Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 17

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 6 - Chương 1: Sao Sa Ngẫm Trời (3)

Sau khi kéo một chiếc xe mắc kẹt dưới mương lên, đưa một ông lão lạc đường về nhà, và cho một con chó hoang đang hoảng sợ vì sự xuất hiện bất ngờ của nhiều người ăn, Ai cuối cùng cũng tin vào cái định nghĩa "đi dạo" của Alice.

Ai thề rằng cái người đàn ông đang bị chó liếm mặt kia chắc chắn trong đầu không hề có suy nghĩ gì.

"Tôi khá chắc là bé con này là thú cưng của nhà Krauses, và nó bị bỏ lại khi cả gia đình nó 'đi vào cả thế giới'. Tôi nhớ họ đã nhờ ai đó nhận nuôi nó… À, ra là đang đi tìm chủ hả con?"

Trả đũa! Alice vận dụng sự sáng tạo bí ẩn của mình để "phản công" lại con chó đang cố liếm mặt hắn. Đấy vốn dĩ chẳng phải là trả đũa gì cho cam, nhưng cả hai đều có vẻ đang rất vui vẻ, nên Ai chẳng nói gì.

"Tên nó là gì thế?"

"Ưmm~~ tên nó là gì ấy nhỉ? Tôi nhớ là Krau… Krau… ừ, Krauwa!"

"…Chắc chứ?"

Krauwa (tên tạm gọi), vừa nãy còn đang vui vẻ thì bỗng chốc trở nên ủ rũ. "Đúng thế, Krauwa của nhà Krauses đấy. Không nghi ngờ gì nữa," Alice tự tin khẳng định với Ai.

Thế rồi họ đưa Krauwa (tên tạm gọi) về nhà. Gia đình ấy vô cùng biết ơn, họ chào đón cả con chó lẫn hai người, thậm chí còn tặng quà.

"…Anh nhầm tên con chó rồi."

Ai vừa nói vừa cầm ổ bánh mì ngọt được tặng. Họ cho chó ăn sandwich, nhưng không hiểu sao họ lại được nhiều đồ ăn hơn.

"Im đi."

Alice nói với vẻ không vui, cắn một miếng bánh mì nho.

"Cũng gần đúng mà, phải không?"

"À phải rồi, anh đúng là đồ nói dối, đồ nói dối. Chẳng gần đúng chút nào."

"Im đi… dù sao thì, ừ, đúng thế. Em không thấy là việc sai hoàn toàn lại giống với việc gần đúng đáp án sao?"

"Vâng, vâng."

À mà nói thêm, tên thật của Krauwa là Bernard Đệ Tam.

Hoàn toàn khác biệt.

"Cái đó không quan trọng.."

Nhồm nhoàm, nhồm nhoàm.

"Còn em thì sao? Cứu rỗi thế giới sau khi chờ đợi bấy lâu nay thì cảm thấy thế nào??"

"Hả? Ý anh là sao?"

"Anh đang nói về Krauwa."

Hắn đang nói về Bernard Đệ Tam.

"Em thấy nhà Krauses vui mừng thế nào không? Ông lão vui đến mức suýt gãy xương, còn con gái họ thì khóc òa lên vì sung sướng."

"…Chúng ta chỉ đưa con chó về cho họ thôi mà."

"Nhưng dù sao thì thế giới của họ cũng đã được cứu rỗi rồi, em biết không?"

Đúng không? Hắn mỉm cười.

"Không chỉ thế, còn có ông lão lạc đường và chiếc xe dưới mương nữa. Em thật tuyệt vời khi có thể cứu ba thế giới chỉ trong một buổi đi dạo. Anh đoán là có một cái gì đó thật sự yêu thương em."

Đó là khoảnh khắc mà Ai có thể đoán được hắn đang muốn nói gì.

"Cảm ơn, anh Alice."

"Hả? Vì cái gì cơ?"

"Anh đang cố động viên em phải không?"

Cô cứ tưởng Alice chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng khoảnh khắc này, cô lại thấy có lỗi với hắn.

……

Khuôn mặt Alice bỗng chốc trở nên cau có, và sau vài giây do dự, hắn thở dài một tiếng thật lớn rồi vứt kịch bản đi.

"Em đúng là rắc rối thật đấy, phải không?"

"Thế sao?"

"Đúng đấy. Lẽ ra em đừng có để ý đến nó làm gì chứ? Kể cả có để ý thì cũng nên giả vờ hưởng ứng theo đi chứ."

"Nhưng em không làm thế được."

Cô không thể bị niềm vui nhất thời che mắt mà vội vàng bước tiếp khi chưa giải quyết được những mâu thuẫn.

Mặc dù cô biết rằng sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô cứ giả vờ không biết gì.

"Anh biết người ta hay nói rằng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ không?"

Ai nói khi nhìn xuống các ngón chân mình.

"Khi một thứ gì đó quan trọng với nhân vật chính bị phá hủy, một trong số các nhân vật phụ sẽ nói, 'Thời gian sẽ chữa lành'. Nhưng em nghĩ đó là lời nói dối."

……

"Đó không phải là chữa lành. Đó chỉ là sự quên lãng. Quên đi những lỗi lầm đã gây ra, quên đi những thất bại của bản thân…"

"Thật tình, em…"

Alice giơ hai tay lên trời, như thể tuyên bố Ai là trường hợp vô phương cứu chữa.

"Quên hết đi thì có gì sai chứ? Đó là cách em sẽ được chữa lành mà."

"Em không nói nó tệ. Nhưng…"

Ai nhìn Alice. Cô nhìn thẳng vào tội lỗi của mình.

"Nếu em định quên đi lỗi lầm của mình, em muốn tự mình lựa chọn làm điều đó một cách tự nguyện."

……

"Em không muốn phó mặc cho 'thời gian'. Em muốn ít nhất mình được tự lựa chọn điều đó."

"Thật tình, em…"

Alice dường như hoàn toàn cạn lời.

'Em đúng là rắc rối thật đấy, em biết không?

"Em xin lỗi, em là người như vậy đấy—nhưng nếu có một điều em vẫn có thể tự hào, thì đó chính là điều này. Em là một người yếu đuối về tinh thần, em sẽ thất bại, em sẽ mắc lỗi, nhưng em sẽ không bao giờ lún sâu hơn vào nó. Đó là điều duy nhất em không muốn làm."

"…Thế thì khó đấy."

"Đúng vậy."

Ngay cả Ai cũng không biết vì sao mình lại trở thành một người phiền phức đến vậy.

"Haizz, thật là phí thời gian…… chúng ta về nhà thôi, được chứ?"

Alice bỏ dở kịch bản của mình, giơ hai tay lên như thể đầu hàng, và đổi hướng.

"Vâng."

Ai nâng giỏ bánh mì đầy ắp lên, và rẽ phải quay lại phía sau.

"Xin lỗi."

Đúng lúc ấy, họ gặp một nhóm người mà rõ ràng đang toát ra cái khí chất "chúng tôi đang gặp rắc rối". Trung tâm của nhóm là một cặp vợ chồng trẻ, và người chồng lên tiếng hỏi như thể đại diện cho cả nhóm:

"Hai người có biết con gái chúng tôi không?"

Alice nhìn Ai. "Có một cái gì đó thật sự yêu thương em đấy, hả?" Hắn hỏi.

Ai chỉ thở dài đáp lại.

