Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 08 - 第四章

Đây chính là món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất!

“Mẹ về rồi đây! Ôi, vui quá đi mất!” “Ở Nhật Bản ấm hơn bên đó nhiều nhỉ.”

Bố mẹ tôi về đến nhà, cất tiếng nói, và cuộc sống thường ngày lại trở lại như cũ.

“Kotoko-chan, cảm ơn cháu nhiều lắm nha! Lúc nào rảnh rỗi cũng có thể ghé qua chơi đó!”

“V-vâng ạ.”

Kotoko hơi bối rối nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ. Dường như những bức tường thành đã dần dần được lấp đầy… (ý nói khoảng cách được rút ngắn, trở nên thân thiết hơn).

Cứ thế, Kotoko cũng về nhà mình. Tình cảnh lạ lùng khi Kotoko ở nhà suốt cả ngày đã kết thúc, và theo thời gian, cuộc sống thường nhật dần trở lại với quỹ đạo quen thuộc.

“Ôi. Món măng kho Kotoko-chan làm sẵn đã hết rồi. Tiếc thật đấy.”

Vừa chuẩn bị bữa sáng, mẹ vừa nhìn vào tủ lạnh rồi khẽ thở dài.

“Món Kotoko-chan nấu ngon quá, ước gì cháu làm thêm ít nữa nhỉ. Hay là mình mời cháu sang làm lại nhỉ? Seiichi cũng thích thế hơn chứ?”

“Sao mẹ lại nói như thể đó là điều hiển nhiên vậy? Con có thích đâu.”

“Ôi chao. Chỉ là con ngại thôi. Kotoko-chan cũng sẽ vui khi được nghe vậy đó.”

Tôi có ngại ngùng gì đâu chứ…

“Con cũng được Kotoko-chan dạy nấu ăn đó, món cà ri!”

“Ồ. Vậy tối nay để Kiyomi làm cho mẹ nhé?”

“Cứ để con!”

Mới chỉ làm một lần dưới sự hướng dẫn của Kotoko mà tự tin ghê. Tôi chỉ thấy một dự cảm không lành. Chắc phải chuẩn bị thuốc đau dạ dày mất.

“À, mẹ quên mất. Seiichi. Phiền con một chút, mang rác đi đổ giúp mẹ nha.”

“Vâng ạ.”

Cầm túi rác hữu cơ mẹ đưa, tôi ra cửa chính đi đến điểm tập kết rác.

Vừa đổ xong rác thì chiếc điện thoại cục gạch trong túi bắt đầu rung lên.

“Ai mà gọi sớm vậy trời.”

Tên hiển thị trên màn hình là Kiriko-nee-san.

“…Alo.”

“Mày rời nhà sớm thế. Đang ở đâu?”

“Cháu chỉ ra ngoài đổ rác thôi ạ.”

“Vậy hả. Thế thì được. Nhớ là phải sống thật điều độ đó.”

Bị giám sát gắt gao quá đáng sợ luôn.

…Không, giờ không phải lúc để sợ. Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

“Đừng có nghĩ linh tinh đó. Nghe rõ chưa?”

Nói xong câu đó, Kiriko-nee-san cúp máy. Không cho tôi kịp phản đối lấy một lời.

Chỉ ra ngoài đổ rác thôi mà đã thế này rồi sao.

…Có lẽ tôi phải thông qua bố mẹ để phản đối mới được.

Về đến nhà, bố tôi cũng đã dậy. Vừa đúng lúc.

“GPS của Kiriko-nee-san, nó có hơi quá đáng không bố?”

Ngồi vào bàn phòng khách, tôi đặt vấn đề, nhưng cả bố lẫn mẹ đều cau mày.

“Ừm, Kiriko-chan cứ khăng khăng đòi, với lại cô ấy trả tiền mà.”

“Nói cách khác là con được cô ấy quan tâm. Đây cũng là phúc phận của một đứa cháu rồi còn gì.”

Bố mẹ tôi không hề nhận ra điều này là bất thường. Có lẽ vì đã sống như vậy suốt mấy năm nay nên ý thức về sự bình thường đã trở nên mờ nhạt.

Tôi nhớ là lúc đầu họ cũng ngần ngại, kiểu như “Cho dù thế nào đi nữa, cũng không đến mức đó…” cơ mà.

“Ngược lại mà nói, Seiichi này. Điều đó có nghĩa là con vẫn đang khiến Kiriko phải lo lắng đó.”

“Nói vậy thì… con phải làm gì đây chứ?”

“Trở thành một người đàn ông trưởng thành. Kiểu như kiếm bạn gái chẳng hạn.”

…Ứ ư ư ư ư. Thôi rồi. Không nói chuyện được. Tôi đã “hẹn hò” với nhân vật 2D mấy năm rồi ấy chứ. Tuy nhiên, tôi dễ dàng hình dung rằng nói ra điều đó cũng vô ích mà thôi.

Cuối cùng, câu chuyện của tôi vẫn không được họ thấu hiểu.

Sự giám sát của Kiriko-nee-san vẫn tiếp tục sau đó.

“Mày đang đi đường khác mọi khi à. Sao thế?”

“Tan ca muộn sao? Mày về nhà muộn thế.”

“Sao nửa đêm thế này lại ra ngoài?”

…Vân vân và mây mây, tôi mệt mỏi quá rồi.

Sáng sớm ở lớp, tôi nằm bò ra bàn như một con động vật thân mềm.

“Trông cậu mệt mỏi quá.”

“Mệt chết đi được ấy chứ!”

Tozaki và Eve lo lắng hỏi han. Nhưng mà hỏi bọn họ cũng vậy thôi… Dù sao cũng thử hỏi xem.

“Làm sao để thoát khỏi người cứ giám sát mình vì quá lo lắng đây?”

“Thôi rồi. Không được đâu nhỉ? Cậu đang lao thẳng vào cái kết bị trói buộc đấy.”

Tozaki nói một câu rất hợp tình hợp lý.

Đúng vậy. Nghĩ kỹ lại, chuyện này gần giống như một sự kiện mở ra tuyến yandere.

Điều gì khiến một yandere thỏa mãn? Đó là giữ đối tượng ở bên cạnh mình. Trói vào ghế, tự tay đút cơm, chăm sóc thân thể, tóm lại là đặt trong tầm mắt của mình.

Tất nhiên, có những khác biệt nhỏ, nhưng hình ảnh về yandere nói chung là như vậy. Và bản thân yandere không hề nhận ra sự bất thường đó của mình. Tôi không nghĩ Kiriko-nee-san là yandere, nhưng tôi cảm thấy cô ấy có chút khí chất của một yandere mềm.

“Yandere cũng tốt mà. Tôi nghĩ, yandere là hình thức tình yêu chung thủy đỉnh cao, phải không? Chỉ cần tình yêu đó hướng về cậu thì chẳng có vấn đề gì cả, đúng không?”

Tozaki thuộc phe ủng hộ yandere.

“Nó còn tùy thuộc vào mức độ yandere nữa… Loại không rời mắt khỏi cậu dù chỉ một khoảnh khắc thì chỉ có thể là địa ngục thôi. Kể cả không đến mức đó, chẳng phải yandere là kiểu con gái sẽ nổi điên chỉ vì mình nói chuyện với một cô gái khác sao? Bị kìm kẹp quá.”

Chỉ giới hạn trong thế giới 2D, những cô gái hay ghen thì đáng yêu. Nhưng nếu quá đà thì sẽ phiền phức, còn nếu quá mức thì sẽ thành nỗi sợ hãi. Nếu bị trừng phạt chỉ vì lỡ nhìn một cô gái khác thì chịu sao nổi.

“…Các chị gái toàn là những người đáng sợ.”

Nào là Tokuko-san, nào là Kiriko-nee-san, ai cũng đáng sợ hết phần. Mà hình như chị của Saitani cũng ghê gớm lắm thì phải…

“Cũng có rất nhiều chị gái tuyệt vời mà, nếu là 2D thì. Như chị gái trong ‘from Heart2’, hay ‘Sakura-iro no Sora ni’ chẳng hạn. Những cô chị nuông chiều hết mực thì tốt biết bao.”

Tozaki nói đúng, nhưng đáng tiếc đây lại là đời thực.

“Giờ phải làm sao đây?”

Hay là thẳng thắn nói chuyện đêm Giáng Sinh với Kiriko-nee-san? Liệu việc nói rằng tôi sẽ đi mua eroge và vắng mặt trong bữa tiệc cô ấy tổ chức có được chấp nhận không?

…Tôi cảm thấy chẳng có chút khả năng nào được tha thứ cả. Có lẽ sẽ bị kết tội không cần tình tiết giảm nhẹ.

“Chào buổi sáng.”

Kotoko đến trường. Cô ấy cũng có vẻ hơi kém tươi.

“Sao trông cậu kém sắc vậy, Kotoko?”

“Thì bởi vì, mình không thể cùng Seiichi đi mua hàng được…”

“Cậu cũng đâu cần phải đổi ngày mua theo mình đâu.”

“Đúng là vậy nhưng mà…”

Chỉ cần qua đêm Giáng Sinh là tôi sẽ tự do.

Dù đã đặt trước rồi, nhưng qua ngày hôm sau – ngày Giáng Sinh – đi nhận hàng cũng được.

