#9 Câu chuyện của họ: câu chuyện của anh hùng tương lai.
“Không có gì đại loại như tàn ác trên thế giới này. Chỉ có những người sống theo lý tưởng của riêng mình.”
Lý do cái này kẹt trong đầu tôi là vì cú đánh nhẹ đi vào lúc đó.
Aa, Sao tôi ngu ngốc thế này
Dù đã bị đánh rất nhiều bởi tiền bối khi trước, và ngay cả khi chị ta đã cảnh báo tôi! Ai ngờ rằng tôi lại hạ cảnh giác chỉ vì nó là một cây gậy gỗ!
Hơn nữa cái vũ khí trời ơi đất hỡi đó là gì? Ngay cả nếu tôi đỡ nó bằng kiếm thì cơn đau vẫn cứ bò lên cổ tay rồi đến phần còn lại của cơ thể.
Chạy trốn là kế duy nhất, nhưng kiếm thuật của hướng dẫn viên quá đẳng cấp. Né tránh là không thể khi mà đỡ đòn đã khó lắm rồi.
Kết cục thì tất cả những gì tôi có thể làm là ăn hành.
“Không ai trên thế giới này không có một câu chuyện. Người ta đơn thuần làm điều mình nghĩ là đúng, đối với những người nằm ở bên khác thì họ phải chịu một sự bất công.”
Tôi nghĩ điều bất công ở đây là tôi vẫn bị đập nhưng nếu há mồm thì tôi cảm thấy mình sẽ bị đập tan nát hơn nữa nên tôi sẽ giữ im lặng.
“Tưởng tượng ai đó giết một người phụ trước mặt nhóc. Nhóc sẽ làm gì tiếp theo?”
“Khư!”
Sao tôi biết được. Tôi cần sống sót trước đã.
“Nhóc nghĩ gì, Số 17.”
Vì tôi không nói gì, ông ta đành hỏi Số 17. Giờ nghĩ lại cô ấy cũng ở đây mà.
Ưư. Hãy dừng ông ta lại đi!
“Tôi tin mình cần lắng nghe câu chuyện của họ.”
“Số 1000?”
“Hừmm… tôi không phải anh hùng hay gì, cứ mặc kệ và xong thôi?”
… Nhìn vào nhân cách của Số 1000. Đúng như mong đợi, tôi không thể dựa vào cô ta.
“Điều hợp lí nhất là lắng nghe họ như Số 17 nói. Tuy nhiên con người hiển nhiên chỉ nhớ những gì có lợi cho mình. Họ có thể thiêu người phụ nữ như một gián điệp, hoặc một ác quỷ tàn độc đang cải trang. Đâu là thật, có phải quá là khó để nhóc truy tìm sự thật.”
Không, cái sự thật đó là việc tôi vẫn đang bị đánh rên rỉ.
Cái vũ khí đó vẫn đang đánh tôi dù là giờ!
Giờ tôi gần như đang nằm lỏm ngỏm trên mặt đất và không ai nhìn về chỗ tôi. Aa, má nó!
“Trừ khi nhóc là thần linh, nhóc không thể luôn chọn đúng đường. Trong trường hợp đó, tốt nhất trước hết là đừng tham gia. Nếu ai đó cố bắt đầu một sự kiện lớn, chỉ xem thôi. Có sự kiện là có chống đối. Ngay cả cái đế chế vĩ đại nhất lục địa, lại khởi đầu với một sự kiện do một dân thường gây ra, người đã tiến lên trở thành hoàng đế đầu tiên. Nhưng khi hắn có được đế chế lại có thêm một chuỗi ba âm mưu khác nhau.”
Vậy, thì sao?
Ngừng đánh tôi đi!
