------------------!」
Một tiếng hét xé tai vang vọng khắp nhà. Đã hơn mười giờ đêm rồi, làm phiền hàng xóm mất.
Tôi thấy phiền nên cứ mặc kệ, thì nghe thấy tiếng bước chân chạy lên cầu thang với tốc độ kinh hoàng.
Tiếp theo là tiếng "cốp cốp cốp!" không giống tiếng gõ cửa chút nào. Và rồi, cánh cửa mở ra mà không đợi tôi trả lời.
「Này, đồ Trinh! Sao không ra ngay!」
「Đừng có gõ cửa rồi mở ngay. Hãy kiểm tra xem có được vào không rồi hẵng mở. Một người nào đó đã nói gõ cửa là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại mà.」
「Đồ không phải con người như cậu nói cái gì chứ. Mấy chuyện đó tôi không quan tâm!」
...Cô ta đang loại tôi ra khỏi định nghĩa con người sao. Chết tiệt.
Thật là. Cái đồ không chịu nghe lời người khác.
「Bồn tắm chưa có nước!」
「À.」
Quên béng mất. Tôi định sau khi rửa bát xong sẽ đổ nước, nhưng lại hoàn toàn quên mất.
「Tính sao đây! Giờ mà đun nước thì mai mới tắm được!」
Đúng lúc đó, Kotoko cũng chậm rãi đến phòng, hỏi han xem có chuyện gì.
「Bồn tắm đâu có mất hai tiếng để đun nước.」
Kotoko nói thế, nhưng mà, thông thường thì đúng là vậy.
「Bình nóng lạnh nhà tôi hơi hỏng một chút... nên tốn thời gian để đun nước lắm.」
「Thật sao...」
Thế nên phải đổ nước sẵn rồi đun sớm. Tôi đã bảo sửa rồi nhưng mẹ tôi, người hay dùng đồ đến khi hỏng hẳn, vẫn chưa chịu sửa.
「Thôi đành vậy. Đi nhà tắm công cộng thôi.」
「Cậu trả tiền đi.」
「Được rồi. Chỉ tiền tắm thôi nhé. Sữa cà phê thì tự mua.」
「Chậc...」
Cô ta định bắt tôi trả tiền sao. Đúng là đồ không thể lơ là được.
「Nhà tắm công cộng? Hình như trước đó tôi có đi với Yuuka rồi thì phải?」
Kotoko hỏi với vẻ mặt bối rối.
「Không phải cái spa dành cho đại gia đó đâu. Là nhà tắm công cộng nhỏ nhắn, kiểu truyền thống không thể đi tay không được. Có cảm giác như sao mà thời buổi này nó vẫn còn tồn tại được ấy.」
「Ồ. Tôi cũng chưa từng đến mấy chỗ như vậy. Hơi mong chờ đấy.」
「Vậy thì chuẩn bị rồi đi thôi.」
Nghe vậy, Seimi tỏ vẻ không vui.
「Thật ra thì cậu không cần đi cũng được đâu. Chỉ cần trả tiền là đủ rồi.」
Tôi cũng không nhất thiết phải vào bồn tắm mà. Đúng là tôi không cần phải đi nhà tắm công cộng.
Tuy nhiên, giữa đêm hôm thế này. Vạn nhất có chuyện gì thì bố mẹ tôi về từ chuyến du lịch sẽ trách mắng tôi mất.
Tôi liếc nhìn Kotoko.
「...Mà, có Kotoko ở đây thì đi đêm chắc cũng không sao đâu nhỉ.」
Cậu ấy cũng là vệ sĩ đáng tin cậy mà. Kẻ khả nghi nào dám đến gần Seimi chắc chắn sẽ bị hạ gục chỉ với một đòn.
Nhưng Kotoko lại tỏ vẻ không hài lòng.
「Đừng nói thế chứ. Seichi cũng đi cùng đi.」
「Ơ~...」
「Không ngâm mình trong bồn tắm cẩn thận sẽ bị cảm đấy.」
Thật ra, việc ra ngoài sau khi tắm trong mùa này đã đủ để bị cảm rồi.
Nhưng mà, thỉnh thoảng cũng được.
「Mà, tôi cũng lâu rồi không được duỗi chân thoải mái ngâm mình, nên cũng được thôi.」
Seimi lầm bầm, nhưng dù sao thì trong phòng tắm cũng đâu có nhìn mặt nhau, nên chẳng sao cả. Đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi.
Ba người chúng tôi đi bộ năm phút đến nhà tắm công cộng.
「Cậu có thường xuyên đi nhà tắm công cộng không?」
「Ưm... Khoảng vài lần một năm ạ. Vì bình nóng lạnh đôi khi hầu như không hoạt động.」
Seimi cứ quấn lấy Kotoko, còn tôi thì đi phía sau.
Đúng là tháng Mười Hai rồi, bên ngoài ban đêm rất lạnh. Nếu không khoác áo khoác vì nghĩ gần thì chắc chết cóng ngay.
Và rồi, lờ mờ một ống khói xuất hiện trong màn đêm. Có thể thấy một chút khói đang bốc lên.
Bước qua tấm rèm ở lối vào nhà tắm công cộng, đã thấy ngay phòng thay đồ, và một người gác cửa đang ngồi ở giữa.
「Tôi là lần đầu đến chỗ như thế này đó.」
「Nghe nói mấy loại nhà tắm công cộng này càng ngày càng ít đi. Còn lại chủ yếu là những nơi như siêu nhà tắm công cộng hay spa thôi.」
Rồi Seimi lại làm vẻ mặt như muốn xin xỏ. Là xin tiền.
「Nhanh lên.」
「Biết rồi.」
Tôi lấy ra ba trăm yên và đưa cho cô ấy.
「Phần của Kotoko-san nữa!」
「...Vâng vâng.」
「K-không, như vậy thì ngại lắm.」
Kotoko từ chối, nhưng vốn dĩ là do bên tôi mời cô ấy đến ở. Chắc chắn là không thể bắt khách trả tiền được. Thật ra tôi muốn bắt Seimi trả tiền hơn.
「Đó là chi phí cần thiết. Cứ giữ lấy đi.」
Tôi ép đưa ba trăm yên cho Kotoko, rồi vội vàng trốn vào trong tòa nhà.
Trả tiền cho người gác cửa, tôi bước vào phòng thay đồ nam, nơi phụ nữ không được phép vào.
