Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 17

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 5 - Chương 3: Nội Quy Học Viện (1)

Thời điểm đó là đầu tháng Năm, tròn một tháng sau khi Ai đặt chân đến thế giới này.

Tuyết dai dẳng cuối cùng cũng bắt đầu tan biến, mùa đông nhường chỗ cho mùa xuân. Tuyết dần tan chảy, nhường chỗ cho mặt nước hồ Ostia. Những đám mây nặng trĩu, mịt mờ cũng miễn cưỡng bị gió nam đẩy về phương bắc. Buổi sáng và tối trời vẫn se lạnh, nhưng giữa trưa đã đủ ấm áp.

Vào một ngày nọ.

Mọi người ai nấy đều có vẻ là lạ từ sáng sớm. Hễ cô nhìn thấy, họ lại vội vàng tránh ánh mắt, và thường xuyên xì xào to nhỏ sau lưng cô. Ở nhà cũng như ở trường đều vậy.

Mọi người tránh xa Ai, e dè không dám nói chuyện với cô. Thế nhưng, lạ lùng thay, họ lại rất tốt bụng: chủ động làm thay công việc của cô, thậm chí có người còn dọn dẹp hộ cô nữa.

Mãi đến khi về đến nhà, cô mới hiểu ra lý do.

"Chúc mừng sinh nhật!"

Hàng chục người đồng thanh cất tiếng, tiếng pháo giấy tự làm của Menhim, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, và mùi thức ăn thơm lừng hấp dẫn.

"………Ơ?"

Ai lẩm bẩm, tay vẫn còn nắm sợi dây pháo giấy kéo qua đầu.

"Ơ? À, h-hôm nay là sinh nhật của ai vậy ạ? Ch-cháu xin lỗi! Cháu không biết gì hết! Cháu xin lỗi! Là của ai vậy ạ?"

"Là của em đấy, của em đấy!" Julie, Scar và toàn thể học sinh lớp 4 đồng loạt đáp lời.

"Em á?" Ai ngón tay trỏ chỉ ngược lại về phía mình.

"Đúng vậy! Ai! Chúc mừng sinh nhật!" Dee reo lên mừng rỡ, ôm chầm lấy cô từ phía sau.

"Em quên sạch bách rồi phải không?" Alice đeo kính gọng mũi, nhếch mép cười.

"Ơ? Nhưng sinh nhật của em vào mùa hè cơ mà, bây giờ còn chưa đến mùa xuân mà..."

Đang nói dở, Ai chợt nhận ra.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi cô đến thế giới này.

Ở thế giới bên ngoài, giờ này đã là đầu hè, đáng lẽ phải là mùa hè rồi. Thế nhưng, nơi đây vẫn là cuối xuân, lạnh đến mức vẫn cần sưởi ấm bằng lò sưởi, và tuyết vẫn còn đọng dưới mái hiên.

Trước đây cô chưa từng có một ngày sinh nhật nào như thế này.

"Nhìn em xem, cứ cứng nhắc, đầu óc lúc nào cũng đóng khung. Đến ngày sinh nhật của mình là khi nào mà cũng không biết nữa. Giờ thì ai còn dám dạy đời anh nữa nào? Hả?" Alice cười toe toét, ra vẻ như mình là người đóng góp lớn nhất.

"Riêng hôm nay thôi, anh sẽ khiến em quên hết mọi thứ. Quên cả thế giới, quên cả bọn anh đi, cứ vui chơi thỏa thích vào."

Rồi Alice chìa tay ra.

"Đến đây nào – hôm nay là ngày của em mà."

Đằng sau cậu là một chiếc bánh kem trắng khổng lồ, mười ba cây nến màu nhạt, một tấm thiệp chocolate mừng cô ra đời, và những nụ cười, những nụ cười, tràn ngập những nụ cười.

"Đây này, Ai." Dee nắm lấy cánh tay còn lại của Ai, cùng nhau kéo cô đến một nơi ấm áp.

Và cứ thế, Ai bước sang tuổi mười ba.

+

"Hahhh~!"

Lúc kim đồng hồ sắp sửa sang ngày mới, Ai ngồi thẫn thờ trên ghế trong phòng.

Buổi tiệc sinh nhật sau đó trở nên vô cùng ồn ào. Nào là trò vui, nào là những lời chúc mừng tới tấp, nào là những hộp quà nhỏ xinh đủ loại không cái nào giống cái nào.

Thành quả của Scar sau bao ngày luyện tập đã được đền đáp, cô ấy tặng Ai rất nhiều bánh ngọt nướng trông như những viên ngọc quý. Julie thì tặng đồng phục học sinh và một chiếc kẹp tóc khiêm tốn nhưng chắc chắn không hề rẻ, và cũng không vi phạm quy định của trường. Các bạn cùng lớp thì tặng cô một chiếc váy.

Bộ quần áo được khoác lên người Ai. Một chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt đơn giản được phối với chân váy xòe dài đến đầu gối. Bộ váy này rất hợp với mùa xuân và mùa hè sắp tới, cũng như chiếc mũ rơm của Ai.

"Xong rồi~" Alice bưng quà vào, vỗ tay cái bốp. Ai nói rằng cô sẽ tự mình chuyển hết quà của mình, nhưng Alice không hề nhúc nhích. Anh vẫn đang dọn dẹp ở tầng dưới, và không cho phép Ai làm bất cứ việc gì.

"À, cậu đang làm gì ở dưới đó thế? Tôi đã bảo cậu hôm nay nghỉ ngơi rồi mà, đúng không?"

"Vâng, vâng." Thực ra, Ai muốn tiếp tục nghiên cứu, nhưng cô lại không có tâm trạng. "Rầm", cô đóng lại tập tài liệu vừa mở, và làm theo lời Alice dặn.

"Sao vậy? Trông em có vẻ mệt mỏi."

"Ư! Em không mệt. Chỉ là... em cảm thấy rất xúc động, cứ như là... ôi, em đã mười ba tuổi rồi."

"Gì? Em không vui à?"

"Vâng, em không muốn già đi..."

"Thật đấy, mới mười ba tuổi mà em đã nói thế rồi à? Mấy bà cô gần đó mà nghe thấy chắc chắn sẽ phát điên mất. Đừng bao giờ nói điều đó với họ nhé."

"Em không có ý đó... Em chỉ cảm thấy như mình đang nhìn thấy ngòi nổ của một quả bom ngày càng ngắn lại, và em không thích điều đó..."

Đến lúc đó, Ai mới nhận ra mình đã lỡ lời. Ngòi nổ của người trước mặt cô đã ngừng hoạt động từ lâu rồi.

Vì cô đã nhận ra điều đó, chắc chắn Alice cũng nhận ra cô đã lỡ lời, nhưng anh không hề biểu lộ ra mặt, chỉ mỉm cười hỏi: "Sao vậy?" Anh ấy giả vờ như không biết gì. Đó là một lời nói dối thiện ý để nhấn mạnh sự tử tế của anh. Ai lợi dụng sự tử tế của anh và nói, "Không có gì đâu," rồi đứng dậy.

"Em đi thay đồ đây."

"Ồ, anh quên mất. Đợi một lát. Anh quay lại ngay đây..."

Ai gật đầu mà không hỏi lý do, và Alice thấy vậy thì rời khỏi phòng. Chắc là anh ấy về phòng mình rồi.

