#1 Câu chuyện của họ: Cuộc đấu tranh của anh hùng tương lai.
Địa ngục đã trở lại vào tầng thứ mười.
“Uwahahaha, giới hạn sức mạnh của nhóc là đây sao! Nếu là đàn em của ta thì nhóc nên mạnh hơn nữa!”
“Phừ phừ, ai ngờ nhóc chỉ có thể chơi lại mỗi 50% sức mạnh của bọn ta.”
“Ai ngờ lại có một thằng nhãi đáng thương hại như nhóc giữa những đệ tử của hướng dẫn viên, thật đáng xấu hổ!”
“Đúng thế, nhìn Số 1000 kia kìa. Một hình mẫu hoàn hảo về đệ tử của hướng dẫn viên! Một ví dụ tuyệt diệu về một sự thật sinh học rằng chó cái sinh ra chó cái!”
Vì cuộc xông lên đột ngột từ những cựu đệ tử của hướng dẫn viên nên tôi đã nghe và hiểu rằng đây là một sự kết hợp giữa người phân thân và người nhân tạo, không hơn gì những con golem bắt chước những đàn anh thế hệ trước của chúng tôi.
Dù sức mạnh của chúng cùng lắm là 50% yếu hơn bản gốc, và những kí ức đó chỉ được sao chép nên chúng ta không cần mong chờ một nước nhảy vọt bất ngờ trong kĩ năng.
Nhưng. Chúng vẫn rất mạnh. Quan trọng nhất là.
“Các người không xấu hổ vì lấy bảy đánh ba à?!”
“Ha ha ha, nếu những kẻ xấu tương lai lại xấu hổ về điều đó, thế cũng là một thứ đáng xấu hổ mà thôi!”
“Nhóc không nghe hướng dẫn viên nói à? Đòn đầu tiên là chính. Những đòn sau cũng vậy. Nếu nhóc đã học ít nhất hai năm ở đây thì nhóc phải hiểu chớ.”
“Nếu nhóc tức giận, hãy đổ lỗi lũ tài năng của đội mình vì chỉ có ba người tụi nhóc vượt qua.”
Chúng tôi quá ít nhân lực.
Chúng tôi có ba người. So với chúng tôi, chúng có bảy người. Trên hết tay nghề của chúng khá cứng, mà chúng tôi lại ít nhân lực nữa.
Thượng quỷ mà Số 17 triệu hồi đã bị phong ấn và khóc tức tưởi trong một góc chỉ với hai giây.
Cơ thể to tướng đó không hơn gì ngoài một bao cát thở ra lửa rồi bị đập.
Tôi luôn tự hỏi rằng tại sao lũ ác quỷ mạnh mẽ và tàn ác này không thể chinh phục cái thế giới mà những con người chúng tôi là sức mạnh chủ lực, nhưng hắn đã làm một ví dụ bằng chính thể xác cho câu hỏi tại sao lại như thế.
“Chúng tôi biết sao được khi chỉ mới ở đây một năm!”
Bí chiêu, Thiên Trảm!
Đòn tấn công đơn giản xuất ra bằng toàn bộ ma lực của tôi dồn vào một điểm, hướng dẫn viên đã nói với tôi khi hoàn thành, mặc dù ông ta không biết về bầu trời, nhưng nó chắc chắn có thể tách cả mây.
Mặc dù tôi thực sự không biết có thật không, nhưng nó hiện giờ là chiêu thức mạnh nhất của tôi có thể chẻ cả một thượng quỷ.
“Thiên Trảm! Nó thực sự chỉ mới năm nhất à.”
“Thế thì nó không biết có một chiêu khắc chế đòn đó. Thiên Hồi(回天)!”
Nó đã được trả lại một cách dễ dàng.
“Làm, làm thế quái nào?!”
“Thằng óc chó này. Nhóc nghĩ hướng dẫn viên lại dạy ai đó một tuyệt kĩ mà không có một chiêu khắc chế à?”
“Cộng với việc đường kiếm của nhóc quá dài, quá ngay thẳng. Nhóc thực sự mong bọn ta ăn đòn đó sao?”
“Nó mới năm nhất thôi. Chúng ta mất hai năm để học cái này. Thật ngu dại. À, giờ nghĩ lại thì lũ nhóc này khá nguy hiểm. Chúng ta đã ở đây đâu trong năm đầu của mình.”
