Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 138

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3379

Tập 08 - 第三章

Con muốn tổ chức tiệc ngủ!

Cuộc đàm phán (hay đúng hơn là cuộc chiến) với bà Tokuko đã kết thúc được vài ngày.

Tạm thời, vấn đề về trò chơi eroge của Kotoko đã được giải quyết ổn thỏa, và mọi người cũng đều vui mừng về điều đó.

Mặc dù vậy, vẫn còn những vấn đề đang tồn đọng...

Và giờ, tôi, Kotoko cùng Kiyomi đang trên đường về nhà. Chủ yếu là Kotoko và Kiyomi nói chuyện ríu rít, còn tôi chỉ lẳng lặng theo sau.

“Kotoko-san, tối nay chị định làm món gì vậy ạ?”

“Ừm... Để xem nào... Chắc lâu rồi nên mình làm món bắp cải cuộn thịt đi ha?”

“Tuyệt vời quá! Em thích món bắp cải cuộn thịt lắm!”

Chắc cô bé chẳng có món nào ghét bỏ đâu nhỉ.

“Bữa tối thì tốt đấy, nhưng còn bài vở nữa chứ. Nếu mà ảnh hưởng đến việc học thì cứ gọi đồ ăn sẵn nhé.”

“Ờ. Tớ biết rồi. Không sao đâu.”

Mỗi khi tôi bắt chuyện với Kotoko, Kiyomi lại lộ rõ vẻ mặt khó chịu. Chắc là cô bé muốn được về cùng Kotoko hai người thôi đây mà.

“Đồ đồng trinh, đừng có mà coi thường Kotoko-san!”

Kiyomi quay phắt lại nhìn tôi, lè lưỡi trêu tức. Đáng ghét thật...

Về đến nhà, chúng tôi thay quần áo ngay rồi bắt đầu chia nhau làm việc nhà.

Kiyomi mang quần áo vào, tôi cầm máy hút bụi dọn dẹp phòng khách và bếp, còn Kotoko chuẩn bị bữa tối.

Thường thì khoảng bốn rưỡi chiều là xong. Từ giờ đến bữa tối là thời gian học bài. Tôi tập trung làm những phần mà Kotoko và Nishihara đã hướng dẫn trên bàn học trong phòng mình. Kiyomi dù khác niên khóa nhưng vẫn ở lại cùng. Có vẻ như cô bé rất muốn ở cạnh Kotoko.

“...Ưm...”

Kotoko lầm bầm khi dán mắt vào sách giáo khoa và vở ghi.

“Cứ thế này có ổn không nhỉ?”

“Có chuyện gì vậy? Cậu giải được bài rồi mà?”

“Thì cũng tàm tạm. Nhưng sao mà mình thấy bất an kiểu gì ấy, cứ mông lung mơ hồ thế nào...”

Tôi hiểu rất rõ cảm giác của Kotoko. Bản thân tôi cũng thấy như thiếu thiếu gì đó.

Văn học hiện đại khác với toán học, làm gì có đáp án rõ ràng đâu chứ.

“Để tránh bị học bù, chúng ta không thể nào chỉ được tám mươi điểm trong lớp. Chúng ta phải cùng Seiichi đạt được chín mươi điểm trở lên, đúng không?”

“Đành vậy thôi. Thế nên tớ mới khoanh vùng dự đoán đề thi, và thông tin cũng liên tục được cập nhật trong nhóm chat của lớp. Nishihara cũng giúp tớ tổng hợp lại, chắc không thành vấn đề đâu.”

Tôi tự trấn an mình. Ngay cả tôi cũng chẳng tự tin đến thế.

Môn quốc ngữ đối với tôi, đôi khi câu trả lời cứ mơ hồ, khiến tôi cảm thấy khó mà chấp nhận được.

“Chị gái cũng đã cho tớ thời gian gia hạn rồi, tớ muốn tránh học bù để chơi ‘Sen Momo’ cho bằng được.”

Ý chí của Kotoko đã truyền đến tôi.

Dù học bù thế nào đi nữa, cũng có khả năng sẽ không được chơi ‘Sen Momo’. Theo nghĩa đó thì việc có động lực là một dấu hiệu tốt...

“Ơ? Tin nhắn từ Eve này.”

Điện thoại của Kotoko rung lên. Có vẻ như có tin nhắn đến.

Cô bé nhìn màn hình, rồi gật đầu vẻ đã hiểu.

“...Eve bảo cậu ấy thấy lo lắng nên muốn học cùng.”

“Thì đấy, điểm số của cậu ấy còn đáng lo hơn cả Kotoko mà...”

Trong lớp ba mươi sáu người chúng tôi, nếu Eve mà được không điểm môn văn hiện đại thôi, thì điểm trung bình đã tụt mất ba điểm rồi.

Việc điểm trung bình có thể bị kéo xuống là điều khó tránh, nhưng chúng tôi cũng nên cố gắng để giảm thiểu mức độ ảnh hưởng.

“Có nên rủ Eve luôn không?”

“Nếu được, hay là mình gọi cả Yuuka-san đến đi!”

Không biết từ lúc nào mà từ ‘senpai Hatsushiba’ đã chuyển thành ‘Yuuka-san’. Con bé này rút ngắn khoảng cách bằng cách nào thế nhỉ?

Và Kotoko thì “Ưm...” tắc nghẹn trong cổ họng.

Chắc chắn Yuuka, nếu nói về học lực trong lớp chúng tôi, thì cô ấy là át chủ bài. Chỉ riêng môn văn hiện đại thì có thể nhường cho Nishihara, nhưng cùng với Hosoe và những người khác, cô ấy nằm trong top đầu hệ thống cấp bậc học lực.

Nhờ vả thì đương nhiên là được, nhưng nếu là nhờ dạy học thì... lại hơi ngại.

Lại phải triệu hồi quỷ dữ nữa ư...?

“Ổn không đó, Kotoko?”

Có lẽ là do nhớ lại ký ức năm xưa, mặt cô bé tái mét.

Đang định lắc đầu lia lịa, cô bé lại hướng ánh mắt kiên quyết về phía tôi.

“Không, tớ nghĩ là phải được Yuuka đó chỉ dạy thì mới có thể tìm ra chìa khóa để đạt hơn chín mươi điểm. Nếu cứ học một cách mông lung thế này, có thể đạt điểm tốt, nhưng lại khó lòng vượt qua được chín mươi điểm...”

Khi nói đến việc làm người hướng dẫn học tập, Yuuka dứt khoát là một liều thuốc cực mạnh. Thế nhưng, có lẽ vẫn cần đến sức mạnh của cô ấy.

“Thôi thì gọi cả hai người đến đi.”

“Được rồi. Seiichi cũng chuẩn bị tinh thần đi nhé.”

“Ừm.”

Lần này tôi cũng sẽ được Yuuka dạy kèm. Phải hết sức cố gắng thôi.

Chưa đầy một tiếng sau khi Kotoko gửi tin nhắn, chuông cửa nhà đã reo.

“Chào buổi chiều ạ!”

“Đến rồi đây! Tớ tình cờ gặp Hatsushiba-cchi ở đó nên đi cùng luôn!”

Yuuka và Eve cùng nhau đến. Cả hai đều khoác đồ mùa đông trông có vẻ ấm áp.

“Xin lỗi nhé, Yuuka.”

“Không sao đâu mà, vì Cotton và các cậu ấy mà.”

Tôi đón họ ở hành lang và mời lên phòng. Bốn người chúng tôi ngồi ở bốn góc bàn.

“Thế, bây giờ đang học đến đoạn nào rồi?”

Yuuka trông đầy sức sống. Quả nhiên, có lẽ cô ấy là S mà.

“Chỗ này đây...”

“Ừm ừm. Câu hỏi là điền từ vào chỗ trống đúng không. Cotton nghĩ là gì?”

“Trong đây thì... là B, chăng?”

“...Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Giọng Yuuka mất dần nhiệt độ, trở nên lạnh lùng ngay lập tức. Mắt cô ấy không còn ánh sáng, đang dần biến thành một sinh vật chuyên tâm vào việc dạy học.

“Ơ, cái đó... Tại vì câu trên nói như vậy, nên tớ nghĩ là B ạ...”

“Sai rồi đúng không? Là A chứ. Đừng có nhầm lẫn. Nếu vấp váp ở đây, thì những phần học sau sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa đâu.”

Bắt đầu rồi đây... Căn phòng lạnh bất thường. Rõ ràng là đã bật điều hòa mà...

“Seiichi-kun thì sẽ dễ bối rối ở đâu?”

“À, ừm. Chỗ này đây, tớ thấy hơi lờ mờ...”

“Ừm ừm. Về lý thuyết dựng hình ảnh đúng không. Phải đọc đi đọc lại và viết ra cho đến khi nhớ được nhé.”

“Vâng, vâng ạ...”

Lời tôi nói với Kotoko giờ quay lại như một cái boomerang với chính mình. Đây là câu hỏi ghi nhớ mà. Chỉ có cách ghi nhớ vào não thôi.

“Vậy thì, lặp lại trăm lần nhé. Chắc là dễ dàng thôi mà, đúng không?”

“................Vâng.”

Hình như cô ấy không có một chút cảm xúc hay nương tay nào đối với tôi...

“Cậu viết nhanh hơn được mà đúng không? Nói nhanh lên. Mỗi chữ một chữ phải nhớ kỹ, không bao giờ được quên.”

“Vâng ạ!”

Mọi thứ đang dần biến thành một buổi huấn luyện thể dục thể thao.

Dù sao đi nữa, nếu không nâng cao tiềm năng của cơ thể, não bộ cũng sẽ không theo kịp.

“Suwama-san. Chỗ đó sai rồi!”

“Vâng ạ~!”

Eve đã cực kỳ vất vả. Đã sớm muốn bật khóc rồi. Nhưng cho dù có khóc thì Yuuka cũng sẽ không tha thứ đâu.

“Nào, hãy tăng tốc lên nữa đi!”

Không thể tăng tốc hơn nữa đâu!

“Kotoko và Eve đã phải trải qua sự chỉ dẫn khắc nghiệt thế này sao...”

“Cậu vừa nói gì đó!?”

“Không nói gì hết ạ!”

“Có thể sẽ rất vất vả, nhưng khi kiểm tra cuối kỳ kết thúc, chúng ta sẽ làm thật nhiều điều vui vẻ nhé!”

Ngay cả khi nói ra những lời tử tế như vậy, cô ấy vẫn rất giỏi trong việc xen kẽ giữa lời nói ngọt ngào và sự nghiêm khắc.

Nếu tôi có cơ hội dạy học cho ai đó, tôi sẽ tham khảo cách của cô ấy.

“Điều vui vẻ là gì vậy?”

“Là bất cứ điều gì cũng được!”

Chúng tôi cứ thế lao đi, với một chiếc “củ cà rốt” bí ẩn treo lơ lửng trước mặt. Cố lên nào, não của tôi...

◇ ◇ ◇

Chưa đầy một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.

“Thật sự là điểm trung bình tám mươi điểm là quá đáng sợ.”

Vào giờ ăn trưa trong lớp, Tozaki nói với vẻ mặt chán nản hơn mọi khi.

“Thì đúng là vậy mà.”

“Đối thủ của chúng ta là Murakami đấy, Aramiya. Có khả năng ông ta sẽ ra đề siêu khó để kéo điểm trung bình xuống một cách khủng khiếp đấy.”

“Không, phải nói là ông ta chắc chắn sẽ ra đề như vậy. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm thế.”

“Mong là cậu đừng có ý định làm giáo viên nhé.”

Chỉ cần Yuuka không có ý định làm giáo viên là tốt rồi. Tôi chỉ đang sao chép lại suy nghĩ của Murakami mà thôi.

“Nishihara. Cậu nghĩ sao?”

Nishihara đang đứng ngay gần đó, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để xem nào...”

“...Chắc là thầy ấy sẽ không ra đề vượt quá phạm vi thi đâu, nhưng tôi nghĩ sẽ có rất nhiều câu lừa và câu ác ý đấy.”

“Câu lừa à. Quả nhiên là Murakami sẽ làm thế.”

Nếu không nâng điểm toàn lớp lên thì sẽ không đạt được điểm trung bình tám mươi.

Dù có cố gắng nâng điểm của Kotoko và Eve lên, thì bộ tứ ngốc kia cũng là yếu tố bất an. Sakai thì không đáng tin cậy vì cậu ta thường đạt điểm kém khi điểm trung bình thấp, còn những người khác thì càng tệ hơn.

“Chắc chỉ có cách toàn lớp cùng nhau tìm biện pháp thôi.”

Khả năng giải quyết các bài toán khó, sự cẩn thận để tránh lỗi bất cẩn, khả năng thích ứng với các câu hỏi lừa.