Trên tường có nhiều kệ xếp chồng lên nhau, đặt những cái giỏ để đựng quần áo đã cởi ra. Còn có tủ khóa có chìa để đựng đồ quý giá.
「Thôi nào.」
Tôi tùy tiện bỏ đồ đã cởi vào giỏ, rồi cởi trần và lập tức đi vào khu tắm rửa. Đầu tiên là tìm chỗ để rửa người.
Không quá đông, nhưng cũng có khá nhiều người. Mọi người ngồi cách nhau một chỗ trống, nhưng tôi hơi ngại chen vào giữa...
Tuy nhiên, một khu vực ở phía trong cùng chỉ có một người ngồi. Trong thoáng chốc tôi cứ nghĩ đó là người thuộc băng đảng xã hội đen, nhưng hóa ra không phải. Thân hình nhỏ nhắn, có lẽ là học sinh trung học.
Tôi ngồi cách một chỗ, đặt mông xuống. Đầu tiên, tôi xả nước qua người bằng vòi sen.
「Á!」
Ngay khi nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của người đến trước, một lượng nước lớn từ bên cạnh bắn vào người tôi.
Có vẻ như người đó đã làm rơi vòi sen.
「X-xin lỗi ạ!」
「Không, đừng bận tâm.」
Khi tôi lau nước trên mặt, thì nhìn thấy thân hình của người bên cạnh.
Cơ thể mềm mại như con gái. Thân hình tổng thể mảnh mai, nhưng lại có vẻ đầy đặn ở đâu đó. Vòng mông tròn trịa đẹp đẽ, nhưng ngược lại, vòng ngực thì lại phẳng lì, hay nói đúng hơn là—Khoan, mình nhìn chằm chằm cái gì thế này!?
Hơn nữa, tại sao lại có con gái ở phòng tắm nam!?
「Ơ? A, Senpai Shingu!?」
Giờ đây, giọng nói thiên thần quen thuộc lọt vào tai tôi.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy đó vẫn là con gái—không phải, mà là đàn em của hội thư viện, Saitani Ryoma.
「S-Saitani?」
Trong lúc đó, Saitani vội vàng dùng khăn che người lại. May quá, chỗ quan trọng không bị nhìn thấy.
「S-Senpai!? S-Sao anh lại ở đây ạ?」
「Không, đó cũng là lời tôi muốn nói đấy. Sao cậu lại ở phòng tắm nam?」
「Em là con trai! Nếu là con gái thì em sẽ không thản nhiên ở đây đâu!」
Chết tiệt, đúng rồi. Cậu ấy tự nhiên quá nên tôi cứ coi là con gái mất.
Nhưng mà, không ngờ lại gặp ở đây. Hơn nữa, vì tôi chưa nhìn thấy chỗ quan trọng nên cậu ấy vẫn chỉ giống con gái mà thôi... Mà dù có nhìn thấy thì tôi cũng vẫn nghĩ là con gái mất.
Một cảm giác tội lỗi dâng lên như thể đã nhìn thấy một cô gái khỏa thân.
Tôi quay mặt đi để lảng tránh.
「Tôi thì ở nhà quên đổ nước bồn tắm. Nên mới đến đây. Seimi đang ở phòng tắm nữ đấy. À, có thể cậu biết rồi, nhưng Kotoko cũng ở đó.」
「V-vậy sao. Seimi-chan thì không nói làm gì, nhưng cả Ayame-senpai nữa sao?」
「Đừng hỏi đến mức đó...」
「A, v-vâng... Nhân tiện thì bọn em vì muốn đến nhà tắm công cộng kiểu truyền thống nên...」
「Mà, nhà tắm công cộng kiểu này giờ cũng hiếm lắm. Ở khu vực này thì chắc chỉ còn mỗi chỗ này thôi.」
Hả? Khoan đã?
「Vừa rồi cậu nói 'bọn em', nghĩa là còn ai khác đến nữa sao?」
「À, vâng. Các chị em của em...」
Là bộ ba chị em tin đồn sao. Hình như Seimi có quen biết rồi thì phải...
「A ~! Không phải là mấy chị gái của Ryoma đó sao!」
Đúng là nói đến Tào Tháo Tào Tháo đến. Tiếng hét toáng của Seimi vang lên. Cô ta không nghĩ đến việc khách khác cũng đang sử dụng sao.
「Ô! Kiyomin đấy à!」 「Vẫn phẳng như thường, đáng yêu quá」 「Em nên làm em gái chị...」
Nhưng mà, tiếng đáp lại của ba chị em cũng lớn không kém.
Tôi và Saitani nhìn nhau cười khổ.
「X-xin lỗi. Mấy chị em em làm ồn quá...」
「À, bên này cũng xin lỗi nhé...」
Xem ra ai mà có mấy người nhà tính cách "thất thường" thế này thì đúng là khổ trăm đường.
「Không biết con bé Kotoko có ổn không đây.」
「Tôi nghĩ chị ấy không đến mức vô lễ với người mới gặp hay thiếu ý thức đến vậy đâu...」
Lời nhận xét về chị mình của Saitani nghe mà thấy 'thâm' thật đấy...
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện giữa Seimi và mấy cô chị của Saitani vẫn tiếp diễn.
「A, Kotoko-san, xin lỗi ạ! Mấy người này là...」
Cô ấy cố tình giới thiệu.
Nhưng tiếng Kotoko thì tôi không nghe thấy. Cô nàng là người biết điều mà. Không đời nào cô ấy lại nói lớn tiếng theo mọi người đâu.
「Uwa! Đứa bé này, lớn thật!」「Dáng cũng đẹp đấy nhỉ.」「Để xem độ 'nhạy cảm' của mèo con này thế nào~...」
Ba giọng nói đồng thanh vang lên như một bản tam tấu.
「Híc! Dừ, dừng lại mau──」
Chắc đến cả Kotoko cũng không chịu nổi nữa, cô ấy hét lên một tiếng thật lớn.
「.........」
「.........」
Tôi và Saitani chỉ còn biết im lặng.
「Thật sự... xin lỗi mà...」
「...Đừng để tâm. Đây là vận mệnh không thể tránh khỏi rồi.」
Nhanh chóng rửa người thôi.
Có vẻ như đã hiểu ý tôi, Saitani cũng quay lại với việc tắm rửa.
Mà khoan, vừa nãy cậu chen lại sát ghế trống cạnh tôi đúng không? Sao lại thế chứ...
