Chuồn xa khỏi anh hùng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8115

Chương 7: Cái gì đây Đáng sợ quá (7)

Mười Hai Chiến Công.

 Heracles có mười hai chiến công, phải không? Nghĩ thế trong đầu nên tôi đã thi công một hang động tập luyện với mười hai căn phòng. Nếu phải hỏi tại sao là một hang động thì là vì chúng sẽ cảm giác như đang làm việc này trong một tiểu thuyết kiếm hiệp! Là cảm giác tôi mang trong tâm trí khi làm cái khu huấn luyện này.

 Tất nhiên, những chi tiết cũng không được làm cho có. 

 Tôi đã làm cái này một cách tỉ mỉ với kinh nghiệm từ cả kiếp trước lẫn kiếp này.

 Bắt đầu từ căn phòng một với những mũi tên, năm căn phòng đầu được thiết kế để tái hiện những môi trường mà một người có thể chạm trán trên trận mạc, và năm phòng tiếp theo được làm để thử thách người cư ngụ bằng cách dày vò giác quan.

 Tôi đã tự thử nó, và căn phòng số chín nơi mà năm giác quan bị vô hiệu hoá có lẽ khá là khó.

 Vì bạn không thể cảm nhận bất kì thứ gì trong một căn phòng không thể thấy gì, cứ như bạn đã chết và trở thành một con ma.

 Vì tôi đã làm nó nên ngay cả tôi, người không thể bị ảnh hưởng bởi ma thuật nguyền rủa, vẫn để những ảo ảnh thông thường có thể bị ảnh hưởng bởi nó, nên nó không phải là một nơi bạn có thể tự tiện vào chỉ với mỗi sức mạnh ma thuật.

 Vì biết lũ nhóc đó sẽ chặn bằng ma thuật, tôi đã dùng đủ loại độc tê liệt và ảo giác mà không do dự!

 Tát nhiên vì từng cấp độ đều là hard mode nên lũ nhóc sẽ mệt mau thôi.

 Và động lực của chúng cũng sẽ mất đi.

 Vì thế, để cho chúng thấy khuôn mặt của một hướng dẫn viên đáng kính, căn phòng thứ mười một là một căn phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho phòng mười hai.

 Tại sao? Vì phòng mười hai thực sự nguy hiểm.

 Thành thật, tôi không định làm căn phòng đó.

 Căn phòng thứ mười hai là sản phẩm làm tay của những đội trước đã tốt nghiệp. Ý định ấm lòng ban đầu của tôi là ‘hãy chăm sóc những hậu bối tương lai!’ mà mình đã phát động từ cái đội đầu tiên đã bị bẻ cong bởi lũ đệ tử chó chết của tôi, biến thành một căn phòng mang cảm giác như ‘tại sao mày không thử ăn cứt chó đi!’ và đủ thử ác ý khác nhau.

 Vì thế, ngay cả khi chúng thề thốt và chửi rủa khi rơi vào nó, cái vòng luẩn quẩn không bao giờ dừng lại.

 Ờ, đó là thế hệ thứ hai. Sau thế hệ thứ ba, giờ là thế, chúng quét sạch tất cả con đường mình từng quét, lắp thêm những cái bẫy mới và những sửa đổi khác.

 Đặc biệt là đội trước, hai trong số chúng đã về lắp thêm một vòng triệu hồi với tiền lương đầu tiên của mình.

 Lũ mất trí này.

 Giữa những thực tập sinh, ngay cả khi bạn gộp thêm những chế độ huấn luyện chiến binh hoặc hiệp sĩ, đến cả tổ chức, Đế Chế, không, đến toàn lục địa này, nơi duy nhất bạn có thể đối mặt với ác quỷ là đây!

 Vì thế nên tôi đã dự định bắt đầu cái này lúc nào đó giữa năm sau vào thời gian sắp tới.

 Nhưng vì Số 1000 muốn mạnh hơn, tôi đã đặc biệt mở nó ra cho nên cô nhóc mới có thể vào.

 Ờ, không phải tôi làm thế chỉ vì mình lười đâu nhé.

 … Chắc chắn!

 A, thật hoài niệm. Khi ngày mai đến tôi nên cho hai đứa khác vào đây luôn.

Điều tốt là để chia sẻ, phải không?

 Đồng đội của chúng đang chịu đựng, tôi không thể để hai đứa khác yên được.

 Hừm… Tốt. Cuối cùng thật là tốt nhỉ?