Ai chỉ tháo một vật nhỏ trên người, chiếc kẹp tóc đang giữ gọn mái tóc cô.

Chiếc kẹp tóc là một mảnh mai rùa uốn cong đơn giản. Tuy trông thực dụng, nhưng đó là một món đồ thật.

"Cái đó của Dee à?" Alice, người quay lại rất nhanh, nhìn vào tay cô.

"Vâng, đẹp lắm ạ."

Món quà chung của các bạn cùng lớp là quần áo, nhưng cũng có khá nhiều quà riêng lẻ: Mu tặng cô nắm đấm thép, Menhim tặng hộp bút chì mới tinh, còn Kate thì tặng Ai cây bút kẻ nét yêu thích của mình.

Và Dee đã tặng chiếc kẹp tóc này.

"Tặng quà cũng vui phết nhỉ?"

"Có vẻ đúng là vậy đối với người nhận."

"Em không có ý đó. Anh không nghĩ tặng quà cũng giống như 'gửi gắm một lời ước' sao?"

"Gửi gắm một lời ước á?" Alice yêu cầu cô giải thích. Ai trầm ngâm một lát rồi nói,

"Ví dụ, anh nghĩ các bạn lớp 4 đã nghĩ gì khi tặng em bộ quần áo này?"

"’Làm ơn ăn mặc như người bình thường đi’?"

"V-vâng. Em cũng đoán là sẽ có gì đó giống vậy – nhưng anh thẳng thắn quá đấy."

Ngoài những ngày trong tuần, Ai dành tất cả các ngày nghỉ để mặc đồ Quản Trụ. Chắc chắn lớp 4 đã cân nhắc đến vẻ ngoài của cô khi tặng quần áo.

"Thầy Julie tặng em bộ đồng phục mới cũng vì lý do tương tự, em đoán vậy. Thầy muốn em hòa nhập ở trường... và không muốn em mặc đồ Quản Trụ thường xuyên quá."

"...Anh đoán vậy."

"Cô Dee cũng vậy. ‘Em nên ăn mặc tươm tất một chút’, cô ấy cứ nói mãi điều đó."

"Ừ."

Đương nhiên, đó không phải là lý do duy nhất. Tôi nghĩ như cô Mu thì chỉ chọn thứ mình thích, còn cô Scar thì hình như lại chọn thứ mình có thể làm được.

…À, tôi đoán vậy.

? Có chuyện gì vậy, anh Alice?

Lúc này, Ai nhận ra Alice đang ngày càng trở nên khó xử. Ánh mắt anh ta trở nên bối rối, giọng nói cũng trở nên đơn điệu.

Không, không có gì.

Anh ta dường như cố gắng ép mình thay đổi biểu cảm.

Vậy thì tôi cũng sẽ tặng cô một món quà.

Oa, tuyệt quá!

Alice trở lại với một chiếc hộp rất lớn, còn Ai thì vẫn hân hoan chờ đợi. Alice thật đúng là đồ tinh quái khi cứ kéo dài thời gian, biết rõ cô đang rất mong chờ mà.

Đến khi đưa quà, Alice chỉ đơn giản đưa chiếc hộp cho cô. Ai mang nó về giường, ngồi xuống và bắt đầu mở ra. Giấy gói đơn giản, không có bất kỳ chiếc ruy băng nào. Vậy mà, chỉ điều đó thôi cũng đủ mang một "dáng vẻ món quà của Alice", khiến cô cảm thấy đôi chút vui thích.

Cô mở nó ra.

thumb.php?f=Kamisama_v05_Illustration_07.jpg&width=300

À…

Bên trong chiếc hộp là một chiếc xẻng sáng loáng đã được sửa chữa.

Ai ngạc nhiên nhấc chiếc xẻng lên, chậm rãi vuốt ve cán và lưỡi xẻng. Cán xẻng bằng gỗ sồi bóng loáng như vừa được sơn lại.

Chà.

Ai khẽ thở ra một tiếng thán phục khi cô xoay chiếc xẻng và nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên lưỡi. Không còn bất kỳ vết xước nhỏ nào từ những chuyến đi trước đó của cô, cũng không có dấu vết của những lỗ đạn từng bị gây ra.

Ở dưới đáy hộp, còn có một bộ quần áo Người Giữ Mộ sáng bóng khác, được xếp gọn gàng.

Tôi đã nhờ Scar mang chúng ra. Cô không hề nhận ra, phải không?

…Vâng. Hoàn toàn không.

Gần đây cô đã không đụng đến chiếc xẻng hay bộ trang phục Người Giữ Mộ của mình trong một thời gian dài, nên cô không hề biết chúng đã được bảo dưỡng.

Mù quáng. Tôi đã nói với cô rồi mà, phải không?

Ưm… ừm, anh nói đúng.

Cô đành phải thừa nhận điều này.

…Điều quan trọng là phải tập trung vào những gì đang ở trước mắt, và tôi nghĩ có những lúc cô cần phải làm như vậy. Nó giúp cô thực sự phát huy sức mạnh, nhưng cái giá phải trả là cô sẽ tự trói buộc bản thân mình.

Cô cảm thấy những lời nói đó cứa vào lòng mình.

Thôi nào, hôm nay là sinh nhật cô, đừng để tôi cằn nhằn nhiều quá.

Chúc mừng sinh nhật, Alice chúc cô như vậy rồi rời khỏi phòng.

Ai quên bẵng đi ý định thay quần áo, vẫn ngồi trên giường.

Cô xoay chiếc xẻng vòng vòng.

Một món quà chứa đựng một lời ước.

Vậy thì, món quà của Alice ở đây có ý nghĩa gì?

Ai suy tư khi cô xoay chiếc xẻng vòng vòng trong ánh sáng nhạt nhòa.

+

Ngày hôm đó dường như là ranh giới giữa các mùa, vì sau đó, Ostia lập tức bước vào mùa xuân. Những con đường lát gạch đỏ khô ráo, không còn tuyết trắng, những bà nội trợ đang chăm sóc những chậu cây cảnh trên phố, gương mặt rám nắng khi họ trồng những bông hoa sẽ nở vào mùa hè.

Trong hai tuần kể từ đó, Ai đã dần dần thay đổi cách sống của mình. Cô giảm bớt việc ưu tiên chỉ điều tra tài liệu, và quyết định tham gia nhiều hơn vào các hoạt động của Lớp 3-4.

Cô bắt đầu đi học lại những tiết mà trước đây cô vẫn thường bỏ.

Cô tham gia các hoạt động câu lạc bộ mà trước đây cô chưa từng tham gia.

Cô quyết định tham gia câu lạc bộ nấu ăn. Câu lạc bộ này không nhận được bất kỳ hỗ trợ tài chính nào từ trường, mà thay vào đó là câu lạc bộ duy nhất được phép bán hàng để kiếm lợi nhuận. Mặc dù câu lạc bộ bị hạn chế về nhiều mặt do các nhà cung cấp khác, nhưng nhờ sự hiếm có của sản phẩm và kỹ năng xuất sắc của Dee, cửa hàng ăn trưa 'Afumi' đã trở thành một trong những nơi phổ biến nhất trường.