Nhưng mà, tác phẩm mới ra mắt mà không được chơi ngay trong ngày thì khó chịu thật… Tôi đã mong đợi lắm.

“Bọn mày cũng vất vả ghê. Nhưng tao thì sẽ được chơi ngay trong ngày thôi.”

Tozaki nói với vẻ đắc ý.

““Xuống địa ngục đi!””

Khi tôi và Kotoko đồng thanh nói vậy,

“Hai đứa không độc thân thì đừng có nói vậy!”

Bị phản công lại mất rồi.

Khổ quá. Tinh thần chẳng lên chút nào…

Tiết học bắt đầu từ giờ đầu tiên, các bài kiểm tra cuối kỳ liên tục được trả lại.

Môn ngữ văn hiện đại vẫn chưa được trả, nhưng hiện tại tôi có kết quả khá tốt. Điểm của các bạn cùng lớp cũng khá cao, điểm trung bình có vẻ rất cao.

Khi trả bài, thầy Kawata, giáo viên môn Lịch sử Nhật Bản, đã mỉm cười hiền lành và nói rằng:

“So với các lớp khác, kết quả của các em rất tốt.”

Thầy còn đánh giá cao. Việc học theo nhóm không chỉ giới hạn ở ngữ văn hiện đại mà còn lan tỏa sang các môn học khác. Chắc chắn những lần ôn tập và nhận biết nhỏ đã góp phần vào việc nâng cao điểm trung bình.

Và không chỉ riêng Lịch sử Nhật Bản, mà thành tích cao vẫn tiếp tục ở các môn khác, hiện tại tất cả mọi người đều không có điểm đỏ (điểm liệt).

Không phải lo lắng về việc học bù thì tốt rồi, nhưng dù sao đi nữa, vấn đề lo lắng nhất của chúng tôi là môn Ngữ văn hiện đại.

Sau giờ nghỉ trưa, khi tiết học thứ năm kết thúc, một không khí căng thẳng dần bao trùm lớp học.

“Tiết thứ sáu… là ngữ văn hiện đại.”

Kotoko khẽ lẩm bẩm.

Cùng với tiếng chuông báo hiệu tiết thứ sáu, Murakami bước vào lớp ôm theo một chồng bài kiểm tra.

“…Tôi sẽ trả bài kiểm tra. Tôi sẽ gọi tên từng người, các em lên nhận.”

Điểm trung bình tám mươi có đạt được không nhỉ?

Và tôi với Kotoko có được chín mươi điểm trở lên không?

…Thành thật mà nói, trong lòng tôi đang giằng xé giữa tự tin và lo lắng.

“Aramiya Seiichi.”

Tôi được gọi tên.

Lập tức đi đến bục giảng, tôi cầm lấy tờ bài kiểm tra – nhưng nó không rời khỏi tay Murakami.

Murakami vẫn giữ chặt tờ giấy với vẻ mặt phức tạp.

“…Thưa thầy.”

“Khụ!”

Tôi nhận bài kiểm tra, và nhìn vào điểm số ở góc trên bên phải – là chín mươi tư điểm.

“Tuyệt vời!”

Tôi khẽ giơ tay ăn mừng.

Từng người một nhận bài kiểm tra, các bạn cùng lớp lần lượt giơ dấu V hay ăn mừng. Chắc là họ cũng vượt qua tám mươi điểm rồi.

“Ayame Kotoko…”

Và rồi, điểm số của Kotoko, thu hút sự chú ý của mọi người.

Kotoko bước về phía bục giảng. Bước chân cô ấy có vẻ không chắc chắn, hơi lúng túng. Chắc là cô ấy đang lo lắng.

Bài kiểm tra được đưa ra, và cô ấy nhận lấy.

Nhưng mà –

Mặc dù Kotoko đã cầm lấy, nhưng bài kiểm tra vẫn không rời khỏi tay Murakami.

Anh ta đang làm gì vậy? Tôi thầm nghĩ, rồi nhận ra Murakami đang nắm chặt lấy. Anh ta đang làm điều tương tự như tôi lúc nãy.

“…Không thể nào!”

Murakami cất giọng đầy đau khổ.

“C-chắc chắn ngươi không thể nào đạt được điểm số này… Không thể nào!”

Nhìn phản ứng đó thì chắc là điểm số khá cao.

“Trả… trả cho mình đi.”

Có vẻ hơi khó chịu, vẻ mặt của Kotoko trở nên nghiêm nghị. Lâu rồi mới thấy cô ấy như vậy.

Murakami có vẻ bị lấn át nên đã buông tay.

Và điểm số là –

“Một trăm điểm!!”

Kotoko tự hào giơ cao bài kiểm tra. Cả lớp reo hò vang dội.

Giỏi thật đấy. Còn được điểm cao hơn cả tôi nữa chứ. Tôi là người hướng dẫn mà mất mặt quá.

“C-chắc chắn là đạo bài của người bên cạnh! Không thể nào mày có thể đạt được điểm số này!”

Thật là lời nói tồi tệ, hoàn toàn là vu khống. Lời phản bác đó không thể đứng vững được.

“Ngoài Kotoko ra, có ai được một trăm điểm nữa không!?”

Tôi đứng dậy hỏi, thì Nishihara, Hosoe và Yuuka khẽ giơ tay.

Và tất cả họ đều ngồi cách xa Kotoko. Bên cạnh Kotoko, kể cả tôi cũng không có ai được một trăm điểm.

“Anh đừng có chấp nhặt nữa. Nếu có gian lận thì đâu thể đạt được một trăm điểm được.”

“Ư ư ư ư ư…!”

Murakami đổ mồ hôi nhễ nhại, tỏ vẻ cực kỳ hối hận.

Rồi, đến lượt Yuuka đứng dậy.

“Mọi người, có ai dưới bảy mươi chín điểm không!?”

Không một ai giơ tay. Tất cả đều trên tám mươi điểm. Kotoko, người bị coi là nguy hiểm nhất, đạt điểm tuyệt đối, ngay cả Eve cũng được tám mươi điểm, không có vấn đề gì. Eve tự đắc giơ dấu V.

“Vậy là chúng tôi đã giữ được điểm trung bình trên tám mươi điểm rồi đó, thầy Murakami.”

Khi tôi nói bằng giọng ra vẻ thuyết phục, Murakami nghiến răng nghiến lợi, gần như sùi bọt mép.

Và rồi,

“Hôm nay… hôm nay tự học! Cứ yên lặng mà học bài đi!”

Chắc vì xấu hổ, thầy đóng sập cửa và rời khỏi lớp.

“Hoan hô!” “Tránh được học bù!” “Chúng ta giỏi quá!” “Không ngờ lại đạt được điểm cao như vậy!”

Lớp học tràn ngập tiếng reo hò nhẹ nhàng và đầy nhẹ nhõm.

Sau này nghe kể lại, điểm trung bình môn ngữ văn hiện đại của toàn khối là bảy mươi mốt điểm, và lớp chúng tôi có điểm cao hơn các lớp khác. Các môn khác cũng tương tự, và cô Oohara lại được khen ngợi.

Nhưng bây giờ, chúng tôi phải khen ngợi Kotoko và những người đạt điểm tuyệt đối.

“Làm tốt lắm, Kotoko.”

“Ừ! Nhờ có Seiichi và mọi người cả!”

“Được một trăm điểm thì là nhờ vào nỗ lực của cậu đó.”

Thật là một kết quả bất ngờ.

Cô bé này vượt qua mọi tưởng tượng của tôi, càng lúc càng trở nên tuyệt vời hơn.

Khiến tôi cảm thấy mình thật không xứng chút nào.

Và Kotoko đã hòa nhập một cách tự nhiên vào không khí thân mật, hòa đồng của lớp học.

◇ ◇ ◇

Thời gian trôi đi nhanh chóng, đến ngày lễ bế giảng.

“Vậy là, ngày mai các em sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông. Không được quậy phá đó nha!”

Lễ bế giảng học kỳ hai đã kết thúc, sổ liên lạc cũng được trả lại, thầy chủ nhiệm Oohara nói với giọng điệu nhẹ nhàng:

“Yeahhhhhh! Nghỉ đông tuyệt vời nhất! “Kỳ nghỉ đông mong đợi!” “Thằng nào có hẹn với con gái đêm Giáng Sinh thì chết đi!” “Còn mấy đêm nữa là thành người lớn rồi!” “Bọn con gái mình làm tiệc Giáng Sinh đi!” “Từ hôm nay phải cố gắng đi làm thêm thôi!” “Bài tập nghỉ đông đã làm xong hết rồi!”

“Mọi người giữ yên lặng giúp cô nào!”

Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng mười hai. Khoảng thời gian này, ai nấy trong lớp đều nôn nao. Thêm vào đó, cũng có những bạn cùng lớp có lịch trình “đặc biệt” vào Giáng Sinh, nên cả lớp tràn ngập niềm hân hoan lẫn sự oán giận đan xen.

Còn việc có phải học bù hay không, thì lần này lớp chúng tôi không có ai bị điểm đỏ môn nào, nên tất cả đều thoát được học bù.

“Vậy thì, hẹn gặp lại các em vào năm sau, khỏe mạnh nhé. Chúc các em một năm mới an lành.”

Và thế là học kỳ hai kết thúc. Mọi người đều lần lượt nói lời tạm biệt và rời khỏi lớp.

“Nào. Chúng ta cũng đi thôi.”