“Cả ba âm mưu đó đều được những gia tộc có được đế chế lên kế hoạch. Mặc dù họ bị ghi chép lại như những kẻ phản bội sau này, nhưng ban đầu họ là những anh hùng chiến đấu vì cùng một lý do là đế chế. Nhưng trong cuộc đấu tranh quyền lực đã khiến cho họ thua hoàng đế và trở thành kẻ phản bội. Quyền lực bao giờ cũng là phiên bản lịch sử của kẻ thắng cuộc. Trong trường hợp đó, cách sống trường lão đắc thọ chả phải là một kẻ chiến hay thua cuộc.”
“Cách sống trường lão đắc thọ?”
“Chính là vậy. Hầu hết lý do người ta đến tổ chức này đều cực kỳ giống nhau. Đặc biệt là sau đại chiến.”
Ờ không? Lũ anh trai của tôi gửi tôi đến vì cản trở họ cãi lộn mà?
Và nhờ cái ông bố số má nhìn việc này như chuyện thường tình nên tôi chẳng thể về nhà nổi?!
Nên đừng đánh tôi!
À, khoan, tại sao tôi không ngất xỉu? Cơ thể tôi có trâu bò đến thế này không?
Không, chắc chỉ là tưởng tượng khi cơn đau đang tăng cường lên phải không?
“Nhóc không thể sống để làm điều mình muốn. Nhưng, chả có lý do mà sống chỉ để làm những điều mình không làm được. Cứ cầu nguyện thần linh. Vì sự lùi lại có thể chấp nhận những điều nhóc không thể đổi thay. Cố thay đổi những thứ mình có thể. Kiên nhẫn chờ đợi xem kết quả của sự thay đổi đó. Và sức mạnh thức dậy vào buổi sáng để sống ngày hôm nay.”
Aa. Nữ thần ánh sáng vĩ đại Sermir. Cầu xin tôi không bị đánh nữa. Cầu xin tên hướng dẫn viên số má đó đừng đánh tôi. Cầu xin tôi có thể về nhà và nện nát đít lũ anh trai. Và nếu có thể, cầu xin tôi được ăn bữa sáng vào ngày mai!
“Hướng, dẫn… viên. D, dừng lại…”
Nhưng ông ta không nghe thấy những lời câu xin của tôi. Thật sự, lời của mấy lão triết học gia nói rằng bạn nắm trong tay vận mệnh sai bỏ mẹ ra!
Vào lúc đó, tôi muốn khóc ~ Thần linh đã chết ~ trước đầu giọng, nhưng quan trọng hơn là tôi cần dừng bàn tay đó di chuyển liên tục.
“Cứu tôi…”
Ư… tôi thấy buồn ngủ. Ờ. Tôi nghĩ mình có thể thấy người mẹ quá cố đang vẫy tay về đây chăng?
Nhưng có lẽ là vì bà ấy đã chết khi sinh ra tôi nên tôi không ngờ giọng nói lại được hỗ trợ.
Nhưng có lẽ đó là bà. Gần như giống hệt chân dung ở nhà.
Nhưng tôi không thể nghe thấy giọng bà ấy được. Mẹ ơi, người đang nói gì?
Con không nên đi qua sao?
***
“Ô, cậu ta chết rồi.”
Trước lời của Số 1000, bàn tay nắm lấy cổ chân tôi run rẩy và rớt xuống.
Từ khi nói chuyện với những người khác, tôi đã bỏ quên Số 1. Xin lỗi nhé.
Nhưng nhìn vào những động tác tay điêu luyện này đi. Quả là một cấp độ tầm vũ trụ.
Đây có phải là thứ mà người ta gọi là thế đứng của một hướng dẫn viên giàu kinh nghiệm không?
“Mang Số 1 đi với nhóc. Buổi học hôm nay kết thúc.”
“Không phải cậu ta chết rồi sao?”
Đôi mắt của cậu nhóc đã biến đổi mất nên bạn chỉ có thể thấy lòng trắng, và miệng cậu nhóc đang sủi bọt với chiếc lưỡi buông lả lơi, nhưng cậu nhóc chưa chết. Vì vũ khí này rất đặc biệt.