Nếu ghế trống nhiều thế này, bình thường người ta sẽ chừa một khoảng trống mà. Ai đời lại cố ý ngồi cạnh nhau làm gì. Giống như nhà vệ sinh công cộng nam ấy.
Tôi hiểu lý do vì sao khu vực này không có ai rồi. Có Saitani ở đây thì làm sao mà yên tĩnh được.
Thậm chí, không khéo có người còn tưởng nhầm nam nữ, xong chạy thẳng ra ngoài luôn cũng nên.
Bản thân tôi cũng không được tự nhiên, nên đã khẽ dịch sang một ghế khác.
「Shinguu-senpai?」
Chợt nhìn sang, tôi thấy Saitani đang nhìn mình với vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
Khoan đã nào. Tôi đâu có muốn làm cậu ta buồn đến thế!
「Kh, không, tại vì đang trống thế này thì dùng cho rộng rãi có phải hơn không...」
Chờ chút? Nhắc mới nhớ, Tonosaki từng nói.
『Tôi hơi chạnh lòng một chút khi người ta đang ngồi cạnh mình trên tàu điện mà lại chuyển sang ghế khác.』
Đại loại là thế.
Một đứa chẳng có chút hứng thú nào với không gian ba chiều như tôi thì không rõ lắm, nhưng hóa ra là vậy sao?
「C, cậu... không thích ngồi cạnh tôi sao?」
「Kh, không phải vậy đâu, ừm.」
Thua trước ánh mắt của Saitani, tôi đành quay lại chỗ cũ. Nếu có thể rèn luyện được tinh thần lực để kháng cự lại ánh mắt này, thì xin hãy chỉ tôi phương pháp tu luyện đó.
Saitani nở một nụ cười an tâm. Thật sự là đáng yêu quá đi mất, cái tên này. Coi chừng bị tấn công đó. Tôi phải bảo vệ mới được.
Saitani tiếp tục tắm rửa.
「Phù...」
Saitani thở ra một hơi đầy quyến rũ. Cảm giác như có một cô gái đang tắm rửa ngay bên cạnh vậy.
Không giống giọng lồng tiếng của Yuuka, cái giọng tự nhiên đầy quyến rũ này như thể đang truyền thẳng vào não tôi vậy.
Dù sao thì, phải cố gắng không nhìn mới được. Một phần vì trông có vẻ nữ tính nên tôi không dám nhìn, nhưng cũng vì không muốn phá vỡ giấc mơ.
Tôi không muốn đối diện với giới tính thật của Saitani. Dù cậu ta ngang nhiên vào phòng tắm nam, nhưng tôi vẫn chưa tận mắt xác nhận "chỗ đó" của cậu ta mà.
「À này, Senpai thường bắt đầu tắm từ đâu vậy?」
Tại sao lại bắt đầu một cuộc trò chuyện kiểu con gái như vậy hả, Saitani? Một câu thoại nghe không lạ lẫm chút nào trong mấy cảnh xông hơi của game bách hợp...
「A, tôi tắm từ đầu. Tắm sạch từ trên xuống thì đỡ rắc rối hơn.」
「Ồ. Tôi thì tắm từ chân, ngược lại với Senpai rồi.」
Không được rồi. Không thể bình tĩnh, không thể bình tĩnh.
Mình đang xao xuyến vì một người (tự xưng) là con trai thật sao.
Giống như lúc đi xông hơi, không mặc đồ bơi, thực chất chỉ có hai người... có một vài lý do có thể nghĩ đến...
Nhưng Saitani cũng là người thật mà...
Tại sao lại có thể khiến trái tim tôi rung động đến mức này chứ?
「Senpai, có chuyện gì sao?」
Saitani đột nhiên tiến lại gần, cúi xuống nhìn tôi.
Thật quyến rũ làm sao khi tất cả những chỗ quan trọng đều được bọt xà phòng che đi. Nếu là trong anime, đây sẽ là một cảnh che chắn đầy nghệ thuật. Ngay cả chuyên viên quản lý chất lượng anime tại nhà chắc cũng phải vỗ tay tán thưởng.
Đôi khi, cái gì được che giấu lại còn trông "khêu gợi" hơn cả khi được nhìn thấy hoàn toàn.
Saitani lúc này chính là trường hợp thứ hai. Điều này khiến tôi tràn đầy ham muốn. Nhắc mới nhớ, dạo này tôi cũng đã lâu không tiếp xúc với các nhân vật "trap" rồi...
Nhưng giờ mà làm gì đó, tôi sợ lại thấy mặt Saitani hiện lên mất...
Rốt cuộc, não tôi đã bị làm sao vậy chứ...
「Kh, không, không có gì đâu, đừng để ý.」
Không thể nói ra điều đó, tôi đành phải ở lại trong bồn tắm với một tâm trạng rối bời.
Và ngay cả khi đã tắm xong, cậu ta vẫn cứ đứng cạnh bồn tắm, thật sự không chịu nổi theo nhiều nghĩa khác nhau.
Sự bình yên trong tâm hồn tôi thật xa vời.
Chắc tôi sắp bị "say nóng" mất rồi...
Sau khi có những "tiếp xúc" như vậy với Saitani, chúng tôi rời khỏi nhà tắm công cộng và lập tức chia tay nhau để về nhà.
「Không ngờ lại được gặp mấy chị em! Vui quá đi mất!」
Seimi rất vui vẻ.
Kotoko thì có vẻ mặt mệt mỏi.
「Cái cảnh bị áp đảo số lượng này thật không hay ho chút nào...」
Cô ấy thở dài thườn thượt. Tôi dễ dàng tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tốt nhất là không nên hỏi thì hơn.
「Nếu Ryoma cũng đến đây thì vui biết mấy~」
「Saitani sẽ chết vì stress mất.」
「Chỉ cần cậu ấy thừa nhận mình là con gái thôi mà.」
Đúng là kẻ chẳng hiểu gì về sự tinh tế. Chẳng phải vì không hiểu mới hay sao.
「Đừng có trêu chọc Saitani nhiều quá... Cậu ta sẽ bị đau dạ dày đấy...」
Khác thường, Kotoko cũng lo lắng cho Saitani.
Vừa trò chuyện như vậy, chúng tôi vừa về đến nhà.
「Con đã về~」
「Tôi về rồi.」
「À, tôi làm phiền nhé.」
Khi ba người mỗi người nói một kiểu, Seimi đã mạnh mẽ tuyên bố:
「Kotoko-san! Bây giờ chị là người nhà của chúng ta rồi, không được nói "tôi làm phiền nhé" đâu!」
Chuyện này đáng để主張 (chủ trương) đến vậy sao?
