Chuồn xa khỏi anh hùng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 730

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8106

Chương 4: Cái gì đây Đáng sợ quá (4)

Từ lâu tôi đã thành thật cân nhắc về việc nghỉ hưu.

 Tổ chức tà ác lúc nào cũng là kiểu nơi dễ vào khó ra, nhưng nhờ nhiều lối thoát siêng năng tự chế của tôi và những danh tính giả nên tôi nghĩ mình có thể thử nếu chạy trốn.

 Lý do mà tôi nghĩ từ lâu như vậy.

 Là vì Số 1000, với đôi mắt nhắm nghiền, đang đánh bóng ma lực của mình trước mặt tôi.

 Nghiêm túc mà nói, tôi đã nói cái quái gì cho nhóc mà được khai sáng thế kia?

Maybe if I’d taught her the specifics of swordsmanship, but if only I rated No.1000’s survival abilities highly I taught her single-strike kill assassination techniques.

 Tôi vốn định dạy cô nhóc những điều chuyên sâu của kiếm thuật, nhưng nếu đánh giá cao năng lực sinh tồn của Số 1000 thì tôi đã dạy cô nhóc tuyệt kĩ ám sát tất chết.

 Chúng chẳng còn có một cái tên. Tôi chỉ dạy cô nhóc một xíu tuyệt kĩ mà ta dùng trong tổ chức được ta tả với một chút đầu mối mập mờ.

 Nhưng, cô nhóc đang được khai sáng từ đó.

 Tôi chỉ nói cô nhóc cách đâm và cắt điểm chí mạng của một kẻ thù, làm quái nào mà tiếp thu được sự khai sáng từ đó.

 Tất cả thứ để học ở đây là những điểm yếu của cơ thể người thôi mà!

 Cộng thêm điểm cô nhóc đạt được sự khai sáng nhờ vào “điều quan trọng nhất của một đòn tất sát là giết kẻ địch trong một đòn không hơn không kém.”

 Nghiêm túc đấy, bản thân cái tên là một đòn tất sát, đúng không? Nhưng ở đây cô ấy lại “à…” như nhân vật chính trong kiếm hiệp đạt đến giác ngộ và tôi sợ rằng nếu thực sự dạy cô nhóc hết chiêu bài bí mật của mình thì cô nhóc sẽ vượt qua toàn thể loài người.

 Được rồi. Vứt Số 1000 ở đó. 

 Với một đứa nhóc mới tuổi niên thiếu, chưa kể đến nỗi sợ hãi khi nhìn thấy thượng quỷ Surtr, cô nhóc chỉ cắt đôi hắn ta và tiến lên vì hắn nằm giữa cổ và thức ăn.

 Cái nguy hiểm là nếu tôi làm cô nhóc chịu đói mà chẳng có lý do thì cổ có lẽ sẽ đục một lỗ to tròn trên bụng tôi, nhưng cô nhóc cũng có thể được thuần hoá nổi nếu bạn cho cổ ăn nên ổn thôi.

 Nhưng, Số 17 thì sao?

 Vì không thể tự mình dùng ma thuật, tất cả những điều tôi biết về ma thuật là lý thuyết. 

 Không, ngay cả cái tôi gọi là lý thuyết chỉ là những gì tôi đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết ảo ma trong kiếp trước và giả vờ rằng mình tự phát triển ra chúng, nhưng giờ thì cô nhóc này cũng đang được khai sáng từ đó.

 Rồi cô nhóc mang ra những gì chỉ có trong tiểu thuyết và áp dụng chúng vào đời thực!

 Giả tưởng thực sự không giả tưởng ư!

 Có phải tất cả tác giả thể loại kì ảo trong kiếp trước của tôi đã đến vài thế giới ảo ma và viết một cuốn hồi kí hay thứ gì đó không?!

 Rồi Số 1 cũng vậy, rớt ngắn về sau trước khi cậu nhóc đuổi kịp với một tốc độ kì diệu.

 Cậu nhóc đặc biệt ở chỗ đẩy kiếm thuật của mình lên một tầm bá đạo.