+

Đó là một nhóm họ hàng, bao gồm một cặp vợ chồng trẻ ngoài ba mươi, bố mẹ của họ, anh chị em họ và anh em trai. Người bố, đang ở độ tuổi sung sức nhất, tự giới thiệu họ là gia đình Edwards, và giải thích tình hình cho Ai nghe.

"Con gái của các vị vẫn chưa trở về thế giới thực sao?"

"Vâng."

Ai và Alice đang ngồi trên bậc thang của một ban công mở, nơi mà có lẽ mười lăm năm trước từng là một quán cà phê sang trọng, lắng nghe lời ông ấy.

"Vâng, con bé là cháu gái yêu quý của tôi. Con bé đáng thương lắm. Cô bé tội nghiệp đó chắc đang khóc ở đâu đó ngay bây giờ."

"Con bé là một cô gái ngọt ngào, rất mạnh mẽ, luôn luôn mỉm cười."

"Này, hai người không nghĩ là… Mụ phù thủy đã bắt cóc con bé chứ? Ôi, trời ơi…"

"Làm ơn, Alice, anh phải tìm chị gái của tôi!"

Cả đám đang làm ầm ĩ cả lên.

"Được rồi, được rồi! Nói cho tôi biết tên của con gái, cháu gái hay chị gái của các vị đi chứ!"

"M-Mọi người, xin hãy bình tĩnh! Xin hãy nói từng người một!"

Alice và Ai bị nhà Edwards, những người đang than vãn về hoàn cảnh khó khăn của họ, chen lấn xô đẩy, và họ cố gắng sắp xếp lại tình hình.

"Tôi sẽ nói."

Người đầu tiên bước lên là người bố, người đã lên tiếng đầu tiên. Khi ông ấy bước ra, Alice và Ai thở phào nhẹ nhõm.

Tên anh là Shiba Edwards, một thủ thư làm việc ở Thành phố Phong ấn. Anh không chỉ quen Alice mà còn quen cả Ai – cô bé thường xuyên lui tới thư viện để nghiên cứu. Tính tình Shiba hiền lành, lúc nào cũng tươi cười.

Thế nhưng, khoảnh khắc ấy, nụ cười đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt anh.

"Nhạc phụ, thưa mọi người, xin hãy đi sang chỗ khác. Để con giải thích chuyện này với Alice nhé?"

"Vậy thì—"

"Xin anh cứ tự nhiên."

Shiba cúi đầu trước người thân với vẻ mặt nghiêm nghị. Ai không rõ liệu đó có phải là phép lịch sự đối với gia đình, hay do anh ấy quá lo lắng mà đâm ra thái độ gay gắt như vậy.

Ai thấy một nửa số người thân đang ngó nghiêng khắp thị trấn, nửa còn lại thì quan sát từ xa, nên cô nhìn thẳng vào Shiba và người còn lại duy nhất – vợ anh. Alice thì khoanh tay, bắt đầu càu nhàu.

"Con gái anh mất tích rồi sao…?"

"Phải, chúng tôi chẳng biết phải làm gì nữa…"

"…Anh đang ám chỉ là mụ Phù thủy đã bắt con bé đi à?"

"Phù thủy!!"

Những người thân đang đứng nghe bên cạnh đều kinh hãi, nhanh chóng lùi lại vài bước. Ai không quá chắc chắn, nhưng dường như chỉ riêng từ "Phù thủy" thôi cũng là điều không ai muốn nghe đến. Nhớ lại thì tình hình ở Học viện Gora cũng tương tự, chỉ cần nhắc đến Dee, "Mụ Phù thủy phương Tây" là cả lớp Q đã kinh hoàng. Tất nhiên, xét những gì Dee đã làm, thì phản ứng của họ cũng dễ hiểu thôi.

"Không, không đời nào có chuyện đó."

Shiba rùng mình một chốc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi tiếp lời.

"Con gái tôi và tôi bị thất lạc khi quay về, rồi thì…"

"À, tức là một người trở về bị lạc ấy hả."

Alice đáp lời ngay tắp lự.

"Đừng lo, chúng ta sẽ tìm thấy con bé ngay thôi."

Lời nói của anh ta không phải không có lý. Tình huống mà vợ chồng họ miêu tả cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp. Những người trở về thế giới thực vào sáu ngày trước đó, phần lớn đều quay về đúng nơi họ từng ở. Thế nhưng, cũng có người phát hiện nơi ở của mình ngoài đời thực đã bị ngập lụt hoặc sụp đổ hoàn toàn, và cuối cùng bị đưa đến những nơi hoàn toàn không liên quan.

"Các lính gác sẽ lo liệu cho hai người nếu hai người đến chỗ họ. Tôi nhớ con gái anh bệnh nặng lắm, phải không Shiba? Vậy thì chúng ta nên tìm con bé ngay lập tức… ơ, mà tên con bé là gì nhỉ?"

Alice vừa nói, vừa lật giở một danh sách những thứ anh ta giữ trong túi.

"Con gái tôi tên là… Isola Edwards."

"Isola… Isola… ừm, không có trong danh sách. Tôi cũng chẳng nhớ con bé. Thật ngại quá, Shiba, có lẽ anh nên đến trạm gác hỏi thăm xem sao."

"Đã hiểu rồi, chúng tôi cứ đợi ở đây thôi."

"Hả?"

Alice chợt khựng lại. Cứ ngỡ anh ta sẽ chuồn mất, nhưng anh ta lại lập tức dừng chân.

"—À, đúng rồi. Nếu mọi người đi hết, chúng ta sẽ không gặp được lão già và những người khác. Được rồi, tôi sẽ đi hỏi ngay tắp lự đây."

Alice vừa nói vừa bỏ chạy. Ai đợi cho đến khi anh ta đi khuất, rồi đợi thêm một phút nữa mới lên tiếng hỏi:

"Vậy, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

"Cô quả là người tinh ý."

Shiba cũng như đang chờ đợi khoảnh khắc này, anh liền cất tiếng hỏi:

"Đây là chuyện mà anh không muốn Alice nghe thấy, đúng không?"

"Phải."

"…Nhưng mà tôi không thích bí mật cho lắm…"

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ không ép cô phải giữ im lặng. Cô có thể nói với anh ấy nếu cô thấy điều đó là cần thiết."

Tuy vậy, Shiba vẫn hy vọng cô có thể giữ kín chuyện này.

"Tôi không muốn anh ấy phải nhớ đến con gái tôi."

+

"Isola là một đứa bé không thể 'trưởng thành'."

Shiba bắt đầu nói khẽ. Chỉ khi nhắc đến con gái, trên gương mặt anh mới xuất hiện nụ cười hiền dịu mà Ai vẫn nhớ từ những buổi chiều nắng ấm trong thư viện.

"Không thể lớn lên, ý anh là… giống như trường hợp của thầy Julie sao?"

"Không, không phải theo ý nghĩa tinh thần đó."

Anh ấy chậm rãi nhưng kiên quyết phủ nhận. Shiba cũng là giáo viên bán thời gian tại trường Ostia, nên cách anh nói chuyện với Ai khiến cô chợt nhớ về những giờ học trên lớp.

"Thành thật mà nói, chuyện đó đơn giản một cách tàn nhẫn, nó nằm ở chính cơ thể con bé, Ai à."

