Chuồn xa khỏi anh hùng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 8: Cái gì đây Đáng sợ quá (8)

 Không thử thách nào hoạt động lại khi chúng tôi đã hoàn thành chúng.

 Vì thế, tất cả những gì chúng tôi phải làm là quay lại căn phòng chứa thử thách ma thuật. 

 Sau cùng, ngoài tất cả cánh cửa ra, thử thách phòng ma thuật đầy ắp ma lực nên nó là nơi tuyệt đỉnh mà chúng tôi có thể dùng để hồi ma lực. 

 Sau khi hồi phục, chúng tôi mất chỉ mười phút để chơi xong thử thách sương mù, và thử thách sau đó chỉ là một ít bẫy phụ trên đỉnh sương mù từ thử thách trước, nên chúng tôi quét máng căn phòng còn nhanh hơn.

 Nhưng vấn đề lại đến từ cái tiếp theo.

 Sương mù đen từ thử thách thứ tám khoá mất hai trong năm giác quan của chúng tôi, cái sương mù dày đặc đó còn lấy luôn tầm nhìn, và một cái sau đó nữa.

“…Vị ngọt.”

 Nó đã lấy đi vị giác.

Really, as long as it didn’t drain us we basically camped in the trial rooms.

 Thực sự, miễn là nó không sấy khô chúng tôi thì cơ bản vẫn cắm trại được ở những phòng thử thách.

 May thay không như lần tiến vào đầu tiên, khi chúng tôi chơi xong một phòng thì nó không hoạt động lại, vì thế chúng tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài ngủ trong phòng thử thách.

 Bất kể kĩ năng đã tăng và quét máng rất dễ, nhưng chúng tôi đều theo bản năng không muốn phải chơi thử thách thứ nhất lần nữa!

 Vì thế, trừ khi trọng thương hoặc hết sức thì chúng tôi cắm trại ở phòng thử thách, và hiển nhiên bữa ăn được giải quyết với khẩu phần đơn giản.

 Những miếng thịt khô đơn giản này như thiên đường so với trận chiến chúng tôi đánh hằng ngày vì bữa ăn, nhưng từ thử thách thứ bảy trở đi đã cưỡm mất vị giác nên chúng tôi chỉ có thể nếm không khí theo đúng nghĩa đen!

 Khi Số 1000 nhận ra cô ta ngay lập tức đập xuyên qua tầng thứ bảy.

 Bằng cách kéo theo Số 17 cùng tay tôi rồi chạy đến mức chúng tôi không thể thấy gì nổi!

“Ôi, ôi nào nào!”

“Nếu một cái bẫy hoạt động thì chúng ta bay màu hết đấy!”

“Không có bẫy đâu.”

 Như Số 1000 nói chẳng có cái bẫy nào.

 Dường như làm quen với cưỡm đoạt giác quan là mục đích của những thử thách này.

 Nó cùng loại với thử thách tiếp theo, nhưng trong thử thách nối liền nó, cả năm giác quan, không tôi còn chẳng cảm nhận được sự tồn tại của “mình”.

“Các bà có ở trước mặt tôi không?”

“Nói gì đi.”

“Bôn jô?”

 Bất kể tôi có nói bao nhiêu thì vẫn không nghe được bất kì phản hồi nào nên tôi đã bỏ cuộc.

 Tôi đã cố gắng nắm bắt tình hình hiện tại.

 Dù ngồi, đứng, nằm, tôi vẫn chẳng cảm nhận được gì.

 Đến mức này không chỉ ngoài mất khả năng thấy gì, tôi còn chẳng cảm nhận được gì cả.

 Cứ tưởng mình đã vươn tay ra, nhưng từ khi không thấy hay cảm nhận được tay thì tôi đã không còn có thể nói mình có làm hay không.

 Rồi tôi nhận ra. Chó chết. Tôi không thể trở về luôn sao?