Để làm được những điều này, quả nhiên chỉ có cách phải luyện tập nhiều.

“Lớp trưởng, Nishihara, Hatsushiba. Các cậu có thể cho tớ xin chút thời gian không?”

Tôi gọi lớp trưởng Hosoe và Nishihara, cùng với Hatsushiba đang đứng gần đó.

“Gì vậy, gì vậy? Âm mưu xấu xa gì hả?”

Lớp trưởng có vẻ mặt hơi thích thú. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu gì vậy nhỉ.

“Vâng ạ. Có chuyện gì vậy, Se— Shinomiya-kun.”

...Cố tình nói nhầm rõ ràng luôn. Thôi kệ vậy.

“Xin lỗi vì đã làm phiền rất nhiều, nhưng các cậu có thể giúp tớ làm một vài bài kiểm tra nhỏ để ôn thi được không?”

“Ể, chúng em ư?”

Lớp trưởng và các bạn có vẻ mặt ngạc nhiên.

“Trong môn Văn hiện đại, sức lực của ba người các cậu sẽ là huyết mạch. Xin lỗi nhưng hãy giúp tớ nhé.”

Không cần giải thích, họ cũng đã hiểu.

...Giá mà có thêm một nam sinh nào đó nữa thì các bạn nam cũng đỡ ngại.

“Các câu lạc bộ cũng đã nghỉ rồi. Vậy nên, những ai không có việc gì sau giờ học thì hãy ở lại làm bài kiểm tra đó, và xin hãy giải thích kỹ lưỡng những chỗ sai.”

“...Chà, em, em không thể nào... tạo ra đề bài được đâu...”

Nishihara lắc đầu vẻ dè dặt.

“Xin cậu đấy. Vậy nên, ba người hãy cùng nhau làm nhé.”

Một lúc sau, các bạn học khác cũng lắng nghe.

“Nếu lớp trưởng và các bạn làm đề rồi hướng dẫn thì tớ cũng làm thôi.” “Thật đáng quý quá nhỉ?” “Dù sao cũng là học bù mà~” “Học bù của thầy Murakami thì tuyệt đối không thích rồi.” “Kỳ nghỉ đông mà bị cắt bớt thì không thể chấp nhận được!”

Mọi người đều rất hào hứng. Thật đáng mừng.

“Nishihara-san. Có cả Yuuka và lớp trưởng nữa mà. Hay là cùng làm thử đi?”

Yuuka nắm tay Nishihara, mỉm cười để động viên. Một nụ cười khiến cả lớp ngỡ như đang yêu.

“Vâng, vâng ạ... Nếu Hatsushiba-san đã nói như vậy thì...”

Nishihara đã bị thuyết phục.

Thấy vậy, Yuuka nháy mắt với tôi. Có vẻ như cô ấy muốn hỏi ‘thế này là được rồi chứ?’.

Đúng là như vậy, nhưng hành động đó khiến Tozaki ở bên cạnh tôi vô cớ tích tụ oán hận, nên làm ơn đừng làm thế nữa. Giờ cậu ta đang nghiến răng, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy giận dữ. Ánh mắt đó chẳng khác gì ánh mắt của một sát thủ...

“Ê, Tozaki. Tụi tao lấy về rồi này.” “Đề cũ thì đây, xu hướng của Murakami thì bên này.” “Với cả cái này nữa.”

Dưới chân Tozaki, bộ tứ ngốc ồn ào là Sakai, Matoba, Mikamoto, Uchida đang ùa đến.

“Ồ, cảm ơn.”

“Mày đã nhờ bọn nó làm gì vậy, mày...”

Khi tôi hỏi, Tozaki và bộ tứ ngốc cùng nhau khịt mũi vẻ tự đắc. Các cậu là huynh đệ kết nghĩa gì đó à.

“Tao cũng đâu có ngồi không. Tao đã cùng Sakai và các cậu ấy mở rộng phạm vi thông tin đấy chứ.”

“Phạm vi thông tin?”

“Đúng vậy đó. Là các giáo viên Văn hiện đại khác ngoài Murakami, hay cả các cựu học sinh đã tốt nghiệp nữa. Đúng là những giáo viên nổi tiếng có biệt danh riêng, nên các cựu học sinh cũng nhớ khá rõ.”

“...Những mối quan hệ kỳ lạ đó của các cậu từ đâu ra vậy?”

“Chỉ là mối quan hệ của Shinomiya hẹp hòi thôi.”

Trừ khi tham gia các câu lạc bộ chính thống, tôi nghĩ hiếm khi có thể tạo được mối quan hệ với các tiền bối như vậy.

“Nào, Hatsushiba!” “Chúng em!” “Cô có thể khen ngợi nhiều hơn nữa mà!” “Nụ cười đó hãy dành cho chúng em!”

Thế rồi, dù bộ tứ ngốc đã tạo dáng xong xuôi, thì Yuuka và các bạn đã cùng Nishihara và Hosoe di chuyển, bàn bạc về việc làm các bài kiểm tra nhỏ.

Năm người họ buồn bã rũ vai. Và rồi, họ quay sang nhìn tôi với ánh mắt bất mãn.

“Vì các cậu mãi lo khoe thành tích mà lơ là cảnh giác đấy thôi.”

“Im đi! Mày đâu có hiểu cảm giác này đâu!”

Tozaki hét lên, như đại diện cho suy nghĩ của bộ tứ ngốc.

Sau đó, buổi chiều, khi chúng tôi làm bài kiểm tra nhỏ do chính mình tạo ra, kết quả rất tốt.

Chỉ là...

“Sakai-kun. Chỗ đó vừa mới dạy xong mà? Sao lại quên rồi?”

“X-xin lỗi ạ.”

“Matoba-kun. Tại sao lại không nhận ra đó là câu hỏi lừa? Cậu đã đọc đề cẩn thận chưa?”

“Em, em xin lỗi vì tiếng Việt của em hơi tệ.”

“Mikamoto-kun và Uchida-kun nữa. Cứ thế này thì không được đâu! Hãy dồn hết tinh thần ra mà làm!”

“Vâng ạ!” “Xin tuân lệnh ạ!”

Bộ tứ ngốc, những người đã cầu xin sự chỉ dạy của Yuuka, đều tái mặt vì sự nghiêm khắc của cô ấy.

“À, ừm, S như thế này, cũng không tệ chút nào...”

Nhưng mà, Tozaki cũng trông có vẻ hạnh phúc, chắc chắn là một kết cục có hậu mà. Ừm.

◇ ◇ ◇

Những ngày học hành trôi qua như chớp mắt, cuối cùng cũng đến ngày định mệnh – kỳ thi cuối kỳ học kỳ hai.

Bốn ngày, từ thứ Hai đến thứ Năm, mười hai môn học.

Môn Văn hiện đại khó nhằn là vào ngày đầu tiên. Bài thi hôm nay sẽ lần lượt là Lịch sử Nhật Bản, Toán II và Văn hiện đại.

“Một tiết đầu tiên là môn Lịch sử Nhật Bản. Tất cả học sinh, hãy úp mặt giấy đề thi và giấy trả lời xuống, rồi chuyền ra phía sau. Nếu có hành vi gian lận, sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức. Dù có khóc lóc, kêu gào thế nào, ta cũng sẽ bắt im lặng để không làm phiền đến kỳ thi.”

Giám thị Tadokoro nhìn khắp lớp, đảo mắt kiểm tra xem có ai gian lận không. Ngay cả khi có ý định gian lận, nhìn ánh mắt này của thầy, ai cũng sẽ mất hết ý chí thực hiện. Theo nghĩa đó, đây là một ánh mắt có sức răn đe.

À mà, có quy định là giám thị sẽ là giáo viên bộ môn của tiết tiếp theo. Tiết tiếp theo là Toán nên thầy Tadokoro đã đến. Tức là, tiết Toán tiếp theo, giáo viên Văn hiện đại sẽ đến. Đương nhiên, là người đó.

“Vậy thì, thời gian thi là bốn mươi lăm phút. Bắt đầu.”

Khoảnh khắc thầy Tadokoro nói vậy trong khi nhìn đồng hồ, tiếng chuông vang lên trong căn phòng im ắng. Việc thầy căn thời gian chính xác như vậy cho thấy sự tỉ mỉ của thầy.

Mọi người đồng loạt lật ngược đề thi Lịch sử Nhật Bản, im lặng dùng bút chì bấm viết lên giấy trả lời.

Ổn thôi. Lịch sử Nhật Bản thì không thành vấn đề. Là môn học thuộc lòng, hơn nữa thầy Matsuda, người ra đề Lịch sử Nhật Bản, không bao giờ ra những câu hỏi hóc búa, và thầy ấy còn bàn bạc kỹ lưỡng với thầy Kawata, giáo viên dạy Lịch sử Nhật Bản của chúng tôi, nên thầy ấy đã chỉ dạy những phần quan trọng từ trước.

Hơn nữa, lần này không chỉ riêng môn Văn hiện đại, mà cả lớp còn cùng nhau chia sẻ những phần quan trọng trong nhóm chat của lớp. Mặc dù có rất nhiều tin nhắn, nhưng trong đó cũng xuất hiện những kiến thức thú vị, tôi cảm thấy mình đã khám phá được một khía cạnh bất ngờ của các bạn cùng lớp.

Dù sao thì, lần này cả lớp chúng tôi đều khá tự tin. Không thể để vấp váp ở môn Lịch sử Nhật Bản được.

Tôi điền tất cả các đáp án, dùng thời gian còn lại để kiểm tra xem có sai sót nào không.

Có một hai chỗ hơi đáng nghi ngờ, nhưng những phần khác chắc chắn không có vấn đề gì.

Tôi tin chắc như vậy, và thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó tiếng chuông báo hết giờ thi vang lên.

“Tất cả hãy đặt bút viết xuống, úp giấy trả lời xuống. Người ngồi cuối bàn thu lại.”

Khi thu xong giấy trả lời, thầy Tadokoro vừa sắp xếp trên bục giảng vừa lẩm bẩm.

“Tiếp theo là môn Toán của ta. Ta không nhớ là đã làm khó đến thế. Điểm liệt là ba mươi điểm, nhưng nếu ai dưới năm mươi điểm... thì hãy chuẩn bị tinh thần cho học kỳ ba đi.”

Nói rồi thầy Tadokoro đi ra.

“Trước khi thi mà gây áp lực như vậy thì không hay chút nào.”

“Đúng đúng vậy đó~”

Tozaki và Eve vừa nói vừa thở dài.

“Nhưng mà, thầy Tadokoro giảng bài khá dễ hiểu nên cũng tốt mà.”

Kotoko có vẻ hơi tự tin. Thật đáng cảm động khi cô bé đã đạt đến trình độ có thể nói là dễ hiểu.

Rồi, giờ giải lao ngắn ngủi cũng kết thúc, cùng với tiếng chuông báo trước giờ thi, giám thị uể oải bước vào.

“Hừm.”

Thần Gió, Murakami. Người ra đề thi Văn hiện đại sắp tới.

Có lẽ vì sự căm ghét tích tụ từ các bạn cùng lớp, những ánh mắt gay gắt đều đổ dồn về thầy Murakami.

Thấy vậy, thầy Murakami hừ mũi vẻ khó chịu.

“Ánh mắt láo xược quá. Bây giờ tôi sẽ phát đề thi và giấy trả lời. Hãy úp mặt xuống rồi chuyền ra phía sau.”

Kẻ thù lúc này không phải là Murakami, mà là môn Toán này. Tập trung, tập trung.

Tiếng chuông giờ thứ hai vang lên cao vút.

“Vậy thì, bắt đầu.”

Lật đề thi lên, ngay từ đầu đã thấy hàng loạt bài toán phức tạp và khó khăn.

Tôi cảm nhận được một không khí nặng nề bao trùm cả lớp.

—Nhưng nói vậy không có nghĩa là chúng ta được phép nản lòng.

Không có thời gian để chần chừ. Có nguy cơ không đủ thời gian.

Tôi giải từng bài một cách cẩn thận. Không vội vàng, mà từ từ giải những bài có thể làm được. Điều quan trọng nhất là tuân thủ nguyên tắc cơ bản của kỳ thi.

“Còn mười phút nữa. Nhanh lên.”

Murakami nở nụ cười nham hiểm và nói thêm những điều thừa thãi. Chỉ cần nhìn đồng hồ là biết rồi. Đừng có làm phân tán sự tập trung của tôi.

Tôi cố gắng nhanh nhất có thể để giải bài toán lớn cuối cùng, viết công thức một cách cẩn thận.

Vừa kịp hoàn thành thì tiếng chuông vang lên. Vừa đúng lúc.