“Chỉ thế thôi thì chưa đủ giết cậu nhóc đâu.”
Ngoài những vũ khí mà Hắc Đe, một trong hội người lùn vĩ đại nhất, đã từng chế tạo, một trong số những vũ khí mà họ đa phần đều sẽ xếp vào mười vũ khí hàng đầu là cây gậy này.
Khi hội Hắc Đe đang chìm trong cảm giác tội lỗi về việc vũ khí của họ được dùng để hốt mạng, họ hạnh phúc làm sao khi nghe đến đề nghị kỳ thú này!
Sau khi nó được hoàn thành và kiểm tra, vì vài lý do gì đó mà tôi phải ngừng những kế hoạch sản xuất đại trà, nhưng nghĩ về việc họ đã tặng cho nó một ghế ngồi trên danh sách mười vũ khí mạnh nhất, độ hoàn thiện của nó không gì ngoài sự hoàn hảo.
Hãy suy luận lý do cây gậy này không thể tiến đến sản xuất là do sự cần thiết của việc hợp tác với những yêu tinh, người mà họ thường đối địch.
“Cậu nhóc chắc sẽ tốt hơn sau một đêm ngủ.”
Số 1000 gật đầu và lôi người Số 1 đi.
Cô nhóc chộp lấy chân cậu nhóc và kéo chúng ngang hông, còn đầu cậu nhóc cứ đụng chạm này nọ.
Ờ, cậu nhóc sẽ ổn thôi. Có một sự thật chắc chắn rằng lũ nhóc ngáo ngơ là những kẻ có hộp sọ chai cứng.
Thành thật tôi thực sự cũng không đồng tình với việc bắt hướng dẫn viên làm công việc giấy tờ. Đặc biệt vào những ngày mà tôi phải tự mình nhấc mông vì lũ đệ tử thế này!
Có lẽ vì tổ chức thiếu người có thể thông thạo việc giấy tờ, mà chả phải là do họ thiếu nhân lực.
Làm mấy thứ điển hình mà một tổ chức tà ác làm, hiển nhiên sẽ có nhiều người bị thương, tổ chức sử dụng những kẻ chả có hi vọng về nổi chiến trường vào công việc bàn ghế, và con số này không nhiều mấy.
Bạn có thể nói an ninh văn phòng tốt ngoài mong đợi khi mà cái bạn kỳ vọng là từ một tổ chức tà ác ư?
Bình thường nếu con người trở nên vô dụng thì họ sẽ bị loại bỏ ở các tổ chức tà ác khác, nhưng có lẽ là vì tổ chức này có những chiến binh độc lập làm cột sống, hoặc là để bồi đắp nên lòng trung thành của những thuộc hạ chăng?
Dù không liên quan, nhưng có khá nhiều người có thể xử lí việc giấy tờ, và tôi, một hướng dẫn viên có trách nhiệm vì tương lai của tổ chức phải làm việc giấy tờ!
Lũ nhân viên chính thức chó chết. Đi làm việc của tao đi!
Tôi tận tuỵ đống dấu những tờ đơn yêu cầu liên quan đến huấn luyện mà cũng chả thực là nhiều đối với cá nhân tôi và xây một ngọn tháp giấy tờ, khi tôi cảm thấy một sự hiện diện trước cửa mình thì.
“Vào đi.”
“Vâng.”
Người vào phòng bất ngờ thay, là Số 1000.
Chuyện gì thế nhỉ? Cô nhóc đến phụ giúp vì bản năng sinh tồn siêu cấp đang nói với cô nhóc về sự nguy hiểm của cây gậy ư?
Nếu là con bé này thì thực sự cũng có khả năng đấy chứ?
Khư, tôi đã mặc một tấm thép trên bụng phòng nguy cơ nhưng nếu là kiếm khí của con bé này thì nó vẫn sẽ đục một lỗ.
