Không phải cầu nguyện đâu.
Đêm ba mươi tháng Chạp.
"Năm nay cảm ơn cậu nhiều nha! Năm tới cũng cùng nhau cố gắng nhé!"
"Ừ. Cùng nhau vui vẻ."
…Tuy là tôi đã đáp lời Kotoko như vậy, nhưng thực tế cái không khí lạnh lẽo bên ngoài chẳng vui vẻ chút nào. Dù sao thì năm mới còn chưa đến mà.
Hiện tại là mười giờ rưỡi tối. Chỉ còn chưa đến một tiếng rưỡi nữa là giao thừa.
Chúng tôi – những thành viên câu lạc bộ quen thuộc, bao gồm tôi, Arakawa Seiichi, cùng với Ayame Kotoko, Hatsushiba Yuka, Suwama Eve, Tozaki Keita, Arakawa Kiyomi, thêm cả cô Kiriko, cố vấn của câu lạc bộ, và Saitani, người được Kiyomi gọi đến, đang thong thả đi bộ về phía đền thờ.
Năm nay đúng là chúng tôi đã hoạt động cùng nhau rất nhiều. Thời điểm này năm ngoái, tôi còn nhớ là mình với Tozaki đang im lặng đọc chiến lợi phẩm từ Comiket mùa đông ở nhà tôi, chứ chẳng thèm đi chùa chiền gì cả.
"Cotton, chị Tokuko đâu rồi?"
"À, chị tớ bảo đang đợi ở đằng kia."
Nhân tiện thì, đây chưa phải là tất cả thành viên đi lễ chùa đầu năm. Chúng tôi hẹn gặp chị của Kotoko – Tanaka Tokuko, ở trước đền thờ mà chúng tôi sẽ đến lễ.
Tôi thấy hơi ngại khi phải chạm mặt Tokuko. Từ sau ngày Giáng Sinh đến giờ, tôi chưa gặp lại chị ấy, nhưng chắc chắn chị ấy vẫn còn cảnh giác với tôi lắm.
"Ryoma ơi. Mình ăn gì đây?"
"Chắc là kẹo táo nhỉ."
"Tớ muốn ăn kẹo dâu tây socola giòn cơ. Loại có cả bánh quy ở dưới ấy."
"À, cái đấy cũng ngon ha."
Kiyomi và Saitani đang nói chuyện rất con gái.
Nhân tiện thì, tôi, Tozaki và cô Kiriko mặc đồ thường, còn những người còn lại đều mặc kimono. Tất nhiên, Saitani cũng mặc kimono.
Yukata thì tôi đã thấy lúc hội hè rồi, nhưng kimono thì lại có một vẻ đẹp riêng. Mẹ tôi cũng từng giúp người ta mặc kimono nữa.
"Mà, tôi vẫn không phân biệt được yukata với kimono. Chắc là vải khác nhau thôi nhỉ."
"Cái khoản lằng nhằng khi mặc thì chắc là như nhau đấy."
Tôi và Tozaki vừa đi vừa bàn tán.
Tozaki tiếp tục:
"Nhưng mà, dù sao thì, được nhìn thấy những thứ bình thường mình không mặc cũng hay mà. Đến cả game eroge mà mặc kimono thì còn có thêm cả ảnh CG nữa ấy. Không có là lừa đảo đấy."
"Thì đúng rồi. Với cả kimono còn được vẽ rất sặc sỡ, lộng lẫy nữa, nhìn thích mắt ghê."
"Mà mấy cảnh eroge mặc kimono nhìn gợi cảm vãi."
"Cái đấy thì tôi đồng ý."
Tôi và Tozaki đang nói chuyện nhảm nhí thì đột nhiên Kotoko, người đang mặc một bộ kimono đỏ thắm quyến rũ, chen vào với ánh mắt đầy hứng thú.
"Kimono đúng là tuyệt thật. Sau khi chơi 'Senmomo' tớ lại càng thấy thế."
"Senmomo", tựa game được phát hành vào dịp Giáng Sinh, có bối cảnh thế giới giả tưởng phong cách Nhật Bản. Nó vẫn giữ được những nét đẹp truyền thống của Nhật Bản, nhưng đồng thời cũng được hiện đại hóa để trở nên dễ tiếp cận hơn.
Nói một cách chính xác thì, nó không hẳn là kimono. Đúng hơn thì, nó gần với trang phục dân tộc của các nước châu Á hơn. Nhưng mà, nó vẫn rất ấn tượng.
Nhưng mà, đúng là tôi vẫn chẳng thể nào phân biệt được furisode, haori và mấy thứ tương tự. Chúng khác nhau ở chỗ nào nhỉ?
"Mấy đứa cứ từ từ nói chuyện đi nhé. Ô hô hô hô."
Tozaki nói một câu y hệt như những bà mẹ hay nói trong các buổi xem mắt rồi chuồn mất. Cái thằng này, thừa hơi quá…
"Bằng tuổi nhau cả thôi. Cái thằng khốn…"
"Thôi mà, kệ đi. Tớ cũng muốn nói chuyện về 'Senmomo' với cậu. Xung quanh đây lại chẳng có ai biết gì về game này cả."
"Từ sau ngày Giáng Sinh đến giờ, tụi mình cũng chưa có dịp nào để bàn luận về game cả. Nhưng mà, càng đến gần đền thờ thì người càng đông, nên chỉ nói chuyện một lát thôi đấy."
Chúng ta phải biết giữ ý tứ nơi công cộng. Không nên nói chuyện về game 18+ ở bên ngoài.
"Ừ, tớ biết rồi."
Vậy thì, mình nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Mình nên nói về con trùm cuối, hay là về đoạn hồi tưởng quá khứ?
Tôi đang vừa ngắm bầu trời đêm đẹp như tranh vẽ, vừa suy nghĩ thì,
"Seiichi-kun đang nói chuyện gì với Cotton đấy?"
Cùng với giọng nói đó, đột nhiên cánh tay phải của tôi trở nên nặng trĩu.
Không biết từ lúc nào Yuka đã đến đứng cạnh và bám chặt lấy cánh tay phải của tôi, dồn hết cả trọng lượng cơ thể lên đó.
"Yuka, nặng quá."
"Ể~. Cậu nỡ nói với con gái là nặng à? Tớ tự biết là ngực tớ nặng rồi."
Nói rồi cô ấy còn cố tình ép bộ ngực của mình vào cánh tay tôi qua lớp kimono.
"Ái chà! Bỏ ra đi mà."
"Ưm. Seiichi-kun chơi cả game 18+ mà vẫn còn ngây thơ quá ha."
"Giờ đại đa số nhân vật chính đều từ chối hết đấy! Với cả không phải cứ chơi game là mình không tinh tế trong mấy chuyện này đâu!"
"Nhưng mà, sâu bên trong chắc là cậu vẫn thích thú lắm đúng không?"
"Không nên lẫn lộn giữa game và thực tế."
Mấy chuyện này đúng là khiến tôi khó xử thật mà. Tôi chỉ biết bối rối thôi. Mấy cảnh phục vụ trong game mà đem ra đời thật thì phản ứng của tôi khác hẳn luôn. Ví dụ như tôi lỡ mở nhầm cửa nhà vệ sinh nữ thì chắc chắn là tôi sẽ nói "A, xin lỗi…" rồi thôi, còn nếu tôi lỡ mở nhầm cửa phòng tắm mà có con gái đang cởi đồ thì nếu là cô Kiriko, cô ấy chỉ nhắc nhở "Lần sau nhớ nhìn kỹ vào nhé" thôi, mà nếu người đó là Kiyomi thì chắc tôi bị giết mất.
"Hatsushiba khó xơi lắm đó~. Đến cả sự quyến rũ của tớ cũng không hạ gục được cậu ấy nữa mà."
Nói rồi Eve đẩy Kotoko ra và bám lấy cánh tay trái của tôi.
Eve cũng dồn hết trọng lượng cơ thể lên người tôi. Bên này cũng nặng không kém.
"Vậy nên là…"
"Vậy thì, chắc là mình phải khiến cậu ấy rung động hơn nữa thôi~. Chỗ yếu của Seiichi-kun ở đâu nhỉ~?"
"Ưm. Nhưng mà, phải làm thế nào đây ta~?"
Hai người kẹp tôi vào giữa, bỏ mặc tôi ở đấy rồi thảo luận một cách nghiêm túc.
"Eve, đừng có tự nhiên chen vào như thế chứ."
Kotoko khó chịu túm lấy vai Eve, cố kéo cô ấy ra.
"Nhưng mà~, dạo này tớ chẳng được gần gũi Seiichi gì cả~."
Tuy nhiên, cô ấy vẫn không chịu buông tôi ra. Cô ấy đang giữ chặt lấy cánh tay tôi.
Đương nhiên, cánh tay tôi cũng bị kéo theo.
"Đau đau đau!"
"À, xin lỗi."
Vì lực của Kotoko mà Eve cũng dùng sức, khiến cả người tôi cũng bị kéo theo. Rất phiền phức.
"Nhưng, tại Eve…"
Kotoko vẫn không chịu bỏ cuộc. Cái vẻ mặt khó chịu chu môi của cậu chỉ khiến tôi thêm khó xử thôi.
Và rồi, Eve thoát khỏi tay của Kotoko, lại nhào tới ôm chầm lấy tôi.
"Vậy nên tớ bảo rồi, Eve. Tránh xa tôi ra. Với cả Yuka nữa, đừng có giả vờ như không liên quan gì mà bám chặt lấy tôi như thế."
<Hình ảnh>
"Xì."
"Xì."
Hai người cùng đồng thanh chế nhạo tôi. Cái gì thế này… Ăn ý quá vậy.
"Giáng Sinh hai người trốn tụi này đi chơi game với nhau mà."
"Kotoko đáng ghen tị ghê!"
Eve cười tươi rói, còn Yuka thì liếc xéo tôi. Cứ như tôi đang bị trách mắng ấy.
"Không phải, tại vì có chuyện mà…"
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Vào ngày Giáng Sinh, tôi bị bắt tham gia vào bữa tiệc của cô Kiriko.
Nhưng, tôi muốn chơi 'Senmomo' ngay trong ngày phát hành.
Thế là tôi và Kotoko đã quyết định chơi ở nhà Kotoko.
Nhưng rồi chỗ ở của tụi tôi bị Tokuko và cô Kiriko phát hiện, nên tụi tôi phải trốn đi.
Thế là tụi tôi đã ngủ lại qua đêm ở trường.
Nghe vậy, Yuka nheo mắt đầy nghi ngờ. Tuy không có nhiều uy lực cho lắm.
"Tớ cứ hỏi cho chắc thôi, hai người không có làm gì mờ ám đấy chứ?"