「Dù, dù vậy thì...」
「Khi chị ở nhà này, tuyệt đối cấm kiểu khách sáo đó. Vậy nên, one more!」
「O, one more? À, ý là một lần nữa sao.」
Kotoko cẩn thận mang giày vào, rồi lại cởi giày ra.
「C, con đã về.」
「Mừng chị về, Kotoko-san! ...A! Đã làm đến mức này thì gọi chị Kotoko là chị gái luôn thì hơn đó!」
Bỏ mặc Kotoko, Seimi một mình huyên thuyên sôi nổi.
Chính chủ thì chỉ còn biết cười khổ một cách bất lực.
「Đừng làm Kotoko khó xử nữa mà.」
「Em có làm gì đâu.」
「Em làm khó người ta đó.」
「Không sao đâu, Seiichi. Được gọi là chị gái cũng không tệ mà.」
「Đúng là chị gái của em!」
Đúng là người thích nghi nhanh thật.
Seimi cứ thế nhún nhảy bước lên cầu thang.
「Xin lỗi nhé. Đã phải tham gia cái trò đó.」
「Không sao đâu. Với lại, ừm... việc chuẩn bị cho tương lai cũng không tệ...」
Tương lai? Cái gì vậy? Tôi không hiểu.
Việc được gọi là chị gái có ý nghĩa gì... A!
「Ý cậu là chị dâu sao!」
「À, ừm... kiểu là thế đó.」
Kotoko xấu hổ cụp mắt xuống.
Nói cách khác.
Tuy là chuyện khó có thể xảy ra, nhưng nếu tôi và Kotoko kết hôn, Kotoko sẽ trở thành chị dâu trong mắt Seimi.
Con bé sẽ gọi Kotoko là "chị dâu" (義姉ちゃん - gichan). Dù chữ Hán khác nhau nhưng cách gọi thì vẫn như vậy.
「Cấm! Cấm cách gọi đó!」
「Kh, không được đâu! Hơn nữa, cậu phải nói với Seimi chứ.」
「Gừ gừ gừ...」
Dù tôi có bảo Seimi đừng gọi như thế, thì cô bé cũng sẽ kết thúc bằng câu:
「Tại sao em phải nghe lời của một thằng còn trinh chứ?」
Thật tệ hết chỗ nói.
「Vậy thì, nhờ anh nhé, chồng yêu.」
「Đừng có đùa, tôi không chấp nhận điều đó đâu!」
「Thế thì Darling?」
「...Ayame-san, xin chị dừng lại.」
「A, ừm. Xin lỗi. Tại tôi. Vậy nên hãy gọi lại tên đi.」
「Thật là...」
Dạo gần đây, cái tốc độ "đổ" của mọi người ngày càng không đùa được nữa...
Đến giờ đi ngủ, tôi xuống dưới uống nước thì thấy Kotoko và Seimi đang nhồm nhoàm bánh bao thịt ở phòng khách. Chắc họ rã đông và hâm nóng thứ lấy từ tủ lạnh ra.
「Có làm mặt thèm thuồng cũng không có phần đâu nhé.」
「Ai thèm đâu. Ăn giờ này thì béo phì đó.」
「Chênh lệch thời gian chỉ là sai số thôi. Chỉ cần quản lý lượng calo thì không thể béo được đâu.」
Tôi không nghĩ con bé này có quản lý calo đâu. Chuyện này đâu phải của tôi mà lo.
「Đừng để bị cảm lạnh nhé, Kotoko.」
「Tôi cẩn thận rồi nên không sao đâu. Người tôi vốn cứng cáp mà.」
Mùi hương sau khi tắm vẫn còn thoang thoảng.
Việc một cô bạn học cùng lớp mặc đồ ngủ như vậy khiến tôi có cảm giác gì đó thật kỳ lạ.
「...Việc nhìn thấy Seiichi mặc đồ ngủ vào buổi tối cũng khá mới lạ đấy.」
「Có khác gì buổi sáng đâu.」
「Đúng là vậy, nhưng việc ở bên cạnh Seiichi vào ban đêm thế này cũng là một trải nghiệm khá hay đấy.」
「Đi học kỳ thì cũng sẽ thế này thôi.」
「À phải rồi, tháng tới là đi học kỳ rồi mà.」
「Đúng vậy. Kotoko cũng đã đi học kỳ hồi cấp hai rồi đúng không?」
Học kỳ mà vào học kỳ ba thì đúng là muộn thật. Mấy game người lớn thì đa phần là vào học kỳ hai. Mà mấy năm gần đây cũng có vài game người lớn có cảnh học kỳ thôi. Chắc làm bối cảnh cũng rắc rối lắm.
Dù sao thì, cũng không thể đi vào năm ba được. Đa số đều đang trong chế độ luyện thi mà.
「Hồi cấp hai đúng là kinh khủng. Bị ép vào nhóm một cách vô lý... rồi làm mọi người sợ hãi nữa chứ.」
Không khó để hình dung. Việc chia nhóm ở trường không có ngoại lệ. Ai cũng sẽ phải vào một nhóm nào đó. Dù bị ghét hay bị cô lập, cũng nhất định phải tham gia.
Cảnh đó thật sự khó chịu. Dù có thể tự mình đi lại, nhưng không có phòng riêng, ban đêm nhất định phải ở chung. Ban đêm mà lén lút ra ngoài, thức trắng cũng vất vả lắm.
「Kotoko-san, không sao đâu ạ!」
Chắc đã nghe chuyện, Seimi nuốt miếng bánh bao cuối cùng và nhoài người qua bàn.
「Bây giờ chị có bạn bè trong câu lạc bộ rồi mà!」
Nhận được nụ cười rạng rỡ của Seimi, Kotoko khẽ cười.
「Đúng vậy. Vì thế, lần này tôi rất mong chờ.」
Mà thôi, cũng là chuyện của một tháng nữa thôi.
「Vậy thì. No bụng rồi, đi ngủ thôi nào.」
「Ế? Cùng nói chuyện thêm một chút đi mà.」
「Không được đâu, mai em sẽ buồn ngủ mất thôi.」
Khi Kotoko đang từ chối như vậy, một tiếng “cạch” vang lên từ cửa sổ.
Kotoko phản ứng nhanh nhất.