“Đúng thế. Chúng rất nguy hiểm.”
“”””Vậy hãy dẫm đạp chúng tại đây.””””
“Con mẹẹẹẹ… nó!”
“Số 1, nhiều chuyện!”
Trước tiếng la hét của hai người cường độ tấn công tăng lên.
Đây có thật chỉ là 50% sức mạnh? Tôi cảm giác như đó là một lời nối dối nhưng nghĩ lại sức mạnh của hai đàn anh đàn chị mình từng thấy tận mất thì kết luận là nó không phải nối dối.
Mặc dù là người dùng món vũ khí kì quặc, cô ấy vẫn khiến tôi bất kháng cự, và những người khác nhanh tay hạ gục ba người chúng tôi. Trước đó chúng tôi đều có vấn đề cá nhân.
Nếu là bình thường, họ nên giúp dạy dỗ đàn em của mình trưởng thành, chứ không phải nghiền nát chúng vì chúng giỏi hơn!
“Ơ kìa, các người chỉ đang cố giết chúng tôi thôi, phải không?”
“Không sao, không sao. Nhóc không chết đâu mà. Hừm… chắc vậy.”
“Chắc vậy là cái éo gì!”
Kiếm, giáo, ma thuật, tất cả đều đi theo những kiểu khác hẳn họ làm trước đó.
Nghĩa là mỗi một đòn tấn công của họ đều nhắm vào điểm yếu của tôi. Đặc biệt.
“Bà không có sự xấu hổ của một người phụ nữ à!”
“Hướng dẫn viên bảo tôi rằng nơi này là chỗ hiểm nhất nên chả sao cả!”
Phó giám đốc ban Tình Báo! Người này vẫn là một con quỷ ngay cả ngày xưa!
Khác với những người khác cô ấy chỉ nhắm vào một chỗ. Và chỉ có! Tôi!
“Sao chị chỉ nhắm vào tôi thế!”
“Hà, sao hỏi ngu thế? Đó là vì chỉ có đàn ông sở hữu mấy viên đó!”
“D, dừng! Khư?”
Khi tôi chặn mười hai cú bắn ma thuật nhắm vào hai hòn ngọc, một người khác cũng đánh tôi từ bên cạnh.
“Hờ, cho đến khi nhóc bỏ cuộc tại vùng đó, thất bại là chắc chắn.”
“Ôi thằng nhãi điên, Sia là con chó mất trí chỉ nhắm vào vùng đó, nhóc nghĩ mình có thể làm gì ư?”
“Tôi không thể. Ư. Thành thật thì nhắm vào chỗ đó dù cho hướng dẫn viên cũng là một người đàn ông như chúng ta, ông ta có còn là con người không?”
“Hà, cục rác nhỏ bé này. Nhóc đang hỏi về thường thức à. Ông ta có giống một người nhóc mong không? Ác quỷ còn chẳng chống lại nổi hướng dẫn viên cơ mà?”
Thực sự, trông cứ như lũ chó này đã hấp thụ những bài giảng của hướng viên rồi.
Làm sao mà thầy giáo cũng như đệ tử lại đều không ngừng nói khi giã nát người ta?
Bộ ai cũng bằng lòng khạc khạc về anh hùng hoặc ma vương suốt cuộc nói chuyện à? Khi nghe những câu chuyện mà chưa kể họ còn đem thế giới vào thì họ sẽ không đánh người khác khi đang kể, nhưng lũ chó này lại đánh người ta như chó.
“Thứ đo đó. Thứ đo đó. Thứ đo đó.”
“Dừng lại đi bà điên!”
“Ôi nhóc à, hãy biết ơn đi. Bình thường cô ta toàn nhắm vào buồ*, để khiến cô ta thay đổi thì tụi này tốn nhiều xương máu lắm đấy.”
“Ừ. Cô ta từng chạy xông vào tụi đây khi lẩm bẩm đến mức tụi ta còn tưởng đây có phải là quấy rối tình dục không? Có phải là tấn công tâm lý không? Kinh thiệt đấy. Thật sự xấu hổ muốn chết đi được.”
“Hướng dẫn viên có lẽ đã dạy cô ta biết về tất cả điều này. Đến mức tụi ta còn sốc mặc cho sự thật rằng tụi ta đã vượt qua đủ loại thứ chó chết dưới tay hướng dẫn viên. Nhưng cũng rất có ích, phải không?”