 Ít nhất sẽ tốn tối thiểu một năm cho chúng để quét sạch nó, và tôi sẽ không đối mặt với nguy cơ tất cả những bí mật mình có bị phui sạch đến khi đó.

 Thật là hoàn hảo mà?!

 Ngay cả cái đội trước được bảo là đội mạnh nhất trong lịch sử tổ chức cũng mất gần một năm để đánh bại nó, và nhân số của chúng gấp hơn một đôi cái đội hiện tại thế mà nó vẫn bắt chúng tốn lâu đến thế.

 Không có cách nào chúng có thể vượt qua những thử thách tôi làm chỉ với ba người!

 U wa ha ha ha ha ha! Tôi là người bảo vệ phiếu lương của mình! Vào đi, lũ nhãi! Ta sẽ cho tụi mi thấy tài sản thừa kế quý giá là cái éo gì!

 …Đã có lần tôi hạnh phúc như thế. Má nó chứ!

#11 Câu chuyện của họ: Sức sống bí mật của anh hùng tương lai.

 Cái ngày sau khi tôi hét trong đau đớn lại có một thử thách mới chờ chúng tôi.

“Nơi này ư?”

 Tôi ăn hành nhiều đến thế, tôi đã chịu đựng đến thế nhưng mà cơ thể tôi vẫn cực kỳ ổn.

 Không, ngoài ổn, khi tỉnh dậy tôi thực sự cảm thấy như được sống lại.

 Vì thế tôi không thể còn sủi tập luyện và cũng phải đến với mọi người.

 Và bãi tập mới mà chúng đến là một địa đạo xa xưa mà tôi chẳng biết là có tồn tại, và ngoài cái cửa cũ trông khả nghi là một hang động hét lên tin xấu bất kể bạn có nhìn thế nào.

“Nhớ lại thì, cậu bảo mình đến đây vào hôm qua rồi phải không?”

 Khi Số 17 hỏi Số 1000 thì cô ta quả quyết gật chiếc đầu nhỏ nhắn của mình.

“Nó là nơi như nào?”

 Đầu Số 1000 nghiêng một chút. Rồi cô ấy dường như đang đấu tranh tư tưởng một lát trước khi mỉm cười tươi tắn và bảo.

“Số 1, thử mở cửa đi.”

“Hả? Cửa?”

 Khi Số 1000 gật đầu thì tôi thở dài rồi làm theo lời hướng dẫn của cô ta và đẩy cử…

 Phập!”

“Ử!”

 Ôi mẹ ơi! Một đòn tấn công bất ngờ ngay từ đầu!

 Không, trước hết!

“Ôi, Số 1000. Bà biết cái này rồi, phải không?”

“Ờ. Nó là cái nơi như vậy đấy.”

 Thế éo nào bà lại nói với một cái nhìn tự cao tự đại chứ! Một trong những đồng đội của bà sắp bị giết bởi một mũi tên đây này! Sau khi nghe lời bà, đấy! 

“Này, khoan, thế là không phải cho lắm! Thế éo nào mà bà bắt tôi mở cửa? Số 17 là người đã hỏi, còn tôi có hỏi bà cái gì chưa?”

“… Vì ông là một người đàn ông cơ mà?”

 Chó chết! Vì tôi là một người đàn ông nên bả mới bảo ư!

 Đây là thời đại gì! Thời đại mà một trong những người sống vì kiếm mạnh nhất, Tinh Kiếm là một người phụ nữ đấy!

 A, nhưng tôi thực sự không thể đáp lại bất cứ điều gì.

 Đi và thẳng thừng bắt một người phụ nữ lên trước là thứ gì đó mà bản lĩnh của một thiếu tử công tước và một người đàn ông sẽ không cho phép tôi nuốt trôi…

“Hứ… được thôi. Tôi sẽ đi trước. Thế nhưng, nếu vẫn còn là nơi này, chắc hẳn sẽ có nhiều cảnh nguy hiểm rồi thôi xong.”

 Lòng tự trọng không cho tôi đồ ăn, vả lại nó còn lấy đi nhiều bữa ăn của tôi, nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng của mình. Tôi cần loại bỏ nó càng nhanh càng tốt, nhưng lại không thực thi được tốt cho lắm.

“Ờ. Khi ông tiến một bước về trước sau khi mở cửa.”

 Hử? Một bước. Nghĩa là một bước mà tôi đang đi hiện giờ?

“Những mũi tên vô thanh bắn ra từ bên dưới.”

