Hàng ngàn cánh hoa bay lả tả.
Hàng ngàn mảnh vụn rơi xuống.
Những thứ đang rơi rụng kia tỏa sáng muôn màu, chất chứa tất thảy những gì đã kiến tạo nên thế giới này. Nào là những quả hồng đào, nào là đồ dùng bằng bạc, nào là bếp lửa hừng đông, nào là làng mạc mùa đông buốt giá, nào là đèn chùm vương giả, nào là thi thể xám ngắt, nào là sách bay phấp phới, và muôn vàn cánh hoa...
Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Alice nằm đó, chỉ tay về phía tòa tháp, khẽ nở nụ cười cay đắng.
"...Tớ từng nói, khi xuống đến đây, tớ có một việc muốn cậu giúp, phải không... Cậu còn nhớ không?"
Ai đã nhớ ra.
"Làm ơn hãy cứu lấy lớp 3-4 của chúng ta."
Nói đoạn, Alice Color lại cười cay đắng.
"—Chúng ta đã bị phong ấn trong chính quê nhà của mình."
Và anh ta đã dẫn dắt Ai Astin đến ‘Ostia’.