"Không có! Cậu nghĩ tụi này đã làm gì hả?"
"Thì những chuyện không nên làm ở trường ấy, cái này với cái kia ấy."
…Tôi có thể khiến cô ấy bối rối bằng cách bắt cô ấy nói ra cụ thể, nhưng cuối cùng người chịu thiệt chắc chắn là tôi.
"Với cả Seiichi-kun vẫn còn nợ tớ rất nhiều đó nha? Nhớ kỹ đấy."
"Ư… Cái gối đùi vẫn chưa đủ à?"
"Gối đùi thì phải làm thêm ba mươi lần nữa mới được đấy nhé?"
"Umu…"
Cái con số ba mươi kia là sao nhỉ, nhưng mà gối đùi không đủ để xóa nợ à.
Cái lời hứa khi còn ở lễ hội văn hóa "Ừm~. Hay là đi hẹn hò nhỉ?" có vẻ nặng nề quá nhỉ.
Dù không muốn đi cho lắm, nhưng mà rồi cũng phải trả nợ thôi. Nếu không trả sớm thì lãi mẹ đẻ lãi con mất.
"Tóm lại là, hai người tránh xa tôi ra đi. Lỡ bị mấy đứa cùng lớp bắt gặp thì toi đời đấy."
"Ể~."
"Ể~."
Sao hai người lại ăn ý với nhau thế chứ.
"Chuyện đó làm gì có khả năng xảy ra."
Eve có vẻ không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. À không, vốn dĩ Eve chắc là nghĩ dù bị bắt gặp cũng không sao ấy chứ.
"Tôi mới là người gặp rắc rối đấy. Xin hai người đó, tránh xa tôi ra đi."
"Ưm. Vậy thì đến gần đền thờ thôi. Chừng nào còn ít người thì được chứ gì?"
Yuka nũng nịu van xin.
Kotoko thì mím chặt môi, có vẻ như muốn nói gì đó. Thôi nào, mấy người muốn tôi làm gì đây chứ.
Nhưng, Kotoko cuối cùng cũng không chịu được nữa,
"Vậy thì…"
Nói rồi cô ấy bám chặt lấy lưng tôi.
…Có gì vui đâu chứ. Thiệt tình.
"Đi lại khó khăn, mà dù là mùa đông đi nữa thì cũng nóng quá đi mất!"
"Yuka ấm áp lắm đó?"
"Tớ cũng ấm áp không kém nha."
"À, tớ cũng…"
Thôi xong rồi… Phải làm gì đó mới được.
Cứ nhây như thế này thì tụi mình sẽ tiến về phía trước mất. Nhưng, đành phải cố chịu đến khi đông người hơn thôi.
"Mấy đứa kia đang làm cái gì thế không biết…"
Tôi nghe thấy giọng nói ngán ngẩm của cô Kiriko, nhưng tôi chẳng thể phản bác được gì cả.
"Ước gì tôi cũng được ba nữ chính trong anime vây quanh như thế…"
Tôi còn nghe thấy cả ước nguyện của Tozaki nữa. Cậu có thật sự thấy ghen tị không đấy?
Tuy nhiên, sau một hồi chịu đựng thì người cũng bắt đầu đông lên.
"Nè, tránh xa tôi ra đi. Cả ba người đấy."
"Ể~." "Không chịu đâu~." "Ê hê hê."
Ai nấy đều tỏ vẻ bất mãn.
"Đã hứa rồi mà."
Nghe tôi nói vậy, Yuka thản nhiên đáp:
"Thêm chút nữa thôi, năm phút nữa thôi."
"Mơ à!"
"Thật sự chỉ chút nữa th──"
Cô ấy đột ngột im bặt, Yuka vội vàng tránh xa tôi ra.
Eve, và cả Kotoko cũng vậy.
Đúng là ngoan ngoãn giúp người.
…Nếu ngoan ngoãn như vậy thì từ đầu đã không bám lấy tôi rồi chứ.
"Có vẻ như anh đang vui vẻ lắm nhỉ, Arakawa-kun."
Khoảnh khắc đó── sống lưng tôi lạnh toát.
…Cái giọng này là.
"Cô, cô Tanaka…"
"Vây quanh bởi những cô gái… Chắc là anh thích thú lắm nhỉ."
"Dạ, hiểu lầm thôi ạ. Em không hề bảo họ làm vậy mà."
"Anh cứ gạt họ ra là được mà. Cứ mạnh tay vào."
"Nhỡ đâu em làm họ bị thương thì sao ạ!"
"Với cái thân thể yếu đuối của anh thì anh làm ai bị thương được chứ. Anh coi thường cơ thể của con gái quá rồi đấy."
"Dạ. Nhưng mà…"
"Tôi thấy anh bị cuốn theo quá đấy. Tôi thấy nếu chỉ để bản thân bị cuốn theo dòng chảy thì anh sẽ không trở thành một người đàn ông tốt được đâu, không biết anh nghĩ gì về chuyện đó nhỉ."
Khổ tâm quá.
Tôi cũng chẳng có mục tiêu phải trở thành một người đàn ông lý tưởng, cũng không muốn trở thành một người như thế, nhưng khổ vẫn là khổ.
"Cứ nói thẳng với cậu ta đi, Tokuko."
Đến cả cô Kiriko cũng hùa vào trách mắng tôi nữa. Cô ấy đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, nhưng có vẻ như cô ấy chẳng có ý định bênh vực tôi gì cả.
Uu, tại vì để lại nhiều khúc mắc trong dịp Giáng Sinh nên đến cuối năm tôi chẳng làm được gì cả.
Đến cả Comiket mùa đông tôi cũng bị bắt phải bỏ lỡ. Thật là đau đớn. May mà Tozaki đã mua giúp tôi một vài thứ.
Nhưng mà, nếu tôi đi Comiket thì chắc là tôi cũng chẳng còn sức lực để đi lễ chùa đầu năm đâu.
"Nè, đừng có đứng đực ra đấy nữa, đi thôi. Mà anh lúc nào cũng…"
"Anh nên trở thành một người đàng hoàng hơn đi."
Tôi bị kẹp giữa cô Tokuko và cô Kiriko, và bị lôi đến đền thờ.
Cứ như đang nghe nhạc stereo chửi mắng ấy. Mỗi bước đi, tôi lại cảm thấy như có một sợi tóc rụng xuống. Căng thẳng quá chắc tôi rụng hết tóc mất.
"Ở trường đại học cũng có một thằng như anh đấy. Lúc nào cũng thay bồ như thay áo ấy."
"À, có một thằng như thế thật. Gặp lần nào là con bé bên cạnh lại thay đổi ấy nhỉ. Chắc không đến chục đứa đâu, nhưng cũng phải sáu bảy đứa gì đấy."
"Từ bên ngoài nhìn vào thì chẳng ai hiểu tại sao nó lại được yêu thích đến thế cả."
"Thằng đó còn tuyên bố là sẽ kiếm tiền nuôi hết cả đám ấy chứ. Không biết giờ nó sống chết ra sao rồi."
"Tôi không biết, chắc chết đường chết chợ rồi ấy chứ? Mấy thằng vây quanh bởi gái gú thì chẳng có ai ra gì cả."
Tôi muốn phản bác lại. Mấy nhân vật chính trong eroge đều là người tốt cả đấy.
À mà, tôi cũng đồng ý là mấy thằng vây quanh bởi gái gú ở ngoài đời thì chẳng có ai ra gì thật. Chắc là tại vì trong đầu tôi toàn là hình ảnh mấy thằng côn đồ làm vậy thôi.
Không phân biệt giới tính, người mạnh mẽ thường dễ thu hút người khác giới hơn mà. Nhìn thì cứ như là họ được yêu thích ấy chứ.
"Arakawa-kun, anh có nghe không đấy?"
"Em có nghe ạ…"
"Vậy thì, tôi muốn anh có cách giao tiếp tiết chế hơn một chút."
"Tôi nghĩ là em cũng đâu có làm gì vượt quá giới hạn đâu ạ…"
"Anh dám nói sau khi đã đột nhập vào trường vào đêm Giáng Sinh hả?"
"…Dạ, đó chỉ là bồng bột nhất thời thôi ạ."
"Nếu như thế mà được coi là bồng bột nhất thời thì thế giới này nguy hiểm thật đấy. Chắc phải tính đến chuyện ban hành luật lệ thôi."
Dù tôi nói gì đi nữa cũng bị phản bác lại hết.
Người này có một niềm tin đã ăn sâu vào tiềm thức rồi. Mà không biết như thế là tốt hay xấu nữa…
"Uwa, khổ thân quá…"
Tôi nghe thấy lời nói đầy thương cảm của Tozaki. Vừa nãy không phải cậu còn ghen tị à? Nếu cậu nghĩ như vậy thì giúp tôi đi chứ. Tuy là tôi cũng chẳng mong chờ gì đâu.
"Dù sao thì. Tôi nói thật đấy, nếu anh không có tình cảm gì mà vẫn dùng những lời lẽ ám muội để giữ chân con gái bên cạnh thì đó là hành động tồi tệ nhất đấy."
"Dạ, em vẫn luôn nói là em không có tình cảm mà ạ."
Em cũng chẳng có ý định nói những lời lẽ ám muội gì cả.
"Tôi chẳng thấy thế chút nào cả. Chẳng lẽ trong lòng anh vẫn còn mong chờ điều gì đó sao?"
"…Em không…"
Không biết nữa.
Ngày xưa thì tôi dám khẳng định, chứ bây giờ, tôi có thể nói là mình hoàn toàn không có tình cảm gì không nhỉ.
"Nếu anh không có tình cảm thì anh nên từ chối thẳng thừng đi. Nên hạn chế tối đa tổn thương cho người ta. Đó cũng là một cách thể hiện sự tốt bụng đấy? Cứ để người ta hy vọng, rồi cướp đi thời gian quý báu của người ta, đến cuối cùng lại vứt bỏ người ta thì đó là hành động tồi tệ nhất đấy."
"Dạ…"
Tôi chỉ có thể gật đầu.
Mà, em cũng hiểu những gì cô Tokuko nói.
Việc em không thể bỏ rơi Kotoko có lẽ là vì em vẫn còn hy vọng điều gì đó.
Nếu không thì chắc chắn là tụi em đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi.
"Em đã nói rồi, xin cô hãy cho em thêm thời gian…"
"Đó chỉ là sự nuông chiều bản thân thôi đấy."
"Em hiểu ạ."
Nếu em đã sống một cuộc đời ngay thẳng thì giờ em sẽ có ý thức như thế nào nhỉ. Vào thời điểm đó em sẽ không gặp Kotoko, nhưng bỏ qua chuyện đó thì em sẽ nghĩ gì về Kotoko của hiện tại?
