Một con ruồi cứ đâm sầm vào cửa sổ.
Cứ mỗi khi Dee nhìn thấy Alice, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh ấy.
Bành bạch. Con ruồi bé nhỏ cứ thế liều mạng đâm đầu vào tấm kính. Con ruồi ngốc nghếch này cứ húc đầu vào kính hết lần này đến lần khác, không tài nào hiểu nổi cái bức tường vô hình kia là gì.
Cứ mỗi khi Dee nhìn thấy Alice, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh ấy.
Con ruồi lượn lờ vòng quanh, lặng lẽ. Nó lặng lẽ va vào khung cửa kính, rồi lại rơi tõm xuống sàn, trố mắt nhìn về phía ô cửa sổ như không tin nổi.
"Có tấm kính ở đó đấy, cô biết không."
Đôi khi, Dee lầm bầm với con ruồi.
"Cô chẳng có tài năng gì."
"Cô không đủ tầm."
"Cô sẽ chẳng bao giờ có được một vị trí vững chắc."
Và,
"Cô sẽ không bao giờ thoát ra khỏi đây được đâu."
Vậy nên, thôi đi, Dee nói với Alice.
Nhưng Alice, cũng như con ruồi kia, vẫn trưng ra bộ mặt ngây ngô không hiểu lời Dee nói, rồi bỗng chốc lại hừng hực ý muốn bay xuyên qua ô cửa sổ một lần nữa, trong cơn hờn dỗi.
Kể cả khi đôi cánh nó gãy nát.
Kể cả khi đôi mắt nó vỡ vụn.
Kể cả khi đôi chân nó gãy lìa.