Ai vốn đã thu hút sự chú ý kể từ khi nhập học như một ngôi sao đang lên, bất ngờ ra mắt trong cuộc chiến bánh mì giờ ăn trưa khốc liệt, và sự tồn tại của cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ những kẻ buôn bán bất hợp pháp (có một tổ chức chuyên bán hàng cho sinh viên giàu có với giá gấp đôi. Tiện thể, Alice là một trong những thành viên cấp cao của tổ chức này), nhưng họ đã bỏ lỡ cô.

Ai, với đôi tay dính đầy bột mì trên một chiếc bàn đặc biệt, bắt đầu học cách nấu ăn bằng việc tự làm thay vì chỉ ăn—dù cô chậm hơn Scar một tháng.

Cô cũng bắt đầu 'học hỏi vì sở thích'. Điều này ban đầu xuất phát từ sở thích của Scar với những cuốn sách lịch sử và tiểu thuyết lịch sử, thứ mà cô ấy vẫn miệt mài đọc.

Ai quan tâm đến lịch sử văn hóa, đặc biệt là trong bối cảnh chôn cất và những Người Giữ Mộ của nhân loại, công việc của các tu sĩ, những phong tục trong quá khứ và các cơ quan quyền lực. Họ cũng là những người đã cứu và bảo vệ thế giới. Mặc dù thế giới của Ai đã khác biệt rất nhiều, nhưng vẫn có nhiều điều để tham khảo.

Và một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Ai đã tình cờ có được 'chìa khóa'.

+

Lớp 4 đang chuẩn bị cho lễ hội văn hóa.

Lễ hội văn hóa ư?

Đúng~ vậy~ rồi~. Chúng ta sẽ tổ chức nó trước kỳ nghỉ hè~ nên chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị sớm thôi.

Christine, với vẻ mặt thư thái, nói bằng một giọng nhẹ nhàng. Chỗ ngồi của cô ấy ngay phía trước Ai, và cô ấy là một người thích chăm sóc người khác. Bất cứ khi nào Ai có điều gì thắc mắc, cô ấy sẽ giải thích ngay lập tức.

Lễ hội của chúng ta~ kéo dài cả tuần đấy~. Đó là một lễ hội rất lớn, cả thị trấn đều tham gia~. Câu lạc bộ làm vườn của chúng ta trồng rau củ quả để bán cho lễ hội. Nghe nói ngon lắm đấy!

Ai rất hứng thú với điều này, nhưng có một điều khác khiến cô bận tâm hơn.

Lễ hội sẽ được tổ chức trong hai tuần, cũng là khoảng thời gian tương ứng với một vòng lặp hàng năm, bắt đầu từ ngày 28 tháng 7.

Đó là ngày kết thúc vòng lặp, ngày mà thế giới này sẽ bị 'đặt lại'.

Không biết năm nay lớp chúng ta sẽ làm gì nhỉ~.

Tôi đoán vậy.

Ai trả lời thờ ơ khi cô nhìn chằm chằm vào bảng đen. Mu đang trình bày một số hoạt động cho lớp: một buổi triển lãm, một vở kịch, một nhà hàng, một cuộc thi. Tất cả đều được ủng hộ, nhưng lại rơi vào bế tắc.

…Đây sẽ là lần cuối cùng rồi~

Hả?

Ý tôi là, nghĩ mà xem. Chúng ta là học sinh năm ba rồi. Năm nay là chúng ta sắp tốt nghiệp rồi…

Haa, Christine thở dài một tiếng uể oải. Đây là điều mà Ai không thực sự hiểu được, nhưng dường như việc tốt nghiệp lại buồn bã và đáng chán đến vậy.

Đâu cần phải buồn rầu đến thế chứ? Đâu phải là chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.

Không ngờ cậu lạnh lùng đến vậy đấy~

Ưm, ít nhất thì cũng gọi tôi là 'ngầu' đi chứ.

Tớ không nghĩ cậu ngầu đâu~

Cô ấy vỗ đầu Ai và véo má cô bé.

Haa~ Đáng chán thật đấy.

Cảm giác ai cũng như ai. Trông thì ai cũng vui vẻ, nhưng rồi lại phảng phất nỗi buồn.

"Ừm, dù sao thì lớp Bốn của tụi mình lúc nào cũng vui hết."

"Tôi thấy mà."

"...Ước gì những ngày tháng này có thể kéo dài mãi mãi."

"Đúng không Ai?" Cô ấy hỏi dò ý Ai, và Ai thì ngượng nghịu tìm cách lảng tránh.

Liệu Ai có bị coi là châm biếm không nếu cô ấy nói, "Mấy cậu cứ mãi mắc kẹt trong cái vòng lặp này rồi còn gì?"

"Aizzz! Cứ thế này thì có đến bao giờ! Bỏ phiếu thôi!"

Cuối cùng, Mu cũng bừng tỉnh khi mọi người cứ mãi không thể thống nhất ý kiến. Rầm rầm! Cô ấy đập mạnh bàn để dẹp tan những ý kiến tứ tán đang ồn ào.

"Trật tự! Ai nấy cũng đã bày tỏ hết ý kiến rồi. Cứ phó mặc cho số phận thôi! Ai đồng ý làm triển lãm giơ tay!"

Vài cánh tay giơ lên, cuộc bỏ phiếu bắt đầu. Vòng đầu tiên chọn ra hai đề xuất, sau đó lại tiếp tục bỏ phiếu cho hai lựa chọn còn lại. Dường như, hai lựa chọn cuối cùng là vở kịch và nhà hàng.

Nói thì nói vậy, nhưng quyết định đã được định đoạt từ trước. Mặc dù cho phép một mức độ thay đổi nhất định, nhưng lựa chọn cuối cùng vẫn là điều đã được sắp đặt. Alice đã nói trước với Ai rằng vở kịch sẽ là lựa chọn cuối cùng.

"Tám... chín... mười... được rồi! Năm nay chúng ta sẽ làm nhà hàng!"

"Hả?— C-cậu nói đùa đúng không!"

Dee sững sờ. Những năm trước, cuộc bỏ phiếu thường kết thúc với tỷ lệ chín chín, sau đó là một cuộc tranh cãi vô nghĩa, rồi cuối cùng vẫn là chọn vở kịch.

Nhưng năm nay, có Ai ở đây.

Lá phiếu của cô ấy đã dành cho nhà hàng.

***

"Thầy Alice, sao thầy lại bảo em 'bỏ phiếu cho nhà hàng' vậy ạ?"

Ai hỏi Alice khi cả hai đang ở phòng câu lạc bộ tin tức, như thường lệ. Khi nghe Alice dặn dò vậy, cô không để tâm lắm, nhưng sau khi chứng kiến phản ứng của Dee, Ai chợt linh cảm có lý do sâu xa đằng sau lời đề nghị đó.

"Vở kịch lúc nào cũng được chọn."

"Em không nên chọn vở kịch sao?"

"Không phải là không được, nhưng cứ thấy lạ lạ. Lẽ ra ngay từ đầu, phải là nhà hàng mới đúng."

"? Ý thầy là sao ạ?"

"Trừ khi có ai đó nhúng tay vào, còn không thì những sự kiện xảy ra trong vòng lặp này về cơ bản đều lặp lại những gì đã xảy ra từ mười bốn năm trước. Khác biệt duy nhất chỉ là loại hình gian hàng tại lễ hội thôi."