 Tôi cần nhận được sự giúp đỡ của Số 1000 như lần trước à? Nhưng ngay cả có làm, tôi vẫn cảm nhận được chứ?

 Ngay khi tôi trở về căn phòng trước những giác quan khác sẽ trở lại nên khá khả thi, nhưng vấn đề lại là Số 1000 có muốn về căn phòng không vị giác không.

 Bẫy không hoạt động nhưng bản thân sương mù vẫn tồn đọng trong phòng.

 Từ phòng thứ sáu trở đi sương mù là cái khó của những thử thách. Những cái bẫy khác chỉ khiến chúng khó hơn một tí, nhưng trong thử thách trước chẳng còn cái bẫy nào.

 Vì thế vẫn còn lựa chọn về thử thách thứ bảy nếu chúng tôi cần, nhưng Số 1000 liệu có chơi một lựa chọn như thế?

 Chả phải cô ta đã tiến về phía trước sao? Nhưng nếu mà thử thách tiếp theo lại giống cái này thì sao? Bộ tôi cứ mãi gian lao trên con đường tiếp theo và phải trông chờ Số 1000 à?

“Méo bao giờ có chuyện đó nữa đâu.”

 Chả phải tôi nghĩ Số 1000 là một đối thủ sao?

 Trông thảm hại sau lưng cô ta một lần là quá đủ rồi. Tôi không thể cứ thảm hại thế nữa.

 Tôi kiểm tra lưng mình bằng cách lan truyền ma lực.

 Do làn sương này bám vào người, ngạc nhiên thay tôi lại có thể xác định chính xác những đường nét trên cơ thể.

 Ngay khi tôi thử dùng ma lực để cảm nhận xung quanh làn sương đen bám vào mình và ngăn nó lại.

 Thế quái nào cái tên hướng dẫn viên gậy gắt đó lại mong chờ chúng tôi thoát khỏi cái không gian đậm mùi chết này! Tôi muốn chửi, nhưng biết hướng dẫn viên luôn có một con đường thoát hiểm. 

 Đã bao lâu trôi qua nữa rồi.

 Vì ở trong một không gian vô giác quan nên dẫu sao tôi cũng không còn cảm nhận được một ý niệm về thời gian. Liệu một phút đã trôi? Hay mười phút? Một giờ?

 Khi tính toán ma lực xuyên khắp cơ thể, một ý nghĩ đập vào đầu tôi.

‘Không nhận thức dù có làm sao đi nữa, nếu mình phải đi tiểu thì…”

 Đấy là một suy nghĩa chưa từng đập vào đầu tôi dưới tình huống bình thường.

 Khi đang thử giữ nó lại, tôi có đang gây căng thẳng cho bóng đái không, hoặc não tôi có gửi tín hiệu để giữ nó lại không, chả biết nữa. Nhưng điều chắc chắc là.

‘Cứ thế này nó sẽ tuôn trào.”

 Lớn, nhỏ, không một cảm giác dẫu ra sao đi nữa, nó sẽ trào. Tôi thấy nổi da gà mà lại chẳng thể cảm giác được gì.

 Tên hướng dẫn viên đểu cáng chó chết đó. Tại sao cái thứ chó này cứ đẩy phẩm giá của con người đến giới hạn!

 Cái gã đểu cáng đó có thực sự là con người không?

 Tôi xuất ra toàn bộ ma lực trong cơ thể. Càng lâu tôi càng nguy hiểm.

 Không chỉ tôi, mà cũng có hai người khác như vậy. Chỉ là tôi không muốn tuôn trào và khiến mọi thứ khó xử giữa cả bọn, tôi cũng không muốn họ tuôn trào và khiến mọi thứ khó xử giữa cả đám.

 Trong trường hợp này, ai đó phải dẫn đầu và giải quyết nó. Nhưng bằng cách nào? Bằng cách nào? Chỉ bằng cách nào thôi?

“Á.”

 Một tiếng kêu đột ngột phát ra từ miệng tôi. Một khoảnh khắc trong suốt.

