Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 17

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 6 - Chương 1: Sao Sa Ngẫm Trời (1)

Đó là một giấc mơ kinh hoàng.

Gió rít gào qua lớp học. Phấn trên bảng đều rơi rụng, vỡ vụn từng mảnh, lịch treo tường lật đi lật lại giữa năm này và năm kế tiếp. Sàn nhà và tường đỏ như ánh hoàng hôn, vạn vật đều trở nên ồn ào, biến dạng đến không thể nhận ra.

Alice cũng không ngoại lệ.

"Có vẻ như đây là kết thúc rồi…"

Alice khẽ lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang phát ra tiếng động ồn ào của mình.

Vẻ mặt anh ta bình tĩnh đến lạ.

Anh nở một nụ cười dịu dàng, như thể đã sống trăm năm cuộc đời. Như thể đã trải qua cả một kiếp người.

"Xin lỗi vì đã đẩy việc dơ bẩn này cho cô."

"Không."

Ai lắc đầu. Không cần nhìn, cô cũng biết vẻ mặt mình đang thể hiện. Đó là một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười hạnh phúc không chút bận lòng về những gì sắp xảy đến.

"Quyết định của anh rất buồn. Nhưng vì đó là tâm nguyện của anh, tôi sẽ giúp."

Cô xoay chiếc xẻng, chỉnh lại chiếc mũ rơm, rồi mỉm cười.

"Vì đó là giấc mơ của tôi."

Tôi hiểu rồi, Alice thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy là cô sẽ chôn tôi thật sao?"

"Tất nhiên rồi."

"Vì giấc mơ của mình, tôi cũng sẽ chôn anh."

"Tôi hiểu rồi."

"Vâng."

"Vậy thì đành nhờ cô vậy."

Alice nói rồi nằm xuống bên cạnh. Ai xoay chiếc xẻng rồi cắm phập xuống đất. Vù một tiếng, sàn gỗ bỗng biến thành mặt đất hoang vu. Bàn ghế, tường và hoàng hôn cũng biến mất, thay vào đó là triền núi và ánh bình minh.

Gió.

Đó là đỉnh một ngọn núi, ngay trước lúc bình minh. Nhìn quanh, cô thấy bốn mươi bảy ngôi mộ mới toanh.

Không biết từ lúc nào, Alice đã nằm dưới đáy mộ, ngước nhìn bầu trời và Ai.

"Tôi xin lỗi."

Anh ấy xin lỗi bằng cái liếc mắt từ khóe mắt trái. Không hiểu sao, mắt trái anh ấy hơi đỏ.

"Anh đang nói gì vậy?"

Ai giả vờ ngây thơ, vờ như không để ý, gạt bỏ khả năng đó.

Người đã khuất nhẹ nhàng nhắm mắt. Ai không nói thêm lời nào, thả nắm đất đầu tiên vào huyệt.

Cát bay lượn trong không trung. Chiếc xẻng xoay vòng. Huyệt mộ nhanh chóng được lấp đầy đất, và Người đã khuất không còn nhận ra được nữa.

Và thế là ngôi mộ được hoàn thành.

Phù. Ai thở ra một hơi khói trắng, và nhìn chằm chằm vào mặt trời đang bắt đầu mọc. Bình minh chói chang đến nỗi cả khu vực như chìm trong màn sương mờ ảo.

"Vậy, bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây?"

Trong ánh sáng, một người hỏi.

"Chuyện đó thì hiển nhiên rồi."

Ai đưa ra câu trả lời hoàn hảo.

"Tôi sẽ cứu thế giới."

+

Cô cảm thấy vô cùng kinh khủng khi tỉnh dậy.

Cô khó thở, thiếu máu, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi, tóc bết vào miệng.

Cô khó nhọc lắm mới ngồi dậy được, nắm lấy cổ áo và bắt đầu thở hổn hển. Chân tay cô lạnh như băng. Não cô thiếu oxy, và khóe mắt đã tối sầm lại.

Cô không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Trái tim cô là thứ duy nhất đập điên cuồng.