“Từ phía sau, úp lại và thu hồi giấy.”

Và rồi, Murakami, sau khi thu xong giấy trả lời, nhìn khắp lớp.

“Xem nào. Tụi bây, đã bày đủ mọi trò nhỏ rồi đúng không, nhưng đó chỉ là những cố gắng vô ích thôi. Đề thi lần này đặc biệt khó đấy. Được bảy mươi điểm đã là may mắn lắm rồi đấy.”

Cả lớp xôn xao. Lại còn kích động sự lo lắng nữa chứ...

“Cứ việc tận hưởng kỳ học bù trong kỳ nghỉ đông đi.”

Với nụ cười rạng rỡ, Murakami rời khỏi lớp.

“Khó chịu quá đi thôi!”

Eve cũng rất tức giận. Cô bé phồng má, chu môi.

“Thiệt tình. Đúng là một giáo viên chẳng làm được việc gì tử tế.”

Tozaki cũng khẽ thở dài.

Và rồi, sự lo lắng xâm chiếm khắp căn phòng học.

“Kì, kỳ thi khó quá... Sợ quá, làm sao đây.”

Sự lo lắng đó cũng lây sang Kotoko. Dù cô bé đã dành gần hết thời gian cho bài thi, nhưng điều đó không thể xua tan sự bất an. Có khả năng là cách ra đề thi đã thay đổi. Điều đó có nghĩa là các câu hỏi xuất hiện sẽ là những câu chưa từng thấy. Khi đó, khả năng ứng dụng sẽ là yếu tố quyết định.

“K-không sao đâu. Ayame-san.”

“Nishihara...?”

“Chúng, chúng ta đã học hành rất chăm chỉ rồi mà. Ayame-san cũng vậy. Chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản, dù đề thi ra thế nào chúng ta cũng có thể đối phó được...”

Khuôn mặt cô bé có vẻ không tự tin lắm, nhưng lời nói lại tràn đầy sự chắc chắn.

Với lời động viên vừa mất cân đối ấy, Kotoko đang lo lắng đã siết chặt nắm đấm.

“Đúng vậy. Chưa thi mà đã lo lắng thì cũng chẳng ích gì.”

“Đ-đúng tinh thần đó.”

Không biết có phải vì nghe được lời của Nishihara không, mà các bạn cùng lớp cũng hiểu rõ. Sự lo lắng trong lớp nhanh chóng tan biến. Lần này, nhờ có Nishihara, cảm giác e ngại môn Văn hiện đại chắc hẳn đã giảm bớt.

“Rồi. Bài thi cuối cùng hôm nay, bắt đầu nhé~”

Và rồi, cùng với tiếng chuông báo trước giờ thi, bước vào là giáo viên chữa lành của chúng tôi, thầy Ohara.

Nhờ khả năng xoa dịu này, căng thẳng trong lớp lập tức dịu đi. Mọi người đều thể hiện vẻ mặt thư giãn. May mắn là giám thị cuối cùng không phải là Tadokoro hay ai khác.

“Xin hãy đặt bút xuống, và úp mặt đề thi và giấy trả lời xuống, rồi chuyền ra phía sau nhé~”

Đã học hành đầy đủ rồi. Thế nhưng có thể vượt qua được hay không thì phải xem đề thi mới biết được.

Tôi chỉ muốn tiếng chuông vang lên nhanh chóng. Tôi muốn thoát khỏi cảm giác bồn chồn khó tả này.

Và rồi – tiếng chuông vang lên.

“Vậy thì, các em. Hãy bắt đầu. Bình tĩnh, đọc kỹ đề nhé.”

Tôi nghe lời thầy Ohara, lật đề thi lên.

Tôi lướt nhanh từ trên xuống dưới các câu hỏi.

Đề này là—

Toàn bộ lớp im lặng, nắm chặt nắm đấm nhỏ, tạo dáng chiến thắng.

Khặc khặc khặc... Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Đúng là tái hiện đêm Kawagoe rồi!

“Phải không!?”

Thầy Ohara cất tiếng ngạc nhiên trước cảnh tượng có phần khác thường trong lớp.

Nhưng không ai lên tiếng. Họ vẫn im lặng viết đáp án vào giấy trả lời một cách trang trọng.

Cả lớp đã cùng nhau hợp tác. Tập hợp thông tin cẩn thận, dự đoán đề thi, và không ngừng ôn tập. Chúng tôi đã không sai lầm.

Cảm giác hưng phấn của lễ hội văn hóa lại trỗi dậy. Căn phòng chìm trong sự im lặng, bao trùm một không khí nhiệt huyết kỳ lạ.

Thầy Ohara cứ nghiêng đầu mãi, nhưng thầy ấy làm sao mà biết được chuyện của chúng tôi, nên cũng đành chịu thôi.

Tất cả mọi người đều hoàn thành bài thi trước khi thời gian trôi qua được một nửa.

Nhưng khi một người bắt đầu kiểm tra lại, hành động đó lan truyền như một hiệu ứng domino, mọi người đều xem lại giấy trả lời một lần nữa để tránh lỗi bất cẩn. Cảm giác như tất cả đều được kết nối với nhau.

Và rồi, tiếng chuông báo hết giờ thi vang lên.

“M-mọi người, hãy thu đề thi lại nhé~. Các em, xin hãy chuyền từ phía sau lên ạ.”

Khi tất cả giấy tờ đã được đặt lên bàn giáo viên, thầy Ohara cầm chúng lên và hỏi,

“Các em tự tin lắm à?”

“Đương nhiên rồi ạ!” “Trung bình chín mươi điểm là chắc chắn luôn ạ!” “Bọn em sẽ khiến thầy phải rớt nước mắt cho xem!”

Trước những học trò đang hưng phấn tột độ như vậy, thầy Ohara hơi ngỡ ngàng, nhưng dường như vẫn hiểu theo hướng tích cực.

“Vậy thì, thầy sẽ mong đợi nhé~”

Nói rồi, thầy giáo với giọng nói nhẹ nhàng rời đi.

“Thành công rồi đúng không?”

Tozaki giơ tay với vẻ mặt hài lòng khi hoàn thành mọi việc. Tôi đập mạnh vào tay cậu ấy. Một tiếng vang giòn tan cất lên, sau đó tiếng reo hò bắt đầu vang khắp lớp.

“Thắng rồi! Lần này tự tin lắm! Tớ cũng vậy!”

Kotoko và Eve bên cạnh cũng vui vẻ đập tay vào nhau.

“Có khi đạt điểm tuyệt đối mất thôi!”

Cả Yuuka, người bất ngờ xuất hiện.

“Bài đó, 2 đúng không?” “Đúng rồi. Với cả 3 nữa.” “Ồ, không vấn đề gì.” “Nishihara muôn năm!”

Cả lớp cùng nhau chúc mừng thành tích.

“À, ừm, em rất vui vì đã có ích ạ...”

Cũng có thể nói là nhờ Nishihara. Cô ấy đã dự đoán kỳ thi sẽ khó và đã chỉ dạy phạm vi kiến thức một cách chính xác.

Tất cả thông tin từ những người khác cũng đều hữu ích.

“Chiến thắng này là của cả lớp!”

Lời tuyên bố chiến thắng của tôi khiến cả lớp bùng nổ.

◇ ◇ ◇

Và rồi, kỳ thi cuối kỳ kéo dài bốn ngày cũng thuận lợi kết thúc.

Sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng, chúng tôi rời trường vào buổi sáng với bước chân nhẹ nhàng, trở về nhà.

Không còn phải học bài ngay khi về nhà nữa. Giờ chỉ còn chờ đợi bài kiểm tra được trả về. Vượt qua được nó, là kỳ nghỉ đông bắt đầu.

Về đến nhà, mở hòm thư, tôi thấy một bức thư hàng không từ bố mẹ đang đi du lịch nước ngoài.

“Trông vui quá nhỉ.”

Kotoko, người cùng tôi về nhà, ghé đầu nhìn.

Mặt sau tấm bưu thiếp là ảnh bố mẹ đứng cạnh nhau, phía sau là núi tuyết. Schwiez... nghĩa là Thụy Sĩ ư. Núi trong ảnh chắc là Matterhorn, có lẽ vậy. Dù sao cũng là địa điểm du lịch nổi tiếng mà.

“Trông khỏe mạnh là tốt rồi. Thời gian đi du lịch cũng còn ít thôi. Cứ tận hưởng cho thỏa thích là được.”

Tôi vào nhà, đặt tấm bưu thiếp lên bàn, rồi đi về phòng mình.

Thay quần áo xong, tôi lập tức trở lại lối vào. Tôi sắp đi làm thêm. Nếu không có bài vở phải học, thì tôi sẽ chuyên tâm làm việc thôi. Thời gian thi cũng đã xin đổi ca làm rồi mà.

“Vậy nhé, nhờ cậu trông nhà. Kiyomi có vẻ về muộn.”

“Ừ, cứ giao cho tớ. Đi làm đi nhé. Cố gắng làm việc đó.”

Tôi được tiễn đi như vậy.

Tôi đã suýt buột miệng hỏi “Vợ chồng à!”, nhưng thôi đành giữ bí mật vậy.

“Mọi người vất vả rồi ạ.”

Tôi bước vào cửa hàng, đi từ quầy thu ngân vào kho. Mặc bộ đồng phục cửa hàng tiện lợi, việc đầu tiên là giúp đỡ quầy thu ngân đang đông đúc vào buổi trưa. Tôi cầm túi ni lông lên và cẩn thận cho sản phẩm vào.

“Cảm ơn quý khách ạ.”

Công việc diễn ra suôn sẻ, không có sự cố nào, thời gian trôi qua, đã gần năm giờ chiều.

Nơi này nằm cách xa khu phố sầm uất nên lượng khách ra vào không quá đông.

Thế nhưng chỉ khoảng một tiếng nữa, khách hàng đến mua bữa tối sẽ bắt đầu đông lên. Vừa phục vụ những khách hàng lác đác trong thời gian rảnh rỗi trước khi thực sự bận rộn, tôi vừa tranh thủ trưng bày sản phẩm.

“Này, Seiichi-kun. Có thể nói chuyện một chút không?”

“Vâng, có chuyện gì vậy ạ?”

Khi tôi đang sắp xếp hàng hóa lên kệ, có người từ bên cạnh bắt chuyện. Đó là một bạn nữ đồng nghiệp làm thêm.

Tôi chưa từng hỏi tuổi, nhưng bạn ấy nói là học sinh cấp ba, nên chắc là bằng tuổi, hoặc hơn/kém một tuổi. Bộ đồng phục cửa hàng tiện lợi màu đỏ đậm và hồng rất hợp với bạn ấy một cách kỳ lạ. Mái tóc dài đen nhánh chấm ngực được chăm sóc cẩn thận trông rất trong trẻo. Tozaki chắc lại nói đó là "gu" của cậu ấy.

Khuôn mặt thanh tú đáng yêu của bạn ấy nổi tiếng đến mức số lượng khách hàng đến chỉ vì bạn ấy cũng tăng lên... đó là lời của một người tiền bối. Quả thật, vào ca làm của bạn ấy, lượng khách hàng tăng lên rõ rệt.

“Seiichi-kun này. Tối Giáng sinh, cậu có rảnh không?”

Một người như vậy bỗng nhiên hỏi tôi câu đó.

“Xin lỗi ạ, nhưng tôi không rảnh.”

Tôi trả lời ngay lập tức. Tối Giáng sinh tôi đã xin với quản lý để được nghỉ ca từ lâu rồi.

Đương nhiên là để mua “Senmomo” rồi. Tôi đã báo với quản lý rằng dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ nghỉ hôm đó. Dù ai có nghỉ phép đột xuất hay ốm đau, tôi cũng sẽ không bao giờ đi làm thay. Tuyệt đối không một ai được phép xâm phạm "lãnh địa" đó.

“...Vậy sao. Tiếc thật đấy.”

Nói rồi, với vẻ mặt tiếc nuối, cô ấy hoàn tất việc sắp xếp kệ và rút vào phía sau cửa hàng.

Thôi được. Tôi sẽ tiếp tục công việc sắp xếp kệ của mình.

“Này này, Shingū-kun. Sao cậu lại từ chối thế?”

Đồng nghiệp nam ca kế đó đi tới, hỏi vẻ tò mò. Đó là một anh khóa trên tóc nâu, trông cứ là là, kiểu chỉ biết ăn chơi thôi ấy. Thoạt đầu tôi cũng không muốn nói chuyện với cái kiểu người trông hời hợt như thế, nhưng hóa ra anh ta cũng chẳng tệ lắm. Nếu nói chuyện về anime thì cũng hợp cạ ra phết.