“Ừ.”

Tất cả thành viên câu lạc bộ như mọi khi đều cùng nhau đi đến phòng sinh hoạt.

Có lẽ cũng có vài thứ cần phải mang về.

“Điểm số trong sổ liên lạc đều tăng lên hết!”

Kotoko nói với tôi khi chúng tôi đang đi bộ qua lối xuống sân trường, rằng điểm học kỳ hai của cô bé đã lấy lại được mức trung bình.

“Bọn mình đã dạy cậu nhiều đến vậy, còn có cả Yuuka và Tozaki nữa chứ… Nếu không tăng lên thì phiền phức lắm đó.”

“Thật lòng rất cảm ơn cậu.”

Cô ấy khẽ chắp tay vái. Thôi mấy cái đó không cần đâu.

“Cậu nên cảm ơn Yuuka và Tozaki, và hơn hết là cảm ơn các thầy cô đã cho cậu lên lớp hai ấy.”

“Đúng là hồi năm nhất Kotton học kém thật mà nhỉ.”

Yuuka trêu chọc, khiến Kotoko ngượng ngùng đỏ bừng má.

“Kh-khỏi cần phải nói. Hồi đó mình có học hành gì đâu.”

“Nhưng mà phục hồi đến mức này thì giỏi thật đó. Đúng là thành quả nỗ lực của Kotton.”

“Không, là nhờ có Yuuka và mọi người cả. Thực sự cảm ơn rất nhiều.”

Trong khi trò chuyện những câu chuyện vô thưởng vô phạt đó, chúng tôi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ và thấy cửa đã mở khóa.

“…? Không phải là quên đóng khóa chứ?”

Mọi người nhìn nhau rồi nghiêng đầu, sau đó nhẹ nhàng và thận trọng hơn bình thường mở cửa ra.

Ở đó có một người lạ mặt – Chủ tịch hội học sinh, Yaotani Airi.

Cô ấy đang mở laptop, say sưa chơi một game yuri. Với vẻ mặt mơ màng, cô ấy ngắm nhìn một cảnh cắt cảnh (still) hai cô gái đang quấn quýt nhau.

Có lẽ cô ấy ở đây cũng không có gì lạ. Vốn dĩ, cô ấy đã hứa sẽ cho tôi chơi eroge rồi mà.

Chủ tịch hội học sinh nhấp chuột và cảnh cắt cảnh biến mất. Khi màn hình trở lại giao diện ADV bình thường, cô ấy cuối cùng cũng nhận ra chúng tôi.

“Ồ. Chào các em, Ayame-san, Hatsushiba-san, Suwama-san, cả Shinguu Kiyomi-san nữa.”

Những cô gái được gọi tên lần lượt cúi chào nhẹ.

Sau đó, Chủ tịch hội học sinh quay mặt về phía tôi với vẻ không vui.

“Ồ, Shin. Và cả Soto nữa.”

“Cuối cùng, cô chỉ nói một chữ thôi à. Mà còn thay đổi cả cách đọc… Thôi được rồi. Cô đang làm gì vậy, Chủ tịch hội học sinh?”

“Nhìn mà không hiểu sao? Học kỳ hai kết thúc là tôi không dùng được không gian yên tĩnh này nữa. Cho nên tôi đang tập trung chơi những game đã xếp đống đó thôi.”

“Vậy à…”

“Hơn nữa, Shin. Lời hứa với Ayame-san kia –”

“À, xin lỗi cô. Chuyện đó để năm sau nhé.”

Kotoko có nghe thấy đoạn này không nhỉ? Tạm thời cứ lấp liếm đi đã.

“Năm sau, à.”

Nghe vậy, Chủ tịch hội học sinh thở dài một cách buồn bã.

“Năm sau chắc là tôi sẽ ít đến đây lắm. Kì thi tuyển sinh sắp đến rồi. Với lại, vừa nãy em gọi tôi là Chủ tịch hội học sinh, nhưng tôi đã là cựu chủ tịch rồi đó.”

“À, đúng rồi nhỉ.”

Hình như cuộc bầu cử hội học sinh đã diễn ra, và các thành viên hội học sinh năm hai đã trúng cử.

“Dù sao tôi cũng đã dặn cô bé kia đừng đụng vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ này rồi, nên cứ yên tâm. Trừ khi làm cô bé tức giận thì lại là chuyện khác nhé.”

“A, cảm ơn ạ.”

Vừa nhắc đến chuyện phòng sinh hoạt, Kotoko liền xen vào cuộc trò chuyện.

“Nhưng mà, cuối cùng Chủ tịch hội học sinh cũng phải thi đại học à. Sao tự nhiên thấy không quen lắm.”

Đúng vậy, luôn có cảm giác cô ấy cứ quẩn quanh bên mình mà.

“Thực sự xin lỗi em, Ayame-san. Nếu em muốn thì tôi sẽ lưu ban ngay lập tức.”

“Thôi đi cô. Cố gắng tốt nghiệp đi chứ.”

“Khi tôi nói với thầy cô muốn lưu ban, họ cũng nói y chang: ‘…Yaotani. Đừng có nghĩ linh tinh, mau tốt nghiệp đi!’”

Đương nhiên rồi. Nếu học kém đến mức phải lưu ban thì không có tư cách vào đại học hay trở thành người đi làm. Việc thả người này vào xã hội tuy có phần đáng sợ đối với xã hội loài người, nhưng nếu không xét đến giới tính thì cô ấy là một người xuất sắc, năng lực hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Vậy Chủ tịch hội học sinh sẽ vào trường đại học nào ạ?”

Đến lượt Yuuka cũng xen vào cuộc trò chuyện.

“Tôi dự định sẽ vào Đại học nữ sinh WAMIZU.”

Đó là một trường nữ sinh có điểm đầu vào cao kia mà. Cô ấy nói một cách bình thản, nhưng thật là siêu đẳng, Chủ tịch hội học sinh. Đáng ngạc nhiên là tại sao cô ấy lại thi vào trường cấp ba của chúng tôi.

“Mặc dù vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ ghé qua. Tôi cần kiểm tra xem tư tưởng của mình đã bén rễ trong hội học sinh chưa. Hơn nữa, tôi phải nhanh chóng biến trường này thành trường nữ sinh nữa.”

“Cô vẫn còn nói mấy chuyện đó à? Thôi bỏ đi mà.”

Khi tôi chỉ ra, Chủ tịch hội học sinh thở dài, nhún vai ra vẻ bó tay. Cô ấy còn nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi chẳng hiểu gì. Tôi đã nói gì sai sao?

“Ôi, ước gì thế giới chỉ toàn phụ nữ thôi. Một thế giới mà phụ nữ sinh con gái, không có đàn ông thì chắc chắn sẽ là một thiên đường tuyệt vời biết bao.”

Có lẽ không nên thả người này vào xã hội thật. Nhưng mà, mọi chuyện đã quá muộn rồi.

“Mà này, cô nói là sẽ đến đây, nhưng tôi có cảm giác là khi tiền bối ra vẻ bề trên thì hậu bối sẽ chỉ thấy phiền thôi đấy.”

“Tôi không muốn nghe những lời đó từ một người còn không tham gia hoạt động câu lạc bộ nào ra hồn. Đó là hành động không nên làm khi tiền bối không được kính trọng, nhưng nếu là tôi, người được yêu mến, thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

“A vâng.”

Nói gì cũng vô ích thôi.

Thôi, đồ đạc cũng đã cầm đủ rồi, về thôi nhỉ.

“Mà thôi, nói chung là, Chủ tịch hội học sinh. Tuy chưa nói ra, nhưng chúc mừng cô đã hoàn thành tốt công việc chủ tịch… nhé.”

Đến đoạn này, Kotoko gửi lời chúc mừng đến Chủ tịch.

“Chủ tịch, chúc mừng cô nhé!” “Chúc mừng cô!”

Yuuka và Eve cũng lần lượt gửi lời chúc mừng.

Lúc đó, cựu Chủ tịch liền nở một nụ cười rạng rỡ và –

“Ồ! Ôi trời ơi! Không ngờ lại nhận được lời chúc mừng! Thật xứng đáng với cương vị Chủ tịch hội học sinh! Cảm ơn các em!”

Cựu Chủ tịch hội học sinh định ôm lấy Kotoko và mọi người, nhưng các cô gái đều nhanh nhẹn né tránh.

Ai nấy đều nở nụ cười khổ. Đương nhiên là họ không biết phải phản ứng thế nào rồi.

“Không cần phải ngại ngùng đâu mà.”

Tôi nghĩ không ai ngại cả.

“Vậy, chúng tôi về đây. Nhờ cô khóa cửa giúp.”

“Vâng. Ayame-san và các em cũng có thể ở lại đó mà?”

“Ơ, thôi chúng em xin kiếu…”

Khi Kotoko và mọi người ra khỏi phòng sinh hoạt với vẻ mặt khó xử, cựu Chủ tịch hội học sinh với vẻ mặt bất mãn, lại đưa mắt nhìn màn hình máy tính.

“Vậy thì, chúc mọi người một năm mới an lành.”

“Cô cũng vậy nhé, cựu Chủ tịch.”

Đóng cửa lại, chúng tôi đi đến lối xuống sân trường.

Chỉ còn việc về nhà nữa thôi…

““Haiz.””

