Đã bảy ngày kể từ khi họ quay về.
Alice thấy hôm qua mọi chuyện cũng suôn sẻ. Ai đã ủ dột một thời gian dài, nhưng sau khi được trò chuyện và nhận sự trân trọng từ mọi người, cô bé dường như đã lấy lại được nhịp sống bình thường. Thế nên, Alice nghĩ rằng hôm nay Ai sẽ tràn đầy sức sống hơn.
"Vậy tại sao lại thế này chứ…?"
Trước cổng chính, cũng chính là nơi anh bị "tống cổ" ra ngoài như hôm qua, Alice ôm đầu bất lực. Anh nhìn chăm chăm vào một cô gái đang ngồi đó, bất động không nhúc nhích.
+
"Ê!"
"…Ồ, anh Alice."
"Đi thôi."
Ai từ từ ngẩng lên nhìn Alice, rồi chầm chậm gượng đứng dậy khi đôi chân vẫn còn tê dại. Trông cô bé yếu ớt, mong manh hệt như một chú nai con mới lọt lòng.
Hôm ấy, Alice không chờ đợi, sải bước nhanh đến chợ.
"À, chờ đã…"
Một giọng nói vẳng lại từ phía sau, chắc chắn những ai quen thuộc với chủ nhân của giọng nói ấy đều sẽ ngỡ ngàng.
"Đ-Đợi đã… Làm ơn đợi đã…"
"Cái gì…?"
Cuối cùng, Alice cũng giảm tốc độ.
Thật là một quyết định sai lầm.
"Oái!"
Với một cú va chạm nhẹ, Ai đâm sầm vào lưng anh.
"X-Xin lỗi."
"…Cô đang làm cái quái gì vậy?"
"Ui-ui, t-tôi xin lỗi. Tôi sẽ lùi lại… lùi lại ngay đây ạ…"
Nhưng đôi chân Ai vẫn còn tê dại, cô không thể đứng thẳng được, tay phải cứ bám chặt lấy lưng anh như người sắp chết đuối vớ được cọc.
"Chậc…"
"X-Xin lỗi…"
Tiếng tặc lưỡi ấy lập tức bị hiểu lầm. Alice chỉ đơn thuần là đang bày tỏ sự khó chịu của bản thân, nhưng Ai lại cho rằng đó là lỗi của mình.
Mọi thứ cứ rối tung lên. Alice không muốn Ai phải chịu đựng cảm giác khó chịu đến vậy.
"…Tôi xin lỗi. Tôi sẽ đứng dậy ngay đây…."
Ai trông có vẻ đau đớn, nhưng không một giọt nước mắt nào lăn dài. Cô bé đang cố gắng tự mình đứng dậy nhanh nhất có thể.
"…Không sao đâu."
"Hả?"
"…Mệt thì cứ dựa vào người khác cũng được."
Rồi Alice làm một hành động mà ngay cả bản thân anh cũng phải bất ngờ.
"Đi thôi."
"Đi đâu ạ?"
Anh nắm tay Ai rồi bắt đầu bước đi.
Hai người bước qua cổng chính, men theo con phố lớn rồi tiến vào chợ. Suốt dọc đường, ở bất cứ đâu, những gương mặt quen thuộc đều trố mắt nhìn họ. Thậm chí có người còn huýt sáo trêu chọc. Alice tự hỏi kẻ ngốc nào lại làm chuyện đó, nhưng thật không may, hóa ra đó lại chính là ông thị trưởng đáng kính của thành phố này. Thật đúng là mất mặt mà.
"A-Anh Alice, tôi hoàn toàn ổn mà…"
"Im đi, cô nghĩ tôi tin lời cô à?"
"Oái—nhưng mà, ừm."
"Tôi đã bảo cô im đi rồi mà!"
"Két," Ai rụt cổ lại, cúi gằm mặt xuống.
Ôi.
Lại thế nữa rồi.
"A-Anh đang giận tôi phải không…?"
"Không, tôi không giận! Đúng là tôi có lớn tiếng với cô, nhưng đó là một kiểu tức giận khác! Cô có hiểu không hả!?"
"V-vâng, tôi hiểu—ừm, tôi xin lỗi…"
"Cô chẳng hiểu tôi đang nói cái quái gì cả!"
"T-tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà!"
Vô phương cứu chữa.
Alice từ bỏ việc giải thích, vội vàng sải bước trên đường. Anh biết thái độ này của mình sẽ lại khiến Ai bất an, nhưng đến nước này thì anh chẳng còn bận tâm nữa.
Anh cảm thấy Ai cứ nên vẩn vơ suy nghĩ, ngày càng chán nản, tiếp tục hiểu lầm người khác, và cứ thế sống với cái đầu cúi gằm xuống đất đi.
"Đi thôi…"
"À, vâng."
Alice không tìm thấy cơ hội để buông tay Ai ra, nhưng ngay lúc này, bàn tay cô bé lại siết chặt lấy tay anh. Lực nắm yếu ớt đến lạ, nếu không phải vì sức mạnh quái dị thường ngày của cô bé, có lẽ anh đã chẳng nhận ra sự khác biệt đó.