“Sao lại từ chối á... Tôi có hẹn vào đêm Giáng Sinh rồi chứ.”

“Shingū-kun, cậu đâu có bạn gái? Hẹn hò gì chứ. Được một cô gái như thế mời... Ước gì tôi được đi thay cậu...”

À, ra là anh ta hiểu nhầm lời mời vừa rồi là hẹn hò đêm Giáng Sinh hay gì đó. Vậy thì phải nói rõ sự thật thôi.

“Lời mời đó không phải kiểu như vậy đâu.”

“Sao thế?”

“Sao là sao. Vốn dĩ đêm Giáng Sinh, cô ấy đang có ca làm mà.”

“Ơ, thế à? Nhưng điều đó thì sao chứ?”

Sao mà anh ta không nhận ra nhỉ? Đầu óc cũng lạc quan quá đáng à? ...Mặc dù, tôi cũng là lần đầu bị lừa kiểu đó. Cứ nghĩ nó là loại truyền thuyết đô thị trên mạng thôi.

“Tóm lại là cô ấy chỉ muốn nhờ tôi đổi ca thôi mà.”

Đây là chiêu trò khá nổi tiếng. Thực ra không cần phải giải thích làm gì, nhưng để bị hiểu lầm như vậy thì cũng khó chịu, nên tôi đành giải thích.

Nếu bị đồn đại là được cô ấy thích thì chết. Cả hai đều sẽ khó xử.

“Được hỏi về kế hoạch đêm Giáng Sinh, nếu tôi trả lời ‘tôi rảnh’ thì câu trả lời nhận lại không phải là lời mời hẹn hò ngọt ngào gì đâu, mà chỉ là lời nhờ vả đơn giản ‘Vậy thì đổi ca nhé’. Đêm Giáng Sinh, tôi rảnh mà.”

“À, à! Ra vậy! Cũng có khả năng đó à!”

Khả năng gì chứ, trăm phần trăm là vậy rồi.

Vốn dĩ tôi và cô ấy đâu có tí "cờ" hay "dây" nào tự động giăng lên đâu.

Nhưng anh bạn đồng nghiệp lại cảm thán: “Con gái đáng sợ thật.”

“Mà nói thật, cô ấy chắc chắn có bạn trai đấy.”

Ngay từ khi cô gái đó mới vào, tôi đã cảm nhận được một bầu không khí như vậy. Cô ấy có mùi giống với Seimi.

“Ơ? Nhưng tôi đâu có nghe nói là cô ấy có bạn trai đâu? Khi tôi hỏi thì cô ấy chỉ “e hèm” cười đáng yêu thôi mà.”

“Chuyện đó thì đâu có cần phải nói. Cô ấy chỉ cười để đánh trống lảng thôi. Nếu bị ép quá thì mới nói ra chứ.”

Theo tôi thì cô ấy chắc chắn là kiểu người giả vờ không có bạn trai để được mọi người xung quanh cưng chiều.

Đối với những cô gái đã có bạn trai, đàn ông sẽ không ngọt ngào đến mức đó. Một khi biết có bạn trai, có những người sẽ không tỏ ra quá mức tử tế nữa. Đáng buồn thay, nam nữ vẫn luôn có chút tư tâm.

“Shingū-kun, cậu suy nghĩ sâu xa quá rồi đấy?”

“...Có lẽ thế. Nhưng tôi thì—.”

Tôi suýt nói ra “tôi không tin phụ nữ ba chiều đâu”— rồi vội vàng ngậm miệng lại.

Nói ra đến mức đó thì rủi ro quá cao, mà cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Có chuyện gì à?”

“À không. Vậy đó, đêm Giáng Sinh tôi không vào ca, nên anh cứ sắp xếp nhé.”

“Được thôi. Haizz, tôi cũng muốn có bạn gái để được nghỉ đêm Giáng Sinh.”

Nói rồi, anh đồng nghiệp quay trở lại.

Bạn gái ngoài đời, cần đến thế sao nhỉ. Otosaki cũng muốn có mà.

Dù sao đi nữa, đối với tôi, đó là ngày phát hành một tựa eroge quan trọng, một ngày không thể bỏ lỡ. Hoàn toàn không phải là đêm thánh.

Chín giờ tối, hết ca làm, tôi về nhà.

“Con về rồi.”

“Mừng con về, Seiichi. Hôm nay cũng vất vả rồi. Con ăn tối không? Hay tắm rửa trước?”

Kotoko ra đón tôi.

“...”

“Gì, gì vậy?”

“Không... Chỉ là, tự dưng thấy quen thuộc rồi thôi.”

Lúc đi làm tôi cũng nghĩ thế mà.

Mà thôi, cũng may là không có màn “Thế còn tôi thì sao?” chứ. Nếu có là tôi đã tống cổ rồi.

“Làm ơn cho con ăn tối đi, con đói lắm rồi.”

“Con vất vả thật. Vậy đợi mẹ một lát, mẹ hoàn tất món ăn.”

“Mà Seimi đâu rồi?”

“Nghe nói nó bị chị bên nhà Saitani bắt được, nên ăn tối bên đó rồi.”

Ra vậy. Hôm nay chỉ có Kotoko và tôi ăn tối cùng nhau à.

Nhìn những món ăn trông ngon lành dành cho hai người trên bàn, tôi bỗng nghĩ.

“...Càng nghĩ kỹ thì, nếu Seimi không có ở đây, bà về cũng được mà?”

Kotoko trưng ra vẻ mặt như có dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu. Phản ứng cứ như tôi nói tiếng Anh vậy. Tôi đã nói tiếng Việt rõ ràng mà.

“Em không hiểu tiếng Swahili.”

“Tại sao lại chuyển sang ngôn ngữ đó!? TÔI ĐÃ NÓI TIẾNG NHẬT RỒI!”

“Không, không phải đâu! Không phải vấn đề về cách nói! Hay là, món ăn của em, không, không ngon sao? Hay là em giặt giũ hay dọn dẹp có sơ suất gì ư? Em đúng là có hít mùi áo của anh thật đấy.”

“Đừng có tự thú mấy hành động kiểu eroge mà tôi không biết như vậy! Tôi không muốn biết đâu! Không phải là bất mãn hay sơ suất, mà là về một khía cạnh khác...”

Vốn dĩ Seimi gọi Kotoko đến là vì cô ấy không muốn ở một mình với tôi.

Thế mà, giờ người nhờ vả là Seimi lại biến mất, Kotoko đâu có lý do gì để ở lại đây nữa. Tôi không biết cô ấy sẽ ở lại mấy ngày.

“Một mình tôi thì dù bố mẹ không có nhà vài ngày, cuộc sống cũng không đến nỗi bất tiện. Có tiền lương bán thời gian, cũng không vô dụng đến mức không giặt giũ, dọn dẹp được. Nấu ăn thì còn mơ hồ, nhưng ngày nay có thể mua đồ ăn sẵn mà. Cơm trắng thì tôi cũng tự nấu được.”

Vì làm thêm ở cửa hàng tiện lợi không có nghĩa là được phát hộp cơm hay có giảm giá, nên tôi thường mua đồ giảm giá một nửa ở siêu thị vào những giờ gần đóng cửa.

“A, đồ ăn em nấu, có tệ hơn đồ ăn sẵn ở siêu thị không?”

“Làm gì có chuyện đó. Tuy không muốn khen nhiều, nhưng thật sự rất ngon.”

Hơn nữa, rắc rối là tôi cảm thấy trình độ nấu ăn của cô ấy ngày càng được nâng cao một chút.

Ngay cả những món ăn vốn đã tinh tế thì nay càng thêm phần thanh thoát, lại còn nắm bắt được khẩu vị của tôi, khiến cái “miệng trên” này cứ thích mãi...

“Thế thì tốt rồi. Đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.”

“...Chuyện nhỏ nhặt sao nhỉ?”

Theo lời chị Kiriko, miễn là ngủ ở phòng riêng, giữ chừng mực thì không sao.

Thôi vậy. Nghĩ thêm nữa thì món ăn sẽ nguội mất thôi.

Tôi lập tức ngồi xuống và thưởng thức món ăn của Kotoko. Hôm nay là cá cam kho củ cải. Miếng cá được nêm nếm ngọt ngào, tan chảy trong miệng. Củ cải cũng thấm vị ngọt của cá cam, cắn vào là vị dịu dàng lan tỏa. Cơm trắng cũng tơi xốp, và món canh rau vị hơi đậm một chút muối như thấm vào cơ thể mệt mỏi.

“Sao rồi? Hôm nay cá cam rẻ nên em mua về đấy.”

“Béo mà ngon nữa. Cá rẻ bán ở siêu thị không bị giảm độ tươi ngon à?”

“Giờ công nghệ đông lạnh cũng phát triển rồi. Thực ra, cá bày ở siêu thị thì độ tươi sẽ kém hơn ở chợ, nhưng đâu phải cứ tươi là tốt.”

“Người ta nói cá phải tươi mới ngon mà.”

“Tùy loại. Đồ ăn sắp hỏng thì ngon nhất... nói vậy thì hơi cực đoan, nhưng có một số thứ để lâu một chút thì vị sẽ sâu sắc hơn. Thi thoảng ở siêu thị cũng có những món 'chuẩn vị' đấy.”

“Cô giỏi phân biệt mấy cái đó thật đấy...”

“Tại được bố tôi rèn luyện mà.”

Tôi đã nghĩ từ lâu rồi, bố của cô này là ai vậy nhỉ. Nghe nói là giám đốc một công ty xây dựng, nhưng chuyện cắm trại, chuyện câu cá... mọi thứ đều quá bí ẩn.

...Thôi, tôi sẽ không tra hỏi chuyện đó. Giờ thì hãy thưởng thức món ăn của Kotoko đi đã.

◇ ◇ ◇

Ngày hôm sau, chiều thứ Sáu.

“Nặng chết tiệt...”

Tôi cầm trên tay một thùng carton nặng trịch như có chì bên trong.

Là đồ cần chuyển từ phòng giáo viên, sao không có xe đẩy hay gì đó chứ. Hoặc xe cút kít. Tại sao lại không thể sử dụng bánh xe, phát minh vĩ đại nhất của nhân loại chứ?

Tôi đặt đồ xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục đi, cuối cùng cũng đến được phòng hóa lý, đích đến.

Tôi đặt đồ xuống lần nữa, mở cửa và khiêng thùng carton vào trong.

“Chào. Vất vả rồi, Seiichi.”

Vị khách đã đến trước... hay đúng hơn, chính là người đã nhờ tôi làm công việc này, cô Kotani – tức chị Kiriko.

“Mệt chết mất. Cái này đựng cái gì trong đó vậy?”

“Chị không biết. Chị chỉ được giáo viên hóa học nhờ thôi mà.”

“...Ngày mai chắc chắn bị đau cơ.”

“Đừng có nói mấy lời yếu đuối thế. Nào, tiếp đi.”

Còn gì nữa sao.

“Em đâu phải nô lệ của chị Kiriko...”

“Chừng nào làm việc như nô lệ đi rồi hãy nói. Ừm. Đúng là câu nói hay.”

Chị ấy nói như thể một bà cô nào đó vậy.

“Tiếp theo, dọn dẹp phòng chuẩn bị. À mà, chị cũng sẽ giúp.”

“Dù không phải nô lệ thì cũng đừng bắt em làm việc quá sức chứ.”

“Chị đã cứu chú mày khỏi Tokuko đấy. Chú mày phải biết ơn hơn một chút chứ.”

“...Chuyện đó thì em biết ơn thật.”

“Với lại, chị đã đợi chú mày thi học kỳ xong rồi đấy. Chị có tốt bụng không?”

Ban đầu tôi đã định nhờ chị Kiriko giúp đỡ như một phương án dự phòng, nhưng việc bị bắt làm những công việc không công như thế này, cái giá phải trả đúng là quá lớn.

Dù sao thì chọc giận chị ấy cũng đáng sợ, và tôi còn muốn chị ấy giúp đỡ trong tương lai nên đành phải miễn cưỡng tuân theo. Khó khăn quá đi mất.

“Nào. Mở khóa thôi nhỉ.”

Bước vào phòng chuẩn bị thí nghiệm vật lý, một đống dụng cụ không biết là gì nằm la liệt khắp nơi.

Đúng là người không biết dọn dẹp mà.

Tôi thở dài, xoa bóp cơ thể rồi bắt đầu sắp xếp lại căn phòng.

“Chị Kiriko, cái này để đâu ạ?”

“À, cái đó thì để lên kệ bên này.”

Tôi làm theo chỉ dẫn để cất đồ. Nếu bình thường chịu khó làm thì đâu có phức tạp thế này. Các giáo viên khác không thấy phiền phức sao?