Ra khỏi cổng trường, tôi và Kotoko cùng khẽ thở dài. Mặc dù lễ bế giảng đã kết thúc và chúng tôi sẽ có kỳ nghỉ đông mà không cần học bù, nhưng tinh thần vẫn không thể phấn chấn nổi.

Lý do là, hôm nay không thể mua được ‘Senmomo’. Thật là buồn thảm.

Tại sao lại bán vào buổi tối chứ? Nếu bán từ buổi trưa, tôi đã có thể về nhà mua và chơi ngay lập tức rồi.

Tuy nhiên, tôi và Kotoko thật không may, cả hai đều đang bị chị họ và chị gái của mình kìm kẹp.

“Hai cậu vất vả thật đó.”

Tozaki nói như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Mà đúng là không liên quan thật, đối với cậu ta mà nói.

“Thỉnh thoảng dành thời gian vui vẻ bên gia đình cũng tốt mà?”

“Đúng đó. Bánh kem Giáng Sinh ngon lắm!”

Yuuka và Eve, vẫn là ưu tiên gia đình trước.

“Yuuka thì có việc rồi.”

“Lại đi lồng tiếng à?”

“Ừm. Nếu không thì mình đã muốn đi đâu đó với Seiichi-kun rồi.”

Đột nhiên nghe vậy, tôi có hơi đỏ mặt. Nguy hiểm thật.

“Vậy thì, bao giờ chúng ta gặp lại nhỉ? À, hay là mọi người cùng đi lễ chùa đầu năm đi.”

“Lễ chùa đầu năm à…”

“Khi nào chi tiết được quyết định thì mình sẽ liên lạc nha. Vậy thì, chúc năm mới an lành~”

Không chờ phản ứng của chúng tôi, Yuuka liên tục nói rồi rời đi.

“Tạm biệt~ Chúc năm mới an lành~”

“Tạm biệt nha!”

Eve và Tozaki cũng lần lượt về nhà.

Chỉ còn lại tôi và Kotoko.

“Ừm…”

Trên đường đi, mỗi khi dừng lại ở đèn đỏ, Kotoko lại rút điện thoại cục gạch ra, nhìn trang web chính thức của ‘Senmomo’ với vẻ tiếc nuối.

Không thể bỏ cuộc được. Tôi cũng vậy, không thể bỏ cuộc.

Hai đứa nhìn nhau.

Kotoko nhìn tôi với đôi mắt như cầu khẩn.

Tôi phải đưa ra câu trả lời cho Kotoko.

Vào ngày Giáng Sinh, cái ngày mà ai cũng liên tưởng đến người yêu, việc ra ngoài có lẽ sẽ mang lại một vài gợi ý nào đó.

Chỉ đi mua eroge thôi. Lại còn là buổi tối nữa. Không khí cũng rất phù hợp.

“Lừa Kiriko-nee-san hơi đáng ngại một chút, nhưng mà… đi mua không? Cùng nhau.”

“Có được không?”

“Cậu mới là có được không? Lần này, cậu có thể sẽ làm Tokuko-san tức giận đó.”

Kotoko lắc đầu.

“Không. Bây giờ, hơn cả chị gái, cậu mới là người quan trọng hơn.”

Mới nói cái gì đáng xấu hổ vậy chứ.

Thật tình. Mấy ngày nay tôi cứ phải lo lắng về chuyện này, nghĩ lại thấy mình ngớ ngẩn quá.

Chỉ cần hạ quyết tâm, mọi thứ sẽ được giải quyết nhanh chóng.

“Nhưng mà, đã có cơ hội thì muốn chơi game luôn nhỉ.”

Chỉ mua được thôi thì chắc sẽ bực bội lắm. Tôi muốn chơi ngay trong ngày đó. Dù chơi xuyên đêm sau khi bữa tiệc của Kiriko-nee-san kết thúc cũng được.

“Vậy, cậu đến nhà mình không?”

“Ê…”

“Ở nhà mình thì chỉ có mẹ thôi, chắc là không sao đâu. Chỉ cần vặn nhỏ âm lượng.”

“Có được không?”

“Lúc như thế này thì cứ dựa dẫm vào mình đi chứ.”

Cách đó… được đấy. Dù có hơi bận tâm về việc đến nhà con gái, nhưng mà…

“Được rồi. Phiền cậu, nhờ cậu đó.”

“Được thôi!”

Để chơi được eroge, phải tận dụng mọi thứ.

Vậy nên.

Vào đêm Giáng Sinh, kế hoạch mua eroge được triển khai.

Nào. Quyết tâm thì đã có, nhưng vấn đề là làm sao thoát khỏi mạng lưới giám sát của Kiriko-nee-san. GPS luôn theo dõi tôi mà.

Hơn nữa –

“Hôm nay mày phải nhắn tin cho tao định kỳ. Kể cả là sticker cũng được.”

“Đến mức đó luôn sao!”

Với tình hình này, việc chỉ để GPS ở nhà là không đủ. Tôi cũng không có kỹ thuật để tạo phần mềm tự động gửi tin nhắn.

Dù sao thì, tôi cũng có vài cách để giải quyết, nhưng trên hết, có một người tôi nhất định phải nhờ cậy sự hợp tác.

Mặc dù rất bực bội khi phải cúi đầu trước người đó, nhưng tôi không thể chọn lựa được.

Về đến nhà, Kiyomi đã về rồi. Cô ấy đang nhàn nhã xem TV trong phòng khách. Không biết TV vào giờ này có gì hay ho không.

“Kiyomi.”

“Gì vậy, đồ trinh nam.”

Cô ấy không quay lại mà chỉ trả lời.

Tuy nhiên, tôi không thể nổi giận với thái độ đó. Phải bình tĩnh, bình tĩnh.

“Anh có chuyện muốn nhờ.”

“Nhờ thần linh đi chứ!”

Mày còn nói “gia súc thì không có thần” cơ mà.

“Anh xin lỗi, nhờ thần cũng vô ích. Nghiêm túc đó, chỉ có em mới có thể giúp được anh. Chuyện đơn giản thôi, em nhận lời giúp anh đi.”

“Hả?”

Lúc đó, Kiyomi mới quay lại.

“Mà này, chị Kiriko nói là đừng có giữ điện thoại của anh đó nha.”

“Anh biết rồi. Anh đã nghĩ vậy mà.”

Quả nhiên Kiyomi cũng đã bị Kiriko-nee-san dặn dò kỹ lưỡng là phải giám sát tôi. Nên cô ấy không thể giúp đỡ trực tiếp được. Và Kiyomi đã bực bội đến mức tối đa, nghĩ đến việc phải thuyết phục cô ấy lúc này, tôi thấy chán nản.

Tuy nhiên, không giải thích thì không thành chuyện được.

“Anh muốn bỏ tiệc, ra ngoài mua sắm với Kotoko.”

“…Ồ.”

“Cho nên, anh muốn nhờ em một việc. Không khó đâu.”

Dù sao thì, tôi cần phải làm cô ấy đồng ý bằng mọi giá, dù có phải hy sinh một chút, và tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho một khoản chi phí khá lớn, nhưng mà –

“…………………………………………Thôi được rồi.”

Sau một hồi đắn đo, thật bất ngờ, Kiyomi lại đồng ý.

“Ể? Thật sự em chịu giúp anh à?”

“Trinh nam, phiền phức quá. Chỉ vậy thôi thì em làm được chứ gì. Phản ứng của chị Kiriko chắc cũng thú vị lắm chứ hả?”

Tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ bị đòi hỏi cái gì đó mà.

“Em sẽ giữ bí mật với chị Kiriko, vậy nên anh cứ đi chơi với Kotoko-san đi nha? Mong anh thoát kiếp trinh nam sớm nhé~”

“Không phải kiểu đó đâu! Tóm lại là nhờ em nha.”

“Rõ!”

Mặc dù có chút lo lắng trước nụ cười gian xảo của Kiyomi, nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Và còn một người nữa. Tôi gọi điện thoại cho số của người đó.

Mặc dù yêu cầu khá khó khăn, nhưng cuối cùng tôi cũng nhận được sự đồng ý.

Rồi thì—mười bảy giờ. Còn hai tiếng nữa là đến buổi tiệc Giáng sinh do chị Kiriko đề xuất. Đã đến lúc thực hiện kế hoạch.

Vừa xỏ giày ra khỏi nhà, điện thoại đã reo ngay lập tức.

"『Này, Seiichi. Sao mày lại ra khỏi nhà thế?』"

Thấy chưa, y như rằng! Cô ấy đúng là theo dõi GPS chặt chẽ thật...

"Em ra tiệm tiện lợi mua đồ thôi. Mười tám giờ em về liền mà."

"『Thật không đó? Xong hết việc vặt ở đây là chị mua bánh về nhà mày ngay, nhưng chị vẫn theo dõi đấy nhé!』"

"Vâng vâng."

"『À, như đã nói hôm qua, trong vòng mười phút phải gửi cho chị một tin nhắn gì đó vào điện thoại nhé.』"

"Biết rồi mà."

Được lo lắng thì vui đấy, nhưng có vẻ mọi chuyện đang đi quá xa rồi. Mặc dù vẫn còn mắc nợ cô ấy vì chuyện Songou hồi học kỳ một. Nhưng quả thực, vấn đề "quá bảo vệ" này đúng là cần phải được giải quyết sớm mới được.