 Ma lực đen kịt trong không khí hiện giờ là do con người làm. Vì thế, nó từ chối ma lực của tôi.

 Nhưng, vì cái này không được làm bởi con người mà là công cụ, Số 17 đã rất ngạc nhiên khi chúng tôi quét máng những thử thách đến tận đây.

“Mỗi một công cụ thực tế là một đỉnh cao của ma kĩ, ngay cả trong Đế Chế, người ta cũng đang dùng ma lực xung quanh để vận hành với sản lượng tối thiểu.”

 Mặc dù cô ta liên tục nói những thứ khiến tôi nghĩ ngờ về danh tính, nhưng tôi không nói gì vì tôi thành thật không phải là người hay nói, nhưng chắc chắn rằng Số 17 có một tài năng cực cao và kiến thức về ma thuật.

 Dùng tay nghề mà cô ta tự hào làm cơ sở, nếu đây là một ma thuật dùng ma năng xung quanh bạn có thể nói nó là một vật nhân tạo, và đồng thời là ma thuật tự nhiên.

 Trong trường hợp đó, ma năng trong cơ thể tôi xuất từ đâu?

 Mọi sinh vật đều sinh ra với ma năng khi chào đời. Nhưng khi lớn lên, chúng hấp thụ ma lực của thế giới vào cơ thể, trưởng thành và mạnh hơn.

 Chưa kể đến con người, mà mọi sinh vật sống, cũng như ác quỷ mà những sáng thế giả nói đến đều khác nhau.

 Trong trường hợp đó, ma năng này cũng không dùng được sao?

 Tôi thử tiêm ma năng của mình vào ma lực nhờn nhợt này. Tất nhiên nó từ chối. Nhưng càng về sau, sự từ chối lại ít đi.

 Như thể cùng một loại, ma năng của tôi dần dần trở nên giống ma năng xung quanh hơn.

 Cứ như vậy tôi trở nên hoà hợp với ma năng xung quanh, tôi nhận thức rõ được xung quanh hơn và tôi có khả năng nhận ra và định dạng mọi thứ trong phòng.

“Tôi lại thua nữa à?”

 Số 1000 người đang ngỡ ngàng nhìn chòng chọc vào tôi gần như chắc chắn đã xác định được tôi.

 Số 17 người đang phát ra ma lực ở một góc với đôi mặt nhắm lại dường như đang tìm kiếm lối đi riêng nhằm giải quyết vấn đề của mình.

“Đây là một căn phòng không cửa ư?”

 Sau đó, nhìn quanh một vòng, tôi để ý đến một chiếc hố tương đối lớn ở một góc phòng và cảm nhận được ý định độc ác của hướng dẫn viên một lần nữa. Thậm chí còn chẳng có quyền vô tình mở cửa thoát ra.

-Làm gì thế, đi thôi. 

 Khi xem lại những gì mình đã làm cho đến nay và những gì sẽ xảy đến trong tương lai, ở một lúc nào đó Số 17 đã tiến đến và vỗ vai tôi.

 Mặc dù hiển nhiên tôi chẳng thể cảm thấy gì, nhưng giọng nói vang vọng trong đầu chắc hẳn là của Số 17.

“Bà nói bằng cách nào?”

– Chỉ là có thể thôi. Thử mang ý chí của ông vào ma lực và truyền nó cho tôi.

 Tôi gồng lên và thử một vài lần, nhưng nó không hoạt động. Thật là khó quá. Cảm giác như sự kết nói đang bị cắt đứt ngay cả trước khi tín hiệu được gửi đến cô ta.

– Ông làm gì thế, tôi nói là đi thôi? Nếu tầng tiếp theo là tương tự thì chúng ta chỉ có thể về tầng bảy.

 Rủi thay, Số 17 đã đúng.

 Mặc dù không biết mất bao lâu, nhưng tôi đã mất kha khá sức. Chúng tôi cần nhìn vào tầng tiếp theo để quyết định nghỉ hay chơi tiếp.