Trong quá khứ, tôi đã chế tạo ra một loại thép đắc tiền, ngày nay do thiếu tiền vốn mà tôi phải nung chảy đi và tạo mấy cái khác với nó, và giờ tôi đang sử dụng một tấm thép cực bình thường! Tính mạng tôi đang ngàn cân treo sợi tóc?!
“Chuyện gì?”
Giả vờ tình cờ nhìn qua đống tài liệu, tôi luồn tay trái xuống gầm bàn.
Hừm. Nếu tấm thép trên bụng tôi quá mỏng, tiếp theo việc tôi cần làm là một đòn ám sát trước khi bụng bị đâm!
Đây là chỗ ở của tôi mà, một số nút dưới gầm bàn có thể kích hoạt đủ loại vũ khí và bẫy bí mật!
“Người sống lâu nhất là người chiến thắng.”
“Nhóc có câu hỏi gì về cuộc thảo luận trước à?”
Hoặc, giết tôi để sống lâu nhất chăng?
“Tôi muốn làm một người chiến thắng.”
Bộp bộp.
Những bước chân ngắn hợp với thân hình nhỏ bé kia dần dần tiếp cận tôi.
Thứ nằm trên khuôn mặt Số 1000 khi đối mặt với tôi là một lòng nhiệt huyết ngoài mong đợi.
Ai ngờ đứa nhóc này có thể làm cái bản mặt thế kia vì thứ gì đó ngoài ăn uống.
Tôi đã quan sát cô nhóc đủ lâu, và thực sự bất thường khi cô nhóc làm biểu cảm kiểu này.
“Nhóc biết mình cần gì để sống lâu nhất không?”
“Thức ăn.”
“Không sai.”
Nếu không ăn được thì nhóc sẽ chết.
“Sức mạnh.”
“Không sai.”
Dù cho là trong đánh nhau, tri thức, phe phái, nếu không mạnh thì nhóc có thể bị lợi dụng và bốc lột sức lực bất cứ khi nào chúng thấy thích.
“May mắn.”
“Đúng một phần.”
Cuộc sống là một trò chơi nhân phẩm rác rưởi khổng lồ!
Nếu bạn may mắn thì mọi thứ sẽ rơi lòng bàn tay ngay cả khi không làm gì.
“Và…”
“Nhóc không thể nghĩ gì khác nữa sao?”
“Ừm.”
Khi Số 1000 gật đầu, tôi từ từ rút tay trái về mặt bàn.
Hừm. Ai ngờ cô nhóc lại yêu cầu huấn luyện thêm.
Nếu mà là Số 1 thì phần thường sẽ không cân nổi cái giá, nhưng Số 1000 lại khác.
Tôi từng nói trước đây, nhưng Số 1000 này là con số được đút kết từ suốt cuộc huấn luyện sơ cấp.
Khi con nhóc này đến ngày tốt nghiệp, ngay cả khi đã xếp vào hạng mười của tất cả đội mà tôi huấn luyện, thực ra tiền thưởng sẽ tăng lương tôi lên vài lần đã được chứng minh với đội trước.
“Còn dạy nhóc là nghĩa vụ của một hướng dẫn viên như ta.”
Với tư cách một hướng dẫn viên, dạy dỗ đệ tử là công việc của tôi. Nhưng có ai từng nói việc đó phải tự làm rồi không?
#10 Câu chuyện của họ: Câu chuyện của Mirua
-Bí quyết để sống trường sinh đắc thọ-
Khi đó. Sinh tồn đã là mục đích sống của tôi
Từ những mảnh kí ức đầu tiên của tôi, rời khỏi vòng tay mẹ là chuyện thường ngày, ngay cả những mẩu bánh mì cũng khó kiếm, còn tôi lại phải loang quanh đây đó.
Giữa chiến trường. Như một công dân đất nước kẻ thù của Đế Chế, mỗi ngày đều chạy chối chết, và đó chính là cuộc sống thường ngày.
Thức ăn là mục đích sống của tôi.
Nhưng giờ nghĩ lại, đó chỉ là vì tôi đang đấu tranh sinh tồn.