Đúng lúc đó, vợ Shiba, Lethe, vốn đang gục đầu xuống – bất chợt bật khóc nức nở. Shiba dùng đôi bàn tay lớn của mình ôm lấy vai vợ an ủi, thì thầm: "Không phải lỗi của em đâu."

"Con gái chúng tôi số phận đã định sẵn, từ khi sinh ra đã mang trong mình sinh mệnh ngắn ngủi hơn người khác. Một vị bác sĩ giỏi từng nói với chúng tôi rằng cơ bắp con bé sẽ mất dần đi tính đàn hồi khi lớn lên, rồi cuối cùng sẽ teo tóp lại, khiến tim con bé ngừng đập."

"Là… vậy ư…"

Đây là lần đầu tiên Ai biết Shiba có con gái. Anh ấy chắc chắn không hề có ý che giấu, nhưng đây cũng không phải chuyện có thể dễ dàng nhắc đến.

"Thế nhưng, Isola vẫn bước vào Thành phố Phong ấn, đúng không ạ? Con bé sẵn lòng chấp nhận cái chết để đi vào đó…"

Đó là một thế giới mà cái chết diễn ra theo lẽ thường. Đây chính là một trong những quy tắc của Thành phố Phong ấn ấy. Ai cảm thấy vô cùng kính trọng Isola. Theo một nghĩa nào đó, ngay cả khi một người đã chết ở thế giới thực, họ vẫn có thể tiếp tục tồn tại ở đây. Thế nhưng, con bé lại không chọn cách đó, mà lại quyết định đến một thế giới nơi cái chết không tồn tại, điều này khiến Ai vô cùng khâm phục.

Nhưng đúng lúc đó. Lethe cuối cùng cũng không kìm được nữa, bật khóc nức nở rồi gục xuống.

"Ááá! K-không phải vậy đâu, bé Ai! Con bé không hề có sự chuẩn bị nào cho chuyện đó! Ch-chính tôi đã cướp đi khoảng thời gian ấy của con bé!"

"Bình tĩnh nào Lethe, không phải chỉ riêng lỗi của em đâu. Đó cũng là lỗi của cả hai chúng ta mà…"

Có gì đó không ổn. Suy nghĩ ấy thúc giục Ai khi cô nhìn họ bật khóc nức nở. Cảm giác mà cô đã trải qua gần đây, rằng ngay từ đầu, tiền đề đã có sự sai lệch chứ không phải vì khó khăn, lại ùa về trong tâm trí cô.

Cuối cùng, Ai bắt đầu chú ý đến tuổi của hai vợ chồng.

Một cặp đôi trông chỉ vừa ngoài ba mươi. Điều này có nghĩa là sao?

"…Anh Shiba, hai người vào Thành phố Phong ấn cùng với những người khác là từ khi nào ạ?"

"Mười ba năm trước… chính là những ngày đầu tiên."

"Lúc đó, Isola… con bé bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

"Con bé chỉ mới biết bập bẹ vài từ đơn giản khi lần đầu đặt chân vào thế giới này."

Aaaa! Lethe lại nức nở một lần nữa.

"Hai người phát hiện ra căn bệnh của con bé… là từ khi nào?"

"Vâng, chúng tôi chỉ phát hiện ra sau khi đã bước vào đây."

Ai nhắm chặt mắt, mọi chuyện đã trở nên rõ ràng.

"…Chuyện đó xảy ra sau khi chúng tôi đã vào Thành phố Phong ấn. Isola là một đứa bé xinh đẹp, cứ như thể cả thế giới này đều yêu thương con bé vậy, và chúng tôi chẳng thể nào tưởng tượng được rằng một căn bệnh quái ác lại đang ẩn chứa bên trong con bé…"

Tiếng khóc xé lòng của người mẹ vang vọng khắp thành phố đổ nát, và Ai chẳng thể làm gì ngoài việc lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt bà.

Kể từ khi biết con gái lâm bệnh, chúng tôi đã bị nỗi dằn vặt giày vò. Riêng với bản thân chúng tôi, việc chấp nhận lời mời của Alice là điều hiển nhiên, bởi chúng tôi nghĩ rằng điều đó là hợp lý. Thuở ấy, chúng tôi đã từng nghĩ cái chết tự nhiên là điều đáng để tự hào—nhưng suy nghĩ ấy đã bị vứt bỏ ngay khi con bé lâm bệnh. Nếu con bé vẫn ở lại thế giới bên ngoài, ít nhất nó cũng đã có thể sống trọn vẹn cuộc đời mình, cho dù có phải chết đi chăng nữa. …chúng tôi đã vĩnh viễn tước đi cơ hội đó của con bé…

“N-nhưng mà, dù sao thì con bé cũng không thể quay về thế giới này được nữa.”

Chính lúc đó, Ai mới nhận ra. Cô bé đã không trở về.

“…Đó là điều tôi đã nói với Alice, nhưng chúng tôi đã báo cáo với lính canh và hội đồng thị trấn rồi. Thậm chí tôi còn hỏi lại họ trước khi đến đây nữa.”

“…Sao anh lại muốn giấu kín chuyện này với anh Alice đến vậy?”

“Vì anh ấy không biết chuyện này…”

“Ơ?” Thật không thể hiểu nổi.

“Mà này, chẳng phải anh Alice là người đã dẫn các anh đến thành phố bị phong ấn sao?”

“Alice đó đã chết rồi.”

Một luồng mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng Ai.

“Ai, cô biết điều này mà, đúng không? Alice đã chết vài lần trong mười lăm năm qua, và mỗi lần như vậy anh ấy lại bị đặt lại từ đầu. Riêng những gì tôi nhớ, anh ấy đã chết ba lần rồi. Mỗi lần như vậy, chúng tôi lại phải làm quen lại với anh ấy, nói với anh ấy rằng chúng tôi nợ anh ấy một ân tình, rằng chúng tôi là bạn tốt của anh ấy…”

Thật bi thảm biết bao cho một người có quá khứ như thế?

Ai cố gắng đặt mình vào vị trí của anh ấy. Một ngày nào đó, Alice sẽ hỏi Ai, “Cô là ai?”. Cô sẽ phải bắt đầu lại từ đầu với một Alice mười lăm tuổi, quên đi việc họ đã gặp nhau ở Học viện Gora, cùng nhau leo Tháp Thế giới, và ăn mừng sinh nhật thứ mười sáu của anh ấy.

Hai lần, ba lần.

À, ra là vậy, Ai thầm nghĩ. Khi ở thành phố bị phong ấn, Alice là một người nổi tiếng trong thị trấn. Mọi người đều yêu mến gọi tên anh ấy.

Nhưng Alice luôn giữ khoảng cách với họ. Anh ấy chỉ đứng một mình, nhìn ra thị trấn qua ô cửa sổ.

Ai cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó. Dù họ có yêu mến Alice đến mấy, Alice cũng không biết. Về lý trí, anh ấy biết rằng Alice trong quá khứ đã tạo nên những kỷ niệm với họ và họ trân trọng nhau, nhưng về mặt cảm xúc, anh ấy lại không thể cảm nhận được điều đó.

Đó là lý do vì sao anh ấy luôn giữ khoảng cách với họ.

“Lần thứ hai anh ấy xuất hiện, con gái chúng tôi vừa tròn bảy tuổi và bắt đầu lâm bệnh.”

Shiba nói, đôi mắt anh ta giống hệt Alice.