 Số 1000 đã đạt được sự khai sáng, tại sao tôi chẳng dạy cái gì nên là cậu nhóc đã phàn nàn, rồi khi tôi nhét đại một thứ từ số tiểu thuyết võ thuật mình đọc thì sau đó cậu nhóc cũng bước đến việc đạt được sự khai sáng.

 Không, nghiêm túc thì, chưa kể nhóm trước đã rất tốt, vậy mà lũ trẻ này đang phát triển cực nhanh nên tôi chẳng nghĩ nổi chúng sẽ thành thứ gì khi trưởng thành.

-Khừôôôôôôôô!

 Gã khổng lồ bốc lửa vĩ đại gầm thét.

“Phá Băng!”

-Kuooooooak!

– Khừôôôôôôkha!

 Gã khổng lồ bốc lửa gầm lên trong đau đớn

“Địa Phán!”

 Trong khi đó, ma thuật được hoàn thành khiến mặt đất rung lắc rồi những mũi đá đâm lên.

 Tôi đã ở trong trận đại chiến hoành hành khắp thế giới, nhưng thành thật thì, chỉ với cái này, bất cứ khi nào nhìn lại cảnh này thì tôi đều rùng mình.

 Ai ngờ cảnh này đang được biểu diễn bởi vài đứa nhóc còn chưa đến mười lăm tuổi.

 Và thế quái nào mà tổ chức không thể chinh phục thế giới khi lũ nhóc này lọt tả!

 Còn ngươi thì mạnh đến thế nào, hỡi thế giới!

“Chạy lòng vòng, Surtr!”

 Bao cát được đặt tên Surtr di chuyển với cơ thể bọc trong lửa nhưng Số 1000 dễ dàng lách qua những móng vuốt của hắn và vượt qua chỉ với như thế.

“Chết tiệt!”

 Nhưng giữa việc né đòn dao bí hiểm của Số 1000, thật bất khả thi để né nó trong chớp mắt nên Số 1 đối mặt với Surtr, và vì thế nên có vẻ Số 1 lại về cuối lần nữa, chỉ là tôi đoán thế.

“Thiên Trảm!”

– Khừáááááá!

 Một nguồn ma lực phi thường tuôn trào từ thanh kiếm của cậu nhóc.

 Một đòn. Không quan trọng việc hạn chế này hạn chế kia được chất đống trên Surtr, sức phòng thủ của hắn vẫn luôn nằm ngoài trí tưởng tượng bình thường của bạn, nhưng hắn ta đã bị huỷ triệu hồi trong một đòn.

 Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. 

“Tôi chỉ đọc nó trong một cuốn manga…”

 Để giải cứu những chiêu bài của riêng mình nên tôi chỉ nhét đại một thứ mình đọc trong một cuốn manga cho cậu nhóc, nhưng cậu nhóc thực sự dùng đến nó.

 Và tôi chỉ mới dạy cậu nhóc cái này hôm qua!

 Mặc dù lũ nhóc đội trước mất một năm để dùng nó và thế mà tên nhóc này đã dùng nó ngay tức thì! Tuyệt kĩ đó là tuyệt chiêu đặc trưng của một thiếu nữ yếu ớt dễ thương!

 Khừừừ! Giờ tôi nên làm gì?

 Mặc dù có lựa chọn cho chúng tốt nghiệp sớm, nhưng tôi cần huấn luyện chúng được ít nhất một năm. Mặt khác, nó sẽ biểu hiện như là một kết quả của kĩ năng lũ nhóc chứ không phải nhờ sự dạy dỗ của hướng dẫn viên.

 Trong trường hoá đó, chưa kể đến cái công việc thoải mái, tôi cũng có thể nói tạm biệt với những ưu đãi của mình.

 Mấy ông chú người lùn cằn nhằn mỗi khi tôi chuẩn bị trả chi phí quá hạn của mình, nếu ưu đãi của tôi chắp cánh bay đi thì tôi sẽ thành một con nợ.

“Lũ trẻ trông vui tươi quá nhỉ.”