Cứ như thể cô bé đang ngần ngại nắm lấy tay anh. Cứ như bàn tay của kẻ sắp rơi xuống vách đá, nhưng lại chẳng dám dùng hết sức vì sợ kéo theo người khác.
Tựa như con chim én đói lả nhưng không dám khẽ ríu ran gọi bầy. Tựa như vết cào cuối cùng của một con mèo đang hấp hối trong bóng tối, cố giấu đi vết thương của mình.
(Lại thế nữa rồi…)
Alice muốn làm gì đó để giúp Ai lấy lại sự tự tin vốn có của cô bé.
Nhưng anh đã nói hết nước hết cái rồi. Mọi chiêu trò đều đã dùng hết từ hôm qua.
Anh còn có thể làm gì hơn nữa đây?
"À… T-tôi xin lỗi. Tôi siết chặt quá sao?"
Thậm chí, Ai còn định buông tay anh ra. Cô bé im lặng. Cô bé muốn che giấu hành động của mình.
"…Tôi ổn rồi, thật sự mà…"
Cứ như thể trái tim cô bé đang rời đi, sức lực yếu ớt trong bàn tay bỗng dưng biến mất, từng ngón tay từ từ buông lỏng.
Như thể Ai đang buông bỏ sợi dây cứu sinh cuối cùng của mình.
Còn về bàn tay ấy,
"……"
Alice nắm chặt lấy nó.
"A-Anh Alice?"
"…Gì?"
"Anh hỏi tôi cái gì… Anh có thể buông tay tôi ra được không?"
"Không."
"Anh từ chối tôi… ừm, cái gì…"
Alice cũng chẳng biết.
"! Oái…"
"Đủ rồi, về thôi."
"Ừm, anh Alice, đau đấy!"
"Im đi."
"Hừm~!"
Ai làm vẻ mặt của một đứa trẻ bị bắt nạt.
"Anh bị làm sao vậy… Giận thì cứ nói đi chứ. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa rồi…"
"Đó chính là lý do đấy!"
"Hả?—Khoan đã, kyaa!"
Ai bị Alice kéo xềnh xệch đi, rồi vấp ngã. Alice nhấc bổng cô bé lên bằng tay phải, bát súp bữa tối trong tay trái anh rung lắc dữ dội.
"Ối."
"T-tôi xin lỗi. Thấy chưa, vẫn còn nguy hiểm mà…"
"Vì cô không chịu dùng sức đấy."
Anh lại siết chặt tay phải cô bé lần nữa.
"Siết chặt hơn nữa đi."
"……"
"Chúng ta biết nhau lâu đến thế rồi, đừng giữ kẽ làm gì nữa."
Alice không hề giữ kẽ chút nào, anh nắm chặt tay Ai như thể đang cầm một khẩu súng cỡ nòng .45 hay đang túm lấy một người sắp rơi xuống vách đá.
Anh hy vọng truyền tải được điều gì đó mà lời nói hay thái độ không thể diễn đạt. Anh cầu mong từ đầu ngón tay phải của mình, một sợi dây vô hình sẽ kết nối trái tim họ qua điểm chạm cơ thể.
"……À."
Anh không biết liệu nó có được truyền tải hay không.
Nhưng Ai chỉ siết nhẹ một chút sức vào bàn tay phải, hệt như một chú chim hoang dã lần đầu tiên dám uống nước từ tay người.
Trọng lượng niềm tin của cô bé chưa đầy một ký.
Thế là đủ rồi.
"Đi thôi."
"……"
Không có tiếng đáp lại, nhưng lần này cô bé ngoan ngoãn vâng lời anh.
Alice cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
+
Mọi chuyện đáng lẽ phải là như vậy.
"HÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUHHH."
Alice held her breath. The only one who would call out to him with such a loud voice was this person.
He was a hulking muscular man with a thick beard and an unruly hairstyle. His eyes were bloodshot and his face was distorted with anger, but not at Alice. Instead, he was angry at Ai, who was currently hiding behind Alice. The man’s aura was that of a ferocious beast, like a wild boar or a bear, but it was just a man, one whose profession was to provide security for the market.
Normally, he would not be able to raise his voice at Ai, but something had lit a fuse within him.
"You! Where were you!?"
"I-I'm sorry…"
"You think you can get away with just that!?"
"B-But…"
"But what!? Say it clearly! If you want to say something, tell me directly!"
Alice could see Ai's body trembling behind him. At this rate, she would fall to her knees. He took a deep breath, and stood between them. Alice looked up at the guard, whose face was close to his. The guard's angry eyes were even more bloodshot, but Alice did not flinch.
"Enough is enough."
"What did you say, Alice!?"
"How much more will you continue to bully Ai?"
The guard fell silent. Ai was still trembling.
Alice looked at the guard. "You're angry at Ai for what happened with the bandits, aren't you?"
The guard flinched.
"If you don't acknowledge your own powerlessness, you'll just keep taking it out on Ai."