“Nỗi đau khổ của anh ấy lúc đó không thể tưởng tượng được. Anh ấy tự trách mình còn nhiều hơn cả chúng tôi. ‘Đáng lẽ tôi phải suy nghĩ kỹ hơn về chuyện này. Đáng lẽ tôi phải cẩn thận hơn,’ anh ấy nói…”

“……”

“Và anh ấy cũng quên mất điều đó.”

Shiba tiếp tục với giọng cứng đờ, như thể đang cố kìm nén bản thân.

“Khi chúng tôi gặp anh ấy lần thứ ba, chúng tôi quyết định không nói cho anh ấy sự thật nữa.”

“…Vậy sao?”

“Con gái tôi đã đề xuất điều đó từ khi đó. Lúc đó con bé mười hai tuổi.”

Mười hai tuổi.

“Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc đó, một thời gian ngắn sau khi con bé tròn mười hai tuổi, khi nó nghe tin Alice đã trở lại thị trấn sau một thời gian dài vắng bóng. Con bé nói với tôi rằng nó và Alice đã hứa sẽ đi hái những bông cúc mộng mơ yêu thích của nó vào ngày sinh nhật. Con bé mỉm cười và nói rằng nó đã kịp lúc… nhưng rồi nó đã khóc một mình ngày hôm đó… và trở về mà không có bông hoa nào… rồi ngay sau đó, nó đã đưa ra đề xuất đó…”

Ai cảm nhận rõ ràng rằng Isola là một con người bằng xương bằng thịt. Cô nghĩ đến một cô bé mười hai tuổi với cơ thể đang dần tàn tạ, bị tước đoạt thời gian để lựa chọn, nhưng vẫn quan tâm đến người khác (Alice).

Cô nghĩ đến cô bé sẽ nói một lời nói dối dịu dàng như vậy, ở cái tuổi mà Ai vẫn còn đang sống trong những giấc mơ.

“Con bé nghĩ gì cơ chứ…?”

“…Tôi không biết.”

Cô ấy chau mày, như thể đây là điều khó chấp nhận nhất.

“Tôi, không, tất cả chúng tôi đều không biết con bé nghĩ gì… nhưng có vẻ Alice đã hỏi con gái chúng tôi vài lần trước đó: ‘Con có muốn ở thế giới ban đầu không? Con không thích thế giới bị phong ấn sao?’”

Chắc chắn đây là câu hỏi anh ấy sẽ hỏi. Anh ấy đã hỏi con bé, mà không hề nghĩ đến những vết thương mình sẽ phải gánh chịu.

“Tôi nghe con gái chúng tôi nói con bé không biết.”

“Tôi đoán vậy…”

“Thành thật mà nói, chúng tôi không tin những gì con bé nói… Tôi xin lỗi khi phải nói vậy, nhưng con bé đó thực sự quá tốt bụng, điều đó khiến chúng tôi khó lòng đọc được cảm xúc thật của con bé. Chúng tôi không biết con bé thực sự nghĩ gì khi đề nghị giấu Alice sự thật hay khi con bé hỏi câu hỏi này. …”

Ai cảm thấy điều đó là dễ hiểu. Cô có thể hiểu được cảm xúc của Isola hơn Shiba và những người khác.

Isola có lẽ không có bất kỳ cảm xúc giấu kín nào như Shiba đã nói. Con bé sợ làm tổn thương những người xung quanh, và trở nên ngại nói chuyện hơn.

“Hồi đó, tôi đã không hiểu con bé…”

Đột nhiên, Shiba nói, trông có vẻ hơi khác trước.

“Hồi đó?”

“…Khi con bé… đã không cứu Alice.”

“Con bé đã không cứu… anh Alice sao?”

“Đúng vậy.”

Rồi Shiba nhìn thẳng vào mắt Ai.

“Xem ra, Ai, cô không biết phải không?”

“Bi-biết gì cơ?”

“Lớp học trong ánh hoàng hôn—những bàn ghế ồn ào—lễ hội trường học mười lăm năm trước.”

“!!”

Đó là!

“Cô là người đầu tiên cứu Alice, điều đó là chắc chắn. Nhưng, Ai, có rất nhiều người đã gần như thành công.”

Alice đã từng nói rằng Ai là người giúp đỡ thứ 35.696, và 35.695 người trước cô đã thất bại.

Nhưng có một số người đã tiến rất xa.

“Họ được chia thành hai nhóm. Một nhóm là những người vốn sống ở thị trấn này.”

Shiba giơ ngón trỏ lên. Những người từ thị trấn này đương nhiên biết rằng có một sự cố ở Trường Ostia. Nếu xét về những người thực sự am tường mọi chuyện, nhiều người sẽ bị loại, nhưng vẫn có một số ít người như vậy.

Ai chợt nhớ lại. Cô nhớ cái cảm giác kỳ lạ, rằng có người đang cố cản trở cô. Có vẻ như Dee không phải là nguồn duy nhất.

“Và có một nhóm người khác đã tự mình khám phá ra sự thật, Ai, giống như cô vậy.”

Anh ta chỉ ngón tay vào Ai.

“Có khoảng bốn người như vậy, con gái tôi là một trong số đó. Isola đã tự mình khám phá ra bí ẩn của thế giới.”

“Vậy tại sao Isola và những người khác không thể phá hủy thế giới đó?”

Ai hỏi, và đồng thời, cô cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Không phải họ không thể hủy diệt nó, mà là họ đã không làm. Bởi vì đến lúc họ khám phá ra sự thật, cả thế giới đó lẫn Alice đã trở nên vô cùng quan trọng đối với họ rồi. Dù là vì hối tiếc, khao khát, tình bạn hay tình yêu, mỗi người đều mang trong mình một thứ cảm xúc riêng, ngăn cản họ hủy diệt thế giới bị phong ấn ấy và khiến họ phải giữ kín mọi chuyện.

(Xin lỗi, nhưng tôi không trông cậy vào cậu đâu.)

Ai cuối cùng cũng hiểu vì sao Alice lại cẩn trọng đến thế. Cậu ta thật sự đã chứng kiến giây phút cơ hội cứu rỗi cứ thế tuột khỏi tay mình, hết lần này đến lần khác.

“—Tôi không hiểu vì sao những người kia lại không hủy diệt thế giới ấy. Cũng chẳng biết Isola đã nghĩ gì. Thật tình, khi nghe câu chuyện này, tôi đã mừng rơn. Tôi cứ nghĩ con bé có thể trở về thế giới thực. Nhưng con bé lại từ bỏ lựa chọn đó không chút do dự. Đấy là điều tôi không thể hiểu nổi.…”

Shiba sau đó ôm chặt lấy vợ. Có vẻ như, khi an ủi vợ, anh cũng đang tự an ủi chính mình.

“Ngay cả bây giờ, vào chính giây phút này, tôi vẫn không biết con bé đang thế nào.”

“…Đừng nghĩ quá nhiều về chuyện này nữa.”

“Cảm ơn em nhiều lắm… nhưng thế này thì có phải là làm cha mẹ tốt đâu chứ? Tại sao con bé lại biến mất? Tại sao lại không chịu về lại thế giới này?…Đến lý do con bé làm vậy mà chúng ta còn không biết, vậy mà dám tự xưng là cha mẹ sao…”

“Khoan-khoan đã. Không phải cô Isola không muốn tự mình trở về sao?”