 Khi nghiêm túc tưởng tượng thời điểm phải cho họ xem chiêu đánh trống lãng của mình, tôi nghe thấy một giọng nói quen tai, song với cái giọng này thì tôi không muốn thấy quen tai từ sau lưng mình.

“Sia, không phải em cũng như thế vào tuổi của chúng sao?”

“Phư phư phư. Khi đó thật vui. Em không biết những người khác đang thế nào hiện giờ.”

 Chết bỏ mẹ rồi. Mặc dù chúng bình thường thì như chó mèo, nhưng một khi có chuyện thì chúng hợp tác tốt đến lạ lùng.

 Chúng có lẽ đang giữ liên lạc với nhau cho các tình huống ‘chỉ trong trường hợp’.

Và nếu tập trung lại, chúng khả năng cao có thể sẽ chôn tôi sáu thước dưới đất.

 Ờ thì ngay cả tôi cũng sẽ đi trước và bí mật chôn sống một hướng dẫn viên như mình.

Chỉ vì tôi là một hướng dẫn viên. Tại sao tôi lại nhỏ mọn đến mức khiến chúng đánh nhau vì thức ăn.

“Dù sao thì, tại sao em lại ở đây?”

“Á, thật à. Một người đẹp đi một mình đến gặp anh vậy mà, thật lạnh… Á, làm ơn khoan đã. Hãy để cái đó xuống đi.”

 Lúc cô ả bắt đầu đỏ mặt một cách không cần thiết, tôi đã lấy ra một cây gậy và cô ả rùng mình lùi lại một bước.

“Không phải anh mà là hướng dẫn viên.”

“Đâu khá… đúng đúng. Hướng dẫn viên. Nên xin hãy đặt cái đó xuống trước đã!”

 Chỉ có một lý do khiến cô ả hoảng sợ khi thấy cây gậy gỗ.

 Cô ả đã bị hành rất nhiều bởi cái này.

 Vì hồ sơ, lũ học sinh nhỏ tuổi cần phải trưởng thành bằng đánh đập. Rồi chúng sẽ vâng lời.

 Và nếu bạn đang nói về trừng phạt, đương nhiên thì cây gậy gỗ là tốt nhất!

 Sau lần nhận nhiệm vụ hướng dẫn viên tạm thời đầu tiên, tôi lấy chỉ hai học trò vào lần đầu trở thành một hướng dẫn viên lâu dài, nhưng rồi tôi cảm thấy thiếu thứ gì đó.

 Đó là trừng phạt!

 Trừng phạt thực sự rất khó để thử làm.

 Nếu không trừng phạt lũ nhóc hư đốn thì chúng sẽ không nghe lời, nhưng nếu nó quá mạnh tay và chúng bị thương, thì đó sẽ là một vấn đề trong khoá huấn luyện. 

 Vì vậy, dù là khi đang làm việc trong cung điện hoàng gia thì tôi vẫn cần cù tiến hành Dự Án Cây Gậy, và trong sự giao hợp với những mối quan hệ tạo lập được trong cung điện và những mối quan hệ không phải con người tồn tại từ lâu thì tôi đã có thể khắc mọi loại ma thuật và kiệt tác lên một nhánh cây của Giới Thụ.

 Kết quả là cây gậy gỗ này! Nó trông không khác gì một gậy bóng chày nhưng nó được gọi là một cây gậy!

 Nếu bạn định nói gì về cây gậy này, với tổng thể là 24 phép thuật, tách ra thành 10 lời nguyền và 14 phép thanh tẩy, thêm cả 12 bùa chú và thần chú cổ xưa hàng đầu khác, kết quả là không một chấn thương bất kể bạn có bị đánh bao nhiêu bởi cái này, và cũng như sẽ gây ra một cơn đau khủng khiếp dù chỉ với một đòn yếu ớt, tôi đã cố gắng chế tạo một đồ trừng phạt được gọi là sách giáo khoa của những đồ trừng phạt.

 Hiệu quả này được giới thiệu ngay cho chúng ta từ lũ đệ tử thứ hai, rồi sau đó những đệ tử của tôi trở thành những đứa trẻ rất là rất là ngoan ngoãn!