“Câm mồm và ngừng đánh tôi đi!”
Cả người tôi đau. Rất đau. Nhưng nó lại còn nặng hơn về mặt tâm trí.
Liệu họ đã dùng những hồn ma đã chết vì họ không thể nói hay làm gì đó, họ cứ nói xào xào qua lại.
Không thể cứ thế mà đi đời được. Tôi cần rút lui hoặc là xem cái này đến cuối. Và tôi chọn vế sau.
“Ăn đòn này đi… Khư!”
“Cái đó ơiiiiiiiiiiiiiii!”
“… Ôi thần địa ngục Helena, nhiều đứa trẻ đang đợi cái ôm của ngài, làm ơn hãy gửi chúng đến một nơi tốt hơn.”
“Hỡi Thần ánh sáng vĩ đại Sermir, liệu sự sáng chói của người có thể trao hi vọng cho những linh hồn số chó này.”
Trong tầm nhìn trắng xoá của mình, tôi thấy những hình nhân nam làm một tư thế uy nghiêm và cầu nguyện, và đánh dấu cái kết của những hồi ức của tôi về lần đầu chạm đến thử nghiệm thứ mười.
Rồi chúng tôi lại chơi cảnh này một lúc sau đó.
Chúng tôi tiến lên.
“Cái đó ơi!”
“C, cái tên tông đồ của ác thần!”
“Hứ, quả là đệ tử của hướng dẫn viên có khác!”
Những tiếng hét đáng thương vang vọng.
Trong một tháng.
Chúng tôi đã học được nhiều điều.
Ví dụ Số 1000 đã học được cách tia của quý của địch.
“Tự hủy đi, Surtr.”
“Con chủ nhân chó chếttttttttttttt!”
Số 17, người đã quấn đủ loại phép nổ vào thượng quỷ hủy diệt một thế giới như một kẻ đánh bom liều chết có thể tái sử dụng.
“Con chó này, cho chừa cái tật!”
“Con chó này, mày đang tia cái ngọn lửa thân thương đó vào đâu thế kia!”
“Chết con bà nó đi!”
Hoặc chúng tôi lẻn vào phòng hướng dẫn viên và bắt tay với phó giám đốc ban Tình Báo với bộ quần áo của hướng dẫn viên mà mình hốt được và đổi thế trận 7:3 thành 6:4.
“Đồ cứt chó!”
“Quả là một sự hỗ trợ số đắc, cảm ơn, thưa đàn chị.”
Thành thật tôi xứng đáng được khâm phục về điều đó.
Tôi mới đây đã sấp mặt hai lần khi cố lấy bộ quần áo từ phòng ông ta.
Phòng hướng dẫn viên đầu ắp số lượng bẫy y chang chỗ đây.
Mở ngăn kéo và một con dao bí mật phóng ra từ trần nhà, những chiếc trâm độc trên cửa tủ đồ, và bạn có thể nghe thấy ai đó gọi “mở cửa ra…” “chán quá…” từ két sắt trong góc.
Phòng hướng dẫn viên được lắp đầy vô số cái bẫy đến mức tôi tưởng mình thực sự đang ở trong một phòng thử thách dưới ma thuật ảo giác.
Khi một cuốn sổ màu đen đột ngột bắt lửa lúc tôi mở ngăn kéo thì tôi tự hỏi rằng chuyện gì sẽ xảy ra khi hướng dẫn viên phát hiện, nhưng để vượt qua thử thách hiện tại thì tôi đã chôm một ít quần áo của hướng dẫn viên.
“Hư… Ai ngờ tụi mình lại bị đánh bại…”
“Nhưng chúng ta… Là lũ đệ tử tệ nhất của hướng dẫn viên Naruan!”
“Ngay cả lũ đệ tử mạnh hơn chúng ta cũng sẽ chờ bị…”
“Không, lũ óc chó. Bị giã nát bởi lũ đàn em của chúng ta đã quá xấu hổ rồi, tụi mày đang diễn cái trò tứ đại thiên vương chậm trễ gì thế kia.”
Rồi chỉ với một tháng chúng tôi đã vượt qua cổng thứ mười, chúng tôi tiến đến đối mặt với một gian nan mới.
“Nguy hiểm lắm.”
“Ừ.”
“Ừ, nghỉ đi.”