Biết đâu giây lát nữa Alice lại bất thình lình xuất hiện, nói rằng: “Này~có nhầm lẫn rồi. Con gái mấy người đang ở gần đây thôi.”

“Không, không phải vậy.”

Nhưng Shiba—và cả Lethe nữa—đều quả quyết phủ nhận.

“Tại-tại sao lại không chứ?”

“Con gái chúng tôi không phải tự ý không trở về. Ngay khoảnh khắc chúng tôi quay lại, chúng tôi đã nhìn thẳng vào mắt con bé. Ánh mắt ấy cho thấy con bé đang ấp ủ điều gì đó.”

“Sao-sao hai người biết được điều đó?”

Cặp vợ chồng nhìn nhau, nét mặt đầy vẻ hoang mang.

“Bởi vì con bé vốn dĩ là một đứa trẻ như thế.”

“Con bé vốn là một đứa trẻ thế nào?”

Đến lúc này, Ai mới vỡ lẽ, những bậc cha mẹ cứ một mực nói rằng mình ‘không hiểu con gái’ ấy, thật ra chỉ đang cố tỏ ra như vậy mà thôi.

+

Alice trở lại với vẻ mặt bí xị, hệt như một con chó không tài nào ‘tha về được món đồ chơi của mình’.

“Xin lỗi nhé. Tôi đã tìm tên Isola ở chỗ lính gác lẫn khu sơ tán rồi, nhưng không thấy. Thậm chí tôi đã cố gắng mô tả theo tuổi và ngoại hình con bé, nhưng vẫn…”

“Vô ích cả sao?”

“Th-thật ngại quá…”

Họ cử anh ta đi một chuyến vô ích chỉ để câu giờ, và quyết định không làm khó anh ta thêm nữa.

“Xem ra không còn cách nào khác — vậy, chúng ta đi chứ?”

“Đi đâu cơ?”

“Trong lúc anh chạy đôn chạy đáo, tôi đã nghĩ ra một đáp án nào đó.”

Thật ư!? Shiba và những người còn lại lập tức hỏi dồn.

“Phải, là thật.”

Dẫu chẳng có gì chắc chắn, nhưng viễn cảnh cậu ta vừa kể, có lẽ có liên quan đến ‘chuyện đó’. Bản năng mách bảo Ai như vậy.

“Cảm ơn cô nhiều lắm! Đúng là cuối cùng tìm đến cô là đúng đắn mà.”

Shiba sau đó thì thầm: “Tôi thật sự mừng vì đã tìm đến cô, đến cả Alice mà cô còn giúp được nữa là.”

Cặp vợ chồng cúi đầu cảm tạ, nhưng trong lòng Ai, cảm xúc chỉ còn là một màu băng giá.

“Đừng lo lắng.”

Ai khẽ nắm lấy tay người mẹ một cách cẩn trọng.

“Chúng ta nhất định sẽ tìm được cô Isola.”

“…Cảm ơn con, Ai bé nhỏ.”

Không, Ai đáp lời một cách hòa nhã, đồng thời tự kiểm soát cảm xúc bản thân, đảm bảo rằng mình không bị mê hoặc bởi niềm vui giúp đỡ người khác, và sẽ không cứu thế giới cho đến khi cô sửa chữa được sai lầm của mình. Cô không cho phép bản thân tiến bước khi còn phớt lờ những lỗi lầm. Cô có thể cảm nhận được ánh nhìn khó chịu của Alice đang dán chặt vào mình. Không sao cả, dù gì thì cô ấy cũng là người như vậy.

“Chúng ta đi chứ?”

Ai nói.

“Đến trường.”

+

Trường Ostia dành cho Nam sinh và Nữ sinh, ngạc nhiên thay, lại đông nghịt người.

“? Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

“…Hừm, Ai không biết sao?”

“Anh Alice, anh có biết không?”

“Không, tôi không biết.”

“Một lần này thôi, im miệng luôn đi.”

Họ cùng gia đình Edwards đi lên đồi. Không hiểu sao, ở đó có một đám người đang tụ tập, vây quanh ngôi trường từ xa. Tất cả đều có vẻ mặt lo âu.

Ai tiếp tục bước đi, nghĩ thầm, nếu là mình của trước kia, chắc chắn cô đã xông vào hỏi xem có chuyện gì rồi. Không lâu sau, cô nhìn thấy một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, nằm ở bên kia sườn đồi.

Cánh cổng sắt sừng sững như một chiếc máy chém, mỗi sáng vẫn không chút khoan nhượng chặt đứt lối vào của những kẻ đến muộn. Bức tượng vĩ nhân không còn nhìn rõ khuôn mặt, cùng sân trường màu nâu đất lồi lõm như vừa trải qua một trận bom. Và giữa tất cả những thứ đó, một mặt phẳng màu đen kỳ lạ hiện diện.

Mặt phẳng màu đen ấy sừng sững trên mặt đất, một sắc đen u tối như thể màn đêm đã bị cắt ra và đặt vào trong một khung hình vậy. Đó chính là tàn dư của phép màu mà thành phố bị phong ấn đã để lại sau khi sụp đổ. Một mặt phẳng đen tuyền.

Ối chà… Đây là lần đầu tiên Shiba cùng mọi người nhìn thấy thứ này.

“Ai… Cái đó là gì vậy? Trông nó cứ như cánh cổng mà chúng ta đã đi qua khi tiến vào thành phố bị phong ấn ấy….”

“Chắc là một thứ gì đó tương tự.”

“…Sao cô lại đưa chúng tôi đến đây vậy…?”

“Đơn giản thôi.”

Ai giơ ngón trỏ lên.

“Tôi đã nghĩ rằng, nếu cô Isola thật sự không ở thế giới này, vậy thì con bé đã đi đâu?”

“Không thể nào…”

“Đúng vậy, con bé có thể đã đến một thế giới khác, một thế giới không phải là thế giới bị phong ấn, cũng chẳng phải là thế giới của chúng ta.”

Ai vẫn chưa hoàn toàn bác bỏ khả năng Isola chỉ bị lạc đường đâu.

“À, ra thế, ra thế.”

Alice dễ bị thuyết phục hơn Shiba nhiều.

“Tôi cứ thấy lạ mãi. Không sao hiểu nổi vì sao cái mặt phẳng đen ấy lại còn sót lại, nhưng, à, ra là vậy. Vậy thì hợp lý rồi. Là cô Isola tạo ra nó, phải không?”

“Chỉ ‘có thể’ thôi.”

“Nhưng tôi tin chắc là vậy.”

“Anh có tin hay không cũng chẳng quan trọng. ‘Anh Shiba nghĩ sao?’ Ai hỏi người đàn ông đứng cạnh mình.

Lethe là người lên tiếng đáp lại.

“Đó chính là… đó!”

“Sao vậy?”

“Anh! Anh không cảm nhận được sao? Chính nó! Chính là con bé! Ở phía bên kia kìa!”

“B-bình tĩnh nào.”

Cô nắm lấy vai chồng, lắc mạnh. Thấy vợ mình phản ứng mạnh mẽ đến vậy, Shiba không giấu nổi vẻ chán nản.

“Những gì bé Ai và anh Alice nói là thật đó! Anh không hiểu đâu! Lại đây mà xem này!”