 Lúc cuối, Số 1000 nhảy vào hố đầu tiên, theo sau là Số 17, rồi tôi.

 Ngạc nhiên thay, khi nhảy vào hố, làn sương đen, à không, cục u ma lực đen kịt không bám theo chúng tôi. Nhưng làm thế nào ông đặt được nó, ngay khi thứ xung quanh để chúng tôi đi thì cảm giác như cái gì đó bị rút kiệt khỏi cơ thể.

“Không có vẻ như chúng ta sẽ phải quay đầu lại phòng thứ bảy.”

 Mặc dù hố nhỏ, nó lại đủ lớn để chúng tôi làm căn cứ tạm thời.

“Ta có nên dựng trại trước khi tiến vào không? Tôi muốn nghỉ một chút.”

“Còn việc cất đồ đạc và trinh sát thì sao? Nếu có một làn sương thì chúng ta chỉ cần đóng cửa và nghỉ chơi.”

“Ừm, đó cũng không phải là một ý tưởng tồi.”

 Lờ đi Số 1000 đang bận cà tưng cà chớn, Số 17 và tôi chia sẻ quan điểm của nhau.

 Hừm. Tầng thứ mười sẽ là gì? Khi tôi mở cửa với sự tò mò.

“Chao xìn, những hậu bối của ta đó à?”

 Rầm!

“Nghỉ đi.”

“Nghe tốt đấy.”

 Số 17 và tôi đóng cửa cái rầm và lê bước về dựng trại qua đêm.

 Cái tôi thấy là một căn phòng rộng lớn và bảy người cùng giữ những tư thế rất là riêng biệt đang nhìn trừng trừng vào mình.

 Giữa họ, người ở trong trung tâm với một nụ cười xinh đẹp trẻ trung hơn người chúng tôi nhớ, nhưng chắc chắn là phó giám đốc Ban Tình Báo.

 Chúng tôi không biết tầng tiếp theo là gì nhưng dù cho có là gì, nó chắc chắn là thử thách khó nhất đến giờ.

 Khi ăn và nằm trong túi ngủ, chúng tôi ngủ đi trong khi suy nghĩ về thứ mà ngày mai sẽ mang đến. A, nên cầu nguyện trước khi ngủ thì hơn.

“Đức Mẹ Sermir người đang nhìn xuống chúng con. Xin làm ơi, hãy đặt một lời nguyền lên gã hướng dẫn viên.”

 Với niềm tin rằng nếu Sermir thực sự là một nữ thần chăm coi những ai làm việc tốt, chắc hẳn người sẽ hiện thực lời cầu nguyện đó.

***

“Thật khó tin.”

 Chuyện quái gì đang xảy ra thế?

 Chỉ bốn tháng. Chúng mất chỉ bốn tháng để tiến tới thử thách thứ mười.

 Những kẻ được phán là kỷ nguyên mạnh nhất của tổ chức, đối với tôi, thế hệ tồi tệ nhất, đội trước mất tròn tám tháng để đến đây.

 Thế là quá đủ khủng khiếp vào cái thời điểm vài năm về trước, và chúng thậm chí còn chặt cái thời gian đó xuống một nửa!

 Vả lại đội trước có bảy người còn lũ nhóc này chỉ ba người!

 Nửa nhân lực, cũng như nửa thời gian đạt được.

 Theo logic nó vô nghĩa cực kỳ.

Ai ngờ chúng đã vượt qua cổng thứ chín như thế.

 Đó là thử thách được làm để loại bỏ mọi giác quan trên người và cứ lăn lộn vòng quanh một cách ngẫu nhiên đến khi chúng rơi vào lối thoát.

 Tôi làm nó vì nghĩ ‘Ta nói là không được cay cú dưới mọi tình huống nhưng đây là một tình huống mà tụi mi chẳng còn lựa chọn nào ngoài hoảng loạn!’ nhưng chúng ít nhiều chỉ cưỡng chế nó thôi.