“Chị Kiriko, chị phải... tập dọn dẹp cho ngăn nắp hơn chứ.”

“Ồn ào quá. Đừng có nói mấy lời như bà cô thế.”

Chị ấy vỗ nhẹ vào đầu tôi.

“Chính vì thế nên Seimi mới không thích đến nhà chị Kiriko đấy chứ.”

“A, ồn ào ồn ào. Là do cái bà cô cứ đột ngột đi du lịch chứ lỗi của ai.”

“Đổ lỗi trơ trẽn thật...”

Mà thôi, tôi cũng giống giống vậy mà.

“Nhân tiện, hình như Ayame với các bạn đang ở đây phải không? Gần đây sao rồi? Hay là Hatsushiba cũng được.”

“Sao là sao, cái gì cơ?”

“Có tiến triển gì không?”

“Tiến triển gì đâu chứ...”

Vốn dĩ còn chẳng có con đường nào... mà giờ nói ra thì cũng khó rồi.

Tôi nhận thức được mình đã trở nên thân thiết với họ. Chắc là tình bạn thôi... ừm.

“Tóm lại là không có gì lớn lao đâu ạ.”

“Vậy sao. Thế chú mày đã xua tan được ám ảnh chưa?”

“Đã làm nhiều chuyện như thế ở lễ hội văn hóa rồi mà. Giờ mà còn nói chưa xua tan được thì sao mà được chứ.”

Khi tôi nói vậy, chị Kiriko im lặng một lát.

“Thật không đấy?”

Chị ấy nhìn chằm chằm, dò xét bằng ánh mắt sắc bén.

“Đừng lo mà.”

Bị lo lắng đến mức đó cũng phiền phức lắm chứ.

“Mà nói thật, chuyện này chị Kiriko đúng là quá mức bao bọc rồi đấy.”

“Đương nhiên rồi. Lúc đó thật sự không phải chuyện đùa đâu.”

Chị ấy trưng ra vẻ mặt đau khổ. Lâu lắm rồi tôi mới thấy vẻ mặt này của chị Kiriko.

“Chỉ có chị là biết chú mày nhận được thư tình... mà chị lại không nhận ra đó là một cái bẫy.”

“...Lúc đó em cứ nghĩ là được Eve gửi thư tình, sướng run người.”

Không hề nghĩ đến bi kịch sẽ xảy ra sau đó.

Nếu lúc đó tôi cho chị ấy xem nội dung, chị ấy hẳn sẽ biết tôi đã đi đâu, và cũng sẽ thắc mắc về việc tôi đi đến một nơi xa xôi như vậy. Dù sao thì, có lẽ tôi cũng sẽ bỏ qua những thắc mắc đó thôi.

Chị Kiriko tiếp tục.

“Chuyện này chị chưa từng nói với chú mày. Lúc đó, chú ruột đã cầu xin cảnh sát đến mức nào, còn thím thì ngất xỉu đấy. Seimi cũng sốt cao nằm liệt giường nữa.”

...Đây là lần đầu tiên tôi biết chuyện này. Bố mẹ tôi, cả Seimi nữa, đều không nói gì cả.

Mặc dù khi tỉnh dậy trong bệnh viện, nhìn thấy vẻ mặt họ, tôi cũng cảm nhận được họ đã lo lắng cho tôi như thế nào.

“Nhìn cảnh đó, chị đã nghĩ sẽ không bao giờ để chú mày gặp chuyện như vậy lần nữa. Hồi đó chị vẫn còn là học sinh cấp ba, nhưng cũng có cái gọi là chính nghĩa tuổi trẻ mà.”

“Mà nhắc mới nhớ, hồi đó chị Kiriko ngang ngược lắm. Y như Ayame ngày xưa ấy.”

“Đừng có cắt ngang lời chị chứ. Chị đâu có trang bị dây xích gì đâu.”

Nhưng rõ ràng chị ấy có cầm thanh mộc đao nhuộm đỏ chót mà... Tôi từng nghe tin đồn kỳ quặc rằng màu đỏ đó không phải máu thì là cái gì. Thật giả thì không biết.

“Tóm lại là, bệnh viêm phổi của chú mày hay vết thương lòng, chị cứ nghĩ nếu chị cẩn thận hơn một chút thì mọi chuyện đã khác rồi, nên không tài nào nguôi được.”

“Vậy sao...”

Được nghe chị ấy nói rõ ràng như vậy, tôi mới biết mình thực sự được lo lắng.

Chỉ là, vẫn có chút ngứa ngáy khó chịu. Tôi muốn nói với chị Kiriko rằng mình thực sự đã ổn rồi.

“...Chú mày nói vết thương lòng đã lành rồi. Không, đúng là có thể đã lành thật, và vết sẹo đã khép lại rồi. Nhưng đó chắc chắn là một ký ức không thể quên, phải không?”

“À, có lẽ vậy.”

Dù sau này có xảy ra chuyện gì, dù cuộc đời có đi theo hướng nào đi chăng nữa.

Tôi sẽ không bao giờ quên vụ thư tình đó.

“Vì vậy, có thể bất chợt vết thương sẽ lại mở rộng. Chị lo lắng điều đó.”

“...Chị Kiriko, em nghĩ chị hơi quá bao bọc rồi đấy.”

“Chú mày nói cái gì cơ?”

“Em biết ơn chị Kiriko nhiều lắm. Chị đã lo cho em đủ thứ, còn cho em dùng cả điện thoại phổ thông và smartphone. Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, việc theo dõi GPS là quá đáng.”

“Biết làm sao được. Vì chị lo cho chú mày mà. Thứ nhất, chú mày nghĩ nếu không có GPS thì sao khi bị Sonogou và đám bạn bắt cóc chứ. Rất có thể đã tàn đời rồi.”

“Thì, thì đúng là vậy nhưng...”

“Chú mày sao mà không có chút cảm giác nguy hiểm nào vậy. Quả nhiên, việc tháo GPS ra khỏi chú mày vẫn còn quá sớm.”

Đang nói chuyện như vậy thì có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào.

“Xin chào ạ!”

Đó là giọng của Kotoko và những người bạn. Cả Yuuka, Eve, và Otosaki nữa.

Chắc họ cũng đã hoàn thành công việc giúp đỡ riêng ở câu lạc bộ rồi.

“Nào, Seiichi. Nhờ các thành viên câu lạc bộ giúp một tay đi.”

“Vâng, vâng.”

Chắc sẽ không còn cơ hội nói chuyện như thế này nữa đâu.

“Ôi, bẩn khiếp!”

Vừa bước vào, Kotoko nhìn căn phòng mà nhăn mặt.

“Thế đó, nhờ mọi người nhé.”

“Cô Kotani, cô phải dọn dẹp đi chứ!”

“Im đi, Suwama. Người lớn còn nhiều việc phải làm lắm.”

“Việc dọn dẹp chẳng phải là việc người lớn nên ưu tiên làm sao...”

“Đến cả Hatsushiba cũng thế... Các cô chú cũng sẽ hiểu thôi khi trưởng thành.”

Vừa nói chuyện như vậy, tất cả mọi người cùng bắt tay vào dọn dẹp, và căn phòng nhanh chóng được sắp xếp ngăn nắp.

“Phù. Xong rồi nhỉ.”

Yuuka cất dụng cụ dọn dẹp, vươn vai thư giãn cơ thể mệt mỏi.

“Vậy chúng ta về thôi. Cô Kotani, chúng cháu xin phép về trước ạ!”

“Được thôi. Vất vả rồi.”

“...Xin cô đừng làm bẩn nữa nhé.”

“Chị biết rồi. Ồn ào quá!”

Chị Kiriko xua tay như muốn đuổi chúng tôi đi.

Trước khi ra khỏi phòng chuẩn bị, Seimi níu vai Yuuka từ phía sau.

“Này này. Nhân tiện, Yuuka-san. Lúc học nhóm chị có nói sau khi thi cuối kỳ xong sẽ cùng làm nhiều chuyện vui vẻ không?”

“Ừm. Chị có nói vậy. Hôm qua Yuuka bận việc nên không được. Giờ không biết làm gì đây.”

“Chị chưa nghĩ ra sao?”

“Chị định để thi xong rồi thong thả nghĩ và quyết định.”

“Không được đâu! Chuyện này phải ‘Việc tốt nên làm ngay’ chứ!”

Yuuka trưng ra vẻ mặt bối rối.

“Seimi. Đừng làm người khác khó xử.”

“Em có làm khó xử đâu! Đồ trinh nam im đi!”

Đó chỉ là lời nhắc nhở thôi mà, sao lại trả lời khó nghe vậy. Mặc dù tôi biết trước rồi.

“Seimi-chan có gì muốn làm không?”

Thế rồi, Seimi tươi cười rạng rỡ,

“Em muốn tổ chức một bữa tiệc pajama ở nhà em!”

Cô bé nói dứt khoát.

“Lần trước là học nhóm, mà giữa chừng lại bị chị Kiriko dừng lại, nên lần này em muốn làm cho đúng nghĩa. Chị Kiriko, chỉ cần nam nữ ngủ riêng phòng là được đúng không?”

“Được thôi. Nếu vậy thì cứ làm theo ý em đi.”

Cô bé còn xin phép chị Kiriko ngay tại chỗ.

“Mà lần trước đâu phải tiệc pajama đâu.”

“Đồ trinh nam ồn ào vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Anh đâu có được hỏi ý kiến.”

...Dù sao thì tôi cũng là một trong hai người sống trong căn nhà này, xin phép tôi nữa chứ, cái con bé này!

“Mọi người thấy sao ạ? Cả nhóm câu lạc bộ. À, rủ cả Ryoma nữa! Với cả, chị Kiriko có tham gia không?”

Thế rồi, Otosaki rụt rè giơ tay.

“Ơ, cả tôi nữa á?”

“Đương nhiên!”

Anh ta trông như thể không ngờ mình cũng được gọi vậy.

“Mà thôi, nếu chỉ hôm nay thì cũng được.”

Chị Kiriko cũng tham gia.

“Vậy là quyết định rồi! Hôm nay về nhà mọi người cùng tụ tập ở nhà em nhé! Nhờ mọi người ạ!”

Cứ thế, bữa tiệc được quyết định một cách chóng vánh.

...Đúng là nhanh như điện giật. Cái sự gan dạ này của Seimi, tôi hơi ghen tị một chút.

Và rồi, chiều tối cùng ngày.

Không biết có phải vì mai là thứ Bảy, được nghỉ hay không mà tất cả các thành viên câu lạc bộ, cộng thêm cả Saitani nữa, đều tụ tập ở nhà tôi. Mọi người rảnh rỗi thật...

Với tư cách cá nhân, tôi muốn bày tỏ sự không hài lòng của mình nhưng lại bị phớt lờ. Chết tiệt. Thứ Bảy này tôi muốn chìm đắm trong eroge cơ mà...

Và thế là, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối...

“...Saitani, cầm dao đáng sợ thật.”

Giờ thì Kotoko, Yuuka và cả Saitani đang đứng trong bếp.

Chuyện là thế này.

Đầu tiên, Kotoko và Yuuka quyết định nấu ăn.

Sau đó Saitani nói muốn học nấu ăn.

Rồi theo ý Seimi, hay là nhờ Kotoko và Yuuka dạy cho?

Thế là Saitani được cả hai người nấu ăn giỏi kẹp giữa để hướng dẫn, trông cậu ấy cứ như một đứa trẻ lần đầu cầm dao vậy.

Dù sao thì, cả cấp tiểu học và trung học, không phân biệt nam nữ, đều có tiết học môn công nghệ mà.

“Tay mèo đó, tay mèo.”

“Không phải di chuyển dao, mà là di chuyển nguyên liệu đó. Cẩn thận nhé.”

“Vâng, vâng...”

Tiếng dao thái kêu lách cách... lách cách... lách cách... ngắt quãng vang lên. Đúng là âm thanh của một người mới bắt đầu, chưa quen tay.

“Tốt lắm, tốt lắm. Cắt đều rồi đấy.”

“Không cần vội vàng đâu, cứ từ từ và cẩn thận nhé.”

Saitani tập trung im lặng. Tôi có thể cảm nhận được sự tập trung từ phía sau lưng cậu ấy. Không rời mắt một giây.

“Seimi cũng nên học nấu ăn đi chứ?”

Chị Kiriko vừa cười vừa nói, Seimi nhún vai.

“Kỹ năng nấu ăn của em đã hoàn thiện rồi. Em được cô Kotoko dạy mà.”

Nhưng không có Kotoko thì cô bé này toàn nấu ra mấy món sáng tạo kỳ quặc mà. Cứ khăng khăng thứ cá nhét vào cơm là món ăn, thì cái gọi là "biết nấu ăn" đó rốt cuộc là sao chứ...