Alice looked at Ai, who was still trembling behind him. He then looked back at the guard.
"You just want to vent your anger, don't you?"
"That's…!"
"No, that's not it. This is your fault for not being able to protect her."
The guard looked down at the ground.
"I’m the same."
"What…?"
"I couldn’t protect her either. So what? You and I, we're both useless. Just like Ai, who relies on others."
Ai’s trembling stopped. The guard looked up, surprised.
"Then what are you going to do!?" the guard said, raising his voice.
Alice stared at the guard. "I will protect her."
Ai's eyes widened. She had never heard Alice say such a thing.
"So what are you going to do?" Alice asked, looking at the guard.
The guard looked at Alice, then at Ai. He finally lowered his voice.
"…I will also protect her."
"Good." Alice gave a slight nod.
"So, what do you want to do with your anger?" Alice asked.
"…I don’t know."
"Then don't try to solve it by taking it out on others."
The guard was silent.
Alice turned to Ai. "Are you okay, Ai?"
"…Yes."
"Good."
Alice and Ai started walking again. The guard watched them go, then turned and walked away.
"Thank you, Mr. Alice."
Ai said, her voice barely a whisper. Alice smiled.Đã bảy ngày kể từ khi họ quay về.
Alice thấy hôm qua mọi chuyện cũng suôn sẻ. Ai đã ủ dột một thời gian dài, nhưng sau khi được trò chuyện và nhận sự trân trọng từ mọi người, cô bé dường như đã lấy lại được nhịp sống bình thường. Thế nên, Alice nghĩ rằng hôm nay Ai sẽ tràn đầy sức sống hơn.
"Vậy tại sao lại thế này chứ…?"
Trước cổng chính, cũng chính là nơi anh bị "tống cổ" ra ngoài như hôm qua, Alice ôm đầu bất lực. Anh nhìn chăm chăm vào một cô gái đang ngồi đó, bất động không nhúc nhích.
+
"Ê!"
"…Ồ, anh Alice."
"Đi thôi."
Ai từ từ ngẩng lên nhìn Alice, rồi chầm chậm gượng đứng dậy khi đôi chân vẫn còn tê dại. Trông cô bé yếu ớt, mong manh hệt như một chú nai con mới lọt lòng.
Hôm ấy, Alice không chờ đợi, sải bước nhanh đến chợ.
"À, chờ đã…"
Một giọng nói vẳng lại từ phía sau, chắc chắn những ai quen thuộc với chủ nhân của giọng nói ấy đều sẽ ngỡ ngàng.
"Đ-Đợi đã… Làm ơn đợi đã…"
"Cái gì…?"
Cuối cùng, Alice cũng giảm tốc độ.
Thật là một quyết định sai lầm.
"Oái!"
Với một cú va chạm nhẹ, Ai đâm sầm vào lưng anh.
"X-Xin lỗi."
"…Cô đang làm cái quái gì vậy?"
"Ui-ui, t-tôi xin lỗi. Tôi sẽ lùi lại… lùi lại ngay đây ạ…"
Nhưng đôi chân Ai vẫn còn tê dại, cô không thể đứng thẳng được, tay phải cứ bám chặt lấy lưng anh như người sắp chết đuối vớ được cọc.
"Chậc…"
"X-Xin lỗi…"
Tiếng tặc lưỡi ấy lập tức bị hiểu lầm. Alice chỉ đơn thuần là đang bày tỏ sự khó chịu của bản thân, nhưng Ai lại cho rằng đó là lỗi của mình.
Mọi thứ cứ rối tung lên. Alice không muốn Ai phải chịu đựng cảm giác khó chịu đến vậy.
"…Tôi xin lỗi. Tôi sẽ đứng dậy ngay đây…."
Ai trông có vẻ đau đớn, nhưng không một giọt nước mắt nào lăn dài. Cô bé đang cố gắng tự mình đứng dậy nhanh nhất có thể.
"…Không sao đâu."
"Hả?"
"…Mệt thì cứ dựa vào người khác cũng được."
Rồi Alice làm một hành động mà ngay cả bản thân anh cũng phải bất ngờ.
"Đi thôi."
"Đi đâu ạ?"
Anh nắm tay Ai rồi bắt đầu bước đi.
Hai người bước qua cổng chính, men theo con phố lớn rồi tiến vào chợ. Suốt dọc đường, ở bất cứ đâu, những gương mặt quen thuộc đều trố mắt nhìn họ. Thậm chí có người còn huýt sáo trêu chọc. Alice tự hỏi kẻ ngốc nào lại làm chuyện đó, nhưng thật không may, hóa ra đó lại chính là ông thị trưởng đáng kính của thành phố này. Thật đúng là mất mặt mà.
"A-Anh Alice, tôi hoàn toàn ổn mà…"
"Im đi, cô nghĩ tôi tin lời cô à?"
"Oái—nhưng mà, ừm."
"Tôi đã bảo cô im đi rồi mà!"
"Két," Ai rụt cổ lại, cúi gằm mặt xuống.