“Lũ nhóc này là sản phẩm tốt nhất của mình.”

“Sản phẩm của thầy khi nào chả kỳ diệu.”

 Nhưng nói thẳng ra chỉ dành cho đồ gà.

 Tôi không thể bộc lộ hình ảnh sốc nặng của mình trước mặt người bên cạnh tình cờ quan sát lũ quái vật mang tên học viên bằng một ma cụ.

“Tầng thứ mười… chính bọn em cũng có một khoảng thời gian khó khăn. Không phải đội này hơi bất lợi về số lượng sao?”

“Chúng là những kẻ đã rút gọn kỉ lục tám tháng của em thành bốn đấy. Chúng có thể vượt qua dễ dàng hơn em nghĩ được.”

 Thằng nhãi củ chuối đang mỉm cười trước lời của tôi cũng như Sia, không ai khác ngoài cựu đệ tử của tôi, và là một tên hơi bình thường trong số tất cả chúng, Hawell Rein. Giờ đây hắn đang nằm dưới phe Sia như một phần của Ban Tình Báo ở một vị trí đặc biệt.

 Đối với cái chỗ mà nơi đặt biệt đó là thì…

“Hiển nhiên. So với một tên ngốc đi làm trai bao và phải chạy trốn vì phụ nữ, lũ nhóc này có ích hơn nhiều.”

“Ha, haha… Em không có gì để nói.”

 Đó là một câu lạc bộ. Trong số rất nhiều tổ chức nhỏ, nơi có sự đối xử tốt nhất ngạc nhiên thay, lại là nơi có lươn lẹo nhất.

 Tên nhãi này nói riêng thì hiện đang ở giữa một trận bùng nổ dân số ở câu lạc bộ phát đạt nhất Đế Chế với các bà già quý tộc, hoàn toàn chẳng nói được gì về sự nổi tiếng của hắn với các bà quý tộc trẻ cả!

 Cái tên số hưởng này như một gã ngốc quá nổi tiếng nên hắn đã đổ mồ hôi trong trận chiến phe phái và hiện đang trốn ra đây.

 Khả năng cao những quý bà trẻ trung đó đang xì xào quanh người quen của hắn ta với cái nhìn níu ve áo dành cho hắn tại cái câu lạc bộ mà hắn từng làm việc, nhưng đó không phải là vấn đề của tôi.

“Tại sao phải là em…”

“Tổ chức không phí nhân công cho chơi bời. Đó là những gì hướng dẫn viên luôn dặn chúng em mỗi giây mỗi phút.”

“Đúng thế.”

 Vì thế tôi đã yêu cầu một người trong số cựu đệ tử từ đội trước nhưng lại là thằng này.

 Thực sự nói về khả năng đánh nhau thuần tuý, hắn ta không phải là người chạy lòng vòng trốn đâu đó.

 Ngay cả khi trông thế này hắn vẫn đứng thứ bảy trong toàn bộ học viên từ mọi hướng dẫn viên trong nhiệm kỳ trước, biểu diễn kĩ năng xếp hạng một chữ số mà họ gọi bằng những số đơn, hắn đã có được nhiều lời mời chào thân thương từ đủ thứ nhóm chuyên đập nhau, nhưng do cái mặt hắn đã bị lôi đi bởi Ban Tình Báo.

 Nhưng ngược lại, nghĩa rằng giữa bảy đệ tử đó của tôi thằng nhãi này cùi nhất.

 Và hắn cũng là đứa xa tiền tuyến nhất.

 So với hắn, đội hiện tại đang phát triển với một tốc độ không thể đo đếm, nếu bảo hắn dạy dỗ lũ đồ đệ như một tiền bối, trái lại tôi chỉ có thể tưởng tượng HẮN là người bị dạy thì hơn.

“Nhưng chúng rất mạnh. Ít nhất ta cũng cần Rood hoặc Ragnum.”