 Tạch.

“Ối dồi ôi?!”

 Khi chân vừa chạm đất tôi ngay lập tức cảm nhận được từ đằng sau rồi né những mũi tên.

 Tôi thực sự sắp chết rồi đó!

“Thế chó nào lại chẳng có âm thanh khi mũi tên bắn ra chứ?! Và bà nên nói nhanh hơn đi! Tôi gần như đã chết đây nàyyyyy?!”

 Tôi ngay lập tức cúi đầu để né kiếm của Số 1000 đang bay vào mặt mình. Con chó này!

 Giờ bà không giấu giếm gì mà phóng kiếm để giết tôi luôn đấy! Tôi đã làm gì sai à! Có phải do mấy thứ đồ ăn chó chết không? Bà đang loại trừ đối thủ cạnh tranh đấy kìa!

 Tằng! Tằng! Tằng!

 Nhưng sau khi nghe tiếng thứ gì đó va chạm với kiếm của cô ta, một thứ rơi xuống đầu tôi.

 Hử. Đây. Là một mũi tên. Nếu cứ như thế ấy thì tôi đã có một cái lỗ trên đầu.

 Nhưng lại vô thanh?

 Chỉ mới một bước từ cổng thôi mà.

 Nhưng im lặng không phải là cách chơi lớn ngay từ đầu sao? Chắc hẳn mũi tên đầu khi tôi mở cửa không thể là mũi tên duy nhất tạo ra âm thanh phải không?

“Ôi, Số 1000 trả lời đi. Bà đã tiến xa bao nhiêu tối qua?”

“Khoảng… mười mét?”

 A, chó chết. 

 Hướng dẫn viên đã kiếm kế sinh nhai kiểu gì để làm tất cả thứ này?

 Không, nó có được làm bởi tổ chức không? Chắc rồi, phải không? Ngay cả là hướng dẫn viên, miễn ông ta còn là con ngươi thì ông ta chẳng làm khó thế này từ đầu, phải không?

 Và vì sao những tổ chức tà ác chưa bao giờ nên tồn tại là thế đấy! Ngay cả có là một phiên bản kém chất lượng, thế chó nào ông ta lại mong chờ chúng tôi vượt qua cái này khi cô gái có thể trêu đùa trận mưa bom phong cách Đế Chế dừng lại tại mười mét mà thôi?!

 … là những gì tôi nghĩ.

“Chỉ còn ba cánh cửa thôi…”

 Ba tháng sau, chỉ còn ba cánh cửa chưa được hoàn thành. Chó chết. Cuối cùng vẫn là bất khả thi.

 Sao mà làm được chứ.

 Trong cái bóng tối chẳng thể thấy một inch trước mặt, tôi đã học cách đối đầu với tường và nghĩ về thời gian đã trôi qua quá nhiều, nhưng tôi vẫn không thể làm nổi.

 Chúng tôi dành gần một tháng trong căn phòng thứ nhất của tên tiễn. Căn phòng mà gần như một trăm mét dài cảm giác như địa ngục.

 Mũi tên đến từ tứ phương. Chưa kể trước mặt chúng tôi cũng có mũi tên tia vào trên đầu, dưới chân, ngay cả những mũi tên tia cheo chéo, cảm giác như chúng tôi bị tỉa khắp nơi ít nhất một lần ngoại trừ chỗ chí mạng.

 Không, có lẽ không phải chỉ là cảm giác của chúng tôi.

 Điều kỳ diệu là ngay cả nếu chúng tôi bị tỉa bằng mũi tên thì chúng cũng không đâm xuyên qua mình.

 Khi nghĩ về cách mũi tên phóng đi ở cái tốc độ mà Số 1000 còn thấy khó né thì bạn nghĩ chúng sẽ thực sự xuyên qua cơ thể à, nhưng có lần chúng tôi chỉ bị tỉa bởi phần đầu mũi tên cực ngắn găm vào da như thể là bằng độ chỉ định chuẩn xác, và có lần chúng tôi rút mũi tên ra hết thì điều xảy ra là chúng tôi mất tí huyết.

 Phải bảo rằng chúng tôi không thể khinh thường chúng vì từng mỗi mũi tên đều chơi đủ loại loại độc.

 Thực sự kinh cực, nó khiến chúng tôi hiểu chính xác ai mới là người sáng tác cái hang động này.