「Ai đó ở bên ngoài sao?」
「Không, chắc chỉ là gió thôi.」
Là tiếng động tôi thường nghe. Không biết là do nhà cửa đã cũ hay sao, chỉ một làn gió nhẹ cũng đủ làm nó kêu lạch cạch.
「Nếu là ma thì thú vị nhỉ~」
Seimi cười khúc khích vui vẻ. Có gì mà thú vị đến thế chứ?
「Không không, ma thì...」
「Nhắc mới nhớ, ba tôi từng kể là ở khu này hồi xưa có vụ án mạng dã man lắm.」
「À, tôi cũng nghe nói. Bởi vậy giá đất khu này mới giảm nên nhà mới rẻ đó.」
「Tôi nghĩ chắc là ba nói đùa hoặc là truyền thuyết đô thị thôi... Tôi đã thử tìm kiếm nhưng không thấy tin tức nào cả.」
Tôi cũng chưa đến mức ra thư viện để tìm hiểu, nên không thể nói được gì...
「Ơ, vậy sao. Án mạng dã man hả...」
Thế nhưng, không hiểu sao mặt Kotoko lại tái mét.
Cứ như thể cô ấy là đương sự của vụ án mạng đó, và tội ác của mình sắp bị phơi bày vậy.
「Kotoko, có chuyện gì thế?」
「Kh, không có gì đâu. Không sao, không sao.」
「Đừng để bị cảm lạnh nhé.」
Nói xong câu đó, chúng tôi cũng mau chóng đi ngủ.
Đêm hôm đó gió mạnh lạ thường, cửa sổ cứ kêu lạch cạch.
Rồi đột nhiên, một tiếng “rầm” rất mạnh vang lên. Chắc là cửa nhà vệ sinh, do quên đóng, đã tự động mở.
Tôi muốn đi ngủ ngay cho xong, nhưng đêm nay lại chẳng tài nào ngủ được. Đúng là có những lúc mình vẫn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh nhưng lại không tài nào chợp mắt được.
Chắc không phải vì Kotoko đang ở dưới cùng một mái nhà đâu.
Rồi, một cánh cửa khác lại kêu kẽo kẹt.
"Lộp, lộp, lộp..." có tiếng động phát ra.
Cứ như tiếng bước chân vậy...
Không lẽ là ma thật sao, tiếng gì vậy chứ... đang nghĩ thì tôi cảm thấy như có thứ gì đó khẽ nâng chăn lên. ...Chắc là mình tưởng tượng thôi.
Không, không phải tưởng tượng.
Có cái gì đó đang ở đây!?
Nó đang chui vào trong giường!
Khoan đã, ma thì đúng là bịa đặt rồi. Không thể nào. Phi lý, phi khoa học.
Thế nhưng, cái cảm giác có thứ gì đó đang chui vào lại không sai chút nào...
Tôi rón rén mở mắt.
Trước mặt tôi là khuôn mặt của Kotoko.
「Là cậu à!」
「Uwa! C, cậu dậy rồi sao?!」
「Tớ tỉnh là phải rồi! Chuyện gì vậy chứ! Đi ra ngoài ngay!」
「Kh, khoan đã! Tớ có lý do!」
「Lý do gì chứ!」
Kotoko nắm chặt lấy tay áo bộ đồ ngủ của tôi, không buông ra.
...Cô Kiriko-nee-san đã nói nếu tôi ngủ chung chăn thì sẽ giết tôi mà.
Thế nhưng, vẻ mặt của Kotoko lại xanh xao đến đáng sợ, với ánh mắt buồn rười rượi như thể nếu bây giờ tôi xua đuổi cô ấy thì sẽ bị cô ấy nguyền rủa đến đời đời kiếp kiếp vậy. Cảm giác bị nguyền rủa này còn đáng sợ hơn cả ma nữa.
「T, tôi sợ quá.」
「Hả!?」
Sợ cái gì chứ.
「M, ma đó.」
「Làm gì có.」
「Có mà! Trong căn nhà này nè!」
「Không có đâu!」
「Nh, nhưng mà. Còn vụ án mạng dã man nữa đúng không!? Chắc chắn có linh hồn của người bị giết ở đây!」
「Có câu nói 'Bản thể của ma chính là bụi cây lau khô'. Vậy nên cậu đang tưởng tượng thôi.」
「Tôi không biết! Cái đó là cái gì chứ. Là châm ngôn của Tôn Tử hay gì sao?」
「Chỉ là một câu tục ngữ thôi!」
Lại một cơn gió mạnh thổi qua, cửa sổ kêu lạch cạch.
「Ư ư ư ư ư...」
Không ngờ cô nàng này lại sợ ma đến vậy...
「Cậu sợ ma sao? Trông cậu có vẻ chẳng sợ gì cả mà. Mà này, vụ nhà ma ở lễ hội văn hóa cậu có sao đâu.」
Lúc đó còn diễn kịch "Sợ quá đi à!" tệ ơi là tệ nữa chứ.
「D, tại vì ma thì không đánh được. Ma trong nhà ma thì đánh được mà...」
Một lý do cực kỳ dễ hiểu. Nếu đánh được thì không sợ sao... Mà này, cậu định đánh ma trong trường hợp khẩn cấp thật à? Có vẻ như cái thói quen "giải quyết bằng nắm đấm" hồi xưa của cô nàng vẫn còn ẩn hiện đâu đó. Có lẽ khi bị dồn vào đường cùng thì đành phải thế thôi.
Tuy nhiên.
「Cậu sang phòng Seimi mà ngủ chứ, sao lại đến chỗ tôi?」
「Kh, không được đâu. T, tôi dù sao cũng là đàn chị, phải giữ thể diện chứ.」
「Làm những chuyện thế này rồi, còn gì là thể diện của đàn chị nữa chứ.」
「Kh, không nói nhiều nữa! Làm ơn! Cho tôi ngủ cùng! Sợ quá đi mất!」
Bàn tay cô nàng vẫn không hề buông lỏng.
「Vậy thì, mang chăn sang đây, ngủ riêng thì được.」
Nằm chung chăn thì độ khó cao quá.
「Kh, không được. Ph, phải ở gần thì tôi mới chịu.」
Nhưng tôi không được phép.
Cậu ta hoàn toàn mất bình tĩnh rồi...
Nói gì thì nói, cô nàng này chắc cũng sẽ không buông tay đâu. Cứ đôi co thế này e rằng lãng phí thời gian. Hơn nữa, dự báo là gió sẽ không ngừng cho đến sáng nữa chứ.