Hồi tiểu học em đã thích Eve rồi, nhưng có thích đến mấy thì cái tình cảm hồi đó vẫn còn trẻ con lắm. Em cũng chẳng có lý do gì cụ thể để thích cô ấy, cũng chẳng có cảm giác đau khổ vì yêu.
Ví dụ như vào lúc đó, nếu Eve chuyển trường và tụi em không thể gặp nhau nữa, liệu em có buồn đến mức khóc không nhỉ. Thật tình, em không chắc nữa.
"Thôi mà, tha cho anh ta đi. Sắp đến đền thờ rồi, mà mắng đến tận cuối năm thì tôi cũng mệt đấy."
Tôi nhận được sự cho phép từ cô Kiriko. Trong lòng tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi, khi ngước mặt lên, tôi thấy một cổng torii tráng lệ.
Đã có rất nhiều người đến lễ bái rồi, đông đến mức phát ngán luôn.
Có những người đi cùng bạn bè, có người đi cùng gia đình, hoặc đi cùng người yêu. Cũng có nhiều cô gái mặc kimono, mà đàn ông cũng thấy lác đác.
Trong khuôn viên đền thờ có nhiều quán ăn nhỏ bày bán, tô điểm thêm những sắc màu mà bình thường chẳng thấy đâu. Từ kẹo bông, chuối nhúng socola, đến mì yakisoba và mực nướng, rất đa dạng.
"Đúng lúc quá rồi, mình xếp hàng đi."
Nghe theo lời của Yuka, chúng tôi nối đuôi nhau vào hàng dài người đang chờ.
Có lẽ vì đây là một ngôi đền tương đối lớn, nên hàng người xếp hàng cũng khá dài.
Chắc phải mất mười lăm hai mươi phút nữa kể từ khi hàng người bắt đầu di chuyển đến khi đến lượt tụi mình mất. Tính cả thời gian đến năm mới thì cũng hơi rảnh nhỉ. Lúc này mà có điện thoại để chơi game thì tiện thật.
Hay là lần sau mình nên xây dựng một môi trường cho phép mình dùng điện thoại điều khiển máy tính bàn ở nhà để chơi game nhỉ.
"Tiếng chuông đêm giao thừa nghe dễ chịu ghê."
Không biết từ lúc nào, Yuka đã đứng cạnh tôi, nhắm mắt lại như đang tập trung lắng nghe, rồi lẩm bẩm.
Chắc giờ trên TV đang chiếu hình ảnh của các đền thờ trên khắp cả nước và phát tiếng chuông đêm giao thừa ấy nhỉ.
"Tiếng chuông để xua tan một trăm lẻ tám phiền não hả. Em thấy chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Vậy sao ạ?"
"Anh đầy phiền não với gái 2D. Mà phiền não có tan đi đâu."
"A ha ha…"
Yuka cười gượng.
"Nhưng, Yuka biết cậu không chỉ có phiền não thôi đâu."
"Nè."
"Có những điều mà người ngoài không thấy được, có những điểm tốt mà chính Seiichi-kun cũng không nhận ra, Yuka biết rất nhiều đấy."
"…Chỗ nào cơ?"
"Khó lắm tại không thể diễn tả bằng lời được ấy. Chắc là không thể chuyển thành ngôn ngữ được nhỉ. Nếu mà nói chi tiết thì tớ có thể nói được nhiều thứ lắm, nhưng mà chỉ một câu thôi thì không nói được."
"Nghe thế chẳng đáng tin gì cả."
"Nghe cậu nói vậy tớ cũng buồn đấy, nhưng mà, cứ ở bên cậu là tớ lại thấy thoải mái. Có lẽ sẽ có người từ bên ngoài nói rằng tớ không biết cái gì tốt hơn, nhưng tớ nghĩ là chỉ tại vì họ không hiểu cậu thôi."
"Nhưng mà, dù cho mọi người có hiểu đi nữa thì không phải ai ai cũng sẽ thích tớ đâu."
"Thì đúng là vậy. Nhưng, tớ nghĩ chính vì chỉ có Yuka biết nên nó mới có ý nghĩa. Cậu có những điểm tốt mà chỉ mình tớ biết, kiểu như là có cảm giác ưu việt ấy."
"Ra thế…"
Tôi hiểu, mà cũng không hiểu.
Nhưng, tôi hiểu được chút nào đó có lẽ là do tôi đã trưởng thành rồi ấy nhỉ. Hồi xưa thì tôi đã gạt phăng nó đi rồi.
"Vậy nên là, Seiichi-kun nên tự tin hơn nữa đi."
"Tớ biết rồi. Mà này, Hatsushiba. Khi nói chuyện ở chỗ này thì nên gọi bằng họ đi."
"Ể~. Thiệt tình… Hay lo xa quá à…"
Yuka không hài lòng phồng má. Tuy nhiên, đây là ngôi đền nằm ở vị trí có thể mấy đứa cùng lớp đến mà.
Trong đám đông này, xác suất gặp nhau chẳng đáng là bao, nhưng cẩn tắc vô áy náy mà──.
"Hatsushiba?"
Một giọng nói lạ tai vang lên.
Quay lại nhìn thì thấy Mikamoto, một trong Tứ Đại Ngốc của lớp, đang đứng ngay gần đó. Cậu ta là người đóng vai Romeo cùng với Kotoko.
"Mi, Mikamoto…"
Toang rồi. Cậu ta là một fan cuồng của Hatsushiba, ngang hàng với Tozaki đấy.
Hơn nữa, Mikamoto ở đây, nghĩa là ba đứa còn lại cũng ở đây…! Ba đứa kia cũng là fan cuồng của Hatsushiba. Trong tích tắc, ngôi đền này cứ như là biến thành bãi mìn ấy.
"Yo, yo. Arakawa, Hatsushiba. Tình cờ ghê ha?"
Tôi đã lo lắng lắm rồi, nhưng mà Mikamoto có vẻ còn kì lạ hơn ấy chứ. Không khí của cậu ta khác hẳn so với bình thường. Bình thường thì cậu ta hay cười hề hề lắm, nhưng giờ mặt cậu ta lại co rúm lại một cách kì lạ.
Đặc biệt là cậu ta không hề trách mắng tôi vì đang đi cùng Yuka. Chuyện này hơi bất thường đấy.
"…Mikamoto. Chỉ có một mình cậu thôi à? Ba đứa kia đâu?"
Nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng quen thuộc nào cả. Bình thường cậu ta với Tứ Đại Ngốc – Matoba, Sakai và Uchida, dính nhau như sam mà.
"Tớ đâu phải lúc nào cũng đi chung với tụi nó đâu. Tớ cũng được rủ đấy, nhưng mà tớ cũng có việc của tớ nữa."
Chắc chắn là vậy rồi. Nhưng mà, sao từ nãy đến giờ cậu cứ bồn chồn thế nhỉ.
Hay nói đúng hơn là cậu ta không hề phản ứng gì với việc Yuka ở đây, với cả việc Yuka mặc kimono, đúng là không giống Mikamoto chút nào. Cậu ta nên hớn hở thêm một chút nữa chứ…
Tôi không quên cái chuyện hồi xưa cậu ta gửi cho tôi cái tờ giấy nhắn "Đừng có mơ đến việc ngắm bình minh ngày mai" đâu đấy.
"A, Yuka kìa~!"
Thế rồi, một giọng nói lạ tai khác vang lên.
Cùng với giọng nói đó, một người khác xuất hiện.
"A. Hội trưởng lớp kìa. Chào buổi tối ạ."
Quay lại nhìn thì thấy Hosoe, lớp trưởng của lớp, đang đứng đó. Cô ấy cũng mặc kimono, đúng kiểu đón năm mới. Nửa trên màu đen, còn nửa dưới thì tràn ngập hoa trắng, hoa đào, hoa đỏ, cứ như là một vườn hoa về đêm ấy, lộng lẫy vô cùng.
"Hội trưởng lớp cũng đi lễ chùa à? Cậu đi với ai thế?"
"Ừ. Hôm nay tớ đi một mình. Bình thường thì tớ đi với gia đình, nhưng mà tại tớ mới khỏi cúm xong. Mà không làm những việc mình hay làm thì tớ khó chịu lắm. Thế là tớ tình cờ gặp Mikamoto ở đằng kia, thấy cũng có duyên nên tụi mình đi cùng nhau."
Hosoe nhìn Mikamoto.
Khuôn mặt của Mikamoto hơi căng thẳng, nhưng khóe miệng cậu ta thì lại giãn ra. Trông cậu ta hơi khác so với lúc ở trên lớp.
"…Không lẽ cậu…"
Tôi khẽ hỏi, Mikamoto co rúm mặt lại.
"Đừng có nói gì hết."
Thôi, tôi không truy hỏi nữa.
Ai mà chẳng có chuyện không muốn bị người khác hỏi tới.
Thích soi mói chuyện riêng của người khác là hành động vô duyên.
"Vậy thì, hội trưởng lớp. Hiếm khi tụi mình gặp nhau mà, hay là cậu đi cùng với Yuka đi?"
"Okie. Mikamoto cũng được chứ?"
"Ờ, ừ. Tớ không có ý kiến gì đâu."
Thế là Mikamoto và Hosoe cũng xếp hàng cùng với nhóm của tôi.
Và rồi, Yuka và Hosoe bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau. Đàn ông thì khó chen vào quá.
"Hô hô. Mikamoto, cậu được đấy chứ."
Kẻ chuyên hóng hớt chuyện đời tư của người khác số một của lớp, Tozaki, lén lút chen vào phía sau lưng tôi và Mikamoto. Cậu ta túm lấy vai của Mikamoto để cậu ta không chạy thoát.
"K, không phải đâu!"
"Không phải cái gì chứ? Nhà cậu ở hơi xa đây mà nhỉ? Nếu đi lễ chùa một mình thì cậu đã đi đến một ngôi đền khác rồi chứ?"
Tozaki truy hỏi Mikamoto với vẻ mặt rất hớn hở. Hiếm khi thấy cậu ta đóng vai người truy vấn đấy.
Hay là, cậu nên dùng cái cách khai thác thông tin này cho tôi đi.
"Tớ chán cái đền quen thuộc rồi!"
Lý do này nghe hơi gượng ép đấy. Bảo là năm ngoái cầu khấn không linh còn nghe hợp lý hơn đấy.
"Hô hô… Thế để tớ nhắn tin cho Matoba xem sao nhé."
"Ê, đừng mà! Chuyện này mà đến tai cậu ta là hai phút sau cả lớp biết, mười phút sau cả khối biết!"
Mikamoto đánh giá Matoba như vậy đấy à. Cái sở thích buôn dưa lê của Matoba đáng sợ hơn tôi tưởng. Không chừng cái tin đồn về Kotoko cũng do cậu ta tung ra ấy chứ.