"...Vậy là thầy nghĩ sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu chúng ta chọn một thứ khác đi sao?"

"Ừ, nên tôi mới muốn thử xem sao."

"...Ngày ấy đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

"……"

Alice im lặng.

"Hừm," Ai khẽ hít mũi, rồi đi đến tủ tài liệu. Cô rút ra bản tin và tập san lễ hội của năm trước. Tuy nhiên, khi làm vậy, cô cũng không có mục đích rõ ràng.

Cô hy vọng có thể tìm thấy thứ gì đó để nhận diện, nhưng những tài liệu hiện có đã quá cũ để có ích.

"...Ưm, tương lai không thể đoán trước là điều hiển nhiên, nhưng nếu chúng ta không biết những gì đã xảy ra trong lễ hội năm nay thì cũng chẳng biết phải làm sao…"

"Chắc vậy ạ~."

"Hừm, vậy là em sẽ phải tự mình trải nghiệm chuyện này một lần sao?"

"……"

Alice lại im lặng. Những cuộc trò chuyện của họ thường là như vậy.

"...Em muốn có thêm một nguồn thông tin khác."

Cô ấy muốn có được những thông tin tuyệt đối, không bị sai lệch.

Nhưng ở nơi này thì làm sao có thể tìm thấy được chứ…

Hả?

"...Thầy Alice."

"Gì vậy?"

"Thầy đã ra thế giới bên ngoài nhiều lần rồi đúng không ạ?"

Alice đã từng nói rằng anh ấy và những thành viên đầu tiên của lớp Ba-Bốn có thể tùy ý ra vào không gian này bao nhiêu lần cũng được.

"Ừ." Alice đáp cụt lủn. Nhưng Ai lại thấy mặt thầy ấy tái mét không còn giọt máu.

"Nếu đã vậy, thầy có thể giúp em một việc không? Thầy ra thế giới bên ngoài, thu thập một chút thông tin hộ em được không? Nếu có thể, xin hãy tìm giúp em những tờ báo từ ngày 28 tháng 7 trở đi ạ."

Dù cho ở thế giới này không có thông tin về ngày 28 tháng 7, thì ở thế giới bên ngoài chắc chắn sẽ có. Những thông tin đó có thể là tương lai ở thế giới này, nhưng lại là quá khứ ở thế giới bên ngoài.

"Em nói nghe dễ dàng vậy thôi, nhưng khó khăn lắm đấy em biết không? Cho dù được bảo quản tốt đến mấy, thì những tờ báo cũ từ mười bốn năm trước cũng đã mục nát cả rồi. Đừng quên rằng ở thế giới bên ngoài đã trải qua hai cuộc chiến và một trận đại dịch. Em điên rồ mới nghĩ còn lại thứ gì sau ngần ấy chuyện đấy."

"…Vậy thì…"

"Ừ, tôi đã tốn rất nhiều công sức để tìm rồi."

Sau đó Alice đứng dậy, đi đến tủ tài liệu và lấy ra một tập hồ sơ.

"Đây."

"Đ-Đây là gì vậy ạ?"

"À, 29 tháng Tám. Đây là một mẩu báo từ ngày sau khi mọi thứ được thiết lập lại. Chỉ có một mảnh thôi."

Tập hồ sơ chỉ có duy nhất một trang. Tờ giấy đã ngả màu vàng úa, hơn một nửa các bài báo đều bị cháy sém.

Nó viết rằng:

"—Mười bảy học sinh của Trường Ostia dành cho Nam sinh và Nữ sinh mất tích. Một học sinh thiệt mạng—"

***

Ai hoàn toàn không biết học sinh duy nhất đó là ai. Có thể thông tin nằm ở phần bị cháy, hoặc cũng có thể hoàn toàn không được đề cập đến.

Nhưng có một điều về vụ việc này đã khiến Ai giật mình.

Cô nhớ đến một nữ sinh tự xưng là ‘Bóng Ma’.

***

Sau khi rời khỏi chỗ Alice, Ai đi tìm Dee một mình.

Cô gặp Menhim ở hành lang, liền hỏi cậu ta Dee đang ở đâu. "Không phải cô ấy đang ở phòng học nấu ăn sao?" cậu ta đáp, thế là Ai đi thẳng đến đó.

"À, Ai, đúng lúc quá! Cứ tự nhiên, thử xem nào."

Dù hôm đó không có hoạt động câu lạc bộ, nhưng có vẻ Dee vẫn ở lại để nghiên cứu thực đơn mới. Khi Ai đến phòng câu lạc bộ, cô ấy đang dở tay nhào bột và cho vào lò nướng.

"Cô Dee—"

"Chờ chút."

Dee quay lưng về phía Ai, cẩn thận điều chỉnh lửa. Cô ấy quan sát màu lửa và cả vỏ bánh bên ngoài, rồi điều chỉnh vị trí chiếc bánh cho phù hợp.

"Xin lỗi đã bắt em đợi. Coi như lời xin lỗi, em thử mấy cái bánh lemon bar ngon lành này xem sao."

Vừa lòng, Dee đứng lên, thè lưỡi một cái.

"…? Sao vậy?"

Cô ấy lập tức nhận ra Ai đang có vẻ lạ, liền treo tạp dề lên ghế, quay lại với vẻ mặt khó hiểu.

"Cô Dee...."

"Hửm?"

"Vì sao cô lại tự xưng là ‘Bóng Ma’?"

Chỉ một câu hỏi đó thôi đã khiến Dee dường như hiểu ra tất cả.

"À," cô ấy gật đầu như bừng tỉnh, rồi lập tức trở thành một người khác hẳn—từ Dee thân thiện của thế giới này mà Ai mới quen thuộc gần đây, cho đến Bóng Ma cô từng gặp nơi hoang dã—

"Xin lỗi, tôi phải dọn dẹp xong đã—"

Dee bắt đầu rửa dụng cụ làm bánh. Ai lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ấy.

Xoạch, Dee khóa vòi nước, cẩn thận để ráo dụng cụ rồi đặt lại giá. Cô lau tay, đoạn nói:

"Thế thì sao? Vì sao tôi lại tự xưng là ‘Ma’?"

"…Vâng."

"Chắc là ngẫu nhiên thôi."

Ai cau mày. Ngược lại, Dee vẫn ung dung phủi phủi vạt tạp dề.

"Cái mặt đó là sao? Nếu tôi đã nói thật rồi mà cô vẫn không vui, thì còn gì để nói nữa chứ?"

"…Đúng là vậy, nhưng cái cách cô nói ra thì…"

"À thì, ban đầu đúng là trùng hợp thật. Cô biết đấy, không như Alice, khi tôi ra thế giới bên ngoài thì tôi không có thể xác, thế là người ta cứ gọi tôi là ‘Ma’. Không biết người ta có nghĩ cho tôi không chứ tôi thì ghét ma quỷ với mấy thứ đó lắm."

"……"

Trước đây Ai từng hỏi cả hai người về việc vì sao Alice có thể xác ở thế giới bên ngoài còn Dee thì không. Cả hai đều trả lời là “Chúng tôi không biết”.

Hồi đó, Dee cứ như đang nói dối vậy.

"Tôi thật sự không biết tại sao. Nhưng tôi có thể đoán."

