Thật lòng mà nói, Alice chẳng giúp ích được gì cho Ai. Thậm chí, anh ta còn gây vướng víu. Anh ta chẳng mách nước được điều gì, mà ngược lại, cứ cản trở công việc của Ai. Cứ hễ có giờ giải lao, anh ta lại rủ cô đi chơi bóng; vào những ngày nghỉ lễ, thì kéo cô đi trượt tuyết, trượt ván, khắp nơi.
Nói Ai không thích thì là nói dối. Cô còn nhớ rõ đêm cả hai đã trượt tuyết sang đến tận bên kia sân băng Ostia Coral rồi ngủ lại trong một căn lều tuyết.
Nhưng nếu nói cô thực sự thích thú tận hưởng thì có lẽ hơi quá.
“Cô căng thẳng quá rồi. Cứ thế thì làm sao nhìn ra được những thứ bình thường vẫn thấy, phải không?”
Alice bật cười, vừa xoa đầu Ai. Ai gạt tay anh ra rồi đi về bàn làm việc với bộ mặt lạnh tanh.
Cuộc điều tra cứ giậm chân tại chỗ, và dù cô có chờ đợi thế nào, cảm hứng cũng chẳng thấy đâu.
Thế là, mùa đã chuyển sang xuân.
Ai tròn mười ba tuổi.