Tại sao tôi muốn sống? Tại sao chúng ta đấu tranh vì sinh tồn? Tôi không hiểu ngay khi suy ngẫm về nó.
Thế nhưng. Tôi muốn biết. Tôi sẽ sống. Và để được như thế…
“Hơ? Cô quay lại à?”
Sau khi vứt Số 1 lên giường, tôi định mở cửa phòng với bàn tay trên nắm tay cửa, Số 17 nhìn tôi rồi nghiêng đầu đầy khó hiểu.
Ngay cả khi toàn bộ chúng tôi đều là thực tập sinh thì cũng chỉ có ba người nên chúng tôi đều là những người hàng xóm thân thiết.
“Một lát sau.”
Số 17 làm quả mặt như thể có biến, nhưng cô ấy dường như không quan tâm nhiều và về phòng.
Tôi đến trước nắm tay cửa.
Đúng. Vì sinh tồn. Cách đó là tốt nhất.
Tôi bước đi loanh quanh, băng qua sân tập mà hướng dẫn viên sống rồi gõ cửa phòng ông ta, nhưng không có ai cả.
Có lẽ, ông ta vẫn đang làm việc.
“Vào đi.”
Bên ngoài văn phòng hướng dẫn viên.
Tôi hạ bàn tay định gõ cửa xuống. Tôi không còn gõ nữa nhưng mà ông ta vẫn nhận ra tôi ở đây.
“Vâng.”
Ông ta đang làm việc ư? Ông ta viết gì đó lên giấy và chẳng nhìn về đây.
“Chuyện gì?”
“Người sống lâu nhất là người chiến thắng.”
“Nhóc có câu hỏi về cuộc thảo luận trước đó à?”
Hướng dẫn viên lạnh lùng lên tiếng.
Nhưng, sau khi lắng nghe đến hôm nay, đã có một thứ mà tôi nhận ra.
“Tôi muốn làm một người chiến thắng.”
Tôi muốn làm người chiến thắng. Tôi muốn sống trường lão đắc thọ. Tôi không muốn chết. Phần lớn cuộc đời trong kí ức tôi nằm dưới cái bóng của tử thần.
Tôi luôn đói meo như sắp chết đến nơi
Tôi luôn sợ hãi như sắp chết đến nơi.
Bao giờ cũng đau đớn đến sắp chết đến nơi.
Biết bao, biết bao lần tôi tưởng bỏ cuộc và chết sẽ dễ hơn, nhưng lại không biết vì sao cái chết còn đáng sợ hơn.
Vậy nên tôi luôn vắt chân chạy khỏi thứ gọi là cái chết.
Đúng, tôi bao giờ cũng chạy.
Tôi đã chạy khỏi lũ người lớn trừng mắt nhìn mình.
Tôi đã chạy đi khi nghe thấy tiếng những ma đạo sư của Đế Chế, tiếng những tử thần trận mạc đang đến gần.
Ngay cả khi lục lọi giữa đám trẻ mồ côi cái gì đó để ăn thì tôi cũng chạy đi nếu nhận ra mình đánh không lại.
Như thế, bao giờ. Tôi cũng chạy.
Gừ.
Tôi cắn môi. Vị sắt của máu phủ lên.
Tôi không muốn phải chạy thêm nữa.
Một bước, rồi một bước khác, tôi đi lại gần hướng dẫn viên.
“Nhóc có biết cái mình cần để sinh tồn dai đẳng không?”
Cuối cùng, hướng dẫn viên nhìn tôi rồi nói với một nụ cười tươi tỉnh.
Cái mình cần để sinh tồn? Tất nhiên tôi biết.
“Thức ăn.”
Nếu đói thì bạn sẽ mất sức mạnh. Từng bước đi tràn đầy gian nan. Đôi khi thế giới cũng sẽ hoá trắng trước mắt bạn. Đặc biệt là khi bạn còn không thể uống nước, nó sẽ thực sự là địa ngục.