Dù có những người cứ khăng khăng mì ly chỉ cần đổ nước sôi vào cũng là nấu ăn, nhưng tôi nghĩ điều đó có thể chấp nhận được. Vì dù sao nó cũng ăn được mà.

“Trông có vẻ anh muốn nói gì đó...”

“Không có gì đâu.”

Seimi lườm tôi. Ôi sợ quá, sợ quá đi mất.

“Thế rốt cuộc hôm nay định làm món gì?”

“Món ai cũng thích, hamburger!”

Yuuka tươi cười rạng rỡ.

Thế nên họ mới thái hành tây. Saitani dù đã đeo khẩu trang mà vẫn nước mắt lưng tròng. Dễ thương thật.

...Chất của hành tây bay vào mũi và kích thích tuyến lệ, nhưng dù sao cũng phải che cả mắt nữa mới được.

“Tiếp theo cho thịt vào nhé. Bò và heo, mỗi thứ một nửa.”

Yuuka chỉ dẫn nhanh nhẹn, Saitani răm rắp làm theo. Cậu ấy xào hành tây, ngâm vụn bánh mì vào sữa, cho trứng vào rồi trộn đều với thịt.

Vì làm cho tám người mà. Nhiều công đoạn phức tạp lắm. Hơn nữa, bếp nhà tôi chỉ có hai lò thôi...

“Yuuka. Chị làm món ăn kèm bên này, em cứ dùng một chảo thôi nhé.”

“Vâng ạ!”

Kotoko và Yuuka cũng bắt đầu di chuyển tất bật. Saitani sau khi nặn thịt xong thì bắt đầu công đoạn nướng, nướng bốn cái cùng lúc trên chảo. Lửa nhỏ liu riu để thịt chín đều bên trong.

“Thế thì những cái sau sẽ bị nguội mất à?”

Seimi nghiêng đầu hỏi, không biết sẽ xử lý thế nào.

Nếu không thể tránh khỏi việc bị nguội, chắc cô bé định đẩy cho tôi và Otosaki ăn...

“Hơi nguội một chút thì không tránh được, nhưng có cách để giữ nóng lâu hơn.”

Saitani đặt những miếng hamburger đã nướng xong lên một đĩa lớn, Yuuka úp một cái tô inox lên trên. Sau đó, cô bé vội vã bắt đầu nướng mẻ tiếp theo.

“Thì ra là vậy... Làm thế này thì nhiệt sẽ không thoát ra ngoài.”

“Không chỉ giữ nhiệt, mà nước thịt còn thấm đều nên có thể còn ngon hơn cả lúc vừa nướng xong nữa đấy?”

“Tuyệt vời!”

Seimi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Yuuka quả thật có nhiều chiêu ghê.

Thế này thì sẽ phân vân không biết nên ăn hamburger trong tô hay hamburger vừa nướng xong đây.

Sau đó, một mẻ hamburger nữa được nướng xong, và mỗi người được một đĩa hamburger riêng. Họ cũng lấy hamburger từ trong tô ra chia.

Yuuka lại cho thêm sốt, tương cà và các gia vị khác vào chảo, trộn với nước thịt chảy ra để làm nước sốt. Trong lúc đó, Kotoko đặt cà rốt om đường và khoai tây chiên (không biết làm từ lúc nào) làm món ăn kèm.

Eve được Kotoko hướng dẫn, xới cơm đủ cho tám người.

Bàn ăn nhanh chóng đầy ắp món ăn. Nghe nói vì bố mẹ chị Kiriko cũng đến, cả nhà rất đông người nên nhà tôi luôn dùng bàn ăn tám người, nhưng không ngờ lần này lại hữu ích đến vậy.

“Vậy thì mời cả nhà ăn ạ!”

Seimi là người đầu tiên động đũa.

Cô bé xé miếng hamburger bằng đũa, cho một miếng nhỏ vào miệng, rồi trưng ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

“Oa! Ngon quá! Hạnh phúc ghê!”

Không cần nói ra tôi cũng biết mà.

“Thật sự rất ngon. Saitani đã cố gắng rất nhiều.”

“Ừm ừm. Có lẽ cũng nên trao giấy chứng nhận cho cậu ấy nhỉ.”

“Vâng, là nhờ Ayame-senpai và Hatsushiba-senpai ạ. Một mình em thì không thể nào...”

Yuuka ngồi bên cạnh mỉm cười.

“Yuuka chỉ hướng dẫn thôi. Saitani-kun làm gần hết đấy. Cứ tuân thủ đúng các bước thì món ăn sẽ ngon thôi. Cậu nhớ nhé.”

Đó là những lời mà tôi muốn khắc sâu vào não Seimi bằng cái đục.

“Tuy nhiên, các em thật sự giỏi quá. Học sinh cấp ba mà nấu ăn giỏi đến mức này thật đáng nể. Bố mẹ các em chắc cũng vui lắm.”

Chị Kiriko cũng rất ngạc nhiên và vô cùng thán phục. Mà nói mới nhớ, đây có lẽ là lần đầu chị Kiriko ăn đồ ăn của Kotoko nhỉ?

“Hì hì. Thì cũng vì bị thúc đẩy bởi hoàn cảnh cần phải nấu ăn thôi ạ.”

“Sao lại phải nấu ăn cơ?”

Otosaki vừa ăn vừa hỏi. Thật đáng nể khi anh ta có thể hỏi một câu khó như vậy mà không chút do dự. Tôi khá tôn trọng ở điểm này.

“Vì mẹ em đi làm về khuya nên em luôn được đưa tiền để ăn cơm hộp cửa hàng tiện lợi. Nhưng... từ khi nhận ra tiền rất quan trọng, em nghĩ tự nấu ăn sẽ tốt hơn để tiết kiệm. Nếu không mua sắm có kế hoạch thì đồ sẽ hỏng, và nếu không mua lúc giảm giá thì còn lỗ hơn cả mua cơm hộp, ban đầu em gặp khá nhiều khó khăn.”

Mà nói mới nhớ, cô bé này từng định ăn trộm thì phải.

Trước đó mẹ cô bé đổ bệnh, nên cô bé đã dừng lại. Chắc cũng là lúc đó cô bé nhận ra tầm quan trọng của tiền bạc.

“À. Trưởng thành thật đấy chứ. Này, Shingū?”

“Sao lại gọi tôi?”

“Không nói thì không hiểu sao. Ý tôi là, cô ấy sẽ là một cô vợ đảm đang đấy.”

“Thô thiển như ông chú vậy, Otosaki.”

Tôi cứ nghĩ đây sẽ là lúc mọi người “à ha ha” cười đùa, nhưng không ai cười cả. Chỉ có Saitani cười, còn Kotoko thì mặt đỏ bừng, những người khác thì nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Đây là vẻ mặt chán nản dành cho tôi.

...Rốt cuộc là sao chứ, tôi chẳng hiểu gì cả. Đúng là chẳng hiểu gì sất.

“À, à! Nhân tiện, em có một câu không hiểu trong bài kiểm tra cuối kỳ!”

Saitani, nhận ra không khí, nhanh chóng thay đổi chủ đề. Thật sự là một đứa trẻ ngoan.

“Được thôi. Em không hiểu cái gì?”

Dù có hơi cố ý, nhưng điều đó đã giúp tránh được việc không khí trở nên tệ hơn.

Trong khi tôi và Otosaki rửa bát, các cô gái vào phòng tắm.

Có lời bàn rằng vào cặp thì đỡ tốn kém hơn là vào một mình, thế nên Cổ Đô Tử và Ưu Giai, Y-vơ với Thánh Mĩ đã nhập hội đi tắm.

“Tớ tuyệt đối không tắm chung với con gái đâu!”

“Để tôi tắm một mình!”

Tài Cốc gay gắt đóng đinh câu nói đó, còn chị Đồng Tử thì cũng được toại nguyện tắm một mình.

“Thanh Nhất với Ngoại Kì thì sao đây?”

“Đừng có hỏi mấy chuyện đáng sợ vậy chứ!”

Cổ Đô Tử hỏi, tôi và Ngoại Kì nhìn nhau, cả hai đều lúng túng.

“Trong cái phòng tắm chật chội đó, hai thằng con trai chen chúc nhau thì đúng là bất bình thường mà.”

“Ơ... Nhưng mà trong cuốn sách chị Tây Vũ Lương cho mượn cũng có cảnh con trai tắm chung với nhau mà?”

“Đừng có lẫn lộn giữa truyện hư cấu với thực tế đi chứ, Y-vơ.”

Mấy trò biến thái của giới hủ nữ ấy mà, đùa kiểu gì cũng không hay đâu.

Thôi thì, cuối cùng tôi với Ngoại Kì cũng được tắm riêng. Đến khi mọi người ra khỏi phòng tắm thì dĩ nhiên các cô gái đều mặc đồ ngủ, căn phòng của tôi bỗng nhiên trở nên lạ lùng, đầy sức sống.

Tôi và Ngoại Kì mặc đồ thể thao rộng rãi, còn Tài Cốc thì bộ đồ ngủ hình gấu trúc trông vô cùng hợp với cô bé.

“...Chị ơi, tại sao chị lại đổi đồ của em...”

Giọng cô bé run run. Nhưng chắc là cho dù không bị chị mình đổi thì Thánh Mĩ cũng sẽ tự đổi mà thôi. Đúng là tội nghiệp.

“Vậy rốt cuộc tụi mình làm gì đây? Bảy người tập trung trong cái phòng chật hẹp này.”

Thế là Thánh Mĩ đầy hăm hở nói:

“Đánh bài!”

Lại là một thứ quá đỗi bình thường rồi.

“Tôi xin phép, mấy đứa cứ tự chơi đi.”

Chị Đồng Tử ra vẻ hết cách, rồi uống cạn ly bia trên tay.

Tôi cũng muốn xin phép... Nhưng chắc là căn phòng này tôi không thể bỏ trống được. Đến mức này thì tinh thần tôi chưa đủ cứng rắn để nói là muốn chơi game người lớn đâu.

“Chơi gì đây?”

“Đại phú hào! Thế này thì...”

Nói đến đó, Thánh Mĩ đột nhiên im bặt.

“Em muốn được chơi cùng tất cả bạn bè ạ.”

Sau một thoáng biểu cảm lúng túng, cô bé liền chữa lời.

Tài Cốc và những người khác khẽ nghiêng đầu, nhưng không ai truy hỏi thêm.

Chỉ có chị Đồng Tử là tôi thấy chị ấy hơi nheo mắt lại, nhưng chắc chỉ là tình cờ thôi.

“Vậy thì em chia bài nhé. Mà luật chơi là...”

Thánh Mĩ hào hứng chia bài.

Đại phú hào là trò chơi mà người chơi phải cố gắng hết sức để vứt hết bài trên tay càng nhanh càng tốt theo các điều kiện đặt ra. Đây là một trò bài khá phổ biến. Hẳn là đa số mọi người đều đã từng chơi rồi. Thực tế thì ai cũng biết luật cơ bản.

Nhưng tôi thì toàn học từ game người lớn thôi.

Mặc dù có những luật địa phương khác nhau tùy từng vùng hay từng gia đình, nhưng Thánh Mĩ đã giải thích và chúng tôi thống nhất chơi theo luật của cô bé.

Ban đầu chỉ là thử một ván, nhưng bài trên tay tôi thảm hại đến mức không thể nào bỏ được lá nào.

Cứ thế tôi liên tục “pass” và cuối cùng không bỏ được lá bài nào cho đến hết ván, trở thành người cuối cùng – “đại bần dân”... Thật tệ hại.

“...Thánh Mĩ, cô không gian lận trong việc chia bài cho tôi đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện đó chứ. Chẳng qua là do thằng trai tân như anh ăn ở không tốt thôi. Vậy nên, đây là hình phạt!”

“Hả!? Tôi có nghe gì đâu!”

“Bình thường mà anh. Chơi bài mà không có hình phạt thì chán chết.”

“Ít nhất thì cũng phải nói trước khi chơi chứ!”

Thế này thì đánh úp quá đáng rồi!

“Thôi kệ đi, Tân Cung. Chắc chắn là không có mấy cái đó thì không khí chẳng thể nào mà sôi nổi được.”

“Ngoại Kì, đồ khốn nhà ngươi...”

Chỉ vì được nhất ván trước mà láo!

“Thôi thôi, bình tĩnh đi, Thanh Nhất. Dù sao thì, hình phạt từ ván sau cũng được mà nhỉ? Thánh Mĩ.”

“Vậy thì, nể mặt cô Cổ Đô Tử, em sẽ làm thế ạ...”