"…Cô có thể nói cho tôi biết tại sao không?"

"À thì, nếu tôi không nói thì cũng không ngăn được cô. Đằng nào cô cũng đã đến tận đây rồi, tôi sẽ nói cho cô biết một điều… lý do Alice có thể xác mà tôi thì không là bởi vì…"

Dee mỉm cười.

"Bởi vì cậu ấy còn sống, còn tôi thì đã chết rồi."

+

"À thì, đó là ngày trước lễ hội trường. Hôm đó chúng tôi bận rộn chuẩn bị đến mức phải ở lại trường phụ giúp. Lý do là vì chúng tôi chỉ bắt đầu hành động vào phút cuối, mà mấy đứa đó thì bó tay. Đó thật sự là một ngày hỗn loạn. Chúng tôi không đủ thiết bị, viết sai chính tả trên bảng hiệu, rồi còn không giữ hóa đơn nữa. Thầy cô còn mắng chúng tôi ‘tụi bây chưa bao giờ xin phép ở lại trường đâu nhé’, nhưng mọi người đều rất hăng hái, và nói rằng chúng ta cứ thức trắng đêm mà chuẩn bị. Mu và tôi đã rất vất vả để dựng một căn bếp đơn giản, rồi đi đặt bình gas, bếp và mua nguyên liệu. Năng lực Buzzer Beater của Alice vừa mới thức tỉnh, cậu ấy thật sự rất chán nản, nhưng bận rộn làm việc đến mức không kịp chán nản, và cậu ấy đã mỉm cười. Tôi thật sự rất vui khi thấy cậu ấy mỉm cười… vì thế tôi đã không kịp nhìn về phía trước. Tất cả là lỗi của tôi."

"……"

"Chúng tôi đặc biệt kỹ tính về việc trang trí nội thất. Chúng tôi còn thay cả đèn, biến lớp học thành một cái gì đó giống như cung điện vậy. Tôi phụ trách tháo rèm cửa, nên tôi chồng ghế lên bàn. Nó không vững, nhưng đối với tôi thì không sao, nên tôi cứ thế trèo lên. Tôi tháo cái thứ hai, cái thứ ba, nhưng khi đến cái thứ tư."

"Cô Dee…"

"Cửa sổ thứ tư là cái duy nhất đang mở, nhưng tôi lại không để ý, nên tôi ngu ngốc dựa vào nó để cố tháo rèm. Tôi ngu ngốc thật. Tất cả các cửa sổ khác đều đã đóng, nên tôi nghĩ cái này cũng vậy. Tôi choáng váng, kiểu như, tôi tưởng có cầu thang, nhưng mà không có sao? Ban đầu tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, và tôi đoán mắt tôi mở rất to, vì Alice cũng vậy. À—đúng rồi, Alice đang tháo rèm với tôi, nên tôi thật sự xin lỗi về chuyện đó… Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra lúc đó, nhưng Alice chắc chắn đã thấy tất cả… Tôi đã làm hỏng bét rồi."

"Cô Dee!"

Ai hét lên. Dee mở to mắt, dường như cô ấy không nhận ra mình vừa nói điều gì đó khiến người khác phải ngăn cản. Chắc chắn đó cũng là biểu cảm cô ấy đã lộ ra khi ngã xuống.

"Đủ rồi…"

"Hửm? À. Ừm, ý tôi là, chuyện đó đã qua rồi, nhưng mà…"

Dee khẽ chạm vào má ửng hồng của mình, như thể đang kiểm tra xem chúng có nóng không.

"À ừm, chúng ta đang nói chuyện gì nhỉ? À đúng rồi, chúng ta đang nói về phần ‘Ma’ đúng không? Thật ra, tôi đã nói về nó từ lâu rồi. Xem nào. Đó là sau khi tôi rời khỏi thế giới bên ngoài cùng với Alice đầu tiên… vậy là năm thứ sáu rồi nhỉ? Chúng tôi tìm thấy một bài báo về các học sinh lớp 4 mất tích và cái chết của một trong số đó, và đó là lúc tôi nhớ ra. Tôi nghĩ, Ồ, đó là tôi. Làm sao cô biết được chuyện này, Ai?"

"……."

"Cô không cần nói đâu. Tôi hiểu rồi. Tôi đã từng nghi ngờ về chuyện này trước đây, nhưng vẫn còn chút gì đó của tờ báo này sao? Có vẻ như tôi phải đốt nó cho kỹ trước vòng lặp tiếp theo…"

Ai nhận ra mình đã nói quá nhiều, và cũng hiểu tại sao Alice lại giấu cô thông tin này. Cậu ấy không muốn Dee nhận ra. Alice cảm thấy rằng cậu ấy không cần cung cấp điều này nếu cần bỏ rơi Ai, và muốn đặt cược vào ứng cử viên tiếp theo.

Và cùng lúc đó, cô cũng biết được lập trường của Dee.

"…Cô Dee, cô từng nói với tôi rằng kết thúc thế giới là cách cô cứu lấy nó, đúng không…?"

"Tôi đã nói vậy."

"Cô có ý gì khi nói vậy?"

Dee bật cười. Cô ấy cười như một phù thủy.

"Phù phù phù, Ai. Cô biết rồi mà. Cô biết tôi không muốn kết thúc thế giới của mình mà."

"Nhưng tôi vẫn muốn nghe từ cô."

"Thế giới tôi muốn kết thúc là thế giới bên ngoài."

Dee vừa tiếp tục cuộc trò chuyện, vừa mở lò nướng kiểm tra món bánh ngọt.

"Này Ai, cô nghĩ chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản thế giới này tồn tại mãi mãi là gì?"

"Là Alice."

"Khà khà, trả lời hay lắm. Tôi không thể loại bỏ cậu ta dù cậu ta phiền phức thật. Cậu ta là một phần rất quan trọng của thế giới này."

Dee dùng tăm chọc vào bánh trong lò để kiểm tra xem nó chín tới đâu. Bánh vẫn chưa chín.

"Và Alice không thể làm gì được về điều đó… nhưng cậu ta chỉ muốn vượt qua tấm kính, đúng không?"

"Hả?"

Dù câu nói cuối cùng của Dee mang hình thức một câu hỏi, nhưng thực chất nó không phải một câu hỏi. Dee đột nhiên tự lẩm bẩm,

"Rồi cậu ấy sẽ bị đánh bầm dập, đúng không? Đó là lúc tôi nghĩ đến phía bên kia tấm kính. Tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể loại bỏ thế giới bên ngoài tấm kính, thì ngay cả Alice cũng sẽ bỏ cuộc."

Mắt họ chạm nhau. Vào khoảnh khắc đó, Dee đã trở lại là ‘Ma’.

"Và tôi luôn sợ rằng nhỡ đâu, kẻ sẽ phá hủy thế giới này sẽ đến từ bên ngoài… đó là lý do tôi đã đi rỉ tai những người khác để đẩy nhanh quá trình oxy hóa của thế giới, để thế giới kết thúc sớm hơn."

"Đó là…"

Cú sốc chạy dọc từ ngón chân út bên phải đến tận ngọn tóc cô.

"Cô không thể làm vậy!"

"Cô sẽ không cho phép sao?"

"Đương nhiên rồi!" Ai định hét lên, nhưng cô lại nín thở.