"Thôi mà, kể cho tớ nghe đi."
"Không không, thật sự chỉ là trùng hợp thôi…"
"Mắt tớ không dễ bị lừa thế đâu? Mắt tớ nhìn thấy cả sóng hài lãng mạn đấy."
Sóng hài lãng mạn là cái gì vậy trời. Chắc là một loại sóng điện nào đó à? Nếu cậu nhìn thấy cái đấy thì nên đi khám mắt đi thì hơn đấy.
Hơn nữa, nếu Kotoko không lườm thì cái thằng Tozaki này càng được nước lấn tới quá ha. Mắt cậu ta sáng lên hơn bao giờ hết.
"Có nhiều chuyện đã xảy ra, như là hồi lễ hội văn hóa chẳng hạn…"
"Hô hô. Thú vị đấy. Kể cho tớ nghe chi tiết xem nào."
Tozaki vòng tay qua cổ Mikamoto và giữ chặt cậu ta.
"Không không, có gì để kể đâu…! Tớ chẳng nói được gì hết á. Chẳng có chuyện gì xảy ra cả…"
"Thôi thôi, kể đi mà."
"Không có gì hết á!"
Tôi thấy cậu ta tội nghiệp quá rồi, hay là thả cho cậu ta đi nhỉ…
"Tozaki, đừng có buôn chuyện vô duyên như thế nữa."
Nghe vậy, Tozaki bất mãn buông tay ra.
"Thôi, tớ chỉ trêu cậu đến thế này thôi."
"C, cảm ơn Arakawa."
"Không nên cản trở chuyện tình cảm của người khác."
"Arakawa! Cậu vẫn chưa hiểu ra à!?"
Ý là không phải vậy à? Đúng là tôi chẳng hiểu gì về tình cảm yêu đương cả…
"Mà, tớ đâu có ghét gì cậu ấy, cũng thừa nhận là tớ có để ý cậu ấy… Nhưng, không có nghĩa là mình có thể kết luận ngay đó là yêu… Cái đó, tớ thấy khó xử."
Mikamoto biện minh.
…Toang rồi.
Những lời cậu ta vừa nói, tôi thấy đồng cảm được.
Chẳng lẽ Mikamoto mà tôi đang thấy bây giờ, là tôi trong mắt mọi người à…?
Tuy tôi không cảm thấy khó chịu gì, nhưng tôi vẫn thấy thái độ nửa vời này có vấn đề.
Hóa ra là những lúc như thế này mà cô Tokuko cảm thấy bực bội đấy à.
"Hả? Có chuyện gì à, Arakawa?"
"Không… Không có gì. Thôi, cố lên nhé."
"Cố lên cái gì chứ. Tớ chỉ đến để xác nhận thôi mà."
Xác nhận à.
Nghe ra thì cũng chỉ là một lời bao biện mà thôi.
Nhưng riêng Miyahon thì, nghe qua có vẻ như cậu ta chưa thăm dò tâm ý Hosohe nên vẫn khác mình. Còn Kotoko và Yuuka thì đã xác định được mục tiêu rồi, thành ra sự yếu kém, vô dụng của mình càng lộ rõ.
...Thật sự là phải tìm cách khắc phục thôi.
“À thì, ‘cố lên’ ở đây… không chỉ nói riêng chuyện Hosohe đâu. Mình không biết diễn tả sao nữa.”
“Nói toàn chuyện khó hiểu không hà, Shinguu... Gần đây cậu mới bắt đầu nói nhiều, chứ ngày xưa cậu cũng thế sao?”
Tozaki liền thay lời đáp:
“Không, phải nói là từ khi gặp Ayame là cậu ta thay đổi hẳn đấy. Dễ gần hơn nhiều.”
“Đúng vậy. Shinguu hồi xưa khó gần lắm mà.”
“Thế à?”
Mình có tự nhận thức được đâu.
“Kiểu như chỉ nói những điều tối thiểu cần thiết thôi ấy. Thế nên bọn này chẳng nhìn thấu cậu chút nào. Đúng là nhạt nhòa, vô vị vô hương luôn.”
“Thôi được rồi, tại tôi vậy.”
Mình đúng là không có chút hứng thú nào với lớp học. Dù giờ thì nhớ rõ mồn một, chứ hồi đó tên và mặt của "Tứ Ngốc" còn chẳng khớp nhau, cứ lờ mờ.
Suốt học kỳ một, mình chỉ chuyên tâm "phá đảo cuộc đời" bằng eroge thôi mà.
Nói chuyện đồng nghĩa với việc rò rỉ thông tin, là tự bóc trần bản thân. Dù giờ mình vẫn được xem là otaku hạng nhẹ trong lớp, nhưng nếu bị lộ eroge thì sẽ bị xem là đã "tiến hóa" thành otaku hạng nặng. Chẳng khác nào nút B bị hỏng không thể hủy bỏ.
Xét về mặt này, có lẽ mình đã sợ hãi việc tiếp xúc không chỉ với con gái mà còn với con người nói chung.
“Mấy hành động của cậu ở lễ hội văn hóa hồi tháng tư đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.”
Miyahon lẩm bẩm như thể đang nhớ lại, chạm đúng tim đen mình.
“…Ừm.”
“Cậu làm chủ quán cà phê maid ở câu lạc bộ, hết mình giúp Ayame trong vở kịch, và đỉnh điểm là chiếm sóng phòng phát thanh. Rồi còn làm tổng hợp tài liệu cuối kỳ hai nữa, phải không?”
“Mình chỉ là bị buộc phải làm thôi mà.”
“Mấy lời đó không thể giải thích hết được cái màn biểu diễn hoành tráng đến thế đâu. Ít nhất là tớ không làm được. Dù cuối kỳ tớ cũng bị lôi kéo đấy, nhưng tớ không thể làm được một lãnh đạo như thế.”
Nghe Miyahon nói, mình càng nhận ra vị trí hay vai trò của mình trong lớp đang dần thay đổi.
Dù giờ mình vẫn muốn tránh gây chú ý, nhưng hễ dính dáng đến Kotoko là kiểu gì mọi chuyện cũng rối tung lên.
Hơn nữa, dù thấy phiền phức thật đấy… nhưng thực lòng mình lại không cảm thấy khó chịu chút nào.
Mình còn nhớ rõ đã khá hào hứng khi chỉ đạo chương trình phát thanh và kỳ thi cuối kỳ. Dù đã tiết lộ chuyện lá thư tình trên sóng phát thanh, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm lý mình.
“Thôi được rồi, tớ cũng thấy cậu bây giờ dễ gần hơn.”
“Miyahon, cậu cũng nói vậy sao?”
Tozaki cũng đã nói với mình như thế trước đó.
“…À, sắp sang năm mới rồi kìa.”
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã hơn 11 giờ 59 phút, chỉ còn tính bằng giây.
Từ lúc nào không hay, Kotoko, Yuuka và Ibu đã xích lại gần mình.
“Thật, đúng là một năm đầy biến động.”
Kotoko lẩm bẩm đầy suy tư.
Yuuka cũng gật đầu vẻ bâng khuâng.
“Yuuka, Yuuka hồi năm ngoái đâu nghĩ được là mọi chuyện sẽ thành ra thế này đâu. Cứ nghĩ là không bao giờ làm hòa với Cotton được nữa cơ.”
“Mình cũng vậy đấy, Yuuka. Cứ ngỡ là sẽ… chẳng bao giờ chơi chung được nữa rồi.”
Cả hai cười khúc khích với nhau.
Việc giúp đỡ Kotoko, điều tuyệt vời nhất có lẽ là cả hai đã làm hòa. Trước đó, mình hoàn toàn không nghĩ mối quan hệ đó có thể tồn tại.
“Mình thì vui vì được gặp lại Seiichi đó nha.”
Ibu cũng mỉm cười tươi tắn với mình.
“Anh cũng nằm mơ cũng chẳng thấy mình có thể gặp lại em đâu.”
Mình cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Việc gặp lại mối tình đầu không phải là chuyện thường xuyên xảy ra. Hơn nữa, những người từng có duyên phận từ thời tiểu học, nếu không cố ý duy trì liên lạc thì cũng chẳng bao giờ gặp hay chơi chung nữa đâu.
“Ehehe~. Đúng là duyên trời định rồi mà.”
“Cũng không biết nữa.”
Và rồi, thời gian điểm 0 giờ 0 phút, ngày trên điện thoại chuyển sang mùng 1 tháng Giêng, thêm một năm mới.
Tiếng chuông trừ tịch, tiếng chuông thứ 108 ngân vang.
“Chúc mừng năm mới, Seiichi. Năm nay cũng mong cậu giúp đỡ nhé!”
“Happy New Year! Anh Seiichi. Năm nay cũng nhờ anh giúp đỡ nhé!”
“Chúc mừng năm mới ~! Seiichi, năm nay cùng chơi với tớ nữa nha~!”
Kotoko, Yuuka, Ibu lần lượt gửi lời chúc mừng.
“Ừ. Chúc mừng năm mới. Năm nay cũng vậy nhé.”
Trong lúc mình trao đổi lời chúc với chị Kiriko và mọi người, hàng người bắt đầu nhích dần. Có lẽ việc viếng bái đã bắt đầu từ hàng đầu tiên. Tiếng tiền lẻ rơi vào hòm công đức vang lên khe khẽ.
Hàng người tiến rất nhanh như quầy tính tiền ở Comiket, nhưng có lẽ vẫn còn mất chút thời gian.
“À này, lâu lắm rồi mình mới đi Hatsumode, làm thế nào nhỉ?”
“Đầu tiên là bỏ tiền công đức, rồi cúi chào hai lần, vỗ tay hai lần, sau cùng cúi chào một lần nữa đó, Cotton.”
“Hai lần cúi chào, hai lần vỗ tay, một lần cúi chào…?”
Kotoko tỏ vẻ khó hiểu, Ibu cũng nghiêng đầu hỏi “Gì vậy?”.
Thấy vậy, Yuuka không kìm được, nhẹ nhàng làm mẫu, đặt hai bàn tay chắp lại trước ngực.
“Nghĩa là cúi chào hai lần, vỗ tay ‘pan pan’ hai lần, rồi cuối cùng cúi chào thêm lần nữa. Lời cầu nguyện thì hãy nói gọn trong lòng lúc cúi chào lần cuối nhé.”
“À, ra là vậy.”
“Cúi chào hai lần, vỗ tay hai lần, cuối cùng cúi chào một lần…”
Cả hai vẫn có vẻ bồn chồn.
“…Mình và Yuuka sẽ làm trước, mọi người cứ nhìn đằng sau là được.”
“Em muốn làm với Seiichi cơ.”
“Em cũng vậy!”
