Vào khoảnh khắc đó, không một ai biết chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ diễn ra quá đỗi bất ngờ.
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên trong nhà tắm, khói bụi cuồn cuộn bay lên, che khuất tầm nhìn. Lũ trẻ, vốn được trui rèn qua những bài huấn luyện điên rồ của ngôi trường không kém phần điên rồ kia, lập tức lao mình xuống bồn tắm để tránh khỏi sức công phá của vụ nổ.
Trong không gian tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi.
Làn khói bị hơi nước làm cho tan dần, tầm nhìn của họ cũng dần quang đãng trở lại.
Khói tan đi – để lộ ra một cái lỗ vừa đủ một người chui lọt ngay giữa sàn.
Tất cả đều ngớ người ra.
Rồi, một cái đầu người đeo kính chống bụi và khẩu trang đột ngột ló ra như một con chuột chũi. Tay phải hắn cầm đèn pin, tay trái lăm lăm con dao, thận trọng dò xét xung quanh. Cử chỉ đầy cảnh giác ấy khiến người ta liên tưởng đến một mãnh thú đang rình mồi.
Cái đầu chớp chớp liên hồi trước ánh sáng chói chang trong phòng, mắt đảo qua đảo lại, rồi cuối cùng dừng lại ở Ai và những người khác.
Bốn mắt chạm nhau.
“Cái quái gì đây….”
Hình bóng bí ẩn đó lẩm bẩm.
“Có chuyện gì thế, Delta 1? Cậu đã đào được đường ra rồi sao!?”
“Cậu có sao không đó~?”
Những tiếng nói léo nhéo của lũ con trai vọng lên từ sâu trong cái hố.
“Delta 1 gọi Delta 2. Có vẻ chúng ta bị tin tình báo lừa rồi…”
“Có chuyện gì? Cậu đang ở đâu? Cậu thấy gì?”
“Ngực.”
“Hả?”
Người bí ẩn đó – Alice – vội vàng ném dao và đèn pin ra xa để tỏ ý không có ý định chống cự. Hắn ta còn làm bộ rít một hơi thuốc giữa không trung như kẻ tử tù được ban cho điếu thuốc cuối cùng trước khi hành hình, rồi thở ra thật dài.
Mười hai nắm đấm siết chặt lại.
“Không, khoan đã, khoan đã. Tôi chắc chắn là đang tận hưởng… không, khoan, tôi đầu hàng! Tù binh phải được bảo vệ theo Hiệp ước của Nữ hoàng chứ. Phu phu phu, các cô có chắc không đấy? Nếu lỡ để lại sẹo trên người tôi thì sẽ chẳng đòi được tiền chuộc đâu… à, thôi, xin lỗi, tôi lỡ mồm rồi. Dừng lại! Đây là một tai nạn đáng tiếc thôi mà. Nghiêm túc đấy, lỗi là do Dee mà. Khoan, không, này, đừng, đừng mà, dừng lại, các cô không thể nhét cái đó vào….”
Việc đầu tiên lũ con gái làm là nhét ngay một miếng giẻ vào miệng Alice để hắn khỏi la hét.
Sau khi áp dụng một loạt “hình thức tra tấn” đơn giản với nước nóng và khăn tắm, lũ con gái cuối cùng cũng nguôi ngoai phần nào nỗi bực tức.
“Tôi thật sự… thật sự xin lỗi….”
Alice trong bộ dạng thảm hại đến mức trông như một người hành khất. Hai tay bị trói quặt ra sau lưng bằng khăn tắm, hắn ta chẳng khác gì một con sâu róm.
Đằng sau hắn là một đám con gái, khăn tắm quấn chặt ngang ngực, đang xúm xít bàn xem nên xử lý cái tên “sâu bọ” này thế nào.
“Chôn sống hắn đi.”
Tanya lạnh lùng nói.