Cảm ơn nhé, Ai. Giờ đây tôi biết cậu sẽ không dễ dàng nói “đương nhiên rồi!” như thế nữa. Tôi biết dù cậu không thích, cậu cũng sẽ lắng nghe tôi mà.

Dee nói, vẻ hơi ngượng nghịu.

Thật ra, ban đầu tôi đâu có nghĩ như vậy đâu…. À, là hồi Alice thứ ba ấy mà. Hồi đó, chúng tôi tin lời của Alice lắm. Khó khăn thì có, nhưng mà vui lắm. Tất cả chúng tôi đều đồng lòng, cùng nhau tìm cách thoát khỏi nơi này. Lúc đó, tôi chỉ muốn trở về thế giới thực thôi. Đến nỗi tôi còn quên cả việc mình đã chết nữa kìa…

……

Lần đầu tiên được ra ngoài, đó là lúc tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên bước ra ngoài, nhìn thấy những Thây Ma, tôi đã tự hỏi: “Chúng ta thật sự muốn trở về cái nơi này sao?”

……

Thế nhưng ngay cả khi ấy, tôi vẫn cố bám víu, vì Alice không từ bỏ, nên tôi cũng không thể từ bỏ. Tôi nghĩ, dù thế giới ngoài kia có tồi tệ đến mấy, chúng tôi cũng nên trở về đó, thoát khỏi ràng buộc của cái thế giới nhỏ bé này. Tôi đã cố gắng rất nhiều, thật sự đấy.

…cho đến khi tôi nhận ra mình đã chết…

……

Này, Ai. Tôi là một đứa trẻ hư phải không?

Dee nói, giọng như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Đương nhiên tôi là một đứa trẻ hư rồi. Tôi chỉ trói buộc mọi người lại vì không muốn biến mất, thậm chí còn tìm đến những người không liên quan để bảo họ mau chóng chết đi. Đương nhiên tôi là một đứa trẻ hư. Tôi hư đến mức dù có bị ném đá hay chặt đầu cũng không thể than vãn gì được, phải không?

Thế nhưng…

Thế nhưng, đây thật sự là lỗi của tôi sao?

Dee nói một cách thản nhiên, như thể đang nói về cái chết của chính mình.

Tôi không chấp nhận cái chết của chính mình, vì vậy tôi không thể buông bỏ mọi người. Điều đó thật sự là xấu sao…?

Bóng ma, quái vật ấy không hề khóc. Dường như cô ta đã quên mất cách khóc rồi, chỉ thốt lên những lời đó mà thôi.

…Không.

Ai đáp.

Cô Dee à… cô không phải là người xấu.

Haha, nói dối. Tôi không cần ai an ủi đâu.

Thật mà. Cô không phải người xấu đâu. Cô chỉ là yếu đuối thôi…

Yếu đuối ư?

Đúng vậy, Ai gật đầu.

Cô chỉ là ‘yếu đuối’ thôi, và điều đó còn tệ hơn cả việc xấu xa nữa…

…Haha, hahaha.

Ra vậy, Dee cười.

Thì ra là vậy. Hóa ra còn tệ hơn cả người xấu… Chắc tôi còn tệ hơn cả ác quỷ nữa rồi…

Mình đúng là quái vật mà… Dee nhếch mép, buông thõng người dựa vào bàn bếp.

Ai đứng đó, không biết nói gì. Dee ngẩng đầu nhìn cô từ phía dưới.

…Thế thì, cậu định làm gì đây, Ai?

Tôi định làm gì… cái gì cơ?

Không phải cậu đang cố gắng thực hiện điều ước của Alice sao?

Khí chất quanh Dee dần thay đổi.

Tôi không biết Alice sẽ phá hủy thế giới này như thế nào. Nhưng nếu đến lúc đó, cậu có chôn cất tôi không? Tôi sẽ khóc lóc nói rằng tôi không muốn bị chôn, nhưng cậu vẫn sẽ dùng xẻng của mình mà chôn tôi chứ?

Dee Ensy Stratmitos thì thầm, như một ác linh.

Nhưng lời thì thầm đó giờ đã không còn tác dụng với Ai nữa rồi.

Không, đương nhiên là không rồi.

Hả?

Thật sự là cô đang nghĩ mấy chuyện đó à? Tôi tưởng tôi đã nói với cô chuyện này nhiều lần rồi chứ.

C-cái gì?

Gọi ai đó là kẻ thù thì cũng được thôi… thật ra là không nên… nhưng đừng nghĩ rằng chỉ vì cô coi người khác là kẻ thù mà người khác cũng coi cô là kẻ thù. Tôi đã từng nói rằng tôi đứng về phía cô rồi mà?

À….

Tôi muốn biến điều ước của mọi người thành hiện thực. Vâng, đương nhiên tôi sẽ thực hiện điều ước của Ngài Alice, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chà đạp lên điều ước của cô. Mong muốn ‘được tự do’ và ‘không muốn biến mất’ không hề mâu thuẫn với nhau. Đây là một vấn đề cực kỳ đơn giản. Tôi chỉ cần thực hiện cả hai thôi.

Sa-sao mà có thể…!

Có thể! Dee suýt hét lên, nhưng kịp nuốt lời lại ngay lúc đó.

Phù phù, giờ thì cô Dee bắt đầu hiểu tôi rồi đấy — tôi ghét nhất những người nói ‘không làm được’, ‘không thể đâu’. Tôi thích nói với họ rằng, thì sao nào?

Dee đứng sững sờ, há hốc mồm.

Đúng lúc đó, ‘Keng!’ chuông reo.

Ồ, bánh chín rồi. Chúng ta nói chuyện tiếp sau nhé. Giờ thì, hãy cùng tìm cách để thực hiện cả hai… à không, tất cả những điều ước của mọi người nào.

Ai khéo léo lấy ra chiếc găng tay lò nướng, rồi mở lò. Luồng khí nóng thoát ra khiến mái tóc mái của cô cong lên.

Ối, trông ngon quá đi mất. Cô Dee… tôi lấy mấy cái được ạ?

Hả? À, ừm.

Dee cảm thấy một luồng sinh hoạt đời thường ập đến mạnh mẽ, suýt nữa thì ngã quỵ như kẻ say. Bộ não vốn đang lo lắng về thế giới của cô giờ đây lại bối rối không biết có nên cho phép Ai ăn vài miếng bánh nhỏ hay không.

Tôi sẽ lấy khoảng mười sáu cái.

…Không, ba cái thôi.

Đến khi cô ấy đáp lại, Dee không còn là một Bóng Ma hay quái vật nữa, mà đã trở về là Dee Ensy rồi.

…Thật sự là, tôi không thể nghiêm túc nổi với chuyện này.

Dee gắng gượng đứng dậy, rồi đeo găng tay nướng bánh vào.

…Sẽ không xảy ra đâu, phải không?

Cái gì cơ?

Không, không có gì đâu… Này, Ai.

Có chuyện gì à?

Nếu. Nếu mà, nếu như tôi chấp nhận tất cả thì sao?... Cậu sẽ làm gì nếu tôi cảm thấy mình có thể chết đi được?

Hả?