Ôi.
Lại thế nữa rồi.
"A-Anh đang giận tôi phải không…?"
"Không, tôi không giận! Đúng là tôi có lớn tiếng với cô, nhưng đó là một kiểu tức giận khác! Cô có hiểu không hả!?"
"V-vâng, tôi hiểu—ừm, tôi xin lỗi…"
"Cô chẳng hiểu tôi đang nói cái quái gì cả!"
"T-tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà!"
Vô phương cứu chữa.
Alice từ bỏ việc giải thích, vội vàng sải bước trên đường. Anh biết thái độ này của mình sẽ lại khiến Ai bất an, nhưng đến nước này thì anh chẳng còn bận tâm nữa.
Anh cảm thấy Ai cứ nên vẩn vơ suy nghĩ, ngày càng chán nản, tiếp tục hiểu lầm người khác, và cứ thế sống với cái đầu cúi gằm xuống đất đi.
"Đi thôi…"
"À, vâng."
Alice không tìm thấy cơ hội để buông tay Ai ra, nhưng ngay lúc này, bàn tay cô bé lại siết chặt lấy tay anh. Lực nắm yếu ớt đến lạ, nếu không phải vì sức mạnh quái dị thường ngày của cô bé, có lẽ anh đã chẳng nhận ra sự khác biệt đó.
Cứ như thể cô bé đang ngần ngại nắm lấy tay anh. Cứ như bàn tay của kẻ sắp rơi xuống vách đá, nhưng lại chẳng dám dùng hết sức vì sợ kéo theo người khác.
Tựa như con chim én đói lả nhưng không dám khẽ ríu ran gọi bầy. Tựa như vết cào cuối cùng của một con mèo đang hấp hối trong bóng tối, cố giấu đi vết thương của mình.
(Lại thế nữa rồi…)
Alice muốn làm gì đó để giúp Ai lấy lại sự tự tin vốn có của cô bé.
Nhưng anh đã nói hết nước hết cái rồi. Mọi chiêu trò đều đã dùng hết từ hôm qua.
Anh còn có thể làm gì hơn nữa đây?
"À… T-tôi xin lỗi. Tôi siết chặt quá sao?"
Thậm chí, Ai còn định buông tay anh ra. Cô bé im lặng. Cô bé muốn che giấu hành động của mình.
"…Tôi ổn rồi, thật sự mà…"
Cứ như thể trái tim cô bé đang rời đi, sức lực yếu ớt trong bàn tay bỗng dưng biến mất, từng ngón tay từ từ buông lỏng.
Như thể Ai đang buông bỏ sợi dây cứu sinh cuối cùng của mình.
Còn về bàn tay ấy,
"……"
Alice nắm chặt lấy nó.
"A-Anh Alice?"
"…Gì?"
"Anh hỏi tôi cái gì… Anh có thể buông tay tôi ra được không?"
"Không."
"Anh từ chối tôi… ừm, cái gì…"
Alice cũng chẳng biết.
"! Oái…"
"Đủ rồi, về thôi."
"Ừm, anh Alice, đau đấy!"
"Im đi."
"Hừm~!"
Ai làm vẻ mặt của một đứa trẻ bị bắt nạt.
"Anh bị làm sao vậy… Giận thì cứ nói đi chứ. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa rồi…"
"Đó chính là lý do đấy!"
"Hả?—Khoan đã, kyaa!"
Ai bị Alice kéo xềnh xệch đi, rồi vấp ngã. Alice nhấc bổng cô bé lên bằng tay phải, bát súp bữa tối trong tay trái anh rung lắc dữ dội.
"Ối."
"T-tôi xin lỗi. Thấy chưa, vẫn còn nguy hiểm mà…"
"Vì cô không chịu dùng sức đấy."
Anh lại siết chặt tay phải cô bé lần nữa.
"Siết chặt hơn nữa đi."
"……"
"Chúng ta biết nhau lâu đến thế rồi, đừng giữ kẽ làm gì nữa."
Alice không hề giữ kẽ chút nào, anh nắm chặt tay Ai như thể đang cầm một khẩu súng cỡ nòng .45 hay đang túm lấy một người sắp rơi xuống vách đá.
Anh hy vọng truyền tải được điều gì đó mà lời nói hay thái độ không thể diễn đạt. Anh cầu mong từ đầu ngón tay phải của mình, một sợi dây vô hình sẽ kết nối trái tim họ qua điểm chạm cơ thể.
"……À."
Anh không biết liệu nó có được truyền tải hay không.
Nhưng Ai chỉ siết nhẹ một chút sức vào bàn tay phải, hệt như một chú chim hoang dã lần đầu tiên dám uống nước từ tay người.
Trọng lượng niềm tin của cô bé chưa đầy một ký.
Thế là đủ rồi.
"Đi thôi."
"……"
Không có tiếng đáp lại, nhưng lần này cô bé ngoan ngoãn vâng lời anh.
Alice cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
+
Mọi chuyện đáng lẽ phải là như vậy.
"HÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚÚUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUHHHHHHH."
Alice held her breath. The only one who would call out to him with such a loud voice was this person.
He was a hulking muscular man with a thick beard and an unruly hairstyle. His eyes were bloodshot and his face was distorted with anger, but not at Alice. Instead, he was angry at Ai, who was currently hiding behind Alice. The man’s aura was that of a ferocious beast, like a wild boar or a bear, but it was just a man, one whose profession was to provide security for the market.
Normally, he would not be able to raise his voice at Ai, but something had lit a fuse within him.
"You! Where were you!?"
"I-I'm sorry…"
"You think you can get away with just that!?"
"B-But…"
"But what!? Say it clearly! If you want to say something, tell me directly!"
Alice could see Ai's body trembling behind him. At this rate, she would fall to her knees. He took a deep breath, and stood between them. Alice looked up at the guard, whose face was close to his. The guard's angry eyes were even more bloodshot, but Alice did not flinch.
"Enough is enough."
"What did you say, Alice!?"
"How much more will you continue to bully Ai?"
The guard fell silent. Ai was still trembling.
Alice looked at the guard. "You're angry at Ai for what happened with the bandits, aren't you?"
The guard flinched.
"If you don't acknowledge your own powerlessness, you'll just keep taking it out on Ai."
Alice looked at Ai, who was still trembling behind him. He then looked back at the guard.
"You just want to vent your anger, don't you?"
"That's…!"
"No, that's not it. This is your fault for not being able to protect her."
The guard looked down at the ground.
"I’m the same."
"What…?"
"I couldn’t protect her either. So what? You and I, we're both useless. Just like Ai, who relies on others."
Ai’s trembling stopped. The guard looked up, surprised.
"Then what are you going to do!?" the guard said, raising his voice.
Alice stared at the guard. "I will protect her."
Ai's eyes widened. She had never heard Alice say such a thing.
"So what are you going to do?" Alice asked, looking at the guard.
The guard looked at Alice, then at Ai. He finally lowered his voice.
"…I will also protect her."
"Good." Alice gave a slight nod.
"So, what do you want to do with your anger?" Alice asked.
"…I don’t know."
"Then don't try to solve it by taking it out on others."
The guard was silent.
Alice turned to Ai. "Are you okay, Ai?"
"…Yes."
"Good."
Alice and Ai started walking again. The guard watched them go, then turned and walked away.
"Thank you, Mr. Alice."
Ai said, her voice barely a whisper. Alice smiled.
Ai nhìn cánh tay phải và tay trái tê dại, lượn lờ trong không trung như thể quay chậm, rồi thầm nghĩ bụng: "Ông Julie đúng là đồ ngốc."
"Aaaaaaaa Liiiiiiiiceeee…"
Julie lảo đảo bổ nhào về phía trước vài vòng trước khi đòn chém của mình kịp hạ xuống, nhưng mắt ông ta đã sáng rực khi bắt gặp Alice đang chuẩn bị bỏ chạy. Ông ta nhanh đến mức Ai phải lo lắng, tự hỏi liệu có thể nói chuyện đàng hoàng với ông ta không.
"Ông nhầm rồi, lão già."
"Ngươiiiiiii đượcccccc phépppppppp gọiiiii taaaaa là lãoooooo giàaaaa đâuuuuuu!!!"
"Ơ? Giờ tôi thành người lạ à? Khoan đã! Ông già thế này rồi mà còn gì nữa!?—Oái oái oái oái!!"
Alice bị kéo lê xuống đất, hai tay bị khóa chặt ra sau lưng, rồi bị nhấc bổng lên.
"Ông làm cái quái gì thế, lão già!? Lỡ gãy tay tôi thì sao!?"
"Ta định bẻ gãy chúng đây. Chắc chắn là được."
"Ôi thôi rồi…"
Lão già này nghiêm túc thật… Alice lẩm bẩm với giọng khá bình tĩnh.
"Alice… Ta đã cảnh cáo ngươi nhiều lần rồi… rằng bất cứ ai đụng vào con của ta sẽ phải chết…"
"Tôi nghĩ chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở việc chết đâu…"
Hai tay bị trói chặt hơn trước, nhưng giọng Alice vẫn bình tĩnh, như thể hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa.
"Thế này không ổn rồi, ông Julie. Hắn đã chuẩn bị tâm lý chết rồi. Ông nên dừng lại đi…"
"Mà tôi cứ tưởng lần nào khuyên ông, ông cũng bảo ‘tôi không phải lolicon’ chứ…"
Ai quyết định không ngăn cản Julie nữa.
"Nghĩ lại thì, tôi đã tin ông khi ông nói thế đấy…"
"Nếu ông tin tôi thì đã chẳng phải hỏi đi hỏi lại thế. Ông nói ‘lần nào tôi khuyên ông’ là có ý gì vậy?"
Giọng Alice nghe như một tử tù, và hắn dường như không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
"Vậy mà! Vậy mà, ngươi lại!"