“Dù em có nói thế đi nữa, anh cũng…”

Shiba dùng ánh mắt xin lỗi vợ. Ai ra hiệu cho anh rằng đừng để bụng, đồng thời nghĩ rằng có lẽ nên dừng lại ở đây. Rõ ràng, Lethe đã đến giới hạn rồi.

“Thôi thì, bình tĩnh lại đã. Hôm nay đến đây là đủ rồi. Chúng ta cứ về nhà, mai tính tiếp.”

Thôi nào, đừng thế nữa mà! Nhìn xem! Sờ thử xem!

Shiba làm vậy chỉ để an ủi Lethe. Anh lắc đầu, rồi nhìn theo vật thể mà vợ mình đang chằm chằm.

Anh cũng nhìn qua.

Ai và Alice cũng đang nhìn chằm chằm vào đó. Bề mặt đen ngòm vẫn há hốc như thường lệ.

“…Chẳng có gì ở đó cả, tôi thấy vậy.”

Và hình như Shiba cũng chẳng thấy gì.

“Không thể nào! Không phải đâu! Nhìn kỹ thì vẫn thấy có cái gì đó chứ…”

Lethe liền loạng choạng bước qua cái dây rào, đi thẳng vào sân trường.

“Này!”

Vừa dứt lời, một nữ sinh xuất hiện.

“Thật tình! Mấy người không thấy bảng hiệu ngay kia à!? Cấm la cà! Xếp hàng! Không được trèo qua dây! Đừng làm tôi thêm bận rộn nữa, rõ chưa!? Hôm nay Dee Ensy đóng cửa rồi! Phiền chờ đến ngày mai nhé!”

Nữ sinh đó mặc đồng phục, hai tay chống nạnh, vẻ mặt giận dữ.

“Cả hai cậu nữa đấy, Alice và Ai!”

“Vâng…”

“Xin lỗi ạ…”

Được rồi. Cô gái mỉm cười.

“…Thế thì, mấy người đến đây làm gì…?”

Dee nhìn họ với vẻ cảnh giác.

+

“Nguyên nhân của bề mặt đen?”

Ở đó có một tấm biển ghi ‘Tổng bộ Hiệp hội Quản lý Vận hành Khảo sát Thăm dò Bình diện Bề mặt Đen’, chắc chắn là một cái tên do chính Dee tự nghĩ ra. Cô đang ở trong lều, cho thìa đường thứ ba vào ly cà phê đặc quánh. Đây là sau khi Ai và những người khác đã kể cho Dee nghe về tình hình hiện tại.

“Vậy ra là do cô Isola à?…Ừm, tôi hiểu rồi.”

“Cô nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ không phải là không thể.”

Đó là một lời khẳng định đáng tin cậy từ Dee. Tuy nhiên, họ lại quan tâm hơn đến ly cà phê đã được thêm thìa đường thứ tư, thứ năm. Đến thìa thứ sáu rồi đấy.

“Việc bề mặt đen vẫn còn lại sau khi thế giới chúng ta sụp đổ thì đúng là bất thường thật. Nếu có lý do gì đó thì tôi cũng không ngạc nhiên đâu. Nhưng tôi chỉ quan tâm đến việc ứng dụng thực tế của bề mặt đen thôi, nên tôi không bận tâm lắm.”

Cuối cùng, Dee cho thêm tám thìa đường rồi uống cạn ly cà phê một hơi.

“Khà khà khà! Làm việc thâu đêm phải thế chứ!”

“…Cô mệt à?”

“Không, không hề! Tôi vẫn~ sung~ sức~ lắm~! Yoo-hoo!”

Có vẻ như cô đã mệt đến mức không còn cảm thấy mệt nữa.

“Sao cô không thay đồ đi chứ?”

Nhìn kỹ hơn, Dee vẫn mặc bộ đồng phục cũ, nó rách rưới tả tơi, trái ngược hoàn toàn với sự tinh khiết được bảo quản chân không và trang phục chỉnh tề trong thế giới phong bế kia.

thumb.php?f=Kamisama_v06_Illustration_02.jpg&width=300

“À, không không không. Tôi mặc bộ đồng phục này chỉ vì nó vừa vặn, nên dùng luôn làm đồng phục nhân viên ở đây. Thấy chưa, tiện phân biệt chứ gì? Với lại, hầu hết nhân viên chính đều là học sinh mà.”

“À, ra là vậy.”

Nhìn kỹ hơn, có thể thấy hầu hết những người trong lều đều mặc áo khoác hoặc áo phông đồng phục học sinh.

“Vậy tôi cứ coi bộ đồng phục này là đồng phục của Điện thoại Bề mặt Đen… Giải thích Kế hoạch Bề mặt Đen… Khảo sát Thăm dò Bình diện Bề mặt Đen Nghiên c… á á á á á!!”

À, cô ấy cắn phải lưỡi.

Chắc là cà phê nóng chảy vào vết cắn, Dee cứng họng, nhảy nhót kỳ lạ.

…Ai thầm nghĩ, nếu đã cắn phải lưỡi thì lẽ ra cô ấy không nên đặt cái tên dài dòng đến thế. Ai nhớ ra vừa nãy có một chai nước đi kèm với đồ vật kia, nên muốn đưa cho Dee.

Nghĩ vậy, cô liền rút ra một chai soda.

“Cô Dee, của cô đây.”

Hai giọng nói chồng lên nhau.

Cô quay lại, thấy một người có khí chất cực lớn đang đứng đó, khiến cô tự hỏi sao nãy giờ mình không nhận ra.

Một quý bà mặc bộ váy đỏ thẫm như máu.

Vị quý bà ấy ăn mặc hoàn hảo, chỉ có điều không phù hợp với địa điểm này chút nào. Bà mang giày cao gót, găng tay dài đến khuỷu tay, một chiếc mũ phức tạp với thiết kế bốn chiều che kín mặt, và cuối cùng là một chiếc ô lớn làm điểm nhấn.

Tất cả đều màu đỏ sẫm.

Chai nước Ai đang chìa ra liền rụt lại với tốc độ nhanh như khi chìa ra vậy.

Thế là Dee nhận lấy chai nước của vị quý bà đang đưa cao hơn một chút, uống ừng ực liên tục: “Aaa, cứu tôi rồi, cảm ơn cô nhé,” rồi cô cảm ơn vị quý bà.

Vị quý bà đáp lại: “Không có gì,” rồi trở lại rìa lều.

“À ừm, tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, bề mặt đen?”

“À ừm, tôi cũng tò mò về chuyện đó…nhưng mà, người kia là ai vậy ạ?”

“Đừng bận tâm. Cứ coi như đó là một con ma-nơ-canh đi.”

“Không, ý tôi không phải vậy…”

Đúng là cô ấy đứng im như ma-nơ-canh thật, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Ai có thêm những tưởng tượng đáng sợ khác.

“Thế thì sao? Bố mẹ cô ấy muốn làm gì? Họ đang ở đâu rồi?”

Dee tiếp tục với chủ đề đang nói.

“…Họ đang ở ngoài, nhìn bề mặt đen. Ông Alice đi cùng với họ.”

“Tôi sẽ gặp họ. Dẫn tôi đến đó đi.”

“—Không cần đâu, chúng tôi đến rồi.”

Alice và đôi vợ chồng bước vào lều. Dee chợt căng thẳng một chút khi Alice xuất hiện, rồi nhanh chóng đổi biểu cảm.

“…Lâu rồi không gặp, Shiba, Lethe.”