…Ngay từ đầu năm mới đã có mấy người thật rắc rối.
Thứ tự hay là với ai, mình thấy sao cũng được ấy mà.
“Vậy thì, cứ vừa nhìn vừa làm nhé. Nhìn người phía trước cũng được, nhưng nếu làm sai thì mình không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Dù sai cũng không bị mắng đâu. Miễn là có lòng thành, chắc các vị thần cũng sẽ bỏ qua thôi.
Thế rồi đến lượt bọn mình.
Mình hào phóng lấy ra tờ năm trăm yên từ ví.
Trước hòm công đức có rào chắn nên mình khẽ ném tiền vào. Đúng ra là nên đặt vào hơn là ném, nhưng nếu không ném thì chẳng tới.
Đồng năm trăm yên như bị hút vào hòm công đức, rồi biến mất.
Bỗng mình không động mặt mà nhìn sang ngang, thấy Kotoko và Ibu đang liếc nhìn sang. Đúng là họ đang dựa vào cách mình làm thật.
Cúi chào hai lần, vỗ tay hai lần, rồi cuối cùng cúi chào. Chuyện chỉ có vậy thôi mà…
──Cầu mong năm nay sẽ là một năm bình an.
Mình cầu nguyện rồi ngẩng đầu. Sau đó lùi sang một bên, rời khỏi hàng. Chắc chẳng có vị thần nào bỗng dưng xuất hiện mà nói “Ta sẽ ban cho ngươi điều ước đó đâu”. Ước gì tăng chỉ số sức mạnh cho mình thì tốt.
“A~. Hồi hộp ghê.”
“Thật đấy~. Không biết mình có làm sai không nữa~?”
Kotoko và Ibu thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt đã lộ vẻ mệt mỏi rồi.
“Nào nào. Cản đường mất, mình đi xa khỏi đây một chút đi.”
Theo sự dẫn dắt của Yuuka, bọn mình rời xa hàng người hơn nữa, tụ tập ở một nơi vắng người.
Lúc này, Tozaki, Hosohe và Miyahon đang ném tiền công đức và viếng bái. Phía sau họ còn thấy bóng dáng chị Kiriko, Tokuko-san, Seimi và Saitani.
“Cotton, cậu đã ước gì thế?”
“À, mình thì… thôi, không nói nữa. Mình từng nghe trên TV hay đâu đó nói rằng, nếu kể ước nguyện cho người khác thì sẽ không thành hiện thực.”
Chắc là eroge rồi. Mình cũng nghe nói vậy.
“Ếh. Thật á~? Mình lỡ gửi tin nhắn kể ước nguyện cho Nishihara-cchi rồi~.”
Ibu đang làm cái trò gì vậy chứ…
Trong lúc mọi người đang trò chuyện chuyện vặt, Tozaki và những người khác đã xong phần Hatsumode và đi đến chỗ bọn mình.
“Hi vọng năm nay mọi người sẽ bình an!”
Chủ nhiệm lớp quả là một người hòa bình. Mình hợp với cậu ấy khoản này.
“Hòa bình là trên hết.”
“Ừ ừ. Đúng vậy.”
Ngay cả với những lời lẩm bẩm vu vơ của mình, cậu ấy cũng đáp lại một cách lịch sự. Như thế này là được rồi, thế này là được rồi.
“Thôi được rồi. Vậy thì mình xin phép về trước đây.”
“Ếh, đã về rồi sao?”
Miyahon nói với vẻ hơi vội vàng.
“Mọi năm mình cũng viếng bái xong là về ngay mà. Lúc đi với gia đình cũng thế. Mẹ mình mà lo lắng thì cũng phiền phức lắm.”
Và rồi, chủ nhiệm lớp lùi một bước khỏi bọn mình.
“Ô, vậy à. Tạm biệt nhé—”
Khi Miyahon định vẫy tay tiễn biệt, Tozaki thúc cùi chỏ vào mạn sườn trống trải của cậu ta. Miyahon ôm mạn sườn đau đớn.
“Ư! Tên khốn, làm gì thế Tozaki!”
Tozaki ghé sát mặt Miyahon,
“Ở đây mà không đưa tiễn thì làm sao hả đồ ngốc!”
Và nói nhỏ. Giọng đủ khẽ để Hosohe không nghe thấy, mình cũng chỉ nghe lọt tai một cách khó khăn.
Thế rồi, Miyahon chợt “Hả!?” với vẻ mặt bừng tỉnh.
“Cậu là thiên tài đó nha.”
“Cứ gọi tớ là Khổng Minh thời nay cũng được.”
…Cái câu đó vẫn cứ bám lấy Tozaki nhỉ. Lần trước cũng nghe rồi, cậu ta thích lắm à. Dù nghĩ kiểu gì, mình cũng không nghĩ cậu ta có thể trở thành Takenaka Hanbei đâu. Chắc sẽ bị đánh cho tơi bời khi chiếm thành Inabayama mất.
“Hosohe. Trời tối rồi, để anh đưa em về nhà nhé.”
Nghe lời Miyahon, Hosohe chớp mắt ngạc nhiên.
“Ế, thật á? Ừm… Vậy thì, em xin phép nhận lời vậy.”
Hosohe suy nghĩ một chút rồi ngượng ngùng gật đầu.
Cả hai rời xa bọn mình.
“Miyahon-kun. Đừng có trở thành sói đưa cừu về chuồng đó nha~. Chủ nhiệm lớp, cẩn thận đó nha~.”
“Mình, mình sẽ không như vậy đâu!”
“A ha ha. Miyahon đâu có gan làm thế.”
Chủ nhiệm lớp nói một câu hơi tổn thương người ta. Miyahon khẽ cười gượng gạo.
Vừa trò chuyện vui vẻ, cả hai biến mất vào dòng người.
Nhìn theo, Yuuka nhẹ nhàng nói:
“Chủ nhiệm lớp được Miyahon-kun đưa về kìa~. Chuyện này có lẽ sẽ có gì đó chăng~?”
“Ế, là chuyện đó à?”
“Việc nhờ đưa về chỉ có thể tin tưởng người đó mới dám thôi. Tất nhiên là tùy người nữa. Chủ nhiệm lớp thì khá là trong sạch, nên Yuuka cũng hơi bất ngờ một chút đó nha~.”
Có ý gì sao? Không, chỉ dựa vào cái này để phán đoán thì còn quá sớm.
“Thôi nào. Cuối cùng Hatsumode năm nay cũng xong rồi.”
“Đám đông vẫn đông nghẹt như mọi khi. Toàn người rảnh rỗi không à.”
Sau đó, chị Kiriko và Tokuko-san quay lại,
“Ryoma, con đã ước gì thế?”
“…Na, bí mật ạ…”
Seimi và Saitani cũng quay lại.
Thôi nào. Mọi người đã tập trung đông đủ, nhưng sau đó thì không có kế hoạch gì cả.
Mình thì chỉ muốn về ngủ càng sớm càng tốt, nhưng
“Vậy thì, đến khi mặt trời mọc đầu tiên, mình đi ăn vặt ở các quầy hàng đi. Mua bùa hộ mệnh, mũi tên trừ tà, hoặc lá bùa cũng được. Rồi còn bốc quẻ nữa…”
Chủ nhiệm sự kiện, Yuuka, đã không cho phép điều đó.
“…Mặt trời mọc đầu tiên chắc khoảng sáu rưỡi. Vậy là phải giết sáu tiếng đồng hồ à?”
Mình thử hỏi. Giữa cái lạnh buốt thế này, mình có chịu nổi sáu tiếng đồng hồ không đây?
“Seiichi-kun. Mới có thế này mà anh đã bỏ cuộc rồi sao. Seiichi-kun lúc ở Comiket mùa hè, đã giết thời gian một cách ý nghĩa như thế đâu rồi!”
“Lúc đó còn có mục đích là doujinshi mà.”
“Mặt trời đầu năm nhìn đẹp như một kho báu vậy đó. Là kho báu cả đời. Đâu có thua kém gì doujinshi đâu!”
Cái đó thì tùy mỗi người thôi…
“À, nếu Hatsushiba đã nói vậy thì tớ cũng đồng ý thôi.”
Tozaki, người ủng hộ Hatsushiba, tất nhiên là đồng ý.
Hay nói đúng hơn, trừ mình ra, mọi người đều khá háo hức.
Saitani còn nhìn với ánh mắt mong chờ, lấp lánh nữa. Đáng yêu ghê.
“Năm nay, em thật sự muốn ngắm mặt trời mọc đầu tiên!”
Muốn ngắm mặt trời mọc đầu tiên đến vậy sao.
Ban đêm, học sinh cấp ba ra ngoài thế này, thầy Kotani nghĩ sao ạ! Mình thử liếc mắt nhìn chị Kiriko.
“Hả? Mà, không sao đâu. Có chị và Tokuko đây rồi mà.”
“Miễn là mấy đứa không chạy trốn khỏi bọn chị là được. Mà trước mặt bọn chị cũng không thể làm chuyện gì kỳ lạ được đâu.”
Vâng ạ. Cả các thầy cô cũng cho phép luôn rồi. Ngay từ lúc đến Hatsumode giữa đêm khuya, đây vốn là câu trả lời mình nên dự đoán trước rồi.
Thôi thì, cũng chưa buồn ngủ thật, đi chơi cùng cũng được.
“Nào nào. Đi nhanh thôi. Đầu tiên là kẹo bông gòn nhé?”
Tay mình và Kotoko bị Yuuka kéo, lao thẳng đến khu quầy hàng. Đến nước này thì không cản được nữa rồi. Kotoko cũng cười gượng gạo nhưng có vẻ cũng không đến nỗi nào.
“Nào, Ryoma. Bọn mình cũng theo sau đi.”
“Ố ồ. Seimi-chan, đừng có kéo em! Kìa, bộ kimono khó đi lắm!”
“Thôi thôi. Em họ mình năng động thật đấy nhỉ.”
Mình nghe thấy tiếng chị Kiriko lẩm bẩm đầy suy tư, chắc là đang nhìn Seimi.
“Tozaki-cchi, khao đi~.”
“Sai đối tượng để bắt khao rồi, Suwama…”
“Ai khao cũng được hết!”
“Chưa có lì xì nên tha cho tớ đi.”
Ibu và Tozaki cũng lững thững theo sau.
Sau đó, chị Kiriko và Tokuko-san chậm rãi bước tới.
“Oa~. Mềm mềm ngon quá~.”
“Toàn đường không mà. Tất nhiên là phải ngon rồi.”
Từ lúc nào không hay, Yuuka và Kotoko đã mua một cái kẹo bông gòn và cả hai đang cùng nhau cắn.
“Nào, Seiichi-kun. A~n.”