Chính Kiriko cũng tự nhận thức được việc giám sát bằng GPS là một hành động quá mức.

Chỉ là, với Kiriko, Shinomiya Seiichi vẫn luôn dừng lại ở hình ảnh một cậu bé bị lạc ngày nào. Với cô, Seiichi là đứa em trai đáng yêu mà cô đã ở cùng từ thuở lọt lòng.

Nghe tin cậu bị lừa dối, suýt chết vì viêm phổi, cô đã định tập hợp hết mọi người quen để xông vào trường tiểu học làm ra ngô ra khoai. Kể từ đó, mỗi khi Seiichi bị lừa, cô lại an ủi hoặc trêu chọc để cậu quên đi chuyện buồn.

Mối quan hệ ấy bắt đầu chệch nhịp một chút kể từ khi cô nhờ Seiichi cảm hóa Ayame Kotoko. Khi thầy giáo chủ nhiệm của Seiichi bàn bạc, và cô nghe tin đồn rằng Seiichi và Ayame có lẽ đang thân thiết, cô thậm chí còn dùng lời đe dọa để nhờ vả cậu.

Mọi chuyện vẫn ổn cho đến lúc đó, nhưng mỗi khi thấy Seiichi và Ayame càng ngày càng thân thiết, Kiriko lại tự nhận thấy trong lòng mình dấy lên một cảm giác khó chịu.

Có lẽ cô cảm thấy cô đơn vì đứa em trai đang dần thoát khỏi vòng tay mình. Là chuyện chị em sớm muộn gì cũng phải xảy ra thôi, cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Nhưng cô nghĩ rằng mình vẫn nên chăm sóc cậu cho đến khi tốt nghiệp cấp ba thì hơn.

"Ôi, nó đi thật ra tiệm tiện lợi kìa."

Chấm sáng trên bản đồ—tín hiệu GPS của cả điện thoại cổ và điện thoại thông minh đều đang ở tiệm tiện lợi. Một lúc sau, chấm sáng rời khỏi tiệm tiện lợi và đi về hướng nhà Seiichi.

Và rồi, một con dấu lạ cũng được gửi đến giữa chừng.

Kiriko đã có một dự cảm không lành, nhưng dường như đó chỉ là lo lắng thái quá, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Ayame à, tao sẽ chưa giao Seiichi cho mày đâu...! Seiichi cũng còn quá sớm để làm chuyện này...!"

Tự nhủ như vậy, Kiriko quay lại với công việc giấy tờ ở trường.

Hoàn thành mọi sự chuẩn bị, tôi hướng về phía ga tàu. Đến quảng trường, điểm hẹn đã định trước, Kotoko đang ngước nhìn bầu trời âm u chờ đợi.

Khi tôi đến gần, Kotoko lập tức nhận ra tôi.

"Chào. Seiichi."

"Chào. Cậu chờ lâu không?"

"Không, không lâu lắm."

Kotoko mặc một chiếc áo khoác phao màu hồng có lông ấm áp. Từ dưới đó, lấp ló một chút chiếc váy ca-rô đỏ. Cô đeo một chiếc túi nhỏ màu đỏ trên vai, đi găng tay đỏ và ôm một túi đồ gói bằng giấy, chắc là đồ mua ở tiệm văn phòng phẩm. Có lẽ là đồ lặt vặt nào đó mua trước khi đến.

"Hì hì. Hẹn hò đêm Giáng sinh thế này cứ như người yêu vậy nhỉ."

"Lại nói mấy lời ngại ngùng rồi... Xin lỗi mấy cặp đôi chỉ vô tình gặp nhau trên đường đi làm về đi."

"Không, Seiichi cũng đừng nói mấy điều lạ lùng vậy chứ..."

Tôi tự biết mình đã nói một điều khá tùy tiện, nhưng có lẽ là do Kotoko trông có vẻ khác lạ một chút so với mọi khi, cứ như một cảnh trong game người lớn vậy. Bởi lẽ, hình ảnh một nữ chính đợi chờ, ngước nhìn bầu trời với ánh mắt đầy mong đợi, thì đúng là rất thơ mộng.

"Cậu nhìn có vẻ háo hức lắm nhỉ. Chắc là mong chờ game người lớn thì tôi hiểu rồi."

"Cũng có phần đó... nhưng được ở bên Seiichi vào ngày này, giờ này mới là điều tuyệt vời."

Bất giác, tim tôi lỡ nhịp. Có lẽ nào đây cũng là dấu hiệu tôi đã bị Kotoko làm cho xao động rồi không?

"Thôi. Chúng ta đi thôi."

Kotoko đi trước, dẫn đường. Tôi cố trấn tĩnh lại, bước đi bên cạnh Kotoko. Cả hai cùng hướng về cửa hàng.

Đến nơi, đã có vài người xếp hàng. Giờ này mà không đặt trước vẫn mua được bình thường, đúng là danh tiếng vượt trội có khác.

"Thầy Kotani chắc không biết chỗ bán đâu nhỉ?"

"Ừm. Dù có biết là có game này, nhưng chắc thầy cũng không biết bán ở đâu. Thầy ấy cứ nghĩ mấy game kiểu này bán ở tiệm game bình thường thôi."

Với lại, khu vực này có hơn năm chỗ bán game người lớn. Chúng tôi quyết định mua ở đây vì muốn có特典 (phần quà đi kèm), nhưng chị Kiriko chắc sẽ không nghĩ sâu xa đến mức đó.

"...Nhưng mà, cách trốn thoát đơn giản thế này, Seiichi chắc nghĩ ra ngay ấy nhỉ. Cậu lúc nào cũng có những kế sách tuyệt vời mà."

"Đây đâu phải kế sách gì. Với lại, đối phó với chị Kiriko là tôi hơi mất phong độ."

Và rồi, mười chín giờ.

"Vâng ạ! Game『Sen no Hassen, Momoe no Himegimi』, bắt đầu mở bán ạ!"

Lời rao của nhân viên vừa dứt, hàng người bắt đầu từ từ di chuyển. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã mua được 『Chiến Bách』 một cách thuận lợi. Không cần phải đứng chịu cái lạnh dưới bầu trời này nữa.

Tôi và Kotoko bắt đầu di chuyển về nhà Kotoko.

"Hì hì, mong chờ quá. Không biết câu chuyện gì đang đợi mình đây?"

Kotoko cũng vui vẻ mãn nguyện vì đã mua được game.

"Ừm, dù sao đây cũng là game được mong đợi từ rất lâu rồi mà. Cảm giác như phải chờ dài cổ mới ra ấy."

"Seiichi sẽ 'tấn công' (chơi) nhân vật nào trước?"

Trong lúc trò chuyện đó—

"Ô? Mẹ tớ gọi!"

Điện thoại của Kotoko vừa reo, cô ấy nhìn màn hình rồi lạ lùng lẩm bẩm. Ngay khoảnh khắc đó—một dự cảm cực kỳ xấu xa rơi xuống dạ dày tôi.

Cái quái gì thế này? Tiếng chuông cảnh báo vang lên gần như là bản năng.

"Ể, khoan đã, ôi, mẹ ơi!?"

Kotoko có vẻ đang hoảng hốt. Dạ dày tôi càng lúc càng đau hơn.

"Ể, tại sao... Vâng, vâng, con chuyển máy ạ..."

Lời Kotoko nói cứ ấp a ấp úng lạ lùng. Và rồi, Kotoko đưa điện thoại cho tôi.

"Alo. Tôi nghe máy ạ."

"『Ồ. Chị bị lừa một vố rồi đấy.』"

Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia không phải là giọng hiền lành của mẹ Kotoko—mà là giọng của chị Kiriko, đáng sợ đến mức làm người ta nghĩ tới Diêm Vương.

"『Cuối cùng thì chị cũng đoán được đích đến của em. Chị đã đến nhà Ayame trước rồi.』"

"Mà... em cũng nghĩ là đến giờ này thì sẽ bị phát hiện thôi."

Dù là từ lúc có cái dự cảm xấu lúc nãy thôi.

"『Đến nhà em thì không ngờ thằng Tozaki lại đang chờ!』"

"Em cũng thấy có lỗi với thằng đó. Một sự hy sinh cao cả."

Đúng vậy. Tôi đã nhờ Tozaki. Nhờ nó vào nhà thay tôi. Tôi ra tiệm tiện lợi, rồi đưa điện thoại và smartphone cho Tozaki, nhờ nó gửi tin nhắn linh tinh. Vì nó thường mua phần mềm online nên đã vui vẻ nhận lời ngay. ...Mức giá tôi phải trả cũng khá là đau đấy. Tôi nhờ Seimi là đưa Tozaki vào nhà, đợi trong phòng tôi.

"『Chị lơ là rồi. Nhưng mà, vì chị là người có tấm lòng rộng lượng, nên sẽ tha thứ cho em, mau về nhà ngay!』"

Thôi thì, đồ thì đã mua được, mục đích chính đã đạt. Bữa tiệc Giáng sinh gia đình chắc cũng sẽ kết thúc trước khi sang ngày mới. Kết thúc là có thể cài đặt và chơi được ngay.

Tuy nhiên—một điều gì đó trong lòng tôi mách bảo: "Như vậy có ổn không?".