“Ôi chao, đã lâu lắm rồi, Dee. Con lớn thật rồi.”

“Vậy sao ạ? Con không biết nữa. Con thấy như mình đã không lớn thêm chút nào trong mười lăm năm qua.”

“Không không không, bọn ta không nhầm đâu. Mấy ngày nay con đúng là đã lớn lên rất nhiều rồi đấy, Dee.”

“V-Vậy sao ạ?”

Shiba và Lethe cả hai đều dường như đã hồi phục tinh thần, và cách họ nói chuyện với Dee giống như những người thân lâu ngày không gặp.

Alice và Ai nhìn nhau.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Không, tôi nghĩ không có gì đặc biệt cả. …”

“À phải rồi, Dee, chúng tôi thực ra có chuyện muốn nhờ con.”

“Chuyện nhờ vả ạ?”

Lần này, Dee dùng ánh mắt hỏi: “Có chuyện gì thế?” “Tôi không biết.”

“Dee, con có thể đưa chúng tôi vượt qua bề mặt đen không?”

+

“…Gần đây, những trường hợp như vậy ngày càng tăng lên. …”

Bề mặt đen nằm ở giữa sân trường, và ngay trước nó là một cái lều chứa đầy các thiết bị đo âm thanh, thiết bị làm mờ, và nhiều dụng cụ đo đạc khác nhau dùng trong việc khảo sát bề mặt đen. Dee hai tay chống nạnh vừa nói:

“Những trường hợp như vậy, là sao cơ??”

“Là những người muốn đi xuyên qua bề mặt đen.”

Dee càu nhàu, nhấm nháp cây kẹo gậy để giữ cho mình tỉnh táo.

"Chẳng ai trở về từ con đường này cả, vậy mà càng ngày càng nhiều người vẫn muốn đi, cho dù tôi đã nói cho họ biết rồi."

Dee liếc ra sau.

Một cuộc họp gia đình đang diễn ra trong nhà Edwards.

"Nghĩ kỹ lại đi, Shiba! Sự điềm tĩnh thường ngày của cậu đâu rồi?"

"Phải đó, anh rể, bình tĩnh lại đi! Anh đang đánh cược mạng sống vì cái thứ đó ư?"

Một cuộc cãi vã khá ồn ào. Ai và Dee đứng nhìn cứ như người ngoài cuộc.

"Gần đây cảnh này thường thấy lắm."

"Vậy sao?"

"Ừm. Người thì muốn vào qua bề mặt đen, người thì muốn ngăn cản. Chủ yếu là người thân trong nhà."

"Ra vậy..."

Cuộc họp gia đình ngày càng gay gắt, đúng lúc sự căng thẳng sắp đạt đến đỉnh điểm.

"Mọi người."

Có người cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp nhưng lại khiến không ai có thể phớt lờ.

"Tôi nghĩ những lo lắng của mọi người là có lý. Nhưng chúng tôi đã quyết định rồi."

Giọng của Shiba không chứa sự kiên quyết hay tự tin. Thay vào đó, anh ta dường như run rẩy vì lo lắng.

Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng Shiba là người sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình một khi đã nói ra với giọng điệu như vậy.

"...Cũng là chuyện thường thôi."

Cảnh Dee nói điều này một cách lờ đờ, trông như người đã xem qua nhiều bộ phim tương tự. Thật không phù hợp với sự nghiêm trọng của tình hình, nhưng Ai biết Dee chưa ngủ quá hai mươi tiếng trong tuần này, nên cô cũng không thể nói gì.

"Cuối cùng thì, người có ý chí mạnh mẽ hơn sẽ thắng. Còn những người bị bỏ lại, họ sẽ cứ vương vấn ở đây với sự hối tiếc của mình..."

Cái này...

"Ha ha... ha ha... khi nào cô gặp cô Isola. Hãy đưa cái này cho cô ấy nhé..."

Cúc Mộng.

Đó là loài hoa sinh tháng Mười, nở vào mùa thu.

Chẳng hiểu sao nữa.

Alice, lẽ nào cô...

"...... ha ha ha ha ha ha ha ......, xin lỗi, gì cơ?"

"Không..."

Shiba không hỏi thêm gì nữa.

Anh ta chỉ cẩn thận nhét bông hoa vào trong áo. Chẳng rõ để làm gì.

...... Thật lạ lùng, Alice.

Cái gì vậy?

Mười ba năm trước, chính tại nơi này, cậu đã mời tôi bước vào Thế Giới Phong Ấn. Khi ấy chúng ta còn trẻ, gần bằng tuổi cậu bây giờ.

Ừm, Dee nhấm nháp cây kẹo gậy như ăn bỏng ngô. Từ khóe mắt, cô liếc thấy cổng chính và những người đang dáo dác nhìn về phía bề mặt đen từ xa. Họ là một nhóm người như thế.

"Đã để cô Dee chờ rồi. Chúng tôi đã quyết định xong."

"Vâng vâng. Vậy ai sẽ đi với ai đây?"

"Chỉ tôi và vợ tôi thôi."

"Hiểu rồi. Hai người ghi tên vào đây, tôi sẽ báo lại với lính gác."

Dee cho họ điền thêm một số giấy tờ, dặn dò họ vài điều cần chú ý trước khi đi qua bề mặt đen, rồi lấy ra một chiếc ba lô dán nhãn ‘dùng cho mục đích thử nghiệm’ chứa đầy những vật dụng thiết yếu cơ bản, cùng với một sợi dây thừng dài ít nhất một trăm mét, buộc vào thắt lưng của họ.

"Dee, cái này là gì vậy?"

"Được cho là để liên lạc... nhưng mọi nỗ lực đều thất bại. Chú hiểu ý cháu không ạ? Cứ di chuyển với tốc độ ổn định, dừng lại một lần khi đến một nơi nào đó, dừng lại hai lần nếu có người bên trong. Nếu có nguy hiểm, hãy chạy ra ngoài nhanh nhất có thể."

"Tôi hiểu rồi. Hy vọng chúng tôi có thể giúp ích được cho cô."

"Vâng. Vậy thì bảo trọng nhé."

"Bye bye." Dee vẫy tay chào tạm biệt mà chẳng chút bận lòng. Shiba và Lethe chỉ đơn giản đáp lại rồi định đi về phía bề mặt đen, nhưng lại bị người thân của họ giữ lại, nói rằng: "Này, đợi đã."

"Hả~ lại cãi nhau nữa sao~? Mấy người tha cho tôi đi mà..."

"...Cô Dee, cô nghiêm túc một chút được không?"

"Không thể nào đâu. Tôi kiệt sức rồi."

Đúng là thế mà, Dee lầm bầm với chính mình. Cô trưng ra vẻ mặt 'Đời thật là mệt mỏi'.

"Ối."

Cùng lúc đó, cây kẹo gậy cô đang cầm rơi xuống. Ai, vốn không ngờ tới, không kịp phản ứng. Ngay khi cây kẹo gậy sắp chạm đất.

".........Dee, cẩn thận."

Người phụ nữ tóm lấy cây kẹo cùng với cái túi đựng nó rồi trả lại cho Dee.

"Xin lỗi, xin lỗi, cảm ơn."

"Không có gì."

Người phụ nữ sau đó từ từ lùi về phía sau. Ai nhìn họ đầy nghi ngờ, nhưng người phụ nữ vẫn giữ vẻ mặt sắt đá, chỉ nháy mắt một cách đáng yêu mà không trả lời gì thêm.