「C, chỉ đêm nay thôi đấy.」
「C, cảm ơn.」
「Thôi được rồi, nhanh nhanh ngủ đi.」
Cả hai nhắm mắt, và Kotoko lập tức bắt đầu ngáy khò khò. Ngủ ngon thật đó...
Hơn nữa, vẻ mặt cô nàng còn lộ rõ vẻ an tâm lạ thường nữa chứ.
Mà nói đi cũng phải nói lại, sợ ma thì thật sự quá bất ngờ.
Thôi kệ đi. Tôi cũng mau chóng đi ngủ thôi.
Thế nhưng.
Không thể ngủ được.
Tiếng ngáy của Kotoko khiến tôi không sao yên tĩnh được.
Dù có hơi dịch người ra, cô nàng vẫn kháng cự như lúc thức. Chắc không phải cô ta đang giả vờ ngủ đâu nhỉ...?
Mùi hương sau khi tắm vẫn còn phảng phất từ Kotoko. Bởi vì ở gần, cảm giác sống động càng mãnh liệt.
Cơ thể chúng tôi áp sát vào nhau nên không có chỗ nào để trốn thoát. Ấm áp thì tốt, nhưng dần dần lại có một cảm giác kỳ lạ.
Hơi cúi đầu xuống một chút, qua kẽ hở ở cổ, tôi lờ mờ thấy được khe ngực... Chắc máu sẽ dồn đi nơi khác mất thôi.
Tại sao chúng tôi lại ngủ đối mặt với nhau chứ? Ngủ quay lưng lại có phải tốt hơn không?
Chết tiệt, cái sự kiện kiểu ero-game này, đáng lẽ khi xảy ra ngoài đời thực thì cũng chẳng vui vẻ gì mấy, nhưng tại sao lại khiến trái tim tôi rung động đến mức này chứ...
Trong ero-game, tùy vào nội dung, thường sẽ có cảnh sau đó là "xxx dữ dội" hoặc báo hiệu một sự kiện tình dục nào đó sắp xảy ra.
Thế nhưng, đây là hiện thực bị ràng buộc bởi vật lý. Chuyện như vậy không thể xảy ra được. Chỉ cần lý trí của tôi hướng về thế giới 2D, thì chắc chắn sẽ không có sai lầm nào xảy ra.
Hãy giữ tâm trí tĩnh lặng và chịu đựng thôi.
◇ ◇ ◇
Sáng dậy, Kotoko đã không còn ở trong chăn nữa.
Khoảng bảy giờ rưỡi sáng. Tôi có vẻ đã dậy sớm hơn thường lệ một chút.
Có tiếng máy giặt đang chạy, và tiếng lạch cạch nhỏ trong bếp.
Trời sáng rồi, mặt trời cũng lên, nên cô nàng không còn sợ nữa và rời khỏi giường sao.
「Hôm nay không ngủ được như mọi khi nên buồn ngủ quá...」
Cuối cùng thì tôi cũng không tài nào ngủ ngon được. Thật là, cứ ôm sát mãi... Trong tình huống thế này mà lại dậy sớm, tôi lại càng cảm thấy cái sự bất lực của con người.
Thay đồ xong đi xuống dưới, tôi ngửi thấy mùi súp miso và tiếng dầu mỡ xào xúc xích.
Kotoko lúc này đang đặt rau lên thớt, cầm dao thái một cách nhịp nhàng.
「Chào buổi sáng.」
「Yo. Chào buổi sáng, Seiichi. Đợi một chút nữa là có bữa sáng nhé.」
「Không, không sao đâu... Cậu dậy lúc mấy giờ vậy?」
「Khoảng sáu giờ. ...Tôi đặt báo thức nên đã dậy đúng giờ mà.」
「...Báo thức?」
Cậu ta đã mang thứ đó vào phòng tôi sao?
Tôi khá nhạy cảm với báo thức, nên nếu nó reo gần thì tôi cũng phải dậy chứ. ...Hay là tôi bị lừa?
「Khó mà tin đây là cùng một người với kẻ hôm qua sợ hãi đến thế.」
「Đ, nói chuyện gì vậy?」
「Hôm qua cậu có vẻ hơi run vì vụ án mạng dã man.」
「Đâu có run gì. Chỉ là, chuyện án mạng dã man thì bình thường ai cũng sợ thôi mà...」
「...Thế nên cậu mới đến phòng t...」
Tôi không thể nói thêm được nữa.
Vì Kotoko mặt đỏ bừng, chĩa con dao về phía tôi.
Cô nàng toát ra vẻ như sắp đâm chết tôi đến nơi vậy. Thái độ đột nhiên thay đổi chóng mặt!
「Kh, khoan đã. Bình tĩnh lại.」
「Được rồi, tôi đã sang phòng cậu đó! Có gì là sai à!」
「Kh, nên là bình tĩnh lại. Tôi đâu có nói là sai. Đừng có chĩa mũi dao về phía này. Làm ơn mà.」
「Tôi sợ thì phải chịu thôi chứ! Ma thì không đánh được nên chẳng biết phải làm sao cả!」
Chà, chắc chắn là bọn ma có đặc tính miễn nhiễm sát thương vật lý thật.
「L, làm ơn. Tuyệt đối phải giữ bí mật. Nếu chuyện này mà bị lộ ra... thì, nó không hợp với hình tượng của tôi chút nào cả.」
「Đ, được rồi, tôi biết rồi. Đừng có dí dao gần nữa. Thật sự đó. Mắt cậu nhìn chằm chằm vào cổ họng tôi làm tôi sợ quá.」
Chỉ một chút nữa thôi là thành cảnh "yandere" rồi đấy.
「C, cậu nói thật chứ?」
「Ừ, tôi thề. Tôi thề trước các vị thần ero-game là sẽ không nói ra đâu.」
Tôi không biết có thần trong ero-game hay không. Tuy nhiên, các vị thần bát triệu (vạn vật) chắc cũng trú ngụ trong ero-game thôi. Hơn nữa, các thần kịch bản gia hay thần họa sĩ đều đã dồn hết tâm huyết vào đó, nên chắc chắn có thần. Làm ơn hãy có đi mà. Nếu không thề trước thần, chắc không thuyết phục được Kotoko đâu.