“Không sai.”
Thấy chưa. Cả hướng dẫn viên cũng hiểu mà.
“Sức mạnh.”
Nếu không mạnh thì mọi thứ sẽ rời khỏi bạn. Cảm giác thức ăn mà bạn cần cù lượm nhặt được bị cướp đi là một thứ gì mà chỉ những người từng trải mới hiểu. Do đó để đòi lại thì bạn cần mạnh lên. Nếu không mạnh, bạn chỉ có thể bị cướp đi và chết.
“Không sai.”
Thấy chưa. Cả hướng dẫn viên cũng hiểu mà.
“May mắn.”
Nếu đen thì bạn có thể ăn đòn từ đạn lạc. Nếu may mắn thì bạn có thể sinh tồn dưới cả trận pháo ma thuật. Sống chết luôn cách nhau một tờ giấy mỏng tanh. Và tờ giấy mỏng tanh đó là may mắn.
“Đúng một phần.”
Thấy chưa. Cả hướng viên cũng hiểu mà.
“Và…”
Tôi không thể nghĩ ra nữa. Chắc chắn là còn. Tôi biết đó là gì. Nhưng tôi không có cách nào để giải thích mà thôi.
“Nhóc không thể nghĩ ra cái gì nữa à?”
“Ừm.”
Trong trường hợp này đó không phải là thứ tôi biết. Một thứ tôi chỉ cảm giác được. Chính xác hơn, một thứ tôi không biết.
Và đó là vì sao tôi đến chỗ hướng dẫn viên. Như thể thoả mãn, ông ta nói.
“Dạy dỗ nhóc chính là công việc của ta.”
Sau khi nói thế, hướng dẫn viên dẫn tôi đi đâu đó.
Trong hơn vài tháng trước tôi tưởng mình đã thấy mọi thứ mà cơ sở này này có, nhưng chúng tôi đã mở một cánh cửa cũ kĩ mà tôi tưởng là kho đồ và đi xuống một trong những lối thoát hiểm, một cái hang nhỏ xuất hiện.
“Ta nghĩ nhóc sẽ cần cái này sau một thời gian nữa, nhưng nhìn khát khao của nhóc thì ta sẽ mở nó sớm.”
“Cái tôi muốn nằm trong đây à?”
“Đúng. Ở đây đấy. Nhưng, đó là khi nhóc có thể sống sót.”
Nếu tôi có thể sống sót?
Có nghĩa…
“Tôi có thể chết ở đây…”
“Đúng, nhóc có thể chết. Nhưng như ta nói trước đó, người sống sót là người chiến thắng. Nghĩa là cái chết đang chờ bị khuất phục. Sống chết luôn nằm chung một chỗ. Sống sót. Rồi chứng minh.”
Cứ thế, hướng dẫn viên rời đi mà không nói thêm một lời.
Cũng chẳng có lệnh bảo tôi trở về. Ông ta còn không hề hỏi quan điểm của tôi. Ông ta tin tôi, và để tôi lại đây.
“Sống chết luôn nằm chung một chỗ.”
Lẩm bẩm những từ đó tôi mở cửa.
Phập!
“Ứ?!”
Tôi vừa vặn né thứ gì đó sượt qua má.
Hướng dẫn viên luôn đúng.
Nếu tôi lắng nghe hướng dẫn viên, mọi thứ sẽ tốt hơn. Mặc dù ông ta nói mấy thứ khó hiểu hết lần này lần khác, khi chúng tôi chưa thông, ông ta làm cho hiểu bằng hành động.
Và lần này cũng vậy, nếu tôi có thể vượt qua cái nơi nguy hiểm này như hướng dẫn viên nói, tôi có thể đạt được mục tiêu.
Nên tôi hiểu ông, hướng dẫn viên. Tôi hiểu ông, hướng dẫn viên…
Nhưng một mũi tên bay qua mặt ngay khi vừa mở cửa thật là… dở khóc dở cười.