Không, không phải thế. Không phải là tôi không quan tâm đến việc mình chết. Giả sử tôi đột nhiên có khao khát muốn chết như Thánh Nữ thì sao? Cậu sẽ làm gì nếu tôi nói rằng tôi sẽ vui vẻ biến mất vì lợi ích của mọi người?

……

Cậu sẽ chôn cất tôi trong vui vẻ sao? Với gương mặt vô cảm? Hay trong buồn bã?

Sao câu trả lời nào cũng là ‘chôn’ vậy…

Vậy là cậu sẽ không chôn cất tôi sao?

Ai hít một hơi thật sâu.

Về cơ bản, tôi nghĩ rằng con người rồi cũng sẽ biến mất vào một ngày nào đó. Tôi nghĩ điều đó là đúng đắn.

Vâng.

Con người sẽ biến mất. Điều đó là thật. Nhưng tôi không nghĩ ‘nhân loại’ sẽ biến mất. Việc một cá nhân biến mất là đúng, nên tôi sẽ không ngăn cản bất cứ ai tự nguyện biến mất… nhưng nếu tôi làm thế, mọi thứ sẽ biến mất. Vậy nên—

A~à~à~à… đó không phải điều tôi đang hỏi!

Dee véo má Ai.

Cậu có chôn cất tôi nếu tôi yêu cầu không? Hay là không?

T-tôi không muốn chôn cất cô. Nhưng…

Ai mắt rưng rưng, như thể bị ép phải đưa ra quyết định.

Nhưng tôi chắc chắn rằng khi thời điểm đến, tôi sẽ chôn cất cô, cô Dee…

Ra vậy.

Vâng…

Có gì mà phải buồn chứ? Tôi đã biết điều đó rồi. Tôi biết cậu đã chôn cất Hampnie Hambart. Tôi biết cậu sẽ không từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì cảm xúc đâu.

Tôi xin lỗi…

Nhưng mà, aizzz, tệ thật. Kế hoạch dụ dỗ cậu của tôi giờ đã thất bại rồi. Chết tiệt, đáng lẽ tôi không nên chăm sóc cậu mới phải. Đây, trả bánh ngọt cho tôi!

Hả? Vậy ra cô đã tính toán như thế à…?

……Đùa thôi mà. Đây, của cậu. Cậu có thể ăn bốn cái.

…Tôi muốn sáu cái.

Đồ đáng ghét…

Dee nghiến răng, đưa cái giỏ cho Ai, như thể ngầm cho phép cô bé cứ lấy bao nhiêu tùy thích. “Yay~” Ai reo lên sung sướng ngay lập tức, khuôn mặt ủ rũ vừa nãy bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên, ngấu nghiến thanh bánh chanh vẫn còn hơi ấm trong tay.

“À, nhân tiện có dịp, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tương lai đi. Có một số chuyện chúng ta cũng nên giải thích cho anh Alice biết. À mà thôi, anh ấy đã làm việc chăm chỉ đến thế, chắc chắn cũng biết hết rồi—”

“Không!”

Bầu không khí vui vẻ, thân thiện vừa nãy lập tức căng thẳng trở lại. Dee quay phắt lại, nắm chặt vai Ai, trông như thể sắp nổ tung đến nơi.

“Làm ơn! Đừng nói cho Alice biết!”

“…Ch-chị Dee. Đau quá.”

Đôi mắt cô ấy tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi.

“S-sao chị lại…?”

“Làm ơn… Chị van em đó, Ai… đừng nói cho Alice biết… Alice không biết. Anh ấy không biết chị đã chết. Anh ấy không biết về chuyện này, và anh ấy đang làm việc chăm chỉ như vậy. Dù bức tường có dày đến mấy, anh ấy cũng sẽ không từ bỏ đâu.”

“……”

“Em nghĩ Alice sẽ từ bỏ chỉ vì chị đã chết sao?”

Ai không thể trả lời.

“Không… có lẽ Alice biết. Anh ấy có thể đã biết rằng chị đã chết, và việc phá hủy nơi này sẽ khiến chị biến mất. Nhưng ngay cả như vậy cũng không sao. Dù có là thế đi nữa, chị vẫn chấp nhận được. Miễn là chị không biết. Nhưng—”

“……”

“Nhưng nếu chị biết, nếu chị nhận ra rằng ‘anh vẫn muốn được tự do dù điều đó có nghĩa là em sẽ biến mất’, nếu chị biết anh ấy đang nghĩ như vậy, thì…”

Dee bật cười. Cô tự cười chính mình.

“Chị thật nực cười… chị sẽ giết bất cứ ai vì bản thân mình… thậm chí hủy diệt cả thế giới… chị sẽ làm bất cứ điều gì vì điều đó… Nhưng…”

“Nếu Alice nói với chị ‘anh không cần em’—”

Từ thời điểm đó, Dee không thể nói thêm lời nào nữa.

Thân thể cô mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống, cô ấy gục vào người Ai.

──────. ──────.

Dee khóc như đang cười, không hề phát ra tiếng động.

Ai nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô bằng tay phải.

“Chị Dee.”

Cô bé từ từ vuốt ve mái tóc Dee bằng tay trái và nói:

“Chị yêu anh Alice, đúng không?”

Dee gật đầu, cố giấu đi khuôn mặt nhòe nước mắt và tèm nhem nước mũi.

+

Dee xoa xoa mũi cho đến khi nó đỏ bừng, khóc nhiều đến nỗi người ta tự hỏi liệu nước mắt có cạn khô hay không, và cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

“…Xin lỗi em vì đã để em thấy cảnh đó,…”

“Không, không sao đâu.”

Hụt. Cô bé sụt sịt.

“Nhưng em bất ngờ thật đấy, là chị lại thích anh Alice… chị Dee à.”

“…Chị cũng vậy.”

“Không, không, không, không đâu.”

Hai người họ ngồi cạnh nhau trên sàn phòng kinh tế gia đình, duỗi thẳng chân. Nắng chiều từ cửa sổ phía tây xuyên qua chân Dee, chỉ làm ấm bắp chân trái của Ai.

“Chị nói ‘chị cũng vậy’ là sao?”

“…Không, chị vừa mới nhận ra là chị thích Alice. …”

“Hả?”

Chị đang nói gì thế? Ai lộ rõ vẻ mặt không hiểu chuyện.

Và cô bé còn nói thật luôn. Dee lại xì mũi một lần nữa.

“À, thì ra là… mình thích Alice.”

“Ê? Thế có nghĩa là chị vừa mới phải lòng anh ấy à?”

“Không. Bây giờ nghĩ lại thì, từ hồi tiểu học—”

“Trễ thế!”

Ai vỗ đùi cái bốp.

“Chị Dee, chị nhận ra trễ thế!”

“Ư-ừm. Nhưng em không cần nói thế đâu…”

“Ý em là, trước đây chị từng khó chịu khi Mu và những người khác trêu chọc chị, nói rằng ‘thật sự không phải thế đâu’, đúng không?”

“Ư-ừm. Hồi đó chị đúng là nghĩ vậy thật. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chị đang che giấu sự ngượng ngùng của mình chăng?”

Kyuu, cô bé đỏ mặt, ôm lấy má.

“…Làm sao đây? Chị Dee đang dễ thương quá…?”

“Ch-chị không có.”

Dee ngượng đến mức mắt, mũi và má đều đỏ bừng. Ai thở dài.