"『Dù bây giờ chưa quyết tâm trở về, chị sẽ khiến em quyết tâm ngay.』"

Một lời đe dọa đầy bất ổn từ đầu dây bên kia. Và rồi, trong tầm mắt, một người phụ nữ quen thuộc đang tiến đến.

"Ế...!?"

Kotoko nín thở. Đương nhiên rồi.

"Trò chơi con trẻ đến đây là kết thúc rồi. Cả hai đứa."

Tokuko-san đứng chặn ngay trước mặt chúng tôi.

"Tại, tại sao ạ?"

Tôi cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên. Sao chị lại biết được chỗ này chứ!? Tôi đâu có nói cho ai đâu. Nhưng Tokuko-san cười đắc ý.

"Chỗ em định đến thì chị đã biết hết rồi. Khu vực này có năm chỗ bán game 18+. Từ đó, nếu nghĩ đến loại phần thưởng mà em thích thì chẳng có gì khó cả."

Chị ấy có thể sao chép được suy nghĩ của tôi à? Tôi chỉ nghĩ đó là đoán bừa thôi. Dù vậy, việc Tokuko-san đã tìm hiểu về game 18+ mà chị ghét cay đắng, thì cũng đáng nể thật.

"Chị... chị đến bắt tụi em về à?"

"Phải, đương nhiên rồi. Đêm Giáng sinh không thể để hai đứa học sinh cấp ba ở riêng với nhau được."

...Trốn thì dễ thôi. Nếu chia làm hai đường thì một trong hai đứa có thể thoát được. Nhưng làm vậy chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa, chúng tôi cũng không thể đến nhà Kotoko được nữa. Chị Kiriko cũng đang ở đó, Tokuko-san cũng sẽ cảnh giác.

"Seiichi..."

Tôi liếc mắt nhìn sang, thấy gương mặt Kotoko. Cô ấy đang thu mình lại, vẻ mặt buồn bã, vô cùng lo lắng. Hình ảnh đó khắc sâu một cách kỳ lạ vào tâm trí tôi.

"..."

Đã được bày sẵn mâm cỗ đến mức này, mà cứ thế về thì hỏng cả thanh danh "otaku" mất. Chỉ là, nhà tôi cũng không về được, chơi game ở nhà Kotoko cũng bất khả thi. Liệu chia tay ở đây có phải là lựa chọn tốt nhất không...?

"『Bỏ cuộc đi, Seiichi. Mấy chuyện đó còn quá sớm với em. Em có thể lặp lại chuyện cũ đó nữa đấy.』"

Chuyện cũ. Là vụ thư tình đó sao? Nhưng... điều đó khác. Kotoko chắc chắn sẽ không phản bội. Cô ấy thuần túy yêu mến tôi. Nếu không, cô ấy chẳng có lý do gì để bám theo một thằng con trai như tôi.

...Dù tôi có nói điều đó, khả năng chị ấy bỏ qua là rất thấp. Ngay cả khi thoát được lúc này, chúng tôi cũng chẳng có kế hoạch gì cho bước tiếp theo. Thế nhưng, cứ thế chịu thua thì quá là bực mình.

"..."Tokuko-san. Tại sao chị lại đến bắt chuyện sau khi bọn em đã mua xong rồi ạ? Chắc chắn không phải là do không có thời gian, đúng không?"

"Đúng điểm đấy. Phải, chị đã thấy hai đứa từ lúc xếp hàng rồi. Lúc đó chị hoàn toàn có thể ngăn lại. Với tư cách là một nhà giáo dục."

Nhưng chị ấy đã không ngăn. Đã bỏ qua cho việc mua game người lớn. Điều đó làm tôi không hiểu.

"...Là vì Kotoko-chan đã nở một nụ cười mà chị chưa từng thấy bao giờ."

"Chị...?"

Tokuko-san lộ rõ vẻ đấu tranh nội tâm.

"Bản thân chị ghét cay đắng ngành công nghiệp tình dục, nhưng có một điều còn ghét hơn thế."

"...Đó là gì ạ?"

"Là bị Kotoko-chan ghét bỏ."

Ánh mắt Tokuko-san nhìn Kotoko rất dịu dàng. Có lẽ người này cũng là một "bà chị cuồng em" thì phải.

"Ban đầu chị định bắt lại, rồi bắt tụi em về ngay. Nhưng nhìn nụ cười của Kotoko-chan, chị đã không thể động đậy được. Từ trước đến giờ, chị chưa từng khiến em ấy có nụ cười như vậy."

Có lẽ nào. Bản thân chị ấy cũng đang tìm cách đối xử với Kotoko chăng. Dù sao thì cũng không còn sống cùng nhau, khoảng cách thế nào cũng sẽ xa dần. Huống chi Tokuko-san là người đã đi làm rồi.

"Hơn nữa, Kotoko-chan vui vẻ không chỉ vì game 18+ đâu. Chị hiểu rằng đó còn là vì có em ở đó. ...Dù hơi cay cú đấy."

"Chị..."

Kotoko ngại ngùng cúi đầu.

"Dù vậy, chị vẫn chưa... Shinomiya-kun. Chị chưa thể hoàn toàn tin tưởng em. Lúc này, sở thích của em chị không quan tâm. Điều còn lại là liệu em có làm Kotoko-chan bất hạnh hay không."

Ánh mắt Tokuko-san không chút khoan nhượng xuyên thẳng vào tôi. Tôi đứng bất động, cứ như ếch bị rắn nhìn chằm chằm.

"Chị nghĩ nếu Kotoko-chan hạnh phúc thì có là đứa hư hỏng cũng không sao. Hồi cấp ba chị cũng vậy, cũng chơi bời quậy phá với bạn bè. Chị thừa nhận là lúc đó rất vui. Tuy nhiên, nếu ở bên Shinomiya-kun mà em ấy hạnh phúc hơn... thì chị muốn em chứng minh điều đó."

Người này cũng từng là dân "bất hảo" sao? Nghe nói vậy nhưng tôi lại không nhớ rõ... Chỉ là, giữa người này và Kotoko có một điểm khác biệt then chốt. Nghe lời chị nói lúc nãy là tôi đã nhận ra rồi.

"...Tokuko-san. Chị và Kotoko tuy giống nhưng lại khác nhau ạ."

"Tại sao em lại khẳng định như vậy?"

"Lúc nãy Tokuko-san có nói 'chơi bời quậy phá với bạn bè', nhưng Kotoko thì luôn một mình. Cậu ấy là một con sói đơn độc. Không có ai để cùng chơi bời. Sau khi cải tạo, hòa nhập vào lớp, bây giờ cậu ấy mới có cơ hội để chơi bời một cách ngốc nghếch.

"..."

"Vì vậy, em muốn chị hãy để Kotoko làm điều mà cậu ấy mong muốn. Em nghĩ đó là điều hạnh phúc nhất đối với Kotoko lúc này. Điều đó cũng thể hiện qua nụ cười của cậu ấy với bạn bè cùng lớp."

Nghe vậy, Tokuko-san lại hiện lên vẻ mặt như Dạ Xoa. Áp lực kinh khủng.

"Em nghĩ mình có đủ tư cách để dẫn dắt Kotoko-chan sao? Rốt cuộc, em muốn gì ở Kotoko-chan? Em nghĩ gì về con bé!?"

Ánh mắt sắc bén như thể không cho phép một câu trả lời qua loa nào. Tokuko-san chắc hẳn đang muốn một lời khẳng định rõ ràng từ tôi.

...Nhưng tôi không thể nói ra câu trả lời mà Tokuko-san mong muốn. Bởi vì tôi không phải là loại người như vậy.

"Em... ngay cả việc em có thích cô ấy hay không còn không biết nữa. Từ trước đến giờ em đã bỏ bê thực tế quá nhiều, kinh nghiệm hoàn toàn không đủ để đưa ra phán đoán. Em xin lỗi vì điều đó."

Tokuko-san nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Kotoko cũng nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

"Shinomiya-kun. Câu trả lời đó không phải là trốn tránh sao?"

"Là trốn tránh ạ. Em chỉ đang nói về chuyện của bản thân thôi. Nhưng nếu em cứ mông lung mà chấp nhận Kotoko, thì cuối cùng cả hai chỉ thêm bất hạnh. Dù có hạnh phúc lúc đó, sau này cũng sẽ làm Kotoko tổn thương. Em phải nói ra câu trả lời mà mình tin tưởng, Kotoko cũng sẽ không chấp nhận đâu."

Tokuko-san thở dài một tiếng, có chút thất vọng. Vẻ mặt chị ấy cho thấy tôi chỉ là một người thiếu quyết đoán. Tôi không thể phản bác điều đó.

"Chỉ có một điều duy nhất em có thể nói với Kotoko."

"Đó là gì?"

"Kotoko-chan ngổ ngáo có thể trông rất ngầu, nhưng em thích Kotoko-chan với hai bím tóc đuôi ngựa lúc này hơn. Em không muốn cô ấy quay lại làm 'dân bất hảo' thêm lần nào nữa."

Tokuko-san bất ngờ mở to mắt, rồi từ từ mở lời.

"Cho chị hỏi một câu."

"Xin cứ tự nhiên."

"Em chưa bao giờ khoe khoang rằng mình đã giúp Kotoko-chan cải tạo. Tại sao vậy? Chị cứ nghĩ em sẽ luôn nhắc đến điều đó, kể cả những lúc chúng ta nói chuyện trước đây."