Julie đau khổ nói, hệt như một người cha vừa gặp chuyện không may tệ hại nhất giáng xuống con gái mình, mà nguyên nhân lại đến từ người ông ta tin tưởng.
"Trong tất cả mọi người, lại là con gái ta! Ai! Ta không thể tin nổi là hai ngươi lại nắm tay nhau!"
"……"
"……"
Không.
Ban đầu Ai hơi hoảng hốt một chút, nhưng ngay khi ông ta nói vậy, cô bé lại thấy chuyện đó không có gì to tát lắm.
"Ông đang làm quá rồi đấy, ông Julie."
Cô bé cố gắng nói với vẻ mặt thờ ơ.
"Là vì chân cháu bị tê nên chú Alice mới phải đỡ cháu thôi. Chẳng có… ờm… chuyện gì… như thế… đâu ạ. Đúng rồi… chỉ là công việc thôi."
Đến cuối câu, cô bé hơi ngại ngùng một chút, nhưng cô bé đã giải thích rõ ràng. Phản ứng tệ nhất mà cô bé có thể có là hoảng loạn. Chỉ cần giữ bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn cả.
Nhưng Julie không dừng lại.
"Không! Không phải thế!"
"Ô-Ông sai rồi, ông Julie. Dừng lại—"
"Đó chính là điều ta đang nói! Cái kiểu tin tưởng và sợ hãi lẫn lộn vào thời điểm then chốt, lại còn nắm tay nhau ở cái chỗ này nữa chứ! Nắm tay kiểu đó còn tệ hơn nữa!"
"Aizaizai!"
Ai vung vẩy tay chân như thể cô bé đang cọ rửa thứ gì đó.
"Ô-Ông Julie!? Đợi đã! Đ-Đừng mà—"
"Thấy chưa! Ai lại thể hiện ánh mắt tin tưởng với cái tên khốn ngoài chúng ta, mà giờ lại lộ ra vẻ mặt này—"
"CHEEESSTTTOOO!"
Hai đòn chém giáng tới tấp vào Julie từ trước ra sau, và gã đàn ông to lớn ngã vật xuống đất không tiếng động.
Trong khi gã đàn ông ngã xuống, Alice vẫn cảnh giác với đòn tấn công từ phía còn lại.
"Đó đúng là một kẻ thù đáng gờm…"
"Ừ…"
Cả hai nhìn xuống gã đàn ông to lớn, như thể họ là những đồng đội cuối cùng đã đánh bại được một kẻ thù không đội trời chung.
"…Từ trước đến nay, trong những chuyến đi gian nan của chúng ta, chưa từng có kẻ thù nào đáng sợ hơn ông ta…"
"Tôi đã sống hơn ba mươi năm cuộc đời kỳ lạ này, và chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Lão già này dạo này không chỉ là một kẻ ngốc nữa rồi…"
"Đúng vậy."
Đúng lúc đó,
"Ai~, Alice~."
"Ô, cô Scar."
Họ quay lại thì thấy Scar đang bế Celica cách đó không xa, và một nhóm nhỏ người đang vây quanh cô ấy.
Ngay sau đó, Scar chạy xuyên qua nhóm người. Vạt váy xòe của cô ấy bay phấp phới, và Celica nảy lên nảy xuống trên ngực cô.
Những người khác trong nhóm nhắc nhở người mẹ trẻ: "Để ý một chút đi." Nhưng cả mẹ và con đều cười vui vẻ mà chẳng hề lo lắng.
Ai đập tay chào Celica đang khúc khích cười và hỏi Scar từ gần đó,
"Giờ cô đang về nhà à?"
"Ừm, vì chúng ta đang ở đây, hay là đi cùng nhau luôn đi— làm ơn gọi ông ấy dậy giúp tôi với?"
Tất nhiên, cô ấy đang nói đến Julie.
"Ông ta bỏ lại hành lý rồi chạy đi mất. Trời ạ. Con thấy có đúng không, Celica?"
Celica gật đầu đồng ý.
Dù không muốn, Ai cũng không còn cách nào khác ngoài việc huých mạnh gã đàn ông to lớn một cái. Alice lập tức chạy xa năm mét.
"Haa!"
"Ưm!...Ưm, chỗ này là…"
"Ông dậy rồi à?"
"Ừm……mà sao tôi lại ngủ ở đây?"
"Ông mệt rồi, lão già."
Rõ ràng trí nhớ của Julie có vấn đề. Chớp lấy cơ hội này, Alice lập tức chạy lại với tốc độ ánh sáng.
"Ông đã ở tuyến đầu, giúp đỡ công việc phục hồi mà. Thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi chứ."
"Giờ ngươi lại tỏ ra quan tâm à, Alice? À, cảm ơn… nhưng sao ta lại thấy muốn đấm ngươi thế nhỉ…"
"Hahahahaha, ông đúng là một kẻ kỳ cục, lão già."
"Quan trọng hơn là Julie, dậy đi và lấy đồ của ông đi."
Scar nói với vẻ không vui, và Julie vội vàng làm theo.