「Đ, tôi sẽ tin cậu. N, nếu cậu mà nói...」
「...N, nói thì sao?」
「Tôi sẽ g, giết cậu, rồi tôi cũng tự tử.」
...Chỉ vì một con ma mà đã trở nên kinh khủng thế này. Thật không đáng chút nào.
「Kotoko-san, chào buổi sáng ạ~! Mùi thơm quá!」
「Uwaaaaaa!?」
Kotoko hoảng hồn khi Seimi đột ngột xuất hiện. Cô nàng thốt lên một tiếng kêu kỳ lạ.
「Ch, chuyện gì vậy ạ? Có ninja đen xuất hiện sao!?」
「Kh, không có gì, không có gì đâu. ...Seimi. Hay là em đã nghe chuyện rồi?」
「Chuyện gì ạ?」
「Nếu không nghe thì thôi. Tại chị bị bất ngờ thôi mà.」
Seimi mặc đồ ngủ, nghiêng đầu hỏi.
Và rồi, cô bé nhìn tôi như muốn nói "Giải thích đi!".
Thế nhưng, tôi đã thề với thần ero-game rồi, không thể phá vỡ lời hứa được.
「Kotoko cũng có nhiều chuyện riêng mà.」
...Tôi tự thấy mình đã phản ứng khá cẩu thả, nhưng dù sao thì cũng may mắn là Seimi không nghe được câu chuyện vừa rồi.
Nếu cô bé mà xuất hiện với câu "Em đã nghe toàn bộ rồi!" thì chắc tôi đã không còn mạng sống rồi.
Cô bé đó chắc là người Kotoko không muốn nghe nhất mà.
「Thôi, được rồi. Đi rửa mặt đi. Nào? Nào?」
Kotoko đặt con dao xuống, đẩy tôi và Seimi về phía phòng rửa mặt. Cô nàng rất sốt sắng.
「Vâng~ Em đi rửa mặt đây~ Đồ còn trinh đừng có đi theo nhé.」
「Thôi thôi. Tôi đi lấy báo đây.」
Và khi Seimi rời khỏi bếp, Kotoko thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Kotoko sợ ma thật sao. Một khía cạnh bất ngờ. Tôi nghĩ đó cũng là một thuộc tính không tồi cho nhân vật nữ chính...
Trong khi Kotoko đang nấu bữa sáng, tôi quyết định đi phơi đồ. Seimi cũng đã rửa mặt xong và đi ra ngoài rồi mà. Thật tiện lợi.
Tôi lấy quần áo đã vắt khô trong máy giặt ra, cho vào giỏ. Hôm nay còn có đồ ngủ của ba mẹ nữa.
Khi tôi vừa cho hết vào giỏ thì Seimi và Kotoko cũng đến phòng rửa mặt, như thể để xem tình hình.
「Kh, khoan đã! Đồ còn trinh, cậu không có chạm vào đồ lót của tôi đấy chứ!?」
「Hả? Ai biết. Tôi cũng chẳng biết chúng lẫn vào đâu nữa.」
Tôi đâu có lấy từng cái một ra một cách cẩn thận đâu, cũng không nhìn kỹ đến thế. Ngay cả đồ lót của tôi tôi cũng không biết nằm ở đâu nữa là.
「Với lại, còn vấn đề đồ lót của Kotoko-san nữa mà! Đừng có tự tiện chạm vào! Hơn nữa, đồ còn trinh, tôi không muốn cậu chạm vào quần áo của tôi!」
「Thế thì cậu làm đi.」
「Không! Tôi không muốn chạm vào quần áo của cậu.」
Thật là bế tắc. Mà này, cô ta còn nghĩ đồ đã giặt rồi cũng bẩn sao. Đánh giá thấp sức mạnh của bột giặt quá rồi đấy.
...À, chắc là cô ta thấy ghê tởm thật thôi.
「Cả hai người bớt chút đi chứ...」
Kotoko thốt ra một tiếng đầy ngán ngẩm. Đương nhiên là cô nàng phải ngán ngẩm rồi.
「Nh, nhưng mà...」
「Đồ lót thì tôi cũng hiểu. Thật ra, nghĩ đến việc Seiichi chạm vào thì... có hơi xấu hổ thật.」
...Vậy sao. Thật không hiểu tâm lý con gái mà.
「Nhưng quần áo thì đâu có vấn đề gì đúng không? Không còn là trẻ con nữa, chịu đựng một chút đi.」
「Ư ư...」
「Với lại, chia ra giặt hai lần thì phiền phức đúng không? Nào?」
Tình hình hiện tại, để thực hiện mong muốn của Seimi, chỉ có hai cách: hoặc là để Kotoko làm hết, hoặc là giặt riêng đồ của tôi và Seimi.
Để Kotoko làm hết thì quá mức trơ tráo, mà chia ra giặt hai lần cho lượng đồ ít ỏi này cũng chỉ thêm phiền phức.
Seimi chắc cũng hiểu điều đó. Dù có hơi phụng phịu, nhưng cuối cùng cũng chịu thua.
「Em hiểu rồi. Nếu Kotoko-san đã nói vậy thì...」
「Đúng là em dâu của tôi mà. Cảm ơn nhé.」
...Vừa rồi tôi nghe lén thấy cô ta nói "em dâu", thôi thì cứ bỏ qua đi.
「Vậy thì, đồ lót của tôi và Seimi sẽ giặt riêng. Seimi thì chuẩn bị chén đĩa và đũa đi.」
「Roger đó! Kotoko-san.」
Khi Seimi vừa đi, Kotoko lấy ra mấy thứ đồ lót từ giỏ giặt.
「Đừng có nhìn nhiều quá. ...Cậu muốn nhìn sao?」
「Không, không có gì...」
「Nếu lạnh lùng như vậy, đôi khi cũng hơi buồn đó.」
Làm sao bây giờ chứ. Ngay cả khi che đi, treo lên mắc áo thì cũng nhìn thấy thôi mà.
Hơn nữa, một mảnh vải bình thường thì có gì mà dục vọng chứ. Ngay cả trong thế giới 2D, nếu không mặc thì tôi cũng nghĩ nó chẳng có ý nghĩa gì...
「Đã vậy thì, cùng đi phơi đồ đi.」
「Ừm.」
À thì, nếu tôi không phơi được đồ lót, thì chỉ còn cách đó thôi.
Đặt giỏ đồ ở ban công nối từ phòng khách trên lầu hai, treo mắc áo inox lên dây phơi, tôi và Kotoko cùng nhau phơi đồ. Ánh nắng ban mai chói chang, nhiệt độ thấp nhưng là một ngày đẹp trời để phơi đồ.