 Khi tôi lăm le với cây gậy trong khi nhớ về những ký ức hạnh phúc, Sia lùi lại thêm một bước.

“Ta tưởng em không còn thấy đau từ cái này lần nào nữa mà?”

“Không. Không hoàn toàn là vậy. Vẫn còn rất đau. Quen với nó, và không cảm thấy đau đớn từ nó là hai thứ hoàn toàn khác nhau, thưa hướng dẫn viên.”

 Ôi chà, lâu rồi tôi mới thấy khuôn mặt cô ả nghiêm túc đến thế này.

“Dù bằng cách nào. Ta cũng sẽ hỏi câu này một lần nữa. Tại sao em lại ở đây?”

“Trời, đương nhiên là vì…. Được, em nói, em nói, làm ơn hãy để nó xuống đi! Là sàng lọc thực tập sinh, như mọi khi. Em ở đây để kiểm tra và canh phòng những mối nguy cơ của chúng.”

“Em không cần đến đây một mình mà.”

“Hướng dẫn viên của chúng ta thực sự cần đánh giá lại chính mình. Thầy có thật là không biết rằng những thực tập sinh mà mình dạy được đánh giá cao đến đâu không?”

“Nếu họ đánh giá chúng cao đến thế thì ta sẽ thích hơn nếu họ cũng tăng lương ta cao như thế.”

“… Hãy nghĩ lại thầy đã lấy bao nhiêu từ tổ chức trước đã.”

 Cô ả lắc đầu nhưng không đủ là không đủ.

 Vì đốt cháy túi tiền làm được suốt công việc, tôi vẫn không có đủ tiền cho một một cuộc sống về hưu thư thả.

 Từ khi nguyên cứu đủ thứ cho tương lai, tôi bao giờ cũng đốt cháy một lượng tiền không thể cân đo đong đếm.

“Em định bắt đầu ngay luôn à?”

“Ừm. Phải, em cũng khá bận rộn.”

 Sia nhún vai và nói với tôi cùng một nụ cười tươi tắn.

“Vậy nên, để em mượn lũ trẻ một tí.”

#5. Câu chuyện của họ: chuyện của những gián điệp trong tổ chức tà ác.

“Vậy Số 17.”

“Dạ có.”

 Một tí khác lạ trong lịch trình thường ngày, nơi mà tôi có thể mất mạng bất kì lúc nào.

 Và người phụ nữ xinh đẹp phụ trách lịch trình thường ngày không ai khác ngoài một trong những cơ quan chủ chốt của tổ chức, phó giám đốc của ban tình báo. 

“Chị sẽ bắt đầu câu hỏi.”

 Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bị phát hiện là con gái của gia tộc Nermia?

 Tôi có thể trở thành một công cụ cho tổ chức bởi ma thuật tẩy não, một con tin hoặc thậm chí bị kết liễu ngay chẳng hạn.

 Vậy nên. Sử dụng mọi thứ mình có, tôi cần phải vượt qua bài kiểm tra này. 

 Lúc tôi đã quyết định cách giải quyết, nụ cười dịu dàng lập tức biến thành một cái nhìn chằm chằm lạnh thấu xương, và một câu hỏi thực sự không ngờ được đã đến.

“Sở thích của em là một người đàn ông già hơn, hay trẻ hơn.”

“Hả?”

 Tâm trí tôi trống rỗng đi một lúc nhưng tôi lập tức dồn sự chú ý lại. Một tổ chức tà ác cần hỏi câu này để làm cái trời đất gì?

 Khoan, câu hỏi này được thiết kế để làm cho đối phương mất cảnh giác!

 Họ khả năng có lẽ sẽ có được thông tin khi tôi do dự và chần chừ. Trong trường hợp đó thì tôi nên trả lời một cách bình thường.

“Em thích người lớn tuổi hơn.”

 Ối dồi ơi.

 Tôi đột ngột cảm nhận sát khí. Có phải do thứ tôi vừa nói không?

 Nhưng, trẻ hơn mười bốn tuổi là một đứa nhóc theo nghĩa đen. Dù tuổi tác là một thứ không bắt buộc tôi ứng xử như một đứa trẻ, nhưng nếu trẻ hơn thế thì đó là cái tuổi mà bạn phải tự hỏi rằng chúng có còn hiểu khái niệm kết hôn không.