Khi Cổ Đô Tử đưa ra đề nghị đó, Thánh Mĩ đành miễn cưỡng làm theo.

“Vậy thì hình phạt là làm gì vậy ~?”

Khi Y-vơ hỏi,

“Người nhất sẽ ra lệnh cho người bét! Không phải người bét cũng được chứ?”

Nghĩa là, người nhất sẽ ra lệnh cho bất cứ ai trừ mình ra ư?

“Dù nói là ra lệnh, nhưng cũng có những điều có thể làm và không thể làm. Nói chung là xoa bóp vai, hoặc những việc đại loại thế. Những việc có thể làm ngay được ấy!”

Cùng với lời nói đó của Thánh Mĩ, mắt các cô gái như sáng lên – tôi có cảm giác vậy.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Chỉ toàn là dự cảm chẳng lành.

Phải thoát khỏi vị trí đại bần dân này sớm thôi.

“Vậy thì, ván tiếp theo! Chia bài đây ~”

Và rồi, Thánh Mĩ lại tiếp tục chia bài.

“Nè, anh Tân Cung. Đưa tôi hai lá bài.”

Trò Đại phú hào này. Ván đầu tiên thì mọi người đều bình đẳng, nhưng từ ván thứ hai trở đi thì tình thế hoàn toàn thay đổi.

Người bét ở ván trước... nghĩa là người đã rơi xuống vị trí đại bần dân, phải đưa hai lá bài mạnh – dễ vứt đi cho đại phú hào. Và đại phú hào có thể đưa lại cho đại bần dân bất kỳ lá bài nào mình muốn – chủ yếu là bài rác.

Người giàu có xếp thứ hai cũng phải đưa một lá bài cho người nghèo xếp áp chót, và nhận lại một lá tương tự.

Điều này có nghĩa là, đại bần dân cực kỳ khó để trở thành người nhất.

Cứ như là một bản thu nhỏ của xã hội hiện đại vậy.

À mà, trong số bảy người, những ai không phải đại phú hào, phú hào, bần dân, hay đại bần dân thì sẽ là thường dân, không có việc trao đổi bài. Thật là bình yên.

“Đây này.”

“Cái quái gì thế này. Tân Cung, đây thật sự là bài tốt nhất của cậu à...”

“Tôi chỉ có thể đưa thế thôi! Mấy lá tốt nhất còn lại của tôi đấy!”

Mấy lá bài Ngoại Kì đưa cho tôi thật sự là bài rác không thể làm gì được.

“Khốn nạn thật...!”

Đại phú hào là trò chơi có thể dùng phương pháp ghi nhớ bài. Ghi nhớ các lá bài đã được đánh ra sẽ giúp bạn biết được những lá bài nào chưa ra, từ đó có thể chơi tốt hơn ở ván sau. Chỉ cần ghi nhớ những lá bài chủ chốt là tỷ lệ thắng đã tăng lên đáng kể rồi.

“Được rồi! Hết bài!” “Khốn kiếp!”

Ngoại Kì bại trận. Lần này Cổ Đô Tử thắng trước – trở thành đại phú hào.

Lần lượt mọi người đều hết bài, và tôi lại một lần nữa đứng bét.

Cho dù có ghi nhớ bài đến mấy thì cũng có giới hạn. Nếu bài quá tệ thì không thể nào thắng được.

Có lẽ Đại phú hào được yêu thích rộng rãi là bởi vì sự cân bằng giữa chiến lược và vận may rất tốt. Người chơi giỏi dĩ nhiên sẽ có tỷ lệ thắng cao hơn về lâu dài, nhưng chỉ cần vài ván thì vẫn có thể thua thảm hại.

“Được rồi, thằng trai tân đại bần dân. Đáng đời lắm!”

“Khốn kiếp, mày là thường dân thôi mà dám làm cao...”

Thế là hình phạt đây. Đã tham gia trò chơi thì đành chịu.

“Nào, nói đi. Mày muốn tao làm gì?”

“À, ừm. Vậy thì...”

Cổ Đô Tử ngượng ngùng, né tránh ánh mắt,

“Ô, ôm công chúa, kiểu như...”

Cô bé bắt đầu nói ra điều đó.

“Cái gì chứ...!”

Ôm công chúa ư!? Tại sao lại là tình huống trong game người lớn thế! Nếu là đời thực thì phải nói là bế ngang chứ. Thôi, cái đó cũng không quan trọng nữa.

“Cotton, hay quá đi nha!” “Tớ cũng sẽ bắt cậu ấy làm thế nếu tớ trở thành đại phú hào!”

...Ưu Giai và Y-vơ đang nói những điều đáng lo ngại.

“Nào. Công chúa đang có ý muốn đấy. Làm đi, làm đi!”

Ngoại Kì cũng bắt đầu kích động tôi. Tôi muốn trốn...

Nhưng oái oăm thay, tôi lại ngồi xa cửa nhất, và Thánh Mĩ đang ngồi chắn trước cửa, tôi không nghĩ mình có thể trốn thoát được. Tại sao lúc nãy mình lại không ngồi gần cửa hơn chứ, mình ơi...

“Nào, tốn thời gian quá. Đừng lẩm bẩm mấy chuyện vô ích nữa, mau làm đi chứ.”

Thánh Mĩ bực bội thúc giục. Tôi chỉ đành thở dài.

“Biết rồi. Lỡ mà có làm rơi thì đừng có trách tôi đấy.”

Tôi lục lại ký ức từ game người lớn để chuẩn bị tư thế.

Cổ Đô Tử cũng nhớ rõ, cô bé đã vào tư thế sẵn sàng trước cả khi tôi nói.

Đầu tiên, tôi ôm lấy vai Cổ Đô Tử khi cô bé nằm nghiêng.

Cổ Đô Tử thả lỏng người và ngả xuống, bám chặt vào cổ tôi.

Ngay sát bên... ở khoảng cách có thể cảm nhận được hơi thở và thân nhiệt, tôi hơi căng thẳng.

Và ngay khi cô bé tựa vào, tôi đã thấy nặng rồi. Sức lực của tôi có nâng được cô bé lên không đây?

“...Hay, hay là thôi đi?”

“Nếu vậy thì đừng có nói ngay từ đầu chứ...”

Đến mức này mà dừng lại giữa chừng thì chẳng khác nào xấu hổ thêm.

Xung quanh còn vang lên những tiếng trêu chọc tầm phào. Thật sự đau lòng.

Phải làm cho xong nhanh thôi.

Tôi luồn tay xuống dưới đầu gối và nâng lên. Chỉ một chút thôi.

“Uggghhh...!”

Gối không lên được. Tay cũng không lên được. Ở tư thế nửa vời này chẳng làm được gì cả, lại còn đau nhói ở lưng nữa chứ.

“Thật là kém cỏi mà ~”

“Rèn luyện cơ bắp thêm chút đi, Tân Cung.”

Thánh Mĩ nhìn tôi với ánh mắt chán nản, Ngoại Kì cũng tỏ ra thất vọng. Mà nói chứ, Ngoại Kì, cậu có làm được không hả? Nói thế chứ ôm công chúa cần khá nhiều sức đấy!

“Có, có nặng không?”

“K-không...”

Cân nặng của Cổ Đô Tử chắc không đến nỗi nặng hơn các cô gái bình thường đâu. Đơn giản là cơ bắp của tôi quá yếu kém. Một kẻ mê game người lớn ngồi trong nhà có học được cách ôm công chúa đi chăng nữa, thì cũng không dễ dàng làm được ngay đâu.

“Ừm. Nếu vậy thì...” “Tớ cũng giúp nữa ~”

Ưu Giai và Y-vơ từ dưới đỡ lấy người Cổ Đô Tử. Nhờ vậy mà tôi mới có thể nâng cô bé lên được.

...À, thật là kém cỏi.

“E he he...”

Dù vậy, Cổ Đô Tử vẫn trông rất hạnh phúc. Cô bé để lộ nụ cười sung sướng trên gương mặt.

À mà, nếu hài lòng thì tốt thôi...

“Hết!”

Từ từ hạ xuống, Cổ Đô Tử tiếc nuối mím chặt môi. Làm vẻ mặt như thế thì tôi cũng khó xử. Người tôi giờ đây đau nhừ cả rồi. Chết tiệt.

“Vậy thì, ván tiếp theo ~!”

Thánh Mĩ cất giọng cao. ...Đúng rồi, đây là Đại phú hào. Không thể kết thúc chỉ trong một ván được.

“Mình sẽ nhanh chóng thoát khỏi cảnh nghèo hèn này. Nếu không ép được Thánh Mĩ liếm chân thì tôi nuốt không trôi cục tức này.”

Nhưng... hôm nay tôi thật sự xui xẻo đến cùng cực.

“Bài cao nhất là bảy thì đúng là xin kiếu luôn...”

Đã đến mức độ chấp nhận số phận rồi. Bài gì mà đến tám lá cũng không thể bỏ được chứ?

Theo luật của Thánh Mĩ không có “sảnh”, nên dù có nhiều lá bài nhỏ cũng vô dụng. Ít nhất nếu có bốn lá cùng số thì có thể “cách mạng” – đảo ngược độ mạnh yếu của bài, nhưng ngay cả cái đó cũng không có.

“Vâng, lần này Ưu Giai thắng ~”

Và tôi lại là người bét.

Hình phạt là,

“Thanh Nhất-kun, ôm công chúa!”

“Xin hãy tha cho tôi!”

Cơ bắp của tôi đã kêu gào rồi mà?

“...Anh trông có vẻ vất vả thật, vậy thì em đổi hình phạt nhé. Lần này anh nợ em một ân huệ nha?”

Tiêu rồi. Tôi cảm thấy mình càng ngày càng nợ Ưu Giai nhiều hơn.

"Ưm. Vậy thì, hẹn hò thì sao?"

Lời hứa ở lễ hội văn hóa vẫn chưa được thực hiện mà.

Hay là tôi nên chấp nhận bế nhỉ? Không, nhưng mà...

“Vậy thì, Thanh Nhất-kun, ngồi quỳ gối!”

“Ô, ừ...”

Cuối cùng, hình phạt đã thay đổi và tôi lại mắc thêm một món nợ. À mà, quỳ gối thì còn chấp nhận được...

“Anh đừng cử động nhé ~”

Rồi, Ưu Giai nằm xuống, đặt đầu lên đùi tôi. Tôi đang bị cô bé bắt cho gối đầu.

“A, Tân Cung!”

“Ư, im đi! Nói Ưu Giai ấy!”

Ngoại Kì trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đầy máu (ảo giác), như thể đang muốn giết người.

Gần ba mươi giây cứ vậy lăn qua lăn lại, điều này thật sự cũng khá đáng xấu hổ...

“Em rất hài lòng ạ.”

“Vậy thì tốt rồi...”

Ưu Giai hài lòng ngồi dậy. Tôi thì stress đến mức cao điểm.

“Ừm. Tôi cũng nghĩ chọn cái đó thì tốt hơn.”

“Khó nghĩ nhỉ ~”

Cổ Đô Tử và Y-vơ giờ đây chỉ nghĩ đến việc ra lệnh cho tôi làm gì đó thôi. Phải chi có ai đó ra lệnh cho Ngoại Kì nhảy múa thoát y hay bảo Tài Cốc xoa bóp vai cho mình chứ!

“Vậy thì, chúng ta tiếp tục nào.”

“Chờ đã!”

“...Gì thế?”

Thánh Mĩ lại gom bài và xóc, nhưng tôi cảm thấy không tin tưởng được chút nào. Vận bài của tôi quá tệ.

“Để tôi xóc bài.”

“Gì thế, nghi ngờ em à?”

“Tôi không nghĩ cô có những ngón tay đủ khéo léo để gian lận đâu, nhưng mà vận bài của tôi tệ quá.”

“Tùy anh thôi.”

Tôi nhận bài, lần này tôi xóc. Tôi xóc kỹ càng rồi chia bài cho tất cả mọi người.

“Gừ...!”

Bài gì thế này! Tự tôi xóc mà tại sao lại toàn bài rác như thế...!

“Anh đã bị định sẵn là bần dân rồi mà.”

“Khốn kiếp, ông trời bỏ rơi tôi rồi sao...!”

“Ở bọn gia súc thì làm gì có thần thánh nào!”

Nói mấy lời cứ như kiếm sĩ tập sự ở đâu ấy! Thánh Mĩ dám lên mặt ư. Đừng có quá đáng!

...Nhưng mà, chỉ có khí thế thôi thì cũng chẳng làm được gì.

“Hoan hô! Em thắng rồi ~! Đại phú hào ~!”