“””Sao nó lại thành ra thế này.”””
Chúng tôi đã tưởng tượng đủ loại thứ khác nhau.
Có lẽ cái nguồn nước trông an toàn để uống đó thực sự được tẩm độc, chiếc giường mềm đó không được nhồi bông mà là côn trùng có độc, cái lò sưởi đó thực sự được làm bằng thành phần nguy hiểm có thể cho cả căn phòng bốc cháy khi được bật.
Một tuần qua đi, sau khi kiểm tra mọi thứ thì chúng tôi chắc chắn.
“Ông lừa chúng tôi, hướng dẫn viên!”
“… Nó là một cái bẫy.”
“Ông ta cố ngăn cản chúng ta nghỉ ngơi trong bình yên.”
Không có gì cả. Như đã nói trên bảng hiệu, nó là một phòng nghỉ.
Má nó! Tôi có thể tưởng tượng khuôn mặt của hướng dẫn viên cười vào sự sẵn sàng trước những thứ có thể xảy ra của chúng tôi, thậm chí đi xa đến mức trực đêm!
Vậy nên, sau một quảng nghỉ ngắn, chúng tôi lại đi và vượt qua một tầng hoàn toàn lố bịch.
“Chết cho ta! Surtr!”
-Ra lệnh đúng giùm cái đi tên chủ nhân óc chó này!
“Thế chó nào chúng ta lại nghĩ là né được chiêu này!”
“Chúng ta sẽ chết ư?”
Bắt đầu bằng một trận dội bom ma thuật, những mũi tên và thương giáo bay vào chúng tôi từ tứ phương! Và trước mặt chúng tôi là một tảng đá còn to hơn cả Surtr đang lăn xuống đây!
“Ma trận sau lưng kìa!”
“Chó chết, còn tên nô lệ nào để làm lá chắn không?”
“Có có!”
-Kư ha ha ha. Ta là ác quỷ địa ngục Baron… Ư gừ!
Số 1000 lập tức bắt lấy vào con quỷ áo trắng nổi lên từ ma trận sau lưng và ném hắn lên trên chúng tôi.
-Lũ, lũ con người yếu đuối nàyyyyyyyyy.
Và con quỷ vô danh baron được dạy cách bay đã bị xiên bởi vô số đạn ma thuật và hủy triệu hồi.
-N, ngài Pekel?! Ư hứ!”
“Tốt lắm Số 1000!”
Rồi tôi bắt lấy con quỷ tiết lộ tên của nam tước quỷ là Ngài Pekel, nhưng chắc sẽ không tiết lộ tên mình, lên khoảng không mà dao bay rộn rã.
– Ư gheeeee!
Tôi nghĩ bọn tôi hiểu được điều này.
-Lũ chó đáng nghiền rủa! Ư hứ!
– Ôi ma thần, lũ sinh vật này còn bướng hơn cả thiên sứ và ác độc hơn cả ác quỷ này, tụi mày chết mẹ hết đi!”
-Câm mồm! Tụi mày đã đi đời hết rồi còn đâu, ta vẫn còn aaaaaaaaaa!
Và nhanh hơn cả mong đợi, trong suốt gần một tháng, nhờ ơn những ác quỷ và thượng quỷ dùng làm khiên, chúng tôi đã vượt qua được tầng mười hai một cách an toàn.
“… Xong rồi.”
“Thật không?”
“Theo lời hướng dẫn viên nói thì có mười hai cánh cửa nhưng nếu mà thực sự lại có một cánh cửa thứ mười ba. Hẳn là ông ta đã nói về nó rồi.”
“””Còn hơn là có thể đấy.”””
Trước cánh cửa cuối cùng được đánh dấu là điểm cuối của tầng mười hai, chúng tôi nuốt nước bọt và dừng cái tay định đẩy cửa mở.
Số 1000 đã đúng. Ông ta đã nói đây là tầng thứ mười hai, nhưng ông ta không nói rằng sẽ chỉ có mười hai tầng.
“Nhưng dẫu vậy… chúng ta chỉ có thể tiến lên.”
“Chúng ta có thể rút lui không?”
“Ý tôi không phải thế!”
Chúng tôi do dự khoảng một giờ.
Cuối cùng, chúng tôi mở cửa và đi ra. Chào đón chúng tôi là ánh nắng sáng chói và.
“Nhanh đấy. Chúc mừng, những đàn em của anh.”