“Giờ thực sự thì. Điểm trừ.”

“Khoan! Sao lại như thế được?”

 Chị ta viết thứ gì đó với một biểu cảm nghiêm túc. Đây cũng là mồi nhử chúng tôi à?!

“Rất tốt. Chị sẽ hỏi em những câu thông thường trước. Em cảm thấy bao nhiêu tuổi là hợp với mình?”

 Nhưng thậm chí khi chuyển đến câu hỏi tiếp theo thì đôi mắt của chị ta vẫn một vẻ nghiêm túc đầy chết chóc.

“Nếu lớn hơn… khoảng năm tuổi chẳng hạn?”

 Chắc chắn là vậy. Nếu quá lớn thì sẽ rất lạ. Chị ta gật gù như thể câu trả lời của tôi lần này đã thoả mãn, rồi xoá điểm trừ của tôi.

 Chắc chắn chỉ là tưởng tượng khi tôi tưởng rằng mình đã nghe thấy câu “Ơn trời, mình không phải giết nó”, với một giọng thì thầm phải không? Phải vậy không?

“Giờ thì, nói với tôi tại sao nào.”

“Ờờờ… Thành thật thì trẻ hơn tôi tại tuổi này là quá nhỏ, và quá già lại có chút kì quặc, hay kém hơn một tí cũng…”

 Ngay cả khi tự hỏi rằng tại sao mình lại được hỏi những câu này thì tôi vẫn cứ trả lời.

 Tôi không nghĩ nổi trong đầu chị ta có cái gì.

 Như mong đợi từ tổ chức tà ác nhất của Đế Chế, vẫn cực kì khó xử lí với kĩ năng của tôi!

“Thì ra là vậy. Rất tốt. Rất xuất sắc.”

 Khi khôn khéo giải thích niềm yêu thích cho người đàn ông lớn hơn một chút, người phụ nữ trước mặt tôi gật gù với một vẻ mặt hài lòng.

 Thành thật mà nói, tôi thực sự tưởng rằng mình đã nghĩ xa quá mức và cô ta sau cùng chỉ đang hỏi tôi về sở thích của mình.

“Và, sẽ có chút vấn đề nếu em nói về đàn ông trung niên.”

“Đàn lòng trung niên có vấn đề gì ạ?”

 Thế quái nào tôi lại cảm thấy sát khí từ câu hỏi này?! Tôi đã đi sai nước nào lần này?!

 Thật đáng sợ! Thật sự quá đáng sợ!

“Hả? Đ, đó, là sự cách biệt tuổi tác…”

 Đó là gì thế? Tôi đi nhầm đến đâu rồi?

 Đây là bình thường, phải không?

 Thích đàn ông trung niên ở cái tuổi mười bốn là thứ chỉ dành cho lũ nhóc điên khùng với một ông bố phức tạp hoặc đại loại vậy, phải không?

“Niềm đam mê của tuổi đôi mươi rất dũng cảm. Đó là, lòng can đảm của một người khi liều cả mạng sống vì một cô gái dễ thương dịu dàng. Họ là loài vật tin rằng phụ nữ sẽ đổ mình khi khoe vẻ ngoài đẹp đẹp một tí. So với đó, tuổi trung niên rất khác. Họ đã quan sát thế giới, trải nhiệm đủ thứ và rèn luyện bản thân. Đương nhiên, vẫn có những cục rác không chịu tiến lên và bị mê hoặc trước phụ nữ, nhưng rồi cũng già dặn hơn. Đúng, đó là một biểu hiện tốt. Từng trải. Nhóc không thể đơn giản gọi từng trải là một loại rượu rẻ tiền vì nhóc đã vứt bỏ nó một thời gian dài. Rượu ngon, rồi cách nó trở nên tốt hơn. Đó là từng trải.”

 Người phụ nữ này, cô ta đang tự nói và trả lời bản thân.