“Chôn sống hắn rồi rắc hạt hoa khắp nơi đi. Đến mùa xuân chúng ta sẽ có một vườn hoa thật đẹp, mà hắn cũng không phải chịu cảnh cô đơn….”
“Sao thế, cô Tanya….”
Ai ôm ngực, “Hơ!” một tiếng.
“Này khoan đã! Cô nói nghe ghê quá đó, hội trưởng! Rõ ràng là giết người mà!”
“Cứ kết liễu hắn đi.”
“Uô ô ô! Đừng có thừa nhận toẹt ra như thế chứ! Ít ra cũng phải nói giảm nói tránh đi chứ!”
“Ồn ào quá…”
Tanya đưa tay bịt tai lại.
“Từ ngàn xưa, cái giá phải trả để chiêm ngưỡng làn da non mềm của thiếu nữ là một tấm vé đi thẳng xuống sông Hoàng Tuyền.”
“Tôi đã bảo là tôi xin lỗi rồi mà….”
“Anh thật sự muốn nhìn trộm sao?”
Ai quấn khăn tắm thật chặt quanh ngực, cúi xuống nhìn hắn.
“…Hay là anh bị mê hoặc bởi mùi hương của tôi…?”
“Không đời nào,” hắn lắc đầu quầy quậy.
“Này nhóc con, bớt ba cái tin đồn nhảm nhí đi. Ai đời lại nổi hứng với cái thân loli như của cô chứ? À không, ngay cả chữ ‘thân hình’ cũng không dùng được ở đây. Chắc là ‘hình dáng’ thì hợp hơn. Đúng rồi, hình dáng. Ha ha ha, nghe hợp hơn nhiều. ‘Hình dáng giúp giảm lực cản’, ha ha ha, nghe cứ như quảng cáo xe hơi ấy nhỉ. À phải rồi, ban nãy tôi vừa hét lên từ ‘ngực’, nhưng tất nhiên là không áp dụng cho cô đâu, đừng lo… Á á á!!”
Ai nhét cái bồn gỗ vào miệng Alice.
“Cô làm cái gì vậy hả?”
“Tự nghe ngực của mình đi!”
“Trên ngực tôi làm gì có ngực!”
“T-Tôi không hiểu! Các cô đang nói là ‘ngực lép là chân lý’ sao!?”
“Đúng vậy! Cô chẳng giúp ích gì cả! Hội trưởng! Nói chuyện đi! Cố gắng nắm bắt những gì tôi nói! Bắt lấy!”
“Bắt lấy…?”
Vừa nghe thấy thế, Tanya liền kéo Alice ngồi sát vào tường.
“Được rồi, Alice. Chúng ta chơi trò hỏi đáp đi. Volrath.”
“Vâng.”
Cô gái đeo cặp kính tinh xảo tiến đến trước Alice, hai tay chắp lại.
“Học sinh chuyển trường. Tôi có vài câu hỏi cho cậu. Cứ trả lời thành thật… nhưng nếu cậu không trả lời.”
“C-Cái gì cơ?”
“Mog.”
“K-Kya,” má Volrath ửng hồng, cô bóp nát hòn đá trong tay.
!!
Alice câm nín.
“Tiện thể, nếu tôi làm cái này hai lần, là anh có thể công khai đường đường chính chính vào phòng tắm nữ đấy, Alice à.”
“Oa. Thế thì sau này chúng ta sẽ gọi anh là Alice bé nhỏ.” “Tôi sẽ bện tóc cho Alice bé nhỏ.”
“…Tôi sẽ giúp cậu thay đồ….”
“Cố lên nhé!”
Ai cổ vũ hăng hái, chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Rồi, câu hỏi đầu tiên….”
Chỉ hai giây sau, Alice đã hoàn toàn suy sụp.
“Trốn thoát?”
Tất cả đồng thanh nói.
“Đúng vậy.”
Alice đáp.
“Chúng tôi đang lên kế hoạch trốn thoát – Này, Gigi, Hardy, ra đây mau!”