Người đàn anh chào chúng tôi với sức sống tràn trề, là một con người mang tên Rein.
Ngoại trừ cái điệu cười dễ tính ấy thì chúng tôi đã thấy anh ta trước đây, nụ cười mà anh ta đeo lên giờ lại toả ra một bầu không khí bất ổn.
“Rồi, tạm biệt nhá.”
“Né đi!”
Mái tóc vàng phấp phới trong gió, và khuôn mặt cười tươi tắn của một người điển trai dù là một người đàn ông nhìn vào. Nhưng anh ta một tay vung vẩy vào chúng tôi và tay kia anh ta cầm thứ gọi là cây gậy.
Pặp!
“Ư hư?!”
Trước tiếng hét đột ngột của tôi thì Số 1000 né ra, nhưng Số 17 không trưng ra nổi cái phản xạ tương tự mà chúng tôi làm được. Không, trước đó cô ấy khả năng cao đã nhanh tay lập một rào chắn ma thuật.
Nhưng khi cây gậy đánh rào chắn ma thuật, nó tan biến như thể chưa từng tồn tại ở chỗ đó.
“Hảảả? Ự? Khoa, khoan! Đau lắm!”
Rồi bắt đầu trận đòn cây gậy. Cây gậy lập tức đụng vào mọi nơi trên người Số 17, sau khi để cú đánh đầu tiên vượt qua, tất cả những gì Số 17 có thể làm là rên rỉ.
“Ứ? Cư, cứu… Hử?”
“Ha ha, nhóc không chết đâu nên yên tâm đi!”
Số 17 nhìn tôi và Số 1000 với ánh mặt tuyệt vọng và người cựu senpai cười khẩy trên Số 17. Được thôi, thế thì.
“Chạy!”
“Hả?”
“Ha ứứ? Khự? Ứ? Giú, giúp t… Ááá!”
Xin lỗi. Nhưng cậu cũng đã không dừng hướng dẫn viên lại khi ông ta đánh tôi mà. Không, trái lại, khi hướng dẫn viên đang đánh tôi thì cậu còn không nhìn tôi khi ngất xỉu.
Sự giúp đỡ của cậu là thế đấy! Nhưng tôi sẽ nhớ sự hi sinh của cậu!
“Các em thực sự nghĩ mình có thể chạy à?”
Tôi chạy chối chết đến ánh sáng của cổng hang động, nhưng giữa tôi và Số 1000 với ánh sáng lung linh, người cựu senpai lại xuất hiện.
“Đây là địa bàn của anh mày rồi!”
“Chó chết, ổng vẽ lại ma trận rồi!”
Cang!
“Ư! Sao. Sao lại đau thế này!”
Thậm chí trước những tiếng la hét của tôi thì tất cả việc anh ta làm là nâng cây gậy để đánh lần nữa.
Đáp lại cây gây đang vung về mình, Số 1000 ngay lập tức ném ra hai con dao để phản đòn nhưng ngay khi những con dao và cây gậy gặp nhau, số phận của Số 1000 bắt đầu xấu đi mau chóng.
“Ư? Đậu má? Đau quá? Sao lại thế này?”
Số 1000 đơn giản là cố đứng vững bằng đôi chân run rẩy và không có lựa chọn nào ngoài để đầu gối rơi xuống đất.
“Đau quá? Không! Ư? D, dừng lại!”
Lần đầu tôi nghe thấy giọng Số 1000 mỏng manh yếu ớt thế này, khi cô ta nhịn ăn sáng thì trạng thái còn chẳng tệ đến thế này.
“Ô kê, giờ nhóc là người cuối cùng.”
“Ư?!”
Vào lúc cuối tôi rút kiếm và rót nhiều ma lực nhất có thể. Nhưng kiếm khí sắc bén của Số 1000 còn chẳng thể làm xước cây gậy. Tôi thực sự có thể thắng sao?
“Nhóc đang nghĩ mình thực sự có cơ hội chiến thằng phải không?”
“Ư?!”
“Ha ha ha, nhào vô đi, thằng nhãi!”
Trong chính xác bốn đòn tôi đã gầm hét lên trên mặt đất, và cứ thế, chúng tôi chỉ có thể gầm lên và la hét trong đau đớn với một cảm giác hoàn toàn bất lực mà không một trong mười hai thử thách có thể gây nổi.