"Đừng bỏ lại bọn tôi mà chạy lung tung nữa nhé."
"Hửm? V-vâng—được rồi, lại đây nào Celica."
Với nụ cười như gấu, Julie dang tay về phía Celica. Nhưng bé con quay mặt đi với vẻ hờn dỗi, như thể vừa được cho uống sữa thiu.
Những người khác đi cùng Scar khúc khích cười khi thấy cảnh đó, chắc hẳn họ thấy thật thú vị.
"Ôi chao. Hình như bé con không muốn rồi."
"Đúng rồi đúng rồi, dù sao thì bố cũng bẩn mà."
Họ là những người phụ nữ làm công việc giặt giũ, nấu ăn và các công việc nội trợ khác. Dạo này Scar dành phần lớn thời gian ở với họ, và Julie cũng vậy, ông ta vẫn lái xe vòng quanh ở tuyến đầu công việc phục hồi.
"K-Không phải thế đâu. Ta vừa mới tắm ba ngày trước mà…"
"Con có muốn bố phải tắm mỗi ngày không, Celica?"
"Gừm, Scar… cô học đâu ra cái thói dùng con gái mình để bày tỏ ý kiến vậy…?"
"Từ đâu ư, tôi cũng tự hỏi nữa?" Scar đáp lại với vẻ mặt tự mãn. Mấy bà cụ đứng sau cô ấy khúc khích cười. Có vẻ họ rất hợp nhau.
"Vậy thì, mọi người—hẹn gặp lại ngày mai nhé."
Với một cái vẫy tay nhỏ xíu của Celica, nhóm người rời đi.
"Thật trùng hợp."
Sau khi để Celica vào tay Julie—hay đúng hơn là Julie đã giật lấy bé con từ tay Scar—Scar trông nhẹ nhõm hơn nhiều, cô ấy hơi cúi người về phía trước và mỉm cười với Ai.
"Vâng, cô Scar, hôm nay cô làm gì vậy?"
Giặt giũ thôi mà. À mà hôm nay mình bắt đầu từ làm xà phòng giặt đồ cơ. Ai này, cháu có biết làm xà phòng không?
Chưa đợi Ai trả lời, Scar đã thao thao bất tuyệt bài giảng của mình. Đại khái là, họ cho rất nhiều dầu, tro và một loại thuốc lạ lẫm nào đó vào một cái nồi lớn thế này rồi…
Dường như Scar đang rất thích thú. Cô ấy đi đôi ủng của Người Gác Mộ, mặc chiếc áo Julie đã tặng và chiếc váy xòe tự tay mình may. Cuộc sống của cô thật hạnh phúc, chẳng còn là Người Gác Mộ, cũng chẳng phải một con người bình thường.
…À mà này, cháu biết không, chuyện vừa rồi ta đã nhìn thấy hết đấy.
Phì!
Ai hoàn toàn bị bất ngờ. Quả thật, không thể coi thường Scar được nữa rồi. Thoạt nhìn, chẳng ai có thể nghĩ cô ấy là Người Gác Mộ cả.
……Cần gì phải phản ứng dữ dội đến thế chứ? Không phải cháu đang nắm tay ư?
Nhưng cô ấy không nghĩ gì khác lạ đặc biệt cả.
Đ-đúng vậy. Đúng là như vậy……đúng là như vậy…
Ai thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, thỉnh thoảng tôi có nắm chặt tay Julie.
Khoan đã.
Ai quay đầu sang trái, cứ như một con búp bê cũ kỹ bị gỉ vậy. Julie thì đang cố hết sức ngăn Celica chạy về phía Alice.
… Có gì sai sao? Mấy người ở khu giặt đồ bảo thỉnh thoảng ta nên làm thế mà…
Không, không có gì lạ. Hoàn toàn không có gì cả…
Tình huống này thật khó để giải thích cho rõ ràng. Không biết mấy người ở khu giặt đồ nghĩ gì về mối quan hệ của họ, và quan trọng hơn, Scar nghĩ gì về Julie? Cô ấy nghĩ gì về Ai và Alice? Ai rất muốn hỏi, nhưng lại thôi…
Ai nghĩ rất nhiều điều, nhưng cuối cùng lại thấy chẳng quan trọng gì nữa, thế là cô đẩy trách nhiệm cho người gần mình nhất.
… Có lẽ chú Julie là người tệ nhất…
Điều đó có lẽ là thật.
Cô ấy đồng ý một cách rất nghiêm túc. Ai không nhịn được mà bật cười.
Scar thật sự đã trở nên giống một con người. Cô ấy đã có thể hiểu và quan tâm đến tấm lòng người khác. Đó là lý do Ai có thể cười, và cũng là lý do Ai có thể…
Cô ấy cứng đờ.
Ơn trời…
Scar nói, nhẹ nhàng nhướng hàng lông mày phải đầy sẹo của mình.
Ơ? Có gì tốt ạ?
Việc cháu có thể mỉm cười, Ai à.
Nếu sự ấm áp và dịu dàng có thể sưởi ấm trái tim ai đó, thì những lời ấy quả thật rất phù hợp với tình cảnh lúc này.