Alice vừa hô dứt lời, liền có tiếng “Ếch!?” vọng lại.
“N-Nhưng đây là phòng tắm nữ mà phải không!? Chúng em không thể vào trong đó đâu!!” “Em không dám đâuuu~!!”
“Gigi, Hardy.”
Tanya gọi tên những chủ nhân của giọng nói đó.
“Cứ ra đây đi.”
Nghe vậy, Gigi “Ếch Mùa Đông” và Hardy “Kẻ Ăn Bùn” bèn từ từ chui ra.
Gigi là một cậu bé xinh trai, dáng người mảnh khảnh chẳng khác gì Ai, còn Hardy là một cậu bé mũm mĩm với nụ cười hiền lành.
Vừa nhìn thấy Hardy, Volrath đã rơm rớm nước mắt, liền lao bổ đến.
“Hức hức~~Hardy, cậu có tôi rồi mà sao còn đi nhìn trộm chứ….”
“Aiz~ không phải đâu~ Volrath à, cái này là~….”
“Không cần giải thích!”
Kiiii~!! Những ngón tay thon dài véo lấy má Hardy, trông chẳng khác gì một cặp đôi trẻ đang tình tứ trêu đùa nhau. Thế nhưng, với năng lực đặc biệt của cô bé thì chuyện này hẳn không phải trò đùa rồi. Hardy, đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này, chỉ có thể nở một nụ cười khổ.
Hardy “Kẻ Ăn Bùn.”
Do mắc chứng háu ăn quá độ, cậu bé này có được năng lực đặc biệt là chuyển hóa vật chất vô cơ thành chất dinh dưỡng. Alice đào đất, còn Hardy thì “ăn” chúng. Cứ thế, ba người bọn họ đã đào xuyên đất mà chui ra.
“Hức hức~. Hardy, cậu định bỏ bọn tôi ở đây thật sao?”
“Không phải đâuuu~ Volrath, tôi chỉ định giúp thôi mà. Là Gigi nó muốn chạy trốn đó.”
Nghe vậy, cả hai lập tức phản ứng như mèo gặp nước.
"Này Gi, sao cậu lại rình mò thế?"
"Đúng thế rồi còn gì. Gi à, cậu đã đến tuổi động dục đâu mà. Chẳng lẽ không đợi lớn khỏi cấp một rồi tính?"
"Tôi không có rình mò!"
Mặt thằng bé đỏ bừng, giận tím người vì bị cặp sinh đôi trêu chọc.
"Hơn nữa, tôi có phải con nít cấp một đâu! Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi đấy!"
Nghe điệu bộ và dáng vẻ của cậu ta, trông không khác gì một đứa trẻ đang làm mình làm mẩy, nhiều nhất cũng chỉ cỡ mười hai tuổi là cùng.
"Ếch Mùa Đông" Gigi Totoki là một cậu bé vừa được tìm thấy. Cậu là con trai của một thương nhân bị lạc qua núi tuyết mười năm trước, và đã tự mình "ngủ đông" trong một hang động suốt bấy lâu nay.
"Ta là con của Elha! Băng tuyết gió sương là nhà ta! Ta sẽ trở về với song thân!"
"Nhưng Gi à, cậu đâu có biết cha mẹ cậu ở đâu đâu? Phải không?"
"Ừm. Ý là, lỡ đâu họ chết rồi thì sao?"
Cặp sinh đôi thản nhiên buông lời, câu hỏi dù gai góc nhưng lại trần trụi đến phũ phàng.
"Tôi nghe tin rồi!"
Gigi nở nụ cười đúng (chắc là vậy?) với lứa tuổi.
"Họ đổi đường rồi! Đáng lẽ ra họ phải đi ngược chiều kim đồng hồ về phía Elha! Tôi vẫn có thể đuổi kịp họ. Nhất định phải đuổi kịp, bằng mọi giá!"