“Em cũng đã trưởng thành kha khá rồi.”

 Hắn dường như đã sôi máu một tí, nhưng thế quái nào một tên trai bao trưởng thành được? Hắn đã học vài tuyệt kĩ từ những bà chị ảo diệu như tên trai bao số một nào đó tôi từng đọc trong một cuốn sách chăng?

 Không, khoan, loại nhân vật chính đó. Hắn vẫn yếu dù cho đã học kiếm thuật có thể cắt xuyên qua sắt, phải không? Tôi thực sự chưa từng thấy hắn tự mình chiến thắng. Đúng kiểu nhân vật chính thể hiện sức mạnh tình bạn.

 Tôi nghĩ hắn đã mạnh hơn sau khi rơi vào tăm tối, nhưng vì thằng nhãi này vẫn chưa u ám nên hắn chắc vẫn rất yếu.

“Em đã trưởng thành. Nhưng em thực sự nghĩ mình có thể đánh bại lũ nhóc này chỉ với thế?”

“Thành thật thì có hơi đáng lo. Bất kể bị khống chế, chúng vẫn là quà lưu niệm của chúng em trước khi tốt nghiệp.”

 Tằng thứ mười. Một kiểu phiên bản giả tạo ra từ sự kết hợp giữa người nhân bản, một chủng loài ác quỷ đặc biệt, và người nhân tạo, một sản phẩm giả kim thuật.

But since the combat skills and specialties were all extracted from the people in question themselves just before graduation, their fighting power is significant.

 Nhưng vì khả năng đánh đấm và tuyệt kĩ được trích xuất từ những người được đề cập đến ngay trước khi tốt nghiệp, năng lực đập nhau của chúng rất cứng.

 Đối với điểm yếu, bạn có thể nói rằng chúng chỉ cố được 50% sức mạnh của bản gốc, và do chi phí cao ngất chúng phải được dùng lại nên bên trong rất cùi.

 Vì thế, khi cửa mở, chúng được thiết lập là xuất hiện tạo dáng JoXX. Vì dáng XXJo là đỉnh cao của áp lực và đe dọa!

“Nếu thừa nhận em cùi nhất, nhân bản của em chắc sẽ bị đập nhiều nhất.”

“Á, khoan! E, em chưa muốn bị giã như thế!”

 Khi chúng tôi chuyển về lại ma cụ nhân bản của hắn đang đang bị đánh thừa chết thiếu sống bởi Số 1000.

 Như mong đợi từ Số 1000. Cô nhóc đã cắn người cùi nhất trước.

“Nhưng ai ngờ em lại bị bắt bởi lũ nhóc còn chưa tập đủ một năm. Em khi nào cũng yếu.”

“Hự… Đó, đó là vì những người khác điên quá mà thôi! Đâu có khác là bao giữa em với Maren!”

“Ừ, chắc rồi, chả có khác biệt là mấy giữa em và Maren người nói công sở là thiên đường và đi thẳng vào sau một cái bàn, nhưng ngay cả một tên đầu tôm không thể đánh bại Maren vẫn sẽ tốt hơn một lũ nhạc ranh còn chưa tập đủ một năm cơ à.”

“Hà… Thầy bao giờ cũng vậy, hướng dẫn viên.”

 Gã trai dường như run một tí trước khi thở dài, đứng dậy với một quyết tâm bùng cháy trong mắt.

 Hắn vẫn yếu trước những lời chế nhạo như hồi đó. Giống một kẻ luôn luôn vượt qua mong đợi của người khác khi bạn chọc một tí, nhưng luôn là người đầu tiên bị đập nát như kẻ yếu nhất trong Tứ Đại Thiên Vương của ma vương.

“Kĩ năng của em, em sẽ biểu diễn chúng cho thầy xem.”

 Nhìn vào khuôn mặt đổ đầy sự quyết tâm, tôi chỉ có thể cầu nguyện hắn không bị cắt tiết.