Yuuka đưa kẹo bông gòn về phía mặt mình. Cái lời hứa gọi tên họ ở đền thờ bay đi đâu mất tiêu rồi. Thôi kệ, đằng nào cũng đã đụng độ Miyahon và Hosohe rồi, chắc không còn sự trùng hợp nào nữa đâu.
“Thôi được rồi. Không cần đâu.”
“Một miếng thôi, một miếng thôi!”
“Anh sẽ tự mua mà…”
“Cùng ăn chung mới vui chứ~!”
Yuuka vẫn cố gắng ép mình ăn kẹo bông gòn đến mức gần như chạm vào mặt. Làm thế trước cửa hàng thì thành ra quấy rối kinh doanh rồi.
“Ông chú, cho cháu một cái!”
Đang lúc đó, Seimi đã mua một cái và bắt đầu ăn cùng Saitani. Cái đồ Seimi đó, làm sao mà… Ối không phải.
Cái khung cảnh hai cô gái cùng ăn kẹo bông gòn này trông nguy hiểm quá.
“Nhìn cái gì đó, đồ biến thái trinh nam.”
Seimi trút lời chửi rủa ngay từ đầu năm mới.
“Anh đâu có nhìn em. Anh chỉ nhìn Saitani thôi.”
“Thế thì càng biến thái trinh nam chứ gì nữa. Nhìn con trai thì sao hả, thật tình.”
“Cái đứa cho cậu con trai đó mặc kimono là đứa nào hả!”
“Hợp lắm đúng không! Cậu định nói là không hợp sao?”
“Hợp hơn em nhiều!”
Saitani nhìn bọn mình với vẻ mặt bối rối, luống cuống.
“Hai, hai người ơi, ngay từ đầu năm mới xin đừng cãi nhau mà.”
Đúng vậy. Tại sao ngay từ đầu năm mới lại phải khó chịu thế này. Chuyện đùa cũng không thể nào.
“Hứ.”
Seimi quay mặt đi, tự mình ăn hết cái kẹo bông gòn.
“Xin lỗi nhé, Saitani. Lần nào cũng vậy.”
“Không sao ạ. Chuyện thường tình mà.”
Đến cả Saitani cũng nói là chuyện thường tình, có lẽ bọn mình nên suy nghĩ lại rồi…
Thế rồi, Saitani khẽ xích lại gần. Sao lại có mùi hương hoa thơm mát vậy nhỉ.
“Nhưng mà, tiền bối và Seimi-chan cãi nhau ghê quá, tiền bối có biết nguyên nhân không ạ? Em hỏi Seimi-chan thì cũng không hiểu được đầu đuôi câu chuyện.”
Quan tâm mình đến vậy sao. Đúng là một cô bé tốt bụng. Chắc là thiên thần giáng trần rồi. Chỉ cầu mong cô bé không bị ô nhiễm bởi trái đất bẩn thỉu này thôi.
“Anh cũng không biết nữa. Hồi con bé còn học mẫu giáo thì… anh nghĩ nó cũng quý mến anh mà.”
“Chuyện, chuyện đó… có lẽ không nên nói ra, nhưng có phải là từ vụ lá thư tình tiền bối bị lừa không ạ?”
Tại sao cô bé lại liên hệ vụ lá thư tình với Seimi nhỉ…? Saitani có thông tin gì mà mình không biết sao? Hay chỉ là đoán mò?
“Ừm. Chuyện nó nặng lời với anh thì còn lâu hơn vụ đó nữa cơ. Sau vụ đó thì những lời chửi rủa càng ngày càng nhiều hơn.”
Hình như đến lúc nó bắt đầu gọi mình là trinh nam là hồi cấp hai.
Hồi mẫu giáo thì gọi là anh trai, nhưng sau khi tốt nghiệp thì càng ngày càng tệ đi, trước vụ lá thư tình thì thành “Anh hai”, “Đồ anh hai khốn nạn”, rồi sau đó khá nhanh là thành “Ê” hoặc “Ông”. Ngay từ trước vụ lá thư tình là đã như vậy rồi.
Mình cũng không đặc biệt chiều chuộng Seimi gì cho cam… Mặc dù vậy, trước khi nó đối xử tệ với mình, mình cũng không làm gì quá đáng cả, cũng không đặc biệt cưng chiều, nhưng mình nghĩ là mình đối xử bình thường.
Bạn bè của mình hồi đó đến nhà chơi cũng rất tốt với Seimi. Ibu cũng là một trong số đó.
“Tại sao nhỉ. Em thì cứ nghĩ là vì tiền bối là người anh trai đáng ngưỡng mộ của Seimi-chan…”
“…Saitani, em đang nói gì vậy?”
Cái cậu trai (con gái) này, sao tự nhiên lại nói mấy lời đó với vẻ mặt nghiêm túc vậy.
“Tại, tại vì em nghe nói hồi tiểu học tiền bối rất giỏi mà. À, nói thế này nghe như nói bây giờ không giỏi… không phải đâu ạ. Em, em xin lỗi…”
“Thôi nào, bình tĩnh đi. Anh không để ý đâu, anh cũng ý thức được điều đó mà.”
Saitani đang luống cuống trông rất đáng yêu, nên dù có bị nói gì thì mình cũng lập tức được an ủi.
Mình không nghĩ mình từng giỏi giang gì, nhưng sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại là một sự thật không thể chối cãi. Đúng hơn là hiện tại quá thấp kém.
Tuy nhiên, dù xét đến điều đó, việc Seimi ngưỡng mộ mình thời xưa thì rất khó tin. Mình nghĩ nó đã có thái độ thù địch với mình từ lâu rồi.
“Mà, chắc không phải chuyện đó đâu. Anh không biết lý do nó ghét anh, nhưng ít nhất anh không nghĩ nó đang so sánh anh của quá khứ với hiện tại.”
“Có, có lẽ vậy ạ…”
Thế rồi Seimi tóm lấy gáy Saitani.
“Này. Hai đứa đang thì thầm to nhỏ chuyện gì thế hả. Ryoma, bỏ cái tên trinh nam đó đi, mình đi ăn takoyaki thôi!”
“Ơ~. Seimi-chan, giờ này mà ăn đồ nhiều calo thế…!”
Saitani bị kéo đi một cách cưỡng chế.
Bỗng mình chạm mắt với Seimi, nó lè lưỡi ra vẻ ghét bỏ tận xương tủy.
Chắc nó phải trêu chọc mình mới chịu được hả trời mỗi khi hai đứa chạm mắt…
“Thôi nào…”
“Cậu cũng vất vả ghê ha.”
Tozaki xích lại gần, bắt chuyện với vẻ ngán ngẩm.
“Chuyện này đâu phải mới có.”
“Dù sao đi nữa, vẫn nên tìm cách giải quyết đi.”
“…Cậu hay nói câu đó ghê ha.”
“Dù chuyện cậu với Seimi-chan cãi nhau được bọc lại bằng cái mác ‘tấu hài’, nhưng cãi vã thì vẫn là chuyện không vui vẻ gì khi nhìn vào.”
Tấu hài ư, phật ý thật đấy.
Mình thì lần nào cũng chiến đấu hết sức mình mà.
Nhưng đúng là lần nào cũng phải chứng kiến cảnh cãi vã thì những người khác cũng không vui vẻ gì đâu. Mình cũng hiểu điều đó. Biết đâu Seimi cũng nghĩ vậy. Chẳng phải nó là người có lý trí nếu không có mình dính líu vào sao.
“Đến cả trong eroge, cảnh nữ chính và nam chính cãi nhau cũng khó xem đúng không?”
“Đúng là thế thật… nhưng đâu phải chuyện để nói với vẻ mặt đắc thắng đâu.”
Việc không muốn thấy cảnh nữ chính và nam chính cãi nhau là sự thật. Đặc biệt nếu đó là do hiểu lầm thì càng không muốn. Đặc biệt là những eroge gần đây thường khắc họa cả góc nhìn của nữ chính, nên ta càng hiểu rõ nguyên nhân của sự hiểu lầm từ góc độ của một vị thần. Thế nên mới cứ nôn nóng “Không phải thế đâu! Hãy hiểu đi mà!”.
Tất nhiên, mình cũng hiểu đó là một sự kiện cần phải trải qua để đạt được cao trào sau đó.
“Những gì cậu nói, mình sẽ lưu tâm.”
“Thôi thì, cố gắng lên. Nên làm hòa với nó trong năm nay đi là vừa.”
Quốc giao đoạn tuyệt hơn sáu năm rồi, trong một năm thì sao mà được…
Vừa nói chuyện đó, vừa lượn lờ các quầy hàng, thứ Yuuka chú ý đến tiếp theo là.
“Quẻ may mắn đó! Bốc quẻ đầu năm nào!”
Thôi, đã đến Hatsumode thì đây là món truyền thống rồi.
Khi mọi người cùng đến chỗ bốc quẻ, từng người một bỏ trăm yên vào hộp tiền, rồi lắc hộp quẻ hình ống.
Cầm cây que vừa rút được đến quầy tiếp tân có miko, và nhận lấy lá quẻ.
“Yuuka, đại cát!”
“Mình cũng đại cát nè!”
“Ơ? Mình cũng đại cát. Phát tài quá trời luôn.”
Yuuka, Ibu, Kotoko đều rút được đại cát. Mình nghe nói vào dịp Hatsumode thì đại cát nhiều lắm. Dù không biết thông tin đó từ đâu, nghe cũng hơi đáng ngờ.
“Chuyện tình duyên thì…”
Yuuka và mọi người đồng loạt xem xét kỹ nội dung quẻ, và lao thẳng vào phần tình duyên.
…Đáng sợ quá đi mất.
“Nên tỏ tình, nói chuyện càng nhiều, tình cảm càng sâu đậm, có tương lai hạnh phúc”, Yuuka nói.
“Tình cảm sẽ thành hiện thực. Đừng ngại ngần mà hãy tiến một bước”, Kotoko nói.
“Trước khi tình cảm mạnh mẽ biến thành nỗi đau, hãy dũng cảm là tốt nhất”, Ibu nói.
Cả ba người gật gù rồi nhìn mình đầy ẩn ý. …Quẻ ở đây không đáng tin lắm thì phải.
“Cái gì vậy chứ. …Ối, mình tiểu cát à. Nửa vời quá đi mất…”
Theo thứ tự Đại Cát, Cát, Trung Cát, Tiểu Cát, Mạt Cát, Hung thì tiểu cát có vẻ thiên về xấu.
Nội dung thì cái nào cũng bình thường. Đại loại như “suy nghĩ kỹ càng rồi hành động sẽ thành công” hay “cẩn thận tai nạn bất ngờ”.
Nhưng khi đọc kỹ hơn, mình thấy một điều đáng ghét.
“Đặc biệt hãy cẩn thận nữ nhân gây họa.”