“…Ăn đồ ngọt không?”

“Có.”

Cuối cùng, họ ngấu nghiến những thanh bánh chanh đã không còn nóng nữa. Bánh chanh được xịt tinh chất soda chanh, khi ăn vào có cảm giác sủi bọt trong miệng. Vị ngọt đậm đà.

Ngôi sao đầu tiên. Phòng kinh tế gia đình buổi chiều tà, dưới ánh nắng phía tây. Nước mắt, tình yêu và những thanh bánh chanh.

Cứ như một cảnh trong tiểu thuyết vậy.

“À mà… thì ra mình thích Alice…”

“Chị vẫn còn nói thế…”

Ai quyết định lờ đi và nhai rồm rộp một thanh bánh chanh.

“À, vậy ra, chị đã luôn kiếm chuyện với em vì ghen tị sao, Ai?”

Chẳng mấy chốc, Ai không thể lờ đi được nữa.

“………Hả?”

“À thì ra là vậy, à—mọi chuyện đều có lý rồi. Hóa ra là thế sao? Bây giờ nghĩ lại, bất kể cô gái nào được Alice cứu, chị đều không thích cô gái đó. Thì ra là vậy.”

“Khoan đã, chị Dee?”

“À ra thế, à ra thế. Ghen tị à? Hê hê hê.”

“K-khoan, dừng lại, chị Dee, dừng lại đã.”

Ai ngăn Dee lại, người đang nhìn có vẻ mãn nguyện vì lý do nào đó, xoa xoa trán, rồi nói:

“Tại sao chị lại ghen tị với em chứ, chị Dee?”

“Hả? Bởi vì em cũng thích Alice mà, đúng không, Ai?”

“Hả?”

Chị đang nói gì thế?

“Ê? Hả? Lạ thật à?”

Dee lắp bắp trước câu trả lời, trông như thể cô ấy vừa tính sai một phép cộng vậy. Và rồi cô ấy dường như đã hiểu ra.

“Em chỉ là chưa nhận ra thôi, đúng không?”

“Khoan đã, khoan đã nào. Sao chị lại tự quyết định rằng em thích anh ấy chứ?”

“Chị sai à… hả? Vậy là em ghét Alice sao, Ai?”

“Em không ghét anh ấy, nhưng…”

“Vậy thì em thích anh ấy sao?”

“Đừng làm cho mọi chuyện trở nên trắng đen rõ ràng như vậy chứ. Đây không phải là câu hỏi có hay không.”

“Thế à?”

“Đương nhiên là không rồi. Và em… thật sự không hiểu chuyện tình yêu là gì cả.”

Dee làm vẻ mặt thật sự khó chịu. Đó là vẻ mặt của một người mới vào nghề nhìn một người mới vào nghề hơn, quên mất rằng trước đây mình cũng từng ở giai đoạn đó.

“Thôi, tuổi em thì chịu thôi. Ưm ừm.”

“……”

“Nhưng em biết không? Nếu chị tính ngược lại, có lẽ chị đã phải lòng Alice vào tuổi của em đó.”

Đó là khi mười ba tuổi, Dee nói.

“Em chỉ là chưa nhận ra thôi, đúng không? Có lẽ em sẽ chỉ nhận ra điều đó sau này.”

“…Không đúng đâu.”

“Chị đã bảo là em sẽ không nhận ra cho đến sau này mà… ưm, nếu em cứ khăng khăng như vậy, có lẽ em là—”

“Được rồi, được rồi.”

Ai thật sự không thèm nghe Dee nói gì nữa, cô bé chỉ gạt đi và đứng dậy.

Nhưng Dee dường như vẫn chắc chắn ở một mức độ nào đó, và cô cứ nhìn đi chỗ khác với vẻ đắc ý.

Tiếng chuông trường vang lên.

Những thanh bánh chanh đã hết rồi.

+

“Phù phù phù, nhưng mà Ai này, chị không nghĩ—”

“Thật tình, chị đã đủ chưa vậy? Chị thật sự đang cố biến em thành tình địch của chị sao? Một cuộc chiến tình yêu toàn diện à? Đó là điều khiến chị vui sao, chị Dee?”

“Ôi, đừng lo lắng. Chị không phải tình địch của em đâu. Cứ thư giãn đi.”

“Hả?”

Ai ngạc nhiên nhìn Dee.

“…Chị sẽ không tỏ tình hay gì sao?”

“Haha, em đúng là một đứa hay đùa đó, Ai.”

Dee cười, lưng quay về phía mặt trời lặn.

Kẻ đã yêu Alice, chính là Dee Ensy mười sáu tuổi.

“? Không phải là cô sao, cô Dee…?”

“Kẻ đang đứng ở đây chỉ là một Bóng Ma thôi.”

“…Là vậy.”

“Kẻ đã yêu Alice chỉ là một cô gái mười sáu tuổi bình thường… cứ thế sống qua ngày, chưa từng nghi ngờ mình sẽ không thể sống đến ngày hôm sau, chỉ vì anh ấy đến trễ mà đau lòng, vui mừng khôn xiết khi nghe anh ấy nói món mình nấu thật ngon… nhưng cô gái đó, giờ đã chết rồi.”

“Kẻ ở đây chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch thôi,” Dee bật cười. “Cô gái đã yêu anh ấy, đã không còn nữa rồi. Kẻ còn lại ở đây chỉ là một con quái vật chỉ biết giết chóc, cô ta đã giết anh ấy, giết bạn bè của cô ta, giết cả thế giới này. Cô ta chỉ là một ‘Bóng Ma’… Dee đáng yêu đã biến mất rồi.”

“…Không phải vậy đâu, cô Dee rất đáng yêu mà.”

“Không, không phải ý đó…”

Dee cảm thấy gần như mềm nhũn ra, nhìn Ai. Ánh mắt kiên quyết của Ai khiến cô có chút choáng váng.

“Cô Dee, cô đáng yêu lắm.”

“C-cảm ơn….”

“Cô Dee, cô đúng là một kẻ giết người, một Bóng Ma, một người xấu, tham lam, vụng về, và một kẻ hơi ngốc nghếch, luôn nói mà chẳng màng đến cảm xúc của người khác, nhưng…”

“Này!”

“Có lẽ cô Dee ngày xưa không hề như vậy. Cô ấy có thể là một tiểu thư hoàn hảo… Nhưng cháu tin cô Dee bây giờ vẫn đáng yêu như vậy.”

“…Thật sao?”

“Thật.”

Nói xong, Ai đứng dậy, đưa tay về phía Dee đang ngồi dưới đất.

“Cháu không quan tâm cô là Bóng Ma, là quái vật, hay chỉ là một cô gái bình thường. Cháu sẽ không đối xử khác biệt với cô — và cháu chắc chắn anh Alice cũng vậy.”

“……”

Dee nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé kia.

“…Thôi vậy, mình đúng là chịu thua con bé rồi….”

“Hả?”

“Không, không có gì đâu.”

Dee nhẹ nhàng nắm lấy tay Ai, rồi tựa người vào cô bé. Ai dễ dàng kéo cô đứng dậy.

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Dee mỉm cười.

“Giờ mình thật sự muốn gặp mọi người quá.”

Và rồi, thời gian lại trôi qua, cuốn lịch lại lật sang tháng Sáu.