"Thì ra đó là lý do cậu muốn trốn thoát…"
Tanya lầm bầm, mặt ủ dột, "Giờ thì rắc rối rồi đây…"
"Alice, cậu cũng vậy sao? Mới vào đây được có một tuần…"
"Không, bởi vì tôi đến đây là vì chuyện đó."
"Hả?" Mọi người đồng thanh bật kêu.
"Cậu đang nói cái quái gì vậy? Chẳng lẽ cậu định nói là cậu vào trường này chỉ để trốn thoát thôi sao?"
"Không không không, tôi đâu có điên đến mức đó."
"Alice ở đây để giúp tôi mà!" Gigi xen vào.
Tanya nghiêng đầu, thắc mắc, "Vậy ý cậu là, cậu tự để mình bị bắt để giúp Gigi trốn thoát ư?"
"Đại loại là vậy." Alice đáp.
"…Hai người quen nhau à, hay là?"
"Không, mãi cho đến khi con ngốc Dee lén thì thầm vào tai tôi thì tôi mới biết."
"Chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau trước đó!"
"???" Mọi người lại đồng loạt nghiêng đầu ngơ ngác, chỉ có Ai là vẫn điềm nhiên như không, cất lời, "Giúp đỡ người khác à? Tôi hiểu rồi."
Tanya xoa xoa vầng trán, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
"…Dù cho đó có là kế hoạch đi chăng nữa… Thì đào đường hầm để trốn thoát chẳng phải là quá kém hiệu quả sao?"
"Không hẳn đâu, có Hardy ở đây mà, hội trưởng."
"Nhưng cậu đâu có biết phương hướng đâu? Không thể cứ tự nhiên xuất hiện ở đây rồi…"
"Là vì cái kính tiềm vọng của chúng ta đã giở trò quỷ quái… Ái chà, khốn nạn thật—Này Dee, ra đây mau! Chắc chắn cô vẫn lảng vảng quanh đây mà, phải không!? Đủ trò rồi đấy!"
Alice hét lớn vào khoảng không trước mặt, và rồi, bất ngờ đến không một lời báo trước.
"Hahahahahahahahah! Buồn cười quá đi mất! Cái mặt ngốc nghếch của cậu, Alice, buồn cười không chịu nổi!. Cậu lại cứ "Khoan đã, không, này, đừng, bỏ, dừng lại". Sao cậu chỉ nói được có hai từ vậy chứ! Hahahahahah, tôi cười đau cả bụng rồi đây! Hahahahahahaha!"
Dee Ensy Stratmitos xuất hiện. Cô ta trồi lên từ dưới sàn nhà.
"Khốn nạn cô! Cái gì mà 'tôi đi dò đường' chứ? Cô đã định làm thế ngay từ đầu rồi còn gì!"
"Phụt phụt phụt! Sẽ tệ lắm nếu cậu chạy mất mà không có Ai đấy, Alice!"
"Cô có thể nói thẳng ra chứ! Mấy ngày qua cô nghĩ chúng tôi đã làm gì chứ hả?"
"À, tôi nghe nói đó gọi là 'nhọc công'. Cả 'công cốc', 'công không', 'công hão', hay 'banh xác'…"
"Đủ rồi! Đừng có nói mấy lời đó nữa! Cô làm tôi đau lòng lắm đó!"
Dee cứ thế lơ lửng giữa không trung, gần như là ngồi ngược đầu xuống đất, vẫn vui vẻ chí chóe với Alice.
Những người còn lại thì đứng chôn chân như trời trồng, như thể hiện thực bỗng chốc hóa thành cổ tích. Cô gái đó có thể xuyên qua vật chất, lơ lửng giữa không trung, vậy mà lại chẳng có gì bất thường về cô ta. Ngay cả một cái bóng cũng hiện hữu, không thể giải thích nổi.
Người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh là Ai.
"À thì, cô Dee, nếu cô là học viên ở đây thì việc cô có một vài… thì cũng chẳng có gì lạ cả…"
"Cô là ai?" Mọi người đồng thanh hỏi.