…Ơ?
Ai nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên má mình. Không thể tin nổi, nụ cười đã biến mất nay đã quay trở lại.
Hạnh phúc đã trở lại.
Cháu đã ủ rũ một thời gian rồi.
Scar mỉm cười ấm áp, và trái tim Ai chợt lạnh giá.
Nhưng thật tốt vì bây giờ cháu có thể cười lại rồi…
Gì cơ…?
Ơ?
Mình đang cười vì cái gì vậy…?
Xin lỗi, ta không nghe rõ. Cháu có thể nhắc lại không……Ai?
Cứ như thể Ai vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, hoặc đang chìm trở lại vào nó. Thị giác của cô ấy đang trở nên rõ ràng. Bầu trời tháng Mười trong xanh đến mức tưởng chừng có thể vỡ tan. Không khí đặc quánh tiếng động của công cuộc tái thiết, ồn ào náo nhiệt. Thị trấn bị phá hủy khiến lượng thông tin tăng lên, gây áp lực lên vỏ não thị giác.
Ai hít một hơi thật sâu, muốn thay đổi luồng không khí trong cơ thể. Không khí mùa đông sắp tới lạnh lẽo đến đáng sợ, cướp đi hơi ấm từ cơ thể và trái tim cô.
Cô đang làm gì vậy?
Cô đang được chữa lành khỏi điều gì?
Sự kiêu hãnh của cô đâu rồi? Không phải cô đã nói muốn tự mình đưa ra lựa chọn sao?
Ai… có chuyện gì vậy?
……Ý cháu là sao?
Scar không thể trả lời câu hỏi mang tính phản xạ ấy.
…Xin lỗi Ai, vừa rồi ta có làm gì sai sao?
Không.
Ai lắc đầu chậm rãi, như một người máy được chế tạo tinh xảo.
Cháu không làm gì sai cả. Ai mới là người có lỗi.
Oa, khoan đã, đừng khóc mà, Celica. Được rồi! Chú đi tắm đây! Chú sẽ cạo râu nữa!
Vừa lúc ấy, Celica ném mình, suýt nữa thì tuột khỏi vòng tay Julie.
…Ai, đợi một chút.
Scar cảm thấy Ai có điều gì đó không ổn, nhưng cô vẫn đi đến đỡ lấy Celica.
Khi chỉ còn lại một mình, Ai bị bao quanh bởi một luồng khí lạnh lẽo. Trái tim cô như bị xé toạc, tâm trí cô thì đang rỉ máu.
Xin lỗi đã để cháu chờ…
Scar quay lại. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, Ai như đang chìm vào một đống tuyết lớn và không thể tan chảy được nữa. May mắn cho Ai, hình như Scar cũng đã nhận ra điều gì đó, và Ai đã không bị hỏi thêm, nhưng…
Dàw.
Thay vào đó, một đôi mắt khác đáng sợ và vô cảm đang nhìn chằm chằm vào cô.
…Gì chứ?
Celica bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh đến lạ, suýt chút nữa thì tuột khỏi vòng tay Scar và bắt đầu vung nắm đấm về phía Ai.
Dàw!
Thịch.
Cú đấm trúng vào má Ai.
Nó nhẹ như vết muỗi đốt, nhưng với một tiếng thịch, Ai đã thấy mình ngã phịch xuống mông. Cô giơ tay lên, đặt vào bên má vừa bị đánh. Nóng rát và đau nhức đến lạ, vậy mà không để lại dấu vết gì.
A-Ai!? Cháu có sao không? Trời ơi, Celica, con đang làm gì vậy!?
Không sao… Cháu chỉ bị trượt chân thôi.
Nói rồi, Ai lảo đảo đứng dậy. Cơ thể cô nặng nề và khó di chuyển hơn nhiều so với lần bị Hampnie đá, hay lần cô chạy khắp Ortus suốt đêm.
Dường như tâm trạng của Celica tốt hơn sau cú đấm, và cô bé không còn quấy rầy nữa, "Trời đất ơi, con bé này!" Đó là biểu cảm cô bé thể hiện khi lại nghiêng người về phía trước.
Ư ư!
Cô bé đưa cho Ai một chiếc núm vú giả dính đầy nước dãi.
……
Dàw!
Khuôn mặt cô bé cơ bản là đang nói: "Đây, ngậm một miếng đi."
…Cảm ơn tấm lòng của cháu.
Ai nói, rồi trả lại núm vú giả. Sau đó cô ấy nhảy lò cò và rời xa nhóm người.
Ai?
Xin lỗi. Tôi vừa nhớ ra một chuyện. Mọi người cứ về nhà trước đi.
Julie đương nhiên tỏ ra miễn cưỡng.
Bây giờ sao?
Vâng. Mọi người cứ ăn tối mà không cần đợi tôi.
Này—
Ai chạy đi mà không nghe những gì người khác nói.
Cô không thể cho phép bản thân ở lại một nơi ấm áp đến thế.