「Hôm nay khả năng mưa là số không, phơi ngoài trời cũng yên tâm.」
Kotoko lấy áo sơ mi của tôi từ giỏ ra, treo lên một mắc áo khác.
「À, nếu khả năng mưa cao thì chỉ có cách phơi trong nhà thôi. Tôi không thích phơi trong nhà vì nó có mùi lạ.」
「Có mùi là do lâu khô. Vi khuẩn sẽ sinh sôi nảy nở. Nên lúc đó, cậu có thể dùng quạt thổi gió vào. Sẽ khô nhanh hơn đó.」
「Hể~ Quạt sao. Hết hè thì tôi cũng cất đi rồi.」
「Nhà tôi thì để quanh năm. Vì có nhiều dịp phơi trong nhà mà.」
Nếu có dịp sống một mình, tôi sẽ tham khảo điều đó.
Trong lúc trò chuyện và làm việc, chẳng mấy chốc đồ đã phơi xong.
「Ban công nhà Seiichi rộng rãi thật đó. Nhà tôi không có như vậy.」
「Nếu trời mưa thì sẽ bị bẩn đó.」
「Tôi hồi xưa cũng từng sống trong căn nhà một tầng như thế này.」
...Trước khi bố mẹ cô ấy ly hôn sao. Tôi chưa bao giờ hỏi sâu về chuyện đó, và cũng không phải là chuyện nên hỏi tỉ mỉ nên tôi không hỏi.
Chắc là cô ấy có nhớ lại những điều gì đó.
「Thôi, nhớ lại chuyện xưa cũng vô ích. Đằng nào thì cũng đã cùng Seiichi phơi đồ rồi, coi như là một buổi "tập làm cô dâu" tốt vậy.」
「N, cái gì mà tập làm cô dâu chứ!」
Cô nàng đột nhiên nói ra mấy câu chẳng hiểu đầu đuôi gì.
...Mà này, cô nàng này có cần luyện tập gì khác không nhỉ? Tôi cảm thấy mọi kỹ năng để làm vợ lúc nào cũng đầy đủ rồi mà.
「Kotoko-san~! Em chuẩn bị xong rồi ạ~!」
「Oái! Bên này cũng xong rồi, chị xuống ngay đây!」
Theo tiếng gọi của Seimi, chúng tôi xuống tầng dưới.
◇ ◇ ◇
Và rồi vài ngày sau đó.
Những ngày học ở trường cũng trôi qua êm đềm, và tôi cũng bắt đầu quen với việc về nhà cùng Kotoko.
Vừa ăn tối xong, đang lúc cả nhà thư thả thì chuông cửa đột nhiên vang lên inh ỏi.
"Ai mà đến giờ này cơ chứ?"
Thánh Mỹ bực dọc nói, Cổ Đô Tử thì vẫn mặc tạp dề, nhanh nhẹn đi ra mở cửa. Tôi tiếp tục rửa bát. …Thường thì tôi hoặc Thánh Mỹ phải ra chứ nhỉ? Nhưng mà động tác của Cổ Đô Tử tự nhiên quá, tôi chẳng nói được gì.
Trong lúc Cổ Đô Tử ra mở cửa, chuông lại réo lên lần nữa.
Rồi lại réo. Cứ réo mãi không thôi. Rõ ràng là ai đó đang bấm liên tục.
"Ơ, cái gì thế này?"
"Ai lại giở trò này chứ? Chắc lại nghịch ngợm rồi?"
Thánh Mỹ và tôi cũng giật mình, vội vàng chạy theo Cổ Đô Tử ra cửa.
Và rồi, Cổ Đô Tử không hề do dự mà mở toang cánh cửa, trước mặt chúng tôi là một con dạ xoa.
"Hí!"
Tôi không kìm được mà kêu lên.
Thực ra đó không phải dạ xoa mà là cô Tanaka Tokuko. Chắc cô ấy chưa kịp thay đồ sau khi tan làm, vẫn mặc bộ quần áo tôi thấy hồi chiều.
"Cô, cô Tanaka?"
Bình thường cô ấy luôn hiền hòa, ngay cả khi lườm tôi cũng không đến nỗi thế này.
Giờ thì cô ấy dường như không thể kiềm chế được cảm xúc, mặt mày dữ tợn như thần Phong thần Lôi.
Cứ như là bản chất thật bị kìm nén bấy lâu nay bỗng dưng lộ ra vậy…
"Cổ Đô Tử, chị có chuyện muốn nói. Em về nhà với chị đi."
"Ơ, khoan đã chị hai. Tự nhiên làm sao vậy? Em đến đây là đã xin phép mẹ rồi mà."
"Không phải chuyện đó! Em cứ về với chị!"
Cô Tokuko gắt lên.
Tôi biết rõ là không nên xen vào chuyện gia đình, nhưng cô Tokuko bây giờ có vẻ không được bình tĩnh.
Hay là mình nên can ngăn một chút…?
"À, ờm. Hay là cô cứ nghe em ấy nói đã thì hơn ạ…"
Cô Tanaka lập tức lườm tôi cháy mặt.
Tôi cảm thấy như có ai vừa đâm một nhát dao vào tim mình vậy. Thánh Mỹ chẳng liên quan gì cũng khẽ kêu "Hí" một tiếng, trốn sau lưng tôi.
"…Có lẽ sau này tôi cũng sẽ nói chuyện với cậu. Nhưng trước hết tôi phải nói chuyện với Cổ Đô Tử đã."
"Chị, hai…"
"Trước hết cứ về nhà đã. Mọi chuyện rồi nói sau."
Và thế là, không để ai kịp nói gì, cô Tokuko lôi Cổ Đô Tử đi xềnh xệch.
Đến một kẽ hở để ngăn cản cũng chẳng có.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Mặc dù đối tượng là tôi, nhưng Thánh Mỹ vẫn nói chuyện với tôi một cách bình thường. Có lẽ chuyện vừa rồi sốc đến mức đó.
"Tôi cũng chẳng hiểu gì cả."
Có vẻ không phải là trong nhà có chuyện buồn, nhưng rõ ràng là cô ấy đang giận lắm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô Tokuko có cảm xúc như vậy với Cổ Đô Tử. Tôi cứ tưởng cô ấy là một bà chị hai nuông chiều em gái hết mực chứ.
Dù sao thì, chắc chắn là có bão sắp đến rồi.