"Có chuyện gì vậy, Ai?"

"...Không—nhưng quan trọng hơn, chúng ta không nên ngăn họ lại sao..."

"Tôi sẽ không ngăn họ. Tôi không phải loại người như vậy."

"........."

"Nhưng nếu cậu làm thì tôi sẽ không ngăn cậu."

"........."

"Hửm?"

".........vậy thì—"

"Gì cơ? Tôi không nghe rõ."

"...Tôi cũng không muốn bận tâm chuyện này nữa..."

"Vậy sao?"

"Vâng,..."

Một làn gió khô thổi qua.

Đó là làn gió hoang dã thổi từ phía tây.

Dee nhìn lên bầu trời, để gió lướt qua tóc, rồi nói mà không nhìn vào mắt Ai:

"—Lịch trình cho chuyến vận chuyển tiếp theo là gì?"

"...Vẫn chưa quyết định."

"Ra vậy, thật đáng tiếc. Nhưng tôi ước gì cậu có thể vận chuyển sớm hơn. Tôi thích thế hơn."

"...Không thể đảm bảo điều đó..."

"Cậu có thể nói dối là sẽ cố gắng hết sức mà. Chẳng phải cậu làm dịch vụ sao?"

"...Tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Tốt."

Dee xoa đầu Ai rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

"—Hừm, có vẻ họ đã nói chuyện xong rồi."

Sự vây hãm của những người thân đã tan vỡ, và cặp đôi ấy đã rời đi.

Cuối cùng, có vẻ như quyết định ban đầu của họ không hề thay đổi.

"Tạm biệt hai người, Ai, tôi thực sự mừng vì đã hỏi ý kiến cậu."

"Cảm ơn, Ai bé nhỏ."

Dù họ đang cảm ơn cô, Ai vẫn không thể đón nhận một cách bình thản. Cô không thể quyết định liệu mình đã làm điều đúng đắn hay chưa.

"...Hai người có chắc là muốn đi không?"

"Vâng."

"...Thành thật mà nói."

Ai do dự một lúc.

"Tôi không hiểu hai người tin vào điều gì nữa."

"Có lẽ vậy."

"Hai người cứ như những người cố gắng leo lên Tháp Thế Giới vậy. Cứ như những tín đồ cuồng nhiệt, tìm kiếm những thứ không nên có ở đó, những kẻ cuồng tín cố biến ảo tưởng của mình thành hiện thực."

"Có lẽ vậy."

Có lẽ vậy ư?

Ai không ngờ lại có câu trả lời như vậy. Đó không phải là câu trả lời của một kẻ cuồng tín.

"Cô Ai có vẻ ngạc nhiên. Cô nói đúng. Không như vợ tôi, tôi chưa thấy gì trên bề mặt đen cả."

"Vậy thì tại sao?"

"Chính vì vậy."

Shiba mỉm cười.

"Chính vì vậy mà chuyến đi này mới đáng giá — thế giới đó không chỉ cần những người tin tưởng, mà còn cần cả những kẻ ngốc nghếch như tôi nữa."

"...Tôi thực sự không hiểu."

"Có lẽ vậy."

Shiba cười.

"Vậy thì, từ bây giờ, hãy để kết quả tự lên tiếng."

"Được thôi."

"Vậy thì..."

Hai người họ lại chào từ biệt thêm lần nữa, rồi mới dừng chân trước bề mặt đen.

“...Tôi cũng muốn chào Alice một tiếng, nhưng mà…”

Cuối cùng, Shiba nhìn quanh, đoạn lên tiếng. "Tôi ra ngoài một lúc thôi" – Alice đã nói vậy từ rất lâu rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.

“...Tôi không muốn làm phiền cô thêm chút nào nữa. Có lẽ chúng ta cũng phải đi thôi, Lethe à.”

“Vâng, anh.”

“—Khoan đã!”

Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện từ sau hàng rào cuối sân trường, nơi giáp với ngọn đồi phía sau. Trên đầu anh ta còn dính vài cọng cỏ. Anh ta bước vội qua hàng rào, chạy bổ đến.

“Hả… hả… hả… hả… Tôi… tôi đến kịp chứ…?”

“Alice, có chuyện gì thế?”

“…Cái này đây!”

Trong bàn tay đang chìa ra của anh là một bông hoa màu tím.

“Đây là…”

“Hả… hả… Khi nào anh gặp cô Isola, làm ơn đưa thứ này cho cô ấy giúp tôi…”

Đó là Bông cúc mộng (Dream Chrysanthemum). Loài hoa chỉ nở vào tháng Mười, độ thu về. Đó là bông hoa mà Alice đã hứa sẽ hái cùng cô ấy, nhưng cuối cùng lại không thể thực hiện được lời hứa đó.

“Alice. Cậu đã—”

“…Hả… hả… hả… xin lỗi, anh vừa nói gì ạ?”

“—Không có gì.”

Shiba không hỏi thêm gì nữa. Anh chỉ cẩn thận cho bông hoa vào túi áo sơ mi, nâng niu như báu vật, sợ rằng sẽ lỡ tay đánh mất.

“…Thế nào mà, cảm giác lạ lùng quá nhỉ, Alice?”

“Lạ chỗ nào?”

“Mười ba năm trước, cậu đã mời tôi đến thế giới phong ấn này. Khi ấy, chúng tôi còn trẻ, tuổi tác cũng chẳng khác gì cậu bây giờ.”

“…Thế à?”

“Đúng thế đấy, Alice ạ.”

Ai chợt thấy một ảo ảnh. Trong đó có Shiba thời trẻ và những người bạn của anh. Họ không có vẻ điềm tĩnh hay tự tin như một thập kỷ sau này, mà chỉ tỏa ra một thứ ánh sáng chói lọi khi đang bảo vệ cô bé nhỏ bên cạnh.

Alice vẫn dõi theo họ với nụ cười trên môi. Dù bây giờ hay mãi về sau, chỉ có mình anh là không hề thay đổi dung mạo.

“Chào nhé Alice… chào nhé, mọi người.”

“Ừ, chào nhé.”

Thời khắc nói lời tạm biệt đã điểm.

“Hẹn gặp lại cậu ở phía bên kia, nếu có thể….”

“…Ừ.”

Rồi sau đó, cả hai liền bị bề mặt đen nuốt chửng.

Không có ánh sáng chói lòa nào nhảy múa quanh họ. Cũng chẳng có tiếng gầm rung trời chuyển đất. Hai người họ cứ thế biến mất, hệt như một ngọn đèn vừa bị tắt đi.

“Đồ ngốc…”

Lão già, người đã phản đối ý định này đến tận phút cuối cùng, khuỵu gối xuống.

“16 giờ 26 phút, hoàn toàn không có tín hiệu. Sợi dây… chưa bao giờ được kéo…” – Dee lẩm bẩm khi thu lại sợi dây bị đứt ngang chừng.

Chỉ có Ai và Alice là còn đứng yên tại chỗ.

Họ hồi tưởng lại ý nghĩa của những sự kiện vừa xảy ra, và nhìn thấy những cánh hoa Cúc Mộng vẫn còn đang bay lượn trong không trung.

—Kể từ ngày hôm đó, số người khao khát được vượt qua ranh giới này đã tăng lên theo cấp số nhân.