Ngày thứ Hai, Chúa Trời tạo ra thế giới.
Ngày thứ Ba, Người phân định ranh giới giữa trật tự và hỗn mang.
Ngày thứ Tư, Người trau chuốt những quy luật số học.
Ngày thứ Năm, Người cho phép Thời Gian chảy trôi.
Ngày thứ Sáu, Người nhìn ngắm khắp mọi ngóc ngách của thế giới.
Ngày thứ Bảy, Người nghỉ ngơi.
Và rồi, Ngày Chủ Nhật, Người từ bỏ thế giới.
Mười lăm năm về trước, Chúa Trời bất ngờ hiện ra trước toàn thể nhân loại, và phán rằng:
“Thế giới ấy đã chật ních người. Thế giới này rồi sẽ đi đến hồi kết. Aiza, ta đã thất bại rồi.”
Người chỉ để lại những lời đó rồi biến mất. Lúc bấy giờ, khi con người còn đang say sưa ca ngợi thế giới đang độ xuân thì, họ đã kinh hoàng tột độ. Loài người mới chỉ tồn tại chưa đầy trăm triệu năm thì đã gặp được Chúa Trời. Thế nhưng, những lời đầu tiên Người phán lại là lời từ biệt.
Kể từ ngày đó, con người không còn có thể chết.
Trái tim họ ngừng đập, da thịt dần thối rữa. Kẻ đã chết vẫn có thể tiếp tục cử động.
Kể từ ngày đó, con người cũng không còn được sinh ra nữa.
Ngọn lửa trong các nhà máy đã lụi tàn, và những con người mới cũng không còn được tạo ra.
Sau khi Chúa Trời không còn ngự trị thế giới này nữa, con người gào thét trong tuyệt vọng. Hàng triệu người đã gào thét đến thổ huyết. Số người sống nhanh chóng vơi đi, rồi cả thế giới chìm ngập trong xác chết.
Và thế là, những Kẻ Giữ Mộ xuất hiện.
Những Kẻ Giữ Mộ này chính là phép màu cuối cùng mà Chúa Trời ban tặng cho nhân loại.
Những Kẻ Giữ Mộ sẽ không bao giờ già đi, cũng chẳng biết mệt mỏi. Chúa Trời đã ban cho họ những thân xác lý tưởng nhất mà con người từng mơ ước, sai khiến họ xây mộ, chôn cất những kẻ lang thang đã chết, công việc của họ là đảm bảo sự bình yên cho những người còn sống. Đến lúc này, nhân loại mới có thể an nghỉ.
Trẻ thơ không còn được sinh ra, kẻ chết vẫn lang thang, và những Kẻ Giữ Mộ thì cặm cụi làm việc.
Đó chính là Kỷ Nguyên Tận Thế.