 Như thể thích ý nghĩa của sự từng trải, cái gật đầu và vẻ mặt hài lòng của chị ta khiến tôi không thể nào tin nổi người phụ nữ này là một thiên tài thật sự đã lấy được chiếc ghế phó giám đốc của Ban Tình Báo, một trong những cái nền của tổ chức, vào cái tuổi trẻ trung thế này.

“Những nết nhăn của một người đàn ông trung niêm phong độ giống như những vòng mà một cái cây đánh dấu trên cơ thể tượng trưng cho tuổi tác, và mái tóc bạc của một người đàn ông trung niên phong độ, là một dấu hiệu của tháng năm vượt qua gian khổ và đấu tranh.”

 Trước những lời lòng vòng xa xôi đến đơn giản là ca tụng đàn ông trung niên, tôi không thể nói đây đơn giản là sở thích cá nhân của chị ta hay thật sự là một mưu mẹo nhằm làm tôi mất cảnh giác.

 Bản năng gào thét là cái trước, trong khi đầu óc lại nói là cái sau.

“Bây giờ mà chị nói như thế, em nghĩ đàn ông trung niên cũng có điểm quyến rũ của riêng mình.”

 Một câu trả lời khẳng định được tôi ném ra mà không có một suy nghĩ nào từ cái đầu lộn xộn của mình. Nhưng nó là một nước đi xuống lòng đất.

“Mày muốn chết à?”

“Hả?”

“Đây có phải là một lời khai chiến không? Ý mày là gì khi nói rằng mình cảm thấy sự quyến rũ của tuổi trung niên ngay trước mặt ta?”

“Hả? Đó không phải là… tôi chỉ đang nói rằng đàn ông trung niên cũng có những điểm quyến rũ của riêng mình sau khi lắng nghe phó giám đốc…”

“Đúng vậy, điều đó khỏi cần nói. Nhưng, em đừng nên tiếp xúc với sự quyến rũ đó.”

 Chị ta muốn gì từ tôi?!

 Rồi còn bảo không tiếp cận nếu mà tôi cảm nhận được sự quyến rũ của đàn ông trung niên, cả cuộc huấn luyện của tôi diễn ra trong đây nên người duy nhất quanh tôi là… Hả…? Có phải vậy không?

“Cho em hỏi, chị thích hướng dẫn viên à?”

 Vào lúc đó, tôi đã nói giả thiết lướt qua đầu mình.

“Đúng. Vậy thì sao?”

 Chị ta trả lời ngay tức thì?!

 Người phụ nữ này, chị ta nghiêm túc đấy ư! Vậy có nghĩa là việc chị ta nói sẽ giết tôi không phải chỉ là tưởng tượng?! Vậy thì!

“Thề với thần linh và linh hồn của tôi, nếu nhắm vào đàn ông trung niên, người mà tôi chú ý sẽ không bao giờ là hướng dẫn viên.”

“Thế kí vào đây.”

 Khi tôi vừa làm xong việc thề thốt những lời thoát ra từ miệng để bảo vệ mạng sống, chị ta đẩy qua một thứ như thể đã chờ đợi nó.

 Nó là một mảnh giấy, nhưng lại phát sáng. Cộng thêm màu sắc tượng tự của tấm đá mà hướng dẫn viên đã dùng để lừa thượng quỷ… Đó chẳng lẽ nào là một…

“Một Cuộn Thư Geass?”

“Không phải em nói mình sẽ thề với thần linh hay sao?”

 Khuôn mặt mỉm cười của chị ta khi đẩy giao kèo đến trước mặt tôi, dường như cái chết đang chờ đợi nếu tôi không làm.

 Thật sự, mặc dù tôi tôn trọng ông ta với tư cách là một ma thuật sư, nhưng với tư cách là một mục tiêu yêu đương ư, hướng dẫn viên là người bị loại.

“Em phải kí vào đâu?”

 Lúc tôi kí kết với một nụ cười đánh dấu sự kết thúc của buổi phỏng vấn

 Ừm. Cái tổ chức này. Dù cho Đế Chế không đập lấy một vết nứt thì nó có lẽ cũng sụp đổ sớm thôi.

***

Nermia: chúa tể Flag