…Mình sắp tin vào quẻ mất rồi.
Mình chỉ muốn có một năm bình yên thôi mà.
“Thôi nào. Tiếp theo là buộc quẻ hả?”
Yuuka nói vậy rồi nghiêng đầu.
“Nếu là đại cát thì không cần buộc đâu. Buộc cũng được, nhưng không có quy tắc cụ thể gì cả.”
Việc buộc quẻ may mắn có nghĩa là kết duyên với thần linh. Hơn nữa, quẻ may mắn tự bản thân nó đã là thông điệp từ thần linh rồi. Dù có mang theo, chỉ cần không đối xử thô tục thì cũng không vấn đề gì.
Khi là quẻ hung thì nên buộc lại.
“Hê~. Vậy à, anh biết nhiều ghê ha, Seiichi-kun.”
“À, mấy cái kiến thức vặt vãnh này thì…”
Như mọi khi, mình lại học được từ eroge. Eroge chứa đầy kiến thức vặt vãnh mà.
“Vậy, vậy thì em phải buộc lại rồi…”
Saitani cầm lá quẻ với khuôn mặt tái mét.
Để Saitani đưa mình xem, đó là quẻ hung. Em ấy đã bốc trúng rồi.
“Mà, mà, ngược lại, quẻ hung ít nên quý hiếm đó nha.”
“Ê~…”
Lời an ủi chẳng có tác dụng gì cả…
Nếu bị cái con nghèo khó như Seimi bám lấy thì chịu thôi. Chắc chắn Saitani cũng bị cảnh báo về nữ họa rồi.
“Nếu không thích kết quả thì bốc lại không phải được sao?”
“A~. Làm vậy đi, Saitani-cchi.”
Seimi và Ibu đưa ra những lời đề nghị không ra gì.
“Dừng lại. Bốc lại quẻ là điều cấm kỵ đó. Sẽ bị quả báo đó.”
Mình thì đâu có tin thần linh, nên cũng chẳng có quả báo gì đâu…
“Á, thật á…?”
Seimi tỏ vẻ không vui.
“Mình, mình từng làm vậy rồi… Mà hình như sau đó mình bị đau bụng thì phải…”
Cái của Ibu thì mình thấy chắc chỉ là do ăn uống bừa bãi thôi.
“Saitani. Mấy chuyện này cuối cùng là do thái độ của mình thôi. Nếu là đại cát thì cứ vui vẻ đón nhận, nếu là hung thì cẩn thận hơn khi hành động. Không cần phải suy nghĩ nghiêm trọng đâu.”
“Có, có thật vậy không ạ?”
“Đúng sai chưa phân, quẻ vẫn cứ là quẻ thôi.”
Thế rồi Tozaki cũng hình như bốc được quẻ hung, đang rầu rĩ.
“Tớ cũng hung…”
“Đáng đời.”
“Shinguu, phản ứng với Saitani khác một trời một vực luôn đó nha!?”
“Đùa thôi. Mà, bọn mình cứ buộc lại là được rồi. Mình cũng tiểu cát mà.”
Và thế là mình, Saitani và Tozaki cả ba người cùng buộc quẻ vào cây.
Sau đó Saitani thậm chí còn cúi lạy. Không sao đâu. Thần linh chắc cũng không vô tình đến mức bỏ rơi Saitani đâu. Nếu thiên thần như Saitani mà không được thương xót thì mình chỉ còn biết thất vọng với thế giới này mà thôi.
“Vậy, tiếp theo là bảng gỗ cầu nguyện!”
…Cứ thế, mình bị Yuuka kéo đi khắp nơi từ đầu năm mới.
Chuyện để viết lên bảng gỗ thì chỉ có mỗi “Cầu mong một năm bình an” như lúc nãy thôi.
“Cotton, cậu viết gì thế?”
“Ế, không. Nếu Yuuka cho xem thì mình sẽ cho xem…”
Mình thì không xem của người khác. Xem ước nguyện của người quen cũng thấy hơi tọc mạch. Vả lại cũng đâu có ai bảo mình xem đâu.
Dù tò mò nhưng việc biết bí mật của người khác cũng có cái lợi và hại riêng. Phải cẩn thận kẻo khi bí mật đó bị bại lộ, mình lại trở thành một trong những nghi phạm.
Vừa ngậm viên kẹo mua ở quầy hàng để tỉnh ngủ, mình cùng mọi người đi dạo quanh đền thờ. Dòng người vẫn không ngừng nghỉ.
Thậm chí mình còn nghĩ là họ đang tăng lên nữa chứ.
“Thật sự là mọi người đều tràn đầy năng lượng ngay từ đầu năm mới…”
“Chắc Seiichi già cỗi đi thôi chứ gì?”
Kotoko buông một lời móc mỉa sắc bén. Thôi thì mình không phủ nhận cơ thể đang già đi. Chủ yếu là do thiếu vận động. Cái cân có thể đo cả lượng mỡ cơ thể nhà mình còn báo tuổi thể chất là hai mươi lăm nữa cơ mà…
“Ố, có phát rượu ngọt miễn phí kìa. Mình làm một ly đi.”
Kotoko nhìn sang một quầy hàng.
“Sao lại nói chuyện kiểu người thích uống rượu vậy?”
Đúng là rượu ngọt amazake, nếu làm từ bã rượu sakekasu chứ không phải từ men gạo koji thì có chút cồn thật. Nhưng mà, ảnh hưởng thì hầu như không có đâu. Chỉ một lượng nhỏ thôi mà.
Chỉ là, trời lạnh thật nên có rượu ngọt ở những chỗ thế này thì quý quá. Đến gần quán, hai người cùng uống rượu ngọt, uống một ngụm. Cổ họng được làm dịu lại, cơ thể lạnh giá dần ấm lên.
Cả hai khẽ thở ra như được đẩy ra bởi sự ấm áp dịu dàng.
"Aaa... Ấm quá... Quả nhiên, rượu ngọt những lúc trời lạnh là tuyệt nhất ha, Seiichi."
"Ừ."
Chỗ này thì tớ không phủ nhận. Có lẽ do độ sánh của nó nên tớ cảm thấy ấm từ trong ra ngoài.
"Năm mới đã đến nhưng mà, tớ thấy tụi mình vẫn như mọi khi ha. Cứ thế này này."
Nhìn quanh, thấy dáng vẻ của mọi người, tớ càng cảm thấy như vậy hơn.
"Thì đúng rồi còn gì."
Yuka và Eve lại đang mua gì đó ở quán, Saitani và Seibi, Tozaki cũng vậy.
Chị Kiriko và Tokuko-san thì có vẻ đang uống chút rượu.
Cảm giác như mọi khi...
Nhưng mà, đây là quang cảnh mà năm ngoái tớ nằm mơ cũng không thấy.
Những việc trước đây tớ cảm thấy phiền phức, bây giờ thì... ờm, tớ thấy cũng không tệ. Thậm chí còn cảm thấy đây là một nơi khá thoải mái.
Muốn trân trọng nó, hay đúng hơn là không muốn đối xử qua loa... Tớ có cảm giác rất mạnh mẽ rằng mình muốn mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này. Đây là một sự thay đổi tâm trạng mà trước đây tớ không thể nào tưởng tượng được.
Chính vì vậy, tớ không muốn phá vỡ mối quan hệ này.
Đây là một mối quan hệ được tạo nên bởi những sự trùng hợp ngẫu nhiên, tớ muốn nó cứ ấm áp nhè nhẹ như thế này.
Nhưng mà, cũng có những người không muốn như vậy.
Quả nhiên là...
"Aramiya-senpai~!!"
"Uầy!?"
Đột nhiên bị ai đó nhào tới dựa vào, tớ suýt mất thăng bằng, phải dồn hết sức vào chân mới đỡ được.
"Sa... Saitani? Sao vậy, Seibi làm gì cậu à?"
Nhìn mặt thì thấy má cậu đỏ bừng, người cũng nóng ran. Như là đang bị sốt vậy.
"Tớ có làm gì đâu chớ!"
Seibi lập tức phản đối. Vẻ mặt như thể đang bày tỏ sự bất bình.
"Cậu cũng bị Ran làm gì rồi ấy hả~"
"Không không, chắc chắn là cậu bị làm gì đó rồi! Nè, Seibi. Chuyện gì đã xảy ra?"
"À, chỉ là uống rượu ngọt thôi mà..."
Eee... Chưa đến một phần trăm cồn mà đã say rồi à...?
"Tớ là con trai đó nghe!"
"...Ừ, biết rồi."
"Cậu có thực sự hiểu không đó!"
"Hiểu mà. Tớ hiểu mà."
Saitani say xỉn rồi hay sao ấy. Hay nói đúng hơn, cái tình huống này làm tớ rất khó xử.
Không, chỉ là một cô gái đang dựa vào tớ thôi mà, có sao đâu nhỉ?
"Lúc nào mọi người cũng cứ, con gái con gái, khó chịu quá đi à!"
Chắc là cậu đang bị stress. Đầu năm mà đã gặp chuyện đáng thương rồi.
"Vậy thì, tại sao, ông trời lại không cho tớ được sinh ra là con gái chứ!"
Thật sự đây là trò đùa của ông trời mà. Ai cũng nghĩ vậy. Tớ cũng nghĩ vậy. Chắc chắn là ông trời cũng nhầm lẫn thôi. Kiểu như là "Á, ghép nhầm nhiễm sắc thể rồi ☆" ấy.
"Hay là tớ đi Thái Lan phẫu thuật chuyển giới nhỉ!"
"Không, cái chuyện nghiêm túc đó thôi đi. Ghê quá. Tớ biết là cậu đang buồn rồi mà."
"Aramiya-senpai cũng thử giả gái đi thì biết liền à."
"Không, chắc chắn là tớ không hợp đâu. Xin cậu đó."
<img src="image_rsrc1ZV3.jpg"/>
Thế là, Kotoko và những người khác bắt đầu xì xào bàn tán.
"Seiichi-kun, có hợp không nhỉ?"
"Cậu ấy dáng người mảnh khảnh mà, chắc là dễ che giấu khung xương thôi."
"Trang điểm vào là lột xác ngay ấy mà~. Với lại để chụp ảnh đẹp thì cứ để tay lên má che bớt phần cổ và má, làm cho mặt nhỏ lại là được!"
...Thật là những câu chuyện đáng sợ đang diễn ra!
"Saitani. Thôi bỏ chuyện này đi. Nha?"
Mấy chuyện này phải là Saitani làm thì mọi người mới hạnh phúc được. Kiểu như đôi mắt hạnh phúc ấy. Tớ mà làm thì có thể thần hài hước sẽ giáng xuống, nhưng mà chẳng ai hạnh phúc cả.