"Ai á, cô Dee ấy hả? Cô ấy là bạn cùng phòng của tôi, ..."
"Cậu làm gì có bạn cùng phòng!" Tanya lắp bắp, mặt mũi trắng bệch.
"Cô là ai… cô không phải học viên ở đây… Cô có thể xuyên thấu vật chất ư? Lơ lửng giữa không trung? Thao túng nhận thức? Trong trường này làm gì có một ai sở hữu năng lực phi thường đến mức đó…"
"Ôi, xin thứ lỗi." Dee chợt nhận ra điều bất thường, bèn nhẹ nhàng đáp xuống sàn.
"Chào tất cả mọi người của Học viện Gora." Cô nàng cười híp mắt, nhấc vạt váy lên rồi cúi chào đầy lịch thiệp. Có điều, cô ta đang mặc quần áo ở phòng tắm, lại còn là bộ đồng phục khác với mọi người, trông cứ sai sai kiểu gì.
"Tôi là Dee Ensy Stratmitos. Mọi người cứ gọi tôi là gì cũng được."
"Đồ 'Phù Thủy'!" Tanya gào lên. Dee lập tức méo mặt.
"…Tôi đúng là có nói mọi người cứ gọi tôi là gì cũng được, nhưng mong rằng đừng phải cái tên đó. Ít nhất thì cũng thêm chữ 'phương Tây' vào chứ. Thật tệ khi bị gọi trùng tên với bà ta."
"Ô, x-xin lỗi!"
"Phù Thủy Phương Tây" Dee Ensy Stratmitos là một nhân vật bí ẩn mà ai nấy đều biết đến. Cô ta có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu dưới hình hài linh thể để đưa ra lời khuyên cho những ai hữu duyên gặp được. Lời khuyên của cô ta trải dài từ những chuyện nhỏ nhặt đến những mưu kế vĩ đại: từ việc mách cho lũ trẻ con biết đồ vật thất lạc ở đâu, cho đến việc bày binh bố trận giúp một quốc gia nhỏ bé giành chiến thắng.
Hành động của cô ta nhanh chóng được ví von với "Đại Phù Thủy" nguyên thủy—Vlado El Saikavaati, người chuyên giết Kẻ Chết, trêu chọc Người Sống và chơi đùa với Kẻ Gác Mộ, chuyên 'thỏa mãn những mong ước của nhân loại'. Vì vậy, Dee được mệnh danh là "Phù Thủy Phương Tây".
"Tôi không thích cái tên đó chút nào, vì nó quá khoa trương. Tôi nghĩ tôi thích biệt danh mà mọi người đặt cho tôi lúc đầu hơn—'Con Ma'."
Nói đoạn, Dee khẽ bay lên, ôm chầm lấy Alice.
"Con ma này đang ám Alice đó, thì thầm vào tai cậu ấy để cậu ấy đi giúp đỡ người khác."
"Và giờ thì tôi lại là người bị tròng dây vào cổ…"
Mấy người này rốt cuộc là bị cái quái gì vậy?
Tanya cùng với đám người lớp Q kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mấy kẻ "mới nổi" này—Ai Astin là con của Kẻ Gác Mộ và con người, mang 'âm thanh của cầu vồng dưới trăng'. Còn Dee Ensy Stratmitos—một linh hồn, Phù Thủy Phương Tây, lại mang 'âm thanh của Kẻ Chết'.
Họ khác biệt đến mức cực đoan, vậy mà lại mạnh mẽ đến kỳ lạ.
Và ở trung tâm của tất cả, cậu bé trông có vẻ bình thường nhất lại đang nở một nụ cười—Alice Color.
Alice Color, cậu bé sở hữu 'âm thanh của tiếng súng bạc'.
"N-này, Gigi."
"Có chuyện gì?"