 Ngay cả trong các cơ sở huấn luyện sơ cấp tôi vẫn được tập như mong đợi từ một tổ chức tà ác, nhưng cái sự tàn ác này chỉ có thể nằm ở con quỷ hướng dẫn viên ấy.

 Như để chứng minh điều đó, độc được dùng thật phong phú làm sao.

 Nếu chúng chỉ là tê liệt và các loại độc nguy hiểm bình thường khác thì tôi sẽ không làm quá lên.

 Nhưng… độc lại gây nôn ói, tiêu chảy! 

 Đây chẳng phải là việc làm của một con người! Cả ác quỷ cũng không làm một việc như thế. Đây là một cái bẫy tràn ngập sát ý được thiết kế bởi con quỷ đó, chẳng ai tệ hơn ngoài một hướng dẫn viên tàn độc!

 Nếu cô ấy ngậm miệng và tôi thấy cô ấy không ở đây mà là bên ngoài, Số 17 hẳn là một người đẹp quý phái, và ngay cả Số 1000 cũng vượt hơn về mặt dễ thương miễn cô ấy ngậm miệng lại, thế nhưng mà.

 Có là người phụ nữ đẹp đến mấy, khi cô ta đang phun đồ ăn hoặc ngồi xỏm trong khi run bần bật trong góc tường, những suy nghĩ đó thật nhỏ bé, không, chúng đã bị xé nát mất rồi!

 Ngay cả trước khi tôi chưa gặp nguy hiểm cũng vậy! Rất nhiều lần! Ít nhất Số 17 đã triệu hồi tên thượng quỷ bự con và giải quyết vấn đề như thế, nhưng đa phần trong trường hợp của mình thì việc tôi có thể làm là nâng cấp thần kinh đến giới hạn và rút lui!

 Tôi thật sự gần như tè ra quần. Ai ngờ thiếu tử nhà công tước lại tè ra quần!

 Đến mức chúng tôi còn tưởng sẽ tốt hơn nếu độc là những thứ nhanh, không đau đớn và gây chết người!

 Nếu không phải do cái sự thật rằng những cái bẫy không hoạt động khi chúng tôi trốn, tôi thực sự sẽ báo hướng dẫn viên lên Đế Chế như sự hồi sinh của tà thần chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết.

 Và không như tôi và Số 17 đang sắp sửa chết bởi độc, Số 1000 lại miễn dịch gần như mọi loại độc.

 Và điều đó đã mang đến sự tự mãn.

 Trước giờ cánh cửa cứ dẫn đến cánh cửa thứ hai, Số 1000 đã bị đánh lừa bởi một mũi tên trước khi khuôn mặt đột ngột trắng bệch và sắp ói.

 Khi Số 1000 nhìn vào bữa sáng nôn náo của mình với một vẻ mặt cáu gắt, Số 17 và tôi cảm thấy thông suốt về rủi ro của sống, nỗi sợ hãi rằng chúng tôi khả năng cao có thể đánh mất thứ chúng tôi tuyệt vọng bảo vệ như con người.

 Ai ngờ có một loại độc còn hoạt động trên cả Số 1000, mạnh đến mức có thể phá tan, không, phải là phủi sạch hết phẩm giá của những con người như chúng tôi.

 Tôi muốn chạy! Nhưng con quỷ hướng dẫn viên đó gần như chắc chắn sẽ từ chối để chúng tôi đi.

 Trong trường hợp đó chỉ có một thứ chúng tôi có thể làm. Vượt qua giới hạn của chính mình và phá vỡ cánh cổng.

 Cứ như thế, chúng tôi đã vượt qua được giới hạn của mình.

 Vào lần cuối khi gần một ngàn mũi tên đều bay đến cùng một lúc đã khiến chúng tôi tưởng “đây có phải là kết thúc?”

 Để khiến vấn đề trầm trọng hơn thì cho đến giờ mọi mũi tên toàn vô thanh, ngoài những mũi tên có âm thanh đã bắn vào chúng tôi từ tứ phương thì cũng có những mũi tên vô thanh được tỉa từ điểm mù.

 Có phải lúc đó chúng tôi đã quen với mũi tên vô thanh không, khi chúng tôi nghe tiếng mũi tên bay đến thì tất cả mọi sự chú ý đã bị chúng cướp mất và chúng tôi gần như xong đời bởi những mũi tên vô thanh.

 Khoảnh khắc ta để ý đến mũi tên vô thanh, cảm giác như thời gian đã dừng lại, và tôi theo bản năng cảm nhận được với toàn bộ ma lực khắp chung quanh.