"———Haa——haa——haa…hahahahahahahahaha…"

Ai một mình thở dốc trong chiếc lều tối om như đã bị bỏ hoang từ thuở khai thiên lập địa.

"Hah…hah………hah …"

Không hiểu vì lý do gì,

Không hiểu vì lý do gì mà cô cảm thấy mình vừa có một giấc mơ rất đáng sợ. Một giấc mơ kinh hoàng, kinh hoàng đến tột cùng. Một giấc mơ cấm kỵ, không nên nhìn thấy. Một giấc mơ không nên nhớ lại.

Nhưng lại là một giấc mơ vô cùng dễ chịu.

Một giấc mơ mà không ai khác có thể thấy.

"Ưm…"

Cơ thể cô run rẩy. Chỉ một ý nghĩ nhỏ nhoi ấy cũng đủ khiến cô rùng mình.

Hơi thở đã dần ổn định lại bắt đầu trở nên gấp gáp, cảm giác buồn nôn xộc lên ngực, tim cô càng lúc càng bất an.

Cô khao khát được nhìn thấy người đã biến mất. Cô muốn gặp anh ấy và xác nhận rằng anh ấy vẫn còn sống. Cô muốn anh ấy nói với cô rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Cô muốn anh ấy gọi tên mình.

“Ai.”

Chỉ cần như vậy thôi.

"Này, Ai, sáng rồi đấy, dậy chưa? Tôi vào nhé?"

Chỉ nghe thấy giọng nói ấy thôi cũng khiến tim cô đập ấm áp. Chân tay cô vốn lạnh như băng giờ như có hơi ấm len lỏi giữa sự tê dại, đôi mắt cô như được truyền máu, giúp thế giới thêm màu sắc.

"…Vâng—Mời vào, ngài Alice."

Cửa lều được vén lên. Ánh nắng ban mai chói chang làm mắt cô nhức nhối.

Trong khung cảnh ánh sáng ấy, Alice Color đang mỉm cười.

"Chào buổi sáng, Ai."

Alice quả thật đang ở đó. Ai cảm thấy nhẹ nhõm đến không thốt nên lời.

"Chào buổi sáng, ngài Alice."

"Yo—có chuyện gì thế? Sao trông cô phấn chấn vậy? Có phải cô đã có một giấc mơ đẹp không?"

Hả? Ai nghiêng đầu, chạm vào mặt mình. Cô nghĩ không phải vậy…

"Không, đó là một giấc mơ kinh hoàng…"

"Vậy, có chuyện gì tốt đẹp xảy ra sau khi cô tỉnh dậy không?"

"Sau đó thì cùng lắm tôi cũng chỉ gặp được anh thôi mà."

"Gì cơ?"

Alice cười trong sự ngạc nhiên thú vị.

"Thôi kệ đi. Tôi mừng vì cô đã thấy khá hơn. Đồ ăn sẵn sàng rồi. Đi rửa mặt đi."

Cửa lều hạ xuống, chiếc lều lại tối om. Ai nhìn ra ngoài lều, có chút miễn cưỡng.

Bên ngoài tràn ngập ánh sáng. Mọi thứ đều vàng óng. Mặt trời chiếu sáng từ đằng xa, mặt hồ phản chiếu như gương. Những con đường cháy xém được phủ bởi những vầng sáng như than cũ còn sót lại trong lò nung, mọi người tụ tập quanh từng vầng sáng ấy, vẫy vẫy những chiếc đục.

Công cuộc tái thiết đã bắt đầu.

Người dẫn đầu là Alice. Anh đứng ở phía trước thị trấn sắp hồi sinh, vui vẻ ngắm nhìn.

Anh ấy thực sự có một nụ cười mãn nguyện. Đó là nụ cười của một người giám hộ, khi nhìn cuộc sống mà mình đã bảo vệ.

Ai cảm thấy ấm lòng khi nhìn thấy điều đó.

(—Vì giấc mơ của mình, tôi cũng sẽ chôn anh—)

Cô nhớ lại những gì mình đã mơ.