Tanya cúi rạp người xuống, tay vẫn giữ chặt chiếc khăn tắm quấn quanh ngực, hỏi Gigi, "Cậu ta… là cái gì thế?"
"Cậu ấy đứng về phía chính nghĩa."
"Hả?"
"Alice là anh hùng của tôi."
"???"
Giọng Gigi nghe có vẻ tự hào man mác khi nói vậy, nhưng Tanya nào hiểu thấu những tâm tư tinh tế của một cậu học trò.
Trước mặt cô, Ai, Alice và Dee đang nói chuyện gì đó.
Thế nhưng Tanya đã mệt nhoài. Đáng lẽ đây chỉ là một ngày bình thường, một buổi tắm gội bình thường thôi, vậy mà chẳng biết từ bao giờ, cô lại thấy mình mắc kẹt vào tình huống bất thường này. Bàn chuyện trốn học ư? Cô chỉ ước gì họ chịu mang cái chủ đề này đi nơi khác mà nói cho rồi.
“– Rez, Prez!”
Cô bừng tỉnh, và thấy Alice đang la lớn vào mặt mình.
“G-gì vậy, Alice?”
“Còn gì nữa? Thời gian sắp hết rồi. Mụ giám thị quỷ kia sẽ đi tuần tra khắp nơi bây giờ đó. Chúng ta phải xử lý cái lỗ lớn này thôi.”
Đồng hồ treo tường cho thấy đã trôi qua một khoảng thời gian dài. Thường ngày, giờ này họ sẽ xả nước và dọn dẹp rồi.
“V-vâng.”
Tanya đột nhiên cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, và chợt nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng, tức giận của Mageta, kèm theo một cảm giác hoài niệm khó tả. Cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy ngượng ngùng, khó chịu khi có đám con trai trong phòng tắm nữ, cùng với cái lỗ to tướng chình ình trước mặt.
“Cậu ổn không, Prez? Xin lỗi nhé, nhưng phần còn lại nhờ cậu lo liệu. Cậu cứ di chuyển mấy tảng đá đi. Tụi tớ cũng sẽ giúp ở dưới nữa.”
Nói đoạn, Alice vội vàng đẩy Dee sang một bên, rồi đẩy Hardy và Gigi lùi lại.
Gigi la oai oái khi bị đẩy vào trong lỗ.
“Nhưng anh Alice ơi, anh có chắc là mình ổn không ạ?”
“Cái gì?”
Alice vừa hỏi vừa xoa bóp hai cánh tay đã được giải thoát sau một hồi lâu.
“Anh đã nói cho mọi người biết rồi! Nếu ai đó mách lẻo chúng ta…”
“Thằng ngốc.”
Một cú cốc thẳng vào trán Gigi.
“Ui da!”
Cốc, cốc, cốc.
“Đừng có nghi ngờ đồng đội của tụi mình chứ, đồ ngốc này!”
Alice cốc đầu Gigi liên hồi cho đến khi cậu ta co rúm lại, lẩm bẩm: “Em sẽ không cao thêm được nữa đâu!”. Giọng điệu của cậu lúc này không còn là cái vẻ khó hiểu Tanya từng nghe trước đó, mà là một sự quả quyết, chắc chắn.
Tanya không rõ Alice là người thế nào. Với thính giác phi thường của mình, cô đã nghe qua vô vàn âm thanh từ đủ mọi người khác nhau, nhưng chưa bao giờ cô nghe thấy một thanh âm nào giống như của cậu ta.
“Được rồi, hẹn gặp lại ngày mai! Tôi biết các cậu có chuyện muốn hỏi tôi. Để lúc đó tôi hỏi các cậu!”
Cậu ta đẩy họ ra, rồi thoăn thoắt nhảy vào trong lỗ, vẫy tay chào lại họ.
“Khoan đã, anh Alice.”
Ai gọi với theo.
“Bọn tớ sẽ tham gia kế hoạch trốn thoát của cậu.”
Chúng ta ư?