 Rồi tôi nhận ra. Cái này đang khoe tiền của ông ta!

 Cái lượng ma lực mà chúng tôi có thể cảm nhận trong căn phòng này thật lố bịch.

 Vô số ma thạch được cài trong thiết bị dùng để bắn tên vào chúng tôi.

 Lý do tại sao mũi tên lại vô thanh, và lý do tại sao tốc độ của mũi tên được kìm hãm nên chúng mới đâm vào tôi chứ không giết, khi cảm nhận ma lực trong không gian ấy, chúng tôi nhận ra đây là một nơi ảo ma với vô số ma thạch được dùng một cách vô ý tứ.

 Và đây chỉ mới là thử thách đầu tiên!

 Chỗ này cái địa ngục gì thế!

 Nhưng khi chúng tôi vượt qua thử thách thứ hai và ba, độ khó của chúng thấp hơn chúng tôi tưởng.

 Mặc dù độ khó so với phòng thứ nhất, căn phòng tên tiễn cao hơn, cái khó lớn nhất của căn phòng thứ nhất là độc tố lột sạch phẩm giá con người của bạn, sau đó những loại độc này không được dùng và cuối cùng lại trở nên bất khả thi để vượt qua chúng.

 Vậy nên chúng tôi mất ít hơn một tháng để vượt qua thử thách của thép, thử thách hang động, thử thách bẫy và thử thách ma thuật.

 So với ngày tháng dành cho hoàn thành thử thách tên tiễn, chúng tôi đã quét sạch những thử thách khác với tốc độ cực nhanh.

 Cánh cửa cuối cùng, riêng thử thách ma thuật là một nơi chúng tôi gần như không thấy điểm gì bao quanh khi cân nhắc đến đợt mưa bom ma thuật lần trước đã chịu.

 Nhưng chúng tôi đã nhận ra ngay khi tiến vào thử thách thứ sáu.

 Khi chúng tôi tưởng vậy. Với hướng dẫn viên thế kia, ai ngờ chúng tôi lại bất cẩn!

“Tôi không thể cô đặc ma lực nổi.”

 Số 17 nói bên cạnh tôi với một giọng cực hăng rồi có tiếng thứ gì đó cào xé.

 Một dòng máu nhỏ giọt xuống đôi môi kì quặc đáng chú ý của cô ta.

 Từ cánh cửa thứ nhất, cô ta đã chế ra thói quen cắn môi mỗi khi căng thẳng.

“Còn… tôi không nhìn được.”

 Số 1000 đang gần như nhìn quanh một cách quá đà.

 Đến giờ chúng tôi đã cậy bản năng của cô ta rất nhiều để giúp mình vượt qua những thử thách.

 Giác quan thứ sau trên năm cái khác. Cái sự thật cô gái có thể cảm nhận dao bay bằng bản năng thuần tuý đang nhìn quanh có nghĩa rằng có thứ gì đó đang gây cản trở giác quan thứ sáu của cô ta.

 Nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy là một không gian tràn nhập sương mù chỉ nhìn được những cô gái trước mặt.

 Với tuyệt kĩ mở khoá ở tầng thứ nhất ở việc sử dụng ma lực của mình để do thám xung quanh nhưng nó đã bị chặn bởi lớp sương đen.

 Lớp sương đen là một thứ nhân tạo làm bởi ma thuật. Sức mạnh ma thuật đơn giản chẳng thể phá vỡ lớp sương và bị cắt đứt.

 Tệ hơn, như Số 17 đã nói mới nãy, ma lực hầu như không thể dùng được trong chính căn phòng.

 Bạn cần phải sử dụng chính ma lực thuần tuý của mình, nhưng chúng tôi đã dùng một lượng ma lực quan trọng ở thử thách ma thuật trước và chúng tôi đều còn ít ma lực.

 Mặc dù thử thách ma thuật dễ hơn so với trải nghiệm trước, nó vẫn hiệu quả đến điên rồ trong việc khiến chúng tôi tiêu tốn ma lực.

 Cảm giác như chúng tôi đã chạm tới bức tường khác.

 Thế chó nào hướng dẫn viên mong chờ chúng tôi hoàn thành căn phòng này?’

“Chúng ta không thể ra ngoài và hồi lại ma lực à?”

“A…”

“Đúng vậy nhỉ?”

 Ngày hôm đó, mười phút sau.

 Thử thách sương mù đã bay.

________________________________________________

 Sủi hơi lâu vì dịch nhầm chương