Câu trả lời thật đơn giản. Thậm chí, tôi còn không hiểu tại sao chị ấy lại hỏi câu đó.

"Bởi vì em chỉ là một tác nhân thôi ạ. Nếu đã cải tạo được, thì người đã cải tạo đó là người đáng tự hào nhất."

Tôi liếc nhìn Kotoko. Cô ấy hơi ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy nhiệt thành.

"Sự nỗ lực của Kotoko là điều em hiểu rõ hơn ai hết."

Tôi đã chứng kiến tận mắt. Từ cách nói chuyện, thái độ sống, việc học, việc giúp đỡ người khác, mọi thứ cô ấy đều làm một cách tận tâm, đôi khi là ngô nghê mà kiên trì.

"Nếu em nói đó là nhờ công của em, thì chẳng khác nào xem thường sự nỗ lực đáng quý đó. Chắc chắn sẽ bị cười khẩy thôi."

Tôi đã nói ra những điều muốn nói, cả những lời thật lòng... Nhưng liệu thế nào đây? Vẻ mặt Tokuko-san vẫn còn cứng rắn, không hề thân thiện.

"...Thì ra là vậy. Chị có vẻ đã hiểu một chút lý do vì sao Kotoko-chan lại bị em thu hút rồi."

Tokuko-san vẫn nhìn tôi chằm chằm đầy cảnh giác.

"Shinomiya-kun. Chị không công nhận em. Từ giờ trở đi, chị sẽ luôn theo dõi em. Để xem em có xứng đáng với Kotoko-chan hay không. Nếu game 18+ trở thành vấn đề, chị sẽ không ngần ngại loại bỏ chúng."

Nói xong, Tokuko-san lùi sang một bên, rời khỏi trước mặt chúng tôi.

"Nhưng, chỉ hôm nay thôi, chị sẽ bỏ qua. ...Vì đây chắc chắn là một ngày đặc biệt đối với Kotoko-chan."

Nghe vậy, Kotoko chớp mắt một cái, rồi nói:

"A, cảm ơn! Chị!"

Và nở một nụ cười rạng rỡ hướng về phía Tokuko-san. Tokuko-san đáp lại bằng một biểu cảm dịu dàng. Rồi chị ấy rời đi.

Đúng là cặp chị em tốt. Dù sao thì, mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa cũng là may mắn.

"『Khoan, khoan đã! Đồ phản bội, Tokuko! Chị chưa công nhận đâu nhé!』"

Như muốn phá tan bầu không khí cảm động, một tiếng kêu thét vọng lên từ đầu dây bên kia. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tôi có thể cứ thế cúp máy, nhưng liệu có được lắng nghe không đây?

Đúng lúc đó, tình thế bỗng thay đổi một chút.

"『Hả? À, vâng. Mời cô. Seiichi, mẹ nhận điện thoại nhé.』"

Tưởng chừng chị Kiriko đã xuống nước, thì người ở đầu dây bên kia lại đổi.

"『Alo, lâu rồi không gặp, Shinomiya-kun.』"

Giọng nói này là... mẹ của Kotoko. À, nếu chị Kiriko đã được vào nhà thì đương nhiên cô ấy phải có mặt rồi...

"Dạ, lâu rồi không gặp ạ."

Dù vậy, sao lại đổi máy chứ? Kotoko đang đứng bên cạnh tôi cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra mẹ mình đã nhận điện thoại.

"『Cô giáo nói vậy, nhưng riêng tôi thì nghĩ cháu cứ tự do làm điều mình muốn là được.』"

"Ể. Cô ấy ạ!?"

Một đòn bất ngờ. Với tư cách là một người mẹ, nói câu đó có được không chứ!?

"『Kotoko bắt đầu có những sở thích kỳ lạ, có lẽ là do Shinomiya-kun là nguyên nhân đúng không?』"

Chắc chắn là đang nói đến eroge rồi.

"Dạ, vâng..."

Chuyện này thì không thể chối cãi được. Ngay cả khi bản thân cô ấy đã có tố chất, thì việc Kotoko bị "mở mang" về eroge là do tôi, đó là một sự thật không thể lay chuyển.

"『Nhưng mà. Tôi rất biết ơn Shinomiya-kun. Kotoko mà tôi nói bao nhiêu lần hãy ngoan ngoãn cũng không chịu, giờ đây lại biết hiếu thảo, biết học hành, có bạn bè... Còn sở thích chung của nó có phổ biến hay không thì tôi không biết, và tôi cũng chưa thể hiểu được điều đó... nhưng cảm ơn cháu.』"

Nói xong xuôi, cô ấy thở phào như vừa hoàn thành một việc lớn.

"『Từ trước đến nay chưa có cơ hội nói, cuối cùng cũng nói được rồi.』"

"Cô..."

"『Hai đứa hãy sống theo cách của mình, đừng hối tiếc nhé? Tokuko có thể sẽ ồn ào một chút, nhưng cô sẽ khiến nó im lặng nên cứ yên tâm. Ngoài ra, cô giáo ở đây cũng sẽ được tôi thuyết phục.』"

Rồi điện thoại lại chuyển sang chị Kiriko.

"『Ôi, này...! Seiichi! Khoan đã!』"

Không chờ đợi. Nhờ cô của Kotoko mà lựa chọn cần thiết trong lòng tôi đã nhanh chóng được xác định.

"Xin lỗi, chị Kiriko. Hôm nay em muốn chiều theo cảm xúc của Kotoko. Lần tới em sẽ bù đắp những phiền phức đã gây ra, nên hôm nay chị hãy bỏ qua cho em."

"『Khoan đã—! Mày định bỏ trinh trắng sao—』"

"Không bỏ!"

Bỏ cái đó thì thật là kinh khủng. Tôi lập tức cúp máy.

"Mẹ Kotoko-chan đúng là lạ thật."

Kết thúc cuộc gọi, tôi trả lại điện thoại cho Kotoko, rồi lẩm bẩm.

"Mẹ tớ nói gì thế?"

"Bí mật."

Mặt Kotoko xụ xuống. Dù sao đi nữa, bây giờ tôi thật sự phải nghĩ xem làm gì đây. Dù có bao biện thế nào đi chăng nữa, tôi muốn chơi ngay "Chiến Bách" bây giờ.

"Vậy, làm gì đây? Cứ sống một đêm Giáng sinh bình thường xem sao?"

Kotoko nói thế, hối thúc tôi.

"Xin lỗi, từ chối."

"...Tớ đã nghĩ vậy rồi."

Nhà tôi không về được. Đến nhà Kotoko cũng không thể. Vậy thì còn chỗ nào để cài đặt và chơi game nữa đây.

"...Đi học thôi."

Chắc chỉ còn nơi đó.

"Hả?"

Kotoko cất tiếng kinh ngạc, sửng sốt.

"Đêm Giáng sinh mà lại quay lại trường chỉ để chơi eroge sao?"

"Đúng vậy. Làm một việc báng bổ đến mức này, ngay cả chị Kiriko cũng sẽ không lường trước được đâu."

"Pffft, khụ khụ khụ..."

"Này, làm sao vậy?"

"Không, tớ thấy cậu như vậy mới tốt. Tớ đã phải lòng cậu vì cái tính đó mà."

Cách nói thẳng thừng quá mức. Thật sự khiến tôi kinh ngạc.

"Cậu, cậu nói cái gì vậy!?"

"Cậu nói lắp rồi kìa."

Khỉ thật, lại còn bị rung động một cách thực tế nữa chứ...! Học kỳ hai đúng là cứ loạn xạ cả lên!

"Thôi nào. Vậy thì, nhanh lên, Seiichi."

Tôi nghĩ trong lòng: "Ít nhất cậu cứ về nhà đi cũng được"—nhưng không nói ra. Tôi không muốn xem thường cảm xúc của Kotoko đến mức đó.

"Được rồi. Đi thôi."

Và rồi, chúng tôi nhanh chóng hướng về phía trường học.

Chà, nói tóm lại, chúng tôi đã đến trước cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ nghiên cứu game kỹ thuật số của trường. Chìa khóa phụ vốn đã được làm sẵn từ trước, giấu ở một chỗ kín đáo.

"Thật là. Seiichi, cái này đúng là chiếm hữu của riêng quá đáng rồi đấy."

"Tôi không muốn nghe điều đó từ Kotoko, người đã nắm rõ mọi lối đột nhập vào trường vì trốn học đâu."

Cô ấy nhớ quá rõ những chỗ dễ vào trường, hay những nơi nằm trong tầm nhìn của phòng trực.

"Kệ đi. Nhờ vậy mà đến đây an toàn mà."

"Thế thì cái chìa khóa phụ của tôi cũng không tính nữa."

Tôi tra chìa khóa phụ vào, mở khóa cửa phòng câu lạc bộ. Cánh cửa kêu kẽo kẹt nhẹ, mở ra, cả hai cùng bước vào.

Bên trong tối om, nhưng chúng tôi không bật đèn. Có thể bị giáo viên hoặc bảo vệ tuần tra phát hiện. Với lại, đây là phòng câu lạc bộ quen thuộc mà.

Nhanh chóng tìm thấy máy tính và màn hình, bật nguồn. Ánh sáng từ màn hình mờ ảo chiếu sáng căn phòng. Dù là chiếc máy tính hơi cũ, nhưng nó vẫn khởi động được bình thường.