"Hừ! Vậy thì, nói chuyện gì bây giờ chứ!"
"Uầy, say xỉn phiền phức quá à."
Đang lo lắng không biết phải làm sao thì Saitani đột ngột mất hết sức lực, dựa cả người vào tớ rồi từ từ ngã xuống.
"Saitani?"
Ngay lập tức đỡ lấy cơ thể của Saitani thì,
"Khò... khò..."
Saitani đã ngủ rồi.
Mà, vốn dĩ giờ này là giờ ngủ của cậu ấy rồi. Cộng thêm chút cồn vào nữa nên chắc không chịu nổi.
Đến lúc mặt trời mọc vẫn còn thời gian, cứ để cậu ấy ngủ đi. Đến giờ thì gọi dậy sau.
"Vấn đề là cho cậu ấy ngủ ở đâu mới được đây..."
Thế là chị Kiriko tay cầm lon bia, vẻ mặt bất lực bước đến.
"Hết cách thôi nhỉ. Đi một lượt các đền rồi, chắc Hatsushiba cũng thỏa mãn rồi chứ."
"Dạ! Yuka thỏa mãn một trăm phần trăm ạ."
"Vậy thì, đến nhà hàng gia đình mở cửa 24/24 giết thời gian thôi. Đến đó thì, Seiichi cõng cậu ấy đi."
"Rõ. Kotoko, giúp tớ một tay đi."
"Ok, cứ để tớ lo."
Được Kotoko giúp đỡ, tớ đưa cơ thể của Saitani lên lưng mình.
Cậu ấy cứ nắm chặt lấy tay áo bên phải không chịu buông nên cũng hơi khó khăn, nhưng rồi cũng xong.
"Mà, Saitani nhẹ thật đấy. Có được bốn mươi ký không vậy?"
Kotoko đỡ cơ thể Saitani nói một cách khó hiểu.
"Chắc chắn là có chứ. ...Chắc vậy."
Và rồi, tớ vừa rùng mình sống lưng khi để hơi thở nhẹ nhàng của Saitani phả vào gáy, vừa cùng mọi người hướng về phía nhà hàng gia đình.
Ở đó giết thời gian khoảng hai tiếng, đến sáu giờ sáng. Chúng tớ đưa cơ thể đã ấm lên trong quán ra ngoài trời lạnh, vừa thở ra những làn khói trắng vừa rời khỏi nhà hàng gia đình.
"Thật sự xin lỗi vì đã làm phiền mọi người..."
Saitani cũng đã tỉnh giấc. Cồn cũng đã bay hết rồi.
Cậu ấy cúi đầu xin lỗi một cách ngại ngùng.
"Không, không sao đâu. Cậu không cần phải khách sáo vậy đâu."
Nhưng mà, sau này phải chú ý đến cồn với Saitani mới được. Với tửu lượng này mà ăn cả kẹo sô cô la rượu thì chắc đại họa mất.
Cậu ấy thật sự có những đặc tính như nhân vật nữ chính trong eroge ấy. Cậu ấy thật sự là một nhân tài quý giá.
"Vậy thì, mặt trời mọc đầu năm đi đâu vậy?"
Khi tớ hỏi Yuka, cậu ấy nở một nụ cười tươi rói.
"Lên một ngọn đồi nhỏ thôi. Từ đó có thể nhìn thấy rõ lắm đó. Người cũng không đông lắm đâu."
Bên ngoài trời lạnh, nhưng may mắn là thời tiết đẹp. Nếu vậy thì chắc ông trời cũng sẽ cho tụi mình thấy rõ dáng vẻ của ổng thôi.
Ít nhất thì cũng phải cho thấy được cái giá trị xứng đáng với việc tớ đã cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ này chứ.
Được Yuka dẫn đường, chúng tớ đi vào một con đường nhỏ, leo lên dốc, rồi di chuyển đến ngọn đồi đó.
Ở đó đã có một vài người tụ tập, tất cả đều đang chờ đợi mặt trời mọc đầu năm. Cũng có người chuẩn bị chân máy và máy ảnh. Cũng có cả những cái máy ảnh như khẩu pháo nữa, có thể thấy được sự chuyên nghiệp của họ.
"Nhiều người tập trung đến vậy à. Vào cái giờ sáng sớm thế này."
Tớ vừa nói một cách ngán ngẩm vừa nói.
"Thì đúng rồi còn gì. Vì nó là một thứ gì đó thiêng liêng mà."
"V... Vậy à?"
"Yuka nghĩ là mặt trời rất mạnh mẽ. Nếu mà lạy nó thì chắc lời cầu nguyện của tụi mình cũng thành hiện thực được luôn ấy chứ?"
"Tớ không thể nào tin tưởng một cách sâu sắc đến vậy đâu."
"Ê hê hê. Đến lúc nhìn thẳng vào mặt trời thì cậu có còn nói được câu đó không nha?"
Không được nhìn thẳng vào mặt trời đó nha.
Bỗng nhìn sang bên cạnh, Tozaki cũng đang chuẩn bị một chiếc máy ảnh mirrorless hạng nhẹ.
"Máy ảnh của cậu không phải là chuyên chụp người à?"
"Tớ có bao giờ nói là chuyên chụp người đâu. Nếu là những bức ảnh quý giá thì không chỉ có người, phong cảnh tớ cũng chụp."
"Ra là vậy à."
"À mà, coi trọng mặt trời đầu năm... thì nghe có vẻ kỳ lạ thật, nhưng mà, tớ nghĩ con người là sinh vật tìm thấy ý nghĩa ở những thứ như vậy thôi. Dù sao thì mình cũng đã thức đến tận đây rồi, cũng muốn lưu giữ lại kỷ niệm chứ bộ?"
Đến cả Tozaki mà cũng nói như vậy.
Liệu có thể thấy được gì đó không nhỉ.
"Nè, Seiichi. Sắp đến giờ phải nhìn về hướng đó rồi, nếu không là bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời mọc đó."
Bị Kotoko thúc giục, tớ nhìn về hướng mà mặt trời có lẽ sẽ mọc lên.
Mọi người cùng nhau hướng về một hướng, chờ đợi khoảnh khắc ấy.
Và rồi...
Một tia sáng nhỏ nhoi trồi lên từ giữa những ngọn núi.
Ở vài nơi, những tiếng "ồ" nhỏ vang lên.
Ánh sáng nhỏ nhoi bắt đầu lan tỏa vào thế giới, dần dần mạnh lên như thể đang trưởng thành.
Như thể chiếu rọi khắp thế giới, xua tan bóng tối và làm lộ diện dáng vẻ của thành phố.
Tiếng màn trập máy ảnh vang lên ở khắp mọi nơi. Từ máy ảnh chuyên nghiệp đến máy ảnh điện thoại, những tiếng "tách tách" vang lên.
Đó là một quang cảnh rất đẹp.
Giữa bầu trời lạnh giá, ánh mặt trời rực rỡ và thiêng liêng, chiếu rọi khắp thế giới, khiến ta cảm nhận sâu sắc rằng năm mới đã đến.
Dù là mặt trời như mọi khi, nhưng tại sao nhỉ. Tớ cảm thấy nó đang cho thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác với bình thường.
Hay là, tâm trạng của tớ đang thay đổi...?
Ngay cả tớ cũng biết là mình không giống mình chút nào. Nhưng mà, tớ nghĩ như vậy thì cũng hết cách thôi.
Thành thật mà nói, tớ hoàn toàn không mong đợi gì cả, nhưng mà việc đến đây xem cũng đáng giá.
Tớ cũng đã hiểu được phần nào lý do vì sao những sự kiện như thế này lại được tổ chức hàng năm mà không gây nhàm chán.
"Đẹp quá ha."
"Ừ."
Tớ đáp lại lời thì thầm của Kotoko.
Như thể trái tim tớ được gột rửa bởi ánh sáng mạnh mẽ, tớ cảm thấy một cảm giác trang nghiêm.
Vào lúc đi lễ chùa đầu năm, tớ không để ý đến lắm, nhưng mà Kotoko được chiếu rọi bởi ánh mặt trời, trông đặc biệt khác so với mọi khi.
Vì cậu ấy đang mặc kimono nên nói vậy thì cũng đương nhiên, nhưng không chỉ có vậy.
Như thể một cơn gió nhỏ nổi lên trên mặt ao phẳng lặng, trái tim tớ xao xuyến.
"Mong rằng năm nay sẽ là một năm hòa bình"
Những suy nghĩ của tớ khi đi lễ chùa đầu năm vẫn không thay đổi.
Nhưng mà, liệu tớ có được phép thêm vào một chút không nhỉ.
Không, đây không phải là mong ước.
Nó chỉ là một lời thề mà thôi.
Tớ chắp tay khẽ hướng về phía mặt trời.
--Năm nay nhất định tớ sẽ đưa ra câu trả lời.
Cách đối xử với con gái ngoài đời thật mà đến giờ tớ vẫn không hiểu rõ.
"Nếu chia tay thì cũng nên chia tay sớm đi. Nên giảm thiểu tối đa những tổn thương. Đó cũng là sự dịu dàng đó? Chỉ toàn khiến người ta hy vọng, cướp đi thời gian quý báu của người ta, rồi cuối cùng lại vứt bỏ thì đó là hành vi tồi tệ nhất đó"
Lời nói của Tokuko-san cứa vào tim tớ.
Tớ không còn được phép viện cớ là mình hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này nữa.
Nhưng mà, dù vậy, tớ vẫn không thể tìm ra câu trả lời nên làm gì. Vì tớ chưa từng giải quyết vấn đề đó chút nào cả, nên không thể nào hiểu ra ngay được.
Việc tham khảo eroge cũng có giới hạn, và hơn nữa, nhân vật chính và tớ khác nhau.
Tớ cần phải tìm ra câu trả lời của riêng mình ở ngoài đời thật.
"Cậu mà cũng cầu nguyện với mặt trời cơ đấy."
Kotoko vừa cười vừa trêu chọc tớ.
"...Tớ không có cầu nguyện."
Khi tớ nói vậy, Kotoko khẽ nghiêng đầu.
"Vậy thì, là gì chứ?"
"Thì, đủ thứ cả."
"Đủ thứ à. Vậy thì, chịu thôi ha."
Kotoko cũng lạy mặt trời, rồi khẽ cúi chào.
Và rồi, cậu ấy quay mặt về phía tớ.
"Một lần nữa, năm nay mong cậu giúp đỡ nha, Seiichi."
"Ừ. Năm nay cũng mong cậu giúp đỡ. Kotoko."
Chúng tớ trao nhau những lời chào như vậy, rồi tiếp tục ngắm mặt trời một lúc lâu.
Chúng tớ tắm mình trong ánh sáng chói lóa, như thể được tiếp thêm sức mạnh.