Lần này Y-vơ trở thành đại phú hào. Còn tôi... vẫn là đại bần dân. Bài đã tệ rồi mà việc trao đổi hai lá bài còn quá sức nặng nề...

“Không biết chọn gì đây nhỉ ~”

Y-vơ tủm tỉm cười vui vẻ nhìn tôi. Cô bé cũng có thể chọn người khác mà...

“Ôm công chúa có vẻ không được, vậy thì... xoa bóp vai nhé!”

Cuối cùng thì cũng có một hình phạt tử tế rồi...

Tôi đi ra phía sau Y-vơ, đặt tay lên vai cô bé.

“Xìu!”

“K-khó chịu thật, đừng có la to đột ngột thế chứ!”

“T-tại vì...”

Sau một khoảng dừng, tôi lại đặt tay lên vai và bắt đầu xoa bóp. Oa, vai cô bé này cứng thật.

Ngực cô bé này to một cách vô ích, có lẽ vì thế mà vai dễ bị mỏi.

“Ha ~...”

Cô bé phát ra một tiếng nói nghe hơi dễ chịu, lại còn gợi cảm nữa chứ.

“Đừng có phát ra mấy tiếng đó...”

“Anh nói vậy thì em cũng khó xử... hù ~~~~”

Từ nãy đến giờ tôi cứ cảm thấy như mình không phải đang xoa bóp vai mà là đang phục vụ một dịch vụ “khó nói” nào đó.

“Au u u u u u ~~~...”

“A, này. Đừng có ngả người xuống chứ!”

“T-tại vì em không kìm được ~”

Những người xung quanh đều đỏ mặt. Tài Cốc còn dùng tay che mặt nhưng vẫn lén nhìn qua khe ngón tay. Đáng yêu thật.

Mà nói chứ, phản ứng kiểu đó nghĩa là cô bé này đang có vẻ mặt đáng xấu hổ lắm à?

“Aaa, dễ chịu quá ~”

“Nói rồi mà, đừng có phát ra mấy tiếng đó chứ!”

Xoa bóp vai đủ một phút, Y-vơ nằm vật ra như thể kiệt sức.

“...Cứ như kiểu “thời kỳ hiền nhân” ấy nhỉ.”

Ngoại Kì thản nhiên nói vậy, làm tôi cũng cảm thấy mình đang trong tình trạng kỳ lạ.

“Vậy thì, ván tiếp theo ~!”

Không có thời gian nghỉ ngơi, ván chơi tiếp theo đã bắt đầu.

“Ít nhất thì cũng phải làm được bần dân đi chứ, Thanh Nhất.”

Chị Đồng Tử cũng tỏ vẻ chán nản nói. Em đang cố gắng đây mà!

Lần này Cổ Đô Tử xóc bài và chia cho bảy người.

“Lần này cũng tệ quá.”

...nhưng không tệ như bốn ván trước. Tuy khá sát sao, nhưng tùy vào diễn biến mà vẫn có thể chiến đấu được!

“E-em thắng rồi!”

Người thắng ván này là Tài Cốc. Không sao cả. Dù bài đã khá hơn nhưng không đủ để nhắm đến vị trí đầu.

Tiếp theo là Cổ Đô Tử, Y-vơ, Ngoại Kì, Ưu Giai lần lượt về đích.

Chỉ còn lại bần dân và đại bần dân.

Và tôi đang tranh giành vị trí đó với Thánh Mĩ. Cả hai đều còn hai lá bài. Nhưng kết quả đã thấy rõ rồi.

“Tôi thắng rồi!”

“Khốn kiếp!”

Tôi đã đếm bài và đọc vị thành công những lá bài Thánh Mĩ đang giữ. Khi chỉ còn hai lá bài, cô không có cửa thắng đâu, ha ha ha ha ha!

“Nào, hình phạt đây!”

Tài Cốc, hãy giáng búa công lý xuống Thánh Mĩ đi!

“Vâng, vậy thì, tiền bối Tân Cung. Anh hãy làm ngựa đi ạ.”

“!?”

Hả, Tài Cốc!? L-lúc nãy cô bé vừa gọi tôi là tiền bối Tân Cung sao.

“À, Thánh Mĩ-chan không có nói là phải chỉ định đại bần dân mà, đúng không?”

"Người nhất sẽ ra lệnh cho người bét! Không phải người bét cũng được chứ?"

Đúng là cô bé có nói vậy mà!

“Th-thánh Mĩ-chan mà bị phạt thì sau này sẽ đáng sợ lắm... X-xin lỗi anh.”

Không biết là Tài Cốc tin tưởng tôi hay là đang coi thường tôi nữa... không thể hiểu nổi.

Đành chịu mà bò bằng bốn chân, Tài Cốc từ từ ngồi vắt vẻo lên người tôi. Cảm giác cái mông mềm mại và hơi ấm của cô bé khiến tôi hơi có cảm giác lạ.

“Nè, Ryoma. Là kỵ sĩ thì phải dùng roi quất chứ.”

“X-xin lỗi anh!”

Tài Cốc dùng khăn tắm thay roi quất vào lưng tôi. Chẳng đau đớn gì mấy, nhưng lòng tôi đau điếng. Không ngờ Tài Cốc lại làm chuyện như thế này...

Nhưng mà, có một cảm xúc khó tả dâng trào trong tôi.

“Haiz... Thanh Nhất đúng là bị mấy cô gái này biến thành đồ chơi mà...”

Chị Đồng Tử bỗng nghiêm nghị nói.

Tài Cốc có vẻ không nghe thấy, nhưng trong căn phòng náo nhiệt, tiếng nói ấy lại có một vẻ gì đó khác thường.

Trò Đại phú hào cuối cùng cũng kết thúc với việc tôi luôn là người nhận hình phạt. Thật là một câu chuyện tồi tệ.

“...Thật là.”

“Chờ, tôi lỡ hơi quá đà rồi. Xin lỗi nha.”

Tôi và Cổ Đô Tử xuống bếp uống nước để làm dịu cơn khát.

“Ngay cả khi tôi thành phú hào mà đại phú hào vẫn chỉ định tôi, lúc đó tôi thấy đời mình tối sầm lại luôn đấy.”

“Ha ha...”

Đừng có cười trừ lấp liếm thế chứ. Cô chính là người đã chỉ định gối đầu cho tôi vào phút cuối cùng mà.

“N-này, chuyện là đêm Giáng sinh ấy mà.”

Cổ Đô Tử ngượng ngùng hỏi.

“Hả?”

“Mình, mình lại cùng đi mua 'Senhyaku' được không?”

Đối với tôi thì cũng không có lý do gì để từ chối cả. Vừa đỡ phải buồn chán khi xếp hàng nữa.

“À, được thôi.”

“Hoan hô!”

Cổ Đô Tử khẽ nắm chặt tay ăn mừng. Có đáng mừng đến vậy không chứ, thật tình.

"Em chỉ cần có anh. Ngoài anh ra thì em không muốn ai cả. Em đã nói điều đó trước đây rồi."

...Tôi nhớ lại lời cô bé đã nói trước kia.

Cô bé này thật sự chẳng bao giờ thay đổi.

Chỉ cần được ở bên tôi là đủ rồi, cô bé nói thế.

──Vì cô bé đã bày tỏ tình cảm với tôi, tôi... chắc chắn sẽ có lúc đưa ra câu trả lời.

Tôi đã nói những điều như vậy với Kyooya mà.

Lời nói này không phải là giả dối.

Mặc dù tôi không biết câu trả lời nằm ở đâu và không thể đưa ra ngay lập tức.

“Vậy thì, chúc ngủ ngon. Đừng để bị cảm lạnh nhé, Thanh Nhất.”

“Giờ này thì còn nói gì nữa. Ngủ ngon.”

Và rồi, Cổ Đô Tử khẽ vẫy tay rồi đi lên lầu hai.

“Phù...”

Thế rồi, đến lượt chị Đồng Tử vào bếp.

Và ngay câu đầu tiên.

“Mày không sao chứ?”

Chị ấy hỏi bằng giọng đầy lo lắng.

“G-gì vậy chứ. Đột ngột thế.”

“Mày toàn bị phạt không mà.”

“Ai mà biết được chứ. Kiểu đó là theo hứng thôi.”

Trong tình huống đó, nếu tôi từ chối thẳng thừng thì không khí sẽ chùng xuống. Nếu không phải chuyện gì quá to tát, tôi cũng không muốn làm không khí trở nên tồi tệ. Sau đó còn phải đối phó với những chuyện rắc rối hơn nữa.

“Cứ như là đã thay đổi... mà cũng như là chưa thay đổi...”

“...Có chuyện gì sao? Chị Đồng Tử. Lúc Tài Cốc bị phạt chị cũng nói mấy chuyện lạ lắm mà.”

“À, không có gì đâu. Chỉ là chị nghĩ mình cần phải làm gì đó một chút thôi.”

Tôi vẫn không hiểu lời chị Đồng Tử nói.

...Có lẽ chị ấy chỉ say thôi.

◇ ◇ ◇

Sáng hôm sau, mọi người từ từ thức dậy.

Đến khoảng mười giờ sáng, tất cả đều đã thay quần áo thường ngày.

Hôm nay là thứ Bảy. Không có việc gì đặc biệt để làm, mọi người cứ thế xem TV thảnh thơi. Chắc chiều nay bố mẹ cũng sẽ về.

Cho đến lúc đó, cứ thong dong thế này thôi.

“Thanh Nhất, Thánh Mĩ. Có ở đây không?”

...Cứ tưởng thế, nhưng chị Đồng Tử đột nhiên hỏi với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.

“Ưm. Có chuyện gì thế, chị Đồng?”

Tôi và Thánh Mĩ quay sang nhìn chị Đồng Tử, những người khác cũng tò mò nên ánh mắt đều đổ dồn về phía chị.

“Chú với dì hình như đã quay về Nhật rồi. Họ sẽ ăn trưa gần sân bay rồi về nhà.”

“Ồ. Không biết ăn gì nhỉ. Tùy vào món ăn, em cũng muốn ăn thử nữa.”

Dù nói vậy, nhưng đó là ở sân bay quốc tế mà. Từ nhà chúng tôi thì xa quá. Dù sao cũng mất khoảng hai tiếng đi đường.

Nghĩ vậy thì chắc họ sẽ về nhà vào khoảng ba giờ chiều.

Nhưng mà, điều đó chúng tôi cũng biết rõ rồi. Tại sao chị Đồng Tử lại với vẻ mặt đó mà nói ra điều đó chứ?

...Chỉ toàn là điềm báo chẳng lành.

“Chị vừa gửi email và cũng đã được cho phép rồi.”

Cho phép cái gì chứ?

Có điều gì đó không hay sắp xảy ra. Tôi cảm nhận được một điềm báo rõ ràng.

“Hai đứa, đêm Giáng sinh, hãy dành thời gian trống ra.”

“Cái gì...”

Đêm Giáng sinh, dành thời gian trống ra?

Chị ấy đang nói cái gì vậy?

Nghe thấy lời đó, vẻ mặt Cổ Đô Tử thoạt đầu đầy ngờ vực, sau đó bỗng xanh mét lại.

Không, dĩ nhiên rồi.

Ngày đó, thời gian đó, không phải là thời điểm phát hành của 『Senhyaku』 sao...!

“Không sao, nhưng mà làm gì vậy ạ?”

Thánh Mĩ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Chết tiệt, con bé này, chỉ vì không có kế hoạch mà...! Không lẽ nó muốn cùng đàn ông trải qua đêm tình ái sao!

“Sẽ có một buổi tiệc Giáng sinh. Rất hoành tráng. Bánh kem chị sẽ mua. Loại thật sang trọng ấy.”

Chị Đồng Tử nhìn tôi, nở nụ cười tươi tắn.

Chỉ là, nụ cười ấy... cứ như không cười bằng miệng.

Có phải chị ấy đang nói điều này khi đã biết rõ kế hoạch của tôi...?

Chị Đồng Tử lấy điện thoại ra khỏi túi.

“Chị sẽ giám sát chặt chẽ hành động của mày đấy, Thanh Nhất.”

Đây là... chị ấy nói điều này khi đã biết rõ.

Chị ấy đã biết chuyện tôi sẽ đi mua game vào đêm Giáng sinh – không rõ lý do là gì, nhưng chị ấy đến để chặn tôi lại!

“K-không được là vào đúng ngày Giáng sinh sao?”

“Không, là đêm Giáng sinh. Hay là, mày có lý do gì mà không thể vào đêm Giáng sinh sao?”

Chị Đồng Tử hỏi, với ánh mắt như đang nhìn một con lợn rừng bị mắc bẫy.

Thế này thì với những lý do nửa vời thì không thể nào tránh khỏi rồi...