Tôi và Kotoko mỗi người kéo một cái ghế đến ngồi trước màn hình.

"Nào, mau cài đặt đi chứ."

"Biết rồi."

Vừa xoa dịu Kotoko đang thúc giục, tôi vừa đặt đĩa Blu-ray vào, chờ đợi quá trình cài đặt hoàn tất. Trong lúc này khá rảnh rỗi. Chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn thanh tiến độ.

Có lẽ vì vậy mà Kotoko đang xoa hai tay vào nhau. ...Không, nói đúng hơn là căn phòng này lạnh. Dù sao thì cũng không bật hệ thống sưởi. Dù đang mặc quần áo dày để ra ngoài, nhưng trong phòng cũng lạnh như bên ngoài vậy.

"Lúc thế này, trong eroge thì thường là cảnh đó nhỉ?"

"Ừm, thường là vậy. Nhưng đây là đời thật."

Kiểu như 'nếu là nguyên tác thì ở đây sẽ 'làm tình' '. Đừng có đùa!

Tôi đứng dậy, như muốn xua đi những ảo tưởng thực tế. Rồi tôi lục lọi trong một cái thùng carton đặt trên giá. Lấy ra thứ mình muốn, mang đến cái ghế tôi đang ngồi.

"Chăn? Sao lại có thứ đó?"

"Ai mà biết. Từ lúc tìm thấy phòng này đã có rồi."

Tôi ngồi xuống ghế, đắp chăn cho Kotoko.

"Cái này chắc sẽ giúp cậu đỡ lạnh phần nào."

"À. Cảm ơn. ...Mà, không có mùi gì. Với lại, sao lại sạch sẽ thế?"

"Chắc là vì trước đây tôi đã giặt một lần, rồi bảo quản cẩn thận mà."

"Không lẽ, cậu đã dự tính trước chuyện này?"

"Không biết."

"Hì hì."

Kotoko sau đó không hỏi thêm gì, chỉ dựa vào tôi. Rồi cô ấy đắp tấm chăn đang trùm lên người mình sang cho tôi.

"Này. Tôi đâu có..."

"Seiichi cũng lạnh mà. Đừng có cố chấp. Với lại, trông cũng giống eroge lắm mà?"

Quả thực là vậy. Hai người cùng trùm chung một chiếc chăn cũng là cảnh thường thấy trong eroge. Và thực tế, tôi cảm thấy được bao bọc trong sự ấm áp thật dễ chịu. Chắc là nhờ thân nhiệt của Kotoko nữa, chứ không chỉ mỗi chiếc chăn.

...Nguy rồi. Sự ấm áp này sẽ khiến con người hư hỏng mất.

"Ô, cài đặt xong rồi kìa."

Kotoko nói, đúng lúc tôi gần như muốn phó mặc cả thân tâm cho sự ấm áp, khiến tôi vội vàng điều khiển chuột. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội từ chối chiếc chăn. Dù bản thân tôi cũng không chắc liệu tôi có thật sự định nói điều đó hay không nữa...

"Nào, chơi thôi. Chúng ta sẽ chọn từng tùy chọn luân phiên, hay vừa bàn bạc vừa chơi?"

"Vậy thì, vừa bàn bạc vừa chơi đi."

"Được thôi. À này, tớ muốn 'tấn công' Ruri trước."

"Tớ thì muốn 'tấn công' Morine trước."

Mỗi đứa chúng tôi lại muốn 'tấn công' một nhân vật nữ chính khác nhau.

"...Seiichi thích con gái ngực to đến thế sao!?"

"K, không phải vậy!"

Đúng là cô ấy có vòng một lớn nhất trong số các nhân vật nữ chính thật!

"Là vì theo cốt truyện thì cô ấy có vẻ có nhiều chuyện nhất!"

"Nhân vật có cốt truyện sâu sắc thì để sau cùng đi. Nhiều chuyện quá có khi không đến được kết thúc đâu."

"Thôi, chuyện đó thì vừa chơi vừa tính. Vậy thì, Kotoko, bắt đầu thôi."

Và rồi, chúng tôi điều khiển chuột, khởi động game người lớn.

"Đêm Giáng sinh mà lại đột nhập trường để chơi eroge, thật sự là đang làm cái quái gì không biết nữa."

Bỗng dưng tôi nghĩ vậy, và quay trở lại thực tại.

"Có sao đâu. Tớ thấy vui mà."

"Cậu thật là kỳ cục."

"Không muốn nghe từ cậu đâu. Với lại, làm tớ ra nông nỗi này là do cậu đấy."

Quả đúng là vậy. ...Không, tôi cũng nghĩ là cô ấy vốn có tố chất như vậy mà.

Và rồi, kim đồng hồ điểm qua mười hai giờ.

"À, đúng rồi. Tớ quên mất."

Bỗng Kotoko rời khỏi màn hình, từ chỗ để cặp, lấy ra một cái túi màu trắng. Rồi cô ấy hơi ngượng ngùng đưa cho tôi.

"Cái này, quà Giáng sinh."

"Ể?"

"Xin hãy nhận lấy."

Tôi đang còn bối rối thì đã vô thức đưa tay nhận lấy.

"Hả, quà á? Cái đó, không phải cậu tự mua sao?"

"Ừ."

Cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm.

À... ý cô ấy là muốn tôi mở ra sao?

"Này, tôi mở ra có được không?"

"Không phải. Tớ tự làm... rồi dùng giấy gói quà có sẵn ở nhà gói lại thôi."

Tôi gỡ băng dính ra, nhìn vào thứ bên trong thì thấy...

"C-cái này là khăn quàng cổ sao?"

Nhìn kiểu gì cũng không phải đồ làm sẵn. Đây là một chiếc khăn được đan thủ công vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận.

"Hồi tham gia cosplay ở Summer Comiket, tớ có học lỏm được ít kiến thức về mảng này. Thế nên, tớ thử đan xem sao."

"Cậu đúng là khéo tay thật đấy..."

Hồi cosplay thì tạo hình cũng không tệ, mà chiếc khăn này nhìn dưới con mắt của người không chuyên như tôi cũng thấy nó rất chỉnh tề.

Thật tình mà nói, tôi còn băn khoăn không biết có nên nhận không nữa là.

"Xin lỗi cậu nhé... Lại đúng dịp Giáng sinh mà tôi chẳng có quà gì cả."

Tôi đã hoàn toàn quên béng chuyện quà cáp.

Vì cứ nghĩ đây không phải một sự kiện kiểu vậy mà.

Thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

"Không sao đâu."

Mặc dù tôi chẳng có gì đáp lại, Koto-ko vẫn nở nụ cười tươi tắn.

"Được ở bên cậu hôm nay đã là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất đối với tớ rồi."

Tôi chợt thấy tim mình chệch nhịp, chắc là do hoàn cảnh đặc biệt thôi. Nhất định là vậy.

Với lại, lời thoại này cũng là mượn từ game người lớn nào đó rồi. Tôi đã từng nghe qua câu này mà.

Thế nhưng, dù vậy tôi vẫn thấy cảm động.

"...Tôi đeo khăn quàng này được không?"

"Được chứ. Tớ đan là để cậu đeo mà."

Lấy ra thì thấy chiếc khăn rất dài.

Khăn quàng dài thì không bất tiện gì, nhưng... trong trường hợp này thì lại không như vậy rồi.

"...Này, xích lại gần đây một chút."

Tôi vòng chiếc khăn quanh cổ mình một vòng, phần còn lại đủ dài liền quàng sang cổ Koto-ko ở bên cạnh. Dù trông hơi giống cảnh trong sự kiện nào đó, nhưng... không tệ. Cảm giác rất ấm áp.

Chiếc khăn này, đúng là dành cho hai người. Chắc Koto-ko cũng đã nghĩ vậy khi đan.

"Hê hê hê... Cảm ơn cậu, Sei-ichi."

Koto-ko khẽ gật đầu, má cô ấy giãn ra vì vui sướng.

"Này, Koto-ko."

"Gì thế?"

Dù thế này, dù đang cùng nhau chơi vào đêm Giáng sinh, tôi vẫn chưa thể xác định được mình có thích cô ấy với tư cách một người con gái hay không. Tôi có quá ít kinh nghiệm yêu đương ngoài đời.

Chắc chắn là không ghét, nhưng liệu có thể thích ngoài đời thật hay không, tôi vẫn hoàn toàn không biết.

Thế nhưng.

Nói đi thì cũng nói lại, ở bên cô ấy cũng không tệ.

Không, phải nói là rất vui.

Chắc chắn Koto-ko chính là người khiến cuộc sống hiện tại của tôi trở nên phong phú nhất.

Đó là một sự thật hiển nhiên không thể phủ nhận.

"Từ giờ về sau, ừm, thôi thì... mong cậu chiếu cố nhé."

Nghe vậy, Koto-ko đờ người ra, mặt ngây ra như chim bồ câu bị súng đậu bắn trúng.

Nhưng rồi, cô ấy lập tức nở nụ cười tươi rói đầy mãn nguyện, nói:

"Ừm, Sei-ichi. Tớ vụng về thật đấy... nhưng cũng mong cậu chiếu cố nhé!"

Cứ như cô ấy đã hiểu hết những gì tôi muốn nói.

Thôi thì, đêm Giáng sinh thế này, có lẽ là kiểu của chúng tôi nhất rồi.